1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 174: Chưa chán ngấy

      Ngày 5 tháng 10, hai giờ sáng.

      Hà Nhạc Nhạc bọc chăn mỏng manh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống ngọn đèn đường trước cổng nhà trọ. Ngọn đèn ôn nhu mờ nhạt, cho dù chợt nhìn qua cũng cảm thấy chói mắt, dịu dàng biểu thị vị trí ‘nhà’.

      Nhà…

      Quý Tiết ba ngày trở lại. Từ sau buổi chiều ngày đó, Quý Tiết cũng chưa trở về lần nào, Tần Chi Tu gọi điện thoại, nhưng Quý Tiết nhận.

      cũng muốn gọi điện thoại cho , nhưng mà… dám.

      phải em muốn tìm người em, có thể kết hôn với em sao? Tôi kết hôn với em!”

      “… Chỉ dựa vào việc tôi , dâm đãng biết phân biệt!”

      “Em có biết lần trước thiếu chút nữa bị hù chết !”

      , chữ tốt đẹp như thế. Nếu như lúc trước cảm thấy chơi trò chứng minh mị lực, bây giờ như vậy, xác thực có thể cảm giác được… có đem đặt ở trong lòng.

      Châm chọc quá đúng ? Nhiều sạch thuần khiết như vậy lại thích, mà lại quan tâm đến ‘nha đầu thông phòng’ xài chung như .

      Phía sau lưng truyền đến tiếng mở cửa phòng, Hà Nhạc Nhạc có quay đầu. đám ở nhà trọ này, nam nhân nào cũng có thể ôm , là ai, cũng vậy thôi. Huống chi, trong phòng ngủ của Thân Đồ Mặc cũng thể xuất nam nhân nào khác.

      đứng trước cửa sổ, tinh tế mà đơn bạc, giống như nhàng ôm chút cũng có thể làm hỏng . Thân Đồ Mặc lập tức đến phía sau , vén mái tóc dài đen thẳng của ra sau lưng, cúi đầu hôn lên vai xinh đẹp của .

      nhìn qua rất bình thường, chỉ là mùi vị rất tốt mà thôi, lại có thể làm phá vỡ nguyên tắc rất nhiều lần, gợi lên hứng thú của .

      rất giỏi chịu đựng.

      chán ghét người yếu đuối, nhưng vẫn rất thưởng thức người thức thời, mà hai loại người này đều phải. chính là người có thói quen nhẫn nại đến mức làm người khác nhìn mà tức giận.

      Thân thể nho , vậy mà có thể nhẫn nhịn nhiều chuyện như thế, làm cho trái tim luôn luôn biết đồng cảm với người khác là gì của cũng nhịn được phải ca ngợi .

      Cởi thắt lưng áo ngủ ra, tấm chăn mỏng manh dính lên thân thể lung linh của buông lỏng dần, làm cho da thịt của bọn họ dính sát vào nhau.

      Hai tay vòng đến trước ngực vuốt ve tuyết phong no đủ của , nhàng sờ nắn nhũ nhọn xinh xắn, nghe thấy mũi phát ra tiếng hừ , chậm rãi vuốt lấy đôi mông vểnh lên mềm mại của , côn thịt nóng tính nhàng trượt lên trượt xuống mông , lỗ tiết ra chất lỏng trơn trượt.

      Nhìn nghiêng đầu ôn nhu nằm vách cửa sổ, hết sức kiễng mũi chân. Dáng vẻ nhàn nhã yên tĩnh mềm mại lại dâm mị dị thường thiếu chút nữa làm Thân Đồ Mặc mất khống chế.

      Thở hơi làm cho dục vọng khống chế được bình ổn lại, hồi lâu sau Thân Đồ Mặc cũng có động tác tiếp theo, chỉ có hai tay vẫn vuốt ve hai vú mềm mại của , hưởng thụ xúc cảm trắng mịn co dãn.

      Hà Nhạc Nhạc hơi hơi nghi hoặc nhìn , cúi đầu nghĩ nghĩ, xoay người ôm thắt lưng của , ngửa đầu hôn lên đôi môi , lại dần theo cằm, cần cổ thon dài xinh đẹp, cơ bụng rắn chắc khêu gợi, hôn dần dần lần lượt cho đến côn thịt to lớn ngẩng cao đầu.

      Vươn đầu lưỡi liếm liếm lên lỗ đầu côn thịt, vòng vòng xung quanh vài lần rồi mới nuốt lấy toàn bộ gốc rễ của nó vào trong miệng, côn thịt to lớn cực đại làm cho đầu lưỡi của cũng có chỗ để trống, chỉ có thể biến hóa góc độ, vuốt ve lấy lòng nó.

      Hai tay nắm lấy phần thân của côn thịt dựa vào tần suất phun ra nuốt vào của cái miệng nhắn mà ma sát qua lại, dục long này vô số lần tra tấn làm cho muốn chết sống lại nằm trong tay , cái miệng nhắn căng lớn ra, làm cho khó thở, rơi vào đường cùng chỉ có thể phun đỉnh côn thịt ra, vừa liếm liếm lên phần thân của nó và hai cái túi hai bên, vừa nâng mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của , chờ chủ động hoặc phát ra mệnh lệnh.

      Ban ngày mang theo mắt kính, tạo nên khí thế lạnh lẽo uy nghiêm của đế vương, mà ban đêm lại lấy mắt kính xuống, đại diện cho ma vương có thể cắn nuốt toàn thân người khác!

      Dưới thân thể đợi được nữa, Thân Đồ Mặc nhấc thân thể của lên, chân đặt vai , thuận thế đè ép xuống!

      “Ừ a…” Hai chân căng đến mức tận cùng, đùi lại bị giữ chặt có chút đau nhức, nhưng đau nhức này lại làm chỉ tiểu huyệt giữa hai chân bị xỏ xuyên có cảm giác mãnh liệt hơn!

      Côn thịt thô to lập tức đâm vào thân thể , dâm huyệt , lấp đầy đến mức thể thừa nhận nổi mà vỡ ra ──

      Hơi hơi rút ra, lại hung hăng đâm vào, tốc độ nhanh dần, nhưng mỗi lần đều có thể dễ dàng đâm sâu vào trong hoa tâm của , mỗi lần đâm xuống hoa tâm đều làm cho bủn rủn, hai chân co rút, hừ hừ kiều mị.

      “Ừ, ừ a… A, a a…”

      Tuy rằng khó nhịn, nhưng khoái cảm mãnh liệt ngừng từ chỗ sâu trong hoa huyệt truyền khắp cả cơ thể, vui thích quen thuộc như thế, làm cho người ta tham lam, làm cho rên rỉ cũng thêm mấy phần sung sướng.

      tay nâng mông lên, tay thưởng thức bộ ngực sữa, Thân Đồ Mặc khống chế tiết tấu ra vào trước người. Trong những từng làm qua, thể nghi ngờ chính là người chạm qua nhiều nhất, hứng thú nhất là, cho tới bây giờ còn chưa có cảm giác chán ngấy là gì.

      Bước về trước bước , đem thân thể mềm mại của gắt gao đặt ở cửa sổ ngay vách tường, động tác dưới thân bắt đầu rút cắm mãnh liệt hơn.

      “A a ── bên trong, đừng, ừ a, a, cầu , đừng…” , ngay từ đầu kích thích như thế rất nhanh tới cao trào…

      “Ngoan… biết tôi thích nghe gì mà…”

      Nghe lời giống như dụ hoặc nhưng ra chính là cảnh cáo của , nhịn được nức nở vài tiếng, thích cầu xin tha thứ, nhưng mà, có thể ──

      “A… Cắm, cắm vào… sâu hơn, a ── a ha… , hư mất…”

      “... Làm sao mà hư?”

      “Hu hu… tiểu huyệt, hoa huyệt , , bị cắm hư mất… A a a ──” chịu nổi động tác đột nhiên tăng lên của , giãy dụa vặn vẹo thân thể, lại kích thích ra vào càng sâu càng ác hơn, khoái cảm kịch liệt chỉ có tiến có lùi, làm cho mật dịch trào ra khiến cho động tác rút cắm vào tiểu huyệt phát ra tiếng vang dâm mỹ vô cùng.

      “Vậy để nó hư .”

      , cần… A a a…”

      giọt giọt giọt…

      Trong lúc ngất , hình như Hà Nhạc Nhạc mơ hồ nghe thấy tiếng chuông tin nhắn di động của mình, mệt mỏi mở mắt ra, thấy Thân Đồ Mặc cầm điện thoại của nhìn cái gì đó.

      đến di động, vốn dĩ tưởng rằng tìm lại được, nhưng Mục Duy vẫn có thể đem túi xách và di động của lấy trở về, làm cho rất hoài nghi có phải cùng tổ chức ‘Cái bang’ linh tinh gì đó có quan hệ hay .

      gì, lẳng lặng chờ Thân Đồ Mặc xem xong. Linh Vũ có việc bình thường đều trực tiếp gọi điện thoại cho , cho nên tin nhắn điện thoại của hầu như toàn là tin nhắn quảng cáo, tin rác, nhưng ── tin quảng cáo gì mà có thể làm cho xem lâu như thế?

      Thân Đồ Mặc nhìn hàng chữ màn hình, đôi mắt đen sâu thẳm.

      Quý Tiết: Bây giờ em ở dưới thân ai vậy?

    2. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      bạn nữ chính đừng ai nhé, mạnh mẽ, ngược hết đám nam chính này . 1 fan ngược nam cho hay :))))))
      Ljpark2504Yenhi thích bài này.

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 175: Tuyệt đối chia sẻ

      Bây giờ em ở dưới thân ai vậy?

      Sau khi gửi tin nhắn, biết nhất thời nhìn thấy, vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại chờ đợi. biết bản thân đợi cái gì, đợi tức giận sao? Chờ phủ nhận? Hay chờ ra cái tên của nam nhân ôm?

      “Quý thiếu, lâu rồi có tới chơi, sao vậy lâu lâu mới đến chuyến mà luôn nhìn điện thoại thế a? Đến đây, tôi với cùng uống.” Công chúa nổi tiếng nhất của câu lạc bộ cười cười dựa sát vào Quý Tiết rồi ngồi xuống, lấy chai rượu đổ thêm vào ly cho , nhàng chạm ly với .

      Tiếng va chạm thanh thuý của ly thuỷ tinh rất kích thích thính giác, Quý Tiết lại giống như nghe thấy, khuôn mặt lạnh lẽo khoát tay uống cạn ly rượu trong tay.

      “Quý thiếu có tâm sao?”

      Quý Tiết lạnh lẽo liếc mắt nhìn công chúa thanh thuần trước mặt. có kêu này tới, nữ nhân này tự mình vào mà nổi giận cũng chừa chút mặt mũi cho ta rồi.

      Tiểu Nhã thức thời cười cười, dịu dàng , “Tiểu Nhã hỏi, Tiểu Nhã uống rượu với Quý thiếu nha.”

      ly lại ly, chai tiếp chai.

      Rượu đổ vào miệng sớm còn hương vị, Quý Tiết vẫn uống tiếp tục ly này ly khác, động tác tao nhã giống như nhàm chán đùa giỡn… Chỉ có trong đôi mắt phong lưu xinh đẹp dần dần mê ly bàng hoàng mới lộ ra giãy dụa trong cõi lòng .

      Tiểu Nhã vừa rót rượu cho , bàn tay xinh đẹp trắng trẻo nhàng đặt lên đùi cứng rắn ấm áp của , chậm rãi vuốt ve, di chuyện dần lên , cách lớp quần tây an nhàn dùng kỹ xảo thuần thục vuốt ve vật to lớn của .

      Côn thịt trong lòng bàn tay dần dần cứng rắn, Tiểu Nhã giương mắt quyến rũ đa tình nhìn Quý Tiết, lại bị ánh mắt lạnh như băng của làm cho trái tim co rút, tay bé nhanh chóng thu về.

      “Thực xin lỗi, Quý thiếu!” Tiểu Nhã lạnh run, vội vàng đứng lên xin lỗi, chạy trối chết.

      Nhưng lâu sau, Quý Tiết chủ động kêu dì San, bao công chúa còn chưa ra sân khấu cùng uống rượu ca hát với , Tiểu Nhã nhìn thoáng qua lô ghế, Quý Tiết trái ôm phải ấp mặt tiêu sái phong lưu, với dáng vẻ lạnh lùng lúc nãy khác nhau trời vực, khác thường này là vì , Tiểu Nhã quyết định giao du với kẻ xấu. Quả nhiên, trong chốc lát sau, ghế lô truyền ra tiếng thét chói tai của nữ nhân cùng tiếng va chạm ── công chúa bởi vì đưa tay vói vào trong quần áo của bị đá bay đụng vào cạnh bàn, đầu rơi máu chảy ngất .

      Nửa giờ sau, Tông Kiên Định được dì San gọi điện mời đến vừa đẩy cửa vào mém chút nữa bị chai rượu bay tới đập vào đầu.

      “… Cậu tới làm gì vậy?”

      Tông Kiên Định quét mắt nhìn đống hỗn độn trong phòng, “Uống rượu xong rồi à? Vừa lúc mình đem theo hai chai nữa.” xong, ném cho Quý Tiết ngồi bên cạnh chai, chính mở chai ngửa đầu uống.

      Quý Tiết cầm lấy chai rượu, nhìn Tông Kiên Định bên cạnh, đem chai rượu đá qua bên, nằm ngửa sô pha vô thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.

      “Sao vậy? uống?” Tông Kiên Định để chai rượu xuống, “Châm chọc quá, lúc trước còn đắc ý là có tửu lượng ngàn chén say, bây giờ lại buồn bực vì muốn say mà được.”

      muốn tôi đốt lông của cậu cút cho tôi.”

      “… Yên tâm, mình phải đến xem cậu diễn.” Tông Kiên Định lấy ra bao thuốc lá, đem điếu đưa cho Quý Tiết. “Cậu tin tưởng vào loại báo ứng này ?”

      Quý Tiết châm thuốc lá, hút ngụm, há mồm chậm rãi thở ra khói màu xanh.

      “Mình và trai cùng để ý , nhưng trai của mình còn biết.” Tông Kiên Định rất thoải mái mà .

      Quý Tiết gì.

      “Điểm chết người là, kia còn có nam nhân khác. Ha ha! Vốn dĩ mình còn muốn chê cười các cậu, vừa quay đầu liền phát bản thân còn bi kịch hơn so với các cậu nhiều.”

      “… Sao vậy?”

      “Mình thấy cái kia cũng dễ để các cậu trêu đùa như vậy.”

      “Vì thế?”

      “Vì thế tôi đến nhìn thử xem cậu có phải điên rồi hay .”

      “…”

      “Cho dù kia còn có nam nhân khác, cho dù cả đời ấy cũng có khả năng hoàn toàn thuộc về mình tôi, tôi vẫn muốn… ấy.”

      “… Có ý gì.”

      “Ý là, cho dù cùng với nam nhân khác đồng thời chia sẻ ấy… tôi cũng đồng ý.”

      “Cậu điên rồi.”

      “Như vậy cậu sao?”

      “…” Chia sẻ… ! Quý Tiết gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà. phải có được ! nhất định phải có được , toàn bộ! Mặc kệ đối thủ là ai, nhất định làm cho , cả đời thể rời xa !

      Đôi mắt bật ra ánh sáng lợi hại, khuôn mặt tuấn phong lưu luôn luôn bất cần đời lộ ra dã tâm thể gỡ bỏ, Quý Tiết dập tắt thuốc lá, đứng dậy về phía cửa phòng

      đâu vậy?” Tông Giới Nhiên hỏi.

      “… Toilet.”

      Khi bữa tối, Quý Tiết vẫn trở về. Hà Nhạc Nhạc nhớ tới tin nhắn gửi trong di động, trong lòng ngũ vị tạp trần.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Chi Tu giọng hỏi. Những người khác đều có trở về, vì thế bữa tối chỉ có hai người bọn họ.

      … Quý, Quý tiên sinh có gần đây vội gì ?”

      “Chắc là phải chăm sóc người mới, vài tiết mục trực tiếp liên tục, xử lý tốt có thể ổn.”

      “Nga…” Hà Nhạc Nhạc trả lời, bỗng nhiên có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Tần Chi Tu. “Em nghĩ quan tâm đến những việc này.”

      Tần Chi Tu cười khẽ, “ cũng phải quan tâm chứ, cũng phải ngay từ đầu thuận buồm xuôi gió.”

      Hà Nhạc Nhạc cũng mềm cười cười, gật gật đầu, “Ừ, có thực lực cũng phải tích góp từng tí cơ hội mới có thể phô bày ra tất cả.”

      “Tích góp từng tí cơ hội?” Cách rất mới mẻ.

      “Đúng vậy, em cảm thấy cơ hội giống như là món đồ lắp ráp, ngừng tích góp từng tí mảnh hợp lại, đợi đến khi hợp lại đầy đủ thời cơ tự nhiên ra, tuy rằng muốn hợp lại cũng phải có may mắn, nhưng so với cơ hội đầy đủ từ trời rơi xuống tỷ lệ cao hơn nhiều.”

      “… ừ. Đợi lát nữa cơm nước xong có thể giúp sắp xếp hành lý chút ?”

      Sắp xếp hành lý? Đúng rồi! Thiếu chút nữa quên mất, thứ tư ngày 6, Mục Duy và Tần Chi Tu biển chụp ngoại cảnh…

      tiếng sau… Hai thân thể trần trụi nửa nằm ở bồn tắm lớn, Tần Chi Tu lúc nặng lúc mát xa vai gáy của Hà Nhạc Nhạc.

      “Mệt sao?”

      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, thoải mái mà nhắm mắt lại nằm ở trong lòng của , hai vai bị nắn bóp có chút đau, nhưng lại rất thoải mái làm cho muốn thở dài.

      “Thoải mái sao?

      “Ừ.” Hừ hừ như con mèo .

      Tần Chi Tu cong khoé môi, nghiêng đầu hôn lên lỗ tai của , tay trái tiếp tục xoa bóp vai cho , tay phải theo đường cong cơ thể, từ thắt lưng trượt đến mật huyệt dưới thân.

      “Ừ…”

      Ngón tay xinh đẹp thon dài của , do hàng năm dùng nhạc cụ mà đầu ngón tay có lớp da bị chai vừa mỏng manh vừa thô ráp, khẽ trêu chọc đoá hoa mẫn cảm khép kín, ngón tay dài của bị kẹp chặt.

      Ngón tay dài vừa xoay tròn xâm nhập, vừa vuốt ve tầng tầng nếp uốn trơn mềm trong hoa huyệt, mỏng manh khẽ gãi cái, tiểu huyệt của nhịn được run rẩy, cái miệng nhắn dưới chóp mũi cũng bật ra tiếng rên rỉ.

      Sau khi rút cắm hơn mười cái, lại bỏ thêm ngón tay, hai ngón tay linh hoạt tiến lùi, khi khẽ gãi, khi vuốt ve qua lại.

      Hà Nhạc Nhạc chịu nổi chìa tay đè lại mấy ngón tay làm chuyện xấu của .

      thoải mái sao?” ra vẻ vô tội hỏi.

      Hà Nhạc Nhạc xấu hổ thể trả lời, biết cố ý hay là ── sao lại thoải mái chứ, nhưng mà … thông thường nhìn cái gì cũng cần dạy biết? Nếu như là lúc trước, hỏi như thế khẳng định là cố ý, nếu như là giả ── vậy chính là thiên tài!

      trả lời, cũng động tiếp hai ngón tay trong tiểu huyệt, nhưng ngón tay bên ngoài lại bắt đầu trêu chọc hoa hạch phấn hồng khéo léo ──

      “A…”

      Đầu ngón tay chỉ gãi ở mặt ngoài chút, bụng bị kích thích đau xót, ham muốn vô hạn, từ dưới thân dâng lên. nghịch ngợm liên tục trêu chọc, làm cho thẳng lưng, toàn bộ người ngồi ở bụng , tay bé nắm ngón tay , biết là muốn ngăn cản , hay là muốn sáp nhập càng sâu hơn ít nữa.

      “Ừ, ừ… A…” giọng kiều, eo thon chịu khống chế động đậy. để mở miệng, hiểu co rúm hai ngón tay an ủi hoa huyệt ngừng co rút chảy đầy nước của , hai ngón tay dài như hai con rắn tuỳ ý khi dễ hoa huyệt chặt kín ──

      “A a, a a…” Sóng nhiệt xâm nhập toàn thân, mật huyệt tuôn ra đầy tràn, cảm giác thoải mái ngừng kéo lên, “Tần ── ”

      “Sửa, hoặc là Chi Tu.”

      “Sửa, được rồi, được, đủ ẩm ướt… có thể, có thể vào được rồi … A a ── ”

      Nước gợn sóng nhộn nhạo, tiếng rên rỉ dày đặc, nam nhân biết mệt và ngày càng mẫn cảm…

      Rạng sáng ngày 6, Hà Nhạc Nhạc giật mình tỉnh lại, vừa vào phòng tắm thấy, quả nhiên ── thân thích đến đây.

      Mấy tháng trước phải thời gian này chính là sau hoặc trước, biết có phải bởi vì…

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 176: nhoi

      thoải mái hả?”

      “...” Hà Nhạc Nhạc nhìn Tần Chi Tu khẽ nhíu mày, lắc đầu lần thứ n, “Em sao.”

      Từ lúc buổi sáng biết thân thích của tới, luôn luôn hỏi vấn đề này, cho biết, thân thích của hôm nay đến cùng với chuyện tối hôm qua cầu vô độ liên quan đến nhau, nhưng vẻ mặt luôn luôn áy náy, người khác nhìn… ngược lại đau lòng cho hơn. vậy tiếng của còn cực kì cuốn hút, lời dịu dàng thân thiết, người biết còn tưởng là người của nữa.

      “Đẹp quá…” Mê muội nhìn trời xanh biển xanh mênh mông bát ngát, cảm thấy toàn bộ bản thân như muốn hòa vào cảnh biển luôn vậy…

      chỉ biết là Mục Duy và Tần Chi Tu muốn đến bờ biển chụp ngoại cảnh, nhưng biết bọn họ xuất ngoại chụp ảnh. Mục Duy thông báo với Thân Đồ Mặc rồi, mà thực ra từ tâm tâm niệm niệm muốn nhìn thấy biển lớn nên cũng theo, kết quả… bay ngày, sau khi máy bay đáp xuống lại ca nô, cuối cùng tới nơi này ── ở phòng tổng thống xa hoa tuyệt vời, chuyến này xài hết bao nhiêu tiền? Bọn họ xác định là công tác chứ phải khách du lịch?

      “Mệt ?” Mục Duy mỉm cười vào phòng khách, tùy tiện đem áo khoác để chỗ dựa sô pha, áo màu xanh nhạt cùng với áo thun trắng bên trong mặc người, dưới ánh sáng trong phòng khách phản xạ ra màu sắc nhu hòa, chân dài thẳng tắp mặc cái quần dài vàng nhạt, phối màu tươi mát lại có vẻ đẹp đẽ tao nhã.

      Quản gia đưa hành lý của ba người tới phòng, Mục Duy mỉm cười nhìn Tần Chi Tu ngồi ở sô pha, từ phía sau ôm lấy Hà Nhạc Nhạc vào lòng, cằm tựa đỉnh đầu của .

      “Lần đầu tiên nhìn thấy biển?”

      “Ừ!”

      “Thích biển sao?”

      “… Quả thực thể dùng từ thích để hình dung!”

      “Vậy có thích dẫn em biển ?”

      “...” Hà Nhạc Nhạc nghe vậy, thu ánh mắt lại, xoay người ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngũ quan khắc sâu của Mục Duy, thuận tiện liếc mắt nhìn Tần Chi Tu.

      Đối với Mục Duy, chỉ có thể đời này nhất định phải nợ . “Em rồi, chỉ cần muốn, chỉ cần em có. Nhưng mà…”

      “Nhưng mà tình cảm thể miễn cưỡng. hiểu…” Mục Duy cúi đầu hôn lên môi , “Trước khi em giao trái tim cho nam nhân khác, chỉ hy vọng em có thể giữ lại chỗ cho là được rồi, chừng ngày nào đó em đột nhiên sao?”

      Nhiệt tình, tự tin, tuấn nhã, nam nhân như vật sáng hấp dẫn ánh mắt người khác như vậy… đơn giản dữ dội, vậy sau này sao? Trở thành tình nhân thể thấy ánh sáng? Hay vẫn luôn ảo tưởng có ngày có thể gả cho làm vợ hợp pháp?

      , phải bé lọ lem, cũng hâm mộ công chúa được hoàng tử thương, chỉ muốn cuộc sống bình thản, an yên. Vì thế, rất kiên nhẫn chờ đợi, chờ đối với mất hứng thú, chờ chậm rãi trả hết những gì mà nợ .

      Dịu dàng hôn lên đôi mắt , Mục Duy biết suy nghĩ gì. này… muốn tiền tài, quyền lực, sắc đẹp, tình những gì làm nữ nhân bình thường điên cuồng mong muốn, cũng thể làm cho đôi mắt nổi lên gợn sóng. luôn luôn thanh tỉnh nhìn tất cả dụ hoặc, lý trí đến mức làm người khác cười khổ. Nhưng mà cũng chính vì như vậy, mới có thể làm trái tim người khác vì mà đập mạnh, vì mà mềm mại, chỉ cần có thể đứng bên cạnh , những phiền chán, lo âu, tức giận… những cảm xúc làm người ta thống khổ chịu nổi tựa như bóng tối gặp ánh mặt trời ấm áp mà biến mất còn, chỉ còn lại những gì ôn nhu hạnh phúc.

      Thực xin lỗi, là ma quỷ tàn nhẫn thiên tính ích kỷ, sau khi hưởng qua tư vị vui sướng nguyện ý trở lại thế giới dơ bẩn ghê tởm kia nữa, vì thế ── nguyện đem toàn bộ thế giới làm tế phẩm đưa cho .

      tắm rửa thay quần áo, đợi lát nữa chúng ta ăn cơm.”

      “Ừ.”

      Hà Nhạc Nhạc vào phòng ngủ phía đông phòng khách, lấy quần áo vào phòng tắm. Phòng tổng cộng có hai gian, với Mục Duy phòng, Tần Chi Tu phòng. Đối với sắp xếp như thế này… cũng có quyền gì.

      Ánh nắng chiều, bờ cát, hoàng hôn, cả đảo nhìn như có người nào cả, im lặng như là thế giới bên kia, ánh hoàng hôn hạ xuống mặt biển bằng phẳng, các ngọn đèn bắt đầu tranh nhau toả sáng cùng các vì sao.

      “Em có thể mình ?” đường về sau khi ăn xong bữa tối, Hà Nhạc Nhạc đột nhiên hỏi.

      “… thôi.” Mục Duy dừng bước lại, khóe miệng hàm chứa ý cười dung túng, nhìn từng bước từng bước về phía trước bỏ lại bọn họ.

      cũng nhanh, nhưng lại có cảm giác giống như trở về nữa ── Tần Chi Tu giật mình muốn đuổi theo.

      “Bây giờ cậu theo, vậy sau này sao?” Mục Duy thản nhiên .

      Nhìn theo bóng dáng Hà Nhạc Nhạc bước , Mục Duy hơi hơi xoay người để cánh tay lan can hành lang ở biển, gió biển thổi qua làm mái tóc ngắn của bay bay, mang theo cảm giác mát mẻ.

      “Cậu thông minh hơn nhiều so với Quý Tiết và Nguyễn Lân bọn họ, vì thế chắc là nhìn ra được, chúng ta, ai có thể độc chiếm được ấy.”

      “…” Nhìn bóng dáng dần dần biến mất ở bóng cây, khuôn mặt như hoạ của Tần Chi Tu phảng phất dừng lại lúc này.

      “Cậu… muốn lại mất người nhà chứ?”

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Đăng hẳn 4 chương để bù lại hôm qua bận quá đăng được :yoyo36:
      Chương 177: Dục vọng cấm kỵ


      Công việc chụp hình bắt đầu lúc mặt trời mọc, những nhân viên công tác khác nửa đêm mới đến, nghỉ ngơi mấy tiếng bắt đầu làm việc. Hơn nữa chụp ngoại cảnh giống như này, vì tiết kiệm chi phí, thường thường người kiêm nhiều việc, nhưng chỉ cần Mục Duy chỉ dẫn cái, tất cả mọi người đều di chuyển đâu vào đấy, phần lớn thời gian mọi người đều cần chuyện cũng có thể điều chỉnh theo cầu của Mục Duy, ngẫu nhiên tạm dừng hơn phân nửa là do bị… ‘cảnh đẹp’ mê hoặc.

      Tần Chi Tu trong màn ảnh có thể làm các trong thiên hạ đố kị, da thịt trắng trẻo, lông mi đậm nhạt vừa phải, đôi mắt trắng đen xinh đẹp động lòng người, chiếc mũi cao thẳng, mũi rộng lại mượt mà nhu hoà, đôi môi hồng phấn khéo léo như con , khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, nhưng chiếc cằm lại có độ cong gợi cảm thuộc về nam nhân… Từ xưa có mỹ nam là Phan An, nhưng nam nhân như thế nào mới có thể gọi là đẹp, đẹp mà yếu đuối, nhìn thấy Tần Chi Tu, đại khái tìm được đáp án.

      Xuyên thấu qua máy chụp ảnh chống lại hai tròng mắt trong suốt sáng ngời của Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc giống như quên phải bấm nút chụp.

      “Được rồi, tốt, bây giờ là thời gian phúc lợi.” Mục Duy để máy ảnh xuống, cười .

      Khi nhân viên công tác tiến lên giúp Tần Chi Tu thay quần áo, Mục Duy đến bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, nhìn thành quả chụp được.

      “Buổi sáng chuẩn bị cho Tần tiểu tử đồ tốt để chống nắng nha. Nếu đem phơi nắng đến đen thui, Quý Tiết nhất định giết người.”

      Hà Nhạc Nhạc hơi hơi cúi đầu, cuối cùng mặt cũng đỏ. Tối hôm qua ôm ngủ sớm, buổi sáng lại dẫn phơi nắng, muốn giúp Tần Chi Tu lấy đồ, là nếu đến bờ biển, khẳng định phải chụp ảnh ‘phúc lợi’. , liền hỏi ý ‘phúc lợi’ là gì, Mục Duy lại cười ──

      “Khụ khụ… Đối với em cũng tính là phúc lợi, nhưng đối với fan của Tần tiểu tử tuyệt đối là phúc lợi.”

      “…” hiểu được.

      biết ý của chụp ảnh ‘phúc lợi’, lau rất cẩn thận, thân thể Tần Chi Tu cực kỳ xinh đẹp. Đúng vậy, xinh đẹp. Thân hình khôi ngô cũng gầy, hoàn mỹ, chợt nhìn qua có cơ bắp gì, nhưng sờ lên cực kỳ rắn chắc bóng loáng lại co dãn. sợ ngứa, lúc lau đến eo, ràng cảm giác được phần eo của căng thẳng, cứng rắn chịu được. Nhưng có né tránh, chỉ cúi đầu cười cười nhìn . Xuống chút nữa… vật cứng kia buổi sáng đặc biệt có tinh thần bị lựa chọn xem như thấy, lúc lau đến đùi trong của , nhịn được nữa xoay người bắt lấy tay .

      “Còn lại để tự làm .”

      “Ừ…”

      Hà Nhạc Nhạc xoay người.

      “Nhạc Nhạc!”

      “Ừ?”

      Thân thể Tần Chi Tu gần như lộ ra hoàn toàn bước hai bước đến trước người , bế lên trong chốc lát.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Hà Nhạc Nhạc nghi vấn hỏi.

      “Em… có gì. Đợi lát nữa em cũng chung sao?”

      “Ừ, Mục tiên sinh cho em mượn máy ảnh, cho phép em ở bên cạnh chụp linh tinh… có thể ?” Đúng rồi, còn chưa được đối tượng chụp ảnh đồng ý đâu!

      “Đương nhiên… muốn chụp như thế nào cũng được.”

      “…”

      Thu hồi suy nghĩ, Hà Nhạc Nhạc lần nữa nhìn về phía Tần Chi Tu thay đồ xong.

      Chân chậm rãi bước vào trong biển, áo trắng mỏng manh như cánh ve ẩm ướt dán vào thân hình trắng nõn như ngọc của , lóe ra da thịt, gợi cảm đến muốn mạng người. Giống như thiên sứ thoát tục, làm cho người trong thiên hạ chỉ dám nhìn từ xa, trái tim bị mê hoặc, câu dẫn mọi người sa vào dục vọng cấm kỵ.

      Mọi người trở nên im lặng dị thường, bất kể nam nữ, bất kể tuổi tác, ánh mắt nhìn về phía Tần Chi Tu dần dần từ thưởng thức chuyển thành lửa nóng…

      “Cởi áo và quần trước.” Mục Duy vừa chỉ huy vừa .

      Tần Chi Tu có nhăn nhó gì, cởi bỏ quần áo ướt sũng bên trong, cởi thắt lưng, làm cho quần hơi hơi trượt xuống, lộ ra thắt lưng đầy đủ dày rộng của .

      “Nhìn qua đây.”

      Tần Chi Tu theo lời nhìn về phía màn hình, lại nhìn thấy biểu cảm Hà Nhạc Nhạc có chút ngu si lại lơ đãng lộ ra nụ cười khẽ làm cho tâm hồn người ta run lên.

      Kích thích tê dại như tia chớp lủi vào sau lưng, thân thể từ sau tới trước trở nên nóng bỏng, tim đập nhanh hơn, giống như lúc chứng bệnh sợ hãi ánh mắt bị phát tác, chỉ khác nhau là phải co rút trong lòng đau đớn khủng hoảng, mà là tràn đầy rung động.

      Hà Nhạc Nhạc dời tầm mắt, để định thần lại chút, hồi lâu sau, mới nhìn lại đối tượng ngắm.

      tốt đẹp như là con cưng của thượng đế cẩn thận lạc ở nhân gian. Đỗ Vi nhất định… hối hận.

      Nếu có ngày Đỗ Vi nghĩ thông suốt, trở về tìm , chấp nhận sao?

      Chắc là…

      Hà Nhạc Nhạc suy nghĩ, khỏi cười tự giễu. chấp nhận hay , sao? Cũng có quan hệ gì tới ? Lúc trước chuyện chỉ trích Đỗ Vi đúng là vớ vẩn, … cũng phải là người gì của .

      “Muốn được hối hận.”

      Muốn . … có tư cách gì muốn chứ?

      chỉ là người bình thường, mang theo chỗ bẩn thể rửa sạch được, mà , là trân phẩm đáng giá để tốt nhất thế giới thương.

      hề nhìn Tần Chi Tu trong biển nữa, Hà Nhạc Nhạc rời khỏi bờ cát, mang giày chậm rãi về phía hòn đảo bên kia biệt thự.

      “Hi! nhiếp ảnh gia đáng .”

      Phía sau đột nhiên vang lên tiếng chào hỏi khoái trá của nam nhân, Hà Nhạc Nhạc bước chân hơi chậm lại chút.

      Phạm Tư Nghị cầm máy ảnh nhắm ngay thân hình Hà Nhạc Nhạc, chuẩn bị lúc ngoái đầu lại trong nháy mắt bấm nút chụp ──

      “…” Ý cười khóe miệng Phạm Tư Nghị trong nháy mắt đọng lại.

      kia! Đầu cũng thèm quay lại!
      Last edited: 18/1/19
      Winter, 阮美何, chau00715310 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :