1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi (132 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61: Party 3

      An Tuyết Thần xuống xe theo Phàm Ngự, đứng ở trước cửa khách sạn. Phàm Ngự nâng cánh tay của lên ngang eo, An Tuyết Thần liền hiểu ý đưa tay bé của khoác lấy tay , rồi cùng nhau vào trong khách sạn.

      vào hội trường, nhìn thấy rất nhiều người mặc lễ phục sang trọng đắt tiền. Nhảy múa theo nhạc cổ điển, giống như vào thế giới khác.

      Hội trường bỗng nhiên im lặng, loáng thoáng có thể nghe thấy thanh nín thở rồi lại hút khí cách gấp gáp. Mỗi chỗ có nhóm xôn xao, có chỗ là nhóm các quý bà , quý xì xào bàn tán. Giương mắt lên nhìn ngoài cửa, bên cạnh Phàm Ngự có từ từ đến người mặc lễ phục màu trắng, toc được vén cao có vài lọn tóc để xoã, vẽ mặt đoan trang, ngũ quan xinh xắn, như hoa như ngọc. Váy dài được cắt may phù hợp với đường cong hoàn mỹ người , trước ngực thiết kế nổi bật là cái nơ bướm, cùng với sợi dây chuyền cổ hình con bướm tạo nên trang nhã cao quý. Làn váy lay động thảm được chiếu dưới ánh đèn, khiến cho cả người mang đến thanh lịch và sang trọng giống như nữ thần Athena, ai có thể xâm phạm đến. cũng để ý người khác bàn tán hay nhìn như thế nào, dưới làn váy lay động từng bước uyển chuyển từ từ xuống, giống như tiên nữ xuống trần, công chúa ra ngoài diễu hành, lễ phép mà như xa như gần mỉm cười như có như , là người được nuôi dạy đúng mực. hổ là tiểu thư Hồ Điệp được người người tranh giành nhìn xem.

      Mặc dù bị ít nhiều ánh mắt nghi ngờ đánh giá, nhưng vẫn giữ vững được phong cách của mình, thản nhiên như nước ở trong hồ hề gợn sóng. Phạm Ngự liếc nhìn ở bên cạnh thu hút ánh nhìn của mọi người trong hội trường, trong lòng sinh ra cảm giác buồn bực nhưng khoé miệng vẫn lên nụ cười thoả mãn.

      An Tuyết Thần di động từng nhịp bước theo bước chân của Phàm Ngự, tao nhã giống như công chúa. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lanh, xinh đẹp thoát tục. Bất cứ phụ nữ nào cũng thể sánh bằng .

      Giống như trong sáng của thuỷ tinh làm xao xuyến trái tim của mỗi người đàn ông trong hội trường. Nhưng ai có thể chạm vào, bởi vì là người phụ nữ của Phàm Ngự.

      Đứng ở bên cạnh Phàm Ngự cần biết là an tâm hay lo lắng, mặc kệ ánh mắt mê luyến của đàn ông, cái nhìn ghen ghét của phụ nữ, chỉ cần bình tĩnh, yên lặng là được.

      Phàm Ngự bên tai An Tuyết Thần “ Bảo bối, tôi sang chào hỏi tiếng em cần theo, ăn chút gì trước .” xong liền rời .

      An Tuyết Thần gật gật đầu, sau đó ngồi vào bàn trong góc khuất. thế giới giả dối, tuy người họ mặc những trang phục lộng lẫy xa hoa, nâng ly chúc mừng, hỏi thăm nhau nhưng chẳng có câu nào lòng cả.

      Vào giờ phút này, ngồi trong buổi tiệc đính hôn nhưng chỉ biết chào hỏi buôn bán , buồn cười vì chẳng thấy câu chúc mừng nào cho chủ bữa tiệc. Mọi người gặp nhau vẫn là những câu hỏi khuôn mẫu lặp lặp lại. Đây là khách sạn cao cấp năm sao, trần nhà được lợp bằng thuỷ tinh trong suốt, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời với hàng ngàn vì sao và ánh trăng khuyết.

      An Tuyết Thần cúi đầu ngắm nhìn chiếc vòng ngọc, bất chợt thấy đôi giày da màu đen. An Tuyết Thần từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đó là người Mỹ.

      An Tuyết Thấn đứng lên nhìn người đàn ông nước Mỹ kia .

      Người đàn ông ấy quan sát An Tuyết Thần, sau đó bằng tiếng “ Beautifullady, hello.”

      Ngay tức khắc, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang An Tuyết Thần, ai cũng biết người đàn ông nước Mỹ kia tên là John, con trai của Bộ trưởng Bộ Tài Chính nước Mỹ.

      An Tuyết Thần chỉ đáp lại “ Hello sir, hello.”

      Tiếng của An Tuyết Thần rất tốt nhưng chỉ chào lại cách nghiêm chỉnh, mặc dù học qua rất nhiều ngôn ngữ.

      Người đàn ông nước Mỹ thấy tiếng của An Tuyết Thần tốt như vậy .Gật đầu cái, trong mắt có vẻ gì đó bẩn thỉu nhìn qua An Tuyết Thần.

      “ Feelshy, I go to the barthroom.” [ tiện, tôi phải nhà vệ sinh].

      Người đàn ông nước Mỹ nhìn bóng lưng rời của An Tuyết Thần, trong mắt toát ra chiếm đoạt.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62: Party 4

      An Tuyết Thần vào ngồi ở phòng vệ sinh, nhìn chính mình trong gương tự hỏi đây là sao?. Sau khi rửa tay xong bước ra ngoài,vừa xoay người nhìn thấy người đàn ông nước Mỹ khi nãy đứng ở cửa ra vào nhà vệ sinh. mặt An Tuyết Thần thoáng qua chút bối rối, nhưng rất nhanh biến mất dấu vết. Người đàn ông ấy gật đầu khi thấy từ từ đến, sau đó giống như muốn cùng theo ra ngoài.

      Nhưng mới vừa đến ngoài cửa, tay liền bị ta nắm lấy rồi kéo lại. Trong lòng An Tuyết Thần cảm thấy rất khó chịu nên quay đầu nhìn .

      Khi người đàn ông nước Mỹ nhìn thấy khuôn mặt An Tuyết Thần biểu tức giận. ta bước lên, đẩy vào tường giang hai tay chống lên tường giam giữ rồi .

      “ Người đẹp đêm nay, tôi muốn em theo tôi.” An Tuyết Thần nhìn người đàn ông nước Mỹ chuyện trước mặt. mặt xẹt qua tia sửng sốt nhưng rồi nhanh chống mất .

      An Tuyết Thần cố gắng thoát khỏi ta nhưng có tác dụng, An Tuyết Thần còn bình tĩnh, trong giọng có phần hơi run rẩy.

      “ Tiên sinh, xin mời ngài tránh ra tôi phải loại phụ nữ kia, tôi chỉ theo bạn đến dự tiệc. Cho nên, mời ngài tôn trọng tôi được chứ.”

      Người đàn ông nước Mỹ nhìn thấy kiên cường gương mặt An Tuyết Thần, lại thoang thoảng ngửi được mùi hương bách hợp người .

      “ Ưm, thơm. Đúng là hương thơm của người đẹp. Nếu như ở bên dưới tôi càng thêm mê người.” ta nhìn An Tuyết Thần cách lộ liễu trắng trợn.

      Phàm Ngự chuyện với quản lí công ty ở Hàn Quốc, quay đầu lại thấy An Tuyết Thần , liền sai người tìm . người đàn ông đến bên cạnh biết chủ động gì bên tai , liền thấy sắc mặt Phàm Ngự thay đổi. Sau đó bảo người đàn ông ấy rời .

      Người đàn ông nước Mỹ chuẩn bị hôn An Tuyết Thần từ trong nhà vệ sinh nam, người ông say khướt loạng choạng đến, giống như muốn nôn mửa, thấy thế An Tuyết Thần liền thoát khoải mà rời .

      Người đàn ông nước Mỹ thấy An Tuyết Thần thoát khoải rời liền tức giận mắng “ Mẹ kiếp, cút ngay cho tao.” Rồi đuổi theo ngay.

      Người đàn ông té nền nhà, đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo rồi cũng rời . Trở lại hội trường, An Tuyết Thần liền tìm kiếm bóng dáng Phàm Ngự. Xảy ra chuyện vừa rồi, nghĩ chỉ có Phàm Ngự mới là người có thể bảo vệ và cho tin tưởng.

      Rốt cuộc, ở góc thấy Phàm Ngự nâng ly chuyện cùng người nào đó. Khi nhìn thấy , liền an tâm đến lạ thường. chuẩn bị đến chỗ , thân thể giống như bị ai đó dùng lực kéo.

      “ Mẹ nó, người phụ nữ hư hỏng này, có biết tôi là ai hay hả? Coi trọng là số phần may mắn cho rồi, tối nay nên theo tôi qua đêm thôi.” Người đàn ông nước Mỹ tức giận mà lôi kéo An Tuyết Thần . Thu hút chú ý của mọi người xung quanh nhìn đến chỗ ta. Chắc chắn chút nữa có chuyện hay để xem, bởi vì bọn họ ai cũng đều biết này là người theo Phàm Ngự đến đây.

      An Tuyết Thần thấy ta cứ lôi kéo tay mình, muốn hất cánh tay ta ra, nhưng căn bản ta chịu buông tay . An Tuyết Thần sớm tức giận, gương mặt của cũng trở nên trắng bệch .

      “ Tiên sinh, mời ngài buông tay, làm ơn tôn trọng người khác chút.” An Tuyết Thần dùng giọng ôn hoà mà . Bởi vì, biết ở trong trường hợp này cần phải giữ thể diện cho Phàm Ngự.

      lúc An Tuyết Thần , ta tiến lên ôm lấy eo , cúi đầu môi ta tiến gần môi . Hành động ấy làm hoảng sợ , khi gần kêu ra tiếng rơi vào vòng ngực quen thuộc.

      Là Phàm Ngự, An Tuyết Thần ngẩng đầu lên nhìn . Hai tay ôm chặt láy hông của buông ra, có chút run sợ nhìn người đàn ông giận dữ đối diện.

      So với tức giận của đối phương, mặt Phàm Ngự vẫn thản nhiên , bình tĩnh như có việc gì. Chỉ là dùng hơi sức ôm chặt người run sợ trong lòng , đây là biểu tức giận.

      “ Ông John, con trai của Bộ trưởng Bộ tài chính nước Mỹ. Người phụ nữ của tôi có làm điều gì khiến ngài vui sao?” Phàm Ngự vẫn ôm An Tuyết Thần nãy giờ vẫn còn run rẩy trong ngực .

      Ngay khi Phàm Ngự An Tuyết Thần là người phụ nữ của , kia sớm hết tức giận mà chỉ là do dự. Trươc kia cha ta có nên đụng đến người đàn ông có tên là Phàm Ngự. Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, ta thể để mất thể diện. Liền nhắm mắt lại :

      “ À ra là người phụ nữ của ngài Phàm, tôi tại sao lại trùng hợp đến thê.” xong ánh mắt của ta con nhìn chầm chầm An Tuyết Thần, An Tuyết Thần ở trong lòng Phàm Ngự tránh né ánh mắt của ta.

      Trán Phàm Ngự nổi gân xanh, hừ còn già mồm giả bộ.

      Phàm Ngự buông An Tuyết Thần ra đến bên cạnh ta “ Nếu như muốn sống mà rời khởi Trung Quốc, muốn cha đột ngột bị cắt chức lập tức biến cho tôi, tôi hai lời đâu.” Khi nghe thấy lời khuyên của Phàm Ngự, cơ thể ta có chút rung động. Người đàn ông trước mặt này thể xem thường, lời của cho phép từ chối. ta quay sang giận dữ nhìn An Tuyết Thần, sau đó bước .

      Phàm Ngự từ biệt mọi người cách đơn giản, rồi ôm An Tuyết Thần rời khỏi bữa tiệc.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63: ai có thể chạm vào người phụ nữ của tôi

      Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần ngồi vào trong xe, chú Mã lập tức cho xe nổ máy rời . Ngồi xe, An Tuyết Thần nhìn thấy sắc mặt vui của Phàm Ngự. biết là có phá hư công việc của hay , rụt rè mấp máy đôi môi đỏ.

      xin lỗi.” câu xin lỗi, An Tuyết Thần đem đầu cúi thấp giống như đứa bé khi làm sai việc gì.

      Phàm Ngự quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng đáng của An Tuyết Thần. Gương mặt tức giận cũng dịu phần nào. Nâng cằm An Tuyết Thần lên, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt từ nào có thể miêu tả được xinh đẹp của nó.

      “ Em có sai, cái sai là gương mặt này quá mức sinh đẹp.” Lời của Phàm Ngự rất dịu dàng, ánh mắt cũng trở nên mập mờ.

      An Tuyết Thần thấy dịu dàng khuôn mặt tuấn tú của Phàm Ngự, gương mặt của cũng trở nên đỏ hồng hơn. An Tuyết Thần dựa vào vai Phàm Ngự, hành động này của vô tình làm cho nhìn thấy bộ ngực sữa đầy đặn rung chuyển của . Khiến cho ánh mặt của trở nên mờ mịt, hô hấp có chút rối loạn gấp gáp.

      Phàm Ngự phả hơi thởi bên tai An Tuyết Thần “ Bây giờ là em quyến rũ tôi sao?” Đối với lời ái muội của , An Tuyết Thần có phần dùng sức nắm chặt hai tay bé của lại.

      Phàm Ngự thương hôn lên đôi môi đỏ mọng nhắn của An Tuyết Thần, vừa dịu dàng vừa bá đạo. Đầu lưỡi nhàng đưa vào miệng, cạy ra hàm răng của An Tuyết Thần tiến vào trong khoang miệng, hưởng thụ hương thơm của riêng . Hai đầu lưỡi quấn quýt chỗ với nhau, trao cho nhau dư vị ngọt ngào của đối phương.

      gương mặt nhắn của An Tuyết Thần lên mảng hồng đỏ rực, Phàm Ngự hô hấp dồn dập, cho đến khi gần hết dưỡng khí mới buông tha môi .

      An Tuyêt Thần nhìn những giọt mồ hôi trán Phàm Ngự.

      “ Chú Mã chạy xe đến chỗ khuất nào đó .”

      Nghe thấy lời của Phàm Ngự, trong lòng An Tuyết Thần liền biết muốn làm gì. Khi xe dừng lại ở chỗ tối ít người qua lại, sau đó chú Mã bước xuống xe rời chỗ khác.

      Biết chú Mã , An Tuyết Thần bối rối hai tay càng thêm nắm chặt.

      Nhìn An Tuyết Thần biểu như vậy, càng thêm thích buông. bàn tay to nắm lấy tay bé của .

      còn ai làm phiền nữa.”

      A___________________

      Bộ lễ phục xinh đẹp của An Tuyết Thần, được Phàm Ngự xé làm hai mảnh. Liền xuất ra cơ thể mềm mại đáng của An Tuyết Thần, hương thơm quyến rũ cơ thể kích thích . Làm cho người em của ngâng cao đầu chờ bùng nổ.

      Phàm Ngự nhìn thân hình phía dưới, vừa nhắn vừa mềm mại trắng mịn, khuôn mặt bé đỏ bừng vì thẹn thùng e lệ. Khiến cho cảm thấy đáng muốn ăn ngay lập tức.

      Phàm Ngự ở bên tai trầm giọng , thanh trở nên khàn khàn mị hoặc.

      là đẹp.”

      “ Ừ.”

      “ A.”

      Hai người nhanh chóng đạt đến điểm cuối cùng của thăng hoa, ở trong xe Phàm Ngự điên cuồng muốn .

      lần lại lần nữa, biết muốn đến bao nhiêu lần. Đến khi có cảm giác thoả mãn mới chậm rãi buông tha cho An Tuyết Thần.

      Lúc Phàm Ngự lùi ra khỏi cơ thể ,An Tuyết Thần nhắm chặt hai mắt rồi, trong xe nồng đậm mùi hoan ái vừa xong.

      Phàm Ngự cầm lấy âu phục của đắp lên người An Tuyết Thần, sửa sang lại quần áo, bước xuống xe, hút thuốc.

      “ Này, tên John đó, giáo dục ta cho tốt vào để ta phải biết ai mới là người thể đụng.” xong cúp điện thoại , rít hơi thuốc sâu.

      Đứng bên cạnh xe, gió đêm phất nhàng qua bên người Phàm Ngự. Mái tóc rối bời che phân nữa ánh mắt sắc bén cương nghị của , áo chỉ cài vài nút phía dưới còn phía để lộ ra vòng ngực màu đồng, nhìn đẹp cách lạ thường, vẻ đẹp ấy giống như thuộc về thế giới này.

      Phàm Ngự gõ rơi tàn thuốc, nhìn người đẹp ngủ trong xe.

      “ Người phụ nữ của tôi, ai có thể chạm vào.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64: Tác giả viết

      Chương 65: Trêu đùa trong xe

      Thức dậy lúc mặt trời vừa lên, tinh thần phấn chấn, ánh sáng bốn phía, như muốn chiếu sáng toàn bộ thế giới.

      Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi vào trong phòng tôi, lấp lánh như kim tuyến, chỉ căn phòng được thắp sáng, mà ngay cả lòng tôi cũng vậy.

      Sáng tinh mơ, mặt trời lên, tiếng gà gáy thúc giục, cánh tay lười biếng duỗi ra, mỉm cười với ánh sáng mặt trời chói lọi. Tia nắng vàng rực rỡ, chiếu vào sưởi ấm căn phòng, làm cho tất cả mọi ngóc ngách trong phong đều nhuộm màu vàng. Hình ảnh đó khiến cho hai mắt tôi tỏa sáng, sáng sớm làm cho tinh thần trở nên phấn chấn, cũng bởi vì như vậy mà đến.

      Ánh mặt trời giống như mời gọi, An Tuyết Thần chậm rãi mở mắt ra, len lén nhìnvào ánh sáng kia, khuôn mặt nở nụ cười. dép, bước từ từ đến bên giường. Kéo tấm rèm cửa sổ màu trắng ra. Đập vào mắt là ánh sáng mặt trời, mặt trời giống như “tân nương tử”, xấu hổ lộ nửa mặt ra. Nhìn ánh sang kia như khuếch trương khuôn mặt nhắn. mặt An Tuyết Thần nở nụ cười hạnh phúc, bởi vì ánh mặt trời. Mà, người kia cũng nhìn chăm chú vào hình ảnh này.

      quen mặc quần áo đơn giản, mặc cái váy trẻ con màu vàng nhạt. Hôm nay, là ngày biết điểm thành tích của , nên rất khẩn trương, chạy nhanh xuống cầu thang, cũng để ý đến hình tượng của mình.

      "Mã thúc, nhanh lên, tôi muốn đến trường học." Cũng thèm để ý đến ở bên kia, có người chờ ăn điểm tâm. Đây là lần đầu tiên đợi cùng ăn.

      An Tuyết Thần đổi giày xong, nhìn trước nhìn sau, thấy bóng dáng lão Mã đâu. Tiếp đó, nhìn thấy mặt Phàm Ngự đầy vạch đen ngồi đó. An Tuyết Thần nhìn xấu hổ cười cười. Sau đó về phía , đứng im nhìn bàn bữa ăn sáng phong phú, bụng cũng nhịn được hấp dẫn, kêu lên lỗ. Nó kháng nghị, muốn ăn hết bữa ăn sáng, rồi mới rời .

      Nghe thấy tiếng kêu phát ra từ trong bụng An Tuyết Thần, tâm tình của Phàm Ngự khá hơn nhiều. Mặt An Tuyết Thần bởi vì lung túng mà đỏ lên.

      "Ngồi xuống, ăn điểm tâm." Phàm Ngự đặt tờ báo xuống, tầm mắt hoàn toàn rơi lên người An Tuyết Thần, đầu tóc hơi rối, mặc váy đầm trẻ con rất hấp dẫn. Khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ khả ái, phải ngây thơ – đáng , nhưng lại dịu dàng – trang nhã.

      Được đồng ý, An Tuyết Thần ngồi vào bàn ăn. Nhìn bàn bữa ăn sáng phong phú, chỉ gắp rau củ, đụng vào thịt. Buông đũa xuống, ý bảo bản thân ăn no rồi, liếm liếm môi.

      Phàm Ngự thấy thế, “tiểu huynh đệ” bắt đầu căng phồng đứng lên. “Người phụ nữ này, sáng sớm bắt đầu quyến rũ tôi."

      An Tuyết Thần cảm nhận thấy ánh mắt của Phàm Ngự nóng rực. " sao, mặt tôi có dính bẩn sao?" xong, đôi tay bé lau chùi lung tung khắp mặt.

      Phàm Ngự nhịn xuống manh động của . Miệng nhàn nhạt : "Tại sao chỉ ăn rau?" Thanh trầm ổn của người đàn ông vang lên.

      "Buổi sáng ăn quá dầu mỡ, tốt cho cơ thể. Dạ dày cũng tiện." Lời của An Tuyết Thần đầy mùi vị.

      Phàm Ngự thấy đứng dậy. "Ăn xong rồi, , tôi tiễn ." kéo An Tuyết Thần ra khỏi bàn ăn, sáng sớm rời bàn ăn. Trong lòng vẫn giữ lại ít đố kị trước kia.

      An Tuyết Thần chưa kịp phản ứng lại, bị Phàm Ngự nhét vào trong xe. Khuôn mặt mờ mịt nhìn Phàm Ngự.

      "Mã thúc đâu? Tại sao lại đưa tôi ?" An Tuyết Thần mờ mịt hỏi, nghĩ như thế nào cũng thể nghĩ ra được, là đặc biệt đưa đến trường, người bận rộn như vậy cũng có thể thế sao?

      "Lão Mã có việc. Tôi cũng rất muốn cùng , cùng nhau chiêm ngưỡng thành tích của ." Phàm Ngự cười đểu .

      An Tuyết Thần nhìn chằm chằm vào . "Ôi, người bận rộn như , tôi làm sao có nguyện vọng làm phiền Phàm đại tổng giám đốc, đích thân đưa tôi , thể làm trễ nãi thời gian của cùng với các mỹ nữ khác."

      Phàm Ngự đảo mắt nhìn . Khóe miệng cười như cười. Chợt, An Tuyết Thần cảm thấy ngữ điệu của mình đúng - giọng nhàng, quay đầu lại nhìn . vuốt nhịp tim đập loạn lên của mình.

      Phàm Ngự liếc nhìn , nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn. Chính là nụ cười đắc ý.

      "Bảo bối, tôi có thể hiểu là em ghen chứ."

      An Tuyết Thần nghe Phàm Ngự vậy, lập tức giải thích: "Ai, ai, ai, ha ha “ghen”. Tôi, tôi mới có, hề có."

      Ngữ điệu khẩn trương của An Tuyết Thần liền dễ dàng bại lộ bí mật. tận lực khẩn trương ở đây rồi, lại còn lộn xộn như vậy. An Tuyết Thần tự trách, cắn cắn môi dưới.

      Phàm Ngự thấy bộ dáng đáng của . Nhanh chóng dừng xe lại. Đặt An Tuyết Thần nằm lên đệm màu đen bị đẩy ra ghế, An Tuyết Thần giật mình nhìn Phàm Ngự, nhưng rất nhanh, nằm đè lên người .

      "Bảo bối, em đáng . Có phải em cố ý muốn quyến rũ tôi. Buổi sáng, “em trai” của tôi rất dễ nổi điên."

      An Tuyết Thần nghe Phàm Ngự vậy. Vẻ mặt mờ mịt. "Em trai? Người nào, ở trong biệt thự này sao?"

      Phàm Ngự nghe thấy hỏi ngược lại, mặt đầy vạch đen. thể làm gì khác hơn là xấu xa . "Đưa tay ra."

      An Tuyết Thần nghe lời đưa tay bé ra, Phàm Ngự nắm lấy tay An Tuyết Thần, hướng về phía than thể tìm kiếm. Tay An Tuyết Thần đột nhiên nắm lấy vật lớn. An Tuyết Thần dù có ngu ngốc thế nào cũng biết đó là “vật” gì? Sợ hãi kêu lên.

      "A, Phàm Ngự, là biến thái." Vội vàng rút tay lại, khuôn mặt nhắn sớm đỏ bừng.

      Phàm Ngự nở nụ cười xấu xa, nhìn An Tuyết Thần. " đẹp, bảo bối, em đẹp mê người." xong, tìm đến môi , dịu dàng hôn.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66: Thành tích
      Đôi mắt Phàm Ngự say mê nhìn hai mắt nhắm chặt của An Tuyết Thần. Cho đến thể hô hấp mới dừng lại, rời khỏi môi . Đôi mắt xinh đẹp của An Tuyết Thần mở ra, khuôn mặt nhắn trắng nõn nay nhuộm hồng. đôi mắt to biết nên nhìn đâu, chuyển động ngừng.

      Phàm Ngự trở lại vị trí của mình, nâng chiếc đệm xe lên.

      " thôi, bảo bối, xem thành tích của em thế nào." Vừa dứt lời, phóng xe lao về phía trước.【 Lời tác giả: tài lái xe là điên cuồng】

      Xe Phàm Ngự dừng ở bãi đỗ xe. An Tuyết Thần vội vàng chạy ra ngoài, thấy An Tuyết Thần lao nhanh như tên bắn, từ từ cởi dây an toàn ra, bước xuống xe, thấy mọi người vây quanh bảng thông báo rồi.

      Dáng người An Tuyết Thần cao nhưng cũng thấp, nhưng vì quá nhiều người, nên căn bản cũng thể đến gần hơn.

      "Để tôi xem cho, mọi người nhường đường chút."

      "Tuyết Thần, tới đây, tớ ở chỗ này." Lý Viện nhìn thấy An Tuyết Thần, gọi to.

      Nhìn thấy cánh tay mập mạp của Lý Viện giơ lên, An Tuyết Thần theo hướng đó. vất vả mới chen được lên phía trước.

      Hai bọn họ, nhìn bên trong danh sách 100 tên, nhìn bên ngoài danh sách 100 tên.

      đợi Phàm Ngự bước lên phía trước. Hiệu trưởng khom lưng cúi đầu bước đến.

      "Tổng giám đốc, ngài chưa từng đích thân tới đây. Nếu vào phòng làm việc của tôi uống chén trà." Khuôn mặt hung dữ của hiệu trưởng thổn thức .

      " cần, tại sao lại nhiều người như vậy. Tản bớt ra, đông như thế làm người khác bị thương." Căn bản cũng để ý đến hiệu trưởng, chỉ là thấy tình huống thế này, sợ bảo bối của mình bị thương.

      Hiệu trưởng nghe vậy, lập tức gật đầu, : "Đúng, đúng."

      Hiệu trưởng bước lên phía trước. "Mọi người chú ý, đến đây, xếp thành hai hàng, xem xong quay về ."

      Các bạn học vây quanh, nhìn thấy Phàm Ngự bước đến chỗ đó, nhìn thấy gì nữa, mọi thứ đều để ý, xem xong cũng muốn quay về, mà chỉ muốn ngắm trai đẹp.

      An Tuyết Thần kéo Lý Viện đến, bắt đầu tìm. Tìm đến mức đầu đầy mồ hôi, mà cũng thấy. Mặt như đưa đám hỏi Lý Viện.

      "Này, Viện Viện, rốt cuộc bạn có nhìn thấy tên tôi ." An Tuyết Thần vươn người ra, hỏi.

      Mặt của Viện Viện cũng như đưa đám, : " có tên của bạn, tớ tìm mấy lần rồi."

      An Tuyết Thần nghe ấy vậy, : "Sao có thể chứ."

      【 Lời tác giả: chào các bạn, cảm ơn các bạn làm bạn với tôi trong suốt chặng đường, tiếp theo đến phần Giản Nam trở về, mấy người bọn họ gặp lại nhau, có chuyện gì xảy ra, có phải hay cảnh còn người mất. Xin các bạn tiếp tục theo dõi, tôi đảm bảo nội dung phía sau rất đặc sắc, thể bỏ qua】( Lời của ta: ta thấy đoạn này lời của tác giả hay nên edit hihi^^)

      "Tuyết Thần, phía trước mặt bạn cũng có à? chừng là ở trong đó." Viện Viện lau mồ hôi, .

      "Trước mặt? Có thể sao?" xong, Lý Viện kéo An Tuyết Thần bắt đầu tìm ở phía trước. Thời điểm hai người ngẩng đầu lên, giống như lời của hai người, nên họ cùng đứng im.

      An Tuyết Thần nhìn thấy trước mặt là tên người đứng đầu, : "Viện Viện, bạn nhìn thấy rồi sao? Đó là tên ai?"

      Miệng Viện Viện há to. "Hình như là tên bạn, An Tuyết Thần."

      Hai người quay đầu lại nhìn nhau.

      "A - -"

      "A - -"

      Hai người căn bản quên mất hình tượng, ôm nhau nhảy lên.

      "Đó là tôi, tôi thi đứng thứ nhất. Viện Viện, tôi có nhìn lầm." vui mừng hết, nên nào có để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.

      Viện Viện ôm An Tuyết Thần kêu to. "Đúng vậy,Tuyết Thần, đó là bạn, bạn quá tuyệt vời!” xong liền hôn “chụt” cái lên mặt An Tuyết Thần.

      Cái hôn đó khiến cho mặt của Phàm Ngự sa sầm. Nháy mắt ra hiệu cho hiệu trưởng.

      Hiệu trưởng bước tới bên cạnh An Tuyết Thần.

      "Học sinh An Tuyết Thần, chúc mừng em đứng thứ nhất."

      Cuối cũng, An Tuyết Thần cũng hoạt bát nữa.

      "Cám ơn hiệu trưởng." Đưa mắt nhìn về phía Phàm Ngự, hơn nữa hướng khinh bỉ ra dấu, đầu ngón tay út hướng xuống dưới. Điều này làm cho hiệu trưởng kinh ngạc quá mức.

      Chỉ là, Phàm Ngự lại cười như cười. Đúng lúc này, Lãnh bước tới, khí thế kém so với Phàm Ngự, giống như ánh nắng mặt trời vậy.

      "Tuyết Thần, chúc mừng bạn đứng nhất." đưa đôi bàn tay ấm áp ra, ngỏ ý chúc mừng.

      "Cám ơn." định nắm lấy tay Lãnh, An Tuyết Thần lại bị bàn tay ôm trở lại.

      "Hiệu trưởng, hôm nay ấy xin nghỉ." Dứt lời, kéo An Tuyết Thần rời .

      Hiệu trưởng vội vàng gật đầu. Bỏ lại Lãnh mỉm cười nhìn hai người rời , chỉ là, nụ cười có chút nham hiểm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :