1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 194: Khách mời mà đến

      Vào đến cửa thang máy, Hà Nhạc Nhạc vẫn do dự. Vừa nghe là Lê Dĩ Quyền mời khách, lúc ấy muốn lảng tránh, nhưng dáng vẻ Linh Vũ chờ mong như vậy làm cho nên lời. L có ý đối với ? Có sao? Nhớ lại những ký ức nho ba năm qua… đúng là L đối với tốt lắm, thường quan tâm, dạy tất cả giữ lại chút nào, nhưng lúc đó chẳng phải cũng rất quan tâm Linh Vũ mà? Cho nên chưa từng nghĩ nhiều, cho dù Linh Vũ thường xuyên hay giỡn tác hợp cho và L thành đôi, cũng chỉ cho là đùa giỡn mà thôi.

      Ở nhà trọ kia thời gian, tin nhắn của L đều mang đến cho niềm an ủi rất lớn, ở NG, ở trước mặt L, ở Internet, có thể cho rằng bản thân sạch trong vài lúc ngắn ngủi.

      Mà sau khi biết L chính là Lê Dĩ Quyền… còn, chính là , tuyệt đối có chỗ cho lừa mình dối người.

      “Ting ting ting….”

      Hà Nhạc Nhạc lấy điện thoại ra xem, vốn tưởng rằng là Linh Vũ gọi điện thúc giục , tập trung nhìn lại mới phát là Mục Duy.

      ăn chưa?” Giọng điệu thoải mái thích ý.

      “Còn chưa, chuẩn bị ăn.”

      vừa vặn ở gần em, biết có thể vinh hạnh mời Hà tiểu thư cùng ăn cơm trưa ?” Mục Duy trêu ghẹo . Địa chỉ nhà, nơi làm việc sớm cho Mục Duy biết, dùng phương thức thành khẩn thẳng thắn cho thấy tuyệt đối có thái độ quỵt nợ.

      “Bây giờ sao? Em… có hẹn với bạn rồi.”

      “Nhậm tiểu thư sao?”

      “Ừ.”

      Mục Duy cũng có kiên trì, quan tâm hỏi vài câu về tình hình công việc của liền tắt điện thoại.

      Ra khỏi thang máy, Hà Nhạc Nhạc còn nhìn xung quanh, chợt nghe thấy tiếng kêu chút cố kỵ nào của Linh Vũ.

      Lê Dĩ Quyền… Hà Nhạc Nhạc nghe tiếng nhìn lại, đầu tiên đập vào mắt chính là nam nhân nổi bật bất phàm kia. Quần áo tây trang màu lam, cổ áo nhàng, bày ra mị lực của nam nhân trẻ tuổi đàng hoàng, lại mang theo bảy phần tao nhã, khí chất hạc trong bầy gà, trong cương có nhu, chẳng trách trong ngoài nhà ăn tất cả mọi người đều giống như , bị giọng Linh Vũ hấp dẫn, ánh mắt lại bị bắt mất.

      Thấy xa xa nhìn mỉm cười gật đầu, Hà Nhạc Nhạc chần chờ cái cũng chớp mắt khẽ tươi cười về phía hai người.

      Hà Nhạc Nhạc vừa ngồi xuống, tiếng chuông di động của Nhậm Linh Vũ liền vang lên, nhưng Nhậm Linh Vũ nhìn thoáng qua màn hình liền tắt điện thoại, vẫy tay gọi phục vụ.

      Nhìn phục vụ bưng món ăn lên, Hà Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy gì cả, Nhậm Linh Vũ lại nhíu mày.

      “Các người hình như nhầm rồi, chúng tôi còn chưa gọi mà.”

      “A…” Nữ phục vụ đầu tiên liếc mắt nhìn Lê Dĩ Quyền, rồi mang ánh mắt hâm mộ nhìn Nhậm Linh Vũ trả lời, “Là bạn trai gọi, trả tiền luôn rồi.”

      Nam, bạn trai? Nhậm Linh Vũ ngơ ngác nhìn sang Lê Dĩ Quyền, tình huống gì vậy? Phục vụ nghĩ sư phụ là bạn trai của sao?

      Hà Nhạc Nhạc cười cười, suy nghĩ của giống với Nhậm Linh Vũ. Hơn nữa đồ ăn bàn toàn là món ăn Linh Vũ thích, tuyệt đối là có ý đối với người .

      Nâng mắt nhìn về phía Lê Dĩ Quyền ngồi im lặng như cũ, nam nhân quân tử như lan như trúc, làm cho trái tim người ta rất khó sinh ra cảm tình… ra chỉ có nam nhân như vậy mới xứng đôi với tốt như Linh Vũ.

      “Ách… Sư phụ, đó là hiểu lầm thôi.” Nhậm Linh Vũ vội vàng giải thích . Đừng nhìn thấy thường xuyên đùa giỡn lớn với sư phụ mà lầm, ra rất sợ sư phụ!

      Lê Dĩ Quyền cúi đầu cười khẽ chút, nâng cánh tay lên, cằm hướng về phía sau Nhậm Linh Vũ giơ giơ lên.

      Nhậm Linh Vũ và Hà Nhạc Nhạc cùng lúc quay đầu, chỉ thấy hai nam nhân cao lớn tuấn như người mẫu đứng ở phía sau họ.

      “Hi! Honey!”

      Nhậm Linh Vũ: “Lại là !”

      Hà Nhạc Nhạc: “Mục tiên sinh?”

      Có chuyện gì vậy? Hà Nhạc Nhạc nghi ngờ nhìn nam nhân tóc vàng bên cạnh Mục Duy ── gặp qua, lần đó Linh Vũ xảy ra tai nạn xe cộ, người đưa Linh Vũ đến bệnh viện là nam nhân kia! người nước ngoài cực kỳ trẻ tuổi tiếng Trung rất tốt, bạn của Mục Duy, tên hình như là… Khải Tát? cùng với Linh Vũ…

      “Phục vụ!” đợi Hà Nhạc Nhạc nghĩ nhiều, Nhậm Linh Vũ bên người ‘tăng’ cái đứng lên, chỉ vào Khải Tát tức giận , “Là gọi?”

      Phục vụ thấy tình huống ổn, vội vàng quay đầu nhìn về phía quản lý ngay sảnh.

      “Ngại quá, ngại quá!” Quản lý chạy lại liên tục xin lỗi. Lê luật sư là khách quen ở đây, tự nhiên biết, hôm nay cái người bạn ngoại quốc kia đến ăn cơm, thái độ rất tự nhiên, nên ai cũng hoài nghi…

      “Ngại quá? Tùy tiện người nào gọi đồ ăn các người cũng dám đặt lên bàn khách hả? Xảy ra vấn đề các người ai chịu trách nhiệm? ? Hay là ?”

      “Vũ, Lông Vũ, em đừng tức giận, chuyện liên quan đến họ, là …” Khải Tát vẻ mặt áy náy .

      ! Là chúng tôi đúng, Nhậm tiểu thư xin bớt giận, chuyện này là chúng tôi đúng, chúng tôi lập tức đem tất cả dọn xuống. xem muốn ăn cái gì, chúng tôi lập tức chuẩn bị, thực rất xin lỗi.” Quản lý đứng xin lỗi chỉ huy phục vụ bên cạnh thu dọn bàn.

      Nhậm Linh Vũ há miệng thở dốc còn muốn gì đó.

      “Linh Vũ.” Hà Nhạc Nhạc lôi kéo tay áo Nhậm Linh Vũ, nhàng lắc đầu. Nhậm Linh Vũ thấy thế, hung hăng trừng mắt nhìn Khải Tát cái, ngồi xuống.

      “Ngại quá, Lê luật sư, hình như chúng tôi là khách mời mà đến?” Mục Duy mỉm cười .

      Lê Dĩ Quyền hơi hơi ngửa đầu liếc mắt nhìn Mục Duy cái, “ sao.” Tay phải mở ra, ý bảo hai người ngồi chung vào.

      Mục Duy khách khí kéo ghế dựa ngồi vào bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, Khải Tát cẩn thận dịch tới bên người Nhậm Linh Vũ, vừa định chạm vào lưng ghế dựa, Nhậm Linh Vũ liền đá chân cái lên , làm Khải Tát sợ tới mức nhảy sang bên cạnh Mục Duy chạy trốn.

      Vốn dĩ là bàn hình tròn năm người, Mục Duy bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, bên kia là Lê Dĩ Quyền, căn bản còn chỗ.

      “Tiểu Vũ.” Giọng mềm của Lê Dĩ Quyền lộ ra chút uy nghiêm thể bỏ qua.

      Lúc này Nhậm Linh Vũ mới thu chân lại, ngầm đồng ý để Khải Tát ngồi ở bên cạnh .

      để ý tới Mục Duy và Khải Tát, Nhậm Linh Vũ lạnh lùng gọi cơm, cho ba người dùng. Hà Nhạc Nhạc hơi hơi cười khổ, gọi thêm ít đồ ăn nữa.

      Ngay từ đầu, trong năm người chỉ có Mục Duy và Lê Dĩ Quyền câu có câu hàn huyên, còn lại Nhậm Linh Vũ là vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Khải Tát đáng thương. Hà Nhạc Nhạc rất ngạc nhiên quan hệ của Linh Vũ và Khải Tát, nhưng trước mắt lại tốt để hỏi, đành phải tạm thời ngậm miệng im lặng.

      Nhưng mà chờ sau khi phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn lên bàn, bầu khí bàn liền xảy ra biến hóa ràng. Mục Duy ngược lại rất chăm sóc Hà Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc từ chối được, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn tôm bóc bỏ, mặc thỉnh thoảng lau miệng cho . Khải Tát hâm mộ nhìn hai người bọn họ, lại nhìn về phía Linh Vũ, ánh mắt càng đáng thương hơn, mà lúc này Nhậm Linh Vũ mới phát Mục Duy và Hà Nhạc Nhạc có ‘quan hệ bình thường’, vẻ mặt kinh ngạc nên Khải Tát vụng trộm gắp đồ ăn cho cũng phát .

      Lê Dĩ Quyền tao nhã ăn, giống như thấy hành động của bốn người xung quanh, nhưng chính lại rất ràng ── dưới ánh sáng, động tác biểu cảm của kia, đều nhìn rất .

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 195: Linh Vũ - Khải Tát

      Đáng tiếc…

      Đáng tiếc? Lê Dĩ Quyền hơi hơi ngẩn ra. … bao lâu rồi chưa có cảm giác đáng tiếc?

      Lê Dĩ Quyền nhớ lại trong chốc lát, cuối cùng thản nhiên cười cười.

      Ăn cơm qua loa chút chấm dứt, Khải Tát thấy Nhậm Linh Vũ ăn khá ít, liền sợ hãi hỏi muốn ăn thêm điểm tâm nữa hay .

      cần quan tâm! Nhạc Nhạc, chúng ta ăn chút đồ ngọt ?” Nhậm Linh Vũ hỏi Hà Nhạc Nhạc.

      “Ách…” Hà Nhạc Nhạc nhìn ba nam nhân, đáp lại.

      “Sư phụ, lát nữa Nhạc Nhạc còn phải làm, chúng ta trước đây.” với Lê Dĩ Quyền xong, Nhậm Linh Vũ kéo Hà Nhạc Nhạc bước .

      “Lông Vũ! Hai người đâu? cũng , mời hai người nha!” Khải Tát vội vàng theo.

      Nhậm Linh Vũ khẽ cắn môi, cũng quay đầu lại ra ngoài, thẳng đến cửa mới xoay người về phía Khải Tát , “ theo tôi.”

      Giữa cầu thang.

      muốn tôi bao nhiêu lần nữa? Tôi đối với người ngoại quốc có hứng thú!”

      “Hứng thú… có thể bồi dưỡng thêm mà.”

      ! Được rồi! ! Đến cuối cùng muốn như thế nào mới quấn quít tôi nữa!”

      … cũng muốn biết…”

      , !!!!” Nhậm Linh Vũ quả thực sắp bị chọc giận đến mức xù lông!

      “...” Tuy người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nhưng Hà Nhạc Nhạc nhìn nhìn hai người kia, im lặng . Chuyện tình cảm, có thích hợp, có đúng sai, có năng lực gì để chứ?

      “Nếu lại quấy rầy tôi, có tin tôi tố cáo gây trở ngại tự do thân thể ?” Nhậm Linh Vũ nghiêm túc .

      “... Xa xa nhìn em cũng được sao?”

      được!”

      Nhậm Linh Vũ từ thẳng thừng làm Khải Tát có chút thương tổn, nhưng tạm dừng lát, liền cố chấp , “ biết em đối với cảm thấy rất phiền phức, nhưng em có quyền ngăn cản thích em.”

      “Tôi ──” Nhậm Linh Vũ tức giận nên lời, nhìn Hà Nhạc Nhạc phía sau, trong đầu vừa chuyển, “Tôi cảm ơn , nhưng có thích tôi cũng vô nghĩa, tôi có người trong lòng!”

      Khải Tát liếc mắt, nhìn nhìn Hà Nhạc Nhạc, “ ấy sao?”

      Hai má Nhậm Linh Vũ run rẩy, nếu cố gắng khắc chế, rất nghi ngờ chút nữa bổ đầu nam nhân này ra để nhìn xem có phải bị nước vào rồi hay !

      “Lông Vũ, đồng tính luyến ái ở trong nước rất vất vả, biết trong khoảng thời gian ngắn làm cho em chấp nhận rất khó, nhưng rất kiên nhẫn, chỉ cần em nguyện ý cho cơ hội, tôi cố gắng hết sức để làm cho em thích .”

      “Ai tôi đồng tính luyến ái? Bà đây thích nam nhân a!”

      ! biết mà! là nam nhân a! là nam nhân, em có thể thích !”

      “Khụ khụ!” Hà Nhạc Nhạc hự tiếng, vội vàng cúi đầu ho khan để che giấu. Tuy rằng rất phúc hậu, nhưng rất muốn cười.

      , hiểu tiếng người đúng ? Tôi cho ! Cho dù nam nhân trong nước chết hết, tôi cũng ──”

      “Linh Vũ!” Hà Nhạc Nhạc đánh gãy lời tức giận của Nhậm Linh Vũ, “Mình nghĩ Khải Tát tiên sinh cũng muốn chọc giận cậu đâu, đúng ?” Hà Nhạc Nhạc liếc nhìn Khải Tát, Khải Tát liên tục gật đầu.

      Khải Tát là soái ca điển hình của Tây Âu, tuy rằng cùng tên với Khải Tát đại đế khí phách, nhưng lúc này do tình cảm bị làm nhục mà nhuệ khí của hoàn toàn biến mất, thoạt nhìn rất giống con trai mới lớn đơn thuần.

      “Nếu như, nếu như em thực có người trong lòng… , tạm thời có thể xuất , nhưng nếu em ──”

      “... !” Nhậm Linh Vũ nghe xong nửa liền vô cùng lo lắng lấy điện thoại trong túi xách ra, bật màn hình giơ lên trước mặt Khải Tát, “ là người trong lòng của tôi!”

      ? phải là sư phụ của em sao?”

      “Đúng vậy! nhìn ra hả? Đây là ảnh chụp vài năm trước của , tôi chính là vì thích nên mới bỏ qua chuyên môn đến văn phòng luật sư học tập cùng với , gần quan được ban lộc, nghe qua chưa?”

      “... hiểu được.”

      Cuối cùng Nhậm Linh Vũ thở dài nhõm hơi. “Vì thế, cảm ơn thích tôi, nhưng mà cần. Hẹn gặp lại! Tốt nhất bao giờ gặp nữa! Bye bye!”

      “Đợi chút!” Tuy rằng lần lượt chịu đả kích, nhưng Khải Tát vẫn kiên trì giảm, “Tuy rằng em thích , nhưng bây giờ hai người phải là người , nên vẫn còn có cơ hội.” đợi Linh Vũ nổi bão lên, Khải Tát liền lui bước, “ có thể rời trước, nhưng mà ── tháng, nếu như tháng sau sư phụ của em và em có tiến triển gì… trở về!”

      xong, Khải Tát nắm lấy tay Nhậm Linh Vũ nhàng hôn cái, cuối cùng nhìn Linh Vũ sâu, xoay người rời .

      Hồi lâu sau, Hà Nhạc Nhạc nhàng gọi, “Linh Vũ?”

      “Tên này… bị bệnh thần kinh a!” Nhìn tay của mình, Nhậm Linh Vũ giống như thầm oán bất đắc dĩ lẩm bẩm , nhưng đáy lòng lại tồn tại cảm giác vắng vẻ bất thường.

      “Mình cảm thấy rất tốt a!”

      “Nhạc Nhạc!”

      “Mình cảm thấy có ngoại lực kích thích rất tốt a, thời gian tháng, cố lên nha! Mình tin tưởng dựa vào mị lực của cậu, Lê luật sư thích cậu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

      “Nhạc Nhạc! ! Mình lừa tên kia thôi…”

      “Nga? ? Cậu thích Lê luật sư hả?”

      phải, mình… Nhạc Nhạc!”

      Nhìn bộ dáng vừa thẹn vừa vội của Nhậm Linh Vũ, Hà Nhạc Nhạc giọng cười cười, nhưng nghĩ lại bản thân giấu diếm chuyện kia, lại khỏi lo sợ bất an…

      L đối với có ý? Hy vọng đây chỉ là Linh Vũ nhìn sai thôi. , nhất định là.

      Buổi chiều, Hà Nhạc Nhạc trở lại khách sạn tiếp tục khóa tập huấn. Chương trình huấn luyện ba ngày, bộ phận nhân lực tạm thời sắp xếp cho họ cuộc thi, khảo sát tình huống ba ngày huấn luyện. Bởi vì đa số người mới khảo sát tình huống đều tốt, khách hàng đối với quản lý của bộ phận phục vụ rất bất mãn, cầu huấn luyện phải dạy bảo nhiều hơn. Giáo viên kêu Hà Nhạc Nhạc với thành tích khảo sát cao làm mẫu, kết quả dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nhiều người, Hà Nhạc Nhạc trăm ngàn chỗ hở, làm quản lý với giáo viên tức giận tới mức thiếu chút nữa kêu về liền.

      Dưới ánh mắt vui sướng khi người gặp họa và đồng tình của mọi người, Hà Nhạc Nhạc yên lặng ở lại phòng tập, bắt chước nghe điện thoại, tự nghiên cứu lại tư liệu của khách sạn, cách dùng từ của phục vụ, cho đến khi cần nhớ lại cũng có thể trả lời chính xác theo quy định…

      Ban đêm ở thành phố vắng vẻ chút nào, nhất là ở trung tâm thành phố.

      Đứng trước chỗ đón xe bus, Hà Nhạc Nhạc tính kế hoạch đổi xe như thế nào. Gần khuya, có chuyến xe nào về thẳng chỗ thuê, chỉ có thể lựa chọn xuống trạm gần nhất, lại nhìn xem có chuyến xe khác hay . Nếu gọi taxi, quá xa trả nổi, gần quá bằng bộ, vì thế cũng quá lo lắng.

      Trễ như thế mới trở về, biết mình Tần Chi Tu ở nhà như thế nào nữa…

      “Hà tiểu thư!”

      Lê Dĩ Quyền hạ cửa kính xe ô tô xuống, gọi. Vừa này ở ngã tư dừng đèn đỏ, xa xa liền thấy bóng dáng mảnh khảnh của , đợi phản ứng lại, quay đầu chạy đến phía sau .

      Hà Nhạc Nhạc có quay đầu, Lê Dĩ Quyền nhìn đeo balo, xác nhận bản thân có nhìn nhầm người, liền hô lại tiếng, “Hà tiểu thư!”

      Tránh khỏi, Hà Nhạc Nhạc than tiếng xoay người lại, “Lê luật sư.”

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 196: Hàng xóm tốt

      Bên trong xe, sau lúc lâu vẫn có tiếng động.

      ── ”

      “Em ── ”

      Bỗng nhiên hai người đồng thời mở miệng, lại hẹn mà cùng ngừng lại.

      Hà Nhạc Nhạc ngồi ngay ghế phụ lái dừng chút rồi , “Cảm ơn Lê luật sư.”

      vốn muốn lên xe, nhưng lúc qua Lê Dĩ Quyền đúng lúc phải nghe điện thoại, đối diện với cửa xe mở ra cùng với ban đêm phủ rộng phía sau, lại có tiền kêu taxi đành phải lựa chọn ‘kẻ thức thời là trang tuấn kiệt”.

      Nghe thấy lời cảm ơn của Hà Nhạc Nhạc, Lê Dĩ Quyền nhìn về phía , khóe miệng vểnh lên mỉm cười tự nhiên, “ còn chưa nghe em kêu là L.”

      Hà Nhạc Nhạc có chút miễn cưỡng cười cười.

      “Có vẻ như… em muốn gặp ?” Lê Dĩ Quyền vừa giỡn vừa hỏi.

      , em ──” câu hỏi thẳng thắn của Lê Dĩ Quyền làm cho có chút kích động, chờ khi bình tĩnh lại khỏi im lặng than tiếng, “ người là hacker tung hoành Internet đùa giỡn với pháp luật, người là luật sư công bằng chính nghĩa đại diện cho pháp luật, em… rất khó đem hai thân phận này đặt cạnh nhau.” nghĩ Linh Vũ là luật sư đặc biệt nhất rồi, lại nghĩ đến L cũng vậy, mà còn là luật sư thanh danh hiển hách như thế nữa chứ.

      “Em cảm thấy pháp luật và luật sư chỉ dùng để bảo vệ công bằng chính nghĩa sao?”

      “Pháp luật tuy rằng là công cụ của giai cấp thống trị dùng để bảo vệ quyền lợi của họ, nhưng duy trì công bằng cơ bản của xã hội mỗi quốc gia có điều kiện cụ thể riêng biệt. Còn luật sư…” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên hiểu ra, “ ra là thế.”

      “Cái gì?”

      “Bất kể là hacker hay là luật sư, đều là người có thể nắm giữ quy tắc cũng có thể lợi dụng lỗ hổng.” Hà Nhạc Nhạc thản nhiên .

      “… bị chán ghét sao?”

      Giật mình, Hà Nhạc Nhạc rất nhanh nhìn vào mắt Lê Dĩ Quyền, cánh môi nhấp nháy, biết nên như thế nào.

      chán ghét sao?

      biết.

      Đối với L Internet nghe được thấy được, sờ được, rất khâm phục, tin cậy, cảm kích, thậm chí từng ảo tưởng. Nhưng đối với vị luật sư cao quý này ràng rất khác nhau, Linh Vũ say đắm nam nhân tên Lê Dĩ Quyền, vừa xa lạ lại có chút sợ hãi.

      Ngay cả khi ôn hòa mỉm cười, ngay cả bộ dáng xuống bếp mang phong độ khác, ngay cả tiếng ca của cũng rất ấm áp, nhưng mà… Hợp đồng tàn khốc lạnh như băng kia, là gông xiềng vô hình có lực kháng cự kia, cũng xuất phát từ tay . Chỉ dựa vào hai trang giấy, vài đoạn văn bản là có thể đùa giỡn vận mệnh của người khác, đây là loại năng lực đáng sợ như thế nào chứ…

      Chóp mũi nghe thấy mùi hương quen thuộc, Hà Nhạc Nhạc theo phản xạ nhớ tới nam nhân đáng sợ giống như vậy ── Thân Đồ Mặc!

      Nhất thời, hình ảnh hương diễm sỉ nhục lên trong đầu , thể khống chế được hô hấp cũng dồn dập lên, hai má dần dần phiếm hồng.

      Hà Nhạc Nhạc vội vàng quay mặt về phía cửa kính xe.

      Lê Dĩ Quyền nhìn sườn mặt thanh tú của , lẳng lặng suy tư. Tình huống bất thường của tránh được ánh mắt của , nhưng đoán được nguyên nhân của phản ứng này. Rất nhiều người đều nghĩ luật sư là ngành dựa vào cái miệng, ra đối với luật sư mà , quan trọng nhất là ánh mắt và tư duy. Đào móc chân tướng phía sau, tìm ra quan hệ giữa những việc vô hình ăn khớp với nhau. Nhưng nhìn như đơn giản này, lại có rất nhiều câu đố.

      Đây là vì sao, tiếng hát trong sáng như vậy nhưng tâm hồn lại rất sâu nặng sao?

      Lê Dĩ Quyền mở nhạc lên, tiếng hát tự nhiên của nữ từ trong vài cái loa xe trút xuống, vẫn giống như cũ, làm kinh diễm lỗ tai của , an ủi thể xác và tinh thần của , giúp xua ngày phức tạp.

      Nghe thấy tiếng hát của bản thân, Hà Nhạc Nhạc rất kinh ngạc, tâm tình vốn dĩ phức tạp lại dần dần bình tĩnh lại. chưa từng nghĩ tới, có ngày, được tiếng hát của mình trấn an.

      Im lặng lắng nghe, Hà Nhạc Nhạc càng nghe càng… được tâm tình trước mắt. vậy mà lại đem tất cả các bài hát của ca, còn có những bài hát trong lúc chuyện phiếm NG toàn bộ thu lại hết!

      “Toàn bộ NG đều biết lão đại có tình cảm đối với cậu, ở dưới đều lén gọi cậu là chị dâu. Mình cũng nhiều lần ám chỉ là lão đại có ý đối với cậu, lần cậu cũng nghe vào tai đúng ?”

      Lời của Linh Vũ lại lần nữa vang lên bên tai , nhưng lúc này đây… xác định được phán đoán của bản thân.

      , chắc là chỉ đơn thuần thích nghe tiếng hát của thôi!
      Bên tai, giọng nam trầm thấp giọng ngâm nga, giống như tiếng đàn cello chấn động, giống như gió bắc thổi qua bầu trời.

      Bất tri bất giác, cũng nhàng mở miệng, nhợt nhạt ngâm hát.

      “Đến ngã tư là được rồi, cảm ơn … L”

      Lê Dĩ Quyền dừng ở chỗ đậu xe, “Để tiễn đến dưới lầu.”

      cần, rất làm phiền rồi, khuya như thế còn làm về nhà trễ.”

      “Em cảm thấy là loại nam nhân bỏ lại ở nửa đường để cho ấy tự về nhà lúc ban đêm sao?”

      “A…” Được rồi, đầu hàng. sao có thể lại luật sư được chứ.

      “Tốt lắm, chính là phía trước kia.” Hà Nhạc Nhạc chỉ ngón tay .

      “A…” Lê Dĩ Quyền bỗng nhiên cười khẽ, cư nhiên chạy qua chỗ Hà Nhạc Nhạc thuê, về phía biệt thự ở sau.

      “L???”

      Trong nghi hoặc của Hà Nhạc Nhạc, Lê Dĩ Quyền lập tức mở gara biệt thự chạy vào, rồi mới xuống xe, vòng qua mở cửa cho còn ngây ra như phỗng.

      thôi, tiễn em trở về.”

      “A? Nga!”

      Trời! nghe Linh Vũ qua, cha mẹ Lê Dĩ Quyền đều là học giả uy quyền trong giới học luật, giáo sư đại học bí mật! Nhưng nghĩ khéo như thế, vậy mà lại là đại học Đông X!

      , …”

      “Tốt, là hàng xóm.” Lê Dĩ Quyền đem áo khoác tây trang khoác lên thân hình có chút đơn bạc của , mỉm cười.

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 197: Chúng ta nuôi nó

      “Lầu mấy?” Lê Dĩ Quyền giương mắt nhìn nhìn.

      Hà Nhạc Nhạc nhìn phòng của mình bật đèn, “6, lầu 6, tự em lên được rồi. Trong nhà, rất , em mời lên ngồi chơi được.”

      “... Được. đứng đây chờ em bật đèn lên.”

      Ừ? Hà Nhạc Nhạc cũng ngẩng đầu nhìn lên, nghĩ ở giữa dãy sao? “Em, em ở ghép với người khác.” chỉ chỉ ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ.

      “Được! Vậy an tâm, như vậy, ngủ ngon… Vui Vẻ.”

      “Ngủ ngon… L.”

      Vào cửa lầu, Hà Nhạc Nhạc nhịn được thở dài. Rất nhiều chuyện có đôi khi chính là làm cho người ta dở khóc dở cười như thế, càng muốn tránh càng gần nhau hơn.

      Lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa vào cửa thấy Tần Chi Tu ngồi dưới đất dựa vào giường, còn buồn ngủ, trong lòng ôm đống khăn mặt màu trắng.

      “Em về!” Tươi cười nhợt nhạt thuần túy nở rộ mặt Tần Chi Tu.

      Hà Nhạc Nhạc dịu dàng nhìn lại, thấy tươi cười như vậy, là phiền lòng gì cũng đều có thể quên hết. “ đất lạnh, đứng lên . chưa ăn cơm hả?”

      Thức ăn bàn vẫn được bọc lại, hai bộ bát đũa sạch để cùng chỗ, hiển nhiên là chờ .

      “Ừ, em ăn chưa?”

      ── cái kia …. là mèo?” Chờ Tần Chi Tu đứng lên, mới nhìn cái đống khăn mặt trắng trong lòng là gì!

      Cẩn thận hỏi lại, ra là lúc trời tối Tần Chi Tu xuống lầu chờ , ở góc tường phát con mèo cả người ướt đẫm lại rất bẩn, liền ôm nó lên lầu xuống tắm sạch chút, kết quả con mèo thấy nước ngừng giãy dụa, có cách nào, đành phải dùng khăn mặt bao nó lại ôm vào ngực chờ về.

      “Mèo mà tắm rất dễ bị bệnh.” Hà Nhạc Nhạc nhàng dùng ngón tay sờ sờ lên bụng con mèo . Con mèo hình như cũng sợ người, ánh mắt rất làm người ta thương.

      “Chúng ta nên làm sao đây?” Tần Chi Tu vô tội nhìn Hà Nhạc Nhạc. có Internet, có di động, cũng có biện pháp lên mạng tra thử.

      Hà Nhạc Nhạc vừa nhấc mắt liền chống lại hai tròng mắt chọc người trìu mến của , nhìn qua nhìn lại chút, khỏi bật cười. Quả nhiên rất giống nhau??

      Dùng khăn mặt lau sạch con mèo , lại cho mèo ăn chút đồ ăn và nước uống, con mèo rên tiếng nhắm mắt lại ngủ. Hà Nhạc Nhạc tìm cái áo bông cũ làm ổ tạm thời cho nó, nhìn nó từ từ nhắm hai mắt lại tiếp tục ngủ, hai người mới thở dài nhõm hơi nhìn nhau cười cười.

      “Chúng ta nuôi nó được ?”

      “…” Vắc-xin phòng bệnh, thức ăn cho mèo, … “Được.”

      Từ phía sau ôm lấy thân thể kiều của , cúi đầu kề vào hai má mềm mại ấm áp của , trong mắt Tần Chi Tu, trong giọng , tràn ngập cảm xúc nồng đậm muốn rời xa, “Cảm ơn.”

      Cúi đầu nhìn con mèo ngủ, Hà Nhạc Nhạc khẽ nâng hai tay, tay mảnh khảnh để bàn tay thon dài xinh đẹp đặt người , “… cần.”

      Quyến luyến hôn từ tóc đến hai má , từ sau tai đường tới đầu vai.

      Tần Chi Tu có tiếp tục.

      Ôm lấy thân thể , nhìn vô hạn bao dung, vẻ mặt nhu hòa, lại… có chút sợ hãi.

      Chân mày, tóc, mũi, phấn môi mềm mại, thân hình kiều , linh hồn cường đại cứng rắn của .

      sợ… giữ được .

      Ngực giống như có cái động lớn, cần cái gì đó lấp đầy, nhưng muốn, cho sao?

      Hôn lên môi , dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của .

      thản nhiên cười cười, nâng bàn tay tháo kẹp tóc xuống, để đầu tóc dài rối tung xỏa đầu vai.

      Bây giờ, nghĩ gì cả.

      Hai tay đặt lên lưng của , để mặc ôm lấy , chen vào phòng tắm hẹp. Nước ấm áp mịn màng, ôm hôn nhiệt tình triền miên, hai thân hình trần trụi thanh xuân gắt gao dán vào nhau.

      “Ừ…” tường vừa lạnh vừa cứng, nhưng nhiệt lượng và dịu dàng của cũng đủ làm cho cảm thấy ấm áp, dục vọng to lớn cứng rắn thong thả ra vào giữa hai chân , càng thong thả, càng làm cho cảm giác được ràng khát vọng trong thân thể mình.

      Dâm dịch trắng mịn ngừng trào ra, nhưng là nước miếng tham ăn của tiểu huyệt, trơn như vậy, vẫn đem côn thịt to lớn cắn rất chặt chẽ buông lỏng chút nào, mỗi ngụm, còn có thể phát ra tiếng vang ‘ngon miệng’.

      Rất ngứa… Vừa tê dại lại rất thoải mái… làm cho càng muốn nhiều hơn nữa…

      “A ──” đột nhiên đâm mạnh vào hoa tâm chút, va chạm đến mức hoa tâm bủn rủn chịu nổi, cố tình thịt huyệt lại bị rút cắm ma sát đến tê dại thôi, làn da đến tóc gáy đều hưng phấn mẫn cảm run rẩy, phía sau đụng vào vách tường, ma sát như vậy vừa thoải mái vừa sung sướng.

      Tai sợ ngứa bị cố ý liếm khẽ, hô hấp hỗn loạn, hai vú dính sát vào cơ ngực cường tráng co dãn của , nhũ nhọn thỉnh thoảng bị đụng vào càng ngứa hơn, hận thể kêu véo véo nó…

      thoải mái… Đừng có ngừng…

      cần mở miệng cầu xin, cho dù trải qua thời gian dài, dục vọng của chẳng những giảm ngược lại càng ngày càng sâu thêm. Để cho leo hẳn lên người , dùng khăn xoa xoa bọt nước người hai người, khi lau đến mông , còn nghịch ngợm đẩy đẩy thắt lưng, kích thích ‘ưm ưm’ liên tục.

      Khi ôm trở lại giường, dâm huyệt vẫn tự động nuốt lấy côn thịt to lớn của , vừa nuốt vừa siết chặt giống như muốn hút cạn nó!

      “Sửa…” Hai chân gắt gao quấn quít lấy thắt lưng của , chủ động đưa thắt lưng lên để mật huyệt nghênh đón côn thịt của .

      đến.” Rút ra toàn bộ lại vào mạnh, hoa huyệt nặng nề mở ra khép lại vài lần cho đến khi hô hấp nghẹn ngào, cả người run rẩy thẳng lên cao trào như bị điện giật.

      Hôn sâu lên đôi môi kiều diễm của , thầm nghĩ gắt gao ôm , lại nhanh chút, nhanh hơn chút, nhanh đến mức cả đời cũng chia ra!

      “A… A…” Thân thể sau cao trào rất mẫn cảm, dịu dàng ra vào cũng có thể tạo cho kích thích và hưởng thụ lớn nhất, đùa bỡn nhũ nhọn, ngón tay cũng có thể làm cho khuây khỏa đến dục tiên dục tử.

      Tiểu huyệt lần lượt bị kích thích, lại lần nữa bị ma sát mà co rút lại, khoái cảm tình ái dịu dàng làm cho cả người đều được nhu tình an ủi, giống như là được đặt ở trong lòng bàn tay che chở, chọc cho mũi lên men. Trong lúc ngẫu nhiên thất thố gấp rút cắm sâu vào cẩn thận làm bại lộ tâm tình khát vọng của , làm cho biết cần như thế nào.

      , sao… Làm, làm cho em điên …”

      “...Ừ!” Hôn lên môi , ngăn chặn tiếng thét chói tai của , ngón tay thon dài của trượt đến bắt nạt hoa châu của , nặng nề mà nhấn lên nhụy họa được che giấu, ngón tay nhàng nặn véo.

      “A ừ ── ”

      Theo kịp run rẩy kịch liệt của , cuối cùng cũng buông tha cho tiết tấu, hung hăng cắm rút, ngón tay lung tung tra tấn hoa hạch, làm cho nước mắt tràn đầy, hai tay cầm lấy ra giường vò nát!

      Giường gỗ yếu ớt bị ép buộc rung lên kẽo kẹt, hai người giường lại hề để ý, cùng nhau sung sướng ở trong bể dục.

      buổi tối, nam nhân ham muốn này hầu như cho hai chân khép lại, đóa hoa bên ngoài mật huyệt chịu đủ ân sủng mà đỏ bừng, gần như muốn chảy máu, tiểu huyệt chặt trất ngừng khép mở, bị côn thịt trêu đùa mà chịu tiết phun ra mật dịch tung tóe dâm loạn, cúc huyệt ở giữa mông cũng bị thấm ướt lóe ra ánh sáng dâm mỹ.

      “A a…” Sâu quá, chặt quá, bụng cũng bị cắm đến co rút… Hu hu…

      “Meo meo…” Con mèo từ từ nhắm hai mắt, trong lúc ngủ cũng mang theo kháng nghị.

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 198: người sống

      đâu?” Sắc trời mới tờ mờ sáng, Tần Chi Tu thấy Hà Nhạc Nhạc đứng dậy, liền trần trụi từ phía sau ôm lấy , làm nũng hỏi.

      ATM rút tiền cho , em còn phải làm, chỉ có thể để mạo hiểm đưa mèo tiêm vắc-xin thuận tiện mua thức ăn cho mèo luôn, trước tiên cứ mua , sau này có thể tự làm.

      Tần Chi Tu nghe xong, “Ah” tiếng, bàn tay lại đứng đắn duỗi vào trong váy , “Nhưng mà… hôm nay là thứ 7 mà?”

      Hà Nhạc Nhạc sửng sốt, bất đắc dĩ cười liếc mắt nhìn , cái tát đánh lên móng vuốt sói của . Công việc phục vụ theo chu kỳ sắp xếp lớp học, cuối tuần nhất định nghỉ ngơi, nhưng trong thời gian huấn luyện ngoại lệ. Khó trách ngày hôm qua quản lý và giáo viên tức giận như vậy, ra là họ lo lắng người mới nhớ gì sau tuần huấn huyện mất trắng rồi.

      thể ngủ thêm lát sao?”

      được... ” thừa dịp cuối tuần, có rất nhiều việc phải làm. “ lại ngủ thêm lát , chút nữa em mang đồ ăn trở về.”

      Tối hôm qua Tần Chi cũng làm đồ ăn, hẳn có thể đối phó thêm chút nữa…

      Hà Nhạc Nhạc vào phòng tắm chuẩn bị rửa mặt, vừa nặn kem đánh răng ra thấy Tần Chi Tu cũng mặc quần áo đứng ở phía sau nhếch miệng cười cười, còn đưa bàn chải đánh răng đến chờ nặn kem cho .

      ràng lớn hơn đến 3 tuổi, lại còn giống con nít như thế!

      gì bật cười, phe phẩy đầu để chen vào đánh răng, nhìn vẻ mặt cười tươi… bộ dáng sung sướng vui vẻ.

      Nhưng mà, như vậy được ?

      muốn là người thân, là ấm áp của người nhà. Bọn họ như bây giờ là gì đây?

      muốn, cho được sao?

      “Sưng hả?” Thấy Hà Nhạc Nhạc có chút thất thần, miệng Tần Chi Tu đầy bọt hỏi.

      Hà Nhạc Nhạc đưa cho cốc nước, để súc miệng.

      “Chi Tu… về nhà trọ , Quý Tiết lo lắng.”

      “…Em tức giận sao? Thực xin lỗi, tối hôm qua …”

      .” khuôn mặt nhắn ửng đỏ, “Tối hôm qua là em nguyện ý, em chỉ cảm thấy, như bây giờ, đối với đối với em đều tốt.”

      “Em cần nữa?”

      .” Hà Nhạc Nhạc theo phản xạ tính phủ nhận, mỗi khi ra kiểu lời giống như bị vứt bỏ thế này lòng của chịu được, nâng tay chạm vào hàng lông mày nhíu lại của , “Nếu như muốn là tình thân thuần túy, có thể kéo dài cả đời, chúng ta nhất định phải duy trì khoảng cách thích hợp.”

      “Vì sao?” Trái tim nứt ra đau đớn, cần cái khoảng cách chết tiệt kia.

      “Bởi vì sau này… , đứa bé đáng , có gia đình đầy đủ. Em biết tới lúc đó có còn cần người thân như em hay , nhưng nếu chúng ta trong lúc đó trừ tình thân ra còn có ──” Hà Nhạc Nhạc khó có thể mở miệng liếm liếm môi, “...Còn có loại quan hệ thân thể như thế này, em thể đối mặt với vợ và con của .”

      Vợ, con… nhà đầy đủ, “...” Tần Chi Tu biết biểu đạt như thế nào, nghĩ nghĩ, xoay người chạy ra ngoài, trong chớp mắt lại chạy trở về, trong lòng là con mèo vẻ mặt mờ mịt.

      “Chúng ta… cũng là nhà đầy đủ mà, có chuyện em thể đối mặt.”

      nhàng thở dài, Hà Nhạc Nhạc cười lắc đầu, “ giống như vậy.”

      Mặc kệ là hữu tình hay là tình thân, ở trước mặt gia đình , đều là hai bên tình nguyện. Giống như và Linh Vũ, mặc dù tại khăng khít, nhưng rốt cuộc Linh Vũ cũng có người và em bé, có bầu trời khác biệt, đến lúc đó, bất kể là thời gian ở chung hay là những điều phải chú ý cũng thể như bây giờ, thể … tiếp tục ỷ lại Linh Vũ như vậy nữa, thể quấy rầy cuộc sống của Linh Vũ, phải có giác ngộ, lần nữa quay về thói quen mình.

      mình.

      Tần Chi Tu, tuy rằng bây giờ khát vọng vào chút tình thân bé đáng kể dành cho , nhưng chờ đến khi tìm được mục tiêu, người rồi, có kết tinh tình , vợ của cho nhiều hơn, bản thân đối với , có cũng được mà có cũng sao. Thậm chí, bây giờ nếu như để mặc quan hệ hỗn loạn của bọn họ như thế, sau này còn có thể là chỗ bẩn, là gánh nặng của , khi đó đừng tình thân, đại khái đến hữu tình cũng muốn.

      Làm gì bây giờ.

      “Chúng ta… thể tạo thành cái nhà sao?”

      “Meo meo!”

      Hai đôi mắt thuần mỹ vô tội xé rách trái tim của Hà Nhạc Nhạc.

      “Chúng ta… Kết hôn được ?”

      Cười khổ giật khóe miệng, Hà Nhạc Nhạc xoay người đưa lưng về phía người mèo tiếp tục đánh răng.

      “Chúng ta ── ”

      “Nếu như muốn bây giờ đoạn tuyệt tất cả quan hệ với em có thể tiếp tục những lời đùa giỡn như vậy nữa.” Hà Nhạc Nhạc rút bàn chải đánh răng ra, cảnh cáo .

      Nhìn biểu cảm lạnh lẽo nghiêm túc của trong gương, dám.

      “Vì sao?”

      “Bởi vì biết em biết, toàn bộ mọi người trong thiên hạ đều biết, đáng giá gặp tốt hơn nhiều.”

      ──”

      cần để ý đến quá khứ của em, để ý em từng… làm công việc giống như kỹ nữ.” Phun ra bọt đánh răng trong miệng, mỗi lời Hà Nhạc Nhạc đều vô cùng bình tĩnh.

      “Nếu như cuộc hôn nhân ngay từ đầu cái gai nhọn, nó nhất định có ngày bùng nổ. Em muốn lừa gạt người khác để hạnh phúc, cũng muốn mang theo tự ti và áy náy mà trở thành vợ của người khác, vì thế đời này, em kết hôn.”

      cho trái tim của bản thân tồn tại hy vọng xa vời, cũng cho người khác cơ hội để tổn thương bản thân mình.

      cầu người khác thương hại, cũng muốn hèn mọn sống qua ngày.

      Cho dù mình, cũng có thể đối mặt với thế giới mỉm cười với bản thân mình!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :