1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 158: Người thân, tình nhân

      Quý Tiết đắc ý cười cười, nhìn Hà Nhạc Nhạc bên cạnh.

      sai’, nhưng muốn chia sẻ với người khác.

      Ăn cơm trưa xong, Quý Tiết mình trở lại công ty, Hà Nhạc Nhạc lái xe đưa Tần Chi Tu quay về nhà trọ. Giữa trưa nên tình hình giao thông khá thoáng, dọc đường cũng gặp nhiều đèn đỏ, làm cho Hà Nhạc Nhạc có chuyện cũng dám hỏi. Tính hỏi rồi, lại thấy Tần Chi Tu ngẩn người nên cũng nuốt trở lại.

      Lúc ăn cơm trưa, Quý Tiết câu làm cho muốn nghẹn lại.

      “Chi Tu, mình nhắc lại lần nữa, đối với Đỗ Vi cậu có bao nhiêu khoan dung rồi. Nhưng đối với nữ nhân, cậu còn chưa hiểu nhiều lắm. Mình mặc kệ cậu có tình cảm gì với ta, nhưng ta bây giờ, phải là đối tượng tốt để xảy ra quan hệ gì.” Quý Tiết vừa giúp bốc vỏ tôm, vừa với Tần Chi Tu.

      “. . . Xảy ra chuyện gì?” Tần Chi Tu nhìn nhìn Quý Tiết, ánh mắt rũ xuống, lông mi dài chỉnh tề động lòng người.

      “Sử Cổ Kim, buổi sáng mình nghe thấy gọi điện thoại với Đỗ Vi. Sử Cổ Kim là người như thế nào, cậu cũng biết, Đỗ Vi tới tìm … cậu hiểu được ý của mình chứ.”

      Mắt thấy sắp đến nhà trọ rồi, Hà Nhạc Nhạc nhìn sang Tần Chi Tu ngồi bên cạnh. Đến cũng hiểu ý của Quý Tiết, Tần Chi Tu chắc chắn hiểu. Nhưng nhìn dáng vẻ của Quý Tiết, hình như cũng biết chuyện xảy ra mấy hôm trước? Tần Chi Tu vì sao với Quý Tiết chứ?

      có phải… lại lo chuyện bao đồng rồi hay ?

      Quên , bọn họ biết nhau lâu rồi, chuyện của bọn họ tới phiên quan tâm, nên chuẩn bị lý lịch sơ lược để tìm việc mới hơn.

      Bên cạnh có chiếc xe quen thuộc chạy qua, Hà Nhạc Nhạc hoảng hốt chớp mắt mấy cái ── Nguyễn Lân trở lại!

      Trở lại nhà trọ, Hà Nhạc Nhạc bịt tay trộm chuông ở trong phòng của mình dọn dẹp chút, cho đến chiều tối mới khẽ thở dài ra chuẩn bị bữa tối.

      Nhìn bàn thức ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, đôi mắt dịu dàng của Hà Nhạc Nhạc chậm rãi dâng lên chút thỏa mãn. Bỏ qua mọi chuyện của bọn , ra rất thích làm bàn thức ăn, lẳng lặng nhìn bọn họ ăn cơm.

      “Tần tiên sinh?” chuẩn bị lên lầu gọi xuống, kết quả vừa quay đầu thấy Tần Chi Tu đứng dựa ngay vào cửa phòng bếp nhìn .

      Đây cũng phải lần đầu tiên, may mắn trái tim của mạnh mẽ.

      cầm tinh con mèo sao?” Hà Nhạc Nhạc cười khẽ hỏi.

      “Ừ?” Tần Chi Tu cố tình gật đầu, bộ dáng rất giống nhân vật hoạt hình ngốc nghếch, trông rất moe.

      Trong lòng có chút ngứa, Hà Nhạc Nhạc bưng thức ăn lên bàn, “Mỗi lần tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân, đói bụng rồi sao? Để sau này tôi làm cơm sớm chút nữa.”

      , cần. Tôi chỉ muốn nhìn chút thôi.” Tần Chi Tu chìa tay tiếp nhận dĩa thức ăn tay Hà Nhạc Nhạc.

      “Ai, cần cần, để tôi là được rồi, ngồi xuống .” Hà Nhạc Nhạc đương nhiên để giúp, nhưng vừa ngẩng đầu thấy đôi mắt xinh đẹp đau thương của , đành phải buông tay.

      “Ai ai! Cái đó nóng cái đó nóng!” Thấy Tần Chi Tu mang bao tay, Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức vọt qua, đáng tiếc vẫn chậm bước. Lời cũng chưa , cầm lấy bàn tay bị nóng hồng hồng của Tần Chi Tu kéo đến vòi nước lạnh ──

      “Đau ? Đau ?”

      “. . .” Nhìn thấy đôi mắt khẩn trương lo lắng của , Tần Chi Tu nhàng lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp trong suốt, khuôn mặt tuấn tinh xảo, lộ ra cảm xúc ràng.

      Thấy hai tay sao cả, Hà Nhạc Nhạc nhàng thở ra, lấy khăn mặt giúp lau khô hai tay, nhàng thổi thổi da thịt có chút phiếm hồng, “Tần tiên sinh, cái kia phải đeo bao tay. . .”

      Nghe thấy giọng bất đắc dĩ của , Tần Chi Tu chậm rãi giơ lên khóe miệng.

      Giống như nhìn thấy khoảnh khắc hoa thủy tiên nở rộ, Hà Nhạc Nhạc quên mất lời chuẩn bị ra, ngây người vài giây mới đột nhiên buông tay của Tần Chi Tu ra.

      “Tôi, tôi lấy cho lọ thuốc để thoa lên.” Giọng Hà Nhạc Nhạc có chút kích động.

      Đột nhiên Tần Chi Tu lại giữ chặt cánh tay của Hà Nhạc Nhạc.

      “Tần tiên sinh?”

      “. . . sao?”

      “Ừ?”

      có thể luôn luôn ở lại nơi này ?”

      “. . .” Nhìn đôi mắt như vẽ của , sau lúc lâu, ánh mắt Hà Nhạc Nhạc né tránh, ra vẻ thoải mái mà cười cười, “Tôi chỉ là người làm công, đương nhiên ── ”

      Lời còn chưa dứt, bàn tay cánh tay liền thả lỏng, chậm rãi để xuống.

      đơn, trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình , ràng đứng trước mặt , cả người lại giống như bọt khí trong suốt nhìn thấy được, ngăn cách ràng ── giống như lúc trước.

      “. . . Thực xin lỗi.”

      đem cơm cho Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc khỏi lầu 1, người ngồi trong phòng ăn ở lầu 1 giống như phải Tần Chi Tu, mà là chính bản thân từng tuyệt vọng, thống khổ!

      Thực xin lỗi, ── Hà Nhạc Nhạc nhắm mắt khẽ cắn môi, lát sau, ra thang máy, đem đồ ăn để bàn cơm trong phòng Nguyễn Lân.

      “Nguyễn tiên sinh, bữa tối tôi đưa đến. Mời thừa lúc còn nóng dùng cơm, nếu như có phân phó nào khác, có thể điện thoại cho tôi, tôi xuống lầu trước.” Đối với phòng khách bóng người, Hà Nhạc Nhạc lớn tiếng xong liền xoay người vào thang máy.

      từng với chính mình, tuyệt đối trốn tránh, tuyệt đối để chính mình khinh thường bản thân!

      Huống hồ, nếu để cho Linh Vũ biết khoanh tay đứng nhìn Tần Chi Tu…

      Ngồi ngay ngắn đối diện với Tần Chi Tu, nhìn đồ ăn trước mặt chưa được động đũa, Hà Nhạc Nhạc dứt bỏ băn khoăn, “Xin hỏi, tôi có thể làm gì vì ?”

      Đôi mắt Tần Chi Tu lóe lên chút, nhưng rất nhanh lại tối dần, chỉ thấy cầm đũa, nhợt nhạt cười cười, “Tôi sao, chỉ có lúc này hơi ngốc mà thôi.”

      “. . . Rất nhiều lúc, người thể giải quyết được vấn đề.” Hà Nhạc Nhạc đẩy dĩa đồ ăn muốn gắp lại. “Tôi biết chúng ta có tính là bạn của nhau hay , nhưng nếu như có việc gì tôi có thể làm được, cứ việc .”

      Tần Chi Tu ngẩng đầu.

      “Cái gì. . . cũng đều có thể sao?”

      “Tốt nhất là cần trèo cây, ra, tôi có chút sợ độ cao.” Khuôn mặt nhắn của Hà Nhạc Nhạc nhăn lại.

      Tần Chi Tu mỉm cười, “Tôi muốn biết. . . cảm giác ở cùng với người thân.”

      Ừ? Người thân? Tình nhân?

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 159: Phát sốt

      “. . . Tần tiên sinh, chuyện này tôi thực giúp được.”

      “Ừ.”

      Cơm nước xong.

      nghỉ ngơi , để tôi dọn dẹp cho.”

      “. . .” Tiếp tục giúp thu dọn bàn ăn.

      Dọn dẹp xong.

      , còn có chuyện gì phân phó nữa ?”

      lo việc của , tôi tự nhìn là được.” Tần Chi Tu dựa vào cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm Hà Nhạc Nhạc dọn dẹp sạch phòng bếp.

      “. . .” Hà Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy da đầu run lên, cầm khăn lau trong tay cũng nghĩ ra nên để chỗ nào! Cố gắng chống đỡ khoảng ba phút, tuyên bố đầu hàng, “Tần tiên sinh, có thể hay . . .”

      “. . . có lỗi.”

      , , ” Hà Nhạc Nhạc vội vàng sửa lại lời muốn . Tuy rằng nhìn qua giống như hòa bình, nhưng ba chữ ‘ có lỗi’ Tần Chi Tu vừa mới vào tai , liền cảm thấy giống như bản thân chối bỏ con chó trung thành bị cuồng ngược đãi, “Ý của tôi là, có thể giúp tôi lấy khăn lau bếp ở ban công vào ?”

      “Được!” Cười tươi như hoa.

      Rơi nước mắt. Hà Nhạc Nhạc khỏi cười khổ. từng nghĩ Tần Chi Tu là người chủ trọ bình thường duy nhất của đám nam nhân ở nhà trọ? Được rồi, thừa nhận lại sai lầm nữa rồi ── cả đám trong nhà trọ này cơ bản chủ nhà nào là người bình thường cả! Hơn nữa, sợ chính mình… cũng bình thường.

      Đập đập trái tim bị khuôn mặt tươi cười quá moe của Tần Chi Tu làm vui vẻ, Hà Nhạc Nhạc than tiếng, mặt cũng lộ ra tươi cười thoải mái thanh nhã.

      Vừa dọn dẹp xong phòng bếp, Quý Tiết và Thân Đồ Mặc người quần áo màu đen người quần áo màu trắng lần lượt trở về. Tần Chi Tu nhìn ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng rời khỏi lầu 1.

      “Thân Đồ tiên sinh, Quý tiên sinh.”

      “Nhớ tôi ?” Quý Tiết trực tiếp lên vòng tay ôm lấy eo của Hà Nhạc Nhạc in nụ hôn môi .

      Hà Nhạc Nhạc xấu hổ nhìn Thân Đồ Mặc bên cạnh, ngậm miệng .

      Thân Đồ Mặc liếc mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc cái, chữ cũng về phía thang máy, biểu cảm lạnh lùng hà khắc giống như bình thường.

      “Ngại quá, để tôi dọn dẹp đồ ăn của Nguyễn tiên sinh.” Hà Nhạc Nhạc đẩy hai tay Quý Tiết ra, giọng .

      “Nguyễn Lân trở lại?”

      biết là thực quan tâm đến Nguyễn Lân hay là lo lắng Hà Nhạc Nhạc vừa lên bị giữ lại, Quý Tiết kiên trì cùng Hà Nhạc Nhạc “Nhìn xem” Nguyễn Lân.

      Lên tới lầu 3 lông mày Hà Nhạc Nhạc khỏi nhăn lại ── đồ ăn bàn cơm còn chưa được động tới.

      “Nguyễn tiên sinh?” Hô tiếng cũng có người trả lời.

      “Nguyễn tiên sinh?” Hà Nhạc Nhạc lập tức về phía phòng ngủ, vẫn có người.

      lại ra ngoài rồi hả?” Quý Tiết theo phía sau Hà Nhạc Nhạc .

      “Tôi luôn luôn ở lầu 1, nếu ra ngoài tôi nhất định nhìn thấy. Nguyễn tiên sinh! Nguyễn Lân!”

      Nghe thấy xưng hô của Hà Nhạc Nhạc thay đổi, Quý Tiết nhìn chằm chằm phía sau gáy của , vẻ mặt tươi cười nhạt dần.

      Tìm hết các phòng cũng thấy được người, Hà Nhạc Nhạc muốn gọi điện thoại, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, xoay người bước nhanh đến phòng ngủ.

      Hà Nhạc Nhạc vừa mở cửa phòng tắm ở phòng ngủ ra, đập vào mắt đầu tiên chính là bóng đen người còn có nước giọt, mềm nhũn nằm dài trong bồn tắm ──

      Hà Nhạc Nhạc vội vàng ngẩng đầu nhìn về gương mặt của nam nhân trần như nhộng, “, sao chứ?”

      Tóc đen ướt sũng trượt dài khắp mặt , đem ngũ quan đẹp đẽ khắc sâu của Nguyễn Lân càng có vẻ quyết đoán động lòng người, màn ảnh đôi mắt gắn luôn thâm tình, trí tuệ, dịu dàng hoặc khôi hài, giờ phút này lạnh lùng nhìn Quý Tiết phía sau Hà Nhạc Nhạc.

      “Tôi chuẩn bị bữa tối cho lần nữa nha.” Hà Nhạc Nhạc vừa muốn xoay người, giây tiếp theo bị nam nhân khỏa thân túm lại kéo vào phòng tắm.

      Làm!

      Nhìn cửa phòng tắm bị đóng lại mạnh, Quý Tiết đứng tại chỗ, nghe tiếng vang ái muội từ phòng tắm truyền ra, bàn tay nắm chặt lại, xoay người rời .

      “Nguyễn Lân! Chờ, đợi chút. . .” Hà Nhạc Nhạc chống tay đẩy nam nhân đặt cửa phòng tắm hôn sâu. người nóng quá, “ phát sốt rồi!”

      “Ừ ” tay giữ lấy hai tay bắt chéo sau lưng, tay còn lại đưa vào trong quần áo của , làm càn vuốt ve tàn sát bừa bãi da thịt non mịn của .

      ! A. . .” Nhũ nhọn bị cắn đau, lại càng cảm thấy tức giận , “ bệnh rồi! Đừng ── a a. . .”

      bàn tay có lực khác của chút khách khí vói vào giữa hai chân , hai ngón tay thô lỗ vuốt ve hoa hạch của , làm cho chịu nổi phải kiễng mũi chân, cố gắng lấy lại tinh thần.

      “Tôi phải bị bệnh. . .” Ngóng nhìn khuôn mặt nhắn tức giận của , Nguyễn Lân rút bàn tay làm chuyện xấu ra, ôm lấy thân thể kiều mị xinh của , để cho nhìn thẳng vào , đôi mắt thâm sâu, “Tôi bị trúng độc.”

      ──” Hà Nhạc Nhạc tức giận trong nháy mắt biến thành lo lắng, “Cái gì độc?” bị người khác kê đơn sao? “Vậy bệnh viện nhanh lên!”

      “Em là bệnh viện của tôi, là bác sĩ của tôi.” Hôn mạnh lên môi , tựa như trong giấc mơ mỗi đêm. Gắt gao ôm lấy thân thể của , giống như bao giờ muốn buông ra.

      “A. . .” Hà Nhạc Nhạc dùng hết toàn bộ sức lực giãy dụa, nhưng vẫn giãy ra.

      căn bản bị sốt đến hồ đồ!

      Hà Nhạc Nhạc vừa tức vừa vội, nhưng đối mặt với nam nhân mạnh mẽ cao lớn bị đốt sạch lý trí mà , làm sao bây giờ?

      “Quý tiên sinh! Quý Tiết! còn ở bên ngoài ? Nguyễn Lân , a a ── ”

      Nguyễn Lân ngụm cắn ở đầu vai Hà Nhạc Nhạc.

      “Đau, đau. . . Nguyễn Lân, Nguyễn Lân!”

      được! được người khác!” Khẽ liếm dấu cắn đỏ thẫm, giọng Nguyễn Lân vừa giống như mệnh lệnh lại có phần giống thỉnh cầu.

      “. . .Được, được, tôi người khác. , thả tôi ra trước , tôi giúp lau khô người , rồi mới, ừ a. . . Chúng ta đến, đến giường làm, được ? Nguyễn Lân, Nguyễn Lân! A ── ”

      Xoạch ──

      Hai người nặng nề mà té ngã đất.

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 160: Hữu tình

      Đây là , trong hai tháng lần thứ ba vào bệnh viện.

      Nhìn Nguyễn Lân truyền dịch giường bệnh, Hà Nhạc Nhạc thở dài hơi, nâng tay đè lên huyệt thái dương. Sau khi Nguyễn Lân ôm té xỉu ở phòng tắm, cuối cùng cũng có thể thoát thân, lên lầu kêu Quý Tiết giúp đỡ đưa Nguyễn Lân đến bệnh viện.

      về nhà trọ nghỉ ngơi , có tôi ở đây là được rồi.” Hà Nhạc Nhạc với Quý Tiết ngồi sô pha.

      “Em rất quan tâm đến Nguyễn Lân.” Quý Tiết dùng giọng điệu khẳng định chứ phải nghi vấn .

      Hà Nhạc Nhạc có chút mệt mỏi nhìn Quý Tiết, thực có hứng thú chơi trò săn diễm cùng với .

      “. . . Quý tiên sinh, chăm sóc cuộc sống hằng ngày của bọn chính là công việc của tôi. Trừ cái đó ra, tôi có ý nào khác.”

      “Vậyà?” Quý Tiết đứng dậy đến trước người Hà Nhạc Nhạc, nâng cái cằm mượt mà khéo kéo của , “Nếu vậy tại sao lại thích Thân Đồ?”

      Quả nhiên, dối lần phải dùng vô số lời dối tiếp theo?

      “Quý tiên sinh, ra ── ”

      “Buông móng vuốt của cậu ra!” Lời đe doạ nặng nề từ giường bệnh truyền đến.

      “Nguyễn Lân tỉnh rồi sao?” Hà Nhạc Nhạc vội vàng tới đặt tay lên trán Nguyễn Lân, thuận tiện bấm chuông phục vụ.

      Nguyễn Lân nâng cánh tay chụp vào tay của Hà Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc sợ làm rớt kim truyền dịch liền nhàng nắm cổ tay thả lại giường, Nguyễn Lân chuyển tay nắm chặt lấy bàn tay bé của , đôi mắt giận mà tự uy trừng trừng nhìn Quý Tiết phía sau .

      cho chạm vào côấy.”

      Quý Tiết bĩu môi, nhưng lười so đo với tên ngốc bị sốt đến ngu ngốc, ánh mắt dừng lại thân hình mảnh mai lung linh của trong chốc lát, xoay người rời .

      Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn bóng dáng của Quý Tiết, trong lòng nổi lên chút cảm giác vô lực.

      “Cút! Cách lão tử xa chút!” Nguyễn Lân quát khẽ tiếng.

      Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc, nhìn kỹ mới phát ra vẫn ở trạng thái hỗn loạn.

      Chỉ lát sau, tên viện trưởng có bộ dáng mị hơn cả con mang theo y tá vào phòng bệnh, kiểm tra tình huống của Nguyễn Lân chút, sau đó bảo y tá trước.

      “Nguyễn Lân, tôi là ai?” Tông Kiên Định đứng ở bên cạnh nhìn Nguyễn Lân cười hỏi.

      Hà Nhạc Nhạc khó hiểu nhìn Tông Kiên Định, muốn làm cái gì.

      “Đạo diễn đâu? Tôi vội.” Nguyễn Lân đáp lại.

      “Bác sĩ Tông, Nguyễn tiên sinh như thế này sao chứ?”

      Tông Kiên Định hướng về phía Hà Nhạc Nhạc khoát khoát tay, cúi người để sát vào lỗ tai của Nguyễn Lân, “Hà Nhạc Nhạc giường của tôi.”

      “Dám chạm vào ấy tôi giết !” Nguyễn Lân trực tiếp giơ tay lên đánh , trước đó Tông Kiên Định lùi lại bước.

      “A. . . Quả nhiên, đối với chuyện liên quan đến có phản ứng.” Dáng vẻ Tông Kiên Định như kiểu ‘như tôi dự đoán’, trêu tức nhìn Hà Nhạc Nhạc.

      Tông Kiên Định điều chỉnh tốc độ truyền dịch, rồi mới ngồi xuống sô pha.

      “Đếnđây, chúng ta tâm chút.”

      “Nguyễn tiên sinh . . .”

      sao, mê sảng lát chết được đâu, chờ truyền dịch xong hết sốt rồi ngủ giấc là có thể cút rồi.”

      Hà Nhạc Nhạc vừa nghe vậy tạm thời thở ra, cũng ngồi xuống.

      “Tên này phát sốt cũng có gì hứng thú, vẫn là Tần tiểu tử phát sốt mới vui.” Tông Kiên Định .

      “. . .” Hà Nhạc Nhạc nghe vậy có chút hứng thú, nhưng cũng cái gì.

      hiếu kỳ sao?”

      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu.

      Tông Kiên Định e dè gì nhìn chằm chằm Hà Nhạc Nhạc lúc lâu.

      tĩnh lặng hơn mười năm tích góp, tự giữ lấy mình, lại dịu dàng như nước, nhẫn nại được, bỏ xuống được, đòi hỏi quá đáng, tham lam, nhìn có cảm giác tồn tại nhưng khi đến gần lại có khả năng bị cắn nuốt lấy linh hồn… như cái động sâu thấy đáy. Im ắng đứng chỗ cũng ai chú ý đến, lại vô thanh vô thức hấp dẫn tất cả.

      “Bọn họ bị đùa chết.” Thực nghiền mà.

      Nghe vậy, Hà Nhạc Nhạc bình tĩnh đón nhận ánh mắt trắng trợn của Tông Kiên Định.

      “Nhưng… ” Tông Kiên Định dựa vào sô pha, “Biết tại sao tôi như vậy ? đám bọn họ ở nhà trọ bị chúng tôi kêu là trại tập trung cực phẩm, trong đó Nguyễn Lân nhìn có vẻ bình thường ── ”

      “Bác sĩ Tông, thực xin lỗi, tôi thể thám thính chuyện riêng tư của các chủ nhà, cũng có hứng thú nghe chuyện nên biết.” Hà Nhạc Nhạc đứng lên.

      “Đừng có gấp, nên biết. Ít nhất, rất muốn thoát khỏi tình trạng bây giờ ? Vậy cũng nên hiểu những nam nhân mà muốn thoát khỏi . Nếu , chỉ có thể bị bọn họ ngừng ăn tươi nuốt sống.”

      Nhìn nam nhân mị tươi cười như hồ ly, Hà Nhạc Nhạc có chút giãy dụa. đối với trạng thái trước mắt cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng trực giác cho biết nam nhân này cũng phải giúp !

      “Yên tâm, tôi hại , tôi chỉ muốn xem kịch vui mà thôi. Vừa nãy đến đâu rồi? A, trại tập trung cực phẩm. Hỏi vấn đề, cảm thấy hầu hạ trong cả 5 người, ai là cực phẩm u ám nhất?”

      Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nghĩ nghĩ.

      “Đừng nghĩ, thể tưởng được đâu. Trực tiếp cho biết, Nguyễn Lân và Quý Tiết ở trong nhà trọ xem như là bình thường nhất. Nguyễn Lân giỏi diễn, Quý Tiết đối ngoại khéo đưa đẩy, ở trước mặt người nhà lại cực kỳ đơn thuần, thực cực phẩm là ba tên kia. có biết hoàn cảnh của Tần tiểu tử ?”

      Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, lại lắc đầu.

      “Tần tiểu tử và Thân Đồ, hai người đều có cảm giác thiếu thốn tình cảm nghiêm trọng, chẳng qua Thân Đồ là trời sinh lãnh huyết, Tần tiểu tử cũng là do bị kích thích. biết Đỗ Vi ?”

      “. . .Có.”

      “Cha mẹ Tần tiểu tử đều là nhân tài nghiên cứu khoa học cấp độ bảo mật quốc gia, hàng năm đều ở nhà, Tần tiểu tử trước đây là lớn lên ở nhà của Đỗ Vi, mà Đỗ Vi là có ham muốn giữ lấy rất mạnh, Tần tiểu tử trừ Đỗ Vi ra có người bạn nào khác, hoàn cảnh trưởng thành hẹp hòi khiến cho Tần tiểu tử thiếu cảm giác tình thân. có hiểu ý nghĩ của việc này ?”

      đợi Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, tự bản thân Tông Kiên Định ra đáp án, “ căn bản ý nghĩa của cảm giác ‘hỉ nộ ái ố’ (nghĩa là vui buồn tức giận). Sau đó, cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ── ”

      “Đợi chút! Tôi , cái gì gọi là ‘ ý nghĩa của ‘hỉ nộ ái ố’?”

      “A. . . Có chút phức tạp, tóm lại, đối với bây giờ mà , hỉ nộ ái ố đều là cảm giác tình cảm rất trân quý, bởi vì sau khi cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trừ Đỗ Vi, trừ nhạc, hầu như có việc gì cái gì có thể kích thích tình cảm của , tôi gọi tình huống loại này của là do quá trình mà phải tự bản thân trời sinh lãnh huyết.”

      Hà Nhạc Nhạc khỏi nhíu mày.

      Khoé miệng Tông Kiên Định tươi cười càng sâu thêm, “Còn Thân Đồ, bản tính lãnh huyết trời sinh, Bồ Tát cũng khó cứu, muốn như thế nào đối với , phải do rồi.”

      Hà Nhạc Nhạc còn suy nghĩ tình huống của Tần Chi Tu tình huống, có chú ý tới câu sau đó của Tông Kiên Định.

      “Nhưng. . . Tôi nghĩ cũng cần quá lo lắng, bởi vì cũng cùng đám biến thái kia như vậy rồi, tôi nghĩ…” Chuyện dẹp bỏ cái trại tập trung kia cũng là chuyện sớm muộn mà thôi!

      Tưởng tượng đến trò hay sau này, cả người Tông Kiên Định hưng phấn hẳn lên. phải hại em a, là thế giới này… rất nhàm chán. rất muốn nhìn thấy, năm cực phẩm này cùng rơi vào tay , vậy này còn cố tình cần ai, bọn họ, chơi ra được tiết mục như thế nào?

      Mục Duy biến thái ngoài dự đoán mọi người? Thân Đồ nắm trong tay tất cả? Hay là Tần tiểu tử thông minh chiếm hết cơ hội? Hay là Nguyễn Lân bá đạo coi thường mọi người? Còn có Quý Tiết, đối mặt với như vậy, danh tiếng hoa hoa công tử của chỉ sợ bị phá vỡ hoàn toàn rồi, có năng lực phản công hay ?

      “Biến thái? Cái gì. . .” Hà Nhạc Nhạc vừa định hỏi, y tá mang vẻ mặt lo lắng đẩy cửa mà vào.

      “Bác sĩ Tông, mau tới đây xem chút, Tiêu lão, ông ấy ── ”

    4. CandyTN

      CandyTN Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      29
      Truyện còn dài mà cổ hóng cũng dài theo
      Kimanh1257 thích bài này.

    5. CandyTN

      CandyTN Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      29
      Beobubam bạn xem bộ con dâu nhà họ Chu bên mình có convert đó. Bạn edit bộ đó .
      Thêm 1 gợi ý truyện cho bạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :