1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi (132 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Ba con mèo?
      An Tuyết Thần ngồi yên lặng trong xe. có chút tập trung, trực giác như mách bảo rằng có điều gì đó vui sắp xảy ra.

      Bầu trời bị mây đen bao phủ, u ám đến lạ thường, từng giọt mưa tí tách va vào cửa kính, An Tuyết Thần nhìn theo những con người từ trong ngõ hẻm ra ngoài, ai cũng cầm chiếc ô xinh đẹp. Có những cặp đôi nhau, có người là vội vã tan ca về nhà, còn có vài người là vừa dạo phố. Mỗi người đều bận rộn với công việc riêng của bản thân. Vậy còn mình? Phải làm sao để đối mặt với Phàm Ngự, kẻ 1 tháng rồi chưa có gặp mặt?

      Xe rất nhanh liền tiến vào nhà Phàm gia. Chú Mã mở dù che cho An Tuyết Thần. An Tuyết Thần đứng dưới cây dù nhìn khung cảnh trước mắt mình. Quả nhìn chúng An Tuyết Thần cữ ngỡ là mình nằm mơ. Nhưng biết giấc mơ bao giờ có thể chân đến vậy.

      Ngội nhà trông giống tòa thành hơn là biệt thự, có năm tầng tất cả. Xung quanh còn có đến cẩ trăm tên bảo vệ, ai cũng được trang bị vũ khí. Đây đâu phải nhà của tổng thống cần nhiều bảo vệ thế để làm gì cơ chứ?

      Chú Mã nhìn An Tuyết Thần, kiên nhẫn giải thích cho biết:

      “Tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi phải đơn giản chỉ là tổng giám đốc tập đoàn Phàm thị, lát nữa gặp mặt, tôi cũng hi vọng thiếu gia gây tổn thương cho tiểu thư. Còn nữa, trong ngôi nhà này tiểu thư làm việc gì cũng nên cẩn thận chút. Tòa thành này xung quanh đều có bố trí máy quay, chỗ nào là bí mật cả”

      Nghe chú Mã giải thích, sắc mặt An Tuyết Thần bỗng trắng bệch. vốn biết Phàm Ngự phải là thân phận đơn giản như vậy. Nhưng vẫn có chút gì đó cảm thấy chưa tin vào mắt mình. Là buồn bã sao?

      Bên trong tòa thành

      Bước vào trong phòng là những bảo vệ mặc đồ đen chỉnh tề, đến kính đeo cũng màu đen nữa, từ lối cửa vào cho đến bên trong nhà, ngay cả cầu thang cũng có mấy người bảo vệ. là đáng sợ. trong lúc mê man, người mà cả tháng nay gặp bõng nhiên xuất trước mắt, tuy nhiên phải là chỉ có mình ta.

      Nhìn thấy phàm Ngự, trong lòng xuất cảm giác khó . Nhưng đảo mắt cái thấy ta trái ôm phải ấp 2 người đàn bà khác, lông mày bất giác nhăn lại. Đúng là tên trăng hoa, lúc nào là có con theo bên cạnh.

      Trong lòng An Tuyết Thần có chút trấn động, nhưng vẫn dùng giọng điệu bình thản mở miệng, trong câu có chút gấp gáp bất ngờ.

      “Tìm tôi có việc gì sao?” vốn là muốn “Phàm Ngự tìm tôi có chuyện gì?” Nhưng khi len lén liếc nhìn ánh mắt xung quanh chăm chú nhìn vào mình, lại còn những lời dặn của chú Mã vừa nãy, nên theo bản năng sửa lại cách .

      Phàm Ngự cũng ngay lập tức trả lời , nhưng là vừa hai tay vừa vuốt ve 2 người đàn bà bên cạnh. Hai người họ thân cũng chỉ có quấn lớp khăn tắm mỏng, ngay lập tức nửa bầu ngức liền lộ ra bên ngoài. đúng là hai kẻ dâm đãng.

      An Tuyết Thần khinh thường liếc nhìn hai nữ nhân động dục kia. Miệng đột nhiên ra những lời mà đến bản thân cũng thể giải thích được.

      là khó hiểu quá. Hôm nay bầu trời cũng u ám, có nóng người cũng bị gió thổi đến lạnh mất.” Hai nữ nhân vừa nghe thế liền từ trong ngực Phàm Ngự bỗng bật dậy với An Tuyết Thần.

      “Này bé, ai đấy.” Hai nữ nhân tức giận

      An Tuyết Thần đầu tiên là ngẩn người, sững sờ mình mới vừa cái gì? Nhưng sau đó liền nở nụ cười ngọt ngào.

      “Thưa dì, tôi khôngcó đến dì, chỉ là vừa nãy trước khi đến đây tôi có thấy 3 con mèo nấp trong bụi rậm làm việc với nhau thôi, tôi là đag bọn chúng.” An Tuyết Thần cách nghiêm túc

      Hai ả này là rất đần

      “Mèo? Ở đây có mèo sao? Sao chúng tôi nhìn thấy?” Nữ nhân liếc nhìn xung quanh vòng nhìn thấy An Tuyết Thần cười tươi, đột nhiên tức giận

      “Dì? vừa gọi tôi là gi?” ta tức giận hét lên.

      Mặt Phàm Ngự đen lại nhìn 3 người đàn bà trước mặt, nhất là hai kẻ ngu ngốc bên cạnh mình. Sắc mặt là vô cùng đáng sợ

      "Đủ rồi, hai người các ngươi mau cút cho ta" . Phàm Ngự cuối cùng cũng chịu được nữa mà hét lên.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Bốn người chúng ta cùng làm
      Lời của Phàm Ngự khiến 2 nữ nhân bên cạnh hoảng sợ. biết làm gì hơn ngoài nức nở

      “Ngự, sao vậy? Người ta làm gì sai sao? Hay là vừa rồi người ta phục vụ tốt?” Nữ nhân cố ý lại những lời vừa nãy Phàm Ngự với

      Phàm ngự xoay người, ôm sát eo nữ nhân, nâng lên cằm của . Trong cổ họng phun ra mùi rượu khiến nữ nhân trong ngực đủ để như si như say.

      "Nữ nhân, cần trước mặt của tôi dùng bất kỳ biện pháp nào, tôi có thể để cho lên Thiên đường, cũng có thể để xuống địa ngục."

      Nữ nhân bị ánh mắt Phàm Ngự dọa sợ hãi. Phàm Ngự đẩy hai bên cạnh ra, hướng tầm mắt của mình về phía An Tuyết Thần.

      Phàm Ngự nhìn , gương mặt chút biểu tình nào, mặc bộ đồng phục học sinh, khí chất của cộng thêm bộ đồng phục này càng giúp tăng thêm chút sắc thái, chút linh khí.

      Phàm Ngự hướng về An Tuyết Thần nhàn nhạt câu:

      “Lại đây.” Phàm Ngự nhìn đôi tay ôm lấy vai của An Tuyết Thần

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, nặng nề bước từng bước đến bên cạnh

      Tầng hai tòa thành, từng bước từng bước với An Tuyết Thần mà giống như chuẩn bị bước vào địa ngục

      An Tuyết Thần đến bên cạnh Phàm Ngự, ngẩng đầu lên nhìn . đước phép sợ . Tuyết đối

      Giờ phút này Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần khóe miệng nở nụ cời tà ác. kéo tiến lại gần mình, ngửi mùi hương tóc . tay nhàng vuốt ve gương mặt . Đây chính là mùi hương bách hợp mà lâu rồi được ngửi. Mùi hương khiến cho tâm trạng trở lên thoải mái

      An Tuyết Thần gi. đợi xem Phàm Ngự, ta muốn làm gì.

      Phàm Ngự bế ngang . Khiến cho An Tuyết Thần hét lên tiếng sợ hãi

      “A, Phàm Ngự, mau thả tôi xuống. Tôi có thể tự được.” An Tuyết Thấn sợ hãi kêu lên.

      Phàm Ngự cùi đầu nhìn An Tuyết Thần trong ngực mập mờ .

      “Lát nữa để em hét chói tai giường .”

      Khuôn mặt nhắn của An Tuyết Thần đỏ lựng nhìn Phàm Ngự

      Phàm ngự dừng bước chút, hướng về phía hai nữ nhân .

      “Hai cũng mau lại đây.” mặt Phàm Ngự chút ấm áp nào mà chỉ có lạnh lẽo bao phủ.

      Phàm ngự cước đá văng cửa, đặt An Tuyết Thần nằm ở giường, sau đó hai nữ nhân theo tiến vào , tới bên người Phàm Ngự . Dùng thân thể đầy đặn của mình dán chặt vào người Phàm Ngự. Các hiểu Phàm Ngự lại có hứng thú với cố này.

      Ánh mắt của hai kẻ kia nhìn chằm chằm vào An Tuyết Thần, mà lúc này An Tuyết Thần còn tâm trạng để ý ánh mắt của hai nữ nhân ngu xuẩn kia nữa rồi.

      Đầu của choáng váng. ta định làm cái gì?

      An Tuyết Thần nhìn ba người họ, bất giác tự lui mình về phía sau, cố gắng nghĩ làm sao có thể cách xa bọn họ chút. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Phàm Ngự, đó gióng như là chuyện buồn cười.

      Phàm Ngự cời bỏ áo choàng tắm, làm thân mình hoàn toàn ra trước mắt ba nữ nhân. kẻ tận hưởng ngắm nhìn cơ thể hoàn mĩ của . Còn An Tuyết Thần hoàn toàn có tâm trạng thưởng thức mấy cái đó. vẫn nhìn chằm chằm mặt Phàm Ngự, chưa hề rời khỏi.

      “Phàm Ngự, muốn làm cái gì?” Giọng của An Tuyết Thần run rẩy, còn tức giận như vừa rồi nữa.

      Phàm Ngự bắt được đôi chân của An Tuyết Thần. Tà mị với khuôn mặt nhắn.

      “Bốn người chúng ta cùng nhau làm, tôi muốn học cho tốt.” xong liền tháo khăn tắm của nữ nhân bên cạnh, để ta quỳ gối trước cực đại của , dùng miệng liếm. tay khác cũng lột bỏ khăn tắm của nữ nhân còn lại, bàn tay vuốt ve nơi đẫy đà của ta. Khiến cho nữ nhân phát ra thanh kiều.

      An Tuyết Thần run rẩy nhìn cảnh tượng trước mặt. Cố gắng bịt hai tai lại, chôn đầu xuống dưới gối, nước mắt ngừng rơi. hiểu tại sao ta có thể đối xử với như vậy cơ chứ? muốn nghe, muốn nhìn cái gì cả, chỉ muốn lập tức rời khỏi chỗ này thôi

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Tự mình dạy dỗ 1
      Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, đem to lớn từ trong miệng nữ nhân rút ra, đẩy ta ra. tới bên cạnh An Tuyết Thần. Nắm tóc An Tuyết Thần, kéo từ giường xuống.

      nắm tóc của , để cho toàn bộ khuôn mặt nhắn của đối diện mình.

      An Tuyết Thần bị đau đến mở mắt, bị ép buộc nhìn . Hai tay bé che chở mái tóc của mình.

      Phàm ngự nhìn An Tuyết Thần trong lòng rung động chút. Nhưng cái ý nghĩ đó ngay lập tức bị gạt bỏ. cúi đầu, hôn trán An Tuyết Thần.

      Hai nữ nhân nằm ở giường, thưởng thức nhìn An Tuyết Thần. An Tuyết Thần lau khô nước mắt. thanh khàn khàn hỏi Phàm Ngự.

      "Ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì." An Tuyết Thần cơ hồ như thét lên. Lần đầu tiên có người khiến cho phải căm hận như vậy. Giờ phút này ánh mắt còn bình tĩnh nữa mà thay vào đó là tức giận cùng với căm hận.

      Phàm Ngự vẫn cứ như vậy nhìn . từ từ nâng lên cằm của lên, ghé vào tai An Tuyết Thần thổi khí nóng.

      " phải lúc nãy tôi rồi sao? ** a, tôi mời hai huấn luyện viên dạy dỗ , giúp biết phải làm thế nào để quyến rũ nam nhân." Phàm Ngự khóe miệng co quắp . Lời của cực kỳ châm chọc.

      An Tuyết Thần liếc nhìn hai nữ nhân ngồi giường chờ xem kịch vui. cười giễu cợt, cười lớn. Dùng ánh mắt kiên định nhìn Phàm Ngự, gằn từng tiếng

      “Ha ha, Phàm Ngự, cũng có nữ nhân thể tự mình giải quyết được ư, mà còn phải mời đến đây tận hai huấn luyện viên. khiến tôi ngạc nhiên đấy.” An Tuyết Thần cười cách giễu cợt cùng khinh thường

      Phàm Ngự nắm chặt mái tóc dài của , gương mặt tuần tú tiến lại gần đến mức đối phương có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Chóp mũi cũng dán chặt vào chóp mũi của An Tuyết Thần.

      Phàm Ngự nhìn chằm chằm vào mắt An Tuyết Thần. biết là khích , nhưng thành công, thực tức giận muốn lập tức ăn .

      “Phép khích tướng? Bảo bối, em học được chiêu này từ bao giờ thế?” Khóe miệng Phàm Ngự hiểm cười.

      "Hai người các ngươi ra ngoài." Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần với hai vị mỹ đằng sau

      Hai nữ nhân cảm thấy mất hứng. Cố gắng vãn hồi suy nghĩ của Phàm Ngự.

      “Ngự.”

      "Câm miệng, biến, đừng để tôi phải lại lần thứ hai." Phàm Ngự đối với nữ nhân chưa bao giờ có quá nhiều kiên nhẫn, chỉ trừ An Tuyết Thần quỳ mặt đất

      Nữ nhân thấy thế vội vàng quấn lấy khăn tắm rời khỏi phòng.

      Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần mặt vẫn quật cường như vậy. khuôn mặt nhắn phun khí nóng

      “Bảo bối, bây giờ chỉ có mình tôi dạy dỗ .” Phàm Ngự xong liền xé rách bộ đồng phục học sinh của An Tuyết Thần.

      Hai đầu vú lộ ra bên ngoài cùng chiếc áo lót màu hồng phấn. Toàn bộ nước da trắng hồng bị Phàm Ngự nhìn chằm chằm càng lộ vẻ mê người.

      Bị Phàm Ngự nhìn ngực An Tuyết Thần thở phập phồng # che giấu #. đến gần . Trầm giọng .

      " đúng là tiểu Tinh." # che giấu #

      Phàm Ngự cố nén, ôm lấy An Tuyết Thần, để cho ngồi ở người của mình. An Tuyết Thần ngồi ở người của Phàm Ngự, khuôn mặt nhắn đỏ bừng. Nghiêng đầu. muốn nhìn thấy .

      “Ngồi xuống, đừng để tôi phải tìm người đến giúp .” Hai con mắt của Phàm Ngự dường như bắn ra lửa.

      An Tuyết Thần sớm bị ngọn lửa dục vọng đốt mất lý trí

      "Tôi, tôi biết." An Tuyết Thần cúi đầu giọng . Cảm giác được cứng rắn dưới mông mình .

      "Tôi giúp ."

      "Ngoan, ngoan, cứ như vậy, tự mình động."

      An Tuyết Thần từ từ bắt đầu di động . Bản thân bị tên cao thủ nắm trong tay có chỗ trốn. Hai thân thể từ từ nghênh hợp lẫn nhau . Tạo ra giai điệu nguyên thủy tuyệt vời nhất

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Giãy giụa vô ích
      Đêm sao dài, chân trời ráng hồng như đôi mắt ửng đỏ rơi lệ của _ An Tuyết Thần. Ngày mai ra sao đây? là khó , ai có thể biết trước được?

      An Tuyết Thần ngồi người Phàm Ngự nhàng di chuyển, Phàm Ngự cũng dùng sức vừa phải để có thể theo kịp. Dù An Tuyết Thần có chút biểu tình gì nhưng vẫn khiến cho Phàm Ngự cảm thấy sung sướng

      Phàm ngự đột nhiên mở mắt, nhìn An Tuyết Thần quay đầu về phía. Tay nắm lấy mông nhàng đung đưa, nhìn thẳng vào mắt

      “Sao vậy. muốn?” câu mang theo nhiều châm chọc cùng với hành động ngày càng phóng đãng.

      An Tuyết Thần hề quay đầu lại, bởi vì lúc này gượng mặt xinh đẹp bị những giọt nước mắt nhục nhã bao phủ. Đôi mắt sớm sưng đỏ. Chỉ nhàng lắc đầu cái

      biết, thể thuận theo . Nếu đến cuối cùng người chịu thiệt chỉ có mình mà thôi.

      Nhìn thấy An Tuyết Thần tỏ thái độ ôn hòa Phàm Ngự cảm thấy tức giận. Nắm chặt hai vai , đè xuống giường. Nhìn gương mặt nhắn uất ức của , Phàm Ngự càng tức giận hơn nữa.

      “An Tuyết Thần, tôi cho biết, tốt hơn hết là hãy dẹp bỏ cái gọi là thanh cao đáng đồng của cho tôi.” Phàm Ngự vừa nắm cằm vừa

      An Tuyết Thần lẳng lặng nhìn , trong lòng hoàn toàn trống rỗng. Bộ dạng lúc này liệu còn biết để ý cái gì nữa. Việc quan tâm nhất bây giờ chỉ có cha mẹ mà thôi còn những thứ khác sớm chút nào để ý rồi.

      Phàm Ngự nhìn ánh mắt trống rỗng của An Tuyết Thần, mất kiên nhẫn

      “Cho dù có tỏ ra thanh cao như thế nào nữa, khi nằm giường của Phàm Ngự này, thanh cao đến đâu nữa cũng phải biến thành dâm phụ.” Vừa xong liền đâm mạnh vào , cũng như đâm nhát mạnh vào trái tim của vậy.

      Phàm Ngự ở người An Tuyết Thần ngừng cái ta cần lấy cứ lấy, sâu chạm vào , dường như động vỡ cả linh hồn An Tuyết Thần

      An Tuyết Thần vẫn còn chút ngượng ngung, hai tay nắm chặt lấy ga giường, gắng để cho bản thân phát ra tiếng rên dâm đãng. Nhưng phàm Ngự nào có dễ dàng bỏ qua cho như vậy.

      kêu phải ? Vậy đừng có trách tôi trước, tôi làm rên rỉ như ả dâm phụ lẳng lơ.” Vừa vừa mạnh tiến vào trong An Tuyết Thần chút thương tiếc.

      An Tuyết Thần chỉ cảm thấy toàn thân như bị xé rách. đau đớn. Dù bản thân có cố gắng thế nào nữa Phàm Ngự vẫn có cách bức phải kêu thành tiếng, chỉ là đó phải là tiếng rên rỉ sung sướng mà là tiếng kêu thê thảm.

      cần. Tôi cầu xin , tha cho tôi, tôi biết sai rồi. Phàm Ngự.” An Tuyết Thần rốt cuộc thể nhịn hơn được nữa. Hai tay bắt đầu chống cự lại Phàm Ngự,

      # che giấu #

      “Phàm Ngự, tên biến thái đáng kinh tởm. Tôi hận .” Vừa trải qua phen vận động kịch liệt nên thanh của An Tuyết Thần có chút phức tạp

      Phàm Ngự vuốt ve khuôn mặt nhắn của An Tuyết Thần , vẻ mặt cực kỳ phóng đãng.

      "Bảo bối, em cứ việc hận , , làm sao có hận." Đúng vậy, hận từ đâu đến?

      An Tuyết Thần hung hăng cắn cánh tay vuốt ve cơ thể mình của Phàm Ngự, vừa cắn vừa nhìn chằm chằm vào Phàm Ngự

      # che giấu #

      lâu mới buông tha cho chiếc miệng nhắn xinh đẹp kia, tay Phàm Ngự cũng chảy đầy máu.

      nên giãy giụa vô ích. Cả đời này thoát khoit tay Phàm Ngự này đước đâu.” Câu tưởng chừng như tức giận mà ra nhưng nó hoàn toàn ứng nghiệm với An Tuyết Thần. Nó từng ám ảnh An Tuyết Thần rất lâu giống như lời nguyền.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45: Người đàn ông bí 1
      Ban đêm vốn dài. Trận mưa đêm qua cũng dường như là khóc thay cho An Tuyết Thần.

      Sáng sớm, ánh nắng mặt trời nhàng chiếu lên thân thể chán chường của An Tuyết Thần. Cả đêm ngủ được chỉ lặng lẽ nằm giường như vậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ mặt trời từ từ lên cao.

      Đôi mắt mở to nhưng mang theo chút cảm xúc nào. Ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, vô hồn. Nhìn ánh mặt trời lờ mờ sáng. Nhìn đường chân trời đỏ chói, khóe mắt tự chủ mà rơi nước mắt. Từng giọt nước mắt nhàng rơi xuống gối nở rộ thành những bông hoa.

      từ từ đứng dậy bước xuống giường, cơn đau kich liệt hôm qua đến lúc này cũng cảm thấy nữa. Bởi lẽ nỗi đau thể xác đó bằng phần nỗi đau trong lòng .

      đến bện cạnh của sổ, nhàng kéo rèm ra để cho được ánh sáng mặt trời chiếu vào. hi vộng ánh mặt trời cũng có thể chiếu sáng được trái tim lúc này. Mở cửa sổ ra từng cơn gió lạnh thổi vào, lạnh lẽo. Đôi tay đặt giường mặc cho những giọt nước mắt bi thương bị những cơn gió lạnh kia thổi bay .

      để ý ánh mắt phía dưới. cứ đứng đó, hi vọng thiên nhiên có thể đến chữa lành những đau khổ của bản thân.

      Phàm Ngự rời khỏi phòng liền thẳng vào phòng tắm, cúi đầu nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ sáng. Vì thế quyết định ra ngoài chạy vòng, hề nghĩ rằng vừa mới quay trở về liền nhìn thấy thân thể màu tráng đứng dựa bên cửa sổ, hai mắt nhắm chặt, gương mặt còn nhìn thấy những giọt nước mắt chưa bị gió thổi khô.

      Phàm Ngự cứ đứng đó nhìn . Hai lông mày nhíu chặt lại, dường như tự hỏi điều gì đó.

      .

      An Tuyết Thần ngồi dựa vào thành giường cảm nhận ánh mặt trời chiếu vào , từ từ mở mắt, cảm giác có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Quay người lại liền nhìn thấy Phàm Ngự. Quả nhiên là .

      nhìn thẳng vào mắt . Ánh mắt của An Tuyết Thần lúc này chút linh khí mà thay vào đó là tĩnh mịch trầm lặng. Vô cùng xám xịt. Nếu chỉ có chút cảm xúc quả là chưa đủ.

      Phàm Ngự nhìn thẳng vào , biết gì. Ánh mắt đó hề gợn sóng. Ánh mắt đó thể nhìn thấy bất cứ điều gì.

      Lần này là Phàm Ngự tránh né ánh mắt của , bước ra khỏi căn phòng. biết tại sao vừa rồi nhìn thấy ánh mắt đó của cảm thấy thoải mái, chỉ muốn rời khỏi.

      An Tuyết Thần nhìn chỗ mà Phàm Ngự vừa rời , hướng tầm mắt lên nhìn xung quanh. Nơi này với giống ột nhà tù. Cho dù người được huấn luyện kĩ càng cũng khó có thể mà rời khỏi

      Nơi này chẳng nhẽ là bí mật quốc gia? to lớn, An tuyết Thần nở nụ cười bất đắc dĩ. Bản thân muốn mình rời khỏi nơi này là khó hơn lên trời. xoay người tránh xa cửa sổ.

      Nhưng hoàn toàn hề biết rằng có người đàn ông từ rất xa nhìn chăm chú. Kẻ cả việc vừa rồi Phàm Ngự bước vào đều trong tầm mắt của . Bên mội khẽ nhéch lên nụ cười nhạt.

      Người đàn ông để ống nhòm xuống cười hả hê. Vốn định nghiên cứu cách tấn công tòa nhà này nhưng ngờ rằng ta còn trông thấy cảnh đáng gia hơn.

      ta cười càng sâu hơn. Nhìn An tuyết Thần đến bên cạnh giường, cầm ly cafe lên khẽ nhấp ngụm.

      An Tuyết Thần nhặt bộ đồng phục bị Phàm Ngự ném sang bên lên, từ từ mắc vào. Rửa qua mặt, sửa sang lại mái tóc tán loạn.

      An Tuyết Thần đến chỗ bàn học, nhìn thấy chiếc hộp mở ra. Tò mò liền cầm lên xem đó là cái gì. Bên trong quả nhiên là....

      An Tuyết Thần cầm Bao Bao lên, chuẩn bị xuống dưới lầu. Mặc dù cả đoạn đường thấy bất kỳ ai nhưng biết toàn bộ hành động của từ khi bước vào ngôi nhà này luôn người theo dõi.

      Nhìn Phàm Ngự dùng cơm với hai nữ nhân khác. thoáng dùng lại chút, ánh mắt mang theo tia diễu cợt, nhưng rất nhanh liền biến mất. bình tĩnh xuống dưới lầu, hoàn toàn chút để ý đến ba người dùng cơm kia.

      Khi An Tuyết Thần mở cửa rời khỏi, Phàm Ngự lập tức đập vỡ chiếc côc cầm, bước nhanh về phía An Tuyết Thần. Hai nữ nhân thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :