1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi (132 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Mộng

      Vừa mở mắt ra, thấy chỉ có mình và Phàm Ngự trong biệt thự. ngồi dậy trông thấy Phàm Ngự đứng hút thuốc trước cửa sổ sát đất.

      “Tỉnh dậy rồi, gặp ác mộng?” Phàm Ngự quay đầu lại rồi tới ngồi bên cạnh , dùng khăn giấy lau mồ hôi trán.

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, như vậy mà giết người, đúng là ma quỷ,mà còn là loại ma quỷ khát máu, nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, An Tuyết Thần có ý né tránh . Phàm Ngự nhìn phản ứng của An Tuyết Thần cũng là có ngoài ý muốn nên chỉ để khăn giấy xuống rồi nhìn .

      nằm mơ thấy cái gì? Có lẽ tôi có thể giúp hiểu được” Đúng thế, đúng là có thể giúp hiểu được giấc mộng đó.

      “Tôi nằm mơ trông thấy thi thể ở khắp nơi, tôi đứng ở chỗ xa lắm nhìn thấy , cầm súng chĩa vào đầu người ta” An Tuyết Thần nhìn mong chờ trả lời .

      Phàm Ngự nhếch mép cười, vuốt ve đầu của An Tuyết Thần, giọng : “Ngoan, phải sợ gì cả, cho dù tôi có thể giết người, nhưng cũng làm tổn thương đến người phụ nữ của tôi. Bất kể là từng, tại hay sau này, tôi cũng làm điều đó” Vốn dĩ định làm tổn thương tới , An Tuyết Thần, nhưng lời ra đến khoé miệng lại thu về.

      Nghe như vậy An Tuyết Thần thở phào nhõm, nhưng là cũng sợ, ngày hôm qua giết người như vậy bình an vô hay sao? An Tuyết Thần nhìn rồi suy nghĩ lung tung, suy nghĩ cho .

      Thấy dùng loại ánh mắt này để nhìn mình, Phàm Ngự liền ôm chầm lấy nên vì cái gì mà rối loạn tư tưởng, bởi vì có cố suy nghĩ cũng nghĩ ra đâu.” Phàm Ngự đối với phụ nữ rất mực dịu dàng, mà An Tuyết Thần cũng giống như bọn họ.

      An Tuyết Thần gật đầu cái, đối với người đàn ông bên cạnh mình, chỉ cần mình chọc giận đối xử rất tốt với mình. Tròng mắt lần nữa lại mờ , bởi vì Giản ca ca ở nước Mỹ xa xôi, đối với mình cũng tốt như vậy.

      Lúc này đây Phàm Ngự giống như Giản ca ca của , An Tuyết Thần ôm lấy Phàm Ngự, hai mắt nhắm lại, cảm giác rằng đây chính là Giản ca ca của .

      Ôm nàng lúc lâu, cảm thấy người trong ngực phát ra thanh hít thở đều đặn bèn đặt lên giường rồi lấy chăn đắp cho , Phàm Ngự nhìn ngủ say, khoé miệng nhếch lên: “ bé, thăng cấp phải là sủng vật nữa rồi”.

      Phàm Ngự ra khỏi phòng, vào thư phòng nhìn hình người màn hình máy vi tính.

      “Mị Ảnh, cậu sau khi kết thúc mấy chuyện đó, ngày mai hãy trở về quốc gọi Hoa Ảnh trở về ”.

      “Vâng”

      Phàm Ngự nhìn vầng trăng tròn vành vạnh bầu trời, khoé miệng bỗng nhiên co rút cái, ánh trăng khiến bóng đổ dài nền nhà. An Tuyết Thần, biết tôi là điều may mắn hay là bi ai đây?

      mệt mỏi quá, ở trong mộng Giản ca ca của trở lại, quỳ gối trước mặt giống như là muốn cầu hôn, tất cả mọi người ở đó chúc phúc cho , ngay lúc chuẩn bị đeo nhẫn đột nhiên xuất người.

      “An Tuyết Thần, tôi cho phép kết hôn với người khác, đồng ý tôi giết ngay lập tức”. thanh rất quen thuộc này là đến từ nơi nào vậy?

      Mộng, mọi người đều là ngược với thực tế có phải ?

      biết.

      biết.

      thể biết được.

      Tâm địa hẹp hòi, nhiều phiền não, tâm địa rộng lớn, rất sáng suốt.

      Bình an là may mắn, Biết đủ là phúc, tâm sáng là lộc, ít ham muốn là thọ.

      Lòng dạ con người, nhiều ham muốn là hẹp, ít ham muốn là rộng.

      Trong đêm dài, An Tuyết Thần nằm mơ thấy những việc giống nhau.

      Có người mộng chính là tốt đẹp, cũng có người mộng chính là huỷ diệt.

      Còn có người mộng chính là nhạc đệm do con người sinh ra, chính bởi vì có mộng nên cuộc sống mới trở nên hoàn mỹ.

      Nhưng lại có người mộng chính là cuộc sống khác mà thượng đế ban cho con người.

      Cuối cùng mộng chính là cái gì chúng ta cũng thể nào biết được.

      Giữa giấc mộng tăm tối còn có lạc thú, sau đó lại là trống rỗng vô cùng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Bùng nổ ghen tức
      Mộng : Là thế giới hề tồn tại, chỉ là hư ảo mà thôi.

      khí lúc sáng sớm mang theo chút lạnh lẽo, An Tuyết Thần đứng trước cửa sổ sát mặt đất ngẩng đầu nhìn mặt trời dần nhô lên, tối hôm qua thấy về nhà.

      dường như muốn ra ngoài để hít thở bầu khí trong trẻo mới mẻ này, đứng ở bên ngoài, ánh mặt trời buổi sáng đẹp như vậy, mang theo mùi vị tươi mới giống như đứa trẻ mới ra đời, là điều tốt đẹp. Mặt trời vừa mới mọc lên chính là đại diện cho bắt đầu của ngày mới.

      lầu hai, bóng dáng màu đen đứng trước cửa sổ nhìn bóng dáng màu trắng ở dưới lầu, vốn dĩ vừa xử lý xong mấy hạng mục công việc nên định tắm rửa, đứng lên lại nhìn thấy đứng ở bên ngoài mở rộng hai cánh tay như là cảm thụ cái gì đó khiến thể nhìn chăm chú vào .

      Nhưng An Tuyết Thần lại hồn nhiên biết, đến ngồi lên xích đu, giống như dáng vẻ trước đây lâu. Tại sao kẻ như vậy lại giữ chiếc xích đu ở nơi này? An Tuyết thần thích thú suy đoán mà mỗi lần suy đoán đều có kết quả gần giống nhau.

      Đứng lên khỏi xích đu, đột nhiên cảm thấy có người ở ngay gần mình, quay đầu lại thấy thím Trương đứng ở đó. Nhưng tại sao trong ánh mắt của bà ấy lại có chút gì đó bi thương, An Tuyết Thần nhìn bà cười cười:

      “Thím Trương, chào buổi sáng !”

      Thím Trương có trả lời chỉ cong miệng với là giống quá, Tuyết Nhi trở về rồi sao? Là trở về sao?”

      Nghe thím Trương như thế, An Tuyết Thần lại ngồi xuống xích đu “Thím Trương, tôi phải là người mà thím vừa mới nhắc đến, tôi là An Tuyết Thần”.

      Nghe như vậy sắc mặt thím Trương liền thay đổi, ngay lập tức kính cẩn ngọt ngào :

      “A, là xin lỗi, An tiểu thư, sao lại dậy sớm như vậy? Sáng sớm trời lạnh nên khoác thêm áo ấm vào, tôi trước nấu bữa sáng đây” xong liền về hướng biệt thự.

      Lông mày An Tuyết Thần cau lại, tay nắm chặt áo khoác thím Trương vừa mới phủ lên mình cho , lại nhìn chiếc xích đu hãy còn đung đưa, vừa mới nhìn chút thím Trương mất. Vô tình ngẩng đầu lên lại thấy Phàm Ngự đứng gần cửa sổ nhìn xuống, nãy giờ vẫn đứng ở nơi đó sao? Cặp lông mày xinh đẹp của dường như nhíu chặt hơn.

      Phàm Ngự thấy phát ra cười cười rồi xoay người rời khỏi cửa sổ.

      An Tuyết Thần ngồi bàn ăn nhìn thím Trương và Tiểu Linh bận trong bận ngoài bèn : “Hai người cũng cần bận rộn như vậy, cùng ăn

      cần đâu An Tiểu Thư, chờ hai người dùng bữa xong chúng tôi ăn là được rồi”.

      “Như vậy thím Trương, cần gọi tôi là tiểu thư mà hãy gọi bằng tên , bọn họ gọi tôi là Tuyết Nhi, về sau thím hãy dùng tên đó để gọi tôi.” An Tuyết Thần cố ý kéo dài cái tên Tuyết Nhi, thanh cũng cao hơn phần. Nghe thấy thế thím Trương vô cùng bối rối, bà biết sáng nay là bà thất thố, nhưng tất cả bị con mắt Phàm Ngự nhìn thấy.

      Trong mắt Phàm ngự bỗng loé lên tia sáng, nhưng An Tuyết Thần hề biết tia sáng đó là chỉ cái gì.

      “Việc này, An tiểu thư, tôi chỉ là quản gia mà thôi, gọi như vậy có gì tốt sao?”

      Trông thấy thím Trương khẩn trương đến nỗi đầu toát cả mồ hôi, An Tuyết Thần cũng có cố ý mà làm khó bà.

      “Vậy thím cũng có thể gọi tôi là Tuyết Thần”

      Phàm Ngự cầm lấy khăn giấy lau chùi khoé miệng rồi : “Bảo bối, có muốn ra ngoài đâu hay , tôi đưa .”

      An Tuyết Thần vẻ mặt bình thản nhìn Phàm Ngự “tôi chỉ muốn thăm cha mẹ của tôi”.

      Phàm ngự nhìn cười cười, đột nhiên phát cổ lâu nay vẫn luôn đeo sợi dây chuyền này, chỉ là có chú ý đến. tới, đưa tay muốn túm lấy sợi dây chuyền nhưng bị An Tuyết Thần ngăn lại. Phàm Ngự nét mặt tối lại, càng muốn biết là ai đưa cho chiếc dây chuyền kia, quý trọng như vậy, ra trong tâm sớm có dự cảm.

      được đụng vào thứ này” An Tuyết Thần thấy muốn lấy sợi dây chuyền của mình vội vàng nóng nảy .

      “Bảo bối, ngoan, nên chọc cho tôi tức giận, quên rồi sao? Tôi chỉ muốn xem chút thôi” Phàm Ngự kiên nhẫn lần nữa.

      An Tuyết Thần nhìn , sợ hãi khi nhớ tới hình ảnh tối hôm qua nhưng tay vẫn nắm chặt lấy sợi dây chuyền.

      Phàm Ngự nhìn cái đầu lắc như gõ trống, ràng còn kiên nhẫn liền kéo ra ngoài, tay nắm được sợi dây chuyền bèn nhàng dùng sức. An Tuyết Thần bị đau nên buông lỏng tay ra, Phàm Ngự thấy thế dùng ngay tay kia tháo sợi dây chuyền xuống, nhìn phía thấy kí tự tiếng , sắc mặt liền trở nên xanh mét.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Bùng nổ ghen tức

      Phàm Ngự nhìn chữ cái bên dây chuyền, có cảm giác muốn đem ra mà ăn hết, này hàng ngày trong lúc ở bên cạnh lại ngang nhiên dám nhớ đến nam nhân khác, nhìn chữ cái tiếng mặt dây chuyền, Phàm Ngự gắt gao nhìn chằm chằm vào An Tuyết Thần.

      Phát sợi dây chuyền của mình bị cầm , vô cùng nóng lòng, cũng quản đó là người nào liền túm lấy kêu lên.

      “Phàm Ngự, mau đem dây chuyền trả lại cho tôi” An Tuyết Thần với tới, Phàm Ngự liền cầm sợi dây chuyền giơ lên cao, nước mắt bắt đầu chảy xuống gương mặt lâm râm giống như mưa phùn.

      Phàm Ngự cúi đầu nhìn An Tuyết Thần khóc như mưa, còn cao tới bả vai của , tuy nhiên vì sợi dây chuyền nằm trong tay ra tay đánh , đôi mắt liền tràn đầy ghen tị, phải, đó là ghen tị.

      Phàm Ngự đem áp lên bàn ăn rồi đưa tay nâng cằm của lên, để cho gương mặt nhắn khóc đến còn hình dáng nhìn vào , thanh thâm trầm ép tới.

      , cái đó có phải là của tên Giản kia đưa cho đúng ?” tay hơi dùng chút sức lực.

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, trong mắt tràn đầy ý muốn phản kháng, trước đây vẫn luôn rất nghe lời nhưng tại sao lại cứ muốn chèn ép chứ, chỉ riêng chuyện về sợi dây chuyền nàyỏco tuyệt đối thoả hiệp .

      vẻ mặt kiên định nhìn : “Đúng, là Giản ca ca đưa cho tôi, nó rất quan trọng đối với tôi, làm ơn hãy trả lại cho tôi”.

      Đúng là ngoài ý nghĩ của Phàm Ngự, nhưng nghe từ chính miệng ra cảm thấy vô cùng tức giận.

      “Lá gan của mới dám ở sau lưng của tôi mà nghĩ tới người đàn ông khác, vậy có phải hay mỗi lần cùng ai làm đều muốn người đó là ? hi vọng chính ở trong thân thể của đúng ?” Phàm Ngự cơ hồ quát to lên, này là có bản lĩnh chọc giận .

      An Tuyết Thần nghe với mình như vậy cười cười và : “Phàm Ngự chịu đựng nổi người có cùng suy nghĩ với sao. có biết tại sao tôi lại muốn đụng đến sợi dây chuyền này ?

      Phàm Ngự nhíu mày nhìn .



      “Là bởi vì thân thể tôi bị đụng tới, tôi muốn cũng đụng tới sợi dây chuyền của Giản ca ca, muốn làm nhục ấy” An Tuyết Thần cắn răng hung hăng , bởi vì Giản ca ca chính là vết thương của , mà lại ở vết thương của mà rắc thêm muối.

      Phàm Ngự nhìn , hai tay nặng nề buông cằm ra tiến đến chiếc cổ mỏng manh của , nắm lấy cổ , nhìn gương mặt này ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo.

      muốn chết hay sao? Vậy để tôi cho nếm thử chút tư vị của cái chết.” xong tay liền dùng lực bóp chặt cổ .

      An Tuyết Thần nhìn người đàn ông có linh hồn ma quỷ trước mắt, cảm thấy thể nào hít thở được, hai tay vốn nắm lấy Phàm Ngự từ từ tuột xuống.

      Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần từ từ nhắm mắt, nhìn sắp bị chính mình bóp chết hai con mắt đỏ vằn tia máu liền khôi phục lại hình dáng bình thường, bất chợt buông lỏng tay ra. Bất ngờ có thể hô hấp khiến An Tuyết Thần ho khan dữ dội, cả người trượt từ bàn ăn xuống dưới đất.

      Đưa hai tay vuốt cổ của mình, màu hồng đọng lại trong nháy mắt thay đổi, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần ngồi ho khan mặt đất, ánh mắt trở nên đen tối và bí , liền ôm lấy lên tầng hai. Thím Trương và Tiểu Linh trốn ở trong góc phòng cũng bị màn vừa rồi hù cho sợ hãi, nửa ngày cũng chưa hồi phục lại được tinh thần.

      “Này, làm gì đấy? Thả tôi xuống, muốn làm cái gì?” An Tuyết Thần đánh vào bả vai Phàm Ngự nhưng cũng có phản ứng, bước chân vẫn tới phòng ngủ của .

      An Tuyết Thần bị Phàm Ngự quẳng lên giường, đây lầ lần đầu tiên An Tuyết Thần tới phòng của , chỉ là tình cảnh nay cho phép xem xét phòng ngủ của .

      An Tuyết Thần nhìn đầy cảnh giác, giọng cũng còn cứng rắn như vừa nãy, bỗng sợ hãi, là vừa mới được nếm thử mùi vị của cái chết.

      đừng có tới đây… muốn làm gì?” Giọng của An Tuyết Thần trở nên run rẩy.

      Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần giường, khoé miệng ra nụ cười tà ác.

      “Bảo bối, nên nhận được trừng phạt bởi vì lời hôm nay của ”.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Dịu dàng chịu phạt
      Nghe giọng Phàm ngự vô cùng lạnh lẽo, lần này cảm thấy hoảng sợ.

      Nhìn thấy từng bước về phía mình, liền lui lại phía sau, thời điểm sắp té nhanh xuống giường Phàm Ngự kéo cái, tay ôm lấy eo còn tay nhàng vuốt ve gương mặt của , cự ly của hai gương mặt ở sát gần nhau, có thể cảm giác được hô hấp lẫn nhau

      Hô hấp của An Tuyết Thần bắt đầu hỗn loạn, bởi vì cái gì khác mà bởi vì quá sợ hãi.

      Cảm thấy An Tuyết Thần lo lắng, Phàm Ngự nâng khuôn mặt nhắn của lên bắt đầu phun khí nóng lên mặt .

      “Bảo bối, xem ta nên trừng phạt như thế nào đây?” Vừa vừa ngắm nghía gương mặt nhắn của , giọng của vô cùng dịu dàng, đây là điềm báo bắt đầu nổi giận, khiến cho người ta lạnh rùng mình.

      An Tuyết Thần nhìn , tự nhiên hết ý kiến biết nên gì, ra là run sợ.

      Phàm Ngự như rất hài lòng trước phản ứng của An Tuyết Thần, độ cong khoé miệng càng lúc càng lớn.

      “Thế nào, chịu thua nhanh như vậy sao? Sợ? Làm thế nào đây? Kịch hay vẫn còn chưa diễn mà.” Giọng điệu trầm vô cùng tốt.

      muốn làm gì?” lâu mới có thể ra câu.

      “Còn có thể chuyện cơ à? Tôi còn tưởng là dám” cười quỷ quyệt

      “Bảo bối, có gì phải sợ, tôi chỉ là muốn nhớ” được làm được, liền cắn liếm lỗ tai của An Tuyết Thần “Để cho nhớ, là hoan lạc ở phía dưới người nào”

      xong cũng dịu dàng như trước xé tan váy của An Tuyết Thần, y phục tản mạn rơi xuống đầy đất, Phàm Ngự đè An Tuyết Thần xuống dưới thân.

      # che giấu #

      Hôm nay Phàm Ngự hung hăng muốn , tựa hồ muốn xỏ xuyên qua thân thể của , đụng chạm đến tận linh hồn lẫn nhau.

      Rốt cục đến thời điểm trời tối hoan ái mới kết thúc.

      “A” Phàm Ngự gầm tiếng phóng ra mầm móng của mình, giống như chiếm được thoả mãn cực độ, đem đầu mình chôn ở trong cổ , nặng nề hô hấp.

      An Tuyết Thần ngủ mê man, người bình thường sao có thể chịu đựng được giày vò của Phàm Ngự, cả buổi tối buộc phải làm những tư thế bất đồng, biến mình thành người phụ nữ dâm đãng.

      Nhìn An Tuyết Thần ngủ mê man, Phàm Ngự liền hôn cái.

      vì cái gì phải mà chọc giận tôi?”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Ở lại cùng ăn bữa tối
      Khi tỉnh dậy lần nữa cũng là lúc trời tối. An Tuyết Thần mặc vào bộ quần áo thể thao mùa hè đơn giản.

      Nhìn xuống dưới lầu, thấy Phàm Ngự cũng mặc người bộ quần áo màu xám ở nhà thoải mái. ăn bữa tối. An Tuyết Thần từ tầng 2 bước xuống. Phàm ngự tuấn. Cách ta ngồi ăn cơm cũng cuốn hút. Đây chính là cuộc sống của người có tiền sao? Từ ta được giáo dục như thế nào? An Tuyết Thần mang tâm trang vừa lẫn lộn cũng vừa thương tiếc.

      Nhớ lại bản thân mình lúc nãy, biết từ lúc nào mình biến thành như vậy? Gặp phải Phàm Ngự biết lên vui hay lên buồn. Phàm Ngự vừa lau miệng vừa nhìn An Tuyết Thần

      dậy rồi ak. Qua đây dùng bữa tối với tôi”. Phàm Ngự nàytay châm điếu thuốc, tay nhàng gõ lên bàn ăn. Hành đông này sao quen thuộc.

      lại nhớ đến Giản của mình, ăn xong bữa cơm đều hút điếu thuốc, cũng gõ bàn giống như vậy. Nhưng bây giờ còn nữa rồi. Lại nhớ đến sợi dây chuyền, An Tuyết Thần tự nhủ mà rớt nước mắt. Phàm Ngự thấy khóc, lông mày nhăn lại nhìn An Tuyết Thần ngây người nhìn mình, đó là ánh mắt của say mê, chìm đắm, nhưng tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn mình? Chẳng nhẽ.....

      “Sao, muốn ăn, hay là đói?”. Phàm Ngự vẫn giữ dáng vẻ bất cần nhưng trong ngữ điệu có chút nhàng.

      Thấy bản thân quá thất thần, nhanh chóng lau những giọt nước mắt, rồi bước xuống cầu thang, đến bên bàn ăn rồi nhàng ngồi xuống. Nhìn những món ăn bàn, phát đây đều là những món mà thích ăn mà phải những món ăn tây thích ăn như ngày trước.

      Nhìn bát cơm của Phàm Ngự, sao ta lại ăn ít vậy? Chẳng nhẽ là do ăn quen ? Hơn nữa lúc nãy nhìn ta cầm đũa cũng đúng cách.An Tuyết Thấn liếc nhìn Phàm Ngự.

      . Buổi tối vẫn phải ra ngoài sao?” An Tuyết Thần cúi thấp đầu, chầm chậm găp từng miếng thức ăn đưa vào miệng. Thanh đến mức dường như chỉ có mình nghe được.

      Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần cúi đầu thấp đến mức chạm vào bát cơm trước mặt, kinh ngạc nghe thấy lời , trong lòng cảm thấy có chút gì đó bất ngờ, ấy như vậy là muốn mình rời khỏi sao?

      Phàm Ngự tỏ ra thoải mái, cầm lấy điện thoại với người nghe máy:” alo, hủy bỏ mọi hoạt động của buổi tối ngày hôm nay”. đợi đối phương trả lời liền cúp máy.

      Nhưng khi gọi điện thoại. mắt luôn nhìn thẳng vào An Tuyết Thần. An Tuyết Thầnnghe thấy ta rằng hủy bỏ toàn bộ hoạt động, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, chỉ hỏi câu đơn giản như vậy, ngờ ta lại.....

      Nhìn An Tuyết Thần ngạc nhiên nhìn mình như vậy, Phàm Ngự đột nhiên cảm thấy buồn cười.

      An Tuyết Thần đặt đũa xuống giải thích: “Này, phải, tôi chỉ muốn hỏi chút thôi. Tôi có ý đó”. An Tuyết Thần hoa tay múa chân giải thích. Nhìn An Tuyết Thần hoảng loạn như vậy

      " phải cái gì?. Hôm nay tôi mệt, chỉ là muốn nghỉ ngơi chút thui”

      Mặc dù nghe ta vậy nhưng vẫn thấycó chút ngại ngùng. Nhìn thímTrương ngừng mang thức ăn lên

      “Thím Trương, phiền bà làm cho tôi suất ăn tây”. An Tuyết Thần rất lễ phép khi với thím Trương.

      “Vâng, An tiểu thư, tôi làm ngay đây”. Phàm Ngự ngày ba bữa đều là ăn các món do đầu bếp 5 sao chế biến, mỗi ngày đều dùng bữa rất đúng giờ.

      Nghe An Tuyết Thần vậy, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần với ánh mắt kì lạ.An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự giọng

      có thế giúp tôi cùng ăn được ?”

      Phàm Ngự cũng nhìn : “Được, tôi giúp , chúng ta cùng nhau ăn”.

      Cứ như vậy hai người cùng nhau ăn hết bữa tối, Phàm Ngự mặc dù đến công ty nhưng vẫn còn rất nhiều công việc cân giải quyết, vì thế ăn xong bữa liền vào thư phòng.

      An Tuyết Thần ngồi xem phim ở phòng khách, tay cầm điều khiển biết bật kênh nào. Ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào hướng cửa thư phòng. muốn lấy lại chiếc dây chuyền, nghĩ trước hết nên để ta cảm thấy vui vẻ. Vì vậy liền pha tách cafe mang vào thư phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :