1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 223: Tình của nam nhân

      Đỗ Vi xong bực tức liếc mắt nhìn nam nhân cường tráng đánh nhau với Quý Tiết ──

      Nguyễn Lân?

      “Hơi Hơi, cậu ra ngoài trước chờ mình chút.” Tần Chi Tu mở miệng.

      Đỗ Vi nghi ngờ đánh giá Hà Nhạc Nhạc sô pha, “Tại sao lại muốn mình ra ngoài, chuyện gì mà mình thể nghe à? Cũng phải mình biết.” Lời này tuy là với Tần Chi Tu nhưng đôi mắt của Đỗ Vi cũng chưa từng rời khỏi khuôn mặt nhắn nhăn lại của Hà Nhạc Nhạc, xong còn giương tay quàng lên cánh tay phải của Tần Chi Tu bên cạnh.

      báu vật trời sinh gợi cảm xinh đẹp, nam nhân trẻ tuổi tuấn cao lớn, ai nhìn thấy cũng nghĩ đây là đôi tình nhân xinh đẹp thể soi mói.

      Ai có thể nghĩ đến, xinh đẹp như hoa hồng trước mắt từng vì vai diễn bán đứng nam nhân sâu đậm. Mà ai lại có thể tin tưởng, cho dù bị bán đứng, vẫn như cũ.

      Tình của nam nhân vĩ đại như thế sao?

      Vì sao lòng của đau quá vậy…

      “Đừng đánh, hai người đừng đánh nữa!” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên hô lớn.

      Hai người kịch liệt đánh nhau ngoảnh mặt làm ngơ.

      “Nhạc Nhạc…” Tần Chi Tu nhìn hai người muốn đánh ra lửa, vừa thấy Quý Tiết bị Nguyễn Lân đá đến phía bàn trà, vội vàng cúi người che chắn cho Hà Nhạc Nhạc.

      Binh bịch bang bang! Ly tách, chén dĩa bàn trà bị Quý Tiết đụng vào bay lên, ly nước trà bị liên lụy văng lên thắt lưng của Tần Chi Tu.

      Hà Nhạc Nhạc sững sờ nhìn gương mặt tuấn gần trong gang tấc, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt chuyên chú lập tức vào đôi mắt

      “A Sửa! Cậu làm gì vậy?” Động tác của Tần Chi Tu làm trong lòng Đỗ Vi dâng lên cảm giác nguy cơ lớn.

      Suýt nữa ngộ thương Hà Nhạc Nhạc làm cho Quý Tiết và Nguyễn Lân cuối cùng cũng dừng tay lại.

      Y tá trưởng khi tiến vào nhìn thấy tình huống như vậy bị Quý Tiết đuổi . Sửa sang lại quần áo, Quý Tiết và Nguyễn Lân trợn mắt nhìn nhau, ngồi xuống.

      “Cậu dẫn ta theo làm gì?” Quý Tiết chán ghét trừng mắt nhìn Đỗ Vi.

      Đỗ Vi nhấp mím môi, để ý đến Quý Tiết, “A Sửa, nếu bây giờ chúng ta đến kịp nữa đó.” Đêm nay là bữa tiệc từ thiện có rất nhiều khách quý đều là nhân vật phong vân nổi tiếng đến từ hai giới chính trị và thương nghiệp, tuyệt đối thể bỏ qua cơ hội lần này.

      Quý Tiết nhăn mặt nhíu mày.

      Nguyễn Lân nhìn Đỗ Vi, chỉ áy náy nhìn Hà Nhạc Nhạc mặc áo khoác của Tần Chi Tu.

      Biết dùng sức mạnh bản thân càng nguy hiểm hơn, nhưng có cách nào khống chế được bản thân. Lồng ngực thiếu thốn cần đến lấp đầy, lại biết làm cái gì mới có thể thực lấy được lòng của … muốn trơ mắt nhìn bị nam nhân khác ôm vào trong ngực sao?

      Trong đầu nháy mắt lên cảnh bị Quý Tiết và Mục Duy… đồng thời chơi đùa ngày đó, đôi mắt Nguyễn Lân chứa đầy thống khổ và giãy dụa. Vì sao, lựa chọn Quý Tiết mà phải là ? Còn có, ngày đó tươi cười thân thiết, lòng tin tưởng Lê Dĩ Quyền nữa?

      của , xin cho biết, rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

      “Hơi Hơi… để mình sắp xếp người khác cùng với cậu.” Tần Chi Tu lấy khăn tay lau vệt nước trà bắn tung tóe dính quần của Hà Nhạc Nhạc, cũng thèm quay đầu lại .

      Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của , trong lòng nổi lên cảm giác khác thường.

      “Sao vậy ── A Sửa, cậu có ý gì? Cậu cùng với ta… cho dù tạm thời mình chưa nghĩ thông suốt có nên ở cùng với cậu hay , cậu cũng nên dùng ta để kích thích mình chứ?” Đỗ Vi vẻ mặt oán trách .

      Lực tay Tần Chi Tu dần, muốn mở miệng, Hà Nhạc Nhạc lại đem áo khoác trả lại cho .

      Đỗ Vi tay túm lấy áo khoác, ghét bỏ nhìn áo khoác cùng với Tần Chi Tu quần áo bị nước văng vào, “, trước tiên tiệm nào đó thay quần áo . Cậu như vậy dự tiệc mặt mũi cũng còn nữa.”

      Quý Tiết hừ lạnh tiếng, chỉ tiếc rèn sắt thành thép liếc mắt nhìn Tần Chi Tu.

      “Hơi Hơi, ” Tần Chi Tu cúi đầu lấy áo khoác, khoác lại vai Hà Nhạc Nhạc quần áo hỗn loạn lần nữa. “Buổi tối cậu muốn chụp cái gì cứ kêu nhà báo chụp , đến hội trường có người với cậu, mình .”

      “Cậu!” Đỗ Vi có chút bối rối liếc mắt nhìn Quý Tiết và Nguyễn Lân xem kịch bên. Từ đến lớn Tần Chi Tu chưa từng từ chối cầu gì của , trừ lần trước ở nhà trọ cùng với lần này! Hai lần, hai lần đều là vì này!

      Đỗ Vi phẫn hận trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc, giọng điệu uất ức chọc người thương, “A Sửa, cậu quên ngày hôm qua đồng ý với ba mẹ mình chăm sóc tốt cho mình sao? Cực khổ ba mẹ mình vẫn coi cậu như con mà thương , cậu đối xử với mình như vậy sao?”

      “… có lỗi.” Tần Chi Tu trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, cầm lấy bàn tay bé của .

      Cuối cùng Đỗ Vi cũng khống chế được biến sắc, “Cậu! Tần Chỉ Tu! Cậu rốt cuộc có ý gì? Ha! Tôi biết! ta lên giường với cậu có phải hay ? À ! Tôi thấy ta chỉ lên giường của mình cậu thôi! Xem ra công phu giường của ta rất tốt! Nếu cậu sao lại bị đứa kỹ nữ mê hoặc chứ ── a!”

      ly trà đột nhiên từ mũi chân Nguyễn Lân bay về phía Đỗ Vi, làm Đỗ Vi sợ tới mức lui vài bước.

      Quý Tiết cũng nhíu mày, “Tần tiểu tử, nếu như ta để ý cái miệng của mình, cậu đừng trách mình nể mặt cậu nha.”

      “Hơi Hơi ── ”

      “Đủ rồi… Các ngươi đều hết , tôi muốn yên lặng chút.” Hà Nhạc Nhạc mệt mỏi đứng lên, cởi áo khoác trả lại cho Tần Chi Tu.

      “Nhạc Nhạc!” Ba nam nhân đồng thời đứng lên mở miệng kêu.

      Nhịn hồi lâu thân thể Hà Nhạc Nhạc bắt đầu áp chế được run rẩy, Tần Chi Tu thấy vậy vội vàng dùng áo khoác phủ lên , ôm vào trong ngực, quay người ngăn cản tầm mắtnhững người khác.

      “Tần Chỉ Tu! Cậu! Cậu quen biết ta mới bao lâu chứ? Chỉ vì ta mà đối xử với tôi như vậy? Hừ! Tần Chỉ Tu, cậu vì giận tôi chấp nhận cậu mà cố ý diễn kịch cho tôi xem chứ gì? Tôi cho cậu biết, chiêu này đối với tôi vô dụng!” Đỗ Vi nhìn thời gian chút, hít sâu hơi, “Cho cậu năm phút, năm phút sau cậu xuống dưới, sau này cậu cũng đừng tới nhà tôi nữa!”

      Nghe được thanh giày cao gót xa dần, Hà Nhạc Nhạc đẩy Tần Chi Tu ra, “ , Đỗ tiểu thư còn chờ .”

      Mặc kệ có đáng giá hay , đều là do chính lựa chọn, có tư cách can thiệp.

      Chăm chú nhìn yếu ớt trước mặt, Tần Chi Tu đột nhiên thấp giọng hỏi: “Có thể với đến chỗ ?”

      Ba phút sau, ngoài bệnh viện Đỗ Vi trong chiếc Lamborghini màu cam căm giận chuẩn bị khởi động ô tô thấy Tần Chi Tu ra, dáng vẻ đắc ý vừa treo giây mặt ngay tại lúc nhìn thấy nắm tay Hà Nhạc Nhạc trong nháy mắt hoá đá.

      “Thực xin lỗi, Hơi Hơi, mượn xe chút.”

      “Cái gì? Cậu! Này! Này! Tần Chỉ Tu! Tần! Sửa!”

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 224: Thích hợp như vậy

      (thực editor biết lấy tên gì luôn ấy)

      Đêm lạnh, bọc trong áo khoác của Tần Chi Tu, nhìn sườn mặt ôn nhu tinh xảo còn hơn con của , trái tim Hà Nhạc Nhạc bình tĩnh vô cùng.

      tựa như có loại năng lực thần kỳ này, chỉ cần ở cùng chỗ với , có thể cần nghĩ đến gì cả. Quá khứ qua, những ngày biết xấu hổ, tình trạng hỗn loạn bây giờ, tất cả đều tạm thời cách xa thân thể đến mười mét, ở xa xăm cần phiền não.

      muốn dẫn đâu?

      sao cả.

      thầm nghĩ quý trọng thời gian an tĩnh khó có được này.

      Tần Chi Tu nhìn trạng thái ngủ an nhàn tĩnh lặng của , môi lên ý cười, bàn tay nhàng đặt lên đùi , cảm nhận tồn tại của , nhiệt độ cơ thể .

      thích .

      chỉ giới hạn là thích giữa người thân với nhau.

      “Đây là… Thế nào?” Từ cảnh thơ ấu trong mơ tỉnh lại, Hà Nhạc Nhạc nhìn bốn phía đen thui, hỏi.

      “Vừa thấy mộng đẹp sao?” Tần Chi Tu đáp, hỏi lại.

      “… ừ.” Mơ thấy trước đây, khi ác mộng còn chưa bắt đầu. Cha mẹ từ ái dịu dàng, những bạn hoạt bát đáng , hàng xóm thân thiết hiền lành, thầy giáo nghiêm khắc nhân từ. Nhưng sau khi ác mộng bắt đầu, trừ cha mẹ, tất cả đều thay đổi. người có thể có những bộ mặt khác nhau hoàn toàn, sớm trải nghiệm sâu sắc.

      Sau khi nhận được cuộc gọi của Tiểu Nhã, suốt hai tháng, mỗi khi đến chỗ nào cũng đều có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm. Vừa bắt đầu chỉ cảm thấy người, sau này càng ngày càng nhiều, giống như toàn bộ đều là ánh mắt nhìn ! Vô số lần, áp lực kêu rên, khóc lóc, cũng muốn mở cửa sổ nhảy xuống để thoải mái chút...

      Nhưng, thể. Bởi vì ba mẹ nhìn thấy vẫn cười, mặc kệ bên ngoài bọn họ nghe được lời đồn đãi gì, chưa bao giờ bọn họ về nhà chất vấn câu nào cả.

      Có cha mẹ như vậy, nỡ chết.

      Yếu đuối như , nhát gan như , chỉ có thể vụng trộm sống như vậy.

      Có phải gặp được cha mẹ như vậy nên dùng hết may mắn cả đời hay ? Nếu như là vậy, gặp chuyện gì cũng có tư cách oán trách.

      Tự nhiên cười cười, chút uất ức oán giận vẫn ứ đọng trong ngực tựa hồ cũng phai nhạt chút. Nghĩ lại tính tình lúc trước của bản thân… có thể đánh đối thủ bị thương ngàn hay còn chưa biết, nhưng khẳng định tự hại mình bị thương đến tám trăm, có phải nên…

      Nhìn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân thỉnh thoảng thay đổi biểu cảm, Tầm Chi Tu tay lái xe tay chống đầu, mỉm cười nhìn, cũng quấy rầy .

      hồi lâu, Hà Nhạc Nhạc mới từ trong suy tư tỉnh táo lại, “Ách, , vừa nãy mới gì sao?”

      Tần Chi Tu cười lắc đầu.

      “Ngại quá, em, phân tâm, đây là chỗ nào vậy?”

      Tần Chi Tu có trả lời, mở cửa xuống xe. Hà Nhạc Nhạc nhìn bóng dáng đơn tịch mịch của , xuống xe theo.

      Bóng đêm mông lung, bầu trời xanh đen, cây cối màu đen, đèn đường uốn lượn, sao trời điểm điểm sáng… Tại thành phố này học 4 năm, tuy rằng chưa từng đến đây, nhưng Hà Nhạc Nhạc vẫn biết, đây là nơi phong cảnh đẹp nhất thành phố. Vị trí tại của bọn họ chắc là cuối đường xe chạy, chỗ ngắm cảnh ở sườn núi.

      “Lạnh ?”

      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu.

      lạnh.” Tần Chi Tu cười cười, ôm lấy vai bước đến lan can ngay chỗ ngắm cảnh.

      Rạng sáng hai ba giờ qua thời gian đẹp nhất của bóng đêm, từ núi nhìn xuống là phong cảnh của hàng ngàn ngọn đèn đường trải dài huyền ảo. Mà những ngọn đèn này tựa như tản ra rồi lại đọng vào trong đôi mắt trong suốt của làm nhìn đến mức quên cả thở.

      Đây là đôi mắt đẹp nhất gặp qua đời này.

      “Mới trước đây, thường xuyên tới nơi này chờ cha mẹ.”

      “Ừ?” Nơi này? Cha mẹ phải nhân viên nghiên cứu khoa học sao? Nghiên cứu khoa học chỗ nào núi chứ?

      Tần Chi Tu chỉa chỉa bầu trời.

      “Bọn họ bình thường đều ở phòng thí nghiệm, chỉ có mỗi lần công tác trở về mới có thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, vì thế mỗi lần khi bọn họ công tác, mỗi ngày tan học liền đứng ở chỗ này nhìn máy bay, mỗi khi thấy máy bay bay qua đỉnh đầu, liền ảo tưởng bọn họ ở ngay chiếc máy bay đó.” khuôn mặt thuần mỹ của Tần Chi Tu mỉm cười thản nhiên, giống như nhớ đến chuyện gì đó ngọt ngào, nhìn thấy tươi cười như vậy, Hà Nhạc Nhạc lại cảm thấy ngực khó chịu, mũi lên men.

      “Cho đến ngày…”

      “Đừng nữa…” dám tưởng tượng. Nếu như có ngày cha mẹ đột nhiên rời khỏi ── , ! Ôm lấy thắt lưng của , Hà Nhạc Nhạc khẽ tựa vào trước ngực . “…” còn có em mà.

      Giờ này phút này, rất hy vọng có tư cách ra những lời này, thậm chí nguyện ý đem cha mẹ nhân từ cùng chia sẻ! muốn… bảo vệ .

      Nhưng có tư cách.

      có tư cách.

      Ôm lấy thân thể ấm áp mềm mại trước người, Tần Chi Tu tiếp tục , “Cho đến ngày, sân bay chuyển .”

      Nước mắt vừa chảy ra đột nhiên dừng lại, Hà Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Tần Chi Tu với vẻ mặt mang ý cười, dở khóc dở cười.

      “Nhìn thấy máy bay nữa mới phát có thể nhìn cái gì khác bây giờ, Tần Chi Tu nâng ngón tay chỉ về phía chân núi, trong đó có đống phòng ốc đèn đuốc sáng trưng, cùng với ngọn đèn thưa thớt xung quanh hoàn toàn ngược lại. “Đó là nhà của .”

      “…”

      “Về nhà với … được ?”

      “… ừ.”

      Nhà.

      Nhìn Tần Chi Tu phía trước, Hà Nhạc Nhạc cố lấy dũng khí cầm tay . Mặc kệ có tư cách hay , nếu bây giờ ở bên , … nên làm gì bây giờ.

      Tần Chi Tu nghiêng đầu nhìn , trở tay lấy bàn tay của bao phủ bàn tay bé của , nắm lấy bàn tay về hướng cửa phòng.

      Từ phòng khách đến thư phòng, lại đến phòng ngủ của , cuối cùng vào phòng cha mẹ của , phòng cực kỳ sạch … tựa như phòng bình thường vẫn sử dụng.

      “Con trở về.” Cầm lấy ảnh gia đình nhà ba người tủ đầu giường, Tần Chi Tu cúi đầu .

      “Sửa…”

      Từ ảnh chụp dời tầm mắt nhìn về phía , khuôn mặt nhắn xinh đẹp tuyệt trần của đầy vẻ thương tiếc đau lòng, Tần Chi Tu cúi đầu khẽ hôn lên cái trán của .

      “Ở phòng ngủ của cha mẹ dâng lên tà niệm có phải rất kỳ cục hay .”

      “Ách…”

      “Có thể chứ?”

      “Em, em rồi ── ”

      nhớ .” Mềm hôn lên môi .

      “Sửa… sau này , hối hận.”

      “…” Động tác Tần Chi Tu dừng lại, “Biết ? Bọn họ hứa hẹn ‘sau này’ với , thực được cái nào cả. A…”

      Tiếng cười cuối cùng hoàn toàn dừng lại chóp mũi , ôm lên vai , chủ động hôn lên cánh môi hồng nhuận mềm mại của .

      “Ở trong này hay là về phòng của ?” Tần Chi Tu vừa hôn lên cổ , vừa cởi quần áo mềm mại thân thể .

      “Về, về phòng ngủ của .” Hà Nhạc Nhạc thở gấp, hai tay túm lấy quần áo bên hông , theo nụ hôn của mà thân thể mẫn cảm ngày càng buộc chặt, từ bụng dâng lên khát vọng, làm cho rốt cuộc là cần , hay là muốn !

      “A…” Khi phân thân cực nóng của chọc sâu vào thân thể , lòng của cũng giống như khối ngọc phù hợp với thân thể, phong phú an tĩnh như vậy, tựa như tất cả chúng nó đều nên có bộ dáng như thế...

      “A a…” Đầu ngón tay trắng nõn lưu lại vài dấu cào xước hồng hào lưng kiện mỹ của , diễm dâm mỹ như vậy, cùng với kỹ xảo rút cắm sâu nặng bên hông của , cho đến khi đem căn phòng dùng tám năm nay chậm rãi tràn đầy hơi thở nồng đậm của nhân loại…

      Lời của tác giả:

      Có nhiều người mong chờ tình tiết báo thù phải thất vọng rồi, bởi vì Nhạc Nhạc từ đầu đến cuối đều rất mềm mại ~ nếu như muốn ‘Đấu’ ~ thực lực kém rất xa… phần thắng duy nhất của ấy chính là ── lấy nhu thắng cương.
      CandyTN, Winter, 阮美何13 others thích bài này.

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 225: Tìm lại bản thân

      Ngày 5 tháng 11, mặt trời chuyển nhiều mây.

      Làm thủ tục rời khỏi công việc thứ hai sau khi tốt nghiệp bốn tháng, Hà Nhạc Nhạc nhìn đơn xin nghỉ việc tay, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

      Ba ngày trước lúc còn ở bệnh viện gọi điện thoại xin từ chức, giám đốc lúc ấy còn làm cho lo lắng chút, nhưng sau khi trải qua chuyện lần đó với Thân Đồ Mặc, tìm thấy lý do để lưu lại nữa, thế nên hôm đó đưa đơn từ chức.

      Trừ phí huấn luyện và tiền đồng phục, tính toán tất cả tiền lương của còn khoảng hơn sáu trăm, so với ba tháng trước ‘mệt sống mệt chết’ nhưng thu được gì còn hơn rất nhiều! Vì thế mới , thu vào cao tới đâu cũng vô dụng, mấu chốt là thu vào như thế nào!

      Giống như ở sân ga nhặt được cục tiền, bởi vì chung quanh có chú cảnh sát, Hà Nhạc Nhạc liền vụng trộm vui mừng. Linh Vũ qua, nhặt được tiền lẻ nhất định phải nhanh chóng xài hết!

      “Linh Vũ, cuối tuần có công tác ?”

      “Chưa biết nữa? Sư phụ chưa , sao vậy?”

      ăn .”

      “Ha ha! Có lương rồi?”

      “Ừ! Còn có ── album mình lấy rồi.”

      “A a a a ── mau đem cho mình, mau cho mình! Bây giờ lập tức lập tức !”

      Nghe thấy giọng điệu hưng phấn của Linh Vũ, Hà Nhạc Nhạc kìm lòng được lộ ra tươi cười.

      Vừa tắt điện thoại, điện thoại của liền vang lên, dãy số xa lạ, nhưng nhìn qua có chút quen mắt.

      “Xin chào, đây là văn hoá truyền thông X, xin hỏi là Hà Nhạc Nhạc tiểu thư phải ạ?”

      Văn hoá truyền thông X chính là công ty lúc trước tuyển người lồng tiếng nhân vật hoạt hình, công việc kiêm chức của chính là hạng mục của công ty này. Công ty điện thoại chủ yếu báo cho đến ký hợp đồng, email cũng gửi tới mail của , kêu chú ý xem xét, nếu như có vấn đề gì thứ 2 tuần sau có thể đến ký hợp đồng, đồng thời tham gia đọc nội dung của phim hoạt hình luôn.

      Tin tức này đối với thể nghi ngờ là vừa lúc, vừa vặn cần công việc, cũng có thời gian.

      “Mặt khác, xin hỏi có biết Quý tiên sinh ạ?”

      Hà Nhạc Nhạc sửng sốt, “… Có biết, xảy ra chuyện gì vậy?”

      “A, vậy tốt quá. Chuyện là như vậy, số điện thoại ấy để lại vẫn gọi được, có thể chuyển lời cho Quý tiên sinh nhờ ấy nghe điện thoại được ?”

      “…Được.”

      quên mất, chủ nhật tuần trước Quý Tiết phải thi vòng hai.

      Nghĩ đến Quý Tiết, nghĩ đến cái tên thiên chi kiêu tử bá đạo làm người ta im lặng kia, tâm trạng vui vẻ của Hà Nhạc Nhạc dần dần bớt lại.

      Ngày đó sau khi bị Thân Đồ Mặc mạnh mẽ ôm , lại nhìn thấy bộ dáng cố chấp chịu buông tay ngày đó của Quý Tiết, cuộc đời này lần đầu tiên có ý nghĩ muốn trả thù mãnh liệt như vậy.

      quên mười mấy năm kiên trì của bản thân, vậy mà… quên.

      đánh mất điều thích nhất ở bản thân mình.

      Tần Chi Tu khoan dung với Đỗ Vi làm cho tỉnh táo lại, làm cho lần nữa tự hỏi về tương lai, cho dù bây giờ chưa có biện pháp gì giải quyết tình cảnh trước mắt, nhưng, biện pháp chắc chắn có, phải sao?

      Hận, chỉ làm thống khổ hơn, mà thể giúp thoát khỏi tình cảnh khốn khó này.

      Di động lại lần nữa vang lên, lại là dãy số xa lạ.

      “Hi! Còn nhớ tôi ?” Giọng nữ sang sảng vang lên.

      Hà Nhạc Nhạc sửng sốt hai giây dám xác định, “Vinh, Vinh tiểu thư?”

      Nửa giờ sau, ở quán cà phê ngoài trời.

      Nhìn Vinh Thanh Phong quyến rũ phóng khoáng, trong mắt Hà Nhạc Nhạc tràn đầy kinh ngạc, nghĩ còn có thể gặp lại đại mỹ nữ cực phẩm này.

      “Sao lại có số điện thoại của tôi?”

      “Tìm Quý Tiết xin đó. Hơn hai tháng gặp, có khỏe ?” Vinh Thanh Phong cười hỏi.

      “Ừ. Vinh tiểu thư công tác hay là nghỉ ngơi? Thanh Nhã có khỏe ?”

      “Tôi ở vài ngày , mỗi ngày Thanh Nhã đều kêu nhàm chán, muốn ăn bánh trẻo làm.”

      Nhớ tới Vinh Thanh Nhã hào phóng vui vẻ, Hà Nhạc Nhạc cũng cúi đầu nở nụ cười, nâng mắt lại phát vẻ mặt Vinh Thanh Phong thần bí nhìn .

      “Ách… Xảy ra chuyện gì vậy?”

      quên được sao?”

      “…”

      Thấy Hà Nhạc Nhạc được tự nhiên né tránh ánh mắt của , Vinh Thanh Phong mỉm cười than tiếng. Người a, lương thiện thường vui vẻ, tim phổi ngược lại ưu sầu.

      “Có cái gì cần tôi giúp đỡ ?”

      Hà Nhạc Nhạc mím môi, cuối cùng cười , “Cám ơn Vinh tiểu thư.”

      “Nếu như ngại, có thể gọi tôi là Thanh Phong.” Đứa ngốc như vậy nhiều lắm, thích.

      “… Chị Thanh Phong.”

      “A… Nếu như ngày nào đó phát bản thân thích nữ nhân nhiều hơn thích nam nhân, nhớ cho tôi biết.”

      “A?”

      có việc gì. Tuy rằng có nha đầu ngốc là cũng nghe hiểu, nhưng tôi vẫn phải ── bạn, là để dựa vào, đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh.”

      “Ừ!”

      Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Hà Nhạc Nhạc, Vinh Thanh Phong biết bản thân vốn dĩ tính thẳng. Nhưng cười khẽ lắc đầu, tuy rằng đứa này ngốc như thế, nhưng ngốc nghếch lại là chỗ đáng quý của , … làm cho người ta đau lòng, làm cho người ta thích .

      “Cuối tháng Thanh Nhã đến, lúc đó giúp tôi chăm sóc em ấy chút nha.”

      Vinh Thanh Phong, quay lại như gió. Nhìn chiếc xe thể thao xa, Hà Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy ngực ấm áp.

      Bạn, là để dựa vào.

      Đúng vậy, còn có bạn. Khi ngã xuống, còn có bạn nâng dậy, vì thế… càng phải cứng cỏi hơn, làm việc bản thân thích làm!

      “Quý Tiết, có thời gian ? Em muốn chuyện với .”

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 226: Đừng chạm vào ấy nữa

      Ngoài cửa sổ phòng ăn cơm Tây có khoảng trắng, ánh sáng mặt trời chiếu vào tây trang màu trắng người Quý Tiết, như là phủ thêm đôi cánh ánh sáng trong suốt, nhìn qua giống như thiên sứ bảo vệ hoàng tử kiêu ngạo.

      trán Hà Nhạc Nhạc khẽ hôn cái, Quý Tiết thuận thế ngồi vào bên cạnh , cánh tay dài tự nhiên đặt lên đầu vai .

      “Vinh Thanh Phong tìm em? chuyện gì vậy?” Quý Tiết vừa lật menu vừa hỏi.

      “Quý Tiết.”

      “Ừ?”

      “. . . Thực xin lỗi.”

      Nhìn sườn mặt của bên cạnh, Quý Tiết có mở miệng.

      “Em lừa .”

      “... Nếu lừa, sao lừa đến cùng .”

      “Thực xin lỗi.” Hà Nhạc Nhạc chậm rãi quay đầu đối diện với , đôi mắt tĩnh lặng. “Em thử , ra… là lợi dụng để tránh né Thân Đồ tiên sinh thôi.”

      “Đủ rồi. muốn nghe, gần đây có mấy bộ phim mới, xem ?”

      “Quý Tiết.” Hà Nhạc Nhạc cầm lấy con đao bàn cơm Tây trong lòng bàn tay trái, tay phải dùng sức.

      “Em, em điên rồi sao!” Quý Tiết bắt lấy bàn tay trái của Hà Nhạc Nhạc mở ra, lòng bàn tay lên vết thương màu đỏ, máu rỉ ra.

      Vội vàng lấy khăn quấn miệng vết thương lại, Quý Tiết nâng tay lên, kéo ra ngoài.

      “Em, điên này!” Quý Tiết vừa vừa mắng.

      ra đến ngoài tiệm, Hà Nhạc Nhạc dừng bước chân, “Quý Tiết, cảm ơn , cảm ơn bởi vì em bị thương mà sốt ruột, mà đau lòng, bởi vì em tự tổn thương mình mà tức giận.”

      “. . .”

      “A. . . ra em rất sợ đau.”

      “Vậy sao em còn cắt?”

      “Cắt vào tay đúng là rất đau, nhưng biết ? Khi bị bắt buộc nhưng có lực phản kháng còn đau hơn bây giờ gấp trăm lần.”

      Nhìn khăn tay nhanh chóng bị máu chảy phủ đỏ, Quý Tiết cắn chặt hàm răng chữ cũng .

      “Hẹn gặp lại.”

      cứ như gió mây bay xoay người trước mặt , cứ như vậy hề quan tâm rời khỏi , mà , hai chân giống như bị buộc lại thể động đậy, vì sao cổ họng giống như bị nghẹn phát ra giọng !

      Trở về! Đừng ! sửa mà, muốn sửa cái gì liền sửa! Quay lại ──

      Khi Hà Nhạc Nhạc xoay người rồi quay trở lại, nhìn thấy biểu cảm vừa khóc vừa mừng của Quý Tiết. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này có tính trẻ con như vậy, dáng vẻ yếu ớt như thế, làm cho lòng có chút khác thường, giọng điệu cũng nhu hòa rất nhiều.

      “Vừa nãy công ty văn hóa truyền thông X có gọi điện nhờ em chuyển lời cho , chắc là chuyện liên quan đến việc lồng tiếng, tí nữa em gửi số điện thoại của công ty qua cho . Bye bye.”

      Sau khi Hà Nhạc Nhạc rồi, Quý Tiết đứng hồi lâu ở cửa phòng cơm, cho đến khi điện thoại vang lên tiếng chuông tin nhắn.

      Mèo hoang hay tức giận: Số điện thoại liên hệ của công ty văn hóa truyền thông X: *********

      Văn phòng ở Mâu Tư.

      Thân Đồ Mặc vừa họp cổ đông xong đem tài liệu đưa cho Lâm Kỳ cầm, lấy tay nhận điện thoại gọi đến.

      “Cậu ở đâu?”

      “Bây giờ chuẩn bị về.”

      “Thân Đồ… mình muốn trao đổi.”

      “. . .”

      Quý Tiết hít sâu hơi, chậm rãi , “Còn nữa, cần gặp ấy, trừ khi… ấy đồng ý.”

      Ngày 11 tháng 11, ngày hội biết bắt đầu từ đâu dần dần lan truyền rộng rãi ---- ngày lễ độc thân (trong tiếng Trung ngày này còn có tên gọi là ‘quang côn’ mà từ này có nghĩa là lễ độc thân). Ban đầu ngày này chỉ người hi hi ha ha cười mình liền trôi qua, nhưng mấy năm gần đây lại biến thành ngày lễ. Các thương hiệu lớn, các cửa hàng đều làm hoạt động để đẩy mạnh tiêu thụ, việc quảng cáo tiếp thị gần các trường đại học rất sôi nổi do ngày hội này bắt đầu từ các trường đại học.

      “Khuyến mãi lớn nhất thế kỷ, thời trang nam nữ trẻ em, cướp được chính là của mình! Mau tận dụng thời cơ, còn cơ hội đâu a!” Ngay trước cửa hàng, có vài người tiếp thị cầm loa vui mừng nhảy múa, nhìn thấy cha mẹ dẫn con nít theo chơi đùa, đến cửa hàng thời trang trẻ em, rất nhiều trẻ tuổi còn lôi kéo mấy con thú bông mặc trang phục hóa trang chụp ảnh chung, tiếng hoan hô cười tràn ngập khắp ngã tư đường.

      “Gấu vui vẻ! Ha ha! Dễ thương quá!”

      “Mẹ, Gấu Brown là nam hay nữ vậy?”

      Mặc trang phục thú bông gấu Brown, Hà Nhạc Nhạc cực kỳ thành thạo làm động tác đáng , thỉnh thoảng gây ra trận tiếng cười. Đây là công việc làm thêm vui vẻ nhất của ── phát từ khi mặc trang phục thú này, cho dù mọi người nhìn chứng sợ hãi cũng phát tác!

      Từng ánh mắt nhìn về phía đều chứa ý cười, mỗi nụ cười đều xinh đẹp đáng , công việc làm thêm ngày như vậy, làm cho vui vẻ lâu.

      Nhưng, hôm nay có chút giống với mọi lần.

      Hà Nhạc Nhạc cầm cái thìa ── đương nhiên, bắt trúng, động tác ngây ngô ngu ngốc làm cho đám già trẻ cười to vui vẻ.

      Vẫn cảm thấy hôm nay có gì đó lạ lạ.

      Cửa hàng bánh ngọt lầu 3 trung tâm thương mại.

      “Ngại quá, gì ơi, nơi này cho hút thuốc.” Người bán hàng khách khí khuyên nhủ.

      Quý Tiết để điếu thuốc bên miệng, tay phải vẫn ngừng bật tắt chiếc bật lửa, phát ra thanh kim loại ma sát va chạm nhau.

      Ánh mắt của xuyên qua cửa kính, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của đáng thoải mái kia.

      biết qua bao lâu, trong đám người có đứa trẻ khóc rống lên, hình như là vừa lạc cha mẹ, khí lập tức chùng xuống, vài cha mẹ khác đứng lại vây quanh đứa .

      Lúc này, mèo hoang của qua, tắt cái loa phát thông tin quảng cáo.

      “gong sa ma ni ga, han ji ba yi so, a ba gong, ou ma gong,ai gi gong . a ba gong mu. . .” Mọi người đột nhiên nghe thấy điệu nhạc thiếu nhi hàn quốc từ loa truyền ra, giọng hát êm tai dễ nghe cùng với động tác vũ đạo đáng buồn cười nhất thời làm cho tiếng khóc của trẻ em dừng lại, bọn cũng lôi kéo cha mẹ nhảy theo động tác của gấu Brown đáng .

      Quý Tiết cùng với giám đốc trung tâm thương mại tươi cười, chờ khi đứa bé lạc đường được nhân viên mang , Hà Nhạc Nhạc lập tức bật lại đoạn ghi thông tin quảng cáo, còn nhanh chóng làm động tác nhiệt huyết, làm cho nhóm khách hàng phản ứng kịp bật cười.

      Thiếu chút nữa quên, mèo hoang của luôn luôn làm việc hết mình…

      “Xin chào, là Tăng tiểu thư sao? Tôi là Quý Tiết. Liên quan đến đề nghị ngày hôm qua, tôi cực kỳ cảm ơn, rất vinh hạnh được tham gia lần chế tác này.”

      thi vòng hai, lồng tiếng cho nam 2 tự nhiên tới phiên , nhưng chỉ đạo lồng tiếng bộ phim × đặc Nhật Bản rất thưởng thức phong cách sắc hài hòa của , đề nghị lồng tiếng cho nhân vật nam 4.

      tính thử xem sao.

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 227: Bình xịt phòng sói (bình xịt phòng ngừa nguy hiểm của con á)

      “Làm sao đây? Nhạc Nhạc, làm sao đây a!” Nhậm Linh Vũ vừa xem album vừa hô to.

      Hà Nhạc Nhạc cười lắc đầu, tiếp tục ăn trái cây.

      “Xong rồi, mình lại muốn thêm lần nữa rồi!” Biểu cảm háo sắc nhìn Tần Chi Tu tinh thuần hoàn mỹ như bảo thạch cực phẩm trong album, Nhậm Linh Vũ chậm rãi cắn môi đỏ mọng.

      “Khụ khụ!” Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng ho khan hai tiếng nhắc nhở Nhậm Linh Vũ chú ý hình tượng.

      “Hì hì! Tiết lộ chút , lúc ấy hai người… Ừ? Rốt cuộc có ấy ấy hay ?” Nhậm Linh Vũ nháy nháy mắt, vẻ mặt đáng khinh nhìn album, rồi lia mắt qua nhìn Hà Nhạc Nhạc.

      Hà Nhạc Nhạc liền nhanh chóng dời tầm mắt, “Được rồi!”

      “Hì hì! Nếu như cậu với Tần Chi Tu là cặp tốt rồi, mình tình thích Đỗ Vi nổi.”

      “... Nhưng mà, dù cậu thích Đỗ Vi, lúc Tần Chi Tu có người làm bạn, lúc khát vọng tình thân nhất, ấy làm người nhà của .” Hà Nhạc Nhạc lẳng lặng . Lúc trước khi đến nhà Tần Chi Tu, nhìn thấy album ảnh từ hồi của , dáng vẻ đơn, đến trăm tấm ảnh gần 70 tấm có Đỗ Vi, hơn rất nhiều so với ảnh chụp chung của Tần Chi Tu với cha mẹ. Ảnh chụp này làm cho hiểu được, mặc kệ Đỗ Vi làm gì với Tần Chi Tu, hoặc sắp làm cái gì, trừ bản thân Tần Chi Tu, những người khác… nhất định có tư cách chỉ trích.

      Nhậm Linh Vũ bĩu môi, từ chối cho ý kiến, tiếp tục lật album ảnh xem.

      Hà Nhạc Nhạc thảnh thơi ăn hoa quả, tính chờ Linh Vũ xem xong album rồi dạo phố hay chơi điện tử gì đó, nhưng mà… cảm giác kỳ quái đột nhiên đến, Hà Nhạc Nhạc nhìn xung quanh chút. Hai ngày nay vẫn cảm thấy thoải mái, giống như bị người nào đó bí mật theo dõi.

      “Linh Vũ, chúng ta thôi.”

      Hai người mới vừa ra khỏi cửa hàng, Hà Nhạc Nhạc liền cảm thấy hít thở thông, cảm giác quen thuộc làm cho cảnh giác thêm mấy lần, khi phát nam nhân mặc áo khoác mang kính đen còn có tay cầm dao giấu trong ngực áo đến gần bọn họ, theo bản năng túm lấy Linh Vũ kéo ấy lại gần mình hơn.

      là Nhậm Linh Vũ?” Nam nhân mang kính đen hỏi.

      “Đúng vậy, là ai?”

      “Linh Vũ!” Nam nhân mang kính đen vừa đến gần Hà Nhạc Nhạc nghe thấy mùi hương gay mũi, lại thấy nam nhân mang kính đen chuẩn bị lấy chai thủy tinh từ trong áo ra, Hà Nhạc Nhạc vội vàng kéo Nhậm Linh Vũ.

      Nam nhân mang kính đen vừa thấy hai người tránh được công kích, ném cái chai , muốn tới bắt Nhậm Linh Vũ. Nhậm Linh Vũ lấy túi xách đánh lên cằm của nam nhân đeo kính, liền kêu thảm tiếng, liên tục lùi về sau, hai người nhanh chân chạy , chạy chưa được vài bước, trước mặt bọn họ xuất vài nam nhân khả nghi vẻ mặt tốt đuổi theo, mắt thấy gần đuổi kịp ──

      Hà Nhạc Nhạc đột nhiên ngừng bước chân, đứng trở lại nhìn chằm chằm mấy người đuổi theo.

      “Nhạc Nhạc!” Nhậm Linh Vũ sốt ruột hô to.

      Ngay lúc Nhậm Linh Vũ hô to, Hà Nhạc Nhạc nâng cánh tay phải quơ về phía mấy người đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên!

      Văn phòng luật sư Bình Minh.

      Sau khi nhận được điện thoại của Nhậm Linh Vũ, Lê Dĩ Quyền lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới văn phòng. Nhìn Hà Nhạc Nhạc ngồi sô pha trong phòng nghỉ, cánh tay trái phải đều quấn băng gạc, Lê Dĩ Quyền chỉ cảm thấy trái tim run rẩy.

      “Có chuyện gì vậy?”

      “Sư phụ, chắc chắn là nông sản Hoành X mướn người đó! Mấy hôm trước sau khi lên toà bọn họ ầm ĩ muốn trả thù chúng ta!” Luật sư vốn dĩ chính là ngành nghề nguy hiểm, Nhậm Linh Vũ sớm biết, nhưng thấy liên luỵ đến Hà Nhạc Nhạc, hận thể ăn tươi nuốt sống đám khốn khiếp kia!” Bọn họ vậy mà lại dám hắt axit! Còn muốn bắt lấy chúng ta, may mắn Hà Nhạc Nhạc có mang theo bình xịt phòng sói! Nếu . . .”

      tại cảm thấy thế nào?” Ngồi ở bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, khuôn mặt tuấn của Lê Dĩ Quyền dịu dàng thân thiết.

      Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn băng gạc tay trái của mình, nâng mắt bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của , “May là chỉ bắn tung toé vài giọt thôi, lúc ấy cũng cảm thấy đau lắm.”

      Báo cảnh sát xong, Lê Dĩ Quyền muốn đưa bọn họ về nhà, Hà Nhạc Nhạc từ chối, biết nếu từ chối Linh Vũ thấy buồn.

      Đưa Linh Vũ về nhà rồi, Hà Nhạc Nhạc vẫn ngồi ở phía sau.

      Lê Dĩ Quyền nắm tay mở cửa xe do dự chút, buông tay ra mở cửa chui vào chỗ ngồi phía sau.

      Kinh ngạc nhìn Lê Dĩ Quyền, Hà Nhạc Nhạc có chút hoảng hốt.

      “Từ trong núi mang đến, hoa cỏ hoa lan , trong ánh nắng trong veo, hy vọng hoa sớm nở….” (lời bài hát nha…)

      “. . .” hát bài 《 hoa lan cỏ 》, giọng hát mềm , vừa đúng nhịp điệu, đem bài hát tươi mát giống như thư tình làm người ta tim đập vội vàng.

      “Album này gọi là 《 hy vọng 》. thể cho biết, vì sao em… trốn hả?”

      Hy vọng, hy vọng. chỉ biết bài hát này tên là 《 hoa lan cỏ 》 nhưng biết album của nó tên là 《 hy vọng 》. “Em có trốn tránh , em chỉ cảm thấy chúng ta có lý do đặc biệt gì cần phải gặp mặt.”

      “. . . Nông sản Hoành X có bối cảnh là xã hội đen, hơn nữa có thù tất báo, lần này vô tình em bị cuốn vào, trước khi việc được giải quyết em an toàn. Vì thế, trong khoảng thời gian này nếu như em muốn ra ngoài, nhất định phải có người cùng.”

      Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, “Em biết rồi, cảm ơn nhắc nhở.”

      Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn cố ý xa cách của , Lê Dĩ Quyền nhìn hồi lâu mới quay trở lại ghế lái, đưa về nhà.

      Dọc theo đường , đều có tiếng hát của làm bạn, nhưng lần này bên cạnh nữa.

      Ngày hôm sau, thứ Hai, ngày công ty truyền thông X mời đến làm việc.

      Mang theo đồ dùng phòng sói, Hà Nhạc Nhạc hít sâu hơi mở cửa phòng ra, đồng thời đóng cửa phòng lại, phía sau truyền đến tiếng mở cửa.

      Hà Nhạc Nhạc chần chờ cái mới chớp mắt, quay đầu nhìn.

      Quý Tiết giật giật môi, cuối cùng nghẹn ra được chữ ── “Chào.” ra sáng sớm chờ ở đây, chờ cửa phòng của mở ra!

      “. . .” sao vậy, còn ở tại đây ‘Sớm’ chứ.

      Quý Tiết ra dáng mời Hà Nhạc Nhạc xuống lầu trước, Hà Nhạc Nhạc cũng khiêm nhượng xuống.

      “Cái kia ──” theo phía sau Hà Nhạc Nhạc, Quý Tiết ấp a ấp úng hồi lâu.

      Hà Nhạc Nhạc liếc nhìn bộ dáng như con chó bị vứt bỏ của , cả người đều được tự nhiên, dưới chân nhanh hơn, nhưng mà thân ảnh thon dài dựa lưng vào tường ở dưới lầu làm cho đột nhiên dừng lại.

      Quý Tiết theo phía sau phản ứng kịp đụng phải Hà Nhạc Nhạc, làm sợ tới mức vội vàng ôm lấy thắt lưng xoay người để bản thân thụt lùi ngã xuống cầu thang, nhưng đau đớn đoán trước lại xảy ra, bờ vai của cùng với phần eo bị người khác đỡ lại, Quý Tiết vừa nâng đầu nhìn ──

      Lê Dĩ Quyền?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :