1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 182: Còn bảy ngày

      biết có phải là do ban ngày ngủ nhiều quá, sau khi nửa đêm tỉnh lại, Hà Nhạc Nhạc nhắm mắt lại nhưng hồi lâu sau cũng thể vào giấc ngủ, cách rèm cửa sổ nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài phòng bệnh, tiếng hát của Tần Chi Tu lại chậm rãi chảy vào tai.

      Tình ca nhàng chậm chạp động lòng người, giai điệu thoải mái sung sướng, làm đáy lòng người nghe dâng lên nước mắt, theo lỗ tai rung động đến tâm hồn, quên mất mọi ưu phiền. Tiếng hát của , làm cho người ta muốn tới gần… dung nhan tỳ vết của lại làm cho người ta chỉ dám nhìn từ xa.

      Bạn, người thân, nhiều từ tốt đẹp như thế, bây giờ thân phận thực của chỉ là vật phẩm tiện lợi bọn họ dùng để tiết dục. cố gắng, vẫn như cũ… có tâm tình nào có thể đối mặt ngang hàng với bọn , để có thể làm bạn với .

      chỉ bị thương ngoài da, ra ban ngày có thể xuất viện, nhưng Mục Duy và Tần Chi Tu cho cử động. Cảm giác được người khác quan tâm chăm sóc như thế này rất dễ làm người ta tham lam, nhưng rất ràng, thể.

      Thế giới này có ai đối xử tốt với mình miễn phí cả. Người ta đối với mình tốt, phải trả lại người ta gấp bội, đây là đạo lý làm người mà ba mẹ dạy từ .

      Nhưng mà, còn , còn đủ thời gian làm sao đây?

      Còn bảy ngày, bảy ngày sau là có thể rời khỏi nhà trọ, cách xa thế giới thị phi của bọn họ, rời xa nơi còn chưa quan tâm trân trọng, rời xa hàng đêm tình ái làm cảm thấy bối rối thẹn thùng, rời xa người lại người thể trêu vào cũng có trái tim để trả giá, trở về cuộc sống bình thản im lặng của bản thân.

      Sau này khi làm việc chắc là cũng có lúc bị uất ức, bị nhục, thậm chí là lúc khó có thể chịu được, nhưng tối thiểu, trong hoàn cảnh công việc bình thường, cần lo lắng hơi để ý chút bị đăng báo, bị người ta vây xem; ít nhất khi bị xâm hại, pháp luật còn có thể duy trì công bằng nhất định.

      Bảy ngày cuối cùng…

      Tiếng mở khóa của cửa phòng vang lên chút, Hà Nhạc Nhạc giật mình co rụt thân thể.

      “Ai?”

      “. . . nhìn thấy em chút, em làm cho bản thân thương tích đầy mình, cha mẹ em có thể nuôi em lớn đến như thế này, tình bọn họ rất khổ cực đó.” Người tới mở cửa, chậm rãi .

      Ánh sáng chói mắt làm Hà Nhạc Nhạc nheo mắt lại thích ứng lát, hình ảnh người tới dần dần ràng ở trong mắt , cảm giác khác thường biết tên từ dưới đáy lòng dần dần lên men.

      Lời quan tâm từ trái tim lại thành giọng điệu đáng đánh đòn như thế, người biết chỉ có ──

      “Sao… sao lại đến đây?” Hà Nhạc Nhạc ngồi dậy.

      “Nếu như cuộc đời mỗi người đều là bộ phim điện ảnh, như vậy em diễn nhất định là vai kinh dị.” Quý Tiết ngồi vào bên cạnh giường, nhấc chăn ở dưới đuôi giường dùng để bọc kín chân phải của , trào phúng .

      “...” Hà Nhạc Nhạc tức giận trừng mắt liếc cái, “Vậy còn ? Diễn viên phim cấp 3?”

      Quý Tiết nghe vậy cười khẽ, con mắt phong lưu nháy nháy. “Nếu như em đồng ý biểu diễn, phim AV cũng ngại.”

      Mặt Hà Nhạc Nhạc đen .

      “... Thực xin lỗi.” suy nghĩ trong chốc lát, Hà Nhạc Nhạc xin lỗi, “Chuyện Đỗ Vi và Sử Cổ Kim, em nên cho biết trước.”

      , ” Quý Tiết cởi áo khoác tiến lên bên cạnh . “Là thất trách. Đến em cũng phát chuyện đó mà lại cảnh giác, nên cảm ơn em liều mạng bảo vệ Tần tiểu tử. Khuya như vậy sao còn tỉnh? Miệng vết thương đau ?” Cầm lấy bàn tay phải quấn băng gạc của Hà Nhạc Nhạc, mặt Quý Tiết còn phẫn nộ và trách cứ, chỉ còn có thương tiếc.

      Hà Nhạc Nhạc rút tay về, đôi mắt giãy dụa nhìn ── , rốt cuộc là người gì của bọn ? Bọn họ vì sao lại đối xử với như vậy? vẫn là Hà Nhạc Nhạc sao?

      “Xảy ra chuyện gì?”

      cũng muốn biết. . . rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Ở bên cạnh bọn họ càng lâu, càng bản thân muốn làm nhân vật gì, suy nghĩ của chính mình, thậm chí còn cảm thấy bản thân từ từ trở nên xa lạ ── cư nhiên có thể để thân thể trần trụi đứng trước mặt người xa lạ như thế, muốn tra tấn người khác tàn nhẫn như vậy!

      Đó phải ! phải!

      Rời ! Rời khỏi nhà trọ! Rời khỏi bọn họ! Phải rời khỏi đám nam nhân chứa đầy ma lực này, tất cả liền xong! vẫn là , Hà Nhạc Nhạc sung sướng bình thường đơn giản thấy đủ!

      có việc gì.” Còn có bảy ngày, bảy ngày nữa.

      “Ngủ , ở cùng em.”

      Ngày 9, dưới kiên trì của ba nam nhân, Hà Nhạc Nhạc ở lại bệnh viện nằm ngày nữa, trong lúc đó cảnh sát có tới lần, hỏi thêm chi tiết xong rồi . Thẳng thắn mà nghe hiểu lắm tiếng của đám cảnh sát… ngày thứ 3, nhịn được nữa, hết lời cầu xin được xuất viện, thế là thừa lúc mưa tạnh, Mục Duy ôm Hà Nhạc Nhạc trở về biệt thự biển.

      vất vả được rời khỏi bệnh viện, tâm trạng Hà Nhạc Nhạc tốt, tươi cười sáng lạn làm cho ba nam nhân ấm lòng, ai cũng đề cập đến vấn đề về nước.

      Tần Chi Tu muốn chỉ huy xuống bếp, kết quả là 4 người bọn tính luôn quản gia cùng nhau ăn bít tết sandwich đen thui nhãn hiệu Tần thị.

      Tuy rằng lần đầu tiên thí nghiệm thất bại, nhưng hứng thú của Tần Chi Tu đối với việc vào bếp hề giảm, khi nhíu mày khi biểu cảm sung sướng, làm Hà Nhạc Nhạc nhìn thấy cười cong chân mày. Quý Tiết nhìn vào trong mắt cũng cuồn cuộn xắn tay áo gia nhập hàng ngũ, vốn là muốn biểu cho tốt, kết quả thể tệ hơn, cơm Tây đơn giản cũng bị làm thành cháy sém, cuối cùng bữa tối chỉ có salad là có thể ăn vào bụng.

      “Quý Tiết, còn lại chỉ chụp tả chân, bằng. . . để cho Nhạc Nhạc đến chụp chung với Tần tiểu tử !” Mục Duy nhìn hình bản thân chụp .

      Quý Tiết hiểu được ý của . Khi hoà thuận vui vẻ biểu cảm của Tần tiểu tử rất thả lỏng, cùng cảm giác thản nhiên xa cách ngày xưa khác nhau rất nhiều, thỉnh thoảng mỉm cười làm người ta hoa mắt rất phù hợp với chủ đề dịu dàng lãng mạn của album lần này.

      “Nếu như Hà Nhạc Nhạc đồng ý, tôi cũng có ý kiến.”

      “A. . .” Mục Duy cười , có ý khác liếc mắt nhìn Quý Tiết , “Chỉ cần Tần tiểu tử mở miệng, cả nam nhân cũng thể từ chối thỉnh cầu của , huống chi là nữ nhân.”

      thể từ chối. . . Quý Tiết nhìn về phía Tần Chi Tu và Hà Nhạc Nhạc cùng nghe nhạc, trong tai truyền đến tiếng vang nho .

      ! Quý Tiết tin tưởng. Cho dù đối thủ là Tần Chi Tu, cũng nghĩ rằng bản thân thất bại! Nhưng Mục Duy… Quý Tiết nhìn nhìn nam nhân có thân hình cực phẩm và khuôn mặt như tạc mang theo địch ý, trực giác Quý Tiết cảm thấy ── nam nhân này mới là người khó nhằn nhất đây!

      Editor: đăng 2 chương trước, mình chuẩn bị coi đá banh ủng hộ Việt Nam đây, coi xong kết quả thế nào mình đăng tiếp nhé! :yoyo1:

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Việt Nam vô địch :053::053::046::046::th_73::th_73:đăng luôn 3 chương nhé mọi người <3
      Chương 183: Có ở đó

      Trời đẹp, Hà Nhạc Nhạc đồng ý chụp ảnh cùng Tần Chi Tu với điều kiện tiên quyết là giấu mặt chỉ chụp tả chân, sáng sớm ngày 11, mưa tạnh biển yên tĩnh.

      Hà Nhạc Nhạc tỉnh dậy, đôi mắt có chút sương mù nháy mắt mấy cái.

      “Tỉnh?” Mục Duy thu hồi bản vẽ, từ ghế đứng lên ngồi vào bên giường, tặng cho cái hôn buổi sáng.

      “Đây là vẽ?” Lần đầu tiên thấy vẽ tranh.

      Mục Duy cười cười, lấy bản vẽ qua. Hình ảnh đó là dáng vẻ ngủ say, bối cảnh phòng, giường với đường cong phóng đãng, nhưng đường cong của nhân vật lại cực kỳ tinh tế, hai loại bút pháp hoàn toàn khác nhau, lại làm cho bản phác họa bằng bút đơn giản này chứa lực hấp dẫn lóa mắt, làm Hà Nhạc Nhạc nhìn thấy bản thân cũng hóa ngốc.

      trong bức tranh được vẽ rất xinh đẹp…

      “Như thế nào?”

      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, “ biết.”

      “A. . .Khó đánh giá như thế?”

      “Vẽ rất đẹp, có thể. . . nhìn ra là em luôn.” Hà Nhạc Nhạc mỉm cười méo miệng.

      Mở bản vẽ ra, Mục Duy hôn lên đôi môi tươi mới đỏ mọng của , từ từ nhấm nháp. thích nhất là bộ dáng lơ đãng đáng , đơn thuần sạch giống như thiên sứ của ── , phải loại ảo ảnh thiên sứ giả dối, … phải giống như là khối ngọc cực phẩm, im lặng, ôn thuận nhưng con người lại cứng cỏi độc lập.

      Dục vọng tự nhiên mà tới dày đặc hơn, từ môi hôn xuống cổ mượt mà, xương quai xanh, trong lòng Mục Duy là nồng đậm thương tiếc cùng với thỏa mãn. chưa bao giờ nghĩ tới bản thân ngày bởi vì mà thỏa mãn như thế, mềm mại, nhẫn nại, tính tình quật cường, độc lập, oán, hận, yếu ớt, đều… .

      . Ha ha… nhất định là ông trời cẩn thận làm rơi xuống trước mặt .

      “Xong rồi sao?”

      “Chắc là. . .”

      Mục Duy kéo quần áo , cả người đè lên thân hình thơm ngát của , “Để xem xem.” Vừa xong, bàn tay to kéo quần áo đáng của ra.

      “A…” giọng kinh hô tiếng, Hà Nhạc Nhạc vội vàng ngăn chặn tay , khuôn mặt nhắn phiếm hồng, “Em…”

      Từ từ kéo quần lót xuống chút, nhìn nhìn giữa hai chân , Hà Nhạc Nhạc nhàng thở ra, nâng mắt lo lắng nhìn Mục Duy, bản thân ngượng ngùng lấy quần đáng , đá đến dưới giường, cho nhìn thấy đồ dùng đáng nữ tính của .

      Đáng dâm mị… Mục Duy mê muội nhìn , thân thể đứng lên, cởi bỏ quần áo.

      Động tác khêu gợi, thân hình cường tráng mê người, làm ánh mắt người ta mê muội… dụ hoặc trí mạng như vậy, Hà Nhạc Nhạc nghe thấy tiếng hít thở của mình ngày càng mạnh hơn, làn da phiếm hồng, xương cốt giống như bắt đầu nhũn ra…

      Khẽ hôn khắp cơ thể như đóa hoa bay xuống, đụng chạm mềm mại như vậy càng mang đến cho người ta dư vị run rẩy hơn, mỗi chỗ da thịt hôn qua đều giống như lông chim rơi xuống, ngừng làm ham muốn của dâng cao.

      Tay cực kỳ có độ ấm, vỗ về đầu vai, khuỷu tay của , cuối cùng mười ngón tay… vi vu thân thể .

      “Duy. . .”

      ở đây.” Tách hai chân ra, đặt mình vào giữa hai chân , côn thịt to lớn bừng bừng phấn chấn nóng cháy, giống như kỵ sĩ chờ đợi nữ vương đồng ý mà dâng lên lòng trung thành.

      Dục vọng nóng bỏng dán vào khe hở hẹp đóng chặt của nhàng vào, làm cho run rẩy theo, từng trận tê dại dâng lên, hai vú phiếm hồng khát vọng, thậm chí còn hy vọng có thể thô bạo chà đạp nhũ nhọn chút, mà khi nhàng cắn nuốt nhũ nhọn đỏ bừng, cảm giác thỏa mãn từ trong bụng dâng lên làm rên rỉ ra tiếng.

      bao lâu sau, cỗ ướt át chảy dọc theo mông trượt xuống, mông hơi hơi tạo áp lực, dán xuống hoa đế của làm nó co rúm lên.

      “Ừ a. . . Ha. . . ừ. . .” Hoa đế mẫn cảm bị liên tục khi dễ mạnh, tránh né trái phải cũng thoát khỏi cảm giác mỏi ngứa khuây khỏa tận xương, mật huyệt nhịn được co rút lại.

      “I need you.”

      Nghe thấy tiếng từ tính của , nhìn hai tròng mắt của lộ ra vẻ thần bí dụ hoặc, tiếng kiều thở dốc. Hơi hơi nâng thắt lưng lên, đón ý hùa với luật động của , giờ này phút này, cũng… muốn

      Thắt lưng sâu hơn, để ở miệng huyệt ẩm ướt, chậm rãi dùng lực.

      “A ừ. . .” Cắn môi nhẫn nại, lại coi như có điểm dừng. Hai giọt nước mắt trong suốt kiều mỵ chảy ra, lập tức bị cúi đầu hôn .

      “You are the one for me.” Mềm dừng lại động tác, chờ đợi thích ứng.

      “Ừ a. . . A ha. . . A. . .” Thân thể bị chống đỡ đến cực hạn, mỗi lần ra vào đều làm co rúm sợ hãi như có như , nhưng cùng với cảm giác sợ hãi còn có cảm giác mẫn cảm cố gắng đè nén.

      “Ừ. . . A a. . .” kiều phát ra hương vị ngọt ngào, làm trái tim rung động, vào sâu trong cơ thể , làm cho bị kích thích kêu lên tiếng cao vút, dục vọng dày đặc trong hơi thở, hạ thể bắt đầu thảo phạt kích thích cực kỳ!

      “A a. . . Duy, Duy. . . A a. . .”

      Côn thịt to dài màu đỏ tươi đâm vào rút ra rất nhanh, khi xâm nhập lại vừa sâu vừa mạnh, va chạm làm thân thể mềm mại của khó thừa nhận được, khi rút ra lại vừa nhanh vừa gấp, làm mật dịch trong tiểu huyệt giàn giụa.

      phút cũng muốn ngừng, tư thế nằm người cũng nguyện ý lãng phí thời gian thay đổi, vẫn dùng tư thế đó động thân rút cắm làm cao trào vài lần, thét chói tai ngừng cầu xin tha thứ, cho đến khi hai chân bắt đầu tê dại rút gân mới phun trào ở tiểu huyệt của .

      Ôm lấy thân thể mồ hôi ẩm ướt của , Mục Duy nhắm hai mắt lại, lẳng lặng, gắt gao hưởng thụ độ ấm trong lòng.
      阮美何, daovan210, Bunny_big12 others thích bài này.

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 184: Điểm đến mới thôi

      “Tần tiểu tử đừng nhúc nhích, Nhạc Nhạc mặt nghiêng qua bên này chút, tốt, được rồi.” Mục Duy vừa điều chỉnh tư thế của hai người vừa nhanh chóng bấm máy. Muốn bắt lấy hình ảnh động lòng người của Tần Chi Tu lại thể để Hà Nhạc Nhạc lộ mặt, cho dù ảnh chụp sau đó còn có hậu kỳ chỉnh sửa nhưng kết cấu chụp ảnh, góc độ, ánh sáng vẫn rất quan trọng.

      Hà Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Tần Chi Tu, cẩn thận né tránh màn hình. Mục Duy sắp xếp tốt tư thế xong, kêu với Tần Chi Tu ngồi vào sô pha ‘tùy ý hoạt động’, cứ liên tưởng đến phải chụp ảnh, cả người cứng lại, sao có khả năng ‘tùy ý’ được! Sau đó Tần Chi Tu đưa tai nghe cho mới làm dịu xuống chút, chậm rãi quên tồn tại của máy ảnh, cùng với Tần Chi Tu về chuyện ngày xưa.

      Rất trùng hợp là Tần Chi Tu và kể chuyện xưa khá hợp ý, Tần Chi Tu thậm chí còn phối vài ca khúc cho nghe nữa, nhưng Mục Duy lại mở miệng ── lại cứng người nữa.

      Tần Chi Tu cười ra tiếng, nghiêng đầu ở khóe môi hạ xuống nụ hôn.

      càng cứng ngắc hơn.

      “Làm lại.” Mục Duy hô.

      “. . .” Hà Nhạc Nhạc liếc xéo Mục Duy, rốt cuộc muốn chụp cái gì?

      Cúi đầu nhìn cánh môi hồng nhuận đáng của , Tần Chi Tu hơi hơi hôn lên, liếm chậm rãi mút, cánh tay vòng lên eo của , gần sát vào thân thể tỏa ra hương thơm mê người.

      Dịu dàng hôn lên đôi môi như đóa hoa thuần khiết của , mềm mang đến vui sướng tê ngứa, cứ nhớ lại Mục Duy và Quý Tiết còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Hà Nhạc Nhạc liền ngượng ngùng chịu nổi, thân thể càng ngày càng cứng ngắc, khuôn mặt nhắn đỏ rực.

      “Thêm chút tình dục.”

      Tần Chi Tu hôn càng nhiệt tình hơn.

      “A. . .” Hà Nhạc Nhạc bị ép tới mức khống chế được phải ngửa ra sau.

      “Tốt, sai, quần áo cởi ra. . . phải cởi của ấy, đúng là chính cậu cởi.”

      Hà Nhạc Nhạc cau mày, có chút phối hợp nhìn Mục Duy, thấy Mục Duy bưng máy chụp ảnh bộ dáng rất chuyên chú, chỉ có thể nhìn về phía Quý Tiết xin giúp đỡ.

      Nhận được ánh mắt của , Quý Tiết ôm hai tay dựa vào quầy bar trong phòng khách đứng thẳng lên. “Mục Duy, cậu muốn làm gì?”

      “Lộ ra chút, đổi lấy 30% lượng tiêu thụ của đĩa nhạc. Cậu muốn hay ?” Mục Duy để máy ảnh xuống, cười hỏi.

      Nghe thấy Mục Duy như thế, Quý Tiết nhìn Tần Chi Tu cởi bỏ T shirt, trấn an nhìn vào mắt Hà Nhạc Nhạc sau đó lại dựa vào quầy bar lần nữa, “Điểm đến mới thôi.”

      Ừ? phải đâu? Này! Hà Nhạc Nhạc còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt, Tần Chi Tu đè ép xuống dưới, quyến luyến hôn môi của , khuôn mặt thuần khiết lại lộ ra vẻ dụ hoặc động lòng người…

      “OK! Quý Tiết giúp mình lấy thiết bị, chúng ta ra ngoài chụp mấy cảnh kia.”

      “Vì sao là tôi lấy?”

      muốn ‘Lấy’, khiêng cũng được, đừng làm hư là tốt rồi.”

      “. . .”

      Hà Nhạc Nhạc thở hồng hộc nghe hai người tranh cãi, thân thể bủn rủn vô lực. Tuy rằng làm, nhưng Tần Chi Tu hôn môi cẩn thận với âu yếm như vậy… rất giày vò!

      Bởi vì miệng vết thương chân Hà Nhạc Nhạc còn chưa khỏi hẳn, vì thế thể xuống biển, các cảnh quay cũng chỉ sắp xếp ở bờ cát. Ôm, đỡ, đứng, ngồi, các loại tư thế đều chụp vài lần, cuối cùng làm Hà Nhạc Nhạc mệt đến mức đặt mông ngồi bờ cát muốn đứng lên.

      ngờ rằng bị chụp cũng mệt như thế!

      Tần Chi Tu mỉm cười ngồi xuống bên cạnh , nhìn sắc thái ràng như làn điệu ôn nhu của biển lớn.

      Mục Duy dọn dẹp thiết bị, đến bên cạnh Hà Nhạc Nhạc ngồi xuống, bưng máy ảnh nhìn về phía mặt trời dần dần ngã về hướng tây, quay đầu nhìn về phía Quý Tiết, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

      Quý Tiết đứng im lặng ở tại chỗ hồi lâu mới dời bước đến ngồi xuống bên cạnh Mục Duy, hai mắt hề có tiêu cự nhìn con đường giáp ranh giữa mặt trời và biển.

      So sánh với thiên nhiên, con người bé và ngắn ngủi biết bao, như vậy ý nghĩa của cuộc sống đến tột cùng là gì?

      bóng người đột nhiên tới từ phía sau Hà Nhạc Nhạc, vững vàng ôm chặt vào trong ngực.

      Chóp mũi nghe thấy hương vị nam nhân quen thuộc, Hà Nhạc Nhạc nghi ngờ hỏi: “Nguyễn Lân?”

      Ngày 12 tháng 10, năm người đường chuyến bay về nước.

      Nhìn khuôn mặt ngủ của Nguyễn Lân bên cạnh, Hà Nhạc Nhạc nhàng co lại tay trái bị nắm chặt. vừa động, Nguyễn Lân liền mở mắt, cầm lấy tay tiếp tục để trong lòng , nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

      Ngày hôm qua Nguyễn Lân vừa xuất ôm lấy , câu đầu tiên là: “Dạo này thế nào?”

      “Sao lại ở đây? Quay phim điện ảnh sao?” Quý Tiết cảnh giác hỏi.

      “. . . Trước tiên để cho ngủ giấc , dạo này thế nào?”

      Bộ dáng Nguyễn Lân vẫn tuấn dật đẹp đẽ như trước, nhưng đáy mắt lại đong đầy mệt mỏi làm Hà Nhạc Nhạc nhìn thấy hơi hơi đau lòng, chỉ về phía phòng, giọng hỏi, “ xảy ra chuyện gì vậy?”

      Nguyễn Lân lắc đầu, ôm về phía biệt thự biển.

      Sau khi vào phòng, đợi Hà Nhạc Nhạc mở miệng, Nguyễn Lân tuỳ tiện tìm cái giường trong phòng ngủ liền nằm lên, cũng để ý chủ nhân của phòng là ai.

      “Nguyễn Lân? Nguyễn Lân?” Bị Nguyễn Lân kéo xuống cùng nhau nằm giường, Hà Nhạc Nhạc kêu hai tiếng, có phản ứng.

      Giãy dụa suy nghĩ thoát khỏi ôm ấp của , lại mở mắt ra nhíu nhíu mày, xoay người đặt ở dưới thân ── tiếp tục nhắm mắt mà ngủ.

      “Ừ. . .” Hà Nhạc Nhạc bị ép tới múc ngực cũng phát đau, khó thở, “Nguyễn Lân, em thở nổi. Nguyễn Lân?”

      Nguyễn Lân ôm trực tiếp xoay ngược lại 180 độ, để cho nằm người .

      Ba người Quý Tiết vào phòng sau, nhìn bộ dáng hai người, tâm tư khác nhau.

      Hà Nhạc Nhạc tiếp tục giãy dụa muốn đứng dậy, bàn tay Nguyễn Lân nặng đánh lên cái mông vểnh lên của , giây tiếp theo lại thương tiếc xoa xoa lên nơi vừa đánh lên.

      “Thực xin lỗi. . . Chớ .” Buồn ngủ nặng nề cùng với khẩn cầu.

      Nghe vậy. . . Hà Nhạc Nhạc hề giãy dụa.

      Sau đó Quý Tiết gọi điện thoại về nước mới biết được, Nguyễn Lân bốc đồng ra cầu với đoàn phim, muốn đoàn phim điều chỉnh cảnh diễn, tập trung quay liên tục các cảnh diễn của . Các cảnh quay dày đặc làm cho nhân viên đoàn phim và đạo diễn đều ăn tiêu, nhưng Nguyễn Lân lại hoàn thành ở chất lượng cao nhất, làm cho lúc đầu trong lòng các nhân viên bất mãn cũng thể phục, liều mạng phối hợp với tiến độ của . Vài diễn viên nữ diễn cùng mệt đến mức nước mắt lưng tròng nhưng trong quá trình diễn được dẫn dắt với hướng dẫn cũng học tập được ít, trong giai đoạn có thu hoạch , trưởng thành hơn làm cho họ đối với cảm thấy phức tạp hơn…

      Quả nhiên đúng là… mệt muốn chết rồi! Hà Nhạc Nhạc nhìn bàn tay được Nguyễn Lân nắm lấy, từ hôm qua đến bây giờ, chưa từng buông ra,

      Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . Cảm ơn, nhưng mà. . . Thực xin lỗi.

      cùng , cùng bọn họ, , thích hợp, nên, cũng có khả năng.
      A-annt, 阮美何, daovan21014 others thích bài này.

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 185: thích

      “A. . .” Nằm ở gối, khuôn mặt nhắn của Hà Nhạc Nhạc nhăn lại, chịu đựng rung động bốp bốp do mỗi lần xâm nhập sâu nặng đến từ phía sau, dâm dịch ngừng chảy ra, từ đùi chảy dọc thấm ướt ra giường. Thỉnh thoảng cũng có dâm dịch nhân lúc rút cắm nhanh mạnh mà bị vẩy ra, dính đùi và giữa hai chân , lại bị đụng chạm mạnh về phía kiều mông phiếm hồng của .

      Thịt huyệt dâm loạn trong ngoài hơi hơi phiếm hồng, mật dịch ẩm ướt làm cho động tác của càng sảng khoái hơn, cũng làm cho mẫn cảm yếu ớt hơn rất nhiều.

      “A. . . Lân. . .” Khoái cảm chồng chất xoay tròn xông lên đầu sóng, khoái ý hung hãn, xâm nhập làm máu trong người dâng lên như là ma túy. Côn thịt thô to ở trong cơ thể cố chấp ngừng làm vận động pít tông, cắm mạnh vào đóa hoa mềm mại, chen vào thịt huyệt, nháy mắt lại hung hăng rút ra, ma sát xâm nhập nhanh vào. Mỗi nếp uốn trong dâm huyệt đều bị đầu côn thịt dữ tợn đảo qua, vách tường mềm mại của thịt huyệt vô số lần run rẩy, đối với côn thịt hùng tráng kia vừa vừa sợ, nó mang đến sung sướng tê dại, sợ nó cầu vô tận biết tiết chế, cường thủ hào đoạt.

      Sau khi run rẩy kịch liệt trận, Nguyễn Lân ôm lấy thân thể xụi lơ của Hà Nhạc Nhạc, hấp thu nước bọt trong miệng , cự vật dưới thân lại xâm nhập vô cùng thành thục, rút ra sáp nhập toàn bộ gốc rễ, ma sát nơi cứng rắn mẫn cảm nhất trong cơ thể , đâm sâu vào tiểu huyệt làm cho bủn rủn, kéo dài cao trào cuồng loạn của đến vô hạn.

      Buổi chiều khi máy bay hạ cánh Nguyễn Lân vẫn nắm tay Hà Nhạc Nhạc buông ra như trước, Quý Tiết lên tiếng cảnh cáo cũng có kết quả, đành phải liên hệ nhân viên sân bay để ra bằng cổng VIP. Trở lại nhà trọ, Nguyễn Lân lại ôm lấy ngủ nửa ngày, sau khi tỉnh lại liền…

      Thân thể mỏi mệt chịu nổi, liên tục mấy tiếng tiểu huyệt vẫn bị côn thịt to lớn xâm chiếm sáp nhập mơ hồ có chút đau đớn, mặc dù khuây khỏa lớn cũng làm cho thấy thoải mái, nhưng rất nếu như lại tiếp tục như vậy rất khó .

      “Nguyễn Lân. . . Em, em. . .” Nghĩ đến thời gian dài ở đoàn phim như thế nhất định rất cần phát tiết, Hà Nhạc Nhạc có chút nên lời.

      Chăm chú nhìn bộ dáng khó nhịn của , Nguyễn Lân tạm dừng co rúm dưới thân, nhàng để xuống, chống cánh tay, nửa nằm thân hình mảnh mai của .

      “. . . Mệt mỏi?”

      có rút ra, vẫn còn cứng rắn như sắt trong cơ thể , dục vọng nóng bỏng bồng bột như vậy, khỏi làm cho có cảm giác áy náy chút.

      thỏa mãn được.

      Cắn cắn môi “. . .”

      “Ừ?” Giọng quá , có nghe được.

      “. . . Phía sau.”

      “. . .” Nguyễn Lân khỏi cong môi, khuôn mặt tuấn nhã cao quý mang ý cười mê người tràn đầy, “Tuân mệnh.”

      Hai ngón tay kéo lấy mật dịch của bôi lên cúc hoa phía sau, vừa mới đâm vào ngón tay thể xâm nhập thêm nữa, nhìn khuôn mặt nhắn gợi cảm ngượng ngùng cực độ của , Nguyễn Lân rút côn thịt cứng rắn ra, thân thể to lớn trượt xuống, ngậm nhuỵ châu ngay suối cốc của tinh tế hút liếm, ngón tay trong cúc hoa nhân cơ hội hoạt động mạnh hơn.

      “Ừ a. . . A. . .” Tiếng than tinh tế nhẫn nại hết sức câu người.

      Nguyễn Lân nhịn được hút mạnh hơn nữa, khẽ cắn lên thịt châu mềm mại, hai ngón tay rút cắm khuấy trộn nhanh trong cúc huyệt.

      “A a. . . Đủ, đủ! Đừng, a. . .”

      cũng có cách nào nhịn được nữa, ma sát nhanh lên trân châu khéo léo, trong thanh rên rỉ của thẳng lưng đánh thẳng đến tận cùng vào cúc huyệt của .

      “A. . .”

      Đầu ngón tay liên tục kích thích hoa đế, cúi xuống khẽ cắn nhũ nhọn của , côn thịt bắt đầu chậm rãi ra vào dâm huyệt bí khác của .

      Eo vào mỗi lần xâm nhập đều vặn vẹo ngừng, biết là muốn né tránh hay là đón ý hùa, cái miệng nhắn đỏ bừng của hơi hơi khép mở, mỗi lần đều bật ra tiếng nức nở xúc động.

      “A. . . A. . . ừ. . . A ừ. . .”

      Hoa huyệt bị chống đỡ đầy trướng thôi, nhưng hoa đế lại phối hợp dâng lên hưng phấn thoả mãn vô cùng, tiểu huyệt ngứa ngáy, nhũ nhọn vừa đau vừa thoải mái, toàn bộ thân thể như lâm vào bể dục, thoải mái dục tiên dục tử đến tận cùng.

      Cúc huyệt bị cắm cũng có thể thoải mái như vậy, thân thể của chính mình ── cứu được nữa rồi. . . Hà Nhạc Nhạc có chút bi ai nghĩ.

      Côn thịt làm người ta sợ hãi chậm chạp nhàng kéo dài mỗi lần rút ra đâm vào ở kiều mông trắng nõn, hình ảnh dâm mỹ chiếu vào trong mắt Nguyễn Lân, từ từ vào trong lòng.

      biết ── nhân nhượng .

      của . Khi dịu dàng khi kiên cường, làm cho có biện pháp nào khác… của hề thích .

      Mấy ngày nay, vài nữ diễn viên hợp tác hẹn ăn cơm, xem triển lãm tranh… từ trong ánh mắt của họ, có thể nhìn thấy ái mộ, mê muội… chứng minh mị lực của hề giảm.

      Có thể thích .

      Ánh mắt nhìn chưa từng có ái mộ, nhiều nhất… chỉ từng có thưởng thức. Lúc nào? Làm gì để cho thưởng thức? Có thể làm có tình cảm đối với ? Làm gì mới có thể làm cho đối với chỉ là nhân nhượng? Làm gì mới có thể khiến cho ── cũng muốn ?

      “Lăng.” Dựa vào đầu giường, vỗ về mái tóc dài của người bên cạnh ngủ say, Nguyễn Lân gọi điện thoại cho em trai.

      già? Xảy ra chuyện gì vậy?”

      “. . .”

      “Chuyện của chị dâu tương lai sao?”

      “. . .”

      . . . đụng trúng đá cứng rồi?”

      “Giúp hả…”

      “. . . , phải em giúp . Nhưng mà… ra thực thích hợp tốn tâm tư theo đuổi con đâu, với ấy cũng quen biết hơn hai tháng rồi? Nếu như nhiều tháng hơn ở chung ấy cũng , cũng đừng chơi nữa. Dừng .”

      ──” Nguyễn Lân theo bản năng phủ định suy đoán của em trai. Nhưng lại thể giải thích tình huống của với em trai.

      , lo lắng… sợ buông được sao?”

      “. . .”

      “Em biết là lần đầu tiên người. Nhưng có đôi khi, lo lắng buông bỏ chút… cũng cần thiết. Nếu như ấy thích , tình của đối với ấy mà , có lẽ cũng là gánh nặng. Tạm thời trở lại như trước chút, nghĩ ràng lại cũng tốt.”

      “. . .”

      , hy vọng thấy ấy cười, mà phải nhìn thấy ấy gặp liền trốn mất? Đối với con , tính tình bá đạo của chỉ sợ làm người ta chạy mất đó.”

      biết.”

      “Có rảnh trở về nhiều hơn.”

      “Ừ.”

      Để điện thoại xuống, Nguyễn Lân cúi đầu nhìn mình thương bên cạnh.

      “Tôi đối với em mà … là gánh nặng sao?” Dịu dàng vuốt lên chân mày hơi hơi nhăn lại của , nam nhân cố chấp bá đạo thân sĩ từ trong xương lại thấp giọng lẩm bẩm .

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Đôi lời tâm của editor
      Đến bây giờ mình mới search thử xem là có nơi nào lấy truyện mình edit đem đăng nơi khác mà xin phép , mình mới thấy có 2 trang ...... lấy đăng mà hề hỏi ý kiến của mình :mad::mad::mad:
      trước khi bắt đầu edit mình cũng là đứa chuyên đọc truyện ở rất nhiều trang nên mình cũng khó khăn lắm với những chuyện như vậy... nhưng bây giờ đụng chuyện mới thấy, chỉ có trang còn tôn trọng mình là có để tên người edit nhưng thấy xin phép, còn trang còn lại hề nhắc đến tên người edit :-(:-(:-(
      Cùng là những người cố gắng sắp xếp thời gian rảnh để thỏa mãn sở thích của mình, nên mình mong các bạn có thể tôn trọng các editor chút, dù gì tụi mình cũng bỏ thời gian tâm trí ra để mang lại niềm vui cho mọi người. :):):)

      Mình edit cũng sắp xong rồi nên mọi người yên tâm mình cố gắng đăng cho hoàn cả bộ, dù gì đây cũng là bộ truyện mà mình đọc convert xong lại muốn edit tiếp như vậy... nay đến tết cũng nhiều việc nên mình sợ có mấy ngày mình k online để đăng truyện được, có gì mình cố bù lại bữa sau, vẫn như cũ 2 chương/1 ngày nhé <3<3<3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :