1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi (132 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Las Vegas 2
      Edit: Vân Nhi

      Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần nhàng đặt lên giường, nhanh chóng cởi quần áo, rồi luồn tay ra sau lưng , thuần thục đem áo ngực tháo xuống. Bàn tay ấm áp của vuốt ve tấm lưng trần của , lướt qua từng tấc da thịt, dịu dàng khác xa mấy lần trước, hay là đối với những người phụ nữ biết nghe lời đều cư xử ôn nhu như vậy.

      hôn khắp người , cuối cùng dừng lại ở môi , bởi vì rất ngọt, muốn hút chất mật này nhiều hơn.

      "Bảo bối, rất ngọt." Thanh của khàn khàn, mang theo sức hấp dẫn đầy nam tính.

      "Ngoan, mở chân ra, quá khẩn trương."

      . . .(Ngàn vạn câu chữ, mọi người phát huy tính sáng tạo nhé!)

      Sau khi chiến đấu hăng hái, hai người cùng nhau đạt tới cao trào. Phàm Ngự đem mầm mống gieo trong cơ thể rồi vùi đầu vào cổ , thở dốc từng ngụm từng ngụm. Còn An Tuyết Thần mãi suy nghĩ, tại sao bản thân lại có thể khát vọng loại cảm giác này.

      Từ người trược xuống, nằm bên cạnh , ôm vào ngực. "Thoải mái ?"

      An Tuyết Thần gì, chỉ vùi đầu vào ngực sâu hơn. Động tác này làm Phàm Ngự có cảm giác rất tốt. vuốt tóc . Nhưng những cử chỉ ôn nhu, sủng ái này có thể kéo dài bao lâu đây? Con ác ma ngủ say trong cơ thể lúc nào tỉnh lại?

      Rửa mặt xong, Phàm Ngự liền mang tới sòng bạc. Lúc tiến vào có rất nhiều người về phía , bao gồm cả ông quản lý khách sạn.

      "Tổng giám đốc, đều an bài tốt, ngài có thể chơi."

      An Tuyết Thần khoát tay Phàm Ngự cùng vào rồi ngồi xuống, nhìn chung quanh cảm thấy khó hiểu, tại sao bàn này có người nào khác. đứng đối diện là người chia bài, cầm lên vali mở ra, bên trong chứa đầy đô la, nhìn An Tuyết Thần.

      Người chia bài hướng về phía An Tuyết Thần : "Tiểu thư xin đặt cược."

      ngơ ngác đưa mắt nhìn Phàm Ngự, ngồi bên cạnh , bắt chéo hai chân, thoải mái hút thuốc.

      "Số tiền này cứ cầm chơi, thắng là của , thua tôi chịu." Phàm Ngự nhàng phun khói thuốc, bình thản .

      "Nhiều như vậy? Tôi cần." xong An Tuyết Thần liền đẩy số tiền kia về phía trước.

      Phàm Ngự rất hài lòng đối với hành động của , đôi lông mày hơi nhíu lại nhìn , nhưng vẫn rất kiên nhẫn với .

      " sao, tôi , thua tôi chịu, thắng cầm."

      Nhìn thấy vẻ mất hứng của , An Tuyết Thần thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đáp ứng.

      "Kia, vậy tôi đặt đại." chỉ cầm 100 đô la, cẩn thận đặt ở chữ đại.

      Đối phương cầm chiếc lọ lắc mạnh. An Tuyết Thần nuốt ngụm nước miếng, mắt nhìn chằm chằm nút lọ sắp mở.

      "Đại. Trang gia thắng."

      "A, tôi thắng." nắm cánh tay Phàm Ngự chặt, kích động nhìn chằm chằm nút lọ.

      "Ừ, đặt tiếp , đặt lớn chút."

      "Kia, thanh rất , đúng. . . . Ừ, chắc chắn là tiểu." đặt 500 đô la.

      Càng đặt càng lớn, liên tục mấy lần đều là An Tuyết Thần thắng, những người bên cạnh cũng khen rất lợi hại, khiến rất vui vẻ. Nhìn khuôn mặt nhắn như hoa nở của khi cười, Phàm Ngự lắc đầu cái, đúng là con mèo dễ thỏa mãn.

      Đại khái thắng được triệu đô la, An Tuyết Thần rất kích động cầm chi phiếu trong tay, đời này chưa bao giờ cầm được số tiền lớn như vậy. rất rộng rãi đưa Phàm Ngự năm trăm ngàn đô la, là thù lao. Nhưng nào biết tất cả đều do Phàm Ngự an bài từ trước, còn tưởng rằng mình rất lợi hại.

      Trong xe, An Tuyết Thần nhìn những tờ đô la trong hộp da, hướng về phía Phàm Ngự : "Nếu tôi đưa tất cả số tiền này cho , có thể trả lại cho tôi tờ hợp đồng ?"

      Phàm Ngự vốn rất thư giãn nhưng khi nghe , cả khuôn mặt tuấn tú đều hắc tuyến. Điều này đại biểu cho bão táp lại tới, cũng gì. cũng dám thêm gì nữa, bởi biết mình sai. sợ, sợ biết chuyện gì đợi mình ở khách sạn.

      đánh thức ma quỷ trong cơ thể . Cứ như vậy mà , chờ đợi bão táp lại tới.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Las Vegas 3
      Edit: Vân Nhi

      Đến khách sạn, Phàm Ngự nghiêm mặt, An Tuyết Thần dám lời nào, bởi vì sợ. sợ kế tiếp thương tổn .

      Ra khỏi thang máy, Phàm Ngự kéo cổ tay về phòng, cũng quan tâm có làm đau .

      "A, buông tay, làm tôi đau, nhanh buông tay ra." An Tuyết Thần lôi kéo, cố thoát khỏi .

      Vào phòng, Phàm Ngự đem áp sát lên cửa, nâng cằm lên, tiến tới gần , mặt của chỉ cách cm khoảng cách. có thể ngửi được mùi thuốc lá từ cơ thể tán ra.

      "Thế nào, muốn rời xa tôi? Muốn ngã vào lòng của người đàn ông khác sao?" Phàm Ngự dùng ánh mắt có thể giết chết người ép hỏi.

      "Đừng quên, có lập hợp đồng, đem chính bán cho tôi. tốt nhất nên nhớ điểm này." ngay sau đó lại .

      Nghe như vậy, sắc mặt An Tuyết Thần càng trắng hơn. Mặc dù biết thân phận bây giờ của mình là gì, nhưng khi nghe những lời nhục mạ của , rất thoải mái.

      " xin lỗi, tôi nên như vậy, xin tha thứ cho tôi." Lần này trốn tránh ánh mắt lạnh lùng ấy nữa, nhìn thẳng vào đôi mắt đó và chân thành . Nhưng trong mắt Phàm Ngự, đó lại là ánh mắt khiêu khích. Các ngón tay giữ chặt cằm của hơi dùng sức, đủ để cảm thấy đau, nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt .

      Nhìn ánh mắt quật cường ấy, khóe miệng lên nụ cười trầm. buông ra, về phía tủ rượu, rót ly rượu đỏ, nhàng nhấp hớp.

      Nhìn Phàm Ngự đột nhiên buông tay, nhất là nụ cười kia, làm An Tuyết Thần cảm thấy hơi thở của nguy hiểm, cách càng ngày càng gần, khiến cảm giác rất bất an.

      "Tới đây." Chỉ nhàn nhạt hai chữ, nhìn ra được bất kỳ dấu hiệu gì, càng bình tĩnh càng nguy hiểm.

      An Tuyết Thần chậm rãi bước từng bước về phía . Đôi tay rất khẩn trương xoắn chặt vào nhau, đây là tật xấu trước sau đổi của .

      Phàm Ngự nhìn ly rượu, nhờ ánh trăng nên ly rượu trong tay có vẻ đỏ tươi.

      "Làm sao để biết nghe lời đây? Tôi thích phụ nữ biết nghe lời hơn. Tôi nên chọc giận tôi, hậu quả thể gánh nổi, sao lại biết nghe lời như vậy? Hử?" giống như chúa tể của cả thế giới này, cả người tản ra khí chất vương giả, những lời này từ trong miệng ra êm tai biết dường nào.

      nắm tóc của , cố gắng rót rượu vào trong miệng .

      " làm gì đấy, buông tay." ngẩng đầu nhìn , cảm thấy cao quý, cao đến thể chạm đến được.

      "Buông tay? Bảo bối, tại lửa giận trong lòng tôi bị đốt cháy, tôi nên làm thế nào để hạ hỏa đây?" hôn môi , dịu dàng.

      " xin lỗi, còn muốn tôi làm thế nào nữa?." che tóc mình, đau đớn .

      "Lấy lòng tôi."

      "Nếu tôi vui vẻ, có lẽ bỏ qua cho ."

      "Tôi làm được."

      Nghe cự tuyệt, tức giận, giật mạnh tóc , sau đó lại cười: " sao, xem nếu cha mẹ cùng bạn học của biết là tình nhân của tôi, nghĩ như thế nào, còn có Giản của nữa." cười rất tà mị.

      Nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch của An Tuyết Thần, tiếp tục : "Nhất là Giản, biết mỗi ngày mỗi đêm đều ở dưới thân của tôi truy hoan, nghĩ sao. Hử?"

      Lúc này, An Tuyết Thần hận, hận người đàn ông phá hủy cuộc đời . Nước mắt cứ thế rơi xuống, che chính lỗ tai mình, lớn tiếng van xin: "Van , đừng nữa. Tôi lấy lòng , muốn tôi làm cái gì cũng được, chỉ cần cho Giản biết là được."

      Nghe An Tuyết Thần cầu xin, Phàm Ngự cau mày. "Vậy lấy lòng tôi, tôi vui vẻ, bỏ qua cho ." rất mất hứng, cái gì Giản, ta có quan trọng như vậy ? Cần phải để cho ta xem chút bộ dáng của tiểu tinh này khi ở dưới thân .

      "Cởi."

      Cắn chặt môi của mình, An Tuyết Thần đưa đôi tay run rẩy cởi từng mảnh vải người. Khi thân thể hoàn mỹ ra trước mắt, con ngươi thâm thúy của dần thay đổi, đó là ánh mắt nồng đậm dục vọng.

      "Ngồi lên người tôi." Thanh khàn đục như cho biết, máu nóng trong sục sôi rồi, chờ nổi.

      đần độn tới, đôi tay run run đẩy quần xuống, khẩn trương ngồi lên, khuôn mặt xấu hổ, nhưng chỉ có thể nhịn.

      sớm mất khống chế. nhàng nâng cái mông của . Đưa phân thân cứng rắn của mình tiến vào nơi ấm áp.

      "Nha."

      "Ừ, ."

      Phàm Ngự chăm chú nhìn khuôn mặt , eo chợt ưỡn lên mạnh.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Trở về nước
      Edit: Vân Nhi

      phi cơ tư nhân của Phàm Ngự ——

      An Tuyết Thần nghiêng người dựa vào cửa sổ, nhìn quê hương càng ngày càng gần, nghĩ đến cha mẹ, tâm sớm bay đến bệnh viện. Mặc dù được Phàm Ngự đặc biệt chăm sóc, cha mẹ khôi phục rất nhanh, nhưng vẫn luôn lo lắng, khi họ tỉnh lại, hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra, làm sao đây.

      An Tuyết Thần thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn Phàm Ngự, lại suy nghĩ: bất luận ở nơi nào đều làm việc. Bộ dáng làm việc của vừa nghiêm túc lại mị người. Tại sao lại là , nếu cần người phụ nữ đầy đặn gợi cảm chủ động dán chặt lên người, tại sao lại chọn , người rất bình thường mà.

      Phàm Ngự hơi cong môi cái, thả tư liệu trong tay ra, nhìn dáng vẻ mê mẫn của An Tuyết Thần, khóe miệng tự giác giơ lên.

      An Tuyết Thần thấy bộ mặt cười xấu xa của nhìn mình, vội vàng ngó sang chỗ khác, mặt còn lưu lại hai đóa hoa đỏ ửng nở rộ.

      Nhìn An Tuyết Thần như vậy, Phàm Ngự đột nhiên có ý trêu đùa .

      "Thế nào, tại mới phát tôi rất đẹp trai sao? Ban đầu chẳng phải rất chán ghét tôi sao? A, là vì câu cá lớn?" Phàm Ngự tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, rất tự nhiên khoác hai tay lên ghế sa lon.

      An Tuyết Thần nghe hỏi mình như vậy, lập tức quay đầu tức giận : " phải, vừa mới bắt đầu tôi chán ghét , nhìn thấy là tôi muốn ói, sao lại thấy đẹp trai được. cũng quá tự mình đa tình rồi." Bị chọc tức, An Tuyết Thần suy nghĩ. hơi nhiều, mặt càng đỏ hơn, thở từng ngụm từng ngụm. Nhưng mặt người kế bên hắc tới cực điểm.

      Phàm Ngự vốn rất tự nhiên nhưng trong nháy mắt hóa thành báo đen. Nhìn biểu tình gương mặt của Phàm Ngự, An Tuyết Thần biết lại sai, hơn nữa còn là cực sai.

      Nhìn vẻ mặt vốn rất đắc ý của An Tuyết Thần, nhưng khi nhìn thấy lửa giận của mình liền có biểu ăn năn tự trách, Phàm Ngự đột nhiên bật cười.

      "Bây giờ sợ, lúc sao lại động não suy nghĩ ?" Giọng cực kỳ dịu dàng. Chính cũng biết tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt nhắn rối rắm của , đột nhiên lửa giận liền bị dập tắt, ngược lại rất muốn cười.

      " có, có, tôi chỉ là. . . chỉ là. . ." Hỏng bét, thế nhưng lại hết ý kiến.

      Nghe lời mạch lạc của An Tuyết Thần, Phàm Ngự lại càng muốn trêu đùa.

      "Ừ? Chỉ là cái gì?"

      "Chỉ là tôi nghĩ tại sao lại chọn tôi, mỹ nữ xinh đẹp có rất nhiều, trong khi tôi đây rất bình thường. Dựa vào điều kiện của , muốn cái gì mà được." An Tuyết Thần lòng, thay vì lãng phí thời gian láo bằng tốt hơn.

      Nghe cũng có giật mình, chỉ câu: "Bảo bối, tôi rồi, cần cố gắng xem xét lòng tôi, hậu quả thể gánh được đâu."

      Đúng vậy, Phàm Ngự phải người bình thường, có năng lực rất lớn, chỉ bề ngoài thôi cũng đủ khiến người ta hít thở thông, huống chi là sau lưng.

      Ong ong—— điện thoại di động rung lên, là của Phàm Ngự.

      Liếc mắt nhìn An Tuyết Thần cái rồi mới cầm điện thoại lên.

      "Mị Ảnh, chuyện gì?"

      "Phàm thiếu, hàng của chúng ta bị cướp rồi. Hình như là Bạch Lang bang tiếp tay, còn đả thương hơn mười huynh đệ của chúng ta." Người trong điện thoại chính là Mị Ảnh, là trong bốn thuộc hạ trung thành của Phàm Ngự. Ba người còn lại là Hoa Ảnh, Khôi Ảnh, Lăng Ảnh.

      Ánh mắt Phàm Ngự như muốn giết người, hướng về phía điện thoại : "Xem ra, định cho bọn họ tồn tại lâu thêm chút, nay tự mình dâng mạng, có lý nào lại nhận. Mị Ảnh, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ."

      Cúp điện thoại, lần đầu tiên ánh mắt của Phàm Ngự xuất sát khí, cười rất thoải mái giống thường ngày.

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, rốt cuộc là người như thế nào, sao lại làm cho người ta cảm thấy khó hiểu và bí hiểm.

      Cảm giác được ánh mắt của An Tuyết Thần, Phàm Ngự để điện thoại di động xuống, khôi phục bộ dạng phóng đãng trêu đùa.

      "Bảo bối, lại quên những lời tôi vừa ." cười tà.

      An Tuyết Thần giật mình, biết nghĩ cái gì. Chỉ cái lắc đầu, như cho biết rằng có quên.

      Phàm Ngự hài lòng cười cười, sau đó liền lộ ra biểu tình đáng sợ làm người ta phải sởn tóc gáy.

      Trời ạ, rốt cuộc là người như thế nào? tuyệt đối phải là người bình thường.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Bang Bạch Lang
      Edit: Vân Nhi

      Máy bay hạ cánh, An Tuyết Thần lập tức đến bệnh viện thăm cha mẹ, còn Phàm Ngự trở lại công ty.

      Trong bệnh viện ——

      Đến phòng bệnh, nhìn thấy các y tá giúp cha mẹ thay thuốc, An Tuyết Thần đứng ngoài cửa, sửa sang lại mình chút, miễn cưỡng cười cười, sau đó mới đẩy cửa vào.

      "Cha mẹ, con tới thăm hai người đây, mấy ngày nay trường học có chút chuyện, con đến được, cha mẹ có khỏe ?" An Tuyết Thần để trái cây xuống, tới bên giường ngồi, lấy quả táo ra gọt vỏ.

      "Tuyết Thần, nếu trường học có chuyện, con cũng cần chạy tới chạy lui nữa, cha mẹ cũng khôi phục rồi." Người chuyện là mẹ của An Tuyết Thần, Lưu Quyên rất từ ái.

      "Đúng vậy, cần chạy tới chạy lui, dì Hách rãnh rỗi tới, con đừng làm trễ nãi việc học nha, Tuyết Thần." Vị này là cha của , An Trung, từ ông giáo dục rất nghiêm khắc.

      An Tuyết Thần gọt hết vỏ, đối với cha mẹ : " sao, con cũng tranh thủ thời gian rãnh mới tới được."

      "Ừ, vậy tốt, Tuyết Thần, cha mẹ xảy ra tai nạn xe, tiền thuốc thang phải là con số ." An Trung nhìn con hỏi.

      "A, tiền thuốc thang là người bạn của con cho mượn, đại phú thương, quan hệ của chúng con rất tốt, nghe cha mẹ gặp tai nạn liền đem tiền cho con mượn, nhưng mà vẫn phải trả." An Tuyết Thần cười híp mắt , nhưng trái tim đập liên hồi, rất sợ.

      Nghe con vậy, An Trung cũng hỏi nhiều, bởi vì ông hiểu con của mình, số tiền kia khẳng định thành vấn đề. Nhưng ông nào biết số tiền đó lại dùng chính thân thể của con mình đổi lấy.

      Cứ như vậy, An Tuyết Thần ở lại trò chuyện cùng cha mẹ hết ngày, buổi tối mới trở về. Nhưng nên trở về nơi nào đây. Nhà của sao? Nhưng lúc gần , Phàm Ngự dặn phải về biệt thự. Chắc về biệt thự, muốn chọc giận đến , người thua thiệt cuối cùng cũng chỉ là thôi.

      An Tuyết Thần rời khỏi bệnh viện, đón taxi hướng biệt thự của Phàm Ngự chạy tới. Nhưng nào biết cảnh tượng sau đó làm kinh tâm động phách.

      Vào cửa chính nhìn thấy Trương mụ tới. "Tiểu thư, về, thiếu gia ở thư phòng. nghỉ ngơi trước ." Trương mụ, nghe Phàm Ngự là quản gia trong nhà, nên cũng xem bà ấy như người làm.

      "Ừ, tôi biết rồi, cám ơn Trương mụ." xong cũng hướng biệt thự tới.

      ngang qua thư phòng, nghe được tiếng Phàm Ngự cùng người nào đó chuyện. nghĩ nếu trở về nên chào hỏi tiếng rồi ngủ. Vì thế tắm gội đơn giản, đổi quần áo ngủ, đến phòng bếp rót hai tách cà phê, chuẩn bị đến thư phòng.

      Bởi vì hai tay cầm hai tách cà phê, thể gõ cửa, đành trực tiếp mở cửa vào, nhưng hình ảnh bên trong làm sợ tới mức làm rớt tách cà phê trong tay.

      Phàm Ngự cầm súng hướng về người đàn ông quỳ dưới sàn, ôm cánh tay chảy máu, là Phàm Ngự nổ súng bắn ta. Nghe tiếng động, Phàm Ngự nhìn ra cửa, thấy người mới vào giống như giật mình . thu hồi súng, nhìn người đàn ông quỳ: ", để chuyện như vậy phát sinh đây chính là trừng phạt, hiểu ?" Trước mắt chính là Mị Ảnh.

      ta đứng lên, ngang qua An Tuyết Thần quên liếc mắt cái rồi ra ngoài. Phàm Ngự cất súng vào ngăn tủ. Nhìn thân hình bất động của An Tuyết Thần, hai tay vẫn giữ tư thế bưng cà phê, nhưng cà phê còn.

      Phàm Ngự nhìn , nhíu nhíu mày, tới trước mặt . "Lần sau có vào thư phòng của tôi, nhớ gõ cửa." Phàm Ngự thấy vẫn có phản ứng, chạm vào cái. An Tuyết Thần phục hồi lại tinh thần, nhìn Phàm Ngự với ánh mắt vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.

      "A, súng, nổ súng bắn ." An Tuyết Thần che miệng. Ngón tay chỉ thẳng vào .

      Phàm Ngự nhìn thấy phản ứng của đơn giản: "Đúng vậy, bởi vì làm việc bất thành, nên phải chịu phạt." Vừa vừa ngồi ghế sofa hút thuốc.

      "Dù vậy cũng nên dùng súng bắn , đây là phạm pháp." An Tuyết Thần kích động , Phàm Ngự nghe như vậy, nhìn .

      "Pháp? Là cái gì, tôi biết, tôi chính là pháp." Lời nhàng.

      An Tuyết Thần nhìn , biết phải là người đơn giản, người bình thường tại sao có thể có súng. Người bị nổ súng bắn vẫn cung kính phục tùng. An Tuyết Thần tự trấn an: "Ngủ ngon, tôi ngủ trước." xong xoay người, muốn ra ngoài ngay lập tức.

      Tuy nhiên, lại bị Phàm Ngự kéo ngã ngồi người . " cái gì, ăn mặc như vậy, phải là muốn câu dẫn tôi sao?" Phàm Ngự vùi đầu vào cổ , ngửi mùi hương tóc , đều là mùi sữa tắm thơm ngát.

      " có, tôi chỉ muốn ngủ ngon với thôi." rất nhạt.

      Phàm Ngự nhàng vuốt ve gương mặt An Tuyết Thần. " suy nghĩ gì, nghĩ xem tôi là hạng người gì sao?" vuốt vuốt tóc .

      An Tuyết Thần nhìn . " có, cho tôi nghĩ, cho nên tôi nghĩ."

      Phàm Ngự nghe câu trả lời của , bàn tay ngừng di chuyển người . Theo bắp đùi trượt lên , hướng vào nơi nhạy cảm của , vuốt ve .

      Chọc cho An Tuyết Thần rên lên tiếng kiều, tiếng này, đủ để cho nhịn được, đè nằm dưới thân thể , xé nát quần áo ngủ, nâng hai chân lên tiến vào trong nơi ấm ấp, nhạy cảm ấy.

      "A."

      "Hừ." Phàm Ngự gầm tiếng.

      "Bảo bối, đúng là tiểu tinh chuyên câu dẫn đàn ông phạm tội." Phàm Ngự cử động, trong mắt tại chỉ có dục vọng. Hai người rất nhanh đạt tới đỉnh khoái cảm.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Tiêu diệt bang Bạch Lang 2
      Edit: Vân Nhi

      Gã đàn ông béo ú nghe Mị Ảnh vậy, sắc mặt lập tức khôi phục bình tĩnh. Ông ta sửa sang lại quần áo : "Hàng gì, ngày lão tử lấy về ít đồ, mày muốn gì."

      Mị Ảnh cau lông mày, về phía trước, dí súng vào đầu ông ta, giọng có chút kiên nhẫn.

      ", hàng hôm qua chúng mày cướp, bên trong còn có súng đạn. mau, tao liền bắn bể đầu mày."

      Ông ta chẳng những sợ còn lớn tiếng cười. "Nổ súng, nếu như mày dám nổ súng vĩnh viễn đừng mong tìm lại số hàng kia. Cáp cáp cáp cáp."

      Mị Ảnh lần này gì, chẳng qua là nòng súng ở thái dương ông ta vẫn có thu lại.

      An Tuyết Thần vào phòng quản lý. "Trương quản lý, xin hỏi Mỹ ở đâu?"

      Trương quản lý thấy An Tuyết Thần tới, vội vàng cười : "Ui, Tuyết Thần, tới lúc nào vậy, có lòng khi còn nhớ đến chúng tôi nha. Đến đây, ngồi xuống tôi rót cho ly nước." Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Trương quản lý, An Tuyết Thần ngăn cản: " cần phiền toái, Mỹ ở đâu?"

      Trương quản lý đặt ly nước xuống, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu cái. "Ừ, ấy ở phòng 444, chờ ở đây, tôi cho người gọi ấy."

      "Ngạch, cần, tôi tự tìm ấy cũng được." đợi Trương quản lý thêm, ra ngoài. Đối với khách khí như vậy tuyệt đối có cái gì đó được hợp lý.

      An Tuyết Thần vừa vừa nhìn. Ngừng lại.

      "444, chính là phòng này." An Tuyết Thần mở cửa, chưa kịp thấy ràng, ràng, bị người ta bụm miệng. Cảm giác có thứ gì đó cực lạnh áp thái dương .

      "Ngô."

      Trong góc , Mỹ nhìn thấy An Tuyết Thần bị bắt, lo lắng hô lên: "Tuyết Thần, Tuyết Thần, nên thương tổn ấy, ấy tới tìm tôi."

      thiếu niên mặc áo đen hướng về phía Mị Ảnh : "Lão Đại, có người xông vào."

      Mị Ảnh nhìn vừa bị bắt, thấy rất quen mắt, giống như gặp ở đâu đó, suy nghĩ chút, rốt cục cũng nhớ ra.

      "Là ấy, là người phụ nữ ở biệt thự của Phàm thiếu, tại sao lại ở đây?"

      "Buông ra." Mị Ảnh vừa ra lệnh vừa nhìn An Tuyết Thần.

      Đợi đến khi được giải phóng, An Tuyết Thần đưa tay che miệng mình, tận lực để bản thân hét lên, nhìn tàn tích hỗn loạn trong phòng, đều là máu, những người nằm đó chết.

      Thấy Mỹ , chạy tới, vội hỏi: "Mỹ , sao chớ?"

      Mỹ gật đầu cái ý cho biết có sao. An Tuyết Thần ôm Mỹ nhìn Mị Ảnh, có cảm giác đôi mắt kia rất quen thuộc. Nhưng nhớ ra được.

      Mị Ảnh thấy cái nhìn của , nghĩ là nhận ra mình, liền mở miệng.

      "Làm sao lại tới đây?"

      Bị hỏi như vậy, An Tuyết Thần càng khẳng định cảm giác của sai, nghe giọng của ta, hẳn là nhận ra , liền đứng lên tới trước mặt Mị Ảnh, liếc mắt nhìn gã đàn ông bị Mị Ảnh khống chế, tháo khẩu trang của Mị Ảnh xuống.

      An Tuyết Thần nhìn gương mặt này, cực kỳ kinh ngạc, những chuyện xảy ra, chẳng lẽ có liên quan đến Phàm Ngự?

      Bị bất ngờ kéo khẩu trang xuống, Mị Ảnh đưa tay che mặt mình, chú ý đến gã đàn ông đối diện ngồi ghế sa lon.

      "Là , tại sao là , ta bảo hôm nay có chút chuyện, đừng với tôi ta có quan hệ đến chuyện này. . ."

      Mị Ảnh gì, lần nữa đeo khẩu trang lên. Đúng lúc này, gã đàn ông béo ú đoạt lấy khẩu súng trong tay Mị Ảnh, kéo An Tuyết Thần qua, "A" dùng súng để bên thái dương . Lớn tiếng hô: " được tới gần, thả tao , nếu tao giết ta, vị huynh đệ này, nhìn dáng vẻ của mày chắc là có quen với ta." Ông ta đắc ý , từ lúc bước vào phòng, ông ta liền biết đây là cơ hội chạy thoát của mình.

      Trong lúc Mị Ảnh rơi vào tình thế khó xử, cửa phòng liền mở ra, Phàm Ngự tựa lưng vào cửa, hút thuốc, vẫn là bộ dáng thư thái phóng đãng đó, giống như những chuyện xảy ra có quan hệ với .

      " người phụ nữ, Vương tổng cho là Phàm Ngự ta quan tâm đến chết sống của ta sao?" Đợi đến khi thấy người vừa tới, Vương tổng vốn còn đắc ý liền trở nên sợ hãi, súng trong tay khỏi run lên.

      " ngờ Phàm thiếu lại xuất , nghĩ tới số hàng kia là của ngài. Bất quá ngài chẳng lẽ cần số hàng kia?" Ông ta dựa vào số hàng kia mà đánh cược, nếu như phải trọng yếu, Phàm Ngự chắc chắn tự thân xuất mã, nhưng ông ta ngờ rằng, đó là vì An Tuyết Thần.

      Phàm Ngự dựa vào khung cửa, dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn họng súng đặt bên thái dương An Tuyết Thần, rồi lại chuyển mắt nhìn Mị Ảnh đứng bên tự trách.

      "Vương tổng, nếu như tôi muốn ông chết, ông nhất định chết. Nhưng tôi còn chưa muốn ông chết. Cho nên này vĩnh viễn cũng uy hiếp được tôi." Phàm Ngự vừa vừa tới ngồi ghế sa lon. Hai chân bắt tréo.

      Gã đàn ông mập mạp suy nghĩ chút, sau đó mở miệng : "Phàm thiếu quả nhiên là người sảng khoái, tôi cho ngài biết nơi giấu hàng, ngài thể giết tôi."

      Phàm Ngự cất giọng cười to—— "Ha ha, ha ha ha. Vương tổng biết đùa, tôi chẳng qua là muốn hàng thôi, tôi muốn mạng của ông khi nào."

      Nghe Phàm Ngự như vậy, ông ta thở phào nhỏm.

      "Tốt lắm, chờ ra ngoài, tôi nhất định trả lại nguyên vật, nhưng trước đó này phải làm con tin." vừa vừa dùng sức cầm súng trong tay.

      Cảm giác được họng súng áp sát đầu mình, An Tuyết Thần sợ. muốn chết, còn có cha mẹ, còn có ba năm chưa từng gặp mặt Giản. Nghĩ tới đây, nước mắt rớt xuống tự nhiên giằng co.

      "Bại hoại, buông tôi ra, mau buông tôi ra, buông ra." An Tuyết Thần khóc, dùng sức cắn bàn tay siết chặt cổ .

      Ông ta bị đau liền buông lỏng tay, Mị Ảnh đứng gần đó nhận được ánh mắt của Phàm Ngự liền kéo An Tuyết Thần ra sau lưng mình.

      Phàm Ngự móc súng nhắm ngay bàn tay mập mạp cầm súng của ông ta bắn phát, sau đó lại hướng đầu gối của ông ta thêm phát nữa. Súng trong tay ông ta rơi sàn, đầu gối khụy xuống, quỳ trước mặt Phàm Ngự kêu to.

      "Phàm Ngự, con mẹ nó, mày chuyện giữ lời." Ông ta nhịn đau lớn tiếng mắng.

      Phàm Ngự tới bên cạnh An Tuyết Thần, ôm chặt , muốn con mèo bị kinh sợ này núp sâu vào trong ngực , bởi vì hồi nữa, nơi này xuất cảnh máu tanh.

      "Vương tổng, ra , hàng tôi sớm tìm ra, hơn nữa, bang Bạch Lang của ông sợ rằng biến mất thế giới này rồi." Phàm Ngự khóe mắt nhìn xéo ông ta, tay phải vẫn còn vuốt ve đầu An Tuyết Thần.

      "Phàm Ngự, mày giữ lời, mày làm gì tao."

      "Tôi có qua, tôi vốn muốn mạng của ông, chỉ muốn ông tàn phế hết nửa đời sau. Nhưng là ông trăm lỗi ngàn lỗi càng nên dùng người phụ nữ của tôi uy hiếp tôi, ông chạm vào cấm kỵ của tôi. Cho nên, ông phải chết."

      xong Phàm Ngự giơ súng hướng ngay đầu ông ta nả phát súng. Ông ta liền gục ngã trong vũng máu. An Tuyết Thần vừa nghe thấy tiếng súng, quay đầu liền nhìn thấy màn như vậy, sợ hãi kêu lên tiếng. dừng lại ở đó, Mị Ảnh cùng các thủ hạ khác như những con mãnh thú lao vào thân thể ông ta, hung hăn phanh thây ông ta.

      "Đưa về nhà ông ta." Thanh lạnh như băng có bất kỳ nhiệt độ.

      cúi đầu nhìn về phía màu đỏ mặt đất.

      đất chính là người đàn ông vừa mới uy hiếp , ông ta còn thở, tứ chi rơi rải rác chung quanh ông ta, tựa như món đồ chơi hình người.

      Trong nháy mắt, chịu nổi cảnh tượng như vậy liền ngất .

      Nhìn An Tuyết Thần ngất lịm trong lòng ngực mình, Phàm Ngự ôm lấy , ra ngoài, quên phân phó Mị Ảnh tự mình giải quyết.

      An Tuyết Thần nằm giường. trán đầy mồ hôi hột như nằm mơ thấy cái gì đó rất kinh khủng.

      Trong mộng——

      "Đừng, đừng nổ súng, mau cứu người, có người chết." Trong mộng An Tuyết Thần mơ thấy sàn đầy người chết. lớn tiếng la lên, nhưng ai để ý đến . Đột nhiên nơi xa xuất bóng dáng màu đen - là Phàm Ngự. muốn la lên để cứu , nhưng khi chạy lại gần , đột nhiên giơ súng lên nhắm ngay đầu . Lúc Phàm Ngự từ từ bóp cò súng. An Tuyết Thần sợ hãi kêu lên thành tiếng và mở mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :