1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi (132 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Có quan hệ gì?
      Cả ngày An Tuyết Thần đều bị Phàm Cố nhìn chăm chú. Cái cảm giác đó đáng ghét. nghĩ mình hẳn nên tìm Phàm Ngự cho ta biết về đứa em trai biến thái của mình.

      Tan học nhất định phải tìm Phàm Ngự chuyện, cứ tiếp tục như vậy chắc điên mất. ai chịu chuyện với , tất cả những chuyện này đều do Phàm Ngự mà ra, tất cả nên tính hết vào .

      mải suy nghĩ, tiếng chuông tan học vang lên. An Tuyết Thần nhanh chóng thu dọn sách vở hoàn toàn chú ý đến Phàm Cố liền bước nhanh ra khỏi phòng học.

      Phàm Cố vốn là muốn cùng , nhưng nghĩ tới này hoàn toàn để ý đến dù chỉ cái nhìn, nghĩ đến đây Phàm Cố thấy tức giận lập tức chạy đuổi theo An Tuyết Thần.

      “An Tuyết Thần, đứng lại đó cho tôi”. Phàm Cố nhìn An tuyết Thần chạy trước mặt mình hét lớn, cũng chú ý đến mọi người xung quanh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ.

      Nghe thấy tiếng gọi lớn cùng với ánh mắt của mọi người xung quanh, An Tuyết Thần thể dưng lại. Nếu chịu dừng lại nhất định tiếp tục bám theo . thể chịu nổi ánh mắt như muốn giết người của các hâm mộ Phàm Cố kia. Nếu ánh mắt đó có thể giết người tì biết An Tuyết Thần mất bao nhiêu cái mạng rồi.

      An Tuyết Thần tức giận đứng lại, nhìn Phàm Cố đến phía mình. An Tuyết Thần căm tức nhìn .

      “Phàm Cố, hình như là có việc gì làm hay sao mà cứ theo tôi như vậy?” An Tuyết Thần tay chống nạnh .

      “Ấy, bé, đừng có đanh đá như vậy chứ? Chưa có nào chuyện với tôi như vậy đâu.” Phàm Cố nhìn biết trời cao đất rông trước mặt

      bé? Tôi tên là An Tuyết Thần, có thể gọi thẳng tên tôi”. An Tuyết Thần tức giận . Có thể là vì nguyên nhân tuổi tác tương đương nhau nên An Tuyết Thần mới so đo với , trước mặt Phàm Ngự gò bó như vậy.

      Phàm Cố nhìn khuôn mặt của trước mắt mình, khóe miệng cười đắc ý. ra ấy thích bị gọi là bé.

      Nhưng bọn họ biết, người đàn ông ngồi trong chiếc xe Maserati gransp đỗ ngoài cổng trường kia chăm chú nhìn về phía bọn họ.

      “Thôi bỏ , tốt so đo với con trai. gọi tôi có chuyện gì?” An Tuyết Thần giả bộ rất vui vẻ

      “Ặc, nghe là do trai tôi đưa tới. Quan hệ của hai người, theo như tôi biết phải là bạn bè thân quen. Vậy rốt cuộc là có quan hệ gì mà có thể khiến trai lãnh huyết của tôi tự mình đưa đến đây. với tôi là quan hệ gì vậy?”

      An Tuyết Thần nghe Phàm Cố hỏi như vậy, tự chủ mà cảm thấy căng thẳng. Nên trả lời thế nào? Chẳng lẽ là tôi là tình nhân mà cậu bao. Vậy phải như thế nào. An Tuyết Thần rất khần trương, hai tay tự chủ nắm chặt vào nhau.

      chứ, với tôi là có quan hệ gi?’ Phàm Cố nhìn vẻ mặt khổ sở của An Tuyết Thần, khẳng định giữa hai người bọn họ nhất định là có vấn đề, nhưng biết tại sao mình lại để ý vấn đề đó?

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Cố, cắn môi cái.

      Đột nhiên chiếc Maserati gransp đỗ ngay bên cạnh An Tuyết Thần làm sợ hết hồn.

      Phàm Ngự từ bên tay lái bước xuống xe, đến bên cạnh An Tuyết Thần, khoác vai , ôm vào trong ngực.

      Phàm Cố nhìn động tác thân mật của bọn họ, sắc mặt tái nhợt.

      , sao lại đến đây? Đến tìm em có việc gì sao?” Mặc dù biết mình tại sao mà đến nhưng vẫn nhịn được mà hỏi

      phải, đến để đón bảo bối của .’ Mặc dù là chuyện với Phàm Cố nhưng ánh mắt vẫn nhìn về An Tuyết Thần.

      An Tuyết Thần nhing ánh mắt của Phàm Ngự, đó là ánh mắt của ghen tỵ thể ra, , đó hẳn là ánh mắt của chiếm hữu.

      “Cố, chúng ta trước. Em cũng chuẩn bị về nhà ba mẹ lại lo lắng.” xong liền để An Tuyết Thần ngồi ở phía tay lái phụ. Chiếc xe liền phóng bỏ lại phàm Cố đứng đó kông biết phải đến đâu. Nhất thời biết phải như thế nào. Vẫn cứ đứng ở đó.

      Qua lúc lâu, nhìn chỗ hai người bọn họ biến mất, tự lẩm bẩm

      ra là quan hệ mập mờ!”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Khó chịu 1

      An Tuyết Thần ngồi ở trong xe, khuôn mặt nhắn nhìn ra bên ngoài cửa xe, nhìn thái độ của Phàm Cố, cậu ta hẳn là rất xem thường mình.

      Phàm Ngự liếc mắt nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười tà lên khuôn mặt tuấn tú tựa thiên sứ của .

      “Bảo bối, tại tội muốn cùng đến nơi.” Phàm Ngự có nhìn , chỉ nhìn thẳng phía trước vừa lái xe vừa .

      “Ơ, được.”An Tuyết Thần thực hề chú ý ta vừa cái gì, chỉ nghe thoáng qua là phải cùng đến nơi nào đó mà thôi.

      Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần với bộ dáng yên, nụ cười tà môi càng sâu hơn. Nếu lát nữa vẫn giữ cái dáng vẻ quan tâm như thế này càng tốt.

      biết qua bao lâu, chiếc xe dừng lại, An Tuyết Thần ngồi thẳng người nhìn trước mắt mình là cái khách sạn. Phàm Ngự bước xuống xe, An Tuyết Thần liền tháo đai an toàn cùng bước xuống xe, đuổi theo Phàm Ngự.

      Phàm Ngự để An Tuyết Thần ôm cánh tay mình cùng vào thang máy.

      đưa tôi đến chỗ này làm gì?’An Tuyết Thần thấy lạ liền mở miệng hỏi

      Phàm Ngự siết chặt hông của , đôi mắt phượng ánh bạc từ từ tiến sát lại gần .

      “Dẫn hưởng thụ nơi đẹp đẽ nhất thế giới này.”Hơi thở nhàn nhạt phun mặt An Tuyết Thần. Khiến An Tuyết Thần cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng giảm mạnh xuống.

      Mặc dù cảm thấy có điều gì đó bất thường nhưng An Tuyết Thần vẫn kiên trì theo.

      Cửa thang máy mở ra, Phàm Ngự cũng buông ra, mình bước ra ngoài. An Tuyết Thần theo sát đằng sau.

      An Tuyết Thần cùng Phàm Ngự bước vào căn phòng, chính xác hơn là hồ bơi.

      "Ngự, bên này, mau tới đây." vừa mở miệng chuyện là người phụ nữ nước Nga, tóc màu vàng kim, người mặc bộ bikini màu hồng phấn, làm thân hình hình chữ S hòa toàn lộ ra ngoài

      “Ngự, sao giờ này mới tới? Người ta đợi là lâu nha.’ xong liền đem cả nửa bầu ngực lộ ra bên ngoài dán chặt vào Phàm Ngự.

      Phàm Ngự nhìn người phụ nữ trong ngực mình, ta là người theo mình được lâu nhất, là người biết tiến biết lùi, hơn nữa ta cũng rất biết cách phục vụ đàn ông.

      “Người đẹp. phải là tôi đến đây rồi sao?” Vừa vừa dùng tay xoa bóp bên ngực chọc cho người phụ nữ đó thở ra tiếng rên kiều.

      “Ngự, đến đây”. Vừa vừa liếc nhìn An Tuyết Thần đứng ở phía sau, huýt sáo.

      “Dẫn cả em nhà bên cạnh đến nữa sao? Nhìn thanh khiết như vậy, sợ bé bị ô nhiễm sao?” chuyện là người đàn ông tóc dài, ta như hút cái gì đó.

      “Sao, mang theo bé nữa ak. Là để tặng tôi có phải ?” chuyện là người đàn ông bơi trong bể bơi. Còn có rất nhiều người đàn ông khác. Họ đều là những người có tiếng tăm thương trường, cũng có ai là ôm nữ nhân.

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, nghe người đàn ông vừa rồi ra những lời như vậy trong lòng cảm thấy chán ghét. mặc bộ đồng phục học sinh hoàn toàn đối lập với những gì diễn ra ở trong này.

      hiểu Phàm Ngự muốn dẫn đến nơi này để làm gì?

      Mĩ nữ người Nga, đến bên cạnh An Tuyết Thần, dò xét từ đầu đến chân. hài lòng liền đến làm nũng với Phàm Ngự

      “Ngự, đến đây sao còn dẫn theo bạn đến nữa, sợ làm hư ấy hay sao?” Vừa tay vừa vuốt ve ngực Phàm Vũ.

      An Tuyết Thần nhìn mmoij người chú ý đến mình, hít hơi sâu, tay nắm chặt nắm đấm, bởi vì biết Phàm Ngự là muốn làm thấy khó chịu.

      Cố hít hơi sâu, tay nhàng vuốt qua mái tóc dài, ngẩng đầu mỉm cười

      “Chào mọi người. Tôi là An Tuyết Thần. Tôi là nhân viên chưa chính thúc của công ty Phàm tổng, mới chỉ là nhân viên thực tập”

      Tất cả đám đàn ông đều chăm chú nhìn An Tuyết Thần nhiễm chút bụi bẩn nào, ánh mắt bọn họ đều rời được.

      Cảm nhận được mọi người nhìn mình, nụ cười môi càng sâu hơn, đó là nụ cười có thể làm tan chảy bang giá.

      Khi mọi người mải ngắm nhìn An tuyết Thần nở nụ cười tỏa sáng, duy chỉ có người, Phàm Ngự, nhìn chằm chằm , như muốn xé nát nụ cười kia của , tức giận tay nắm chặt lại

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Khó chịu 2
      Phàm Ngự tức giận nhìn người con chịu khuất phục đứng trước mặt mình

      Mĩ nhân được ôm trong ngực cảm thấy bị siết chặt, bất mãn rên rỉ

      “Ngự, làm người ta đau nha”. Mĩ nữ người Nga kiều rên

      Phàm Ngự chán ghét liếc nhìn người đàn bà mình ôm nhưng vẫn tỏ ra rất thâm tình hôn lên môi ta ngay trước mắt An Tuyết Thần. Hành động này làm cho An Tuyết Thần cảm thấy khó coi, sắc mặt trở lên tái nhợt.

      An Tuyết Thần nắm chặt hai tay, cố gắng nhìn sang chỗ khác, nhưng đôi mắt chịu nghe lời vẫn nhìn chớp mắt vào đôi nam nữ nhiệt tình hôn nhau cho đến khi bọn họ kết thúc.

      Phàm Ngự cảm giác được người bên cạnh thay đổi, miệng khẽ nhếch lên cười.

      Trong khi đó toàn bộ đám đàn ông trong khu bể bơi đều lên tiếng hoan hô, vỗ tay, có người còn huýt sáo.

      An Tuyết Thần nhất thời biết phải làm thế nào, chẳng lẽ bản thân mình lại chịu thua tên đàn ông ghê tởm như ? Ánh mắt liếc nhìn xung quanh liền nhìn thấy ô cửa kính bên cạnh là cây đàn piano màu trắng. Vừa liếc nhìn vừa cắn răng tức giận nhìn Phàm Ngự cùng ả mĩ nữ chuẩn bị kết hợp làm kia. nhanh chóng đến bên cạnh cây đàn, đàn lung tung vài cái. Dù bị tiếng đàn ầm ỹ nhưng ngược lại người đàn ông tỏ ra rất cao hứng trước những hành động của An Tuyết Thần, còn vị mỹ nhân kia kia căm tức nhìn An Tuyết Thần phá hư chuyện tốt của .

      Mọi người ồn ào liền bị tiếng đàn lôn xộn của An Tuyết Thần làm giật mình, tất cả đều chăm chú nhìn .

      “Ê, em . Em phải là ghen tỵ đấy chứ? Chỉ là hành động của em cũng hơi buồn cười đó.” người đàn ông vừa ôm nữ nhân tay vừa giơ ly rượu đỏ cười nhạo .

      An Tuyết Thần nhìn khẽ mỉm cười phải, trong bầu khí như thế này, nếu như tôi đàn bản nhạc chẳng phải là càng hấp dẫn hơn sao?”

      xong liền bước lên phía trước, đàn bản nhạc “bản nhạc mà tôi tự viết”

      Cùng với tiếng nhạc là giọng hát từ từ ngân lên

      Phong Tiêu Tiêu Hề xa cách hồng nhan tri kỷ

      Chốn Hà Tây xưa khúc tỳ bà biệt tích

      Nhớ khi xưa cùng nhau uống canh hoa đáy

      Chúng ta ai cũng quên

      Quên từng cùng nhau cất dấu bí mật

      Sớm sớm chiều chiều mây mù dày đặc nhưng vẫn tươi đẹp

      Tịch mịch trùng điệp nước mắt rơi

      Hoa rơi bởi lẽ còn vấn vương

      Người phải chăng vẫn nhớ

      Ban đêm lạnh lẽo tất cả đều là bóng tối

      Vì người làm bài ca cùng người nghe mộng bể thanh

      nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim

      Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới

      Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh

      Phong Tiêu Tiêu Hề xa cách hồng nhan tri kỷ

      Chốn Hà Tây xưa khúc tỳ bà biệt tích

      Nhớ khi xưa cùng nhau uống canh hoa đáy

      Chúng ta ai cũng quên

      Quên từng cùng nhau cất dấu bí mật

      Sớm sớm chiều chiều mây mù dày đặc vẫn nhưng vẫn tươi đẹp

      Tịch mịch trùng điệp nước mắt tràn đầy mê ly

      Hoa rơi bởi lẽ còn vấn vương

      Người phải chăng còn nhớ

      Lạnh lẽo ban đêm tất cả đều bóng tối

      Vì người làm bài từ cùng ngươi nghe mộng bể thanh

      nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim

      Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới

      Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh

      Vì ngươi làm bài từ cùng người nghe mộng bể thanh

      nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim

      Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới

      Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh

      Khi mọi người chìm vào trong bản nhạc, ánh mắt Phàm Ngự từ mê ly bỗng trừng mắt căm tức nhìn. Lạnh lùng cắt đứt An Tuyết Thần.

      “Đủ rồi, cần hát nữa.”Phàm Ngự đẩy người phụ nữ trong ngực mình ra, thẳng về phía An Tuyết Thần , lôi từ ghế xuống. Hung hăng đẩy xuống hồ bơi.

      ai được phép cứu ta. Nếu đừng có trách tôi trước.” Phàm Ngự nhìn những người chơi đùa trong nước hét lớn.

      Nhìn An Tuyết Thần vùng vẫy trong nước, mọi người đều nỡ nhưng ai dám cứu bởi lẽ họ càng biết Phàm Ngự là người độc ác như thế nào.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Cận kề cái chết
      An Tuyết Thần cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước, hai tay bé lung tung khua múa loạn xạ, giống như muốn bắt được cái gì. ngụm nước tràn vào trong khoang mũi, theo khoang miệng chảy vào trong phổi.

      Nhìn đứng ở nơi đó Phàm Ngự cả người nhàn nhạt tản ra hơi thở lạnh lùng, nam nhân đứng thẳng. cúi đầu, lẩm bẩm bảo Lưu Hải xuống, che khuất mặt mày. Đèn huỳnh quang chiếu rọi xuống, chiếu lên người đàn ông với mái tóc màu trà tạo thành vòng sáng đẹp. Ánh mắt lẫm liệt cương quyết cùng với đôi mắt phượng dài hẹp mà đơn độc, bên dưới sóng mũi cao là đôi môi mỏng đầy kiêu ngạo.

      ra mình sắp đến với cái chết, Tử Thần hình như rất là quyến luyến đấy. Lần nào cũng muốn đưa đến đó.

      Từ từ An Tuyết Thần còn tiếp tục giằng co, thân thể từ từ biến mất ở mặt nước, theo nước chảy cùng mái tóc dài giống như đóa Bách Hợp bao vây chặt. Phàm Ngự đứng nhìn ở bên bể bơi , ta biến thành ma quỷ rồi sao? Chẳng lẽ cứ buông xuôi tất cả mà chết như vậy? Được rồi, cũng tốt.

      Cảm thấy mình hoàn toàn mất ý tứ, mắt mệt mỏi khép lại. Chờ đợi tử thần đến mang .

      Những người bờ trợn mắt hốc mồm nhìn An Tuyết Thần sắp chết đuối, bọn họ phải là chưa xem qua người chết. Chỉ là chưa thấy nào giống An Tuyết Thần, hiểu tại sao Phàm Ngự tức giận như vậy.

      người nhìn nổi rồi, nhìn cặp mắt phàm ngự đầy tia máu hô lớn.

      "Ngự, ấy chết."

      Nghe những lời này Phàm Ngự lấy lại tinh thần nhìn bọn họ mặt kinh hoảng, vội vàng quay đầu lại nhìn An Tuyết Thân bị bao phủ ở trong nước , trái tim đau đớn giống như bị người dùng kim đâm vào. Đó chính là đau nhói.

      Được vớt lên khỏi mặt nước, An Tuyết Thần còn hơi thở. Nhìn thấy Phàm Ngự cứu người đưa lên bờ, bọn họ mới dám tới gần.

      "An Tuyết Thần, mau tỉnh lại, tỉnh lại cho ta." Phàm Ngự vỗ gương mặt trắng bệch của An Tuyết Thần.

      Nhưng An Tuyết Thần cứ lẳng lặng nằm ở nơi đó, hoàn toàn nhúc nhích, giống như Mỹ Nhân Ngư ngủ say.

      "Tuyết Thần, An Tuyết Thần, cẩu xin , tỉnh lại có được hay ." Nhìn An Tuyết Thần hoàn toàn có phản ứng , Phàm Ngự lần đầu tiên cảm thấy tư vị bị bỏ lỡ , giọng bất tri bất giác trở lên khẩn cầu.

      "Ngự, nên gấp." người đàn ông an ủi. Sau đó quay đầu lại nhìn rồi giật mính hét.

      "Anna, phải là thầy thuốc sao? Nhanh lên qua đây xem chút." Bởi vì câu của ta , tất cả mọi người đều thở ra hơi.

      Phàm Ngự nhìn ngẩn người nhìn nữ nhân kia, lên trước tay kéo ta đến bên cạnh An Tuyết Thần.

      "Mau cứu ấy, nếu như cứu được ấy, cũng đừng mong sống." Lời của Phàm Ngự khiến cho bác sĩ ấy rất căng thẳng.

      "A, được, được, tôi cố hết sức" Bác sĩ nữ nuốt nước miếng cái .

      " phải là cố hết sức, mà là phải." Phàm Ngự hướng về phía hét lớn.

      Bác sĩ nữ vội vàng làm cứu động tác người, nhưng phút, hai phút, ba phút, bốn phút, năm phút đồng hồ qua, An Tuyết Thần vẫn là an tĩnh nằm ở nơi đó nhúc nhích, khiến người chung quanh trở nên khẩn trương.

      Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần vẫm chút nào phản ứng , đẩy ra nữ nhân vẫn còn làm công việc cứu viện, ôm lấy An Tuyết Thần.

      Cứ như vậy lẳng lặng ôm hồi. Người trong ngực cuối cùng có động tác.

      "Khụ, khụ khụ, khụ." An Tuyết Thần từ trong miệng trào ra ít nước. Từ từ ho khan.

      Phàm ngự kéo ra, nhìn , kiểm tra xem sống lại hay chưa. Nhanh chóng kéo ra khỏi cái nơi suýt chút nữa lấy mạng của .

      Phàm Ngự đem tay lái phụ ghế ngồi kéo thành chiếc giường bỏ túinhỏ, đê nằm ở phía . Sau đó tới ghế lái, nổ máy.

      An Tuyết Thần lẳng lặng nằm ở nơi đó, ánh mắt có chút gợn sóng, hoàn toàn hề giống người vừa trở về từ cõi chết.

      yên lăng như vậy khiến Phàm Ngự tức giận.

      "An Tuyết Thần, lần tới cần làm trái với ý của tôi, nếu lần tới tôi từ bản thân xuống tay. Biết ?" Miệng , tay tiếp tục tay lái, tay khác vuốt ve gương mặt của .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35 : Nhà?

      Sáng sớm, toàn thân An Tuyết Thần đều ướt nhẹp. Lời của phải là đẩy xuống vực sâu hơn nữa.


      Đúng. Là như thế ** uy hiếp trắng trợn, nhưng là đối với uy hiếp của nên làm cái gì, có thể làm sao đây? năm, ra rất nhanh, nhưng là bây giờ nhìn lại, nó rất chậm


      Phàm Ngự nhìn , trong lòng ra chút thương hại, nhưng là rất nhanh rồi biến mất. chính là người như vậy có bất kỳ tình cảm, bởi vì tình chỉ là ràng buộc . Tất cả nữ nhân với chỉ là đồ chơi, giải quyết nhu cầu sinh lý thôi.


      thích nữ nhân xinh đẹp, cho nên rất hào phóng cho họ rất nhiều thứ. Nhưng là chỉ có tâm là thể nào cho họ . Bao gồm tại bên cạnh An Tuyết Thần. Bắt đầu từ bây giờ chú ý nữa, nhốt nữa, muốn trở về làm Phàm Ngự trước kia .


      Rất nhanh, xe đến biệt thự. Phàm Ngự cũng để ý gì tới , mình xuống xe. An Tuyết Thần vô lực tháo dây an toàn ra, gian nan bước từng bước .


      Dì Trương nhìn thấy bộ dạng của An Tuyết Thần, ánh mắt biểu có chút thương cảm. Liếc nhìn thiếu gia.


      "Thiếu gia, ngài trở lại, có muốn dùng bữa ." Dì Trương tới trước mặt Phàm Ngự .


      " cần." xong tiêu sái sải bước lên lầu.


      Dì Trương nhìn An Tuyết Thần toàn thân ướt nhẹp, đau lòng .


      "Tiểu thư, phải là lại chọc thiếu gia tức giận đấy chứ?."


      An Tuyết Thần nhìn dì Trương, gì, chỉ là lắc đầu cái. Thể biết hay là có đây?


      "Lên tắm nước nóng,thay quần áo , nếu bị ốm."


      An Tuyết Thần gật đầu , vịn vào thành cầu thang lên lầu. Nhìn đứa trẻ bóng dáng gầy,dì Trương nặng nề thở dài. Sau đó xoay người trở lại phòng bếp.


      Nằm ở giường, bởi vì mệt mỏi, sớm tiến vào mộng đẹp.


      Bên trong thư phòng ——


      Phàm Ngự ngồi ở ghế sa lon, nhìn người đối diện trong máy vi tính.


      "Khôi ảnh, ta chút nữa trở về." Chỉ nhàn nhạt câu . Nguồn điện liền bị Phàm Ngự ngắt bỏ.


      Nhìn trăng sáng trời, Phàm Ngự nhắm lại hai mắt hưởng thụ tinh hoa


      tháng này


      Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ len lén chiếu vào. Bỏ thêm vào gian phòng màu hồng chút ấm áp.


      An Tuyết Thần mở mắt. Nhìx tia nắng ấm áp, khóe miệng cười cười.


      Sau đó vào phòng vệ sinh. Rửa mặt nhanh chóng. Thay đồng phục học sinh được chuẩn bị trước.


      Phía dưới lầu cũng có bóng dáng Phàm Ngự . Trong lòng có chút mất mát .


      " Dì Trương, thiếu gia đâu. Đến công ty sao?" An Tuyết Thần để túi đeo lưng xuống, ngồi vào bàn ăn tò mò hỏi.


      Dì Trương đặt ly trà sữa trong tay xuống . Hướng về phía An Tuyết Thần mỉm cười .


      "Thiếu gia bắt đầu từ hôm nay ở chỗ này nữa. về nhà ở rồi, về sau tôi nhờ lão Mã đưa đón học."


      "Về nhà? Nơi này phải là nhà của sao?" An Tuyết Thần tò mò hỏi


      "Ừ, đúng vậy, đều là nhà của thiếu gia , nhưng là có tiểu thư nên thiếu gia bảo chúng tôi dọn dẹp căn biệt thự này, để ngài vào ở ." Dì Trương kiên nhẫn giải thích.


      An Tuyết Thần gật đầu cái, ăn xong bữa sáng liền học. Nhìn thấy xe ngoài cửa, cũng biết này liền biết là lão Mã mà dì Trương vừa nhác đến.


      "Tiểu thư, mời, từ nay về sau tôi tới đưa đón học." Lão Mã rất khách khí . Bởi vì hiểu biết người có thể đê ình cùng lão Trương tới phục vụ khẳng định tầm thường.


      "Ừ, cám ơn, Mã thúc. Về sau gọi ta Tuyết Thần thôi." An Tuyết Thần ngồi ở trong xe nhìn lão Mã ở phía trước .


      Lão Mã liếc nhìn An Tuyết Thần ngồi phía sau ."Như vậy tốt đâu. Vẫn nên gọi ngài là tiểu thư thôi."


      An Tuyết Thần đối với trả lời của Mã thúc phải rất hài lòng, sau đó kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :