1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi (132 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Quan hệ hoà hợp

      An Tuyết Thần quay đầu nhìn Phàm Ngự, sau đó hất mặt tự tin .

      “ Vậy sao, tôi cảm thấy như vậy rất tốt, làm người ngu ngốc cũng có cái vui của nó.” An Tuyết Thần vừa xong chuẩn bị đứng lên.

      Phàm Ngự nhìn thấy An Tuyết Thần đứng lên liền .

      “ Hôm nay là ngày thi cuối học kì, em đừng có làm tôi mất mặt.” Sau khi Phàm Ngự dùng giọng điệu lưu manh xong cũng rời .

      Nhìn bóng dáng phí sau của Phàm Ngự , An Tuyết Thần nhịn được làm tư thế đánh đấm lên bóng lưng của .

      Dọc theo đường An Tuyết Thần vẫn duy trì những hành động này. Cây Sáo nhìn thấy Phàm Ngự tới, cúi đầu chào.

      “ Ông chủ.”

      Sau đó nhìn phía sao thấy An Tuyết Thần khoa tay mua chân, ta càng nhìn chăm chú vào An Tuyết Thần hơn. Phàm Ngự thấy người hầu cứ nhìn phía sau vẻ mặt kì lạ,ánh mắt liền liếc qua nhìn cái bóng in mặt đất, thấy buồn bực mà trút giận lên bóng hình phía sau của .

      Khoé miệng Phàm Ngự ra nụ cười, quay người lại liền bắt được cánh tay vung lên. tay của nắm lấy cánh tay mới bắt được, tay kia ôm lấy eo thon của .

      Cười xấu xa “ Thế nào, em phụ. Nếu em hoạt bát như thế này là đáng .” Phàm Ngự ở mặt thổi hơi nóng, An Tuyết Thần nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt. Bởi vì động tác thân mật này, hơn nữa bên cạnh còn có người hầu nhìn. mặt lên chút ửng hồng, càng khả ái đáng hơn.

      “ Tôi… tôi mới có như vậy, vừa rồi là thắt lưng hơi mỏi thôi.” An Tuyết Thần cố che giấu, đem gương mặt tránh sang bên .

      Phàm Ngự nhìn dáng vẻ này của An Tuyết Thần, ý cười mặt càng sâu hơn.

      “ Em cứ quyến rũ đáng như vậy là tốt rồi.” Phàm Ngự qua liền lôi kéo An Tuyết Thần ra ngoài.

      Cây Sáo đứng ở đó ngẩng ngơ nhìn bóng lưng hai ngươi, vừa rồi ông chủ mới cười sao? Từ trước đến nay ta chưa bao giờ thấy cười với người phụ nữ nào. Nhìn hai người xa, trong mắt ả lên tai ghen ghét, đúng là người phụ nữ đố kị.

      An Tuyết Thần lên lầu tắm rửa sạch , người mặc bộ đồng phục. Tóc để xoã tuỳ ý ngang vai. Nhìn thấy Phàm Ngự ngồi bên bàn cơm. liền đến , Khôi Ảnh kéo ra cái ghế, An Tuyết Thần nhìn nở nụ cười cảm ơn đến ngồi vào. Sau đó, Khôi Ảnh lại trở về phía sau ông chủ, luôn mang theo mặt nạ, nhưng cảm thấy thân hình rất quen.

      An Tuyết Thần cầm lấy ly sữa lên uống ngụm lớn, nhìn người đàn ông phía sau Phàm Ngự. Tự nhiên mở miệng hỏi.

      “ Cái này, trai mới vừa kéo ghế. Chúng ta trước kia có gặp mặt nhau rồi phải ?” An Tuyết Thần vô tình mở miệng.

      Phàm Ngự cắt miếng thịt bò bít tết dừng lại trọng giây lát, rồi sau đó tiếp tục cắt. Nhìn An Tuyết Thần, trêu đùa .

      “ Sao thế, là đẹp trai em đều biết?” Phàm Ngự có vẻ vui.

      An Tuyết Thần nhìn qua Cây Sáo, quay lại tiếp tục ăn. Gật gật đầu ý đồ ăn hôm nay ăn rất ngon.

      An Tuyết Thần để đồ ăn xuống, nhìn xung quanh “ Kì lạ , sao thấy chú Mã. Tôi muốn học.”

      Phàm Ngự dùng chiếc khăn màu trắng lau lau khoé miệng, nhìn An Tuyết Thần .

      “ Chú Mã có việc, tôi đưa em .”

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, đưa học? Trường học phải bùng nổ trận bàn tán xôn xao a.

      cần đâu, tôi xe taxi. Nếu rãnh rỗi tốt nhất nên đến công ty xử lí công việc .” An Tuyết Thần khi nào có thể cùng Phàm Ngự chuyện như vậy.

      xong chính hồi ngây người, Phàm Ngự nhìn nét mặt An Tuyết Thần “ Xem ra, em cũng có chán ghét tôi, là điều tốt.”

      An Tuyết Thần để ý đến cầm lấy túi sách rời . được vài bước, xoay người lại nhìn thấy Phàm Ngự bắt chéo chân hút thuốc.

      “ Này! Phàm Ngự, đùa giỡn tôi. Nơi này làm gì có xe taxi?” An Tuyết Thần hai tay chống nạnh hỏi Phàm Ngự.

      câu này của , làm Khôi Ảnh cùng Cây Sáo bên cạnh phải giật mình. Chờ đợi tại hoạ giáng xuống cho An Tuyết Thần. Nhưng..

      Phàm Ngự nhìn thấy An Tuyết Thần tức giận, lại lộ ra mê hoặc chết người mà cần đền mạng của , chỉ mỉm cười.

      “ Là như vậy sao?”

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự “ ..”

      “ Tôi thích như thế.” Phàm Ngự nhìn bộ dáng kinh ngạc của An Tuyết Thần, cười lớn.

      An Tuyết Thần lần đầu tiên nhìn thấy Phàm Ngự cười. gì, chỉ lẳng lặng nhìn .

      Phàm Ngự cảm nhận được khác lạ của mình, liền đứng lên kéo An Tuyết Thần ra ngoài. giọng .

      “ Nếu muốn trễ giờ bị người khác chú ý, nhanh lên.”

      Để cho Cây Sáo và Khôi Ảnh hai mắt mở to nhìn nhau, tự hỏi đây là Phàm Ngự sao? Sau đó, Khôi Ảnh cũng rời . Chỉ còn lại ta kia với đống lửa ghen tị lớn.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57: Bên trong chiếc hộp

      An Tuyết Thần nhìn tay mình bị Phàm Ngự nắm lấy, kéo . Ngẫng đầu nhìn thấy bóng lưng của , mới phát ra lại đơn đến như vậy.

      An Tuyết Thần theo Phàm Ngự ra, nhìn chiếc xe Maserati gransp phía trước rồi quay lại nhìn .

      lại đổi xe.”

      Phàm Ngự mở cửa ra ý bảo lên xe. Khi ngồi vào trong xe, trong lúc Phàm Ngự vòng qua bên kia chiếc xe. An Tuyết Thần nhìn xung quanh bên trong. Cuối cùng, dừng mắt chiếc hộp, biết bên trong nó là cái gì?

      An Tuyết Thần định mở chiếc hộp Phàm Ngự ngồi vào trong xe.

      nhìn cái gì đó?” Phàm Ngự nhìn .

      An Tuyết Thần cố ý chuyển tầm mắt của ra bên ngoài cửa xe.

      có gì, mau lái xe . thôi trễ học.”

      Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, khoé miệng ra nụ cười. Cho xe nổ máy chạy .

      Phía sau xe Phàm Ngự là chiếc Maybach 62 màu đen, người trong xe vẫn chăm chú nhìn chiếc xe Phàm Ngự mới chạy . Gương mặt tuấn tú của Lãnh chút ấm áp mà chứa đựng khủng bố. Vốn là muốn cùng An Tuyết Thần nhưng ngờ nhìn thấy màn vừa rồi.

      Người con trai ấy, khoé miệng nở ra nụ cười gian ác.

      Quát quát_____________________

      “ Làm sao vậy?” An Tuyết Thần bất an hỏi, phải xe bị hư đấy chứ.

      Phàm Ngự thử khởi động xe lần nữa, cũng vô dụng. Phàm Ngự đánh mạnh vào tay lái.

      “ Siter.”

      An Tuyết Thần dùng ánh mắt đầy nghi ngờ hỏi Phàm Ngự.

      phải chứ, cái xe này cũng phải mấy trăm triệu . Vậy mà chạy được.”

      Phàm Ngự trừng mắt nhìn , cũng biết điều mà quay đầu chỗ khác.

      Phàm Ngự mở cửa xe bước xuống, mở ra nắp xe. làn khói trắng bay ra. Hình như là thiếu nước phải. Mở cửa xe lấy ra chai nước suối đổ vào trong thùng xe. Sau đó, lần nữa ngồi vào ghế lái.

      Xe khởi động, Ầm ầm_________________

      An Tuyết Thần kinh ngạc nhìn Phàm Ngự “ cũng biết sửa xe?”

      Ánh mắt của vẫn chăm chú nhìn về phía trước. “ biết, cũng có thể đoán được là nó bị hư cái gì.”

      An Tuyết Thần trừng mắt liếc cái, lần nữa ánh mắt của nhìn về phía chiếc hộp lúc nãy. biết có nên xem trong chiếc hôm đó là gì hay . quyết định.

      An Tuyết Thần cố ý nhìn chiếc hộp , “ Chiếc hộp này, có chứa gì trong đó à.” xong liền lấy mở ra xem, trong mấy giây miệng của chỉ há to thành chữ O.

      Sau đó, sắc mặt cũng đổi đem chiếc hợp để trở về chỗ cũ. “ Nhàm chán ! ở trong đó chẳng có gì cả.” xong nhìn qua Phàm Ngự, rồi ngã người dựa vào ghế phía sau nhắm mắt lại.

      Phàm Ngự hay biết chuyện gì. lúc sau, tới trường. An Tuyết Thần mở xe tự nhiên bước xuống. Liền bỏ chạy , lời. Để lại, Phàm Ngự ngẩn người.

      nhóc này, lại bị gì nữa rồi.”

      Nhìn nụ cười của em như bức tranh muôn màu

      Cho dù làm thế nào cũng thể bước vào

      Chim hải âu cùng ánh hoàng hôn có kết thúc

      Cách xa nhau hàng tỉ năm ánh sáng.

      Chuông điện thoại vang lên. Phàm Ngự tức giận nhìn chỗ An Tuyết Thần mới vừa khuất.

      “ Này, Tôi là Phàm Ngự.”

      Bên trong là tiếng nũng nịu của người phụ nữ.

      “ Ngự, lần trước người ta để quên hộp đồ lót trong xe . Chừng nào đưa nó cho em đây.”

      Nhìn qua cái hộp, Phàm Ngự tít cái cúp điện thoại. Mở cái hộp ra, bên trong có đồ lót của phụ nữ.

      Nhìn lại chỗ lúc nãy khuất bóng hình , khoé miệng Phàm Ngự ra nụ cười, tiếp theo phát ra tiếng cười lớn từ nội tâm.

      “ Chẳng lẻ, là vì chuyệ này nhóc mới khác thường?” Tự thầm câu, sau đó nổ máy rời .

      Lúc sau có chiếc Maybach đen dừng sát bên cạnh. xuống, nhìn xe Phàm Ngự rời . Liền nở ra nụ cười gian ác.

      “ Phàm Ngự, tao cho mày trả giá vì thứ tình cảm ngu ngốc này.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58: Cuộc thi thuận lợi

      An Tuyết Thần trở về phòng học, nhìn vào chỗ ngồi bên cạnh vẫn chưa thấy Lãnh đến. Còn suy nghĩ, bỗng nhiên phía sau lưng cảm giác được bàn tay mang theo hơi ấm đánh lên vai .

      “ A.” Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt Lãnh tươi cười.

      “ Tôi bị bạn doạ sợ rồi.” xong lấy tay vỗ lên trái tim của mình.

      Lãnh đem tay để vai An Tuyết Thần lấy xuống. Nhìn An Tuyết Thần, rồi nở nụ cười xấu xa trêu đùa .

      “ Có phải bạn làm điều gì trái với lòng hay , nên mới bị tôi doạ sợ.”

      An Tuyết Thần thưởng cho Lãnh cái nhìn xem thường, sau đó vào phòng học. Lãnh nhìn chút qua cửa sổ, liền có việc gì đến chỗ ngồi.

      Lời dối như đoá hoa nở rộ, bên ngoài rực rỡ nhưng sống bên trong dần bị rút ngắn.

      An Tuyết Thần ngồi ghế, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

      Bên ngoài bầu trời, những tia nắng xa xa như ánh lửa nhấp nhô cháy,mang theo ấm áp. Những đám mây trung, như trượt đuôi theo nhau cách nhộn nhịp, làm cho người ta cũng muốn được vui vẻ chơi đùa giống chúng. Bên cạnh bờ ao, là khu vườn nhưng lại có những cây lớn và tán lá um tùm xanh tươi.

      Ngồi ở tầng cao nhìn xuống, có nhiều cảnh đẹp khác nhau. Liền muốn làm hoà nhập phần nào đó vào trong ấy.

      Nhìn ra bên ngoài, An Tuyết Thần còn để ý xung quanh, kể cả bài kiểm tra sắp tới cũng bị ném lên chín tầng mây. Lãnh nhìn bộ dáng si mê của An Tuyết Thần, trong lòng khỏi rung động.

      “ Được rồi các em, bây giờ chúng ta di chuyển đến hội trường để thi. Nghiêm cấm các trò quay cóp hay có các hành vi gian lận nào. Trong việc nay trường chúng ta rất nghiêm khắc, chắc các trò cũng biết rồi. Thầy nhắc lại lần nữa nên giở trò gian lận, nếu bị bắt đừng mong xin xỏ được gì. Mọi người theo thầy nào.”

      Nghe thấy lời nghiêm khắc của thầy giáo, An Tuyết Thần mới hồi phục lại tinh thần. ra là phải đến hội trường, cầm lên bút viết liền theo mọi người rời .

      Lãnh nhìn An Tuyết Thần cầm chặt cây bút trong tay, tới hỏi “ An Tuyết Thần, bạn cẳng thẳng sao?”

      An Tuyết Thần nhìn , gật gật cái đầu của .

      “ Có chút hồi hộp.”

      Lãnh vỗ nhè lên đầu an ủi, “ cần phải hồi hộp, dù sao cũng chỉ là kì thi thôi.”

      “ Mặc dù là cuộc thi cuối kì, nhưng nếu như tôi đậu được top 100, người kia vô điều kiện mà đồng ý với tôi chuyện. Cho nên tôi rất hồi hộp.” An Tuyết Thần lo lắng . Mặc kệ thế nào mục tiêu quan trọng nhất của là Toop 100.

      Bước chân Lãnh chợt dừng lại, nhìn An Tuyết Thần từ từ bước .

      “ Bạn cầu chuyện gì, là rời khỏi người kia sao?” Nhìn bóng lưng An Tuyết Thần, nhớ tới những cảnh tượng tối ngày hôm qua nhìn thấy. Nắm đấm của càng chặt hơn.

      Trong cuộc thi____________________

      An Tuyết Thần giành được vị trí hạng nhất. Chẳng lẻ do Phàm Ngự sắp đặt, có khả năng. Hay là sao chép giống với đáp án? An Tuyết Thần còn chú ý đến những thứ khác, chỉ thắc mắc làm sao mà đạt được vị trí đó.

      An Tuyết Thần rất vui mừng, vì những gì mà đạt được. Thầy cũng gọi lên văn phòng, hoặc hỏi thăm chuyện gì liên quan đến Phàm Ngự.

      Thời gian ngày trôi qua rất nhanh. Cuộc thi cũng kết thúc, An Tuyết Thần ra ngoài phòng học, thấy xe chú Mã đâu, chẳng lẻ muốn về nhà ư?

      Trời tối, thi suốt ngày. hay biết trễ thế này, đèn bên đường cũng được thắp sáng. An Tuyết Thần ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng trung.

      Trăng lên cao, màn đêm buông xuống màu đen tối.

      Ban đêm, trăng chiếu sáng cả vùng đất. Hàng tháng, ngày mười lăm lịch là ngày trăng tròn. Nhưng biết tại sao, tối nay trăng đặc biệt tròn nhất và cũng sáng nhất. Hơn nữa đêm nay cũng đặc biệt yên tĩnh, ánh trăng chiếu sáng, gió thổi hiu hiu.

      “ Nhiều người rất thích đêm hè, nhưng ánh trăng lại bị đèn đường ở thành phố làm cho mờ nhạt thể thấy.”

      Phàm Ngự cho xe chạy chầm chậm đến, trông thấy bóng dáng bé của An Tuyết Thần đứng đó có cảm giác si mê. cũng muốn quấy rầy , cho chút thời gian thả lỏng tinh thần, sau ngày thi cử.

      An Tuyết Thần mở mắt, nhìn Phàm Ngự đậu xe bên cạnh, mà chính hề hay biết. Phàm Ngự hạ kính xe, nhìn An Tuyết Thần “ Lên xe.”

      An Tuyết Thần cũng gì, trãi qua cuộc thi mệt mỏi. Mở cửa xe ngồi vào. Chờ cho bọn họ rời , liền xuất bóng đen ở cửa. Nhìn hướng xe Phàm Ngự chạy , khoé miệng như có như ra nụ cười nham hiểm. Ánh mắt chứa đầy sát khí.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59: Party 1

      An Tuyết Thần ngồi trong xe nhìn Phàm Ngự, da mặt mịn màng, khuôn mặt góc cạnh lãnh lùng tuấn; đôi mắt màu đen, mê hoặc người nhìn; lông mày dày và đậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, thiếu sang trọng mà tao nhã.

      An Tuyết Thần mê mẩn nhìn,bỗng nhiên nghe lời của Phàm Ngự, làm cho nghẹn lời.

      “ Tại sao nhìn tôi như vậy, có phải rất đẹp trai . Khiến cho em thích tôi?” Phàm Ngự mắt vẫn nhìn về phía trước, nhưng giọng rất lưu manh.

      Nghe lời của , gương mặt nhắn của An Tuyết Thần lên chút đỏ hồng. “ .. cái gì đó, ai thích chứ?”

      Phàm Ngự nhìn thấy bộ dạng ấy của , rất muốn cười nhưng đành cố nhịn xuống.

      Tuyết Nhi, tên cũng như người, mày lá liễu mắt to, môi hồng răng trắng, mặt hình trái xoan, sống mũi cao, mái tóc xoăn màu nâu đen, biểu tức giận.

      An Tuyết Thần thấy Phàm Ngự trả lời, liền đem đầu tựa vào ghế nhắm mắt lại. Dù sao, cả ngày hôm nay cái đầu của hoạt động rất nhiều rồi, nên để cho nghỉ ngơi chút. Từ từ tiếng vào giấc mộng.

      Xe chầm chậm dừng lại, An Tuyết Thần mở ra cặp mắt mơ mơ màng màng, vuốt vuốt khuôn mặt, “ Đến nhà rồi .”

      An Tuyết Thần nhìn xung quanh, chỗ này giống với nhà Phàm Ngự. Quay đầu nhìn hỏi.

      “ Đây là nơi nào, dẫn tôi đến đây làm gì?”

      Phàm Ngự mở ra dây an toàn, nhìn bộ dáng mơ màng của An Tuyết Thần.

      “ Trang điểm, thay đổi trang phục cho em, theo tôi dự tiệc.” xong, liền kéo An Tuyết Thần xuống xe.

      Phàm Ngự nắm tay An Tuyết Thần vào cửa hàng rất lớn. cần hỏi cũng biết đây là cửa hàng chi nhánh của công ty .

      Thấy Phàm Ngự vừa vào, quản lí liền ra tiếp đón.

      “ Ui gia, ít khi thấy Phàm tổng tự mình xuống đây, ngờ hôm nay còn mang theo vị tiểu thư.” chuyện là người phụ nữ. Vóc người vừa vặn, mái tóc đen nhánh được kết thành hai bím tóc. Mặt trái xoan trắng hồng, mắt to tròn. Khi cười có hai lúng đồng tiền, trông rất hoạt bát đáng .

      Phàm Ngự để ý đến , “ Tiểu Mỹ, trang điểm và lựa chọn trang phục phù hợp với ấy.”

      Tiểu Mỹ hướng Phàm Ngự cười cười. Liền tới bên cạnh An Tuyết Thần, sau đó xoay vòng, gật gật cái đầu.

      “ Ừ, tệ. Ánh mắt Phàm tổng rất tốt. Đúng là nữ sinh xinh đẹp thoát tục nhiễm bụi trần. thôi, chị đây nhất định đem em trang điểm thành người xinh đẹp nhất.” xong ,liền kéo An Tuyết Thần vào bên trong.

      An Tuyết Thần quay đầu lại nhìn thấy Phàm Ngự coi tờ báo. “ Này, Phàm Ngự.”

      An Tuyết Thần vào bên trong cái phòng. Trong đây đều là những lễ phục lộng lẫy xinh đẹp. Mắt nhìn những bộ trang phục đó nháy mắt được bởi ánh sáng chói mắt.

      đợi An Tuyết Thần quay đầu, trẻ liền đem ngồi vào bàn trang điểm. Sau đó đem mỹ phẩm đánh lên mặt nàng. Tiểu Mỹ chính là bậc thầy trang điểm giỏi nhất thế giới.

      Vài cái vẽ xong, Tiểu Mỹ quan sát An Tuyết Thần vòng. bé mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt trái xoan, con ngươi đen như mực, hai má ửng hồng, khắp người lộ ra hoạt bát hồn nhiên.

      Bàn tay mềm, ngón tay thon dài như ngọc. Tựa như dòng nước, mái tóc đen búi kiểu công chúa, mái tóc được cố định bằng cây trăm. Phía rũ xuống, khi chuyện tóc đung đưa qua lại. có gương mặt trắng mịn, hai hàng lông mày thon dài, hai mắt sáng như sao. Dưới sống mũi thẳng cao là cái miệng nho , đôi môi mỏng, khoé môi hơi cong lên, mang theo nụ cười buồn. Khuôn mặt xinh đẹp, thoát tục mang theo mùi vị nhân gian. mặc đồng phục màu trắng, váy dài xếp li. Ngồi ở chỗ kia, đoan trang cao quý, dịu dàng tao nhã, non hiền, như đoá hoa sen mới nở, nhiễm bụi trần.

      Tiểu Mỹ trong lòng ngừng cảm thán. đời có như thế, nhưng lại bị Phàm Ngự chiếm làm của riêng.

      Tiểu Mỹ đẩy bã vai lên, cầm bộ lễ phục màu trắng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60: Party 2

      Tiểu Mỹ xoã mái tóc dài của ra cách tự nhiên. Màu nâu đen của tóc , người khác nhìn vào giống như nước từ thác lũ chảy xuống mặt hồ, tạo tươi mát mềm mại động lồng người. Mái tóc dài bồng bềnh cùng với đường cong quyến rủ khiến cho người khác có cảm xúc mãnh liệt muốn dang tay chạm vào nó. Đôi mắt sắc sảo cùng với màu mắt tím huyền ảo làm cho lòng người bị mê hoặc. Con ngươi thanh tịnh sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi dài hơi rung động, làn da trắng hồng tỳ vết, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa đào hé mở. Nụ cười của khiên người khác cảm thấy như là thiên sứ giáng trần vừa ấm áp vừa thư thái đến lạ lùng.

      Nhìn thiên sứ trước mặt, Tiểu Mỹ nhịn được mà khen ngợi “ Tuyết Thần, đẹp.”

      Nghe Tiểu Mỹ khen ngợi, khuân mặt nhắn trở nên đỏ ửng, càng ra thêm ngọt ngào tươi mát.

      “ Cảm ơn, chị cũng rất đẹp.”

      Tiểu Mỹ nhìn vẻ thẹn thùng của An Tuyết Thần, cười “ Ánh mắt của Phàm Ngự quả rất tốt. Chị nhất định trang điểm thành mỹ nhân khiến cho tất cả đàn ông nhìn thấy phải chảy nước miếng.”

      Vừa xong liền bắt đầu làm tóc. Sau đó, mặc vào cho An Tuyết Thần trang phục mà chính mình thiết kế.

      Phàm Ngự ngồi chờ ghế sa lon nhìn đồng hồ tay , tại sao lâu thế. qua tiếng đồng hồ, cuối cùng Tiểu Mỹ cũng kéo An Tuyết Thần ra.

      Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần từ từ ra sau canh cửa, sớm biết nàng là mỹ nữ, nhưng ngờ trải qua quá trình trang điểm lại mỹ lệ đến như vậy. Mái tóc đen uốn xoăn, bên phải được vén lên cao còn bên trái vài cộng tóc xoăn được để xoả, làn da trắng hồng làm cho người đối diện nhìn vào mà trong lòng nhàng mà lay động. Đôi mắt long lanh như nước phản chiếu ánh nắng hoàng hôn, lông mi dài chớp chớp đôi mày đáng giống như búp bê.

      An Tuyết Thần thấy Phàm Ngự nhìn mình ngẩn người. “ Làm sao vậy? Nhìn em như vậy có chút kì quái sao?” An Tuyết Thần khẩn trương kéo tay Tiểu Mỹ lại hỏi .

      Phàm Ngự từ từ đến bên cạnh An Tuyết Thần, tiếp nhận bàn tay bé của từ Tiểu Mỹ. Nhìn An Tuyết Thần trong mắt có chút si mê.

      “ Bảo bối, em đẹp.”

      An Tuyết Thần nghe thấy Phàm Ngự ca ngợi , khuôn mặt trước đó có mấy phần ngượng ngùng hồng hồng bây giờ càng thêm mấy phần đo đỏ.

      “ Cảm ơn .”

      Phàm Ngự cứ nhìn như vậy. dường như muốn dấu đến chỗ bí mật làm của riêng, cho kẻ khác nhìn thấy bảo bối của . Đây là lần đầu tiên trong đời có ý nghĩ như vậy.

      An Tuyết Thần thấy ánh mắt Phàm Ngự nhìn chan chứa chiếm hữu, đầu càng thêm cúi thấp hơn.

      Phàm Ngự tiếng lên bước ôm lấy eo thon của An Tuyết Thần. Ở nơi cổ trắng noãn của cúi đầu kèm theo hơi thở “ Em rất đẹp, tối nay em là người đẹp nhất.”

      Tiểu Mỹ nhìn Phàm Ngự “ Mau , tiểu mỹ nhân của ngươi vẫn còn ở chỗ này lãng phí thời gian.” xong mở cửa, ý bảo bọn họ mau mau rời .

      Phàm Ngự đưa ra cánh tay ra hiệu An Tuyết Thần khoác lấy cánh tay của mình, An Tuyết Thần làm theo. Sau đó, bước rời khỏi cửa hàng.

      An Tuyết Thần ngồi ở trong xe, nhìn Phàm Ngự ngồi cùng ở ghế sau xe có chút thắt mắc, gọi chú Mã tới khi nào.

      Chú Mã từ kính chiếu hậu trong xe nhìn thấy vẻ mặt Phàm Ngự phía sau hình như hài lòng.

      Chú Mã từ kính chiếu hậu tiếp tục nhìn An Tuyết Thần :

      “ An tiểu thư, hôm nay xinh đẹp. Giống như tiên nữ giáng trần.”

      Nghe thấy lời của Mã thúc, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, cái cổ tuyết trắng, xương quai xanh tinh tế, vài lọn tóc rơi, từng hơi thở của như câu hồn người. Mỗi chỗ người điều hấp dẫn nam giới phạm tội.

      Phàm Ngự cảm thấy hô hấp của mình có chút rối loạn, lập tức đổi tầm mắt nhìn người An Tuyết Thần sang hướng khác. Sợ mình nhịn được muốn ngay chỗ này, ngay tại chỗ này mà thoả mãn.

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự cố gắng quay đầu, tò mò hỏi:

      “ Sao vậy, đẹp chút nào à ?” Vừa xong liền dùng đôi tay trắng noãn bé lôi kéo Phàm Ngự.

      Phàm Ngự quay đầu lại, lộ ra nụ cười mị hoặc chết người.

      “ Nếu như muốn tôi muốn em ngay ở đây, đừng quyến rũ tôi.”

      An Tuyết Thần lập tức buông ra tay bé, trong lòng sinh ra buồn bực : “ Tôi quyến rũ chỗ nào cơ chứ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :