1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi (132 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Nữ nhân
      Phàm ngự ——

      "Thiếu gia, tôi đưa An tiểu thư đến trường học." Lão Mã cung kính .

      Phàm Ngự ôm nữ nhân trong ngực, chỉ là nhàn nhạt đáp lại tiếng.

      Lão Mã rất thức thời rời .

      "Ngự, người ta là nhớ , cho người ta mà?" Nữ nhân này ngồi rất tự nhiên người Phàm Ngự kiều mỵ .

      Phàm Ngự dùng lực vỗ mông nữ nhân, lật người đè phía dưới, vuốt ve phía dưới nữ nhân.

      "Lynda, càng ngày biết quyến rũ nam nhân." xong tay đưa vào chỗ tư mật ướt át .

      Chọc cho nữ nhân rên lên tiếng kiều.

      "Ngự, cần, nên dùng tay, người ta muốn ." Nữ nhân ôm chặt cổ Phàm Ngự nũng nịu .

      Phàm Ngự nhìn nữ nhân xinh đẹp cười lạnh tiếng.

      "Được, bảo bối, tôi cho ." xong liền động thân tiến vào.

      Phàm Ngự ở trong thân thể co rúm của đong đưa , nhàn nhạt rút ra, sâu tiến vào, chỉ là loại phát tiết, mang theo bất kỳ tình cảm.

      "A, ừ, a, Ngự, cần, cần, cầu xin , là đau." Nữ nhân phía dưới lệ sớm rơi đầy mặt, khẩn cầu.

      Phàm Ngự liếc qua gương mặt của . Giễu cợt .

      " cần, mới vừa rồi là ai muốn. Ta đây thỏa mãn ngươi sao? Hay là ta đủ cố gắng." qua có thêm lực động của mình. Chuyển qua thân thể nữ nhân, từ phía sau tiến vào sâu .

      "A, cần. là đau."

      Phàm Ngự mặc kệ nữ nhân la hét, chỉ là phát tiết.

      Rốt cuộc Phàm Ngự giải quyết xong, nhìn nữ nhân hôn mê , nhẫn tâm ở trong cơ thể rút ra. Liếc mắt khinh bỉ cái, liền đứng dậy vào phòng tắm.

      Ở trong bồn tắm, phàm ngự cầm điện thoại lên.

      "Đưa cái này nữ nhân mang , về sau ta muốn nhìn thấy ta. Sau đó thu thập chút." xong vứt bỏ điện thoại trong tay nhắm mắt lại.

      Trong đầu lên chính là An Tuyết Thần với khuôn mặt ngây thơ tươi cười.

      Phàm Ngự mở choàng mắt, tự với mình được nghĩ đến , nhất định được.

      Trong trường học ——

      An Tuyết Thần nghiêm túc làm bút ký, hoàn toàn có chú ý nam nhân ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

      ngày trôi qua rất nhanh, An Tuyết Thần để thư vào trong bao, rời giáo sư.

      Phàm chú ý theo. Nhìn thấy An Tuyết Thần lên chiếc màu đen chạy băng băng.

      "Đó phải là lão Mã xe sao?" Phàm chú ý nhìn chiếc xe rời tự lẩm bẩm .

      "Dì Trương, ta trở lại." An Tuyết Thần nhìn chung quanh xác định có phàm ngự, liền lên lầu.

      Nằm ở giường. An Tuyết Thần bắt đầu suy nghĩ lung tung. là ghét mình sao? Tại sao lại cảm thấy mất mác.

      "An Tuyết Thần, suy nghĩ nữa, ngươi bây giờ chủ yếu là học tập tốt." Vỗ vỗ đầu óc của mình, ngồi ở trước bàn đọc sách bắt đầu học.

      Học học liền ngủ mất rồi, ngay cả có người tiến vào cũng biết.

      Dì Trương bưng chén tổ yến vào, nhìn An Tuyết Thần ngủ say , cầm lên cái mền khoác lên người . Sau đó bất đắc dĩ cười cười, nhìn ngủ say..

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Có bạn
      Sáng sớm An Tuyết Thần tỉnh dậy, nhìn chỗ ngồi vốn là nơi Phàm Ngự hay ngồi trống rỗng rồi.

      " Thím Trương , Chào buổi sáng." An Tuyết Thần chào Thím Trượng vẫn còn bận bịu

      "Tiểu thư, đồ ăn sáng lập tức chuẩn bị xong, bây giờ trở về chỗ ngồi chuẩn bị dùng." Thím Trương hiền lành .

      An Tuyết Thần tới trước bàn ăn to , nhìn thím Trương chuẩn bị bữa ăn sáng, muốn cái gì có cái đó, nhưng đối mặt với chiếc bàn lớn này. Có chút ăn trôi. Đơn giản nhấp hớp trà sữa, liền học.

      An Tuyết Thần ra cửa, nhìn lão Mã chờ sẵn ở ngoài cửa .

      "Mã thúc, chào buổi sáng." An Tuyết Thần lễ phép chào hỏi

      Lão Mã mở cửa xe, nhìn An Tuyết Thần mặt cũng có quá nhiều biểu hiên.

      "An tiểu thư, chào buổi sáng." Chỉ là nhàn nhạt trả lời. Sau đó liền khởi động xe.

      Bên trong phòng học ——

      "Tuyết Thần, chào buổi sáng." mập mạp tới bên cạnh An Tuyết Thần chào hỏi.

      Điều này làm cho An Tuyết Thần rất giật mình. Bởi vì tới cũng khá lẩu rồi, chưa từng có người để ý đến . Trừ những kẻ hay tám chuyện khiến người ta chán ghét ra.

      "Ặc, ừ, chào buổi sáng, Lý Viện." An Tuyết Thần mặc dù rất giật mình, nhưng là vẫn rất vui vẻ , bởi vì rốt cuộc cũng có bạn.

      Nhìn An Tuyết Thần cười ngọt ngào như vậy, Lý Viện ngẩn người. Nhìn Lý Viện sững sờ An Tuyết Thần tiến lên kéo kéo vạt áo của nàng.

      "Lý Viện, bạn làm sao vậy? ." An Tuyết Thần nhìn Lý Viện sững sờ .

      Lấy lại tinh thần Lý Viện nhìn An Tuyết Thần. Đột nhiên ngồi xuống .

      "Tuyết Thân, nghĩ tới bạn là người tốt bụng. Mình còn tưởng rằng bạn là người rất đáng sợ đó?" Lý Viện những lời xuất phát từ nội tâm .

      An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt nghiêm túc Lý Viện liền bật cười, nụ cười làm đông làm người

      "Mình đáng sợ? Mình điểm nào đáng sợ a, mính cũng là bình thường a. Vậy sao mọi người nghĩ mình đáng sợ." An Tuyết Thần nắm tay Lý Viện cười hì hì .

      Lý Viện nhìn An Tuyết Thần cười rất vui vẻ , cai đầu cúi thấp xin lỗi. Nhưng là đôi tay vẫn còn ở nắm chặt tay An Tuyết Thần .

      An Tuyết Thần bị bộ dáng đáng chọc cười lớn thành tiếng . màn này trong mắt đám bạn học cũng trở thành trò đùa rất hay, bọn họ cũng cười theo An Tuyết Thần, Lý Việncũng bật cười.

      Đụng ——

      Cửa lớn phòng học lần nữa vị người đạp mở.

      "Này, các ngươi cười cái gì?" Phàm Cố dựa vào ở khung cửa, nhìn An Tuyết Thần, lại nhìn các bạn học chung quanh.

      Nhìn thấy phàm chú ý vào, tất cả mọi người ai về nhà nấy làm xong, Lý Viện cũng xông An Tuyết Thần cười cười. Ở bên tai An Tuyết Thần .

      "Tuyết Thần, học xong cùng nhau ăn nha." xong cũng chạy tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

      Phàm Cố đặt mông ngồi xuống ghế, nhìn An Tuyết Thần khóe miệng còn nhàn nhạt mỉm cười thản nhiên.

      "An Tuyết Thần, các ngươi vừa cười cái gì?" Phàm Cố chưa từ bỏ ý định hỏi tới.

      An Tuyết Thần đem tầm mắt chuyển dời đến người . Nhìn hồi thản nhiên : " có gì, chỉ là truyện cười mà thôi." xong liền vội vàng ghi chép.

      Nhìn An Tuyết Thần bộ dạng lạnh lẽo , Phàm Cố tức giận. Nhưng vừa có biện pháp. Gắt gao lườm nàng cái liền bắt đầu trò chơi.

      An Tuyết Thần cúi đầu lắc lắc. Sau đó cứ tiếp tục viết số liệu.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Bữa trưa lòng
      Rất nhanh, giờ nghỉ trưa đến, chuẩn bị dọn dẹp An Tuyết Thần, nhìn thấy Lý Viện tới, trong tay còn cầm cái gì đó. Cũng có quá chú ý.

      An Tuyết Thần nhìn Lý Viện.

      "Chúng ta thôi, mình dọn sách vở xong." xong cũng bị Lý Viện kéo ra khỏi phòng học.

      "Oa, trường học của chúng ta ra là còn có nơi đẹp như vậy a. Mình vốn biết đó?" An Tuyết Thần vừa vừa cảm thán.

      Lý Viện nhìn An Tuyết Thần, hướng về phía mỉm cười .

      "Đúng vậy a, đây chính là căn cứ bí mật của mình, lúc nhàm chán hay nghỉ trưa mình đều đến nơi này. Tâm trạng liền tốt."

      An Tuyết Thần nhìn Lý Viện gật đầu cái, sau đó con đường mòn trồng đầy hoa hồng. mặt nở đầy nụ cười, đem mấy ngày nay học tập mệt mỏi những suy nghĩ vui gạt sag bên.

      Lý Viện nhìn An Tuyết Thần say mê ở giữa vườn hoa hồng bất đắc dĩ cười .

      "Tuyết Thần, tới đây, chúng ta ăn cơm." Lý Viện hướng An Tuyết Thần mải mê trong bụi hoa vẫy vẫy tay.

      An Tuyết Thần nhìn thấy Lý Viện gọi mình, cũng rất nỡ rời khỏi đường mòn.

      "Chúng ta ăn cái gì à? phải nên phòng ăn sao?" An Tuyết Thần hiểu hỏi

      Lý Viện nhìn An Tuyết Thần. Thần bí cười cười.

      "Cạch cạch cạch, cậu xem." xong liền đem cái gì đó trong tay giơ lên mở ra.

      "Oa, là hộp cơm. Bên trong món gì trông cũng ngon." An Tuyết Thần đến bên cạnh Lý Viện hai con mắt mở to vẫn liếc hộp cơm.

      Bởi vì còn tức giận, An Tuyết Thần liền trở lại làm mình trước kia.

      Lý Viện nhìn An Tuyết Thần mang bộ mặt tham ăn, cười xấu xa .

      "Có rất nhiều món, mình cho bạn biết nha. Có thịt kho, có cá, còn có rau cải, cái gì cũng có, chủ yếu là còn có thịt bò bít tết. Quán bán hàng, ha ha ha." Lý Viện vỗ hộp cơm của mình kiêu ngạo .

      An Tuyết Thần chỉ nghe thoii cũng thấy thèm. Ánh mắt tội nghiệp nhìn Lý Viện.

      Lý Viện chịu đựng được ánh mắt thương hại của Tuyết Thần.

      "Ai nha nha, được rồi, bắt đầu ăn , hắc hắc." xong liền mở hộp cơm. Mùi thơm của thưc ăn bên trong hộp bay ra ngoài.

      An Tuyết Thần dùng cái mũi của mình hít hà.

      "Ừ. giống. Nhanh chút ăn , bụng của mình kháng nghị nè." xong liền cầm đũa gắp miếng thịt kho bỏ vào miệng của mình nhét.

      An Tuyết Thần lần bỏ thức ăn vào miệng là lần gật đầu.

      "Ừ, ăn ngon ."

      "Đó là dĩ nhiên, tay nghề mẹ mình là giỏi nhất." Lý Viện tự hào .

      An Tuyết Thần liếc cái.

      " trách được lại mập như vậy?"

      "Hừ" chưa từng nghe qua người bên cạnh đều là mỹ nữ sao? Lý Viện bắt đầu kháng nghị .

      "Mình làm sao lại chưa từng nghe qua a." An Tuyết Thần vừa ăn vừa hỏi.

      Lý Viện để đũa xuống, nghiêm chỉnh .

      "Thế nào chưa nghe qua a, bạn xem, mỹ nữ cổ đại phải là mập sao 》 cái gì Tây Thi, Dương quý phi rồi, đợi chút."

      An Tuyết Thần nghe như vậy cơm trong miệng suýt chút nữa là phun ra ngoài.

      "Khụ khụ, ha ha, bạn lbuồn cườià, làm sao bạn biết bọn họ chính là mỹ nhân mập?. Hơn nữa, đó là cổ đại, bây giờ là đại. Tại sao có thể đánh đồng với nhau được cơ chứ?"

      Lý Viện phục .

      "Sao lại thể chứ? Bạn biết cái gì Khổng Tử a, lão tử a. Luận Ngữ a, phải là cổ đại sao?"

      "Ha ha, Lý Viện bạn là trời cao đưa cho mình niềm vui lớn." An Tuyết Thần ôm bụng của mình cười .

      Lý Viện trừng mắt liếc cái, sau đó tự nhiên đem các món ngon bỏ vào trong miệng của mình. Cố gắng để cho An Tuyết Thần ăn.

      An Tuyết Thần thấy thế, liền muốn gắp nhiều hơn chút, nhưng Lý Viện chính là cho.

      Sau lại có biện pháp An Tuyết Thần hai tay chắp thành hình càu xin. Lý Viện chịu nổi hấp dẫn. Lập tức liền đem ăn ngon để An Tuyết Thần cùng ăn.

      Họ vừa ăn vừa đùa, ăn rất vui vẻ. mặt nở rộ nụ cười là lòng phát ra từ trái tim hai người.

      Nhưng họ biết màn này bị Phàm Ngự nhìn thấy.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Có vui cũng có buồn
      góc con đường mòn đầy hoa hồng. Hai người vẫn chăm chú nhìn vào cái đình nơi có hai cười vui vẻ. Nụ cười khuôn mặt hai cũng đẹp

      Trong lúc đó:

      “Ngự, em em hôm nay muốn em tặng nó bộ đồ. cùng em nha.” người phụ nữ tựa vào ngực Phàm Ngự nũng nịu

      Phàm Ngự nhìn người phụ nữ trong ngực mình, tặng cho nụ hôn nóng bỏng

      “Bảo bối. Tối qua biểu của em nhiệt tình như vậy, hôm nay làm sao nỡ từ chối chứ.” Phàm Ngự nâng cằm người phụ nữ lên đầy thâm tình

      Người phụ nữ muốn cùng Phàm Ngự thưởng thức cảnh đẹp của con đường mòn trong trường nên rủ Phàm Ngự tới đây, nhưng biết rằng Phàm Ngự thưởng thức khung cảnh khác.

      Phàm Ngự nhìn hai trong đình , bọn họ vừa ăn vừa chuyện, liền cảm thấy tức giận

      Muốn để Phàm Ngự đưa đến trường , đây là chuyện thể. Nhưng hiểu sau lại đồng ý. Có lẽ là vì có thể nhìn thấy An Tuyết Thần.

      Đúng là có thể nhìn thấy . Có thể thấy cười vui vẻ như vậy. Mấy hôm nay, mặc dù vẫn vui vẻ. Gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự nhanh chóng đen lại

      Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh thấy Phàm Ngự chăm chú nhìn phía bên trong đình, cảm thấy ghen ghét, cả người xương dán chặt vào Phàm Ngự

      “Ngự, nhìn cái gì vậy? Chúng ta mau thôi.”

      Phàm ngự quay đầu lại nhìn nữ nhân, mặt trong nháy mắt lên nụ cười sủng ái.

      " thôi, bảo bối."

      Trước khi Phàm Ngự cũng quên liếc nhìn về phía An Tuyết Thần, khóe miệng còn mang theo nụ cười khát máu

      Phàm ngự ôm nữ nhân trong ngực. Trong lòng nghĩ

      “An Tuyết Thần, phải trả gía cho hành động ngu ngốc ngày hôm nay. Tôi cho thấy năm này phải là vui vẻ mà là thê thảm. chỉ là món đò chơi mà tôi bỏ tiền mua mà thôi. Hạnh phúc ngắn ngủi của sắp kết thúc rồi đó.”

      Khóe mắt Phàm Ngự trở lên lạnh lẽo. Khoảng cách của với An Tuyết Thần cũng ngày càng xa

      Bên trong đình:

      An Tuyết Thần đột nhiên cảm thấy sống lưng bỗng lạnh , thân thể hơi run lên

      Lý Viện nhìn An Tuyết Thần cười hỏi.

      “Sao thế?”

      An Tuyết Thần lắc đầu cười.

      " có, có thể chỉ là cảm lạnh thôi. Ăn ."

      Hai người vẫn tiếp tục vừa cười vừa thưởng thức các món ăn ngon.

      Trở lại phòng học, hai người thấy Phàm Cố vừa ngồi vừa để hai chân lên mặt bàn, đeo tai nghe, trông giống tên lưu manh.

      An Tuyết Thần kéo Lý Viện đến phía Phàm Cố, giật bỏ tai nghe, tức giận với

      “Này, Phàm Cố, bạn tránh ra để mình còn vào chỗ ngồi. Còn nữa, bạn mau ra chỗ khác mình còn muốn chuyện với Lý Viện. An Tuyết Thần vừa vừa đẩy Phàm Cố ra chỗ khác.

      Phàm Cố mỉm cười nhìn An Tuyết Thần. Đứng dậy

      “Được.” chữ được khiến cho mọi người đều thấy giật mình

      xong liền ra chỗ khác ngồi. Ngay cả Lý Viện cũng cảm thấy bất ngờ.

      An Tuyết Thần nhìn rất thức thời rời . Khóe miệng mỉm cười, an vị ngồi xuống. Kéo Lý Viện sững sờ ngồi xuống bên cạnh

      “Lý Viện, sao bạn lại thất thần thế?” An Tuyết Thần huơ tay trước mặt Lý Viên

      Lý Viện ngẩn người nhìn An Tuyết Thần mắt chớp chớp.

      Giơ ngón tay cái lên

      “Tuyết Thần, mình là ngày càng phục bạn đó.”Lý Viện nghiêm trang .

      An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt của An Tuyết Thần cười hì hì

      “Vậy sao? Nếu thế bạn mình .” An Tuyết Thần cười đùa với Lý Viện.

      Toàn bộ hành động của hai người đều bị Phàm Cố nhìn chăm chú. Khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng rất nhanh chóng rồi biến mất.

      Thường hạnh phúc rất nhanh rồi trôi qua. Có lúc cười vui vẻ cũng có lúc phải khóc trong đau chổ

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Nước mắt vô hình
      Tập đoàn Phàm Thị

      “Thiếu gia, tối nay tôi có cần đón An tiểu thư ?” Lão Mà cúi đầu với Phàm Ngự chăm chú vào đống tài liệu bàn.

      Phàm Ngự đăt bút xuống ngẩng đầu lên. Nhìn lão Mã, cười .

      chứ. Sao lại có thể được cơ chứ. Hôm nay ông đón ấy về nhà, chăm sóc ây cẩn thận. Nhớ là được dọa đến ấy.” Miệng Phàm Ngự nhếch lên nụ cười gian có chứa nguy hiểm mà thể bỏ qua.

      Chú Mã nhìn Phàm Ngự, trong lòng run rẩy thôi. Bởi ông rất hiểu thiếu gia nhà mình, bây giờ ông chỉ có thể thầm cầu nguyện cho An tiểu thư được bình yên.

      Trường học

      ngày trôi qua nhanh, tháng cũng sắp qua rồi, mà kỳ kiểm tra hàng tháng cũng sắp đến rồi. Mình nhất định phải cố gắng hơn nữa.

      “Được rồi. Hôm nay tạm dừng ở đây.” Giáo sư Thuyết xong liền ra khỏi phòng học.

      “Thầy vất vả rồi.”

      Lý Viện chạy đến bên cạnh An Tuyết Thần vỗ vai .

      "Này, Tuyết Thần chúng ta cùng nhau về nhà thôi." Lý Viện cười hì hì .

      An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Lý Viện, nhàng véo má Lý Viện

      “A, được rồi. Hôm nay có người đến đón mình. Hẹn bạn khi khác có được vây.” An Tuyết Thần chắp tay hình chữ thập với giọng van xin

      “Vậy à. Thế cũng được. Hẹn bạn khi khác. Bye bye.” xong Lý Viện liền cầm cặp sách chạy vội ra ngoài.

      “An Tuyết Thần, đợi chút.” Thanh này vừa nghe liền biết là Phàm Cố.

      An Tuyết Thần quay đầu lại, cau mày nhìn , gì cũng về phía trước. Bởi vì muốn cùng có bất kỳ quan hệ gì cả, chỉ vì là em trai của kẻ mà căm ghét.

      Phàm Cố tới trước mặt , nhìn , vừa liếc nhìn chiếc xe đỗ bên ngoài cổng trường. Nhìn chăm chú vào An Tuyết Thần.

      “Tôi muốn hãy rời khỏi trai tôi.” Phàm Cố nắm chặt vai An Tuyết Thần, vẻ mặt căng thẳng nhìn chăm chú vào

      Đối với những lời mà Phàm Cố vừa An Tuyết Thần có chút ngạc nhiên nhưng chỉ là thoáng qua. lạnh lùng hất tay Phàm Cố ra.

      thể. Tôi ấy và tôi muốn ở bên cạnh ấy.” An Tuyết Thần né tránh ánh mắt soi mói của Phàm Cố. cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh khi ra những điều dối trá vừa rồi. Sau đó cũng nhanh chóng xoay người rời khỏi.

      An Tuyết Thần lặng nề bước . Trong mắt biết tại sao nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống thể kiềm chế. Nhưng là ai chú ý đến.

      Nghe những lời An Tuyết Thần vừa Phàm Cố như lặng cả người. vẫn đứng đó, dường như vẫn tin vào những gì mình vừa nghe thấy

      An Tuyết Thần ngồi trong xe nhìn Phàm Cố vẫn đứng ở đó chịu rời . cố gắng để cho Phàm Cố nhìn thấy mình

      An Tuyết Thần lau nước mắt, sau đó nhàng mở miệng.

      "Chú Mã, ngày mai cần đến đón cháu."

      Chú Mã nhìn An Tuyết Thần thản nhiên mở miệng

      “Tiểu thư, bay giờ có muốn gặp thiếu gia ?” Chú Mã lo lắng hỏi

      An Tuyết Thần nhìn chú Mã mở miệng

      gặp Phàm Ngự? Sao vậy chú Mã? Có chuyện gì ?”

      Chú Mã cũng thêm điều gì, chỉ lắc đầu cái.

      An Tuyết Thần nhìn chú Mã, An Tuyết Thần có loại cảm giác ra lời, vô lực dựa vào ghế, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, có cơn mưa tí tách rơi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :