1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhà sách đêm khuya- Thuần Khiết Tích Tiểu Long.

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Edit: team CQH
      Chap 11: Mặt nạ.

      Bên cạnh tiệm sách có tiệm mì, buôn bán cũng bình thường, giống như tiệm sách của Chu Trạch, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
      Phố bộ này được tạo ra vì quảng trường trung tâm gần đây, nhưng quảng trường trung tâm này "Phế". Bên trong ngoại trừ rạp chiếu phim, còn những cửa hàng khác đều đóng cửa, cũng bởi vậy, toàn bộ quảng trường cơ bản biến thành khu vực hoang vu "Ít người lui tới".

      Ít nhất trong Thông Thành, hậu quả của việc xây dựng quá nhiều công trình thể ra ngoài. Mấy năm trước có ít nhà đầu tư xây rất nhiều công trình, nhưng dù sao Thông thành phải là Thượng Hải, có nhiều nhu cầu như vậy.

      Nhưng cũng may, tiệm mì này còn có thể bán online, hơn nữa kinh doanh xem ra cũng tệ lắm! Điều này tốt hơn tiệm sách của chút vì chẳng có ai bị "đói tinh thần" để phải mua sách về gặm cả.
      Chu Trạch dựa vào ghế, đầu vẫn còn có chút choáng. Bác sĩ Lâm ngồi đối diện Chu Trạch, dùng khan tay của mình lau sơ qua đũa muỗng rồi đặt trước mặt Chu Trạch.
      rất cẩn thận, cũng rất quan tâm, giống như việc để Từ Nhạc ngủ giường nàng ngủ đệm trải đất, nhưng đồng thời lại rất lạnh lùng.

      Chu Trạch hỏi lý do. Do phản đối chuyện ép duyên hay do bản thân Từ Nhạc có vấn đề? Hỏi cũng có ý nghĩa! Mạng lưới quan hệ kì diệu mà Từ Nhạc lưu lại,Chu Trạch hề có hứng thú, cũng lưu luyến.
      - Thân thể của , có vấn đề?
      Bác sĩ Lâm lại hỏi.
      - Bệnh mà thôi.
      vốn là bác sĩ, biết việc nhìn thấy đồ ăn là nôn cùng ngủ được hề liên quan đến y học, càng cần nhắc tới trị liệu.
      Cũng may, tại ngủ được! Còn ăn cơm...
      ăn cơm té xỉu, nhưng ăn cơm... Ý nghĩ này vừa nghĩ tới thôi liền bắt đầu muốn nôn.

      - Khẩu vị tốt, uống trước bát nước mai chua .
      Ông chủ tiệm mì mặt cũng có nếp nhăn, gánh nặng sinh hoạt xem ra .
      - Nước mai chua tốt ư?
      Chu Trạch có chút bất đắc dĩ hỏi.
      - Khai vị.
      Ông chủ tiệm mì cười cười, sau đó gọi vào phòng bếp:
      - Vợ ơi, mì rau cải có chưa?
      Ông chủ vào bếp, trong bếp truyền tới tiếng của hai vợ chồng.
      Chu Trạch nhìn nước mai chua trước mặt, cầm cái thìa, múc ngụm, đưa vào bên trong miệng, vừa nuốt xuống, sắc mặt Chu Trạch liền thay đổi.

      -Thế nào?
      Bác sĩ Lâm rút khăn giấy đưa đến trước cằm Chu Trạch. Mặt Chu Trạch vặn vẹo lên ôm bụng mình, hít sâu hơi, :
      - Chua quá!
      Đúng vậy, chua đến cả người đều muốn co rút, thậm chí che cảm giác buồn nôn.
      - Mì sợi tới đây!
      Bà chủ bưng mì tới, buông xuống để trước mặt Chu Trạch, đồng thời :
      - Nước mai chua nhà ta cũng thể uống ực hơi."

      Bác sĩ Lâm nhìn sợi mì chút, khẽ cau mày :
      - Vắt mì này, nấu được cũng quá nát.
      Ý là thời gian nấu lâu quá, mì sợi mất độ dai, rất ảnh hưởng cảm giác. Mặt bà chủ lộ vẻ xấu hổ :
      - Cái này... Mì nhà ta chính là loại này.
      - có việc gì có việc gì.
      Chu Trạch khoát khoát tay, bở hay dai, đối với trước mắt mà , có ý nghĩa! Có thể ăn hết là được, cần năng lượng. Nếu là lại ăn được nữa, Chu Trạch chỉ có thể lựa chọn bệnh viện tiêm vào đường glu-.
      Trịnh trọng ngẩng đầu, Chu Trạch cảm giác chính mình giống như là tử sĩ làm nhiệm vụ cao cả. Sau đó bỗng nhiên cúi đầu xuống, đem kia bát nước mai chua có thể làm cho người khác chua đến khó thở uống hơi.

      Vi chua đó giống như là dội axit sunfuric vào dạ dày của . Kế tiếp, Chu Trạch trực tiếp cầm lấy đũa, kẹp lên mì sợi liền ăn, tướng ăn như con hổ đói, giống như có năm sáu cái miệng, tô mì liền bị mình xử sạch, ngay sau đó lại bưng lên bát, đem nước mì toàn bộ rót vào.
      Chu Trạch đem bát bỏ xuống!
      Thở dài hơi nhõm, ăn hết!
      Mười lăm phút sau, Chu Trạch thò tay, ôm lồng ngực mình, cảm giác buồn nôn sau khi bị nước ô mai ngăn chặn lại lần nữa đến lại, nhưng thức ăn đưa vào trong bụng. Chu Trạch phải dùng hai tay bóp lấy cổ của mình, mới có lại phun ra.
      có phun ra, chính là thành công!
      Mồ hôi xuát trán Chu Trạch, liền lấy khăn giấy bàn thấm vội.

      Mà lúc này, bác sĩ Lâm cùng bà chủ tiệm mì đều sững sờ, là tướng ăn vừa rồi của Chu Trạch, quá mức kinh hãi.
      - Ha ha, xem ra đói quá, muốn hay thêm chén nữa?
      Bà chủ hỏi. Chu Trạch cự tuyệt:
      - cần cần.
      Bà chủ dọn chén đũa trước mặt Chu Trạch, hô to về phía căn phòng kia:
      - Cha nó ơi, phải nấu mì nhanh lên, đợi lát nữa liền có người đến lấy mì.
      Bà chủ vào, bóng lưng chưa tới thướt tha, chỉ có thể coi là được nhìn được, do có bộ ngực khủng cộng thêm thẳng lưng, tăng thêm loại hương vị đặc thù, hết sức hấp dẫn.

      - Ngươi thích... Loại hình này?
      Bác sĩ Lâm mở miệng hỏi. Bởi vì Chu Trạch mực nhìn bà chủ cho đến khi vào trong phòng.
      - có.
      Chu Trạch lắc đầu thầm nghĩ "ta ngược lại thật ra thích loại hình giống ngươi như vậy, nhưng ngươi cho ngủ cùng".
      Nghĩ xong tự lại giật mình kinh hãi, ý nghĩ " cho ngủ" này luôn xuất trong lòng rất lâu, cơ hồ thành chấp niệm. thể thừa nhận, bác sĩ Lâm rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất trẻ. Dù là vợ Từ Nhạc, dù là đời trước Chu Trạch có kết hôn. Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, vẫn là muốn ngủ cùng !

      Chính là bởi vì được ngủ cùng cho nên mới xoắn xuýt, cho nên thường xuyên nhớ đến ở trong lòng.
      - trở về nhà?
      Bác sĩ Lâm lại hỏi. Chu Trạch xác nhận:
      - trở về.
      Bác sĩ Lâm đứng lên:
      - Tôi đây, có việc cứ gọi điện thoại cho tôi.
      Có lẽ Lâm Vãn Thu nghĩ là chồng danh nghĩa dù là có ngủ với nhau vẫn phải có trách nhiệm.
      - Được.
      Chu Trạch gật đầu, nghĩ " sớm biết ngươi dễ chuyện như vậy, biết quan tâm ta, trước đó có tiền đáng lý ra nên kêu ngươi cho mượn chút."

      Bác sĩ Lâm chạy Porsche Cayenne rời . Chu Trạch lại như cũ ngồi trong quán, tiệm sách của ngay cạnh bên, dù là mì ăn xong, nhưng ngồi ở chỗ này tâm chút cũng sao, dù sao đều là hàng xóm. Ông chủ từ trong phòng ra, đưa cho Chu Trạch điếu thuốc. Chu Trạch hỏi:
      - Bao nhiêu tiền?
      - Thôi khỏi, tô mì ta vẫn là mời chú mày được!
      Ông chủ phất phất tay, đều là hàng xóm, về sau ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, cần thiết vì tô mì mà khách sáo.
      - Chị dâu ý kiến ư?
      Chu Trạch hỏi.
      - , đàn bà con hiểu cái gì!
      Tư tưởng đàn ông của ông chủ tiệm mì đập vào mặt: người đàn ông, mặc kệ địa vị trong nhà như thế nào, chí ít ở bên ngoài, dù sao cũng phải giả bộ. Ai cũng tự nguyện thừa nhận mình ở nhà sợ vợ, tựa như ai cũng tự nguyện thừa nhận bản thân yếu nhớt, chưa đến chợ rơi hết tiền vậy!

      - Ha ha, chị dâu rất xinh đẹp.
      Chu Trạch . Trêu chọc vợ người ta là loại kiêng kị. Nếu như là hai người đàn ông bên ngoài, bàn tán người phụ nữ qua đường nào đó, đó chính là chủ đề chung của đàn ông.
      Ông chủ sửng sốt chút, gì, chỉ là cười cười, ông chủ tính tình tệ, đàn ông, luôn luôn hiểu được đạo lý hòa khí sinh tài. Chu Trạch tiếp tục :
      - Dáng người tệ, phía rất lớn, phía dưới cũng rất lớn. Tựa như là chén mì ta vừa mới ăn, nước canh khẳng định rất nhiều.

      Ông chủ hít hơi thuốc lá.Chu Trạch lại hỏi, lần này, càng thêm được voi đòi tiên:
      - giường thế nào?
      Ông chủ nắm lại nắm đấm, nhưng rất nhanh thản nhiên :
      - Lực của cặp chân kia có thể kẹp chết người!
      Chu Trạch cười, ông chủ cũng cười.
      - Chịu đựng được?
      Ông chủ đấm đấm eo:
      - Nhịn được, cũng phải non tơ.
      - Chi bằng để ta thử chút?
      Chu Trạch lại hỏi. Mặt ông chủ triệt để đen lại.
      Đốt ngón tay nắm vang "Kẹt kẹt".
      - Ông được, ta có thể tới, ta còn trẻ. Chu Trạch tự nhủ, mặc dù, lời này có chút trái lương tâm, mặc dù thân thể Từ Nhạc còn trẻ, lại cũng rất yếu đuối, có thân thể tráng kiện của Chu Trạch ở kiếp trước.

      - Trò đùa này, quá xa rồi đấy!
      Ông chủ còn đè lửa giận. Chu Trạch tiếp tục :
      - Lỡ chị dâu đồng ý đâu?
      - Lúc nãy là vợ ngươi ư?
      Ông chủ đổi chủ đề. Chu Trạch gật gật đầu.
      - Ngươi nguyện ý nhường lại cho ta ?
      Ông chủ lại hỏi. Chu Trạch do dự chút, lắc đầu, mặc dù là vợ Từ Nhạc, nhưng bây giờ danh nghĩa là của mình, Chu Trạch là đồng ý. Ông chủ hỏi ngược lại:
      - Vậy ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta đồng ý?
      Này, đây lâu có đánh người. Ông chủ đứng lên.

      Chu Trạch hơi nghiêng người về phía sau, mỉm cười :
      - Kêu vợ ngươi ra, hỏi chút, ta muốn nghe ấy có đồng ý hay ! Ngươi đứng tại đây, gọi chị dâu ra !
      Ông chủ bước mấy bước Chu Trạch, đánh tới:
      - Mày muốn chết!
      Chu Trạch đột nhiên hỏi:
      - Chị dâu có thể ra ?
      Ông chủ ngây ngẩn cả người, sau đó mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, liên tục lui phía sau mấy bước.
      Chu Trạch đứng lên, chủ động hướng vào buồng trong, xốc lên rèm, bên trong ai.
      Chỉ có tấm da người!
      Treo ở kệ áo, bởi vì vén rèm lên có gió tiến vào,
      nhàng lay động
      - Mày là... Làm sao nhìn ra được?
      Ông chủ chậm rãi tới, từ giọng của , nghe ra buồn vui.

      - Có câu thế này... Ngươi lừa ai lừa lại lừa quỷ!
      Chu Trạch xoay người, nhìn ông chủ:
      - Tấm da người ngươi, cũng nên kéo xuống tới . Ta rất hiếu kì, ngươi là có bao nhiêu nhàm chán mà ở chỗ heo hút này đóng nhiều vai như thế?

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      ___
      Edit: team CQH.
      Chap 12: Lập ý!

      Ông chủ cười, có bị chọc giận lại có chút thú vị. Khí thế và khí chất của người, thông thường so với lời càng có thể tin tưởng.
      " Soạt..."
      tiếng vang mang theo thanh kéo dài, giống như là rắn lột da, bắt đầu xé da người mình. Cùng lúc đó, khung xương của ông chủ chậm rãi thu lại, thân hình cũng chậm rãi gầy xuống, giống như là quả bong bóng bị thủng lỗ, phun hơi ra ngoài.

      Chu Trạch rốt cuộc hiểu được vì sao chén mì kia lại nấu nát như vậy! Loại "Biến thân"này, xác thực phải tốn thời gian. Nhìn xem, người vẫn là quần áo hồi nãy, buộc lên tạp dề, nhưng cái khuôn mặt kia, biến thành gương mặt trẻ tuổi có vẻ hơi ngây ngô.
      Thanh niên khóe miệng mỉm cười, độ cong khoé mắt lẫn nét cười đủ làm điên đảo cả nam và nữ.
      người đàn ông, dùng "Mị" để hình dung, hơi hài hòa, nhưng vớimột số người đàn ông, đúng là mị cốt trời sinh! Giống như có số đế vương thời cổ đại bị đồng tính, nguyên nhân cũng vì có số người đàn ông, so phụ nữ càng giống phụ nữ.
      Thanh niên hỏi Chu Trạch:
      - Ta đẹp mắt ?
      Chu Trạch cảm thấy cảm giácbuồn nôn mà hồi nãy mình nhịn lại lần nữa dâng trào, hơi có chút áy náy khoát khoát tay, sau đó bưng bộ ngực mình, làm ra tư thế ta thể nôn.
      Ai cũng biết cơm trong mâm, hạt hạt đều vất vả! Chu Trạch rất hiểu trân quý lương thực, nhất là lương thực mà bị chính mình vất vả nuốt chuẩn bị tiêu hóa thành năng lượng.

      Thanh niên ngồi vào cái ghế ở bên cạnh, cầm bật lửa trong tay, tùy ý xoay vòng.
      ắn quan sát Chu Trạch, bởi vì Chu Trạch phát ! rất tin tưởng kỹ thuật bắt chước của mình, lại là ở tiệm cơm, hẳn là xảy ra vấn đề gì. Quân trọng kẻ mà bắt chước chính là cha mẹ của !
      Từ khi còn , bắt đầu quan sát cha mẹ của mình, từng biểu cảm, hành động của cha mẹ, sớm khắc sâu tại trong tim của .

      - là thế nào phát được?
      Thanh niên nhịn được liền hỏi
      - Ngươi phải quỷ?
      Chu Trạch cũng là đồng thời đặt câu hỏi. Thanh niên khẽ nhíu mày, cho rằng Chu Trạch châm chọc , giả thần giả quỷ.
      Nhưng thực tế, vừa mới bắt đầu Chu Trạch nghĩ là quỷ!
      Chu Trạch muốn lo chuyện bao đồng! người mà trước đó lâu còn khổ sở kiếm tiền mua cái tủ lạnh có tư cách lo chuyện bao đồng chứ? Nhưng cái chuyện này quan tâm được. Chuyện liên quan lại xảy ra ở kế bên mình.
      Cho nên Chu Trạch cảm thấy, bất kể như thế nào, vẫn là trước tiên vạch trần, dễ giải quyết liền giải quyết. Còn như giải quyết được cùng lắm lại dọn nhà.

      Chu Trạch chỉ móng tay của người kia:
      - Móng tay của ngươi. Con người của ta, đối móng tay có chút mẫn cảm.
      Bà chủ đem mì sợi bưng đưa đến trước mặt , ông chủ cho điếu thuốc lá. Móng tay, đều ra ở trước mặt, mặc dù hình dáng móng tay hay độ chai của móng giống nhau, nhưng giấu vân tay, là giống nhau!
      Mà bây giờ, Chu Trạch càng thêm chú ý móng tay, riêng gì móng tay của mình, mà cũng bao gồm móng tay của người khác.

      Thanh niên ánh mắt khẽ híp lại, thất vọng mất mát, như thể có sai sót để bị phát . Cũng như thể học trò tài ba bày ra đủ biện pháp quay cóp vẫn bị giám thị tóm đầu vậy!
      - Ngươi phải là quỷ?
      Chu Trạch lại hỏi. Nếu như là người, vậy liền có chút khoa trương.
      Kỳ Chu Trạch nhìn thấy quỷ cũng nhiều, bỏ qua đoạn đường qua ở Địa Ngục, dương thế, nhìn thấy quỷ kỳ có thể đếm đầu ngón tay.

      - Mặt nạ, là kỹ nghệ truyền xuống của nhà tôi! Thanh niên đứng lên, thò tay bắt lấy tay Chu Trạch, đem tay đặt lên bộ ngực mình:
      - Chỉ bất quá, thất lạc nhiều đời, cũng liền đến đời của ta, mới có thể lần nữa nhặt lên.
      Động tác này có chút mập mờ, cũng có chút đặc biệt, nhưng Chu Trạch vẫn là vô ý thức dùng tay bóp ngực cái. Chu Trạch đương nhiên cho rằng vì bác sĩ Lâm cho mình ngủ chung dẫn đến bây giờ có hứng thứ với đàn ông!

      Đương nhiên, người đàn ông trước mắt này, đích xác so với phụ nữ càng quyến rũ, cái này !
      - có xương cốt?
      Chu Trạch mặt lộ ra vẻ khó tin nhưng với kiến thức y học của mình liền nghĩ ra:
      - đúng, là bệnh xương mềm!
      Bệnh xương mềm được gọi là bệnh gù, bởi vì thiếu canxi nên khiến cho vôi trong xương cốt bị mềm ra, chất xương biến mềm nên dễ biến hình. Chu Trạch trước kia là bác sĩ, tự nhiên biết chút, nhưng giống như bị cảm cũng chia ra rất nhiều loại, bệnh xương mềm cũng có chia ra rất nhiều loại , mà người thanh niên trước mắt này, hẳn là loại quý hiếm.

      Nghe đồn, dã sử của Xuân Thu có ghi chép, vương tử của nước nào đó là bị bệnh này. Người như xương, thân thể mềm mại, có thể giống người, cũng có thể bò giống rắn.
      - có thể nghĩ như vậy, đây là bệnh di truyền nhà ta, cần xác suất nhất định mới có thể biểu ra ngoài, trước đó trong nhà của ta có rất nhiều người đều luyện được mặt nạ, là bởi vì bọn họ có loại bệnh này, mà ta...
      Thanh niên cười cười, tiếp. Chu Trạch vẫn chưa từ bỏ ý định:
      - Cho nên, ngươi phải là quỷ?
      - Gọi tôi là Hứa Thanh Lãng.
      Thanh niên rất nghiêm túc trả lời.Chu Trạch hỏi.
      -Người ngươi bắt chước là ai?
      - Cha, mẹ.

      Chu Trạch sửng sốt chút, gượng cười... Là hiểu lầm lớn!
      Trước đó sau khi ăn xong mì, bác sĩ Lâm rời , Chu Trạch nghĩ xuyên thủng người ta, cố ý dùng lời kích , có nghĩ rằng, lại là người ta rảnh rỗi quá ở chỗ này chơi đóng vai nhân vật...tưởng niệm cha mẹ mình!
      Nhưng ở trong mắt Chu Trạch, chỉ là nghĩ, đây là loại quỷ, giống như "Mặt nạ" quỷ trong chuyện xưa, giết người, lột da, còn "Vượn đội mũ người".

      - xin lỗi. Trêu chọc mẹ của ngươi, đúng là hơi vô duyên.
      - Tôi có tức giận.
      Hứa Thanh Lãng :
      - Nhưng rất tò mò, vì sao lại luôn hỏi tôi có phải là quỷ ?
      lắc đầu:
      - có ý gì.
      - gặp qua quỷ?
      Hứa Thanh Lãng hỏi. Chu Trạch nhìn Hứa Thanh Lãng, rất chân thành :
      - Ta chính là con quỷ.
      Biểu cảm của rất nghiêm túc, thần sắc trang nghiêm, xuất phát từ tận tấm lòng.
      Hứa Thanh Lãng sắc mặt trì xuống sau đó ức chế nổi phát ra tiếng "Phốc".
      Ánh mắt nhìn về phía Chu Trạch, giống như xem kẻ bị thiểu năng hoặc bệnh hoang tưởng. Chu Trạch gật gật đầu, có đôi khi, chính là như vậy, lúc người ta lại tin!

      - Bất kể như thế nào, xin lỗi, đúng, ta còn muốn hỏi, da kia, là da người?
      Chu Trạch hiếu kỳ hỏi. Hứa Thanh Lãng trả lời:
      - Da cá do gia công, hội họa, chế tác tạo nên.
      ra chiều hiểu, lại hỏi:
      - Vậy ngươi vì sao phải bán mì?Ta nghe quần áo da rắn mà tộc Hách Triết làm cái có thể bán ít tiền, làm như là tác phẩm nghệ thuật, cái này của ngươi, chắc là đáng tiền hơn?
      - Đồ vật tổ truyền, lấy để buôn bán kiếm lời, ta làm được.
      - Vậy ngươi chắc là rất có tiền.
      Chu Trạch . Hứa Thanh Lãng nhìn :
      - Trong nhà lớn vừa bị phá dỡ được bồi thường hai mươi mấy căn khác.

      "..." Chu Trạch hít sâu hơi.
      Cho nên, thế giới chính là công bằng, đời trước làm trong bệnh viện, vất vả cũng có kiếm được bao nhiêu tiền, mà người ta tùy tiện, chính là hai mươi mấy căn nhà.
      Thông Thành so được Thượng Hải, nhưng giá phòng cũng hơn vạn mét vuông.

      Phú nhị đại đời thứ hai, hâm mộ!
      Chu Trạch lắc đầu:
      - Ngươi về sau còn muốn tiếp tục bán mì?
      - về sau còn tiếp tục bán sách?
      Hai người lại đồng thời hỏi đối phương. Chu Trạch trả lời:
      - Tạm thời còn bán.
      - Tôi cũng giống vậy!
      - Hẹn gặp lại, đúng, nước mai chua nhà ngươi còn có vị khác ?Ví dụ như vị mướp đắng? Vị nho?
      Hứa Thanh Lãng rất thành trả lời:
      - Có bí phương, có thể làm
      - Rất tốt.
      Chu Trạch vỗ bả vai Hứa Thanh Lãng. Mẹ nó ơi, giống như bông!
      "Mềm nhũn, là yếu đuối xương, cái này nếu là ôm vào trong ngực nằm giường..." Chu Trạch lập tức tưởng tượng ra hình ảnh bác sĩ Lâm vừa mới tắm xong, cũng lập tức xóa bỏ hình ảnh đó!

      Chu Trạch trở về tiệm sách.
      Hứa Thanh Lãng vào nhà, xốc lên rèm, với tấm da người nữ:
      - Mẹ, ta tin hay là tin lời con?
      Da người khẽ đung đưa, hơi lắc
      Giống như là tin, cũng giống là nói, bà cũng biết!

      ....

      Chu Trạch trở lại trong tiệm, tủ lạnh sắp xếp tốt, lầu dưới phải sắp xếp lại. Cứ để cái bày trí rách này của Từ Nhạc để lại cũng phải biện pháp tốt.
      Trước cổng tiệm sách treo bảng hiệu " nhà sách Từ Nhạc ", siêu quê mùa.
      Tóm lại, từ bài trí bên trong đến bố cục bên ngoài cộng thêm ở nơi như vây nên toát ra cái khí chất " lỗ vốn là cái chắc".

      Chu Trạch ngồi vào trước máy vi tính, đăng nhập QQ trước khi của mình, kết quả đều thể đăng nhập, chứng minh thân phận được, khiếu nại cũng cơ bản có biện pháp. Sau đó, Chu Trạch chỉ có thể ra ngoài đón xe, ý định đổi bảng hiệu, hoặc là làm đôi câu đối treo trước cửa.
      biết cửa hàng, chuyên môn làm bảng hiệu bằng gỗ. Chủ cửa hàng là ông lão, ông lão thường xuyên quyên tiền cho nhi viện. Năm đó Chu Trạch còn ở trong nhi viện, ông lão cũng quyên tiền, sau khi Chu Trạch có việc làm, ông lão cùng Chu Trạch quyên tiền.

      Cửa hàng kia cũng xa, ngay tại dưới chân núi Lang, chung quanh đều là bán nhang, chỉ có cửa hàng này bán bảng hiệu.
      Chỉ là lúc Chu Trạch bước vào, lại phát bên trong cửa hàng sửa chữa, thậm chí ngay cả bảng hiệu đều bị dỡ xuống. người đàn ông trung niên ở đó chỉ huy bận rộn công nhân.
      - Cậu là ai?
      Đối phương nhìn thấy Chu Trạch tới hỏi. Chu Trạch , đối với vị ông lão kia, rất là tôn trọng:
      - Ta tìm ông Triệu.
      - may, cha ta tháng trước vừa . Người đàn ông trả lời.
      - rồi?
      Chu Trạch thương cảm, cùng ông Triệu kỳ quen chỉ là biết có người như vậy mà thôi. Cũng bởi vậy, tang lễ người ta có thông báo cũng rất bình thường.

      Huống hồ, đối với gia đình ông Triệu mà , ông Triệu luôn đem tiền từ việc làm bảng hiệu quyên cho nhi viện, chắc là bọn họ đối với nhi viện cũng có cảm tình gì! t Thậm chí thông báo việc tang lễ cho nhi viện biết, chắc là sợ nhi viện lại tìm họ đòi tiền.
      - Cậu là đến làm tấm biển?
      Người đàn ông hỏi. Chu Trạch gật gật đầu:
      - Ừm.
      Người đàn ông áy náy :
      - Nhà chúng ta bây giờ làm nữa.Về sau bán nhang.

      Núi Lang là trong mười núi theo đạo Phật, dù là hấp dẫn nhiều du khách, nhưng người địa phương ngày lễ ngày tết thắp hương bái Phật, cũng đủ để các cửa hàng dưới chân núi kiếm khoản lớn.
      Đây cũng là loại lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước! Tùy nơi tùy chỗ mà đào ra tiền.
      - Vậy đáng tiếc.
      Chu Trạch có chút tiếc nuối, có ý định viếng mộ ông lão lúc.
      - Nhưng mà trong nhà còn có mấy cái tấm biển cha ta làm trước kia, bán được, cũng biết cha ta làm mấy cái tấm biển kia làm gì, cũng có người đặt trước, cậu xem nếu thích, ta bán rẻ chút cho!
      Người đàn ông mang ý định bán phế thải .

      - Tốt, ta xem chút.
      Chu Trạch đồng ý đoạn cùng người đàn ông vào sân bên trong. Người đàn ông mở ra căn phòng, mở đèn. Bên trong đặt đồ lộn xộn, bao gồm dụng cụ mà ông Triệu trước kia sử dụng, chất đống lộn xộn, mang ý nghĩa đời sau có ý định kế thừa. tại tất cả mọi người đều làm bảng hiệu phát sáng, ai còn nguyện ý dùng cái này? Vất vả, còn kiếm được nhiều tiền.
      Người đàn ông trung niên thổi hơi mấy cái bảng hiệu, :
      - Xem chút , hai trăm khối cái, thích liền có thể lấy , thích thôi.

      ràng ông ta cũng nghĩ có thể bán mấy cái bảng này!
      Cái bảng thứ nhất bên viết:
      "Chết sống có số, giàu có nhờ trời."
      Chu Trạch lắc đầu, người đàn ông trung niên thở dài, biết tấm bảng có hi vọng.
      Bảng tiếp theo viết:
      "Người biết quỷ khủng bố, quỷ hiểu lòng người độc."
      Chu Trạch hơi sững sờ, có chút đồng cảm với câu này. Người đàn ông trung niên lần này có thở dài, bởi vì biết là hi vọng gì rồi, nhà ai mở tiệm ăn no việc gì làm trước cửa treo cái này?
      Bảng thứ ba: " vậy thôi, như là ta nghe."

      Chu Trạch cười, người đàn ông trung niên nhìn Chu Trạch cười cũng cười. Ít nhất là bán được cái!

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Edit: team CQH
      Chap 13: Khách hàng thứ nhất.

      Mang tấm biển trở về, Chu Trạch muốn treo hai bên, nhưng treo tấm nào bên trái tấm nào bên phải Chu Trạch để ý. Hứa Thanh Lãng nhà bên cạnh rất nhiệt tình, vốn ngồi bóc tỏi thấy Chu Trạch mang tấm biển về đứng lên lấy đinh và búa. Chu Trạch cảm ơn, cầm lấy búa, cảm thấy có lớp mỡ dính cán, Chu Trạch treo hai tấm biển lên.
      Sau đó hai người lui lại mấy bước, nhìn tấm biển. Chu Trạch đưa cho Hứa Thanh Lãng điếu thuốc coi như cảm ơn, Hứa Thanh Lãng bật lửa giúp Chu Trạch, hai người ở chỗ nhả khói:
      - Nhìn rất thú vị!
      Chu Trạch , đúng tiêu chuẩn mèo khen mèo dài đuôi.

      Hứa Thanh Lãng lắc đầu:
      - Nếu tôi đoán sai, hai câu này xuất phát từ sách “ Duyệt vi thảo đường bút ký” của Kỳ Quân. “ Duyệt vi thảo đường bút ký” của Kỳ Quân hay Kỷ Hiểu Lam cùng thể loại với cố ‘ Liêu trai Chí Dị’, lấy hồ tiên quỷ quái để về tư tưởng của con người. Hai tấm biển này ngắn gọn chính là" ở đây ta cố , mọi người chỉ cần ngồi nghe là tốt".
      - ừm!
      Chu Trạch gật đầu. Hứa Thanh Lãng khách khí đánh giá.
      - Câu đối dù êm tai nhưng tiệm này của vẫn cứ lỗ vốn.
      - Vì sao?
      - thế giới này có quá nhiều việc, mỗi ngày đều phát sinh chuyện li kì cổ quái, nhưng chuyện làm người ta hứng thú lại nhiều. Có những chuyện được phép , có những chuyện sửa đổi ai nghe. Có những chuyện sửa đổi dám nghe.
      Chu Trạch nhìn Hứa Thanh Lãng, nhìn lúc lâu. Hứa Thanh Lãng cúi đầu mặt đỏ bừng. vốn là đàn ông, nhưng lại đẹp như con , lúc này lại càng kiều diễm gì sánh được!

      Hứa Thanh Lãng thấy Chu Trạch tiếp:
      - Chuyện hồ tiên quỷ quái,trong thế giới thực này xảy ra ở đâu?
      Hứa Thanh Lãng ngáp cái:
      - Mượn việc để đạo lý. Chu Trạch tiếp tục nhìn chằm chằm Hứa Thanh Lãng, gì. Hứa Thanh Lãng bị nhìn đến tê dại da đầu. Nhưng Chu Trạch vẫn nhìn, cuối cùng tên ấy lấy cớ điều chế nước lèo để rời . Về đến tiệm mì, Hứa Thanh Lãng vẫn đứng ngồi yên, cảm thấy Chu Trạch phải nhìn mà là xem truyện cười.

      Chu Trạch quan tâm đến phản ứng của Hứa Thanh Lãng! Dù sao cũng là hàng xóm, tốt nhất tạo thành quan hệ cạnh tranh, giữ mối quan hệ nước sông phạm nước giếng.
      Mấu chốt là Chu Trạch có tiền đổi cửa hàng. Buổi chiều Chu Trạch có dọn lại cửa hàng, đem sách giáo khoa và tài liệu tham khảo bán giấy lộn. Lại siêu thị mua mấy cái ghế nhựa, sau khi dọn dẹp còn được hai giá sách mà Chu Trạch thấy là thú vị!
      là tiệm sách, bằng là nơi giải trí của người già. Chu Trạch duỗi lưng, biết làm ăn, nên trước mắt cứ làm lung tung thôi, dù sao trước khi Từ Nhạc chết tiệm cũng có làm ăn phát đạt nên có áp lực gì!

      Lên tầng hai, Chu Trạch cắm tủ lạnh, ở bên ngoài hút thuốc lúc, rồi đưa tay vào tủ. Thấy nhiệt độ sai biệt lắm mới nằm vào. Tủ lạnh hơn vạn nên có rất nhiều chức năng, ví dụ như cài đặt thời gian, nên giống như đồng hồ báo thức với Chu Trạch. Đóng tủ lạnh, chu Trạch đặt hai tay bụng, nằm thẳng tắp, thoạt nhìn chết rất an tường..

      Đêm khuya, chiếc xe ô tô màu đỏ dừng lại bên lề đường trước tiệm sách. Con đường trống trải, chỉ có ánh đèn leo lét của tiệm mì và tiệm sách. Ngồi trong xe là bé mặc áo chòang lông màu đen, thoạt nhìn rất đáng .
      - Tiêu Bách tên khốn, bà đây chuẩn bị ba ngày, thế mà hôm nay với tôi phải công tác, chết , cút!
      bé cúp điện thoại, buồn bực ngồi ở ghế lái. Con chú Corgi nhảy từ ghế bên cạnh xuống chân bé, bộ lông của nó mượt mà sáng bóng, vừa nhìn là biết nó rất được chủ nhân thương
      - Ngoan, may là vẫn còn có mày!
      bé hút điếu thuốc, nhìn ra ngoài, thấy bên trong tiệm sách bày biện có chút dị thường: có nhiều sách- chỉ có nhiều ghế nhựa!

      Xuống xe, bé ôm Corgi vào tiệm sách, muốn trong đêm tình nhân mình lang thang, muốn tìm nơi yên tĩnh ngồi chút. Cửa tiệm sách khóa, vào trong có thể cảm thấy khí ấm áp từ điều hòa. bé ôm chó tùy tiện lấy quyển tạp chí, sau đó ngồi xuống ghế nhựa. Con Corgi được thả ra, nó bắt đầu thám hiểm trong tiệm. Xem hết quyển tạp chí, bé duỗi lưng, thấy có chút khô miệng liền gọi:
      - Ông chủ, chỗ này có cà phê hay trà sữa gì ?
      bé đứng lên, bỏ tạp chí về chỗ cũ, lấy quyển truyện tranh “ Hồng Lâu mộng” sau đó ngồi lại chỗ cũ, nhịn được :
      - Ông chủ nửa đêm chỉ có người chết, vậy mà tiệm vẫn mở cửa?
      của thủy tinh của tiệm vẫn treo bảng “ kinh doanh, hoan nghênh ghé thăm”, vào trong vẫn có hơi ấm nên khẳng định còn kinh doanh. Nếu có lễ phép hoặc lòng hiếu kì nặng chút, chủ động lên tầng hai xem chút bội phục chính mình “ câu trúng đích”.

      tầng hai xác thực có quan tài băng, ông chủ nằm bên trong như người chết. , ông chủ vốn là người chết!
      Đường nhiên, bé chưa kịp bội phục chính mình trực tiếp bị dọa chết. Người bình thường, đêm khuya vào cửa tiệm, kết quả phát chủ cửa hằng nằm trong tủ lạnh, đủ kinh hãi ?
      bé đốt điếu thuốc, kiên nhẫn, bắt đầu lấy điện thoại ra chơi. Lúc này cầu thang phát ra tiếng bước chân, Chu Trạch nghe thấy tiếng bé mà là tự tỉnh.

      Chu Trạch vừa xuống thấy cục màu vàng bò đến chân mình, liền ôm vào ngực. Corgi sợ người lạ, với ai cũng bày ra bộ dáng quen thuộc. Lập tức Chu Trạch phát bé!
      Ai cha, khách hàng đầu tiên từ khi khai trương, nhưng lại kích động như trong tưởng tượng. Vì hôm nay Chu Trạch mới thay bảng hiệu, dọn dẹp lại chút, vẫn chưa nghĩ ra phải kiếm tiền như thế nào!
      bé hỏi.
      - Ông chủ tiệm có cà phê ?
      Chu Trạch chỉ máy đun nước ở góc tường, trong đó có duy nhất chiếc cốc giấy. bé bất đắc dĩ đứng dậy rót cốc nước, sau đó ngồi lại ghế. chủ khách nhìn nhau gì!

      Sau nửa giờ trầm mặc, bé bắt đầu load weibo, xem video, có video ồn ào náo động:
      - “ Lướt qua thể bỏ qua nha! Tiền phủ do lão đạo đưa ra số lượng có hạn! Có thể đốt trước để sau này xuống dưới dùng, còn có thể kiếm lợi tức, đẳm bảo lợi tức cao! Còn có thể đốt cho người nhà, mau lẹ, gạt già trẻ, gạt quỷ sai, nếu bị lột da!
      bé thấy cái video này nở nụ cười, người bình thường khi thấy chuyện khôi hài tìm người chia sẻ. bé ngẩng đầu thấy ông chủ ngồi sau quầy giơ điện thoại lên:
      - Ông chủ cái video này xem chưa? Livetream của lão đạo sĩ này rất có danh tiếng.
      - À trực tiếp sao?
      Chu Trạch nghi hoặc, lấy di động, di động của Từ Nhạc có ít phần mềm, xem ra khi nhàm chán viết hậu truyện Bạch Khiết chính là xem trực tiếp.
      - Ừm, tra ID này, rất khôi hài, hình như ông ta mở minh điếm ở Dung thành, nhưng rất lâu rồi livestream.

      Chu Trạch mở phần mềm, theo lời bé mở phần phát trực tiếp – chủ ID onl. Nhưng cũng may có thể xem lại. Chu Trạch tùy tiện chọn video.
      Trong video lão đạo sĩ để điện thoại cố định đứng chỗ đánh võ, võ tệ, có thể nhìn ra là người luyện võ!
      Trong video còn có thiếu niên ngồi đó, mỉm cười như xem xiếc khỉ. Chu Trạch xem có lệ, kéo video, bên trong xuất thanh niên, ngồi sau quầy, trong tay cầm thìa, hình như húp cháo. Trong video, lão đạo ngừng đánh võ, mời chào bán tiền phủ, nhưng ánh mắt của Chu Trạch lại cố định người thanh niên ngồi sau quầy. nhíu mày giống như bị giày vò, thống khổ, bài xích, ngụm cháo nhưng lại uống rất gian nan. Ngụm thứ hai cũng giống như chịu hình phạt.
      Chu Trạch hít hơi sâu, dường như cũng cảm giác được nối thống khổ của thanh niên kia!

      Ăn cơm phải là chuyện dễ dàng. biết thân phận của thanh niên kia nhưng theo bản năng cảm thấy hứng thú, đối phương hẳn là người kén ăn? Sau khi video kết thúc, hứng thú dùng nick của Từ Nhạc vào bình luận:
      - Người thanh niên ngồi húp cháo trong video là ai?
      - Tôi phải rồi, bao nhiêu tiền?
      bé đứng lên, duỗi lưng:
      - Hôm nay nhất định cho tôi là kẻ ngốc, đêm của lễ tình nhân lại ngồi xem Hồng lâu Mộng. Chu Trạch thấy đối phương cũng chỉ xem sách và uống nước lọc tùy tiện :
      - Bao nhiêu cũng được!

      bé liếc Chu Trạch:
      - Chỗ giống như chỗ mấy đại sư đoán quẻ, bên cạnh đề biển “ đoán quẻ miễn phí”, chờ khách tìm giải quẻ lại lấy ra tờ giấy ghi loạt chi phí, thấp nhất là trăm.
      Chu Trạch cười cười gì. bé lấy ra trăm, đặt lên ghế sau đó ôm Corgi rời . Chu Trạch đứng lên, cầm trăm, đập vào lòng bàn tay. tiếng vang giòn văng lên, đây là trong những tiếng hay nhất thế gian!
      Lúc trở lại sau quầy, Chu Trạch thấy màn hình điện thoại sáng lên, mở di động thấy là hồi của lão đạo trong tin nhắn, nội dung rất đơn giản: " quen biết!"

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      ___
      Edit: team CQH.
      Chap 14: Giao thừa.

      Đêm nay chỉ có khách, kiếm được chỉ có trăm khối nhưng chi phí chỉ có cốc nước lọc. Đương nhiên, phải tính cả tiền điện nước, thuê nhà..
      Nhưng thể tính như thế được!
      Trước kia Từ Nhạc có thể kiếm ít tiền nhưng tiền đó có thể đến, tiền phải do mình kiếm mới có cảm giác thỏa mãn. Nhờ có bé Corgi, Chu Trạch mới biết hôm nay là lễ tình nhân. Mở wechat, tìm nick của bác sĩ Lâm. Vốn muốn phát hồng bao 1314 nhưng phát mình đủ tiền, 131.4 đủ nhưng cảm thấy như vậy phóng khoáng. Dù sao ta cũng ngủ cùng mình, được rồi, phát!
      Vứt di động xuống, Chu Trạch tìm quyển sách đọc, duy trì tư thế đó đến tận sáng.

      qua tiệm sát vách ăn bánh bao, da bánh mỏng, nhân cũng tệ. Chu Trạch quan tâm, dùng phương pháp ăn như hôm trước: uống bát nước mơ chua sau đó lập tức ăn như hổ đói, sau đó bóp cổ mình, liên tục hít sâu để khống chế cảm giác buồn nôn.
      Nghĩ đến sau này mình ăn uống phải như vậy cảm giác tương lai phía trước của mình u ám. Chu Trạch nghĩ tới người đàn ông đau khổ húp cháo trong video, càng nghĩ càng thê lương. Ăn uống vốn là hưởng thụ nay dường như cách xa! biết đời này có hội “ người kén ăn”, tất cả mọi người quay quanh cái bàn, ai mà nuốt xuống được thức ăn, những người còn lại đồng loạt giơ ngón cái. “ Nhà ta XXX lợi hại nha!”…

      Hít sâu, càng nghĩ càng rét mà run. Dù thế nào tìm được người dàn ông trong video của lão đạo với Chu Trạch có chút khó khăn.

      Sau lễ tình nhân là ba mươi tết, nếu như bình thường chỗ này giăng đèn kết hoa. Nhưng chỗ này lại vắng ngắt!
      Giống như đời người, có náo nhiệt đơn. Chu Trạch nhớ khi trung tâm thương mại này mới xây xong nổi tiếng có hai, tại lại ai hỏi thăm. Hôm nay tiệm của Hứa Thanh Lãng làm ăn tốt hơn mọi ngày, có lẽ vì sắp ba mươi tết, các cửa hàng khác đóng cửa, chỉ còn tiệm của nên khách hàng còn lựa chọn nào. Thỉnh thoảng có mấy thanh niên giao hàng mặc áo xanh áo đỏ ra ra vào vào.

      Chu Trạch ngồi xổm trước cửa tiệm sách, vừa hút thuốc vừa cảm khái. Nếu Từ Nhạc mở tiệm gà hầm tốt biết bao! Trong chuyện về con người và thần tiên thích nhất là câu: ngày trời bằng năm dưới đất. Chu Trạch cảm thấy câu này cũng đúng với địa ngục. Nhớ lại mình chết trong tai nạn xe cộ… đúng! Là nhớ lại lúc mình chết cháy trong lò thiêu mới là tết thiếu nhi, nháy mắt đến ba mươi tết. Nửa năm trôi qua như giấc mộng phù du, mới qua nửa chuyến hoàng tuyền. Hút thuốc, suy nghĩ hồi Chu Trạch lôi điện thoại ra, muốn xem lịch chiếu phim, dù sao bên cạnh cũng có rạp chiếu, xem phim giết thời gian.

      - Này chỗ có báo chí cũ ?
      Làm xong suất ăn cuối Hứa Thanh Lãng ra.
      - Làm gì?
      - Dán tường
      Hứa Thanh Lãng đáp.
      - Tiết kiệm vậy?
      - Dùng báo chí dán tường có cảm giác xưa cũ, đừng bảo hôm qua bán sạch nha?
      - Còn ít, đợi ta lấy cho.
      Chu Trạch vào tiệm, tầng hai cạnh tủ lạnh có rương cao nửa người. lấy ra xấp báo chí, xuống đưa cho Hứa Thanh Lãng
      - Ăn tết mà về nhà sao?
      Hứa Thanh Lãng hỏi.
      - Ăn tết với sách.
      Đáng tiếc Chu Trạch có râu dê, trong tay cũng cầm bầu rượu. Nếu câu này, vuốt râu sau đó uống rượu, hình ảnh đó ba chấm...

      - phải chú nhóc nhà ngươi cũng về nhà sao?
      Chu Trạch im lặng lát rồi hỏi.
      - Hai mươi mấy nhà, ta phải về nhà nào?
      Hứa Thanh Lãng thở dài.
      “…” Chu Trạch.
      Hai người trầm mặc hồi, Chu Trạch mở miệng:
      - Ta kể chuyện cũ cho nghe.
      Hứa Thanh Lãng gật đầu, vẻ mặt hàm súc, mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, giơ tay vuốt, tư thái nhu hòa, thẹn thùng.
      - Vào ngày tết nọ, đêm khuya, đường có người gặp phú hào lớn nhất khu đó. Phú hào uống say mềm. Người kia hỏi phú hào, sao ngươi về nhà. Phú Hào trả lời: nhà, nhà ta ở đâu? Người thân ta đều bên cạnh, ngươi nhà, là trang viên lớn nhất khu à?

      Hứa Thanh Lãng yên lặng nghe, khẽ gật đầu, tràn ngập đồng cảm! Chu Trạch lại :
      - Sau đó người kia đánh phú hào trận, vừa đánh vừa : gần sang năm mới ngươi đừng bức ta ra tay!
      “…” Hứa Thanh Lãnh

      Chuyện phiếm của hai người kết thúc, Chu Trạch về tiệm sách, trong tiệm mở điều hòa ấm áp, lật qua lật lại động, có ai để gọi. Vốn muốn đến nhi viện nhưng nghĩ lại người mình có bao nhiêu tiền nên lại thôi!

      Lúc này có khách tới cửa, là người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo xanh lao động, đẩy cửa vào ngại ngùng hỏi:
      - Nơi này có thể đọc sách? Bao nhiêu tiền?
      Chu trạch khoát tay, thể tùy đối phương:
      - Ngươi cứ xem, tùy ý!
      - Vậy được, chỗ này của ngươi có tiểu thuyết ? Tôi thích đọc tiểu thuyết, tiểu thuyết mạng!
      Người khách trẻ tần ngần. Chu Trạch chỉ cái rương sau giá sách, nhạt giọng
      - Ở trong đó.
      Đối phương đến cái rương, mở ra rất vui vẻ nhưng thấy sách vẫn còn trong túi kín. Là sách mới!
      - Mở ra xem , thu thêm tiền.
      Chu Trạch hào phóng .
      - Được rồi!
      Người trẻ tuổi chọn bản sau đó ngồi đọc.
      Chu Trạch ngồi sau quầy tu bổ móng tay, người thanh niên đọc nửa tiếng sau đó đứng lên lấy thuốc lá mời Chu Trạch:
      - phải thuốc xịn, đừng để ý!
      - Haha, khói thuốc cũng phân biệt tốt xấu.

      Chu trạch nhận thuốc. Đối phương cầm điếu chủ động ra cửa tiệm, vừa hóng gió lạnh, vừa hút thuốc. Chu Trạch sửng sót, sau khi nghĩ nghĩ liền bỏ điếu thuốc xuống, tiếp tục tu bổ móng tay. Sau khi hút thuốc về thanh niên ngồi lên ghế mà ngồi đất dựa vào tường. Mặc dù trong tiệm có điều hòa nhưng ngồi đất vẫn rất lạnh, người thanh niên lại thèm để ý, chắc ngày thường cũng quen. Mười lăm phút sau, có bốn người mặc quần áo lao động màu xanh tuy cũ nhưng được giặt sạch , người lớn tuổi nhất chưa đến ba mươi, người tuổi nhất mới mười bảy. Người thanh niên vẫy tay với bọn họ, bọn họ đến ngồi dựa vào tường, có vẻ là người thanh niên gọi bọn họ đến. Bọn họ chào hỏi Chu Trạch, Chu trạch trả lời có lệ, vẫn tiếp tục tu bổ móng tay. Chu Trạch thầm quyết định mua bộ dụng cụ xịn, như thế mưới xứng với móng tay của ! Chỉ là tại các cửa hàng và chuyển phát nghỉ, chỉ có thể tạm thời dùng tạm. Ngẩng đầu, Chu Trạch thấy năm người kia cầm tiểu thuyết. nhìn bìa thấy tất cả là tiểu thuyết mạng, thể loại huyền huyễn chiếm đa số, có quyển thể loại kinh dị, có người còn vừa xem vừa cắn móng tay, ràng là xem rất say mê. Chỉ là hàng vi cắn móng tay của đối phương làm Chu trạch thể ưa thích nổi! quý móng tay mới là quý cuộc sống. Thỉnh thoảng có người bật cười! Trong tiệm sách có nhiều người nhưng lại rất im lặng thỉnh thoảng có tiếng vang nhưng ảnh hưởng đến người khác. Chạng vạng tối, Hứa Thanh Lãng bưng bát sủi cảo sang, sau khi vào :
      - Tiệm náo nhiệt!
      Chu Trạch gật đầu.
      - Mấy muốn ăn cái gì ?
      Hứa Thanh Lãng nhìn mấy người công nhân hỏi. Mọi người nhìn nhau, có chút biết làm sao...
      - Được rồi, ta mời! Gần sang năm mới mà mấy về nhà cũng dễ dàng, đều là người khổ, bốn biển đều là em.
      Dù sao hứa Thanh Lãng cũng là người có hai mươi mấy căn nhà, mời bữa cơm cũng khô ng có gì quá phí.

      - Vậy, cảm ơn ông chủ, ông chủ nhất định làm ăn phát tài.
      Người công nhân lớn tuổi nhất cảm ơn Hứa Thanh Lãng.
      - có gì.
      Hứa Thanh Làn đưa bát sủi cảo cho Chu Trạch, rồi về của hàng. Chu Trạch uống chút nước canh, sau đó cưỡng ép mình ăn hai cái sủi cảo, Hứa Thanh Lãng quên mang nước mơ chua cho nên ăn trôi!

      Chu Trạch lấy bao thuốc ra khỏi quầy:
      - Xem hết tự lấy quyển khác, tiệm tôi có cả bộ, dù sao tôi mở của hàng này cũng lỗ vốn, mọi người đừng khách khí.
      Chu trạch vừa vừa đưa thuốc lá. Đám công nhân mỉm cười đón nhận. Sau đó mọi người đều đứng dậy, ra ngồi thành hàng trước của tiệm sách, hút thuốc. Bọn họ muốn là bẩn tiệm sách. Chu Trạch nghĩ nghĩ cũng ra ngoài, bên ngoài gió có chút lạnh nhưng cũng ngồi xổm xuống cạnh họ. Đám công nhân ngồi chuyện, người kết hôn chuyện vợ con, người chưa kết hôn chuyện Thông Thành hoặc chuyện nghe thấy. Vui đùa, nhạo báng lẫn nhau. Nghe giọng bọn họ phải đến từ cùng nơi.

      Thông Thành gần Thượng Hải, thuộc khu vực tam giác, tuy thể so với Thượng Hải nhưng nơi này hàng năm cũng sử dụng lượng nhân công rất lớn, chỉ cần chịu khó, chịu khổ lo kiếm được tiền.
      Hít vài hơi Chu Trạch mở miệng:
      - sắp tết mấy về nhà chút sao?
      - về, mọi người trong nhà rất tốt.
      - về về rất mệt, qua tết ông chủ còn phát lì xì, ngu sao ở, còn có thêm chút gửi về nhà.
      - Haha, hôm nay còn được xem tiểu thuyết, hút thuốc, năm này trôi qua cũng có chút tư vị.
      - Ông chủ, lúc nào đóng cửa?
      Có công nhân hỏi. trả lời:
      - đóng cửa.
      - về nhà?
      - Ở nhà vợ con nghe lời nên về!

      Chu Trạch cảm thấy hào khí ngất trời! Mấy người công nhân giơ ngón tay cái với Chu Trạch khen hay, nhưng ai phụ họa, nghe giọng và đây là tiệm sách phải sạp trái cây nên họ biết Chu Trạch là người nơi này. Người nơi này mà tết về nhà ắt có nguyên nhân nên mọi người trêu ghẹo nữa. Trong nhà bọn họ là trụ cột, làm kiếm tiền, lo cho vợ con, bọn họ vất vả, mệt mỏi nhưng dám nghỉ ngơi. Người sinh ra nghèo khổ ngày trôi qua đâu có dễ dàng? Chu Trạch chuẩn bị đưa đợt thuốc mới thấy có tiếng gọi “ Từ Nhạc!” Chu Trạch ngẩng đầu, thấy bên kia đường đỗ chiếc xe Porsche cayenne quen thuộc, là xe của bà xã. Người gọi là em vợ, nàng bị Chu Trạch dọa sợ nhưng bây giờ trở lại bình thường, nàng tin rể mình là quỷ nên đổ là do mình hoa mắt. Nhưng nàng cũng cho Chu Trạch sắc mặt tốt, dù sao cũng là dọa bản tiểu thư tiểu ra quần, mất mặt mà!

      - Từ Nhạc, về nhà ăn cơm!
      em vợ gọi.
      - về,trong tiệm rất bận và náo nhiệt.
      Chu Trạch khoát tay chê cười, gần sang năm mới mình lại về dùng bộ mặt dối trá đối mặt với cha mẹ vợ? Chịu em vợ khi dễ? Quan trọng nhất là cuối năm lại về nhà chia giường ngủ? Tự hành mình sao?

      - Chị, tên đó bị tâm thần! lý, vịt chết còn mạnh miệng!
      em vợ bĩu môi. Bác sĩ Lâm cười cười:
      - chúng ta về nhà cùng bố mẹ ăn cơm.
      - Tối chị muốn tìm ?”
      - Dù sao chị cũng là vợ hợp pháp của .
      Bác sĩ Lâm gì nữa, lái xe rời .
      Nhìn xe rời , Chu Trạch quay sang với người công nhân:
      - em, bà xã tôi đẹp ?
      - Đẹp!
      - Có phúc khí!
      - Quá đẹp!
      - Ha ha ha!
      Hứa Thanh Lãng bưng khay ở tiệm ra.
      - Cơm và thịt kho tàu, em, ăn thôi!
      Mấy người công nhân e ngại, người công nhân lớn tuổi nhất ngượng ngùng :
      - chúng tôi ra ngoài, mang…

      - Tôi là mời em bữa! đến tiền chính là coi tôi là em, trời cao biển rộng, có lúc tôi cần, lúc đó mong em trợ giúp.
      - Được, lời định!
      Mấy người công nhân bưng bát cơm vào trong tiệm, tất cả ngồi xuống đất, đặt bát lên ghế ăn ngon lành. Có công nhân vừa ăn vừa đọc sách, người bên cạnh gõ cái “ ngu ngốc, nếu ngươi khôngcẩn thận làm bẩn sách lão bản làm sao có thể bán lấy tiền?”
      “ cũng đúng, ăn cơm trước”. Bầu khí rất náo nhiệt, Chu Trạch về sau quầy, biết có phải do bầu khí mà Chu Trạch ăn nốt ba cái sủi cảo còn lại cũng cảm thấy buồn nôn nhiều như trước. ăn cơm xong, mọi người lại tiếp tục đọc sách. Trong phòng ấm áp lại có sách đọc, khí rất hòa hợp. thoáng cái 10h tối, người công nhân lớn tuổi nhất, đứng lên, duỗi lưng “ mọi người, muộn rồi, chúng ta dọn phòng chút.” Năm công nhân quét dọn tầng 1 lượt

      - Ông chủ, chúng tôi đây, hôm nay cảm ơn .
      - Khách khí quá!
      Chu Trạch khoát tay. Bọn họ nhưng giống như bé ôm Corgi hôm qua, để lại trăm khối, bọn họ để lại gì. Nhưng Chu Trạch so đo và bất mãn. Duỗi lưng, Chu Trạch sang tiệm mì muốn bảo Hứa Thanh Lãng sang thu dọn đồ. Sang đến nơi, thấy hứa Thanh Lãng xem báo, là báo buổi sáng Chu Trạch đưa cho . Hứa Thanh Lãng đeo kính gọng viền vàng, nhìn qua có chút thư sinh, hổ là người đàn ông có hai mươi nhà. Nhìn rất có khí chất!
      - Bát đũa bên kia, ngươi thu dọn chút.
      Chu Trạch .
      - Được.
      Hứa Thanh Lãng tháo kính xuống, dụi mắt sang tiệm bên. xấp báo chí đặt bàn, là báo của bảy ngày trước, trang bìa in dòng chữ to “ tòa chung cư bị hỏa hoạn, cảm động trước hành động hăng hái làm việc nghĩa.” 7 ngày trước tòa chung cư xảy ra hỏa hoạn nghiêm trọng. Năm công nhân ở công trường bên cạnh bất chấp nguy hiểm chạy vào cứu người, tổng cộng cứu được hai mươi người già, phụ nữ và trẻ , nhưng lần cuối họ xông vào lại ra được. báo còn ảnh chụp cả năm người. Đây là ảnh chụp chung của họ. kề vai đứng chỗ, giơ tay chữ V, hình như là ảnh chụp sau khi bọn họ ở cùng nhau. Từng khuôn mặt ngây ngô nhưng lại mang theo tang thương. Trong ảnh cười rất gượng gạo nhưng lại có vẻ rất sáng lạn.

      Hứa Thanh Lãng sang tiệm sách. ghê nhựa đắt năm bát cơm, chưa ăn miếng, cơm cũng còn nóng, mỗi bát cơm đều cắm thẳng đôi đũa
      - Các , ăn ngon, uống đủ.
      Hứa Thanh Lãng thấp giọng .
      Bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa, Thông Thành cấm pháo hoa nên pháo hoa nổ đầy trời, rất náo nhiệt. Chu trạch ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấp giọng :
      - Giao thừa!

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      ___
      Edit: team CQH.
      Chap 15: Sinh hoạt muốn có trở ngại.

      Sau 12 giờ, từng tiếng pháo bùm bùm vang lên. Cả ngoại ô và trung tâm thành phố đều rất náo nhiệt. Chu Trạch thổi thổi móng tay, ồn ào phía bên ngoài hề liên quan đến ! có nhà, mặc dù bây giờ danh nghĩa, là có "nhà", nhưng muốn trở về.
      Rất nhiều người khi còn sống cũng có ý nghĩ, đó chính là nếu như chính mình có thể trùng sinh trở về, muốn sống như thế nào?

      Tự do làm những điều mình thích, sống cho , báo thù những kẻ hại mình.
      Nhưng chân chính từ Địa Ngục trở về chợt phát , những thứ mà trước kia theo đuổi, ước mơ và mộng tưởng kia chỉ là cái gì đó mơ hồ. Tựa như là lúc còn học nhà trẻ được các giáo hỏi: Các con muốn làm gì sau khi lớn lên?Sau đó các bạn trả lời: Nhà khoa học, bác sĩ, tiếp viên hàng , quân nhân...
      Giấc luôn luôn đẹp!
      thực, chưa tới có nhiều biến cố, nhưng sức lực của người, nhất định là có hạn. Có đôi khi.. có thể hô hấp, có thể nghe thấy thanh , có thể ngồi ở chỗ này qua ngày, lãng phí thời gian mới là cuộc sống mỹ mãn!

      Hứa Thanh Lãng đêm nay vẫn như cũ ngủ ở trong tiệm, Chu Trạch nghe được tiếng đóng cửa. có hai mươi mấy nhà, nhưng Chu Trạch ràng, cha mẹ ở trong tiệm.
      Người nhà, chính là muốn đông đủ.
      Ngoài phòng, bắt đầu đổ mưa, tiếng nước ầm ầm, khiến người cảm thấy có chút áp lực.
      Điện thoại của Chu Trạch vang lên, là số vợ mình. Chu Trạch nhận điện thoại:
      - Tôi nghe!
      - Ngủ rồi hả?
      Bác sĩ Lâm hỏi.Chu Trạch cảm thấy câu hỏi này rất ngu ngốc,ta ngủ rồi ai nhận điện thoại của ngươi? Chẳng lẽ là người chết... À , là ma quỷ?

      Thân thể Chu Trạch hơi nghiêng về phía sau, trong đầu lên hình ảnh ngón tay bác sĩ Lâm chọc chọc lồng ngực mình, gọi mình tiếng: "Đồ ma quỷ này..."
      Hình ảnh đó làm đê mê. Có lẽ là quá nhàm chán, cũng có thể là thuần túy là việc gì làm. Chu Trạch phát mình bây giờ suy nghĩ lung tung hơi nhiều..
      - Chưa đâu.
      Chu Trạch trả lời.

      "Kẹt kẹt..."
      Bác sĩ Lâm đẩy cửa vào, nàng cầm cái dù màu đỏ, thân dưới mặc quần da, mặc áo len màu trắng, tóc xả vai. Chu Trạch nhất thời quên để điện thoại xuống, người phụ nữ này...Xác thực là rất đẹp! Nhất là khí chất của ấy, luôn có thể khiến cho ngươi có cảm giác lần đầu tiên gặp được trong cuộc đời, trong chốc lát, đâm trúng trái tim người đàn ông.
      - Sợ tôi người tịch mịch quạnh quẽ?
      Chu Trạch đứng lên, cho bác sĩ Lâm rót chén nước. Côlà nữ chủ nhân của nơi này, tiệm sách này là của nhà .
      Bác sĩ Lâm nhận ly nước, lắc đầu, chuyện.

      Hai người, là quan hệ vợ chồng, nhưng thực tế, lại giống như là người xa lạ, ở trạng thái cực kỳ lúng túng.
      Muốn tiến bước, khó!
      Muốn lui về phía sau bước, càng khó!
      - Ra ngoài dạo chút .
      Chu Trạch cảm thấy trong phòng có chút nặng nề, hơn nữa có khả năng mời bác sĩ Lâm phòng ngủ ở lầu hai của mình. Cho dù là bác sĩ Lâm hôm nay uống nhầm thuốc, có ý định hiến thân, nhưng nhìn thấy tủ lạnh ở lầu hai. Đoán chừng ngay lập tức bấm số điện thoại của bệnh viện tâm thần để đưa vào trong chữa trị.
      - mưa.
      Bác sĩ Lâm .
      - Mưa , sao.
      Chu Trạch khoát khoát tay, nhàng thanh thản.

      ....

      "Ầm ầm ầm..."
      Mưa lớn, là rất lớn. Trước đó ngay cả dù đều có nghĩ cầm để thể nghiệm cảm giác mưa xuân quý như mỡ. Chu Trạch bị xối ướt toàn thân, bác sĩ Lâm vẫn cầm dù, đứng tại bên cạnh, Chu Trạch cự tuyệt đề nghị che dù chung.
      Vỗ vỗ tóc còn ướt, Chu Trạch run cái, phải rất sợ lạnh. kỳ có thể chiu lạnh rất tốt, chỉ là người phụ nữ bên cạnh này, dù là cầm dù nên bị ướt, lại phát run. Trạm xe buýt có thể che kín phần lớn nước mưa nhưng gió lạnh đêm nay, lại thể che .

      Suy nghĩ chút... Trai đơn chiếc bị ướt mưa. Đây vốn nên là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm, thời cơ tốt, thậm chí, nếu điện lửa va chạm nhau càng mạnh chuyện gì đều có khả năng phát sinh, nhưng hai người lại gì!
      Chu Trạch đốt điếu thuốc, bác sĩ Lâm liền đứng ở bên cạnh. muốn trốn tránh, bản thân liền kháng cự, tự nhiên là khớp với nhau.
      Dưa hái xanh, ngọt!
      Chu Trạch dưới đáy lòng có chút oán trách Từ Nhạc, nếu như thằng kia sau khi kết hôn Bá Vương ngạnh thượng cung, cũng liền có chuyện này! Dù là bác sĩ Lâm là vợ của người ta hoặc là mang thai, cũng xinh đẹp gì sánh được, có thể thuận nước đẩy thuyền, chỗ nào có thể tiến thoái lưỡng nan?

      Đương nhiên, loại này oán trách này đối với Từ Nhạc công bằng, nếu như đêm đó chính Chu Trạch liền Bá Vương ngạnh thượng cung, chẳng lẽ bác sĩ Lâm liều mạng phản kháng kêu to " biết tốt xấu" ? Sau đó gọi tới cảnh sát đem Chu Trạch đưa vào cục công an? Cáo tội danh cưỡng hiếp vợ?
      Mưa vẫn rơi, Chu Trạch đem tàn thuốc ném mặt đất.
      - lái xe tới?
      - Đón xe.
      Bác sĩ Lâm trả lời.
      - Tôi đưa trở về.
      - Ừm.
      cần phải suy nghĩ vì sao hai người gần ba mươi tuổi mà còn rất ngây thơ đêm hôm khuya khoắt về nhà cùng nhau. Ít nhất, hai người trước mắt này cảm thấy kết thúc vào lúc này, là thích hợp nhất.
      Đặt chiếc xe online, Chu Trạch cùng bác sĩ Lâm ngồi vào bên trong.

      Sau mười lăm phút đồng hồ, xe đến, Chu Trạch cùng Lâm bác sĩ xuống xe, chủ xe thanh toán, trực tiếp lái xe rời .
      Nhà- ngay lầu, nhưng Chu Trạch cùng bác sĩ Lâm lên. Hoàn cảnh này, hơi giống như là học sinh cấp hai sau khi hẹn hò xong bạn nam đưa bạn nữ về nhà, sau đó lên về nhà, quấn quýt triền miên, em em.
      Nhưng khí lúc này, ngây ngô của học sinh cấp hai, giống như là canh có thả muối cùng bột ngọt, ăn vô vị, nhưng đổ lại đáng tiếc.
      - lên sao?
      Bác sĩ Lâm hỏi.
      - , chờ qua tết sau , chuyện của chúng ta cũng giải quyết cho xong.

      Bác sĩ Lâm nghe hiểu lời Chu Trạch, :
      - xin lỗi.
      Chu Trạch cười cười, sau đó thò tay, vốn định vỗ bả vai bác sĩ Lâm, nhưng sau khi giơ tay lên , thình lình có chút xúc động, vẫn là ôm luôn đối phương. Bác sĩ Lâm thân thể hơi cứng lại, nhưng có phản kháng.
      Hai người dựa vào gần, nhưng cũng tính động tác thân mật, so với mối quan hệ giữa hai người, có thể là rất khách sáo. người rất thơm, cũng biết là tắm sữa tắm nào, tóm lại, rất dễ chịu.

      - Luôn rất hiếu kì chuyện, trong lòng có phải hay có người khác?
      Chu Trạch lại bổ sung chút:
      - Người kia, có thể là nam cũng có thể là nữ.
      - Đúng.
      Bác sĩ Lâm Lâm rất thẳng thắn, thậm chí trả lời, chút do dự. Hồi trước, chồng luôn rụt rè sợ hãi, khiến cho thể nhẫn tâm.
      Bây giờ, giống như biến thành người khác, cũng khiến nàng kiên định hơn chút.
      - Ta hiểu rồi!
      Chu Trạch lên tiếng, ánh mắt hơi liếc lên, muốn nhìn đỉnh đầu của mình đến cùng có hay khôngxuất cái màu sắc đặc biệt nào.
      Vẫn còn có chút thất lạc!
      Chưa tới , thể là thích!
      Thậm chí ngay cả quen thuộc đều miễn cưỡng!
      Nhưng bất kể như thế nào, ấy đều là vợ danh nghĩa của , kết quả, chính mình vẫn là bị đeo nón xanh!

      Chỉ cần là đàn ông, à , chỉ cần là giống đực, gặp được loại chuyện này trong lòng đều cũng vui.
      - xin lỗi.
      Đây là lần thứ hai lời xin lỗi. Chu Trạch buông tay ra, hai người chậm rãi tách ra.
      - Đừng thế!
      Chu Trạch ngồi vào ghế đá bên cạnh, nơi này có mái hiên, mưa cũng ngớt hạt.
      - Tôi cho thêm khoản tiền, có thể mở nhà sách lớn.
      Bác sĩ Lâm sau khi xong, lại tiếng:
      - xin lỗi.
      Chu Trạch vốn định rộng lượng khoát khoát tay, tiếng: Tiền ta có thèm nhưng nghĩ lại tủ lạnh của mình, nghĩ lại sinh hoạt sau này đột nhiên cảm giác được lời này nên !

      - Qua mấy ngày tiếp . Tên kia thế nào?
      Chu Trạch nhún nhún vai, Bác sĩ Lâm trả lời:
      - Trong mắt của tôi rất đẹp!
      Là nam!
      Cảm giác như bị đâm dao, thà là nữ còn dễ tiếp nhận hơn. cảm giác đỉnh đầu của mình giống như có ánh sáng đèn điện cực lớn chiếu xuống.
      - có cơ hội, đúng ?
      Chu Trạch hỏi cái vấn đề rất ngu ngốc, hỏi xong liền hối hận, nhưng vẫn tự an ủi bản thân, ta đây là vì Từ Nhạc đáng thương hỏi.
      Chiếm cứ thân thể người ta, tại vợ người ta ngoại tình, ngươi dù sao cũng phải hỏi dùm vì cái gì? Chính là như vậy thôi!
      - có cơ hội.
      Bác sĩ Lâm trả lời rất nhanh, cũng rất khẳng định. Người phụ nữ này cũng là bác sĩ ngoại khoa, phong cách chuyện rất dứt khoát. Giống như việc cầm dao phẫu thuật, khi cắt bộ vị quan trọng, tuyệt dây dưa dài dòng.
      Nếu , làm bệnh nhân thống khổ hơn, về mặt tình cảm, tựa hồ cũng giống như vậy.

      - Được thôi được thôi, so được, có việc gì, mỗi người qua ngày riêng của mình, mau trở về đối phó với cha mẹ .
      Chu Trạch hơi phiền muộn. Bác sĩ Lâm gật gật đầu, quay người vào hành lang. Chu Trạch đứng lên, chuẩn bị đón xe rời , lúc này, số điện thoại lạ đánh tới:
      - Nghe!
      - Tôi là tài xế, lái xe quay lại.
      - Hai vị để quên túi xách xe, tôi trả lại.
      - Cám ơn.
      Chiếc xe kia lại lái đến chung cư, từ trong cửa sổ xe, lái xe đem ra cái túi xách kiểu nữ.
      - Ngài kiểm tra thử xem.
      - Được.

      Chu Trạch có khách khí, mở ra túi xách của bác sĩ Lâm. Bên trong chỉ có chiếc điện thoại di động, ví tiền và vài cái bịch khăn giấy cùng đồ sạc dự phòng.
      Lấy ra ví tiền, Chu Trạch vừa mở ra liền ngây ngẩn cả người. Ánh mắt của chăm chú nhìn vào bức ảnh trong ví. Nơi đó có tấm hình, trong tấm hình có còn rất trẻ, thậm chí có chút non nớt, mặc chiếc áo khoác trắng vừa người.
      Mà người đàn ông phía bên phải của , Chu Trạch cảm thấy quen thuộc mà xa lạ.
      Sửng sốt hồi lâu mới nhận ra: Đây phải chính mình ư, bác sĩ Chu Trạch?
      Đây là tấm hình bị cắt ra, hẳn là ảnh chụp chung, nhưng lại bị cắt ra thành ảnh hai người chụp chung.

      - Có thiếu cái gì ?
      Lái xe thúc giục .
      - sao, cám ơn bác tài!
      Tài xế lái xe . Chu Trạch tiếp tục cầm túi tiền nhìn, thậm chí nghĩ tới lúc này nên gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm tiếng để xuống dưới cầm túi. khoảng ký ức tính là phủ đầy bụi nhưng mơ hồ bắt đầu hiển . Chính mình tại năm sáu năm trước, giống như mang qua nhóm thực tập sinh chưa tốt nghiệp, có người nữ sinh, giống như họ Lâm, hơn nữa, cùng người con trong tấm ảnh, hơi giống nhau. Con mười tám thay đổi !
      Chu Trạch khóe miệng lộ ra nụ cười. Bác sĩ Lâm năm đó cũng có thời điểm trông khờ khạo như vậy, ai biết năm, sáu năm sau thế mà dậy đẹp đến thế. chút cũng có chú ý tới tiềm lực dưỡng thành bé này.

      Hơn nữa, lúc ấy đối thực tập sinh trong bệnh viện lấy lệ, mấy thực tập sinh bên cạnh liền thuần túy lấy ra giống như sử dụng “chó”.
      Chu Trạch lắc lắc ví tiền trong tay.
      - Mẹ nó, đáng đời người đời trước hơn ba mươi còn độc thân.
      Lần này bất ngờ phải mắng Từ Nhạc mà là chửi chính mình.
      - Con mắt bị mù sao...?
      Chu Trạch giang hai tay, duỗi thắt lưng, kẻ cho mình đội nón xanh lại là chính mình?

      Rạng sáng sau mùng đầu năm có cơn mưa, nhìn trời, trang trọng thò tay vỗ vỗ lồng ngực của mình, rất nghiêm túc :
      - Từ Nhạc, ngươi em tốt của ta!
      Vợ của ngươi ta nuôi, ngươi đừng lo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :