1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi (132 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Bị bỏ thuốc 2
      Edit: Vân Nhi

      Trời dần tối, chiếc xe thể thao xa hoa lái vào khu biệt thự núi. An Tuyết Thần xuống xe, ngắm nhìn xung quanh căn biệt thự y như cung điện này đến mất hồn. Phàm Ngự cũng xuống xe tới bên cạnh , nhìn cái miệng mở to của , nhàn nhạt cười, kéo bàn tay bé của vừa vừa : " lát cho ngắm thỏa thích, bây giờ chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm." vừa vừa kéo lên lầu.

      An Tuyết Thần chợt khẩn trương. Chuyện quan trọng hơn?

      Vừa vào phòng, Phàm Ngự liền đặt An Tuyết Thần lên cửa, tay ôm chặt thắt lưng , tay nâng cằm , để nhìn thẳng .

      Lúc này, An Tuyết Thần khẩn trương hô hấp. Nhìn như vậy, Phàm Ngự nhịn được nữa, hung hăng hôn môi .

      "Ưm. . . ."

      Nghe tiếng kháng cự của , thèm để ý, càng hôn sâu hơn. Lưỡi nhàng cạy hai hàm răng ra, quấn chặt đùa giỡn với chiếc lưỡi thơm tho thơm tho của . Mút thỏa thích.

      Bị Phàm Ngự cưỡng hôn, An Tuyết Thần cách nào hô hấp. dùng sức đánh mạnh vào ngực , thế nhưng dù có dùng lực như thế nào cũng thể khiến dừng lại.

      Nhìn gương mặt ửng đỏ của An Tuyết Thần, Phàm Ngự miễn cưỡng rời môi , nhìn đôi môi căng mọng bị làm sưng đỏ lên, y như vừa tô son, quyến rũ.

      Được giải thoát, An Tuyết Thần dùng sức để thở.

      "A——"

      cho có thời gian lấy lại sức, Phàm Ngự tay ôm ngang người , về phía phòng tắm. Đẩy cửa ra, thả vào bồn tắm. Bị nước thấm ướt toàn thân, An Tuyết Thần bắt đầu phản kháng, dùng sức đẩy ra, xông về phía cửa, nhưng khi định kéo cánh cửa ra bị bàn tay cứng rắn của túm ngược trở lại.

      Nhìn An Tuyết Thần hoảng sợ như con chim , Phàm Ngự lạnh giọng : "Muốn trốn? Nếu lên giường của tôi nhất định trốn thoát."

      Rất ràng, hành động vừa rồi của An Tuyết Thần chọc giận . Phàm Ngự lấy trong ngăn kéo ra viên thuốc đẩy vào miệng , rồi cầm chai rượu đỏ đổ vào, ép phải nuốt xuống. Thấy nuốt xong viên thuốc, Phàm Ngự hài lòng buông ra.

      Lấy được tự do, An Tuyết Thần dựa vào tường dùng sức ho khan.

      "Khụ, khụ, , cho tôi uống cái gì."

      " có gì, chỉ là loại thuốc có thể khiến cho đàn bà thoải mái phóng đãng ở giường mà thôi." Phàm Ngự thú vị nhìn An Tuyết Thần, chờ đợi thuốc có tác dụng.

      ", , vô liêm sỉ, sao lại cho tôi uống thuốc kích thích. Đồ biến thái."

      Nghe An Tuyết Thần mắng biến thái, mặt lập tức đen lại.

      "Biến thái? A, lát nữa tôi cho biết thế nào là biến thái." xong Phàm Ngự lại ném vào bồn tắm. Thuốc bắt đầu phát tác, An Tuyết Thần nắm chặt cổ áo cuộn mình lại trong bồn tắm, nóng, khó chịu tựa như sốt cao. Hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Nóng. . .

      Cả người An Tuyết Thần nóng ran vô cùng! ! ! Miệng đắng lưỡi khô, cảm giác như lọt vào bồn nước sôi nóng bỏng, thân thể sắp chịu đựng được nữa.

      Nhìn An Tuyết Thần cố nén khó chịu ngồi trong bồn tắm, Phàm Ngự mỉm cười hài lòng. bắt đầu cởi quần áo người mình, bước vào bồn tắm gỡ hai tay ôm chặt ngực của An Tuyết Thần ra, bởi vì nước hoàn toàn thấm ướt quần áo của nên làm lộ ra bờ ngực trắng ngần cùng nội y màu hồng.

      Nhìn cảnh xuân trước mắt, Phàm Ngự hô hấp có chút dồn dập hạ thân bành trướng. xé quần áo ướt, giật đứt áo ngực của An Tuyết Thần làm bật ra hai gò bồng đảo cao vút, nơi mà chưa từng có ai nhìn thấy. Phàm Ngự đặt tay lên đó, nhàng dùng các đầu ngón tay vuốt ve .

      "A, ừ, ừ, cần, được đụng vào tôi." Dù bị ảnh hưởng của thuốc nhưng An Tuyết Thần còn chút lý trí phản kháng, thế nhưng loại phản kháng này vô tình như mời gọi, kích thích Phàm Ngự.

      " cần? cần cái gì, ừ? thoải mái sao?" Phàm Ngự kéo An Tuyết Thần ngồi lên người mình, thỏa thích hôn mút da thịt , khiến kiềm được tiếng rên rỉ. Những ngón tay thon dài của nhàng mơn trớn, vuốt ve, ma sát da thịt , vội vã, muốn phải rên rỉ cầu xin muốn .

      Bị Phàm Ngự trêu đùa, An Tuyết Thần rốt cuộc cũng hoàn toàn mất hết lý trí, thua. bắt đầu van xin .

      "Cầu xin, xin hãy cho tôi, tôi, tôi muốn." Nhìn biểu của , Phàm Ngự rất hài lòng, cắn vành tai .

      "Thế nào? chịu nổi. Ừ? Vậy tôi liền thỏa mãn ." xong Phàm Ngự xoay người đem An Tuyết Thần đặt dưới thân, luồn tay xuống nâng mông lên, kéo sát về phía , hung hăng đem phần cương cứng của vào trong . cảm nhận được khít khao của , trán toát ra tầng mồ hôi.

      "A, là đau, cần, cần."

      "Ngoan, bảo bối, chặt." Nghe khóc nấc van xin, cũng mềm lòng, mà còn cử động nhanh hơn trong cơ thể co rúm vì đau đớn của . Gầm tiếng, thỏa mãn phóng thích bản thân trong .

      "Thoải mái sao? kết thúc ở đây đâu."

      Cả đêm liên tục triền miên khiến An Tuyết Thần hôn mê bất tỉnh.

      Phàm Ngự bước ra từ phòng tắm, hạ thân chỉ quấn cái khăn tắm màu trắng. ngồi xuống mép giường nhìn An Tuyết Thần ngủ say, vén vài sợi tóc vương mặt , đưa lên mũi khẽ ngửi, tà mị cười . "Hoan nghênh đến địa ngục của tôi."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Giản
      Edit: Vân Nhi

      Sáng sớm hôm sau, mặt trời vẫn mọc như mọi ngày, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính, khúc xạ lên chiếc giường lớn. giường, An Tuyết Thần ngủ rất an lành, suốt đêm qua triền miên hoan, mỗi lần đạt tới cao trào, khiến sớm bất tỉnh.

      "A, đau quá." Ngủ giấc thẳng đến buổi chiều, An Tuyết Thần rốt cuộc cũng tỉnh. Nhìn cảnh tượng xung quanh hoàn toàn xa lạ, cố gắng nhớ lại, đêm qua. . .

      Nửa nằm nửa ngồi giường, An Tuyết Thần nắm chặt cái chăn che kín thân thể lõa lồ bị ô nhục của , còn xứng với Giản nữa rồi. cuộn người lại, cúi đầu chôn mặt sâu giữa hai chân mình, khóc nức nở. Mái tóc suôn dài như thác nước che nửa người của . đau, cách nào đứng dậy, nhưng đó chỉ là nỗi đau thể xác, còn tâm hồn yếu đuối của chết lặng rồi.

      Từng có người , cứ lần nhớ lại là lần càng thêm thông suốt, là ai ngồi dưới cây bồ đề, mỗi ngày mỗi mùa đều ngắm hoa rơi? Là Giản Nam của sao?

      " Giản, Giản, chờ em. Hô—— đâu vậy, tại sao đợi em. phải tan học cùng nhau sao?" Vừa lên trung học, An Tuyết Thần chu cánh môi mềm mại nhắn vội vàng chạy đến bên Giản Nam, ôm cánh tay của có chút tức giận.

      " phải đợi em, chỉ là muốn chờ em ở cổng ra vào thôi, ai kêu em lần nào cũng chậm như vậy." Giản Nam tựa vào cổng trường học.

      Giản Nam và An Tuyết Thần cùng nhau lớn lên. An Tuyết Thần từ rất thích Giản Nam, thích kề cận , vô luận làm cái gì cũng theo .

      "Ghét, người ta chậm hồi nào. xem." An Tuyết Thần đưa cổ tay của mình ra ý bảo xem thời gian. "Xem , ràng nhanh hơn mọi ngày ba phút. Hì hì." An Tuyết Thần nghịch ngợm le lưỡi.

      Giản Nam có đôi mắt to. An Tuyết Thần luôn ánh mắt của có linh khí, chắc chắn như đinh đóng cột. Mỗi lần nhìn thẳng vào mắt , đều bị đôi mắt ôn hòa ấy hấp dẫn.

      Rốt cuộc cũng tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp, An Tuyết Thần còn đến trường cùng Giản nữa, mà chuyển vào mội trường nổi danh nhất ở thành phố, đây là do cha mẹ dùng rất nhiều mối quan hệ mới vào được. Vì muốn phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ, An Tuyết Thần bất đắc dĩ mới theo học trường này. Hằng ngày khi tan học về nhà, cũng thường xuyên gặp mặt , đôi khi Giản Nam rãnh rỗi cũng tới đón về nhà. Bạn thân của là Lili giúp nghĩ cách tìm cơ hội thổ lộ.

      " Giản, em muốn với chút chuyện." Đột nhiên dừng lại, An Tuyết Thần cúi đầu nhìn giày của mình, giọng .

      Ban đêm, thành phố vô cùng náo nhiệt. Giản Nam nhìn An Tuyết Thần, rồi tới vuốt đầu : "Ừ, muốn cùng chuyện gì." Nghe giọng ôn nhu của , An Tuyết Thần vốn rất ngượng ngùng, giờ lại thêm sợ hãi, sợ mình bị cự tuyệt. hít mấy hơi sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng kia. Chỉ đơn giản ánh mắt lại khiến thể rời mắt được mỗi khi nhìn thấy. luôn tin rằng Giản Nam là thủ hộ thiên sứ của .

      "Em, em, em thích Giản, từ rất thích , thích cảm giác có làm bạn, thích tính cách của , ánh mắt của , thích tất cả mọi thứ của ." hơi rất nhiều, kích động nhìn , quan sát vẻ mặt của , sợ mình bỏ qua cái gì đó.

      Nghe An Tuyết Thần những lời này, Giản Nam rất kinh ngạc. nghĩ tới bé nhát gan, mềm yếu như lại ra những lời này với . Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Giản Nam, lòng chợt buồn.

      Nhìn vẻ mặt bị tổn thương của An Tuyết Thần, Giản Nam kìm lòng được, liền ôm vào lòng vuốt ve mái tóc của : "Tuyết Thần, Giản cũng rất thích em."

      Nghe được Giản Nam như vậy, cục đá trong tim rốt cuộc cũng rơi xuống.

      "Chỉ là, em bây giờ còn , học tập phải đặt lên hàng đầu. Giản đáp ứng em, chờ em lớn lên, Giản nhất định cưới em."

      Cả người nhếch nhác giường lớn, An Tuyết Thần hồi tưởng lại những ngày tháng vui vẻ cùng Giản, càng khóc thương tâm hơn.

      Khóc đến bất tỉnh ngã xuống đất, An Tuyết Thần cũng hề phát trong phòng có thêm người.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Hậu quả của phản bội
      Edit: Vân Nhi

      Phàm Ngự họp ở công ty, nghĩ tới con mèo ngủ say trong nhà, nghĩ tới những trận kích tình đêm qua, căn bản vô tâm họp, chỉ muốn nhanh chút trở về nhà, lần nữa hung hăng giày xéo . Nghĩ vậy liền rời khỏi công ty sớm, lái xe nhanh như bay về nhà. Nhưng khi vào đến cửa phòng, nhìn thấy An Tuyết Thần ngồi giường khóc rất thương tâm, cũng quấy rầy , cứ như vậy nhìn khóc thút thít.

      Phàm Ngự vứt bỏ điếu thuốc trong tay, về phía An Tuyết Thần, nhàng ngồi bên cạnh , vuốt ve tóc . Chính những động tác dịu dàng như vậy làm An Tuyết Thần sinh ảo giác. ngẩng đầu: " Giản, là sao? Em rất nhớ ." An Tuyết Thần coi như Giản của . Nhưng khi thấy khuôn mặt trước mắt này là ai, lập tức đẩy ra, nắm cái chăn lui về phía sau. Nghe An Tuyết Thần kêu tên của người đàn ông khác, mặt Phàm Ngự trong nháy mắt tối sầm. dám mơ tưởng đến người đàn ông khác ngay giường của , căn bản để trong mắt. Cố gắng kiềm nén ý nghĩ bóp chết , Phàm Ngự hung hăng siết chặt cằm , kéo mặt lại gần. " Giản, thế nào? Rất hi vọng tôi là Giản của sao? Nhưng làm thế nào bây giờ, tôi phải, tôi là Phàm ngự, là người đàn ông hôm qua cùng hoan ái thâu đêm." Bàn tay siết chặt cằm tăng thêm sức lực làm An Tuyết Thần rên rỉ đau đớn.

      An Tuyết Thần khó hiểu nhìn Phàm Ngự tức giận. Tại sao lại đối xử với như vậy.

      " buông ra, làm tôi đau, mau buông ra." Thấy Phàm Ngự vẫn buông tay, An Tuyết Thần liền há miệng cắn . Phàm Ngự cũng vì loại đau này mà buông tay, chỉ cau đôi lông mày tuấn tú. Nhìn Phàm Ngự có ý buông tay, đành buông lỏng miệng, sợ người đàn ông này, ràng đau nhưng lại chịu buông tay. hoảng sợ nhìn .

      "Sao cắn nữa, phải rất giận sao? Ừ?" Phàm Ngự hô to. Phải biết biểu tình của bây giờ chính là muốn giết người.

      " xin lỗi, tôi rất đau, cho nên, cho nên mới. . ." hơi run sợ.

      "Thế nào? Sợ, lá gan của , dám cắn tôi, còn dám giường của tôi kêu tên người khác. Xem ra tôi phải dạy dỗ chút, để biết phản bội tôi phải chịu trừng phạt như thế nào."

      An Tuyết Thần sợ, rất sợ, xoay người muốn chạy, nhưng Phàm Ngự sao để chạy dễ dàng như vậy, tay nhanh chóng túm tóc hung hăng giật ngược lại khiến ngã mặt đất, giữ chặt ót , cưỡng ép phải ngẩng đầu nhìn .

      "A, đau quá, buông tay ra." Lúc này An Tuyết Thần rơi lệ rồi. che đầu mình, đáng thương nhìn Phàm Ngự. Nhưng chỉ cười, nụ cười có thể làm đóng băng tất cả.

      "Thế nào? Đau cỡ này chịu nổi, vậy kế tiếp phải làm sao đây?" Vừa , vừa giật cái chăn của ra, ấn nằm sấp bàn trà, sau đó thoát quần áo của mình, lấy ra vật sớm căng cứng hung hăng đâm vào .

      "A, đau, tôi muốn, cần." Lúc này, bộ ngực trần của An Tuyết Thần dán chặt lên bàn trà, bàn trà lạnh cũng giống như lòng .

      Phàm Ngự liên tục động thân quan tâm tới . "Đau ? Chính là để đau, để nhớ kỹ cách thức trừng phạt của tôi. Về sau nên chọc giận tôi." Phàm Ngự dừng lại mà tốc độ càng nhanh hơn, khiến vật ở trong cơ thể ngừng co rúm. An Tuyết Thần cắn chặt môi mình đến bật máu cũng kêu thành tiếng. dơ bẩn. nhắm chặt hai mắt. tuyệt vọng, là ác ma, nhưng lại thể khuất phục , bởi sinh mệnh của cha mẹ nằm trong tay .

      Nhìn vẻ quật cường của An Tuyết Thần, Phàm Ngự xoay người lại, ra lệnh phải mở mắt.

      vẫn còn muốn , gần như là điên cuồng. chưa bao giờ muốn bất kỳ ai như muốn .

      ", sau này ở trước mặt tôi nhắc đến người đàn ông khác. ." gào thét. Tại sao lại để tâm khi nhắc tên người đàn ông khác trước mặt , đúng, nhất định là vì lòng tự ái của .

      Cả đêm, suốt cả đêm, từ dưới đất đến giường, từ giường đến phòng tắm, giằng co cả đêm, như hận thể đem nuốt vào bụng vậy. Cả phòng đều có dấu vết hoan ái, tràn ngập hơi thở tình dục.

      An Tuyết Thần chán chường nằm giường nhìn Phàm Ngự sau khi tắm rửa bước ra ngoài. Từ thần thái đến sắc mặt đều tràn đầy tính bạo lực với cơ bắp cuồn cuộn săn chắc, ánh mắt tựa như lang sói đầy sát khí. Toàn thân mơ hồ có phong thái vương giả!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Tờ hợp đồng
      Edit: Vân Nhi

      còn sống ư, là người của thế giới này sao? , phải vậy, là ma quỷ, có nhân tánh của con người.

      Sao lại tối như vậy, ở địa ngục sao? Trước mắt chỉ là màu đen tối.

      Nếu là , cũng cam tâm tình nguyện, vĩnh viễn muốn tỉnh lại.

      Nhưng còn cha mẹ? được, phải kiên cường lên, coi như vì bọn họ, có đau khổ cũng phải cắn răng chịu đựng.

      Mở mắt, thấy mọi cảnh vật chung quanh đều giống hôm qua, như cho An Tuyết Thần biết, vẫn còn trong địa ngục. Mắt nặng như ngủ thế kỷ vậy. cười, nụ cười thê lương đầy chế giễu, cư nhiên còn sống sau những gì làm với đêm qua.

      "Oh, đau." Hai chân run rẩy, gian nan lê từng bước. Kéo cửa phòng tắm ra, bên trong lộng lẫy, mặc dù phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng cũng khiến khỏi cảm thán. xa hoa.

      Đứng trước gương, kéo khăn tắm xuống, An Tuyết Thần nhìn bóng dáng của mình trong gương, khắp người đều là dấu vết tàn phá của . Máu ở những nơi đó ứ đọng lại thành những vết xanh tím, kinh khủng. Thân thể như tuyết trắng của cư nhiên bị ô nhục.

      Nước mắt theo gương mặt nhắn của An Tuyết Thần rơi xuống sàn nhà. Đứng dưới vòi tắm, mặc cho nước phun lên thân thể, hung hăng chà sát những nơi mà từng chạm qua, nhưng dù có làm thế nào cũng thể xóa được đoạt lấy thân thể . An Tuyết Thần dán chặt lưng vào tường, từ từ trượt xuống, lớn tiếng khóc, tiếng nước chảy hòa cùng tiếng khóc của vang lên như bản hưởng tuyệt mỹ nhưng buồn da diết.

      Kéo cửa tủ quần áo ra, nhìn những bộ váy đầm cùng nội y đắt tiền bên trong, An Tuyết Thần tiện tay cầm chiếc váy màu trắng thêu hoa Tử Vi mặc vào. giống như tiên nữ hạ phàm, trong sáng thuần khiết.

      "Tiểu thư, bữa sáng chuẩn bị xong, dùng trong phòng ngủ hay đến phòng ăn." chuyện là có đôi mắt to lanh lợi, hơn khoảng hai tuổi.

      " là?"

      "Thưa tiểu thư, tôi là người giúp việc của Phàm thiếu gia, có thể gọi tôi là Tiểu Linh." tự xưng là Tiểu Linh cung kính .

      " cần, tôi đến phòng ăn được rồi."

      "Vâng." xong liền đỡ An Tuyết Thần xuống lầu.

      Nơi này rất lớn, vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, An Tuyết Thần thấy ngay Phàm Ngự ngồi đọc báo ở bàn ăn. tuấn tú, trời cao sao lại cho gương mặt như vậy, y như vương tử. mặc bộ đồ ngủ màu đen, cổ áo khoét chữ V sâu làm lộ ra vòm ngực khỏe mạnh đầy nam tính. như vậy khiến trong nháy mắt mất hồn.

      bàn ăn, Phàm Ngự như cảm giác có ánh mắt nhìn về phía mình, mở miệng cười nhạt. "Tới đây." Chỉ đơn giản câu lại khiến An Tuyết Thần lạnh từ đầu tới chân.

      nặng nề bước từng bước tới cái ghế đối diện ngồi xuống.

      Để tờ báo xuống, dựa lưng vào ghế, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, nhìn làm điên cuồng hai ngày nay. Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Phàm Ngự, An Tuyết Thần dũng cảm ngẩng đầu lên, trừng mắt đáp lại ánh mắt nóng bỏng ấy. rất khẩn trương, nhưng nhất định buộc mình phải tỉnh táo để chuyện với .

      "Ngự thiếu, giúp cha mẹ tôi lo tiền viện phí cùng thuốc thang, hôm nay là hạn chót rồi, biết. . ." An Tuyết Thần nóng lạnh, vô cùng bình thản. Tuy bề ngoài rất trấn định nhưng ra mọi thứ đều là giả vờ.

      Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, khóe miệng cười tà. "Có thể, chỉ là, phải ký hợp đồng trước." cầm tách cà phê lên, nhàng nhấp ngụm.

      "hợp đồng gì, nếu làm được tôi nhất định làm." An Tuyết Thần nắm chặt tay kích động.

      Phàm Ngự đứng lên cầm mảnh giấy đưa tới trước mặt An Tuyết Thần : " chỉ cần ký tên, tôi lập tức cứu cha mẹ ." Vừa vừa bao phủ trong ngực mình, chờ đọc kỹ tờ hợp đồng.

      An Tuyết Thần cầm tờ hợp đồng lên đọc, đó viết phải làm tình nhân của năm, năm sau được tự do. An Tuyết Thần run rẩy hỏi: " đúng hơn là mua tôi năm, phải ?"

      Phàm Ngự liếm vành tai , dùng giọng trầm thấp đầy mê hoặc trả lời: "Bảo bối, cũng có thể nghĩ như vậy." Lưỡi di chuyển từ vành tai xuống bả vai, đầu lưỡi như trêu đùa làn da thơm tho của , thích như thế.

      An Tuyết Thần cắn đôi môi đỏ mọng của mình: "Tôi ký." Khi đặt bút ký xuống, biết cuộc sống của mình trong năm này chính là địa ngục trần gian.

      Phàm Ngự xoay mặt lại, hôn lên những giọt nước mắt, rồi hôn lên môi : "Ngoan, tôi cứu bọn họ."

      Cầm điện thoại lên, Phàm Ngự phân phó mấy câu, liền cúp máy.

      An Tuyết Thần tự nhủ với bản thân phải học cách đối mặt với người đàn ông lúc dịu dàng như thiên sứ, lúc tức giận như ác ma này, để năm này có thể sống tốt hơn, nhưng vĩnh viễn cũng học được.

      Dùng bữa xong, An Tuyết Thần mình dạo trong sân. Xa xa cỏ, có đám mây ngọ nguậy, ra là chú chó con lông trắng như tuyết, thân hình béo tròn rất đáng , làm gian yên tĩnh ở đây thêm sinh động.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Las Vegas 1
      Edit: Vân Nhi

      Nhìn phi cơ trước mặt, An Tuyết Thần khỏi kinh ngạc. biết có rất nhiều tiền nhưng như thế này quá kinh ngạc. "Lên ." Phàm Ngự, người đàn ông này, cảm thấy rất bí hiểm.

      phi cơ, tựa như 'căn phòng tổng thống', cái gì nên có đều có, nên có cũng có. Ngồi sa lon, An Tuyết Thần cười. " đúng là xa xỉ."

      Phàm Ngự đặt bút ký các văn kiện, như cảm nhận được biến hóa của , gạt mọi thứ sang bên, đốt điếu thuốc, cẩn thận dò xét . " nghĩ gì?"

      Nghe Phàm Ngự chuyện, An Tuyết Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly: "Tôi suy nghĩ về , người đàn ông bí hiểm chứa biết bao nguy hiểm, lại chọn trúng tôi, đây là niềm vinh dự hay là nỗi bất hạnh của tôi." những gì mình suy nghĩ với .

      "Ha ha, ha ha." Phàm Ngự bật cười, cười . ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo lại gần.

      An Tuyết Thần rất nghe lời tới bên cạnh ngồi xuống. còn chưa kịp ngồi vững liền bị kéo vào trong ngực. nhìn , trang điểm, gương mặt mộc mạt thanh tú.

      Phàm Ngự nâng cằm lên, đầu lưỡi nhàng lướt qua môi .

      " cần cố gắng hiểu tôi, gặp nguy hiểm." Phàm Ngự rất nhàng.

      An Tuyết Thần muốn tiếp tục đề tài này nữa nên chuyển sang chuyện khác. "Chúng ta đâu?"

      "Las Vegas" Phàm Ngự cầm lọn tóc của thoải mái ngửi. có chau chuốt trang điểm như những người phụ nữ khác, cũng dùng nước hoa, mùi hương người là dùng những hương liệu tự nhiên tắm rửa mà có, rất thích.

      An Tuyết Thần mặc Phàm Ngự ngửi, bởi cũng làm gì quá đáng. đối với buông lỏng cảnh giác, nhìn những áng mây ngoài cửa sổ, từ từ tựa vào bả vai của thiếp .

      Nhìn bảo bối ngủ say trong ngực mình y như đứa trẻ, da thịt mềm mại trắng noãn, Phàm Ngự thực muốn ăn ngay bây giờ.

      "Bảo bối, chúng ta đến." thầm bên tai .

      "Ừ, nhanh vậy." An Tuyết Thần dùng sức dụi mắt, khó tin nhìn Phàm Ngự. Sao hôm nay lại dịu dàng như vậy, biết có thể bất chợt biến thành ma quỷ hay .

      Thấy phản ứng của An Tuyết Thần, Phàm Ngự hít hơi sâu rồi thở ra, giống như cố nhẫn nại. Ánh mắt trở nên sắc bén khi nhìn con mèo này, nếu là trước kia bao giờ canh giấc ngủ cho người khác, nghĩ cũng bao giờ có, thế nhưng hôm nay, lần đầu tiên lại vì người khác mà nhẫn nại như vậy.

      Phàm Ngự kéo tay An Tuyết Thần vào khách sạn sang trọng.

      Tiến vào đại sảnh, quản lý khách sạn nhiệt tình đón tiếp: "Tổng giám đốc, ngài đến sao thông báo tiếng, tôi cho người đón ngài."

      Phàm Ngự để ý tới người quản lý phía sau, mạch kéo An Tuyết Thần vào thang máy. Đây là thang máy dành riêng cho , có thẻ chuyên dụng căn bản là vào được. Khi cửa thang máy sắp đóng lại, người quản lý vẫn ngừng liên hồi, cũng chỉ là kẻ nịnh nọt.

      Cửa vừa đóng lại, An Tuyết Thần theo thói quen thở ra hơi, rồi ngoáy ngoáy lỗ tai. Trước kia, khi mẹ giảng đạo, cũng thường hay ngoáy lỗ tai như vậy. Khóe miệng Phàm Ngự giật giật nhìn bộ dáng đáng của . đáng .

      "Tại sao để ý tới ông ấy." An Tuyết Thần đối mặt hỏi Phàm Ngự.

      "Có sao? Tôi nghe thấy." Phàm Ngự ôm ngang hông An Tuyết Thần, hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá phả mặt . Động tác mờ ám khiến An Tuyết Thần đỏ mặt. Nụ hôn của vừa muốn dừng môi cửa thang máy mở ra. Những người đứng đợi ở thang máy đối diện hiển nhiên rất kinh ngạc khi chứng kiến cảnh này. "Hừ, đúng lúc."

      "Tổng giám đốc, tôi chuẩn bị xong phòng cho ngài, có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào."

      "Ừ, ta biết, có chuyện cần kêu ngươi." Phàm Ngự khoát tay ý bảo người bồi phòng rời .

      Đẩy cửa phòng ra, An Tuyết Thần bị cảnh vật trước mắt hù sợ, bờ biển xanh biếc rộng lớn như phóng đại trước mắt . Căn phòng này được lắp các cánh cửa thủy tinh trong suốt, chân tự giác về phía cửa sổ, nhìn biển rộng mênh mông bát ngát ở bên ngoài.

      Phàm Ngự đơn giản tắm vội rồi bước ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy bức tranh tuyệt mỹ. Nơi ấy có cảm thụ cảnh đẹp bên ngoài, ánh mặt trời khúc xạ mặt biển càng làm phong cảnh thêm phong tình.

      "Thích ?" Phàm Ngự từ phía sau ôm An Tuyết Thần, đặt cằm lên đỉnh đầu , cùng hưởng thụ tất cả.

      "Ừ, thích, đẹp." An Tuyết Thần nhắm chặt hai mắt, hưởng thụ mùi hương của .

      Phàm Ngự nhàng kéo quay lại, đầu ngón tay lướt môi . Ngắm nhìn .

      "Đúng là đẹp." Phàm Ngự ôn nhu hôn , rất thâm tình. Mà An Tuyết Thần cũng cự tuyệt , bởi vì được bán cho , phản kháng cũng đáp lại.

      Phàm Ngự mở mắt, dùng đầu lưỡi quấn chặt cái lưỡi thơm tho của , tay vuốt ve ngực , khiến rất nhanh liền bị kỷ xảo thành thục của thuần phục.

      An Tuyết Thần giọng rên rỉ. "Ừ, cần."

      Loại rên rỉ này như thuốc kích thích làm muốn đoạt lấy nhanh hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :