1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi (132 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: Ảo giác

      An Tuyết Thần nhắm mắt, đứng dưới ánh nắng mặt mặt trời, nghĩ lại hành động sáng nay của mình. Mình làm cái gì, sao lại gây ác cảm với , trước đây ngụy trang tốt lắm mà. Bởi vì hai kia sao? Sợ các ấy ở chung chỗ với mình sao? Như vậy sao? Hay là, bởi vì mình kích động, sợ rằng nhất cử nhất động của mình làm hại cha mẹ mình. biết. có đáp án. Có lẽ rằng, chỉ có thời gian mới có thể giải được câu đố này.

      Lý Viện bước đến bên cạnh An Tuyết Thần, nhìn cái. Cũng học theo , nhìn về phía ánh nắng mặt trời.

      "Tuyết Thần, thôi, chúng ta cùng nhau ăn cơm." Lý Viện nhắm mắt lại, cảm thấy ánh nắng chiếu rọi lên mặt mình.

      An Tuyết Thần mở mắt ra, nhìn Lý Viện, sau đó, khẽ gật đầu, cười với Lý Viện. Sau đó kéo Lý Viện về phía đình nghỉ mát.

      Lý Viện nhìn An Tuyết Thần. ra, buổi sáng cảm thấy An Tuyết Thần có chuyện gì đó. Biết chuyện ở khe Tử Thanh, vậy mà, Phàm Cố lại đột nhiên chuyển . Phàm Ngự tự mình đưa ấy đến đây. cũng biết, bọn họ có quan hệ tầm thường. biết , nhưng mà ra.

      An Tuyết Thần quay đầu lại, thấy Lý Viện nhìn mình. cười tiếng.

      "Sao vậy, mặt tớ có hoa sao?"

      Lý Viện nhìn An Tuyết Thần, cười to.

      " có gì? Chỉ là Tuyết Thần, bạn giống như là tiên nữ hạ phàm." Lý Viện lời lòng.

      An Tuyết Thần nghe Lý Viện vậy, cười tiếng, nhưng nụ cười này rất thảm thương. cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng như vậy thôi.

      "Tiên nữ hạ phàm gì chứ, phải là tiên nữ nghèo túng hạ phàm."

      Trong đình nghỉ mát ——

      Lãnh ngồi bên cạnh An Tuyết Thần, vẫn cười như thế. coi giống như trai của . Có lẽ vậy, nên để ý, ngồi thân thiết với như vậy.

      "Ăn ." Lãnh mang thức ăn chuẩn bị xong, đặt vào tay An Tuyết Thần.

      An Tuyết Thần cầm hộp cơm, nhìn Lãnh, ánh mắt rất mơ màng. “Bất tri bất giác”, An Tuyết Thần đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt . Hành động này, khiến Lãnh hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức bị che giấu . Sau đó, tiếp tục bày ra khuôn mặt mỉm cười như ánh mặt trời.

      Khôi Ảnh nhìn thấy hành động của An Tuyết Thần, lông mày khẽ nhíu. Hành động đó là sao.

      Ánh mắt của An Tuyết như bị sương mù che đậy. Coi người trước mặt mình là Giản Nam.

      " Giản, là sao? quay về tìm Tuyết Thần sao?" giống như nhìn thấy người từ rất thương mình. Trước đây, rất ỷ lại vào .

      Nếu như, lúc trước, xuất ngoại, tại như thế nào. Nước mắt An Tuyết Thần chảy dài xuống hai gò má, rơi xuống. Giờ phút này, ai hiểu được lòng của đây.

      Lý Viện hiểu hành động vừa nãy của An Tuyết Thần, nắm lấy vai An Tuyết Thần, quay mặt lại đối diện với mình.

      "Tuyết Thần, bạn làm sao vậy, tại sao lại khóc." Đôi mắt của Lý Viện mở to ra nhìn .

      An Tuyết Thần nhìn thấy Lý Viện ở trước mặt mình, mở to hai mắt, quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy Lãnh mỉm cười. Nhìn về phía Lãnh, nhàn nhạt, .

      "Lãnh, xin lỗi, tôi, tôi." Cuối cùng lại nghẹn lời. biết nên gì, hoặc là, biết như thế nào.

      Lãnh nhìn An Tuyết Thần, cười to.

      " sao, trong lòng mỗi người luôn có ai đó." Lãnh vỗ vào đầu của An Tuyết Thần, giọng điệu cưng chiều, .

      Bốn người ăn xong bữa trưa. Trở lại lớp học, buổi chiều lại trôi qua.

      Giờ tan học lại đến. Bốn người cùng nhau rời khỏi lớp học.

      An Tuyết Thần nhìn thấy xe của lão Mã đỗ ở chỗ này, bước chân đột nhiên trở nên nặng chĩu. Cảm giác mỗi bước, cũng nặng ngàn cân.

      Lãnh và Khôi Ảnh nhìn thấy xe lão Mã đợi sẵn ở đó, để đón An Tuyết Thần, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt.

      An Tuyết Thần quay đầu lại, nhìn ba người. Khuôn mặt ảm đạm.

      "Tớ trước. Ngày mai gặp lại." xong, nhìn về phía Lãnh, khẽ mỉm cười. Giống như kỵ sỹ. Sau đó, xoay người, nhìn về phía chiếc xe kia, bước chân đến đó.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: Máy ghi hình P1

      An Tuyết Thần bước đến bên cạnh lão Mã, gì, chỉ khẽ gật đầu. Bây giờ An Tuyết Thần rất tiều tụy. Lão Mã mở cửa xe cho An Tuyết Thần, sau đó chạy về vị trí tài xế, lái xe .

      Khi ngồi xuống chỗ ngồi, nhắm mắt lại, dựa lên của kính, thoải mái ngủ.

      Lãnh nhìn vào bên trong xe, thấy lông mày An Tuyết Thần nhíu lại. Lại bất chợt nghe thấy Khôi Ảnh .

      "Tôi trước." Sau khi xong, cũng bước luôn.

      Lý Viện nhìn theo bóng lưng của Khôi Ảnh, có chút thất vọng, quay lại nhìn Lãnh, .

      "Vậy, tôi cũng trước.”

      Lãnh nhìn Lý Viện, mỉm cười .

      "Ừ, hẹn gặp lại." với Lý Viện xong, cũng bước luôn.

      Sau khi thấy những người khác cũng hết, chiếc Maybach 62 dừng lại bên cạnh Lãnh. Tài xế bước xuống xe, cúi đầu nhìn về phía Lãnh, .

      "Thiếu gia"

      Nụ cười khuôn mặt tuấn tú của Lãnh biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lãnh đạm. môi nở nụ cười lạnh. Sau đó, bước vào trong xe, nghênh ngang mà .

      đường, An Tuyết Thần cũng nhắm mắt lại, mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại. Mở mắt ra, thấy mình quay trở lại chỗ lúc sáng mình liều mạng muốn khỏi.

      An Tuyết Thần cười, cười đến bi thương. Lão Mã bước xuống xe, mở cửa cho An Tuyết Thần, cầm túi xách ra khỏi xe, nhìn tòa nhà trước mắt. Nhìn quanh bốn phía, ngôi nhà cao lớn, đồ sộ lại giống như nhà tù khổng lồ.

      Lão Mã nhìn thấy An Tuyết Thần đứng ngẩn người ra. Khẽ nhắc, .

      "Tiểu thư, chúng ta phải vào bên trong rồi."

      An Tuyết Thần bước từng bước về phía cánh cửa lộng lẫy, xa hoa kia. Vừa bước đến cửa, cánh cửa tự động mở ra. Nhà tù này, cũng xa hoa.

      thể hình dung ra được, tại sao trong nhà tất cả đều mặc áo đen. biết tại sao, người bình thường như , sao có thế đến nơi như thế này được chứ.

      An Tuyết Thần nhìn thấy Phàm Ngự trong phòng khách, có lẽ ở trong thư phòng. Ở đây, thậm chí ngay cả nữ người làm cũng mặc đồ đen. Vẻ mặt chút biểu cảm, có thể nữ người làm đó cũng biết võ công.

      Nữ người làm đặt dép xuống trước mặt , cầm lấy túi xách. An Tuyết Thần rất tự nhiên, lên tầng lầu. Ngày hôm qua, chẳng phải căn phòng này là phòng của sao.

      Lão Mã nhìn hình dáng gầy gò của An Tuyết Thần khi lên tầng lầu, khẽ lắc đầu, sau đó bỏ .

      An Tuyết Thần mở cửa ra, đồ vật bên trong, tất cả đều thay đổi. An Tuyết Thần bước đến bên cạnh giường, kéo màn che cửa sổ ra. Nhìn về phía chân trời, mặt trời vẫn còn đỏ, chờ khuất bóng.

      đứng ở lầu ba. An Tuyết Thần liếc nhìn đồng hồ - lịch điện tử treo tường. ở bên Phàm Ngự được hai tháng rồi. Vẫn còn mười tháng nữa. Làm thế nào trôi qua đây.

      An Tuyết Thần nhắm mắt lại, cảm thấy gió hơi lạnh, bao giờ cũng tĩnh lặng như vậy. Như thế nào lại sắp có bão rồi.

      đôi mắt ở phía đối diện luôn nhìn vào An Tuyết thần. Nhìn thấy khuôn mặt đầy đau thương, buồn bã. mới chỉ 17 tuổi, phải chấp nhận số phận của mình. cứ tiếp tục nhìn như thế.

      Đến khi, trong gian tĩnh mịch này, sau lưng An Tuyết Thần xuất hình dáng cao lớn, nhưng lại hoàn toàn biết.

      Đầu PhàmNgự đặt lên đầu của An Tuyết thần. An Tuyết Thần run . Mở to mắt, nhìn về phía trước.

      Cảm giác được người trong ngực run rẩy, ôm chặt hơn, ở bên tai , giọng .

      "Bảo bối, sáng nay, em làm tôi tức giận, bây giờ, có đúng hay , em nên nghĩ cách làm tôi nguôi giận." Thanh của Phàm Ngự trầm thấp, bởi vì xem máy ghi hình rồi. Chỉ là, cố gắng nhẫn nại. rất biết ngụy trang, người khác thể nhìn thấu, biết nghĩ gì.

      Đôi tay bé của An Tuyết Thần nắm lấy bàn tay của , nhàng gỡ bàn tay ôm mình ra, xoay người, liếc nhìn nét mặt tà khí của Phàm Ngự.

      An Tuyết Thần nhìn chăm chú, Phàm Ngự cũng nhìn , muốn nhìn xem, làm gì.

      "Phàm Ngự, muốn làm cái gì tiếp theo, tôi đều chấp nhận." Chợt nghe thấy lời của An Tuyết Thần, khiến cho Phàm Ngự cảm thấy khó tin.

      Phàm Ngự vuốt ve khuôn mặt của An Tuyết Thần. Cười tà ác, .

      "Tôi muốn làm cái gì hết? Chỉ là muốn ở cùng chỗ với bảo bối, xem cái này thôi." xong, kéo An Tuyết Thần ngồi lên giường. Bật ti vi tường lên.

      An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, thấy vậy, hiểu lời , cũng quay đầu nhìn về phía ti vi. Bên trong ti vi, là hình ảnh và bọn Lý Viện. Đầu óc nhất thời trống rỗng. Nhìn thấy hành động của mình ở trong đình nghỉ mát, đôi tay vì khẩn trương mà nắm chặt lại.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53: Máy ghi hình (P2)

      màn hình ti vi là hình ảnh thân mật của và Lãnh, bây giờ, cực kỳ căng thẳng. nghĩ đến Phàm Ngự cho người theo dõi . Thân thể càng run rẩy hơn.

      Đôi mắt Phàm Ngự nhìn chằm chằm lên màn hình lớn. Ôm lấy bên cạnh mình, cảm thấy người trong ngực run rẩy kịch liệt. Nhưng lửa giận trong lòng cũng chưa hết.

      Phàm Ngự quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của An Tuyết Thần, khóe miệng xuất nụ cười lạnh. tay nắm lấy bàn tay run lên của An Tuyết Thần, cả người đều run, đôi môi cũng trở nên trắng bệch, khẽ rung rung.

      "Bảo bối, em có thể giải thích chút cho tôi nghe, mối quan hệ của hai được chứ. Sáng nay, hình như cũng là người đưa em học." Phàm Ngự thổi hơi nóng lên khuôn mặt trắng bệch của An Tuyết Thần.

      An Tuyết Thần cầm điều khiển ti vi lên, hoảng hốt tắt màn hình ti vi . Sau đó, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Xoay người lại, nhìn Phàm Ngự, lần này, cực kỳ hài lòng với biểu của An Tuyết Thần. Cho nên, bộc phát tức giận trước nữa, mà ngược lại, có chút tò mò.

      ", phải như vậy. phải như thế. Chúng tôi chỉ là bạn học." Lần đầu tiên An Tuyết Thần chủ động nắm lấy tay của Phàm Ngự.

      Phàm Ngự cũng gì, vẻ mặt giống như tin. Chẳng qua là, lẳng lặng quan sát làm gì nữa.

      An Tuyết Thần thấy vẻ mặt tin của Phàm Ngự, lại muốn giải thích, nhưng sợ. Ở đây, chỉ có mấy người bạn, mà Phàm Ngự thủ đoạn độc ác, tìm mọi cách để bọn họ cách xa ra.

      "Chúng tôi chỉ là bạn học, chính xác là sáng nay đến muộn, ta học cùng trường với tôi, Nên chúng tôi cùng nhau, trùng hợp lại là bạn học." An Tuyết Thần kích động giải thích.

      Nhìn thấy hành động của An Tuyết Thần, gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự tối đen lại. rất muốn biết, tại sao lại kích động như thế. Nghĩ tới ta mà kích động, trong lòng càng thêm tức giận. nắm lấy cánh tay An Tuyết Thần, nhìn , quát khẽ.

      " quan tâm ta sao? Mới quen nhau có ngày mà như vậy sao? An Tuyết Thần, rất giỏi có phải ? Hử?" Phàm Ngự uy hiếp . như muốn “cắn nuốt” vào trong bụng vậy. đồng ý cho gặp người khác.

      An Tuyết Thần nhìn phàm ngự, nhất thời biết gì, chỉ im lặng, im lặng như vậy lại càng khiến cho Phàm Ngự tức giận hơn. xốc lên, ép người vào tường, hành động này, làm cho hai người đứng đối diện nhau.

      Phàm Ngự nắm lấy cằm An Tuyết, nâng lên, tay đỡ lấy gáy . để cho trốn tránh ánh mắt của mình.

      An Tuyết Thần nhìn thấy đáy mắt Phàm Ngự tràn đầy lửa giận. biết bị xử phạt. nhắm mắt lại, muốn nghĩ tiếp nữa.

      Phàm Ngự nhìn thấy nhắm mắt lại, làm cho ảo tưởng, hành động này, là mời gọi sao?

      Tay Phàm Ngự vuốt lên gương mặt của An Tuyết Thần. Ở bên tai , thổi hơi, .

      "Lần sau, cách xa những người đàn ông khác, tôi muốn đồ của tôi bị người khác làm bẩn, tôi làm cho ta phải biến mất. Em hiểu chứ. Bảo bối?” Sau đó, Phàm Ngự cầm tóc của đưa lên mũi ngửi, mùi hoa bách hợp thơm mát. Mùi hương này khiến cho lòng người bình tĩnh hơn.

      An Tuyết Thần mở mắt ra, giương mắt lên nhìn , rất cao. Khoảng cách là xa.

      "Tôi biết rồi." nhàn nhạt câu. muốn chọc giận , phải học cách khoan nhượng, mới có thể bảo vệ được bạn mình, người nhà, bản thân và cũng vì người khác nữa.

      Phàm Ngự nghe được câu trả lời của An Tuyết Thần, cảm thấy rất hài lòng, cười châm biếm. Sau đó đôi môi trượt từ cổ xuống vai.

      "Em phải vì hành động ngu ngốc hôm nay của mình mà trả giá đắt." xong, bế ngang người An Tuyết Thần về phía giường lớn.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Trừng phạt

      Phàm Ngự đặt An Tuyết Thần lên giường lớn. An Tuyết Thần dùng đôi mắt trong veo nhìn lại . Phàm Ngự cởi quần áo của mình ra, nằm đè lên người của An Tuyết Thần, lần này phải xé rách quần áo, mà là nhàng cởi bỏ. An Tuyết Thần lại ngăn cản động tác của .

      "Rèm cửa sổ." An Tuyết Thần chỉ nhàn nhạt câu.

      Phàm Ngự nhíu mày, khi bị ngăn cản hành động của mình, nhưng lại nghe thấy lời của An Tuyết Thần, mặt thoáng sửng sốt. Sau đó, lại nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, ban đêm, gió thổi làm rèm cửa khẽ lay động.

      Phàm Ngự lại quay sang nhìn vào mắt An Tuyết Thần, rồi nhìn từ thân thể mềm mại của nhìn xuống dưới. bước qua giường, bước đến bên của sổ, kéo rèm cửa vào ~ che lại. Mà tất cả những hình ảnh này, cũng được người khác, thu hết vào trong mắt. Khi nhìn thấy những hình ảnh đó, tay người đàn ông cầm ống nhòm, nắm chặt lại. Nhìn thấy nửa thân Phàm Ngự trần như nhộng, cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.

      Người đàn ông hung dữ, ném mạnh chiếc ống nhòm trong tay xuống dưới đất. Cầm chai rượu đỏ lên, uống ừng ực. Tại sao lại tức giận chứ?

      Phàm Ngự ôm vào trong ngực. Đôi tay luồn ra phía sau, “phiêu du” lưng của An Tuyết Thần. Phàm Ngự hôn lên trán , từ từ di chuyển xuống môi . An Tuyết Thần nhắm chặt hai mặt lại. muốn nhìn thấy cảm xúc của người đàn ông này. lại sa ngã, thêm lần nữa rồi. Giản Nam, ở đâu?

      Phàm Ngự lật người, tiến sâu vào trong cơ thể . Bởi vì rất chặt, khiến thoải mái, thở dốc tiếng.

      Công phu giường của Phàm Ngự rất tuyệt. từ dịu dàng chuyển thành dữ dội, từ dữ dội lại chuyển thành dịu dàng, nó hoàn toàn có thể đưa phụ nữ lên mây, cũng có thể kéo họ xuống địa ngục. Trong đó có cả An Tuyết Thần ~ bên mình đơn độc **.

      Sau cuộc hoan ái, Phàm Ngự liếc nhìn ngủ say giường, gương mặt lạnh lẽo rời khỏi. Trở lại thư phòng, gương mặt khôi phục lại u ám. Nhìn hình ảnh được Khôi Ảnh quay lại, chịu ảnh hưởng ít. lần nữa, nhìn An Tuyết Thần lên xe lão Mã mới thôi.

      đôi mắt đẹp mê người cũng nhìn vào trong mắt của Phàm Ngự. Phàm Ngự hít mạnh hơi thuốc lá, mỉm cười nhìn người đàn ông phía trước.

      "Khôi Ảnh, tôi cho cậu thời hạn ba ngày, phải điều tra được tất cả những thông tin về ta." Giọng lạnh băng của Phàm Ngự vang lên.

      Khôi Ảnh đứng bên cạnh, người còn mặc đồng phục học sinh, mà mang mặt bộ mặt giả dối.

      "Dạ." Sau khi xong, bước ra khỏi thư phòng của Phàm Ngự.

      Phàm Ngự ngồi ghế sa-lon, ngắt rơi tàn thuốc. Cầm ly rượu đỏ lên, khẽ nhấp hớp. Sau đó liếc nhìn màn hình tivi cái, đóng màn hình lại. Bỗng lúc này, màn hình máy tính xuất gương mặt.

      "Chủ nhân, tình hình ở bên Mĩ xảy ra chút chuyện. Chính phủ Mĩ chuẩn bị quét sạch Thế Lực Hắc Ám. Chính miệng Lý trưởng ở Bộ quân với tôi như vậy. Ngài xem, nên làm thế nào."

      Phàm Ngự quay đầu lại, nhìn vào màn hình máy tính. Nhìn người ở bên trong, : "Quét sạch? Ha ha, xem ra, Tổng Thống đúng là quá rỗi rãnh, có chuyện gì để làm, vậy chúng ta hãy tạo ra chút việc cho Tổng Thống làm ."

      Người đàn ông nhìn Phàm Ngự, khẽ gật đầu, sau đó biến mất màn hình máy tính. Phàm Ngự bước về phía cửa sổ sát đất. Bên ngoài, bầu trời tối đen, khóe miệng bỗng lên nụ cười tà.

      Khi An Tuyết Thần tỉnh lại, trời rạng sáng rồi. Ngủ từ sớm, nên dậy cũng sớm. bước qua bên giường, nhìn bên ngoài, trời vẫn còn tối. Nhưng, trong sân của Phàm Ngự, quả là sáng rực. mặc bộ quần áo thể thao màu hồng. Quyết định ra bên ngoài, chạy vòng. Nhưng, khẳng định thể ra ngoài. Ở đây, có khu chạy bộ chuyên dụng. Còn có phòng “Gym” chuyên dụng.

      Thấy An Tuyết Thần bước xuống lầu, nữ người làm mặc áo đầm màu đen, bước đến trước mặt .

      "Tiểu thư, muốn đâu vậy." Nữ người bộ mặt giả dối, hỏi.

      An Tuyết Thần nhìn trước mắt mình.

      "Ách, tôi muốn chạy bộ. Thức dậy tương đối sớm, nên muốn chạy bộ." An Tuyết Thần nhìn nữ người làm, ra suy nghĩ của mình.

      nghe vậy, bày ra tư thế mời.

      "Mời tiểu thư theo tôi, tôi dẫn ."

      An Tuyết Thần khẽ gật đầu, cùng . Nhìn thấy sân chạy bộ trước mắt, chính xác mà , nó so với trường học còn lớn hơn nhiều. biết làm thế nào để đến. bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt giật mình của An Tuyết Thần, lạnh nhạt .

      "Mảnh đất Sơn Đô này là của thiếu gia."

      An Tuyết Thần nghe vậy, giật mình, quay đầu lại nhìn . phải chứ?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55: Dậy sớm chạy bộ

      Đứng ở chỗ này, An Tuyết Thần nhìn thấy sân cỏ màu xanh lá cây, xung quanh đèn đuốc sáng rực. Biết là người khá nguy hiểm. Nhưng, Sơn Đô này cũng quá lớn . Chẳng lẽ - -

      An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn này, hỏi: " tên là gì?"

      lời khách sáo với An Tuyết Thần: "Tiểu thư, cứ gọi tôi là Cây Sáo."

      An Tuyết Thần nhìn chút, Cây Sáo? Làm gì có ai lấy tên như thế chứ?

      "Được rồi, Cây Sáo, thiếu gia của , sử dụng cái sân này, phải mình dùng đúng chứ." An Tuyết Thần nhìn phía trước, chứ nhìn Cây Sáo, .

      Cây Sáo nhìn An Tuyết Thần, gì. An Tuyết Thần quay đầu lại, nhìn chút.

      "Còn có cả những “tử sĩ” nữa, hình như là những người áo đen, cũng sử dụng sân chuyên dụng này để huấn luyện." An Tuyết Thần nhàn nhạt .

      Cây Sáo nhìn bé trước mắt mình. rất thông minh. Nhưng, nhiều lúc thông minh quá cũng phải là chuyện tốt.

      An Tuyết Thần giống như biết được Cây Sáo suy nghĩ cái gì, bỗng chốc “phì” cười vui vẻ. An Tuyết Thần cười thoải mái lần, sau đó nhìn phía trước, tiếp.

      "Cây Sáo, biết ? Tôi là sinh viên rất rất bình thường. Cực kỳ bình thường. Chỉ là, gặp thiếu gia của ~ phải là người rất bình thường."

      Cây Sáo nhìn An Tuyết Thần, gầy , cũng ít tuổi. Nhìn ra, thừa nhận cái gì. đôi mắt trong veo có chút ưu thương. Khiến cho người khác nhìn thấy cũng cảm giác được đau đớn đó.

      Cây Sáo ho khan mấy tiếng, sau đó với An Tuyết Thần. "Tiểu thư, từ từ chạy , tôi ngồi ở ghế bên kia đợi ." xong, xoay người bước đến chỗ ghế dài.

      An Tuyết Thần búi tóc lên, giống như bức tranh ~ chính xác là hoa Mẫu Đơn.

      An Tuyết Thần vừa chạy, vừa suy nghĩ chuyện gì đó. định đem những chuyện vui quên hết. Nhưng là, có số chuyện vẫn phải nghĩ.

      Đó chính là kỳ thi hàng tháng. Hôm nay, chính là ngày thi rồi. Bởi vì có chút khẩn trương, dậy sớm, nên ra ngoài chạy bộ.

      Chạy vòng, lại vòng, vẫn cảm thấy mệt. Liếc nhìn Cây Sáo ngồi bên kia, giống như chuyện điện thoại với ai đó. coi trọng việc đó, mà vẫn tiếp tục chạy.

      Phàm Ngự cũng thức dậy rất sớm. Hầu như ngày nào cũng dậy vào giờ này. Bởi vì, chỉ huấn luyện người khác, mà bản thân cũng phải rèn luyện để mạnh hơn.

      Phàm Ngự đánh quyền ở sân huấn luyện trở về. Liếc mắt nhìn thấy, ở sân chạy bộ có hai bóng người. đương nhiên biết, đó là ai. người là người theo mấy năm - Câyáo. Mà kia, sao dậy sớm như vậy, hơn nữa còn dậy sớm chạy bộ nữa.

      "Khôi Ảnh."

      Sau lời của , Khôi Ảnh đưa điện thoại tay cho Phàm Ngự.

      "Cây Sáo, hai người làm gì vậy." Phàm Ngự nhìn thấy hình dáng bé màu hồng chạy trong sân, hỏi.

      Cây Sáo vừa nghe thấy giọng đó, biết là Phàm Ngự. "Dạ, chủ nhân, bởi vì tiểu thư ngủ được nữa, muốn tới đây chạy bộ."

      Phàm Ngự buông điện thoại xuống, nhìn hình dáng màu hồng, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười tà ác.

      Khôi Ảnh nhìn thấy An Tuyết Thần, nhìn về phía Phàm Ngự, : "Hôm nay là ngày thi."

      Dường như Phàm Ngự hiểu được, xoay người bỏ .

      An Tuyết Thần chạy cũng thấm mệt rồi. Từ từ nằm mặt đất, thân thể giống như hình chữ đại, chút tao nhã.

      Nằm mặt đất thở hổn hển, tóc rơi lộn xộn, bởi vì, mồ hôi ướt đẫm nên tóc dính lên khuôn mặt của An Tuyết Thần, mồ hôi từ cổ chảy xuống. Nhìn lên bầu trời, vẫn còn ánh sao sáng.

      "Sao là nhiều." An Tuyết Thần nằm ở đó, nhìn lên bên trời, nhìn ánh sao sáng, khẽ lẩm bẩm.

      "Thích sao sao?" Phàm Ngự ngồi bên cạnh An Tuyết Thần, nhìn .

      đổi thành bộ đồ thể thao. An Tuyết Thần vội vàng ngồi dậy. Nhìn Phàm Ngự.

      " ngủ sao? mỗi ngày đều dậy sớm như vậy." An Tuyết Thần cũng ngồi dậy.

      Phàm Ngự nhìn hình dạng của An Tuyết, đúng là rất đẹp. Khuôn mặt trắng trẻo, vì nóng mà trở nên hồng hào. Tóc dài lộn xộn. Mồ hôi ướt đẫm mặt. Nhìn như vậy lại càng xinh đẹp.

      "Bảo bối, đôi khi thông minh quá cũng phải là chuyện tốt." Phàm Ngự đưa cho An Tuyết Thần chai nước suối. An Tuyết Thần cầm lấy chai nước Phàm Ngự đưa, mở ra, uống ừng ực, hơi hết quá nửa bình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :