1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhà Có Sư Tử Hà Đông - Bạc Hãn Khinh Y Thấu (Update PN03) HOÀN + EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 15 – BUỔI TỐI NGỦ CÙNG NHAU
      Edit: Dương Quyên
      Tâm trạng tốt của Lâm Miểu Miểu thoáng chốc bị phá hư còn mảnh, sau khi về đến nhà, xị mặt bôi thuốc cho Tông Chính, vì tâm tình thông thoáng, tự nhiên xoa hết sức mạnh tay, Tông Chính bị xoa nắn đuôi mắt giật giật, sầm mặt nắm lấy cái tay Lâm Miểu Miểu làm loạn: “Lâm Miểu Miểu, muốn bị đặt ngang lột sạch, hay đứng thẳng lột sạch?” Lâm Miểu Miểu trong lòng hừ lạnh tiếng, lực xoa hơn chút.

      Làm làm lại gần nửa tiếng đồng hồ, Lâm Miểu Miểu rửa sạch tay, ngồi sô pha phòng khách, mở ti vi, bật phim mẹ chồng nàng dâu ra xem, chuẩn bị nhập vai nhân vật mình thích, Tông Chính thong thả bước đến bên cạnh , lạnh lùng bỏ lại câu “vô vị”, rồi chuyển kênh sang trận thi đấu bóng rổ.

      Lâm Miểu Miểu nhẫn nhịn, đây dù sao cũng là nhà Tông Chính, đứng dậy thẳng về phòng ngủ, máy tính sửa lại mấy bức ảnh chụp ngày hôm nay, lại vào MSN chuyện với Mễ Chân lúc.

      Mễ Chân với qua khoảng thời gian nữa, đến Z thị tìm , Lâm Miểu Miểu ngập nhừng hỏi lúc nào, Mễ Chân còn ở MSN trả lời , mà trực tiếp gọi điện thoại từ nước Y tới, cho biết thời gian cụ thể.

      Mười giờ tối, Lâm Miểu Miểu mới từ trong phòng tắm tắm rửa xong, ra ngoài nhìn thấy Tông Chính nửa nằm giường , kêu thoải mái, vừa nhìn thấy , kiêng nể gì híp mắt lại, sáng quắc nhìn chằm chằm .

      Lâm Miểu Miểu nhíu mày, cảnh giác giữ chặt khăn tắm của mình: “ ra!” Người này vào phòng người khác, thèm gõ cửa nữa? ràng khóa trái cửa rồi.

      cho phép của tôi, thể tùy tiện vào phòng tôi!”

      Tông Chính bộ dạng lười biếng duỗi hai cánh tay, thay đổi tư thế nằm dễ chịu hơn: “Nhắc lại cho câu, đây là nhà tôi!”

      Lâm Miểu Miểu hít sâu hơi: “Được! Ngày mai tôi dọn ra ngoài!”

      Tông Chính chế nhạo: “Ngày thứ hai mới cưới rời nhà thuê? tự với cha , hay là để tôi với ông ấy?”

      Lâm Miểu Miểu : “……”

      Khuôn mặt nhắn của Lâm Miểu Miểu bị hơi nước làm cho hồng lên, con mắt đen láy lấp lánh ngọn lửa, Tông Chính nghĩ thầm, cái dáng vẻ này so với dáng vẻ lạnh như băng, đẹp hơn nhiều, Tông Chính hơi nhếch môi mỏng: “Sau này, chúng ta ngủ cùng nhau.”

      đợi Lâm Miểu Miểu nổi giận, Tông Chính tiếp lời: “Tôi cưỡng ép bây giờ phải thực nghĩa vụ người vợ, tôi lùi bước, Lâm Miểu Miểu, đừng có được voi đòi tiên!”

      Lâm Miểu Miểu thầm tức giận” Tông Chính cưỡng ép được sao? Được voi đòi tiên? cho cùng là ai được tấc lại muốn tiến thước hử?”

      Giọng điệu của Tông Chính càng ngày càng châm biếm, “Lâm Miểu Miểu, phải ỷ mình có bản lĩnh, xem tôi ra gì, giờ dám sao?”

      Lâm Miểu Miểu khuôn mặt bình tĩnh đến bên giường, kìm nén tức giận nhìn chằm chằm Tông Chính, Tông Chính hất mày, hết sức bình tĩnh thoải mải cùng đối mặt, sau đó ánh mắt Tông Chính nhiều lần liên tiếp lướt qua ngực và đùi của , Lâm Miểu Miểu rối rắm bực bội, quay người cầm đồ ngủ, vào phòng tắm.

      Chờ Lâm Miểu Miểu thay quần áo xong từ phong tắm ra, Tông Chính mỉm cười từ giường đứng dậy, chăm chú nhìn Lâm Miểu Miểu bắt đầu chậm rãi cởi quần áo.

      Lâm Miểu Miểu cảnh giác nhìn : “ làm gì?”

      “Tắm!”

      Lâm Miểu Miểu trong lòng chửi thầm, người này có bệnh, nhất định phải chạy đến phòng tắm. Lâm Miểu Miểu cũng nghĩ chống đối với , đến trước gương bắt đầu sấy tóc, sau khi vừa sấy khô tóc, trong phòng tắm vọng ra tiếng của Tông Chính, “Lâm Miểu Miểu, sang phòng tôi, cầm áo choàng tắm qua đây!”

      rảnh!” Lâm Miểu Miểu đầu cũng quay lại trả lời.

      muốn nhìn cơ thể trần truồng của tôi?”

      Lâm Miểu Miểu cứng đờ, tức tối để lược xuống: “Chờ đấy!”

      Tông Chính mặc áo choàng tắm, lau tóc được nửa, xốc chăn lên, đặt mông ngồi giường của Lâm Miểu Miểu.

      Lâm Miểu Miểu tức đến muốn lại: “……Về phòng của !”

      Tông Chính liếc nhìn Lâm Miểu Miểu, dường như mặc kệ , cởi áo, vừa duỗi chân dài, chiếm hơn nửa giường.

      Lâm Miểu Miểu nắm thành nắm đấm, ngứa tay chịu được.

      “Buổi tối còn chưa bôi thuốc!” Tông Chính hất cằm với Lâm Miểu Miểu, lười biếng : “Đến bôi thuốc cho tôi!”

      Lâm Miểu Miểu đứng ở cạnh giường, liên tục hít thở vài lần, cảnh cáo trừng Tông Chính cái, mới xoay người lấy rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay, trực tiếp bỏ qua bước chà nóng đặt lên mặt Tông Chính, Tông Chính hét lên tiếng, giơ tay bắt lấy cổ tay của Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu nghẹn bụng tức giận, cong gối thúc về phía sườn lưng của Tông Chính, hai người đồng thời kêu lên, Tông Chính bị Lâm Miểu Miểu húc đầu gối, Lâm Miểu Miểu bị Tông Chính chết cũng buông, bị động ngã giường, cằm của vừa vặn đập vào cái đó của Tông Chính, Lâm Miểu Miểu mở mắt ra liền trông thấy vật thô cứng dựng thẳng lên, thẹn quá hóa giận chống người dậy, đạp vào đùi của Tông Chính cái.

      Tông Chính túm chặt mắt cá chân của Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu đứng vững lập tức ngã người Tông Chính, sau đó áo ngủ của bị xé rách, Lâm Miểu Miểu tức giận, chân tự do, cái quét ngang quét Tông Chính ra xa nửa mét.

      làm bậy nữa……” Ý tứ đe dọa cần cũng biết.

      Tông Chính phẫn nộ nhìn : “ ra tay trước!”

      Lâm Miểu Miểu im lặng, xoay người thay đồ ngủ, lúc trở lại tâm trạng của bình thường trở lại, thản nhiên với Tông Chính: “Xoa thuốc!”

      Lâm Miểu Miểu tập trung bôi thuốc, cơ thể của Tông Chính cũng thành thực nằm xuống, nhưng ánh mắt của thành chút nào. Bôi thuốc xong, Lâm Miểu Miểu rửa sạch tay, mặt biểu tình đứng bên giường nhúc nhích, Tông Chính cười càng xán lạn, chống cằm hỏi: “Ngủ cùng tôi sợ như vậy sao?”

      Sợ? Lâm Miểu Miểu im lặng giây lát, bỗng nhiên cười: “Đúng vậy.”

      Tông Chính hơi giật mình, ngực dường như bị tiếng cười của Lâm Miểu Miểu khẽ đụng cái. Lâm Miểu Miểu từ trong tủ quần áo lấy ra cái chăn mới, sau khi lồng vỏ chăn đặt lên giường, tắt đèn lên giường, trong phòng lập tức rơi vào trong bóng tối.

      Lâm Miểu Miểu nằm thẳng giường, lặng lẽ với chính mình, chỉ cần ta động tay động chân, mượn cơ hội này nhất định phải đánh cho ta đau.

      Lâm Miểu Miểu mở to mắt chờ, kết quả chờ mấy phút, cũng chẳng thấy Tông Chính có động tĩnh gì, giống như lời ta , chỉ là ngủ thôi, Lâm Miểu Miểu buồn bực mãi, bên tai bỗng vang lên tiếng của Tông Chính, “Lâm Miểu Miểu.”

      Lâm Miểu Miểu nắm tay lại, yên lặng chờ hành động tiếp theo của Tông Chính.

      “Lâm Miểu Miểu?” Tông Chính lại tiếp tục gọi mấy tiếng.

      “Có chuyện gì?” Giọng của Lâm Miểu Miểu kiên nhẫn.

      Trong bóng đêm khóe môi của Tông Chính thầm giơ lên, thanh hàm chứa ý cười phảng phất: “ có gì!”

      Lâm Miểu Miểu: “……” Chơi sao?

      “Lâm Miểu Miểu?” “Lâm Miểu Miểu?”

      Lâm Miểu Miểu nghiến răng hỏi: “Có chuyện gì?”

      “Ngủ ngon.”

      Lâm Miểu Miểu: “……ngủ ngon.”

      Trong phòng lần nữa yên tĩnh lại, Lâm Miểu Miểu xốc lại tinh thần, tập trung nín thở, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, Tông Chính ngoài trở mình, chút động tác dư thừa cũng có, chẳng lẽ muốn chờ ngủ sao?

      Lâm Miểu Miểu nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tông Chính cười lạnh, so kiên nhẫn! Ai sợ ai!

      Lâm Miểu Miểu lại chịu đựng nửa tiếng đồng hồ, như trước có động tĩnh, buổi sáng hôm sau, Lâm Miểu Miểu mở mắt, đập vào trong con ngươi là vẻ mặt ngủ của Tông Chính, trong lòng cả kinh, mình tối qua ngủ lúc nào thế? Thế nào lại ngủ mơ mơ hồ hồ như vậy? Nhưng, xem tình hình, dường như Tông Chính chỉ ngủ cùng thôi.

      Lâm Miểu Miểu nghiêng đầu nhìn Tông Chính mấy lần, Tông Chính trong lúc mơ ngủ, nóng nảy ngang ngược, vô sỉ hạ lưu như ban ngày, nhìn qua an tĩnh cực kỳ, thậm chí có vài phần tính khí trẻ con, da dẻ của ta so với đàn ông mà tương đối nhẵn nhụi, màu da lúa mạch khỏe mạnh, lông mi dài mà rậm, khóe môi hơi cười, hình như giấc mơ đẹp nào đó.

      Lâm Miểu Miểu tay chân xuống giường, sau khi mặc quần áo rửa mặt xong, liền ra công viên Đông Ngạn chạy bộ.

      Hoa viên Thế Kỷ vào sáng sớm còn trong giấc ngủ say, công viên Đông Ngạn bên cạnh cũng thức tỉnh, cành lá xanh tươi vươn mình đong đưa trong gió sớm, trong bồn hoa cắt tỉa tỉ mỉ, những đóa hoa nhiều màu sắc đón ánh mặt trời mới ló rạng trong ánh nắng ban mai, bên tai, tất cả những thanh cuộc sống chảy ngừng.

      Mỗi lần khi tâm trạng Lâm Miểu Miểu tốt, chọn nơi phong cảnh đẹp chạy chầm chậm, đem tất cả phiền muộn trong lòng từ trong ngực từng chút trút hết ra, ban đầu thích những nơi đông người, nhưng ở nơi này, từ người những người có tuổi mang theo tiếng cười, Lâm Miểu Miểu bỗng cảm thấy có cảm giác ấm áp, Z thị ở trong trí nhớ của Lâm Miểu Miểu luôn tràn ngập màu sắc ảm đạm, bây giờ hình như dần trở nên sáng sủa hơn, nhất là nhìn thấy ông cụ đầu tóc bạc phơ, đẩy bà cụ ngồi xe lăn dạo, hình ảnh biết tên này khiến người ta cảm thấy ấm áp.

      “Bà Lý 30 năm trước vì tai nạn xe mất đôi chân, buổi sáng mỗi ngày ông Lý đều đưa bà Lý ra ngoài dạo……”

      Lâm Miểu Miểu quay đầu, bên cạnh biết lúc nào có người đàn ông trẻ khoảng hơn 20 tuổi, nhìn thấy Lâm Miểu Miểu quay lại, người đàn ông trẻ nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn với , “Xin chào, tôi tên Lý Minh.”

      Mặc dù bị người khác đột ngột làm phiền, nhưng ấn tượng đầu tiên Lý Minh cho Lâm Miểu Miểu lại là khiêm tốn, nhã nhặn, lễ độ. Giống như trong bài thơ cổ miêu tả, quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

      Nhất cử nhất động của Lý Minh đều mang theo hòa nhã, Lâm Miểu Miểu im lặng vài giây, mới nhàn nhạt đáp: “Lâm Miểu Miểu.”

      Nhận thấy thái độ xa cách của Lâm Miểu Miểu, Lý Minh cũng hỏi nhiều, mà mỉm cười kể câu chuyện thời trẻ của hai ông bà kia.

      Lâm Miểu Miểu lặng im nghe lúc, nhịn được cảm khái câu: “Thế giới này, người có thể bạch đầu giai lão còn lại bao nhiêu?” Chí ít, bên cạnh chưa từng có, tin thế giới này có loại tình cảm gọi là “đầu bạc cũng rời xa”, chỉ là bản thân gần như có cách nào gặp được.

      Vẻ mặt Lý Minh ngưng lại: “ đời, mặc dù người bên nhau hạnh phúc đến già phải chỗ nào cũng có, nhưng cũng ít, ……, dường như tin vào tình ?”

      Tình ? Nếu là tình giữa Lâm Thế Quần và Lý Yên, Cố Dung, vậy Lâm Miểu Miểu chưa từng tin tưởng, tình là cái gì? Trong lòng Lâm Miểu Miểu 21 tuổi, bên trong tình xa vời so với hai chữ đơn giản kia, còn yếu ớt mệt mỏi hơn.

      Lâm Miểu Miểu tiếp tục chủ đề này nữa, gật đầu với Lý Minh, tiếp tục việc chạy bộ của mình, sau đó Lâm Miểu Miểu phát , Lý Minh đứng ở phía sau cách mấy mét, cũng bắt đầu chạy bộ, Lâm Miểu Miểu quay đầy nhìn cái, cũng thèm để ý nữa.

      Sau khi Lâm Miểu Miểu kết thúc thể dục buổi sáng trở lại hoa viên Thế Kỷ, vừa vào nhà thấy Tông Chính sắc mặt u ám ngồi trong phòng khách, giọng lạnh lùng chất vấn: “ đâu?”

      “Thể dục buổi sáng.” Lâm Miểu Miểu nhìn thời gian, mới hơn 7 giờ sáng, Tông Chính cư nhiên lại dời giường.

      Sắc mặt Tông Chính dịu : “Nhanh nấu cơm, tôi đói rồi!”
      Last edited by a moderator: 17/8/14
      Mai Trinh, Trúc Chi, Khanh¥Ni4 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 16 – HUẤN LUYỆN VIÊN LÂM
      Edit: Dương Quyên

      Ánh ban mai buổi sáng từ cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng khách, tâm trạng tốt mới có của Lâm Miểu Miểu, bởi vì Tông Chính, chẳng còn lại bao nhiêu. Người này ngoại trừ lúc ngủ có vẻ điềm tĩnh vô hại, những lúc khác đều cực kì đáng ghét, nhất là khi nghĩ ra đủ mọi chiêu, sai khiến Lâm Miểu Miểu, chẳng qua là mỗi lần Lâm Miểu Miểu bị Tông Chính gọi tới gọi lui, áy náy trong lòng cũng vơi bớt , Lâm Miểu Miểu thầm suy nghĩ, phương thức trả nợ này cũng tốt, nhưng……., cứ nghe lại cảm thấy tức giận!

      Tông Chính ăn sáng xong, lại sai Lâm Miểu Miểu, “Phải bôi thuốc rồi!”

      Lâm Miểu Miểu vừa mới đặt bát vào máy rửa bát, nghe vậy đành phải rửa tay lên lầu lấy rượu thuốc, Tông Chính vắt hai chân, hết sức thoái mái ngồi ở sô pha xem tin tức kinh tế tài chính.

      Lúc chờ Lâm Miểu Miểu mang thuốc tới, khóe môi Tông Chính ngậm cười, bắt đầu cởi quần áo của mình, cởi rất chậm, nhìn có loại khí chất ưu nhã cảnh đẹp ý vui, chỉ là cảnh đẹp ý vui này rất nhanh bị những vết bầm tím khắp người phá hủy hơn phân nửa.

      Tông Chính chỉ chỉ vết bầm mới có thêm người mình, hất mày châm biếm, “Lâm Miểu Miểu, đến để đền bù cho tôi ư?”

      Lâm Miểu Miểu nét mặt thay đổi chuyển tầm mắt, Tông Chính giở trò lưu manh, đánh ta, đó là ta tự làm tự chịu, hơn nữa, còn giúp ta bôi thuốc, cho nên cần phải áy náy! Dù nghĩ nghĩ vậy, nhưng Lâm Miểu Miểu trong lòng vẫn nhắc nhở chính mình, sau này cố gắng đánh ta, chí ít ta chưa từng đánh , thế này quả thực hơi dữ dằn.

      Nhưng ta giở trò lưu manh, chẳng lẽ phải đùa giỡn lại?

      Lâm Miểu Miểu vừa suy nghĩ, vừa xoa thuốc cho Tông Chính, lúc Lâm Miểu Miểu xoa thuốc cho Tông Chính, ánh mắt Tông Chính vẫn luôn dõi theo , nhìn thấy khuôn mặt Lâm Miểu Miểu càng trở nên xấu xa, lực tay cũng ngày càng mạnh, Tông Chính bắt lấy cổ tay , “Lâm Miểu Miểu, cả ngày khuôn mặt cứng nhắc, là khuôn mặt sinh ra mất hết cảm xúc, hay là dây thần kinh của nó hỏng rồi? Cười cho tôi coi, giống như tối hôm qua vậy.”

      Lâm Miểu Miểu thể nhịn được nữa: “Nhiều chuyện!”

      Tông Chính nắm chặt cổ tay , đứng dậy kể lể: “Lâm Miểu Miểu, tính khí xấu, phẩm hạnh xấu, lòng dạ xấu, sai bảo được,……, lớn lên tạm coi là ưa nhìn, lại bày ra bộ mặt cảm xúc, người có ưu điểm nào ?”

      Lâm Miểu Miểu nghiêm mặt, ném rượu thuốc cho Tông Chính, lạnh lùng : “Lảm nhảm nhiều thế, tự mà bôi thuốc!”

      Tông Chính lại vứt lại cho Lâm Miểu Miểu, ung dung thoải mái đưa ra kết luận, “Tính tình đúng là xấu hết chỗ !”

      Lâm Miểu Miểu nắm chặt tay, khuôn mặt nhắn lên tức giận, Tông Chính vừa thấy Lâm Miểu Miểu tức giận, vô cùng hả hê, lười biếng nằm sô pha, “Nhanh lên!”

      Tại sao người này lại đáng ghét như vậy hả hả! ! ! Lâm Miểu Miểu nhìn chằm chằm Tông Chính hết nửa phút, mới oán hận cầm lấy rượu thuốc, đổ ra lòng bàn tay, Tông Chính vừa nhìn động tác đóng mở hết sức của Lâm Miểu Miểu, lông mày giật giật mấy cái, Tông Chính cho là Lâm Miểu Miểu lại muốn mượn việc công báo thù riêng, nhưng Lâm Miểu Miểu hít sâu vài lần, khuôn mặt biểu tình gì ngồi xổm bên cạnh Tông Chính, tuần tự xoa nặn. Chỉ là mặc kệ Tông Chính gì, đều có phản ứng, hơn nửa giờ sau, Lâm Miểu Miểu đứng dậy thu dọn, cổ tay lại bị Tông Chính bắt lấy, Tông Chính quan sát kĩ khuôn mặt hề có hứng thú của : “Tức giận à?”

      Lâm Miểu Miểu hất tay ra, nhưng hất được, nhìn thẳng vào mắt Tông Chính, lạnh lùng : “Buông tay!”

      Tông Chính dùng sức kéo Lâm Miểu Miểu về phía mình, Lâm Miểu Miểu phản ứng cực nhanh thúc vào bụng của Tông Chính, phẫn nộ trừng mắt với . Tông Chính khẽ cười tiếng, lấy tay khác đè sau gáy Lâm Miểu Miểu, ấn đầu Lâm Miểu Miểu xuống, rất nhanh hôn cái lên môi của Lâm Miểu Miểu, sau đó buông Lâm Miểu Miểu ra.

      Lâm Miểu Miểu lùi sau hai bước, lại lạnh lùng trừng Tông Chính, Tông Chính để ý ánh mắt của Lâm Miểu Miểu cười lên, thậm chí còn rất ý vị sờ sờ môi, ngọn băng trong mắt Lâm Miểu Miểu lóe lên, cắn môi, lao tới.

      Đấm Tông Chính đấm cộng thêm đá hai cái, tâm trạng Lâm Miểu Miểu cũng chỗ nào dễ chịu, ngực của bị Tông Chính sờ xoạng, Lâm Miểu Miểu thầm hối hận, am hiểu cách đánh áp sát, vì sao nhất định phải xông nên vật lộn với Tông Chính? Tông Chính bị đánh, nhưng bị đùa bỡn, kết quả cuối cùng này nên xem là ai thắng đây?

      Cách đánh nhau của người đàn ông có thể phản ánh ràng trực tiếp tính cách của người đó, kiên nhẫn của Tông Chính, càng áp chế càng dũng cảm xông lên, mạnh mẽ ngoan cố vì đạt được mục đích này, cũng lưu lại ấn tượng cực kì sâu cho Lâm Miểu Miểu, người đàn ông giống như ánh mặt trời rực rỡ, ngay cả tùy tiện đánh nhau cũng lộ ra vẻ đường đường chính chính khí thế ép người, đồng thời giữ vững gianh giới của chính mình, cho dù bị đạp xuống giường hết lần này đến lần khác, cũng chưa từng đánh .

      Lâm Miểu Miểu về phòng chỉnh lại quần áo, ở trong lòng lại bổ xung câu, cho dù ta đánh , nhưng ngực lại có mấy vết tay,……, lẽ nào phải đánh ta nằm viện? Lần đầu tiên Lâm Miểu Miểu cảm thấy đánh nhau cũng rất phiền phức, Tông Chính chắc thể an phận rồi?

      Lúc cơm trưa, Tông Chính đập mặt bàn, giọng vừa bắt bẻ vừa khinh thường” “Lâm Miểu Miểu, tôi muốn ăn lưỡi vịt chiên, mua vịt quay tôi! Cần tôi nhấn mạnh lần nữa sao? Tôi ăn đồ ăn bên ngoài! !......, tôi muốn ăn cá nấu sữa, hấp cá lư cho tôi!......”

      Lâm Miểu Miểu xới cơm cho mình, đưa đũa ra, dùng sức ngắt đứt cổ vịt, sau đó gắp cái cổ vịt vào bát tự phục vụ mình ăn.

      “……” Tông Chính nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu lúc, đẩy bát đến trước mặt : “Xới cơm!”

      Tông Chính đợi lúc, thấy Lâm Miểu Miểu nhúc nhích, đành phải chậm rì đứng lên, vừa xới bát cơm cho mình, vừa giáo huấn: “Lâm Miểu Miểu, làm vợ……rèn mười năm cũng đạt cầu!”

      “……” Lâm Miểu Miểu cặm cụi, tập trung ăn cơm.

      Ăn trưa xong, Tông Chính chậm chạp đến cửa phòng bếp, dựa vào cánh cửa nhìn lúc, “Dọn dẹp à?”

      “……” Lâm Miểu Miểu cúi đầu cầm khăn mặt chà mạnh bàn bếp.

      Thấy Lâm Miểu Miểu để ý mình, Tông Chính cảm thấy vô vị, tiến lên lấy tay chọc chọc bả vai Lâm Miểu Miểu: “Giận à?”

      Lâm Miểu Miểu quay đầu lại, ném cái khăn trong tay lên bàn, hơi híp mắt lại tâm trạng tốt nhìn chằm chằm Tông Chính.

      Tông Chính bình tĩnh thoái mái hỏi: “ ánh mắt chứa chan tình cảm như vậy lườm bản thiếu gia, chẳng lẽ tôi rồi?”

      Khóe môi Lâm Miểu Miểu co rút, cúi đầu năng gì lau bàn.

      Buổi chiều lúc hai giờ, Lâm Miểu Miểu dọn dẹp xong mọi thứ, chuẩn bị đến câu lạc bộ Tuyết Vực làm việc, vừa mới ra đến cửa, tiếng của Tông Chính từ sau lưng truyền đến: “ đâu?”

      Lâm Miểu Miểu cúi người sỏ giày, “thình” tiếng đóng cửa. vừa đến ga ra, nghe thấy điện thoại mình đổ chuông, ngay khi nhìn là điện thoại của Tông Chính, Lâm Miểu Miểu trực tiếp tắt máy, trong nháy mắt cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.

      ***

      Lâm Miểu Miểu xe tới Tuyết Vực, nhận mấy thứ như thẻ nhân viên trang phục Taekwondo, phòng thay đồ thay quần áo. Hôm nay là ngày làm việc, lên lớp lác đác được hơn mười người, nam nhiều nữ ít, đều còn ít tuổi.

      Lâm Miểu Miểu và huyến luyện viên khác tên là Tạ Thầm trước sau vào phòng tập, Taekwondo quan trọng nhất là lễ nghi, cho dù các học viên đối với giáo xinh đẹp mới tới tràn ngập hiếu kì, nhưng vẫn lễ phép giữ yên lặng, chỉ là dùng ánh mắt trao đổi thông tin với nhau.

      Lâm Miểu Miểu chính thức tham gia giải đấu Taekwondo từ khi 11 tuổi, lúc 15 tuổi, Lâm Miểu Miểu được trao đai đen, chính thức tham gia giải Taekwondo quốc tế, đồng thời làm huấn luyện viên trong đạo quán của sư phụ mình Phác Hoằng Hi, cho dù tuổi còn , nhưng có đủ thực lực, hơn nữa cả người lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng, đủ khí thế, đối tượng dạy học lại chỉ là những bạn khoảng 10 tuổi, vẫn dạy được, phù hợp dạy những đứa trẻ khó bảo, đợi sau khi lớn hơn, đối tượng dạy học đổi thành những người trưởng thành, trong Hồng Hi đạo quán từ giáo viên phụ lên giáo viên chính, năm trước, trở thành cao thủ Taekwondo đứng trong tốp ba người giỏi nhất Hồng Hi đạo quán.

      Khi Lâm Miểu Miểu ra mình từng giành được giải thưởng, Vương Trữ vừa nghe, muốn để Lâm Miểu Miểu làm huấn luyện viên trưởng môn Taekwongo, Lâm Miểu Miểu đến đạo quán Taekwondo chỉ dự định kiêm chức, dẫu sao danh nghĩa cũng là người của Hồng Hi đạo quán, ở Z thị tìm việc, trong lúc kiếm tiền cũng để bản thân có thể thường xuyên luyện tập, đồng thời còn có thể cùng võ sư khác học hỏi lẫn nhau, Lâm Miểu Miểu cũng tính phí phạm toàn bộ thời gian ở đây, liền khéo léo từ chối lời mời của Vương Trữ.

      “Chào các bạn, tôi là huấn luyện viên mới của các bạn Lâm Miểu Miểu, các bạn có thể gọi tôi là Lâm, tôi là đai đen tứ đẳng ITF(1), Lâm Miểu Miểu sau khi giới thiệu đơn giản về mình, dùng ánh mắt ra hiệu với trợ giảng Tạ Thầm có thể bắt đầu chương trình dạy học.

      Thời gian Lâm Miểu Miểu lên lớp từ 3 giờ đến 4 giờ 30 chiều, nửa giờ là tiết học, hết tiết còn có thể chiếm phòng tập trống của câu lạc bộ, tự mình luyện thêm.

      “Cúi chào!”

      Sau khi kết thúc giờ học, có mấy cậu con trai hoạt bát lập tức xông tới.

      Lâm, vừa nãy cú đá xoay biểu diễn, cực suất, em luyện bao lâu mới có thể đá ra như vậy?”

      Lâm, học Taekwondo lâu như vậy, mới có đai đen tứ đẳng? Em cảm thấy các huấn luyện viên có tiếng là đai đen ngũ đẳng cũng lợi hại bằng ……”

      Lâm, cái đó, bao nhiêu tuổi rồi?”

      Lâm, có bạn trai chưa?”

      “……”

      Mặc dù Lâm Miểu Miểu tính tình lãnh đạm, nhưng đối với học sinh của mình, vẫn rất kiên trì, với những đứa trẻ chưa trưởng thành mười mấy tuổi này, có cách nào bày ra bộ dạng sinh vật lạ chớ lại gần, trong nhất thời bị quấn lấy gáy đổ cả mồ hôi, những học viên này ở Z thị còn khó chơi hơn so với những học viên trước đây của .

      “Năm nay tôi 21 tuổi, có bạn trai, nhưng kết hôn!” Lâm Miểu Miểu mà trả lời ràng, phỏng chừng sau này còn bị bám riết, vì vậy thẳng thắn giải quyết dứt khoát.

      ạ, huấn luyện viên, 21 tuổi, em tin, có bạn trai, em tạm thời tin, nhưng ! ! kết hôn rồi, xem chúng em là đứa trẻ 3 tuổi chắc?”

      Lâm Miểu Miểu cũng lười giải thích, vốn muốn ở lại lúc, luyện quyền cước, nhưng giờ đây, cứ chuồn sớm hơn.

      Lâm Miểu Miểu chào Tạ Thầm, rồi đến phòng thay quần áo, lúc mới thay xong quần áo ra, lại bị người ở cửa gọi lại, Lâm Miểu Miểu quay đầu nhìn, ràng là Lý Minh người buổi sáng chạy bộ gặp, Lý Minh mặc quần áo thể thao, cười đến, “ trùng hợp, sáng gặp ở công viên chạy bộ, chiều lại gặp ở câu lạc bộ thể hình.”

      Lâm Miểu Miểu gật đầu chào, cũng định cùng Lý Minh trò chuyện tiếp, “Vậy, tôi trước.”

      “Tôi đưa về?” Lý Minh mỉm cười hỏi.

      Lâm Miểu Miểu lắc đầu, “Tôi lái xe của mình đến.”

      Lý Minh cũng miễn cưỡng, mỉm cười gật đầu: “Vậy sáng mai gặp ở công viên Đông Ngạn.”

      Sáng sớm mỗi ngày Lâm Miểu Miểu đều chạy bộ, về Z thị cũng định thay đổi, chỉ là lời này của Lý Minh, nghe ra dường như có gì đó bình thường?

      Buổi tối lúc Lâm Miểu Miểu về đến nhà, Tông Chính ngồi sô pha phòng khách, vừa thấy dùng giọng lạnh lùng chất vấn: “Lâm Miểu Miểu, nghe điện thoại cuả tôi, còn tắt máy, chán sống rồi có phải hay ?”

      Vở kịch <<Tôi muốn thế>>

      ngày nào đó, Tông Chính mang Lâm Miểu Miểu tham gia buổi tụ họp của Đỗ Thiếu Khiêm, trong lúc ăn Tông Chính nhiều lần nổi giận.

      Dẫn chứng thứ nhất: Tông Chính nhất định bắt Lâm Miểu Miểu làm món khác cho mình, được rồi, đám bạn của Tông Chính cũng biết việc xoi mói bắt bẻ này, thể ăn được những món người ngoài làm, nhưng lúc Lâm Miểu Miểu làm, vì sao người đàn ông như cậu ta nhất định phải đến dựa vào cửa phòng bếp? Giám sát sao?

      Dẫn chứng thứ hai: ràng Đỗ Thiếu Khiêm bảo người kê cái ghế bên cạnh Tông Chính cho Lâm Miểu Miểu, Tông Chính nghiêm khắc từ chối, sau đó nhất định để Lâm Miểu Miểu ngồi đùi mình.

      Dẫn chứng thứ ba: Đây là điểm quan trọng nhất! Sau khi nhận thấy ánh mắt khác thường của mọi người, Tông Chính bực mình kéo khuôn mặt của Lâm Miểu Miểu che chắn trước ngực, lạnh lùng : “Các ông nhìn chằm chằm vợ tôi làm gì nhìn cái gì mà nhìn?”

      Mọi người: “……”

      Đỗ Thiếu Khiêm nhịn được : “Cậu có thể hơn ? Tôi còn chưa kết hôn đấy?”

      Tông Chính cười cười: “Tôi cứ muốn thế đấy, cậu quản được à?”

      Mọi người im lặng, trao đổi ánh mắt với nhau.

      Sau đó có người cảm khái : “Cuộc sống của Tông Chính được chia làm hai trường hợp, khi Lâm Miểu Miểu có mặt, khi Lâm Miểu Miểu vắng mặt, hoàn toàn phải người.

      Mọi người gật đầu tới tấp.

      Chú thích:

      (1) Taekwondo có 2 môn phái: ITF và WTF

      ITF là viết tắt của Liên đoàn Taekwon-Do quốc tế (tiếng : International Taekwon-Do Federation) là hệ phái võ quyền do cựu thiếu tướng Hàn Quốc Choe Hong Hui sáng lập ngày 22 tháng 3 năm 1966
      Last edited by a moderator: 17/8/14
      Trúc Chi, Khanh¥Ni, Juuni3 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 17 – ĐÊM DÀI ĐẰNG ĐẴNG
      Edit: Dương Quyên

      Buổi tối lúc Lâm Miểu Miểu về đến nhà, Tông Chính ngồi sô pha phòng khách, vừa thấy dùng giọng lạnh lùng chất vấn: “Lâm Miểu Miểu, nghe điện thoại của tôi, còn tắt máy, chán sống rồi có phải hay ?”

      Lâm Miểu Miểu xem thường tồn tại của Tông Chính, nhấc rau quả vừa mua ở siêu thị vào phòng bếp.

      Tông Chính hai tay đút túi quần, cũng chậm chạp theo vào: “Câm rồi à?”

      Lâm Miểu Miểu đặt túi đồ ăn trong tay lên bàn, quay đầu hằm hằm nhìn Tông Chính: “ thấy phiền à!”

      Tông Chính vốn vì Lâm Miểu Miểu nhận điện thoại lại tắt máy, trong lòng vui, nhưng vừa thấy Lâm Miểu Miểu phát hỏa, tâm trạng của lập tức giống như trời quang mây tạnh, cười rộ lên: “ phiền!”

      Khóe môi Lâm Miểu Miểu giật giật: “Phiền!”

      phiền!”

      “Tôi phiền!”

      “Tôi phiền!”

      “……”

      Năm phút sau, tiếng Lâm Miểu Miểu càng hét to hơn, “Phiền! Phiền! Phiền! “

      Tông Chính ngược lại như gió mây bay, dựa vào cửa bếp, bộ dạng lười biếng đáp câu, “ phiền, phiền, phiền.”

      Lâm Miểu Miểu bị nghẹn lúc, cảm thấy cứ tiếp như vậy là giống hai người mất trí cãi lộn, người là đồ con lợn”, người kia mới là đồ con lợn”, sau đó vô hạn tuần hoàn!

      Lâm Miểu Miểu hừ lạnh, ném ra hai chữ: “Ngây thơ!”

      Tông Chính khẽ cười, nhìn Lâm Miểu Miểu chằm chằm nghiêm túc : “ quả thực rất ngây thơ!”

      Lâm Miểu Miểu thể cảm xúc rửa sạch phân loại rau và hoa quả xong, xoay người ra khỏi bếp, lúc qua người Tông Chính, Tông Chính cả mặt đều là nét cười nắm cổ tay Lâm Miểu Miểu, “ đâu!”

      Lâm Miểu Miểu nghiêm mặt lại, “ quản nhiều quá đấy!”

      “Tôi quản ai quản.”

      “Ai cần quản! !”

      cần tôi quản!”

      “……”

      Lâm Miểu Miểu im lặng, đuôi mắt giật giật hai cái, lại bị Tông Chính lôi ra mấy câu cãi nhau lặp lại như người mất trí “ là đồ con lợn”, “ mới là đồ con lợn”.

      Lâm Miểu Miểu cười lạnh hơi nghiêng người, khuỷu tay thúc vào bụng Tông Chính, Tông Chính rên lên, chẳng những buông tay, đột nhiên còn dùng sức cầm lấy cổ tay của Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu vừa muốn cong gối đánh trả, nhưng ngờ Tông Chính đột nhiên khom lưng, và Tông Chính cho dù tấn công, hai bên đều rất có chừng mực, tấn công bộ phận quan trọng, Tông Chính bỗng nhiên khom lưng thấp đầu, Lâm Miểu Miểu chỉ có thể co chân lại, nhưng khoảnh khắc dừng lại bị Tông Chính ôm lấy bắp đùi, ôm dọc cả người , vác lên vai.

      Hai chân Lâm Miểu Miểu vừa đá Tông Chính, hai tay Tông Chính liền giống như dây sắt quấn chặt chân , cảnh cáo: “Lộn xộn nữa, tôi đánh mông !”

      Lâm Miểu Miểu cứng đờ, nắm đấm nắm chặt dường như hận muốn ở sau lưng Tông Chính đấm vài quyền, lòng Lâm Miểu Miểu rất , Tông Chính đánh , nhiều lắm cũng chỉ ăn đậu hũ, cho nên luôn khống chế lực đánh, khỏi có chút khoa trương, mới đánh mấy quyền, hình như lại đánh lên vết thương xanh tím tên cơ thể Tông Chính, Tông Chính cả người run lên, Lâm Miểu Miểu im lặng dừng tay, trong lòng biết có cảm giác gì, giống như đánh vào tâm trạng con người càng thêm buồn bực hơn.

      “Thả tôi xuống.”

      “Vội gì? Vác thêm lúc nữa!”

      Phần bụng mềm mại của Lâm Miểu Miểu đặt bờ vai rắn chắc của Tông Chính, cũng hề thoải mái, nghe thấy lời ấy môi lại giật, đến cùng còn gì để : “Đổi tư thế !”

      Tông Chính nhanh chóng tiếp thu chấp nhận, đặt Lâm Miểu Miểu xuống đất, dự định đổi thành ôm ngang, hai chân Lâm Miểu Miểu vừa chạm đất, nhanh nhẹn lùi về sau hai bước, Tông Chính đưa tay vẫy, “Nhanh lại đây, tôi thử xem tư thế nào thuận tiện!”

      Lâm Miểu Miểu nét mặt thay đổi xoay người định , Tông Chính chân dài bước đến, hai bước đuổi kịp, kéo Lâm Miểu Miểu lại, còn bổ sung phê bình ba chữ: “Đồ bịp bợm!”

      Lâm Miểu Miểu cố sức cũng hất được tay Tông Chính, “Rốt cục muốn làm gì?”

      “Ôm !”

      Lâm Miểu Miểu bực lại thể gì, mặc dù việc đánh nhau lần này là ra tay trước, nhưng cũng có muốn đánh với Tông Chính đâu, chẳng lẽ để ta ôm, Lâm Miểu Miểu nhẫn lại mấy giây, tìm lí do từ chối: “Tôi muốn tắm!”

      Lâm Miểu Miểu vận hoạt động tốn sức ở câu lạc bộ Tuyết Vực mấy tiếng đồng hồ, cả người đầy mồ hôi, lại quen tắm ở nhà tắm công cộng của câu lạc bộ, chịu đựng về đến nhà, nhưng vừa mới về đến nhà bị Tông Chính chặn lại, tuyệt đối có lý do tin tưởng, “ôm” mà Tông Chính , khẳng định phải hai phút có thể xong, sau khi ôm xong, với nhân phẩm của ta, chắc chắn lại muốn động tay động chân.

      Lâm Miểu Miểu trong lòng bỗng nhiên có sức lực, ta động tay động chân, sau đó hai người tiếp tục đánh, ngày qua ngày……, Lâm Miểu Miểu hối hận ruột xoắn lại, nếu sớm biết Tông Chính là người như vậy, tuyệt đối kết hôn cho xong chuyện như vậy.

      Lâm Miểu Miểu tỏ ý muốn tắm, Tông Chính rút tay về, cười hỏi: “Tôi giúp tắm?”

      Lâm Miểu Miểu còn chìm đắm trong hối hận khôn cùng, quả thực có tâm trạng đối chọi với Tông Chính, xoay người lên lầu.

      Sau khi tắm xong, Lâm Miểu Miểu vừa ra khỏi phòng tắm, thấy Tông Chính nhàn nhã nằm giường , Lâm Miểu Miểu càng hối hận hơn, người này hồn tan a a a a! ! ! !

      Tông Chính nhìn , ánh mắt nóng như bàn ủi, Lâm Miểu Miểu nét mặt thay đổi sấy khô mái tóc, Tông Chính từ giường đứng dậy, động tác của mang theo biếng nhác, giọng lại rất trầm tĩnh: “Để tôi ôm cái.”

      Lâm Miểu Miểu như gặp phải địch lớn, lấy giọng nghiêm túc cứu vớt thế giới : “Tôi phải làm cơm tối!”

      Tông Chính chăm chú nhìn cười, Lâm Miểu Miểu bị nụ cười của Tông Chính làm cho phát cáu, còn buồn bực Tông Chính cư nhiên thể mặt dạn mày dày quấn lấy, Tông Chính cười mỉm hỏi: “Nấu cơm xong, ăn cơm, ăn cơm xong, rửa bát, rửa bát xong……, phải dọn vệ sinh đúng ? À, còn có thể giặt quần áo nữa.” Tông Chính đến đây, hình như còn than vãn, “đêm dài đằng đẵng……”

      Lâm Miểu Miểu ngắm nụ cười xấu xa của Tông Chính, lặng thầm nghĩ, tại sao nhất định phải cho Tông Chính ôm nhỉ? Thiếu chút nữa bị lừa rồi!

      Ăn cơm tối xong, Lâm Miểu Miểu bắt đầu cọ nồi rửa bát dọn dẹp phòng bếp, lúc sau nhắc Tông Chính đứng ở cửa: “Mặt của ngày mai chắc gần khỏi, gọi quản gia của về được rồi.”

      Tông Chính “ừ” tiếng, bộ dạng lười biếng dựa vào cửa bếp, ánh mắt rơi người Lâm Miểu Miểu mặc tạp dề màu trắng, nháy mắt trong đầu phác họa bộ dáng Lâm Miểu Miểu mặc quần áo người hầu, nét nặt thay đổi nấu cơm, Tông Chính bỗng cảm thấy nóng bừng.

      Lâm Miểu Miểu bị ánh mắt xấc xược vô lối của , quấy rối làm cho trong lòng khó chịu, lúc rửa đồ ăn nấu cơm, ở cửa nhìn gần nửa tiếng đồng hồ, bây giờ còn nhìn nữa, ta rất nhàn rỗi đúng ?

      Lâm Miểu Miểu chịu đựng lúc, hỏi ra miệng, Tông Chính bộ dạng tươi cười suy ngẫm: “Đúng là rất rảnh rỗi.”

      Lâm Miểu Miểu ở trong phòng bếp hết nhìn đông lại nhìn tây, phát còn việc gì để làm, chuẩn bị ra, Tông Chính đứng thẳng người, chắn ở cửa, cười tít mắt giang hai tay: “Tôi ôm qua.”

      Lâm Miểu Miểu nhăn mặt nhìn , Tông Chính xắn tay áo sơ mi đến tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay bắp thịt rắn chắc, thanh ràng: “Cái này được gọi là súng đẻ ra chính quyền(1), Lâm Miểu Miểu, ý kiến trái ngược, chính để quyết định thắng bại!”

      Lâm Miểu Miểu nhìn Tông Chính nóng nòng muốn thử, càng thêm càng thêm hối hận, chẳng lẽ lại phải đánh? lại có khuynh hướng bạo lực, đối phương còn là nạn nhân, là chịu đủ rồi, Lâm Miểu Miểu do dự, nếu ôm ôm?

      Tông Chính thấy Lâm Miểu Miểu như cũ nhúc nhích gì, đến trước mặt , ôm ngang lên, Lâm Miểu Miểu ngửa đầu nhìn mặt cúi xuống, Tông Chính khẽ cười, dường như tâm trạng rất vui vẻ, đường từ phòng bếp ôm đặt sô pha phòng khách.

      Lâm Miểu Miểu còn bất ngờ, Tông Chính nhanh như vậy tính buông tha cho , Tông Chính sô pha

      ngồi kề sát , sau đó ôm eo , ấn sườn mặt vào trong ngực mình.

      Cảm giác này đối với Lâm Miểu Miểu mà , vô cùng xa lạ, chóp mũi là hơi thở nam tính thuần khiết, nhiệt độ nóng bỏng, còn có vị rượu thuốc gay mũi.

      Lâm Miểu Miểu vừa ngọ ngoạy, đỉnh đầu vang lên thanh nhàng của Tông Chính, “Tôi muốn ôm , bằng lòng, ý kiến thống nhất, đành phải đưa ra thỏa hiệp, thấy thế nào?”

      Lâm Miểu Miểu chuẩn bị xem tình huống trước rồi mới quyết định thỏa hiệp hay , mấy giờ sau, Tông Chính cư nhiên lại có động tay động chân, chỉ đơn giản như vậy ôm , Lâm Miểu Miểu chăm chú xem ti vi, hình ảnh ti vi truyền đến đồng tử, nhưng truyền đến não . Tông Chính ngoài tính tình bất định và cái miệng hay cáu kỉnh, cũng có lúc ôn hòa, từ lúc ăn cơm tối đến khi ngủ, ta quát lêncâu nào, dường như tâm trạng rất tốt.

      Lâm Miểu Miểu suy đoán, hay là vì thỏa hiệp, cho nên tâm trạng rất tốt? Nếu là như vậy, sau này cố gắng nhường ta chút, sống chung với nhau phải dễ dàng hơn sao? Dù sao khoảng thời gian phải sống dưới mái nhà, cũng muốn cả ngày đánh đánh đấm đấm, hơn nữa còn tay chân đánh tới đánh lui, mỗi lần đánh đánh lại đều bị sàm sỡ.

      Buổi tối khi ngủ, Tông Chính tắm rửa xong, thúc giục Lâm Miểu Miểu bôi thuốc, sau khi bôi thuốc xong, Lâm Miểu Miểu lại bắt đầu đuổi người , Tông Chính liếc mắt nhìn , mặn nhạt bỏ lại câu: “ muốn ngủ cùng tôi, lúc đó cũng đừng gả cho tôi!”

      Lâm Miểu Miểu im lặng, ngoài miệng là đuổi người, kỳ thực trong lòng hiểu , Tông Chính chắc chắn nằm ì ngủ giường , Lâm Miểu Miểu tắt đèn rụt người vào trong ổ chăn, đưa lưng lại với Tông Chính.

      Trong bóng tối, Tông Chính xê dịch sang bên Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu xê dịch ra mép giường.

      Sáng ngày hôm sau, Lâm Miểu Miểu mở mắt, trong lòng cả kinh, khuôn mặt của và Tông Chính đối diện nhau, gần trong gang tấc, có thể nghe thấy tiếng hít thở, cánh tay của gác lên lưng , nếu như phải cánh tay này của Tông Chính, Lâm Miểu Miểu đoán mình bị chen rơi xuống giường mất rồi, Lâm Miểu Miểu chăm chú nhìn vẻ mặt khi ngủ của Tông Chính sửng sốt vài giây, suy tư phút, cuối cùng đè nén kích động đạp người xuống dưới đất.

      Lâm Miểu Miểu thức dậy, thay quần áo ra công viên Đông Ngạn, lại gặp lại Lý Minh, Lý Minh cùng chào hỏi, vẫn duy trì tốc độ đều đặn theo bên cạnh , thỉnh thoảng giới thiệu vài câu về món ăn gần đây.

      ta năng nho nhã, kiến thức uyên bác, thái độ ấm nóng, thực khiến người khác thể chán ghét, cho dù con người Lâm Miểu Miểu thích cùng người khác gặp gỡ như vậy, cũng sẵn lòng nghe chuyện, đương nhiên phần lớn đều là Lý Minh , Lâm Miểu Miểu thỉnh thoảng mới trả lời nhát gừng tiếng.

      “Gần đây mới mở nhà hàng ăn sáng món Quảng Đông, ăn thử ?”

      Lâm Miểu Miểu nghĩ đến Tông Chính trong nhà, lắc đầu. Lý Minh bị cự tuyệt cũng để tâm, rất nhanh thay đổi chủ đề.

      Sau khi cùng Lý Minh tạm biệt, Lâm Miểu Miểu quay về nhà, Tông Chính mặc tây trang màu đen và áo sơ mi cùng màu, kéo tay áo ngồi sô pha xem tin tức buổi sáng, Lâm Miểu Miểu khó hiểu đóng cửa đến, Tông Chính nghiêm mặt : “Tối Trường Nguyệt Loan ăn cơm, đến lúc đó tôi về đón .”

      Lâm Miểu Miểu ngẩn ra, hỏi: “Là nhà của bố mẹ ?”

      “Ừ. nấu cơm! Tôi đói rồi!”

      Chú thích:

      (1) Đây là câu nổi tiếng của Mao Trạch Đông: Chính trị là chiến tranh có đổ máu, trong khi chiến tranh là chính trị có đổ máu; Súng đẻ ra chính quyền: Lấy nông thôn bao vây thành thị…
      Last edited by a moderator: 17/8/14
      Mai Trinh, Trúc Chi, Khanh¥Ni5 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 18 – ĐƯA CƠM TRƯA
      Edit: Dương Quyên

      Lâm Miểu Miểu nhìn sắc mặt của Tông Chính nghĩ, ôn hòa hôm qua quả nhiên là ảo giác, sáng sớm bắt đầu bày cái vẻ mặt này ra với .

      “Trưa tôi về nhà ăn cơm, đem qua cho tôi.”

      Lâm Miểu Miểu vừa chau mày, khóe môi Tông Chính nhếch lên cười giễu cợt: “Sao nào? Đưa cơm cũng được? luôn mồm muốn bù đắp cho tôi, thực tế vừa đánh vừa đá tôi, chỉ làm còn biết xấu hổ!”

      Lâm Miểu Miểu trong lòng biết Tông Chính cố ý bảo đưa cơm, cứ mực bắt hứa hẹn làm để bù đắp, từ học Taekwondo, thêm vào đó có dạy dỗ của sư phụ Phác Hoằng Hi, Lâm Miểu Miểu đối với đức tính thành giữ lời luôn hết sức xem trọng, cho nên tuân thủ lời hứa quay trở về Z thị vì Lâm gia mà kết hôn, giờ đây bị Tông Chính gây khó dễ, có biện pháp từ chối, hình như những chuyện gần đây làm, thực hơi quá đáng, Lâm Miểu Miểu lăn tăn trả lời: “Biết rồi.”

      Sau bữa sáng, Tông Chính lại lần nữa sai Lâm Miểu Miểu bôi thuốc, vừa soi gương, xác định vết bầm mặt tan gần hết, mới mặc tây trang rời khỏi nhà, vừa vào đến bàn công tác, thư ký Giang Trạch đưa đến chồng văn kiện dày, và cái hộp .

      Tông Chính lúc này mới nhớ đêm tân hôn phải ăn cục tức, giường trằn trọc ngủ được, thầm hận bản thân thể xuống tay đánh Lâm Miểu Miểu, liền gửi cho Giang Trạch cái tin nhắn, bảo Giang Trạch mua con chó hung dữ, làm tay chân.

      Giang Trạch vội vàng giới thiệu huyết thống Ngao Tạng, cách nuôi, Tông Chính gì nhìn chằm chằm vào cái vật cuộn tròn trong cái hộp , tiểu Ngao Tạng 3 tháng tuổi……

      Tông Chính cảm thấy buổi tối hôm đó nhất định đầu óc u mê, mới mắc phải sai lầm ngu ngốc.

      11 giờ trưa, Tông Chính gọi điện cho Lâm Miểu Miểu, nhắc nhớ đưa cơm, Lâm Miểu Miểu nấu cơm xong, mình ăn trước, sau đó mới mang hộp cơm lái xe đến công ty của Tông Chính.

      Hồng Quế Nhai, là khu trung tâm của Z thị, vừa đến giờ tan làm, trật tự giao thông ở Hồng Quế Nhai gần như bị phá hỏng, tổng bộ của tập đoàn Tông thị nằm Hồng Quế Nhai, chặng đường từ hoa viên Thế Kỷ đến Hồng Quế Nhai bình thường đến 10 phút xe, nhưng vì tắc đường, sau khi Lâm Miểu Miểu xuất phát mất gần tiếng đồng hồ mới đến nơi, Tông Chính liên tục gọi mấy cuộc điện thoại thúc giục.

      Lâm Miểu Miểu phải lần đầu đến Hồng Quế Nhai, câu lạc bộ Tuyết vực cũng nằm Hồng Quế Nhai, cách tòa nhà tổng bộ tập đoàn Tông thị rất gần.

      Tổng bộ của tập đoàn Tông thị còn được gọi là “Tháp đồng hồ”, được gọi như vậy vì đồng hồ ở tầng cao nhất của tòa nhà là chiếc đồng hồ cực lớn được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, mỗi khi chẵn giờ, cả khu Hồng Quế đều có thể nghe thấy tiếng chuông đong đưa gõ vang “Tháp đồng hồ”. Tháp đồng hồ tổng cộng có 66 tầng, ở Hồng Quế Nhai mặc dù phải tòa nhà cao nhất, nhưng vì người nắm quyền bên trong nó, lại trở thành công trình kiến trúc mang tính tiêu biểu của Hồng Quế Nhai, phòng làm việc của Tông Chính ở tầng thứ 50.

      Lâm Miểu Miểu mang theo hộp cơm cỡ nồi cơm điện , ở khu vực thang máy chờ thang máy, thời gian đúng 12 giờ 30, vốn là thời gian nghỉ ngơi, nhưng khu vực thang máy vẫn có người qua lại như bình thường, Lâm Miểu Miểu thực muốn cùng nhiều người như vậy chen chúc, đợi qua mấy đợt, mới miễn cưỡng bước vào trong thang máy tương đối ít người, đợi thang máy lên đến tầng 20, Lâm Miểu Miểu nhìn chằm chằm thang máy lại xuống tầng 1, lập tức choáng váng, đợi lúc lần nữa quay xuống tầng 1, mới phát , khu vực thang máy của tập đoàn Tông thi, bởi vì nguyên do tầng gác quá cao, để nâng cao hiệu suất, được chia ra làm mấy khu vực, mà vừa mới thang máy từ tầng 1 đến tầng 20.

      Lâm Miểu Miểu còn ảo não, điện thoại lại vui sướng vang lên, Lâm Miểu Miểu nhìn tên hiển thị điện thoại, trong giọng mang theo tức giận, “Đến ngay đây!”

      “10 phút trước ở trong thang máy, rốt cục đâu hả?”

      “Cứ như vậy, gác máy đây! !” Lâm Miểu Miểu cũng lười giải thích mình vào nhầm thang máy, lúc này nhìn chuẩn, bước vào trong cái thang máy, còn đặc biệt hỏi thăm người đàn ông nhìn qua rất nhã nhặn bên cạnh, xem có thể đến tầng 50 hay .

      Giang Trạch kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu, tháp đồng hồ phải tùy tiện người nào cũng có thể vào, trước ngực Lâm Miểu Miểu có thẻ nhân viên, rút cục ta vào đây bằng cách nào? Giang Trạch trong lòng thực ra có đáp án, chắc là mấy vị bảo vệ kia thấy Lâm Miểu Miểu xinh đẹp, thả cửa cho vào, lát nữa phải chỉnh đốn nghiêm khắc bộ phận bảo vệ mới được.

      Còn nữa, tầng 50, vậy chính là phòng làm việc của sếp Tông à, xinh đẹp như vậy, mang hộp cơm……

      Nếu là trước kia, Giang Trạch tuyệt đối nghĩ đến lên chỗ Tông Chính, nhưng mấy hôm trước Tông Chính cố ý trốn Lâm nào đó……., nguyên nhân chủ yếu có lẽ là Lâm Miểu Miểu quá mức chướng mắt, thân hình của cao gầy, ít nhất cũng phải 1m70, chỉ mặc quần âu và áo thu đông mũ liền đơn giản, trang điểm, cũng có thể khiến người khác dời được tầm mắt, đối tượng đưa cơm này, ngoài Tông Chính ra, Giang Trạch nghĩ ra được người thứ hai.

      Ý nghĩ trong đầu Giang Trạch vừa đảo lại, trước đây Tông Chính hễ có tiệc xã giao đều về nhà ăn cơm, hôm nay tự dưng lại ở lại công ty, giờ cơm trưa Giang Trạch còn hỏi Tông Chính, có muốn đặt cơm giúp , Tông Chính cần, Giang Trạch bỗng nhiên thấy được chân tướng, lại cẩn thận nhớ lại Lâm kia mấy ngày trước, quả nhiên cảm thấy giọng rất quen……, vừa khéo Tông Chính lại giống lẽ thường nghỉ ngơi 2 ngày, Giang Trạch nín nghẹn lúc, hai mắt sáng ngời nhìn Lâm Miểu Miểu, thử dò hỏi: “ Lâm?”

      Lâm Miểu Miểu quay đầu nhìn Giang Trạch, tin chắc mình quen người đàn ông nhã nhặn này, nhưng Lâm Miểu Miểu là ai, đó là đối tượng bình thường bị người khác bắt chuyện, cũng thèm để ý, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào những con số ngừng nhảy lên thang máy.

      Giang Trạch trong lòng giống như vuốt mèo, liên tục cào cào, trong đầu suy nghĩ miên man, bất quá đối phương đeo lên khuôn mặt lạnh lùng, Giang Trạch cũng ngượng tiếp tục hỏi đến cùng.

      Đợi lúc thang máy dừng ở tầng 50, Giang Trạch cuối cùng nhịn được, dò hỏi: “ Lâm đến tìm sếp Tông?”

      Lâm Miểu Miểu “ồ” tiếng, mới được hai bước, quay đầu hỏi Giang Trạch câu: “Phòng làm việc của Tông Chính ở đâu?”

      Nội tâm Giang Trạch có phần tranh chấp, cũng có nên đưa Lâm Miểu Miểu đến phòng làm việc của Tông Chính nữa, mấy hôm trước, Tông Chính còn cố tình nhận điện thoại của Lâm Miểu Miểu, rối cả lên, nghe thấy điện thoại của Lâm Miểu Miểu reo.

      Lâm Miểu Miểu cau mày, tức tối khẽ vào trong điện thoại: “Đến rồi! Đừng gọi nữa! Phiền!” Lâm Miểu Miểu ngắt điện thoại, bực bội mặt còn chưa thu lại, quay đầu hỏi Giang Trạch: “Phòng làm việc của Tông Chính ở đâu?”

      “Hả……, tôi đưa .” Giang Trạch trong lòng suy đoán điện thoại vừa gọi tới, có lẽ là Tông Chính, chỉ là……, nếu là Tông Chính gọi tới, Giang Trạch trong lòng bắt đầu gào thét rồi.

      Nếu quen biết Tông Chính, cho rằng là đại thiếu gia tao nhã trầm tĩnh, phong độ dịu dàng, nhưng hiểu con người , mới biết người này căn bản là tính khí nóng nảy, có thù tất báo, đặc biệt là người đàn ông bụng dạ hẹp hòi, Lâm này, dù tuổi còn , nhưng dám lớn tiếng với Tông Chính……, Giang Trạch nhanh chóng vạch ra đẳng cấp của Lâm Miểu Miểu là cấp “ thể trêu trọc”.

      Giang Trạch dẫn Lâm Miểu Miểu đến cửa phòng làm việc của Tông Chính, gõ cửa.

      “Vào .”

      Tông Chính từ phía sau bàn làm việc ngẩng đầu, bỏ bút máy trong tay xuống gào lên với Lâm Miểu Miểu: “Lâm Miểu Miểu, là con rùa, hay là ốc sên, đưa bữa cơm, cũng có thể mất hai tiếng đồng hồ?”

      Lâm Miểu Miểu hừ tiếng: “ tiếng 18 phút!”

      tổng cộng cúp 3 cú điện thoại của tôi, Lâm Miểu Miểu……” Tông Chính muốn tiếp, vừa nhìn bên cạnh Lâm Miểu Miểu còn có Giang Trạch theo, ánh mắt Tông Chính bỗng chốc sầm xuống, giọng hệt như gió thổi gào thét trong núi băng, “Giang Trạch, tại sao cậu còn ở đây?”

      Trong nháy mắt Giang Trạch bị ánh mắt của Tông Chính đóng băng toàn thân cứng ngắc, nghĩ sau khi đưa Lâm Miểu Miểu đến, chào Tông Chính rồi , chỉ có điều hai người vừa thấy mặt, cãi nhau ngay, ai cũng đếm xỉa đến , xấu hổ hoảng hốt, được, cũng xong.

      “Tôi ngay đây!” Giang Trạch như được đại xá nhanh chóng chạy lấy người, sau khi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.

      Giang Trạch vừa rời khỏi phòng làm việc của Tông Chính, bị 7, 8 đồng nghiệp ở lại trực gọi, ánh mắt hỏi thăm nghe ngóng đầy hiếu kì, Giang Trạch trong lòng lạnh run, nên thấy bất cứ điều gì nên thấy? Bởi vậy chắc bị “diệt khẩu” nhỉ? Nhưng giọng ánh mắt vừa rồi của Tông Chính, Giang Trạch lại cảm thấy mình có vẻ đụng vào họng súng rồi, Giang Trạch im lặng hồi, lại nhịn được phỏng đoán Lâm bỗng nhiên nhảy ra này, rốt cục có quan hệ gì với Tông Chính, cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn……, Giang Trạch lại bắt đầu suy nghĩ miên man, hoặc là có thể tìm cách lôi kéo làm quen?

      Lâm Miểu Miểu là người trước nay quan tâm đến ánh mắt của người khác, người khác đối xử với ra sao, người của tập đoàn Tông thị bàn tán về như thế nào, căn bản nghĩ tới, Lâm Miểu Miểu đặt hộp cơm lên bàn làm việc của Tông Chính, “Tôi trước.”

      “Chờ tôi ăn xong, mang hộp cơm về!”

      “Buổi tối tự đem về.” Lâm Miểu Miểu cứng rắn bỏ lại câu, xoay người muốn , vừa xoay người ánh mắt lại vô tình rơi vào chiếc bàn bên cạnh sô pha, đó là cái hộp màu cà phê, vật lông xù động đậy.

      Bước chân của Lâm Miểu Miểu chịu kiểm soát về phía đó, đẩy cái nắp đậy nửa cái hộp, cái đầu lông xù màu đỏ thò ra, con mắt ướt át vô tội nhìn .

      Lâm Miểu Miểu ngây người, sau đó đưa tay sờ cái đầu ấy. Tông Chính đứng dậy mang theo hộp cơm tới, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức nhíu mày chế giễu: “Bị cắn ra đấy, tôi cũng có thời gian đưa tiêm vắc-xin phòng dại đâu!”

      Lâm Miểu Miểu nét mặt thay đổi nhìn lướt qua , giơ ngón tay chọc chọc vào tiểu Ngao Tạng, tiểu Ngao Tạng vươn cái lưỡi mập mạp liếm liếm ngón tay Lâm Miểu Miểu, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của Lâm Miểu Miểu giống như băng tuyết tan, ngồi xổm bên cạnh chiếc bàn, ánh mắt cùng ánh mắt của tiểu Ngao Tạng giao nhau.

      Lâm Miểu Miểu hỏi, “Chó của à?”

      “Ừ.”

      “Nó gọi là gì?”

      Tông Chính mở hộp cơm, nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu cười như cười: “Nó gọi là ‘Võ Tòng’!”

      “‘Võ Tòng ?’” Lâm Miểu Miểu hoàn toàn nghĩ nhiều, đưa ngón tay bắt đầu đùa ‘Võ Tòng’.

      “Buổi trưa cho nó ăn chưa?” Lâm Miểu Miểu lại hỏi.

      Tông Chính vừa bày các món ăn trong hộp ra, nghe vậy gắp miếng xương có thịt bỏ trước mặt ‘Võ Tòng’.

      “Này, nó vậy, thể ăn cái này! Tại sao có trách nhiệm như vậy hả?” Lâm Miểu Miểu vứt cái miếng xương ra, đứng lên khiển trách, sau đó ra cửa.

      đâu?”

      “Tôi mua ít thức ăn cho nó.” Lâm Miểu Miểu vừa dứt lời, người vội vàng hấp tấp rời khỏi phòng làm việc.

      Tông Chính nhìn chằm chằm ‘Võ Tòng’, ‘Võ Tòng’ vô tội nhìn , Tông Chính bỗng nhiên đối với cơm canh của mình có khẩu vị ăn uống, vừa lôi chuyện cũ, vừa thúc giục, vừa uy hiếp, mới được Lâm Miểu Miểu đem cơm, kết quả Lâm Miểu Miểu vừa nhìn thấy ‘Võ Tòng’, chủ động mua đồ ăn cho nó, phút chốc sắc mặt Tông Chính xấu hẳn.

      Chú thích:

      (1) Chó ngao Tây Tạng hay còn gọi là Ngao Tạng là giống chó Ngao được người Tây Tạng nuôi và huấn luyện để bảo vệ gia súc và bảo vệ cuộc sống của những người dân bản địa vùng núi Himalaya khỏi những con thú hoang như chó sói, hổ, gấu và để canh gác các tu viện ở Tây Tạng. Chó ngao Tây Tạng được cho là Chúa tể của thảo nguyên và được mô tả là To hơn chó sói, mạnh hơn báo hoa và nhanh hơn hươu nai. Có khả năng chó ngao Tây Tạng là tổ tiên của 1 số giống chó ngao ngày nay.
      Last edited by a moderator: 17/8/14
      Mai Trinh, Trúc Chi, Khanh¥Ni6 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 19 – TÔNG NHAN
      Edit: Dương Quyên

      Hơn 10 phút sau, Lâm Miểu Miểu xách cái túi về, từ trong túi lấy ra lấy hộp sữa hỏi Tông Chính, “Ở đâu có nước.”

      biết!” Tông Chính quét mắt nhìn con chó ngây thơ, càng thấy ngứa mắt.

      Lâm Miểu Miểu nhiệt tình giảm, tinh thần cũng vui vẻ như đứa bé , cầm đồ hỏi Giang Trạch, Giang Trạch còn nhiệt tình giúp đỡ.

      “Giang Trạch, cậu rất rảnh rỗi có đúng ?”

      Giang Trạch nhiệt huyết tràn trề giới thiệu huyết thống của ‘Võ Tòng’ cho Lâm Miểu Miểu, toàn thân cứng đờ, với kinh nghiệm gần hai năm theo bên cạnh Tông Chính, nhanh chóng đoán ra tình hình trước mắt, chỉ cần Tông Chính lôi cả tên cả họ gọi , vậy chắc chắn có chuyện, mặc dù còn chưa biết thế nào lại đụng chạm đến Tông Chính, nhưng nghe giọng điệu của Tông Chính, trong đầu ra bốn chữ to đùng: Người này phải chết!

      cảm thấy lúc mình quay đầu có thể nghe thấy tiếng cổ kêu “răng rắc”, Tông Chính ngồi ghế xoay 10 vạn đô la kia, vẻ mặt nghiêm nghị theo dõi , nếu ánh mắt có khả năng giết người, Giang Trạch cảm thấy mình bị ngũ mã phanh thây.

      Giang Trạch dè dặt trả lời: “Tôi vừa nhớ ra tài liệu họp buổi chiều chưa chuẩn bị xong, tôi bận trước……”

      Giang Trạch yếu ớt đưa ánh mắt cầu cứu Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu gật đầu: “Cảm ơn!”

      Trong nháy mắt Giang Trạch phát , trong tim mình có vô số mũi tên, thanh lạnh lẽo của Tông Chính vang đến bên tai : “Giang Trạch, đem toàn bộ các hạng mục hợp tác giữa xí nghiệp nghiệp Tông thị và xí nghiệp Trương thị 10 năm này, sắp xếp lại hết, chiều họp dùng!”

      Giang Trạch há mồm, 10 năm? quả nhiên là xui xẻo, giọng của Giang Trạch mang theo nghẹn ngào: “Sếp Tông, 3 tiếng……, tôi, tôi……”

      làm được?” Tông Chính cười khẩy: “Tôi chưa bao giờ nuôi đồ vô dụng!”

      Giang Trạch yên lặng đưa bình sữa pha cho ‘Võ Tòng’ cho Lâm Miểu Miểu , Lâm Miểu Miểu nhìn sắc mặt xám tro của ta, ra có vài phần đồng tình, nhưng chuyện công ty của Tông Chính, cũng tới phiên xen vào, cũng có thể sắc mặt của Giang Trạch quá mức thê lương, người ta còn vừa mới nhiệt tình giúp như vậy, Lâm Miểu Miểu gượng : “Cố lên!”

      Tông Chính hừ tiếng: “10 năm xem ra chưa đủ, 20 năm!”

      Lần này, Giang Trạch biết nguyên nhân ở đâu mà ra, Lâm Miểu Miểu cũng ràng, lúc Giang Trạch vịn cửa ra, u oán mà nhìn Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu đợi sau khi ta , vẻ mặt lạnh lẽo: “Tông Chính, có tức giận cứ hướng vào tôi đây này!”

      Lâm Miểu Miểu: “……”

      Lâm Miểu Miểu đặt bình sữa bàn, chờ cho nguội bớt, trong quá trình chờ đợi, định thử khai thông Tông Chính, dù sao vấn đề giữa và Tông Chính, cũng nên liên lụy tới người khác, nhưng Tông Chính căn bản lại tính để ý đến , Lâm Miểu Miểu biết làm sao, thầm nghĩ, nếu chờ lúc, tâm trạng Tông Chính tốt hơn, mới với ta?

      Lâm Miểu Miểu nửa quỳ thảm bên cạnh bàn, chơi đùa với ‘Võ Tòng’.

      Tông Chính sa sầm mặt nhìn chằm chằm lúc lâu, lạnh lùng hỏi: “Lâm Miểu Miểu, tại sao còn chưa ?”

      Lâm Miểu Miểu vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu lên, từ góc độ của Tông Chính mà nhìn, bất kỳ động tác hay là vẻ mặt của thể ra đều vô cùng thuần khiết tươi mát, khóe môi của lộ ra ý cười nhàn nhạt, đôi mắt cong cong sáng ngời, con ngươi đen láy như viên ngọc trai đen sáng lấp láy đầy màu sắc, Tông Chính bị nụ cười của Lâm Miểu Miểu khiến cho trong lòng ngứa ngáy, nhưng……., vừa nghĩ đến đối tượng là con chó……

      Vừa rồi cũng cười với Giang Trạch……

      “Vội gì?” Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu, rất nhanh lại cúi đầu, lúc sau hỏi dò: “Tôi mang nó về được ?”

      Tông Chính hừ lạnh tiếng: “Tôi tính nuôi.”

      Lâm Miểu Miểu: “……”

      Lâm Miểu Miểu nhịn mấy giây lại hỏi, “Vậy dự định đem nó xử lý thế nào?”

      “Vứt !” Giọng của Tông Chính rất kiên quyết.

      Trong ánh mắt của Lâm Miểu Miểu đột nhiên nổi lên ngọn lửa, từ dưới đất đứng lên, nhìn thẳng vào Tông Chính: “Tôi muốn nuôi nó!”

      Sắc mặt lạnh lùng của Tông Chính ngay giây sau từ từ dãn ra bộ dạng tươi cười, vui vẻ thoái mái : “Nuôi cũng được, nhưng có điều kiện!”

      Lâm Miểu Miểu mi tâm nhíu lại, ánh mắt hết sức xem thường: “Điều kiện gì?”

      “Tôi còn chưa nghĩ ra, cho nợ trước!” Trong đầu Tông Chính vẫn chưa nghĩ ra điều kiện, chẳng hạn như hôn cái, cái giá này có phải quá rẻ , ít nhất cũng phải hôn dưới trăm cái chứ nhỉ?

      lúc sau, Lâm Miểu Miểu thử nhiệt độ của sữa, rất kiên nhẫn cho tiểu Ngao Tạng ăn. Uống sữa xong, Lâm Miểu Miểu bắt đầu thu dọn trường, xem thời gian, chưa đến hai giờ, làm vẫn còn sớm, quay về hoa viên Thế Kỷ đoán chừng chưa nghỉ được mấy phút lại phải đến Hồng Quế Nhai làm, có vẻ có việc gì lại làm khổ mình.

      Mười mấy phút sau, Tông Chính ngoài ý muốn nhìn Lâm Miểu Miểu đẩy cửa vào: “Tại sao lại quay lại.”

      “Lát nữa mới .” Lâm Miểu Miểu vừa mới vào trong xe lấy ba lô của mình, lúc từ dưới lầu trở lại, lần nữa tiếp nhận ánh mắt oán giận của Giang Trạch, Lâm Miểu Miểu im lặng lúc, dịu giọng : “ bảo người ta sắp xếp tài liệu 10 năm trong ba giờ, có phải làm khó quá ?” ràng là tức giận với lại trút hết lên người Giang Trạch.

      Tông Chính quét mắt nhìn Lâm Miểu Miểu, giọng kiên nhẫn: “Là 20 năm!”

      Lâm Miểu Miểu im lặng vài giây: “ nhất định phải như vậy?”

      Tông Chính khẽ hừ tiếng, “ như vậy cũng có thể, nhưng có điều kiện!”

      Lâm Miểu Miểu gì, người này quả là gian thương biết xấu hổ, mới có lúc, đưa ra tận hai điều kiện, còn thiếu nợ bồi thường cho Tông Chính, điều kiện nuôi chó, cái này gọi là nợ nhiều cũng lo, Lâm Miểu Miểu cũng sợ áp lực, hề sợ hãi hỏi: “Lại điều kiện gì nữa?”

      “Chưa nghĩ ra, trước cho nợ!”

      Lâm Miểu Miểu im lặng nghĩ, nợ nhiều thực lo! đến trước sô pha, lấy máy ảnh từ trong ba lô, bắt dầu chụp cho ‘Võ Tòng’.

      Tông Chính lấy tay chống cằm, nhìn Lâm Miểu Miểu lúc hỏi: “ thích chó con?” Lâm Miểu Miểu luôn biểu đối với cái gì cũng quan tâm, lạnh lùng có tình cảm, lại thích ‘Võ Tòng’ như vậy, Tông Chính đúng là rất bất ngờ.

      “Ừ, trước đây từng nuôi con, theo tôi rất nhiều năm.” Tâm tình của Lâm Miểu Miểu bỗng sa sút hẳn, con chó kia là lúc mới đến nước Y, con chó lang thang nhặt về, nuôi mấy năm già rồi chết, Lâm Miểu Miểu đau lòng rất lâu, sau đó nuôi chó nữa.

      Vẻ mặt Lâm Miểu Miểu ảm đạm, tâm tạng Tông Chính trong nháy mắt cũng xấu , nghĩ an ủi mấy câu, nhưng lớn từng này cho đến bây giờ chưa từng an ủi ai, do dự hồi lâu, cuối cùng nhàng ba chữ: “Đừng buồn nữa……”

      Lâm Miểu Miểu bất ngờ nhìn , khẽ “ừ”, tâm trạng sa sút thần kỳ chuyển sang tốt lên.

      Tông Chính làm như để ý : “Nếu có thời gian, đem con chó về trước .”

      Lâm Miểu Miểu lắc đầu, bây giờ dù có đưa ‘Võ Tòng’ về nhà, trong nhà cũng có ai chăm nom, vị quản gia vàng của Tông Chính ngày mai mới có thể quay lại, lúc nữa Tuyết Vực có cách nào đưa nó theo, còn bằng cứ để nó ở chỗ Tông Chính.

      Sau giờ ăn trưa, nếu có chuyện gì đặc biệt, Tông Chính nghỉ ngơi hai tiếng, phòng nghỉ trong phòng làm việc là phòng liền được trang bị đầy đủ, nhưng tại Tông Chính có tâm trạng nghỉ ngơi, ánh mắt liên tục lướt qua Lâm Miểu Miểu.

      nghĩ chiếm tiện nghi của chuyện, nhưng chưa từng nghĩ trả thù, nhưng vừa mới….., với tất cả hành động của Lâm Miểu Miểu trước kia cùng mọi hành động bây giờ của ……, người còn có vô số vết bầm tím gây ra, lúc nãy lại “an ủi” ! muốn nuôi chó, cũng dễ dàng đồng ý! Ngay cả Giang Trạch “ hiểu chuyện”, cũng bỏ qua!

      đối với có phải quá tốt hay ?

      ‘Võ Tòng’ sau khi ăn no, uể oải nằm bò trong hộp, Lâm Miểu Miểu đứng dậy, dọn hộp cơm chuẩn bị mang rửa sạch, lúc đứng lên nhìn về chỗ Tông Chính, Tông Chính con ngươi thâm trầm nhìn , Lâm Miểu Miểu lẳng lặng nhìn, người này tình bất định.

      Lâm Miểu Miểu vừa rửa xong hộp cơm, sau lưng bỗng vang lên giọng nữ kiêu ngạo: “ là ai?”

      Lâm Miểu Miểu từ trước đến nay đối với những người liên quan luôn dùng thái độ phớt lờ để ý, vừa nghe giọng điệu kiêu căng này, càng thèm quay lại, tiếp tục về phòng làm việc của Tông Chính.

      “Đứng lại!”

      Bước chân Lâm Miểu Miểu hề dừng lại, cũng nhanh hơn, giống như hoàn toàn nghe thấy, Lâm Miểu Miểu vừa vào phòng Tông Chính, phía sau người phụ nữ đuổi theo vào.

      Tông Chính vừa phân tích xong lòng mình, tâm trạng cực kì tồi tệ, nhìn thấy Lâm Miểu Miểu đẩy cửa vào, định nổi giận, kết quả Tông Nhan theo sau vào, khiến cơn giận của Tông Chính phải nén trở lại, tâm trạng tự nhiên càng thêm tồi tệ.

      Mấy chữ đơn giản “Tông Nhan, em có việc gì?”, từ trong miệng Tông Chính ra, lại giống như gió lạnh từ sông băng cực Bắc thổi đến, lạnh đến mức lông tơ người dựng thẳng lên.

      Lâm Miểu Miểu lúc này mới quay đầu lại, quan sát người phụ nữ vẫn theo phía sau .

      Ấn tượng đầu tiên Tông Nhan cho là kiêu ngạo, ấn tượng thứ hai vẫn là kiêu ngạo, ta có khuôn mặt búp bê, trông rất ngọt ngào, trang điểm tinh xảo, nhưng ánh mắt ta nhìn người khác, trời sinh mang theo khinh miệt, đương nhiên khinh miệt này là giành cho Lâm Miểu Miểu, lúc ta nhìn Tông Chính, lập tức đổi thành nụ cười nũng nịu lấy lòng: “, nghe kết hôn, mấy hôm nay cũng nhìn thấy . Vị mỹ nữ này là ai? Người mới đến à?”

      Lâm Miểu Miểu vô cùng kinh ngạc, Tông Chính phải con sao? Khi nào đứa em tên là Tông Nhan.

      ấy là Lâm Miểu Miểu.” Giọng vẫn lạnh băng như trước.

      “Lâm Miểu Miểu?......, vậy là con riêng của Lâm gia rồi? Ôi…”

      Tông Chính trong lòng vui, dù cũng từng gọi Lâm Miểu Miểu là con riêng của Lâm gia, nhưng từ lời này trong miệng người khác ra, hiểu sao khiến vui, cảnh cáo nhìn Tông Nhan: “Nếu có chuyện gì em ra ngoài trước .”

      Tông Nhan như dẫm phải đinh, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tông Chính, trong lòng khẽ động, tầm mắt rơi người Lâm Miểu Miểu, chẳng lẽ đứa con riêng biết điều chọc đến ? Tông Nhan lập tức chuyển lực chú ý sang người Lâm Miểu Miểu, lộ ra nụ cười vui vẻ: “ ra là chị nhà họ Lâm.” Mặc dù người phụ nữ trước mặt này kết hôn cùng Tông Chính, nhưng Tông Nhan cũng sửa lại gọi là chị dâu, chị dâu trong lòng là người khác.

      Lâm Miểu Miểu tự nhận mình chuyện khôn khéo, nhưng cũng phải kẻ ngu dốt, sớm nhận thấy ác ý che giấu phía sau nụ cười của Tông Nhan, nếu là người bình thường, có thể nể mặt kiêng dè, Lâm Miểu Miểu tuy gây chuyện thị phi, nhưng cũng phải người ngậm bồ hòn làm ngọt, quy luật sinh tồn từ dạy cho biết, chỉ có mạnh mẽ mới có thể được người khác tôn trọng.

      Lâm Miểu Miểu thản nhiên : “ lớn tuổi hơn tôi, cần gọi tôi là chị.”
      Last edited by a moderator: 17/8/14
      Trúc Chi, Khanh¥Ni, Juuni6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :