1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÌN NGƯỜI KHÔNG THỂ NHÌN BỀ NGOÀI - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ta là hoàng đế bệ hạ

      Ta là hoàng đế bệ hạ Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      77
      Gấp rút ra chương cho mấy nàng, Trẫm muốn xỉu luôn. Vì làm gấp qua nên chắc cta hơi ngu tí, các nàng cmt bảo Trẫm sửa nheeee
      Ủng hộ tui để tui còn thi hết môn vs ra chương mới điiiii :-*:-*:-*:-*:-*
      Toàn khuya khoắt ms đăng bài, buồn ngủ muốn chớt....


      Chương 36.

      "Nguyên Tiểu Nhị, có phải cậu thích mình ?" tường phủ đầy rêu, cây Ngô Dồng dựa vào tường. Nhan Khê đứng ở dưới tán cây, ánh nắng mang theo màu vàng nhạt, phảng phất như được bao phủ bởi tầng ánh sáng.

      Nguyên Dịch cảm giác độ ấm của nắng, cậu co quắp nhìn Nhan Khê: "Cậu suy nghĩ lung tung, mình như thế nào lại thích cậu?"

      Nghe đến câu này, tươi cười Nhan Khê chậm rãi tản ra, kinh ngạc nhìn , bi thương, lại phẫn nộ, trong mắt cậu lộ ra vài phần chật vật.

      Tí tách.

      Nước mắt xẹt qua hai má trắng nõn, tiên rơi xuống tâng lá khô mặt đất.

      "Cậu, cậu đừng khóc a." Nguyên Dịch cảm giác ngực mình đau tựa kim đâm, vội vàng móc khăn tay, sờ soạng mãi người lại tìm ra, dưới tình thế cấp bách cậu đành phải vươn tay lau nước mắt của . Nước mắt ấm áp thủy nhuận, Nguyên Dịch cảm giác chính mình có thể nghe thấy được mùi vị khổ sở của nước mắt.

      "Vậy cậu có thích mình ?" Nhìn trước mặt mắt mở to ngập nước, trong mắt tràn đầy ủy khuất.

      Nguyên Dịch há to miệng, muốn " thích", nhưng đầu ngón tay ướt át cùng ấm áp khiến thể nào đem ba chữ này thốt thành lời.

      (“ thích” trong tiếng Trung gồm ba chữ 不喜欢- Bu xihuan nha mọi người.)

      "Mình, mình, mình. . ."

      "Mình chỉ. . ." Nguyên Dịch mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà ngây người đầy đủ mấy phút, mới từ giấc mộng có chút hoang đường này phục hồi tinh thần. chậm rãi từ giường đứng dậy, tùy ý mặc quần áo, vào phòng tắm.

      Rửa mặt xong, Nguyên Dịch xoa xoa huyệt thái dương đau, mở cửa ra ngoài.

      Nguyên Á Sâm mắt nhìn con trai từ lầu xuống, ngữ khí thập phần bình tĩnh: "Trễ như vậy giữa trưa mới rời giường, con bình thường đều dùng loại thái độ lười nhác này quản lý công ty?"

      "Ba, con ở Trường Phong chỉ là cái chức vụ nhàn tản, con có mặt hay có gì khác biệt đâu?" Nguyên Dịch sắc mặt có chút tái nhợt, đến ghế bàn ăn ngồi xuống, cầm lấy đũa ăn bữa sáng Lý di bưng lên.
      "Chính con phải đầu tư kinh doanh mấy công ty?" Nguyên Á Sâm tính hỏi đến việc kinh doanh của con trai, nhưng thấy tại thái độ nhàn nhã thong dong, liền nhịn được nhiều vài câu, "Nếu công ty kinh doanh được, con liền về tổng công ty hảo hảo đợi ."

      "Tạm thời còn cần," Nguyên Dịch cũng ngẩng đầu lên đáp, "Kinh doanh của con giờ hiệu quả rất tốt."

      Nguyên Á Sâm cho rằng Nguyên Dịch sĩ diện thích làm khổ thân, liền đánh chủ ý muốn cho nhận vài bài học thất bại mới biết được lập nghiệp dễ, "Dùng xong bữa sáng đến thư phòng, ta có chuyện muốn với con."

      "Hảo." Nguyên Dịch múc thìa cháo, cháo ngao nấu rất vừa miệng, muốn ăn nhiều thêm bát.

      Nửa giờ sau, cha con hai người ngồi đối diện ở thư phòng, khí có chút lãnh đạm.

      "Mẹ con luyến tiếc con chuyển ra ngoài," Nguyên Á Sâm nhìn đứa con tải trước mắt, chân mày hơi nhíu lại, "Con nghĩ như thế nào?"

      "Ba, con năm nay hai mươi bảy," Nguyên Dịch bình tĩnh trả lời, " sớm nên chuyển ra ngoài sống."

      Nguyên Á Sâm phát ra thế nhưng chính mình cũng nhìn ra hỉ nộ của con trai, phảng phất chỉ là trần thuật việc, có hàm nghĩa khác. Trong trí nhớ của Nguyên Á Sâm, cái tiểu tử này cùng tranh luận,tìm cho phiền toái bất tri bất giác lớn lên, ngược lại làm phụ thân, lại có chút giật mình nhớ lại chuyện trước kia.

      "Ta có ý can thiệp vao sinh hoạt của con," Nguyên Á Sâm trầm ngâm lát, "Nhưng làm cái gì hẳn là con cũng nên suy xét cảm thụ của mẹ con."

      Nguyên Dịch nhìn lời nào.

      Nguyên Á Sâm mạc danh kì diệu có chút nghĩ cùng con mình đối mắt: "Lão Nhị, mẹ con năm đó mang thai con ăn ít khổ, lại bởi vì con khó sinh xuất huyết nhiều, thiếu chút nữa giữ được tính mạng, con đừng làm gì khiến ta thất vọng."

      "Ba," Nguyên Dịch bỗng nhiên cười, "Này phải ba mới là người kì quái sao? Nếu ba năm đó để mẹ mang thai con, để bà ấy sinh hạ con, bà ấy như thế nào bị loại giày vò như vậy?"

      "Lão Nhị, con tại càng càng kỳ cục," Nguyên Á Sâm giận tái mặt, "Ra ngoài!"

      Nguyên Dịch mặt thấy nửa điểm tức giận: "Ba, nóng nảy dễ nổi giận đối thân thể tốt."

      Chờ Nguyên Á Sâm lại quay đầu nhìn Nguyên Dịch khi, đứng dậy hướng thư phòng ra, đầu cũng quay lại.

      "Thằng bất hiếu!" Nguyên Á Sâm nhịn nửa ngày, thấp giọng mắng câu. Nghe được ngoài cửa truyền đến thanh giày cao gót, biết là vợ mình Từ Nhã trở lại, hít sâu hơi, cố gắng khiến sắc mặt minh hòa hoãn chút, rồi mới đứng dậy ra ngoài.

      "Á Sâm, tôi xem Tiểu Dịch sắc mặt tốt lắm, có phải hay bị bệnh?" Từ Nhã gặp chồng từ thư phòng ra, có chút lo lắng hỏi, "Có pahir hay nên gọi bác sĩ gia đình đến nhìn qua con chút."

      Nguyên Á Sâm thân thủ đỡ lấy bà, " có việc gì, cần lo lắng, bà dạo lâu như vậy phố, có mệt hay ?"

      Từ Nhã nhíu nhíu mày, vẫn là lấy di động hẹn gặp bác sĩ gia đình rồi mới cùng Nguyên Á Sâm trở về phòng.

      Trong văn phòng đài truyền hình đế đô, Nhan Khê nhìn nhân viên giao hoa trong tay cầm đóa hoa loa kèn, ở giấy tùy ý kí cái tên: "Hoa tôi cần, tùy ý xử lí ."

      Nhân viên giao hoa sửng sốt, rất ít gặp được loại tình huống này, trong lúc nhất thời lại biết nên cái gì, "Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi có qui định như vậy."

      "Được vậy tôi nên như vậy làm khó dễ ," Nhan Khê đón lấy bó hoa, khen ngợi, "Hoa của cửa hàng các rất đẹp, tôi có ý kiến gì với hoa của các cả."

      xong về sau, liền đem hoa ném vào trong thùng rác, thuận tiện còn di di hai chân.

      Vứt xong, Nhan Khê quay đầu tươi cười đầy mặt nhìn nhân viên giao hoa: "Cám ơn , vất vả."

      Tặng hoa viên: ", vất vả."

      Loại hoa này giá trị xa xỉ, là đặc biệt được vận chuyển bằng máy bay, nghĩ tới quay đầu liền bị người ném vào thùng rác. Trong nháy mắt, bỗng nhiên có loại cảm xúc muốn phản bác mấy ý kiến mạng, ai nam nhân có tiền liền có thể theo đuổi tới nữ nhân, này đến tột cùng là có bao nhiêu kiêu ngạo?

      Chờ tặng nhân viên giao hoa rời , nhân viên trong đài tập phần bát quái: "Lạt thủ tồi hoa, Tiểu Nhan, ngươi rất có phong phạm giang hồ nữ ma đầu a."

      " thấy phim truyền hình kia mấy giang hồ nữ ma đầu toàn thích nào là danh môn chính phái chưởng môn, nào là Võ Lâm minh chủ?" Nhan Khê khoanh hai tay trước ngực, ngữ khí có chút đạm, "Nữ ma đầu cùng Ma Giáo giáo chủ cùng chỗ, tất nhiên là hạnh phúc."

      Đa số mọi người đều biết Nhan Khê thích người theo đuổi , cũng đem câu này của để ở trong lòng, hi hi ha ha sau liền đem chuyện này để ở bên.

      Nhan Khê trở lại văn phòng, nhìn đến đống công việc, di động có tin nhắn của Tống Triều.

      Tống Triều: Có thích hoa hôm nay ?

      nhìn chằm chằm tin nhắn hai phút, quyết định gọi choTống Triều.

      Di động vang lên, Tống Triều chờ đủ nửa phút mới ấn nút trò chuyện, trước cười : "Nhan tiểu thư."

      (Chảnh chó tưởng bở cái giề chớ -_--_--_--_-)

      "Tống tiên sinh," nghe được thanh khêu gợi của Tống Triều, Nhan Khê sở vi bất động, trong nghề cảu , nam nhân có giọng dễ nghe rất nhiều, thanh Tống Triều đối với có nhiều ảnh hưởng, "Tôi cũng thích hoa, Tống tiên sinh bằng đem số tiền này tiết kiệm, quyên góp công trình từ thiện tốt hơn."

      "Công trình từ thiện tôi quyên, tặng hoa Nhan tiểu thư, cũng mong muốn của tôi," Tống Triều lấy kính mắt mũi xuống, trong đôi mắt hẹp dài chút cảm xúc, "Cách xa nhiều năm như vậy, Nhan tiểu thư vẫn là muốn tiếp nhận theo đuổi của tôi?"

      Nhan Khê cười : "Tống tiên sinh đùa sao?"

      ", tôi chưa bao giờ đùa," Tống Triều ngón trỏ nhàng điểm lên mặt bàn, "Tôi chỉ muốn theo đuổi Nhan tiểu thư, còn muốn cùng bác trai có thể ở buôn bán hợp tác, cũng biết Nhan tiểu thư có nguyện ý cho tôi này chút mặt mũi này hay ?"

      Lấy nghiệp ba ra uy hiếp? Này Tống Triều cho rằng chính mình diễn phim bá đạo tổng tài, cho rằng lá gan của rất ?

      "Tống tiên sinh, sinh ý làm ăn mời ngài cùng ba tôi thương lượng, tôi làm chủ được," Nhan Khê khẽ cười tiếng, "Về phần Tống tiên sinh có ý muốn theo đuổi tôi, xin lỗi, tôi thể đáp ứng."

      "Nga?" Tống Triều cũng động tức giận, ngược lại khẽ cười ra tiếng, "Tục ngữ , lâu ngày thấy chân tâm, tôi tin tưởng Nhan tiểu thư ngày nào đó bị tình cảm của tôi làm cảm động."

      "Ngượng ngùng, tôi với người cùng họ có quan niệm quá nặng," Nhan Khê sờ sờ chậu cây cảnh bàn bàn, "Thế gia hào môn thích hợp, thỉnh Tống tiên sinh có chừng có mực."

      "Nhan tiểu thư. . ."

      Tống Triều nghe di động truyền đến thanh cúp máy, bỗng nhiên bật cười. Năm đó này nữ nhân này có thể khiến giống như thằng ngốc đến vài giờ, quả nhiên vẫn là có mấy phần đặc biệt.

      Quan niệm dòng dõi quá nặng?

      Buông điện thoại xuống, lại tính toán cưới vào cửa, dòng dõi cái này, tất nhiên trọng yếu.

      "Nhan lão sư," Nhân viên công tác ở ngoài văn phòng gõ cửa, " nên chuẩn bị hóa trang."

      "Hảo, cám ơn, tôi lập tức lại đây." Nhan Khê đứng dậy vào phòng hóa trang, vừa mới vào cửa liền nghe hai thợ trang điểm chuyện về Lý Giai Ngữ, thấy nàng tiến vào, cũng có dừng lại, ngược lại hỏi nàng hay biết Tống Từ.

      "Tống Từ tôi biết, nhưng là thơ Đường Tống Từ tôi có đọc qua." Nhan Khê ngồi tựa vào ghế, có gia nhập đội ngũ bát quái này.

      "Cái gì mà thơ Đường Tống Từ, Nhan lão sư, chúng ta là bạn trai sinh thời của Lý Giai Ngữ," thợ hóa trang cầm cọ ở mặt Nhan Khê quét tới quét lui, Nhan Khê có chút lo lắng nàng rất say mê với bát quái, lỡ đem mặt nàng vẽ thành cái mặt hề sao.

      "Hôm nay có người đào ra chuyện cũ, nguyên lai Lý Giai Ngữ lúc còn sống vẫn hào môn Tống gia công tử kết giao, chỉ là có công khai mà thôi. Hai ngày trước có phóng viên chụp được Tống Từ cùng diễn viên nổi ở sân bay thân mật nắm tay, cho nên tại mọi người đều hoài nghi, Lý Giai Ngữ là vì bị bạn trai phản bội, mới nhịn được nhảy lầu tự sát." đến đây, liền nhịn được lắc đầu thở dài, "Thế mới biết hào môn công tử chả đáng tin, chỉ tiếc Lý Giai Ngữ bộ dạng xinh đẹp lại có tài, lại trao nhầm mảnh tình thâm."

      Khó trách Lý Giai Ngữ so với Thẩm Tinh Nhan hơn bảy tám tuổi, so tư lịch, so kinh nghiệm, so bản lĩnh đều kém Thẩm Tinh Nhan, nhưng là lại có thể cùng Thẩm Tinh Nhan cạnh tranh, thậm chí còn có thể cùng giới thời trang có quan hệ, nguyên lai là người ta có người nâng đỡ.

      Người chết vì lợi, những lời này mọi người nghẹn ở trong lòng ra, nhưng có nghĩa là trong lòng .

      Nhan Khê cảm giác có chút vi diệu, Lý Giai Ngữ bị bạn trai hào môn cho đeo nón xanh, lấy tài năng và địa vị của ấy tại, cũng có khả năng bởi vì người đàn ông mà tự sát.

      Bất quá cùng Lý Giai Ngữ có tiếp xúc qua, tất cả hết thảy đều chỉ là suy đoán.

      Nhan Khê bên nghe bát quái, bên lấy ra di động tùy ý lướt weibo, bên quả nhiên tràn ngập các loại lời đồn, thậm chí còn có người lấy ra ảnh chụp vài người thừa kế của Tống gia.

      Nhìn bát quái mới biết được, nguyên lai Tống Triều cũng phải người thừa kế duy nhất của Tống gia. Trừ ra, Tống gia còn có ba người thừa kế khác là Tống Từ, Tống Thi, Tống Phú. Nhan Khê có lý do hoài nghi, con cháu sau này của họ biết có phải tên là Lịch Sử Vĩ Đại , mà Tống Triều chắc hẳn là vãn bối được thương nhất, đặt cái gì mà thi từ ca phú, đều có Tống Triều tới dễ khiến người khác chú ý. (??? Dich hộ trẫm nhé các nàng_)

      Bốn người này đều là em họ, Tống Từ lão đại, Tống Thi lão Nhị, Tống Phú lão Tam, Tống Triều nhất, nhưng thể thừa nhận, từ mấy bức ảnh tư liệu người thừa kế Tống gia, Tống Triều là người có tướng mạo tốt nhất, bằng cấp xuất sắc, thoạt nhìn qua giống quí công tử hoàn mĩ.

      Cùng Tống Triều so sánh, khác ba người còn lại đời tư đều có chuyện xấu hay ho gì.

      Bây giờ weibo, có vô số cư dân mạng giọng điệu trêu chọc gọi Tống Triều là lão công, phảng phất như là hào môn công tử trong sạch, là Kim Cương vương lão ngũ .

      Ba người ra gì, đối lập người tác phong chính trực, giống như trong ngành giải trí dùng thủ pháp đối lập, bốn người cùng là thổ hào mang hào quang của người thừa kế, nhưng Tống Triều lại hơn ở khuôn mặt tuấn lãng, cư dân mạng tất nhiên la con mắt sáng như tuyết rồi.

      Có thể thấy được tiền tài cùng với mĩ mạo mới chính là đệ nhất cường đại.

      Giọng điệu giả lẫn lộn bát quái, Nhan Khê nhàm chán tắt máy, gửi cho Nguyên Dịch biểu tượng.
      "Làm sao?" ngồi trước bàn ăn, Nguyên Bác phát Nguyên Dịch dùng di động.

      " có cái gì," Nguyên Dịch cầm điện thoại đứng lên : "Con dùng bữa sau, bây giờ còn chưa đói, mọi người từ từ ăn."

      Nhan Khê: (lão đại)

      Vừa thấy biểu tình này chân chó, Nguyên Dịch liền biết Nhan chân chó khẳng định có chuyện cầu . nghĩ nghĩ, đem Nhan Khê đổi thành Nhan chân chó.

      (Hí hí, hai bợn trẻ kute ghia gớm…>:O>:O>:O>:O>:O>:O)

      ở kho biểu tượng tìm tới tìm lui, cuối cùng gửi cái biểu tình đế vương truy vấn.

      Nguyên Tiểu Nhị: (Có chuyện khải tấu, vô bãi triều )

      Nhan chân chó: Cầu hỏi, muốn cự tuyệt hào môn quý công tử theo đuổi, liệu có kết cục đáng buồn nào hay ?

      Nguyên Dịch ngừng tay, ai lại có mắt như vậy, theo đuổi ?

      vừa định hỏi là ai, Nhan Khê lại nhắn tin lại.

      Nhan chân chó: tôi ghi hình 《 điểm tin 12h 》lát chuyện sau.

      đến ghế sô pha ngoài phòng khách ngồi xuống, Nguyên Dịch mở TV, phát quảng cáo từ mấy đài đế đô quảng cáo nhìn qua rất bình thường nhưng trong đó đều là thương phẩm xuất từ Tống gia.

      Nguyên Dịch trong lòng nhất thời trống , nhất thời lại cảm giác bị đè nén. lăn qua lộn lại đem tin nhắn của Nhan Khê đọc kĩ, cuối cùng nghiêm mặt trở nhắn về tin : "Ai muốn theo đuổi ?"

      (vì ghen ghen ghen ghen mà…(^^^)(^^^)(^^^)(^^^)(^^^)(^^^))

      Bên kia có phản hồi.

      lúc sau, thanh mở màn quen thuộc của << Điểm tin 12h>> vang lên, rất nhanh thấy Nhan Khê xuất TV.

      Nguyên Dịch vẫn cảm giác 《 Điểm tin 12h 》 nội dung có cái gì đáng xem, nhất là hôm nay lại phá lệ chọc mình phiền chán.

      Lãnh đạo tham dự nghi thức xây dựng có gì đáng đưa tin, còn tin khác để sao? Còn có chó siêu thị mua bữa sáng, vẹt có thể đọc thơ, đây là cái thể loại tin tưc loạn thất bát tao gì?

      (chung qui là do bạn ghen thôi bạn ạ -_--_--_--_--_--_--_-)

      "Nguyên Tiểu Nhị, sô pha có gì hay hả?" Nguyên Bác ăn xong cơm lại nhìn, gặp Nguyên Dịch ở sô pha cọ đến cọ , "Ngồi được liền lên phòng nghỉ ngơi ." rồi vươn tay lấy điều khiển từ xa.

      “ Đừng động," Nguyên Dịch đè lại điều khiển từ xa, "Tin tức rất có ý tứ."

      Nguyên Bác quay đầu nhìn TV, người chủ trì tại giảng giải quảng trường toàn các các dì, sắp tới tham gia biểu diễn tiết mục của đài truyền hình. màn hình, nhóm các dì mặc ý phục biểu diễn màu tím màu đỏ, tay cầm quạt lớn, lắc lắc xoay xoay, mặt tươi cười phúc hậu.

      Này tin tức rất có ý tứ?

      Nguyên Bác cảm giác chính mình cùng đệ đệ có khoảng cách thế hệ sâu lường được, đại khái có thể so với khe biển Marianas.

      (Chẳng qua là do em trai dại thôi ;););););););););))

      Tác giả có lời muốn :

      Nguyên lão đại: Thời đại này, là thời đại của người trẻ tuổi.

      Ngủ ngon ~


      Last edited: 10/1/18

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chung quy là chưa hiểu mình mà thôi. Khi biết mình Nhan Khê lo được lo mất cho coi. Thanks Nàng
      Ta là hoàng đế bệ hạ thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Bạn nên chuyển ngữ phù hợp với đại hay hơn
      Ta là hoàng đế bệ hạ thích bài này.

    4. Ta là hoàng đế bệ hạ

      Ta là hoàng đế bệ hạ Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      77
      Ừ m chú ý. Dịch hơi vội nên số chỗ m quên ko đổi đoá. Cảm ơn nhaa
      Last edited: 10/1/18

    5. Ta là hoàng đế bệ hạ

      Ta là hoàng đế bệ hạ Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      77
      Trẫm nhận ra còn lâu nữa mới đến đoạn đương của hai bạn này :yoyo59::yoyo59: buồn quá xá:th_96::th_96::th_96::th_96::th_96::th_96::th_96:
      Lần này tiếp tục nhờ mấy nàng tìm lỗi cho bài edit nhé:th_18::th_18:
      Iu thương:yoyo14::yoyo14::yoyo14:

      Chương 37.


      "Văn minh tiến bộ, xã hội cũng tiến bộ..." Nhan Khê đem bản thảo tin tức đọc được non nửa, thấy đạo diễn sau ống kính nhắc nhở , đây là có tin tức khẩn cấp muốn phát, nhanh chóng kết thúc kịch bản, để màn hình lập tức đưa tin tức mới.

      Đoạn video kéo dài đến hai phút, Nhan Khê bên nhanh chóng phát tin tức, bên xem kịp thời chèn video. Khi mới bắt đầu gặp tình uống có tin khẩn cấp, còn có chút luống cuống tay chân, tại biết cách xử lí để chương trình trực tiếp bị gián đoạn.

      Màn hình quay trở lại phòng phát sóng, Nhan Khê phối hợp Trương Hạo dẫn tin tức, bỗng nhiên đầu óc giống như bị thứ gì đập trúng, trong tai ong ong, người bên cạnh gì cũng kịp nghe , liền hôn mê bất tỉnh.

      Nhìn đến Nhan Khê trong TV bị đèn rơi trúng, Nguyên Dịch sợ đến ngây người, cho đến khi chương trình vội vàng chấm dứt, mới giật mình thấy chính mình trừ đôi mắt còn nhìn TV chằm chằm, còn lại người đều mất tri giác.

      Ném điều khiển từ xa, chút nghĩ ngợi liền ra ngoài.

      "Nguyên Tiểu Nhị, chú làm sao vậy?" Nguyên Bác nhìn Nguyên Dịch dép lê chân còn chưa đổi liền muốn ra ngoài, liền giữ lấy tay , "Trước giày vào ."

      Nguyên Dịch cúi đầu đổi giày, thoạt nhìn qua rất bình tĩnh, đưa tay tiếp áo khoác dì Lý đưa: "Có chút việc ra ngoài, ăn cơm ở nhà." xong, vội vàng ra cửa, áo khoác cầm tay, ngay cả thời gian mặc vào cũng có.

      "Giữa trưa ra ngoài cũng với người lớn tiếng," Nguyên Á Sâm mất hứng , "Đều sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi, làm việc còn có quy củ như vậy."

      Nguyên Bác mặt biểu tình nhìn cái, khom lưng thay giày, cũng quay đầu lại ra cửa.

      "Bà xem bọn nó..."

      "Được rồi," Từ Nhã buông đũa, "Ông hảo hảo ăn cơm, con đều lớn cả, lại đem chúng mắng như vậy, giống cái bộ dáng gì?"

      Nguyên Á Sâm buông đũa, có chút mất hứng đáp: "Tôi là cha của chúng nó, có vài câu lại làm sao?"

      Từ Nhã lược giận tái mặt: "Vậy ông tại liền đuổi theo mắng, tôi ngăn cản ông."

      Bị vợ như vậy đáp trả lại, Nguyên Á Sâm ngược lại ra lời.

      Nguyên Dịch nhìn đèn giao thông ngã tư đến xuất thần, mãi khi có tiếng còi phía sau, mới giật mình thấy hết đèn đỏ. khởi động động ô tô, phía sau chợt có xe cứu thương vượt lên, liền ngay lập tức nhường đường.

      Chiếc xe này... Là chở Nhan Khê sao?

      theo phía sau xe cứu thương, lâu sau đó thấy xe cứu thương rẽ sang đường khác.

      Kia phải đường đài truyền hình.

      Chương trình trực tiếp xuất cố, Nhan Khê cũng phải duy nhất, nhưng là phát sinh loại này so với tỷ lệ trúng giải nhất xổ số còn khó hơn, huống chi kênh số tám tuy rằng ratings chẳng ra sao, nhưng bên lại có chính sách nâng đỡ, mọi người sử dụng thiết bị coi như sai, các thiết bị qua đoạn thời gian đều kiểm tra, như thế nào phát sinh loại tình này?

      Trương Hạo còn kinh hãi từ phòng thu hình ra, ngồi bên ngoài, đem cốc nước trợ lý chương trình đưa cho uống hết. Ngồi phía trước Nhan Khê bình thường đều là , nhưng là bởi vì tối hôm qua ngủ tốt, phía mặt phải có chút thũng, làm giảm chất lượng khi lên hình , cho nên hôm nay cố ý cùng Nhan Khê đổi vị trí.

      Ai biết lại phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, nếu hôm nay đổi chỗ ngồi, bị đèn rơi trúng chính là .

      Nghĩ đến lúc Nhan Khê được nâng lên xe cứu thương, toàn bộ phía sau lưng đều là máu, liền cảm giác toàn thân phát lạnh, tay cầm chai nước nhịn được mà phát run.

      "Nhan Khê đâu?" nam nhân mặc sơmi trắng màu xám tây trang đứng trước mặt , " ấy bị thương có nghiêm trọng ?"

      Trương Hạo kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, còn chưa hoảng hồn, phản ứng có chút chậm.

      Nguyên Dịch thấy như vậy, tính nhẫn nại liền mất hết, " ấy được đưa đến bệnh viện nào?"

      "Soái ca, Nhan lão sư được đưa đến bệnh viện trung ương," trợ lý chương trình gặp ngườ đàn ông mặc tây trang xa lạ mặt thực hung ác, bộ dáng lời hợp liền muốn động thủ đánh người này, vội , "Đài trưởng và đạo diễn cũng cùng nhau theo."

      Nguyên Dịch ngay cả cám ơn đều kịp , vội vàng xoay người rời .

      Thấy Nguyên Dịch rời , trợ lý nhàng thở ra,xoay người thấy phòng phát sóng có người chuẩn bị thu thập mặt đất vết máu cùng rơi xuống đèn trần, vội mở miệng ngăn trở: “Chờ chút, cần phá hư trường, vừa mới biên đạo báo án, cảnh sát muốn lại đây khám tra trường.”

      Nhân viên khom lưng chuẩn bị thu thập đồ vật ngừng tay, xoay người hỏi trợ lý: "Như vậy đem tình nháo lớn, có thể hay đối đài ảnh hưởng tốt?"

      "Quả thực tốt lắm," trợ lý ý bảo lập tức ra, sau đó đóng của phòng thu lại, "Nhưng cậu mới vào chắc biết, Nhan lão sư giống với những phóng viên khác, hôm nay xảy ra chuyện này nếu chúng ta chủ động tra , người trong nhà ấy đem tình nháo lên, đài chúng ta chỉ sợ có chút ăn tiêu."

      "Này, cái này phải ngoài ý muốn sao?"

      "Có phải hay ngoài ý muốn, cũng là do cảnh sát định đoạt, chúng ta là ngoài ý muốn, người nhà Nhan lão sư nếu nhận, đến thời điểm ấy vẫn là phiền toái." Trợ lý cũng cảm thấy hôm nay chuyện này chỉ do là trùng hợp, nhưng kể cả có như vậy, cũng người có chuyên môn xem xét qua trường, như vậy mới có thể có lời ứng phó.

      qua bao lâu, phía cảnh sát tới, theo cảnh sát cùng còn có hai người được đặc biệt mời tới, nghe là hai chuyên gia khám nghiệm trường, kể cả chỉ có chút vết tích , cũng có thể bị bọn họ phát .

      Chuyên gia cấp cao thế nhưng đặc biệt được mời vì loại này việc này?

      Người của dài truyền hình phụ trách tiếp đãi trong lòng có chút hốt hoảng, như này đến tột cùng là phóng viên may bị den rơi trúng hay là phát sinh vụ án mưu sát mới có thể để hai đại nhân vật này theo tới trường?

      Nguyên Dịch nghe trợ lý , hai vị chuyên gia tới trường, bình tĩnh mặt đáp: " biết."

      Lúc trước Nhan Khê đều ngồi ở phía bên phải, chỉ có hôm nay ngoại lệ là bên trái, kết quả liền gặp tai nạn. tin tưởng đời có trùng hợp như vậy, đèn trèn được lắp ráp cẩn thận, đâu thể rơi liền rơi như vậy?

      Nhan Khê mở mắt, phát chính mình nằm sấp giường, bốn phía còn có thiếu tiếng chuyện, quanh người đều ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

      "Nguyên tiên sinh, thỉnh ngài yên tâm, não bộ bệnh nhân tổn thương nghiêm trọng lắm, ngược lại vết thương lưng cần chú ý, tránh miệng vết thương bị nhiễm trùng."

      "Vậy ấy như thế nào đến giờ còn chưa tỉnh lại?"

      Nhan Khê cảm giác chính mình có chút ghê tởm muốn nôn, lại nôn được, bên tai đều là tiếng Nguyên Dịch lải nhải lẩm bẩm, trước kia như thế nào biết, Nguyên Tiểu Nhị lại như ông già lảm nhảm nhiều lời vô nghĩa như vậy.

      " tỉnh?" Hộ sĩ ngồi canh chừng bên cạnh thấy Nhan Khê mở mắt, cao hứng , "Nguyên tiên sinh, bệnh nhân tỉnh!"

      Trực giác cho Nhan Khê, bên người vây quanh ít người, chỉ là nằm sấp nhìn thấy.

      Nguyên Dịch mang khẩu trang ngồi xuống trước mặt , nhìn thẳng hai mắt hỏi, " có nhớ chính mình tên gọi là gì ?"

      Nhan Khê tầm mắt rơi xuống cổ áo sơ mi của Nguyên Dịch: "Nguyên Tiểu Nhị, còn chưa bẻ cổ áo sơ mi kìa."

      Nguyên Dịch chậc tiếng: "Xem ra mất trí nhớ, đầu óc còn bình thường."

      Thấy cao to hơn 1m8 ngồi xổm trước đầu giường, Nhan Khê thiếu chút nữa nhịn được vươn tay sờ sờ đầu , kèm khen ngợi câu "Thực ngoan."

      Tiếp đấy các bác sĩ vây quanh hỏi đống lớn vấn đề, lại quan sát bựa lưỡi, mắt và tai, loại thái độ thận trọng này, Nhan Khê giật mình thực hoài nghi mình chính là động vật quí hiếm trong phòng thí nghiệm.

      Chờ các thầy thuốc rời Nguyên Dịch mới đứng: "Nhan Tiểu Khê, xuất môn có phải hay xem ngày, loại này xui xẻo này mà cũng gặp được?"

      " liền thể nhìn ở tôi thân mang thương tật, đối tôi ôn nhu chút sao?" Nhan Khê lưng có bao nhiêu cảm giác, hẳn là do thuốc tê chưa hết, cũng biết miệng vết thương có sâu hay , "Di dộng của tôi đâu?"

      "Lúc này là lúc nào, còn muốn di động?" Nguyên Dịch đứng dậy từ trong ngăn kéo lấy ra di động của Nhan Khê , chỉ là bên ngoài còn bọc túi vô khuẩn trong suốt. cầm điện thoại nhét vào Nhan Khê trong tay, "Lấy ."

      "Cám ơn." Nhan Khê ngốc, bị thương thế này có khả năng được nhiều bác sĩ chiếu cố như vậy, còn đơn độc ở phòng bệnh, đài số tám cố mặt mũi lớn như vậy, càng như vậy hào phóng. Cho nên này hết thảy hẳn là Nguyên Dịch an bài, vấn đề là, Nguyên Dịch như thế nào biết bị thương, hơn nữa còn tới đúng lúc như vậy?

      "Cảm ơn cái gì," Nguyên Dịch có chút được tự nhiên quay mặt , "Tôi an bài hai nữ hộ sĩ chiếu cố , có chuyện gì bảo người làm."

      Nhan Khê mắt nhìn màn hình di động, tại là hơn ba giờ chiều, ba sáng nay cùng thư kí thực tế khảo sát hạng mục, hẳn là tạm thời còn biết chuyện này. Lại xem xem đến gọi nhỡ, có hơn hai mươi cái cuộc, phần lớn là bạn bè gọi tới.

      trước gọi cho Tống Hải, thương thế của chính mình, khiến ngàn vạn cần lo lắng, hết thảy đều tốt.

      tình nháo lớn như vậy, ở truyền hình trực tiếp bị đèn rơi trúng, thêm nữa còn là người chủ trì 《 Những câu chuyện bên ta 》, chuyện này sớm muộn gì nháo đến mạng. thay vì khiến ba đọc mấy tin mạng mà lo lắng, còn bằng chủ động thẳng thắn, trấn an tốt Tống Hải.

      Tống Hải vừa nghe con bị thương, vừa đến khách sạn lập tức liền muốn thư ký đặt vé máy bay quay trở về, vẫn bị Nhan Khê nhiều lần khuyên.

      "Ba, con có việc gì, bạn con giúp con mời vài vị chuyên gia, còn thỉnh hai vị nữ hộ sĩ," Nhan Khê ghé vào giường, quay đầu nhìn Nguyên Dịch, " tin ba có thể hỏi , con sao."

      Sau khi xong, liền bật loa ngoài, đánh ánh mắt ý bảo Nguyên Dịch giúp trấn an Tống Hải.

      Dưới ánh mắt sáng quắc nhìn mình chăm chú của Nhan Khê, Nguyên Dịch... Khuất phục.

      "Đúng đúng, bác trai cần lo lắng, con bên này có vài nhân mạch, tuyệt đối an bài cho Tiểu Khê bác sĩ giỏi nhất."

      "Đúng vậy, hộ sĩ cũng là tối chuyên nghiệp."

      "Thương thế? Thương thế quá nghiêm trọng, chỉ là bị thương ngoài da."

      Nguyên Dịch chưa bao giờ biết, nguyên lai làm người làm cha thể lải nhải đến loại tình trạng này, nhiều lần cam đoan chính mình khẳng định chiếu cố Nhan Khê tốt, Tống Hải mới miễn cưỡng đáp ứng lập tức chạy trở về, nhưng là muộn nhất là ngày hôm sau quay lại.

      "Ba," Nhan Khê tắt loa ngoài, cầm điện thoại lấy đến bên tai, "Người lần này ra là vì giúp đỡ trẻ em nông thôn, con bị này thương thành vấn đề, miễn có người cho rằng ba là ngụy từ thiện, tìm ba phiền toái."

      "Nếu chiếu cố tốt con, ba nào có tâm tư quan tâm người khác," Tống Hải bất đắc dĩ thở dài, "Ta biết ý của con, yên tâm , mệt mỏi chính mình, cũng vội vàng trở về, chú ý bản thân, được hay ?"

      "Ba biết là được," Nhan Khê nhanh chóng làm nũng, "Người lúc trở về, nhớ mang cho con mấy món ăn vặt địa phương a."

      "Chỉ có biết ăn thôi," nghe được ngữ khí thoải mái của con , Tống Hải nhàng thở ra, có tâm tình đòi đồ ăn, xem ra thương thế nặng, "Vừa rồi nam nhân cùng ba chuyện có quan hệ thế nào với con, ngươi bạn trai?"

      (Chuẩn rôi bác trai ạ :yoyo38::yoyo38:)

      "Lão ba, người đừng nghĩ nhiều," Nhan Khê liếc mắt nhìn Nguyên Dịch, "Như thế nào có khả năng."

      Trước thân phận Nguyên Dịch có khả năng cùng kết hôn, xem lời của , cũng giống như có ý tứ với .

      Nam nhân bình thường nếu giống xấu miệng như vậy, đời này liền đừng mong có bạn .

      "Tôi gọi điện thoại," Nguyên Dịch gặp Nhan Khê cùng nàng ba trò chuyện vui vẻ, đứng dậy ra ngoài.

      nhấn gọi điện cho Mạnh trợ lý.

      "Lão bản, cảnh sát bên kia có kết quả, cố này thậ phải ngoài ý muốn mà có người sắp đặt."

      Nguyên Dịch cổ họng căng thẳng, trong đầu ngừng ra bộ dáng Nhan Khê bị đèn đập trúng, nhịn được, xoa xoa sống mũi: "Người hiềm nghi là ai?"

      "Là nhân viên ánh sáng tập , nhưng nhằm vào Nhan tiểu thư, mà là người hợp tác cùng Nhan tiểu thư, Trương Hạo." Mạnh trợ lý có chút đồng tình vị Nhan tiểu thư này, "Nào biết Nhan tiểu thư hôm nay cùng Trương Hạo đổi vị trí."

      Người mà xui xẻo, đến uống nước cũng nghẹn. Bình thường người chủ trì bản tin thay đổi vị trí, nhưng cố tình Trương Hạo mặt phải phù thũng, cùng Nhan Khê đổi vị trí để hiệu quả lên hình tốt hơn, thêm nữa chương trình này có mấy ngươi xem, đối việc này cầu nghiêm khắc, đủ loại trùng hợp lại, Nhan tiểu thư chính là bị xui xẻo.

      "Tôi biết." Nguyên Dịch gác máy, đem cửa mở ra chút lại có vào.

      Nhìn nữ nhân tóc tai bù xù hề hình tượng nằm sấp trêm giường, đều có chô nào hảo xem . Quần áo bệnh nhân người Nhan Khê có chút rộng rãi, lộ ra non nửa cánh tay, trắng trắng nộn nộn giông như đậu hũ.

      Nguyên Dịch đóng cửa, dựa vào tường bỗng nhiên có chút dám vào. Có y tá ngang qua, hiếu kỳ nhìn cái, phải bệnh nhân gian phòng này bị thương nghiêm trọng sao, vì cái gì người nhà bệnh nhân sắc mặt lại ngưng trọng như vậy?

      Nguyên Dịch để ý đến ánh mắt người khác, mở di động bộ, do dự hồi lâu, ở công cụ tìm kiếm đánh câu.

      Thích phải người là cái dạng thể nghiệm gì?

      "Nguyên Tiểu Nhị!"

      cầm điện thoại nhét vào trong túi áo, vội vàng chạy vào phòng: "Làm sao?"

      "Tôi làm rơi di động," Nhan Khê tội nghiệp nhìn , "Có thể hay giúp tôi nhặt lên."

      Lúc này nàng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ngóng trông nhìn , khiến tâm chua xót lại mềm mại trộn lẫn.

      đến bên giường, khom lưng nhặt di động, Nguyên Dịch ngồi ở bên giường cùng Nhan Khê hai mắt đối diện: "Nhan Tiểu Khê."

      "Ân?" Nhan Khê bắt lấy di động, khó hiểu hỏi, "Làm sao?"

      "Qua đoạn thời gian tôi chuyển nhà, cũng đến xem cái náo nhiệt."

      "Lúc nào?" Chỉ bằng bộ dáng nằm sấp giường của tại, có thể chỗ nào?

      "Còn đợi đoạn thời gian, đại khái chắc đến khi thương thế của tốt lên." Nguyên Dịch dậy, " tại thuốc tê còn tác dụng, ngủ lúc , miễn cho trong dạ dày khó chịu."

      Nhan Khê nhìn thấy biểu tình của Nguyên Dịch, nhưng thấy ra ngoài, liền hỏi, " muốn trở về?"

      " trở về, tôi ăn cơm," Nguyên Dịch xoay người nhìn , " ăn cái gà xào, tiết nấu, canh cá nấu các thứ, dù sao tại cũng thể ăn, tôi có thể giúp nếm thử."

      Nhan Khê: ...

      (Súc vật :die::die::die:)

      Đây là muốn chọc tức nàng ?

      Buổi chiều hôm đó, Trương Vọng nhận được điện thoại của Nguyên Dịch dời ngày chuyển nhà.

      Lý do là ngày mai ngày tốt, cần lần nữa thỉnh đại sư đến tính tính ngày lành giờ tốt.

      Mấy ngày trước xem hoàng lịch còn lười, lúc này lại muốn thỉnh đại sư tính ngày đẹp, đây là nháo cái gì?

      Tác giả có lời muốn :

      Đại Hà: Ở trước mặt người thể ăn đàm luận mỹ thực, đều là kẻ thù của xã hội!!!:029::029::029:

      Ngủ ngon.
      Last edited: 13/1/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :