1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 218: Như người uống nước

      Vẫn mê man cho đến gần tối, Hà Nhạc Nhạc mới tỉnh lại trong phòng u ám, rèm cửa ở đầu giường mơ màng bay, phòng ngủ rộng rãi lạnh như băng, khí lạnh lẽo.

      Phòng được dọn qua, TV cũng tắt , dưới cái đèn ở đầu giường là bộ quần áo chỉnh tề.

      Người đáng giận cũng có chỗ đáng kính.

      Sau khi thỏa mãn cầu của , Thân Đồ Mặc tuyệt đối được xưng là ông chủ tốt.

      Rửa mặt chải đầu đơn giản chút, sấy tóc, Hà Nhạc Nhạc kéo thân thể kiệt sức gọi điện lên trung tâm. Quản lý tan làm, Hà Nhạc Nhạc gọi điện qua, vừa mở miệng quản lý tổng giám đốc phân phó, nếu như cần lúc nào cũng có thể xin phép, tiền lương vẫn được tính.

      A… lời đồn đãi có ‘bối cảnh’ rốt cuộc có thể thành rồi.

      Đeo balo lên, thuận tay lấy điện thoại ra nhìn nhìn, di động có 4 cuộc gọi nhỡ, cuộc là Lê Dĩ Quyền, là Tần Chi Tu, còn có dãy số xa lạ gọi 2 lần.

      tiếng động lướt qua đám nhân viên, Hà Nhạc Nhạc cầm điện thoại vào thang máy gọi lại. Dãy số xa lạ người nhận, Hà Nhạc Nhạc nhìn thời gian, gọi cho Tần Chi Tu.

      Đường dây bận.

      Lúc nãy hình như nghe thấy TV đưa tin về và Đỗ Vi? Hà Nhạc Nhạc vừa nghĩ vừa gọi lại cho Lê Dĩ Quyền, cuối cùng cũng gọi được.

      “Ngại quá, di động làm để chế độ yên lặng nên quên xem. Có việc gì ạ?”

      “Bây giờ mới tan làm sao? Có cần tài xế hay ?”

      “…” Đứng gần lan can, nhìn đường phố bên ngoài mặt kính, Hà Nhạc Nhạc yên lặng hồi lâu.

      “Vui vẻ?”

      “L, thích em sao?”

      “…” Lần này, đến lượt đối phương yên lặng.

      “Hay là chỉ đơn thuần thích nghe em hát thôi?”

      “Nếu như … Đều thích sao?”

      L , thích . ra Linh Vũ , ra trừ thân thể, bản thân cũng có nam nhân thích .

      “Cảm ơn , L. Nhưng…”

      sao, biết em có bạn trai. Yên tâm ── ”

      , L, em muốn là, em xứng với , bên cạnh lựa chọn tốt hơn… đừng bỏ lỡ.”

      Tắt điện thoại, Hà Nhạc Nhạc lẳng lặng nhìn cảnh đêm, sắc mặt như nước.

      Cảnh đêm như vậy, có mưa phùn nữa càng đẹp hơn.

      Có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng của , đường về nhà, hạt mưa phùn vụn rơi, cuối cùng mưa dần to lên, xối mạnh lên cửa kính xe, tất cả cảnh vật vặn vẹo bên ngoài cửa sổ, làm tầm mất của mơ hồ.

      ít hành khách xe thầm oán thán cơn mưa bất thình lình này, Hà Nhạc Nhạc nhìn chiếc ô hàng năm đều mang theo trong balo, nhàng tựa đầu vào cửa kính xe ngừng run động.

      Việc bản thân mong chờ có thể là điều khiến người khác chán ghét, việc bản thân chán ghét lại có thể khiến người khác hâm mộ.

      … Linh Vũ, nếu như là cậu, cậu làm thế nào?

      Tưởng tượng đến dáng vẻ của Linh Vũ, khỏi cười khẽ chút, chỉ sợ Linh Vũ lấy dao thiến hết cả đám bọn họ rồi sau đó tự thú.

      Cúi đầu nhìn tay của mình ── , tuyệt đối muốn tổn thương đến thân thể của bọn họ, muốn làm cho bọn họ hối hận. Hối hận vì bọn họ ích kỷ, hối hận vì bọn họ tùy ý giẫm lên tôn nghiêm của người khác!

      Miễn cưỡng vào cửa, cùng với ngọn đèn ra trước mặt , còn có Lê Dĩ Quyền mặc bộ quần áo màu lam đứng chờ .

      “L?”

      “Em… sao chứ?”

      “Em?” Hà Nhạc Nhạc cười cười, “Em sao a! Em có chuyện gì chứ.”

      Hà Nhạc Nhạc nghiêng người gấp dù lại, tránh né ánh mắt thân thiết của .

      Dừng ở bên mặt của , Lê Dĩ Quyền thể nào tươi cười giống như được. “Vậy em hát câu cho nghe , cái gì cũng được.”

      “Bây giờ hả? Để lần sau , em… em hơi mệt, lên lầu trước. Trong nhà rất bừa bộn, nên mời lên ngồi chơi được rồi.” Nghiêng người lướt qua , Hà Nhạc Nhạc bước lên lầu.

      “… Vui Vẻ.” Lê Dĩ Quyền phen giữ chặt cánh tay , chân mày chứa ưu sầu làm cho luôn rất lý trí cũng có chút hỗn loạn, biết nên, nhưng rất muốn ôm vào lòng, an ủi , cũng an ủi trái tim đau đớn của .

      Quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn nho nhã của , đôi mắt phượng tràn đầy lo lắng ── có tài đức gì cơ chứ.

      Lộ ra tươi cười thoải mái, Hà Nhạc Nhạc nhàng mở miệng, “Từ trong núi mang đến, hoa cỏ hoa lan , trong ánh nắng trong veo, hy vọng hoa sớm nở… Còn muốn hát nữa ?”

      Lê Dĩ Quyền nhìn khuôn mặt nhắn của chớp mắt, chậm rãi buông tay, “Thời tiết lạnh, nghỉ ngơi sớm chút.”

      “Ừ! Ngủ ngon!”

      “Ngủ ngon.”

      “Từ trong núi mang đến, hoa cỏ hoa lan , trong ánh nắng trong veo, hy vọng hoa sớm nở.” Hà Nhạc Nhạc vừa hát, vừa nhàng bước lên lầu, “ ngày ba lần, nhìn xem… hoa như thế nào, hoa lan vẫn như cũ, chưa từng… nở lần.”

      Tươi cười vẫn tồn tại mặt, nhưng tay cầm chìa khóa lại run rẩy làm sao mở cửa được.

      L… L, nếu như xuất sớm chút, xuất sớm mấy tháng, có thể tất cả… đều giống như bây giờ…

      “Nếu như chúng ta gặp mặt sớm chút, có phải em cho phép em khóc ở trong lòng hay ?” Lê Dĩ Quyền đứng ở phía sau Hà Nhạc Nhạc giọng , mặt là vẻ hối hận và thống khổ.

      có cơ hội, chỉ cần nguyện ý, trong 3 năm lúc nào cũng có thể xuất trước mặt , làm cho chấp nhận , thích , . cũng có thể danh chính ngôn thuận ôm vào lòng khi khóc, mà phải thể làm gì đứng ở phía sau nhìn dáng vẻ gầy yếu đau khổ run rẩy!

      Nhưng có. muốn đừng bỏ lỡ, nhưng bỏ qua 3 năm rồi, bây giờ nên làm gì đây?

      “A…” Hà Nhạc Nhạc tươi cười sáng lạn xoay người, “Cái đó cũng nhất định, ra, phải món ăn hợp khẩu vị của em. A ── ”

      Nhìn thấy che giấu, ràng là rất yếu ớt lúc nào cũng có thể ngã xuống lại phải mạnh mẽ tươi cười, Lê Dĩ Quyền chỉ cảm thấy lý trí biến mất, trước khi kịp suy nghĩ, bước nhanh tới ôm lấy eo , cúi đầu hôn mạnh hồi lâu.

      Khi lý trí trở về, vẫn như cũ rời khỏi cánh môi mềm mại ấm áp của , ngược lại hôn càng mềm hơn nữa.

      Từ lúc đầu kháng cự cho đến khi thừa nhận, ôm lấy thân thể ấm áp kiên cố của , Hà Nhạc Nhạc thể kiềm chế được áy náy trong lòng.

      Thực xin lỗi, Linh Vũ, thực xin lỗi, chỉ lúc này thôi, chỉ lúc này thôi, để cho mình trộm thêm chút năng lượng.

      biết qua bao lâu, Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng tìm về được sức lực đẩy Lê Dĩ Quyền ra, “Chúng ta… Vẫn nên đừng gặp lại nữa.”

      Hốt hoảng mở cửa vào nhà, Hà Nhạc Nhạc tựa vào cửa phòng cười khổ.

      Thực xin lỗi, là xin buông tay , bây giờ lại…

      Vì thế mới , người giống như , gặp những chuyện như vậy cũng xứng đáng!

      “.... tiếng chuông điện thoại vang lên…” là Tần Chi Tu gọi đến.

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 219: Chết cũng nguyện ý

      Do dự lát, Hà Nhạc Nhạc nghe điện thoại, “Alo?”

      “Nhạc Nhạc…” Sợ hãi gọi tiếng. “Thực xin lỗi, nên giúp em.”

      “… cần.”

      “Nhạc Nhạc! phải cố ý, nghĩ đến bọn họ, , nghĩ em… … Thực xin lỗi…”

      cần giải thích, em biết. Em có giận .” giống với bọn họ, có lý do để trách .

      ?” Giọng vui mừng thể tin được.

      Trong lòng chảy qua chút ấm áp, Hà Nhạc Nhạc lấy balo lưng xuống mang đến cửa sau, “Ừ.”

      “Meo meo…” Đậu Đỏ thấy vậy ngồi thẳng lên.

      “Nhạc Nhạc, gần đây đám paparazzi theo sát quá, về nhà trọ trước, vài ngày sau lại trở về. Có muốn ăn cái gì hay ? Mấy ngày này kêu dì Vương dạy .”

      “Cái gì cũng được, xuống bếp cẩn thận chút, đừng làm nước sôi bắn tung toé, coi chừng bỏng.” Ôm lấy Đậu đỏ, Hà Nhạc Nhạc ngồi vào giường.

      “… Ừ. Đúng rồi, em…”

      “Xảy ra chuyện gì vậy? Ấp a ấp úng?”

      “Em với Quý Tiết…”

      “…” Khẽ vuốt thân thể mềm mại xương của Đậu đỏ, Hà Nhạc Nhạc bình tĩnh, “Sửa, từ giờ trở , bất kể em cùng với những người khác xảy ra cái gì, cũng cần để ý.”

      “Nhạc Nhạc?”

      “Mặc kệ là Quý Tiết hay là những người khác, chỉ cần em xin giúp đỡ, cũng đừng để ý, đồng ý với em được ?”

      “…Được.”

      “Còn có chuyện gì nữa sao?”

      “Hai ngày này, em có nhìn thấy Quý Tiết ?”

      Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, “ có, xảy ra chuyện gì?”

      nghe điện thoại, cũng tìm thấy người, nếu như em nhìn thấy kêu về nhà trọ nha.”

      Tìm thấy Quý Tiết? Hà Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn mưa to ngoài cửa sổ, trong lòng có chút khó chịu.

      Luộc trứng nấu cơm, ăn tạm chút, Hà Nhạc Nhạc tắm rửa sạch thay áo lên giường nằm ngủ. Thân thể trầm tĩnh lại, khắp tứ chi toàn thân càng đau nhức thêm, chỉ có thể nhắm mắt lại, tự thôi miên chính mình, ngủ rồi đau mỏi…

      Nhắm mắt lại trong chốc lát, lại cau mày mở mắt ra, hình như xuất ảo giác… nghe thấy chính tiếng hát của mình!

      Đứng dậy bật đèn, lại nghe hồi, vẫn là bài hát lặp lại!

      phải, phải ảo giác!

      Hà Nhạc Nhạc nhanh mở cửa ra, đứng ở đối diện cửa tiếp tục nghe, phải! Giọng hát phải từ cửa đối diện truyền ra, mà là từ ── Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức hướng lên nhìn lan can.

      “Quý Tiết? điên rồi hả!”

      Trong mưa to, Quý Tiết dựa vào lan can ngồi mặt đất, cả người ướt đẫm, nhìn qua chật vật vô cùng, vậy mà còn có tâm tình dùng ví tiền chống lên thành chỗ đụt mưa để di động phía dưới bật nhạc!

      Nghe thấy tiếng Hà Nhạc Nhạc gọi, Quý Tiết nâng mặt lên, nhìn nở nụ cười phong lưu khoáng đãng. Ngọn đèn mờ nhạt xuyên qua màn mưa chiếu lên nụ cười của , nhìn thấy vậy trong lòng Hà Nhạc Nhạc đắng chát.

      ở đó bao lâu rồi? Rốt cuộc muốn làm cái gì chứ?

      Quý Tiết nâng tay lên, cười , “ có sức nữa rồi, lại kéo lên .”

      Hà Nhạc Nhạc nhìn mưa to, lại nhìn dáng vẻ của , than tiếng chạy vọt qua. Dùng lực lôi kéo tay , lại dùng lực mạnh hơn túm kéo vào trong lòng mình.

      ── ”

      Ôm chặt lấy trong lòng, Quý Tiết cười phóng đãng kiềm chế được nhưng lời lại lộ ra đau thương vô cùng.

      “Thử làm tình trong mưa chưa?”

      câu, làm cho Hà Nhạc Nhạc nhíu mày. Thời gian giống như quay lại lúc trước khi lần đầu tiên gặp , khi đó cũng hỏi vấn đề này.

      “Chưa.”

      “A… Thực trùng hợp, cũng chưa.” Quý Tiết hôn lên môi , hai tay thon dài linh hoạt đùa nghịch thân thể .

      Hà Nhạc Nhạc có phản kháng, để mặc tách hai chân ra, để ngồi người , mặc vén quần lót lên dùng tay khiêu khích chỗ bí mật dưới chân, mặc … cởi bỏ quần của , đem đặt lên côn thịt dâng trào của .

      “Mặc kệ xứng hay xứng, cũng để em tránh né , từ hôm nay trở , lúc nào trời mưa cũng ôm em, giống như vậy ── ”

      “Ừ a…” Vòng eo bị kiềm chế bắt buộc nhận lấy côn thịt của từ xuống, nam căn thô to gắt gao đâm vào tiểu huyệt, dưới trời mưa lạnh như băng tiểu huyệt càng co rút nhanh hơn.

      “Hà Nhạc Nhạc... ” bị khoái cảm mãnh liệt bao vây, Quý Tiết khàn giọng , “Nếu như thể , vậy em cứ hận .”

      “A…” Hà Nhạc Nhạc vòng tay ở cổ , tựa đầu vào vai , “…”

      “… phải do quyết định!”

      “A a… , tôi, tôi hận… Tôi hận… ừ a… Tôi, tôi , thử, thử, …”

      Động tác xoay mình ngừng lại, Quý Tiết bắt lấy hai tay của quàng vai , kéo lại, gần như dại ra nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của .

      “Em, em vừa mới, vừa mới cài gì vậy? Em lặp lại lần nữa ?”

      hề ngụy trang phong lưu nữa, mặt nạ kiềm chế được tán loạn, đợi ở ban công hai ngày ba đêm, nằm mơ cũng nghĩ tới điều này!

      Xoa khuôn mặt như muốn khóc của , Hà Nhạc Nhạc cười bất đắc dĩ, “Nếu như thể buông tay, tôi có thể… thử .”

      Nhưng ‘’ mà có thể cho , có phải dáng vẻ muốn hay , điều đó biết được.

      “Ha ha… Ha ha ha ha…” Hôn sâu lên môi , Quý Tiết vừa vừa ôm lấy thắt lưng vào phòng, “Mặc kệ em có gạt hay , chỉ vì câu vừa nãy em , em kêu chết em cũng cam tâm tình nguyện.”

      “Ừ… Em, em cần phải chết…” muốn cùng nhau xuống địa ngục, địa ngục nhân gian.

      “A… ngốc, còn chưa ôm em đủ, làm sao chết được chứ.

      “A a…”

      em.”

      “A…”

      “So với những gì nghĩ, còn nhiều hơn.”

      Động tác ngừng, rốt cuộc cả hai đều sốt… cao.

      Ngày hôm sau, bệnh viện Tông thị.

      Tông Kiên Định: “Hai người các cậu… có vẻ rất có nhã hứng a!!!”

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 220: Xen vào việc của người khác

      “Ai, tôi cậu, cậu có việc gì lăn , chỗ này của tôi là bệnh viện, phải khách sạn, bệnh đừng ở lại đây.” Tông Kiên Định với đầu tóc ngắn quăn tức giận .

      Giường bệnh của mình nằm, Quý Tiết chết sống liếc nhìn Hà Nhạc Nhạc bên cạnh, “Được, sau này cậu sửa chỗ này thành khách sạn luôn , với lại, ai mình bệnh?”

      Quý Tiết quay đầu cười phong lưu phóng khoáng với Hà Nhạc Nhạc, “Mình bị bệnh có thuốc trị.”

      “A? Bệnh gì mà có thuốc trị?” Tông Kiên Định rất phối hợp hỏi vẻ xem thường.

      Nắm bàn tay bé của Hà Nhạc Nhạc đặt lên ngực của mình, Quý Tiết tiếp tục dùng giọng điệu ôn nhu buồn nôn , “Bệnh này tên là ── bệnh tương tư.”

      Tông Kiên Định mặt chút thay đổi cầm lấy ly nước, lấy tay chấm chấm vào bắn về phía Quý Tiết ──

      “Này!” Quý Tiết la lên, trừ tà hả!

      “Hà tiểu thư, tôi vì thân thể của mà suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn này, tốt nhất nên cách xa tên mặt người dạ thú này ra chút. Hơn nữa, đề nghị rèn luyện tăng cường thể lực. Tuy rằng dáng vẻ rất đáng , tính tình lại tốt, nhưng tôi muốn thường xuyên thấy ở trong này.” Tông Kiên Định lễ phép cười với Hà Nhạc Nhạc.

      Hà Nhạc Nhạc gật gật đầu, “Cảm ơn , bác sĩ Tông.”

      “Đừng nghe , là hâm mộ ghen tị với lại hận đó.” Quý Tiết liếc mắt nhìn Tông Kiên Định với đầu tóc ngắn, cười nhạo . “ kia của ── ”

      “Cậu dám ấy câu, cậu có tin mình làm cho cậu nửa đời sau chỉ có thể nhìn đũng quần mà khóc hay ?”

      “Khụ khụ…” Quý Tiết vội vàng nuốt trở lại nửa câu sau.

      Hà Nhạc Nhạc chưa bao giờ biết giữa nam nhân cũng đấu võ mồm như vậy, lẳng lặng nhìn hai người mỉm cười, mệt mỏi dần đánh úp lại.

      Tông Kiên Định thấy thế, điều chỉnh tốc độ truyền nước, liếc mắt nhìn Quý Tiết cái, ra ngoài.

      “Ngủ , nhìn em.” Nằm xuống ôm lấy , giọng Quý Tiết dịu dàng như nước.

      “Ừ.” Nhắm mắt lại rúc vào bên cạnh người , hơi thở dần dần đều đều.

      “... Vì sao, tâm ý lại thay đổi?”

      “…”

      xảy ra chuyện gì sao?”

      “Quá mệt mỏi.” Hà Nhạc Nhạc mở hai mắt ra, đôi mắt trong suốt giống như ly trà xanh mát mẻ, “Em sợ .”

      Vòng tay ôm lấy thắt lưng , “Nếu đuổi , trừ việc theo em còn có thể làm gì nữa đây?”

      nhàng hôn lên trán , Quý Tiết ôm lấy như trân bảo quý hiếm, “ nghĩ như vậy đâu, xin lỗi.”

      Hà Nhạc Nhạc thản nhiên cười cười.

      nghĩ… Nhưng mà nghĩ.

      đủ thông minh, nghĩ ra được biện pháp khác…

      Sáng sớm tỉnh lại, Hà Nhạc Nhạc cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, định xuống giường xin xuất viện, y tá lại Tông Kiên Định sắp xếp cho kiểm tra thân thể tổng quát, sau đó là vòng các món ăn để điều dưỡng, có tiền, có thời gian nên khéo léo từ chối, kiên trì muốn xuất viện.

      Nếu nữa, làm muộn.

      “Hà tiểu thư, Tông viện trưởng rồi, chúng tôi thể cho xuất viện được.”

      “Vậy làm phiền chị dẫn tôi tìm bác sĩ Tông ──” Hà Nhạc Nhạc còn chưa xong, mang mười phần sức sống đột nhiên tức giận vào.

      “Y tá, Tông Kiên Định chết ở đâu rồi?”

      “Ách… Phó, Phó tiểu thư.” Hai y tá hai mặt nhìn nhau dám trả lời.

      Hà Nhạc Nhạc nhìn lại, người chuyện chính là xinh đẹp tóc xoăn dài lần trước ở bệnh viện cắt lung tung đầu tóc của Tông Kiên Định!

      Lần này này vẫn trang điểm màu khói đậm, vừa nhìn qua mang vẻ kiêu ngạo với phản nghịch.

      “Hà Nhạc Nhạc? cũng tìm Tông Kiên Định hả? Vậy tới văn phòng của trước , phiền hai người tìm được Tông Kiên Định kêu nhanh chóng tìm tôi.” với Hà Nhạc Nhạc xong lại quay qua với hai y tá.

      biết vì sao, Hà Nhạc Nhạc cảm thấy này rất thú vị, nhìn biểu cảm biết làm sao của hai y tá, cúi đầu thản nhiên cười cười, theo phía sau kia đến văn phòng của Tông Kiên Định.

      kia vừa vào văn phòng của Tông Kiên Định liền đặt mông ngồi lên ghế xoay làm việc của , đùi thon dài dưới trực tiếp gác lên bàn làm việc.

      “Ngồi .” Đôi mi thanh tú của giương lên.

      biết tôi hả?” Hà Nhạc Nhạc cười .

      chỉ chỉ hai mắt của mình, “Người tôi thấy với lại biết tên quên, hơn nữa… còn có tên Tông Kiên Định bà tám ở công sở kia, tôi muốn biết cũng khó, có số việc tôi còn ràng hơn so với .”

      Nghe thấy như thế, Hà Nhạc Nhạc chậm rãi ngồi xuống.

      biết ấy việc gì, nhưng thái độ và giọng điệu của ấy… làm cho có chút khẩn trương.

      ấy cầm chiếc bút chuyển qua chuyển lại vô cùng linh hoạt giữa các ngón tay, ánh mắt nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc… vô cùng bình thản.

      tính làm thế nào?” Qua hồi lâu, đột nhiên hỏi.

      “Ừ?” Hà Nhạc Nhạc .

      chắc là… còn chưa thích bọn đàn ông kia đúng ?”

      “A?”

      Thân thể trượt xuống, nằm ngửa vào ghế dựa, ngậm hờ cây bút ở ngoài miệng, “ hiểu nổi bọn đàn ông kia nghĩ gì, nhiều nữ nhân như vậy theo, có việc gì cứ thích đuổi theo.”

      Hà Nhạc Nhạc chuyển dời thân thể.

      “Tôi thèm để ý, kệ bọn họ, còn sao?”

      “Tôi…” Hà Nhạc Nhạc có chút xấu hổ cười cười, “Tôi hiểu ý của .”

      “Tôi hỏi bây giờ mấy nam nhân kia sống chết kéo chịu buông tay, tính như thế nào?”

      Hà Nhạc Nhạc tươi cười nhạt dần, phải là người dễ dàng thân thiết với người khác, “... Thuận theo tự nhiên.”

      “… A?” Hai mắt mang đầy vẻ hứng thú cẩn thận đánh giá Hà Nhạc Nhạc.

      Bị như thế đánh giá, Hà Nhạc Nhạc ngược lại bình tĩnh dần, im lặng ngồi.

      “Chắc cũng biết có năng lực trốn tránh bọn họ, nhưng thuận theo tự nhiên… Tông Kiên Định với tôi, rất quật cường ── ”

      Hà Nhạc Nhạc vốn yên tĩnh trong phút chốc nhìn về phía kia, trong ánh mắt mang theo vẻ tức giận.

      bị trừng lại cười càng thêm vui vẻ, “Chắc là phải thuận theo tự nhiên đơn giản như thế? Nếu như thuận theo tự nhiên ai đến cũng cự tuyệt, theo tính cách của mấy người kia… Tông Kiên Định lại có trò hay để nhìn.”

      “…” Hà Nhạc Nhạc đứng lên về phía cửa phòng.

      thể thực được.” tiếp tục cười .

      Hà Nhạc Nhạc nắm lấy tay cầm cửa vặn vẹo.

      vào đường cùng rồi tìm chỗ thoát ra, dùng với nam nhân bình thường có lẽ có ích, nhưng đối với bọn họ… cẩn thận ăn trộm gà thành còn mất nắm gạo.”

      Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc, quay đầu hoang mang nhìn kia, “ rốt cuộc là người nào?”

      nhún nhún vai, “Người xen vào việc người khác.”

      Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nghĩ nghĩ, truy hỏi nữa, mở cửa rời .

      Mặc kệ được hay được, có lựa chọn nào khác.

      Hà Nhạc Nhạc vừa rời khỏi, Tông Kiên Định liền từ cửa hông phòng thí nghiệm thông nhau với văn phòng ra, Tông Kiên Định thèm để ý đầu tóc quăn ‘nghệ thuật’ chỉa đủ phía, gương mặt diễm mê hoặc lại lộ ra biểu cảm cưng chiều và lấy lòng.

      “Bảo bối phải ghét nhất là xen vào việc người khác sao? Sao lại có hảo tâm nhắc nhở ấy?”

      “… cho là ai cũng giống như , ác độc như vậy à, chỉ cần có trò hay để xem mặc kệ sống chết của người khác?”

      ... ” Tông Kiên Định đến ôm lấy cùng nhau ngồi vào ghế, “ phải mặc kệ, mà có số việc, người ngoài cuộc thể can thiệp vào. ấy trốn thoát đâu… giống như em, cũng cách nào đá rớt được.”

      “... Im , em là xui tám đời mới có thể gặp được .”

      “A… Câu này ngày hôm qua em cũng với trai giống như vậy.”

      ── này, này! Em còn chưa chuyện chính đâu!”

      “Vừa làm vừa .”

      , ừ…”
      CandyTN, Winter, 阮美何11 others thích bài này.

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 221: ‘Tác phẩm tình tiết’ ngu ngốc

      tránh ra! Chuyện của tôi cần lo!”

      mặc kệ ai để ý? sao? Rốt cuộc có chỗ nào kém hơn chứ?”

      “Xem như tôi cầu xin , cần quấn lấy tôi nữa được ? Tôi với rất nhiều lần rồi, đời này tôi có khả năng , nên hết hy vọng !”

      “Đời này, cho dù chiếm được trái tim của em, cũng muốn người của em! Em chờ người khác gọi em là Trịnh phu nhân !”

      ! Có phải tôi chết mới chịu bỏ qua cho tôi? Được! Vậy tôi chết cho xem!”

      Lúc Quý Tiết cầm bó hoa đẩy cửa vào, phim ngôn tình cẩu huyết trong TV chiếu đến đoạn cao trào.

      Hà Nhạc Nhạc vừa truyền nước xong nhìn mỉm cười, lẳng lặng nhìn đem hoa bách hợp cắm vào bình.

      Cắm hoa xong, Quý Tiết đến bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, cúi người hôn cái, cái đủ liền hôn trộm liên tiếp hai ba cái, cho đến khi đủ khí giãy dụa mới miễn cưỡng đứng thẳng người lên ‘thu miệng lại’.

      “Sao vẫn xem TV vậy, rất chán hả?”

      “Ừ.” Hà Nhạc Nhạc gật gật đầu, ở bệnh viện ba ngày, uống đống thuốc Đông y, mỗi ngày châm cứu xoa bóp mát xa, đúng giờ sử dụng số máy móc biết tên, tuy rằng sau ba ngày thân thể thoải mái ít, sắc mặt nhìn bằng mắt thường cũng thấy được ngày càng hồng hào hơn, nhưng như vậy rất thú vị. Hơn nữa nếu như ngây ngốc ở đây bảy ngày, người mốc lên luôn. “ có thể với bác sĩ Tông giúp em được , em cảm thấy thân thể tốt lên rất nhiều rồi.”

      Vẻ mặt Quý Tiết tươi cười nhìn , cũng trả lời.

      “Sao, xảy ra chuyện gì?”

      muốn… ngụm nuốt em vào trong bụng.”

      Hà Nhạc Nhạc vô tội nháy mắt mấy cái, bản thân làm sao lại chọc tới nữa, mấy ngày nay tất cả đều nghe theo . Trong lòng nghĩ như thế, cái miệng nhắn cũng tự nhiên bĩu lại.

      là ── đáng muốn chết!” nâng khuôn mặt nhắn của , Quý Tiết sung sướng hôn lên mặt .

      “Tiểu Du! Đừng!” Trong TV truyền đến tiếng nam nhân khàn giọng la lên.

      Hà Nhạc Nhạc đẩy đầu Quý Tiết ra nhìn về phía màn hình.

      “Đẹp như vậy sao? diễn gì vậy?” Quý Tiết hỏi.

      Hà Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Quý Tiết, “Nữ 2 chịu nổi theo đuổi của nam 2 nên nhảy lầu.”

      “… Đây là kịch bản ai viết mà ngu ngốc quá vậy?” Quý Tiết ôm Hà Nhạc Nhạc ngồi vào sô pha.

      có muốn biết ‘tình tiết của tác phẩm’ này ?”

      “Em biết sao?”

      “Ừ. Em xem kết phim rồi.”

      Quý Tiết nghĩ nghĩ, “Nữ 2 nhảy lầu chết thành người thực vật, nam 2 thâm tình làm bạn bên cạnh chờ nữ 2 tỉnh lại?”

      Hà Nhạc Nhạc lắc lắc đầu, “ chỉ đoán đúng phần thôi, nam 2 thâm tình làm bạn nhưng nữ 2 vẫn tỉnh lại, rơi vào đường cùng đành tìm nam 1, kết quả nam 1 làm nữ 2 tỉnh lại, nhưng nam 1 chỉ thích nữ 1, nữ 2 dưới tuyệt vọng gả cho nam 3.”

      “…”

      Nhìn thấy biểu cảm giống như ăn phải ruồi bọ của Quý Tiết, Hà Nhạc Nhạc nhịn được, cúi đầu cười thành tiếng.

      Quý Tiết nhìn rời mắt tươi cười ngọt ngào của , trong đôi mắt phong lưu xinh đẹp tràn đầy vẻ hưởng thụ.

      Hà Nhạc Nhạc ngừng cười, liếc mắt nhìn tivi, thử hỏi, “ thấy là, nam hai như vậy rất ngốc sao?”

      là rất ngốc.”

      cũng cảm thấy nên buông tay sớm sao?” Hai mắt Hà Nhạc Nhạc tỏa sáng hỏi.

      , chỉ cảm thấy sao có thể ngốc như vậy chứ, tìm nam nhân khác để làm nữ nhân mình tỉnh lại.” Quý Tiết cười nhạo .

      “…” biết mà. Đối với loại người làm ra chuyện nhảy lầu, nam nhân này cảm thấy có gì đúng.

      Chết… Tuy rằng chết đúng là có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, nhưng chết, dù giải quyết được vấn đề có ý nghĩa gì nữa chứ?

      “Đúng rồi, chuyện Tần Chi Tu và Đỗ Vi thế nào rồi?” Hà Nhạc Nhạc sang chuyện khác.

      “… Chuyện này cũng để ý, mặc kệ bọn họ ồn ào, Đỗ Vi chắc là thấy tin đồn tình cảm hot, nhưng ta cũng sợ bị phản lại.”

      “Đậu Đỏ có khỏe ?”

      “Yên tâm, nó bị đói, mỗi ngày đều ăn ngủ, tỉnh ngủ liền lăn lộn khắp nơi.”

      Sau khi nằm viện Quý Tiết nhờ chú Ý đem Đậu Đỏ về nhà trọ, có dì Vương ở đó, chắc chắn thoải mái hơn khi ở với rồi.

      “Quý Tiết, em muốn xuất viện.”

      “… lời dễ nghe chút .”

      “…” Hà Nhạc Nhạc mấy lần há mồm, nhưng cuối cùng chữ cũng , buồn rầu nhíu mày.

      ngốc, “Hôn ”. Nhưng .

      Chủ động đưa môi lại gần , Hà Nhạc Nhạc dụng tâm hôn lên môi .

      Người, nhất là nam nhân, luôn tràn ngập ý chí chinh phục và ham muốn chiếm giữ, khi tới tay, sau đó thường rất nhanh chán ghét.

      “Nguyễn tiên sinh? vào sao?” Ngoài cửa truyền đến tiếng chuyện của y tá.

      Quý Tiết cúi đầu nhìn vào mắt Hà Nhạc Nhạc, vẻ mặt Hà Nhạc Nhạc cũng thay đổi, vẫn nhu thuận dựa vào như trước.

      theo y tá vào phòng, y tá kỳ quái nhìn nhìn ba người, đưa thuốc Đông y cho Hà Nhạc Nhạc liền chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh.

      Nguyễn Lân…

      Lần trước sau khi rời khỏi nhà trọ có gặp qua lần, vẫn giống vậy… “Phong độ cao quý, khí chất bất phàm.” Thấy Nguyễn Lân mở miệng , Hà Nhạc Nhạc cũng lên tiếng, cúi đầu uống thuốc Đông y.

      “Em… có khỏe ?”

      ấy tốt lắm. Nhưng sau này ấy như thế nào, cũng cần cậu quan tâm.” Dáng vẻ Quý Tiết lời này vừa đàng hoàng vừa kiêu ngạo.

      Lông mày Nguyễn Lân nhếch lên, “A? Tôi hỏi đến ai, lúc nào cần đồng ý của cậu vậy?”

      “A, cậu hỏi những người khác đương nhiên tôi mặc kệ, nhưng mà ấy, ngại quá… là của tôi.”

      “Của cậu?”

      Lông mi Quý Tiết nháy nháy, lấy chén thuốc trong tay Hà Nhạc Nhạc, ngửa đầu uống hớp rồi nâng cằm lên theo nụ hôn đưa thuốc vào miệng .

      “Ừ…” Thuốc kịp nuốt theo khóe miệng của trượt xuống, dọc theo cằm trượt xuống gáy, Quý Tiết lập tức vươn đầu lưỡi liếm theo giọt nước, từ đầu đến đuôi đùa nghịch theo dấu vết giọt nước cực kỳ sắc tình từ gáy đến khóe miệng.

      “Quý Tiết!” Hà Nhạc Nhạc bối rối giọng kêu lên, ánh mắt vội vàng xẹt qua mặt Nguyễn Lân.

      “... Nếu như ấy là của cậu, vậy Lê Dĩ Quyền sao?”

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 222: Ai bá đạo hơn

      Nghe được tên Lê Dĩ Quyền, cả người Hà Nhạc Nhạc run rẩy thể khống chế, phản ứng thân thể ràng như thế làm hai nam nhân đồng thời cảm thấy nguy hiểm nheo mắt lại.

      “Lạnh hả?” Quý Tiết lên tiếng hỏi.

      “Em, em toilet.” Hà Nhạc Nhạc vội vàng đứng dậy.

      “Ngồi xuống.” Quý Tiết lạnh giọng .

      Hà Nhạc Nhạc đứng ở giữa, tiến thoái lưỡng nan. Ánh mắt hai nam nhân làm đứng ngồi yên, lại có chỗ né tránh ── trốn? , bản thân phải quyết được sao? Nếu như hai người bọn họ cũng dám đối mặt, vậy khi ở trước mặt Thân Đồ Mặc vĩnh viễn cũng có lực đánh trả.

      Hít sâu hơi, Hà Nhạc Nhạc ngồi xuống, từ trong tay Quý Tiết cầm lại chén thuốc, cái miệng hơi uống xong.

      Quý Tiết vẫn đứng ở trước người Nguyễn Lân, yên lặng nhìn uống xong chén thuốc mới nhận lấy để lên bàn trà, “Em biết Lê Dĩ Quyền sao? Vậy mà chưa từng nghe em ?”

      Hà Nhạc Nhạc suy nghĩ làm sao trả lời, nhưng trước khi trả lời, muốn biết, “Nguyễn… Sao biết tôi quen Lê Dĩ Quyền?”

      “…” Nguyễn Lân tránh né ánh mắt của Hà Nhạc Nhạc, đến bên cạnh sô pha ngồi xuống.

      “Cậu theo dõi ấy?” Quý Tiết chất vấn .

      Ánh mắt Nguyễn Lân liếc nhìn Quý Tiết, trả lời, nhưng thái độ ngạo mạn khinh miệt thể nghi ngờ.

      !”

      Hà Nhạc Nhạc vội vàng kêu Quý Tiết bình tĩnh lại, nhìn nhìn hai nam nhân, Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi, “Quý Tiết, em muốn… mình tâm với Nguyễn Lân, được ?”

      Quý Tiết dừng chút, đứng lên. “Có việc gì gọi .”

      “Ừ.”

      Nhìn thấy Quý Tiết ra khỏi cửa phòng, thân thể Hà Nhạc Nhạc có chút thả lỏng, nhưng nhớ lại Nguyễn Lân vẫn còn bên cạnh, lại khỏi hồi hộp và mê mang.



      Sau khi rời khỏi nhà trọ cũng có đến quấy rầy cuộc sống của , trừ lần trước bọn họ nghĩ mang thai, muốn mang về nhà , cũng để ý đến nữa, điện thoại cũng gọi, vì sao bây giờ lại xuất ở đây, vừa mở miệng nhắc tới L?

      “Nguyễn tiên sinh ── ”

      “Nguyễn tiên sinh? Có phải ở trong lòng em, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là ‘Nguyễn tiên sinh’ thôi?”

      Vẻ mặt của Nguyễn Lân làm trái tim Hà Nhạc Nhạc như bị người ta nắm lấy, bóp chặt, chưa nghĩ ra phải đối mặt với như thế nào.

      “Em tính theo Quý Tiết? Vì sao?”

      Mỗi vấn đề của đều làm cho thể trả lời, Hà Nhạc Nhạc nhắm hai mắt lại, lâu rồi mở to mắt, “Đó là chuyện của em.”

      “Chuyện của em? Đây là câu trả lời của em sao?” Nguyễn Lân muốn lại thôi, giãy dụa, cuối cùng cười khổ tiếng, “Vậy em muốn mình tâm với tôi cái gì? Kêu tôi cần theo dõi em nữa, cần can thiệp vào chuyện của em hay là cần xuất trước mặt em?”

      “… Nguyễn Lân.”

      Hai tròng mắt Nguyễn Lân trong phút chốc sáng lên, vậy mà chỉ trong vài giây tiếp theo dưới lời cự tuyệt xa xăm của mà ảm đạm trở lại.

      “Mặc kệ bây giờ cảm giác của đối với em là gì, em tin tưởng bao lâu phát , em là gì cả. Em cũng thích hợp với , chú ý hoặc đến thăm em, chính là lãng phí thời gian, để làm gì chứ?”

      Làm gì?

      “Đúng vậy, làm gì?” Nguyễn Lân cười , “Dáng vẻ của em cũng đẹp, dáng người cũng phải cực phẩm, vừa làm nũng đáng cũng đủ tao nhã, dựa vào tài nghệ hình như trừ làm tốt việc nhà cũng có gì khác, tại sao lại tự tìm mất mặt như thế chứ?”

      Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của , khóe miệng tươi cười của Nguyễn Lân dần dần tắt, tiếng từ tính mê người vẫn kéo dài ngừng.

      “Tại sao lại ngày nhớ đêm mong em chứ, muốn gặp em lại sợ em trốn tôi, muốn ôm em lại sợ em khóc ── em cũng bản thân em tính là cái gì cả… cần gì phải băn khoăn nhiều như thế chứ?”

      Nguyễn Lân đứng lên, bước thẳng về phía Hà Nhạc Nhạc, hai tay đặt bên cạnh sô pha, ngẩng đầu nhìn .

      “Em cho là theo Quý Tiết rồi, làm được gì sao?”

      ! cần! Nguyễn Lân! Xin ! Đừng như vậy, đừng giống như bọn họ! Xin , buông tha cho ! Tình cảm như vậy, thừa nhận nổi!

      Trong lòng hò hét, Hà Nhạc Nhạc câu cũng nên lời.

      “Đừng như vậy… cần bá đạo như thế.” Gian nan ra lời cầu khẩn, cho dù biết cũng vô dụng.

      “… Bá đạo với em thôi.” Nguyễn Lân cúi đầu , lời còn chưa dứt liền thân thiết hôn lên nàng môi.

      bá đạo đối với chiếm lấy não của , tim của , chút đường sống cũng lưu lại cho , ý đồ muốn vứt bỏ từ đáy lòng làm cho đau đến tê tâm liệt phế!

      đời này còn có nào bá đạo hơn sao?

      Chính vào trái tim của , lại muốn tránh ra ── lý lẽ gì cả?

      “Nguyễn Lân…” Hà Nhạc Nhạc cố sức né tránh môi của , “Nguyễn tiên sinh!”

      Nguyễn Lân khẽ run, ngay sau đó động tác lại kịch liệt hơn, đè lên thân thể của , giống như muốn chứng minh bản thân mình phải bất lực như vậy, hung hăng hôn , xé rách quần áo !

      , Quý Tiết! Quý Tiết!” Hà Nhạc Nhạc hô lớn.

      Quý Tiết nghe tiếng liền vọt vào, hai lời túm Nguyễn Lân đánh cho đấm. Nguyễn Lân liếm liếm khoé miệng, lạnh lùng nhìn Quý Tiết, cởi áo khoác tây trang.

      “Hai người ──” Hà Nhạc Nhạc lo lắng nhìn hai người xắn tay áo lên muốn đánh nhau, vừa định ngăn cản, trước mắt lại xuất gương mặt tinh xảo động lòng người.

      “Em sao chứ?” Tần Chi Tu cởi áo khoác phủ thêm cho Hà Nhạc Nhạc.

      “A Sửa, cậu kiên trì muốn tới đây là để gặp ta sao?” Phía sau Tần Chi Tu, vẻ mặt Đỗ Vi rất khó chịu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :