1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 235: Là mơ sao

      “Mệt ? Hay là chúng ta ra bên ngoài ăn ?” Quý Tiết mang đồ ăn theo phía sau Hà Nhạc Nhạc hỏi.

      Hà Nhạc Nhạc đánh trứng gà quay lại nhìn trứng gà đánh trong tay, nhàng đem trứng gà lấy lại.

      Quý Tiết thấy thế vội vàng lên cầm lấy trứng gà lại lần nữa, “ chỉ sợ em mệt, phải… phải là muốn ăn đồ ăn em làm đâu.”

      “. . .” biết. Rút tay ra, nhìn vẻ mặt yên của Quý Tiết, “ đâu ăn?”

      ── ”

      mời .” Hà Nhạc Nhạc cười .

      Hô hấp Quý Tiết bị kiềm lại, lại thở ra hơi. Bao nhiêu lần rồi? Chỉ vì nụ cười cái nhăn mày của dạo từ thiên đường đến địa ngục biết bao nhiêu lần.

      Mà cố tình ── lại rất thích.

      Nhìn bóng dáng bé lung linh của , nhịn được vươn cánh tay nắm lấy bàn tay bé của , nhưng dám cầm chặt.

      Hà Nhạc Nhạc cúi đầu, hơi hơi thở dài.

      Bàn tay nắm lấy bàn tay to lớn.

      Ba giây sau, Quý Tiết cười ngốc ngếch.

      có tránh ra, có!

      “. . .” Hà Nhạc Nhạc liếc khuôn mặt tươi cười của , môi cong, lập tức có chút suy nghĩ.

      Mấy ngày nay thời gian lồng tiếng càng ngày càng nhiều, nhưng mỗi ngày đều cảm thấy bản thân càng đến gần nhân vật hơn chút. hoạt bát sáng sủa vô lo vô nghĩ, dũng cảm và cũng dũng cảm được ...

      “A a a a!”

      “A a a a!”

      Các cửa hàng ven đường ngừng truyền ra tiếng thét chói tai của mấy trẻ, Quý Tiết nhìn poster của Tần Chi Tu được dán kính của cửa hàng, nghiêng đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc cười cười.

      Hà Nhạc Nhạc tất nhiên hiểu được cười cái gì, tức giận liếc cái, muốn rút tay lại, lại bị cười nhanh tay nắm chặt lại.

      Tiếng chuông di động kịp thời vang lên.

      Quý Tiết để đồ ăn trong tay xuống lấy điện thoại ra.

      Nhìn sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc của , Hà Nhạc Nhạc do dự, “Xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Chi Tu xảy ra chuyện gì sao?

      Quý Tiết tắt điện thoại, “Mâu Tư xảy ra vấn đề.”

      “Vậy . . .”

      có việc gì, có Thân Đồ ở đó.”

      có việc gì, nhưng khi về đến nhà trọ Quý Tiết liền mở tivi ra, vừa nghe tin tức vừa khởi động máy tính. Hà Nhạc Nhạc thuận tiện ngang qua liếc mắt cái ──

      Tình cảm lưu luyến của Tần Chi Tu được làm sáng tỏ!

      “Hôm nay tin tức giải trí vừa mới chính thức làm tình cảm lưu luyến của Tần Chi Tu nhiều năm qua, hôm qua Tần Chi Tu cùng với nữ diễn viên mới Đỗ Vi cùng về nhà qua đêm, sáng nay gặp được phóng viên giải trí bị hỏi đến chuyện tình cảm nhưng hai bên đều chưa đưa ra câu trả lời thuyết phục, Đỗ Vi lại vô cùng thân thiết giương tay lên ôm lấy cánh tay Tần Chi Tu, đây là hành động nhằm ám chỉ tin tức tình cảm là chính xác! Theo tin tức từ nhiều nguồn của phóng viên, ra hai người vốn là thanh mai trúc mã, từ khi Tần Chi Tu thích Đỗ Vi rồi! Xem ra…” Tin tức tivi vừa phát nửa bị Quý Tiết chuyển kênh.

      “Đỗ Vi này… được tấc lại muốn tiến theo thước!” Quý Tiết hừ lạnh tiếng, lấy điện thoại di động gọi , “Tiểu Kim, đưa điện thoại cho Tần tiểu tử.”

      Dừng lại trong chốc lát, Quý Tiết tiếp tục , “Nghe này, tôi mặc kệ cậu đồng ý với Đỗ Vi cầu kỳ quái gì, nhưng gần đây cách xa ta ra chút! Còn nữa mấy ngày hôm trước Mâu Tư bị hacker đột nhập, nếu cậu rãnh rỗi giúp đỡ chút . ấy? ấy sao… ấy ở bên cạnh.” xong, Quý Tiết liền đưa điện thoại về phía Hà Nhạc Nhạc, “Tần tiểu tử nè.”

      Hà Nhạc Nhạc nhận điện thoại, Tần Chi Tu hỏi nhờ người ta chuyển thuốc bổ tới có ăn hay , chưa đợi trả lời xong, bên kia hình như lại bắt đầu làm việc, vội vàng tắt điện thoại.

      Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống yên bình làm trái tim Hà Nhạc Nhạc rất bất an, tuy rằng mỗi đêm Mục Duy đều cầu quá độ làm cho lo lắng cổ họng tắt tiếng mất, nên cố nén rên rỉ, nhất định từng bước ép sát cho đến khi mất kiềm chế thét chói tai ngừng… Bây giờ mỗi ngày nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm cố nén dục vọng của Quý Tiết càng làm cho biết làm thế nào nữa.

      Hôm nay buổi sáng Quý Tiết liền chạy về Mâu Tư họp, tìm người vệ sĩ đưa về nhà. Trước bữa cơm tối Mục Duy gọi điện báo là trong nhà có chút chuyện nên phải trở về, lại thêm Quý Tiết gọi điện báo đêm nay có việc cũng chưa về được, hai người nhất thời đều về, trong phòng lại thêm người xa lạ, làm cho có chút quen.

      Chuông cửa chợt vang lên.

      Vệ sĩ nhìn qua mắt mèo, ý bảo tự Hà Nhạc Nhạc xem thử. Hà Nhạc Nhạc có chút bất ngờ, vừa vừa nghĩ ── ai? Tìm ai hả?

      L?

      “L? Sao biết em ở đây? Linh Vũ cho biết sao?” Hà Nhạc Nhạc có chút kinh ngạc nhìn bó hoa tay Lê Dĩ Quyền.

      Lê Dĩ Quyền cầm bó hoa đưa cho , “Sao vậy? hy vọng đến tìm em sao?”

      “Đương nhiên phải, nhưng tặng hoa rất long trọng đó!” Hà Nhạc Nhạc cười .

      sao? Sau này thành thói quen tốt rồi.”

      “Ừ?”

      “Nhạc Nhạc, thích em. Lấy kết hôn làm mục tiêu, bây giờ chính thức bắt đầu theo đuổi em, xin em chiếu cố.” Vừa xong, Lê Dĩ Quyền liền xoay người rời khỏi tầm mắt của Hà Nhạc Nhạc.

      “. . .”

      Hồi lâu sau, Hà Nhạc Nhạc véo véo mặt mình. . . Đau.
      A-annt, CandyTN, 阮美何13 others thích bài này.

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 236: Để cho vào

      Phòng nghỉ công ty truyền thông ×.

      Làm sao đây?

      Hà Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm di động, sống chết cũng quyết tâm được.

      Ngày hôm qua từ sau khi L thổ lộ với , vẫn luôn rối rắm ── có nên với Linh Vũ biết hay ? Có nên ? ra sao? Nếu như như thế nào, như thế nào?

      Trong lòng giống như có cái bàn tính bằng sắt đánh nhau ngừng, những hạt châu của bàn tính va chạm bùm bùm để có thể đưa ra lời giải, chúng bay múa va chạm lẫn nhau làm cho lòng rối loạn, cả buổi sáng chỉ vài câu lồng tiếng đơn giản cũng phải lại vài lần.

      được, phải . Hà Nhạc Nhạc cầm lấy di động ── điện thoại di động lần trước ném từ lầu 6 xuống vậy mà khởi động lại vẫn còn sử dụng được.

      “Alo? Nhạc Nhạc?” Giọng của luôn luôn trầm ấm lại thân thiết.

      “… L, ” Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi, “Chuyện ngày hôm qua …”

      “Là đúng, là do bản thân phát quá muộn.”

      “Thực xin lỗi ── ”

      “Bây giờ em muốn từ chối sao?”

      “Em…”

      “Bên cạnh em có cửa sổ ?”

      “A?” Hà Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn, “Có.”

      “Nhìn xuống phía dưới thử xem, có bất ngờ.”

      Bất ngờ? Hà Nhạc Nhạc đến cửa sổ nhìn xuống, “Cái gì cũng có ── a!” bó hoa hồng diễm lệ đột nhiên xuất trước mặt , làm sợ tới mức theo phản xạ lùi lại phía sau.

      “Dọa em rồi sao?” Lê Dĩ Quyền đỡ lấy thân thể lùi lại của , cánh tay mạnh mẽ vòng bên hông . “Ăn cơm trưa chưa?”

      Trong nhà hàng cách công ty truyền thông × xa, ánh mắt Hà Nhạc Nhạc tuy nhìn thực đơn trong tay, nhưng chữ cũng đọc được.

      “Nhạc Nhạc, ăn cá ?” Nhậm Linh Vũ vừa xem thực đơn vừa hỏi.

      “Ừ? A! Được!” Hà Nhạc Nhạc khóc ra nước mắt, còn chưa nghĩ ra sao phải như thế nào với Linh Vũ, vậy mà Lê Dĩ Quyền lại dẫn Linh Vũ đến!

      “Ah! Chỗ này có cá dầm chua, nhất định phải gọi món này, sư phụ rất thích.”

      “Tôi thích nhất cái gì?” Lê Dĩ Quyền vừa ra ngoài gọi điện thoại đến đối diện hai ngồi xuống cười hỏi.

      “Con nè! Chẳng lẽ phải sư phụ thích con nhất sao?” Nhậm Linh Vũ khẽ nhíu mày cười , “Mấy sư huynh mỗi ngày đều ghen tị, ha ha!”

      Hà Nhạc Nhạc trong lòng “!” tiếng, nuốt nuốt nước miếng.

      Lê Dĩ Quyền nhìn Hà Nhạc Nhạc, cười với Nhậm Linh Vũ.

      Gọi xong đồ ăn, Nhậm Linh Vũ hỏi, “Sư phụ có chuyện muốn với con, còn gọi cả Nhạc Nhạc nữa, là chuyện của Hoành Xa có tiến triển hả?”

      , muốn nhổ cỏ tận gốc Hoành Xa cần khoảng thời gian nữa, chuyện ta muốn là chuyện khác.”

      Hà Nhạc Nhạc vội vàng đá giày Lê Dĩ Quyền.

      “Nhạc Nhạc, chuyện này, cảm thấy nên cho Tiểu Vũ biết.” Lê Dĩ Quyền ôn nhu .

      Hà Nhạc Nhạc nhìn dáng vẻ hoang mang của Nhậm Linh Vũ, sốt ruột lắc đầu với Lê Dĩ Quyền.

      “Xảy ra chuyện gì?” Nhậm Linh Vũ khó hiểu hỏi.

      “Tiểu Vũ, ra ── ”

      “Chuyện gì cũng có!” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên đứng lên, khẩn cầu nhìn Lê Dĩ Quyền, “Lê luật sư, có thể theo em ra ngoài chút ? Em có chuyện muốn với .”

      ra ngoài, áp lực làm lòng Hà Nhạc Nhạc rối bời, “L, cần cho Linh Vũ được , chúng ta có khả năng.”

      đời này, thực có chuyện gì thể xảy ra bằng chuyện này đâu.”

      biết …”

      biết chuyện gì?”

      Hà Nhạc Nhạc nhịn được có chút oán niệm nhìn về phía Lê Dĩ Quyền, “Chẳng lẽ nhìn ra sao? Linh Vũ thích ! Thích rất nhiều năm! Từ nhiều năm trước khi đến trường học cũ của tụi em diễn thuyết ấy thích rồi!”

      “… Vì thế sao?”

      “Em hy vọng em và Linh Vũ có khúc mắc gì cả! Vì thế, chuyện tối hôm qua em coi như chưa từng xảy ra, cũng xin … đừng uổng phí công sức nữa.”

      “Em nghĩ rằng chuyện muốn với em và Tiểu Vũ là chuyện này sao?”

      “Chẳng lẽ, chẳng lẽ phải sao?” Hà Nhạc Nhạc choáng váng.

      Lê Dĩ Quyền nhàng cười cười, “Đương nhiên phải, thích em, muốn theo đuổi em, chuyện này trừ em ra, cần bất kì ai làm chứng.”

      Nghe thấy Lê Dĩ Quyền như thế, Hà Nhạc Nhạc khỏi nhàng thở ra, nhưng vừa buông lỏng lại cảm thấy hình như có chỗ đúng.

      “Vì thế, trước đó em vì sợ bất hòa với Linh Vũ mới cố ý tránh ?”

      “Em… , phải…”

      lần nữa ngồi xuống, đối mặt với biểu cảm nghi ngờ của Nhậm Linh Vũ, Lê Dĩ Quyền mỉm cười : “Lông Vũ.”

      Sắc mặt Hà Nhạc Nhạc trắng nhợt.

      “Ừ?” Trong lúc nhất thời Nhậm Linh Vũ cũng chưa phát ra chuyện gì đúng, chờ đến khi chú ý, hai mắt to sáng ngời sắp trừng đến mức lòi ra!

      , !”

      “Bài tập tuần trước ra cho em làm xong chưa?”

      “Lão đại? !” Nhậm Linh Vũ kinh ngạc kêu thảm thiết.

      Bốp ── ly nước bị Hà Nhạc Nhạc hắt lên mặt Lê Dĩ Quyền, cầm lấy túi xách xoay người bước , vệ sĩ làm hết phận lập tức đuổi theo.

      “Nhạc Nhạc?” Nhậm Linh Vũ hiểu ra sao.

      “Từ từ giải thích với em sau, nhưng bây giờ, sư phụ hay lão đại đều cần em hỗ trợ.” Lê Dĩ Quyền bình tĩnh tao nhã lau mặt.

      “Chuyện gì, chuyện gì gấp gáp?”

      “Cùng tên người hầu kia của em ngăn lại, cho tới gần trong vòng mười bước.” Lê Dĩ Quyền hướng về Khải Tát có dáng vẻ con dâu đứng cách đó xa hất cằm, giao nhiệm vụ.

      Xẹt nhanh qua bên cạnh tủ kính, Hà Nhạc Nhạc càng chạy càng nhanh, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.

      Lê Dĩ Quyền lướt qua vệ sĩ bước nhanh đuổi theo, cầm cánh tay trái của .

      “Buông!”

      Lê Dĩ Quyền lên tiếng trả lời buông tay.

      “Vì sao? biết em sợ hãi điều gì nhất! biết Linh Vũ đối với em quan trọng như thế nào! ràng biết vì sao còn muốn ── ”

      chỉ thừa nhận thân phận khác của bản thân. là sư phụ Lê Dĩ Quyền của ấy, cũng là lão đại L, cũng với ấy chuyện thích em.”

      cái gì cũng ! Nhưng toàn bộ NG đều ──” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên dừng miệng.

      “Đều biết cái gì?” Lê Dĩ Quyền nhìn sâu vào đôi mắt đau khổ giãy dụa của .

      Bị ánh mắt dịu dàng của nhìn chăm chú vào, hạt châu bàn tính va chạm bay múa đầy trời trong lòng Hà Nhạc Nhạc bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi rơi xuống, tụ lại thành đống, tiếng động chuyển qua góc. Cái mũi đau nhức thể điều khiển, ở ngực dâng lên cảm giác hờn dỗi đều biến thành nước mắt.

      “Toàn bộ NG đều thích em, đúng ?”

      “…”

      “Như vậy em sao? Em biết hay ?” nhàng ôm vào lòng, “Em cũng biết… nghe thấy được, mỗi tin nhắn em trả lời, mỗi bài hát của em… tha thứ cho , hành động sớm chút.” Nếu như sớm chút, sớm chút, chỉ cần sớm mấy tháng,

      , cái gì em cũng biết.” Đẩy Lê Dĩ Quyền ra, vẻ mặt Hà Nhạc Nhạc bi thương mà bình tĩnh, “Mặc kệ là Lê Dĩ Quyền hay là L, từ trước đến giờ, em đều biết!”

      “Vì sao? Chỉ vì Tiểu Vũ thích , vì thế em liền từ chối ? Nếu như người ấy thích phải sao? Em có phải băn khoăn nữa hay ? bài xích ? Mà là mở rộng trái tim của em… để cho vào?”

      Mở lòng của ra, để cho vào…

      “Cho tới bây giờ…” nhìn thẳng vào đôi mắt phượng làm người ta chìm đắm kia, gian nan từ trong ánh mắt rút linh hồn ra, “Cho tới bây giờ, cũng, có… cái gì là ‘nếu’ cả.”

      ra ở trong lòng cậu, tình cảm của chúng ta lại yếu ớt như vậy sao?” Giọng Nhậm Linh Vũ đột nhiên phát ra từ phía sau Lê Dĩ Quyền.

      “Linh Vũ, mình…”

      “Cậu cảm thấy, bởi vì người trong lòng của mình thích mình mà thích cậu mình ghét cậu sao? Hà Nhạc Nhạc, Nhậm Linh Vũ mình ở trong lòng cậu chính là người như thế sao?”

      “Linh Vũ! , phải, mình phải có ý đó, mình… thực xin lỗi, xin lỗi!”

      “Mình đối với cậu mà , lúc nào biến thành người phải cẩn thận giấu diếm, phải dối, phải che đậy? Nhạc Nhạc, cậu làm mình thất vọng quá rồi!”

      “Linh Vũ!” Hà Nhạc Nhạc liền bước lên phía trước giữ chặt lấy Nhậm Linh Vũ, “Thực xin lỗi, mình, mình rất sợ hãi… Mình, mình cũng biết bản thân xảy ra chuyện gì! Được, nhiều nhiều chuyện…”

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước kia cậu phải như thế.”

      “Mình…” Hà Nhạc Nhạc nhìn vệ sĩ phía sau Nhậm Linh Vũ, lại nhìn Khải Tát biết xuất lúc nào đứng bên cạnh Lê Dĩ Quyền, cuối cùng nhìn về Nhậm Linh Vũ mang vẻ mặt nghiêm túc, “Mình đều hết cho cậu, toàn bộ đều tất cả cho cậu biết.”

      “Nhân hòa nhân hòa người trong lúc đó…” <nhạc chuông điện thoại>

      Hà Nhạc Nhạc dừng lại, lấy điện thoại ra, là của ba gọi tới.

      “Ba? Xảy ra chuyện gì? Có việc sao?”

      “À… có chuyện gì, chỉ hỏi thăm xem con cưng của ta gần đây thế nào? Bị cảm hả? Sao chuyện lạ vậy?”

      , có việc gì, rất tốt, cái mũi có chút thoải mái mà thôi.” Hà Nhạc Nhạc quay lưng về phía mọi người vừa vừa lau nước mặt, “Ba, đợi lát nữa con gọi lại được , bây giờ có chút việc.”

      “A! Được được! ra cũng có chuyện gì, chỉ muốn hỏi thử… gần đây con có thời gian về nhà ?”

      “… Ba, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hà Nhạc Nhạc sâu sắc hỏi.

      “Con à, mẹ con mấy ngày nay tim bị đau thắt, muốn bà ấy bệnh viện lại chịu , ba được bà ấy, con trở về khuyên bà ấy được ?”
      A-annt, CandyTN, 阮美何14 others thích bài này.

    3. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      như nào ấy nhỉ, bắt đầu thấy hơi mệt mỏi với nữ chính rồi đó. Mới đầu hi vọng bao nhiêu giờ thất vọng bất nhiêu. Thôi ráng chờ xem có thêm cao trào gì nữa :yoyo11:
      Yenhi thích bài này.

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 237: Cùng chuyến

      Tuy rằng công việc lồng tiếng so với quay phim tính độc lập cao hơn, nhóm người lồng tiếng có thể tự mình lồng tiếng phần của mình rồi mới thông qua cuộc họp mà tập hợp lại với nhau. Nhưng mỗi người tự mình lồng tiếng hiệu quả tự nhiên cao bằng việc làm chung với nhau, vì thế tổ chuyên môn bên công ty X mới sắp xếp vài ngày tập trung để mọi người chuyện với nhau để tăng thêm cảm xúc.

      “Ngày mai bắt đầu tập trung, đối với em mà cũng là cơ hội học tập tốt, em lại xin phép…” Thái Minh Hiểu lộ ra vẻ mặt khó xử.

      “Thực xin lỗi, Thái chủ nhiệm, em phải về nhà xem sao.” Hà Nhạc Nhạc cũng biết mình với mới bắt đầu làm việc xin nghỉ phép có chút quá đáng, nhưng mặc kệ như thế nào, người nhà vĩnh viễn ở vị trí thứ nhất.

      “Ngày mai Nguyễn Lân đến đó! Em xác định muốn xin nghỉ phép?” Thái Minh Hiểu . đám con vừa nghe thấy ngày mai Nguyễn Lân đến, từ vài ngày trước bắt đầu chăm sóc trang điểm, ngày mai tuyệt đối là tứ phương tranh sắc, có việc cũng tìm chuyện tới đây, nghĩ tới người này lại muốn xin nghỉ.

      “…”

      Hà Nhạc Nhạc vẫn quyết định xin phép, buổi chiều thêm buổi sáng, buổi chiều ngày mai phải đúng giờ đến công ty tham gia tập trung.

      “Cậu về nhà xem dì như thế nào , trở về nhất định phải ràng mọi chuyện với mình. Lão đại… về cùng Nhạc Nhạc chuyến .”

      “Linh Vũ, mình…”

      “Mình quyết định rồi, được từ chối.”

      Cứ như vậy, mang theo Lê Dĩ Quyền cùng người vệ sĩ tên cũng biết lên máy bay về nhà.

      Giống như đoán trước, quê nhà này vẫn như cũ, cho dù chân tướng như đóa hoa nở rộ ra, nhưng và lời đồn vẫn như mùi hôi xông đầy trời.

      Chuyện này liên quan với việc người thông minh hay ngu ngốc, người lương thiện hay tà ác, mọi người chỉ tin chuyện bọn họ nguyện ý tin, việc có thể tin hay … bọn họ cần gì thay đổi cái nhìn ban đầu của họ chứ?

      đường , Lê Dĩ Quyền ngừng để ý đến biểu cảm kỳ quái giấu đầu hở đuôi khe khẽ về Hà Nhạc Nhạc của người qua đường với hàng xóm và biểu cảm đạm mạc chút thay đổi của Hà Nhạc Nhạc từ khi xuống máy bay.

      Ngắn ngủn mấy tiếng, sắc trời từ từ chuyển đen… ánh mắt của Lê Dĩ Quyền thay đổi, cuối cùng nhìn về sườn mặt của phía trước, nhìn dáng vẻ hiểu vì sao lại làm cho người ta đau lòng.

      “Ba! Này là hai người bạn của , trở về chung với con. Mẹ đâu rồi ạ?”

      Gần như chỉ giới thiệu cho có lệ, Hà Nhạc Nhạc liền vào phòng tìm mẹ. Mẹ là người thường lo nghĩ tươi cười, nhưng rất , bởi vì , nhiều năm như thế sau lưng mẹ chảy biết bao nhiêu nước mắt, chỉ khi nào ra khỏi nhà, bà tuyệt đối hề nhăn mặt nhíu mày chút nào cả!

      “Mẹ? Thân thể thoải mái vì sao tới bác sĩ?”

      “Con …”

      “Mẹ? Xảy ra chuyện gì? Vì sao lại khóc? Tim lại đau sao? Ba!”

      “Đừng, đừng kêu ba con! Mẹ sao.”

      “Còn sao, mặt chút máu cũng có! Con mặc kệ, bây giờ mẹ nhanh bệnh viện.”

      “Con , mẹ sao, mẹ chỉ là…”

      “Cũng có việc gì cả, trước hết nghe bác sĩ sao .”

      Thấy mẹ lại muốn từ chối, Hà Nhạc Nhạc hai lời liền lôi kéo mẹ bệnh viện.

      “Ba, lúc nào mẹ lại bị đau thắt tim vậy, trước đây phải vẫn chú ý để xảy ra chuyện gì đặc biệt mà?” Thừa dịp mẹ kiểm tra tổng quát, Hà Nhạc Nhạc hỏi ba.

      có gì đặc biệt, vẫn giống như mọi khi cười ngây ngô mà. A! Đúng rồi, thiếu chút nữa ba quên, mấy hôm trước Tiểu Nhã trở lại ── ”

      “Đợi chút! Ai?” Trong phút chốc, giọng Hà Nhạc Nhạc có chút thay đổi.

      “Tiểu Nhã! trước đây còn đặc biệt chơi với con đó! Ba bé là thị trưởng, con nhớ ?”

      “… Nhớ .” đương nhiên nhớ . “Mẹ gặp được ấy sao?”

      phải, là Tiểu Nhã đến nhà chơi, ngày đó mẹ con còn rất vui vẻ, kêu ba mua đống đồ ăn muốn làm cơm mời Tiểu Nhã ở lại chơi. Nhưng sau đó có việc trước, cơm cũng ăn.”

      “…”

      Lái xe chạy nhanh ở đường, sắc mặt Hà Nhạc Nhạc giống như bị che bởi tầng bông tuyết u ám, lộ ra hơi thở lạnh lẽo.

      “Nhạc Nhạc?” Lê Dĩ Quyền rất là lo lắng nhìn , lại lần nữa hối hận bản thân tại sao sớm tìm .

      Hà Nhạc Nhạc đáp.

      “Vui vẻ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Dì khỏe có liên quan đến ‘Tiểu Nhã’ kia sao?”

      Hà Nhạc Nhạc phanh mạnh xe lại.

      Cắn răng nhịn hồi lâu, “Tạm thời đừng chuyện với em, cái gì cũng đừng hỏi, cái gì cũng đừng .”

      Lấy tốc độ nhanh nhất, Hà Nhạc Nhạc chạy đến cửa hàng máy tính, cửa hàng đóng cửa nghỉ ngơi, từ chỗ quản lý tìm được số điện thoại liên lạc của mẹ Nhiếp Tiểu Thiến.

      “Chào dì, con là Hà Hoan, con muốn tìm Tiểu Thiến.”

      , … A… chờ chút.”

      Rất nhanh, giọng Nhiếp Tiểu Thiến từ bên kia điện thoại truyền đến.

      “Hà Hoan? Bây giờ cậu ở đâu? Tôi luôn luôn tìm cậu! Tôi có rất nhiều chuyện quan trọng muốn với cậu!”

      Mười phút sau, tại quán .

      Nhiếp Tiểu Thiến ràng gầy yếu hơn rất nhiều nhìn Lê Dĩ Quyền bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, do dự có nên mở miệng hay .

      “Tiểu Thiến, có thể giúp tôi chuyện được ?”

      Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến mắt đỏ bừng, “Đương nhiên! Chuyện gì tôi cũng nguyện ý giúp!”

      “Tôi muốn số điện thoại của Thôi Nhã Nhiên, nếu có thể tìm được ấy càng tốt.” Bạn học trung học rất nhiều, nhưng hầu như đều liên lạc với họ, người duy nhất có thể tìm đến chỉ có Nhiếp Tiểu Thiến.

      “Cậu, cậu tìm ấy làm gì?” Nhiếp Tiểu Thiến hình như rất khẩn trương chờ câu trả lời của Hà Nhạc Nhạc.

      “Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi ấy.”

      “… Hà Hoan, cậu, cậu có biết hay , lời đồn đãi liên quan đến cậu nhiều năm như thế là có người cố ý bịa đặt tung ra!” Nhiếp Tiểu Thiến vừa thấy phản ứng bình tĩnh của Hà Nhạc Nhạc, càng cảm thấy kinh ngạc, “Cậu biết? Vậy cậu có biết, người ra lệnh sai khiến người tung ra lời đồn là, là…”

      “Là Thôi Nhã Nhiên, tôi biết.”

      “Cậu, lúc nào cậu biết chuyện này?”

      “Trước ngày thi vào đại học, chính ta gọi điện thoại cho tôi biết.”

      Giọng Hà Nhạc Nhạc như mây, Nhiếp Tiểu Thiến vừa nghe thấy đáp án ngay lập tức nước mắt rơi như mưa, khiếp sợ nhìn Hà Nhạc Nhạc.

      Trời ạ! Nhiều năm như thế, rốt cuộc Hà Hoan trải qua những ngày như thế nào? Cho tới nay, đều nghĩ người bị phản bội là , nghĩ người đau khổ nhất là , cho tới bây giờ mới biết được… những đau khổ từng cảm thấy thể chịu đựng được này, ở trong cuộc đời người khác căn bản đáng nhắc đến! Bởi vì những đau khổ người khác phải chịu đựng, gấp trăm gấp ngàn lần như vậy!

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Mình nên tin tưởng cậu! Mình…” Nhiếp Tiểu Thiến hối hận nghẹn ngào ngừng.

      Nhìn thấy dáng vẻ khóc rống của Nhiếp Tiểu Thiến, lửa giận bởi vì Thôi Nhã Nhiên trong lòng Hà Nhạc Nhạc thoáng dịu chút. Từ trong túi xách lấy khăn tay đưa đến trước mắt Nhiếp Tiểu Thiến, Hà Nhạc Nhạc nhếch khóe miệng, lộ ra tươi cười nhợt nhạt.

      “Cậu làm sai gì cả, cậu chỉ là dựa theo phán đoán của người bình thường mà thôi.”

      “Cậu, cậu oán, hận mình sao?”

      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, đôi mắt lạnh nhạt.

      “Vậy, chúng ta vẫn là bạn sao?”

      Hà Nhạc Nhạc ngạc nhiên, lập tức mỉm cười, “Đương nhiên.”

      nháy mắt nhìn tươi cười, nước mắt Nhiếp Tiểu Thiến vẫn tuôn rơi, “ là, đời này sao lại có người như cậu chứ!”

      Ách… Hà Nhạc Nhạc thể trả lời.

      “Hà Hoan! Cậu rất đặc biệt! Vì thế cậu nhất định phải tìm được người nam nhân thông minh tuyệt đỉnh có thể bảo vệ được cậu! Sau này cậu nhất định nhất định phải rất hạnh phúc rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn so với tất cả mọi người! Nếu … nếu ông trời rất công bằng!”

      Đưa cho Hà nhạc Nhạc số điện thoại, USB và xấp giấy A4, Nhiếp Tiểu Thiến xin số điện thoại của Hà Nhạc Nhạc rồi rời .

      Cầm USB ở trong tay, Hà Nhạc Nhạc chậm rãi mở xấp giấy A4 ra.

      Lê Dĩ Quyền xem cùng với chớp mắt, mỗi khi xem được hàng, tim của giống như bị cắt thêm dao, Hà Nhạc Nhạc vừa giở đến trang thứ 4, liền thể khống chế được vò trang giấy lại.

      Để cho chậm rãi, chậm rãi.

      Từ bắt đầu xem tài liệu về tội ác kiện tụng, tự mình tiếp xúc với các án kiện khắp các quốc gia đến khi trưởng thành, biết là do tiếp xúc sớm nên chết lặng hay là do trời sinh vô tình, … thiếu trái tim đồng cảm. Cũng vì có tình cảm vướng bận, mới bị phân tâm! Ít nhất hôm nay biết được ── thiếu gì so với người khác cả.

      Chỉ là tình cảm của , đều tập trung lên người thôi.

      “Em… lớn lên như thế sao?” Gian nan hỏi ra câu này, Lê Dĩ Quyền phát hình như hơi thở, tay chân đều cử động được.

      Quay đầu nhìn thương tiếc đau lòng đong đầy mắt Lê Dĩ Quyền, Hà Nhạc Nhạc nhìn lát mới dời mắt .

      “Đừng nhìn em như thế, coi như em cầu xin .”

      Lê Dĩ Quyền vặn bả vai qua, để bốn mắt nhìn nhau với , “Em sợ hãi? Sợ hãi phải thừa nhận, trong lòng em có ? Cho nên mới sợ Tiểu Vũ biết như vậy, cho nên mới dám đối mặt với ?”

      Hà Nhạc Nhạc bối rối hạ mắt xuống.

      Lê Dĩ Quyền thở dài hơi, “… Tiểu ngu ngốc, em còn nhìn ra sao? Người Tiểu Vũ thực , là tên Khải Tát kia.”

      Vẻ mặt Hà Nhạc Nhạc có chút ngoài ý muốn.

      Nhìn dáng vẻ dịu dàng lại quật cường của , Lê Dĩ Quyền khẽ vuốt môi, chậm rãi hôn lên.

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 238: Muốn nhiều hơn

      Siêu điện tâm đồ của mẹ Nhạc Nhạc đều có tình huống bất thường gì, nên chỉ cần đo nhịp tim thường xuyên trong 24 giờ ở nhà là được. Sau khi về nhà đợi cho ba mẹ nghỉ ngơi xong xuôi, Hà Nhạc Nhạc mới thở dài nhõm trở lại phòng khách ── còn có hai nam nhân ở đó.

      Trong nhà chỉ có phòng cho khách, nhưng người vệ sĩ xuất thân quân nhân kia tự chọn ngủ ở sô pha nên đem phòng khách sắp xếp cho Lê Dĩ Quyền ở. Dù sao hai người cũng quen, cũng ngại để cho bọn họ chen chúc ngủ cùng nhau.

      Tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, Hà Nhạc Nhạc đem máy tính trong phòng mở ra, vừa cắm USB vào, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ cửa nhàng.

      “… Có việc gì sao?”

      muốn xem.” Lê Dĩ Quyền cho từ chối, .

      “L…”

      “Vui vẻ.”

      Dáng vẻ vừa cố chấp vừa ôn nhu của làm thể nào kháng cự được, Lê Dĩ Quyền nhân cơ hội chen vào phòng, ngồi xuống trước bàn máy tính.

      Trong USB trừ vài tài liệu bọn họ xem qua, còn lại đa số là ảnh chụp và clip. Từ tài liệu này cho thấy, hai tháng này Nhiếp Tiểu Thiến khắp nơi tìm người hỏi thăm xác nhận ngọn nguồn của lời đồn này, dò hỏi tất cả những người liên quan được nhắc đến trong lời đồn. Cuối cùng từ trong miệng của Lão hiệu trưởng cũ biết được người tạo áp lực cho năm đó là ── thị trưởng phu nhân, mẹ của Thôi Nhã Nhiên.

      “Em biết có người khác cố ý hãm hại em, vì sao em làm sáng tỏ?” Lê Dĩ Quyền ôn nhu hỏi.

      “… thấy rất thú vị sao?” Hà Nhạc Nhạc chỉa vào màn hình, “Rất nhiều người cũng xác định được tin vỉa hè này là gì, lại bọn họ biết chính xác chân tướng việc, hỏi bọn họ vì sao khẳng định như vậy, bọn họ lại là bọn họ nghe ai đó như vậy, giống như cứ nghe đó nhất định chính là .”

      “…” Lê Dĩ Quyền yên lặng trong chốc lát, chờ xem xong tất cả tư liệu trong USB, thể xác và tinh thần của giống như bị đổ đầy đá tảng, thể động đậy. “Nhiều năm như thế… sao em có thể nhẫn nhịn như vậy được?”

      Hà Nhạc Nhạc rút USB ra, đóng máy tính lại, “Nếu khó chịu, ngày cũng chỉ có 24 giờ, ngày qua ngày, năm rồi năm qua. Huống hồ sau khi em vào đại học gặp Linh Vũ, rất may mắn rồi.”

      May mắn…

      Nhưng may mắn của lại ngắn ngủi như vậy! Ông trời vì sao phải tra tấn này như thế chứ! Vì sao phải trừng phạt… như vậy.

      Chìa tay kéo vào trong lòng, trong mắt Lê Dĩ Quyền đong đầy thương.

      Hà Nhạc Nhạc xoay đầu, “Em cần thương hại.”

      “Em biết phải thương hại em.” Lê Dĩ Quyền cúi đầu hôn lên môi , môi đỏ mọng của luôn mềm mại như vậy, say lòng người như vậy, làm cho người ta hưởng qua lần rồi lại muốn thêm.

      ra hôn, cũng có thể từ cánh môi mềm mại tiến vào trong lòng, làm cho cả người đều bởi vì thân mật này mà hưng phấn hơn.

      muốn… muốn nhiều hơn nữa, mà lại lẳng lặng chảy nước mắt.

      “Vì sao lại khóc?” Đau lòng lại mãnh liệt ràng như vậy.

      Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nam nhân biết được ba năm lại mới gặp cách đây ba tháng, Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, “Em biết.”

      “Vậy cái gì cũng đừng nghĩ nữa. Ngủ .”

      “L! Chúng ta trở lại như trước kia được ?”

      “Trước kia?”

      “Đúng! Trở lại khi còn chưa gặp mặt, vẫn là L, phải Lê Dĩ Quyền, em chỉ là Vui Vẻ, phải Hà Nhạc Nhạc. Giống như từng, ngẫu nhiên chuyện, thỉnh thoảng nhắn tin, em hát cho nghe, dạy em kỹ thuật hacker… Được ?”

      “…” Dừng ở khuôn mặt nhắn khẩn cầu của , đành lòng trả lời.

      “Xin !”

      “Nhạc Nhạc, mặc kệ là quá khứ hay tại, chỉ là L mà còn là Lê Dĩ Quyền. L thích vui vẻ, Lê Dĩ Quyền thích Hà Nhạc Nhạc. Điều này, thể lừa mình dối người mà quên được.”

      , !” Nước mắt càng rơi nhanh hơn, cũng biết bản thân khóc vì cái gì, “L có thể thích Vui Vẻ…” khẽ lắc đầu, “Nhưng mà, Lê Dĩ Quyền thích Hà Nhạc Nhạc, cũng nên thích.”

      “… Đừng nữa, ngủ , khuya rồi.” Từ bàn học rút khăn giấy ra lau nước mắt cho , Lê Dĩ Quyền đau lòng khuyên nhủ.

      , ” Hà Nhạc Nhạc hít sâu hơi ngừng nước mắt, “ vừa mới hỏi em, lời đồn đãi này vì sao em làm sáng tỏ. thực tế… lời đồn đãi này đối với em ở quá khứ mà đúng là lời đồn đãi, nhưng đối với em bây giờ mà , phải nữa rồi. Bây giờ em, giống như lời đồn đãi ── dâm đãng, lạm tình…”

      Lê Dĩ Quyền che môi , cho thêm gì nữa, “Em là như thế nào, rất ràng.”

      ! biết!” biết có bao nhiêu nam nhân ôm em rồi! Em biết bây giờ nội tâm em vô sỉ như thế nào! Dơ bẩn bao nhiêu! biết em căn bản xứng với ... !

      Khẽ cắn môi, Hà Nhạc Nhạc đưa tay cởi bỏ nút áo ngủ, cởi quần ngủ đá qua bên, ngay sau đó giật lấy thắt lưng của Lê Dĩ Quyền.

      Lê Dĩ Quyền có ngăn cản, sao có thể biết trong cái đầu nghĩ gì chứ, muốn dọa chạy. Nếu như biết ba tháng qua xảy ra chuyện gì, có lẽ nhất định cảm thấy kinh ngạc, nhưng bây giờ… chỉ thấy đau lòng, chỉ có áy náy, chỉ có ── quyến luyến làm cho bất ngờ.

      Thắt lưng được cởi bỏ, Hà Nhạc Nhạc liền dừng tay, cúi đầu thể tiếp tục. Vì sao ngăn lại? Vì sao cần tự trọng? Vì sao bỏ ?

      Lê Dĩ Quyền tự mình làm tiếp ‘hành động’, kéo khoá quần xuống, cởi quần dài ra, cánh tay dài vòng thân thể , ôm lấy cái mông vểnh lên của đặt mạnh lên nam tính của .

      “L!” Hà Nhạc Nhạc nhất thời hoảng hốt. Này, sao giống việc nghĩ thế! muốn như vậy ──

      “Tuy rằng có hơn sớm, hơn nữa lần đầu tiên lại làm ngay nhà em hình như lễ phép lắm, nhưng thích em chủ động như vậy.” Lê Dĩ Quyền thấp giọng nhu hòa mà mị hoặc . Vừa xong liền hôn lên môi , ôm nằm chiếc giường đơn ngủ mình hơn mười năm.

      “A… , L!”

      Áo ngủ còn ở người bị thoải mái cởi ra, bên vú trắng nõn bị bàn tay nóng bỏng của bao lấy, dịu dàng vuốt ve làm nhanh chóng sinh ra cảm giác sung sướng.

      , ngừng, L!” Cái này, này phải kết quả muốn!

      Lê Dĩ Quyền bắt lấy cánh tay giãy dụa đặt lên đỉnh đầu, tay kia vỗ về tìm kiếm thân thể phía dưới của , xâm nhập vào giữa hai chân gắt gao khép chặt, cách quần lót mỏng manh ma sát qua lại nhuỵ hoa mềm mại. “Cẩn thận để chú và dì nghe thấy đó!”

      “A… L! Dừng tay! Xin ! Đừng…” Hà Nhạc Nhạc đè thấp giọng .

      “Đừng cái gì…” Đầu ngón tay dọc theo khe hở ngay nhuỵ hoa di chuyển qua lại, thỉnh thoảng còn bấm .

      “Ừ a ──” eo co rút!! Đừng, đừng chạm vào nơi đó a!

      Nhìn phản ứng của biết rằng tìm được vị trí của hoa hạch, liền chút nể nang hầu hạ hoa hạch mẫn cảm vô cùng kia, khi mềm vỗ về chơi đùa, khi dã man đè ép, tra tấn phải cắn môi cố nén rên rỉ, chỉ sợ khi mở miệng thét chói tai ra tiếng, làm sao còn được lời khẩn cầu, từ chối.

      “A…” Chỉ cách lớp quần lót kích thích đến mức cả người run rẩy, mà khi vạch quần lót ra bên cạnh đưa ngón tay xâm nhập vào hoa huyệt ẩm ướt đầm đìa, trực tiếp xoa lên hoa hạch sung huyết no đủ, cảm giác sảng khoái bùng nổ ra, lượng lớn dâm dịch chịu khống chế trào ra khỏi tiểu huyệt, lập tức làm ẩm ướt giữa hai chân , chảy xuống mông.

      lúc buộc chặt hoa huyệt vì cao trào, Lê Dĩ Quyền lại dừng tay lại, xuống giường mặc quần dài vào.

      … Hà Nhạc Nhạc vô lực nằm ở giường, nhìn Lê Dĩ Quyền sửa soạn lại quần áo, ở đáy lòng hoàn toàn biết là may mắn hay khó chịu.

      Mặc quần áo, Lê Dĩ Quyền trở về bên giường, cúi xuống hôn bên tai , “ sợ đứng lên em khống chế được nữa, muốn làm được nửa bị ba mẹ em đuổi ra khỏi cửa, vì thế lần này… muốn em cả đêm đều nghĩ đến .”

      !”

      “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.” Trong mắt tràn đầy ý cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :