1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 268: con đường nào

      Sau khi Thân Đồ Mặc vào cửa, Hà Nhạc Nhạc theo bản năng chắn trước người Nhậm Linh Vũ, Thân Đồ Mặc liếc mắt nhìn vẻ mặt đề phòng cảnh giác của Hà Nhạc Nhạc, ánh mắt chuyển đến Lê Dĩ Quyền khoanh chân ngồi sô pha uống trà.

      “Mời.” Lê Dĩ Quyền ra tay ý bảo mời ngồi.

      “L?” Thân Đồ Mặc nhíu mày.

      Lời Thân Đồ Mặc vừa ra, Quý Tiết bước tới bước, vẻ mặt Nguyễn Lân khẽ thay đổi, còn Tần Chi Tu vẫn như thường.

      Hà Nhạc Nhạc như bước vào chiến trường, còn chưa chờ mở miệng, Lê Dĩ Quyền gật đầu, buông tách trà xuống.

      “Vui Vẻ, Tiểu Vũ, tôi muốn chuyện tâm với mấy vị này, hai người có thể về phòng chút ?” Lê Dĩ Quyền mỉm cười .

      “Tôi có hứng thú.” Nguyễn Lân đứng lên, “Nhạc Nhạc, chúng ta .”

      “Nguyễn tiên sinh, hợp đồng quản lý của nhà trọ Thâm Lam là do tôi viết ra, tôi nghĩ rất có hứng thú thảo luận với tôi về nội dung hợp đồng đó.” Lê Dĩ Quyền .

      Nguyễn Lân hoảng sợ, thân hình cao lớn cứng ngắc như sắt, lại nhìn dáng vẻ mờ mịt của Hà Nhạc Nhạc, cắn môi ngồi xuống.

      Thân Đồ Mặc hừ lạnh tiếng, nhìn chằm chằm Hà Nhạc Nhạc. Bây giờ cái gì cũng muốn , chỉ muốn đem trước mắt này làm đến mức khóc được nữa!

      “Lại đây.”

      Hà Nhạc Nhạc sợ hãi lùi về sau từng bước, trực tiếp đụng vào người Nhậm Linh Vũ phía sau.

      “Thân Đồ! Cậu dọa ấy sợ đó!” Quý Tiết bất mãn .

      Thân Đồ Mặc mặt thay đổi bước thẳng đến Hà Nhạc Nhạc, trong lúc nhất thời 4 nam nhân liền đứng lên đứng giữa hai người, Nhậm Linh Vũ lại đem Hà Nhạc Nhạc đẩy ra phía sau mình.

      “Xâm nhập Mâu Tư là tôi, có lý do đến tìm Nhạc Nhạc gây phiền phức! Nơi này là nhà của tôi, chào đón , mời ra ngoài!” Nhậm Linh Vũ quát.

      Hà Nhạc Nhạc vội vàng ngăn cản Nhậm Linh Vũ, đẩy mạnh Linh Vũ vào phòng ngủ, sau đó cũng bị Lê Dĩ Quyền nắm chặt hai vai đẩy vào phòng.

      “Đừng lo lắng, vĩnh viễn để em khó xử.” Lê Dĩ Quyền ôn nhu .

      lát sau, năm nam nhân cuối cùng cũng im lặng ngồi xuống.

      “Hình như… còn thiếu người?” Lê Dĩ Quyền xẹt qua mặt của bốn người. Biểu cảm của bốn người khác nhau, cả người Thân Đồ Mặc tràn ngập cảm giác tối tăm, Nguyễn Lân thỉnh thoảng liếc nhìn về phía phòng ngủ ngay hành lang, khuôn mặt tuấn hoàn mỹ là vẻ thống khổ và bất an, Quý Tiết và Tần Chi Tu tương đối bình tĩnh.

      Lê Dĩ Quyền ôn hòa cười, “Có việc tôi thẳng ── tôi hy vọng, các người cần xuất trong thế giới của Nhạc Nhạc nữa.”

      câu, làm cho Quý Tiết và Tần Chi Tu trong nháy mắt cũng thay đổi sắc mặt.

      cho là ai?” Quý Tiết giành mở miệng trước.

      muốn chết!” Nguyễn Lân gầm lên.

      Hà Nhạc Nhạc nghe được tiếng động lúc này lại vọt ra, Nguyễn Lân vừa thấy Hà Nhạc Nhạc, khí thế tức giận vừa nãy trong giây lát tiêu phân nữa chỉ còn lại oán giận chính mình.

      có việc gì, yên tâm, cần nghe lén.” Lê Dĩ Quyền kiên nhẫn .

      Hà Nhạc Nhạc do dự nhìn mấy nam nhân sô pha, dưới ánh mắt trấn an của lui vào phòng ngủ.

      “Các người cũng cần tức giận, bởi vì các người ── vốn dĩ có tư cách tức giận!” Ánh mắt sắc bén của Lê Dĩ Quyền đảo qua bốn người, “Nguyễn tiên sinh, đầu tiên là , rất ràng sắm vai nhân vật gì trong sinh mệnh của Nhạc Nhạc. Những gì làm với Nhạc Nhạc, chết cũng đủ!”

      Mặt Nguyễn Lân còn chút máu, lời của Lê Dĩ Quyền đâm trúng tim , nhưng có cách nào phản bác!

      Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc…

      “Quý tiên sinh, tuy rằng tôi cũng lắm lúc nào biết chuyện hiểu lầm này, nhưng rất ràng, từ đầu đến cuối, lựa chọn giấu diếm. Ngoài ra, rất ràng, Nhạc Nhạc đối với , cũng có chút tình nào. như vậy, cố gắng ở lại bên cạnh ấy, trừ việc gây trở ngại ấy hạnh phúc, còn có ý nghĩa gì khác sao?”

      quá nhiều chuyện rồi!”

      nhìn ánh mắt như mãnh thú bị thương của Quý Tiết, Lê Dĩ Quyền nhìn về phía Tần Chi Tu, giọng điệu phát ra càng mềm hơn nữa, “Tần tiên sinh, khách quan mà , đáng giá để tôi đồng tình, muốn ấy hy sinh cả đời để bổ sung vào miệng vết thương khiếm khuyết của sao? Vậy vết thương của ấy sao? Trơ mắt nhìn ấy cười cho ấm áp, lại ở chỗ nhìn thấy thống khổ khóc thét sao? Xin đừng lừa mình dối người nữa, chỉ biết trở thành gánh nặng của , bao gồm, những gì có thể cho ấy.”

      Tần Chi Tu có chút hoang mang nhìn lại Lê Dĩ Quyền, nhưng rất nhanh, hoang mang hóa thành suy tư.

      “Đến , Thân Đồ Mặc, từ giờ trở , tôi phải là cố vấn pháp luật của Mâu Tư nữa, đương nhiên, cũng hy vọng tôi tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này. A… ngại quá, trong khoảng thời gian này tôi cẩn thận, thấy được rất nhiều nội dung kích thích, tôi tin tưởng ít người thấy hứng thú đối với mấy tư liệu này.” Lê Dĩ Quyền dừng chút, nhìn khóe môi khẽ nhếch lên chút miệt thị của Thân Đồ Mặc. “Xuất phát từ quen biết nhiều năm của chúng ta, tôi cũng muốn đối địch với , trừ phi ── cần thiết.”

      Lạnh lẽo cứng rắn phun ra hai chữ cuối cùng, sắc mặt Lê Dĩ Quyền lạnh lùng.

      “Xin cẩn thận xem xét đến đề nghị của tôi ── rời xa người mà các người nên đụng vào.”

      Rời xa…

      Rời xa

      Rời xa Hà Nhạc Nhạc… Cách rất xa? hề đụng vào? Rốt cuộc sờ được khuôn mặt nhắn của , hôn môi được, bao giờ được ôm nữa?

      Trái tim giống như bị đông đá sau khi bị người ta đập thành từng mảnh nát vụn ──

      cũng cho ấy biết chân tướng của hợp đồng, vì sao?” Quý Tiết hết sức duy trì chút kiêu ngạo còn lại cuối cùng.

      “… ấy muốn hận bất kỳ ai, tôi cũng muốn để cho ấy có lý do hận bất kỳ kẻ nào hết.”

      “A…” Quý Tiết đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cho đến khi nước mắt chịu khống chế rớt xuống mà tiếng cười cũng ngừng lại.

      thua, thua… thua hoàn toàn. gặp người ── coi “” là quan trọng nhất!

      “Quý Tiết?”

      Trong khoảnh khắc cửa phòng ngủ đóng lại, Quý Tiết đứng lên, “Thân Đồ, xem như mình cầu xin cậu, mặc kệ ấy làm gì chọc giận cậu, buông tha cho ấy , mặc kệ như thế nào, ấy cũng là duy nhất mình thực .”

      xong, Quý Tiết về phía cửa phòng, Nguyễn Lân cũng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt có chút đục ngầu về phía cửa mà về phía phòng ngủ của Hà Nhạc Nhạc.

      Nghe thấy tiếng cười quái dị của Quý Tiết, Hà Nhạc Nhạc cũng yên lòng, lén lút mở cửa nhưng ra ngoài, kết quả liền thấy Nguyễn Lân đột nhiên tới hướng này, đẩy cửa ra cúi đầu nhìn .

      “Nguyễn Lân, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Nhìn khuôn mặt nhắn thân thiết của , Nguyễn Lân hung hăng ôm , hôn sâu, cố gắng đoạt lấy từng giọt nước bọt trong miệng , hút khô đến khi còn khí, hôn đến khi hít thở được, ngực đau đớn, nhịn được khóc kêu ra tiếng, mới buông ra.

      “Thực xin lỗi… Gặp lại.”

      “Ừ?”

      Lại khẽ hôn lên cái miệng nhắn sưng đỏ của , Nguyễn Lân tựa trán lên trán , “ em, đừng hận .”

      đợi phản ứng lại, Nguyễn Lân xoay người lướt qua Quý Tiết đứng ở cửa ra ngoài.

      Hà Nhạc Nhạc ra khỏi phòng, khó hiểu, lo lắng, sợ hãi…

      “Các …”

      có lỗi, tôi làm được.” Tần Chi Tu cũng đứng lên đến bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, “Cho dù cố gắng ở lại bên cạnh ấy chỉ làm cho ấy thống khổ, tôi cũng đau cùng với ấy, bởi vì… tôi rời khỏi ấy mà chết, ấy cũng hạnh phúc.”

      Tần Chi Tu hồi làm Hà Nhạc Nhạc nghe được càng thấy khó hiểu! L với bọn họ cái gì vậy? Cái gì mà rời khỏi ? Cái gì chết?

      ‘Tiếng nhạc chuông điện thoại của Nhạc Nhạc’

      Điện thoại di động đặt ở bàn trà ngay góc tường đột nhiên vang lên. Hà Nhạc Nhạc qua nhìn chút, là số lạ.

      “Xin chào, tôi là Hà Nhạc Nhạc, xin hỏi ── ”

      “Hà Nhạc Nhạc? Ha ha… Kêu là Hà Hoan dễ nghe hơn.”

      “…”

      “Sao vậy? Giọng của tôi cũng nhận ra? Tôi từng là ── ”

      Chi ── chạm!

      Tiếng phanh xe chói tai cùng với tiếng động va chạm lớn từ dưới lầu truyền đến, Hà Nhạc Nhạc vốn đứng bên cạnh cửa sổ theo phản xạ cúi đầu nhìn ──

      “Nguyễn Lân!”

      Tâm của edior: Nhà trọ cũng sắp vào những chương cuối, với bản thân mình mà , đây là bộ truyện đưa mình đến với việc edit, nên mình cũng rất tâm huyết với nó, mình tự edit, beta lại vài lần. Nếu như lúc edit có sai sót gì mong mọi người góp ý để mình chỉnh sửa nó lại cho hoàn chỉnh nhất có thể nhé. Love all <3<3<3

      Dạo này mình cũng có edit vài bộ truyện sắc, nhưng vẫn chưa tìm thấy tác phẩm nào vừa có h, vừa có nội dung mà mình ưng ý cả. Mọi người nếu có truyện nào muốn edit có thể giới thiệu cho mình, mình chỉ edit được truyện sủng, NP, H, có thể SM, cường thủ hào đoạt nhưng kết phải HE, k chịu được truyện ngược và đam mỹ hay bách hợp đâu >:O>:O
      A-annt, CandyTN, Winter11 others thích bài này.

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 269: Đời người như phim

      sai lầm rồi.

      nhìn ra bứt rứt của Nguyễn Lân, nhìn thấy tự tin của Quý Tiết, nhưng đánh giá sai… tình cảm sâu nặng của bọn họ đối với . Đối mặt với tình cảm như vậy, có khả năng ──

      Lê Dĩ Quyền đè nén tức giận trong lòng, nhìn Hà Nhạc Nhạc trong lòng Tần Chi Tu.

      có khả năng động lòng!

      Chết tiệt có khả năng! Bốn tháng, thời gian bốn tháng, sớm hơn so với bọn họ ba năm, hơn thời gian ba năm, lại phát triển chậm hơn bốn tháng!

      a, đời cẩn thận đúng là chuyện tốt, nhưng nếu như tình cảm cũng quá cẩn thận… khi bỏ qua, có cơ hội cứu vãn nha!”

      Nguyễn Lăng cùng Tông Kiên Định từ trong phòng bệnh ra, Hà Nhạc Nhạc lập tức đứng lên từ trong lòng Tần Chi Tu qua.

      “Nguyễn Lân thế nào?”

      “… Còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị đùa chết.” Tông Kiên Định lắc đầu với Hà Nhạc Nhạc, xoay người rời .

      “Tông bác sĩ!” Cái gì đùa chết? phải chỉ là bị thương ngoài da thôi sao? Chẳng lẽ ──

      tôi sao.” Nguyễn Lăng ngăn Hà Nhạc Nhạc lại, cúi đầu nhìn ── làm cho khi tỉnh lại chuyện thứ nhất muốn làm là gặp , ngay cả vô vàn lý do ở trong đầu, nhưng vẫn có cách nào ra.

      tôi có chuyện muốn với .”

      Nghe thấy Nguyễn Lân sao, cuối cùng Hà Nhạc Nhạc cũng thở ra, “Tôi vào thăm .”

      Hà Nhạc Nhạc vừa muốn mở cửa, Quý Tiết đứng bên cạnh lại cầm cánh tay .

      “Xảy ra chuyện gì?” Hà Nhạc Nhạc hỏi.

      Quý Tiết dừng lại khuôn mặt nhắn của , vẻ mặt hơi u sầu, “… chờ em ra.”

      Hà Nhạc Nhạc chìa tay xoa xoa lông mày nhíu lại của , có chút lo lắng nhìn và Tần Chi Tu, cuối cùng nhìn về phía Lê Dĩ Quyền và Thân Đồ Mặc im lặng ngồi ở dãy ghế cách đó xa.

      L rốt cuộc với bọn họ cái gì vậy?

      “Chờ em.” với Quý Tiết và Tần Chi Tu câu, Hà Nhạc Nhạc mở cửa vào phòng bệnh.

      Thân Đồ Mặc nhíu mày, Lê Dĩ Quyền cười khổ.

      Trong phòng bệnh, y tá điều chỉnh giường bệnh, Nguyễn Lân cúi đầu im lặng ngồi, trừ việc mặt có chút máu ra có vấn đề gì lớn.

      sao chứ?”

      Nguyễn Lân lắc đầu.

      “Sao vừa mới khởi động xe chạy nhanh như vậy? Trong khu đó có rất nhiều con nít chạy giỡn.” Hà Nhạc Nhạc nhịn được oán trách. Lúc ấy lầu nhìn rất ràng, xe sau khi phanh lại thấy đứa con nít hai ba tuổi ngồi dưới đất, rất ràng là Nguyễn Lân vì tránh con nít mới ngoặc lái đụng phải bồn hoa.

      Nguyễn Lân nhíu mày.

      Trong nháy mắt đụng phải bồn hoa, nghĩ mình chết. Nếu chết như thế, sau khi biết chân tướng có còn hận ? Có hy vọng sống lại sau đó lại giết ? khóc vì sao? Có lưu luyến chút nào ?

      Có hay ?

      Mang theo mấy vấn đề này đến khi tỉnh lại, chỉ biết là ── muốn chết. Ngay cả việc bị oán hận, ngay cả việc thể ôm , hôn , cũng muốn sống. Còn sống để hận, cả đời… làm tất cả những chuyện có thể làm vì .

      “Y tá, mời ra ngoài chút.”

      Hà Nhạc Nhạc nhìn Nguyễn Lân kêu y tá ra ngoài, vội vàng nhìn chung quanh , “ sao chứ? cần y tá ở đây kiểm tra sao?”

      “Nhạc Nhạc.”

      “Ừ?”

      em.”

      Hà Nhạc Nhạc sững người, có chút ngại ngùng lại có chút bất đắc dĩ, mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của , “Làm sao vậy, nạn lớn chết nên buồn nôn như thế à? Được rồi, nghỉ ngơi , điều khiển giường đâu?”

      “Quản lý nhà trọ… cần phải bán đứng thân thể.”

      Hà Nhạc Nhạc tìm điều khiển nhất thời cứng đờ, “... Có ý gì?”

      nghĩ… nghĩ em là ‘nha đầu thông phòng’ mà Địch Phi Vân tìm cho chúng tôi.”

      “…” Chẳng lẽ đúng sao?

      “ ‘Nha đầu thông phòng’ chỉ là vui đùa thôi, mà …” Nguyễn Lân cười khổ tự giễu cợt, “ làm , bọn họ thấy làm em, cũng, nghĩ em là như vậy.”

      Chơi, vui đùa?

      Nóng, nóng quá. Máu giống như bị nước sôi giội rửa đến toàn thân, làn da nóng rực giống như muốn hòa tan.

      Hà Nhạc Nhạc cứng ngắc giật khóe miệng, “, , em chỉ là quản lý nhà trọ bình thường, lại, lại bởi vì chuyện đùa giỡn, làm ba tháng kỹ nữ công cộng?”

      Nguyễn Lân nhắm mắt lại.

      “A… ra, là như thế này… Ha ha… Tôi, tôi , làm sao lại có chuyện như vậy? Ha ha ha…”

      “Nhạc Nhạc ── ”

      “Lúc nào biết chuyện này?” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên lạnh lùng .

      , ngày em thiếu chút nữa bị bắt cóc.”

      “Ngày đó… Ở bên ngoài cục cảnh sát, Mục Duy ở lại cho biết?” Vì thế sau ngày đó bắt đầu mất tích, sau đó liền khác thường?

      “Đúng.”

      “Mục Duy, Quý Tiết… Ha ha…” Vậy Tần Chi Tu, Thân Đồ Mặc sao? Bọn họ có biết ? Nếu như biết biết từ lúc nào?

      Hà Nhạc Nhạc điên cuồng nhớ lại, trí nhớ nhanh chóng đảo nhanh bốn tháng nay, tất cả trở lại ngày đầu tiên vào nhà trọ!

      cảm thấy có quyền lợi từ chối sao? Tiền dễ kiếm như vậy à?”

      Ngày hôm sau:

      muốn từ chức? Có thể ── căn cứ theo hợp đồng, làm đủ ba tháng mà từ chức phải bồi thường hợp đồng mười ngàn.”

      có biết… ở cổ đại nô lệ trốn bị xử lý như thế nào ?”

      Thân Đồ Mặc!

      Hà Nhạc Nhạc xoay người về phía cửa phòng.

      Nguyễn Lân buông tay nắm chặt lại, che lên hai mắt của mình, nước mắt hối hận tràn ra bàn tay.

      “Nhạc Nhạc…”

      Hà Nhạc Nhạc ra cửa phòng, nhìn Quý Tiết kêu , nghiêng người né qua đến trước người Thân Đồ Mặc.

      “Ngay từ đầu biết, tôi cũng phải là ‘nha đầu thông phòng’, đúng ?”

      Thân Đồ Mặc hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía trước mặt, môi mỏng khép chặt hề mở ra.

      “A…” Hà Nhạc Nhạc quay đầu, “Tu, còn ? biết lúc nào?”

      “Vui Vẻ!” Lê Dĩ Quyền tiến lên ôm lấy hai vai , lại bị đẩy ra.

      biết rất nội dung của hợp đồng, vậy biết từ lúc nào? Vì sao biết em bị bọn họ chơi ba tháng, mà vì sao lại cho em biết chân tướng !”

      “Vui Vẻ, …”

      “Nhạc Nhạc!” Tần Chi Tu khẽ nhúc nhích.

      đừng tới đây!” Hà Nhạc Nhạc lạnh lùng .

      hồi lâu, biểu cảm điên cuồng của Hà Nhạc Nhạc chậm rãi bình tĩnh lại, thở ra hơi.

      “A… Thực xin lỗi, tôi trách các người làm gì chứ.”

      nhàng di chuyển hai chân, xoay người , nhìn vài y tá đứng sững hành lang, Hà Nhạc Nhạc cười cười, “Ha ha… Là tôi ngốc.”

      Cất bước ── yếu đuối, cả người nóng rực.

      “Vui Vẻ!” “Nhạc Nhạc!”

      Ba tiếng sau.

      “Tông bác sĩ? Tôi, vì sao lại nằm đây? Nguyễn Lân đâu? Nguyễn Lân sao chứ?”

      Tông Kiên Định nhìn Hà Nhạc Nhạc choáng váng, hỏi liên tục mấy vấn đề, kêu người vào dẫn kiểm tra.

      “Kiểm tra cái gì? Tông bác sĩ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Vừa ra khỏi cửa, Hà Nhạc Nhạc chỉ thấy bọn Quý Tiết vẫn đứng ở ngoài cửa, đến Nguyễn Lân vừa bị tai nạn xe cộ được chuyển tới bệnh viện cũng đứng đó, vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi, “Nguyễn Lân có sao ?”

      “…” “…” “…” “…” “…”

      “Chứng mất trí nhớ tạm thời.” Tông Kiên Định lời ít ý nhiều .

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 270: buông xuống được

      Chứng mất trí nhớ tạm thời, là tượng lựa chọn quên những gì tinh thần chấp nhận nổi, thường gặp khi người bệnh gần đây đột nhiên bị tổn thương tâm lý đến mức thể thừa nhận, xuất phát từ tâm lý tự bảo vệ mình là lựa chọn quên , hoặc tạm thời phân ly trí nhớ, khiến chúng thể được ghi lại trong ý thức.

      Tình huống của Nhạc Nhạc thuộc về chứng mất trí nhớ phân ly, quên hết tất cả những chuyện xảy ra sau khi Nguyễn Lân vào bệnh viện.

      Giống như nhầm vào giấc mơ của mình, Quý Tiết im lặng đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ bận rộn của Hà Nhạc Nhạc ở trong phòng bếp.

      trở lại.

      Từ tối hôm qua đến bây giờ, hơn ngày, vẫn có cảm giác chân .

      Bọn họ dẫn theo trở về.

      Trở lại nhà trọ, nơi mai táng thuần khiết của , nhà trọ, nơi từng đem đến cho vô số đau khổ!

      Xuống địa ngục !

      Đám người bọn họ.

      “Quý Tiết? Đói bụng? Sắp xong rồi, nhanh, giúp em để ở bên đó .” Hà Nhạc Nhạc thuận tay liền đưa dĩa đồ ăn cho , rồi quay người về phía phòng khách, “Tu! Chuẩn bị ăn cơm nha!”

      Cuối cùng đem canh để bàn, “Quý Tiết, Tu, hai người ăn trước , cần chờ em.” xong, Hà Nhạc Nhạc liền bưng đồ ăn về phía thang máy.

      Vừa xuống lầu 3, di động trong túi Hà Nhạc Nhạc liền vang lên tiếng chuông.

      Để khay cơm lên bàn, Hà Nhạc Nhạc nhận điện thoại, “Linh Vũ, xảy ra chuyện gì? Ăn cơm chiều chưa?”

      “Chưa nữa, Nhạc Nhạc, cậu… sau này cũng ở đó sao?”

      “… , chờ Nguyễn Lân khỏe lại mình tìm chỗ ở.”

      “Vậy, có khỏe ?”

      Hà Nhạc Nhạc nhìn Nguyễn Lân từ phòng ngủ ra, hạ giọng, “Mình ăn cơm trước, đợt lát nữa gọi lại chuyện với cậu nha.”

      Tắt điện thoại, Hà Nhạc Nhạc đến mạo hiểm sờ râu cằm Nguyễn Lân, nhìn ảnh mắt sưng đỏ của , ôn nhu , “Còn muốn ngủ nữa ? Ăn cơm trước .”

      Nguyễn Lân cầm bàn tay bé mềm mại xương tay của , yên lặng gật gật đầu.

      Nhìn dáng vẻ hề có tinh thần của Nguyễn Lân, trong lòng Hà Nhạc Nhạc khẽ thở dài.

      trở lại.

      Về lại nơi vất vả thoát khỏi, đối với , nơi này từng là địa ngục.

      Bởi vì Nguyễn Lân.

      Ngày hôm qua sau khi tỉnh lại ở bệnh viện bị đám bác sĩ y tá đẩy làm kiểm tra, làm xong đống kiểm tra chỉ bị cảm lạnh cần chú ý uống thuốc nghỉ ngơi, là cả người đau nhức cộng thêm đau đầu, thế là nghe lời bác sĩ lấy túi thuốc. Sau khi xong quay lại phòng bệnh của Nguyễn Lân, chỉ thấy đám nam nhân trong phòng đều như hồn dã quỷ, đứng, ngồi, sợ là giữa trưa xảy ra chuyện gì đó, gọi L đến hỏi thử.

      “L, rốt cuộc với bọn họ cái gì vậy?” hỏi L.

      “… với bọn họ, bọn họ có thêm tình địch nữa.”

      “L! Chúng ta ──” biết làm sao.

      “Chưa đến cuối cùng ai cũng biết như thế nào, em quên rồi sao? rất kiên nhẫn.”

      “Nhưng mà ──” nhưng mà đáng a!

      ghét ?”

      “Em…”

      “Nếu như bọn họ chủ động rời khỏi em, em buông xuống được ?”

      “…” Khi L hỏi đến vấn đề đó, nghĩ bản thân nhàng ‘Đương nhiên’, bởi vì bọn họ chủ động rời khỏi phải chính là chuyện vẫn luôn chờ đợi sao? Nhưng vì sao, vì cái gì khi đối mặt với vấn đề này, lại lo lắng?

      “Em buông bọn họ được, nhưng có thể buông ra… đúng ?”

      “L!”

      sao, rồi, để em khó xử. Em muốn rời khỏi bọn họ… chờ vậy.”

      L , cứ như vậy cười khổ rồi xoay người .

      buông được sao? Buông được sao?

      Nhưng buông tay được sao? thuộc về , cũng giống như… bọn họ.

      Được là chuyện rất xa xỉ, hiểu rất , vì thế tuyệt đối hy vọng xa vời, nhưng khi bọn họ còn cho vô điều kiện, … quý trọng.

      Tông Kiên Định Nguyễn Lân sau khi xảy ra tai nạn xe cộ cũng có vấn đề gì, thân thể có trở ngại gì lớn, nhưng tâm lý cảm xúc cần thời gian bình phục. Vì thế khi Nguyễn Lân kiên quyết muốn xuất viện, cùng trở về nhà trọ.

      phải là quản lý nhà trọ, có nghĩa vụ gì với bọn họ, chỉ là… tạm thời được .

      Cả đêm hôm qua, Nguyễn Lân thường run rẩy, hiểu chuyện gì mà yên lặng khóc, làm sợ tới mức cả đêm cũng dám nhắm mắt, ép buộc đến sáng sớm mới hát cho nghe, mới bình yên ngủ mấy tiếng, buổi chiều vẫn nằm ở giường, nhưng hình như vẫn ngủ.

      “Ăn no rồi? Ngủ tiếp lát ?” Thấy Nguyễn Lân để chén đũa xuống, liền hỏi.

      Nguyễn Lân giật giật môi nhưng có phát ra tiếng .

      Làm người tâm lý có bệnh mười năm, hiểu rất cảm giác thể khống chế được thể xác và tinh thần đau khổ như thế nào, “Ngủ tiếp lát , em ở cạnh .”

      Hà Nhạc Nhạc vốn dĩ muốn dỗ Nguyễn Lân ngủ xong rồi xuống ăn cơm, nhưng theo nhịp thở đều đều, nhìn khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi của dần dần thả lỏng, đêm ngủ cũng yên lặng ngủ quên mất.

      bao lâu, Nguyễn Lân tỉnh lại trong run rẩy, nhìn thấy dáng vẻ ngủ trong lòng mình, đau khổ lại tràn đầy khuôn mặt .

      … Chờ bị tuyên án.

      “Các người phải chuẩn bị tâm lý, theo tình huống của ấy, chắc là hai ngày có thể khôi phục trí nhớ, đương nhiên, cũng có khả năng ấy lâu hơn. Nếu như bây giờ các người kích thích ấy lần nữa, ấy cũng có thể lập tức khôi phục trí nhớ, nhưng tôi đề nghị các người đừng làm như thế. kiên cường như ấy mà phải dựa vào việc mất trí nhớ để trốn tránh đau khổ, chứng tỏ chuyện này vượt qua giới hạn ấy có thể chấp nhận. Các người… tự cầu phúc .” Ngày hôm qua, Tông Kiên Định với bọn họ như thế.

      Lúc nào cũng có thể khôi phục, lúc nào cũng có thể nhớ lại tất cả những gì với ngày hôm qua!

      đánh giá cao bản thân rồi! chấp nhận nổi! chấp nhận được việc hận chút nào!

      Đừng hận !

      Mỗi phút mỗi giây đều như bị ngàn mũi tên bắn qua, đau đến mức thể thành chữ, tưởng tượng đến cảnh hận , liền hận mình sao lại chết trong tai nạn xe cộ ngày hôm qua chứ! Ít nhất trước khi chết lo lắng cho phải nguyền rủa !

      Xin em! Nhạc Nhạc, xin em, đừng hận , chấp nhận nổi!

      “Nha đầu thông phòng” chỉ là chuyện vui đùa, vui đùa, vui đùa!

      Vận mệnh đùa giỡn với !

      Khi cho rằng bọn ? Bọn họ chỉ nhìn chuyện cười! Cười ngu xuẩn chấp nhận để người khác đùa bỡn thân thể của mình còn phát !

      còn tự cho mình là hay là đáng thương? Ha ha ha ha! quá ngốc! Xứng đáng bị người ta cưỡng gian, cưỡng dâm! xứng đáng bị người ta đùa giỡn!

      Tất cả đều là giả! Cái gì mà nhớ ! ! Cưới ! Cái gì mà cả đời cả kiếp, cái gì mà vĩnh viễn!

      Vốn dĩ hề ! có!

      ! Câm mồm !

      Bọn họ tôi! Đúng! tôi! Đúng ──

      Hà Nhạc Nhạc đột nhiên mở mắt ra.

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 271: Tạm thời như vậy

      Chóp mũi ngửi thấy hơi thở ấm áp của nam nhân, mùi hương thản nhiên cao quý thần bí lộ ra làm cho người ta mê muội, ngũ quan tuấn khắc sâu, thân hình cường tráng cao lớn, địa vị làm cho người ta ngưỡng mộ, bối cảnh gia thế hiển hách. Hà Nhạc Nhạc hơi ngửa đầu nhìn nam nhân nằm bên cạnh , nam nhân có đủ loại điều kiện lấp lánh bên ngoài ── là tên tội phạm cưỡng gian.

      Rút lại bàn tay đặt lên thắt lưng , cả tay ẩm ướt, lại sờ lên lưng ── mồ hôi lạnh đầy tay.

      Thu cánh tay lại đứng dậy, cố gắng làm nhàng, vậy mà nam nhân trước mặt vẫn giật mình tỉnh lại.

      “… Nhạc Nhạc?”

      “…” Nghe giọng điệu do dự, hoảng sợ của , lại nhớ tới mấy ngày nay bọn họ rất khác.

      Bọn họ cũng sợ sao? Sợ biết chân tướng , sợ nhớ lại?

      Nếu sợ biết vì sao lại muốn cho !

      “Cả người đầy mồ hôi, em lấy khăn cho lau.”

      vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, Hà Nhạc Nhạc muốn cong cong khóe miệng nhưng có cách nào làm được. Chính mình bởi vì chuyện đùa giỡn lại bước con đường hoàn toàn khác, trêu chọc phải đám nam nhân tuyệt đối thể nào cùng nhau xuất .

      Nên hận sao?

      Hận bọn , hay là hận bản thân?

      “Nhạc Nhạc?” Nguyễn Lân gõ gõ cửa phòng tắm.

      “Lập tức ra đây!” kịp nghĩ nhiều nữa, Hà Nhạc Nhạc cầm khăn mặt nhúng nước ra ngoài, đẩy Nguyễn Lân ngồi lại giường, cẩn thận lau mồ hôi lạnh đầy người .

      Sờ ra trải giường, chỗ ngủ bị mồ hôi làm ẩm ướt lạnh lẽo, Hà Nhạc Nhạc hỏi gì cả, lẳng lặng thay đổi ra trải giường, rót cho ly nước ấm.

      “Em hơi đói, xuống ăn chút, nằm nghỉ lát nữa .”

      “… ừ.” Nguyễn Lân gật gật đầu, “, chờ em trở về.”

      “…Được.”

      Mở cửa phòng ngủ ra, Hà Nhạc Nhạc vừa nghiêng người ra bị bóng đen bên chân làm hoảng sợ.

      Tu?

      Hà Nhạc Nhạc ngồi xổm xuống, nhìn Tần Chi Tu ngồi dựa vào tường ngủ. ràng quyết định khóc vì những chuyện này, nhưng vẫn nhịn được nước mắt dâng lên.

      Hận bọn sao?

      “Tu, Tu!”

      Tần Chi Tu lờ mờ mở mắt ra, vừa thấy liền kéo cánh tay ôm vào trong lòng, vừa mê vừa thào, “Nhạc Nhạc…”

      cảm lạnh đó, mau, đứng lên, trở về phòng ngủ.”

      Nguyễn Lân nghe thấy tiếng cũng ra phòng ngủ, cúi đầu nhìn hai người.

      “Đừng kêu, ngủ dễ dàng tỉnh lại đâu.” Nguyễn Lân khom người xuống nâng Tần Chi Tu lên, cùng Hà Nhạc Nhạc đem Tần Chi Tu đuổi về lầu hai.

      Nhìn dáng vẻ thuần mỹ của Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc khỏi cười khổ.

      có thể hận cái gì chứ?

      “Được rồi, lên , mặc áo vào ngủ tiếp , cẩn thận lạnh.” Nhìn cơ ngực ràng gợi cảm mê người của , Hà Nhạc Nhạc dặn dò.

      cùng em.”

      cần, em ăn xong lên liền, trở về phòng chờ em.” Hà Nhạc Nhạc ít khi cứng rắn .

      “… ừ.” Giống như mãnh thú bị thuần hóa, ngoan ngoãn vào thang máy lên lầu.

      Xuống đến lầu , đối mặt phòng khách chỉ có màu đen, Hà Nhạc Nhạc cũng muốn mở đèn.

      Đói sao? Có lẽ, nhưng muốn ăn gì cả.

      biết muốn làm gì, biết bản thân nên làm gì, biết bản thân… cố gắng sống như vậy có ý nghĩa gì .

      A… mà lại tự hỏi vấn đề khó khăn như thế.

      Ý nghĩa?

      Ý nghĩa!

      Con mẹ nó ý nghĩa!

      chỉ muốn được sống! Cố gắng nắm lấy hạnh phúc! Bi thương, đau khổ, cam lòng, khuất nhục… trải qua còn ít sao?

      Vì sợ đụng chuyện, sợ nhiều phiền phức, gặp chuyện gì cũng nhường nhịn mọi người, kết quả còn đưa bản thân vào hoàn cảnh đáng buồn cười hơn!

      Hận bọn ?

      ! nên cảm ơn bọn họ mới đúng!

      Ít nhất sau khi chuyện vui đùa vớ vẩn qua , thu hoạch được những thứ đến cả đời này cũng nghĩ có được.

      Bước chân dần kiên định hơn, Hà Nhạc Nhạc thở dài, đứng dậy về phía sô pha, nên cẩn thận suy nghĩ đời người sau này nên làm như thế nào, cho dù đời người rất khó lên kế hoạch chính xác, nhưng ít nhất cũng có ý tưởng ràng!

      Khoảng cách tới sô pha chỉ còn hai bước, Hà Nhạc Nhạc lại bị dọa.

      Bất đắc dĩ nhìn Quý Tiết nằm ngang sô pha ── bọn họ hẹn nhau cùng dọa sao?

      Quý Tiết, trong ấn tượng đầu tiên của tên công tử đào hoa… cũng nhớ ra dáng vẻ ban đầu của .

      Từ kết quả cho thấy, bị chuyện ‘vui đùa’ làm thay đổi nhiều nhất phải , mà là… Bọn họ.

      Làm sao đây?

      Hận? … , muốn.

      Tha thứ cho bọn họ như thế? … , cam lòng.

      “Nhạc Nhạc…”

      Hà Nhạc Nhạc hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân nhắm hai mắt vẫn thấp giọng gọi tên nằm sô pha, thở dài hơi, trở về phòng cầm chăn mỏng đắp người .

      Tạm thời… Cứ như vậy .

      Chờ đến lúc bản thân có thể đem tức giận trong lòng ra hết, trước đó ── cứ tạm thời để cho bọn họ lo lắng chút, coi như là trả thù nho của .

      ánh đèn chói mắt đột nhiên từ bên ngoài sổ sát đất chiếu vào, Hà Nhạc Nhạc theo bản năng nâng tay lên che lại, muốn ánh đèn chiếu đến mặt Quý Tiết.

      Chiếc xe đứng ở bên ngoài cửa sắt.

      Tắc xi?

      Dưới đèn đường ở ngoài của, dáng người cao lớn bước xuống taxi ── Mục Duy!

      Hà Nhạc Nhạc vui vẻ lập tức muốn qua, nhưng được giây lát lại nhớ đến ‘nha đầu thông phòng’, cắn cắn môi, trở lại phía thang máy.

      Cuối cùng cũng có cách nào để có thể dễ dàng tha thứ như thế, cho dù… đó là Mục Duy.
      CandyTN, 阮美何, Yuki no Hana7 others thích bài này.

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 272: Số lạ

      “Có bữa sáng của ?”

      “Mục Duy? trở lại rồi! Trở về lúc nào vậy?” Vẻ mặt Hà Nhạc Nhạc vui mừng.

      Mục Duy đến bàn ăn, hôn cái chào buổi sáng, “ sợ nếu về, em quên luôn.”

      Quý Tiết và Nguyễn Lân bên cạnh vừa nghe thấy chữ ‘quên’, sắc mặt nặng nề, Quý Tiết lại tức giận trừng mắt nhìn Mục Duy. Tối hôm qua khi Mục Duy vào nhà, vừa lúc tỉnh lại, liền tình huống Nhạc Nhạc sau khi biết được chân tướng ‘nha đầu thông phòng’ bị kích thích đến nỗi mất trí nhớ cho Mục Duy biết, sợ Mục Duy trong lúc vô ý làm Nhạc Nhạc nhớ lại!

      “Sao có thể chứ? phải vẫn gọi điện thoại sao?” Hà Nhạc Nhạc cười .

      “Chỉ nghe được giọng , giải được nỗi khổ tương tư.” Mục Duy tiến lại bên tai , “Chỉ càng muốn hơn…”

      chữ ‘muốn’, lại thêm tiếng thở dài ái muội, khuôn mặt nhắn của Hà Nhạc Nhạc ửng đỏ, “Được rồi, ngồi xuống , em lấy bữa sáng cho .”

      Buổi sáng hôm nay phải về truyền thông × ghi lồng tiếng thêm vài đoạn bổ sung, vừa phải bắt đầu giai đoạn phối tần suất cao. cũng có xuất thân là phối viên chuyên nghiệp, muốn công việc ổn định cũng dễ dàng, Thái chủ nhiệm có thiên phú vì thế mới ký hợp đồng cho làm thử, nhưng có cơ hội tốt cho rèn luyện hay còn phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa. Cũng may công ty truyền thông × cũng thiếu mấy hạng mục , gần đây còn chuẩn bị mở trang web về sách báo, cho nên có thể lựa chọn sách báo mình có hứng thú đọc ghi sau đó giao cho nhân viên hậu kỳ, như vậy lượng công việc tương đối, tháng tiền lương cũng đảm bảo ít, làm nhiều có nhiều lại có vẻ tự do.

      Như vậy cũng tốt lắm, cho tới bây giờ cũng phải người có ước mơ cao lớn gì.

      Công việc mình thích, có thể nhìn thấy tiến bộ của bản thân, từ tiến bộ đó còn có thể có tiền ── tốt.

      “Giữa trưa em có việc gấp trở về muộn rồi, vì thế em kêu đồ ăn, Tu, nhớ phải xuống ăn cơm nha!” Thấy mấy nam nhân ăn được nửa, Hà Nhạc Nhạc . Sau khi , nhà trọ vẫn luôn có dì Vương và chú Ý chăm nom, thời gian trước nhà trọ náo loạn, dì Vương và chú Ý trở về nhà của Thân Đồ, vì thế tại nhà trọ có quản lý, định kỳ Địch Phi Vân có phái người lại đây giám sát đồ đạc và nhờ công ty vệ sinh dọn dẹp.

      “… chờ em về.” Làn da trắng nõn của Tần Chi Tu trong nắng sớm có chút nhợt nhạt, cánh môi vốn dĩ hồng nhạt trơn bóng mới nhìn cũng có chút xám xịt, làm người ta khỏi đau lòng.

      được. Đúng hạn ăn cơm.” Hà Nhạc Nhạc kiên trì .

      Tần Chi Tu cúi đầu lát, “ làm cho em ăn.”

      “… Em sắp xếp trở về sớm.” Đối mặt với Tần Chi Tu, chỉ có thỏa hiệp.

      “Nguyễn Lân, buổi sáng em ở nhà, nếu khỏe, gọi điện cho em.”

      “Ừ, biết.”

      “Hôm nay cũng ra khỏi nhà sao?” Hà Nhạc Nhạc quay đầu hỏi Quý Tiết, “Vậy hỗ trợ nhìn hai người bọn họ chút?” Chỉa chỉa Nguyễn Lân và Tần Chi Tu.

      “Để cho bọn họ tự nhìn nhau ! cùng tới ×.” Quý Tiết .

      cần.”

      .”

      cần, ai làm việc còn có người cùng.”

      .”

      “…” Khóe miệng Mục Duy hàm chứa ý cười, nâng di động lên Nhậm ngay Hà Nhạc Nhạc và Quý Tiết tranh cãi, ‘tạch tạch’ liên tục hai tiếng. “Các người tiếp tục , tôi luyện tay.”

      Cuối cùng kết quả là thiểu số phục tùng đa số, Quý Tiết ôm Hà Nhạc Nhạc ngồi lên xe Mục Duy. có cách nào, ở nhà trọ cũng có phương tiện giao thông công cộng, Hà Nhạc Nhạc cũng muốn chiếc xe thu hút chú ý của Quý Tiết, mà Quý Tiết đồng chí ── việc lấy lại giấy tờ và bằng lái xe cũng thèm .

      “Vẫn chưa quen múi giờ? Sao lại bắt đầu công việc sớm vậy?”

      Mục Duy nhìn ảnh ngược trong kính cười cười, “Làm bản thân bận rộn mới muốn em mỗi giây.”

      Hà Nhạc Nhạc ngậm miệng. Đối mặt với Mục Duy cứ mở miệng là lời buồn nôn, còn biết bản thân nên thẹn thùng hay là giả ngu nữa.

      Quý Tiết xem thường liếc mắt nhìn, quay đầu hôn lên môi Hà Nhạc Nhạc, vì ghen tuông nên nụ hôn ngay từ đầu có chút vội vàng, xong lại chậm rãi dịu dàng triền miên, lần lượt cắn mút cánh môi mềm mại của , đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng của , thỉnh thoảng liếm mút lên môi , chọc cho tê ngứa phải hừ .

      “Ừ…” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên sửng sốt chút, lập tức đẩy vai Quý Tiết ra, cho đến khi Quý Tiết mang vẻ mặt đùa cợt buông môi ra.

      ──” tiết tấu động tác ra vào của đầu lưỡi trong miệng vừa nãy, tựa như ── Hà Nhạc Nhạc nên lời, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Quý Tiết.

      Nhìn khuôn mặt nhắnđỏ bừng của , bởi vì tức giận mà hơi miết cái miệng nhắn, dáng vẻ hờn dỗi này lại làm dấy lên lửa nóng.

      Hà Nhạc Nhạc thấy thế, “A! Em nhớ ra rồi, hôm kia ── ”

      thùng nước đá từ đầu đổ xuống, làm sắc mặt Quý Tiết đông lạnh lại trong nháy mắt. Mục Duy vốn dĩ cười nhàng thiếu thiết chút nữa đạp phanh gấp, chú ý sắc mặt Hà Nhạc Nhạc, Mục Duy do dự hỏi, “Nhớ tới cái gì?”

      Hà Nhạc Nhạc lấy điện thoại ra, “Hôm kia có số lạ gọi đến, vừa đúng lúc Nguyễn Lân xảy ra tai nạn, em cũng chưa nghe được gì cả, hai ngày nay cũng quên điện thoại lại cho người ta.”

      Mở lại nhật ký cuộc gọi, Hà Nhạc Nhạc vừa điện lại, điện thoại có người nhận ngay, hơn nữa cũng là số lạ khi đó.

      “Xin chào, cho hỏi ── ”

      “Chị Nhạc Nhạc!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :