1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi (132 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101: Thiết kế, hãm hại và đánh trả


      Nhìn ánh mắt Phàm Ngự đỏ sậm. Con ngươi như đầm sâu, tràn đầy **.

      Tay nóng rực nằm ở ngọn núi kiều mềm mại của , tàn sát bừa bãi - đùa bỡn làm cho hạt đậu hơi đứng thẳng. An Tuyết Thần sợ hãi, nhưng mình lại có biện pháp phản kháng, cái loại cảm giác nóng bỏng quen thuộc bao quanh . Để cho cảm thấy vô lực. Phàm Ngự ôm lấy , đem nhàng đặt ở giường lớn, môi mỏng chưa bao giờ rời khỏi môi của , bởi vì sợ nghe được những điều mà muốn nghe thấy, thương tổn . khống chế được mình.

      Phàm Ngự cũng chịu đựng nổi nữa rồi, thời gian xa cách năm năm rồi, mình đối với người phía dưới ** rất mãnh liệt. Khiến Phàm Ngự luôn luôn khống chế rất tốt, lại mất khống chế. tại muốn , .

      đẩy xuống quần áo người mình, tháo ra cái quần lót của An Tuyết Thần còn sót lại, ngón tay chậm rãi tới nơi khuê mật của , chút kiêng kỵ trêu chọc. Môi từ từ rời khỏi môi của , hôn cổ của , bộ ngực của , muốn hôn lần lượt lên mỗi tấc da thịt người , nhưng thời điểm tới cái bụng bằng phẳng của , bóng dáng thê thảm của An Tuyết Thần, giọng của truyền vào lỗ tai Phàm Ngự , khiến Phàm Ngự mất khống chế.

      "Nơi này, từng thai nghén qua con của , nơi này, từng bị cước phá bỏ đứa bé. Phàm Ngự, tôi hận . hận vô tình, lại lưu tình khắp nơi."

      Phàm Ngự nghe lời của ..., thân thể hơi sửng sốt, khẽ run. đôi mắt mê ly nhìn chằm chằm bụng của , trong tròng mắt tỏa ra đau lòng, chậm rãi mở miệng: "Vậy thai nghén lần nữa, cho em cơ hội."

      "Ha ha, Phàm Ngự, tôi chẳng thèm muốn, đời này tôi cũng hung thủ giết người, nhất là hung thủ giết hại chính con ruột của mình." Lời của An Tuyết Thần, thể nghi ngờ là hung hăng đau nhói Phàm Ngự, nhìn thay đổi có lý trí ở đây, hơn nữa nghe thấy , là hung thủ sát hại chính côn ruột của mình, tim của liền cách nào hô hấp.

      Phàm Ngự bóp cổ An Tuyết Thần, tròng mắt đen thay đổi đỏ sậm, thanh trầm kìm nén, : "Em cái gì, em lại lần nữa, hả? Em cái gì?" Phàm Ngự đột nhiên thay đổi trở nên khát máu, loại cảm giác này rất quen thuộc, lần kia ánh mắt của chính là như thế. Nhưng An Tuyết Thần vẫn là muốn .

      "Khụ, tôi, tôi , , là hung thủ giết người, ưmh, ưmh, , , , , , , , " Lời của An Tuyết Thần vẫn chưa hết, liền bị Phàm Ngự hôn vào trong bụng. sợ, sợ mất . chính là có thể dễ dàng nhiễu loạn suy nghĩ, ở người , lần nữa mất khống chế. muốn tổn thương , muốn.

      Phàm Ngự nâng cái mông của lên, eo ếch chợt đâm vào , năm năm dồn hết sức, để cho điên cuồng, đủ để cho mất ý chí còn sót lại. Suy nghĩ suy nhất là, năm năm qua có người đàn ông nào chạm vào , nghĩ tới đây Phàm Ngự càng thêm điên cuồng càng thêm hưng phấn.

      An Tuyết Thần bị đau, níu lấy ga giường, năm năm chưa bao giờ bị người khác xâm phạm khu vực thánh địa, cường đại của , để cho bị thương. Đau quá. An Tuyết Thần cắn môi, để cho mình kêu thành tiếng.

      Phàm Ngự nhìn khuôn mặt nhắn mình hàng đêm nhớ nhung, eo ếch càng thêm ra sức, tốc độ càng nhanh hơn, mỗi cái đều vào chỗ sâu nhất của , giống như chỉ có như vậy mới ràng cảm giác chân cho tồn tại của . Phàm Ngự nhìn khuôn mặt trắng bệch ở phía dưới, đáy mắt lên tia đau lòng, nhưng An Tuyết Thần lại nhìn thấy. quá chặt, khống chế được mình. Cả đêm, muốn hơn mười lần, đủ loại tư thế, biết An Tuyết Thần hoàn toàn bất tỉnh, mới thoả mãn buông ra, năm năm nhớ nhung để cho khống nổi mà hung hăng muốn .

      Phàm Ngự nhìn người kiệt sức giường, đáy mắt tràn đầy đau lòng cùng hối hận, tại sao năm năm trước mình vứt bỏ , ngày hôm qua thậm chí còn hoài nghi . Phàm Ngự vuốt ve gương mặt của , thanh hàm chứa van xin: "Tuyết Thần, thể cho thêm cơ hội sao? Tại sao gạt ra ngoài chứ?" Chỉ là An Tuyết Thần trong trạng thái ngủ mê man, căn bản là nghe được.

      Phàm Ngự ôm vào phòng tắm, đổ đầy nước, giống như là trấn an loại bảo bối nhàng bỏ vào bồn tắm. Dòng nước ấm áp, cùng bồn tắm xoa bóp, khiến An Tuyết Thần nhịn được ưm tiếng. Tìm nơi thoải mái trầm trầm ngủ. Phàm Ngự nhìn tựa như con Tiểu Miêu lanh lợi, có lẽ chỉ có thời điểm như vậy, mới có thể bày ra bộ dạng nhu thuận, khéo léo thu hồi gai người. An tĩnh ngủ. Phàm Ngự nhàng giúp lau chùi thân thể tràn đầy vết . Từ cổ đường xuống phía dưới. Tất cả đều chứng minh dấu vết điên cuồng tối hôm qua của . đau lòng nhìn . " xin lỗi, em quá tốt đẹp, khống chế được."

      Phàm Ngự cảm giác nước ấm lạnh , nhàng kéo , dùng khăn tắm lau chùi thân thể của . Trở về phòng, ý thức lạc thú thúi nát sớm tản . giường đổi cái chăn sạch . Đem nhàng đặt lên giường. Đắp chăn cho . Ở trán nhàng hôn. Sau đó rời ——

      Tuyến phân cách ——

      "Ưmh, ừ, là đau" An Tuyết Thần mơ hồ mở mắt, nhìn lướt qua, là khách sạn. Trời tối rồi, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, hơn tám giờ. Chống thân thể lên, nhìn thân thể mình bị xử lý qua. Biết vì mình tắm rửa qua. Chỉ là thân thể quá đau nhức, nghĩ đến mình ngủ ngày, biết Lãnh và Lệ Lệ quá lo lắng hay . Vội vàng cầm điện thoại đầu giường lên. Nghĩ lát, quyết định gọi cho Lệ Lệ.

      "Này, Lệ Lệ, là tớ" An Tuyết Thần vô lực xong, chỉ là Lệ Lệ quả thực vội.

      "A, Tuyết Thần, cậu đâu, hôm nay tới công ty, cậu biết Liệt tìm cậu đến điên rồi sao? Cậu ở đâu?" Ở bên đầu bên kia điện thoại Giang Lệ Lệ vô cùng lo lắng .

      An Tuyết Thần cắn răng: "Tối hôm qua ở chỗ với Phàm Ngự."

      "Cái gì, cậu thế nhưng ở chung với ta, cậu nghĩ như thế nào, Lãnh làm thế nào, cậu mất tích, ngày rồi ấy còn chưa ăn cơm, cậu, tớ biết cậu thế nào, mau gọi điện thoại cho ấy, tốt nhất đem chuyện các người với ấy, Liệt tức giận đâu."

      "Ừ. Liệt, ấy có khỏe ?" An Tuyết Thần cúp điện thoại, trong lòng đầy áy náy, là thân phận vị hôn thê của người khác, thế nhưng lại lên giường với kim chủ tiển nhiệm. là đáng buồn, nếu như Lãnh biết, ghét bỏ mình sao? Nhưng vô luận như thế nào cũng phải .

      "Tốt cái rắm, cậu nhanh trở lại, với ấy."

      An Tuyết Thần để điện thoại xuống, hoàn toàn biết sau lưng người đứng đó. hoàn toàn chìm vào trong áy náy. Cảm thấy sau lưng hơi lạnh lẽo. An Tuyết Thần quay đầu, chống lại đôi mắt sâu thấy đáy.

      "Gọi điện thoại cho ai?" Phàm Ngự cố nén lửa giận, hỏi. vừa tan tầm liền vội vàng tới đây, nghĩ tới vừa đến nghe thấy lo lắng cho người đàn ông khác. Cũng của mình, lại vẫn lo lắng cho người đàn ông khác.

      An Tuyết Thần chau mày lại nhìn , đáy mắt đầy hận ý, ra, ấy chính là nồng đậm. Phàm Ngự làm sao nhìn thấy, đáy lòng cực kỳ đau nhói.

      "Biến, Phàm Ngự, tôi hận , chết tử tế đâu, đời này tôi cũng tha thứ cho . lại ép buộc tôi?" An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, càng càng kích động. Tay bé chặt níu lấy tờ rơi, hận thể giết chết .

      "Chậc, em là người phụ nữ của , tối hôm qua mới thần phục dưới thân thể của , hôm nay lại muốn người đàn ông khác, có phải chưa thỏa mãn em hay , hả?" Phàm Ngự nóng nảy, nhẫn nại, bị đáy mắt tràn đầy hận ý của và lời vô tình kích thích.

      An Tuyết Thần nhìn , nhìn lướt qua trang phục đất, nhặt lên, nhanh chóng rời giường, mặc dù rách rưới, nhưng còn có thể che đậy. Sau khi mặc tử tế nhìn Phàm Ngự.

      "Tôi phải là phụ nữ của , tôi là vị hôn thê của người đàn ông, nghĩ tới vị hôn phu của mình có gì ổn. Tôi cảnh cáo - Phàm Ngự, tôi lập tức kết hôn với Lãnh, tốt nhất nên ra khỏi cuộc sống của tôi." An Tuyết Thần qua liền muốn nâng thân thể đầy vết thương rời .

      Phàm Ngự kéo qua, đem té ngã xuống giường, đôi tròng mắt đen nửa hí, người tản ra hơi thở nguy hiểm, chèn ép làm cho người ta thể hô hấp.

      "Em cái gì? Em kết hôn với cậu ta?" Giọng của Phàm Ngự giận dữ. lại lần nữa khiêu chiến ranh giới cuối cũng của . Cậu ta quả nhiên là quá phóng túng . Vậy tốt, tự nhiên ép buộc có thể để cho ngoan ngoãn chịu trói, vậy dùng ép buộc.

      An Tuyết Thần cả gan nhìn tròng mắt đen hệt như báo của : "Đúng vậy, tôi ấy, tôi vô cùng thương ấy, tôi ấy năm năm, cho nên bọn tôi vội, tôi muốn lập tức kết hôn với ấy, làm Lãnh phu nhân."

      Phàm Ngự hung hăng nắm cái cằm lanh lảnh của An Tuyết Thần. Trong miệng phun ra hơi thở nóng rực: "Vậy sao? Em thương cậu ta? Vậy em quá tiện. Muốn làm Lãnh phu nhân, phải ?"

      An Tuyết Thần biết lời của Phàm Ngự là có ý gì: "Đúng, tôi muốn làm vợ Liệt, quang minh chính đại làm Lãnh phu nhân."

      Thân thể trở về dưới giường. Phàm Ngự nửa hí con ngươi, nhìn chằm chằm, sau đó buông ra, đứng dậy, mắt lạnh nhìn , lần này khiến An Tuyết Thần cảm thấy Phàm Ngự của năm năm trước lại trở về rồi, nhưng vậy thế nào? phục tùng.

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự cái, từ bên cạnh lướt qua. có chú ý tới đáy mắt Phàm Ngự sáng loáng. Con ngươi tính toán.

      Phàm Ngự nhìn bóng lưng An Tuyết Thần, tự lẩm bẩm : "Bảo bối, đảm bảo, em nhất định tới tìm , chưa bao giờ làm chuyện nắm chắc trong tay."

      Phàm Ngự cầm điện thoại lên, "Trạch, giúp tớ mua cổ phần và cổ phiếu bên ngoài của Lãnh thị, tiếc bất cứ giá nào, tớ muốn nắm trong tay cổ phần vượt qua Lãnh Liệt."

      Lạc Trạch cúp điện thoại, lông mày chau lại vào nhau: "Ngự, cuối cùng cậu hành động, biết lần này có thể đem ấy càng đẩy càng xa hay ."

      Tuyến phân cách ——

      An Tuyết Thần về đến nhà, cảm giác trong nhà có người, cho là Lệ Lệ, "Lệ Lệ, cậu trở lại à?"

      Thấy có người trả lời, An Tuyết Thần vào bên trong, nhìn thấy khuôn mặt men say của Lãnh Liệt nằm ở giường của , khắp phòng là mùi rượu, biết uống rượu, cho tới bây giờ Lãnh luôn đúng mực, thế nhưng vì mà say thành như vậy. Đáy lòng An Tuyết Thần đầy áy náy càng sâu hơn.

      An Tuyết Thần tới bên giường, tay bé lau cái trán nóng lên của Lãnh. Lãnh cảm thấy trán mát mẻ, sau đó mệt mỏi mở mắt, trong nháy mắt trở nên kích động.

      "Thần, là em sao, em trở lại." Lãnh đem An Tuyết Thần kéo qua, giống như sợ chạy mất.

      An Tuyết Thần muốn an ủi trấn an giống nhau đứa bé: "Ừ, là em, Liệt, em trở về, để cho lo lắng. xin lỗi." An Tuyết Thần tâm, xin lỗi, muốn thế nào đây.

      Lãnh buông ra, nhìn quần áo xốc xếch, ngay cả từ cổ trở xuống đều là vết hôn ràng, tay Lãnh đặt hai vai , dùng sức mấy phần. Ánh mắt thay đổi thô bạo, trong mắt lo lắng.

      An Tuyết Thần nhìn , trong lòng rất lo lắng. Nhìn thấy đáy mắt là thất vọng cùng đau lòng, đều nhìn thấy.

      Ánh mắt Lãnh Liệt thất vọng nhìn An Tuyết Thần. thanh run rẩy : "Em và ta ở cùng nhau? Hai người làm?"

      An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bi thương của Lãnh, nước mắt xẹt qua gương mặt rớt xuống. Gật đầu: " xin lỗi, là em, là em bảo vệ mình tốt, Liệt, xin lỗi, em phản bội , xin lỗi." An Tuyết Thần sớm khóc thành tiếng. Lãnh cũng có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào và những vết hôn ràng kia. Ánh mắt chặt chẽ. Đem An Tuyết Thần đẩy lên giường.

      Sau đó bắt đầu hôn thô bạo, giống như phải đem rửa sạch vậy. Nụ hôn của bao trùm lên nụ hôn còn lưu lại của Phàm Ngự. Thân thể An Tuyết Thần run rẩy chịu đựng.

      Lãnh xé quần áo cũ rách của ra, hôn cổ của , khắc khi tiến vào thân thể , thân thể ngừng lại. cảm thấy nước mắt nóng rực của rơi xuống mặt của , lý trí của quay lại.

      Thân thể An Tuyết Thần khẽ run, nước mắt vẫn chảy xuôi. Lãnh ảo não nhìn vẻ mặt nước mắt của . Mới vừa rồi mình làm cái gì? làm như vậy có khác gì Phàm Ngự. Lãnh liền vội vàng đứng lên. Nhìn cũng nhìn , xoay người rời . Đáp lại chính là thanh tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc.

      An Tuyết Thần mở mắt, đem thân thể tàn phá của mình co rúc lại, bây giờ giống như hoa bách hợp bị đập tan tành lên vách tường. Héo tàn rồi. Biến thành ảm đạm. đem đầu mình chôn vào đầu gối hung hăng khóc thút thít, năm năm rồi, như vậy qua, hôm nay khóc, khóc lợi hại, giống như đem toàn bộ uất ức trút ra khóc lên.

      Tuyến phân cách ——

      Lãnh Liệt ngồi vào trong xe, nhìn ánh đèn ảm đạm, khuôn mặt chán chường, đốt điếu thuốc, chậm chạp chịu , cứ nhìn lầu như vậy, ước chừng đợi đến trời sáng. Khi nhận được cú điện thoại, mặt thoáng qua nét khẩn trương, cuối cùng liếc mắt nhìn đèn chưa tắt, than thở, lái xe rời .

      Tuyến phân cách ——

      An Tuyết Thần cứ co rúc ở giường cả đêm, biết Giang Lệ Lệ trở lại, nhìn thê thảm vỡ tan tành, liền vội vàng tiến lên. "Tuyết Thần, cậu làm sao vậy, làm sao cậu lại như vậy? Có phải Phàm Ngự hay Liệt? Nhìn thấy ấy sao?" Mặt Giang Lệ Lệ gấp gáp.

      Ánh mắt của An Tuyết Thần trống rỗng nhìn bạn tốt của mình, tựa như tìm được phao cứu mạng. Ôm chợt khóc thành tiếng: "A,oa, oa, Lệ Lệ, Lệ Lệ."

      Giang Lệ Lệ ôm An Tuyết Thần trong ngực, thanh nức nở : "Ừ, là tớ, tớ ở đây, tớ ở đây, có uất ức gì với tớ."

      An Tuyết Thần núp ở trong ngực Lệ Lệ. Lớn tiếng khóc thút thít: "Lệ Lệ, tớ dơ bẩn, tớ xứng với Liệt rồi, ấy ghét bỏ tớ. Ta hận chết ta, tớ hận Phàm Ngự, tại sao hết lần này đến lần khác đối xử với tớ như vậy, Lệ Lệ, cậu xem, tớ phải làm sao? Tớ có thể làm gì?" An Tuyết Thần vô lực ở trong ngực Lệ Lệ khóc lớn.

      Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần đau lòng như vậy, nước mắt cũng rớt xuống, giờ phút này cũng biết gì, chỉ có thể cho phụ thuộc vào, cho ấm áp, để cho biết mình phải mình.

      Lần đầu tiên nhìn thấy An Tuyết Thần bất lực như vậy, trước đây, đều rất kiên cường, chỉ có Phàm Ngự, dễ dàng phá hủy tuyến phòng ngự của . Hai người cứ ôm như vậy, ai cũng đến công ty, hai người trốn việc.

      Tuyến phân cách ——

      Lãnh thị ——

      "Các người cái gì? Có người thầm mua cổ phần và cổ phiếu của chúng ta?" Gương mặt Lãnh mỏi mệt, nhìn nhóm người phía dưới.

      "Đúng vậy, Lãnh tổng, tối hôm qua, trong đêm, nhóm người có óc xét đoán mua cổ phiếu của công ty chúng ta với giá cao."

      Lãnh nâng trán, "Là ai? Tra được chưa?"

      "Tra được rồi, Phàm Ngự."

      Lãnh vừa nghe, thả tay xuống, gương mặt suy tư, vì Thần sao? Để cho phí công hoảng loạn lớn như vậy. ta điên rồi, Phàm Ngự, ta nghĩ như vậy buông tay à, đừng mơ tưởng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 102: Vỡ tan tành, hoa bách hợp héo tàn
      Phàm thị ——

      Phàm Ngự bộ tư thái cực kỳ lười biếng ngồi xích đu, nhìn Lạc Trạch giao tư liệu cho mình, khóe miệng ra nụ cười mị hả hê. Phàm Ngự liếc mắt danh sách mà Lạc Trạch đưa.

      "Trạch, những thứ này, toàn bộ có thể thu mua được sao?" Giọng điệu của Phàm Ngự để cho người khác nghe hiểu là vui hay là giận. Nhưng Lạc Trạch quả hết sức hiểu , nhíu nhíu mày.

      "Ngự, nhất định phải làm tuyệt như vậy sao? Những thứ cổ phần này cũng đủ rồi." Lạc Trạch bất đắc dĩ nhìn Phàm Ngự.

      Phàm Ngự lạnh lùng liếc Lạc Trạch cái, giọng tối tăm mị hoặc: "Trạch, tiếp tục, cậu biết, tớ làm việc đều lưu lại đường sống cho người khác."

      Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, cũng chỉ có thể nhàn nhạt mở miệng: "Được, tớ tiếp tục."

      Cốc cốc ——

      "Vào"

      Thư ký Trương hướng Lạc Trạch gật gật đầu, sau đó tới trước bàn Phàm Ngự .

      Phàm Ngự nhìn cái, lười nhác mở miệng: "Chuyện gì?"

      Thư ký Trương nhàn nhạt mở miệng: "Tổng giám đốc, hôm nay Tuyết Lệ, người cũng có. Gọi điện thoại cho hai người bọn họ toàn bộ đều tắt máy, liên lạc được người nào."

      Phàm Ngự nghe thư ký báo cáo, trong nháy mắt sắc mặt biến thành mưa to gió lớn, hồi lo lắng. Lạc Trạch nhíu lông mày nhìn Phàm Ngự, sau đó mở miệng: "Thư ký Trương, ra ngoài trước "

      Thư ký Trương đối với lời của Lạc Trạch rất vâng lệnh nghe theo, bởi vì Lạc Trạch chính là Phàm Ngự. Sau đó gật đầu cái, liền thối lui ra khỏi phòng làm việc, làm cho văn phòng chỉ còn sót lại hai người đàn ông, tâm tư riêng đăm chiêu.

      Lạc Trạch nhìn vẻ mặt lo lắng của Phàm Ngự, nhịn được nhạo báng mấy câu: "Ngự, tớ họ hẳn phải chạy "

      Phàm Ngự đối với nhạo báng của Lạc Trạch tuyệt sợ, mà nghĩ tường tận, nở nụ cười, cười đến hết sức lãnh. Nhìn thẳng Lạc Trạch, thoải mái.

      "Chạy? Trạch, cậu cảm thấy ấy chạy thoát sao? Tớ cho ấy có cơ hội chạy nữa sao?" Phàm Ngự xong, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, thâm sâu ngoan độc tàn nhẫn.

      Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, lắc đầu cái, mình phải cũng giống như vậy sao? Nếu là mình, mình cũng làm như vậy chứ? hoàn toàn ủng hộ cách làm của Ngự.

      Tuyến phân cách ——

      Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần khóc mệt ngủ thiếp , trong lòng rất khó chịu, đắp chăn cho , sau đó cầm túi xách lên, ra ngoài. Hôm nay bọn họ vô cớ trốn việc, lại tắt máy, mình phải xin phép.

      Giang Lệ Lệ nắm chặt túi xách trong tay, sau đó chờ thang máy, chỉ là quá nhiều người, liền tính thang máy chuyên dụng như Phàm Ngự. nghĩ tới cửa thang máy vừa mở ra, bóng dáng của Lạc Trạch rơi vào tầm mắt, Giang Lệ Lệ nhíu chặt khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, Lạc Trạch cũng có hứng trí nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Giang Lệ Lệ, Giang Lệ Lệ thấy ra, phản đối chính mình nhắm mắt vào, để ý tới Lạc Trạch, cầm điện thoại lên.

      "Morey, qua nhà tôi chuyến, mua chút đồ, Tuyết Thần ở nhà, tại ngủ, lúc bước chút, chớ quấy rầy khiến cho bạn ấy tỉnh."

      "Ừ, đúng, sau đó làm chút đồ ăn, lát nữa tôi trở về. Vậy tốt, trước như vậy. Bái bai" Giang Lệ Lệ cúp điện thoại, thân thể tùy tiện tới gần thang máy, gương mặt mỏi mệt. Hoàn toàn quên sau lưng còn có người.

      Lạc Trạch nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Giang Lệ lệ, lông mày nhăn nhăn. "Thế nào? Mệt chết ."

      Giọng trầm thấp mị hoặc truyền vào trong lỗ tai Giang Lệ Lệ, mở hai mắt ra, nhìn gương mặt tuấn tú của , nhàn nhạt mở miệng: "Tổng giám đốc, ở văn phòng?" Giang Lệ Lệ cho trả lời .

      Lạc Trạch ngược lại rất có tính nhẫn nại : "Ừ, ở phía , mới rời khỏi."

      Giang Lệ Lệ Lãnh liếc cái: "Vậy sao lại lên đây?"

      Gương mặt Lạc Trạch đùa giỡn nhìn Giang Lệ Lệ: "Em xem?"

      Giang Lệ Lệ hối hận vì mình hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, xem thường mình. Chờ thang máy.

      Ding dinh ——

      Ngay cả cửa Giang Lệ Lệ cũng gõ liền bước vào phòng làm việc của Phàm Ngự, Phàm Ngự uống cà phê, để cho lửa giận của Lệ Lệ có chỗ đánh tới. Phàm Ngự nâng tròng mắt đen nhìn Giang Lệ Lệ tràn đầy lửa giận, lại nhìn lướt qua Lạc Trạch theo sát sau lưng, khóe miệng kéo ra đường cong.

      "Có chuyện gì sao?"

      Giang Lệ Lệ hung hăng đem túi xách quăng lên bàn làm việc của Phàm Ngự. "Phàm Ngự, phải là đàn ông, tại sao có thể khi dễ Tuyết Thần như vậy. là hèn hạ, đừng quên, năm đó bạn ấy rời thế nào, vọng tưởng bạn ấy trở lại, Tuyết Thần và Liệt cũng sắp kết hôn, đừng có dùng thủ đoạn buôn bán để đùa bỡn, người đàn ông từ bỏ ý đồ như , ngừng động đến nên khiến tôi tới nhắc nhở câu. Cách xa Tuyết Thần ra. Có nghe thấy ."

      Giang Lệ Lệ hơi xong hết sau đó thở hổn hển, Phàm Ngự căn bản là bị để ý tới , liếc Lạc Trạch, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi có thể trả lời tất cả vấn đề của ."

      Giang Lệ Lệ mê muội nhìn Phàm Ngự : "Cái... cái gì?"

      Khóe miệng Phàm Ngự khẽ động: "Có phải là đàn ông hay , nên thấy , tôi muốn đoạt lại ấy, về phần kết hôn, tôi cũng đồng ý, giống như là thủ đoạn buôn bán, cảm ơn nhắc nhở."

      Mặt Giang Lệ Lệ thể tin nhìn Phàm Ngự. "Trời ạ, mẹ của tôi. Tại sao có thể có người vô lại như . Hôm nay tôi tới để cho biết, chúng ta muốn hủy hợp đồng, tùy muốn làm sao làm, tôi chờ lệnh của tòa án, Tuyết Thần chính là quá vì tôi suy tính mới mắc bẫy của , lần này, đừng mơ tưởng." Giang Lệ Lệ xong cũng xoay người, trừng mắt liếc Lạc Trạch, sau đó lướt qua rời .

      Phàm Ngự giống như xem diễn trò, nhìn Lạc Trạch."Trạch, phụ nữ của cậu và phụ nữ của tớ đều giống nhau, cậu nên phí tâm nhiều hơn , ha ha"

      Lạc Trạch mắt lạnh liếc Phàm Ngự, sau đó xoay người rời . "Đừng làm cho tớ biết, người phụ nữ của tớ nhận được lệnh truyền của cậu."

      "Hẳn ." Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch mở miệng cười. cũng muốn chọc trợ thủ Lạc Trạch này.

      Giang Lệ Lệ trực tiếp ấn thang máy chuyên dụng của Phàm Ngự, cũng quan tâm người khác dùng ánh mắt gì nhìn . Đột nhiên Giang Lệ Lệ nhìn lướt qua bọn họ.

      "Nhìn cái gì. Cẩn thận tôi móc mắt các người." Lệ Lệ sải bước vào thang máy, thang máy sắp đóng trong nháy mắt có bàn tay to ngăn cản, cần đoán cũng biết là người nào.

      Mới vừa rồi Lạc Trạch nhìn thấy nổi giận, trong lòng khỏi rất tốt, Giang Lệ Lệ nhìn , hồn bất tán. Cũng để ý tới .

      Lạc Trạch đứng ở bên cạnh Giang Lệ Lệ. , chính là dùng ánh mắt nóng rực nhìn . Giang Lệ Lệ bị nhìn chằm chằm nên mất tự nhiên. Sau đó mở miệng: "Phàm Ngự, có động tác gì ."

      Lạc Trạch sửng sốt, nghĩ tới hỏi như thế: "Có"

      "Cái gì"

      Vẻ mặt Lạc Trạch buồn cười nhìn Giang Lệ Lệ. Khẽ động môi mỏng: "Em cảm thấy cho em biết sao?"

      Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch. muốn ăn , sau đó biển thành phân kéo ra ngoài, dám đùa . Lạc Trạch nhìn , khuôn mặt rất vui vẻ.

      Tuyến phân cách ——

      An Tuyết Thần tỉnh, đến phòng bếp tản mát ra mùi thơm. Nhìn thấy hai bận, trong lòng ấm áp, kể từ lần trước trở lại nhìn ba mẹ mấy lần qua nữa rồi, muốn gặp bọn họ, vẫn còn có bọn Lệ Lệ.

      Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần: "Tuyết Thần, cậu tỉnh rồi, lúc nữa chúng ta ăn cơm." Lệ Lệ vây quanh bằng cái tạp dề rồi vội vàng xử lý, mà Morey, cũng bận rộn.

      "Tuyết Thần, tỉnh, lát là có thể ăn."

      An Tuyết Thần nhìn họ, trong lòng ấm áp, "Ừ, tớ chờ ở bên ngoài"

      An Tuyết Thần ngồi ở ghế sô pha, mở TV lên, xuất ngạch đồ, để cho hai mắt An Tuyết Thần trợn to, mà hai người trong phòng bếp cũng chạy tới.

      "Hôm nay, tập đoàn Lãnh thị gặp phải nguy cơ, nghe Phàm thị - Phàm Ngự trong đêm thu mua cổ phần của những đồng nghiệp khác, bây giờ Lãnh thị biến thành Phàm thị rồi, Phàm Ngự, Phàm tổng có 55% cổ phần của Lãnh thị. Kế tiếp xem Lãnh tổng thế nào với chúng ta."

      "Lãnh tổng, nghe Phàm thị muốn thu mua Lãnh thị, xin hỏi đây là sao?"

      Gương mặt Lãnh mỏi mệt: " phải"

      "Vậy xin hỏi, Lãnh tổng, đối với việc tay Phàm tổng có 55% cổ phần, ngài thấy thế nào?"

      Lãnh muốn trả lời ký giả, sau đó vào chiếc xe con, nghênh ngang xuất phát, bản tin còn đưa lên báo. Ba người đều thể tin nhìn tin tức.

      Trong lúc nhất thời An Tuyết Thần quên hô hấp, Lãnh. vội vã cầm điện thoại di động lên. Chỉ là, đáp lại là thanh khóa máy, sợ, làm thế nào đây?

      Lệ Lệ nhìn hốt hoảng An Tuyết Thần, liền vội vàng tiến lên, "Tuyết Thần, cậu hãy nghe tớ , bây giờ ngàn vạn lần cậu thể luống cuống, cậu phải trấn định, cậu là An Tuyết Thần, vì Liệt, cậu phải giữ vững tỉnh táo, biết ?"

      An Tuyết Thần, cặp mắt trống rỗng nhìn Lệ Lệ, "Đúng, Lệ Lệ, cậu đúng, tớ phải tỉnh táo, tớ phải tỉnh táo." An Tuyết Thần vừa vừa gọi điện thoại, làm sao có thể tắt máy. Dứt khoát mặc quần áo xuống lầu, Lệ Lệ cũng cùng . Nhưng vừa mới xuống lầu nhìn thấy chiếc xe của Lãnh, An Tuyết Thần như thấy ánh sáng vậy, chạy như bay qua đó, An Tuyết Thần chạy bộ đến bên cạnh xe, nhìn thấy người ở bên trong, nhưng người ở bên trong lại ràng nhìn thấy gương mặt nôn nóng của . Lãnh mở cửa xe xuống xe, gương mặt mệt mỏi. Nhìn An Tuyết Thần.

      An Tuyết Thần nhìn Lãnh, ngày thấy thế nhưng lại tiều tụy như vậy. Tay bé của An Tuyết Thần đau lòng vuốt ve gương mặt mệt mỏi của . Lãnh rốt cuộc cũng nhịn được nữa mà ôm vào trong ngực. Hai người ôm ấp lấy nhau, Lệ Lệ mỉm cười nhìn bọn họ. Nhưng khi nhìn thấy nơi xa, mặt lạnh, lông mày chau lại vào nhau, vậy phải để cho ta nhìn Tuyết Thần và Liệt nhau.

      "Liệt, cậu có biết , Tuyết Thần cho rằng cậu cần bạn ấy, khóc cả ngày." Lời của Lệ Lệ tựa như ủng hộ Lãnh.

      An Tuyết Thần ở trong lòng , nước mắt rớt xuống, thanh nức nở : "Liệt, em nhìn thấy tin tức, xin lỗi, là bởi vì em."

      Lãnh ôm chặt hơn, "Thần, xin lỗi, để cho em lo lắng, để cho em đau lòng. xin lỗi, coi như có công ty, vẫn muốn em."

      An Tuyết Thần bị Lãnh làm cảm động phen, chủ động ôm , hung hăng ôm , thế nhưng cảm thấy quan trọng hơn so với công ty, người đàn ông đáng giá để cho trả giá cả đời.

      Giang Lệ Lệ liếc phía đối diện, sau đó nhìn miệng: "Lên lầu trước, sau đó từ từ thương lượng đối sách."

      Lãnh ôm An Tuyết Thần sải bước vào nhà trọ. Giang Lệ Lệ hướng về phía chiếc xe kia, làm mặt quỷ, sau đó mới theo đám bọn họ rời .

      Bên trong xe, Phàm Ngự và Lạc Trạch nhìn bọn họ ôm, nhìn thấy nét mặt lệ thuộc của An Tuyết Thần, khiến cho chỗ nào của Ngự thiếu chút nữa mất lý trí, cũng may có Lạc Trạch giữ .

      "Trạch, quản tốt người phụ nữ của cậu." Phàm Ngự nhìn bóng lưng bọn họ biến mất tức giận điên cuồng. tuyệt đối tha cho bọn họ. Trong mắt cuốn sạch mưa to gió lớn, khởi động xe rời . Lạc Trạch nhìn vẻ mặt sương mù của Phàm Ngự, biết cuộc sống của bọn họ tốt hơn rồi. Bọn họ giẫm vào ranh giới cuối cùng của Phàm Ngự.

      Đế Vương ——

      Phàm Ngự hung mãnh quá chén, nhưng mình uống bao nhiêu cũng say, trong đầu tất cả đều là hình ảnh bọn họ ôm nhau, ánh mắt biến thành lãnh. Cứ như vậy muốn đem đá ra khỏi cửa có phải quá nhanh hay , trò chơi bắt đầu và kết thúc phải do quyết định.

      Lạc Trạch nhìn vẻ mặt sương mù của Phàm Ngự , ngăn cản, bởi vì hiểu rất bạn mình. "Kế tiếp làm sao đây?"

      Ánh mắt của Phàm Ngự thay đổi trở nên khát máu. Nhếch miệng, phác họa độ cong của Satan. "Nguyên kế hoạch."

      Lạc Trạch chau mày lại nhìn Phàm Ngự, vì người phụ nữ? Đáng giá sao? nghĩ ra. { tác giả lên tiếng: chậc, cậu nghĩ ra, sau này cậu cũng biết có đáng giá hay rồi, ngày cậu mạnh khỏe còn ở phía sau?" Lạc Trạch: "Cút" }

      Phàm Ngự nâng khóe miệng, An Tuyết Thần, em là của , chỉ có thể là của thôi, tất cả người đàn ông muốn đoạt lấy em, đều bỏ qua, ai cũng vậy.

      Tuyến phân cách ——.

      Nhà trọ của An Tuyết Thần——

      Ba người ngồi ở bàn ăn, nhưng mà có tâm tình gì. An Tuyết Thần nhìn Lãnh Liệt. Rất đau lòng: "Liệt, mệt lắm đúng ? Ăn xong rồi nghỉ ngơi ở nơi này nhé?"

      Lãnh rối rắm nhìn, buông bát đũa xuống: "Thần, nếu phá sản, trở thành hai bàn tay trắng, em có thể theo hay ."

      An Tuyết Thần nhìn Lãnh, trong lòng là đau, đều là mình, An Tuyết Thần cầm tay Lãnh: "Liệt, mặc kệ thế nào, em đều theo ."

      Lãnh nhìn An Tuyết Thần, khóe miệng nở nụ cười vui mừng, Giang Lệ Lệ nhìn hai người, trong lòng rất là tư vị, trời ạ, thực giày vò người.

      "Liệt, Tuyết Thần, kế tiếp, tớ sao làm thế nào? Cổ phiếu trong tay họ Phàm nhiều hơn Liệt, nếu muốn mua rất dễ dàng, phải biết ở Trung Quốc công ty là Tổng Công Ty, nếu như công ty này của Liệt đóng cửa các công ty chi nhánh ở nước ngoài cũng đóng cửa theo đó." Mặc dù Giang Lệ Lệ muốn , nhưng vẫn phải .

      Lời này, ánh mắt Lãnh mờ . An Tuyết Thần nhìn Lãnh, "Liệt, yên tâm, có biện pháp." An Tuyết Thần như vậy cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi, rất ràng. Thủ đoạn của Phàm Ngự, vì đạt được mục đích mà chừa thủ đoạn nào, mình lại đáng giá để phải phí tâm tư sao.

      Ba người đêm chưa chợp mắt ngủ, An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Lãnh. giọng : "Liệt, yên yên tâm, em để cho hai bàn tay trắng, tin tưởng em."

      Lãnh gắt gao bắt lấy An Tuyết Thần giống như nằm mơ: "Thần, cần, cần, đừng rời xa ."

      An Tuyết Thần nhìn Lãnh, trong lòng đau xót, Liệt, cám ơn em như vậy, nhiều năm qua biết em còn bỏ được, vẫn ở bên cạnh em, oán hối, nếu như lần này em có thể bình an trở lại bên cạnh , em nhất định gả cho , nhất định. Mình ra sao đây.

      Cuối cùng An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Lãnh, lặng lẽ rời , trở lại phòng của Lệ Lệ, Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần , mở miệng: "Tuyết Thần, làm thế nào? Phàm Ngự cứ như vậy bỏ qua đâu."

      An Tuyết Thần vô lực than thở: "Tớ nghĩ ngày mai ta tuyên bố Lãnh thị biến thành Phàm thị"

      Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần, biết quyết định rồi. An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ lệ, sau đó mở miệng : "Lệ Lệ, về sau nếu tớ ra được, điện thoại di động của cậu đừng đổi số, tớ tìm người gọi điện thoại cho cậu, cậu tới hậu hoa viên của Phàm Ngự, có người tiếp ứng cậu, cũng làm theo lời tớ bảo, chắc hẳn Phàm Ngự lấy được tớ sau đó nuôi nhốt tớ. Đến lúc đó cần cậu giúp, còn nữa, giúp tớ chăm sóc Liệt tốt. Chờ tớ trở ra, chúng tớ kết hôn, rời khỏi nơi này."

      Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần, nước mắt rớt xuống. "Ừ, được, tớ đồng ý với cậu. Chính cậu cũng phải bảo trọng, cũng phải cẩn thận."

      An Tuyết Thần gật đầu cái, mặc thân váy áo màu đỏ đẹp, có vẻ cực kỳ đẹp đẽ. Câu người. Trang điểm nhạt sau đó liếc mắt nhìn cửa phòng khép chặt, xoay người rời .

      An Tuyết Thần tới biệt thự của Phàm Ngự, nhìn tất cả nơi đây, tích góp đủ dũng khí để bước vào. đứng giờ.

      lầu đôi mắt sắc bén như báo vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu đỏ. bất động, cũng động, muốn đợi chủ động.

      An Tuyết Thần nhìn tất cả quen thuộc, hoa bách hợp trong sân, nhưng khi nhìn vào trong mắt lại cực kỳ châm chọc. Tự giễu cười ra tiếng.

      "Ha ha, Phàm Ngự, những thứ dối trá gì đó làm sao đây? Tôi còn phải bước vào nơi này. Ha ha, đáng buồn."

      lầu, Phàm Ngự nhìn cười tự giễu, chói mắt như vậy, mình lại lấy loại phương pháp này đem giam cầm ở bên người. Quét xuống nụ cười giễu cợt, sâu đau nhói lòng .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 103: Vỡ tan tành, hoa bách hợp héo tàn
      An Tuyết Thần hít sâu hơi, sau đó điềm tĩnh nện bước chân bước vào biệt thự, mỗi bước đều đánh nát vào lòng của , bởi vì biết lần này tới đây, có thể là cửu tử nhất sinh, coi như chỉ có mình, cũng phải thử chút. An Tuyết Thần đường gặp trở ngại tới biệt thự. An Tuyết Thần thẳng lên lầu, sau đó tới hướng thư phòng.

      An Tuyết Thần dừng ở cửa, biết trở về, nghĩ rằng nhất định đến, biết chỗ yếu khung xương của ở nơi nào.

      Cốc cốc——

      "Vào " Thanh tối tăm khàn khàn mị hoặc cách cánh cửa truyền vào lỗ tai An Tuyết Thần.

      An Tuyết Thần đẩy cửa ra, nhìn Phàm Ngự đứng ở bên cửa sổ, lông mày nhíu lại, vẫn luôn đứng ở nơi đó, đó chính là mực nhìn nội tâm giãy giụa, cuối cùng vẫn tiến vào, thế nhưng lại rất hưởng thụ thành công của sao?

      Phàm Ngự chậm rãi xoay người. Ưu nhã lại mang theo thoải mái. Từng bước về phía An Tuyết Thần, biết chạy tới nơi này rất dễ dàng, cho nên kế tiếp để cho về phía .

      Phàm Ngự nhìn , sau đó ngồi ghế sô pha, nhấc con ngươi màu đen nhìn chăm chú vào , An Tuyết Thần cũng nhìn , thanh cực kỳ khàn khàn mở miệng: " , điều kiện gì để cho bỏ qua cho Liệt."

      Phàm Ngự để ý đến vấn đề của , "Tới đây ngồi"

      An Tuyết Thần nhìn , sau đó tới, ngồi vào bên cạnh , lại cách khá xa. Phàm Ngự thấy cách mình xa như vậy, sau đó mở miệng: "Cái này được, em có cái gì khiến buông tha thu mua cả Lãnh thị."

      Lời của Phàm Ngự, chính là quả bom hẹn giờ, muốn nổ tung lên ở bên tai , nổ lớn đến mức hồn phi phách tán. Mặt An Tuyết Thần tức giận nhìn Phàm Ngự. Thanh khẽ run.

      " rốt cuộc muốn điều kiện gì."

      Phàm Ngự nhìn , gương mặt tuấn mỹ hơi nhăn, sau đó cánh tay dài vung lên liền đem ôm vào trong ngực, để cho thuận thế ngồi ở đùi của . An Tuyết Thần tuy rất phẫn hận, nhưng cũng có biện pháp. đôi mắt đẹp tràn đầy phẫn hận gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt phóng đãng của Phàm Ngự. Nhìn khóe miệng cong lên như có như .

      Phàm Ngự rất là thưởng thức bộ dáng ngang bước của . Rất muốn thuần phục , ngón tay nhàng theo gò má của An Tuyết Thần xẹt qua, từ từ buộc vòng quanh hông . Bao gồm cả này môi đỏ mọng khẽ run.

      Gương mặt tuấn tú của bướng bỉnh kiêu ngạo, phun hơi thở nóng rực: "Em biết? muốn cái gì?"

      An Tuyết Thần nhìn , có kinh ngạc, sớm đoán được, phải sao? ra cũng đáng giá như vậy, khóe miệng cong lên nụ cười tự giễu. "Như vậy, thời gian bao lâu?"

      " giới hạn thời gian, lúc nào ngán, em liền được tự do." đôi bàn tay của Phàm Ngự dịu dàng vuốt ve gương mặt có chút tái nhợt của An Tuyết Thần. Thấy trang điểm , tròng mắt buông xuống liền thổi qua da thịt lộ ra, rãnh vú sâu, da thịt trắng như tuyết. Khiến con ngươi Phàm Ngự trở nên tĩnh mịch ảm đạm. đôi bàn tay bắt đầu thành thân thể mềm mại của chạy loạn, trêu đùa.

      An Tuyết Thần cắn môi, "Vậy lúc nào ngán?"

      Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, mặt giễu cợt : " cái này trước tiên, nhưng mà, em mặc như vậy phải vì quyến rũ sao? Vậy muốn nhìn chút thành ý của em, em phải biết, vì người phụ nữ mà buông tha cơ hội thu mua Lãnh thị, có lời sao?"

      An Tuyết Thần nghe trong miệng Phàm Ngự ra lời đùa cợt, trong lòng tức giận, lại muốn áp chế . Lời của , là để cho chủ động sao? Điều này sao có thể?

      Buông mắt và cánh môi xuống, giống như làm quyết định gì đó, Phàm Ngự cũng rất kiên nhẫn chờ . Đợi năm phút đồng hồ thấy có bất kỳ động tác gì, kiên nhẫn cũng nhanh bị mài mòn rồi. Sau đó đẩy An Tuyết Thần đùi ra, cứng rắn lãnh : "Nếu muốn, vậy tiễn, cửa chính ở đó, xin mời"

      An Tuyết Thần bị đẩy ra phải lui về phía sau mấy bước, nhưng vẻ mặt phức tạp nhìn Phàm Ngự, cũng nhìn thấy mặt kiên nhẫn, cắn răng, tiến lên bước, chủ động ngồi đùi , An Tuyết Thần cắn cắn cánh môi, lông mi dài bởi vì khẩn trương liên tiếp rung rung, giơ tay lên bưng gương mặt lãnh, lần đầu tiên ở khoảng cách gần nhìn chăm chú, trán cao rộng, mi dày, mắt thâm thúy, mặt tuấn mỹ, còn có. . . . . . môi mỏng tuyệt mỹ.

      Xem qua rất . Cánh môi mềm mại tinh tế theo cái trán khẽ hôn, mãi cho đến môi của . đụng chạm y hệt như chuồn chuồn lướt nước lướt từ từ đến cánh môi mềm mại ấm áp của , thấy vẫn như cũ, có phản ứng gì. Trong lòng có chút gấp gấp, làm thế nào bây giờ?

      Sau đó An Tuyết Thần có chút gấp gấp, trợn to mắt luống cuống, răng hung hăng khẽ cắn, nghĩ tới bộ dạng lúc hôn mình, sau đó ở trong lòng quyết định phen, vụng về và thận trọng gặm cắn mút vào, còn lặng lẽ đưa đầu lưỡi ra, như có như nhàng lướt qua môi .

      Trong hơi thở mùi thơm tinh khiết, môi truyền đến cảm giác ngứa ngáy, chút đau nhói, to kích thích Phàm Ngự, ánh mắt trầm xuống, đáy mắt xuất tầng nóng bỏng vận sức chờ phát động, lôi kéo bàn tay bé mềm mại xương của dọc theo lồng ngực rắn chắc chậm rãi xuống phía dưới. . . . . .

      An Tuyết Thần nhắm chặt hai mắt, chuyện như vậy, thích hợp với , dám mở mắt, đối với là ** trắng trợn vũ nhục.

      Tuyến phân cách ——

      An Tuyết Thần chậm rãi mở mắt, biết mình ngủ bao lâu, thân thể đau nhức nồng đậm như cũ, chỉ là lại phải ở thư phòng, mà ra ở trong phòng, có gì thay đổi, tất cả đều thay đổi, chỉ là người ở nơi này thay đổi.

      An Tuyết Thần hồi tưởng cảnh Phàm Ngự tàn bạo, tất cả lại khôi phục năm năm trước, vẫn vô năng như vậy sao? Năm năm sau, còn bị nhốt, nhưng mà lần này ngồi chờ chết.

      Rắc rắc ——

      "Tuyết Thần, cháu ngủ ngày đêm rồi, tới uống chút đồ ." Vú Trương bưng bát cháo tới bên người An Tuyết Thần, nắm tay bé của , nhìn vết hôn người , đau lòng tột cùng.

      An Tuyết Thần nhìn Vú Trương, đầu ra cái ý nghĩ. "hu hu, hu hu ~~~~~~~~"

      Vú Trương nhìn An Tuyết Thần khóc đến rối tinh rối mù, càng thêm đau lòng. "Chao ôi, ngoan, đừng khóc. Trước tiên ăn cháo ."

      An Tuyết Thần nhìn Vú Trương, thanh nghiêm hơn, : "Vú Trương, tại sao cháu còn phải trở lại cái nhà tù lạnh lẽo này. Cháu có vị hôn phu mình, nhưng ta lại buông tha cho cháu, dùng thủ đoạn hèn hạ nhất đem cháu từ bên cạnh vị hôn phu của cháu chiếm đoạt tới đây, bây giờ còn muốn ép cháu, dùng công ty của vị hôn phu cháu bức bách cháu, cháu muốn rời khỏi ta, cháu muốn ở chung với ta, cháu hít thở thông, cháu chết."

      Vú Trương nghe lời của An Tuyết Thần, bà làm sao biết, trước kia trôi qua như thế nào, phải bà ràng nhất sao? Bà cũng đành lòng, "Tuyết Thần, cháu vị hôn phu của cháu sao?"

      Ánh mắt của An Tuyết Thần sáng lên. Sau đó chợt gật đầu: ", cháu rất thương ấy, năm năm qua ấy đối xử rất chu đáo với cháu, nhưng Phàm Ngự nghe cháu muốn kết hôn, ta liền dùng vị hôn phu của cháu bức bách cháu."

      Vú Trương nhìn An Tuyết Thần khổ sở, trong lòng rất có tư vị, cái đêm mưa đó, bà cũng ràng nhìn thấy thiếu gia rất vô tình, còn ôm Lâm Mộng Tuyết trong lòng bàn tay, đuổi ra ngoài.

      "Tuyết Thần, cháu đừng khóc, Vú Trương giúp cháu rời khỏi đây."

      An Tuyết Thần dừng lại khóc thút thít, nhìn Vú Trương, gật đầu cái: "Vú Trương, về phần thoát thế nào, chúng ta còn phải bàn bạc cẩn thận, cháu thể liên lụy bà. Vú Trương, cháu cho bà số điện thoại củ , bà cứ bảo là cháu nhờ gọi, sau đó tình hình cụ thể, chúng ta nghiên cứu chút."

      Vú Trương cũng đành phải gật đầu cái, thể làm gì khác hơn là xin lỗi thiếu gia. An Tuyết Thần biết suy nghĩ của Vú Trương: "Vú Trương, xin lỗi, để cho bà vì cháu mà phản bội ta, cám ơn bà."

      Gương mặt Vú Trương nhân từ: "Đứa ngốc, gì, cháu hạnh phúc là tốt rồi. Bà nghe , công ty thiếu gia muốn thu mua kia khôi phục rồi, thiếu gia đem cổ phần tay tặng cho vị hôn phu của cháu. Đây chính là số lượng "

      An Tuyết Thần nghe Vú Trương vậy, trong lòng nhất thời yên tĩnh trở lại, tại chỉ chờ cơ hội. "Ừm, cám ơn Vú Trương"

      Buổi tối, An Tuyết Thần đứng ở bên cửa sổ, nhìn phía xa, khi đó cứ có cảm giác có đôi mắt nhìn mình chằm chằm, ra chính là Liệt, sớm chú ý . Nhớ tới đêm đó, Lãnh mang theo mặt nạ tới hỏi có muốn rời khỏi đây , ôm tâm tình may mắn, nghĩ tới làm được, hơn nữa năm năm qua còn làm rất tốt, bây giờ Liệt, sợ rằng áy náy, muốn tới giữ lại công ty của . Lúc này, cửa ngôi biệt thự kia mở ra, bóng dáng thon dài ra. . . . . . Nét mặt người đàn ông kia là cương quyết bướng bỉnh, T shirt màu đen khiến cho càng thêm vẻ lạnh lẽo ngạo mạn, tóc màu nâu dựng đứng, dưới sống mũi cao, hai múi môi mảnh như cánh hoa thoáng nâng lên, nhất là đôi mắt kia, giống như trân châu - mông lung và có chút xinh đẹp. . . . . . sai chính là "Phàm Ngự"

      Phàm Ngự hơi ngẩng đầu nhìn thấy An Tuyết Thần tựa vào bên giường, nụ cười khóe miệng sâu hơn, đường cong mở rộng. Sau đó tiêu sái vào biệt thự, An Tuyết Thần nhìn , tại sao lại cảm giác hôm nay tâm tình tệ, mình thể chọc giận , nhất định phải thuận theo , như vậy cơ hội mới có thể lớn hơn. Có Vú Trương giúp đỡ, tính toán của lớn hơn chút. Hôm nay Vú Trương giúp liên lạc với Lệ Lệ, tin tưởng rằng, rất nhanh ra khỏi nơi này.

      An Tuyết Thần cũng rời khỏi bên cửa sổ, sau đó xoay người xuống lầu, chuẩn bị ăn cơm, nhớ lời của Vú Trương, ngàn vạn đừng chọc giận thiếu gia. An Tuyết Thần theo cầu thang xuống phía dưới, vừa đúng lúc đối diện với Phàm Ngự. An Tuyết Thần mở miệng trước: " tắm rửa trước , sau đó xuống lầu ăn cơm" .

      Phàm Ngự đối với An Tuyết Thần khác thường có chút tò mò, nghi ngờ cố ý kéo vào trong ngực, sau đó nâng cằm của . Gương mặt tuấn tú mị hoặc trở nên hoặc.

      "Sao ngoan vậy, tính toán gì à?"

      An Tuyết Thần liếc cái: "Bệnh đa nghi quá nặng, tôi muốn mỗi ngày đều giống như cuộc sống của người chết, càng muốn bị ngược đãi tới chết. Như thế nào?"

      Phàm Ngự đối với lời của An Tuyết Thần, trong lòng vẫn có chút nghĩ hoặc, nhưng vội, ngược lại muốn nhìn chút, đùa ra chiêu đẹp mắt gì. Sau đó hướng về phía môi của đáp xuống nụ hôn, sau đó sải bước lên lầu, An Tuyết Thần nhìn bóng lưng Phàm Ngự biến mất, tay bé trấn an trái tim của mình. Vú Trương nhìn , nhìn Vú Trương, An Tuyết Thần đột nhiên nhớ tới, cả biệt thự đều có máy theo dõi, như vậy đối thoại ban ngày trong nhà, nếu bị Phàm Ngự nhìn thấy đó phải là thảm à. Sau đó quay người lên lầu.

      Lúc chạy vòng quanh phòng mình, trong góc đều có, sau đó xoay người vào thư phòng Phàm Ngự. Nghe bên trong có tiếng nước chảy, tới trước máy vi tính, sau đó dùng kỹ thuật cao siêu của mình thần bí thay đổi đoạn đối thoại lúc sáng, cũng may Lãnh buộc mình học, nghĩ tới dùng tới, sau đó nhìn thấy góc quay tới, An Tuyết Thần cười, vậy phương pháp ghi hình làm thế nào bây giờ? thể xóa, cũng xem ? Đem máy vi tính đặt đó, sau đó rón ra rón rén chạy ra khỏi thư phòng.

      Phàm Ngự tắm xong xuống lầu nhìn thấy An Tuyết Thần mặt hưng phấn ngồi ở bàn ăn chờ mình, vẻ mặt cũng hòa hoãn ít, cảnh tượng này vừa quen thuộc vừa xa lạ.

      Phàm Ngự ngồi xuống đối diện, nhìn An Tuyết Thần vui vẻ, mở miệng : "Chuyện gì? Vui vẻ như vậy?"

      An Tuyết Thần bị Phàm Ngự hỏi sửng sốt, chẳng lẽ ràng như vậy à, cắn răng : "Cám ơn , hôm nay tôi xem ti vi rồi."

      Tâm tình Phàm Ngự có chút xuống thấp, ra là bởi vì Lãnh, nhàn nhạt mở miệng: " cần cám ơn, buôn bán lỗ vốn, em muốn biết Lãnh ?"

      An Tuyết Thần gật đầu cái. Khóe miệng Phàm Ngự từ từ hất lên . "Cậu ta muốn công ty, liền với cậu ta, tối hôm qua em là của , hơn nữa giao dịch rất thành công"

      An Tuyết Thần bởi vì lời của Phàm Ngự, sắc mặt lập tức trắng bạch. Biết cố ý, An Tuyết Thần cắn nhịn được, nhịn được. Sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Vậy à. Ăn cơm "

      Phàm Ngự nhăn nhăn lông mày, đối với thái độ của rất là hoài nghi, nhìn an tĩnh ăn cơm, mình cũng bắt đầu động, ngày đều ở công ty, là có chút đói bụng. An Tuyết Thần hung hăng nhai gì đó trong miệng, giống như nhai người nào đó vậy, Phàm Ngự nhìn vẻ mặt đáng của , vẻ mặt buông lỏng hơn rất nhiều, ra là cố nén, giống như trêu chọc ?

      "An Tuyết Thần, em qua đây đút cho ăn, rất mệt mỏi"

      Lời của Phàm Ngự thiếu chút nữa khiến An Tuyết Thần nghẹn chết. Trợn to cặp mắt nhìn , gương mặt đùa giỡn, chờ xem chuyện cười. An Tuyết Thần khẽ cắn răng, sau đó tới bên cạnh , nhìn chằm chằm thức ăn nhúc nhích nhiều ít sau đó giống như chính tay đâm kẻ thù cầm bát lên, hung hăng xúc muỗng, đưa đến bên miệng , Phàm Ngự vẫn luôn là vẻ mặt đùa giỡn, An Tuyết Thần biết đùa bỡn , nhất định tò mò tại sao mình lại biết điều như vậy, như vậy mình càng thể tức giận, nhất định phải khiến bỏ xuống cảnh giác.

      Phàm thị, tòa cao ốc ——

      Lạc Trạch ngồi ở ghế sô pha nhìn những mỹ nữ như người mẫu kia. Sau đó liếc Phàm Ngự,khóe miệng cong cong, cười : "Chao ôi, chuyện gì vậy, để cho Phàm thiếu của chúng ta vui mừng như thế. Miệng cũng khép được"

      Phàm Ngự nghe Lạc Trạch nhạo báng cũng tức giận, chỉ là khóe miệng cong mắt lạnh nhìn Lạc Trạch. Kể khổ : "Đúng vậy, ngày ngày cùng trong nhà đúng hạn như lửa, giống người nào đó. Nhiều tình địch. Còn có tâm tình nhìn mỹ nữ."

      Lạc Trạch nghe Phàm Ngự , mặt đều đen. "Làm sao cậu biết?"

      Phàm Ngự nhún vai, mở miệng: "À, quên cho cậu biết chuyện."

      Lạc Trạch nhìn bộ mặt hiểm của Phàm Ngự, cảnh giác hỏi."Chuyện gì?"

      Phàm Ngự đùa giỡn nhìn Lạc Trạch. Thảnh thơi mà : "Lãnh Phong và nhóm Tuyết Thần có quen biết năm năm rồi, được xưng tụng là thanh mai trúc mã rồi." .

      Lạc Trạch nghe Phàm Ngự , hung hăng đưa tờ báo trong tay xé nát. Gương mặt sương mù. "CMN, xú đàn bà, CBN, dám đùa tớ. Xem, lão tử phế "

      Phàm Ngự nhìn vẻ mặt tức giận của Lạc Trạch, tâm tình cực tốt, lại quên thêm dầu vào lửa: "Trạch, cậu xem, bọn họ có thể ở chung chỗ rồi hay , muốn mượn tớ làm lý do công khai"

      Quả nhiên, sắc mặt của Lạc Trạch đen tới cực điểm, đúng ý Phàm Ngự. Lạc Trạch nhìn vẻ mặt chế giễu của Phàm Ngự. "Cậu lo lắng chính cậu , cẩn thận chết từ trong dịu dàng." xong cũng xoay người rời khỏi phòng làm việc, chuẩn bị tìm kia tính sổ. Phàm Ngự nhìn bóng lưng Lạc Trạch, nụ cười khóe miệng sâu hơn, hoàn toàn đem lời của để vào tai, nhớ tới đêm qua triền miên, độ cong khóe miệng sâu hơn. biết trong nhà như thế nào rồi? Liếc mắt nhìn đống hồ sơ bàn cần lý tên. Nhíu nhíu mày, cúi đầu xử lý. Liền vì sớm chút có thể nhìn thấy . Nhưng nào biết trong nhà bắt đầu đưa ra kế hoạch chạy trốn thế nào?

      Tuyến phân cách ——

      Lạc Trạch mặt sương mù lái xe đến dưới nhà An Tuyết Thần. đợi mở cửa xe, nhìn thấy bóng dáng kia ra, cầm điện thoại trong tay, hướng về phía bên kia điện thoại biết cái gì, giống như rất vội.

      Giang Lệ Lệ cầm điện thoại. "Phong, chuyện chính là như vậy? Biết chưa, làm nhanh chút, cậu phải muốn nhìn thấy trai mình bất hạnh chứ. Làm theo lời tớ , nghe ?"

      Lãnh Phong ở điện thoại đầu kia : "Vậy có ích lợi gì?"

      Giang Lệ Lệ chịu đựng lửa giận, kể từ lần trước sau khi cơm nước xong, ánh mắt Lãnh Phong nhìn đều giống nhau. chẳng lẽ có cảm giác đối với , vui đùa quốc tế? Sao mình có thể bạn thân của mình, muốn sớm . Giang Lệ Lệ vừa , vừa , hoàn toàn có chú ý tới chiếc xe thể thao kia.

      "CMN, Lãnh Phong, cậu đừng được voi đòi tiên, cậu thừa nước đục thả câu, ngay tại chỗ nhổ lên phải ?" Giang Lệ Lệ dùng hết hơi sức toàn thân hướng về phía điện thoại hô to. Nhưng lại biết nó hoàn toàn rơi vào trong tai Lạc Trạch.

      Lạc Trạch nắm tay lái, nghe kêu Lãnh Phong, nhớ tới lời của Phàm Ngự, rất muốn đem này xé nát. Thế nhưng đùa bỡn . Cho chút phẩm nhuộm liền mở phường nhuộm đúng ?

      Ầm——

      tiếng vang lớn đem tầm mắt Lệ Lệ dời . Nhìn thấy gương mặt tuấn tú dữ tợn đầy mưa to gió lớn, muốn bao nhiêu đen có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu sương mù có bấy nhiêu. Lệ Lệ trợn to hai mắt nhìn . Sau đó hướng về phía điện thoại thầm vài câu: "Đừng quên, tớ cùng cậu . Cúp"

      Giang Lệ Lệ nhìn thấy sắc mặt tốt, muốn chọc giận ôn thần, ngày mai còn có chính phải làm? Làm như nhìn thấy , lướt qua .

      "A. làm gì đấy hả?" Lạc Trạch thanh kéo qua, đem thân thể đặt xe. đôi mắt chim ưng nguy hiểm nửa hí. Thanh trầm thấp giọng, nghe ra ràng là tức giận.

      "Làm gì? CMN, em hỏi tôi làm gì? , có phải em và tên mặt trắng Lãnh Phong biết nhau từ trước ?" Gương mặt Lạc Trạch đầy sương mù, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn có chút hoang mang sợ hãi.

      Giang Lệ Lệ thầm ổn, chẳng lẽ mình bị nghe thấy, nghĩ lại cũng có gì đáng giá làm cho người ta hoài nghi. Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch. "Biết thế nào, có chút quan hệ ích lợi với sao? Buông tôi ra"

      Lạc Trạch đối với lời của ..., rất giận phẫn. Hung hăng níu lấy cằm của . Gầm : " sao, được, tôi để cho em biết chúng ta rốt cuộc có quan hệ hay " Dứt lời liền mở cửa xe đem Giang Lệ Lệ nhét vào, hoàn toàn cho Giang Lệ Lệ có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

      "A, dẫn tôi đâu, tôi còn có chuyện, thả tôi xuống." Giang Lệ Lệ sợ, có chuyện.

      Lạc Trạch vừa nghe chuyện? Cho là gặp mặt Lãnh Phong, tâm tình càng thêm nổi cơn thịnh nộ. "Có chuyện gì sao? Chuyện gì? trễ thế này ra ngoài, lại điện thoại cho đàn ông, phải muốn ngủ cùng đàn ông sao? Tốt lắm, tôi thỏa mãn em. Tin tưởng tôi nhất định khiến em thỏa mãn."

      Giang Lệ Lệ mặt thể tin nhìn Lạc Trạch: "Kẻ điên, kẻ điên, thả tôi xuống"

      Tuyến phân cách ——

      Trở về biệt thự ——

      Phàm Ngự về đến nhà, nhìn thấy An Tuyết Thần mình làm đống đồ ăn, Phàm Ngự nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, trong lòng đầy hạnh phúc.

      An Tuyết Thần bưng mâm thức ăn đặt ở bàn cơm, nhìn Phàm Ngự, mở miệng : " lên lầu tắm cái trước , sau đó xuống lầu ăn cơm"

      Phàm Ngự lần đầu tiên cảm giác có gia đình. Trước kia, khi trở về nhà đều là lãnh khí trầm trầm, nào có dáng vẻ ngôi nhà. Nhưng, bóng dáng nhắn kia, cho cảm giác này. Hướng về phía gật đầu cái, sau đó lên lầu.

      An Tuyết Thần sao lại nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc chứ, trong lòng có chút đau đớn, đây là cái bẫy, mình làm chút món ăn, đến lúc đó đau bụng, cũng trách tội những người khác.

      Mấy phút sau, Phàm Ngự cởi xuống thân tây trang, sau đó đổi thân đồ mặc ở nhà, giống như tuổi trẻ, so với mặc âu phục vẫn bình dị gần gũi hơn.

      Phàm Ngự ngồi xuống ghế, nhìn bàn sơn hào hải vị. Nhìn An Tuyết Thần đầu đầy mồ hôi: "Đây đều là em làm sao?"

      An Tuyết Thần gật đầu cái: "Đúng vậy, nếm thử chút, xem ăn được ?"

      Phàm Ngự cầm đũa lên từ từ nếm, mỗi món ăn đều ăn, chưa ăn xong món ăn, trong miệng đều , "Ừ, tệ, ừ, cũng tệ"

      An Tuyết Thần nhìn bộ dạng của Phàm Ngự, trong lòng đột nhiên chua xót. Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần: "Bảo bối, nghĩ tới em làm món ăn ăn ngon như vậy, nghĩ sau này đều để em làm được ?"

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự hoảng hốt hồi, sau đó tầm mắt tránh né , cũng ăn."Ừ, nhanh ăn , lát nữa nguội mất."

      Hai người cùng ăn xong bữa cơm, hai người có suy nghĩ riêng.

      An Tuyết Thần thu thập xong bát đũa, thở ra hơi, cảm giác bị người ôm vào trong ngực. "A" kêu lên tiếng.

      "Bảo bối, sao lại tự mình động thủ làm đây? phải có người làm rồi sao?" Phàm Ngự từ phía sau vòng chắc hông An Tuyết Thần, để đầu ở hõm cổ An Tuyết Thần, vô tình hay cố ý vuốt ve qua lại. Chọc cho An Tuyết Thần từng trận run rẩy.

      "Ừ, rảnh rỗi có việc gì làm"

      Phàm Ngự thanh ôm lấy An Tuyết Thần hướng phòng ngủ tới, An Tuyết Thần có phản kháng, có lẽ đây là lần cuối cùng?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 104: Thuận theo, kế hoạch chạy trốn
      Phàm Ngự thưởng thức nét mặt của An Tuyết Thần. muốn xem có thể nhịn tới khi nào. An Tuyết Thần đem cái muỗng đặt ở khóe miệng Phàm Ngự, nhưng làm gì cũng há mồm. An Tuyết Thần nghiến răng nghiến lợi nặn ra câu.

      "A, há mồm" Phàm Ngự quan sát bộ dáng , lắc đầu cái."Dùng miệng đút"

      An Tuyết Thần vừa nghe liền nóng nảy, dùng miệng này, bà ngoại này. “Cạch” tiếng liền đem bát đũa để lên mặt bàn. Xoay người nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Vú Trương, hít hơi sâu, sau đó xoay người, thô lỗ ăn miếng sau đó kéo tóc Phàm Ngự đem cơm trong miệng đút cho . Lần này Phàm Ngự có chút giật mình sững sờ nhìn người trước mắt. Mình bị ngược rồi hả? Thế nhưng kéo tóc của mình.

      An Tuyết Thần cảm giác cơm trong miệng cũng còn, khuôn mặt nhắn đỏ thắm nhìn : "Như thế nào, Tổng giám đốc đại nhân, còn hài lòng ? Nước miếng của tôi ăn ngon ?" An Tuyết Thần tưởng như vậy Phàm Ngự ghê tởm, nghĩ tới , , , , .

      Phàm Ngự mấp máy môi, nuốt xuống, sau đó nhìn An Tuyết Thần há hốc mồm. "Vẫn còn"

      An Tuyết Thần cảm giác hồi thất bại. Sau đó cắn răng chỉ có thể thêm lần nữa. Thế nhưng lần này, Phàm Ngự để cho An Tuyết Thần rời khỏi môi , mà là nụ hôn sâu hơn, cơm trong miệng Phàm Ngự nhai cũng nhai liền nuốt xuống.

      An Tuyết Thần kinh ngạc nhìn Phàm Ngự, đôi mắt khép hờ. hồi lâu sau Phàm Ngự mới buông ra. Nhìn vẻ mặt đỏ tươi của An Tuyết Thần, tâm tình của Phàm Ngự tốt hơn.

      An Tuyết Thần nắm chặt tay, đối mặt với trêu đùa của , có thể làm gì? nhất định phải nhịn, nhịn đến khi mình có thể chạy trốn mới thôi. "Tôi ăn no, cứ từ từ mà ăn "

      Phàm Ngự nhìn bóng lưng An Tuyết Thần chạy trối chết, cho là xấu hổ, cho nên để ý, sau đó tự nhiên ăn. Vú Trương nhìn Phàm Ngự, trong lòng có cảm giác khó hiểu, nhưng vừa nghĩ tới An Tuyết Thần, cắn răng, vẫn xác định giúp đỡ An Tuyết Thần.

      Sau khi An Tuyết Thần trở lại phòng, vào phòng tắm tắm qua, chuẩn bị ngủ. Đột nhiên phát vấn đề, ngồi dậy, Lâm Mộng Tuyết đâu? Hôm nay nhìn thấy ta? suy nghĩ hết sức nhập thần? Phàm Ngự đẩy cửa vào, thẳng hướng vào phòng tắm. An Tuyết Thần biết muốn ở lại chỗ này, mình giống như kỹ nữ, chờ đợi đàn ông sủng hạnh, nghĩ tới đây kế hoạch chạy trốn càng sâu hơn.

      Cửa phòng tắm chậm rãi bị kéo ra, thân thể Phàm Ngự ** ra, trong nháy mắt mặt An Tuyết Thần đỏ tới mang tai. Vội vàng quay đầu . Phàm Ngự quan sát phản ứng của cảm thấy rất buồn cười, ngồi bên người ôm vào trong ngực. "Bảo bối, sao lại dễ dàng đỏ mặt như vậy, em cũng hơn hai mươi rồi."

      An Tuyết Thần cứ mặc cho ôm, dám động. Phàm Ngự rất hài lòng vì biết điều, sau đó đem lấy cằm mình chống đỡ đỉnh đầu của . Thanh tối tăm khàn khàn: "Bảo bối, đừng rời xa , em chỉ có thể là của , đồng ý với rời khỏi ."

      An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn Phàm Ngự, tại sao trong ánh mắt có chứa từng tia từng tia van xin. Là mình nhìn lầm rồi sao? Tuyệt đối là mình nhìn lầm rồi, thứ người giống như sao biết biểu như vậy chứ?

      Tròng mắt đen của Phàm Ngự trở nên dịu dàng. Trong lúc nhất thời khiến An Tuyết Thần sinh ra ảo giác. Phàm Ngự nâng cằm của , sau đó giọng hà hơi : "Để cho em" Dứt lời liền bao trùm môi .

      Lần này An Tuyết Thần vui vẻ đón nhận, dù là quà tặng cuối cùng, cũng thể rời khỏi , mà chính mình thể bay khỏi, muốn cuộc sống như thế này.

      An Tuyết Thần bắt đầu từ từ đáp lại . Có lẽ là bất an, có lẽ là rung động nguyên thủy nhất dưới đáy lòng. Phàm Ngự mở hai mắt ra, cảm thụ An Tuyết Thần đáp lại lưu loát, càng thêm hưng phấn, vung tay lên liền đem áo ngủ của xé nát. Phàm Ngự nhìn thân thể mỹ lệ trong ngực, bàn tay ấm áp theo thân thể của du tẩu. Da thịt của giống như đứa trẻ mới sinh vậy, bóng loáng, khiến Phàm Ngự thích buông tay. Đôi tay An Tuyết Thần vòng quanh cổ của , để phòng ngừa mình té xuống.

      Phàm Ngự đối với lệ thuộc của rất thỏa mãn. nhàng đặt , tựa như giờ phút này vật gì đó dễ dàng bể tan tành, khiến chủ nhân thận trọng. An Tuyết Thần mê man, đối mặt với dịu dàng của , đáy lòng rung động, nhưng làm thế nào, coi như vẫn thích , vẫn phải rời , bởi vì còn có người chờ .

      đáp lại , lần này đắm chìm trong dịu dàng của , đây là thời gian sau cùng để cho mình phóng túng lần thôi. Thấy dưới người đáp lại, Phàm Ngự càng thêm hưng phấn, lần này cũng trực tiếp tiến vào thân thể của , mà tận tình trêu đùa . Cảm thấy có thể tiếp nhận mình, mới nâng eo ếch chợt động cái, tiến vào thân thể của . Phàm Ngự thoải mái trầm thấp tiếng, "A ——" của ấm áp, trơn, khít khao, để cho muốn chết ở trong cơ thể của . Như vậy vẫn chưa đủ, còn chưa thỏa mãn, muốn sâu tiến vào , chặt cùng .

      An Tuyết Thần nhàn nhạt đáp lại, trong miệng phát ra tiếng ưm lẩm bẩm. "Ừ, Ách, , , , , , " vui vẻ tiếp nhận cuồng dã, nhiệt tình như lửa của . Mình cũng phối hợp .

      Hai người lần lượt đạt đến đỉnh của dục vọng, Phàm Ngự lần lượt dẫn dắt lên ngọn núi cao nhất. biết qua bao nhiêu **. Hai người mới thoả mãn. Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần ngủ say, cảm giác thỏa mãn trong lòng rất mãnh liệt. Vuốt qua mái tóc dài của . "Tuyết Thần, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh , cưng chiều em tốt, nếu như dám phản bội , biết mình làm ra chuyện gì tổn thương cho em đâu."

      An Tuyết Thần ưm tiếng, đổi lại tư thế, thoải mái ngủ tiếp. Phàm Ngự nhìn, ở trán nhàng hôn, sau đó mang theo thỏa mãn nho rời , giờ khắc này Phàm Ngự xác định, này vào trong lòng của mình.

      Buổi trưa Vú Trương vào phòng của An Tuyết Thần. Vỗ vỗ gương mặt của , An Tuyết Thần nặng nề mở mắt ra, nhìn Vú Trương, sau đó liền tỉnh táo ít. "Vú Trương? Có phải có tin tức rồi hay ?"

      Vú Trương cái gì cũng , điểm đầu cái. Mở miệng: "Tuyết Thần, thu thập chút, hồi bà dẫn cháu hậu hoa viên tản bộ."

      An Tuyết Thần vừa nghe hậu hoa viên, mắt vội vàng sáng lên. Sau đó mặc quần áo vào, chuẩn bị xuống lầu. An Tuyết Thần cùng Vú Trương tới hậu hoa viên. Hai người thần thần bí bí nhìn chung quanh. Vú Trương đem điện thoại nhét vào trong tay An Tuyết Thần."Điện thoại của Lệ Lệ"

      An Tuyết Thần nhận lấy điện thoại: "Này, Lệ Lệ, cậu việc với Liệt chưa?"

      "Ừ, rồi, cậu ấy rất vui mừng." Lệ Lệ ở đó đầu qua.

      "Bên ngoài gần đây có tình huống gì ?"

      "Ừ, có, ngày mai Phàm Ngự phải tham gia bữa tiệc, tớ nghĩ ta nhất định dẫn theo cậu, nhưng hôm đấy, cậu đừng , tớ và Liệt tới biệt thự cứu cậu, có Vú Trương giúp đỡ, rất nhanh thoát được. Tóm lại, cậu nghĩ biện pháp đừng , ở lại biệt thự"

      "Ừ, được, tớ hiểu rồi, vậy ngày mai buổi tối gặp, cứ như vậy, cúp nhé" An Tuyết Thần đưa điện thoại di động thả lại trong tay Vú Trương, hai người làm bộ như tản bộ.

      "Vú Trương, ngày mai Phàm Ngự muốn tham gia dạ tiệc rất quan trọng, cháu thể , bà xem có biện pháp gì hay , đây là cơ hội duy nhất. Nơi này nhiều người súng đạn như vậy, phòng ngự lại nghiêm ngặt, chúng ta trốn thế nào?"

      Vú Trương đỡ An Tuyết Thần, nghĩ lát, cháu liền giả bộ bệnh, lát nữa bà lấy thuốc tiêu chảy cho cháu, ngày mai cháu uống, sau đó bà tìm bác sỹ giúp tay. có biện pháp, chỉ có thể như vậy thôi, cháu chịu khổ chút. Bà tự cấp cho cháu thuốc giải, thời điểm trốn đau bụng cũng tốt."

      An Tuyết Thần cảm kích nhìn Vú Trương, trong lòng ra được tư vị gì. Lúc này Vú Trương còn quên giỡn. Vú Trương ý vị sâu xa liếc mắt nhìn An Tuyết Thần, mở miệng : "Tuyết Thần, chẳng lẽ cháu thích thiếu gia chút nào sao? Cậu ấy biết sai rồi, mấy năm cháu rời , thiếu gia và tiểu thư Tuyết Nhi rất xa lánh, thậm chí bởi vì cháu còn đuổi ấy ra ngoài."

      An Tuyết Thần nghe vậy, trong lòng có chút cảm động, nhưng vừa nghĩ đến: "Vú Trương, Phàm Ngự từng Lâm tiểu thư cỡ nào, bà cũng biết, ấy cũng có thể thích khác rồi đuổi cháu , cho nên nào có thể làm cho ấy lòng thương. Huống chi cháu cũng muốn vậy."

      Vú Trương thể làm gì khác hơn là thở dài. An Tuyết Thần áy náy nhìn Vú Trương: "Vú Trương, xin lỗi, để cho bà trái với lương tâm rồi."

      Vú Trương lắc đầu cái: "Ai, gì đó? Nha đầu, cháu hạnh phúc là tốt rồi."

      An Tuyết Thần nhìn lão nhân này trong lòng rất cảm kích, ở chỗ này bà là người đầu tiên.khiến An Tuyết Thần có cảm giác ấm áp.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 105: Thuận lợi, chạy trốn thành công
      đêm này bọn họ rất triền miên, lại có tâm tư đồng dạng. Phàm Ngự thậm chí nghĩ đến đến cho phía dưới danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí Phàm phu nhân. Đáng tiếc, phía dưới thế nhưng lại hồn nhiên biết. Mà phía dưới, chỉ muốn phóng túng lần cuối cùng, sau khi thoát ra ngoài cùng Lãnh sống qua ngày, cách xa nơi đầy thị thị phi phi này.

      Sáng sớm ——

      Phàm Ngự mặt cưng chìu nhìn người uể oải động lòng người giường, sờ sờ cái mũi của . "Bảo bối, em chuẩn bị chút, buổi tối snh muốn dẫn em tham gia dạ tiệc, cho em kinh hỉ" { chính là cầu hôn, nhưng mà, ai da, tiếp tục xem }

      An Tuyết Thần ưm tiếng lại tiếp tục ngủ. Đêm qua Phàm Ngự đặc biệt dịu dàng, nhưng tinh lực tràn đầy. Phàm Ngự nhìn nhu thuận, khóe miệng cong cong, sau đó rời . Sau khi Phàm Ngự rời , An Tuyết Thần liền ngồi dậy. Len lén đứng ở bên cửa sổ, nhìn lái xe nghênh ngang rời , trong lòng khỏi rung động. Vĩnh biệt, Phàm Ngự, từ đầu đến cuối lúc chúng ta bắt đầu chính là sai lầm.

      An Tuyết Thần lo sợ mặc đồ ngủ. Lúc này Vú Trương tới, "Tuyết Thần, đây là thuốc tiêu chảy, cháu xem chút thời giờ gì thích hợp cháu liền uống nhé!"

      "Ừ, buổi tối uống. Vú Trương cám ơn bà, liên lạc với Lệ Lệ rồi sao?"

      Vú Trương nhìn An Tuyết Thần lắc đầu cái: " có, nhưng người nghe là vị hôn phu của cháu."

      An Tuyết Thần cũng có thời gian suy nghĩ, vốn là Lãnh cùng Lệ Lệ , hai người bọn họ đều sao cả, cũng suy nghĩ nhiều.

      Quay lại với Lệ Lệ và Lạc Trạch ——

      "A, buông tôi ra, Lạc Trạch, cái người biến thái này, buông tôi ra, hôm nay tôi có chuyện rất quan trọng, cầm thú, buông tôi ra." Giang Lệ Lệ hô to, mặt đầy nước mắt nhìn người ngồi ghế sô pha, Lạc Trạch chỉ vây quanh cái khăn tắm, giờ phút này chau mày lại hút thuốc lá. Đêm qua, hung hăng muốn Lệ Lệ, trừng phạt . Phải biết là mới vừa rồi mới buông tha .

      "Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng gì?" Lạc Trạch nhìn lạnh lùng đáp, cho đến bây giờ vẫn cho rằng có hẹn với người đàn ông kia.

      Giờ phút này Lệ Lệ bị Lạc Trạch trói lại xốc xếch giường lớn, tràn đầy hơi thở **. Hai cổ tay bị sử dụng cà vạt trói lại, để cho có cách nào trốn thoát. Chỉ có thể phẫn hận nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt hô lớn.

      có biện pháp, chuyện rất quan trọng, chỉ có phóng ra lo lắng: "Lạc Trạch, buông tôi ra có được , tôi có chuyện, buông tôi ra trước , qua hôm nay muốn làm gì tôi đều được, có thể ? Huhu huhu" Giờ phút này Giang Lệ Lệ lệ rơi đầy mặt rồi. Chỉ cầu xin người đàn ông bỉ ổi kia có thể thả .

      Lạc Trạch nhìn tư thái cúi đầu của , ghen tuông bay tứ tung, cái tên “tiểu bạch kiểm” quan trọng như vậy sao mà để cho em chịu ủy khuất cầu toàn, nhưng nào biết ủy khuất cầu toàn như vậy là bởi vì chị em của mình?

      Lạc Trạch giận dữ ngút trời dụi điếu thuốc, tới bên giường, nâng khuôn mặt nhắn khóc đến hoa lê đẫm mưa, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm . Gầm giọng : "Người nào, là ai có thể khiến em thành bộ dáng như vậy?"

      Giang Lệ Lệ nhìn gương mặt tuấn tú tức giận của , cắn chặt môi, mình thể . chỉ lắc đầu cái. biết tại sao tức giận như vậy.

      Lạc Trạch nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của , khóe miệng quét xuống nụ cười hung ác – tàn nhẫn. Gật đầu ứng tiếng : "Tốt, rất tốt, Giang Lệ Lệ đúng , rất tốt, chính là có biện pháp để cho em mở miệng." Dứt lời liền tháo cà vạt cố định cổ tay Giang Lệ Lệ ra. Bàn tay Lạc Trạch hung hăng bắt lấy nơi trơn mềm của , Lệ Lệ cắn môi của mình, mặc dù đau, nhưng muốn kêu ra. Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ lên tí ti tia máu. Nắm cằm của , hung hăng hôn lên, mút và liếm thỏa thích máu của . Giang Lệ Lệ chỉ có thể mặc cho hành hạ mình, biết bị làm sao vậy, tại sao phải ngược đãi như vậy. Ai ngờ à? Là bởi vì người đàn ông có tham muốn giữ lấy điên cuồng và lòng ghen tỵ chứ.

      Thời gian ngày, Giang Lệ Lệ bị hành hạ kiệt sức. Mở mắt ra, nhìn thấy Lạc Trạch. Bản thân liếc mắt nhìn thời gian, còn có giờ, vẫn kịp , nhặt lên trang phục của mình bị rách tan tành, miễn cưỡng có thể che đậy. Sau đó chuẩn bị rời . Chỉ nghe thấy thanh tiếng cửa bị đẩy ra. Lạc Trạch mặc thân tây trang tới. Nhìn Giang Lệ Lệ, sau đó lạnh nhạt mở miệng.

      "Người nào chấp thuận cho em rời ."

      Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, nghiến răng nghiến lợi. "Lạc Trạch, có quyền hạn chế tự do của tôi, tôi muốn rời ."

      Mặt tối đen. Lạc Trạch buồn cười nhìn Giang Lệ Lệ, "Người phụ nữ của , có quyền lợi à." Lời ra giống như là thánh chỉ vậy.

      Giang Lệ Lệ liếc mắt nhìn thời gian, vừa liếc nhìn gương, trong đầu hình thành suy nghĩ, Lạc Trạch cũng đồng thời nhìn thấy trong mắt , nhưng mà chậm.

      Bính —— choang ——

      Giang Lệ Lệ cầm cái gạt tàn thuốc lên, hung hăng đập vào gương, sau đó nhặt lên mảnh vụn lớn, đặt ở cổ của mình. "Lạc Trạch, tôi hỏi lần cuối cùng, có để tôi rời khỏi hay ." xong, mảnh kính đặt cổ dùng thêm sức, dòng máu đỏ tươi chảy đầy ra ngoài.

      Lạc Trạch nhìn nhưng gì xảy ra trước mắt, nhìn vệt máu đỏ tươi cần cổ , trong lòng đau đớn. Vẻ mặt phức tạp: "Chẳng lẽ, ở trong lòng em đáng giá đồng như vậy sao?"

      Giang Lệ Lệ hoàn toàn trả lời vấn đề của : "Thả hay thả" Dứt lời liền muốn dùng lực. Nhìn Lạc Trạch kinh tâm táng đảm.

      "Thả, thả" Sau chữ, chữ cuối cùng rống lên. Sau đó đôi mắt chim ưng đỏ lên. Xoay người rời . Giang Lệ Lệ, đừng làm cho nhìn thấy em, nếu giết chết em.

      Giang Lệ Lệ nhìn bóng lưng Lạc Trạch rời , sau đó buông mảnh vụn trong tay, cầm chìa khóa xe của Lạc Trạch lên, liền rời . Lúc Giang Lệ Lệ ra, trời bắt đấu tối, hi vọng tất cả đều còn kịp.

      chỗ, Lạc Trạch nhìn thấy Giang Lệ Lệ mở xe của mình ra rồi rời , cũng theo đuôi, vẫn yên lòng, trong lòng chính là người mê hoặc kia. Rốt cuộc là có chuyện gì.

      Trở về —— biệt thự

      Phàm Ngự trở lại, nhìn thấy An Tuyết Thần nằm ở giường, khuôn mặt nhắn trắng bệch. Ôm chặt bụng. Mặt của Phàm Ngự cũng trầm xuống.

      "Chuyện gì xảy ra? Buổi sáng còn rất khỏe mà." Tan việc liền chạy về. Vốn là muốn mang tham gia dạ tiệc, trở lại chỉ nghe thấy Vú Trương tiểu thư thoải mái, vội vàng lên lầu, nhìn thấy chính là tình huống này.

      "Thiếu gia, tiểu thư, hôm nay cái gì cũng ăn, có phải do món ăn ngày hôm qua hay , đồ ăn bị hỏng ăn vào bụng, mới vệ sinh ngừng" Vú Trương ở bên .

      Phàm Ngự nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt, trong lòng đau đớn quá. {cậu cứ đau chậm thôi, hồi đau chết cậu}

      Phàm Ngự ngồi xuống bên giường An Tuyết Thần, giúp lau chùi mồ hôi trán. "Gọi bác sỹ tới"

      Vú Trương "Dạ, tôi gọi điện thoại"

      Phàm Ngự, mặt đau lòng nhìn An Tuyết Thần, dịu dàng : "Như thế nào? Còn rất đau sao?"

      An Tuyết Thần trả lời , đúng là rất đau, sau đó đứng dậy. "Tôi, muốn phòng vệ sinh"

      Phàm Ngự nhìn đỡ tiến vào phòng vệ sinh, bị An Tuyết Thần nhốt ở ngoài cửa, Phàm Ngự suy nghĩ chút liền thôi, , nhà vệ sinh bên cạnh còn có người đàn ông xấu hổ.

      An Tuyết Thần ngồi ở bồn cầu, cầm túi thuốc giải Vú Trương đưa cho. là rất có hiệu quả, năm phút đồng hồ tốt hơn. Đặt ở trong miệng sau đó dùng nước miếng, liền nuốt xuống.

      Chờ An Tuyết Thần lần nữa ra nhìn thấy bác sỹ lần trước rồi. Vú Trương đỡ An Tuyết Thần nằm giường, vệ sinh cả buổi chiều, mặt của rất khó coi, như vậy mới giống như .

      Bác sỹ đơn giản kiểm tra phen, sau đó nhìn Phàm Ngự: "Thiếu gia, tiểu thư là ăn đồ ăn bị hư vào bụng, hình như rất nghiêm trọng, tại tôi cần truyền nước biển, người xem?"

      Phàm Ngự nhìn bộ dáng An Tuyết Thần, thở dài: "Ừ, làm "

      Bác sỹ làm, nhưng mà đó chỉ là đường glu-, dù sao vệ sinh buổi chiều, bổ sung chút thể lực là cần thiết. Phàm Ngự tới bên giường của , vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của : "Ngoan, chờ trở lại"

      "Ừ" An Tuyết Thần khéo léo gật đầu. Phàm Ngự nhìn dáng vẻ nhu thuận của , cười rời . An Tuyết Thần nhìn bóng lưng rời , trong lòng khỏi chua xót.

      Nghe thấy thanh tiếng xe của xa, sau đó liền nhổ kim truyền dịch ra, sau đó y nguyên kế hoạch, tới hậu hoa viên.

      Dọc theo đường nhìn chung quanh xác định có ai, mới chậm rãi đem mở cửa động sớm đào ra. Dùng hoa cỏ che lấp.

      Nơi đó, là Vú Trương tìm người đào chuồng chó. An Tuyết Thần tới bên động. Nhìn Vú Trương, nắm tay của bà: "Vú Trương, cám ơn bà, xin cho phép con cứ gọi bà là mẹ."

      Vú Trương nghe An Tuyết Thần gọi mình là mẹ, trong lòng rất kích động. "Tốt lắm, thôi, chờ thiếu gia trở lại, liền thảm."

      An Tuyết Thần gật đầu cái, thôi liếc mắt nhìn Vú Trương, "Chăm sóc mình tốt" Sau đó xoay người quẹo vào. Mới vừa chui ra. nhìn thấy Lãnh hưng phấn ở ngoài tường chờ. An Tuyết Thần nhìn thấy Lãnh lập tức nhào vào trong ngực của .

      "Liệt" An Tuyết Thần ôm chặt, giống như tìm thấy người thân. Áy náy trong lòng mình cũng chầm chậm tản rat hay vào đó là vui mừng.

      Lãnh ôm chặt. Nhưng mà bây giờ phải nắm chắc thời gian, tin tức của Phàm Ngự rất linh thông, khẳng định lập tức biết.

      "Ừ, Thần, nhanh lên xe, chúng ta nên ở lâu." Hai người gật đầu cái, liền lên xe chống đạn của Lãnh, vì phòng ngừa ngộ nhỡ.

      xe, tâm tình của An Tuyết Thần rất khẩn trương, lúc này mới phát ra vấn đề. "Liệt, Lệ Lệ đâu?"

      " cũng ràng lắm, tối hôm qua liền liên lạc được với ấy, có lẽ ở phi trường chờ chúng ta, Thần, em yên tâm, đó là máy bay tư nhân của , Phàm Ngự có quyền ngăn cản, hơn nữa còn là bộ phận nước Mĩ."

      An Tuyết Thần nghe Lãnh , vào giờ phút này, trong lòng an tâm ít.

      Phàm Ngự ngồi ở trong xe, vừa mới chuẩn bị xuống xe, điện thoại cũng tới, vừa nhìn là Mị Ảnh. có việc gì cậu ấy chắc gọi điện thoại, Phàm Ngự chau mày lại, nhận điện thoại.

      "Chuyện gì?"

      "Chủ nhân, An tiểu thư chạy trốn rồi." Mị Ảnh ở bên đầu bên kia điện thoại báo cáo, ràng có thể cảm thấy hơi thở bên ác độc ở đầu điện thoại này.

      Phàm Ngự nghe nội dung cuộc điện thoại, lúc ấy đầu của "ong" tiếng, lòng tức giận thiêu đốt trong lồng ngực, hận được. . . . . .

      nghe rồi, chau mày, cỗ lửa giận khỏi dâng lên từ hai bên sườn. này thế nhưng cưỡng chế di dời.

      Dùng sức nắm chặt điện thoại, may là đặc biệt, bằng sớm bị vỡ. Phàm Ngự nghe kia thế nhưng chạy , mặt nhất thời mây đen giăng đầy, mà phải mưa to gió lớn, bởi vì lần này nổi giận , mà phải bồi hồi. Nửa ngày ra câu. Thanh hung ác – ngoan độc làm cho người ta run rẩy.

      "Đuổi theo." câu như vậy thôi, liền đại biểu phải đem người bắt trở về. Phàm Ngự cúp điện thoại, hồi tưởng mấy ngày nay như thuận thế nào, rất khác thường, ra là sớm nghĩ xong kế hoạch chạy trốn.

      Bụp——

      Phàm Ngự đấm lên cửa sổ xe bằng thủy tinh, đánh vỡ, có thể thấy được dùng bao nhiêu sức lực. Giận dữ cỡ nào. "Trở về biệt thự"

      Tài xế cũng dám nhiều lời, mồ hôi lạnh sớm đầm đìa, vội vàng nổ máy xe, hướng phía biệt thư tới.

      An Tuyết Thần, tiện nhân, để cho tôi bắt trở lại, tôi để cho biết cái gì là địa ngục.

      Tuyến phân cách ——

      Giờ phút này An Tuyết Thần khỏi ôm chặt thân thể, lạnh quá.

      Tuyến phân cách ——

      Phàm Ngự nhấc điện thoại, sắc mặt vô cùng u ám. "Lạc Trạch, kia chạy, giúp tớ định vị."

      Lạc Trạch nhìn xe phía trước, bị lời Phàm Ngự hù sợ, chạy? kia thế nhưng chạy, nhìn xe phía trước mặt vẫn giữ khoảng cách, lại là hướng biệt thự của Phàm Ngự. Chẳng lẽ?

      Phàm Ngự trở lại biệt thự, nhìn thấy Vú Trương quỳ gối trong phòng khách, thái độ lạnh nhạt, Phàm Ngự nhìn người phụ nữ chăm sóc mình nhiều năm giống như mẹ của mình, nắm chặt hai quả đấm. "Tại sao phản bội tôi?"

      Vú Trương nhìn Phàm Ngự giận dữ ngút trời. " xin lỗi thiếu gia, lần này tôi muốn giúp đứa bé đáng thương. Ngài xử phạt tôi thế nào cũng được."

      Phàm Ngự nhìn bà ta, "" tại sao cút. Đó là tôn trọng.

      Vú Trương khóc chết đứng dậy sau đó rời . Phàm Ngự tới hậu viện nhìn cửa động, kém phần tức giận đến hộc máu. Xoay người rời , ngồi vào trong xe.

      "Lái xe, thuận đường đuổi theo" Phàm Ngự, mặt trầm ngồi ở trong xe, ra lệnh. Nhưng đuổi kịp nửa đường, chiếc giữ vững tiệp( biết dòng xe gì nữa???) lao ra, chặn lại đường của Phàm Ngự, hai chiếc xe thể thao tính năng cực tốt đụng vào nhau, cũng may người có vấn đề gì.

      "Mẹ nó, chuyện gì?"

      "Chủ nhân, là chiếc giữ vững tiệp" Mị Ảnh hồi đáp.

      Phàm Ngự nhìn chiếc xe kia, lông mày cau lại, phải xe Trạch sao? Mở cửa xe. muốn tới, chiếc bảo mã (BMW) ngừng ven đường, Lạc Trạch từ bên trong ra, nhìn toàn bộ chấn động lòng người trước mắt. Lạc Trạch tới trước mặt Phàm Ngự.

      Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch, lông mày chau sâu hơn: "Trạch, chuyện gì xảy ra?"

      Lạc Trạch vừa định , nhìn thấy, Giang Lệ Lệ, thân tàn phá từ trong xe xuống, cầm điện thoại. Khóe miệng tràn đầy nụ cười, nụ cười chiến thắng. Sau đó cúp điện thoại.

      Lúc này điện thoại của Phàm Ngự vang lên. Phàm Ngự đem điện thoại đặt ở bên tai, mặt tức giận nhìn Giang Lệ Lệ quần áo xốc xếch trước mắt, cũng biết và Lạc Trạch xảy ra cái gì. Hung hăng đem điện thoại ném mặt đất, lãnh nhìn Lệ Lệ.

      "Đưa này mang về cho tôi." bên Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự. "Ngự, cậu, , , , , , "

      Phàm Ngự tức giận liếc cái: "Tớ có chừng mực"

      Mị Ảnh (K biết có phải tên khác của Khôi Ảnh xuất đầu truyện k nữa) tiến lên đỡ Giang Lệ Lệ dậy, Giang Lệ Lệ qua bên cạnh Lạc Trạch, nhìn , vẻ mặt phức tạp. Lạc Trạch nhìn bóng dáng nghèo túng kia, trong lòng rất có tư vị. Có cảm giác tâm đau, khi nhìn thấy ánh mắt toát ra vẻ phức tạp biết tại sao trong lòng mình lại khó chịu như vậy.

      Biệt thự ——

      Giang Lệ Lệ xuống xe cầm điện thoại, chỉ nghe thấy bọn họ thành công rời khỏi Trung Quốc rồi. Chắc hẳn mới vừa rồi Phàm Ngự cũng biết .

      Lửa giận ở trong lồng ngực sôi trào, giống như áp lực quá lớn, lập tức nổ tung như nồi hơi.

      Phàm Ngự cùng Lạc Trạch ngồi ở ghế sô pha, đôi tay Giang Lệ Lệ bị trói chặt. Ngã ở trước mặt hai người. Nhưng Giang Lệ Lệ tuyệt sợ, ngược lại rất vui mừng. Bởi vì chính mình rốt cuộc giúp đại ân. Nửa đường ngăn cản Phàm Ngự.

      lập tức trừng mắt lên, lông mày từng cái từng cái dựng đứng, mặt nổi gân xanh, tức giận nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ. Sắc mặt đỏ bừng, tiến tới xanh xao, cổ trướng ra như muốn nổ tung, đầu đều là hạt mồ hôi, miệng - môi đều là bọt mép, quả đấm bàn đánh trúng "bùm bùm" vang dội.

      ", ấy ở đâu?"

      Giang Lệ Lệ nhìn bộ dạng giận dữ của Phàm Ngự, nhất thời cảm thấy buồn cười. Cười to lên.

      "Ha ha, ha ha"

      Phàm Ngự gân xanh giận bạo, nắm chặt hai quả đấm, hết sức nhẫn nại. "Cười cái gì?"

      Giang Lệ Lệ cười rơi nước mắt. Sau đó nhìn hai người: "Phàm Ngự, tôi cười , thua, thua cách thảm hại. căn bản cũng ấy, lại muốn giam cầm ấy. rất nực cười. Nhưng cũng may, bọn họ bay , giống như đôi uyên ương số khổ bay , ở đây đuổi bắt cũng được rồi."

      Phàm Ngự nhìn trước mắt có tính khí giống kia, liếc mắt người an hem của mình, sắc mặt cậu ấy cũng tốt. Lạc Trạch chau mày lại, nhìn nổi điên ngồi dưới đất, biết Phàm Ngự là nể mặt mình mới động , bằng chết bao nhiêu lần rồi.

      " lần cuối cùng, bọn họ ở đâu?" Phàm Ngự thể nhịn được nữa. Nếu phải này đột nhiên lao ra, mình có thể còn có cơ hội ngăn lại đôi gian phu dâm phụ kia.

      " biết, cho dù có biết , tôi cũng thể nào cho biết, tốt nhất là giết tôi , như vậy khiến Tuyết Thần đối với hận ý càng sâu hơn chút."

      Phàm Ngự và Lạc Trạch chau mày lại nhìn trước mắt này, thân chật vật chịu nổi, cổ còn có vết hôn nhàn nhạt, còn có vệt máu cổ. thể thừa nhận này rất thông minh. Biết như vậy để chọc Phàm Ngự tức giận, hình như cũng bảo toàn .

      Phàm Ngự đột nhiên đứng lên, "Lạc Trạch, của cậu, cậu quản tốt, tớ muốn biết đáp án" Dứt lời liền lên lầu.

      Giang Lệ Lệ nghe Phàm Ngự muốn đem mình giao cho Lạc Trạch. Sau đó : "Đúng vậy, bọn họ có thể an toàn chạy trốn, tôi còn phải cám ơn Lạc thiếu" Quả nhiên Phàm Ngự dừng lại bước chân. Lạc Trạch cũng chau mày lại nhìn trước mắt hưu vượn.

      "Nếu phải là đem tôi bắt , để cho tôi buổi tối mới ra ngoài, cũng thể vượt qua xe Phàm Ngự đuổi theo Tuyết Thần." Sắc mặt của Lạc Trạch khó coi tới cực điểm, khuôn mặt đầy vạch đen.

      Phàm Ngự rất phẫn hận nhìn Lạc Trạch, lần nữa : "Trạch, đem của cậu mang "

      Lạc Trạch tiến lên, ngồi xổm người xuống. Nâng cằm của : " , bản lãnh của em cũng nhỉ?"

      Giang Lệ Lệ để ý đến , đem lấy khuôn mặt nhắn của mình liếc về. Lạc Trạch ôm lấy Giang Lệ Lệ đứng dậy ra ngoài. Cũng mặc kệ la to.

      { Chuyện tình Lệ Lệ và Lạc Trạch, đến đây là kết thúc, phía sau cũng điểm qua, ngoại truyện cặn kẽ }

      Phàm Ngự ngồi ở trong thư phòng, nhìn máy theo dõi. Sau đó cũng biết An Tuyết Thần động tay chân, lửa giận trong lồng ngực thiêu đốt. " , em thông minh như vậy, nào có thể bỏ qua cho, em tận tình hưởng thụ tự do của em, bởi vì rất nhanh bẻ gảy cánh chim của em." Cầm lên chiếc nhẫn bàn sách, hung hăng ném ra ngoài. đôi mắt y hệt như báo, tròng mắt đen đỏ ửng, trở nên khát máu, trở nên xa lạ, cũng chỉ có kia có thể để cho như thế. Nếu cho em thân phận cao quý, em muốn, thân phận thấp hèn như vậy, em lại muốn tiếp nhận, nghĩ tới đây, khóe miệng cười vô cùng khát máu - lạnh lẽo.

      Tuyến phân cách ——

      An Tuyết Thần và Lãnh ngồi ở máy bay. Tâm tình cũng giống nhau. An Tuyết Thần nhìn Lãnh gầy gò. Thanh nức nở : "Liệt, xin lỗi, là em hại ."

      Lãnh đau lòng nắm tay bé của : "Thần, là vô dụng lại muốn em trao đổi công ty của " Lãnh qua, gương mặt hối hận cùng khổ sở.

      An Tuyết Thần lắc đầu, "Liệt, phải vậy, nếu như ghét bỏ em, chúng ta đến nước Mĩ liền lập tức kết hôn"

      Lãnh hung hăng kéo An Tuyết Thần ôm vào trong ngực, giống như muốn nhập vào xương cốt của . "Ừ, chúng ta trở về kết hôn."

      An Tuyết Thần nằm ở trong ngực Lãnh, trong lòng lo lắng. Bây giờ Phàm Ngự nổi trận lôi đình ? Tại sao mình còn có thể nghĩ đến đây?

      Tất cả đều kết thúc, mình muốn sống tốt với Lãnh, vì người đàn ông trả giá vì , dù là cảm ơn, mình cũng muốn gả cho .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :