123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 277: Hằng ngày trôi qua

      “Em muốn ăn cái này, cái này, còn cái này nữa!”

      Nhìn Vinh Thanh Nhã chỉ đống bánh , Hà Nhạc Nhạc chỉ mỉm cười lắc đầu, nhận lấy bánh trong khay, rồi nhanh nhường chỗ cho mọi người xếp hàng phía sau.

      Bốn năm nay Linh Vũ cũng hay dẫn chạy khắp nơi ở thành phố ăn uống, mà Thanh Nhã mới đến đây lại có thể tìm ra những món ăn ngon đến cũng chưa từng đến! Nghĩ lại cũng đúng, dù sao Linh Vũ cũng lớn lên ở thành phố S, rất nhiều món ăn Linh Vũ từng ăn nên tự nhiên thấy ngon nữa, nhưng đối với Thanh Nhã chính là vật hiếm lạ.

      Cùng là chuyên gia ăn vặt, nhưng Thanh Nhã ràng có ‘bụng đáy’ như Linh Vũ, tuy rằng mua rất nhiều, nhưng phần lớn Thanh Nhã chỉ ăn lướt qua, vì thế ăn từ ban ngày đến tối cũng quá no.

      Hà Nhạc Nhạc nhìn thời gian, “Còn muốn ăn cái gì nữa ?”

      “Ừ…” Vinh Thanh Nhã nhìn xem kế hoạch ăn uống di động của , “Chị Nhạc Nhạc phải về sớm sao?”

      có việc gì, em còn muốn dạo, chị gọi đồ ăn đến nhà trọ.”

      “Vậy ngày mai sao?”

      “Ngày mai buổi sáng chị có công việc, buổi chiều rảnh.”

      “Công việc phối hả? Em có thể nhìn thử ?”

      “Có thể, nhưng bên trường học sao chứ?”

      “Hì hì! Bên trường học em nhờ người giúp điểm danh dùm!” Vinh Thanh Nhã vẻ mặt đắc ý, “Chúng ta uống gì đó rồi quay về ? Em cũng rất nhớ tay nghề của chị Nhạc Nhạc!”

      Hà Nhạc Nhạc cười cười, quay đầu nhìn Mục Duy cách đó xa bưng máy chụp ảnh. Mục Duy nhanh nhẹn chụp mấy cái, rồi để máy ảnh xuống quay lại tươi cười mê người, nhìn Hà Nhạc Nhạc vội vàng quay đầu lại.

      Mục Duy cùng , nhưng cũng chung với bọn họ. cũng muốn cùng , dù sao cùng mỹ nữ và soái ca, cách biệt đối với tuyệt đối là trời vực. Giống như hôm nay, tuy rằng Thanh Nhã xinh đẹp như Thanh Phong, nhưng dáng vẻ cũng xinh đẹp, trang phục tinh xảo, khí chất tầm thường, đặt ở trong đám người cũng là phong cảnh khác nhau, nếu như người qua đường vô ý nhìn về phía bọn họ, ánh mắt tuyệt đối cũng bị Thanh Nhã hấp dẫn, cũng dừng lại người nhiều lắm. Nhưng nếu như Mục Duy ở bên cạnh bọn họ… ánh mắt chú ý đến so với Thanh Nhã cũng ít hơn bao nhiêu. Người kia là bạn của soái ca sao? Chẳng xinh đẹp gì cả? Bình thường quá ? Cũng đặc biệt gì cả! Gương mặt như người qua đường vậy? Ánh mắt sao lạ vậy!

      Dẫn đến nhiều ánh mắt ác ý như vậy, rất nhiều ánh mắt rất nhiều ý tưởng cũng chỉ trong nháy mắt, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại làm cho đau đớn cả người.

      đợi mở miệng từ chối, Mục Duy lại cũng thuận đường ra ngoài hóng gió, bọn họ dạo, tùy tiện lòng vòng, khi nào họ muốn đổi chỗ gọi lại lái xe chở họ . Cứ như vậy, cũng cần lo lắng gì cả, theo ý , nhưng mỗi lần mua được đồ ăn ngon, vẫn quay đầu tìm đưa cho phần…

      “Chị Nhạc Nhạc, chỗ kia chơi gì vậy?” Ngồi ở quán nước, Vinh Thanh Nhã cách cửa kính thủy tinh chỉ chỉ về phía bên kia hỏi.

      Hà Nhạc Nhạc uống trà bưởi nhìn vài lần nữa, nhìn giống như trò chơi trong đại sảnh, nhưng xác định.

      “Tiếp theo là ‘Nữ hoàng’? Chị Nhạc Nhạc! Chúng ta chơi đùa được ?”

      “Tiếp theo đúng là ‘Nữ hoàng’, hoạt động tuyển chọn có cái tên làm người ta đành lòng nhìn thẳng… Vinh Thanh Nhã cầm hai tờ giấy đăng ký xong liền lôi kéo Hà Nhạc Nhạc đứng xếp hàng.

      Xem xong tờ giấy đăng ký, lại nhìn đơn vị chủ quản, Hà Nhạc Nhạc lập tức nhớ tới chương trình Thái chủ nhiệm từng , ra chính là cái này.

      Cùng lúc đó đội chế tác nổi tiếng nhất trong nước là ‘Thiên nữ’ cũng phải tốn thời gian mấy năm, cam kết với bên ngoài cố hết sức làm ra bộ phim hoạt hình xuất sắc, mặt tuyên truyền có thể từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cả; mặt khác đối diện với cạnh tranh kịch liệt, các đài truyền hình lớn cũng tìm đề tài mới mẻ để chế tác tiết mục cho chương trình; cuối cùng là các cuộc thi lớn, công ty truyền thông, nay muốn lăng xê ca sĩ, diễn viên chi phí hao tổn ngày càng cao, nhưng diễn viên phối có tiềm lực phát triển lớn, theo phát triển của ngành sản xuất phim hoạt hình, thần tượng hoá diễn viên lồng tiếng này, miếng bánh to này ai ăn trước được lợi thôi.

      Mặc dù hoạt động tuyển chọn có hình thức như thế này được triển khai với khí thế hừng hực, nhưng mà….nhìn hàng người trẻ tuổi đứng xếp hàng mang gương mặt hoặc thoải mái hoặc khẩn trương hoặc tự tin, Hà Nhạc Nhạc lạnh nhạt nhìn về phía Mục Duy ngồi uống nước.

      Rời khỏi trường học, xã hội này còn có bao nhiêu trận đấu công bằng chứ?

      Phối nhìn có vẻ dễ, nhưng tính chuyên nghiệp rất cao, đừng nhìn đến việc 27 tỉnh thành cả nước đều tuyển chọn, tuyển tuyển lại những người cuối cùng có thể vào vòng trong đa số đều là người chuyên nghiệp hoặc bán chuyên nghiệp trong giới, dựa vào thiên phú, tiến vào trận chung kết… phải có khả năng, nhưng mà phần trăm cực kì thấp. Đặc biệt là dạng thi đấu như thế này, tự mình làm tuyên truyền, ghi lại giọng , có nhiều đoạn ghi cắt ghép biên tập rất vui vẻ khôi hài tạo thành trận đấu ngoài lề. Tuy rằng trong lòng hiểu rất tình hình, nhưng thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Vinh Thanh Nhã, Hà Nhạc Nhạc cũng gì.

      Vào buổi chiều người đứng xếp hàng cũng đông lắm, hai người chờ chút đến trước mặt nhân viên điền thông tin sơ lược rồi cầm lời kịch chui vào phòng ghi .

      Bọn họ chọn trúng bộ ‘Lương Sơn Bá Chúc Đài’, Vinh Thanh Nhã xung phong nhận vai nha hoàn Tiểu Ngân, Hà Nhạc Nhạc đành phải chọn Chúc Đài.

      “Xem ra chơi rất vui đó! Chị Nhạc Nhạc, chúng ta về nhà tự mình thu được ! Em muốn cho chị em nghe nữa!” đường về Vinh Thanh Nhã vui vẻ .

      Thế là, tối hôm đó phòng ghi của Tần Chi Tu bị trưng dụng, Nguyễn Lân và Quý Tiết có kinh nghiệm ghi cũng bị kéo vào làm diễn viên phụ, Mục Duy chịu đơn cũng tham gia, thế là buổi tối, bản ‘Lương Sơn Bá Chúc Đài’ phiên bản nhà trọ Thâm Lam ra lò.

      Lương Sơn Bá - Quý Tiết

      Chúc Đài - Hà Nhạc Nhạc

      Mã Văn Tài - Nguyễn Lân

      Tiểu Ngân - Vinh Thanh Nhã

      Tứ Cửu - Mục Duy

      Những vai phụ khác - Tần Chi Tu

      Cả buổi tối, tất cả mọi người đều cười ngừng, Lương Sơn Bá - năng ngọt xớt ba rẽ bảy quanh cong cong vẹo vẹo lưu manh giả ngu, Mã Văn Tài - khi thâm tình động lòng người khi tính tình trẻ con bá đạo, Tiểu Ngân - mắng chửi người cũng mang theo tiếng nấc khẽ, Tứ Cửu thư đồng - chuyện còn uy vũ trầm ổn hơn cả chủ tử, còn có Tần Chi Tu - lúc đóng vai Chúc cha trong chốc lát lại đổi thành Chúc mẹ tự cãi nhau với bản thân…

      “Nghỉ ngơi sớm chút .” Đem sữa nóng đặt lên đầu giường của Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc mỉm cười .

      Tần Chi Tu ôm Hà Nhạc Nhạc ngồi tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn vào album ảnh trong tay . Trong album có hơn nửa ảnh, trang bìa thứ nhất còn có hai tấm ảnh. tấm là ảnh chụp chung tập thể nhà trọ sau khi gói bánh trẻo, tấm khác chính là ảnh chụp đêm nay sau khi phối chấm dứt. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt ôn nhu như nước của Tần Chi Tu trong ảnh, nhàng tựa đầu vào hõm vai . Trong ngăn tủ kéo ở bên giường khung ảnh, từng nhiều lần nhìn thấy cầm khung ảnh nhìn chăm chú vào nó khi vào phòng . Ánh mắt Tần Chi Tu trong đó trống rỗng làm người ta đau lòng.

      Đó là ảnh chụp chung của và hai người nhà của Đỗ Vi.

      “Tu…”

      Tần Chi Tu giở đến trang thứ hai, đó là ảnh chụp trong di động của Mục Duy cảnh và Tần Chi Tu ngủ trưa, còn lại là rất nhiều ảnh chụp cuộc sống của và những người khác trong nhà trọ --- cũng biết la chụp khi nào!

      ngửi lên mái tóc của , chậm rãi cúi đầu hôn lên môi , bên tai, bên gáy .

      ở đây, thế giới của liền rất an tĩnh.

      Rạng sáng, tiếng bíp bíp vang lên, Hà Nhạc Nhạc theo thói quen đứng dậy bấm tắt điện thoại, lại bị Tần Chi Tu kéo về hôn sâu cái mới cảm thấy đúng lắm, hình như giống chuông báo thức.

      lần nữa cầm lấy di động, đợi mở lịch sử cuộc gọi ra, tiếng chuông lại vang lên.

      Nhìn dãy số, Hà Nhạc Nhạc nhíu mày, lại sợ ầm ĩ đến Tần Chi Tu, cầm điện thoại ra ngoài phòng.

      “Alo??”

      “... Hát cho tôi nghe bài .” Giọng nam khàn khàn từ tính vang lên kèm theo chút mệt mỏi.

      “...” Hà Nhạc Nhạc nhìn thời gian, do dự cắn cắn môi.

      “Đừng để tôi lại lần thứ hai.”

      Hà Nhạc Nhạc trực tiếp bấm tắt cuộc gọi, ánh mắt dừng lại màn hình lúc lâu, ánh mắt hơi lóe lên, đem dãy số đó cho vào danh sách đen.

      “Tích, tích, tích…” Nghe tiếng vang đơn điệu vọng lại, trong bóng đêm, Thân Đồ Mặc mở con ngươi đen ra.

      Lời editor: cho vừa với Thân Đồ, lúc trước ăn hiếp Nhạc Nhạc
      A-annt, CandyTN, 阮美何10 others thích bài này.

    2. Ốc sên tìm chỗ trú mưa

      Ốc sên tìm chỗ trú mưa Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      47
      Tui lập acc để đu cách chuẩn mực nè, thả tim và gửi nghìn động lực cho cậu nhé!
      Ông Mặc đến giờ này vẫn còn bày giọng kia tội lỗi nó lại mũ lên n lần cho chừa
      Last edited: 23/4/19
      KỷphongYenhi thích bài này.

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 278: Hai nam nhân

      Đem vỏ trứng đổ vào thùng rác, Hà Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm trứng gà hồi lâu mới dọn dẹp xách rác đổ.

      tắt điện thoại của Thân Đồ Mặc, còn đem số điện thoại của cho vào danh sách đen!

      nhớ lại làm cái gì hai chân cũng muốn nhũn ra rồi?

      Trí nhớ đối với nam nhân kia khắc sâu thân thể , khắc sâu đến mức chỉ cần nghĩ đến tên của như nước lũ vỡ đê trút xuống. Lúc trước quyết định về nhà trọ, có nghĩ tới nếu nhìn thấy Thân Đồ Mặc như thế nào ── nhìn, hoàn toàn nhìn ! phải là quản lý viên, hề có nghĩa vụ gì với , chỉ có tức giận và căm hờn sau khi bị lừa gạt đùa bỡn!

      Những người khác, tối thiểu còn có thể tìm được lý do để lừa mình dối người, tha thứ bọn họ như vậy là vì tự nhận mình là ‘bạch liên hoa’, nhưng đối với Thân Đồ Mặc, tin tưởng cho dù là ‘bạch liên hoa’ cũng tìm ra được chút lý do gì để tha thứ cho !

      dùng tất cả tinh thần chờ đợi cảnh làm bộ như ‘gặp người lạ thoáng qua’ với , kết quả có về nhà trọ. Cho đến khi ngẫu nhiên gặp mặt ở sân bay, lần đầu tiên nhìn thấy Thân Đồ Mặc mà có hồi hộp khẩn trương lo lắng, xuất sắc hoàn thành kế hoạch ‘ nhìn’. nghĩ cuối cùng mình cũng có chút tiến bộ, nhưng xem ra, khi đó có thể bình tĩnh như vậy, là vì… có Nguyễn Lân bên cạnh.

      A… Đúng vậy, sợ cái gì chứ? Ngay cả khi vẫn yếu đuối như trước, có tiền đồ như trước, nhưng ít ra bây giờ phải chỉ có người, còn có bọn họ.

      Rời khỏi cánh chim của cha mẹ, ra ngoài còn có Linh Vũ làm bạn, vẫn còn có người có thể dựa vào, có người tình nguyện . Còn có gì đáng giá để phải sợ chứ?

      Thân Đồ Mặc?

      Để cho ở danh sách đen ngu ngốc tiếp !

      đâu chỉ muốn tắt điện thoại của ? còn muốn mắng , đánh ! Bây giờ còn phải sống tốt? Hát bài cho nghe? Kiếp sau !

      Ăn sáng xong Hà Nhạc Nhạc liền dẫn Thanh Nhã công ty ×, tuy rằng rất nhiều công việc phối đều phải giữ bí mật, nhưng công việc hôm nay của sao cả, huống chi tính tình hồn nhiên vui vẻ của Thanh Nhã cũng làm cho nam nữ già trẻ theo bản năng đều thích ấy, đối xử tốt với ấy. Sau buổi sáng, có mấy người vốn dĩ thẹn thùng cũng hòa nhập với Thanh Nhã, cười cười như bạn bè bình thường với ấy.

      thích Thanh Nhã như vậy, cũng thích tính cách mạnh mẽ của Thanh Phong, càng thích Linh Vũ nhiệt tình hào phóng, cảm ơn tình bạn của họ, cũng làm cho … dần dần thích bản thân mình hơn.

      “Nhạc Nhạc, mau an ủi mình , dịu dàng với mình !” Ở bên kia điện thoại, Nhậm Linh Vũ nửa sống nửa chết làm nũng .

      Hà Nhạc Nhạc khỏi bật cười, “Bây giờ cách cuối năm còn khoảng thời gian, cậu ít nhất còn hơn tháng nữa lận, bây giờ chịu nổi rồi?”

      “Cậu đừng nữa!” Nhậm Linh Vũ rầm rì giả bộ khóc, “Mình mặc kệ! Mau an ủi! Mình muốn ăn ngon! nhiều nhiều đồ ăn ngon!”

      “Mang nhiều lên nhé! Cùng cầu xin !” ‘Cùng cầu cùng cầu!” Các sư huynh của Nhậm Linh Vũ nghe thấy ấy kể khổ, còn giỡn lớn tiếng kêu.

      “Nhạc Nhạc, mình bị bắt cóc! Mau mang đồ ăn ngon đến chuộc mình!”

      Tắt điện thoại, Hà Nhạc Nhạc nhịn được cười, giải thích tình hình với Vinh Thanh Nhã chút, liền chuẩn bị mua mấy món ăn Nhậm Linh Vũ thích nhất. Nhưng vừa ngồi lên ghế lái, nghĩ đến vẫn đề… thể lo lắng.

      , gặp L sao?

      L…

      “Chị Nhạc Nhạc?” Thấy Hà Nhạc Nhạc nắm tay lái, khuôn mặt nhắn có dáng vẻ muốn khóc, Vinh Thanh Nhã lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng thả lỏng biểu cảm, giật khóe miệng, “Bi kịch quá, chị mang thẻ, biết tiền mặt có đem đủ để mua đồ ăn an ủi hay .”

      “Hì hì! Còn có em mà! Em là tiểu tư sản đó, muốn làm bạn với em hay !”

      Hà Nhạc Nhạc cười cười, khởi động ô tô.

      Sau khi khôi phục trí nhớ, cố gắng nghĩ đến L nữa, thèm nghĩ đến nam nhân từng mong muốn. … lúc nào biết được chuyện vô tình trở thành ‘nha đầu thông phòng’?

      Lúc trước ở bệnh viện, khi thể chấp nhận từng chất vấn vì sao biết chân tướng lại cho biết.

      Vì sao, vì sao…

      , sao lại biết vì sao chứ?

      Bởi vì L biết, chấp nhận được!

      Cho tới bây giờ, mới hiểu được vì sao L lại những lời đó ──

      “Cái gì cũng biết, nhưng tất cả chỉ làm càng muốn bảo vệ em nhiều hơn, bù đắp lại cho em, thương em, dùng tất cả những gì có để em. Mặc kệ em trải qua cái gì, đều trở thành lý do trở ngại việc em. , là Vui Vẻ làm bạn với ba năm, là Hà Nhạc Nhạc trước mặt ! Là duy nhất… Lê Dĩ Quyền .”

      L…

      “Chị Nhạc Nhạc?” Vinh Thanh Nhã bối rối rút khăn tay lau nước mắt mặt Hà Nhạc Nhạc, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      “… Thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Đem xe ngừng lại ven đường, Hà Nhạc Nhạc liều mạng áp chế cảm xúc nhưng vẫn khống chế được nước mắt trào ra.

      “Em buông tay bọn họ được, nhưng có thể buông tay … đúng ?” , từng hỏi như vậy.

      “Chị Nhạc Nhạc, xảy ra chuyện gì? Quý đại ca, bọn họ chọc chị tức giận hả?”

      , , chị sao, chị…” Hít thở thông, nước mắt tràn ra làm hai má hơi run rẩy, “Chỉ là… tim chị… đau quá....”
      A-annt, CandyTN, 阮美何4 others thích bài này.

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 279:

      Chạy xe đến bờ sông, nhìn mặt sông phẳng lặng nhưng thực ta gợn sóng hỗn loạn, Hà Nhạc Nhạc dần dần kìm nén lại cảm xúc dưới đáy lòng, nhưng chua xót thể giải tỏa lại theo máu tỏa khắp toàn thân, thấm vào tầng tấc thân thể.

      “Chị Nhạc Nhạc …” Vinh Thanh Nhã ngừng nhìn Hà Nhạc Nhạc. muốn lời an ủi, muốn hỏi gì đó nhưng cho dù khi khóc, chị Nhạc Nhạc cũng lộ ra dáng vẻ kiên cường dẻo dai bao giờ suy sụp, làm dám hỏi nhiều. “ thể… cho em biết sao? Lý do chị đau buồn.”

      Hà Nhạc Nhạc thản nhiên cười cười, , “Bởi vì, chị từ bỏ người bạn đối xử rất tốt với chị.”

      “Nam sao?”

      Hà Nhạc Nhạc gật gật đầu.

      Nga! Vậy kỳ quái, nhưng, “Chị thương ?” Vinh Thanh Nhã hỏi tiếp.

      Hà Nhạc Nhạc giật mình. ? “Chị, chị nghĩ tới.”

      “Con khóc vì nam nhân mình thích đâu!”

      Nhìn dáng vẻ Vinh Thanh Nhã như “Chuyên gia tình cảm”, ngược lại Hà Nhạc Nhạc cười ra tiếng. Nghĩ nghĩ, Hà Nhạc Nhạc điều chỉnh lại cảm xúc cho tốt, hít sâu hơi, cười cười với Vinh Thanh Nhã, “ thôi, nếu nữa, có người gọi điện thoại đến hối thúc đó.”

      “… Quý đại ca bọn họ có biết ?” Ngồi vào trong xe, Vinh Thanh Nhã vẫn nhịn được hỏi.

      “Biết cái gì?” Hà Nhạc Nhạc đeo dây an toàn hỏi lại.

      “Biết chị những người khác?”

      “Thanh Nhã, rốt cuộc cái gì là ?” Hà Nhạc Nhạc nhìn Vinh Thanh Nhã, hỏi.

      “Ách…”

      “Nếu như chị đau lòng là vì , vậy rất ràng… Chị chỉ người.” Đốt lửa, quay đầu bỏ , hề nhìn lại. Đau khổ cũng có ngày nhạt dần, có tương lai của , có… hạnh phúc của .

      Văn phòng luật sư Bình Minh.

      Hà Nhạc Nhạc và Vinh Thanh Nhã vào văn phòng bị nhiệt tình vây quanh, có vài nam luật sư trẻ tuổi nhìn thấy Vinh Thanh Nhã liền ra vẻ ngại ngùng chút, nhưng vừa thấy tay hai người là túi lớn túi liền đem ngại ngùng đá ra sau đầu, cười tủm tỉm nhận đồ ăn vặt xoay người chia nhau.

      là… phải người nhà vào nhà cửa mà!” Hà Nhạc Nhạc buồn cười , văn phòng này căn bản chính là ăn lần hoá thành sức mạnh mà??

      Vừa , Hà Nhạc Nhạc rất nhanh liền nhìn quét vòng quanh văn phòng ── thấy bóng dáng của L.

      “Linh Vũ, cậu bận rộn! Mình còn có chút việc, trước, lần khác lại đến tìm cậu.” Tùy tiện trò chuyện vài câu, Hà Nhạc Nhạc liền muốn rời .

      “Cậu vừa mới đến nha! được ! bé Thanh Nhã này thực có khí chất, là đồng nghiệp của Nhạc Nhạc sao?”

      “Hì hì… Chị Linh Vũ mới thực có khí chất lại xinh đẹp, em còn học. Chị Linh Vũ trẻ như vậy có giấy phép luật sư? là lợi hại!”

      Cười cười nhìn hai lần đầu gặp mặt, lực chú ý của Hà Nhạc Nhạc lại bị đoạn đối thoại cách đó xa hấp dẫn.

      Minh, Lê có trở về a?”

      “Chắc là trở về rồi? gõ cửa nhìn xem.”

      “Đừng, lỡ như nghỉ ngơi sao? Trong khoảng thời gian này Lê cũng về nhà, hầu như mỗi ngày đều ở đây thức đêm, nếu phải biết có bạn chứ tôi còn nghi ngờ bị thất tình nên dùng công việc mê hoặc bản thân đó.”

      “Vẫn nên kêu chút , làm rồi là quên cả ăn cơm.”

      “… Minh, sư phụ chắc phải thất tình chứ?”

      “Mau ăn rồi bớt quan tâm , ăn nhanh còn làm!”

      Hà Nhạc Nhạc hơi hơi liếc mắt, thấy ‘ Minh’ mang kính cận đen gõ cửa vào văn phòng của L, trái tim bắt đầu theo khống chế đập mạnh.

      “Linh Vũ, mình còn có việc ── ”

      Nhậm Linh Vũ giữ chặt Hà Nhạc Nhạc, “Là có việc, hay là sợ gặp người nào đó?”

      Vinh Thanh Nhã kinh ngạc nhìn sang hai người, đầu thông minh lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, đôi mắt lanh lợi nhìn xung quanh.

      “Linh Vũ, mình, cậu hiểu mà, mình và có khả năng.”

      “Đúng, mình hiểu, mình hiểu suy nghĩ của cậu, hiểu lựa chọn của cậu, nhưng mà… Cậu hiểu được suy nghĩ của lão đại, lựa chọn của lão đại ? Cậu cho cơ hội lựa chọn chưa?”

      “…”

      “Nhạc Nhạc, xem !”

      Rũ mắt xuống, Hà Nhạc Nhạc có chút cứng ngắc lắc đầu.

      “Nhạc Nhạc!” Nhậm Linh Vũ nhịn được chỉ vào văn phòng Lê Dĩ Quyền la lớn, “Lão đại thích cậu ba năm! Cậu có thể chấp nhận nam nhân quen biết ba tháng, vì sao thể chấp nhận !”

      Tất cả mọi người đều bị những lời Nhậm Linh Vũ làm giật mình, đồng loạt nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc.

      Hà Nhạc Nhạc nhắm mắt lại, cố gắng chấp nhận thân thể trước cái nhìn chăm chú của mọi người mà nóng lên, buộc chặt, run rẩy.

      “Mình, thực xin lỗi… Nhạc Nhạc, mình ──” lời vừa ra khỏi miệng, cả bản thân Nhậm Linh Vũ bị cảm giác áy náy bao phủ. bên là bạn thân, bên là sư phụ, mỗi ngày nhìn thấy sư phụ mà mình thương sùng bái vì che giấu miệng vết thương mà điên cuồng làm việc, rất khó chịu!

      tiếng cạch vang lên, cửa phòng Lê Dĩ Quyền nhàng bị mở ra, Phương Minh nâng tay đẩy đẩy gọng kính, ra.

      Minh, ?” nam trẻ tuổi gan lớn qua thấp giọng hỏi.

      Phương Minh nhìn bóng dáng đơn bạc của đứng trước mặt Nhậm Linh Vũ, “ có ở trong.”

      Mọi người khỏi thở ra, nhưng mà ngay sau đó mọi người chợt nghe Phương Minh tiếp tục , “… .”

      Phương Minh biết là tức giận mà lại khinh thường bĩu môi, lật tay đóng cửa lại, miệng hùng hổ lầm bầm làu bàu, “ ‘Nếu như ấy muốn gặp tôi, tôi tự đem giấu bản thân mình .’ Móa! Đời này ông đây lại còn đích thân nghe được lời ghê tởm như thế nữa chứ!”
      A-annt, CandyTN, 阮美何9 others thích bài này.

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 280: lâu gặp

      “Cậu giúp tôi đem hành lý tới đây được ? tốt quá! Sao cậu có thể Khải Đặc Lâm chịu cho tôi tham quan tìm hiểu mình hay vậy? phải mình? Cậu làm trợ lý của mình? Cái đó phải là ! Bây giờ?” Vinh Thanh Nhã quay đầu nhìn hai bên đường, “Tôi ở bên đường Á ×, bây giờ cậu lại đây? cần đuổi theo như thế đâu… Như vậy, vậy cậu chờ chút nha! Tôi gọi điện lại cho cậu để trả lời.”

      Vinh Thanh Nhã chạy hai bước đến bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, do dự bất an nhìn khuôn mặt giống như bình tĩnh lại cảm xúc gì của , “Chị Nhạc Nhạc, chúng ta… đâu vậy?”

      “Ừ?” Hà Nhạc Nhạc có chút mờ mịt nhìn về phía Vinh Thanh Nhã, đầu óc giống như mạng internet lùi lại vài giây mới phản ứng được Vinh Thanh Nhã hỏi cái gì.

      đâu?

      Hà Nhạc Nhạc nhìn quanh bốn phía, cười khổ chút, xoay người quay lại đường cũ. “Thực xin lỗi, Thanh Nhã, chị mất tập trung, chúng ta quay lại lái xe, em còn muốn chỗ nào nữa ?”

      “…” Vinh Thanh Nhã lắc đầu, lo lắng nhìn Hà Nhạc Nhạc. Tuy rằng rất muốn hỗ trợ, nhưng chuyện tình cảm biết nên giúp như thế nào. Đúng rồi! chừng Tư Lỵ Lỵ có cách! Cho dù thể giải quyết được vấn đề của chị Nhạc Nhạc, cũng có thể tạm thời giúp chị Nhạc Nhạc quên buồn phiền mà vui vẻ hơn!

      “Chị Nhạc Nhạc, em có người bạn tốt giúp em chuyển hành lý đến đây, chúng ta tìm chỗ ngồi quanh đây chờ được ?”

      Hà Nhạc Nhạc vừa muốn gật đầu thấy nam nhân nhanh về phía .

      “Có thể tâm chút ?” Phương Minh tùy ý hỏi.

      Quán cà phê Mèo ×.

      Phương Minh để ly cà phê xuống, nhìn Hà Nhạc Nhạc trước mặt, cũng phải cố ý muốn tìm , chỉ ra mua gói thuốc lá nhìn thấy cũng chưa xa, nghĩ lại cũng muốn nhìn thử xem tên tiểu tử biến thái kia thích rốt cuộc tính tình như thế nào.

      Lê Dĩ Quyền có bạn , đây là chuyện mọi người đều biết, nếu phải tên tiểu tử biến thái kia có sinh hoạt cá nhân giống như người hói đầu có rận nhìn là biết liền, bọn họ cũng nghi ngờ có phải thích nam nhân hay đó. Nhưng, vẫn biết Lê Dĩ Quyền có ‘ca sĩ tư nhân’ thần bí, mỗi khi Lê Dĩ Quyền nghỉ ngơi, giọng hát động lòng người kia vang lên trong văn phòng của Lê Dĩ Quyền. Còn có trong xe của Lê Dĩ Quyền, hai năm rồi chưa hề nghe thấy tiếng hát của người thứ 3 vang lên trong xe của tên tiểu tử kia! Đặc biết khi tên tiểu tử kia lái xe còn có dáng vẻ giọng hát theo, nhìn lần thấy ghê tởm!

      “Cậu thích này như thế, tại sao theo đuổi ?” từng hỏi qua lần.

      “Bởi vì… rất khó để thích.”

      Lúc ấy ngoáy lỗ tai mấy lần mới nghe , “Phiền Lê đại luật sư giải thích dùm tôi chút.”

      “A, mình rất thỏa mãn với tình hình bây giờ, muốn phá vỡ nó.”

      “Cậu, cậu tên tiểu tử này sao lại biến thái hoàn toàn như thế chứ? Đầu óc cậu biến thái còn chưa tính, sao tâm lý cũng biến thái như thế vậy? Cậu xác định cậu có hoocmon giống đực đúng ? Cậu cậu thích nhiều năm như thế lại nghĩ tới việc gặp mặt ấy rồi cùng nhau lên giường à??”

      “… Nếu mình gặp ấy lại đánh mất tâm trạng vui vẻ bây giờ, cậu bồi thường cho mình sao?”

      “… Mình quản cậu làm gì chứ.”

      “Ha ha… Thuận theo tự nhiên .”

      Thuận theo tự nhiên… Kết quả tên tiểu tử này thực nhìn thấy đó, nhưng lại đem dáng vẻ biến thái kia thành bộ dáng như tại.

      Cái tên tiểu tử biến thái đối mặt với vấn đề hoàn cảnh khó khăn mà vẫn có thể ung dung bình thản, cái tên thiên tài trẻ tuổi làm cho mọi người đều muốn nhìn thấy ngày gặp khó khăn phải nhíu mày, cuối cùng hôm nay… cũng có lúc cười được nữa rồi.

      Mẹ nó! Chuyện mà bản thân phán nhiều năm trước cuối cùng cũng xảy ra, vậy mà tuyệt đối cảm thấy thích chút nào!

      “Xin hỏi vô duyên chút, gặp Lê Dĩ Quyền lúc nào?” Phương Minh dừng chút, “ muốn trả lời cũng cần miễn cưỡng, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

      Hà Nhạc Nhạc nhớ lại chút, ngày đó… “Tháng Tám.”

      Phương Minh khẽ nhíu mày, mắt kính cũng bị liên lụy mà giật giật. Bốn tháng khiến cho tên tiểu tử kia sâu đậm như thế, nên cho rằng mị lực của này quá lớn hay là do bản thân tên tiểu tử kia hãm quá sâu rồi? “Ba năm, bốn tháng?”

      Hà Nhạc Nhạc nâng mắt nhìn Phương Minh, gì.

      Phương Minh há hốc mồm, nhưng có phát ra tiếng liền đóng lại. phát này có loại khí chất rất đặc biệt ── khí chất làm cho người ta câm miệng.

      “Tuy tên tiểu tử Lê Dĩ Quyền kia biến ──” tự nuốt cái chữ còn lại, Phương Minh mặt đổi sắc tiếp tục , “Tên tiểu tử kia ra khá tốt, đương nhiên, là củ cải trắng trong tình , tình cảm là thứ thể miễn cưỡng. Nghe Linh Vũ là diễn viên phối lồng tiếng? Tôi rất muốn tìm hiểu về quy trình phối , có thể xóa nạn mù chữ cho tôi ?”

      “…” Đề tài chuyển nhanh chóng làm Hà Nhạc Nhạc trở tay kịp, nhưng thể thừa nhận, về phối có thể tạm thời làm cho yên tâm bớt rối rắm ── đối phương rất am hiểu cách dẫn đường để người ta chuyện.

      chuyện lúc, Phương Minh đẩy đẩy gọng kính mũi, cười cười đứng dậy chào tạm biệt. đại khái biết này có tính cách như thế nào ── ngoài mềm trong cứng, nhưng bên trong chỉ sợ cũng mềm đến mức rối tinh rối mù. A… Cũng chỉ có tên tiểu tử có tí kinh nghiệm đương kia mới để ý đến mềm lòng này.

      Phát chỉ số thông minh ở phương diện này của tên tiểu tử có năng lực làm việc vẫn hơn cái đầu rất kém, tâm trạng của Phương Minh là vô cùng sung sướng.

      Lấy điện thoại ra, Phương Minh đắc ý cười , “Này? Lê đại luật sư, cậu giúp tôi trả tiền xe cộng thêm tất cả chi phí nghỉ phép, với lại bớt công việc của tôi trong tháng, tôi giúp cậu theo đuổi ca sĩ thần tượng của cậu?”

      “… Hai tháng.”

      “Haha! Thành giao! Biện pháp đơn giản nhất ── tốt sợ bị dây dưa quấn quýt!

      ấy cũng muốn gặp mình.”

      , phải ấy muốn gặp, mà là sợ gặp cậu.”

      “… Mình muốn làm chuyện khiến ấy khó xử.”

      “Cậu ngu ngốc! Có số việc, nam nhân làm con còn khó xử hơn!”

      “… ?”

      “Con của tôi năm nay năm tuổi rồi, gia đình rất hòa thuận.” Còn có cái gì có sức thuyết phục hơn so với việc vợ chồng kết hôn bảy năm rồi mà vẫn rất hòa thuận chứ?

      “... Nếu như tôi thất bại, tôi nghỉ ngơi nửa năm.”

      “Con mẹ cậu!”

      Phương Minh rồi, Hà Nhạc Nhạc và Vinh Thanh Nhã cũng vội vã rời , bởi vì Vinh Thanh Nhã bạn của đến.

      “Chị Nhạc Nhạc, em nhớ hình như chị là người thành phố D đúng ? Tư Lỵ Lỵ trước đây cũng lớn lên ở thành phố D đó!” Vinh Thanh Nhã đột nhiên nghĩ đến chuyện đó, vui vẻ , vô tình gặp đồng hương, chị Nhạc Nhạc chắc rất vui!

      “A? Chị còn tưởng Tư Lỵ Lỵ là người ngoại quốc.”

      phải đâu, năm trước ấy đến trường của em trao đổi học tập, bây giờ được giữ lại làm trợ giảng, nhưng mẹ ấy di dân đến nước Y khá lâu rồi. Con người của Tư Lỵ Lỵ tốt lắm nha, cũng rất lợi hại, lần này em có thể mình chạy đến đây chính là do ấy giúp đó! A! Đến đây!”

      Hà Nhạc Nhạc nhìn theo ánh mắt của Vinh Thanh Nhã xoay người nhìn về phía bên ngoài cửa sổ ── trong nháy mắt thân hình mềm mại đáng động lòng người bên ngoài cửa sổ bị ánh mắt của nhìn ràng dừng lại chút, lập tức nở ra nụ cười kiều rạng rỡ.

      Tóc dài mềm đen mềm mại đến thắt lưng, áo khoác bụi màu lam kiểu dáng rất đặc biệt, váy dài màu trắng thêm chút ánh hồng, thanh lịch mà năng động, đôi mắt mang theo ý cười như bảo thạch, cánh môi hồng nhuận lộ ra sắc đẹp mê người…

      “Thực trùng hợp, lâu gặp.”

      “Đúng vậy, thực trùng hợp.” Hà Nhạc Nhạc nhìn người tới, thản nhiên .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :