1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhà Có Ba Lang Quân-Thập Bát Kinh ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Thấy Nhị Lang có khi là người mở màn nha
      Tính cách Nhị Lang mới làm lên chuyện
      Đại Lang lành hiền quá

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 4: "Lều trại " Sáng sớm

      Edit: Miho

      Lời lẽ nhợt nhạt, Cam Đường rất nhanh phục hồi lại tinh thần, muốn đẩy ra, Đại Lang lại trước bước lui ra, bởi vì nhớ lại nương tử ở trong phòng phản kháng kịch liệt, muốn làm cho nàng sợ nữa.


      Cam Đường kinh hoảng che miệng lại, đầu thấp xuống, dám nhìn . Sao lại thế này, vì sao tim lại đập nhanh hơn? Là sợ hãi, vẫn là sợ hãi, bên Cam Đường giảm tốc nhịp tim đập, bên an ủi mình.


      Đại Lang cũng đồng dạng dám xem, sợ nhìn nàng lại nhịn được, trong đầu quanh quẩn phấn môi khéo léo của nàng, còn có xúc cảm mềm mại, tai sau khô nóng, thân thể ràng nổi lên biến hóa, hạ thân đứng lên, tuy rằng có kinh nghiệm chuyện nam nữ, dù sao cũng 19 rồi, ngây thơ nữa cũng có tia sáng tỏ, biết đây là biểu thích nương tử, cứ kệ việc đỏ mặt, nội tâm vẫn là rất vui vẻ.


      Hai người đều quay đầu qua bên, ai chuyện, trong phòng bếp mảnh yên tĩnh, gió ấm áp khẽ phất qua, trong khí ý nóng chậm rãi kéo lên.


      Chết tiệt, trong khí này cư nhiên lộ ra ái muội nồng đậm, nội tâm Cam Đường thầm kêu ổn, suy nghĩ nên đánh vỡ bầu khí này như thế nào.


      "..." Cam Đường tự giác đánh no cái ợ. tiếng vang lên, lập tức phá tan khí ái muội của hai người rất nhiều.


      Tuy rằng phương thức 囧, bất quá, cuối cùng cũng đánh vỡ, Cam Đường nhàng thở ra.


      "Ăn no rồi, nghỉ ." Đại Lang mở miệng , thấy Cam Đường gật đầu, liền nhận bát đặt xuống, ôm nàng trở lại nhà tranh.


      nhàng đem Cam Đường thả lại chỗ ngủ ban đầu, Đại Lang đến bên cạnh hai huynh đệ, nằm xuống, chuyện.


      Toàn bộ ban đêm, tuy trong phòng có động tĩnh gì, nhưng kỳ , ba huynh đệ lang gia làm thế nào có thể ngủ được, trước xao động đủ nghẹn, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu, thể nào chợp mắt, ngược lại, Cam Đường thấy trong phòng im lặng, hơn nữa ăn no, người đặc biệt dễ dàng mệt rã rời, thần kinh cảnh giác nữa cũng chịu nổi cơn buồn ngủ, chịu đựng được mí mắt vẫn đánh nhau, dần dần chìm vào giấc mộng.


      Trong lúc ngủ mơ, Cam Đường cảm thấy càng ngày càng trầm trọng, như có thiên kim sức nặng đè nặng lên nàng, có chút thở nổi, có thể nàng quá mệt mỏi, ở trong mộng giãy dụa, nhưng mở ra được mắt.


      Thời điểm tỉnh lại, mở ra đôi mắt nhìn quanh, nắng sớm lộ ra, hẳn là trời sáng.


      Cam Đường thở ra, chút cảm giác sảng khoái sau khi tỉnh ngủ, mà thân mồ hôi ẩm ướt, dinh dính rất khó chịu, bất quá, càng khó chịu vẫn là sức nặng thân, nàng tại ràng, cảm giác vì sao thở nổi, nếu có hai cái đùi đặt ở thân ngươi, phỏng chừng ngươi cũng có cảm giác giống nàng, hai "Đầu sỏ gây nên" chính là chân của Nhị Lang, Tam Lang.


      Hai huynh đệ này biết khi nào dính tại nàng, hai cái đùi đè ngang thắt lưng của nàng, tả hữu đem nàng quấn ở tại trung gian, cũng chả trách toàn thân nàng đều là mồ hôi, hai nam nhân như vậy chen chúc, nhiệt độ tăng cao chỉ chút, đó còn chưa tính, nhất là nóng, nàng có thể ràng cảm giác được hai đỉnh "Lều trại" đỉnh ở thắt lưng nàng.


      Lúc này trong phòng tiếng ngáy liên tiếp, ba huynh đệ cả đêm ngủ yên giấc, mê muội thẳng đến tờ mờ sáng mới ngủ say, cho nên Nhị Lang, Tam Lang cũng phát Cam Đường tỉnh lại, vẫn còn ôm nương tử ngủ.


      Cam Đường nhịn xuống xúc động muốn đá mỗi người cước, cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ cử động, ngược lại biến thành "Chui đầu vô lưới".


      " có việc gì, có việc gì, đây là ' tượng tự nhiên' của nam nhân vào mỗi sớm, cũng có nghĩa là cái gì." Cam Đường nhắm lại đôi mắt, giọng than thở, nàng chỉ có thể dùng phương pháp như thế bịt tay trộm chuông an ủi chính mình.


      Mở mắt ra lần nữa, ưu tư ổn định ít, nghiêng đầu nhìn lại, vị trí nằm của Đại Lang so với tối hôm qua muốn lệch khỏi quỹ đạo rất nhiều, xem ra cũng là hướng bên người nàng, nàng còn suy nghĩ muốn Đại Lang tỉnh lại, làm cho đem hai huynh đệ túm ra, tại xem ra, định lực của cũng lớn như vậy, cái này, nàng khó khăn, muốn tin tưởng sao?


      Cam Đường do dự, ngoài phòng truyền đến thanh: "Đại huynh đệ, nhị huynh đệ, tam huynh đệ, hừng đông lên rồi."


      Người kêu gọi giọng rất lớn, truyền vào trong phòng rất ràng, Cam Đường nhắm mắt lại, miễn cho đối mặt bọn lúc tỉnh lại, nàng có kinh nghiệm cùng nam nhân cùng nhau tỉnh lại, huống chi bây giờ còn có hai người như vậy quấn lấy, rất xấu hổ.


      Đại Lang tỉnh lại mơ mơ màng màng đứng dậy, liền hướng ngoài phòng , Nhị Lang, Tam Lang cũng theo thứ tự quay tỉnh, mơ hồ liền gặp thân thể chen chúc bên trong bọn .


      "Đây là cái gì?" Tam Lang than thở 1 tiếng.


      "Hình như là nương tử." Nhị Lang cũng thế nào thanh tỉnh, thuận miệng đáp câu.


      "Nương tử?!" Hai chữ này làm cho huynh đệ nháy mắt thanh tỉnh, cúi đầu nhìn lại, hai người đè xuống, nương tử có vẻ càng thêm bé , hai hàng lông mày hơi hơi cử động, như có cái gì phiền não.


      Điều này bọn lại rảnh thương hương tiếc ngọc, hưng phấn đắm chìm về ôn hương trong ngực, bất quá, còn nhớ giáo huấn tối hôm qua, dám quá phận, chỉ là chen chúc chen chúc, cọ đến cọ , cảm thụ tư vị mềm mại của nữ nhân.


      "Nhị ca, nương tử rất mềm a."


      "Phải, phải, tam đệ, ngươi sờ sờ, thắt lưng nương tử hảo tế."


      Hai đôi tay mang theo nhiệt độ ở thân Cam Đường sờ tới sờ lui, nàng suýt chút nữa nhịn được muốn bùng nổ.


      "Nhị ca, nương tử giống như sợ chúng ta chạm vào nàng."


      "Hình như là vậy."


      "Chúng ta nên đụng , bằng , đợi lát nữa nương tử lại muốn khóc."


      "Ân... Ân."


      Hai huynh đệ rốt cục tìm về lý trí, lưu luyến rời thu hồi đôi tay. Tay của Nhị Lang ở giữa trung, còn do dự lúc lâu, muốn tiếp tục sờ tiếp tục ôm, lại sợ dọa phá hư nương tử, cuối cùng cắn răng cái, bỗng dưng đứng lên, "Ta ra ngoài." Bỏ lại câu, trốn ra nhà tranh.


      Tam Lang thấy nhị ca chạy trối chết, lại suy tư chút vấn đề vì sao nương tử sợ bọn chạm vào, cuối cùng cũng thể nghĩ ra nguyên nhân, đành phải theo Nhị Lang ra khỏi phòng.


      Hô... Hô... Hô, mọi người ra ngoài, Cam Đường rốt cục có thể há mồm thở dốc, vừa mới nhẫn nại cơ hồ muốn tắt thở . Thở hổn hển mấy hơi, thừa dịp trong phòng có người, nàng ngồi dậy, đợi lát nữa bọn trở về, nàng lại tìm thấy cơ hội rời giường.


      Nhị Lang, Tam Lang vừa ra khỏi nhà tranh, thấy đại ca cùng vợ Đại Tường chuyện, vợ Đại Tường đen đen tráng tráng, là cái mồm to.


      "Nhị huynh đệ, tam huynh đệ." Vợ Đại Tường vừa nhìn thấy Nhị Lang, Tam Lang ra, liền cười gọi bọn : "Sớm muộn cũng thành thân, chỉ là thời gian, còn luyến tiếc ôm nương tử muốn rời giường, chậc chậc chậc."


      Nữ nhân ở nông thôn này, kiêng kị chuyện giường chiếu, còn thường lấy chuyện trêu ghẹo người, dù sao tam huynh đệ vẫn hay ở núi, cho tới bây giờ cùng nữ nhân chuyện qua, bị vợ Đại Tường trêu chọc như vậy, mặt có chút nóng nóng.


      "Còn e lệ sao, nữa, hôm qua nghe hai huynh đệ có nương tử, sáng sớm hôm nay tẩu tử liền vượt núi đến đây, nhanh cho tẩu tử nhìn cái, đừng cất giấu như vậy." Vợ Đại Tường tiếp tục oa oa .



      "Tường tẩu, nương tử chúng ta còn chưa tỉnh dậy, nếu , lần sau tới xem." Nhị Lang trực tiếp cự tuyệt, muốn nương tử bị người đánh thức.


      "A, xem này nóng tính, tưởng tẩu tử biết các ngươi lo cho nương tử sao, , , , vậy lần sau tẩu tử tới vậy." Vợ Đại Tường gặp được người, cũng trì hoãn, chuẩn bị xuống núi, trước khi , còn phân phó vài câu: "Nay các ngươi thêm người, đồ ăn cũng thêm chút, nhớ , lần sau săn bắn, toàn bộ mang đến nhà của ta, tẩu tử cho các ngươi thêm chút gạo mì, đỡ phải để nương tử bị đói liền tốt."


      "Vâng, Tường tẩu, chúng ta hiểu được." Đại Lang khách khí , vợ Đại Tường dài dòng, xoay người rời .


      Nhị Lang nhìn bóng dáng vợ Đại Tường, nội tâm líu lưỡi, khi đó làm sao có thể hâm mộ Đại Tường cưới vợ, nay nhìn lại, cùng con lợn rừng trong núi giống nhau, thanh cũng lạ, xem ra, chỉ có nương tử của chính mình, này so ra, nương tử của chúng ta đẹp mắt.


      , nội tâm Đại Lang, Tam Lang cũng cùng dạng tâm tư, ba người đều nghĩ tới nương tử, nội tâm nóng lên, chờ được, cùng chui vào trong phòng.
      Happyanh, _tata_, garubi2949832 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 5: Đau đớn

      Edit: Miho

      "Nương tử tỉnh, đói bụng chưa, ta làm chút điểm tâm cho nàng." Nhị Lang thấy Cam Đường tỉnh lại, lời vừa dứt liền vui vẻ quay , nội tâm còn suy nghĩ, Đại Tường đúng, có nương tử, quả rất sung sướng.


      Cam Đường chuyện, nội tâm còn suy nghĩ lời vừa rồi, đầu dã thú đổi chút gạo mì, cũng quá lừa người .


      Kiếp trước nàng từ cha mẹ ly dị, lên trung học phổ thông ở trọ tại trường, cuộc sống vẫn theo bà ngoại, trong cảm nhận của nàng, chỉ có bà ngoại là người thân, cho nên nàng hận nhất người nào thương tổn bà ngoại, so với mợ, làm cho bà ngoại đem phòng ở tặng cho cậu, vợ chồng son mới kết hôn, chính mình chuyển ra phòng cho thuê ở tính, vì nhớ thương bà ngoại gầy còm,còn 3 ngày hai bữa chạy tới. Tiền lương về hưu, sợ dán đầu nàng cháu ngoại tôn nữ, loại người này lòng tham đáy, còn lớn giọng lừa gạt người. Nàng thấy phiền chán, làm cho người thực được như thế.


      "Người này cùng các ngươi rất quen thuộc?" Cam Đường muốn xen vào việc của người khác, nhưng suy nghĩ vẫn thể chịu được.


      "Phải, núi có người ở, nhà Đại Tường ở dưới chân núi, ngày thường qua lại nhiều chút." Đại Lang thấy nàng hỏi, cũng nghĩ gì, trực tiếp đáp.


      "Vậy ngày thường các ngươi săn bắn, liền đổi lấy gạo mì?"


      "Cũng phải tất cả, có khi cũng đổi chút muối, dấm chua, nước tương các loại, khi đến tết, còn đổi chút dầu hạt cải." Đại Lang hoàn toàn kỳ quái vì sao nàng hỏi những lời này, chỉ cảm thấy trả lời nương tử mới là phải đạo.


      Cam Đường muốn trợn trắng mắt, chẳng lẽ bọn biết, người khác bán mấy con gà mái già, hoặc là giỏ trứng gà, chút tiền cũng đủ mua, huống chi là đầu dã thú, quan tâm là thịt thú hay là da thú, tùy tiện loại nào, cũng rất được giá đó.


      định mở miệng đánh thức bọn , bên ngoài truyền đến tiếng kêu Nhị Lang: "Đại ca, tối hôm qua thịt thừa lại bị con mèo hoang chết tiệt nào ngậm rồi." Nhị Lang vừa vừa vào, trong tay bưng cái bát thấy đáy lớn.


      Khụ... Cam Đường bị lời này làm sặc, nàng thành mèo hoang.


      Đại Lang có chút xấu hổ, cùng nàng nhìn nhau liếc mắt cái: "Quên , đợi ta lại săn bắn cái khác, hôm kia phải còn chút thịt lưu trữ sao, cũng đủ cho nương tử ăn, chúng ta uống cháo là được."


      "Cũng được, ta nấu." Nhị Lang cũng so đo nữa, xoay người chuẩn bị ra.


      Ăn thịt của họ, dù sao cũng phải hồi báo, vì thế Cam Đường gọi Nhị Lang: "Uy, đợi ."


      Nhị Lang vừa nghe nương tử kêu to, lập tức quay đầu, cười meo meo hỏi: "Nương tử, có việc gì?"


      Cam Đường quét mắt ba huynh đệ cái: "Về sau các ngươi săn bắn được vật gì, vẫn là chính mình đem bán."


      "Vì sao? Ngày xưa chúng ta đều đổi cho nhà Đại Tường."


      " bán thế nào?"


      "Đó còn có thể bán lấy tiền bạc sao?"


      Ba huynh đệ ngươi câu ta câu, Cam Đường cảm thấy giải thích cùng bọn nhất thời cũng thông, cũng giải thích, thẳng: "Mang đến trấn bán, dù sao nghe ta, nhất định cho các ngươi chịu thiệt."


      Lời này làm cho ba huynh đệ nhất thời phản ứng, cúi đầu tự hỏi.


      "Nương tử như thế nào, chúng ta liền làm như thế ấy, đừng nghĩ nhiều như vậy." Vẫn như cũ là Nhị Lang mở miệng trước, nội tâm rất nóng, cũng sao cả, chỉ cần nương tử cao hứng, bảo làm sao liền làm như vậy.


      "Tốt lắm, ta xuống núi vài lần, nếu có được tiền bạc, là có thể mua đồ dùng cho nương tử." Đại Lang dù sao cũng là đại ca, lo lắng nhiều chút, bất quá, cũng có thể nhìn ra, nương tử là vì bọn suy nghĩ, cho nên cũng đáp ứng luôn, mặc kệ có thể thành hay , cũng chuẩn bị thử lần.


      "Nhưng là, phải cha bảo chúng ta tận lực ít trấn ." Tam Lang là đứa bé ngoan, nghĩ đến lời lão cha đầu tiên.


      "Cha cũng là sợ chúng ta bị người hại, chịu thiệt, nương tử phải , nghe nàng ăn mệt, cha nhất định phản đối." Điển hình có nương tử quên cha, Nhị Lang căn bản đem việc này làm thành vấn đề.


      "Nha, ta đây cũng nghe nương tử." Tam Lang cũng rối rắm nữa, lời của cha cùng nương tử ai quan trọng hơn.


      "Nương tử đối chúng ta tốt."


      "Có nương tử hạnh phúc."


      "Nương tử..."


      Lần này, ba người lại như sói vây đến bên người Cam Đường, đám đầy trước miệng, bọn công khai biểu thị vui sướng.


      nên tùy tiện làm người tốt. Cam Đường nhìn lên cả ba, theo bản năng liền rụt lui, đôi tay ôm ngực, bật ra câu: "Ta đói bụng."


      Nàng hảo ý nhắc nhở xong, Nhị Lang rốt cục nhớ đến, điểm tâm còn chưa có làm, nhảy dựng lên: "Suýt chút nữa quên, nương tử, nàng chờ chút, rất nhanh có thể ăn."


      Nhị Lang làm điểm tâm, Đại Lang cũng thu thập chuẩn bị đồ săn bắn, ăn xong điểm tâm phải vào rừng, Tam Lang ôm Tiểu Khôi ra khỏi phòng, tìm đồ ăn cho nó ăn trước.


      Ba huynh đệ mỗi người việc, rốt cục trong phòng chỉ còn lại mình nàng, bất giác hít mồm khí to. Kỳ nàng cũng nhìn ra, bọn là ba người đơn thuần, đối nàng cũng sai, đạo lý thượng là thương tổn nàng, có thể cùng bọn cùng nhau, nàng vẫn nhịn được khẩn trương, đều nam nhân như động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, nam nhân nội tiết tố sao tả nổi.


      Nửa giờ sau, Cam Đường mới phát , so với nam nhân nội tiết tố lại càng sao tả nổi là tài nấu nướng của Nhị Lang, nhìn cái bát trước mặt tối om om gọi là thịt mạt, muốn ăn.


      Từ xuống dưới Cam Đường xem muốn đũa, ngẩng đầu chống lại ánh mắt mong chờ của Nhị Lang, nín được hỏi: "Ngươi... Bình thường phải là rất ít nấu cơm chứ?" như thế nào, nàng còn phải ở đây ăn chực cơm, nấu nướng như vậy, nàng sợ làm hại hệ tiêu hóa.


      "Bình thường phần lớn là đại ca nấu cơm, ta phải vì muốn cho nương tử nếm thử tay nghề của ta sao, nếu nàng thích, về sau ta nấu vài lần cho nàng ăn." Nhị Lang hãy còn hưng phấn, hàm xúc tràn đầy ý tứ lấy lòng.


      ", cần, vẫn là để đại ca ngươi làm ." Vì dạ dày chính mình suy nghĩ, Cam Đường vội vàng ngăn cản hảo ý của .


      Nhị Lang coi như cảm giác dụng ý của nàng, sức mạnh cao hứng lập tức ủ rũ, buồn bực hỏi: "Nương tử thích ta làm sao?"


      "Ngươi... biết là thịt rất cứng sao?" Cam Đường cân nhắc trước, lời này tính đả thương người .


      "Ta cảm thấy, đây là nhị ca lần nấu tốt nhất." Tam Lang đến đây tổng kết câu, nhìn Nhị Lang cái, trong mắt cũng lộ ra vẻ mặt đồng ý.


      Cái này đem Cam Đường đánh bại, vì bảo trụ cơ tim chính mình, nàng đành phải hướng ánh mắt cầu cứu tới Đại Lang.


      Nàng ngừng cố gắng, Đại Lang rốt cục mở miệng: "Lần này nương tử hưởng qua tài nấu của ngươi, về sau để ta nấu cơm ."


      "Được." Nhị Lang giọng đáp ứng câu.


      Nhị Lang ăn chút cơm tình nguyện cùng với tâm tình buồn bực mất mát vượt qua, có lẽ thực đả kích đến , ăn sáng xong, vẫn rầu rĩ vui, đương nhiên, cơm chiều liền cướp làm nữa, bởi vậy, Cam Đường có thể lại ăn cơm thơm nức cùng thịt.


      Đợi cho đến buổi tối nghỉ, ba huynh đệ như cũ nằm ở bên ngoài, mà Cam Đường mình chiếm cứ góc, bởi vậy khẩn trương như tối hôm qua nữa, yên lặng đếm dê vài lần, rốt cục mơ mơ màng màng mà ngủ.


      Nhưng cuối cùng, so với tối hôm qua Cam Đường cũng ngủ được, cảm giác có cổ nhiệt khí rừng rực nướng nàng, toàn thân đều thoải mái, tới nửa đêm, bên trong kịch liệt đau đớn, nàng tỉnh lại.
      Happyanh, _tata_, garubi2949825 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 6: Nóng lên

      Edit: Miho


      Cam Đường đột nhiên thanh tỉnh, đùi từng trận đau đớn đánh úp lại, nhịn được rên rỉ lên tiếng.


      Góc bên này vừa có động tĩnh, ba huynh đệ liền tỉnh dậy, Đại Lang phòng bếp lấy lửa châm cây đuốc, rồi trở về, bên trong liền chiếu sáng ngời.


      "Nương tử, như thế nào? Chỗ nào thoải mái sao?" Nhị Lang thấy vẻ mặt thống khổ của Cam Đường, sớm đem ngày buồn bực vứt ra sau đầu.


      "Hay là chân đau?" Đại Lang trầm ổn biểu ra ngoài, cũng có kích động như bọn đệ đệ.


      "Ân." Cam Đường đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, cảm giác toàn thân hơi hơi nóng lên.


      "Đến, để cho ta xem xem." Đại Lang đem cây đuốc giao cho Tam Lang, rất nhàng đem chân Cam Đường nâng lên, xúc động nhìn miệng vết thương, nàng "A" tiếng kêu lên.


      "Nhị đệ, ôm lấy nương tử." Đại Lang mặc dù đau lòng, có thể đau thành như vậy, nhất định phải vấn đề , Nhị Lang ổn định nàng, miễn cho nàng càng giãy dụa càng đau.


      Cam Đường lúc này cũng xem tay chân tiếp xúc là cái gì, tùy ý Nhị Lang ở phía sau ôm nàng vào ngực, toàn bộ thân mình tựa vào trong ngực , cắn răng nhịn đau.


      Tam Lang hết sức tới gần, làm cho ánh sáng càng sáng ngời, tay bất giác lại đây cầm tay nàng.


      Sau khi ổn định nàng, động tác Đại Lang lưu loát tháo mảnh vải, cẩn thận kéo cây gỗ nẹp, xé mở lỗ hổng ở tiết khố, đùi liền ra miệng vết thương, miệng sưng đỏ bị vỡ chảy ra có chứa tơ máu cùng dịch.


      " thể, nhanh xuống núi tìm thầy thuốc." Đại Lang dứt lời, liền quay người quỳ xuống: "Nhị đệ, đến, đem nương tử đặt lưng."


      Cam Đường tuy khó chịu, đầu óc lại hoàn toàn thanh tỉnh, nàng cho rằng, căn bản thể gặp người, huống hồ, trễ thế này, thế nào tìm thầy thuốc: "Đừng, ta có biện pháp." Ba huynh đệ cúi đầu nhìn về phía nàng.


      Lời này của Cam Đường phải bậy, từ có người nuông chiều nàng, từ bé tới lớn cũng trải qua chút ốm đau, ít tới bệnh viện, đều là tự chăm sóc chính mình, nhất là khi còn học nàng làm thêm ở cửa hàng thuốc Đông y 3 năm, chính mình lại thích xem bộ sách này, cho nên đối với thảo dược cũng biết ít nhiều, tại vừa vặn ở trong núi, núi thảo dược khẳng định ít.


      "Hãy nghe ta , trước đem miệng vết thương tẩy rửa sạch , các ngươi tìm xem, lá dong non, đậu tằm đắng, kim tiền thảo, rau gai hoặc là bồ công , thấy mấy thứ đấy liền hái về, có đó là đủ rồi." Cam Đường cố sức xong, mồ hôi chảy càng nhiều .


      Ba huynh đệ lập tức ngây ngẩn cả người, miệng nàng thảo luận đó, trừ bỏ lá dong non, cái khác chưa từng nghe qua.


      "A, nương tử, có quyển sách, nàng xem xem có hay mấy thứ nàng , chúng ta có thể tìm theo hình vẽ trong sách." lúc Cam Đường thất vọng, Tam Lang đột nhiên nghĩ đến cái gì, hạ người tìm kiếm trong đống cỏ khô phía dưới, chỉ chốc lát rút ra quyển sách có chút rách nát buộc chỉ thư, mang gần tới xem, là quyển thảo dược thư.


      "Mọi người ở đây xem, ta tước đoạn nhánh cây lại đây, tẩy bỏ máu cho nương tử." Đại Lang dứt lời, đứng dậy liền ra nhà tranh.


      Cam Đường tựa vào đầu vai Nhị Lang, nhìn Tam Lang lật từng trang sách , khi Đại Lang quay lại, nàng theo trong sách tìm được thảo dược, cả ba người đều phân biệt được, làm cho bọn ghi nhớ ở nội tâm.


      "Vậy cần trì hoãn, nhị đệ theo ta hái thuốc, tam đệ ngươi ở lại, giúp nương tử rửa sạch máu, chiếu cố tốt nương tử." Đại Lang khắc cũng muốn đợi, phân phó xong, lại nhìn mắt Cam Đường, rồi bước .


      "Nương tử, cần sợ, chúng ta rất nhanh trở về." Nhị Lang nhàng đem nàng buông ra, an ủi câu, cũng theo, tay châm lửa, cõng cái sọt, mang theo cung tiễn liền hướng trong rừng .


      Bọn rồi, Tam Lang đem cây đuốc tay cắm xuống bùn, cầm cây tước ra, miệng run giọng : "Nương tử, có chút đau, nàng kiên nhẫn chút."


      Nghe ra, rất khẩn trương, lại hết sức trấn an nàng, Cam Đường nhắm mắt nằm xuống, tận lực làm cho chính mình thả lỏng chút, miễn cho lo lắng.


      Cành bén nhọn ở miệng vết thương cắt xuống, máu tươi cùng với rất nhiều nùng dịch trào ra, rất đau, bất quá, Cam Đường còn chịu được.


      Rất nhanh, xúc cảm ẩm ướt ấm áp truyền đến, tiếp theo là trận hấp hút, Cam Đường cả kinh trợn mắt nhìn lại, Tam Lang vùi đầu ở đùi nàng, cư nhiên hút máu nàng.


      Nàng chấn kinh rồi, trong lòng suy nghĩ có cỗ nhiệt khí phồng lên bắt đầu khởi động, xúc động muốn rơi lệ, bọn đối với nàng rất tốt, hai người kia mạo hiểm sợ bị dã thú tập kích, đêm khuya hái thuốc, mà bình thường Tam Lang ngơ ngác cũng như thế đau thay nàng, vì nàng mà sợ ghê tởm, sợ bẩn, có thể nào cho nàng cảm động.


      " cần... Bẩn." Cam Đường có chút nghẹn ngào lên tiếng, muốn ngăn cản .


      Tam Lang phun mủ máu ra khỏi miệng, ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính tia máu đen, lại nhìn nàng trong veo cười: " có việc gì." Sau khi xong, lại tiếp tục cúi đầu xuống.


      Từ nàng thiếu tình cảm, lại bảo trì khoảng cách cùng người khác, bạn tốt nhất cũng nàng là người tính tình lạnh nhạt, nhưng thời điểm này, nàng lại bị bọn ấm áp chặt chẽ bao vây, nội tâm phòng tuyến chậm rãi có chỗ hổng.


      Tam Lang lại hút hồi, nhìn miệng vết thương chảy mủ dịch ra nữa, thế này mới nhàng thở ra: "Nương tử, tốt lắm, có phải làm cái gì nữa ?"


      Cam Đường rất nhanh lau khóe mắt ẩm ướt, nhìn lắc lắc. Động tác này lại tránh được hai mắt Tam Lang, bất quá, lại cho rằng nương tử khóc vì đau, vội vàng tiến lên, nhàng bế nàng lên, để đầu nàng nằm lên hai chân của : "Nương tử, đau, đau. Mới trước đây, cha cũng là làm như vậy, cha kêu nhiều vài tiếng, đau rời khỏi chính mình."


      Cam Đường nằm ở chân , nghe thanh ôn nhu của : "Nương tử đau, đau, nương tử đau, đau..." Tuy rằng đùi vẫn đau, thanh khẽ vuốt, nàng cư nhiên mơ mơ màng màng.


      tia mát lạnh rót vào đùi, Cam Đường ngủ nông tỉnh lại, xốc lên mí mắt chỉ thấy Nhị Lang ngồi xổm trước mặt nàng, khuôn mặt u sầu xem xét nàng, miệng còn ngừng hỏi: "Tam đệ, nương tử sao chứ? Tại sao động, mặt cũng có chút hồng, đệ có hay chiếu cố tốt cho nàng?" Lời đầy tình cảm lo lắng cho nàng.


      "Ta sao, chỉ là ngủ." Cam Đường nhàng lên tiếng, Nhị Lang thế này mới ngừng , cố gắng gạt bỏ mây đen mặt, cao hứng : "Nương tử, chúng ta hái nhiều thuốc, nàng xem xem, có phải là mấy thứ này?" xong, liền đem cái sọt bên cạnh qua, nâng nàng dậy, để đầu nàng dựa vào vai, đem cái sọt cho nàng xem.


      Cam Đường ngồi dậy, vừa vặn nhìn đến, Đại Lang cầm chén nước, dùng miếng vải sạch lau miệng vết thương, cảm giác vừa mới mát lạnh, hẳn là nước suối trong núi.


      Lau miệng vết thương rất là đau đớn, bất quá Cam Đường nhịn xuống biểu ra ngoài, muốn bọn lo lắng, đem lực chú ý chuyển đến cái sọt thảo dược, lấy tay cầm mấy thứ ra, nhìn kỹ, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, nếm thử, rốt cục xác định đây là mấy thứ nàng cần.


      "Đúng là mấy thứ này. Ngươi chọn lựa chút, rửa sạch, vò nát mang lại đây." Nghe Cam Đường phân phó, Nhị Lang liền tích cực làm.


      Miệng vết thương lau sạch, vò nát thảo dược đắp lên, phân phó Đại Lang cần trói cây nữa, chân nàng hẳn là có gãy xương, chỉ là chẹo chân bầm tím, dùng cành cây trói buộc, chỉ dùng mảnh vải sạch băng bó là được.


      Cảm giác cơ thể có chút phát sốt, cho nên bảo bọn nấu bát nước bồ công , cho nàng uống, thanh nóng giảm nhiệt, dùng rau gai làm đồ ăn lưu trữ, cùng bồ công là công hiệu cao cấp.


      Làm xong tất cả mọi việc, Cam Đường mới yên tâm nhắm mắt nghỉ tạm, rốt cuộc phát ra nóng, thủy chung ngủ nổi, lúc ngủ lúc tỉnh, tỉnh lại liền uống nước bồ công , thẳng đến bụng đầy nước, người phát ra đầy mồ hôi, cảm thấy thân nóng như vậy nữa, sảng khoái ít, liền chậm rãi ngủ say.


      Lần nữa tỉnh lại, mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều nghiêng, chiếu toàn phòng ánh chiều tà, trong núi gió lạnh cũng thổi lên, Cam Đường tỉnh ngủ, cảm giác thân mồ hôi muốn ra, hơn nữa gió mát mẻ thổi qua, đem trong phòng khí nóng thổi bỏ, người bất giác thần thanh khí sảng ít.


      Gió lạnh thổi tới từng trận mùi, nàng ngửi thấy phòng bếp bay tới mùi thịt, chắc là bọn làm cơm chiều.


      Có lẽ bởi vì ánh tà dương ấm áp, có lẽ mùi nồng đậm, lại có lẽ là gió thổi thoải mái, nhìn tình cảnh này, nội tâm nàng bập bềnh cảm giác tia hạnh phúc.
      _tata_, garubi29498, Thu Hằng8228 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 7: Thân thể mềm mại

      Edit: Miho


      Ba bốn hôm sau, tình huống của Cam Đường tốt lên rất nhiều, cảm giác sốt thân hoàn toàn lui, mỗi ngày đổi dược thảo miệng vết thương sớm cầm máu, sưng muốn tiêu, chỉ còn lại mảnh đỏ ửng, nhìn lại có mấy ngày, hẳn là có thể kết vảy.


      Đại Lang mang theo Nhị Lang mỗi ngày hái thảo dược, từ ngày đó cũng chưa săn bắn, ngày đầu săn được con hươu rất lớn, cũng đủ ăn mấy ngày.


      Thời gian trôi nhanh tuần, Cam Đường tâm tính chậm rãi thích ở lại đây, nếu thể quay về, chỉ có thể an tâm ở tại đây sinh hoạt. Ngược lại, nàng thể áp dụng là cùng ba huynh đệ quan hệ, bọn đối nàng vô cùng tốt, đến mức muốn lấy thân báo đáp, suy nghĩ bọn cũng là tính "dục" tràn đầy tuổi trẻ, tại chỉ dám ôm ấp cái, ngày càng lâu, nàng thực có chút lo lắng.


      "Nương tử, nhìn lâu như vậy, nghỉ ngơi chút ." Ban đầu Tam Lang ở bên đọc sách, thấy nàng thất thần, đến ngồi trước mặt nàng.


      Cam Đường ngờ rằng, dưới đống cỏ khô, còn dấu nhiều bản sách buộc chỉ thư, thơ từ, luận chính, làn điệu, thảo dược các phương diện đều có: "Đại ca, nhị ca ngươi , cha ngươi phân phó, cho ngươi học, mới như vậy, lại muốn nhàn hạ." Lời vừa ra khỏi miệng, Cam Đường cảm thấy chính mình, như thế nào giống như lão mụ tử.


      "Có rất nhiều thứ ta đều biết." Tam Lang nghiêng đầu, nhìn qua có chút nhụt chí.


      "Làm sao biết, cho ta, ta dạy ngươi." Cam Đường để qua vài bản cổ thảo mộc dược thư, chữ phồn thể biết cũng ít, nàng có thể dạy đúng quy cách.


      "Nương tử... Nương tử..." Tam Lang thấy nàng đáp ứng, đầu hướng vai nàng đặt lên, 1 tiếng thanh gọi, ràng là làm nũng.


      Từ sau khi đối bọn buông ra đề phòng địch ý, thời điểm ở chung tự nhiên thoải mái ít, ban đầu cảm thấy Tam Lang có chút ngây ngốc, dần dần bản tính lộ ra, thấy thế nào, đều là cái ở lại manh ở lại manh hàng.*( Cái câu này Mi ko hỉu >_<)


      Đại Lang, Nhị Lang tiến vào, liền nhìn thấy hình ảnh như vậy. Nhị Lang hai mắt sáng ngời, vui mừng liền chạy tới, hai lời liền như con gấu ôm: "Nương tử ta cũng muốn."


      Trong ba huynh đệ, nhiệt tình, sinh động nhất là Nhị Lang, đương nhiên cũng là người động tay chân nhất, bởi vì bệnh của nàng, đều nhịn mấy ngày, nhìn thấy Tam Lang dựa vào nàng, còn nhân cơ hội liền ôm.


      "Ngươi hôm nay săn thú sao?" Cam Đường bên phụ giúp Nhị Lang, bên hỏi Đại Lang, nàng muốn sớm lấy con mồi để mang trấn bán, đến lúc đó, nàng có quần áo để mặc.


      "Chút nữa , hôm nay xem cái bẫy trong rừng, xem có con thỏ rừng hay cái gì rơi vào ." Đại Lang .


      "Có con mồi, liền nhanh chóng trấn bán, ta... A!" Cam Đường chuyện cùng Đại Lang, đột nhiên cảm giác nóng ngực, bàn tay cực nóng ôm lấy gò đất của nàng, nàng sợ tới mức bật thốt lên kêu 1 tiếng, cúi đầu vừa nhìn, biết khi nào tay Nhị Lang chui vào da thú, lúc này mặt liền đỏ lên, giãy dụa phát cánh tay .


      Tay Nhị Lang gặp phải nhũ tiêm non mềm, tâm liền theo run lên, hạ thân ngẩng đầu lên, nàng từ chối đứng lên, rất luyến tiếc thể buông tay.


      Cam Đường ràng cảm giác được tay Nhị Lang cũng có rời khỏi, ngược lại thời điểm nàng đứng lên xoa nắn ngực, nàng hoảng, liều mạng giãy dụa, lại đổi lấy càng ôm gấp, tay khác của Nhị Lang siết lấy vòng eo của nàng, nóng tựa như thiêu cháy mặt, thanh thở gấp: "Nương tử, cho ta sờ sờ, chút thôi, chỉ chút thôi."


      khống chế được, tính 'dục' Nhị Lang cũng sắp khống chế được, Cam Đường biết, xuống như vậy, nàng có thể bại trận ngay tại chỗ.


      "Mau buông tay, buông tay, ta làm nương tử của ngươi." Tim Cam Đường đập cũng sắp bật ra khỏi ngực, trong kinh hoảng chỉ có thể bác bỏ, lấy uy hiếp .


      Nhị Lang cứng đờ, sức lực tay lơi lỏng, Cam Đường cảm giác được, lập tức dùng sức tạo ra khoảng cách trong ngực , bởi vì động tác lớn, bị trận gió ập lại, thân thể Nhị Lang mất độ ấm, cũng làm cho đầu óc của thanh tỉnh ít, rốt cục đem cả người nàng rời ra, đầu hướng bên cạnh uốn éo, xem nàng.


      lúc, khí có chút cứng ngắc, Cam Đường thở phì phò, cố gắng làm cho chính mình ổn định ưu tư xuống dưới.


      "Ngươi vào rừng có thể mang theo ta , ta muốn ra ngoài hít thở khí." Cam Đường cảm thấy chính mình rời khỏi chút, chờ tại đây, làm tốt lại kích thích đến Nhị Lang, tiếp tục tới lần, có lẽ dễ dàng thoát nạn như vậy.


      Đại Lang ràng vừa rồi bị tình huống làm trố mắt, lúc này, Cam Đường như thế, đương nhiên phản đối, cũng biết, để cho nhị đệ mình bình tĩnh lại, với có vẻ tốt.


      Tiến lên vài bước, bàn tay duỗi ra, liền đem Cam Đường lên lưng, bước nhanh ra khỏi nhà tranh. Mang theo Cam Đường, đương nhiên thể săn bắn, phải vào trong rừng xem vài cái bẫy, cho nên liền lấy cái sọt, giao cho Cam Đường, để cho nàng đeo ở vai.


      Đại Lang cõng nàng, thong thả vào rừng, đầu lá cây trùng điệp, che đậy ánh sáng mặt trời, ánh sáng có chút u ám, lại mát mẻ, ngược lại có chút oi bức.


      Nằm ở lưng dày rộng, nhịp tim Cam Đường chậm rãi bình phục, suy nghĩ còn có chút loạn, lại biết có cách nào lên tiếng, Nhị Lang là nam nhân cũng chỉ theo bản năng, cũng phải cố ý mạo phạm nàng.


      "Ở ngay phía trước." Đại Lang trầm mặc chỉ chỉ phía trước, Cam Đường nhìn theo tay , cỏ dại phía trước tựa hồ so với chỗ khác nhiều hơn ít, chỉ điểm, đúng là nhìn ra, nơi đó hẳn là đặt cạm bẫy.


      được vài bước, ở thân cây, Đại Lang ngồi xổm xuống, dùng sức đem cỏ dại nhổ, sau đó cẩn thận đem nàng buông ra: "Nàng dựa vào cây nghỉ ngơi, ta qua kia xem."


      Đại Lang sờ soạng, đẩy ra ba chỗ cạm bẫy, đều có gì thu hoạch, sau ở chỗ cạm bẫy thứ năm, rốt cục phát con mồi: "Bên này có." Đại Lang cao giọng hô 1 tiếng.


      "Cho ta nhìn cái." Cho tới bây giờ Cam Đường chưa bao giờ tận mắt thấy cạm bẫy, có chút tò mò.


      Đại Lang tới, cõng nàng lên lưng, đem cái sọt xách ở trong tay, đến chỗ cái bẫy xốc lên. Cam Đường cúi người nhìn lại, cạm bẫy là vòng tròn lớn, sâu chừng ba bốn mét, phía dưới bẫy cắm đầy chông làm bằng Trúc Tử, lúc này, Trúc Tử cắm hai con mồi, con màu xám là thỏ hoang, còn con so với thỏ hoang lớn hơn, màu rám nắng, đầu có sừng rất ngắn, nhận thức được là con gì.


      "Đây là con gì?" Cam Đường chỉ chỉ bên trong cạm bẫy.


      Lang Đại bên ngồi xổm xuống, đem nàng buông ra, bên xuất ra móc sắt, dùng sức vung lên, chuẩn xác ôm lấy thỏ hoang, hướng lên nhắc tới, thỏ hoang liền trong tay của .


      "Đây là con hoẵng." Đem thỏ hoang bỏ phía sau, móc sắt lại ra, ôm lấy con khác, với nàng đây là con mồi gì.


      Con hoẵng? Nàng suy nghĩ phen, đột nhiên nghĩ tới, ghế da chính là da lông loại động vật này.


      "Cho ta xem." Nghĩ đến đây là động vật gì, Cam Đường lập tức cảm thấy hứng thú, Đại Lang mang con hoẵng để tới trước mặt nàng, tay nàng sờ sờ, da lông quả mềm mại, ánh sáng màu cũng tốt lắm, ghế da hẳn là có thể bán giá tốt: "Sau khi trở về, đem da lột xuống cẩn thận chút, rửa sạch phơi nắng cầm bán, có thể bán giá tốt."


      Đại Lang thấy trong giọng Cam Đường lộ ra hưng phấn, vẻ mặt tươi cười, vì làm cho nàng cao hứng, cho dù nội tâm thể nào tin được, cũng gật gật đầu đáp ứng.


      Đem con hoẵng bỏ vào giỏ, toàn bộ liền nhồi vào cái sọt, còn khe hở: "Phía còn có mấy cái bẫy, nương tử muốn xem nữa ?"


      Cam Đường lúc này còn hưng phấn, muốn , Đại Lang nhếch miệng cười cười, liền xoay người đem nàng lên lưng, cái sọt chính mình dẫn theo, có tay nâng thắt lưng của nàng: "Nương tử, tay cầm lao, lên phải đoạn đường núi, có chút khó khăn."


      Nghe xong lời Đại Lang, Cam Đường đem đôi tay quấn lấy cổ của , để ngừa chính mình ngã xuống. Đại Lang dù sao cũng hay lên, tuy rằng lên có chút khó khăn, động tác rất nhanh chóng, đến hai khắc, liền đến đỉnh núi.


      Từ đỉnh núi quan sát xuống, phía dưới rừng rậm phạm vi cực lớn, núi non trùng điệp phập phồng liên miên, tầm nhìn rất là trống trải, mãn nhãn lục ý, làm cho người ta cảm giác thoải mái.


      "Về sau ngươi mang ta nhiều lần, có được ?" chút tâm tình chính là tốt, ở trong phòng lâu buồn bực, buồn muốn phá hư.


      "Được, nương tử, chỉ cần nàng thích, ta đều mang nàng ." Lang quân thản nhiên vui cười, cõng Cam Đường hướng đỉnh núi cánh rừng đến.


      Nhìn qua cạm bẫy nơi này, thu hoạch được gì, Đại Lang lần nữa ngụy trang cỏ dại tốt, lưng cõng Cam Đường chuẩn bị xuống núi.


      được đoạn ngắn, Cam Đường tùy ý nhìn, phát chỗ phay đứt gãy, tò mò, quay đầu nhìn lại, lại phát phía dưới phay đứt gãy cỏ xanh um tươi tốt, như là cái sơn cốc, ở giữa còn có cái hồ, hình như hồ có sương mù, giống như ôn tuyền.


      "Kia là cái gì, ta muốn xuống, ngươi dẫn ta xuống ?" Cam Đường chỉ chỉ cái hồ. Đại Lang chưa bao giờ cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, lần này cũng ngoại lệ, dọc theo phay đứt gãy xuống, bao nhiêu thời gian, liền đến đáy cốc.


      Chưa tới gần hồ, Cam Đường cũng khẳng định chỗ này là ôn tuyền, bởi vì nơi này tràn ngập mùi lưu hoàng, khí nóng cũng bức người.


      Dụ hoặc này quá lớn, nhiều ngày Cam Đường chưa tắm rửa, thân sớm dính dính, có ôn tuyền như vậy ở trước mặt, nàng làm sao ngăn cản được.


      "Ta muốn tắm." Do dự hồi lâu, Cam Đường đỏ mặt giọng ra. Lời này của nàng làm cho mặt Đại Lang cũng đỏ lên, hầu kết lăn lăn, cảm giác miệng có chút khô.


      Đại Lang vẫn cự tuyệt nàng, cõng nàng đến bên ôn tuyền, xung quanh nơi này có rất nhiều khối nham thạch to , tìm chỗ nham thạch khá lớn lại bóng loáng, đem nàng thả xuống dưới. Khối nham thạch này có góc vói vào trong ôn tuyền, Cam Đường ngồi ở mặt , chân bỏ vào ôn tuyền còn có thể chạm được nham thạch phía dưới.


      Đại Lang đỏ mặt đem tiết khố của nàng cởi ra, liền xoay người tìm khối nham thạch ngồi xuống, nhìn nàng bên này.


      Cam Đường cẩn thận nhìn, xác định nhìn lén, thế này mới đem da thú thân cởi ra, cúi người chọc nước, tẩy rửa.


      Cam Đường có thói quen tắm vòi sen, chọc chọc tẩy rửa như vậy cảm giác khó tiếp thu, đánh nước nửa ngày ẩm ướt được thân thể, hơn nữa, phía trước chính là hồ nước ôn tuyền, nàng muốn ngâm ở bên trong, thoải mái tẩy rửa.


      Nàng nhịn được dụ hoặc, cầm lấy nham thạch, dùng chân bị thương chống đỡ đứng lên, chút chút hướng trong xuống, mắt thấy nước muốn qua đùi, phía trước chút nữa, có thể tiến vào trong ôn tuyền, nàng nóng vội, chuyển bước chân lớn lên, đột nhiên, dưới chân giẫm lên vật gì trơn trượt, cả người nghiêng hướng trong nước ngã xuống.


      "A..." Tiếng kêu thốt ra, Đại Lang ngồi gần vừa nghe thấy tiếng kêu, liền nhảy lên, hướng trong ôn tuyền chạy tới, đến bên người nàng, xoay người đem nàng lao ra khỏi nước, toàn bộ ôm vào trong ngực.


      Cam Đường toàn thân ướt đẫm, những giọt nước theo tóc đen chảy xuống, dọc theo đường cong nhập vào dòng nước, da thịt toàn thân bị hơi nóng ôn tuyền làm cho hơi hơi ửng đỏ, thân thể linh lung mềm mại 'khỏa thân' lộ ở trước mặt của .
      _tata_, garubi29498, Thu Hằng8227 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :