1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi (132 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67: Phần thưởng liên hoan

      An Tuyết Thần bị Phàm Ngự ép buộc nhét vào trong xe. Đợi Phàm Ngự cũng ngồi vào xe, nổi cơn giận dữ ngút trời.

      "Này, làm gì thế. Tôi còn muốn ra ngoài ăn mừng với Viện Viện nữa?" An Tuyết Thần vô cùng tức giận giống như người đàn ông bá đạo này, .

      Phàm Ngự chỉ khẽ mỉm cười. "Chính là dẫn ăn mừng, tôi phải đồng ý với , là nếu vào Top 100, tôi đồng ý điều kiện của sao?"

      Sau khi nghe Phàm Ngự nhắc nhở, chợt An Tuyết Thần mới nhớ ra chuyện này. Sau đó nghi ngờ hỏi. ". Cái gì cũng có thể sao?"

      Thấy An Tuyết Thần hỏi, ánh mắt Phàm Ngự hơi biến thành u ám.

      "Bảo bối, tôi có thể cưng chiều em, nhưng đừng mơ tưởng rời khỏi tôi, tin lời tôi , trừ phi tôi muốn thả em ."

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, vừa rồi hỏi ý cũng như thế, nhưng vậy rồi.

      Trước đây, An Tuyết Thần học được cách tiến bước lùi bước. " có nghĩ như vậy."

      Nghe thấy câu trả lời của An Tuyết Thần, mặt Phàm Ngự thay đổi có “thúi” như vậy nữa.

      Quân thấy nước sông Hoàng Hà từ trời đổ xuống, chảy ra biển trở về nữa.

      Quân thấy đau buồn cha mẹ trước gương đầu bạc, sớm mai đen, hoàng hôn thành tuyết.

      Phàm Ngự dừng xe trước khách sạn. mang An Tuyết Thần tới khách sạn sang trọng nhất - đắt nhất thành phố, nhưng đồng thời nó cũng là của Phàm Ngự .

      Phàm Ngự và An Tuyết Thần tựa người ngồi lên chiếc ghế đệm, vị trí này có thể quan sát được toàn cảnh, cũng là chỗ chỉ dành riêng cho Phàm Ngự.

      Hai người cứ nhìn nhau như vậy, Phàm Ngự tình cảm chân thành, An Tuyết Thần cảm tính. Trong khách sạn sang trọng như vậy, mà lại mặc đồng phục học sinh, nghĩ thế nào cũng thấy thích hợp với chỗ này.

      phục vụ chạy đến, mở cửa bước vào.

      "Phàm tiên sinh, ngài cần gì?" Quả nhiên, nhân viên phục vụ đều là mỹ nữ, cũng đừng xem thường nhân viên phục vụ ở nơi này. Bình thường, tiền lương mỗi tháng hơn năm vạn.

      "Bảo bối, thích ăn cái gì." Phàm Ngự đưa thực đơn đặt vào trong tay An Tuyết Thần, ý bảo gọi thức ăn.

      Nhìn lượt. "Làm phiền cho salad rau /Vegetablesalad, canh rau hỗn hợp Italy /Minestrone-soup, ly trái cây mùa hè /Freshfruit, cứ tạm thời như vậy ."

      Nhân viên phục vụ nhìn học sinh cấp 3 này, tiếng cũng tồi.

      Nhân viên phục vụ nhận lấy thực đơn. "Tốt, vậy còn Phàm tiên sinh?"

      "Giống thế." Câu trả lời của Phàm Ngự khiến nhân viên phục vụ hết sức ngạc nhiên. biết ăn những đồ này.

      "Tốt, xin chờ chút."

      An Tuyết Thần quay đầu nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ. ngồi tít cao. Còn thế giới dưới kia bé. Nhà nhà thắp đèn, mỗi chiếc đèn giống nhau về họa tiết.

      Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vô tình nhớ tới bài thơ.

      Nguyên văn:

      "Hoa dịch viên mộ, chiêm chiếp tê điểu qua. Tinh trước khi Vạn Hộ động, tháng bàng Cửu Tiêu nhiều."

      " ngủ nghe Kim thược, bởi vì phong nghĩ ngọc kha. Minh triều có phong chuyện, đếm hỏi đêm như thế nào?"

      "Ta quên người, người forget me not"

      Dịch:

      “Bông hoa mình trong ánh hoàng hôn, tiếng kêu líu lo của chim Điểu làm ta xao xuyến. trời, ngôi sao luôn có muôn vàn vì sao dõi theo, mỗi tháng các ngày gần kề chênh nhau.”

      “Lăng tẩm nghe được tiếng chiêng, bởi vì phong tục muốn trong trắng đẹp đẽ. ràng ban đêm phủ kín công việc, kể ra tra hỏi ban đêm thế nào?”

      “Ta quên người, người chớ quên ta.”

      Phàm Ngự mê đắm nhìn An Tuyết Thần, như vậy.

      "Bảo bối, em đẹp." Trong nháy mắt, Phàm Ngự cảm thấy trước mắt có thể ở bên cạnh cả đời.

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự cười cười, đối với lời khen ngợi, chẳng có lạ gì.

      "Ngự, sao? Em còn muốn giải thích, gia đình em vừa xuống máy bay, lúc nữa thăm hỏi bác trai, bác ?" Dứt lời, người phụ nữ đó ngồi xuống bên cạnh Phàm Ngự.

      Sắc mặt của Phàm Ngự thay đổi, cực kỳ hiểm ác. Người phụ nữ này chính là lúc vui đùa hôn - tại cũng chính là vị hôn thê của .

      Người phụ nữ rời tầm mắt đến An Tuyết Thần ngồi đối diện.

      "Ngự, em này là ai vậy?" xong, giống như An Tuyết Thần, tự giới thiệu mình.

      "Xin chào em , tôi là vị hôn thê của Ngự." Người phụ nữ ngạo mạn .

      Mặc dù, Phàm Ngự rất ghét người phụ nữ này, nhưng là bởi vì mối quan hệ của hai nhà nên thể chấp nhận ta.

      Bỗng nhiên, lông mày An Tuyết Thần nhíu chặt lại, vô cùng bực dọc nhìn người phụ nữ này nũng nịu.

      An Tuyết Thần cười to.

      ", chào trẻ ạ, cháu nhìn thế nào cũng thấy như hơn 30 tuổi, sao da lại tốt như người 26 vậy? Hai người cứ tiếp tục chuyện, cháu quấy rầy." xong, xốc túi sách lên, bước tự nhiên rời khỏi tầm mắt của họ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68: Vị hôn thê của Giản Nam trở về (P1)

      An Tuyết Thần liếc mắt về phía Giản Nam, lại phát , cũng nhìn , ánh mắt phức tạp. Vậy là ý gì. Thương hại sao? cần nhất chính là thương hại của . Nhịn xuống nước mắt, xoay người, để nhìn thấy nước mắt của , Giản của trở lại, nhưng cảnh còn mà người mất - -An Tuyết Thần rất tự nhiên cất bước rời . Bỏ lại khuôn mặt giận dữ của người phụ nữ, và vẻ mặt nghiền ngẫm của người đàn ông.

      Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng An Tuyết Thần, nép vào lồng ngực người đàn ông làm nũng, .

      "Ngự, nhìn ta kìa, nhìn em kiểu gì mà gọi là . Bây giờ, những tuổi lễ phép.” Nhưng đổi lại, thái độ điên cuồng của Phàm Ngự, đôi mắt sắc bén giống như chim ưng.

      Bị dọa sợ, người phụ nữ dám chuyện nữa. Phàm Ngự nhìn theo hướng An Tuyết Thần rời khỏi, khóe miệng xuất vẻ tàn ác.

      mình An Tuyết Thần đứng trong thang máy, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Cảm giác như cả người bị mất hết sức lực. sao vậy. Đầu lắc lắc, chờ cửa thang máy mở ra.

      "Đinh - -"

      Nhưng, đập vào mắt là người đàn ông ngày nhớ đêm mong. Cảm giác đầu tiên của là Giản Nam trở lại, nhưng phải mình. An Tuyết Thần nhìn người đàn ông đối diện, nhất thời hô hấp trở nên dồn dập - khó khăn. Trời, đây phải là mộng du. Còn người phụ nữ bên cạnh, có thể nhìn ra mối quan hệ của hai người. nên làm thế nào đây?

      Người đàn ông nhìn người trong thang máy ngẩn người, nhưng thoáng cái biến mất, ôm người trước ngực bước vào thang máy. Nhưng An Tuyết Thần lại hề tức giận, trong khoảnh khắc đó, linh hồn như bị rút cạn kiệt rồi.

      ra, sớm có người , làm sao mà nhớ đến chứ? Xem ra, bây giờ thăng chức rất nhanh. An Tuyết Thần ra sức bình tĩnh lại, bởi vì đây là phong cách của riêng . Đột nhiên từ trong khoảng vang lên thanh bồng bềnh của người đàn ông.

      "An Tuyết Thần, cứ cho rằng mặc đồng phục học sinh vẫn bị người khác cản lại. Tổng giám đốc Phàm Ngự mời bữa tiệc lớn miển phí. Vị tiểu thư này, hãy nghe lời tôi lấp tức quay trở lại phòng ăn . nên gây khó dễ cho những người làm công như chúng tôi."

      Nghe xong, mặt An Tuyết Thần lúc trắng lúc hồng, hơi thở hừng hực chứa đầy căm phẫn.

      "À, Nam, xem người bọn họ có phải là vừa nãy hay .” Thanh người phụ nữ đầy kiều.

      "Tiểu thư à, chương trình truyền hình phải nhé, hình như bọn họ tìm người."

      An Tuyết Thần quay đầu lại, nhìn Giản Nam, nhưng thuận theo đưa mắt nhìn lên người đáng , làn da trắng mịn, khuôn mặt tinh, hai mắt sáng như sao.

      thanh lần nữa vang lên, tuy nhiên, nó lại làm cho người khác tan nát cõi lòng.

      "An, tiểu thư An Tuyết Thần, nghe lời tôi quay lại , cũng biết tính tình của ngài Phàm Ngự, đừng làm chúng tôi khó xử."

      "Bảo bối, ngoan ngoãn quay lại, tôi muốn đuổi hết những người này . Chẳng lẽ em hy vọng, tất cả bọn họ vì em mà thất nghiệp sao?" Thanh trầm thấp mênh mang, tỏa ra hơi thở nguy hiểm, thể ngăn cản, – Phàm Ngự trời sinh là vương giả.

      "Em , mau quay lại ." tốt bụng nhắc nhở.

      An Tuyết Thần lấy điện thoại di động ra, nhấn mã số. Bên trong truyền đến thanh khàn khàn quyến rũ.

      "A lô, bảo bối, muốn về sao?"

      An Tuyết Thần tức giận đến run người.

      "Phàm Ngự, rốt cuộc muốn đùa thế nào nữa."

      "Ha ha, tôi rồi, thưởng cho em. Khuôn mặt tức giận của em đẹp." xong, ngắt điện thoại luôn.

      An Tuyết Thần nhìn quanh bốn phía, khi tầm mắt thấy máy theo dõi, đập mạnh chiếc điện thoại, coi nó như máy theo dõi kia.

      Mà Phàm Ngự hai chân bắt chéo, ngồi trước máy theo dõi, khóe miệng ra nụ cười u, lạnh lẽo. Bảo bối của biến thành bộ dạng mèo hoang rồi.

      An Tuyết Thần nhìn điện thoại di động bị hỏng, hung hăng quăng túi sách xuống. Sau đó ấn thang máy để lên, nhưng các con số lại xuống rồi.

      Phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm An Tuyết Thần, mà cũng phát .

      "Nam, chúng ta cũng vào phòng này ăn cơm , đây chính là phòng ăn của Ngự sao?" Người phụ nữ nằm gọn trong ngực người đàn ông, cất giọng dịu dàng.

      Thế nhưng, câu này truyền đến tai của An Tuyết Thần, tâm liền chấn động, quay đầu nhìn .

      " biết Phàm Ngự?"

      nhìn An Tuyết Thần từ xuống. " ra, tôi là bạn từ của Ngự. Nam, xem, Ngự cũng thích ngây thơ nè."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69: Vị hôn thê của Giản Nam
      Edit: thietluna

      Tuổi xuân liệu có thể giữ mãi ? Vô tình gặp được người, nhưng ta lại biết người sắp rời xa. Nếu như, tình của chúng ta đủ lớn để cùng chung con đường, ta mù quáng tìm kiếm thứ gì đó, điên cuồng chạy về nơi nào đó? Gặp được nhau là có duyên, nhưng duyên này chỉ là gió thoảng qua mà thôi.

      Thất tình là tại nông nổi, tại, việc cần làm là buông tay, buông tay và buông tay. ra thất tình cũng có gì là ghê gớm cả, chỉ là được ở bên nhau thôi, đương nhiên là vì họ muốn rời xa nhau, vì vậy quyết định mình phải mạnh mẽ.

      thất tình sao? từng say đắm sao? , chỉ có mình đơn phương thôi?

      Tình là nguyên nhân của mọi đau khổ, nữa con người ta mới tiêu diêu tự tại___________

      ********

      hay lắm, có thể làm được sao?

      gian nơi này quá bức bối, hô hấp của ngày càng khó khăn, sắp thở nổi rồi. Ánh sáng, thấy ánh sáng rồi.

      An Tuyết Thần nhìn thấy cửa thang máy mở ra, đợi cửa mở hoàn toàn, chạy nhanh khỏi nơi đó, mong đợi, đau lòng và nổi nhớ, nhớ, rất nhớ, nhớ rất nhiều

      Giản Nam nhìn bóng lưng chạy , lông mày cau lại chặt, ấy thay đổi.

      An Tuyết Thần trở lại phòng ăn, nhìn thấy có hai ghế trống, cau mày tới cạnh Phàm Ngự, thở hỗn hển.

      " Có chuyện gì?"

      Phàm Ngự nhàng nhấp hớp rượu vang đỏ, nhàn nhạt mở miệng: "Đây là lời xin lỗi của "

      An Thần Tuyết kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn Phàm Ngự, gọi trở lại chỉ để giống như vị hôn thê của lời xin lỗi, thấy mình như con ngốc.

      "A, Ngự, ngờ có thể gặp ở đây" Là ấy

      Thân thể An Tuyết Thần bỗng run lên, dám quay lại nhìn, từ trước đến giờ chưa bao giờ lúng túng như vậy.

      Phàm Ngự nhìn đó, lộ ra nụ cười chứa đựng cưng chiều, nụ cười hiếm thấy

      "Trở về từ lúc nào? Sao thông báo cho Ngự biết, cho người ra đón" Phàm Ngự đến bên cạnh , hai người ôm nhau chặt, sau đó nhìn hai người con này chào hỏi nhau.

      "Chị dâu, chị cũng vừa tới à?" dĩ nhiên là hỏi vị hôn thê của Phàm Ngự.

      Bây giờ, An Tuyết Thần chỉ muốn biết mất khỏi cái nơi làm người ta hít thở thông này thôi, trong lòng cố gắng tự trấn an bản thân.

      "Ừk, đúng vậy, em cũng mới tới à, người này là...........? cười gượng gạo

      rất vui, cười rạng rỡ, níu lấy tay Giản Nam

      "Đây là vị hôn phu của em, Giản Nam" tươi cười ....... Thanh đó làm tan nát cõi lòng .

      An Tuyết Thần nhìn Giản Nam mà lòng đau đớn, quả nhiên bọn họ là quan hệ đó. là ngốc, suy nghĩ quá đơn giản

      gương mặt Phàm Ngự tản ra khí lạnh bức người, hung ác nhưng che giấu rất kín đáu.

      Hai người đàn ông bắt tay nhau, thể ở nơi này thêm nữa. Mặc dù rất khó, nhưng muốn rời khỏi đây ngay lập tức

      "Tôi xin phép trước" vô lực mở lời, chậm rãi lướt qua người Phàm Ngự, nhưng đâu để dễ dàng như vậy!

      Phàm Ngự nắm khuỷa tay của An Tuyết Thần giữ lại "ở lại dùng cơm"

      An Tuyết Thần tức giận nhìn Phàm Ngự, muốn hất tay ra, nhưng câu của .

      "Nếu như muốn cho Giả của emn biết chuyện, là tình nhân của tôi nên ngoan ngoãn chút"

      Phàm Ngự kéo An Tuyết Thần ngồi cạnh , nhìn Nguyệt Nhi.

      "tới đây ngồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm"

      Nguyệt nhi vui vẻ kéo tay Giản Nam cùng ngồi xuống, nhưng ánh mắt Giản Nam lại luôn nhìn chăm chú An Tuyết Thần dù họ cách nhau ly rượu, ánh nhìn này sao qua được mắt .

      Giờ phút này, An Tuyết Thần cảm thấy như tan thành trăm mảnh, cảm giác ngày tận thế đến rất gần, rất rất gần .

      Phía đối diện, Giản Nam vẫn chăm chú nhìn , gương mặt đầy hoài nghi, ánh nhìn này cách nào thoát khỏi tầm quan sát của Phàm Ngự

      " Ngự, này chính là người truyền hình..., là có khí chất" Nguyệt Nhi mỉm cười, những lời như thế bên tai người khác nghe vô cùng chói tai.

      Phàm Ngự chỉ gật , Nguyệt Nhi nhìn An Tuyết Thần, khuôn mặt đầy nghi hoặc.

      " Ngự, vậy ấy là__________"

      Giản Nam cũng mong đợi câu trả lời từ Phàm Ngự.

      Phàm Ngự cảm thấy cái nhìn của Giản Nam, khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh khốc, khát máu, nhìn , ôm .

      "Chỉ là tình nhân bỏ tiền ra mua, cùng là bạn giường mà thôi"

      Mọi người kinh ngạc trợn mắt lớn, cõi lòng tan nát, vì luôn ôm mộng được gặp lại Giản của mình, nhưng giờ đây chẳng còn gì cả. An Tuyết Thần quay lại nhìn Phàm Ngự, tuấn như vậy, nhưng cũng là nhẫn tâm. Ác ma, là ác quỷ đến từ địa ngục, tàn nhẫn.

      Thân thể ngừng run rẩy, cõi lòng vốn thanh tịnh nhưng giờ đây nó còn được thanh tịnh nữa. Cả người như quả cầu lửa sắp nổ tung.

      cảm nhận được ánh mắt khi dễ của Giản Nam dành cho , thấy mình tan biến vào khí. An Tuyết Thần thể chịu đựng thêm nữa, những ánh mắt khi dễ đều hướng về phía , đứng bật dậy, tay cầm ly rượu hất thẳng vào gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự.

      An Tuyết Thần xoay người chạy , chạy nhanh, chạy khỏi nơi đó, chạy cho đến khi thể chạy được nữa mới dừng lại. đứng laj cầu thang, thu mình lại góc, khóc lớn, khóc cho vơi cơn đau trong lòng, cõi lòng tan vỡ thành ngàn mảnh rồi, đau đớn.

      Cuộc sống, cuộc sống của tràn ngập thất vọng. thể trốn thoát khỏi Phàm Ngự, trốn khỏi số mạng đáng buồn này, số mạng chỉ dành cho .

      thân thể yếu ớt co rúc cầu thang giống như thiên sứ bị thế gian vứt bỏ, thể chịu đựng thêm nữa,

      "A, a............ Tại sao, tại sao bất công như vậy, trời ơi, sao lại đối xử với tôi như vậy?"

      Tiếng khóc ấy chỉ động lòng người, động được đến trời cao. An Tuyết Thần biết mình ra khỏi nơi đó bằng cách nào, cứ bước , bước , bước đến ngã tư đường. Cơn gió mát lướt qua gương mặt tái nhợt của , linh hồn bị rút cạn, chỉ còn lại thân xác này - thân xác bẩn thỉu.

      Gió nhàng thổi, thổi qua gương mặt ưu phiền của , gió cuốn theo những phiền muộn trong lòng . Quá khứ đẹp đẽ ấy còn dành cho nữa, nên quay đầu lại để đuổi theo nó nữa, chạy về phía trước, nơi nào đó trong tương lai có thể tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình.

      An Tuyết Thần vuốt mái tóc dài của mình, phiền não như tơ vò, cũng như mái tóc lúc này.

      Thời gian trôi và thời gian cuốn trôi mọi phiền não của .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70: Trừng phạt độc ác

      An Tuyết Thần lang thang đường, từng tưởng tượng qua vô số lần bọn họ gặp lại nhau, nhưng nghĩ đến là ngàn lần nghĩ đến bọn họ gặp nhau dưới tình huống như vậy. Ông trời giống như trêu đùa vậy.

      Bất tri bất giác được ba giờ rồi. Lúc lấy lại tinh thần, biết ở chỗ nào. Chỉ là cứ thế miên man.

      Ngày bất tri bất giác biến thành lòng đỏ trứng. Chân trời nổi lên đỏ ửng, ngày cũng giống như bức tranh xinh đẹp. Nhìn phía Tây sắp hạ xuống ánh tịch dương (chiều tà). Thưởng thức cùng nó cảm giác xuống núi về nhà. Mặt trời về nhà. Còn nhà ở đâu?

      Giờ phút này, cảnh tượng giống như nội tâm vậy. Đỏ rực, lửa đỏ qua nhanh làm mờ trái tim . Phía chân trời từ từ thay đổi tối đen. Nhưng, An Tuyết Thần vẫn ngồi ghế mây ở công viên, ngắm nhìn bầu trời.

      Ban đêm lành lạnh, những giọt sương li ti lạnh lẽo rót vào xương, hai tay Tuyết Thần ôm chặt thân thể. Ấm áp này sưởi ấm được trái tim lạnh giá.

      Bóng đêm bao phủ, nước hồ bập bềnh, cành liễu đung đưa trong gió, giống như mái tóc dài tung bay. Gió đêm thổi làm mặt nước lăn tăn gợn sóng đến trước mặt . Hít sâu hơi, toàn thân cảm thấy sảng khoái, giống như ở chín tầng mây. Vào giờ khắc này trái tim bay lên, khí bốn phía giống như "bò sữa", nhu hòa, thơm ngon, ngọt ngào, trơn nhẵn thấm vào linh hồn . Bóng đêm ngày mùa thu giống như quả táo sắp chín, màu sắc càng ngày càng sâu, đêm càng ngày càng sâu, thôn xóm nơi xa ánh đèn lốm đốm, cây cối mờ ảo, hơn nữa xa xa là mảng sâu và đen, chợt nhìn, giống như vẩy mực dày đặc lên bức tranh thiên nhiên, cứ như vậy lẳng lặng trải ra trước mặt .

      Khắp cả bầu trời, những ngôi sao phát sáng giống như viên ngọc sáng, lấp lánh trong đêm. Vì tinh tú, sao băng kéo dài vệt sáng vàng bầu trời đêm, giống như Chức Nữ quăng gấm tuyến. . . . . .

      Đôi mắt của giống như sao đêm. Nhưng mà thể lấp lánh giống như những vì sao đêm kia. Đôi mắt có ánh sáng, để lại con ngươi trống rỗng.

      Bên trong chiếc xe sang trọng cách đó xa, người đàn ông nhìn thấy tất cả, và cũng bất lực. Chân mày nhăn lại, nhìn bóng dáng gầy yếu của , trong lòng lên chút nỡ. Dù vậy cũng cho phép trong lòng có người đàn ông khác, ít nhất bây giờ vẫn là người phụ nữ của .

      Trong mắt Phàm Ngự lóe lên ham muốn chiếm giữ mãnh liệt. Tròng mắt đen của như him ưng, trời sinh phong độ vương giả, tan biến được.

      Hai mắt An Tuyết Thần hơi khép lại, giọt nước mắt trong suốt trào ra. Giống như phía chân trời quét qua vệt sao băng, giữa thảm thương lại lộ ra mỹ lệ.

      An Tuyết Thần dứt khoát đứng lên, trận gió có thể cuốn thân thể mềm mại. Bước về phía trước, cũng biết nên đâu, chỗ nào.

      Đột nhiên, luồng sáng chiếu vào đôi mắt , đưa tay lên để che bớt ánh sáng chói mắt đó. Sau khi chủ nhân chiếc xe bước xuống, mới biết phải ai khác mà là kim tiền chủ nhân ( người chủ giàu có), vừa nhục nhã người đàn ông của .

      An Tuyết Thần nhìn , lần đầu tiên tròng mắt xinh đẹp của thoáng run. hận, hận, hận người đàn ông trước mắt, người đàn ông hủy hoại cả cuộc đời . Đôi mắt có hoảng hốt, có sợ sệt, đôi mắt hề gợn sóng nhìn .

      mặt Phàm Ngự quét qua tia độc ác, đối với người phụ nữ coi , vẻ mặt đầy giận dữ. Kéo , sau đó mở của xe, hung hăng đẩy vào.

      Ngay sau đó, Phàm Ngự cũng ngồi vào trong xe, bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy đáy mắt lên tia hung ác, trong lòng An Tuyết Thần khẩn trương. Đối mặt với người đàn ông này, lòng vẫn ứ đọng.

      Còn chưa chờ phản ứng, mạnh mẽ, hung ác cắn lên môi , máu tươi lan ra trong miệng hai người.

      Biết hai người thể hô hấp, Phàm Ngự nắm lầy tóc kéo ngược ra sau, cất giọng giễu cợt.

      "Như thế nào? Người tình cũ trở lại. Đau lòng?"

      An Tuyết Thần nhìn chòng chọc, cũng chưa có trả lời. Chỉ im lặng. Người đàn ông nhìn vẻ mặt có gì cả của , toàn than tỏa ra khí lạnh rùng mình. Đôi mắt chim ưng híp lại.

      lần nữa An Tuyết Thần lại biết chọ giận con sói này. Sói đội lốt người.

      Phàm Ngự buông ra, nhìn quanh người bằng nụ cười ma mị - khát máu, nâng cằm An Tuyết Thần lên.

      "Thế nào? Động lòng? Nhưng thấy như vậy, mà ta vẫn còn sao? Mà là vị hôn thê?" Phàm Ngự nhắc nhở An Tuyết Thần từng câu từng chữ. Mặc dù biết đó là , nhưng vẫn đâm vào lòng , rất lâu cũng bình ổn lại được.

      An Tuyết Thần nhìn người đàn ông trước mắt, hận , muốn phản kháng lại . Nhưng mà phản kháng được sao? Hai chân Phàm Ngự dùng sức áp chế, An Tuyết Thần cảm thấy nụ hôn của tăng thêm sức lực, đôi môi bị chà xát đau đớn, đầu lưỡi cũng bị cắn, đau là cảm giác duy nhất của An Tuyết Thần.

      bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt non mềm của , còn bàn tay khác mơn trớn lên thân thể của .

      Xoẹt—— trong nháy mắt, đồng phục học sinh bị xé nát, rải rác từng góc trong xe.

      ", , , cần, cầu xin, cầu xin . Đừng mà" An Tuyết Thần cố hết sức phản kháng, cầu xin .

      Khuôn mặt Phàm Ngự châm biếm. Mỉa mai : ", nên nhớ, ở trước mặt tôi, mãi mãi đủ tư cách để ." xong, đem ngón tay tiến vào nơi chật hẹp – khô khốc của .

      "Ô ô, cần, cần" Đây là làm nhục .

      "Hừ, cần sao? Hử? xem chút, ướt thành cái hình dáng ra sao. Đàn bà, đúng là đê tiện gớm, ở dưới người tôi cho phép nghĩ đến thằng khác."

      "Ừ" thuần thục khơi lên dục vọng mãnh liệt trong người , nhịn được rên rỉ thành tiếng.

      "Kêu to chút, lớn tiếng lên, phải xem hạ tiện thế nào. Tôi thích thanh dâm đãng của ." Thanh khàn khan, tối tăm , mỗi câu đều làm trái tim đau nhói.

      Phàm Ngự hài lòng nhìn thân thể người phụ nữ phía dưới, mặt mũi ửng hồng, cúi xuống bên tai , thổi khí .

      " cho biết, đây là trừng phạt trung thành với tôi, ngay cả suy nghĩ cũng được, suy nghĩ của cũng là của tôi.” Giọng điệu của rất dịu dàng, vừa bá đạo tuyên bố cái gì?

      trán Phàm Ngự toát ra từng giọt mồ hôi hột. Lại phải kiềm chế muốn .

      "Đau, muốn nhớ kỹ loại đau đớn này, trong lòng chỉ có thể có tôi." Hung hăng rút ra vật khổng lồ của , nhàng rút ra, hung hăng tiến vào. Mỗi lần, cũng làm cho An Tuyết Thần có cảm thấy sắp chết.

      " cần, cần, cầu xin đừng như vậy." Khuôn mặt An Tuyết Thần đầy nước mắt, khổ sở cầu xin acx ma này. Quanh quẩn bên tai , chỉ có tiếng cười ma mị bawnu ám của .

      "Thu nước mắt rẻ tiền của lại." Cũng vì thế mà thả chậm tốc độ, ngược lại tốc độ co rút càng nhanh. chặt chẽ làm điên cuồng, có tế bào nào là tuôn trào.

      Nhìn mặt nhăm nhúm vì đau, cảm thấy gai mắt, nắm lấy bả vai chuyển ra sau, cơ thể hoàn mỹ quay lưng vè phía , muốn nhìn thấy nước mắt chán ghét kia nữa.

      Đôi tay Phàm Ngự nâng bụng lên, hung hăng tiến vào, điên cuồng luật động, mang đến khoái cảm cho , lại mang đau đớn xé rách cho . Hai mắt trở nên vô hồn, từ từ khép lại, rốt cuộc chịu nổi cầu điên cuồng của mà hôn mê bất tỉnh, nhưng thân thể phía dưới vẫn đau đớn chút nào giảm bớt.

      Ác ma, ác ma, ác ma. vẫn luôn là ác ma.

      Vẫn luôn là ác ma - Atula.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: Phản kháng lại

      Rốt cuộc phát tiết chính mình **, Phàm Ngự nhận được khoan khoái, xoay sang nhìn thân thể lạnh lẽo của An Tuyết Thần. Nhìn gò má trắng bệch như tờ giấy, cùng với đôi môi bị cắn rách, có vài vệt máu li ti. thoải mái phàm ngự, nhàng chuyển qua An Tuyết sáng sớm lạnh lẽo thân thể. Nhìn nàng trắng bệch như tờ giấy gò má của, cùng này bị cắn rách nát đôi môi, có chứa vết máu ti ti . Phàm ngự lòng của bị chặt nhéo lại với nhau. lại mất khống chế. Đối với cái này nữ nhân, luôn là dễ dàng mất khống chế.

      đôi bàn tay đau lòng vuốt ve gương mặt có chút huyết sắc của . Choàng lên người bộ âu phục, quấn quanh cơ thể .

      Tại biệt thự Phàm Ngự ——

      An Tuyết Thần nằm giường lớn mềm mại trong phòng Phàm Ngự. Đầu giường chạm khắc màu đỏ. Cao quý mà thanh nhã (đẹp mắt).

      "A, cần, cầu xin đừng" An Tuyết Thần thét chói tai với thầy thuốc rồi tỉnh lại, đầy đầu mồ hôi lạnh. Mở to mắt, nắm chặt cái chăn, nhìn chút thấy bản thân mặc đồ ngủ, từ từ đảo mắt nhìn xung quanh, quen thuộc như vậy, nhưng lại phải gian phòng của .

      Rắc rắc ——

      "Tỉnh" Là , cái thanh này luôn nhắc nhớ đến . Trầm thấp lại khàn khàn, như thanh ma quỷ, làm người khác bị hủy hoại.

      Toàn thân Phàm Ngự mặc quần áo thể thao màu trắng đơn giản, có vẻ lãnh đạm lại thoải mái, nhưng An Tuyết Thần làm gì có thời gian thưởng thức. bưng bát cháo, chầm chậm tiến lại gần .

      An Tuyết Thần thấy về phía mình, ôm chặt người, phẫn nộ - sợ hãi lùi về phía sau, mãi cho đến khi còn chỗ có thể lùi nữa.

      Phàm Ngự ngồi bên giường, nhìn thấy An Tuyết Thần sợ hãi , bất đắc dĩ thở dài.

      "Ngoan. Húp chút cháo." xong bắt đầu kéo An Tuyết Thần.

      "A - - a - -" Toàn thân An Tuyết Thần run rẩy, hét lên, "Đừng - - đừng tới - - đừng tới đây, tránh ra."

      An Tuyết Thần dùng hết sức đẩy ra, ngã nhào xuống sàn nhà.

      Phàm Ngự muốn tiến lên trấn an , nhưng nghĩ tới ngược lại dung hết sức phản kháng.

      An Tuyết Thần ôm chặt ga trải giường, lăn vào góc phòng, đôi mắt sợ hãi nhìn Phàm

      Ngự. Chỉ sợ tới đây.

      Phàm Ngự thấy bộ dạng như vậy của , đau lòng thôi. Muốn qua bế lên giường.

      An Tuyết Thần nhìn thấy Phàm Ngự tiến lại gần, kịch liệt phản kháng, .

      "Ác ma, ma quỷ, được, được tới đây."

      Phàm Ngự kinh hãi - sững sờ chút.

      "Thiếu gia, đủ rồi." Vú Trươn vào rồi, nhìn An Tuyết Thần cuộn tròn trong chăn, ngồi trong góc phòng đau lòng thôi.

      Phàm Ngự liếc mắt nhìn vú Trương, sau đó lại chuyển ánh mắt sang nhìn An Tuyết Thần.

      "Thiếu gia, lần này cậu cũng hơi quá đáng, An tiểu thư, ấy ** xé rách. Rất nghiêm trọng." Vú Trương nhìn thiếu gia, bất đắc dĩ .

      Phàm Ngự nhìn thân hình nhắn xinh xắn - dễ vỡ trong góc phòng, trong lòng giống như bị đạn bắn vậy.

      "Tôi, tôi cố ý."

      Vú Trương rất dễ nhận thấy, lấy làm kinh hãi. Nhìn thiếu gia, rồi lại nhìn An Tuyết Thần chút, thiếu gia chính là thích tiểu nha đầu này, chỉ là cách thức đúng.

      Vú Trương vỗ vỗ bả vai Phàm Ngự, thở dài, khẽ lắc đầu.

      "Thiếu gia, cậu ra ngoài trước , tôi mang thuốc cao tới đây bôi cho An tiểu thư, tôi sợ ấy nhìn thấy đồng ý trị liệu."

      Lông mày Phàm Ngự nhíu chặt, liếc nhìn người ngồi dưới đất, thở dài bước ra khỏi phòng. Còn lại hai người là vú Trương và An Tuyết Thần.

      " đáng thương"

      An Tuyết Thần thấy Phàm Ngự rời rồi, nghẹn ngào nhìn vú Trương khóc nức nở.

      "A, a, ô ô" Từng tiếng, từng tiếng khóc, toàn bộ đều lọt vào tai của Phàm Ngự đứng ngoài cửa.

      Vú Trương mụ nhìn người trước mắt khóc thút thít, đau lòng, đặt bát cháo xuống, tới bên cạnh, ôm vào lòng. Cảm nhận được tình thương ấm áp của người mẹ khi được ôm trong ngực, khóc càng to hơn. Trút hết những phẫn nộ trong lòng, cùng bất mãn, hơn nữa là sợ hãi.

      Vú Trương ôm người trong ngực, nhàng vỗ vỗ. "Được rồi, được rồi, sao nữa, tất cả đều qua."

      Vú Trương vỗ về người trong ngực, để cảm nhận được tình thương giống như người mẹ chết của . Rời khỏi cái ôm ấm áp, khuôn mặt nhắn của ngập tràn nước mắt, ngước lên nhìn người phụ nữ trung niên.

      "Trương, vú Trương." Run rẩy xong, những giọt nước mắt vẫn theo gương mặt rớt xuống sàn nhà.

      "Ừ, là vú Trương, đến, ăn chút cháo, có sức lực mới có thể hồi phục, mới có thể chiến thắng mọi việc." Vú Trương đau lòng .

      An Tuyết Thần nhìn vú Trương, điềm đạm gật đầu, vú Trương mững rỡ bưng bát cháo lại. Múc từng muỗng từng muỗng cho An Tuyết Thần ăn. Mà cũng rất nghe lời húp.

      Đúng vậy, muốn khỏe mạnh, mới có thể có tự tin chiến thắng, mới có hy vọng thắng lợi, yếu ớt như vậy . .

      Rắc rắc ——

      "Thiếu gia, tại sao cậu lại ở đây." Vú Trương bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Phàm Ngự đứng dựa vào tay vịn cầu thang, dưới đất ít tàn thuốc. Xem bộ dáng hình như đứng rất lâu rồi, sao vẫn chưa rời khỏi?

      Phàm Ngự ném điếu thuốc trong tay còn chưa châm lửa, nhìn vú Trương, lạnh nhạt mở miệng hỏi.

      " ấy, ấy thế nào rồi."

      Vú Trương hướng về phía Phàm Ngự gật đầu cái. "Ừ, ăn xong rồi. nằm ngủ"

      Phàm Ngự khẽ gật đầu, sau đó bước vào thư phòng. Vú Trương nhìn thao bóng lưng Phàm Ngự, thở dài sâu.

      Phàm Ngự ngồi ghế tựa, nhìn màn hình máy tính. cũng ngủ, mà ngồi trước gương, sững sờ nhìn chính mình. nhúc nhích. Giống như linh hồn bị rút cạn. Giống như đứa trẻ hiểu biết.

      Phàm ngự nhìn chằm chằm hình ảnh đó, nhìn gương mặt có chút huyết sắc kia. Trong lòng buồn phiền thôi. Cầm điện thoại lên.

      "A lô, ra ngoài, gặp ở Đế Vương." Cúp điện thoại, cất bước rời .

      Tại Đế Vương ——

      Phàm ngự ngồi bên trong phòng Vip, cầm trong tay ly Voltaire. Lắc lắc , nhìn xuyên qua ly rượu lấp lánh.

      "Ngự, thế nào, có tâm sao?" người đàn ông đôi tay an phận chu du người , chọc cho vang lên tiếng rên rỉ . . . . . .Tán dóc với người lớn lên từ - Phàm Ngự, cùng gia tộc, nhưng họ giống nhau. Tên là Lạc Trạch.

      "Trạch, cậu khi nào nhiều lời như thế?" Phàm Ngự tức giận qua.

      Rắc rắc ——

      "Hôm nay, Phàm Ngự mới tới đây, tất cả đều là chỗ quen biết, các em xem" Quản lý giả tạo của mấy em .

      Phàm Ngự nhìn thoáng qua: "Toàn bộ đều ở lại"

      "Đúng, đúng, dạ dạ" biết liên tục mấy câu dạ xong, mới chịu ra khỏi phòng.

      Em ngượng ngùng đến bên cạnh Phàm Ngự, biết nên làm cái gì. Khóe miệng Phàm Ngự ra nụ cười tà ác - mị hoặc.

      "Lại đây."

      từ từ đến gần Phàm Ngự, Phàm Ngự hề câu lệ, duỗi tay chạm vào ngực , ra sức xoa nắn. Chọc cho phát ra tiếng rên rỉ, cùng cầu xin tha thứ.

      Phàm ngự căm tức, đưa tay ra, xé rách quần áo người , chút do dự tiến vào cơ thể , quả nhiên vẫn là xử nữ.

      "A, đừng mà. . . . . ."

      Phàm Ngự điên cuồng luật động, như muốn xuyên thủng cơ thể . Đúng lúc này, cửa bị đá văng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :