1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi (132 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 82: Đế Vương, Lạc Trạch vs Lệ Lệ (P3)
      Đêm hôm nay đối với Giang Lệ Lệ mà lại là đêm ngủ. lăn qua lăn lại. vất vả mới đợi được đến khi trời sang để chuẩn bị học. Giang Lệ Lệ thay quần áo trong toilet, nhìn mình trong gương, thấy hai viền mắt mình có quầng thâm, rang là thiếu ngủ. hướng về phía mình trong gương, làm tư thế chiến thắng. "Cố gắng lên" xong liền rời khỏi phòng ngủ.

      "Mẹ, con trễ giờ học rồi, ăn bữa sáng đâu ạ." Chờ mẹ của Lệ Lệ ra từ trong phòng bếp chỉ nhìn thấy bóng lưng của .

      "Bây giờ mới có mấy giờ mà." Mẹ Lệ Lệ hơi lắc đầu, liền trở về phòng bếp.

      Trường học nghệ thuật Khương Lê ========

      Cho tới trưa, đầu óc của Giang Lệ Lệ vẫn rối loạn. Buổi trưa trôi qua dễ dàng, buổi chiều có tiết học, cần phải về nhà ngủ bù. Nhưng mà, còn chưa đến cổng trường, nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người, mà đa số đều là nữ. Đương nhiên Giang Lệ Lệ cũng bỏ lỡ. Ngộ nhỡ có trai đẹp sao?

      Giang Lệ Lệ lê theo góc liếc nhìn vào trong, trong lúc nhất thời khiến mắt Giang Lệ Lệ trợn trừng, não bộ ngưng hoạt động. phát cũng nhìn . Phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy. Giang Lệ Lệ ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

      Lạc Trạch nhìn thấy muốn chạy liền muốn tiến lên đuổi theo. Nhưng lại bị đám phụ nữ vây quanh cách nào đuổi được. nhìn thấy bong dáng nhắn càng lúc càng xa, trong lòng trầm giọng : "Chạy , sớm muộn gì cũng bắt được em."

      "Này, Tuyết Thần, tâm tình của tớ tốt, buổi tối chúng ta cũng nhau UP được ?" Tâm tình Giang Lệ Lệ cực kỳ uể oải.

      bàn cơm, An Tuyết Thần cầm điện thoại nhìn Phàm Ngự phía đối diện ấp úng. Sau đó che điện thoại, giọng : "Là Lệ Lệ, bạn ấy tâm tình tốt, bảo tôi UP cùng bạn ấy."

      " " Phàm Ngự nhàng mở miệng.

      An Tuyết Thần cũng sửng sốt chút. Sau đó hướng về phía đầu dây bên kia, : "Được, tớ cùng bạn, chúng ta gặp nhau ở cửa nhé!"

      "Ừ, được, tớ chờ cậu, bái bai"

      An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Phàm Ngự, khuôn mặt nghi ngờ. Hôm nay ta bị sao vậy, sao đột nhiên thoải mái thế. Trước khi , An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, xác định câu "Tôi UP đấy."

      Phàm Ngự đặt dao nĩa xuống, sau đó nhìn gương mặt An Tuyết Thần. Gật đầu cái, sau đó : "Nếu như em muốn , vậy đừng ."

      Nghe Phàm Ngự như vậy, An Tuyết Thần vội vàng : "Ai tôi . Tôi " xong liền rời . Sau đó truyền đến thanh của Phàm Ngự.

      "Bảo lão Mã đưa "

      Nhìn bóng lưng dời của An Tuyết Thần, Phàm Ngự lấy điện thoại ra, bấm số của Lạc Trạch.

      Tút tút tút — —

      "Phàm thiếu, chuyện gì, có việc gì đừng gọi điện thoại." Thanh Lạc Trạch ràng kiên nhẫn.

      Phàm Ngự cầm điện thoại, nhếch miệng lên đường cong xinh đẹp. nhàng mở miệng: "Lạc thiếu, tôi chỉ muốn làm giao dịch với cậu thôi. Như thế nào? Cảm thấy hứng thú ?"

      " dám" xong Lạc Trạch định cúp điện thoại. Lại nghe thấy giọng trầm thấp của Phàm Ngự ở đầu dây bên kia.

      "Nếu như là chuyện của Giang Lệ Lệ sao? Vậy cậu còn cảm thấy hứng thú ?"

      " tiếp"

      "Ha ha, vậy thù lao của tôi là gì?" Quả nhiên là Phàm Ngự có mục đích.

      " cần rượu vang lâu năm nữa" Lạc Trạch hận đến nghiến răng nghiến lợi, nha đầu kia, muốn bắt được khẳng định phải có chút màu sắc chút. Làm hại rượu của cú như vậy bị Phàm Ngự lấy lại.

      "Truy tìm hành tung xe lão Mã, cậu thấy người cậu muốn nhìn." xong Phàm Ngự liền cúp điện thoại. Lắc lắc ly rượu trong tay, nhàng uống, khóe miệng còn treo nụ cười gian – đầy thắng lợi. Chuyện này còn phải cám ơn Tiểu Dã Miêu của đấy.

      Lạc Trạch cúp điện thoại, hai lời liền cầm áo khoác xông ra ngoài.

      Thiên Hồng UP》— —

      Giang Lệ Lệ đứng ngoài cửa chờ An Tuyết Thần.

      Tí tách, tí tách — —

      An Tuyết Thần vừa bước xuống xe liền nhìn thấy Lệ Lệ. "Lệ Lệ, chúng ta vào thôi"

      "Ừ, thôi" Dứt lời, hai người liền nắm tay nhau vào trong.

      Sau đó chiếc xe thể thao Maybach dừng lại sau sườn xe lão Mã. lái xe với tốc độ siêu nhanh, chạy thẳng đến UP, liền cứ thế đuổi kịp xe An Tuyết Thần.

      Lạc Trạch nhìn thấy hai người vào trong, nụ cười bên khóe miệng sâu hơn. Sau đó xuống xe, vào UP.

      Mặc dù những ngọn đèn bên trong rất mờ, nhưng lại có phần ưu nhã, những ca khúc nhàng, còn có những điệu náy Tăng-gô.

      Hai người tới quầy rượu. "Hai ly phấn hồng giai nhân."

      "Được, xin hai vị chờ chút"

      "Lệ Lệ, sao sắc mặt bạn khó coi như vậy, rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì rồi." An Tuyết Thần cầm tay Lệ Lệ, vẻ mặt lo lắng hỏi.

      Mặt Lệ Lệ lập tức xụ xuống: "Hừ, ngày hôm qua, cái tên biến thái kia thế nhưng lại cướp nụ hôn đầu của tớ, hận chết ta."

      An Tuyết Thần há hốc miệng, "Cái gì? Cậu Lạc Trạch, ta hôn cậu?"

      Lệ Lệ thấy An Tuyết Thần phản ứng mạnh, khóe môi cong cong:"Sao vậy?"

      "Vậy cậu có sao , ta có làm gì với cậu ?" An Tuyết Thần kéo thân thể Giang Lệ Lệ nhìn trái nhìn phải. Xác định có gì, lúc này mới buông Lệ Lệ ra.

      "Tớ sao, nhưng tớ với ta, trong vòng tháng, nếu như ta có thể khiến tớ cam tâm tình nguyện đón nhận ta, tớ liền chấp nhận, nhưng hôm nay ta đến trường học. Làm sao bây giờ." Khuôn mặt Giang Lệ Lệ đầy lo lắng, . . . . . .

      An Tuyết Thần vỗ Lệ Lệ: "Dục vọng chinh phục của đàn ông rất nguy hiểm. Ngày hôm qua, cậu nên những lời kích động như vậy."

      Ngay thời điểm hai người đàn suy nghĩ biện pháp, thanh bên cạnh truyền tới.

      "Làm ơn cho ly rượu vang"

      Hai người nhìn về phía phát ra thanh , là nam sinh, thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi tuổi. Dáng dấp rất tuấn tú, nhìn cũng giống như ánh mặt trời. Lần này, mắt của Lệ Lệ có thể bốc tới tận sao Kim rồi.

      "Này, Tuyết Thần, cậu ta thế nào." Lệ Lệ vỗ An Tuyết Thần ngồi bên cạnh.

      An Tuyết Thần nhìn theo ánh mắt của . "Ặc, cái này, tồi, nhưng. . . . ." còn chưa kịp xong thấy Lệ Lệ bước đến bên cạnh vị nam sinh kia rồi.

      " đẹp trai, có thể uống cùng nhau ly ?" Lệ Lệ mở miệng trước. Nam sinh nhìn Lệ Lệ, sau đó mỉm cười gật đầu. "Được, làm ơn cho vị tiểu thư này ly giống vậy."

      Lệ Lệ thấy thể, nháy mắt với An Tuyết Thần. An Tuyết Thần lắc đầu. Than thở, lại cảm thấy hơi thở quen thuộc. Nhìn lại thấy Lạc Trạch.

      Lần này, An Tuyết Thần luống cuống, xong rồi, làm thế nào bây giờ.
      Chỉ thấy đôi mắt Lạc Trạch chăm chú nhìn chằm chằm Lệ Lệ. Ánh mắt kia, giống như muốn giết ấy vậy. Đôi mắt chim ưng híp lại.

      An Tuyết Thần muốn gọi Lệ Lệ, lại nhìn thấy hai người kia mắt dày mày dạn cùng nhau khiêu vũ giữa gian phòng. Chuyện này khiến An Tuyết Thần hít hơi.

      Lạc Trạch liếc mắt nhìn An Tuyết Thần đàn khẩn trương, cầm điện thoại lên, gọi cho Phàm Ngự.

      "Ngự, đem người phụ nữ của cậu , làm ấy bị thương, tôi cũng mặc kệ." xong cũng cúp điện thoại luôn, cứ như vậy nhìn chằm chằm bọn họ đến khi khiêu vũ xong.

      An Tuyết Thần nhìn thấy Lệ Lệ nhảy xong bản, thấy Lạc Trạch cũng có phản ứng gì, nhàng thở phào nhõm, nhưng cũng cảm thấy hơi thở áp bức quen thuộc ập tới. Xoay người lại nhìn thấy Phàm Ngự ngồi cạnh mình.

      "A. , tới lúc nào vậy" An Tuyết Thần giật mình nhìn Phàm Ngự, nghĩ tới lại xuất ở đây.

      "Bảo bối, nhớ em, thôi, chúng ta về nhà." Phàm Ngự kéo An Tuyết Thần vào trong ngực. Sau đó liếc mắt với Lạc Trạch. Cuối cùng, tầm mắt rơi người Giang Lệ Lệ và người nam sinh kia.

      " cần, thấy bạn than của cũng ở đây sao? Tôi , Lệ Lệ phải làm thế nào. ta bỏ qua cho Lệ Lệ sao?" An Tuyết Thần cự tuyệt .

      Dường như Phàm Ngự sớm đoán được cự tuyệt. Bế ngang người . Cũng quản người khác nhìn thấy . An Tuyết Thần bị dọa sợ, kêu to.

      "A. . a. . thả tôi xuống, tôi thể . Lệ Lệ."

      Thủy Li nghe thấy tiếng kêu cứu của An Tuyết Thần, sau đó liền muốn tiến lên ngăn cản, nghĩ tới mình lại bị bàn tay có lực kéo lại. Giang Lệ Lệ vừa muốn mở miệng mắng to.

      "Đứa nào biết chết sống mà. . . . . ." được nửa, lại nhìn thấy người, đầu lưỡi cũng đông cứng lại. Trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nghi ngờ. Cùng sợ hãi. Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đầy vạch đen, lại có chút vặn vẹo.

      ", , sao , tại sao lại ở đây?" Giang Lệ Lệ lắp ba lắp bắp hỏi.

      Lạc Trạch nhìn chằm chằm gương mặt nhắn kia, lại có ý nghĩ muốn nuốt vào trong bụng, cư nhiên dám ra ngoài trộm đàn ông. Mặc dù còn chưa phải là người phụ nữ của , nhưng lại là người phụ nữ mà Lạc Trạch nhìn trúng, lại dám ra ngoài cưa trai, nghĩ đến liền thấy tức giận. có điểm nào bằng nam sinh kia. Còn nữa, hay mắt có vấn đề.

      "Thủy Li, Lệ Lệ, Lạc Trạch, tôi cảnh cáo , cho làm tổn thương Lệ Lệ." xong, An Tuyết Thần cũng bị Phàm Ngự ném vào trong xe rồi.

      Thủy Li nhìn theo người bắt cóc An Tuyết Thần , quay đầu lại, hướng Lạc Trạch cười cười, :"Ặc, cái đó, tôi cũng về đây, tiếp đãi được rồi. xong liền muốn trốn, nhưng Lạc Trạch cũng cho cơ hội chạy trốn lần nữa. Bế ngang người nhét vào trong xe .

      "Này, làm gì thế, mau thả tôi ra." Lệ Lệ giãy dụa, Lạc Trạch mặc kệ . Lái xe chạy thẳng đến khách sạn.

      "Tôi , dẫn tôi tới đây làm cái gì?" Lệ Lệ giữ chặt cửa xe, có chết cũng chịu buông tay.

      Lạc Trạch liền khiêng vào khách sạn.

      "A, Lạc Trạch, buông tôi ra, buông tôi ra."

      Lạc Trạch tới thang máy VIP. Khiêng Lili vào trong thang máy. Cũng quan tâm đến những ánh mắt xung quanh. Giờ phút này nổi giận. Sắc mặt hung ác khó coi, người ở đây đều nhận ra là Lạc thiếu, ai còn dám tiến lên gì?

      "A, a, a a, thả tôi xuống. Lạc Trạch, trong vòng tháng khiến tôi cam tâm tình nguyện mà. được bội ước. phải đàn ông" Lệ Lệ nằm ở vai Lạc Trạch hô lớn.

      Lạc Trạch hung hăng vỗ vỗ mông Giang Lệ Lệ, thanh trầm thấp, giọng : "Tôi có thế, nhưng mà em lại trốn tôi, còn tìm đàn ông, là em tuân thủ giao ước giữa chúng ta, về chuyện, tôi phải là đàn ông, lát nữa cho em biết."

      "A, thể như vậy, a, thả tôi xuống, cái người cầm thú này, ngựa đực. Thả tôi xuống." Giang Lệ Lệ dùng hết hơi sức toàn thân hô to. Đổi lại lời trêu đùa của Lạc Trạch.

      "Giữ lại hơi sức của em để tí nữa kêu, đến lúc đó tôi rất hưởng thụ."

      Dọc đường cũng ai hỏi han Lệ Lệ gào to. Vào đến 'phòng tổng thống' liền ném lên giường lớn. Rơi xuống, làm đầu óc Lệ Lệ choáng váng. còn chưa kịp tỉnh táo lại. Liền nghe thấy thanh trêu chọc của người đàn ông vang lên.

      " nghĩ trong lòng lại ti tiện như vậy, ở trước mặt tôi ra vẻ Thánh nữ thuần khiết. Có phải từng ngủ với người đàn ông khác, vậy phải phục vụ tôi tốt." Dứt lời liền khóa chặt môi , cho cơ hội chuyện. Quần áo của Lệ Lệ bị xé rách, người ** chút che đậy. Nâng cao chân kéo đến gần.

      Lúc ấy, sắc mặt Lệ Lệ trắng bệch. Những giọt nước mắt lien tiếp lăn xuống, rơi ga giường. Cảm thấy động tác người đàn ông ở phía hơi dừng lại.

      Lạc Trạch nhìn thấy Giang Lệ Lệ dưới thân mít ướt, làm sao cảm thấy tấm màng trinh mỏng của chứ. Chính là người duyệt qua vô số phụ nữ, sao lại biết đây là lần đầu tiên của .

      Lạc Trạch ngẩn người, nhíu nhíu mày, nhưng lại động thân cái. nhàng xuyên phá tấm màng trinh mỏng.

      "A, đau, là đau, khốn kiếp, ra ngoài, cút khỏi thân thể của tôi." Đôi tay Giang Lệ Lệ tức giận đánh Lạc Trạch. Nhưng mà Lạc Trạch lại dễ dàng nắm chặt hai bàn tay đánh loạn của , đè đỉnh đầu .

      Lạc Trạch nhìn thấy khó chịu, nhưng lại muốn từ trong cơ thể của lui ra ngoài. Bởi vì thân thể rất , mềm, chặt chẽ, đủ để khiến điên cuồng. Cho nên lần đầu, Lạc Trạch muốn đầu óc ** hôn mê lần, cả đêm hung hăng đoạt lấy Lệ Lệ.

      Lạc Trạch nhìn thấy Giang Lệ Lệ ngủ mê mệt, động tác nguyên thủy nhất vẫn còn tiếp tục, giống như làm thế nào cũng đủ. Đáy mắt tản ra tia thương , mà ngay cả cũng phát . Đợi đến lúc biết mình , lại muốn rời khỏi .

      Cũng trong lúc đó, thư phòng — —

      "Phàm Ngự, thả tôi ra ngoài, có biết Lệ Lệ bị Lạc Trạch ức hiếp ?" An Tuyết Thần đứng trước mặt Phàm Ngự, bàn tay chỉ vào mặt Phàm Ngự, hô to.

      Phàm Ngự ngẩng đầu, hướng về phía cười tiếng. "Bảo bối, chuyện của bọn họ chúng ta nên nhúng tay vào." xong, Phàm Ngự tiếp tục xử lý công việc.

      An Tuyết Thần tức giận muốn cắn chết , nhưng có biện pháp, chỉ có thể cầu nguyện.

      Khách sạn — —

      Giang Lệ Lệ nằm chiếc giường lớn xa hoa, giống như búp bê bị hỏng, cả người như bị giãy xéo. Thân thể đau đớn giống như bị vật nặng đè bẹp.

      Thủy Li mở mắt ra, liếc nhìn xung quanh, ra đây phải là mộng, đây là . ** rồi. Đêm qua phải ác mộng, mà việc chân chân xảy ra qua, tồn tại qua. Nước mắt như thác nước thi nhau rớt xuống.

      "Ưmh, ưmh, tại sao?"

      Mới bước ra từ phòng tắm, Lạc Trạch nghe thấy tiếng khóc đau lòng. Lạc Trạch qua , ngồi ghế sofa, nhìn , thấy bờ vai còn lưu lại ấn ký của mình, có thể thấy được, tối hôm qua điên cuồng cỡ nào.

      Lạc Trạch đốt điếu thuốc, hút, híp mắt lại, nhìn Lệ Lệ.

      "Ra giá . Bao nhiêu tôi đều cho."

      Giang Lệ Lệ cố gắng ngồi dậy. Dùng sức mặt đất, nhặt lấy quần áo bị xé rách của mình, sau đó ngưng mắt nhìn chằm chằm Lạc Trạch, trong mắt đầy căm hận.

      "Ha ha, tôi mới biết, có gì cả, bởi vì đến tận cùng chỉ có tiền mà thôi. Giá tiền của tôi, trả giá cao chút." Thanh của Giang Lệ Lệ khàn khàn .

      Lạc Trạch nghe vậy, trong lòng có chút thoải mái, cho rằng cũng giống những người phụ nữ khác, "Ừ, ra giá ." Nhưng lời kế tiếp lại ngoài dự đoán của .

      " nhiều lắm, chỉ nhiều hơn Lạc thiếu đồng tiền mà thôi." Đôi tay Giang Lệ Lệ nắm chặt thành quyền.

      Hiển nhiên, Lạc Trạch ngẩn người. Đôi mắt nhìn chằm chằm Lệ Lệ, gương mặt như có điều suy nghĩ.

      "Tôi muốn tiền, chỉ cần sau này xuất trước mặt tôi là được, đêm qua, cứ coi như tôi tìm trai bao để lấy kinh nghiệm." xong, Giang Lệ Lệ mệt mỏi nâng hai chân đến cửa.

      Ầm — — Nghe thấy tiếng đóng cửa, suy nghĩ của Lạc Trạch mới quay lại. tới cửa sổ sát đất, nhìn thế giới bên ngoài.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 83: Bắt cóc, người đàn ông thần bí xuất (P1)
      Đêm hôm đó làm thay đổi cuộc đời của Lạc Trạch và Giang Thủy Li.

      đêm, An Tuyết Thần ngủ ngon. Liều mạng gọi điện thoại cho Thủy Li, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ nghe thấy thanh tắt máy dịu dàng. Lại là đêm ngủ.

      Sáng sớm, An Tuyết Thần đơn giản chải đầu rửa mặt. Xuống lầu vẫn trong tình trạng mơ màng. An Tuyết Thần ngối đối diện Phàm Ngự. Mấy ngày này trôi qua rất yên tĩnh. Người đàn ông kia giống như chưa từng xuất , cũng giống như giấc mơ. Mấy ngày nay, bọn họ chung sống coi như hòa bình.

      An Tuyết Thần ăn bữa sáng, nhưng có khẩu vị. Nhìn điện thoại trong tay, chỉ sợ nhận điện thoại của Thủy Li.

      Lúc thất thần thanh khàn khàn khêu gợi của Phàm Ngự vang lên.

      "Tối qua ngủ ngon?"

      An Tuyết Thần gắt gao nhìn chằm chằm Phàm Ngự, hỏi vô nghĩa à. Có thể ngủ ngon sao? tại biết xảy ra chuyện gì. Thủy Li ở đâu. An Tuyết Thần hung hăng liếc , cũng để ý nữa.

      An Tuyết Thần cầm điện thoại di động lên muốn thử lại lần nữa, quả nhiên thông. An Tuyết Thần lập tức đặt đồ ăn tay xuống bàn. Cẩn thận lắng nghe thanh trong điện thoại.

      "Thủy Li, là cậu sao? Cậu sao vậy, tại sao khóc, cậu sao vậy?" Thanh của An Tuyết Thần vô cùng lo lắng.

      Giang Thủy Li ra khỏi khách sạn, nhìn mặt trời bầu trời, hướng vào điện thoại di động khóc thút thít. . Điều này khiến An Tuyết Thần rất sốt ruột.

      An Tuyết Thần thấy ổn, vội vàng đứng lên. "Thủy Li, đừng khóc, làm sao vậy, mau cho tớ biết."

      "Tuyết Thần, Tuyết Thần, tớ, tớ bị ta làm nhục rồi. Ô ô — —"

      An Tuyết Thần nghe thấy thanh đau khổ và nghẹn ngào của Giang Thủy Li, lời của ấy giống như cây gai hung hăng đâm thủng trái tim . Máu tươi đầm đìa.

      Sắc mặt An Tuyết Thần trở nên trắng bệch. Nước mắt cứ thế rơi xuống. Bàn tay bé nắm chặt thành quyền. Thanh nghẹn ngào vang lên.

      " xin lỗi, xin lỗi, Thủy Li, xin lỗi, ô ô, xin lỗi, xin lỗi." Giờ phút này, tâm trạng An Tuyết Thần quá đau khổ, gián tiếp hại bạn tốt nhất.

      Phàm Ngự nhìn thấy nét mặt của An Tuyết Thần cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Chau mày nhìn An Tuyết Thần ra sức tự trách.

      "Tuyết Thần, chuyện này liên quan đến cậu, tớ phải đây, lúc này nên rời thôi, về học viện kỹ thuật ở nước Mỹ, cũng cần cho ai biết, cậu cùng cần đến tiễn tớ. Tớ muốn nhìn thấy cảnh chia ly." Dứt lời, Thủy Li liền cúp điện thoại. Nâng thân thể mệt mỏi bắt chiếc taxi.

      An Tuyết Thần vô lực, buông thõng hai tay. Mạnh mẽ ngồi ghế, mặc cho nước mắt rơi xuống. Nghiến răng nghiến lợi ra hai chữ. "Lạc - Trạch"

      Phàm Ngự nhìn , cũng nghe thấy cái tên ra. Lông mày tuấn tú nhăn lạ, nhìn An Tuyết Thần.

      An Tuyết Thần chuyển ánh mắt lên người Phàm Ngự, đôi mắt đầy thù hận. Thấy Phàm Ngự rất thoải mái. An Tuyết Thần tới cạnh Phàm Ngự.

      " đúng là rắn chuột ổ, phương pháp đối phó với phụ nữ cũng giống nhau. hổ là người nổi danh trong giới thương nghiệp, ngay cả cách giải quyết việc cũng giống nhau, đúng là an hem tốt mà. Ha ha" Cứ thế .

      Phàm Ngự nghe ra, trong lời này đầy châm chọc, chế giễu. Chau mày lại, nâng mắt nhìn . An Tuyết Thần cảm thấy được nhưng nhìn , cầm lấy điện thoại bên cạnh , nhớ kỹ dãy số của Lạc Trạch, sau đó cầm túi xách, đóng sập cửa ra ngoài, để lại Phàm Ngự với vẻ mặt nhìn ra chút biểu tình. Sau đó lấy điện thoại ra.

      Sau khi An Tuyết Thần rời , Khôi Ảnh xuất . Phàm Ngự nhìn điện thoại, nhàn nhạt mở miệng, "Đuổi theo"

      "Dạ, chủ nhân." xong cũng biến mất khỏi phòng khách.

      "Trạch, cậu làm quá trớn rồi hả?"

      "Ừ, biết" xong, Lạc Trạch liền cúp điện thoại, giờ phút này ngồi trong phòng làm việc riêng của tập đoàn Lạc thị, vẻ mặt đầy phiền muộn. Giống như làm sai chuyện gì đó. Phụ nữ phải chưa từng chạm qua. Nhưng những người kia đều cam tâm tình nguyện. Thế nhưng lần này, lại thô bạo ăn . Điều này làm cực kỳ khó chịu.

      An Tuyết Thần đứng ngoài tập đoàn Lạc thị, năm chặt tay nắm cửa, sau đó bước nhanh vào bên trong. tới quầy tiếp tân.

      "Tiểu thư, xin hỏi tìm ai." lễ độ.

      "Tôi tìm Lạc Trạch." An Tuyết Thần khách khí, giờ phút này rất tức giận.

      "Ặc, tiểu thư, xin hỏi có hẹn với tổng giám đốc sao?" có chút do dự, bé này tại sao lại gọi thẳng tên của tổng giám đốc.

      ", nhanh lên chút, như thế nào? Tôi có thời gian nhảm với các ." An Tuyết Thần rất kiên nhẫn, .

      "Tiểu thư, thể được, nếu hẹn trước thể gặp tổng giám đốc." cự tuyệt chút khách khí.

      "A, là giống Phàm Ngự." An Tuyết Thần liếc mắt nhìn , sau đó cầm điện thoại gọi. Đưa điện thoại đến bên tai .

      Đối phương truyền tới thanh khàn khàn u ám, bọn họ làm sao biết.

      "A lô."

      giật mình, sau đó ấp a ấp úng : "À, tổng giám đốc, đây là lầu , có muốn tìm ngài, nhưng hẹn trước. Xin hỏi?"

      "Mang ấy vào." xong cũng cúp điện thoại.

      kinh ngạc nhìn An Tuyết Thận, gương mặt tươi cười, giọng cũng khiêm nhường hơn.

      "Tiểu thư, chúng tôi dẫn đến phòng tổng giám đốc."

      "Vậy còn mau." An Tuyết Thần xong liền bước về phía thang máy.

      Lạc Trạch đứng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng cao lớn được ánh nắng hắt lên, kéo dài ra. Ầm — —

      An Tuyết Thần nhìn thấy bóng lưng Lạc Trạch, đợi Lạc Trạch quay người lại, thế nhưng lại quay người lại. An Tuyết Thần chờ cũng thấy mở miệng.

      "Lạc tổng, chẳng lẽ đến gần các người đều như vậy, đều thích trừng phạt? Thủy Li chỉ là , nhưng lại giống như cầm thú biến hồn nhiên – ngây thơ thành người phụ nữ chồng chất vết thương, có phải bây giờ tâm trạng cực kỳ sảng khoái ? "

      Lạc Trạch cứ đứng nghe An Tuyết Thần quở trách. Xoay người lại. Mặt chút thay đổi.

      " ấy ở đâu?"

      An Tuyết Thần nhìn ta, thờ ơ nhìn ta, khóe miệng kéo ra nụ cười giễu cợt. "Lạc Trạch, lấy được thứ muốn, lâu vậy mới thả bạn ấy ra, lại còn biết bạn ấy ở đâu sao? Nếu như muốn tuân thủ giao ước như vậy nên lạm dụng quyền lực tối cao của mình. Bạn ấy muốn gặp lại ." xong An Tuyết Thần liền xoay người về phía cửa.

      Lạc Trạch nghe lời của An Tuyết Thần. Nhíu nhíu mày, muốn tiến lên đuổi theo để hỏi . An Tuyết Thần tới trước thang máy. Lạc Trạch đuổi theo từ phía sau. Lôi kéo cánh tay An Tuyết Thần, hỏi.

      " có ý gì?"

      An Tuyết Thần nhìn Lạc Trạch. Nhàn nhạt mở miệng: "Ý trong chữ, Lạc tổng hiểu sao?" xong cũng gạt tay Lạc Trạch ra.

      Dinh dong — — thang máy mở ra. Người xuất khiến người ta nghĩ tới. Lãnh.

      Lãnh nhìn hai người đứng trước thang máy, còn tư thế kia. Lông mày nhàng nhăn nhúm. An Tuyết Thần quay đầu lại nhìn Lãnh, gương mặt kinh ngạc, lại hung hăng hất tay Lạc Trạch. vào thang máy, nhàn nhạt mở miệng.

      "Hi vọng Lạc tổng, vì nhận được thứ gì phải trả giá tương ứng, nên xuất trước mặt bạn ấy nữa." Lạc Trạch nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.

      Trong thang máy — —

      " là đúng lúc." Lãnh mở miệng, cười.

      An Tuyết Thần nhìn Lãnh, cũng cười, mở miệng: "Ừ, là đúng lúc, cậu tới đây làm gì?"

      Lãnh nhìn An Tuyết Thần, hỏi ngược lại: "Vậy bạn tới đây làm gì? Có quan hệ với Lạc tổng sao?"

      An Tuyết Thần lắc đầu, trả lời: ""

      Lãnh thấy muốn trả lời, nhiều lời. "Nếu gặp nhau, hay chúng ta uống chút đồ uống lạnh , hôm nay rất nóng."

      An Tuyết Thần cũng có ý cự tuyệt. Liền gật đầu.

      Quán cà phê — —

      Hai người ngồi đối mặt nhau. Vẻ mặt An Tuyết Thần buồn rầu. tức giận, cũng tự trách mình. Để Lạc Trạch có cơ hội gần gũi Thủy Li, rất lo lắng. Mặc dù muốn nhìn thấy cảnh chia ly. {Tác giả: Ai biết, lúc hai người gặp mặt cũng là chuyện của nhiều năm về sau, chuyện của bọn họ kết thúc ở đây. Về sau có. Ha ha, nhưng vẫn muốn nghe các bạn đóng góp ý kiến, vậy nhắn lại, chính văn viết về bọn họ hay ngoại truyện viết về bọn họ. Nghe các bạn}

      Lãnh nhìn vẻ mặt thống khổ của An Tuyết Thần, mỉm cười : "Sao vậy, hình như tâm trạng của bạn tốt." .

      An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Lãnh, sau đó dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, tay chống cằm. Mở miệng : "Cậu xem, số mạng của con người là trời cao an bài sao?"

      Lãnh cứ nhìn chằm chằm . "Ừ, tớ tin tưởng, vận mệnh của tất cả mọi người đều được trời cao an bài."

      "Vậy cậu xem, nếu chống lại ý trời, có thể thay đổi vận mệnh ? thế nào? Kẻ có quyền lực đem cuộc sống của người khác ra đùa bỡn trong lòng bàn tay. Tại sao lại bất công như thế?" Giọng của An Tuyết Thần tràn đầy bi ai cùng bất đắc dĩ.

      Bây giờ, càng xác định mình phải rời khỏi cái nhà tù này. Trải qua chuyện của Thủy Li, quả nhiên thế giới này là dơ bẩn. muốn gắng lần, mặc kệ kết quả như thế nào. muốn mình tiếp tục bị giam dữ trong cái lồng Hoàng Yến xa hoa.

      Lãnh nhìn , khóe miệng cong lên, đôi mắt hẹp dài nhìn vào đôi mắt tràn đầy ưu thương cùng bất lực của An Tuyết Thần. bất công thế nào, sao lại biết chứ? Giải thích với sao?

      " thực chính là như vậy, có rất nhiều công bằng."

      Lần này, An Tuyết Thần gì, mà cứ nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, thấy đôi trai . Người con trai lau mồ hồi cho . ăn kem, cảnh tượng này quen thuộ. Nhiều năm trước, cũng từng trải qua thời gian vui vẻ - đơn thuần như vậy.

      Lãnh nhì theo tầm mắt An Tuyết Thần, thấy cảnh tượng giống nhau, sau đó cũng nhìn thấy trong mắt An Tuyết Thần nồng đậm thương cảm, nồng đậm hơn.

      lâu nhìn thấy Giản Nam rồi, biết ta thế nào. Coi như nhìn thấy sao, chẳng qua cũng chỉ đau thương hơn mà thôi. Vậy thà rằng nhìn thấy.

      Lãnh nhìn , sau đó mở miệng: "Tớ lái xe đưa cậu đến bờ biển nhé, bờ biển rất rộng lớn, bầu trời xanh thẳm, gió biển nhàng khoan khoái, có thể khiến người ta buông lỏng tâm trạng."

      An Tuyết Thần quay đầu lại nhìn Lãnh, sau đó gật đầu, được chủ nhân đồng ý, Lãnh kéo bàn tay bé của An Tuyết Thần đứng dậy đến chiếc xe thể thao của .

      Phía sau có chiếc xe Chevrolet bình thường nhất từ từ theo đuôi.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 84 : Bắt cóc, người đàn ông thần bi xuất (P2)

      84.1


      Gió nhàng thổi qua gò má An Tuyết Thần. Cảm giác thoải mái. Còn nhớ trước đây, nhà trường tổ chức dã ngoại. Đó là cảm giác tuyệt vời, cái gì cũng cần nghĩ, cả ngày vui vẻ. Còn bây giờ vừa đau buồn lại thương cảm như vậy. Những thứ vốn thuộc về An Tuyết Thần, tất cả đều bị cắn nuốt sạch, chỉ còn lại thân thể có tên An Tuyết Thần mà thôi.


      Lần nữa tới bờ biển, gió biển vẫn lạnh như tế, nước biển vẫn xanh thẳm, hăng hái, chỉ là bờ biển có nhiều đá ngầm, ừ, tệ, tệ, bò đá ngầm rất thú vị. tại, cảnh tượng này còn lưu lại trong đầu, nước biển xanh lam hòa cùng với bầu trời xanh lam, kết hợp hoàn mỹ. nhìn biển mênh mông bao la, nhìn bầu trời xa nhạt dần, xen lẫn với mùi cá biển, ngồi phiến đá ngầm lạnh lẽo - ẩm ướt, ngón tay nghịch ngợm trong nước biển. khắc rơi vào sâu trong lòng , tất cả giống như dừng lại, nhàng nhắm mắt lại, hít sâu hơi thở của biển cả, lúc này, cảm giác cả người giống nhu dung nhập vào biển, gió biển thân thiết thế, sóng biển sao dịu dàng thế, tất cả mọi thứ đều quan trọng nữa, bây giờ chỉ có ý nghĩ, muốn mỗi ngày làm bạn với biển cả, cùng nhau trải qua hỉ nộ ái ố, cho đến già .


      An Tuyết Thần tiến người lên phía bờ biển xanh thẳm, hương về phía Lãnh ngồi bên cạnh, giọng :


      Lãnh nhìn vẻ mặt vô cùng hưởng thụ của An Tuyết Thần, đây là lần đầu tiên nhìn thấy như vậy. Giao ngọn nguồn trái tim vui vẻ chìm xuống đáy biển. Buông thả bản thân. An Tuyết Thần như vậy giống như Mỹ Nhân Ngư giữa biển cả mênh mông, đẹp đến mức người ta dứt mắt ra được. Liếc mắt cái, liền mãi mãi nhìn theo. vĩnh viễn tĩnh lặng như vậy.


      Vẻ mặt tươi cười của Lãnh nhìn hai mắt nhắm chặt của An Tuyết Thần, .


      An Tuyết Thần mở mắt nhìn biển cả mênh mông bát ngát. Cuộc sống xám xịt của . Còn thời gian nửa năm nữa, nửa năm dài, mà cũng ngắn.


      Mặc dù Lãnh nghe thấy lời của An Tuyết Thần nhưng cũng trả lời, chỉ lẳng lặng cùng hưởng thụ cảm giác tốt đẹp này.


      biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, sắc trời từ từ tối xuống. Mờ mịt. Cảnh đêm như vậy cũng đẹp. Sóng mặt biển lăn tăn. Nếu như sau này mới gặp Phàm Ngự, đây nhất định là ngày vui vẻ.


      Giọng rất nhạt, toàn bộ giống như trôi ra biển cả.


      Lãnh tiến từng bước về phía trước An Tuyết Thần, mỗi bước rất chậm nhưng kiên định. nghe thấy, trong lòng khỏi rung động. cỗ tình cảm từ từ tạo thành.


      biển rộng là mảnh tĩnh lặng. Ở dưới chân An Tuyết Thần, sóng lớn nhàng hôn lên Nham Thạch, giống như mông lung buồn ngủ. mặt biển đen sẫm, ánh trăng mở ra khoảng hẹp dài giữa các đám mây, lấp lánh phát sáng, giống như dải Ngân Hà. Nơi xa, hải đăng phản chiếu lên gian tối đen, giống như viên Hồng Ngọc. Nó hắt ánh sáng lên mặt biển trước mặt tạo ta mặt biển thần bí, — — Đó phải là cuồng bạo bất ngờ - thần bí đáng sợ, mà là vẻ đẹp tĩnh mịch – ôn hòa - vui vẻ - thần bí. Dưới chân An Tuyết Thần hình như thoải mái hơn, bình tĩnh, chiều rộng khuếch tán, mang theo vui mừng may mắn cùng hi vọng, lên đường sáng Ngân Hà, hướng phía Hồng Ngọc - Quỳnh Đài mà .


      Lãnh cầm hai tách cà phê tới Quỳnh Đài.


      An Tuyết Thần nhận lấy cà phê. Nhìn đồng hồ tay. thế nhưng lại quên thời gian, tại, chỉ e Phàm Ngự chạy nhảy như sấm, nghĩ tới bộ dáng của , trong lòng cũng rất thoải mái, bất tri bất giác liền cười ra tiếng.


      Lãnh nhìn bộ dạng cười trộm của An Tuyết Thần, tò mò hỏi:


      An Tuyết Thần mỉm cười lắc đầu cái, nhìn Lãnh, nhàn nhạt :


      Lãnh đương nhiên biết tới ai. Giả vờ hỏi:


      An Tuyết Thần nhìn tách cà phê nóng trong tay, tự lẩm bẩm :


      Lãnh cứ như có điều suy nghĩ nhìn , sau khi uống cạn tách cà phê, đứng lên.


      " thôi. Ặc, đầu sao mà chóng mặt thế!" xong liền ngã vào trong ngực Lãnh.


      Lãnh ôm ngang người An Tuyết Thần, tựa như ôm trân bảo hiếm thấy, chỉ sợ cẩn thận liền làm vỡ . Tròng mắt nhìn trong ngực, trong mắt là sủng ái, chỉ là An Tuyết Thần thấy được.


      Lãnh ôm An Tuyết Thần lên xe, nghênh ngang rời .


      "Chủ nhân, cậu ta ôm tiểu thư rời ." Trong xe, Khôi Ảnh gọi điện bác cóa với người đàn ông.


      "Ừ, tiếp tục theo dõi, cẩn thận bị phát . Tôi tới sau." Phàm Ngự cúp điện thoại, nhìn thấy tin tức máy vi tính mà Lạc Trạch gửi đến. "Tiểu tử này, tốc độ mau vậy. Rãnh rỗi như vậy sao?"


      Phàm Ngự kéo ra đường cong Vương Giả, ý cười có thể nhìn thấy được chiến thắng trước mắt, thâm thúy – tàn nhẫn.


      An Tuyết Thần từ từ tỉnh lại, phát mình ở kho hàng cũ nát. Xung quanh tối đen như mực, còn lạnh lẽo thấu xương. Sau khi thích ứng, phát ngồi đối diện người, kho hàng cũ nát còn có ghế sa lon, hiển nhiên là được dọn tới.


      Ầm — — bóng đèn màu vàng từ từ chiếc sáng xung quanh can phòng. Sau khi An Tuyết Thần thích ứng, lúc này mới phát ra, ngồi ghế sa lon chính là người đàn ông thần bí đêm đó.


      "Đây hẳn là phải cứu thoát tôi ra khỏi khổ ải " An Tuyết Thần nhàn nhạt mở miệng, mặt chút sợ hãi.


      Người đàn ông cười cười. " , tôi quả nhiên nhìn lầm người. Chẳng lẽ sợ sao?"


      "Sợ có ích gì ?" An Tuyết Thần nhìn người đàn ông, giống như muốn nhìn xuyên qua ta. Cảm giác rất quen thuộc. Lúc này, mới đột nhiên nhớ tới Lãnh.


      " cùng tôi còn có nam sinh, là gì với cậu ấy?" An Tuyết Thần liếc nhìn xung quanh, thấy bóng dáng của Lãnh. Mặc dù biết tại sao mình được mang tới đây, nhưng khẳng định đó là lúc chung với Lãnh.


      Người đàn ông nhìn An Tuyết Thần, gương mặt dưới tấm mặt nạ mỉm cười.


      "Lo lắng cho cậu ta như vậy, quan hệ thế nào?" .


      "Bạn bè kiêm bạn học." An Tuyết Thần trả lời rất dứt khoát, nhưng mà người đàn ông hài lòng với đáp án này.


      "Bạn bè, bạn học, vậy quan tâm đến cậu ta như vậy, bây giờ tôi giết cậu ta cũng sao cả, đúng chứ?" Người đàn ông lại tiếp tục mở miệng .


      "Vậy giết cậu ấy rồi sao?" An Tuyết Thần cũng biết, tại sao đối mặt với người đàn ông này có chút sợ hãi nào. Hơn nữa cảm giác rất quen thuộc.


      "Chuẩn bị giết cậu ta rồi, nếu có quan hệ gì với , giữ lại cũng dùng. Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với mà thôi." Tay người đàn ông nâng cằm lên, .


      "Quan hệ? nghĩ chúng tôi có quan hệ thế nào?" An Tuyết Thần rất nhanh bắt được trọng điểm. Hỏi ngược lại.


      "Ha ha, quả nhiên là thông minh, chỉ là phụ nữ càng thông minh lại càng nguy hiểm, biết sao? '"


      An Tuyết Thần nhìn chằm chằm tấm mặt nạ, càng ngày càng quen thuộc, làm sao lại như vậy? Chẳng lẽ?


      "Có phải vẫn luôn ở bên cạnh tôi." câu làm cho người đàn ông ngưng tiếng cười.


      Hồi lâu, thanh khàn khàn của người đàn ông vang lên: "Tôi rồi, phụ nữ nên quá thông minh."


      An Tuyết Thần đoán đúng, nhưng là ai đây? phải suy nghĩ kỹ.


      Đột nhiên cửa bị người mở ra, mấy người đàn ông tiến vào, bên tai người đàn ông đeo mặt nạ.


      "Thiếu gia, bọn họ tới."


      "Nhanh như vậy, quả nhiên là Phàm Ngự." Người đàn ông mở miệng .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      84.2

      Lúc này An Tuyết Thần hiểu. "Mục đích của phải cứu tôi, mà là đưa Phàm Ngự tới chỗ chết?"


      Người đàn ông đối mặt với vấn đề hỏi, trả lời, mà chỉ nhắc lại câu kia. "Về sau, cần quá thông minh."


      Pằng, pằng — — mấy tiếng súng vang lên phá vỡ gian yên lặng của nơi này. An Tuyết Thần hơi hoảng sợ. tới cứu sao? Nếu như biết muốn chạy trốn khỏi , còn muốn cưu nữa ?


      Người đàn ông nhìn An Tuyết Thần ngẩn ra, tới bên cạnh , ôm chặt vào trong ngực mình, chờ đợi Phàm Ngự giáng lâm.


      Khi ở biển. Căn phòng tối đen trong nháy mắt sáng bừng lên. An Tuyết Thần nhìn người đàn ông ôm mình, cảm giác này. Cảm giác này.


      Tiếp theo đó là tiếng bước chân. Quả nhiên Phàm Ngự vào, sau lưng còn mang theo đám vệ sỹ. Người đàn ông thần bí dùng súng chĩa vào đầu . Nhưng An Tuyết Thần có chút sợ hãi.


      Phàm Ngự nhìn súng chĩa đầu An Tuyết Thần. Thanh tối tăm mở miệng: "Thả người phụ nữ của tôi ra, có lẽ ày chết toàn thây."


      Người đàn ông nghe lời của Phàm Ngự cười to: "Phàm Ngự, thương ấy như vậy, phải chỉ là lớn lên giống người phụ nữ khác thôi sao?"


      Trong nháy mắt, sắc mặt Phàm ngự trở nên khó coi. Nhưng cũng , An Tuyết Thần nhấc tròng mắt đen nhìn người đàn ông đeo mặt nạ. ta cũng biết sao? Mình là thế thân. ra là, ta sớm biết nên mới đến gần sao. đúng là châm chọc, ra cái gì ta cũng biết.


      "Buông ấy ra." Phàm Ngự nhẫn nại lần nữa mở miệng .


      " thả, tôi xem cậu có thể vì ấy làm những gì." qua, người đàn ông đứng sau ta tiến lên, chỉ là chưa được mấy bước liền gục xuống. An Tuyết Thần ràng cảm giác tay cầm súng của ta run rẩy.


      "Làm sao có thể. Tại sao lại như vậy?"


      "Bởi vì trước bữa tối của bọn mày, tao hạ độc vào thức ăn." Phàm Ngự châm điếu thuốc, nhàn nhạt mở miệng.


      "Ha ha, Phàm Ngự, ra cậu sớm biết. Chỉ chờ tôi nhảy vào, cư nhiên lấy người phụ nữ của mình làm mồi nhử. hổ danh là Phàm Ngự."


      Trong nháy mắt, sắc mặt An Tuyết Thần trắng bệch, đôi mắt nghi hoặc nhìn Phàm Ngự, nhưng mà từ đầu đến cuối cũng liếc nhìn cái, chỉ nhìn ta mà thôi. Còn bằng tình nhân của .


      An Tuyết Thần thân thể hơi chuyển động, tiến tới bên tai người đàn ông đeo mặt nạ, nhìn mặc dù như bị động, nhưng quả là chủ động.


      "Lãnh, uy hiếp tớ tới cửa, bên cạnh Quỳnh Đài có chỗ rẽ, tớ nghĩ cậu nên trốn ."


      Thân thể Lãnh hơi run rẩy. Cúi đầu nhìn trong ngực.


      An Tuyết Thần giống như cảm giác phản ứng của ta, lần nữa giọng : "Nhanh lên chút, bây giờ phải lúc để cậu kinh ngạc."


      Trong tay Lãnh cầm súng lục, "Tránh ra, nếu tôi và mỹ nữ chôn cùng nhau, tôi rất vui lòng."


      Phàm Ngự liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của An Tuyết Thần, trong mắt tràn đầy dò xét. Nhưng vẫn khoát tay áo, để ột con đường sống.


      Lãnh cưỡng ép An Tuyết Thần rời khỏi kho hàng. Quỳnh Đài.


      " thôi, đừng xuất ở thành phố XX nữa, coi như cảm ơn việc cậu dẫn tớ ngắm biển." An Tuyết Thần hướng về phía ta, .


      Lãnh tháo mặt nạ xuống, nhìn An Tuyết Thần. "Tại sao cậu biết?" ngụy trang rất tốt, người bình thường nhìn ra được.


      An Tuyết Thần thẳng câu, nhiều năm về sau, những lời này sưởi ấm trái tim Lãnh.


      "Bởi vì, cậu là bạn tớ. nhanh , lúc nữa ta đuổi theo, muốn cũng được."


      Lãnh tiến lên bắt lấy bàn tay bé của An Tuyết Thần, kích động : "Tuyết Thần, cậu chờ tớ, nhất đinh tớ dẫn cậu rời xa ta, rời khỏi chỗ này, Tuyết Thần nhé."


      An Tuyết Thần gật đầu cái, sau đó Lãnh cũng quay đầu lại liền rời . An Tuyết Thần nhìn theo bóng lưng Lãnh.


      "Cám ơn, cám ơn cậu, cho tớ lời cam kết như vậy." Nước mắt thi nhau rơi xuống, nhưng chờ đợi quả trận mưa to gió lớn, những cử chỉ vừa rồi Phàm Ngự sao lại biết chứ.


      Cảm thấy sống lưng lạnh băng, cái loại cảm giác bị áp bức đó, chỉ có mà thôi. An Tuyết Thần từ từ xoay người, nhìn thấy là vẻ mặt giông tố - ác độc – tàn nhẫn, vẻ mặt giá lạnh như tảng băng.


      có thể cảm nhận được phẫn nộ của . sắp phải đối mặt với cuộc mưa to gió lớn mới.


      Phàm Ngự tiến lên, phen bóp chặt cổ họng của An Tuyết Thần. Nghiến răng nghiến lợi : " cố ý thả thằng đó . Tôi cho quyền lợi này, có phải tiếp theo nên thỏa mãn tôi đây."


      An Tuyết Thần nhìn gương mặt tuấn tú bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo. Sắc mặt tái xanh, ràng nhìn thấy gân xanh nổ lên. Mạch máu nổi lên, giống như lập tức vỡ tung. Hô hấp của từ từ yếu bớt. biết đây là lần thứ mấy nếm trải tư vị của cái chết. Người đàn ông này nguy hiểm như vậy.


      Phàm Ngự nhìn đôi tay bé từ từ rử xuống của An Tuyết Thần, khuôn mặt nhắn cũng biến thành đỏ bừng. Lúc này mới hung hăng quẳng ngã . Sau đó thèm liếc nhìn, rời . Chỉ còn thanh lạnh lẽo xuyên qua biển cả.


      "Đuổi theo"


      An Tuyết Thần miễn cưỡng nâng người lên, lê lết từng bước . Cuối cùng liếc mắt nhìn bờ biển sâu thẳm. Lúc này muốn rời .


      Xe rất nhanh chạy đến căn biệt thự của Phàm Ngự. Suy nghĩ của cũng dần dần khôi phục lại. Nếu cũng biết thế? Thế phải cũng biết mình muốn chạy trốn. Lúc nào biết chứ?


      An Tuyết Thần xuống xe, nhìn gian phòng lạnh lẽo như nhà tù này. cười khổ. Nửa năm. Muốn sống sao, dù gì cũng có kỳ hạn, nếu để sống cả đời ở đây, trải qua cuộc sống vô hồn, hỏng mất, cũng phát điên, nếu như vậy cũng lựa chọn hủy diệt cái nhà tù này.


      Cuộc sống kế tiếp của tàn khốc như thế nào đây.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 85: Đôi cánh bị gãy, giam cầm trong nhà tù (P1)


      Phàm Ngự dẫn đầu vào biệt thự. An Tuyết Thần nhìn vào biệt thự với ý vị sâu xa, sau đó nện những bước chân gian nan. Mỗi bước đều khó khăn như vậy, nặng nề như thế. Nếu như có thể, coo hi vọng phải bước chân vào nơi này.

      Dọc theo con đường này, An Tuyết Thần cẩn thận nhìn căn biệt thự này, giống như đây là lần đầu tiên chuyển vào nên xem xét kỹ như vậy. tinh xảo, có vẻ tự nhiên, nhõm, hưu nhàn, mộc mạc, giữa sân còn có đài phun nước, hồ bơi, hành lang gấp khúc kết hợp với nhau, ra đời sống cách điệu của phong thổ nhân tình nông thông của nước Mỹ.

      Phong cách lãng mạn cùng trang nghiêm, cửa chính cao to hòa cùng sảnh lớn, cửa sổ hình tròn cùng khúc cua lát đá, lộ hết vẻ cao sang quyền quý.

      Nhìn cảnh tượng huy hoàng - hoa lệ trước mắt, khóe miệng An Tuyết Thần kéo ra nụ cười khổ. Tự giễu, nhìn xem, khí thế vẻ vang – đường hoàng cỡ nào. Đây chính là nhà tù khiến người ta hít thở thông. Mặc cho mình đôi cánh chim, cũng rất khó bay khỏi nơi này, vách tường là lưới điện, xung quanh là tia hồng ngoại, vách tường là súng máy.

      An Tuyết Thần vào trong biệt thự. nhìn thấy vẻ mặt lo âu của vú Trương nhìn , bà đoán được, cuộc sống của quá khổ rồi. Sau đó, cho vú Trương ánh mắt yên tâm, ý bảo phải lo lắng.

      An Tuyết Thần tới bên người Phàm Ngự, lần này nhất định phải trở về làm An Tuyết Thần, bắt đầu từ hôm nay, muốn trở về làm An Tuyết Thần trước kia.

      An Tuyết Thần cứ nhìn Phàm Ngự hút thuốc lá như vậy. Tư thế ngồi của lười biếng, sớm giống với tức giận vừa nãy. Vẻ mặt lạnh lùng, làm cho người ta đoán ra nghĩ gì.

      An Tuyết Thần nhàn nhạt mở miệng: " , muốn tôi làm gì?"

      Phàm Ngự khẽ nhấc tròng mắt đen lên, đôi mắt chim ưng giống như hố sâu, tròng mắt đen nguy hiểm nhìn chằm chằm An Tuyết Thần.

      "Còn nửa năm nữa, chỉ cần tôi kiên trì nửa năm này, tôi liền có thể tự do, bây giờ tôi có gì có thể bị uy hiếp rồi, cho nên, Phàm Ngự, có thủ đoạn gì có thể dùng. Tôi – An Tuyết Thần tuyệt sợ." An Tuyết Thần hướng về người đàn ông hệt như Satan , ngầm bội phục tinh thần can đảm của mình.

      Phàm Ngự liếc nhìn gương mặt quật cường của An Tuyết Thần hơn mười giây. Sau đó, gương mặt tuấn tú - mị hoặc kéo ra đường cong. Ấy chính là cương quyết – hung ác nham hiểm.

      "Tất cả đều nghe hết cho tôi, bắt đầu từ bây giờ được gọi ta là tiểu thư, mà thân phận mới của ta là, nữ giúp việc." Lời của Phàm Ngự giống như là mặt trời mới mọc chờ màn đêm tiến cung. Hung hăng xuyên thấu tim .

      hổ danh, quả nhiên là Phàm Ngự, Satan trần gian. Khóe miệng An Tuyết Thần kéo ra nụ cười cao ngạo tự tin, hướng về phía Phàm Ngự, khom người cúi chào sâu.

      "Tiên sinh, tôi biểu tốt, ra , thay vì ngủ bên cạnh ngài, chi bằng làm nữ giúp việc như bây giờ." khiêu khích, , nếu là trước kia, An Tuyết Thần - làm như vậy.

      Phàm Ngự nghe thấy lời của An Tuyết Thần, trong lòng nhất thời dời sông lấp biển, nhưng mà tận lực áp chế xuống. Đứng lên, đem An Tuyết Thần kéo vào trong ngực, nâng cái cằm lanh lảnh của lên, An Tuyết Thần đau nhức, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng mà lại quật cường để cho nó chảy xuống. đôi mắt trong veo như nước tức giận nhìn chăm chú vào Phàm Ngự, có chút sợ hãi, tại còn sợ gì nữa? Bạn tốt của mình bởi vì mình thất thân, người mà mình quan tâm nhất cũng là chỗ để mình dựa vào. sợ hãi cái gì đây? .

      Khóe miệng Phàm Ngự giương lên đường cong đẹp mắt. Ở bên tai , giọng hà hơi, : "Ai làm nữ giúp việc cần làm công cụ ấm giường, tôi cũng rảnh rỗi mà tiêu phí nhiều tiền bạc để mua nữ giúp việc. có phải ?"

      Những lời này, giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh hung hăng đánh từ đầu đến chân của An Tuyết Thần. Hô hấp của An Tuyết Thần trở nên dồn dập. lâu sau.

      ", có ý gì?"

      Vẻ mặt Phàm Ngự đùa giỡn nhìn : "Chính là ý mặt chữ, Tiểu Dã Miêu của tôi thông minh như vậy, phải biết."

      " cần, tôi muốn."

      Cánh tay nắm cằm của Phàm Ngự càng dùng sức. Trầm giọng : "Tôi qua với , ở trước mặt tôi, vĩnh viễn có quyền . tại lên lầu, tắm rửa sạch , đừng để cho tôi cảm thấy hơi thở của thằng đàn ông khác." xong, liền ghét bỏ, bỏ rơi An Tuyết Thần ở sau, tự nhiên lên lầu.

      Bị buông ra, trong nháy mắt, cái cằm trắng noãn của An Tuyết Thần ứ đọng máu, vú Trương nhìn mà đau lòng.

      "Tuyết Thần, làm sao lại trêu chọc thiếu gia. Vừa nãy, nên nhiều, mà nên khóc." Mặt vú Trương đau lòng nhìn đáng thương trước mắt.

      An Tuyết Thần cắn môi dưới. " thể nào, đời này tôi cũng nguyện ý khuất phục dưới chân của ta - Phàm Ngự, tôi tình nguyện chết."

      Bên trong ánh mắt của An Tuyết Thần có nhiều đau đớn. Đột nhiên cảm thấy trận nôn khan.

      "Nôn, nôn." An Tuyết Thần nắm dạ dày .

      Vú Trương nhìn phản ứng của An Tuyết Thần: "Tuyết Thần, làm sao vậy, có phải thoải mái."

      An Tuyết Thần lắc đầu cái. Mệt mỏi : " có, gần đây hơi buồn nôn, tôi đoán là có liên quan đến thời tiết, hình như ăn thứ gì đó bị hỏng thôi."

      Vẻ mặt vú Trương hoài nghi nhìn An Tuyết Thần. phải là, mang thai chứ? Có nên với thiếu gia ?

      Nhìn theo bóng lưng nhắn lên lầu, vú Trương than thở, lắc đầu "Nghiệp chướng."

      An Tuyết Thần vì chơi cả ngày nên rất mệt mỏi. Dòng nước chảy ấm áp. Đem cả người chảy vào bồn tắm. Khuôn mặt nhắn hồng hào, mái tóc dài như suối vì ướt mà chảy xuống bồn tắm lớn, quả thực là bức tranh mỹ nữ trong bồn tắm.

      Phàm Ngự đợi lâu cũng trông thấy An Tuyết Thần, ai biết vừa tiến vào nhìn thấy cảnh đẹp như vậy. Chỉ cảm thấy bụng dưới căng cứng. Vật tượng trưng cho phái sớm bành trướng theo huyết mạch. Nhu cầu cấp bách cần dãn nở.

      Phàm Ngự nhàng nâng thân thể An Tuyết Thần ra khỏi mặt nước, cảm giác lạnh lẽo bao phủ An Tuyết Thần, nhíu nhíu mày, sau đó mở đôi mắt mông lung , nhìn thấy mình trần truồng bị Phàm Ngự đặt trong ngực. Cả kinh.

      "A, Phàm Ngự, buông tôi ra. Thả tôi xuống. Ai cho tiến vào, ra ngoài"

      Phàm Ngự nhíu lông mày, nhìn người thành ở trong ngực. Giọng ràng vui. Lại thêm việc tối nay thế nhưng giúp đỡ người kia, liền tức giận. tay ném An Tuyết Thần lên giường.

      "Nơi này, tất cả đều là của tôi, bao gồm cả , coo biết , tại, nên làm nghĩa vụ của rồi, làm người phụ nữ có công dụng duy nhất." Phàm Ngự giọng với **. đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú vào thân thể xinh đẹp giường, yết hầu hơi mất tự nhiên mà chuyển động chút, thể thừa nhận, thân thể của đủ để cho mỗi người đàn ông điên cuồng vì .

      An Tuyết Thần nắm chặt cái chăn và vạt áo bao quanh mình, ràng nhìn thấy đáy mắt thâm thúy của ta từ từ **, rất nồng liệt, thể thừa nhận. Vẻ mặt này xinh đẹp như phụ nữ.

      ", cần, đừng tới đây. Đừng chạm vào tôi." An Tuyết Thần thể thừa nhận, giờ phút này sợ, sợ bị chiếm đoạt tàn bạo. cầu ngừng nghỉ. Nhiều đêm trước kia, nhắc nhở sâu sắc.

      Phàm Ngự hài lòng nhìn phản ứng của An Tuyết Thần, khóe miệng kéo ra nụ cười đùa giỡn.

      " cần, nếu để cho tôi nghe thấy cái chữ "" này." Dứt lời, cúi người bao trùm thân thể

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :