1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhà Có Ba Lang Quân-Thập Bát Kinh ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Chương 42: Cạm bẫy


      Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang cùng Cam Đường đợi đêm, đến ngày thứ hai lại phân chia nhau tìm, cứ như thế hai ngày, vẫn tìm được tung tích Lang lão cha và Tạ Trường Vân, đúng lúc mọi người chuẩn bị báo quan, nhờ nha môn xuất động nha sai tìm người, lại có người truyền tin đến đây.


      Người đến là vị hán tử hơn 40 tuổi, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang vừa nghe người tới có thư của cha, liền đưa người tới mời vào nhà.


      "Đây là thư lang quân lão đệ nhờ ta mang tới, đưa cho con của , mọi người ai là con của ?" Người tới vào nhà, liền lấy thư trong tay áo ra, hỏi.


      "Ba chúng ta đều là con, người giao thư cho ta ." Đại Lang chỉ hai đệ đệ, .


      Người tới liền đưa thư qua, Đại Lang cầm lấy mở ra, rút thư ra liền đưa cho Cam Đường đứng bên, Cam Đường nhận thư nhìn lên, mặt viết bốn chữ to: "Ra ngoài chớ đọc." Nhìn vài lần, Cam Đường rốt cục thở phào nhõm, đọc cho người khác nghe, làm cho bọn họ cũng buông tâm ra.


      Ba huynh đệ Lang gia cùng hai huynh muội Tạ gia vừa nghe, tất cả đều giống Cam Đường, thở phào nhõm, yên tâm xuống.


      "Đa tạ đại thúc, biết đại thúc có biết cha ta đâu ?" Đại Lang an tâm xong, lại vội hỏi người truyền tin.


      "Ta cũng biết, ban đầu lang quân lão đệ ở cao viên ngoại gia cùng ta làm việc, sau đó rút lui, cũng rất lâu thấy, hôm qua lại tới tìm ta, có chuyện gấp cần ra ngoài, nhờ ta mang cho các ngươi phong thư, để cho các ngươi yên tâm." Người truyền tin đem tình từ đầu đến cuối ra.


      Tuy rằng sao biết được Lang lão cha cùng Tạ Trường Vân đâu, cũng biết có việc gì gấp, dù sao cũng có tin tức, mọi người cũng hỏi nữa, lời cảm tạ phen, người tới mới khỏi.


      "Cha xảy ra chuyện gì, đột nhiên ra ngoài, cũng lưu lại vài câu, hại mọi người lo lắng." Tiễn bước người tới , Tạ Tư Nhã oán giận .


      Tạ Chí Dận nhìn mắt muội muội, an ủi : "Chắc là có việc gấp, phải biết được sao, cuối cùng có thể an tâm rồi."


      Lời này cũng làm cho Tạ Tư Nhã nguôi giận, bất quá cũng lại gì, mặt băng bó đứng dậy ra ngoài, chắc là phòng phía tây.


      Cam Đường nhìn bóng dáng Tạ Tư Nhã rời , thầm nghĩ đại tiểu thư này cái giá cũng , nội tâm tí tách vài câu cũng xen vào nàng nữa, định kéo Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang tiếp tục thương lượng đại kế phát tài, đột nhiên nghĩ đến chuyện, bất giác "A" tiếng kêu lên.


      "Nương tử, sao vậy?"


      "Nương tử, có việc gì ?"


      "Việc gì a?"


      Cam Đường kêu tiếng, làm cho mọi người đều nhìn hướng nàng, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang vây quanh, đều hỏi.


      " phải bạc đều ở chỗ cha, vậy thân các huynh có hay ?" Cam Đường đột nhiên nghĩ chuyện quan trọng nhất, có bạc lấy cái gì mua đồ gia vị cùng thượng vàng hạ cám khác.


      Cam Đường vừa hỏi như vậy, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang mới phản ứng lại, ngươi xem xem ta, ta xem nhìn ngươi, sau tất cả đều lắc đầu, đều tỏ vẻ thân có bạc.


      "Ngày đó chợ bán được tiền cũng cất sao?" Cam Đường buông tay, lại truy vấn câu.


      "Ngày đó ăn xong cơm chiều ta liền đem bạc giao cho cha." Đại Lang .


      Cam Đường nóng nảy: "Vậy làm sao bây giờ, có bạc làm được gì a." Vừa chuyện vừa đứng dậy, lo lắng tới lui, suy nghĩ xem có biện pháp gì , đột nhiên đứng lại, nhìn về phía ba huynh đệ: " biết cha có cất bạc trong phòng hay ? Nhanh, chúng ta tìm." xong, liền dẫn đầu chạy tới phòng phía tây. Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang theo sau, vào phòng liền tìm kiếm, nhưng trong phòng cũng ngụm mộc tương, ngăn tủ, tìm đủ chỗ, cũng tìm được chút bạc, trừ bỏ hai nơi này, vừa nhìn trong phòng là hiểu ngay, có chỗ nào có thể cất nữa, nhất thời, mọi người đều thở dài, ủ rũ ngồi xuống.


      "Ta còn có mấy lượng bạc, nếu ngại cầm dùng trước ." Thời điểm mọi người nhụt chí, ngoài phòng truyền đến lời , ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Tạ Chí Dận đứng ở cạnh cửa, nghiêng người dựa vào cửa.


      Cam Đường bất giác nhíu mày, nàng muốn dùng bạc của , hơn nữa, chỉ sợ mấy lượng bạc duy nhất trước mắt này, nếu lấy ra mua đồ dùng, muốn kiếm lại bạc cũng đủ mệt, còn mấy ngày này mọi người lấy cái gì sống qua ngày a, nghĩ đến đó, nàng mở miệng : " cần, chúng ta nghĩ cách khác xem."


      "Tẩu tử cần khách khí với ta, cứ dùng , lúc nào có trả lại ta cũng được." Tạ Chí Dận vẫn là vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, .


      Ai khách khí với ngươi, nội tâm Cam Đường nghĩ như vậy, ngoài miệng lại : "Ta phải khách khí, chỉ là biết bao giờ cha mới trở về, bạc đó còn có việc dùng, nếu mua bán hết, còn trông cậy vào số bạc đó để sống."


      Tạ Chí Dận vừa nghe, cũng thấy có phần đạo lý, cưỡng cầu nữa, cười cười rời .


      "Nương tử, vậy tại phải làm sao bây giờ?" Tạ Chí Dận vừa , Nhị Lang mở miệng hỏi.


      "Để ta suy nghĩ ." Cam Đường ngồi xếp bằng giường, cúi đầu suy nghĩ, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang cũng hỏi gì, chỉ vây quanh nàng đợi.


      Chỉ chốc lát Cam Đường ngẩng đầu lên, : "Nếu có bạc mua đồ dùng, chúng ta giống như trước đây, bán thịt thú cùng da thú, tích cóp ít bạc, rồi làm tiếp." Bán thịt chín khẳng định là so với bán thịt tươi kiếm nhiều hơn, tại có tiền vốn, đành phải kiếm chút tiền vốn , mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo.


      "Được, nương tử như thế nào, chúng ta liền làm như thế đó." Đại Lang lên tiếng đáp.


      "Thừa dịp triều đình nghiêm cấm, chúng ta nhanh chóng kiếm đủ bạc, nếu liền bỏ qua thời cơ này mất, như vậy , ta còn biết chút thảo dược, các huynh săn bắn con mồi đem bán, ta hái thảo dược bán, chúng ta cùng nhau làm, bạc rất nhanh có thể kiếm đủ." Vì muốn nhanh chóng đem ý tưởng hoàn thành, Cam Đường thể mở chiêu số, hơn nữa, hái thảo dược bán cũng có thể làm trường kỳ, tuy rằng so với bán thịt kiếm được ít hơn, nhưng ổn định, lại cần tiền vốn, làm thường xuyên cũng được.


      "Hái thảo dược có thể nguy hiểm hay ?" Tam Lang yên tâm, bất giác hỏi.


      Hái thảo dược phải leo núi, khả năng cũng có chút nguy hiểm, bất quá Cam Đường muốn bọn họ lo lắng, liền cười : " phải là nhổ chút cỏ hay sao, có cái gì nguy hiểm."


      " núi nhiều dã thú, nếu có người cùng , ta cho phép nàng ." Đại Lang nhíu mày, nghĩ đến nếu đụng phải dã thú, nương tử phải làm sao, nội tâm suy nghĩ liền sợ hãi.


      " phải các huynh lên núi săn thú sao, ta cũng theo mà, làm sao có người chăm sóc." Cam Đường cho rằng đúng, Đại Lang, Nhị Lang đều là cao thủ săn thú, mặc kệ là ai cùng, đều có nguy hiểm.


      câu như vậy, ba huynh đệ mới yên tâm ít, bốn người đạo đem đối sách quyết định xong.


      Ngày thứ hai, sáng sớm mọi người rời giường, chuẩn bị xuất phát, Đại Lang, Nhị Lang cùng Cam Đường đường lên núi, Tam Lang rất muốn theo, nhưng bị hai vị huynh trưởng ngăn lại, để cho ở lại giữ nhà, Cam Đường cũng đồng ý, Tam Lang biết làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại. Đại Lang, Nhị Lang lấy cung tiễn, lưng đeo sọt, Cam Đường đeo lưng cái sọt ban đầu Lang lão cha dùng, để cất thảo dược, ba người xuất phát, vòng ra phía sau nhà hướng đường mòn núi Đông Lĩnh .


      Leo núi thân thể phải đủ lực, thân mình Cam Đường nhắn, bao lâu cũng mệt thở phì phò, Đại Lang, Nhị Lang chỉ có thể dừng lại, cùng nàng nghỉ tạm, cứ như vậy chút lại ngừng, thời điểm lên núi, ngày muốn nhô lên cao.


      Thời tiết nóng, lâu như vậy, hơn nữa nóng ban ngày như nướng người, Cam Đường mồ hôi ướt đẫm, cái trán mồ hôi lưu động thành đường tuyến, nhắm thẳng xuống.


      Đại Lang, Nhị Lang cũng tốt hơn, toàn thân mồ hôi ẩm ướt, cho nên thời điểm lên núi, bọn liền chạy thẳng đến đầm nước hay xách nước, đến đầm nước, ba người đều ngồi □ con, hắt nước rửa mặt, Đại Lang còn lấy ống trúc ở bên hông, rút nút lọ rồi múc nước, trước đưa cho Cam Đường: "Nương tử, chắc khát nước rồi, uống nước ."


      Cam Đường nhận ống trúc đưa lên miệng uống, nước suối mát lạnh, cửa vào lạnh lẽo, còn mang theo vị ngọt, Cam Đường lỗ lỗ uống hết, mới tính giải khát, đưa tay xoa xoa nước bên miệng, đem ống trúc trả lại cho Đại Lang, cười : "Này, chắc các huynh cũng khát nước, các huynh cũng uống nước ."


      Đại Lang nhận ống trúc lại rầm rầm múc nước, mà bên Nhị Lang trực tiếp lấy tay múc nước, cứ như vậy uống, Đại Lang múc đầy nước vào ống trúc xong, cũng uống, mà là đem nút lọ đậy lại, đeo bên hông, sau đó giống như Nhị Lang, lấy tay múc nước uống.


      Hai người đều uống bụng nước, liền đứng dậy, mọi người tiếp tục sâu vào cánh rừng. Ba người đến ngọn núi khác, Cam Đường ngẩng đầu nhìn, núi rất cao còn xoay quanh mình, núi xanh um tươi tốt, khẳng định có thảo dược.


      "Ở bên này , mặt khẳng định có thảo dược." Cam Đường chỉ chỉ núi.


      Đại Lang, Nhị Lang nhìn lên, trong mắt bọn , núi có nhiều cây như vậy, khẳng định có dã thú thường hay lui tới, bọn lo lắng nương tử mình, vì thế vội : "Chúng ta lên cùng nàng."


      Cam Đường liếc bọn cái, cảm thấy nếu mọi người đều ở chỗ, con mồi bên này được nhiều, phải tổn thất rất lớn sao, nghĩ nghĩ, vẫn là phân công làm việc có vẻ tốt hơn: "Như vậy , Đại Lang huynh tới nơi ngày thường hay săn thú, Nhị Lang theo ta bên này, nếu có con mồi, huynh ấy cũng có thể săn bắn ít."


      Đại Lang, Nhị Lang nhìn nhau, mặc dù Đại Lang yên tâm, nhưng có Nhị Lang cùng, có lẽ sao, vì thế liền làm theo như vậy, ba người chia làm hai đường. Nhị Lang cùng Cam Đường leo lên đường, Cam Đường ngừng ngừng, nhìn thấy ít thảo dược quen mắt, liền nhổ xuống quăng vào sọt, đến lúc tới đỉnh núi, đỉnh núi có chỗ rừng cây rậm rạp, hai người vào rừng cây đó.


      hồi ở trong rừng, Cam Đường phát trong rừng có nhiều loại, chủng loại cũng rất nhiều, lại chỉ có hai ba loại nàng có thể phân biệt ra, vì thế dừng lại bước chân ngắt lấy, đương nhiên là ngắt lấy loại nhận được, còn lại nàng dám lộn xộn, sợ có độc. Cam Đường hái, đột nhiên Nhị Lang phía sau quát to: "Nương tử, bên kia có động tĩnh, nàng mau tránh bên ." Cam Đường vừa nghe, liền đứng lên chạy sang bên, miễn cho Nhị Lang muốn giúp nàng, ngược lại lại vướng chân vướng tay.


      Nào biết đâu rằng, Cam Đường vừa chạy ra hai ba bước, cả người đột nhiên tuột thẳng xuống, sợ tới mức nàng a tiếng hét rầm lên, Nhị Lang quay đầu chỉ thấy nương tử rơi xuống, nghĩ cũng nghĩ liền chạy tới bên này, đáng tiếc vừa bắt lấy tay nàng, cũng giữ được, ngược lại cũng bị kéo xuống theo.


      Phanh tiếng, hai người rơi xuống, Cam Đường rơi choáng váng, hồi lâu mới đứng lên, Nhị Lang ngã giữ người, cũng chống đỡ đứng lên, hai người nhìn chung quanh, mới phát bọn họ rơi xuống cạm bẫy, may mắn trong cạm bẫy có ngọn trúc , nếu bọn họ chịu chết rồi.


      "Như thế nào huynh nhớ đào cạm bẫy ở đâu." Cam Đường nhìn lên , cạm bẫy sâu chừng vài mét, căn bản bọn họ thể leo lên, nội tâm nóng nảy, khỏi oán giận .


      "Nơi này phải bẫy của chúng ta, hẳn là của người khác để lại." Nhị Lang biện giải , cũng đứng dậy, rút ra mũi tên, cầm ở trong tay trở thành đao dùng, muốn cắm vách đá của cạm bẫy, làm nơi đặt chân hướng lên , nhưng là, vách tường cạm bẫy so với tưởng tượng còn cứng hơn, mũi tên chen vào lọt chút mảy may nào.


      Cam Đường nhìn lên, biện pháp này cũng vô dụng, càng thêm nóng nảy, "Phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ ra được."


      Nhị Lang thấy nàng như thế, an ủi : " cần lo lắng, phải còn có đại ca sao, huynh ấy thấy chúng ta, khẳng định tìm."


      Cam Đường vừa nghe, nội tâm cũng yên ổn ít, tại có biện pháp, chỉ có thể đợi, Cam Đường đặt sọt xuống, nhụt chí ngồi xuống, Nhị Lang cũng buông tha cho khả năng thoát ra, đặt sọt xuống ngồi bên cạnh nàng, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, miệng : "Nương tử cần sợ, có ta ở đây."


      Cam Đường vươn tay, ôm thắt lưng của , đầu tựa vào trong ngực , an tâm ít, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, Nhị Lang cảm thấy tâm nhảy bùm bùm càng lúc càng nhanh, thân từng đợt khô nóng dâng lên.


      "Nương tử..." Yết hầu Nhị Lang lăn lăn, thào tiếng, Cam Đường ngưỡng mặt nhìn , Nhị Lang cúi đầu, thấy hai mắt nàng tỏa sáng nhìn chính mình, tim bất giác đập bịch bịch, nhịn được nữa, cúi đầu đem môi che lên.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: oa Kha Kha, rốt cục cơ hội của Nhị Lang đến rồi!


      P/s: chương tiếp theo thế nào nhỉ ( ngồi tưởng tượng )
      amandatruc, levuong, Kimanh125715 others thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      ờm... hi vọng có thịt.. hahaha.
      linhdiep17Ty~Ty thích bài này.

    3. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Trời, cái tên chương làm tớ tưởng là có mưu gì ở đây, hóa ra đơn giản vậy
      Ty~Ty thích bài này.

    4. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Chuyện này cũng nhàng lắm, ko kích thích
      Nhiều lúc edit ta thấy chuyện đơn giản quá
      :yoyo68:
      lyly thích bài này.

    5. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Chương 43: Đêm kích tình


      Nhị Lang che môi lên, hai gò má Cam Đường đỏ ửng, ngượng ngùng quay đầu lánh , giọng : "Ta thân mồ hôi, thối muốn chết."


      Lời này làm cho Nhị Lang 囧, lại muốn buông tha nàng như vậy, mặt hướng bên gáy nàng đặt xuống, rồi tiến đến gương mặt nàng, bẹp bẹp hôn nàng mấy cái, : "Có quan hệ gì, ta biết nương tử làm sao thối a."


      Tuy rằng nội tâm Cam Đường chấp nhận ba bọn , cũng muốn nụ hôn nóng bỏng, nhưng cảm thấy có chút được tự nhiên, mặt lại lánh sang bên tránh ra, đưa tay đẩy ra, sẵng giọng: " như thế này, còn muốn cái đó, huynh thành đợi cho ta."


      "Nương tử..." Nhị Lang cam lòng, lại hô tiếng, Cam Đường trừng mắt liếc cái, nhíu mày : "Huynh lại nghe ta ."


      Tuy rằng Nhị Lang trăm ngàn lần muốn, nhưng sợ nương tử tức giận, chỉ có thể phẫn nộ cúi đầu, tay lại lặng lẽ bỏ thêm mấy phần lực, càng ôm chặt nương tử.


      Cam Đường cảm giác được ôm chặt, thoải mái, liếc mắt nhìn , thấy có chút ủ rũ, nghĩ sợ bấn loạn, liền ôm lấy , cũng gì, đầu tựa vào trong ngực , nghe tiếng tim đập thùng thùng của , cảm giác an tâm.


      Nhị Lang lộn xộn nữa, lát sau, quay đầu nhìn nàng, miệng ngập ngừng hồi, mới hỏi câu: "Nương tử, ta muốn hỏi nàng chuyện này."


      "Chuyện gì?" Cam Đường ngưỡng mặt nhìn .


      Nhị Lang nhìn nàng, do dự hồi, mới thấp giọng : " hôm đại ca với ta, huynh ấy cùng nàng... Thời điểm động phòng, nương tử rất đau." Cam Đường nghe xong lời này, mặt lập tức đỏ bừng, trước mặt của nàng hỏi cái này, cũng quá xấu hổ , cúi đầu, nhìn , nhưng Nhị Lang lại đem mặt nhích lại gần, giọng hỏi: "Nương tử bây giờ nàng còn đau ?"


      "Sao huynh cứ hỏi cái đó, đừng hỏi nữa." Cam Đường vội vàng sẵng giọng.


      Nàng càng đáp, Nhị Lang càng muốn biết, gấp đến độ cái gì cũng nghĩ, thanh nặng lề : "Nương tử, ta rất muốn biết, nàng cho ta , nàng cho ta ."


      Cam Đường bị thúc giục khó chịu, trả lời ràng: "Huynh muốn biết như vậy, vậy ta cho huynh biết, rất đau."


      Nhị Lang nghe xong sửng sốt, thanh, sau lúc lâu mới than thở : "Nàng, nàng là gạt ta."


      Cam Đường nhìn vẻ mặt thất vọng của , vừa bực mình lại vừa buồn cười, khỏi đưa tay chọc cái trán của chút, sẵng giọng: "Mặc kệ ta hay giả, tóm lại cho phép chuyện đó nữa, nghe lời, ta tức giận."


      Nhị Lang định nữa, mặt cạm bẫy lại truyền đến thanh, Nhị Lang ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cạm bẫy rắc cỏ dại, có bóng đen chớp lên, thấy đúng, thấy phía sau truyền đến tiếng hô, làm cho Nhị Lang phân biệt được, đây là tiếng dã thú, phía cạm bẫy, có dã thú nhìn xuống phía dưới.


      Nghe được tiếng hô, Cam Đường cũng phát , toàn thân lập tức căng thẳng, Nhị Lang cảm giác nàng cứng ngắc, đưa tay ôm lấy đầu nàng, cho cả người nàng làm tổ trong ngực , cúi đầu bên tai nàng, giọng : " phải sợ, có ta ở đây."


      Cam Đường gật gật đầu, đôi tay ôm chặt thắt lưng , đem mặt vùi vào trong ngực , ổn định hô hấp, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh phía , Lang Nhị lặng lẽ đem tên khoát lên cung, đem mũi tên nhắm ngay phía , có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ yên tĩnh quan sát.


      'Dột dột dột' thanh dứt bên tai, có lẽ dã thú phía cạm bẫy ngửi được hơi thở bọn họ, cho nên liên tục gầm , dùng móng vuốt ngừng bấu cỏ dại, luôn bồi hồi bên cạm bẫy, nhưng trời sinh tính dã thú cảnh giác làm cho nó dám rời Lôi Trì bước, hiển nhiên nó nhận thấy được nếu bước ra bước, khả năng có nguy hiểm, bởi vậy vẫn ngừng xao động, cũng dám xuống dưới.


      Tình huống như thế, làm cho hai người bên dưới thoáng trấn định ít, cạm bẫy nhìn cao chừng bốn năm mét, nếu dã thú xuống dưới, quả bọn họ chỉ còn đường chết, dã thú cũng như bọn họ thoát ra được, có thể bị đói chết, cho nên nó mới dám hành động thiếu suy nghĩ.


      Có ý tưởng này, Cam Đường mới cảm thấy mạng của mình cuối cùng kiểm về được nửa, nửa khác, phải xem tính nết dã thú, nếu dã thú xúc động, đại gia đây liền quy thiên , nếu như dã thú bình tĩnh, như vậy bọn họ có thể tránh được kiếp.


      Cứ như vậy, toàn thân hai người bọn họ buộc chặt chờ đợi, trong lúc đó dã thú biết giằng co bao lâu, rốt cục dã thú mất hưng trí, buông tha rồi bỏ .


      Phía cạm bẫy im lặng rất lâu, nghe thấy động tĩnh dã thú nữa, Nhị Lang cùng Cam Đường mới xác định, nó bỏ , hai người thở ra hơi lớn, toàn thân xụi lơ xuống dưới.


      "Hình như rồi." Nhị Lang lau mồ hôi mặt, giọng .


      "Hình như thanh nữa, hu, rốt cục rồi." Cam Đường cũng tốt hơn, lơi lỏng xuống, cảm thấy toàn thân bủn rủn, cơ bắp đau, cả người mồ hôi lạnh, rất chật vật.


      " có việc gì, có việc gì, chúng ta tránh được kiếp." Bàn tay Nhị Lang vỗ về lưng của nàng, an ủi nàng.


      "Huynh nó có thể tìm đồng bạn đến vây đánh chúng ta hay ?" Cam Đường có chút lo lắng, dù sao nơi này là địa bàn của dã thú, làm sao nàng có thể lo lắng.


      " , vì có nguy hiểm, nó mới dám xuống dưới, tìm đồng bạn khác đến, vẫn có nguy hiểm, lại , dã thú cũng thông minh như vậy, biết tìm giúp đỡ." Nhị Lang nhiều năm săn bắn, chưa bao giờ gặp dã thú giống vậy, bình thường chỉ biết công kích, công kích bỏ chạy, quay lại nữa.


      "Vậy là được, dọa chết người mà, nếu tiếp tục, chỉ sợ trái tim của ta giữ được." Lúc này tâm Cam Đường hoàn toàn buông ra, chỉ cảm thấy cả người vô lực, trực tiếp tê liệt tựa vào trong ngực Nhị Lang.


      "Gì chứ?" Nhị Lang nghe hiểu lời của nàng, cúi đầu nhìn về phía nàng, hiểu .


      "Nga, có gì, đúng ra là hù chết ta." Cam Đường lười giải thích cùng , hàm hồ cho qua.


      Nhị Lang cười cười : "Yên tâm, ta để nàng gặp chuyện may."


      Hai người hồi, cảm thấy trong cạm bẫy càng ngày càng u ám, ngửa đầu nhìn lại, xuyên thấu qua cỏ dại khoảng cách có thể nhìn ra sắc trời bên ngoài, coi như muốn đen ngòm, chắc cũng còn sớm.


      "Đại ca huynh như thế nào còn đến, huynh ấy có thể tìm thấy chúng ta hay ?" Cam Đường nhìn bầu trời càng ngày càng u ám, mắt thấy trời càng đen, nếu tìm thấy, như vậy bọn họ phải qua đêm núi, qua đêm núi rất nguy hiểm, nàng từng nếm thử qua, vẫn còn nhớ, nghĩ mà sợ, phải Đại Lang tìm thấy nàng, biết gặp chuyện gì.


      Nhị Lang muốn làm cho nương tử quá mức lo lắng, liền làm bộ như thèm để ý : " , khẳng định đại ca tìm đến, nương tử nàng chỉ cần yên tâm là được."


      "Ta là vạn nhất, vạn nhất đêm nay huynh ấy tìm thấy chúng ta, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cam Đường lo sợ bất an .


      "Vậy qua đêm ở đây, dù sao dã thú cũng rời rồi, chúng ta cũng cần sợ." Nhị Lang cười cười , , có thể cùng nương tử qua đêm mình, cảm thấy có gì tốt.


      Cam Đường liếc cái, sẵng giọng: "Huynh thoải mái, huynh sợ có dã thú khác tập kích sao, hơn nữa, đồ ăn, nước uống, chúng ta cũng duy trì được bao lâu a."


      "Nàng phải tin tưởng đại ca, chúng ta đều trưởng thành từ núi, cho dù huynh ấy nhất thời tìm thấy, nhưng nhất định trì hoãn lâu lắm, huống hồ còn có người khác, đại ca, tam đệ, hơn nữa còn có họ Tạ , ba người hợp lực tìm kiếm, có người tìm thấy chúng ta." Nhị Lang lo lắng điểm ấy, lúc đó cùng nương tử ngọn núi này, là có mục tiêu, nếu ba người cùng nhau tìm, nhiều nhất là nửa ngày, khẳng định có thể tìm tới nơi này.


      Cam Đường thấy cũng đúng, miên man suy nghĩ nữa, người trầm tĩnh lại, thả lỏng tốt, lại cảm thấy đói bụng, giờ này ngày thường, cũng là lúc ăn cơm chiều, nhưng săn như thế nào.


      Cam Đường khổ sở chịu đựng đói khát, đột nhiên nghĩ đến cái gì, giãy dụa ngồi dậy, đem sọt bên người kéo qua, phải vừa hái chút cỏ sao, biết có thể ăn được hay , mặc kệ, dù sao cũng phải thử xem xem, nếu có thể ăn, nàng hái được ít, cũng đủ nót chút dạ dầy .


      Nhị Lang thấy nàng ngồi xuống, cúi đầu tìm kiếm trong sọt, bất giác ngó qua, hỏi: "Nương tử, sao vậy? Nàng làm gì vậy?"


      "Huynh đói bụng sao, ta tìm đồ ăn." Cam Đường cũng ngẩng đầu lên đáp câu.


      " phải toàn là thảo dược sao, chẳng lẽ nàng muốn ăn thảo dược?" Nhị Lang ngạc nhiên .


      Nhất thời Cam Đường cũng biết như thế nào với , liền ngậm miệng, nhanh chóng tìm trong sọt, thảo dược hỗn độn nhúm lại nhúm bay ra, thời điểm đầy hai tay, liền đưa cho Nhị Lang, cho cầm lấy, rồi tiếp tục tìm, cầm được đống lớn, mới đặt sọt sang bên cạnh, chỉ vào loại Nhị Lang cầm : "Cái đó có thể ăn, huynh thử xem."


      chuyện, Cam Đường cầm nhúm, do dự hồi bên miệng, nhưng vẫn há miệng cắn ngụm, ăn vài cái, cảm giác có hương vị gì, có điểm ngây ngô, giống như cắn cỏ xanh.


      "Cái này, cái này có thể ăn." Nhị Lang thấy nàng ăn, bất giác cứng lưỡi, loại này thường xuyên nhìn thấy, trong núi rất nhiều nơi đều có, với , cỏ núi đều giống nhau, cho tới bây giờ nghĩ rằng cái này còn có thể ăn.


      Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhị Lang, bất giác nở nụ cười, cầm lấy nhúm đưa lên miệng : "Ăn ."


      Nhị Lang thấy nương tử ăn xong nhúm, cũng do dự nữa, há miệng đem nhúm cỏ ngậm vào miệng, ăn mồm to.


      Nhị Lang thấy nương tử kháng cự, khỏi hưng phấn, tim đập kịch liệt cùng với từng trận khô nóng, □ tỉnh lại, nhanh chóng đứng thẳng, môi che môi của nàng, tay chậm rãi cởi bỏ cúc áo của nàng, viên, hai viên, ba viên, rốt cục ngực tuyết trắng ' ra', hai vú đứng ở trong gió, khẩn cấp trùm lên, cầm lấy chỗ mềm mại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :