1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhà Có Ba Lang Quân-Thập Bát Kinh ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Chương 50: Nha sai


      Bởi vì Đại Lang bị thương, hôm sau Cam Đường làm thịt chín nữa, là đợi vết thương của Đại Lang tốt lên làm.


      "Nương tử, vết thương của ta sao đâu, ngày mai ta có thể trấn ." Đại Lang bị Cam Đường buộc nằm giường tĩnh dưỡng, thấy nương tử nấu thịt, liền .


      Ngồi ở bên giường giúp chọn thảo dược Cam Đường vừa nghe, liền quay đầu liếc mắt cái, : "Còn sao, da thịt đều tróc ra, chẳng lẽ muốn mang ra cân ràng mới tính có gì sao, kiếm tiền cũng gấp, nhưng càng thêm trọng yếu, thân thể là cách mạng tiền vốn, hiểu ."


      "Cách mạng? Là gì a?" Tam Lang bên đọc sách ngẩng đầu lên, ngốc ngốc hỏi câu.


      ", chính huynh đọc sách ." Cam Đường trừng mắt liếc Tam Lang cái, Tam Lang liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tiếp tục cắn sách trong tay. Quay đầu nhìn Đại Lang vẻ mặt cũng ràng: "Dù sao huynh dưỡng thương tốt cho ta, vết thương tốt lên, kiếm tiền gì đều được."


      Đại Lang thấy nương tử đau lòng khẩn trương như vậy, tự nhiên vui vẻ, gì: "Ừm" 1 tiếng đáp ứng xuống dưới.


      Nhị Lang ngồi ở ghế gần giường có chút được tự nhiên đứng lên, ưng thuận : "Nương tử, ta cũng bị thương, nàng chỉ quan tâm đại ca, quan tâm ta sao."


      phải ghen , Cam Đường nhìn lại Nhị Lang, thấy kéo mặt, bộ dáng tốt lắm: "Huynh có vậy cũng phải so đo, huynh phải bị thương nặng sao, Đại Lang bị thương nặng, tất nhiên phải chú ý chút nha."


      Nhị Lang ngập ngừng hồi, thấp giọng : "Ta đây tình nguyện bị thương nặng chút, nương tử quan tâm ta."


      Phốc, Cam Đường chỉ cảm thấy muốn khóc cười cũng thể, biết nên lòng dạ hẹp hòi, hay là tính trẻ con, dù sao chính là thích ăn dấm chua, bất quá suy nghĩ cũng bởi vì rất để ý nàng, mới có thể như vậy, vì thế đành phải lừa : "Về sau đừng lời ngốc vậy, mặc kệ bị thương hay , ta đều quan tâm các huynh, biết ."


      Nghe Cam Đường câu như vậy, mặt Nhị Lang u ám lập tức tan thành mây khói, liền cười cười chạy đến bên người nàng, cúi người hôn lên mặt nàng cái.


      Cam Đường hồi lâu mới có phản ứng, bụm mặt nhìn về phía Nhị Lang, chỉ thấy vẻ mặt sung sướng cười trộm, phỏng chừng dễ chịu, khỏi sẵng giọng: "Huynh luôn lóc cha lóc chóc như vậy, tính khí như thế nào thay đổi được."


      "Ha ha, ha ha." Lúc này tâm tình Nhị Lang rất tốt, cũng tranh cãi cùng nương tử, chỉ ha ha ngốc nở nụ cười.


      "Đừng ngây ngô cười, còn giúp chọn thảo dược, miệng vết thương của huynh cũng phải rịt thuốc, chọn nhiều chút , huynh và Đại Lang đều có thể dùng." Cam Đường thấy như vậy, tức cũng được, cười cũng xong, chỉ có thể buông tay, phân phó hỗ trợ.


      "Dạ." Nhị Lang đáp ứng tiếng, đem ghế chuyển đến gần sọt thảo dược, đưa tay giúp Cam Đường chọn thảo dược.


      Bên này Nhị Lang có việc, Tam Lang cũng theo, buông sách xuống đưa thân lại đây, đến bên người nàng, làm nũng : "Nhị ca như vậy, nương tử, ta cũng muốn." xong cũng lên hôn cái.


      mà, đầu thể nghĩ, Nhị Lang như vậy, biến thành Tam Lang cũng đến đây, Cam Đường sờ sờ hai má ẩm ướt, quay đầu nhìn về phía Đại Lang, thấy cũng nhìn chằm chằm, nội tâm thầm than đứng lên, thể nặng bên này bên kia, chỉ có thể cúi người lại gần, có chút ngượng ngùng chỉa chỉa hai má : "Huynh cũng đến đây , bằng nội tâm thầm ta bạc đãi huynh."


      Đại Lang thấy nàng như vậy, nội tâm mừng rỡ, mặt chậm rãi nhích lại gần, đầu nghiêng, ba cái ở môi của nàng, lần này có thể , Nhị Lang, Tam Lang ép tới, đồng thanh : "Nương tử, ta cũng muốn miệng."


      Xỉu, nên dung túng bọn , cư nhiên đám được tấc lại muốn tiến thước, Cam Đường bịt kín miệng, trừng mắt nhìn Đại Lang có chút đắc ý, ngờ rằng, cũng làm bộ đánh lén này.


      Thấy Cam Đường bịt kín miệng, Nhị Lang, Tam Lang đều kêu lên: "Nương tử, nàng bất công."


      "Nương tử, nàng chỉ thương đại ca, thương ta cùng nhị ca."


      Cam Đường che miệng, nhìn Nhị Lang, Tam Lang, thấy vẻ mặt bọn khó chịu, mặt lộ ai oán, giống như nàng thiếu bọn ngàn con 800 vậy, nàng làm sao cự tuyệt đây.


      Lại hung hăng trừng mắt nhìn Đại Lang có việc gì, Cam Đường chậm rãi buông tay che miệng ra, hôn cái lên môi Tam Lang, thế này vẻ mặt ai oán của Tam Lang mới ly khai, lộ ra vẻ mặt đầy ý cười. Quay đầu cũng hôn cái lên môi Nhị Lang, nhưng đôi tay người này rất nhanh ôm thắt lưng nàng, nghĩ muốn hôn đến.


      Đây là muốn xong lại để yên, Cam Đường phát hỏa, phách cái ở mặt , lớn tiếng : "Huynh còn dám tới, ngồi xuống cho ta, buông tay ra."


      thanh có chút lớn tiếng, ba huynh đệ ý thức được nương tử tức giận, thế này mới thu lại, nếu muốn hạnh kiểm xấu, tất cả đều ngồi trở lại chỗ cũ.


      Cam Đường thở phì phì trừng mắt nhìn mỗi người vài lần, quan tâm bọn nữa, cũng chuyện cùng bọn , cúi đầu chọn thảo dược, thấy nương tử như thế, Tam Lang ngoan ngoãn cầm lấy sách, tiếp tục xem, Đại Lang cũng ngoan ngoãn nằm, hề lộn xộn, Nhị Lang ngoan ngoãn giúp đỡ chọn thảo dược, chơi đùa nữa, nhất thời trong phòng đều im lặng.


      Kỳ bao lâu Cam Đường tất nhiên tức giận nữa, chỉ là muốn cho bọn bãi cái mặt nhìn cái, chọn tốt thảo dược cho Đại Lang, Nhị Lang thay đổi dược, bọn mới dám chuyện cùng nàng, đều là lấy lòng trong lời , chính là muốn lừa nàng đừng nóng giận.


      Ba người bọn bán manh khoe mã lấy lòng, Cam Đường nhẫn nại được bao lâu liền bật cười, nhất thời khí mới hòa hoãn lại chút.


      Đại Lang bị thương dưỡng 3 ngày, bắt đầu kết tầng vảy mỏng manh, Cam Đường mới yên tâm chút, lại lần nữa nấu thịt chín, lần này mang về lợn rừng rất nhiều thịt, đầu lợn rừng ước chừng bốn thùng thịt lớn, lần này thịt nhiều, hơn nữa Cam Đường vẫn muốn ra cửa, ba huynh đệ lay chuyển được nàng, liền bốn người cùng , mang theo bốn thùng thịt lớn và ít con mồi trấn .


      Đến trấn , bọn họ thẳng đến chợ, bốn thùng thịt phát ra mùi thơm đưa tới rất nhiều người chợ, bọn họ tìm ở chợ chỗ trống, đặt thùng gỗ xuống, thời điểm đem con mồi trong túi lấy ra, bên người vây lại đây ít người.


      "Nha, này phải hai tiểu huynh đệ lần trước sao, sao lâu như vậy mới đến bán?" Trong đám người đạo thanh vang lên, phỏng chừng là lần trước mua thịt rồi, cho nên lần này thấy bọn họ, liền đẩy đám người ra lên hỏi.


      Đại Lang, Nhị Lang chưa kịp trả lời, Cam Đường liền cười, : "Chúng tôi đều săn thịt thú núi, phải lúc nào cũng có, muốn săn bắn kiếm tiền lời, chính là rất khó, đại thúc muốn mua chút ." Cam Đường trả lời câu hỏi của hán tử, nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ.


      Hán tử vừa nghe quả khó được, hơn nữa lần trước ăn qua rất là mỹ vị, bởi vậy hai lời: "Được, cho ta cân."


      "Dạ, cái này cho ông." Cam Đường đánh ánh mắt cho Nhị Lang, liền múc trong thùng ba khối thịt ra, dùng mạch cán buộc tốt rồi đưa cho hán tử kia, thuận tay thu tiền.


      Thịt này bọn họ đều cắt lớn sai biệt lắm, nấu tốt rồi nhờ Trịnh quả phụ cân cho, về cơ bản đều là bốn hai gì đó nguyên vẹn, cho nên bình thường cũng cân trực tiếp là có thể buộc, dù sao chỉ biết là nhiều chứ phải ít.


      Hán tử mua như vậy, người đứng gần muốn mua cũng xúm lại đây, đều bỏ tiền mua, còn lại mọi người, liền theo xếp hàng.


      Chợ nhiều người, bao nhiêu thời gian ba thùng thịt liền hết, thùng cuối cùng cũng nửa, Cam Đường thấy túi tiền nặng nề, cười tới nỗi thấy răng thấy mắt.


      "Đều sang bên cho ta, sang bên." Thời điểm thịt chín bán hừng hực khí thế, đột nhiên vài đạo hung ác thét to thanh vang lên, người xếp hàng lập tức liền tan .


      Nội tâm Cam Đường cả kinh, tưởng hung thần ác bá đến thu tiền bảo hộ mất, cũng giương mắt nhìn, đám người tản ra, ba gã nha sai đến, hướng bọn họ bên này lắc lư lại đây.


      "Này, vài người các ngươi, biết triều đình nghiêm lệnh cấm giết gia cầm sao? Còn dám ở tại đây mua bán, muốn sống nữa sao?" Ba gã nha sai đến, gã trong đó liền rống lên.


      Cam Đường cười : "Vị đại ca này, chúng tôi phải bán gia cầm, là thịt chín dã thú núi, đến, đến, đại ca nếm thử, đây là thịt lợn rừng."


      "Thịt lợn rừng?" gã nha sai trong đó hỏi.


      "Đúng vậy, là thịt lợn rừng, là dã thú núi, chúng tôi nha môn hỏi ràng, thịt thú có thể mua bán, thế này mới nấu bán, nếu chúng tôi tuyệt dám làm như thế." Cam Đường vừa cười vừa giải thích .


      Nha sai vừa nghe là hỏi qua nha môn rồi, hơi dịu chút, mùi thịt này lại rất mê người, gã nha sai trong đó liền nhận miếng thịt lợn rừng Cam Đường đưa cho, nhìn nhìn, ngửi ngửi, cái miệng cắn ngụm, nếm thử hương vị xong, thấy nhịn được, mồm to lớn lắp bắp lên.


      Cam Đường thấy vậy, lấy hai khối thịt khác đưa cho hai gã nha sai, ba nha sai ăn thịt lợn rừng, táp táp vài cái miệng, bộ dáng còn chưa hết, Cam Đường sáng ý, đẩy đẩy Nhị Lang, giọng phân phó buộc mấy khối thịt, Nhị Lang tình nguyện buộc mấy khối.


      "Ba vị đại ca vất vả, cái này cho các đại ca mang về nhắm rượu." Cam Đường nhận mấy khối thịt Nhị Lang buộc tốt, đẩy tới, miệng đầy lời lấy lòng.


      Nha sai nhìn bọn họ, tỏ ý gì, cũng có ý rời khỏi, tiếp tục đứng : "Thịt này của các ngươi ta nếm qua, ăn cũng biết là thịt gì, ta cảm thấy cùng thịt lợn cũng khác gì, phải bên trong lẫn thịt lợn a."


      Vốn ưng thuận, Nhị Lang vừa nghe, liền bốc hỏa, hai hàng lông mày dựng thẳng muốn lên động thủ, lại bị Cam Đường ngăn ở sau người, phân phó Đại Lang coi chừng , thế này mới ôn tồn với mấy nha sai : "Vị đại ca, có thể chuyện chút hay ?"


      gã nha sai trong đó giống như có thể làm chủ ngẩng đầu hướng bên đến, Cam Đường theo phía sau, ba huynh đệ đều lo lắng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nương tử bên này.


      Cam Đường ở bên đứng lại, đưa lưng về phía bọn , lấy mấy khối bạc vụn trong túi ra, nhét vào tay nha sai, cười : "Chúng tôi cũng có gì hiếu kính, cái này cho các đại ca uống rượu, xem như chút tâm ý của chúng tôi."


      Thế này nha sai mới lộ ra tươi cười, hai lời đem bạc thu vào trong lòng, thế này mới : "Xem ra các ngươi bán là thịt thú, nếu việc gì, các ngươi cứ bán ."


      Cam Đường lần nữa lời cảm tạ, tiễn bước ba gã nha sai, còn có thu khẩu khí, xoay người ngẩng đầu liền thấy gương mặt quen thuộc, nội tâm nàng cả kinh, phía trước đứng cách đó xa phải là Tiểu Đường lão cha Chu Hoài Sơn sao.


      "Cha." Cam Đường giọng hô tiếng, biết như thế nào, nhìn mặt ông nghiêm túc, nội tâm nàng có chút sợ hãi.


      Ba huynh đệ nhất thời đều nhìn về phía Chu Hoài Sơn, nhìn thấy nhạc phụ đại nhân của mình, khó tránh khỏi có chút câu nệ, nhất thời ba người đều gọi tiếng: "Nhạc phụ." Rồi ai nữa.


      Chu Hoài Sơn nhìn chung quanh bọn họ liếc mắt cái, cuối cùng nhìn chằm chằm Cam Đường, trong ánh mắt lộ ra cỗ căm tức cùng tức giận, khỏi hừ lạnh tiếng, : "Nhất định phải gả cho bọn , cha còn cho rằng có tiền đồ, cố gắng lưu lạc thậm chí nơi nơi mặt cười làm lành, cẩn thận, đem mặt Chu gia chúng ta đều mất hết."


      Cổ đại sĩ nông công thương, thuộc thương nhân là cấp thấp nhất, nay bọn họ ở chợ buôn bán, lại bị lão cha nhìn thấy màn, cũng khó trách ông căm tức, mặc dù nội tâm Cam Đường ủng hộ loại phong kiến tư tưởng này, nhưng cũng thể làm mất thể diện lão cha, định vài câu mềm lòng, Chu Hoài Sơn lại đưa lưng, đầu cũng ngoảnh lại.


      màn như vậy, tâm tình gì Cam Đường cũng có, tốc tốc bán thịt còn lại rồi trở về. Nào biết đâu rằng, sáng sớm hôm sau, Chu Hoài Sơn liền đăng môn.


      *chỗ này ko biết ntn nữa, ai biết giúp mình chút nha
      Last edited: 2/11/16
      levuong, Khủng Long, 1620thuy13 others thích bài này.

    2. hikari2088

      hikari2088 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      33
      @Miho : theo như mình hiểu " chíp bông táo táo" nôm na là kiểu tính khí nghịch ngợm như con nít, từ tương đương theo nghĩa Việt là "lóc cha lóc chóc" đó bạn :)
      P/S: Cho mình góp ý chút nhe.
      Thời xưa ko có đơn vị Kg mà là cân. 1 cân = 0.5 kg nha b.
      Những từ như " Ân, uy, ngô, nga..." gì đó dịch sang tiếng Việt là" dạ, vâng, ừ, ừm..." tùy hoàn cảnh. Còn từ "a" ở cuối câu có thể bỏ hoặc có thể sửa thành "á, ạ" cũng đc. Miễn sao mình đọc thấy xuôi tai và thuần Việt là đc.
      Vd: " xong rồi a" => "xong rồi ạ"
      Thanks bạn đọc cmt của mình :)
      levuong, tandatanhuy, linhdiep172 others thích bài này.

    3. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Thanks nàng @hikari2088 góp ý nha. Còn kg tác giả viết nên mình mới để vậy. Mình sửa.
      Cám ơn cả nhà nha
      hikari2088 thích bài này.

    4. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Chương 51:


      Sáng sớm hôm sau, Cam Đường cùng Đại Lang chuẩn bị vào phòng bếp nấu thịt, bên ngoài lại vang lên tiếng gọi: "Tỷ, tỷ."


      Cam Đường vừa nghe, thanh giống Chu Tiểu Cúc, ra mở cửa cổng, quả nhiên ngoài cửa gặp vẻ mặt hưng phấn của Chu Tiểu Cúc, bên cạnh còn có khuôn mặt bình tĩnh của Chu Hoài Sơn.


      "Cha, muội muội, sao hai người đến đây?" Cam Đường kinh ngạc , hôm qua mới nhìn thấy cha, còn vừa tức vừa giận, hôm nay cư nhiên lại đến đây, điều này làm cho Cam Đường có chút yên.


      "Sao, nghĩ nhìn thấy cha, muốn cho chúng ta vào ngồi?" Chu Hoài Sơn vẫn có vẻ mặt đen trầm, ngữ khí cũng có chút đông cứng, hiển nhiên vui.


      Thế này Cam Đường mới phản ứng, chuẩn bị mời Chu Hoài Sơn và Chu Tiểu Cúc tiến vào, Đại Lang lại tới, : "Nhạc phụ mời vào ngồi."


      Chu Hoài Sơn nhìn Đại Lang, mày hơi hơi nhăn lại, bất quá vẫn vững vàng vào trong sân , được Đại Lang mời vào nhà chính, ngồi xuống vị trí đầu.


      Chu Hoài Sơn ngồi xuống, nhìn chung quanh, tuy rằng tới nơi này, khi đó là khẩn cấp tìm nữ nhi, nhìn kỹ, bây giờ nhìn qua, cảm thấy phòng ở tính là thất vọng, nội tâm ưng thuận thoáng bình phẩm mấy phần.


      "Cha ngươi đâu?" Chu Hoài Sơn nhìn hồi, nhưng vẫn thấy Lang lão cha ra, cảm thấy có chút bị chậm trễ, bất giác hỏi.


      "Nhạc phụ, cha con có việc ra ngoài, qua vài ngày nữa mới trở về." Đại Lang thành thành đáp lời.


      Chu Hoài Sơn nghe đến tiếp tục hỏi nữa, định mở miệng, lại thấy Nhị Lang, Tam Lang từ phòng phía tây ra, vừa vặn Tạ Chí Dận cũng từ phòng chính ra, ba người hướng tới phòng bếp đến.


      Còn chưa tới phòng bếp, thấy Cam Đường từ phòng bếp bưng theo bát vào nhà chính, Nhị Lang, Tam Lang liền lon ton chạy theo, Tạ Chí Dận tưởng là ăn sáng, cũng theo.


      Nhị Lang, Tam Lang vào nhà, liền thấy Chu Hoài Sơn ngồi vị trí chính, còn Chu Tiểu Cúc ngồi bên, cho tới bây giờ bọn còn chưa gặp Chu Tiểu Cúc, hôm qua mới thấy mặt Chu Hoài Sơn, người trọng yếu như vậy, nhớ rất , hai người lên kêu: "Nhạc phụ."


      Chu Hoài Sơn tâm bình khí hòa rất nhiều, bị Nhị Lang, Tam Lang thích gọi nhạc phụ lại trầm mặc, ba người con rể ông vẫn thấy được tự nhiên, nội tâm cảm thấy có vật chặn lại, rất là khó chịu.


      Dù sao thân Cam Đường cũng là nữ nhi Chu Hoài Sơn, phụ nữ (cha và con ) liền tâm, biết tính khí lão cha, thấy mặt ông lại trầm xuống, vui khi nhìn thấy bọn , vì thế ánh mắt liếc bọn , giọng : "Các huynh ra ngoài ."


      Nhị Lang, Tam Lang thấy nương tử nháy mắt với bọn , lại phân phó , mặc dù biết vì sao, nhưng cũng chuẩn bị , định xoay người ra, Chu Hoài Sơn mở miệng: "Tất cả các ngươi đều ra, ta có lời với Đường Nhi."


      khi như vậy, Đại Lang cũng muốn ở lại, cùng Nhị Lang, Tam Lang ra khỏi nhà chính, Chu Tiểu Cúc thoáng chần chờ chút, thấy lão cha hướng nàng nhìn đến, dám dừng lại, cũng chạy ra nhà chính.


      Đường ngoại Tạ Chí Dận vốn tiến vào nhà chính, thấy màn này liền tự giác ra, ở ngoài cửa xem náo nhiệt.


      Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang, Chu Tiểu Cúc sau khi rời khỏi đây, Chu Hoài Sơn qua đóng lại hai cánh cửa, thế này mới đến bên người Cam Đường, cẩn thận đánh giá nữ nhi phen, do dự có nên mở miệng hay , nhưng vẫn đành áp thấp giọng : "Tiểu Đường, con thành với cha, con cùng bọn phải đều... Đều viên phòng?"


      Tuy rằng Cam Đường là người đại, thể so người cổ đại bảo thủ như vậy, nhưng sao có thể giáp mặt hỏi thẳng loại vấn đề này, nàng vẫn là e lệ, huống hồ nam nhân trước mặt tuy là cha nàng, nhưng thực tế mà coi như có vẻ xa lạ, làm cho nàng làm sao có thể trả lời vấn đề riêng tư như vậy.


      Ấp úng nửa ngày, Cam Đường vẫn cúi đầu đáp tiếng: “Vâng.” thanh như muỗi kêu, có thể Chu Hoài Sơn có nghe thấy, ban đầu nội tâm còn ôm tia may mắn, bây giờ hoàn toàn tan biến.


      Cam Đường biết Chu Hoài Sơn nghĩ như thế nào, cho nên cho dù còn chưa cùng Tam Lang sảy ra vợ chồng chi thực, nhưng nàng vẫn hàm hồ cho qua, nàng muốn lão cha đến chia rẽ bọn .


      "Con, con... Aiz, ta làm cái nghiệt gì đây." Trước khi đến Chu Hoài Sơn chuẩn bị nội tâm, nhưng bây giờ chính tai nghe nữ nhi như vậy, vẫn có chút đả kích, phanh tiếng ngã ngồi ghế, sửng sốt cả buổi mới hồi phục tinh thần.


      "Cha, cha thế nào." Cam Đường thấy bộ dáng Chu Hoài Sơn chịu đả kích, khỏi có chút lo lắng, lên gấp giọng hỏi.


      Chu Hoài Sơn sau lúc lâu quay đầu nhìn nàng, trầm giọng hộc ra câu, "Đường Nhi, con hối hận?"


      Cam Đường chút nghĩ ngợi liền lắc đầu, chắc chắn : "Cha, bọn họ đối với nữ nhi rất tốt, cuộc đời này nữ nhi đều theo bọn , đời hối hận."


      Ngữ khí chắc chắn, vẻ mặt kiên định đều ánh vào trong mắt Chu Hoài Sơn, ông cảm thụ đến nữ nhi nhận định, biết nàng khăng khăng mực, chính mình thể kéo nàng trở về, nhìn nữ nhi trước mặt, thở dài.


      Trong phòng Cam Đường và Chu Hoài Sơn chuyện, ngoài phòng Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, tất cả đều bất an lo sợ, biết nhạc phụ cái gì, biết có xảy ra chuyện gì , đều làm cho bọn sốt ruột, nghĩ đến khả năng mang theo nương tử , càng thêm như kiến bò chảo nóng.


      "Đại ca, chúng ta xông vào cầu nhạc phụ ." Nhị Lang sốt ruột lại lại, cảm thấy cứ như vậy tốt, vì thế đành .


      "Nhị đệ, đừng xằng bậy, nếu như thế, chỉ sợ càng làm cho nhạc phụ chán ghét." Đại Lang coi như có mấy phần lý trí.


      "Vậy đại ca, huynh có gì biện pháp gì , nương tử có thể bị nhạc phụ mang hay ?" Tam Lang cũng gấp giọng hỏi.


      Nội tâm Đại Lang cũng biết, nghĩ ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể đối với Nhị Lang, Tam Lang lắc đầu.


      Thời điểm ba huynh đệ bối rối, Chu Tiểu Cúc đứng ở bên đánh giá bọn còn có Tạ Chí Dận, trong mắt lóe hào quang, đột nhiên mở miệng : "Các huynh... Đều là tỷ phu của ta?"


      Chu Tiểu Cúc vừa hỏi, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang mới chú ý tới nàng, quay đầu nhìn qua, Tạ Chí Dận cũng nhìn qua, khóe miệng câu: "Vị nương này, cần kéo ta vào , ta phải tỷ phu của ."


      Chu Tiểu Cúc liếc cái, bĩu môi : " phải tỷ phu ta đứng bên , ta muốn chuyện cùng mấy tỷ phu."


      Tạ Chí Dận huých cái bụi mũi, hơi trố mắt chút, liền cười : ", ta đứng bên, các ngươi cứ ." chuyện liền hướng chiếc ghế nằm trong viện đến, thanh thản hướng ghế ngồi xuống, tiếp tục xem náo nhiệt, miệng còn quên than thở câu: " hổ là hai tỷ muội, đều cay như vậy."


      Chu Tiểu Cúc căn bản nghe thấy Tạ Chí Dận than thở, nàng cũng tính để ý đến , trực tiếp nhảy đến bên người mấy tỷ phu, cười : "Oa, tỷ là lợi hại, cư nhiên tìm cho ta ba tỷ phu."


      Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang tuy rằng đối với em vợ có khái niệm gì, dù sao cũng là muội muội của nương tử, bọn tự nhiên chậm trễ, khuôn mặt tươi cười lấy lòng đối với nàng, đều là mặt cười dạ khóc, nội tâm rất gấp, có tâm tư giỡn.


      "Các tỷ phu đừng nóng vội, cha chỉ lo lắng cho tỷ tỷ qua đây coi chút, mang tỷ tỷ trở về." Chu Tiểu Cúc thấy bọn yên lòng, bộ dạng lo lắng sốt ruột, khuyên giải an ủi vài câu.


      Chu Tiểu Cúc làm cho ba huynh đệ hai mắt sáng ngời, nhàng thở ra, thế này mới có tâm tư cùng Chu Tiểu Cúc chuyện: "Muội là muội muội của nương tử?" Nhị Lang hỏi.


      "Vâng, các huynh nhìn ra, ta cùng tỷ tỷ rất giống nhau, ta và tỷ cùng mẹ sinh ra, tỷ tỷ so với ta sinh ra sớm hơn khắc." Chu Tiểu Cúc cười .


      Ba huynh đệ đồng dạng im lặng, là song bào thai, nghe Chu Tiểu Cúc câu như vậy, cảm giác rất kỳ diệu, tinh tế nhìn về phía Chu Tiểu Cúc, quả có mấy phần giống nương tử.


      "Sinh ra sớm hơn khắc? Điều này sao có thể? Trong bụng nhạc mẫu có hai người các muội?" Tam Lang quan tâm giải chuyện, trực giác hỏi.


      Đại Lang, Nhị Lang cũng đồng dạng hiểu nhìn về phía Chu Tiểu Cúc, bộ chờ đợi nghe nàng giải thích.


      "Phốc, tỷ tỷ các huynh rất đúng, cái gì cũng hiểu, rất ngốc." Cam Đường từng đề cập qua về bọn họ trước mặt Chu Tiểu Cúc, cái khác, chỉ ít về việc bọn săn thú, Chu Tiểu Cúc nghe xong cười thể nhịn, lại ngờ rằng, cư nhiên bọn họ trở thành các tỷ phu của chính mình, việc này là rất khéo.


      Chu Tiểu Cúc ha ha cười ngừng, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang có chút hiểu, hiểu vì sao nàng vui vẻ như vậy, bất quá suy nghĩ lời làm nàng vui vẻ, nương tử cũng vui vẻ, bọn truy vấn Chu Tiểu Cúc, chỉ là theo nàng nở nụ cười.


      Lúc mọi người cười, cửa nhà chính mở ra, Cam Đường đứng ở trong nhà hướng bọn vẫy vẫy tay, ba huynh đệ lập tức thu nụ cười, nghiêm chỉnh sắc mặt hướng trong đến.


      Bên trong Chu Hoài Sơn vẫn thẳng lưng ngồi ở , mặt cũng có tươi cười, ba huynh đệ cũng biết bọn họ chuyện gì, có hậu quả gì, nội tâm khỏi yên, tiến vào liền xếp hàng, đứng ở bên, chờ Chu Hoài Sơn mở miệng.


      Chu Hoài Sơn cao thấp đánh giá bọn hồi, thanh thanh cổ họng, hỏi: "Các ngươi cam đoan đời thương Đường Nhi."


      "Bọn con nhất định bảo hộ nương tử." Nhị Lang gấp gáp nhất, lập tức liền thốt ra.


      bên Đại Lang cũng : "Nhạc phụ xin yên tâm, nương tử là người quan trọng nhất của chúng con, tuyệt làm nàng có chút vui."


      "Chúng con cùng nương tử cùng chỗ, bao giờ chia ly." Tam Lang cũng .


      Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm vào bọn , ông sống đến tuổi tác này, ánh mắt cũng có mấy phần hiểu người, lúc trước ông cũng cảm thấy Đại Lang là người ổn trọng phúc hậu, mới đáp ứng cửa hôn nhân này, chỉ là ngờ rằng trong đó có loại khúc chiết này, bây giờ nhìn bọn , trong ánh mắt đều lộ vẻ mặt lừa được người, nhìn ra được, bọn đều là người hết sức chân thành, đối nữ nhi của mình cũng là lòng, đến lúc này, ông mới tính yên tâm.


      "Đều ngồi ." Rốt cục mặt Chu Hoài Sơn buông lỏng, khoát tay áo cho ba huynh đệ đều ngồi xuống, ba huynh đệ thấy nhạc phụ như thế, nội tâm miễn bàn rất vui vẻ, nhìn ra được, nhạc phụ bắt đầu nhận bọn .


      "Các ngươi giỏi nhất làm việc gì?" Tuy rằng Chu Hoài Sơn muốn nhận thức bọn , nhưng trong tâm còn có chút lo lắng năng lực bọn , hôm qua thấy bọn ở chợ buôn bán, giống như có kế sinh nhai, biết có thể hay nuôi sống nữ nhi.


      "Giỏi nhất việc gì?" Tam Lang hiểu hỏi, Đại Lang, Nhị Lang đều nhìn về phía Cam Đường.


      Cam Đường biết ý tứ lão cha, là lo lắng bọn có công việc, làm đói vợ, vì thế giúp đỡ bọn đáp: "Cha, bọn họ biết săn thú, bắn cung rất lợi hại, có thể săn bắn ít con mồi."


      Chu Hoài Sơn vừa nghe, chân mày cau lại: "Săn thú? Chỉ dựa vào việc này, sao có thể duy trì kế sinh nhai?" Săn thú mặc dù ông hiểu, nhưng trong tâm suy nghĩ săn thú sao có thể nuôi sống gia đình, chỉ sợ rất ít.


      "Cha, chúng con cũng đời dựa vào săn thú mà sống, đến lúc kiếm được ít bạc, chúng con có thể mua đất ruộng, đến lúc đó chính mình có thể làm, hoặc thuê người khác, đều có thể duy trì kế sinh nhai." Cam Đường hiểu được đối với người dân quê cổ đại mà , tình thế mới là quan trọng nhất, cho dù lão cha là nghệ nhân thợ mộc, trong nhà cũng còn có tình thế, lấy cầu có thể bảo trụ trong nhà có lương thực, cho nên nàng đương nhiên như vậy, bất quá, nội tâm nàng nghĩ qua bước này , chỉ là trước mắt còn có đạt tới mà thôi.


      "Trong nhà tình thế?" Chu Hoài Sơn vừa nghe mày càng gấp: "Tóm lại săn thú rất nguy hiểm, vạn nhất có chuyện gì, trong nhà lại tình thế, tiếp nối đều khó, như vậy sao được."


      Cam Đường thấy cha bộ dạng rất lo lắng, định khuyên bảo, ông lại mở miệng trước: "Như thế xuống thể, như vậy , các ngươi theo ta học mộc , cũng coi như có cửa tay nghề, đến chỗ nào cũng có thể kiếm chén cơm ăn."


      Cam Đường, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang đều ngờ rằng Chu Hoài Sơn như thế, lập tức trố mắt nhìn.


      P/s: mấy đoạn cuối hơi khó hiểu chút. Gì mà cứ "tình thế" chẳng hiểu nổi. Ai biết giúp mình chút nha
      levuong, Khủng Long, 1620thuy11 others thích bài này.

    5. hikari2088

      hikari2088 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      33
      "Như thế xuống ko thể" => từ " xuống" trong câu này mang nghĩa bóng tức là " tiếp tục, thêm nữa". Cho nên câu này có thể hiểu là " Ko thể tiếp tục tình trạng như vậy nữa"
      Còn từ "tình thế", mình nghĩ có thể là "sản nghiệp" hay "của cải" gì đó. B edit từ bản convert hay raw vậy?
      levuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :