1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhà sách đêm khuya- Thuần Khiết Tích Tiểu Long.

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Edit: team CQH.
      Chap 1: Đừng đốt ta !

      Xốc lên ngụm nước đập vào mặt mình, Chu Trạch chậm rãi ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương: hơi có vẻ tiều tụy! Làm bác sĩ của khoa cấp cứu tiều tụy như thế này là đương nhiên.
      - bác sĩ Chu, có bệnh nhân chuẩn bị tới, giống như là từ lầu rơi xuống, biết có phải là tự sát hay !
      Y tá Vương Nhã đứng tại cửa WC nam hô.
      -Biết, lập tức tới ngay.
      Chu Trạch đáp lại tiếng, sau đó rút ra khăn tay đem lau giọt nước sạch rồi ra ngoài.

      Xe cứu thương lái rất nhanh vào bệnh viện, nằm bên cáng cứu thương là ông lão mặc trang phục đường màu xám. Ông lão ngừng ho khan, mỗi lần ho máu lại trào ra từ những nơi bị mảnh vỡ đâm vào, toàn thân cao thấp đều là vết máu.
      Chu Trạch lập tức chạy tới đẩy cáng cứu thương, quan sát tình trạng của người bị thương, đồng thời nhìn người đằng trước, hô: -Chuẩn bị giải phẫu, nhanh!

      Tình huống của người bị thương rất tốt.
      - Ta... Ta... muốn chết!
      Ông lão mở to mắt, nhìn người gần mình nhất – Chu Trạch.
      - Yên tâm, ông có việc gì, chúng tôi đưa ông vào phòng cấp cứu, ông chết được!

      Phần lớn người bệnh ở thời điểm hấp hối đều lời này, rất ít người có thể chân chính bình tĩnh đối mặt với tử vong. Là bác sĩ ở thời điểm này dĩ nhiên thể đứng phân thích bệnh tình với người bị thương có bao nhiêu phần trăm có thể còn sống sót. Lúc này thứ mà người bị thương cần là an ủi.
      - ... ... Phía dưới... Phía dưới... Phía dưới quá đáng sợ...

      Ông lão thình lình nắm lấy cổ tay Chu Trạch, mặt lộ vẻ nghiêm túc. Mặc dù chỗ cổ tay có chút đau nhức, nhưng Chu Trạch vẫn là gỡ tay ra:
      - Ông ổn định chút cảm xúc, thả lỏng..nào...nào... sao!
      -Ta muốn... muốn lại xuống... Bọn họ... Bọn họ phát ta... Ta... Bọn họ phát ta...

      Chu Trạch thình lình cảm nhận đượcnhói nhói ở cổ tay.Y tá bên người lập tức hô:
      - Bác sĩ Chu, tay của !
      Móng tay ông lão rất dài. Hơn nữa biết bởi vì nguyên nhân gì, móng tay của ông là màu đen- loại giống như màu đen của hổ phách, giống như là có dơ bẩn tích tụ bên trong. Mà lúc này, móng tay của ông lão khảm vào trong thịt ở cổ tay Chu Trạch.
      -Ta chịu nổi nữa... chịu nổi nữa... muốn xuống... Ha ha... Khụ khụ khụ...

      Lão giả thình lình đứng thẳng người dậy ho kịch liệt, ngay sau đó, thân thể run lên,tay nắm tay Chu Trạch cũng thõng xuống, cả người mất động tĩnh.Chu Trạch to:
      -Chuẩn bị cấp cứu!

      Ông lão được đẩy vào phòng cấp cứu, có bác sĩ và y tá bắt đầu tiến hành biện pháp cấp cứu, đồng thời máy kích điện cũng chuẩn bị hoàn tất.Vương Nhã lúc này tới.
      -Bác sĩ Chu, tôi giúp xử lý vết thương chút.

      Làm bác sĩ, bọn họ thực tế cũng lo lắng vết thương như thế này. Bọn họ lo lắng nhất chính là vạn nhất ông lão có bệnh khác, rất có thể khiến bác sĩ nguy hiểm. Dù sao tay ông lão có rất nhiều máu, ai cũng biết người ông có hay bệnh truyền nhiễm gì. Có số bệnh, nhiễm chút, khả năng cả đời bị hủy hoại. Vết thương sau khi được băng bó kỹ, bác sĩ ở trong phòng cấp cứu ra, nhìn Chu Trạch lắc đầu.
      Chuyện này có ý nghĩa là, người cứu được!

      Tâm tình của mọi người đều có chút buồn, nhưng đối với bọn họ mà , loại chuyện này, cũng thường thấy, chẳng mấy chốc điều chỉnh được.Vương Nhã đề nghị:
      - Bác sĩ Chu, làm kiểm tra !
      - được, ban đêm tôi còn có việc.
      Chu Trạch lắc đầu, trực tiếp tới phòng thay quần áo đổi lại quần áo, sau đó đến bãi đỗ xe của bệnh viện lái xe rời .
      Xe vừa lái đến gần cao tốc Giang Hải, di động của Chu Trạch liền vang lên.
      - Chu Thạch nghe!
      -Bác sĩ Chu, bọn đều đợi cậu đấy.
      - xin lỗi, hiệu trưởng Ngô, có bệnh nhân nên đến trễ. Tôi tại lập tức qua, để các bạn đợi chút.
      Chu Trạch lại nhìn đồng hồ trước mắt, tám giờ rưỡi, các bạn nhi viện bình thường đều ngủ rất sớm.

      Đèn đỏ thay đổi đèn xanh, Chu Trạch đạp xuống chân ga, lái . Chợt cỗ xe tải vượt đèn đỏ lao tới, Chu Trạch chỉ kịp nghiêng đầu nhìn thấy ánh đèn pha lóa mắt qua cửa kính...

      Lập tức, "Ầm!"
      Trời đất quay cuồng, xe con trước mặt xe tải giống như tờ giấy trắng mảnh mai trực tiếp bị đụng bay ra ngoài, trung lộn tầm vài vòng rồi rơi xuống mặt đất.

      ...

      " Ạch!"
      Chu Trạch tỉnh lại, phát thân thể của mình hoàn toàn thể động, giống như là bị kẹt lại.Đồng thời, đôi mắt cũng mở ra được. biết mình gặp tai nạn xe cộ, rất nghiêm trọng!
      Tai nạn xe cộ, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, rất muốn lập tức kiểm tra vết thương của mình, nhưng có cách nào động đậy. Bốn phía, thỉnh thoảng có thanh chạy qua của những chiếc xe khác, còn có các loại thanh Lạt Ma.

      " Ta còn tại trường tai nạn xe cộ, còn kẹt trong xe?" Chu Trạch ở trong lòng nghĩ đến.
      Tiếng còi của xe cảnh sát rất nhanh truyền đến, còn có thanh của xe cứu hỏa. Cuối cùng Chu Trạch nghe thấy tiếng còi xe cứu thương thân thiết.
      cảm giác được thân thể của mình bị xê dịch, nhiệt độ bên cạnh có chút cao, hẳn là cắt xe để đưa mình ra ngoài.
      Loại hoạt động cứu thương Chu Trạch tham gia qua ít, nên quá trình trong đó biết rất !

      Đáng tiếc, chiếc bánh gatô trong ghế sau, cùng việc gặp các bạn trong nhi viện trong ngày quốc tế thiếu nhi, chỉ có thể ngâm nước nóng.
      - Bác sĩ Chu!
      Tiếng gọi rất quen...Chắc là bác sĩ Trần trong bệnh viện.
      Chu Trạch ở trong lòng thở hơi nhõm, ít nhất, tính mạng của mình được bảo vệ, cái này tạm thời cũng coi là trận tai họa bất ngờ .

      Bên người còn có mấy thanh của y tá, bởi vì bên cạnh quá ồn ào, cho nên Chu Trạch nghe được có chút ràng.
      Nhưng kế tiếp, câu của bác sĩ Trần, để trái tim Chu Trạch bỗng nhiên rơi xuống đáy cốc!
      -Bác sĩ Chu mất!

      ''Ta chết!
      Ta còn chưa có chết!
      Ta chết mà!!"
      Chu Trạch ở trong lòng liều mạng hò hét! chết, còn có ý thức, chết!

      Sau đó, Chu Trạch cảm giác được có người làm biện pháp khôi phục tim, mỗi lần đè ép nặng nề kia, cảm nhận được, lại biện pháp mở mắt ra, cũng có cách nào nóichuyện.
      chết, hi vọng bọn họ nhanh lên phát chết!

      Nhưng sau trận bận rộn, Chu Trạch nghe được những tiếng khóc quen thuộc của mấy y tá. Bác sĩ Trần đánh quyền vào cửa xe bên cạnh, có vẻ rất là thống khổ.
      "Đừng từ bỏ!
      Tuyệt đối đừng từ bỏ!
      Ta chết!
      Ta tại hẳn là trong trạng thái chết giả,
      Mất máu quá nhiều?
      Bị thương nghiêm trọng?
      Nhưng ta chết!
      Ta nên còn có hô hấp, ta nên còn có tim đập!"
      Đáy lòng điên cuồng gầm thét. Nhưng kế tiếp, cảm giác được mình bị mang lên cáng cứu thương, chắc là bị đưa vào trong xe cứu thương. Ngay sau đó, chính là thanh xe cứu thương chạy .

      Trong xe các y tá còn khóc. Nhưng loại này tiếng khóc truyền đến trong tai Chu Trạch hết sức chói tai.
      " Khóc cái gì chứ? Tại sao muốn khóc? Mọi người nhìn ta. Lại kiểm tra chút, ta chết mà!

      Xe cứu thương ngừng lại. Ngay sau đó, Chu Trạch nghe được tiếng chuyện của lãnh đạo bệnh viện:
      - Tiểu Chu người cứ như vậy còn?
      - Tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng, bác sĩ Chu bị thương quá nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, xác nhận tử vong.

      - ? Người liền như vậy còn? vị Phó viện trưởng khác còn chưa tin.
      - Tiểu Chu rồi! Ta vừa mới lại kiểm tra lần."
      Đây là thanh của vị chủ nhiệm.

      "Ta chết!
      Đám lang băm này!
      Ta chết!"
      Trong lòng ngừng chửi rủa, giờ này khắc này, ở bên cạnh đám người này còn là đồng nghiệp của , cũng còn là bạn của , càng phải là lãnh đạo của cùng trưởng bối. Bọn họ thế mà nhận định chết rồi? Nhưng người chết còn có thể nghe được thanh còn có cảm giác ư?

      "Ta chết! Ta chết! Cứu ta! Cứu ta!"
      Cáng cứu thương bắt đầu động đậy nữa, bốn phía yên tĩnh, hơn nữa nhiệt độ cũng dần dần giảm xuống.
      - Tiểu Nhã, ngươi đừng quá buồn, viện trưởng ngày mai trong bệnh viện mở lễ truy điệu cho bác sĩ Chu.
      - Chị Tố Cầm, tôi chỉ là có chút thể tin được, người, liền như vậy còn. Bác sĩ Chu là người tốt, làm sao lại thành ra như vậy?
      -Mưa gió khó đoán, người có họa phúc biết được, nghĩ thoáng chút!

      Hai người y tá sau khi xong mấy câu này, liền rời . Bốn phía trống rỗng, lạnh lẽo ràng như thế...
      Chu Trạch càng ngừng giãy dụa, càng ngừng muốn phản kháng, muốn tỉnh lại, thực khát vọng muốn phát ra thanh của mình. Nhưng tại có cảm giác như là quỷ áp giường. Mặc cho ngừng mà cố gắng, nhưng thân thể của mình, nhưng căn bản thể khống chế.

      Cuối cùng, có chút tuyệt vọng muốn từ bỏ!
      mệt mỏi, rất mệt mỏi. biết mình tại ở nơi nào, tại bệnh viện...Nhà xác....

      Khi Chu Trạch lại lần nữa "Tỉnh lại", là cảm giác được mặt mình có cảm giác lành lạnh, cảm giác nhói nhói cũng rất ràng. Có người ở bên cạnh hỏi.
      - Hóa trang xong chưa?
      - Đừng nóng vội , chờ môt chút, cả người đều bị đụng thành bộ dạng này, trang điểm sao mà nhanh được.?
      - Bệnh viện người ta hối, lập tức đem đưa lễ tang bên kia.
      - Muốn nhanh tự mà làm!

      Thợ trang điểm có chút tức giận, trang điểm càng lúc càng dùng sức, đương nhiên, khách hàng là người chết! Người chết đương nhiên đau, cũng cần lo lắng thu được khiếu nại, chỉ cần để người sống trông thấy hiệu quả là được.
      Chu Trạch còn khí lực vùng vẫy, cứ như vậy yên tĩnh thừa nhận cảm giác đau nhói mà cọ trang điểm mang lại, ngừng tì vào mặt mình. Hóa trang kết thúc.
      - Được rồi, để bọn họ vào , việc của chúng ta kết thúc.

      Chu Trạch cảm giác chính mình được thay quần áo. Sau đó bị đẩy ra, nhân viên bệnh viện đem nhấc đưa vào miếng đệm mềm mại bên trong gian chật chội. Cái này...Hẳn là quan tài!
      Sau đó, bốn phía hết thảy ồn ào đều trong nháy mắt bị cách ly. Hẳn là cái nắp quan tài được đẩy lên.
      Run run...Lay động... biết qua bao lâu, Chu Trạch rốt cục lại nghe thấy thanh cái nắp quan tài được mở ra. Lọt vào tai là nhạc buồn. Viện trưởng cầm microphone đọc điếu văn, sau đó là Phó viện trưởng cùng chủ nhiệm và mọi người lên lời vĩnh biệt.
      Thỉnh thoảng có tiếng bước chân qua. Có người chỉ là yên lặng qua, xem lần cuối cùng. Có người gọi tên vài tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở. Đây là nhìn mặt lần cuối! Nhìn mặt lần cuối?
      "Ta chết! Ta chết!
      Ta còn chưa có chết!"
      Chu Trạch dưới đáy lòng kêu thảm, lại bắt đầu thử cố gắng. Nhưng vẫn như cũ có cách!

      chỉ có thể nghe được, cũng có thể cảm thụ được lại có biện pháp chuyện, cũng có cách nào mở mắt ra. Tất cả mọi người cho rằng chết, nhưng chính ràng, còn chưa có chết!
      Các bạn nhi viện cũng tới, ở bên cạnh khóc lóc.
      Bọn họ khóc chân thành, bởi vì chính Chu Trạch cũng là đứa bé ra từ nhi viện. Bởi vậy, sau khi có việc làm, phần lớn tiền lương của đều hiến cho cho nhi viện. Lần này xảy ra tai nạn xe cộ, cũng là bởi vì ban đêm vội vàng lái xe về nhi viện chơi với bọn ngày quốc tế thiếu nhi.

      - Tiểu Chu, cậu an tâm thôi. Cậu lần này, xem như bởi vì công việc. Cậu có người thân, nhưng tiền bồi thường của cậu bệnh viện quyên cho nhi viện,yên tâm .
      Phó viện trưởng đứng tại quan tài Chu Trạch . Sau đó, cảm giác nắp quan tài lại lần nữa bị khép kín. Sau đó lại là trận xóc nảy, cuối cùng ngừng lại. Nắp quan tài lại lần nữa bị mở ra. Bốn phía có chút yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe đến tiếng người, lại ầm ĩ.

      Có hai người, tay cầm bờ vai tay nâng hai chân đem giơ lên, sau đó đặt ở cái kệ, giống như là tấmthép. Hai người kia động tác rất nhuần nhuyễn, vô cùng thuần thục.
      Chung quanh, mơ hồ có loáng thoáng tiếng khóc. Chu Trạch ngay từ đầu vẫn có thể phân biệt ra được chính mình lại tới chỗ nào.
      Nhưng ở lúc này, thình lình hiểu: Bọn họ đem đưa đến nơi hỏa táng!
      " Bọn họ muốn đốt mình!
      Ta chết, đám ngốc kia! Ta chết! Còn chưa có chết! Đừng hỏa táng ta! Ta còn chưa có chết !!!!!!!!!!!!!!
      Đám súc sinh này, ông còn chưa chết mà!"

      Lần này là lần Chu Trạch nổi điên nhất, cũng là lần điên cuồng nhất! biết, khi mình bị hoả táng, chút đường sống cũng có! đem trực tiếp đối mặt với tử vong! Triệt triệt để để kết thúc!
      cam tâm, cam tâm! vẫn chưa tới ba mươi tuổi, còn chưa có kết hôn, còn chưa có con, còn có cuộc sống, còn có dài đoạn đường chưa !

      - Mẹ ơi, con vừa trông thấy cái này tay của chú này động đậy.
      thanh nhút nhát của bé ở bên cạnh vang lên.
      - Bộp!
      tiếng vả miệng đập tới.Mẹ của trách cứ:
      - Đừng bậy bạ, chờ về nhà dạy dỗ con sau.

      Chu Trạch tuyệt vọng, bởi vì vô luận giãy giụa như thế nào, đáy lòng gào thét thế nào..
      Người bên ngoài đều thể cảm giác được!
      bị đặt ở băng chuyền, máy móc bắt đầu khởi động. bị đẩy lên phía trước,
      ắn biết mình sắp đối mặt cái gì. Cũng bởi vậy, vô cùng sợ hãi!

      ",
      ,
      !
      Ta chết, ta chết!
      Đừng đốt ta!
      Đừng đốt ta!"
      ai nghe được tiếng kêu gọi. Bọn họ chỉ phụ trách thương tâm, chỉ phụ trách khổ sở,
      chỉ phụ trách xem quá trình diễn ra. Sau đó về nhà ăn bữa tối, ngày mai tiếp tục qua.
      Rốt cục, Chu Trạch cảm giác được chính mình tựa hồ bị đẩy đưa vào nơi chật hẹp tràn đầy mùi dầu.

      Ngay sau đó có thứ chất lỏng phun ra người . biết đây là vật gì, là xăng!

      Ngay sau đó...
      Bỏng! Bỏng!
      Đau
      Kịch liệt thiêu đốt đau đớn!
      Lửa
      Lửa
      Lửa lớn
      Khắp nơi đều là lửa...

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Edit:team CQH
      Chap 2: Địa ngục.

      "Lạnh, lạnh quá... '
      Chu Trạch biết vì cái gì nơi này lại lạnh như vậy!
      con đường u tối, hai bên đường nở đầy hoa đỏ thắm nhưng mảy may có tí khí lãng mạn nào. Đóa hoa kiều diễm giống như là từng đạo trào phúng, những cánh hoa li ti bảo bọc đài hoa cũng giống là khách vây xem." Hoa bỉ ngạn nở, người vãng sinh". Chu Trạch nhớ lại ký ức sau cùng của chính mình là lửa, lửa rất to, lửa khủng bố đem hoàn toàn đốt với nhiệt độ cực nóng nướng thành tro. Nhưng trong nháy mắt, lại đến nơi này!

      con đường này, kỳ còn có rất nhiều người. Có người già, có đứa trẻ, cũng có người tuổi trẻ cùng trung niên, có nam có nữ. Mọi người mặc quần áo giống nhau. Có người ăn mặc rất đơn giản, có người mặc quần áo đỏ, mặt cũng vẽ má đỏ rất đáng sợ. Tất cả mọi người bước người chuyện, cũng ai phát ra thanh. Chỉ còn lại ngẫu nhiên tiếng "Sát sát sát" của đế giày ma sát vang lên. Chu Trạch cũng theo đoàn người chết lặng về phía trước. thỉnh thoảng lại nhìn lấm lét, cũng thỉnh thoảng quay đầu, mơ hồ trong đó ý thức được mình tới nơi nào!
      chết! Nơi này là địa ngục- thế giới của người chết.
      " Ta... cuối cùng vẫn là chết rồi." biết nên làm sao đây? muốn chết! Người đều là muốn chết! Nhưng ở nơi này, hoàn toàn biết mình nên làm thế nào cho phải. mơ hồ, bất lực.

      "Y nha..." điệu hát dân gian lạnh nhạt tự nơi xa truyền đến. Chu Trạch quay đầu qua, trông thấy từ xa từng đoá từng đoá đỏ tươi. Mà chung quanh những người khác đối với cái này đều làm như khôngthấy. Họ tiếp tục chết lặng về phía trước. Tới gần, Chu Trạch thấy ràng, kia từng đoá từng đoá đỏ tươi là từng ô giấy in hình hoa đào. Đằng xa có đám con xếp thành đội ngũ, che ô giấy thướt tha tới. Các dáng người cao gầy, mong manh như gió khói, tất cả đều mặc sườn xám màu tím, lúc bước , thỉnh thoảng lộ ra bắp đùi, mơ hồ mị hoặc, khiến người ta run sợ. Họ cuộn lại búi tóc, cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí ngay cả lúc lại đều chỉnh tề cho cảm giác đây đoàn ca múa ưu tú nhất thế gian. Hơn nữa, các tập luyện vượt qua trăm năm. Dung mạo tinh tế, da thịt tuyết trắng, thanh cao lạnh tạo nên loại mưa bụi mông lung của khí Thượng Hải lâu đời.

      cổ tay mỗi người đều mang theo vòng tay, nhan sắc đồng nhất, lớn cũng khác biệt, tôn lên cổ tay tuyết trắng, càng làm cho người ta kịp nhìn. Đáng tiếc! Các phải người sống!
      Các chân đạp Hoàng Tuyền, xẹt qua là biển hoa Bỉ Ngạn. Các nhìn chớp mắt, người sau nhìn chằm chằm phía trước. Người đầu tiên ánh mắt vô hồn. Đến lúc cuối cùng qua trước mặt Chu Trạch thình lình nghiêng đầu, nhìn về phía Chu Trạch.
      Nhìn kỹ gương mặt tươi đẹp động lòng người, đôi mắt bên trong có mấy con giòi leo ra, mà trong lỗ mũi, có phần đuôi con giun đung đưa, vành tai dưới là con rết đếm mãi hết.

      Vừa là thế giới xinh đẹp nhất lại trực tiếp nhảy chuyển tới thế giới đáng sợ khác. Ghê sợ? Đương nhiên! Buồn nôn? Đương nhiên!
      Nhưng Chu Trạch người chết, người bị hù chết, nhưng sớm chết mà? Cả hai nhìn nhau, hai ánh mắt ngắn ngủi chạm vào. tiếp tục lên phía trước, tư thái chập chờn, bóng lưng lượn lờ, sườn xám chặt chẽ, dáng người thanh mảnh ngọt ngào như bức tranh vô cùng nhuần nhuyễn.
      - Các ngươi... Muốn đâu?
      Chu Trạch vô thức theo đoàn múa, rời khỏi những kẻ còn lại. Mà đường mòn những người lại, nhưng ai nhìn về phía này. Bọn họ tựa hồ suy nghĩ, cũng có cảm giác. Chỉ mình là khác biệt! Đám múa từng bước như mây bay khói toả, giọng nỉ non càng làm khung cảnh thêm tiêu điều. Chu Trạch tiếp tục lên phía trước. trông thấy các từng bước từng bước vào phía trước trong đầm nước. Đầm nước lớn, tựa như mặt kính. Các bước xuống tựa hồ phá vỡ loại an tĩnh này, thổi ra từng tầng từng tầng gợn sóng. Các đầu tiên ngay cả đầu đều chui vào trong mặt nước, phía sau tiếp tục tấn xuống. Chu Trạch tới bên đầm nước, bước theo các ấy mà đứng tại bờ nước nhìn xuống.

      Đối với nơi này tuyệt đối là nơi xa lạ. Bất kỳ người nào, cả đời chỉ có lần cơ hội tiến đến, mà vào về sau, vĩnh viễn cách nào lại ra. Giữa đầm nước có cái gì trồi lên: là mộtđôi tay, móng đỏ tay trắng, tươi trẻ thon thả. Hai cánh tay nhàng nhảy múa, tựa như ảo mộng, khiến tầm mắt lập tức bị hấp dẫn, cũng còn cách nào xê dịch ra. Đẹp- là hấp dẫn người, mà loại này đẹp, lại câu hồn phách người. Trong đôi mắt chậm rãi hiển lộ ra vẻ mê say, thậm chí ngay cả mình kìm lòng đặng bắt đầu lên phía trước cũng biết. Đầu tiên là mu bàn chân, ngay sau đó là đầu gối, sau đó phần eo. Đến cuối cùng, nước ngập đến cổ. Thậm chí cả người đều tiến vào trong đầm nước. Đầm nước lạnh, thậm chí ấm áp, mặt nước thanh tịnh, tầm nhìn rất cao. càng bước tới, ngay cả hít thở thông hay cảm giác thống khổ đều có!

      Chu Trạch nhìn thấy các cầm dù giấy khi nãy khi xuống dưới mặt nước vẫn như cũ- thướt tha động lòng người, vẫn còn tiếp tục lên phía trước. Mà vị trí gần nhất có mặc áo đỏ, đứng tại dưới nước, nhưng hai tay lại tại mặt nước nhảy múa phiên bay. Chu Trạch bắt đầu tới gần. phải là bởi vì sắc đẹp, cũng phải bởi vì mặt khác hư ảo ảnh hưởng. Mà là bởi vì, này phảng phất có được loại được cũng tả được ma lực, cuốn tới gần, dụ hoặc gần sát, kìm lòng được. Rốt cục, Chu Trạch tới gần cạnh . Cánh tay trắng ngần chầm chậm từ mặt nước thu xuống dưới. Tóc rất dài, cũng rất rậm rạp, tại sóng nước bên trong bay múa rạo rực, khiến thấy lắm mặt mũi!

      "- Rốt cục... Lại đợi đến... Loại người này..."
      Giọng ngọt ngào, nhu nhu, mê mẩn tâm người. Vóc dáng mỹ lệ duỗi hai tay ra đến, khoác lên bờ vai Chu Trạch, động tác này, rất là thân mật.
      "-Ngươi... theo ta..."
      Sau khắc tóc bắt đầu phiêu tán ra, từng sợi tóc đen bắt đầu tản ra vuốt vẻ khuôn mặt . Thoáng trông tựa hồ rất có tình cảm, nhưng tiếp xuống, tóc kia lại hóa thành dây kéo cứng rắn nhất thế gian, bắt đầu buộc chặt cổ Chu Trạch.

      "Ngươi tới...Ở cùng ta..."
      Tóc rối tung, che lấp khuôn mặt: hơ... ta có khuôn mặt!
      Mặt của như tờ giấy, có gợn sóng, cũng có nếp uốn, đây là gương mặt rất bằng phẳng, đủ để cho ngàn vạn thiếu nữ ghen tỵ và hâm mộ. Nhưng có cái mũi, cũng có miệng, có con mắt, càng có lỗ tai, Vô Diện!
      Chu Trạch cảm giác được mình thể thở nổi, lồng ngực đều nhanh nổ tung ra, đồng thời, thân thể của phảng phất sắp sụp đổ. mặt kia tiếng cười vẫn như cũ, ngọt ngào thánh thót nhưng ở lúc này Chu Trạch trong tai, lại giống như là ma . Chu Trạch tỉnh táo lại. biết kiểu dây dưa với nữ như thế này là thế nào nhưng tóm lại, phải là kết cục tốt!

      "- Ngươi ở chỗ này...Cùng ta...!"
      Vô Diện tiếp tục cười, tóc tung bay. Chu Trạch vô ý thức vươn tay, tóm lấy tóc quấn quanh ở cổ mình, muốn thoát khỏi mớ tóc. đối với biểu biết lượng sức của cảm thấy rất là thú vị.

      "- Ngươi thoát được, đừng vùng vẫy, có thể đến nơi này tới, đều có linh thức của người, ta nuốt đủ rồi, liền có cơ hội trở về! Ngươi định thành tế phẩm của ta!" Nhưng ngay tại lời vừa dứt, phát ra tiếng kinh ngạc: "-Làm sao có thể... có khả năng..."

      Mười móng tay của Chu Trạch bắt đầu chậm rãi dài ra, màu đen nhánh. Ở trong đầm nước, lóe ra màu thuộc về dị dạng, màu này giống y đúc màu móng tay của lão giả mà trước khi chết Chu Trạch cứu chữa.

      "Xì xì xì xì... Tư... Xì xì xì xì... Tư..." thanh giống như khi đổ nước vào vạc dầu truyền đến. Tóc Vô Diện nữ nhân chạm vào móng tay của Chu Trạch trực tiếp hòa tan đứt đoạn, mà thân hình bắt đầu chậm rãi lui lại, thoát khỏi trói buộc của Vô Diện.

      "- có khả năng... có khả năng... Đây có khả năng... Vì cái gì! Vì cái gì ngươi cũng có thể rời ! Vì cái gì ngươi cũng có thể rời mà ta lại thể! Vì cái gì! Vì cái gì! Cái này khôngcông bằng! công bằng!" ta dùng tay ngăn lại. Nhưng khi Chu Trạch dùng tay thoát, móng tay chạm vào tay Vô Diện. Tay Vô Diện vốn hoàn mỹ tì vết lúc này bị bỏng ra cái lỗ.

      "A a a a!!!"
      Vô Diện phát ra tiếng hét thảm. Thân hình bắt đầu lui lại, từ đó, cũng mất quyền khống chế Chu Trạch.Thân thể bắt đầu nổi lên, sắp nổi lên mặt nước.
      "- Ngươi chạy thoát... Ngươi bị... bị bắt trở lại! Nơi này mới là kết cục của người chết! Các ngươi, ngươi cùng bọn họ, cho dù là , cũng cuối cùng bị bắt trở lại!"
      Vô Diện ở phía dưới điên cuồng mà hò hét gầm thét. ghen ghét, hâm mộ, điên cuồng!!!
      Chu Trạch ngừng lên cao chậm rãi mất ý thức của mình. U Minh Hoàng Tuyền, hoa Bỉ Ngạn lóa mắt, Vô Diện gào thét, sườn xám mị hoặc, hết thảy hết thảy, tựa hồ cũng dần dần cách xa...

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99

      Edit: team CQH.
      Chap 3: Ở rể.

      Đầu đường lúc nửa đêm. Đèn đường vàng vàng, trời lạnh còn có gió, giống như như dao cắt vào người. Chu Trạch cảm thấy lạnh, biết đây là đâu nhưng biết điều: nơi này là nhân gian!
      chết nhưng lại trở về. biết mình nên làm gì, chỉ có thể máy móc về phía trước. có tâm tư nghĩ về cái khác, ví dụ như nơi mình xuống, ví dụ như ông già bị tai nạn xe cộ mình vừa cứu, mặc áo đỏ- Vô Diện nữ trong đầm lầy, ví dụ như… móng tay của mình. trở về, vốn là nên vui sướng nhưng ngẫu nhiên có người qua chào hỏi nhưng có ai nhìn thấy , nghe thấy .

      bị thế giới này xa lánh!
      Người chưa từng bị giam hiểu được nỗi thống khổ khi bị lập. Đối với Chu Trạch thế giới trước mắt chính là lồng giam của , bên ngoài lồng giam còn phủ tấm vải đen. ai có thể nhìn thấy , ai giao lưu cùng . thể cầm bất kì vật gì, ngay cả gió cũng có thể dễ dàng thổi qua. suy nhược, yếu đuối. Điều làm kinh hãi là thấy cơ thể mình ngừng tản ra ánh sáng nhàn nhạt khắp mọi nơi. cách khác, chậm rãi nhạt , có khả năng qua lát nữa liền biến mất thấy, xóa chút vết tích bé cuối cùng. biết xảy ra chuyện gì, nhưng biết thời gian của mình còn nhiều.

      Trong truyền thuyết bát tiên, Thiết Quải lý là dùng hồn phách nhập vào tên ăn mày, nên người đời sau mới dùng hình tượng đó để về ông. Chu Trạch từng nghe về cố mượn xác hoàn hồn, cũng muốn mượn xác hoàn hồn. rất lạnh, rất bối rối, cần thân thể. cần biết người này là ai!
      Nhưng mỗi lần tiếp cận người là tại hai vai và đỉnh đầu của người đó xuất quang hỏa, làm cách nào đến gần, thậm chí vì thế mà bị thương, đẩy nhanh tốc đô ‘ bay hơi’ của mình. mệt, cũng có chút chết lặng. chờ kết thúc của mình. Là người chết qua lần, lại để trải qua lần nữa, ngược lại rất thản nhiên tiếp nhận. Hơn nữa với tình trạng giờ của , ở lại càng lâu chính là nhận tra tấn càng nhiều.

      “ Kẹt kẹt..” phía trước có cửa hàng vẫn sáng đèn, giống như tiệm sách, vì qua cửa thủy tinh có thể thấy từng dãy sách. Có người bên trong ra, là người đàn ông mặc áo gió, đội mũ lụp xụp nên nhìn mặt, nhìn xung quanh hồi liền rời . Đương nhiên người đó nhìn thấy Chu Trach ngồi cách đó mấy mét. Lúc đầu Chu Trạch cũng cảm thấy có gì dị thường nhưng sau khi người đó rời lâu đột nhiên Chu Trạch cảm thấy bên trong tiệm sách có luồng khí tức ấm áp.
      Đúng vậy khí tức ấm áp- loại ấm áp này làm Chu Trạch có cảm giác kỳ diệu, tựa như người sắp chết cóng gặp được hộp diêm. Dù biết hộp diêm cứu được mình nhưng cũng dùng nó để trước khi chết vẫn cảm nhận được chút ấm áp.

      Chu Trạch về phía tiệm sách, xuyên qua cửa thủy tinh vào sau giá sách. Đằng sau giá sách, mộtngười nằm đó- là thanh niên trẻ tuổi, tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Vì trong tiệm bật điều hòa nên mặc nhiều, chỉ áo dài tay và áo khoác mỏng. nằm đất, nhưng Chu Trạch cảm thấy người ấm áp, giống như quỷ nghèo đường nhặt được túi tiền to. Loại hấp dẫn đó cách nào cự tuyệt, hơn nữa tại Chu Trạch cũng muốn cự tuyệt! Chu Trạch tới ngồi xổm trước mặt . Dù biết phải tiến vào thân thể đối phương bằng cách nào, nhưng muốn tiếp xúc, cần ấm áp.

      Chu Trạch để tay nên ngực người kia, thấy móng tay vậy mà chậm rãi khảm vào bên trong. Đó là cảm giác rất quỷ dị, giống như ‘ gió ” thổi qua thân thể, đây là loại dung hòa, lấy móng tay làm chất dẫn, dần dần dung hợp. Cả người Chu Trạch chậm rãi tiến vào bên trong…
      - Từ Nhạc! Ngươi tỉnh cho ta, tỉnh!
      Chu Trạch bị hồi xô đẩy đánh thức, chính xác là bị kinh động, mở mắt, phát mình ngồi sau quầy sách, trước đó gối lên hai tay ngủ.

      - Mau tỉnh dậy cho ta!
      thanh bén nhọn của con , mang theo chút hách dịch. Ngẩng đầu, Chu Trạch thấy người con đứng trước mặt mình, chính xác là con nhóc tuổi tầm học sinh cấp ba, tuy lớn nhưng vẫn còn chút ngây thơ.
      -Từ Nhạc, rốt cục có ý gì? dám bày ra sắc mặt đó cho cha mẹ và chị tôi xem đúng , tối qua lại dám về nhà, ai cho lá gan này?
      Từ Nhạc? Là ai? mờ mịt nhìn hai tay trơn mượt, tay mình trước kia vì thường xuyên giải phẫu nên có vết chai, đôi tay này lại có.

      - Này tôi chuyện với đó!
      bé đập tay nên quầy, khí thế hùng hổ, Chu Trạch khẽ nhíu mày, đến gương, thấy gương mặt hôm qua nhìn thấy. Thân thể này, là của ta?
      - có ý gì, cha mẹ tôi rất tức giận, mẹ tôi phát cáu ở nhà, tôi cho biết, bây giờ ăn uống, dùng đều là đồ nhà tôi, chỉ là ở rể, có tư cách gì bày ra bộ dạng đó? bày ra bộ dạng đó cho ai xem? Đêm nay còn về nhà, có tin tôi đánh chết !
      bé giả vờ vung tay lên nhưng chợt phát người đàn ông trước mắt mình- cũng là rể mình có vẻ giống ngày thường, trốn tránh cùng xin tha thứ, ngược lại trong đôi mắt tỏa ra ý vị làm ta sợ hãi.

      Lúc này nhìn đồng hồ, phát bảy rưỡi thở mạnh rời :
      - Hừ, tôi học trước, ban đêm tìm tính sổ!.

      Chu Trạch chậm rãi ngồi xuống ghế sau quầy, nơi đó có laptop kiểu cũ, bên cạnh là cái di động. Bây giờ vẫn chưa thích ứng được quá trình thay đổi thân phận của mình. Jắn là Chu Trạch, là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi, nổi danh nhất Thông Thành. nhi. Kết quả, lại biến thành thân phận này. Vừa nãy bé đó gì? Mình là…. ở rể? Còn có vợ? Còn có cha mẹ vợ? Hơn nữa nhìn thái độ mà ‘ em vợ’ chuyện với ‘ rể’, chính là ‘ ở rể’ theo đúng truyền thống cổ đại tốt đẹp. Ở rể- chỉ bị người nhà vợ xem thường, cũng bị mọi người xung quang coi thường, thậm chí khác gì tội phạm. Thời nhà Hán, Đường, những người bị ép trấn thủ biên cương có ít người là ở rể.

      Cầm điện thoại di động, di động cài mật khẩu, biết là vì lười hay là dám đặt mật khẩu, chí ít để Chu Trạch nhàng mở wechat và QQ. Trong QQ có rất ít bạn bè, chỉ có ít bạn trung học, phổ thông và đại học, sau đó là danh sách người nhà trong đó chỉ có người, ghi ‘ bà xã’. Mở cuộc trò chuyện với ‘bà xã’ trắng trơn. Được rồi, Chu Trạch mở wechat, tìm được số cuộc trò chuyện với ‘ bà xã’, cơ bản đều là Từ Nhạc hỏi: ‘muộn rồi, ăn cơm chưa’ ‘ đêm nay phải trực à’, nhập hàng cần bao nhiêu tiền, gần đây làm ăn của tiệm sách như thế nào, thân thể ngươi thế nào.. Sau đó đối phương trả lời rất có lệ, cũng rất xa cách ‘ ừ’ ‘tốt’.

      Chu Trạch ném điện thoại sang bên, mối quan hệ có chút phức tạp. nhìn bàn tay của mình, móng tay giống như người bình thường." Nhưng trước khi xảy ra tai nạn, mình cứu ông già kia, mình thoát được từ tay Vô Diện nữ, thân thể mình xảy ra chuyện lạ nhất định liên quan đến ông già kia, móng tay mình, những lúc mấu chốt cực kỳ có tác dụng". Tâm ý vừa động, Chu Trạch phát móng tay của mình chậm rãi dài ra đồng thời biến thành màu đen thông thấu, thậm chí móng tay còn có vân đen sẫm lượn.
      thở phào nhõm, nhắm mắt lại, lúc mở ra, móng tay lại khôi phục như thường!

      Từ sáng đến trưa ngồi chỗ đó nhúc nhích, thích ứng với thân phận mới của mình, và bình ổn tâm tình khi chuyển sang thân phận khác. Cơm trưa cũng chưa ăn, biết vì quên hay thấy đói. Nơi này vẫn là Thông Thành, trước kia Chu Trạch ở khu Sùng Xuyên, tại lại ở khu Cảng Áp, khoảng cách cũng xa.

      Đến chiều Chu Trạch thở dài, yên lặng đứng lên, nhập gia tùy tục . bắt đầu quét dọn giá sách, tóm lại là tìm việc cho mình bận rộn. Ông già trước khi chết bị phát ” và Vô Diện nữ trong địa ngục “ Sớm muộn gì ngươi cũng bị bắt” làm trong lòng Chu Trạch sinh ra cảm giác lo ngại. Trạng thái bây giờ của , có thể là sống tạm, chết sống lại, là may mắn trời cho, nên rất trân quý, chí ít tại chưa biết chân tướng, lại phải dùng cái thân phận này, nên tốt nhất là nên gây ra động tĩnh quá lớn làm những kẻ ‘ muốn bắt ’ chú ý.

      Việc làm ăn của tiệm tốt, sách báo truyền thống sớm cổ hủ. Hơn nữa nơi này cũng gần trường học hay nằm con phố hoàng kim. Nên ‘ Từ Nhạc’ chọn mở tiệm sách ở chỗ này, làm cho lỗ vốn vấn đề. Đến tận ba giờ chiều mới có khách đầu tiên trong ngày.

      Khách là học sinh, lượn vòng cũng chưa chọn được gì. Chu Trạch đợi lúc mới hỏi:
      - Bạn muốn chọn loại nào?
      Thấy khách trả lời, liền để lại câu:
      - Tùy tiện xem.
      Đối phương đáp lại:
      - uhm.
      Chu Trạch cũng để ý, bây giờ còn chưa thích ứng được với thân phận “ ông chủ tiệm sách". Nhưng lúc này đối phương lại chạy đến sau mình sâu kín
      - biết tôi sao?
      - Cái gì?
      Chu Trạch hỏi.

      - Tối qua tôi dùng gậy bóng chày đánh vào đầu , cướp tiền của . Hơn nữa tôi còn cố ý thử chút, khi đó ràng còn thở!

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99

      Edit: team CQH.
      Chap 4: Làm công là thể nào làm công!

      Chu Trạch sửng sốt, chợt hiểu tối hôm qua mình sở dĩ có thể mượn xác hoàn hồn từ thân thể "Từ Nhạc" là bởi vì vừa mới bị giết?
      Bởi vì thân thể còn nóng hổi, cho nên mình mới có thể vào?
      Nghĩ như vậy có chút may mắn!

      Chu Trạch xoay người, nhìn người đàn ông đứng phía sau, vẻ mặt an tĩnh biểu lộ chút phẫn nộ nào khiến kẻ kia thoáng lên nét ngạc nhiên, tin nổi!
      Làm kẻ mượn xác Chu Trạch hiểu rất con đường của mình gian nan thế nào. Nếu như ngày hôm qua vừa vặn Từ Nhạc bị tên này giết có lẽ cũng thể nhập vào, sớm hồn phi phách tán.

      - Xin lỗi, ta tối hôm qua ngất , buổi sáng đầu óc rất thoải mái, giống như là uống rượu say, quên mất chuyện ngày hôm qua.
      Chu Trạch bừa, biết đối phương đoán được là quỷ hồn mượn xác hoàn hồn, trừ phi đối phương đầu óc bị nước vào!
      - Ngươi trách ta? Dù là ta cho ngươi, hôm qua ta đánh ngươi gậy?
      Đối phương chỉ chỉ cái mũi của mình, dường như cảm thấy hoang đường.

      - sao, ta ngược lại thật ra cám ơn ngươi, có đem di động và máy tính của ta ở bàn lấy !
      - Kia... Là ta quên! Ngươi có việc gì liền tốt, đây là tiền tối hôm qua ta cướp được từ ngươi.

      Người đàn ông chủ động từ trong túi lấy ra ba trăm khối, sau đó lại móc móc, lại lấy ra tám trăm khối. Người đàn ông mím môi:
      - Tám trăm khối là ngươi tiền thuốc men, ba trăm là hôm qua cướp. Hôm qua lên mạng đánh bạc đem tiền lương của mình đều đánh thua hết, lúc ngang qua tiệm sách này thình lình muốn làm việc kiếm tiền tiêu xài chút. Ta đánh gục ngươi, về sau ta phát ngươi có hơi thở, còn dọa ta sợ muốn chết. Chạy về nhà cả đêm ngủ, liền nghĩ cảnh sát thình lình phá cửa tiến đến đem ta bắt . Vào nhà cướp bóc thêm giết người, cầm ba trăm khối, cảm giác chính mình ngốc, đáng!

      Nam tử thò tay vỗ vỗ bả vai Chu Trạch:
      - em, ngươi chết tốt, , ta từ buổi sáng bắt đầu ngay tại bên ngoài vòng vo, ta chờ có người báo cảnh, chờ cảnh sát tới, kết quả ta nhìn thấy ngươi thế mà còn ngồi an nhàn bên trong tiệm sách.Ngươi biết , khi đó ta liền quỳ mặt đất dập đầu cho ngươi, cám ơn ngươi, mạng ngươi cứng rắn, chết, bằng ta liền xong rồi! Nơi này nhiều camera như vậy, nếu ngươi chết, ta khẳng định chạy thoát.

      Chu Trạch nhìn ngàn trăm khối trong tay mình, nhìn lại vị "Hung thủ giết người" trước mặt mình nước mắt lưng tròng sám hối, luôn cảm thấy, cảnh tượng này rất quỷ dị!
      thực ra, "Từ Nhạc" chết, bởi vì chết rồi, mới có thể tu hú chiếm tổ chim khách, mà bởi vì chính mình tu hú chiếm tổ, trước mắt kẻ này liền miễn cho tội giết người. Chính cùng tên trước mặt này, đều thu lợi, chỉ có Từ Nhạc kia thành con quỷ xui xẻo.

      - Được, sao, khả năng tối hôm qua ta chỉ là đau sốc hông.
      Chu Trạch kéo tay của đối phương từ bả vai mình xuống, trước kia là bác sĩ cấp cứu, dạng ô uế nào chưa thấy qua? thực tế, đại bộ phận bác sĩ cấp cứu đều mắc chứng sạch , chỉ là mức độ khác nhau. Chính là bởi vì được chứng kiến quá nhiều dơ bẩn, cho nên mới càng hiểu được trân quý "Sạch ".Người đàn ông có chút vui vẻ :
      - Ngươi trách ta?
      Chu Trạch gật gật đầu:
      - Ừm, trách ngươi. Ngươi cứ sống tốt, lần sau đừng phạm sai lầm.
      - Cám ơn ngươi, em tốt.
      Tên đó nặng nề gật gật đầu rời tiệm sách. Mà Chu Trạch là cầm lên di động, nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là phải báo cảnh sát. phải lấy việc đối phương giết chính mình (Từ Nhạc) đến báo cảnh sát, mà là báo cáo đối phương dính líu vụ trộm cướp.
      Dù sao để cảnh sát thăm dò thôi, nếu như đối phương có án cũ hoặc là từng làm qua mặt khác chuyện xấu bị cảnh sát bắt lấy, cũng là đáng đời. chiếm cứ thân thể Từ Nhạc dù sao cũng làm chút gì cho người bị giết chứ!

      Mặc dù tên kia đem trả lại tiền và hoàn trả tiền thuốc men nhưng Chu Trạch rất ràng điều: đời phải cứ làm sai xin lỗi là được, nếu việc gì cũng có thể xin lỗi đâu ai cần đến cảnh sát cơ chứ!

      Chỉ là, khi Chu Trạch vừa mới bấm 110, bên kia vừa có người bắt điện thoại ...Tên kia bỗng nhiên lại quay lại.
      - Còn có việc...
      Đối phương vừa vào đến, nhìn thấy Chu Trạch cầm điện thoại di động, sửng sốt, trực tiếp đưa tay chỉ Chu Trạch:
      - Ngươi...con mẹ nó có phải vẫn là muốn báo cảnh sát đúng hay ?

      Chu Trạch lắc đầu.
      - Đưa di động cho ta nhìn xem!
      Chu Trạch chỉ có thể tiếp tục lắc đầu.
      - Ngươi chuyện đáng tin, khốn kiếp, ông đây giết chết ngươi! Ta xem ngươi lần này có chết hay !
      Người đàn ông lập tức tiến vào trạng thái kích động, tinh thần của có chút vấn đề, có thể là trong thời gian dài ở trong tiết tấu sinh hoạt của dân cờ bạc, thoát ly khỏi quan hệ xã hội, dễ dàng bởi vì chuyện nào đó kích thích mà tiến vào trạng thái cực đoan.
      Đối phương đánh tới, Chu Trạch để điện thoại di động xuống, thân thể bắt đầu lui lại.

      Kiếp trước là bác sĩ, phải quyền thủ cũng chưa từng luyện công phu. đời thân thể cũng có chút yếu đuối, bàn về mặt đối mặt đánh nhau, là có chút bối rối.
      "Ầm!"
      Người đàn ông đẩy Chu Trạch đập vách tường đằng sau, đồng thời hai tay của bắt đầu gắt gao bóp cổ:
      - Ta để ngươi báo cảnh sát, ta để ngươi báo cảnh sát, ta để ngươi giữ lời, tốt, ta liền để ngươi chết, để ngươi chết. Lần này ta muốn sau khi bóp chết ngươi lại lấy hết máu của ngươi, ta xem ngươi còn có chết hay !

      Người đàn ông cắn răng nghiến lợi quát.
      Tiệm sách lúc xế chiều vắng vẻ,đừng tới khách hàng, thậm chí trước cổng đều có bao nhiêu người lại!

      Cổ cơ hồ chết lặng, cũng thể thở nổi, Chu Trạch giãy dụa, trong quá trình giãy dụa, hai móng tay Chu Trạch thình lình biến dài ra, đen lên.
      Ngay sau đó, Chu Trạch hai tay ôm lấy phía sau lưng đối phương.
      "Tê..."
      Người đàn ông thình lình run rẩy cái, mắt trắng dã, trực tiếp buông tay khỏi cổ Chu Trạch, cả người lùi lại mấy bước sau đó đụng ngã mấy giá sách, sau đó ngã ập xuống đất.

      Chu Trạch thoát khỏi, thò tay xoa xoa cổ của mình. kỳ cũng quá kinh hoảng, dù sao, móng tay của mình làm bị thương cả ác quỷ của địa ngục, đối phó người bình thường là chuyện dễ dàng mà?
      Nhưng móng tay cụ thể có gì lợi hại, Chu Trạch vẫn chưa hoàn toàn ràng. Chỉ biết là trước khi bị tai nạn xe cộ, khi cứu ông lão bị ông ấy bấu vào, xem như loại "Truyền nhiễm".

      lên trước, ngồi xổm xuống, Chu Trạch thò tay vỗ vỗ mặt người đàn ông. Còn tốt, chết, còn có hơi thở, Chu Trạch lắc đầu, cầm điện thoại di động lên, lần nữa báo cảnh sát.

      ....

      Trong đồn công an, sau khi làm xong tường trình, đồng chí cảnh sát để Chu Trạch trong phòng khách bên kia chờ. Bởi vì chuyện Chu Trạch báo cáo có chút tà tính, người ta tới cửa ý định cướp bóc nhưng kết quả người bị đánh ngất xỉu lại là "Hung thủ"- mà bây giờ vị hung thủ này còn trong bệnh viện, phải đợi tỉnh lại mới có thể tiến thêm bước lấy lời khai.
      Bất quá, đồng chí cảnh sát chí ít cho tay Chu Trạch vào còng tay.

      Ngồi bên cạnh Chu Trạch là người đàn ông trung niên, tay trái nguời đó bị khóa ở bên máy sưởi.
      - Người em, ngươi trâu bò, muốn cướp tiền của ngươi kết quả bị ngươi đánh ngã?
      mặt người ông có chút lôi thôi, ông ta vừa vừa chà mái tóc ngang trán đầy bẩn thỉu của mình:
      - có khí phách giống ta lúc còn trẻ, đối với loại cướp tép riu có mắt, liền phải đánh cho chết, đánh!
      - Này ngươi đàng hoàng chút cho ta.
      cảnh sát trẻ tuổi tới quát lớn:
      - Ngươi đây là lần thứ mấy trộm xe điện từ lúc bắt đầu mùa đông rồi? Ta sắp hết năm, ngươi liền thể sống yên ổn chút sao? Hoặc là tìm việc làm chính thức kiếm ít tiền gửi cho gia đình? Đều lớn tuổi rồi!

      - Làm công là thể nào làm công, đời này cũng thể làm công, làm ăn cũng làm! Chỉ có trộm xe điện bình điện mới có thể vào chỗ này, vào trại tạm giam cảm giác giống như về nhà vậy. Mỗi người bên trong trại giam đều lag nhân tài, chuyện lại êm tai, ta siêu thích ở bên đây!
      - Hừ.
      Cảnh sát trẻ tuổi muốn phản ứng với lời của người này, trực tiếp quay người rời . Ông già dầu mỡ nhìn Chu Trạch vứt ra tia nhìn kỳ lạ:
      - Ngươi thấy ta thế nào?
      - Thú vị!
      Chu Trạch cười cười.
      - Che Guevara là thần tượng của ta, Che Guevara, ngươi biết là ai ?

      Chu Trạch gật gật đầu. Ông giag dầu mỡ sửng sốt chút, ánh mắt nhìn về phía cửa bên kia, :
      - Ta với ngươi , những ngày này liền phải...ái chà... xinh đẹp a! Đây là cảnh sát à?
      Chu Trạch nghiêng đầu nhìn sang, tại cửa ra vào bên kia có người phụ nữ thân mặc áo lông màu lam thân dưới mặc bốt da cao cùng nữ cảnh sát khác cùng tới phía của . Chu Trạch :
      - Hẳn là cảnh sát .

      Người phụ nữ rất xinh đẹp, dáng người tinh xảo, làn da trắng nõn, trọng yếu nhất, vẫn là loại khí chất người nàng, rất thanh tú. Ông già hồ nghi:
      - Nhưng có mặc đồng phục cảnh sát.
      - Có thể là thường phục.
      Chu Trạch suy đoán . Ông giag dầu mỡ chép miệng, dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn,
      - Ngươi đúng, hoa khôi cảnh sát, chậc chậc, xem ra sau này ta còn phải vào nhiều hơn. Nếu có thể cưới nàng, giảm thọ mười năm ta đều nguyện ý.

      Chu Trạch lắc đầu, còn dám giỡn với sống chết nữa.
      - Ngươi đồng ý? Ngươi có mắt tròng, loại người đẹp này, giảm thọ mười năm đổi tuyệt đối lỗ..

      Lúc này, nữ cảnh sát cùng vị mang bốt dài cùng đến trước mặt Chu Trạch :
      - Từ Nhạc, vợ ngươi đến đón ngươi về , bên kia điều tra ràng, ngươi sao.
      nghiêng đầu nhìn xinh đẹp trước mặt, cảm giác rất ba chấm....Vợ???

      Nhưng có lẽ kẻ ngớ người hơn chính là ông già mới đòi giảm thọ để có được mỹ nhân kia!

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Edit: team CQH
      Chap 5: Vợ chồng xa lạ.

      " Đồng chí cảnh sát, xin hỏi chút, bà xã tôi tên là gì?"- Ý nghĩ này chỉ là suy nghĩ trong lòng, Chu Trạch ngốc đến mức hỏi thẳng ra. Nhưng kỳ thực biết bà xã mình tên là gì!
      Thời đại này có rất ít người dùng tên làm tên QQ và Wetchat. Ông già dầu mỡ ai oán nhìn Chu Trạch:
      - Ngươi tốt, làm cho ta thành thiên sứ gãy cánh đây này! Tưởng bở đây này
      Chu Trạch bất đắc dĩ liếc qua, ý " ta cũng bất ngờ".
      Ông già cúi đầu thở dài, giọng :
      - Ta làm sủi cảo rất ngon!
      - thôi!
      Bà xã lạnh giọng , sau đó quay người ra ngoài. Chu Trạch chỉ có thể theo. nàng lái chiếc Cayenne. Chu Trạch mở cửa xe, ngồi vào vị trí phó lái. Nếu nhơ vợ chồng của quỷ xui xẻo Từ Nhạc bình thường chút tình hình lúng túng như thế này! Khi vợ quan tâm mình có thể lấy lý do bị mất trí nhớ này nọ.

      Nhưng vợ mang tâm thế của nữ thần băng giá, quan tâm phản ứng của . Bảo lãnh cho từ đồn công an ra cũng là làm theo thông lệ: chó nhà ta bị mất, bảo an nhặt được, ta lĩnh nó về! Đúng, chính là cảm giác này.
      ‘bà xã’ khởi động xe, nhìn nàng còn rất trẻ, tầm cùng tuổi với tên xui xẻo Từ Nhạc, hơn bản thân Chu Trạch mấy tuổi.
      Lúc lái xe lên đường cao tốc, mở miệng phá vỡ trầm mặc:
      - sao chứ?
      - Ta sao!
      Chu Trạch trả lời, sau đó lại trầm mặc. cảm thấy hôm nay chồng mình yên tĩnh quá mức, nhưng nàng muốn tìm hiểu nguyên nhân. Điện thoại vang lên, mở loa ngoài, trong xe vang lên thanh của đầu dây bên kia: “ Bác sĩ Lâm, đường Thanh Niên xảy ra vụ va chạm của xe trường học. có người bị thương, đưa đến bệnh viện của chúng ta, chủ nhiệm bảo chị mau chóng trở về.”

      Chu Trạch hơi sững sờ, ra vợ cũng là bác sĩ. Còn có, vợ họ ‘Lâm’.
      - Tôi biết, lập tức quay lại.
      cúp điện thoại sau đó ra khỏi cao tốc, tại ngã tư đánh vô lăng cách chuyên nghiệp, chạy về bệnh viện.
      hỏi Chu Trạch là đưa về nhà hay để Chu Trạch xuống xe tự về, cứ thế đường vào bãi đỗ xe của bệnh viện Sùng Xuyên.
      thực, Chu trạch rất lo lắng bắt xuống tự bắt xe về nhà. Nghĩ đến mình mặt mo hỏi “ bà xã, địa chỉ nhà ở đâu, ta quên” cảm thấy rất ngu ngốc!
      xuống xe, xuống xe. vào thang máy, cũng theo vào. vào phòng thay đồ nữ, Chu Trạch... ngồi xuống ghế dài hành lang.

      Nhóm người bị thương được đưa đến, người trọng thương, còn năm đứa bé bị thương cũng . Nhìn ‘ bà xã’ đổi áo blue trắng bận rộn cứu chữa, Chu Trạch lại chỉ có thể ngồi ghế ngẩn người. Cảm giác này.. giống như mẹ mang con trai đến nơi là việc, con ở bên cạnh nhìn, tự chơi.
      Nhưng mùi nước khử trùng của bệnh viện, khí oi nóng, đúng là làm người ta phải hoài niệm. Trong phòng cấp cứu ca bị trọng thương, hình như là .

      Xảy ra chuyện là xe của nhà trẻ, nhìn từng bạn khóc lớn bàn phẫu thuật làm người ta nhìn mà có chút lo lắng. Chu Trạch mím môi, nếu là lúc trước, lúc này nhất định thay xong quần áo tham gia cứu chữa. là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nổi danh nhất Thông Thành, mà bây giờ lại chỉ có thể là người xem bên cạnh. Cảm giác này rất thoải mái nhưng chỉ có thể chịu đựng. Bệnh viện này có thể coi là bệnh viện tư tốt nhất Thông Thành. Bác sĩ về số lượng cũng như chất lượng thể nghi ngờ, bọn họ có thể giải quyết tốt!
      Những trẻ em khác cũng được đưa tới, vết thương của các bé tương đối chỉ cần xử lý hoặc băng bó chút. Cảnh sát giao thông chặn đường ở dưới tầng, phụ huynh của các bé được báo nhưng cảm xúc của họ rất kích động. Nếu để họ lên đây ảnh hưởng đến việc chữa trị, vì vậy cảnh sát ở dưới để ngăn họ lại.

      Chu Trạch lắc đầu đến cửa sổ cuối hành lang, lấy thuốc đưa lên miệng giọng trong veo của bé vang lên sau lưng:
      - Chú ơi thể hút thuốc trong bệnh viện nha!
      xoay người thấy bé mặc váy thêu hoa bách hợp đứng sau mình, miệng cong lên, tức giận nhìn. Khụ, khụ, có chút xấu hổ, Chu Trạch thu điếu thuốc lại. Dù sao để giáo dục mình ý thức xã hội là ai cũng thẹn lắm!
      - Này bạn , cháu mặc vậy lạnh ?
      Chu Trạch cúi người hỏi. Làn da của bé rất tinh xảo, mặt vẫn còn mập mập, mắt to, khả ái, giống như phiên bản phóng đại của Barbie.
      - lạnh !
      Con bé lắc đầu, thỏ thẻ:
      - Chú ơi, sau này được hút thuốc trong bệnh viện nha.

      Chu Trạch chân thành gật đầu:
      - Chú biết! Cháu sao chứ?
      - Cháu sao, nhưng các bạn đều bị thương, bọn họ rất đau.
      bé nghiêng đầu nhìn bạn mình được băng bó phía sau, hầu như đều khóc. phải vì đau, mà là người khóc nên những người khác khóc theo. Các y tá vừa dỗ dành vừa xử lý vết thương. Cảnh sát giao thông ngăn người nhà học sinh, liên tục truyền đến tiếng mắng chửi người. Tóm lại, tầng này rối tung.
      - Cháu may mắn!
      Chu Trạch cảm thán đoạn nhìn kỹ: người vết sẹo!
      - Cháu ngồi hàng cuối cùng nên bị sao.
      bé gật đầu sau đó chủ động an ủi các bạn của mình. đứa bé hiểu chuyện và kiên cường. Chu Trạch xoay người vô thức lấy thuốc lá, ngẫm lại bèn bỏ lại vào túi.

      Ngồi vào chiếc ghế trước phòng cấp cứu, lúc này trong phòng ra hai bác sĩ và y tá. Hai bác sĩ nam nữ, trong đó nữ là bà xã của .
      - sao, chúng ta cố gắng hết sức!
      Bác sĩ nam giơ tay muốn vỗ vai bác sĩ nữ. Kẻ làm chồng ngồi ở đây nhưng cũng ghét cảnh này..Từ Nhạc lưu lại cho mối quan hệ- ở rể, lại có em vợ trái tính, cha mẹ vợ tốt. Chu Trạch ước gì lúc này bà xã nhanh chóng hồng hạnh xuất tường, ly hôn với mình. Ai khi vừa sống lại lần nữa đều muốn thử mùi vị ở rể?
      Nhưng ngoài ý muốn của , bà xã vậy mà trực tiếp ngăn vị bác sĩ kia lại, chỉ Chu Trạch :
      - Đây là chồng tôi!

      Trong lời của "bà xã" có nhu tình mật ý, mà còn mang theo cứng nhắc giống như " đây là chó nhà tôi nuôi!"
      - À, chào !
      Vị bác sĩ nam có vẻ xấu hổ, dù sao trước mặt người ta câu dẫn bà xã của người ta luôn có chút xấu hổ!

      Chu Trạch cười coi như đáp lại. Xem ra bà xã rất nghiêm chỉnh. Nhưng vì sao lại cao hứng, có tình tiết đội nón xanh?
      - Tôi qua bên kia xem những đứa bé khác, chắc là xử lý tốt, hai người về nghỉ sớm .
      Bác sĩ nam xong liền . Bác sĩ Lâm ngồi xuống bên cạnh Chu Trạch, tháo khẩu trăng, cởi bao tay, ném lên đất. Chu Trạch thấy vành mắt nàng đỏ lên, khẽ cắn môi, ràng tâm tình tốt, chuyện này có nghĩa là cứu được đứa bé kia. Bộ dáng này làm “ ta thấy mà ’ trong lòng Chu Trạch có thể lý giải lý do ‘Từ Nhạc’ ở rể: Cha mẹ vợ có điều kiện, giúp xuất phát cao hơn những người cùng lứa, bác sĩ Lâm lại đẹp mắt.

      - Đừng để trong lòng, sau này còn phải trải qua nhiều, chỉ cần thẹn với lương tâm là được.
      Chu Trạch là người từng trải nên kinh nghiệm của so với ‘ bà xã’ phong phú hơn rất nhiều, tự nhiên năng lực chịu đựng cũng lớn hơn.
      - Ngậm miệng!
      ném lại hai chữ này, nếu những lời này xuất phát từ Chu Trạch là khuyên bảo. Nhưng nay Chu Trạch là Từ Nhạc, lấy thân phận chính là đứng chuyện đâu.
      Chu Trạch nhún vai, trong lòng lại tiếp tục khinh bỉ Từ Nhạc, ngươi xem, bà xã ngươi ở nơi đông người bảo ngươi ngậm miệng. bác sĩ Lâm đỏ mắt đứng lên:
      - Tôi thay quần áo sau đó về nhà!
      - Được!
      Chu Trạch gật đầu. Lúc này hai y tá đẩy giường bệnh từ phòng cấp cứu ra, giường bệnh là thân thể em bé bị đậy bằng vải trắng.
      Chu Trạch nhìn lướt qua, làm bác sĩ, cứu sống rất nhiều người, nhưng người mất mạng trước mặt cũng ít.

      - Bác sĩ Lâm, đây là chồng chị à?
      y tá trêu chọc , các nàng đều biết bác sĩ Lâm có chồng nhưng chưa từng đến bệnh viện.
      - Vâng!
      Bác sĩ Lâm gật đầu, lúc này tâm tình khôi phục.
      - Vậy hai người mau về , chừng về còn bận rộn, chị xem có đúng ? Ta , bác sĩ Lâm rất thích trẻ em, các ngươi mau về nhà..”
      - Ừ!

      “…” y tá.

      Chu Trạch thấy mép váy thêu hoa bách hợp lộ ra khỏi tấm vải, đầu óc như có phát súng nổ "đoàng" cái, đột nhiên ý thức được vì sao vừa rồi mình thấy bé kia bị thương chút nào. bé đó... phải người!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :