1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhà sách đêm khuya- Thuần Khiết Tích Tiểu Long.

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Edit: team CQH.
      Chap 6: Gặp phụ huynh.

      Hai y tá chân tay có chút luống cuống khi thấy Chu Trạch giải thích bất cứ điều gì, trực tiếp thò tay lật vải trắng đầu bé . Là nó, quả nhiên chính là đứa bé lúc nãy! Trách sao vừa rồi nó bị thương chút nào. Thậm chí người vết rạch cũng có!
      Đây phải bởi vì bé ngồi hàng cuối cùng nên may mắn mà thực tế, nó là người bị thương nặng nhất. Bác sĩ vừa mới toàn lực cứu giúp chính là nó. Linh hồn thoát ra, bản thân cũng biết. Nó còn lại nhắc nhở được hút thuốc nơi công cộng, còn an ủi các bạn bị thương. Kỳ , những bạn kia, căn bản là nhìn thấy. Trong cả bệnh viện người có thể nhìn thấy nó chỉ có Chu Trạch!

      - bé chết rồi?
      Chu Trạch vừa hỏi vừa băn khoăn nhìn bốn phía.
      - Từ Nhạc?
      Bác sĩ Lâm nhìn chồng mình, tại muốn để ý tới chồng mình nhưng lại phát tinh thần của chồng mình có chút dị thường.
      - bé còn chưa có chết, các ngươi tiếp tục cứu, tiếp tục cứu giúp!
      Chu Trạch thình lình bắt lấy cánh tay bác sĩ Lâm, kéo tới, quát:
      - Còn thời gian cứu giúp, bé còn có khả năng tỉnh lại, tiếp tục cứu giúp!
      Hai người y tá thấy Chu Trạch thô bạo nắm lấy bác sĩ Lâm, muốn tiến lên kéo Chu Trạch ra. Ở trong mắt các ấy, chồng của bác sĩ Lâm có chút kì lạ. Hơn nữa còn có xu thế bạo lực gia đình!

      Chu Trạch đẩy hai y tá ra, cũng buông lỏng tay, thấp giọng nỉ non :
      - Ngươi ở nơi nào, ngươi ở nơi nào, ngươi đến cùng ở nơi nào!
      Chu Trạch liền xông ra ngoài, vừa chạy vừa tìm kiếm. Ngay tại vừa mới nãy, linh hồn bé còn ở cạnh bạn , an ủi những người bạn khác. tại, lại biết hướng nào? địa ngục? chết à? tới kịp?
      Chu Trạch có chút mờ mịt, biết mình vì sao lại kích động như vậy, cũng biết tại sao mình lại lo lắng như thế. Có lẽ, là bởi vì nghề nghiệp của , cứu chữa bất kỳ người bệnh nào còn khả năng sống sót là chức trách của . Hơn nữa, kia bé thiện lương và kiên cường như vậy!

      - Chú à, chú tìm cháu ?
      Giọng trẻ con quen thuộc vang lên sau lưng Chu Trạch, lập tức xoay người, lần nữa nhìn thấy bé kia. Chỉ là tại thân thể giống trước đó như thế ngưng thực, tại nó biến thành dáng vẻ hơi mờ.
      - Chú à, cháu có chút lạnh.
      bé dùng hai tay ôm chính mình đoạn ngồi xổm xuống:
      "- Chái tìm các chị y tá để hỏi cho ta mượn bộ y phục, nhưng các chị để ý tới. Các chị có phải hay chán ghét cháu. Cháu làm cho người ta chán ghét rồi"
      Những điểm sáng mờ nhạt dần lan ra người đứa bé, hình ảnh này Chu Trạch gặp qua, vì từng phát sinh người .

      - Từ Nhạc, cùng ta trở về!
      Bác sĩ Lâm lúc này tới. bé nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn nhìn ra phía sau lưng.
      - Đừng nhìn!
      Chu Trạch tiến lên bước, thò tay che con mắt của bé. Ai mà biết khi con bé nhìn thấy thi thể của mình nằm tại giường bệnh lúc lại phát sinh cái gì! Nó sụp đổ? Nó ý thức đến chính mình tử vong, sau đó trực tiếp tiêu tán?
      Lúc tay Chu Trạch đụng phải thân thể bé, móng tay Chu Trạch vào lúc này có chút nóng lên, có dài ra, cũng có biến thành đen. Nhưng Chu Trạch lại cảm giác được rất nóng. Đồng thời, thân thể bé bắt đầu vặn vẹo, hóa thành vòng quấn tại đầu ngón tay của Chu Trạch. Mà ánh sáng này, những người khác hiển nhiên là thấy được.

      - Tránh ra, con bé còn có thể cứu!
      Chu Trạch lại lần nữa xông về giường bệnh.
      - Từ Nhạc!
      Ngực bác sĩ Lâm trận nhấp nhô, người chết còn hơi thở, biết bây giờ chồng mình còn nổi điên cái gì? Hơn nữa, chồng của là học thổ mộc, căn bản cùng y học có cái gì quan hệ!
      Lần này lúc Chu Trạch vọt tới, kia hai y tá cũng dám ngăn cản. Chu Trạch xốc vải trắng lên, đem hai tay của mình đặt ở nơi ngực bé. Đúng vậy, chính mình lúc trước sống lại, chính là lấy loại phương thức này. Linh hồn của ngươi ra, còn có thể lại vào, ngươi có thể sống! Khi nhìn thấy chính mình đầu ngón tay quang mang tất cả đều chui vào thân thể bé. Chu Trạch bắt đầu làm khôi phục tim phổi, hai tay chồng lên đối bé tiến hành đè nén.
      - Tỉnh lại! Tỉnh lại!
      Hai y tá dám tới gần, đều nhìn về bác sĩ Lâm.

      - bé chết rồi.
      Bác sĩ Lâm đến bên cainh Chu Trạch .
      - Còn có qua thời gian cứu giúp, ta mực nhớ kỹ thời gian.
      Chu Trạch bên tiếp tục đè nén bên quát:
      - bé có thể sống, có thể sống!
      Bác sĩ Lâm mím môi, trực tiếp thò tay đẩy Chu Trạch ra. Sau đó bắt đầu dùng hai tay xếp ở ngực bé tiến hành đè nén:
      - Lực của quá lớn, người bé có tổn thương. A Thuần, đem dụng cụ lần nữa nối liền , tiếp tục cứu giúp.
      Chu Trạch bị đẩy ra, tiếp tục nhìn chằm chằm đứa bé nằm giường bệnh. Duy nhất may mắn rất có thể chính là người nhà bị cảnh sát giao thông ngăn cản. Bên ngoài còn có nhiều đứa bé khác ầm ĩ, ai chú ý tới chuyện xảy ra. Bác sĩ Lâm tiếp tục đè nén, trán của nàng thấm đầy mồ hôi.

      biết mình tại sao mình lại muốn phát điên giống người đàn ông này?
      Nhưng biết vì cái gì, vừa mới thấy trong mắt người đó toát ra ánh mắt mà thể hiểu. Mà người đàn ông này, chính là chồng , hôm nay, nàng lại có chút nhìn thấu . Dụng cụ lần nữa tiếp tốt, nhưng màn hình vẫn như cũ là đường thẳng. Hai y tá đứng ở bên cạnh, có chút biết làm sao. cứu lại được? Dù là chính mình đem linh hồn đem thả trở về, cũng cứu lại được? loại cảm xúc thất vọng mất mát trong lòng tràn ngập lên đôi mắt của . "Tích... Tích... Tích..." Đúng lúc này, đường màu xanh bằng phẳng thẳng tắp thình lình lên gợn sóng, bác sĩ Lâm mặt khiếp sợ nhìn màn hình. Cái này, là kỳ tích y học?

      ... Từ bệnh viện lái xe về nhà là buổi tối, Chu Trạch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bác sĩ Lâm lái xe, hai người vẫn là lời nào. Trầm mặc, hẳn là hai vợ chồng quan hệ rất tệ. Bất quá, ngày xưa người đánh vỡ trầm mặc là Từ Nhạc hôm nay lại là bác sĩ Lâm.
      - từng học y?
      - có.
      - Động tác vừa rồi của , rất chuyên nghiệp." Bác sĩ Lâm có thể nhìn ra.
      - Thi bằng lái thường có qua huấn luyện.
      Chu Trạch tùy tiện viện lý do.
      - Nhưng có bằng lái.
      Bác sĩ Lâm khẽ nhíu mày.
      "..." Chu Trạch dưới đáy lòng yên lặng lại đem Từ Nhạc khinh bỉ lần. Bác sĩ Lâm có ý định lại truy đến cùng, chỉ là :
      - Hôm nay, cám ơn kiên trì.
      - cần cám ơn.
      Chu Trạch khoát khoát tay. Chí ít đáy lòng của còn đem mình coi là bác sĩ, cứu bệnh nhân, cần lời cảm tạ. bé còn có tỉnh lại, vẫn hôn mê như cũ, nhưng cuối cùng cũng có hi vọng.
      - Tôi thay bé kia cám ơn .

      Bác sĩ Lâm cầm lên di động nhìn chút:
      - Gần tám giờ, cha mẹ ta còn chờ chúng ta về nhà ăn cơm.
      Cha mẹ? Chu Trạch thình lình cảm thấy đau cả đầu, cái này muốn gặp cha mẹ vợ rồi sao? Xe lái vào trong khu cư xá cao cấp gần Thượng Hải. Ở vị trí địa lý bên cùng Thượng Hải phân tại hai đầu vị trí cửa sông Trường Giang. Mặc dù nơi này phải tấc đất tấc vàng như Thượng Hải, nhưng giá phòng cũng hề rẻ. Bác sĩ Lâm dừng xe xong, vào trong, Chu Trạch sau lưng, hai người tiến vào thang máy. Bác sĩ Lâm cầm chìa khoá mở ra cánh cửa. Trong phòng trang trí được tệ, bố trí đẹp mắt, kỳ , có thể thấy từ chiếc xe bác sĩ Lâm chạy, Lâm gia điều kiện rất tốt! Đương nhiên, bây giờ thân phận là"Ở rể", chó chửi gầm chạn. Phòng khách, ghế sa lon, ông già mặc áo len tóc hơi bạc ngồi xem tivi, là bản tin thời phát lại, xem say sưa ngon lành. Cho dù là con và con rể về hắncũng chỉ là nhìn lướt qua, gì.

      - Vãn Thu trở về à?
      Cửa phòng bếp bị đẩy ra, mẹ vợ thò đầu ra, có lẽ bác sĩ Lâm và em vợ đều được di truyền từ mẹ. Mẹ vợ rất cao, lúc này hơi có chút mập ra, nhưng vẫn có thể nhìn ra hồi còn trẻ bà lấy cắp bao nhiêu trái tim đàn ông. Gõ bảng đen, ghi bút ký, vạch trọng điểm, Chu Trạch rốt cuộc biết vợ của mình tên đầy đủ —— Lâm Vãn Thu. Ánh mắt mẹ vợ lướt qua Chu Trạch đoạn gọi:
      - Ông nhà tôi, ăn cơm, Vãn Thu trở về.
      - Rốt cục có thể ăn cơm!
      em vợ từ trong phòng sách ra, nó nhìn Chu Trạch quơ quơ quả đấm, sau đó lại bĩu môi, tỏ ý khinh rẻ Chu Trạch.
      Chu Trạch phòng vệ sinh rửa tay, Lâm Vãn Thu cũng tới, hai người cùng chỗ dùng nước rửa tay tại xoa rửa tay, lại đều xoa nắn rất cẩn thận. Ánh mắt Lâm Vãn Thu dừng người Chu Trạch lâu hơn, sau đó dùng nước rửa tay, vào phòng khách. Chu Trạch cũng cầm khăn tay xoa xoa, ra phòng vệ sinh. Tất cả mọi người ngồi xuống, Chu Trạch ngồi bên cạnh Lâm Vãn Thu. Mẹ vợ trầm mặt dọn cơm, lúc đặt trước mặt Chu Trạch ràng dùng sức." Còn tốt, khôngđến mức cố ý xới cơm cho mình. "-Chu Trạch suy nghĩ.

      - Từ Nhạc , có phải cảm thấy chúng tôi đối xử với tốt?
      Mẹ vợ ngồi xuống còn có ăn cơm liền mở miệng . Chu Trạch trả lời:
      - Rất tốt.
      - Vậy tối hôm qua trở về nhà, là bày sắc mặt cho ai xem?
      - Mẹ, ăn cơm, trong tiệm ấy có chút việc, qua với con.
      Lâm Vãn Thu mở miệng. Mẹ vợ cùng cha vợ liếc nhau, có chút ngạc nhiên: con lớn lại bênh con rể, cái này khiến bọn họ có chút khôngthích ứng! em vợ ở bên cạnh nhìn cũng hiểu: chị mình luôn quan tâm rể, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
      - Ăn cơm .
      Cha vợ cầm lấy đũa tỏ ý:
      - Cậu cũng ăn .
      Cha vợ cố ý dùng đũa chỉ chỉ Chu Trạch. Kiểu của cha vợ chính là bỏ qua việc tối qua về nhà.

      - Vãn Thu con ăn thịt kho tàu, mẹ nấu rất lâu đó!
      Mẹ vợ gắp cho con lớn và con , do dự lát cũng gắp cho Chu Trạch. Lúc này Chu Trạch mới ý thức được chính mình cả ngày chưa ăn gì. Từ tối hôm qua mượn xác hoàn hồn, đến buổi sáng giữa trưa, cũng chưa từng ăn. cũng khách sáo. Gắp miếng thịt béo mềm bóng mịn thơm phưng phức, cứ thế mà bỏ vào miệng. Ngay sau đó, Chu Trạch khuôn mặt cứng đờ, cảm giác buồn nôn tự trong lòng mình truyền tới, dạ dày đều bắt đầu điên cuồng co rút. "Ọe..." Chu Trạch trực tiếp nôn khan ra, như kiểu vừa ăn độc dược.

      "..." Mẹ vợ.

      "..." Cha vợ.

      khí bàn cơm lập tức đóng băng.

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Edit: team CQH
      Chap 7: Dọa tè ra quần!

      - phải cố ý!
      Chu Trạch giơ tay ra hiệu phải mình cố ý, bởi vì việc này quá mất mặt. Tuy biết tại sao mà con rể “ Từ Nhạc” được bố mẹ vợ chào đón nhưng với kẻ đói như cớ gì lại thái độ với thức ăn như thế!
      - Thân thể thoải mái?
      Bác sĩ Lâm buông đũa xuống hỏi. Chu Trạch lại cầm lấy đũa, bỏ cơm vào miệng:
      - có việc gì, có việc gì.

      Nhưng mới nhai được chút thức ăn bên trong miệng còn chưa nuốt xuống, dạ dày lại là trận co rút, ở sâu trong nội tâm nổi lên cảm giác buồn nôn. thấy thứ mình muốn nuốt xuống phải cơm, mà là cứt của con trai vậy.

      "Phốc..."

      Lần này, Chu Trạch đem hạt cơm bên trong miệng đều phun ra. Phun vào đúng mặt cha mẹ vợ ngồi đối diện mình. Gọng kính và tóc của cha vợ đều dính vào hạt cơm, tóc bên của mẹ vợ cũng là trắng sáng lóng lánh.
      Đôi đũa trong tay cha vợ rơi xuống, da mặt co quắp mấy lần, tựa hồ còn có kịp phản ứng và biết nên dùng loại nào cảm xúc gì để đối mặt tình trạng tại. Mẹ vợ hít sâu hơi, lửa giận trong mắt cháy hừng hực!

      Mẹ vợ đẩy ra cái ghế sau lưng, đứng lên:
      - Từ Nhạc!
      Mẹ vợ là y tá trưởng về hưu, cho nên bà biết, dù là người sinh bệnh, cũng có khả năng phun khoa trương như vậy. Hơn nữa, xem dáng vẻ của Từ Nhạc, cũng có cảm giác giống như là "Sinh mệnh hấp hối còn sống lâu nữa".

      đây là cố ý, khẳng định là cố ý! muốn tạo phản! Tạo phản!
      Chu Trạch che ngực, trực tiếp rời bàn ăn, xông vào trong phòng vệ sinh, xốc lên nắp bồn cầu, bắt đầu liều mạng nôn.
      Lần này, ngay cả nước mật đều trực tiếp ọe ra, bên trong miệng đắng ngắt.
      Bữa cơm này đúng là ăn được. Bác sĩ Lâm nhìn Từ Nhạc tại phòng vệ sinh bên kia còn ngừng nôn mửa, với em :
      - Tiểu Ức, em nấu mì.
      - Được thôi!
      em vợ thè lưỡi, cảm thấy chồng của chị hôm nay chơi hơi quá, lập tức rời cái bàn chuẩn bị xuống phòng bếp nấu chút mì sợi.
      - Lẽ nào lại như vậy, cái này là hỗn láo!

      Cha vợ đánh cái bàn phát, thò tay đem mắt kính tháo xuống. Cha vợ Từ Nhạc trước kia là Phó viện trưởng, ngày bình thường chú trọng nhất dáng vẻ nhã nhặn, ngày hôm nay, xem như xé rách ranh giới cuối cùng của ông. Mẹ vợ dợm bước đến phòng vệ sinh muốn làm cho ra lẽ:
      - Tôi tìm tên kia hỏi chút, nhà mình đến cùng chỗ nào có lỗi với nó? Kết hôn cần nó phân tiền lễ hỏi, còn bỏ tiền mở cái tiệm sách làm ăn lỗ vốn đó, chúng ta chỗ nào có lỗi với nó?

      - Mẹ, thu dọn chỗ này chút, thân thể của ấy thoải mái.
      Bác sĩ Lâm dọn dẹp đồ ăn hầu như chưa hề động đậy bàn.
      - Đều như vậy con còn che chở nó?
      Mẹ vợ giận chỗ phát tiết trực tiếp chỉ vào con quát lớn. Bác sĩ Lâm nhìn mẹ mình, khuôn mặt thanh tú vào lúc này thoạt nhìn hết sức cương nghị:
      - Bằng đâu, ban đầu là ai đòi treo cổ bắt con kết hôn?
      Mẹ nhất thời nghẹn lời, lúc trước buộc con kết hôn, là bọn họ, bọn họ thực muốn ôm cháu, cho nên phí hết tâm tư chiêu cái con rể Từ Nhạc này tới cửa. Lúc ấy nghĩ đến rất đơn giản, mình cùng chồng chỉ có hai đứa con , có cách, chỉ có thể kén rể- cháu mang họ của mình, mà cha mẹ Từ Nhạc đều mất, lại tốt nghiệp đại học, điều kiện cũng coi như phù hợp.

      Cha vợ dám nhìn ánh mắt của con , ban đầu là tự mình ra chủ ý. Bây giờ suy nghĩ chút, chính mình cũng quả có lỗi với con , trực tiếp đứng dậy, trở về phòng sách. Mẹ vợ lo lắng:
      - Ông nhà tôi, ông có bệnh bao tử, ăn được!
      - Lát nữa bê cho cha bát mì!
      Bác sĩ Lâm dọn xong cái bàn, sau đó đến phòng vệ sinh. Mẹ vợ nhìn bóng lưng con , cuối cùng biết nên cái gì!

      Đẩy ra cửa thủy tinh phòng vệ sinh, bác sĩ Lâm nhìn thấy Chu Trạch quỳ gối bên cạnh bồn cầu, tay nắm lấy bồn cầu tay che ngực.
      - Khó chịu lắm sao?
      - Tốt mà!
      Chu Trạch trả lời, ràng trước khi dùng cơm mình còn rất tốt, ai biết vừa mới chuẩn bị ăn cái gì liền biến thành như vậy.
      - Để Tiểu Ức nấu mì sợi, chờ lúc lại ăn...
      "Ọe..."
      Vừa nghĩ tới mì sợi, Chu Trạch chỉ cảm thấy cảm giác buồn nôn sâu trong nội tâm mình lại lần nữa truyền đến, lại bắt đầu nôn ra trận.
      Lâm Vãn Thu khẽ nhíu mày:
      - bệnh viện nha?
      - cần, có việc gì, tôi ăn.
      Chu Trạch khoát khoát tay, rất là miễn cưỡng đứng lên, đến cái bồn bên cạnh lấy nước súc miệng rửa mặt.
      Bữa ăn tối hôm nay, định sẵn là tan rã trong vui.

      Cha mẹ vợ cùng em vợ ở tại lầu , phòng ngủ của Chu Trạch cùng Lâm Vãn Thu là ở lầu hai.
      Chu Trạch dọn dẹp xong sau tiện thể vọt vào tắm, bởi vì biết quần áo mới ở đâu, vẫn mặc quần áo cũ và mái tóc ướt sũng lên lầu hai, vừa ra đầu bậc thang liền phát Lâm Vãn Thu trong phòng vệ sinh ở lầu hai tắm rửa.

      Chu Trạch đứng tại trước cửa phòng vệ sinh hồi, nhìn dáng người thướt tha phản chiếu ra, nhàng liếm môi cái. Người luôn luôn ở thời điểm này xúc động nhất, đương nhiên, ở thời điểm này cũng là hiểu nhất cảm ơn.
      "Cám ơn ngươi."
      Chu Trạch ở trong lòng mặc niệm , đây là lần đầu tiên trong hai ngày đầu tiện mượn xác hoàn hồn, Chu Trạch cho Từ Nhạc quỷ xui xẻo kia cái like.

      Mặc dù, ngươi cho ta mối quan hệ cực kỳ khó chịu, nhưng vợ của ngươi, rất xinh đẹp.
      Mang theo chút ảo tưởng, chút hưng phấn, chút khó nhịn, chút kỳ vọng
      Chu Trạch đẩy ra cửa phòng ngủ. Sau đó, sắc mặt Chu Trạch thay đổi, cắn môi cái. ở trong lòng lại đem Từ Nhạc mình vừa mới mới khích lệ qua lôi ra để điên cuồng quất xác vạn lần.

      Phòng ngủ rất lớn, chiếc giường lớn.Tại giường lớn bên cạnh, còn có đệm trải đất!
      Đây rốt cuộc là có ý tứ gì, kẻ ngốc cũng biết !
      Tên kia đầu óc là có bệnh ?
      Tên kia là ngu ngốc a?
      Như ngươi tới nhà làm con rể có ý gì?
      Chu Trạch liên tục hít thở sâu ba lần, sau đó yên lặng ở đệm nằm xuống. Ngủ . Để yên, nghĩ!
      phải làm kiếm chút tiền, độc lập ra ngoài, mặc kệ là ly hôn, đem cái quan hệ phức tạp này giải quyết sạch. mượn xác hoàn hồn trở về, vấn đề phải đối mặt còn có rất nhiều.
      Lâm Vãn Thu tắm xong ra, nàng mặc chiếc áo ngủ màu lam, áo ngủ có chút xoã tung, khoác lên người nàng trông rộng rãi.
      Nằm ở đệm Chu Trạch vô ý nuốt ngụm nước miếng.
      - Lên.
      Lâm Vãn Thu nói.
      - Ừm?
      - Luôn là ngủ giường tôi ngủ đệm trải đất.
      Lâm Vãn Thu .
      "..." Chu Trạch yên lặng đứng dậy, lên giường. Lâm Vãn Thu tắt đèn, ở đệm nằm xuống. Có lẽ, đây là đền bù của ấy vì nguyện ý cùng Từ Nhạc cùng ngủ giường , ngủ đệm trải đất.

      Chu Trạch thở dài, nhắm mắt.
      Nửa giờ sau, ngủ được, xoay người.
      Sau tiếng, ngủ được, xoay người.
      Thẳng đến ba giờ sau, đều rạng sáng, vẫn là ngủ.
      Mí mắt đánh nhau, nhưng chính là ngủ được.
      Mà Lâm Vãn Thu đệm trải đất hô hấp trầm ổn, hẳn là ngủ thiếp .

      Chu Trạch thề, tuyệt đối phải là bởi vì có nữ nhân xinh đẹp ngủ bên cạnh mình cho nên chính mình khí huyết táo bạo ngủ được.
      rất buồn ngủ, cũng rất mệt mỏi, dù sao hôm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy.
      Nhưng mẹ nó chính là ngủ được!
      Nằm ở giường, Chu Trạch dứt khoát mở mắt ra, xem hai tay mình. Hôm nay, dùng đôi tay này cứu được mạng sống của bé kia, bé kia mặc dù còn có tỉnh, nhưng linh hồn trở về, vẫn là có thể cứu.
      Đây là sau khi Địa Ngục chuyến có được năng lực đặc thù?
      Đồ vật mà ông già kia trước khi chết bắt cổ tay của lưu lại?
      Làm bác sĩ, có đôi tay này, có thể cứu về mạng sống của bao nhiêu người?

      Đây là loại, vượt qua kỹ thuật và hiểu biết của khoa học giờ, thậm chí, có thể làm cho chính mình đạt cấp độ của Hoa Đà Biển Thước. Mỗi người hành nghề, đều hi vọng chính mình ngày có thể trở thành người đứng đầu trong cái nghề đó, cái này có lẽ phải là vì tiền, cũng khôngphải vì lợi, mà là loại... Tinh hoa.
      Nhưng cũng liền vào lúc này, Chu Trạch chợt phát hai tay co quắp trận, kịch liệt đau đớn nhanh chóng kéo đến. hít sâu hơi, cả người co lại giường. Nhưng đau đớn tiếp tục, lại còn thăng cấp!

      Chu Trạch đau đến mồ hôi lạnh đều chảy ra, thực chịu được, chỉ có thể xuống giường ra khỏi phòng ngủ. vào phòng vệ sinh, có bật đèn, ngồi bồn cầu, giờ này khắc này, Chu Trạch trông thấy vị trí của hai tay mình có gân xanh giống như muốn nứt ra. Nguồn gốc đau đớn từ đó, phảng phất có thứ gì đánh xương cốt của mình.
      Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

      Khuôn mặt Chu Trạch bắt đầu vặn vẹo, loại cảm giác này để đau đến muốn sống, thậm chí khiến có xúc động muốn cầm dao chặt hai tay của mình xuống!
      Trong thoáng chốc, nhớ lại hình ảnh lúc chính mình nằm trong quan tài sắp bị đẩy đưa vào lò thiêu. Cũng giống như nhớ lại đoạn ngơ ngơ ngác ngác hướng chỗ sâu trong Địa ngục tiến lên.
      Đây là nguyền rủa?
      Đây là trừng phạt?
      Là vì cái gì trừng phạt ta?
      Ta làm sai điều gì?
      Bởi vì ta nhập cư trái phép trở về rồi?
      Bởi vì ta phải người sống cho nên ông trời trách phạt ta?
      Lại hoặc là... Là bởi vì ta hôm nay dùng nó cứu người?
      Hẳn là nguyên nhân kia!

      Chu Trạch hít sâu hơi, bởi vì dùng cái năng lực kia cứu người, cho nên phá hủy quy tắc nào đó, chịu phản phệ? Vậy nếu như tại giết bé đó, có phải hay hết đau?

      Chu Trạch trong hốc mắt, có đoàn khí đen bắt đầu ngưng tụ, lại hề hay biết.
      " Chú à trong bệnh viện là thể hút thuốc nha."
      Giọng của bé lại vang lên trong đầu Chu Trạch, bỗng nhiên lắc đầu, được!
      Ta cứu được nó, chính là cứu được nó!
      Ta hối hận,
      hối hận!

      ...

      -Mẹ, mẹ còn chưa xong à?
      - Mẹ vừa vào, con nhà vệ sinh lầu hai .
      - Được thôi.
      em vợ lên lầu hai, có chút nhịn nổi, nhà vệ sinh lầu hai có bật đèn, trực tiếp đẩy cửa ra vào.
      Nhưng vào lúc này, Chu Trạch ngẩng đầu nhìn về phía , cũng nhìn về phía Chu Trạch.
      Bên trong đôi mắt của Chu Trạch, khí đen bay tán loạn, mang theo lực trấn áp cực mạnh, giống như là ánh mắt của ác quỷ bò từ trong Địa Ngục ra, oán hận lại điên cuồng.
      - A a a a a a!!!!!!
      em vợ bị dọa đến hét rầm lên, sau đó cả người ngã xuống đất. Nó nhìn Chu Trạch, Chu Trạch cũng nhìn nó.
      Ngay sau đó, Chu Trạch nhìn thấy bên dưới áo ngủ của em vợ —— ướt, gạch men sứ cũng xuất chất lỏng hài hòa...
      Em vợ bị ....
      Dọa tè ra quần?

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      ___
      Edit: team CQH
      Chap 8: Băng lãnh thôi thủ.

      tiếng la hét, đánh thức cả nhà!
      Cũng khó trách, đêm hôm khuya khoắt nhà vệ sinh bật đèn, nhịn tiểu, mở cửa ra thấy trong nhà có người. Cái này đủ dọa người, tin tưởng phần lớn người cũng đều có phản ứng tương tự.
      Huống chi, em vợ đụng phải, là con quỷ!
      Lâm Vãn Thu từ trong phòng ngủ ra, thò tay kéo em của mình.
      -Làm sao rồi, làm sao vậy?

      Cha mẹ vợ cùng nhau từ lầu chạy lên, trông thấy con út khóc trong ngực chị , sau đó lại nhìn chút Chu Trạch vẫn ngồi bồn cầu.
      - Từ Nhạc ngươi giỏi lắm, tim ngươi bị mỡ heo che rồi hay sao cái đồ hỗn láo này, còn dám có ý định làm chuyện xấu đối với con của ta?
      Mẹ vợ cầm lấy cái chổi ở cửa nhà vệ sinh chuẩn bị đánh Từ Nhạc. Cha vợ cũng giận giống như vậy, lửa giận đùng đùng chuẩn bị tiến lến giáo huấn cái con rể đồi bại này. Cũng khó trách, nhìn thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
      rể nổi cơn điên, nhìn thấy em vợ định làm loạn. Dù sao có câu rất hay, nửa của em vợ là của rể!

      - Cha mẹ, là lúc Tiểu Ức vào nhà vệ sinh bị hù dọa.
      Lâm bác sĩ mở miệng . Mẹ vợ sửng sốt, cái chổi trong tay giơ lên nhưng lại biết nên thả chỗ nào. Cha vợ ngưng lại, sau đó có chút ngượng ngùng lui về phía sau mấy bước.
      Chu Trạch bị việc quấy rầy, chợt phát gân xanh ở tay biết lúc nào rút , đồng thời loại cảm giác đau đớn kia cũng biến mất. lập tức cảm thấy mệt mỏi quá, cũng rất mệt, rất muốn ngủ.
      đứng lên, chuẩn bị rời nhà vệ sinh. Về phần cha mẹ vợ, Chu Trạch là lười so đo, hứng thú giúp Từ Nhạc kia thu xếp cục diện rối rắm.

      Chỉ là, khi Chu Trạch đứng lên, lúc này em vợ bị dọa đến liên tục run rẩy, rúc sâu vào ngực chị .
      - A! đừng tới đây! Đừng tới đây!
      Chu Trạch khẽ nhíu mày, em vợ nhìn thấy cái gì?
      - Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
      Mẹ vợ chống nạnh, hỏi con út của mình, rốt cuộc là có chuyện gì mà bị dọa thành thế này:
      - Tiểu Ức, trái tim bé bỏng của mẹ, cho mẹ biết, xảy ra chuyện gì, có phải nó làm gì con rồi hay ?

      em vợ vẫn là rất thành , hơn nữa nàng cũng ràng, thể dối về chuyện này, nếu tính chất rất nghiêm trọng.
      - có, con đến nhà vệ sinh, mở cửa ra trông thấy ấy ngồi ở bên trong, quá dọa người!
      Sau khi em vợ lấy hết dũng khí để xong mấy câu này, lại lập tức đem đầu chôn vào trong ngực chị . Chung quy là trận hiểu lầm!
      - Cái đồ tiết kiệm, đêm hôm khuya khoắt wc biết bật đèn à? cho rằng nhà tôi keo kiệt giống nhà , nỡ bỏ ra chút tiền điện ấy à? Nếu dọa đến con tôi bị cái gì, lấy cái gì bồi...

      Nhạc mẫu bắt đầu chỉ trích Chu Trạch, ngón tay muốn chọc đến thủng mặt . Chu Trạch lúc này rất mệt mỏi, con người lúc thiếu ngủ, tính tình thường thường rất cáu gắt, lại thêm Chu Trạch đối với mối quan hệ mà Từ Nhạc lưu cho mình sớm kiên nhẫn được nữa. Nếu như có phân chia giường ngủ, Chu Trạch có lẽ còn phát tác, nhưng tại ngay cả giường đều là phân chia ra ngủ, đâm khó chịu, lười bị mẹ vợ chửi.
      Chu Trạch phất tay, trực tiếp đẩy ra ngón tay của mẹ vợ:
      - Đừng phiền tôi!

      Mẹ vợ trừng mắt, thể tin được người con rể yếu đuối bấy lâu nay lại dám chuyện như vậy với mình.
      - Sao có thể vậy với mẹ của , còn có lễ phép hay ?
      Cha vợ mở miệng quát lớn.
      - Cha muốn con của cha biến thành người từng qua đò, cứ quát tháo với con tiếp !
      Chu Trạch trực tiếp chống đối, sau đó dùng bả vai đẩy cha vợ mình, trở về phòng ngủ.
      "Ầm!" tiếng, rất dùng sức đóng cửa lại.
      - Buồn cười, buồn cười!
      Cha vợ tức giận đến ngực nhấp nhô trận.
      Mẹ vợ vội vàng tới bên người chồng vỗ ngực xoa dịu nhưng hai người cuối cùng có dám tiếp tục nữa!

      Dù sao, lời Chu Trạch vừa mới ,làm bọn họ rất bất ngờ!
      Mặc dù biết vì sao người con rể bình thường bị đánh tám cây cũng dám lời nào, nay lại lên tiếng nhưng là sai!
      Con lớn khi ly hôn, lần sau kết hôn liền biến thành qua đời chồng, chuyện này đối với danh tiếng của nó, đối với thanh danh nhà mình, đều tốt. Hơn nữa, theo bọn họ nghĩ, phụ nữ qua đời chồng liền đáng giá, cũng tìm thấy người tốt nữa.

      Kỳ , tố chất cùng suy nghĩ của người có cổ hủ hay , điều kiện gia đình ảnh hưởng lớn, mấu chốt vẫn là tự xem bản thân mình. Cũng giống như cha mẹ vợ của Từ Nhạc lúc này, dù tức giận nhưng dám ở thời điểm này kích thích con rể tồi này, sợ nhảy dựng lên đòi ly hôn.

      Chu Trạch nằm ở giường, hít sâu, từ từ nhắm hai mắt, ý định ngủ, rất mệt mỏi. Qua đại khái khắc đồng hồ, Chu Trạch nghe được cửa phòng ngủ bị gõ gõ:
      - Tiểu Ức sợ hãi, đêm nay tôi ngủ cùng em ấy.
      Là giọng của Lâm Vãn Thu, sau đó liền .
      giống như là ngươi ngủ chung với ta vậy!!!

      ...

      Giữa trưa hôm sau, cha mẹ vợ ăn cơm trưa.
      - tiệm sách rồi?
      Cha vợ hỏi mẹ vợ, bà oán hận :
      - Còn chưa dậy nữa.
      - thể chấp nhận.
      Lúc này, mẹ vợ thình lình , bởi vì bà trông thấy Chu Trạch từ lầu xuống, hốc mắt Chu Trạch đỏ lên, khóe mắt rất nghiêm trọng. Có lẽ là bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, dẫn đến thân phận ở rể của Chu Trạch trong nhà lên cao ít, chí ít, lúc này cha mẹ vợ gì thêm.

      Đương nhiên, cũng là bởi vì bộ dáng tại này của Chu Trạch thoạt nhìn lúc nào cũng có thể cầm đao chém người. Ánh mắt tại bàn cơm quét lần. Chu Trạch thò tay bịt kín lồng ngực của mình: Mùi cơm chín, Mùi thịt...
      buồn nôn...Lại muốn ói!
      Chu Trạch ra cửa phòng, hít thở khí trong lành bên ngoài, cảm giác thoải mái một chút.

      Đầu có chút mê man, Chu Trạch bắt đầu lang thang đường, cần an tĩnh suy nghĩ vài chuyện, nhưng loại trạng thái buồn ngủ mà ngủ được này của khiến khó mà suy nghĩ được gì.Tựa như là ở quán net liên tục cả ngày lẫn đêm trong suốt hai ngày ra, giống như là học sinh trung học trốn trong chăn đọc tiểu thuyết cả đêm ngày thứ hai sáng sớm học. tới tới, Chu Trạch thình lình dừng bước, hoàn cảnh bốn phía, có chút quen thuộc. Sau đó nhìn thấy bảng hiệu phía trước: Bệnh viện lớn nhất thành phố Thông Thành.
      Thế mà tản bộ đến chỗ làm cũ!
      Có lẽ nguyên nhân còn là bởi vì Thông Thành quá .
      Chu Trạch vào bệnh viện, phải là vì trở lại chốn cũ, mà là ý định mua chút thuốc ngủ thử coi sao!

      ăn cơm, còn có thể chống chút, cùng lắm uống nhiều nước, uống nước no cũng có thể tạm thời chấp nhận chút, còn ngủ được, chính là tra tấn thời gian dài.
      Bệnh viện quen thuộc, hoàn cảnh làm việc quen thuộc, Chu Trạch trông thấy album ảnh danh sách nhân viên khoa cấp cứu, hình của mình biến thành màu xám trắng. Sau đó vô thức tới chỗ ngồi cũ của mình, cái bàn của mình thay người- bác sĩ trung niên mặt mọc ra rất nhiều sẹo mụn ngồi vị trí của mình, liếc cái bảng hiệu đối phương để ở bàn, họ Khang. thở dài hơi nhõm, có chút thổn thức.

      Chu Trạch tạm thời quên mất chuyện mua thuốc ngủ, có lẽ bởi vì loại cảm xúc "Cảnh còn người mất" này tạm thời khiến cho cảm giác buồn ngủ còn mãnh liệt nữa, Chu Trạch bắt đầu ở trong bệnh viện dạo lên. hoài niệm từng li từng tí sinh hoạt ở chỗ này: Công việccủa , cuộc sống của ...quá khứ của ...Hoặc là , là kiếp trước của !
      "Trở về được, trở về được..."Chu Trạch nghĩ. Sau đó, bất tri bất giác, xuống lầu thang, tới tầng ngầm .
      Làm bác sĩ, chỗ này làm việc nhiều năm như vậy, ràng bố cục của nơi này.
      phòng chứa thiết bị, sau đó, chính là nhà xác.
      nhớ lại lúc trước mình từng nằm qua nhà xác bệnh viện sau đó ở nơi này từng được thợ trang điểm chăm sóc qua.
      lần nữa bước ra bước chân, hướng nhà xác tới. Chu Trạch muốn xem, chỗ mà mình từng nằm qua. nhìn thấy cửa nhà xác, cửa có khóa điện tử, trùng hợp, Chu Trạch nhớ lại mật mã. Nếu là những bác sĩ ở những khoa khác đoán chừng cùng nơi này có cái gì liên quan. Nhưng Chu Trạch trước kia là khoa cấp cứu, người bị đưa tới cấp cứu, bình thường đều là người bệnh bị thương bệnh nghiêm trọng, tránh được số người cứu được, liền phải đưa đến nơi này.

      thực tế, bệnh viện này còn là nhà xác của cục cảnh sát, số thi thể lai lịch hoặc là còn cần "Xử lý", tạm thời đặt ở chỗ này, cái này đều là thường lệ ở rất nhiều nơi, nếu như cục cảnh sát điều kiện đủ, pháp y phân phối đủ, thi thể thường thường đặt tại nhà tang lễ hoặc là trong bệnh viện.
      Nhập mật mã
      Khóa cửa trực tiếp mở ra
      Chu Trạch vào, lạnh lẽo lan đến... phải lạnh lẽo kích thích làn da mà là loại phảng phất có thể che giấu lạnh lẽo trong làn da. Bên trong nhà xác, nằm đương nhiên là thi thể, nơi này, là nơi người chết có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.

      Theo lý thuyết, bên ngoài này nên có nhân viên quản lý được phân công, nhưng biết vì cái gì lại có ai- có thể là người ta lén trốn đâu đó nghỉ ngơi. Chu Trạch trong đó, có mấy cỗ thi thể được sắp xếp nằm cáng cứu thương, phủ vải trắng. Còn có bộ thi thể bọc chăn con công, từ thi thể lộ ra ngoài đầu tóc bạc, người chết hẳn là bà già.
      Nguyên nhân bởi vì nghề nghiệp, Chu Trạch vốn sợ thi thể, huống chi, tại vốn là con quỷ!
      Chu Trạch tới tủ lạnh nơi này, là loại tủ lạnh từng tầng từng tầng có thể rút ra. Tủ lạnh có thi thể bên ngoài đều dán nhãn, là tên, giới tính và những loại giống như vậy.
      Chu Trạch kéo ra cái tủ lạnh trống, thò tay vào, nhắm mắt lại, chậm rãi cảm giác, thời gian qua dần chậm rãi sinh ra loại cảm xúc mê say, phảng phất ở nơi này, mới có thể thu hoạch được bình an.

      Do dự chút, Chu Trạch nằm lên.
      "Kẹt kẹt..."
      Tủ lạnh chậm rãi bị đẩy vào, chậm rãi khép lại.
      Yên tĩnh,
      Lạnh giá,
      Lặng yên tiếng động,
      Chu Trạch chậm rãi nhắm mí mắt,
      Buồn ngủ đánh tới,
      rốt cuộc tìm được cảm giác buồn ngủ,
      Nhưng tại còn thể ngủ,
      Bởi vì cũng biết,
      Là ai vừa mới đứng ở bên ngoài giúp đem tủ lạnh đẩy vào...

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      ___
      Edit: team CQH
      Chap 9: Từ Nhạc, ngờ ngươi lại là loại người này.

      Hai chân Chu Trạch bắt đầu đạp vào trong, định thoát ra ngoài, nhưng bên ngoài lại truyền đến thanh "Răng rắc răng rắc". Chuyện này có nghĩa là tủ lạnh bị khóa từ bên ngoài!
      Bị khóa lại, ra được?
      Nhất thời nhớ đến tình cảnh mình bị để vào trong quan tài. Chỉ là lần này, Chu Trạch có nóng nảy, cũng có nổi giận, chỉ là thò tay lên đầu mình ngay vị trí tấm kim loại gõ gõ...

      - Có việc?
      Chu Trạch cho rằng có người tới nơi này giúp đem tủ lạnh đẩy vào sau đó lại khóa lại. Trừ phi người kia thần kinh thất thường!
      Mà Chu Trạch cũng cho là vận khí của mình đen đủi thế này. Sau khi vào nhà xác lại bị đóng cửa. Biết mật mã của nhà xác là tên điên? Ngươi tin ?
      Cho nên, Chu Trạch chỉ có thể cho rằng, là có "ai đó" giúp , hơn nữa giúp rất triệt để. Chỉ là sau khi hỏi, bên ngoài vẫn như cũ lặng yên tiếng động. Chu Trạch dứt khoát mặc kệ, lần nữa nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ giấc ngon. giấc ngủ này đến rất nhanh đến. Dù sao, hai ngày có chợp mắt, hơn nữa chuyện của hai ngày này lại rất nhiều, mệt nhọc tích tụ lại cũng cực kì khủng bố. Dù là bây giờ sấm đánh, mưa lũ ngập trời ai cũng thể ngăn cản ngủ....

      Cũng biết ngủ bao lâu, lúc Chu Trạch mở mắt ra, chỉ cảm thấy mình thần trí tỉnh táo hẳn. Đáng tiếc thân thể cũng bị đông cứng, nếu phía dưới chắc dựng thành cột cờ!
      Thân thể cứng ngắc, Chu Trạch cố gắng hoạt động trong gian hẹp. Từng đợt thanh do cử động vang lên, mười móng tay vào lúc này cũng tự nhiên biến thành dài đen, lóe ra ánh sáng kỳ dị. Luồng khí lạnh gây khó chịu dần dần tụ lại ở móng tay. Toàn bộ quá trình kéo dài. Nhưng làm cho Chu Trạch thoải mái hơn nhiều.

      dùng chân đạp cái,ngăn kéo mở ra. Khóa...được mở?
      Chu Trạch hiểu, từ từ ngồi dậy, xuống, sau đó lại ngăn kéo đẩy trở về. Quần áo người có chút cứng ngắc, giống như là mặc bìa cát tông người, rất thoải mái. Chu Trạch băn khoăn nhìn bốn phía.
      Nhà xác của bệnh viện lớn bằng những bệnh viện của thành phố lớn. Thậm chí có vẻ hơi , nhưng bên trong chứa ít thi thể. Chu Trạch biết là ai đẩy mình vào, bây giờ muốn tìm cũng khó. Cũng may trong lúc mình ngủ đồi phương mở khóa, Chu Trạch cũng có ý định tìm phiền toái ở đây. ra cửa rời . Chỉ là khi qua thi thể chùm vải trắng nằm bàn giải phẫu, Chu Trạch dừng lại. Tấm vải có gì thất thường. Bà lão nằm dưới lớp vải trắng cũng đổi. Nhưng Chu Trạch vẫn là dừng bước, bởi vì phát thi thể bà lão vị trí đầu và chân đổi ngược so với khi vào! thể nào khi mình ngủ, nhân viên nhà xác vào lại làm gì mà chỉ di chuyển cái xác như vậy. Chu Trạch đứng bên bà lão, :
      - Nếu là bà hãy đứng lên chuyện, nếu tôi .

      "Lúc trước bà lão này đẩy ngăn kéo vào, lại khóa, có thể là có ý xấu, nhưng bà ta lại mở khóa, có nghĩa là bà ta có ý hại mình. Có thể lúc đó có người sắp vào, thấy ngăn kéo mở phát ra mình.Dù sao mấy ngăn kéo này khóa lại từ bên ngoài nhìn thấy bên trong!". ngẫm nghĩ.
      Đợi nửa phút, có cái gì dị thường, Chu Trạch có ý định đợi. Khi vừa mới chuẩn bị quay người rời , sau lưng lại truyền đến tiếng thở dài. Chu Trạch rất thích cảm giác này, nhăn nhăn nhó nhó, muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào. ràng khi chết là bà lão nhưng lại bày ra vẻ của thiếu nữ. Được rồi, kỳ thị tuổi tác là đúng, nhưng là người bình thường dễ dàng tha thứ cho nữ quỷ xinh đẹp!

      Nếu như Nhiếp Tiểu Thiên mặt nanh răng vàng, ngươi đoán Ninh Thái Thần còn cùng với nàng trận nhân quỷ luyến sao? Chu Trạch xoay người, nhìn sau lưng mình. bà lão tóc bạc trắng núp ở nơi đó, cầm khăn tay tẩy trắng bệch tại lau nước mắt. Nhưng quỷ, là có nước mắt, cho nên trong mắt Chu Trạch bà lão giống như gào khan.
      - Bà tiếp tục khóc, tôi quấy rầy.
      Chu Trạch chuẩn bị . phát mình cũng nhìn như người thường, dù là nhìn ma quỷ, đẹp cũng chẳng hứng thú!
      - Giúp ta chút, ta có tiền.
      Bà lão thình lình mở miệng .
      - Ừm.
      Chu Trạch lên tiếng, thiếu tiền. Đáng chết! Từ Nhạc thẻ ngân hàng cùng Wechat bên trong cộng lại tới hai trăm khối, lại thêm kia "Tội phạm giết người" trả lại ngàn mốt. cách khác tại tổng tài sản của Chu Trạch là đến ngàn ba trăm. Mà đời trước trừ tiền phòng còn lại tiền tiết kiệm của Chu Trạch đều gửi về nhi viện, chính mình chẳng khác gì là thân mình.

      - Tiền của ta để trong ngăn tủ tường, là tủ bát cũ, có ba vạn khối, còn có của hồi môn của ta, trâm ngọc, vòng ngọc, ta biết được bọn nó giá trị bao nhiêu tiền. Ta chết được gấp, còn chưa kịp cùng các con ta , ta sợ bọn họ biết.
      Chu Trạch gật gật đầu:
      - Ta lấy phần trong đó.
      Bà lão lộ vẻ mặt giãy giụa, nhưng vẫn là gật đầu :
      - Được.
      ràng biết nếu chịu truyền lời con mình biết chỗ để tài sản.

      Ra bệnh viện, Chu Trạch trực tiếp đón xe Hưng Đông Trấn, trấn của Thông Châu, khoảng cách cũng phải xa lắm. Đó là thị trấn gần sân bay của Thông Thành. Lúc ở bệnh viện Chu Trạch đến chỗ đăng ký điều tra, bà được chuyển đến viện nhưng vì cứu được nên qua đời. Sau đó người nhà để thi thể bà lại bệnh viện quan tâm, tiền viện phí còn chưa thanh toán hết.
      Nửa giờ sau Chu Trạch đến được thị trấn, dựa theo lời của bà tìm được ngôi nhà hai tầng, bên cạnh là nhà giống như nhà xí xây bằng gạch. Lúc Chu Trạch tới nơi này, phát có mấy cái công nhân ở nơi đó phá nhà cửa, dỡ kia nhà gạch. Chu Trạch qua, cho thợ xây đưa điếu thuốc, hỏi:
      - Sắp hết năm, còn bận rộn à?
      - Gần tết nên muốn kiếm ít tiền thôi, dù sao đều cùng thôn.

      Người công nhân thoải mái .
      - Cái nhà này, xảy ra chuyện gì?
      Chu Trạch bên hỏi bên nhìn vào bên trong, có hai công nhân tháo mái nhà, tường cũng chuẩn bị dỡ. Mà bên trong phòng, đừng tới cái tủ bát cũ mà bà già , bên trong ngay cả cái ghế đẩu đều nhìn thấy, rỗng tuếch.
      - Mẹ chết rồi, trước kia cái nhà này là mình mẹ ở, tại định phá , xây bếp.
      Công nhân giơ điếu thuốc đến, để Chu Trạch giúp đốt thuốc, có chút câu nệ cười cười, :
      - Nhìn xem, nhà đằng trước kia mà vừa qua chính là nhà cả của bọn họ.

      Chu Trạch nhìn sang, thấy người đàn ông tóc trắng, mặt có chút tím bầm:
      - Năm em, vì tranh tiền mẹ để lại, đánh lên, cái này cục gạch tháo xuống, cũng muốn đến chia. xem giờ khác ngày xưa, thi thể của mẹ bọn còn chưa mang về, em bọn họ muốn trả tiền viện phí để mang thi thể về.
      - Đồ trong phòng của bà già kia đâu?
      Chu Trạch chú ý chính là cái này, theo , trong hộc tủ bát có ba vạn khối là bà cả đời tích góp, nhưng này vòng ngọc cùng trâm ngọc, mới là thứ đáng giá, chuyển tay bán vài chục vạn là chuyện .
      - Bán cho người thu gom phế liệu, bà già vừa nằm viện liền bán
      Người công nhân dùng sức hít hơi thuốc, :
      - Ta làm việc đây.

      Chu Trạch có chút dở khóc dở cười liếm liếm môi, ... xem như chuyến tay ! Đồ mà bà lưu lại ngay cả con của bà lão cũng có phúc hưởng, chỉ tiện nghi cho người thu gom phế liệu. Chu Trạch tại có chút phiền muộn, có tiền, đúng là đại phiền toái. lại tình nguyện lấy năng lực của mình lừa tiền, mặc dù cái này thoạt nhìn rất đơn giản rất thoải mái, nhưng mình lần trước cứu được bé, tối hôm đó kém chút đau chết, có trời mới biết nếu như mình tiếp tục làm chuyện càn rỡ xảy ra vấn đề gì?
      Ngẩng đầu ba thước phải chăng có thần linh? Chu Trạch ràng, nhưng nếu ngừng hướng xuống đào sâu ba thước, khẳng định là có Địa Ngục, bởi vì qua!
      biết phải người, mà đây là nhân gian, huống hồ, ông già nọ trước khi chết hoảng sợ "Bị phát ", ký ức đó vẫn còn mới mẻ với Chu Trạch.

      Nhưng là tiền , Chu Trạch suy nghĩ, nhưng làm sao kiếm? Chu Trạch tại rất cần tiền, trước đề cập tới thoát khỏi thân phận ở rể. Ít nhất phải mua cho mình tủ lạnh hoặc là tủ lạnh lớn? Nếu chẳng lẽ mỗi ngày chạy đến nhà xác bệnh viện cọ khí lạnh? Buồn bực đốt điếu thuốc, Chu Trạch dùng sức hít hơi, chỉ cảm thấy càng buồn bực. Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên, Chu Trạch cầm điện thoại di động lên, là số xa lạ, nhận điện thoại:
      - Tôi nghe!
      - Đại ca, hàng được chuyển đến an toàn, lúc nào đến xem chút, gần nhất cớm điều tra rất gắt gao, để vận chuyển được lô hàng này rất dễ dàng!

      Đầu điện thoại bên kia thấp giọng cẩn thận từng li từng tí . Chu Trạch chậm rãi há miệng, có phát ra bất kỳ thanh nào. Cùng lúc đó, hình tượng tên Từ Nhạc đột nhiên ở đáy lòng ngừng mà cất cao lên.

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      ___
      Edit: team CQH.
      Chap 10: Từ Nhạc là lão đại sao?

      Thấp thỏm, bất an, lại có chút mừng thầm, đây là cảm giác của Chu Trạch đường đến vùng ngoại thành thành phố Thông Thành. thiếu tiền, rất thiếu tiền, nhưng cũng thiếu quá nhiều tiền! cần nhiều tiền cũng có tác dụng gì! Chí ít đến thời điểm tại tiền với cũng có tác dụng gì.
      Vì sống lại nên cần khoản giải quyết vướng mắc của kiếp trước và phiền phức của kiếp này, sau đó có thể sống cuộc sống phô trương lãng phí. Ví dụ như rời khỏi Lâm gia, tuy Lâm Vãn Thu rất xinh đẹp và có khí chất, nhưng muốn về ngôi nhà đó. Hai người lại có tiếp xúc da thịt, bản thân lại được hưởng thụ qua, xem tình hình Từ Nhạc cũng được hưởng thụ qua, nên có thua thiệt. Cho nên ‘ bai bai’ cũng bị áp lực về tâm lý.

      Nhưng rời khỏi đó phải chuẩn bị chút, phải có chỗ ở, còn phải mua cái tủ lạnh chất lượng tốt. Chu Trạch dám mua tủ lạnh cũ, vạn nhất khi ngủ lại làm cho mình chết trong đó, chẳng phải là rất thiệt thòi?
      Tiền?
      Làm quỷ cũng cần tiền!
      Nhưng nghe người kia vừa gọi điện cho Từ Nhạc, Chu Trạch có chút lo sợ bất an. Thân phận Từ Nhạc là ở rể, ở nhà bị cha mẹ vợ khinh thường, bắt nạt, phân giường ngủ với vợ, kết quả lại là lão đại hắc bang? Được rồi, hình ảnh xung đột đó làm người ta cảm thấy kích thích, rất giống với hình tượng trong phim Mỹ, nhân vật trâu bò luôn có thân phận là người bình thường. Ví dụ như Spider-Man là học sinh trung học, siêu nhân là ký giả của tòa soạn. Vậy nên xử lý cục diện này như thế nào? Đem cái đám độc phẩm xử lý thế nào?

      Chu Trạch muốn mình bị cái thân phận này ‘ làm bẩn’, vì chuyện này rất phiền phức. Nếu thực bị cảnh sát truy nã, Từ Nhạc thể tùy tiện ứng phó, huống chi còn có câu của ông già và Vô Diện nữ “ phát và bắt ngươi”. Tuy có chút đau đầu, thích ứng, nhưng Chu Trạch vẫn tới nhà máy phân hóa học bị bỏ hoang.
      Ngoài cổng nhà máy có hai người ngồi xổm hút thuốc, người mặc áo khoác có chút cũ nát, người mặc âu phục giá rẻ. Chu Trạch xuống xe, đối phương chủ động đến
      - Ông lớn à, tôi chờ !
      Người mặc áo khoác . Chu Trạch gật đầu sau đó theo vào trong, người mặc âu phục tiếp tục ngồi đó hút thuốc, giống như canh gác.

      Sau khi vào trong Chu Trạch thấy người đầu trọc mập mạp đeo sợi dây chuyền vàng khủng bố ngồi ghế nhựa tự rót nước uống:
      - Từ, đến rồi.
      Người mập mạp rất cao, cũng phải 1m85, sợi dây chuyền vàng nhìn rất thô, còn khoa trương làm cổ đỏ hẳn ra.
      - Hàng đâu?
      Chu Trạch chắp tay sau lưng, mười ngón tay đan vào nhau, nơi này chỉ có ba người bọn họ, muốn hạ gục rất dễ, nhưng hạ gục rồi sau đó phải làm thế nào? Giao cho cảnh sát mình cũng bị liên lụy? Tự xử lý? Đại diện mặt trăng tiêu diệt bọn họ? Hình như cũng tốt, tùy ý giết người chừng giống như tùy ý cứu người, bị phản phệ, muốn nếm thử lần nữa.

      - Từ vẫn sảng khoái như trước đây!
      Mập mạp dùng tay lau khóe miệng sau đó vỗ vai Chu Trạch. Khóe miệng Chu Trạch giật giật, hít sâu, kiềm chế hất tay mập mạp xuống.
      - Mời!
      Mập mạp làm tư thế mời, dẫn Chu Trạch đến cái kho . Sau khi vào con ngươi Chu Trạch co rụt lại. Hàng trong kho được xếp như núi, được che bằng giấy dầu. Trước kia Chu Trạch chưa từng làm chuyện phạm pháp, nhưng cũng ràng, nhiều hàng như vậy, dựa theo pháp luật xử bắn trăm lần vẫn chưa đủ.
      - chỉ phân phối cho Thông Thành à?
      ra Chu Trạch muốn hỏi, phải các ngươi vừa cướp ở tam giác vàng về chứ?
      - Từ, đây là đương nhiên, Thông Thành chỉ là đầu mối , thông quan Thông Thành để vào Thượng Hải.
      Mập mạp duỗi lưng cái, tiếp:
      - Lần này chúng ta phải nắm chắc thời gian, tiêu thụ hết hàng có thể kiếm khoản lớn.

      Chu Trạch sờ trán khổ sở
      - Trong thời gian ngắn khó mà tiêu thụ hết?
      Dù sao cũng phải bán rau ngoài chợ, ngươi chỉ cần cưỡi xích lô mở loa hết công suất “ heroin đây, heroin đây ”
      - Chuyện này cứ yên tâm, chúng ta cứ phân hàng cho người dưới, mặc dù lợi nhuận cao lắm nhưng thắng ở tốc độ, xuất hàng lại có bảo hộ, nhóm này xong có nhóm khác.
      Mập Mạp xem thường . Từ Nhạc à Từ Nhạc, ngay cả mạng lưới internet của tập đoàn heroin ngươi cũng xây dựng được, ngươi đúng là rất trâu bò… là đại ca như vậy thế mà bị tên muốn cướp ba trăm khối gậy đánh chết!
      - xem chất lượng lô hàng này thế nào.
      Mập mạp xốc lớp giấy dầu nên. Sau đó Chu trạch tỏ vẻ kinh ngạc, vì nhìn thấy phải núi heroin mà là đống sách và CD. Chẳng lẽ được giấu ở kẽ?

      - Từ, nhờ kéo bạn học vào nên lô hàng này vận chuyển rất dễ dàng, mấy CD này đều là phim hot, tôi cố ý copy nhiều hơn mấy bản, sách cũng là tiểu thuyết tình bán chạy. Còn có việc muốn viết hậu truyện hai trăm vạn chữ của truyện Bạch Khiết được rất nhiều người ủng hộ, còn ít người đặt trước, lo bán được.
      - Ngươi hàng, chính là cái này?
      Chu Trạch hỏi. Mập mạp sửng sốt:
      - Đúng! Chỉ là những thứ này!
      Thất vọng, rất thất vọng, cực kỳ thất vọng. Ngoài ra còn cảm thấy xấu hổ, Từ Nhạc cuối cùng vẫn là Từ Nhạc, vì muốn mấy thứ dồ chơi lậu này bán chạy thế mà còn tự viết hai trăm vạn chữ hậu truyện cho truyện Bạch Khiết, đến cùng nhàn như thế nào?

      - Tôi có thể rút ra bao nhiêu? Tôi muốn rút lui, hùn vốn làm ăn, chắc có tiền vốn.
      - Cái gì? định rút lui sao?
      Mập mạp có chút ngoài ý muốn:
      - tại đến lúc kiếm lời lại rút?
      Chu Trạch chân thành , muốn tham gia vào bất kỳ chuyện gì có khả năng nguy hiểm:
      - Ừm, chuyện này có chút phù hợp với tôi tôi muốn làm.

      ‘….” Mập mạp
      “…..” áo khoác.
      - Giác ngộ của Từ rất cao, tôi bội phục, giai đoạn trước tham gia cổ phần...
      Mập mạp duỗi 4 ngón tay tính toán:
      - hai vạn khối.
      - hai vạn hai vạn, tiền đưa tôi, chuyện này còn quan hệ gì với tôi nữa!
      Chu Trạch cũng lười so đo, hai vạn khối cũng giúp giải quyết được chuyện trước mắt.
      - Được, hai vạn khối lúc nào cũng có!
      Mập mạp gật đầu lấy tiền. Mười lăm phút sau, Chu Trạch cầm tiền đặt xe về nội thành. vội về tiềm sách mà đến cửa hàng đồ điện. Bỏ ra hơn vạn mua tủ lạnh, tủ lạnh này là nhà hàng dùng để cất giữ thực phẩm, bên trong lại có ngăn cao. Chu Trạch tiết kiệm, dù sao bản thân phải dựa vào nó mới ngủ được, sợ dùng đồ rẻ xảy ra chuyện. Chủ của hàng rất nhiệt tình, dùng xe tải giúp Chu Trạch chở đến cổng tiệm sách. Lái xe giúp Chu Trạch đưa tủ lạnh vào, ngạc nhiên hỏi:
      - Ông chủ, tiệm sách này cũng cần dùng tủ lạnh?
      Chu Trạch đưa cho điếu thuốc:
      - Làm ăn khó khăn, định bán thêm chút hải sản.

      Lái xe hút xong thuốc rồi , dù sao hàng cũng đưa đến, cần phải quan tâm những chuyện khác.
      Trong tiệm sách có hai tầng, tầng hai trước đây Từ Nhạc dùng để chất sách tồn, sau khi Chu trạch thanh lý đống sách đặt tủ lạnh vào, nhìn ‘ giường mới’ Chu Trạch an tâm hơn rất nhiều!
      Từ tầng hai xuống, Chu Trạch phát trong tiệm sách có người, phải khách hàng, là ‘bà xã’ của mình! Bác sĩ Lâm lật xem quyển tạp chí, thấy Chu Trạch nghi hoặc:
      - Bận gì ở bên vậy?
      - Chỉnh lý hàng hóa.
      Chu trạch cho có lệ. Bác sĩ Lâm :
      - Tôi tan việc.
      - Ừ!
      Bác Sĩ Lâm cường điệu nhìn Chu Trạch:
      - bé kia tỉnh lại, bố bé muốn mời hai chúng ta dùng bữa tối, tối nay, tại khách sạn lớn nhất Thông Thành, cùng !
      - Tôi làm gì?
      - Sau khi bé tỉnh lại mực gọi chú.

      Bác sĩ Lâm hiếu kì hỏi Chu Trạch:
      - Trước đây hai người biết nhau?
      Chu Trạch tiếp tục bịa chuyện:
      - Dù hôn mê người ta vẫn có cảm giác. Lúc tôi cứu bé, có khả năng bé cảm nhận được.
      Bác sĩ Lâm hỏi:
      - nhé?
      - ! Tôi đói, có chút khẩu vị nào.
      Chu Trạch lắc đầu. Bác sĩ Lâm cũng cưỡng cầu, chuẩn bị nhưng đến cửa lại dừng lại:
      - Đêm nay có về nhà ?
      Lại quay lại vấn đề cũ, tôi về nhà cũng ngủ cùng tôi.. cho nên Chu Trạch quả quyết trả lời:
      - về, gần đây có chút bận.
      Mặc dù trong tiệm rất quạnh quẽ. Bác sĩ Lâm do dự chút, cũng ép, liền lấy khóa xe chuẩn bị . Đúng lúc này ‘ loảng xoảng’, bác sĩ Lâm quay người thấy ‘ chồng mình’ ngã vào giá sách, sách rơi đầy đất.

      - thế nào?
      Bác sĩ Lâm lập tức xem tình trạng của Chu Trạch. cảm thấy bắt đầu hoa mắt, chân nhũn ra, lúc nãy như giẫm bông, mất trọng tâm nên ngã xuống.
      - Đói ngất..
      Chu trạch đáp. năm ngày chưa ăn cơm!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :