1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nguyệt Mãn Kinh Hoa - Tú Cẩm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20.6
      Type: Thanh Lam
      Hoàng hậu hiểu ý Bảo Khâm, nếu Mao Kiếm Hoành có lòng khác, sợ các nàng thấy ánh sáng mặt trời ngày mai.

      Hoàng hậu lúc này cũng hiểu, bà có thể quản lý mọi việc trong cung ổn thỏa, nhưng ra khỏi cung, bà cũng chỉ là người bình thường, cái gì cũng biết, chuyện gì cũng dựa vào Bảo Khâm, chút nghi ngờ… Cùng lắm mất mạng thôi! Chỉ cần Thái Tử bình yên là được.

      Thế là đoàn người chuyển hướng, đến doanh trại ngoài Kinh thành.

      Doanh trại ngoài thành cách Kinh thành bốn mươi dặm về phía Nam, có khoảng ba mươi nghìn quân đóng ở đó, thống lĩnh là Mao Kiếm Hoành, phó thống lĩnh là Hàn Phong.

      Bảo Khâm chưa gặp hai người này bao giờ, chỉ nghe Tần Liệt nhắc đến họ trong lúc rảnh rỗi, cho nên nàng mới biết Mao Kiếm Hoành là lão hồ ly giảo hoạt, còn Hàn Phong là người trung hậu thà, chẳng qua xuất thân thấp kém, bao nhiêu năm mới ngồi lên được vị trí phó tướng, trong triều có chỗ dựa nên càng thêm trung thành.

      Chưa vào được doanh trại các nàng bị chặn đường, thị vệ vội vàng kêu gọi những kẻ chặn đường kia đầu hàng, rằng Nhị hoàng tử mưu phản, Hoàng hậu và các tiểu Hoàng tử, tiểu Công chúa rời khỏi Kinh thành, Mao Kiếm Hoành mau tới tiếp đón.

      Khi bên ngoài chuyện, Bảo Khâm cũng xuống xe ngựa. Lúc này nàng còn dáng vẻ hung thần độc ác, tóc tai được sửa sang, lại có Thanh Nhã giúp đổi y phục, nhìn nàng gọn gàng hơn nhiều. Bảo Khâm từ từ tiến lên phía trước.

      Đám thị vệ canh gác trại nghe thấy vậy xôn xao, có người nhanh chóng vào lều trướng bẩm báo. bao lâu, Bảo Khâm thấy có người đàn ông tóc hoa râm ra ngoài.

      Mao Kiếm Hoành chưa quá bốn mươi tuổi, sao có thể già như vậy? Thiết nghĩ, người này phải thống lĩnh Mao, mà là phó thống lĩnh Hàn Phong. Còn suy nghĩ người đàn ông kia ra khỏi nơi đóng quân, nhìn đội ngũ bằng đôi mắt long lanh có thần, sau đó cao giọng hỏi: “Các ngươi Nhị hoàng tử làm phản, có chứng cớ gì ?”

      Do mấy ngày này Bảo Khâm thể được tầm quan trọng của mình nên các thị vệ rất tôn kính nàng. Giờ thấy nàng ở đây, ai dám nhiều lời. Bảo Khâm thấp giọng : “Nhị hoàng tử có tạo phản , phó thống lĩnh phái người vào cung là biết ngay. Lúc , đôi mắt nàng hơi híp, ánh mắt sắc bén như dao xuyên qua mặt Hàn Phong: “Trong Kinh thành hỗn loạn bốn, năm ngày. Lẽ nào ở đây biết gì? Phó thống lĩnh Hàn, thế là thế nào?” Nàng nghi ngờ hỏi.

      Hàn Phong kinh ngạc, vội vàng trả lời: “Mấy hôm trong quân có gian tế, thống lĩnh hạ lệnh cảnh giới nghiêm ngặt, cho bất cứ ai vào nên biết trong Kinh thành xảy ra chuyện, nghĩ đến lại tạo ra sai lầm lớn như vậy…” Lúc , sắc mặt ông ta trắng bệch, hề nghi ngờ Bảo Khâm, quả đúng như lời Tần Liệt: Người này đích thực rất ‘ thà’.

      Nếu ngay cả Hoàng hậu cũng đến đây, đương nhiên Hàn Phong phải ra tiếp đón. Ông ta bảo binh lính mở cửa, nhưng ngay sau đó có tiếng quát lớn vang lên: “Khoan !”

      Mọi người quay lại nhìn, thấy người mập lùn râu, mồ hôi đầm đìa người vội vã tiến về chỗ này. Thấy Hàn Phong định mở cửa, lập tức lớn tiếng mắng: “Giỏi lắm Hàn Phong! Dám coi thường lệnh của cấp , tự ý mở cửa doanh trại, tội này phải làm sao đây?”

      Hàn Phong cảm thấy oan uổng, muốn giải thích, Bảo Khâm cướp lời. Nàng cười lạnh, : “Thống lĩnh Mao to gan, dám chặn xa giá của Hoàng hậu nương nương!” Lúc , nàng giơ lệnh bài của Hoàng hậu lên. Hàn Phong trông thấy, vội vàng quỳ xuống. Mao Kiếm Hoành lại liếc ngang liếc dọc, còn muốn gì đó Bảo Khâm lên tiếng trước: “Nghe Thống lĩnh Mao là thông gia của thủ lĩnh phản quân là Văn gia. Mấy ngày này Kinh thành hỗn loạn vô cùng, vậy mà doanh trại đóng chặt cửa lớn, đến cứu giá, giờ còn cố ý chặn xa giá của Hoàng hậu, koo biết…”

      Nàng chưa xong, Mao Kiếm Hoành nhảy dựng lên, lớn tiếng: “Có nhầm lẫn, tất cả chỉ là nhầm lẫn. Vị này là…”

      “Đồ mắt mù! Còn mau bái kiến Duệ Vương phi.” Thị vệ bên cạnh .

      Mao Kiếm Hoành nghe là Duệ Vương phi, trán túa mồ hôi lạnh, vội vàng khom lưng giải thích: “Vương phi bớt giận! Hạ thần cũng là… vì cẩn thận. Khi nãy nhìn thấy lệnh bài của Hoàng hậu nương nương, sợ nhận lầm người nên mới cản đường, thần có ý thất lễ.” rồi vội gọi Hàn Phong: “Còn ngây ra đó làm gì, mau mời Hoàng hậu và Vương phi vào!”

      Bảo Khâm biết đây phải lúc tính sổ với , đám phản quân đằng sau còn phải dựa vào những người này nên cho Mao Kiếm Hoành đường lui. Nàng nhắc đến việc này nữa, chỉ nhìn họ cái rồi quay người bước lên xe ngựa. lúc sau, doanh trại mở rộng cửa, Mao Kiếm Hoành cùng các quan viên quỳ xuống tiếp giá.

      Mọi người thở phào nhõm khi vào đến doanh trại. Hoàng hậu và Ngô Thúy Bình bình tĩnh, nhưng các tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa lại òa khóc lên. Bị giam cầm nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng được khóc trận thoải mái.

      Mao Kiếm Hoành biết mình ở trước mặt Bảo Khâm thất lễ, muốn lấy công chuộc tội, chỉ có thể nhanh chóng dẫn quân vào Kinh thành trấn áp phản tặc. Nếu may mắn tìm thấy Nhị hoàng tử, sai lần nho khi nãy ai nhắc đến nữa. Thế nên, ông ta mặt sai Hàn Phong sắp xếp chuyện trong quân doanh, mặt tự mình dẫn năm nghìn quân xông vào Kinh thành.

      Bảo Khâm khó khăn lắm mới được ngủ giấc yên lành, nàng vừa đặt mình xuống giường liền ngủ say tít. Dù gì nàng mang thai, có khỏe đến đâu cũng thể tự giày vò mình. Bảo Khâm cứ nằm im như vậy mãi khiến Hoàng hậu hoảng sợ, vội truyền quân y đến khám, bà còn tự mình chăm sóc nàng, qua buổi tối nàng mới mở mắt.

      Bên trong lều yên tĩnh vô cùng, mùi thuốc dày đặc trong khí, chỉ ngửi thôi khiến người ta mê man. Bảo Khâm muốn ngồi dậy, vừa hơi động đậy Hoàng hậu liền tỉnh dậy, vội vàng đỡ nàng, hỏi cách quan tâm: “Con à, con có chỗ nào khỏe?”

      Bảo Khâm lắc đầu, mỉm cười : “Có lẽ nhi thần ngủ quá lâu nên nhức đầu.”

      Hoàng hậu : “Mấy ngày hôm nay con phải lo lắng nhiều, lại ngủ ít nên mệt nhọc quá độ, vừa ngủ liền ngủ bảy canh giờ, khiến mọi người sợ hãi thôi.”

      Bảo Khâm ngại ngùng đỏ mặt, ngồi dậy hỏi tình hình mọi người bây giờ. Biết tin tất cả bình an, nàng mới thở phào, suy nghĩ rồi tiếp: “Bên chỗ bãi săn có tin tức gì thưa mẫu hậu?”

      Hoàng hậu thở dài, : “Vẫn có tin gì. Người đưa thư lần trước bị phản quân tóm lại giữa đường, cũng may Bệ hạ cảm thấy khác thường nên sai người trở về xem xét, lúc này tin tức mới được truyền . Giờ đại quân gấp rút lên đường, suốt ngày đêm, chắc cũng sắp đến nơi.” chuyện, Hoàng hậu nhớ đến những phi tần bị vứt lại trong cung, biết phản quân có gây khó dễ cho họ ? Tuy phải bỏ lại họ vì bất đắc dĩ, nhưng Hoàng hậu vẫn cảm thấy xấu hổ trong lòng, tối ngủ yên.

      Bảo Khâm rất nhớ Tần Liệt. Mấy ngày bị vây khốn, lúc ép Nhị hoàng tử, nàng phải vẫn luôn dũng oai phong như mọi người vẫn nghĩ. Nàng từng sợ hãi, đặc biệt là lúc này, trong bụng nàng còn có máu thọt của mình và Tần Liệt, thậm chí nàng dám nghĩ, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, nàng phải sống tiếp ra sao?

      Thời khắc nguy hiểm là lúc cần Tần Liệt nhất, lại có bên nàng. Nghĩ đến đây, nàng khó chịu nghiến răng.

      Những ngày bị giam cầm trong cung, tuy vẫn được ăn uống đầy đủ, nhưng lại thể tắm rửa, đến quần áo cũng thay được. Bởi khi ấy tình hình cấp bách, ai thấy ổn. Bây giờ có thể buông lỏng tinh thần, Bảo Khâm mới phát người bốc mùi. Nàng vội kêu Thanh Nhã chuẩn bị nước nóng, còn dặn mang quần áo sạch đến, cần đẹp đẽ, chỉ mặc vào thoải mái.

      Mao Kiếm Hoành vào Kinh trấn áp phản quân, để Hàn Phong ở lại canh giữ doanh trại, bận rộn quay cuồng. Bảo Khâm nỡ, mấy lần bảo ông ta mau vào Kinh giúp đỡ, cần bắt được thủ lình phản quân, chỉ cần đến điểm danh, ngày sau luận công ban thưởng, ông ta có phần.

      Nhưng Hàn Phong lắc đầu, : “Thống lĩnh Mao tự mình xuất quân, mang hơn năm nghìn người, chắc chắn bắt được phản quân. Các vị nương nương ở lại trong quân doanh, tiểu nhân đương nhiên phải hầu hạ chu đáo. Nếu có gì sơ suất, chẳng phải thuộc hạ có tội lớn hay sao?”

      Mọi người đều cho rằng lần này nhất đinhh Mao Kiếm Hoành lập công, nhưng ngờ công lao sắp đến tay lại bị người ta cướp mất. Trưa hôm đó, Tứ hoàng tử dẫn quân cứu viện về tới Kinh thành. Tứ hoàng tử đến, đương nhiên Mao Kiếm Hoành phải đứng sang bên.

      Tần Tu và Tần Liệt đều có ở bãi săn, sao lại để Tứ hoàng tử thống lĩnh quân đội? Bảo Khâm còn nghi ngờ hiểu, nghe thấy tiếng Thanh Nhã vui mừng kinh ngạc: “Vương gia, ngài đến rồi!”

      Còn chưa dứt lời, người bên ngoài xông vào phòng, Bảo Khâm chưa kịp ngẩng đầu bị ôm chặt vào lòng.

      Việc Tần Liệt phải bao lời dụ dỗ, mất bao nhiêu công sức mới khiến Vương phi hết tức giận, bất kể là binh sĩ trong doanh trại hay thị vệ Ninh An cung ai ai cũng biết. bình thường là Duệ vương lạnh lùng năng thận trọng thành thục, nhưng ở trước mặt Vương phi… lại tỏ vẻ ngoan ngoãn phục tùng, quả khiến người ta … trợn tròn mắt!

      Nửa tháng trôi qua, phản quân trong Kinh thành bị tiêu diệt toàn bộ. Tần Đế nổi trận lôi đình, ban chết cho Nhị hoàng tử và Văn quý phi, xử Văn gia và hơn hai trăm người có liên quan. Tứ hoàng tử được Tần Đế trọng dụng, được phong làm Quận vương. Tuy còn kém vị trí Thân vương của Tần Liệt bậc, nhưng hài lòng rồi. Ngày thứ hai được thụ phong, Tứ hoàng tư tự mình vào phủ, chuyện hàn huyên cùng Tần Liệt buổi chiều, khi ra về hai mắt rơm rớm.

      Tuy Hoàng hậu từng giải thích Tần Đế hoàn toàn biết chuyện này, nhưng Bảo Khâm vẫn nảy sinh ác cảm với ông. Khi Tần Đế luận công ban thưởng, nàng mượn cớ thai nhi khỏe, từ chối vào cung nhận thưởng. Tần Liệt hiểu ý Bảo Khâm, trở về Kinh lâu liền dẫn nàng đến biệt viện suối nước nóng, đến Tết cũng về.

      ***

      Ngày mùng Sáu, tháng Năm năm sau.

      Tần Đế phê duyệt tấu chương trong cung, thấy loạt các bản tấu phiền lòng, phải nơi này lũ lụt nơi kia có nạn châu chấu, nếu cũng là quan lại nào đó tham ô… Tần Đế tức giận bừng bừng, quăng hết tấu chương xuống đất. Đột nhiên, ông thấy chữ viết bản tấu chương trong tay rất quen, mở ra nhìn, ông vui mừng hét lớn, với thái giám hầu hạ: “Cao Thành! Cao Thành! Mau báo cho Hoàng hậu, Duệ Vương phi sinh con trai…”

      Tháng Sáu. Cuối cùng Bảo Khâm cũng sinh con. Nàng tắm rửa thoải mái rồi thay y phục, trở về phòng thấy Tần Liệt ôm con vội vàng chạy tới. Đám bà vú theo sau, bộ dạng muốn nhưng dám.

      “A Bảo! Nàng nhìn này! Con chúng ta… sao ngủ suốt như vậy. Từ sáng đến tối ta ở bên mà thấy con mở mắt.” Tần Liệt khó khăn lắm mới độ lượng nhờ Tần Đế đặt tên cho con trai, ai nhờ ông già cả tháng trời nghĩ được cái tên nào hay cả. Vì vậy, mọi người trong nhà đành gọi cậu nhóc bằng nhũ danh. Nhũ danh do Tần Liệt đặt, tên đứa con đầu tiên là Nhất Nhất, Bảo Khâm phản ứng kịp, còn cảm thấy tên này rất có ý nghĩa, nhưng sau lại thấy có vấn đề, nghe lọt tai chút nào. Nếu đưa thứ hai là con , chẳng lẽ đặt là Thái Nhị sao?

      Nhưng đó đều là chuyện sau này. Giờ Bảo Khâm còn sức tranh cãi với Tần Liệt. Nàng còn phải dành thời gian chăm con!

      Bảo Khâm chưa chăm con bao giờ, nghe Tần Liệt vậy cũng cảm thấy hình như ổn . Nàng vội vàng ôm con, giơ đầu ngón tay chọc chọc vào mặt thằng bé, cái, hai cái… Cảm giác tuyệt.

      Bà vú ở sau sắp khóc ra nước mắt, cuối cùng nhịn nổi nữa đành lên tiếng giải thích: “Vương gia! Vương phi! Em bé mới sinh đều như vậy, nếu ngủ tốt lớn nhanh. Tiểu thế tử thích ngủ lại dễ trông, đây là chuyện tốt!”

      Bảo Khâm ‘ồ’ tiếng, ngón tay giơ lên chợt do dự, nàng muốn chọc cái nữa nhưng cảm thấy ổn lắm. Tần Liệt vội vàng bế con, khẽ : “Sao có thể để mình nàng chọc được, ta cũng muốn chơi.”

      Bà vú và mọi người: “…”
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ngoại truyện 1
      Type: Thanh Lam
      Tần Liệt được nghe tên Bảo Khâm từ nhiều năm trước. Khi ấy ông ngoại – Lưu lão tướng quân vẫn còn sống, nhưng ông còn cầm quân đánh giặc nữa, nhàn rỗi rảnh rang khắp chốn, tụ họp bạn bè. Mùa đông năm đó, ông ngừng nhắc đến cái tên ‘Bảo nha đầu’.

      đáng thương! Tiểu nương mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, vậy mà phải ra chiến trường, còn hơn mẫu thân con khi ấy…”

      “Nếu chẳng may bị thương ở đâu, sau này biết gả cho ai…”

      “A Liệt à, con thằng nhóc Tần Tu nhà con tiếng, bảo nó hạ thủ lưu tình! Dù sao nước ta với nước Trịnh cũng có thù oán gì sâu đậm, đừng đánh nương nhà người ta phải khóc…”

      Tần Liệt nghe nghe lại nhiều lần, cuối cùng chịu nổi, phái người thăm dò tin tức. Trấn giữ phía Đông là Tần Tu, tính tình nóng nảy, nhưng lại hơi ngốc, Tần Liệt dám chuyện này cho biết.

      Người được phái nghe ngóng rất nhanh trở về, kết quả ngoài dự đoán của : Tần Tu bị nha đầu ‘đáng thương’ đó đánh cho tan tác, cả ngày kêu gào đòi báo thù rửa hận. Bản lĩnh của Tần Tu như thế nào Tần Liệt biết , tuy giỏi dùng mưu nhưng dũng mãnh, dưới trướng có ít tướng tài thiện chiến, vậy mà lại thua thảm hại dưới tay nha đầu? Tần Liệt bắt đầu cảm thấy nương họ Chung phải người dễ dàng bị bắt nạt như lời ông ngoại .

      lâu sau, Lưu lão tướng quân qua đời, quân Yên nhân cơ hội tập kích bất ngờ, Tần Liệt bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, quên bẵng mất chuyện này. Khi nghe tin ‘Chung tiểu tướng quân’ uy danh vang dội vây Tần Tu ở Xuân cố là chuyện của hai năm sau.

      Quan hệ giữa Tần Liệt và Tần Tu rất kỳ lạ. thực tế, trong đám huynh đệ, Tần Liệt chỉ hòa thuận với Thái Tử, còn Tần Tu lại khác với đám huynh đệ của . Tần Tu mất mẹ từ , tính tình hơi cực đoan, rất thích đối đầu với Tần Liệt. Sau vài lần gây gổ, Tần Liệt lại bắt đầu thương hại .

      Nhan lúc quân Yên còn chưa biết tin, Tần Liệt vội vàng dẫn quân cứu Tần Tu.

      Càng về phía Đông, tin tức nghe được càng kinh người, thậm chí còn có tin đồn ‘Chung tiểu tướng quân’ muốn giết Tần Tu để cúng tế. Tần Liệt cảm thấy người có thể đánh Tần Tu thành như vậy ắt phải kẻ ngốc, nhưng hễ nhớ đến Chung tiểu tướng quân đó chỉ là nương, ai mà biết nàng ta có bị người khác dự dỗ, lợi dụng hay ?

      Nghĩ vậy, Tần Liệt nhịn nổi nữa, quyết định dẫn theo gần hai chục thị vệ, giả làm thương nhân bán hàng da tiến về phía trước.

      Quân Yên ở phía Bắc bị đánh cho ngoan ngoãn từ lâu, ngờ bên phía Đông lại nhiều thổ phỉ như thế. Đoàn người của Tần Liệt lâu, liền bị đám thổ phỉ chú ý.

      Tần Liệt hễ đánh nhau là liều mạng, quyết nương tay với đám thổ phỉ nước Yên, chẳng ngờ lần này chọc phải thú dữ, động đến sơn trại gần đó, bị hơn hai trăm người vây bắt.

      Tần Liệt sống hai mươi hai năm, dù lúc thiếu thời lén mình chạy đến quân doanh cũng chưa hề thê thảm như thế này, thị vệ cùng bốn người chết, ngay cả cũng bị chém nhát vào cánh tay, máu tươi thấm đỏ tay áo.

      Lẽ nào phải bỏ mạng tại đây? Tần Liệt nhìn đám thổ phỉ đông như kiến mà cam lòng. Từ lúc hơn mười tuổi rời Kinh đánh trận, gần mười năm chưa từng biết thất bại là gì, ngờ hôm nay phải chết trong tay những kẻ hại nước hại dân kia! Sớm biết thế này, thà hi sinh vẻ vang ngoài chiến trường còn hơn!

      trong cơn tức giận, đột nhiên thị vệ bên cạnh Tần Liệt vui mừng, kinh ngạc hét lên: “Tam gia, cứu binh đến rồi!”

      Tần Liệt quay đầu nhìn, đám thổ phỉ ban nãy còn vây kín bốn bề giờ hoảng loạn chạy trốn khắp nơi, trong nháy mắt, xung quanh chỉ còn lại vài người bọn họ, mà cứu binh thúc ngựa tới gần mặc quân phục nước Trịnh.

      Chúng thị vệ lập tức lo lắng, lần lượt đứng gần vào Tần Liệt, khẽ hỏi: “Tam gia, chúng ta có nên chạy ?”

      Tần Liệt lạnh lùng lườm : “Ngu ngốc! Chúng ta phải thổ phỉ, ngươi lo cái gì?”

      Gã thị vệ toát mồ hôi hột, thân phận của họ còn nhạy cảm hơn cả thổ phỉ ấy chứ. Mọi người thấy Tần Liệt bình tĩnh, trong lòng cũng thoải mái lên nhiều, sửa lại y phục, ra vẻ người bị hại, ngẩng đầu mong ngóng đám kỵ binh tiến đến ngày càng gần. đầu đội quân là thiếu niên cưỡi ngựa trắng, mặc giáp bạc. Càng đến gần, khuôn mặt càng trở nên ràng, mọi người thấy gương mặt xong, ai cũng ngây ra tại chỗ.

      lúc sau, gã thị vệ bên cạnh Tần Liệt mới khẽ : “Tam gia, người này… cũng đẹp quá mất!”

      Tần Liệt lên tiếng, nhìn người tới gần chớp mắt, trong đầu như nổ ‘bùm’ cái, tất cả rơi vào hỗn loạn.

      “Các ngươi từ đâu đến?” Cách họ khoảng mười bước chân, thiếu niên ghìm cương, đôi mắt xinh đẹp có ý thăm dò, đè thấp giọng nhưng lại có cảm giác mê hoặc dị thường.

      Trong lòng Tần Liệt chợt lóe linh quang, có thứ gì đó mãnh liệt xuyên qua gân cốt và đầu óc , muốn bắt lại mà được.

      Thấy Tần Liệt im lặng, đám thị vệ lo lắng muốn mở miệng trả lời, nhưng sợ sai bị trách tội. Họ sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai. May mà cuối cùng cũng có phản ứng, bình tĩnh đáp: “Vị tướng quân này, chúng tôi là thương nhân buôn hàng da đến từ nước Tần, vừa tiến vào Tống Châu gặp thổ phỉ, chúng nhất quyết truy đuổi tha. May mà có tướng quân giúp đỡ mới may mắn sống sót.” Lúc , hơi cúi đầu, thu lại tinh quang trong mắt, ra vẻ thành .

      Họ bị thương ít, trông nhếch nhác vô cùng, nhưng dù sao cũng là người được huấn luyện trong quân đội nên cơ thể vẫn toát lên sát khí. Tướng quân trẻ tuổi hiển nhiên tin lắm, nheo mắt nhìn họ, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng: “Các vị này đều là người trong phủ ngươi? Thân thủ tồi!”

      Ánh mắt Tần Liệt tỏ vẻ sợ hãi: “Mấy vị này đều là huynh đệ trong tiêu cục Chấn Uy, tướng quân cũng biết, chúng tôi buôn bán da dễ dàng gì, đường rất hay gặp cướp nên mới mời mấy vị huynh đệ này đến bảo vệ. ngờ vẫn…” vừa vừa thở dài.

      Đám thị vệ thấy thế, biết ý lên trước chào hỏi vị tướng quân trẻ tuổi kia, tạ ơn cứu mạng cách thành khẩn. Tướng quân trẻ tuổi tranh cãi nữa, cười cười chuyện với họ, sau đó sai thuộc hạ đưa những người này về doanh trại.

      “Bảo gia, có đuổi theo bọn thổ phỉ ?”

      đường về, Tần Liệt nghe rất gã béo hỏi vị tướng quân trẻ kia, chợt nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu lên, chỉ thấy tướng quân trẻ tuổi đáng liếc nhìn kẻ kia: “Phía trước là núi còn muốn đuổi theo, ngươi muốn sống nữa à?”

      Lúc mắng người, ánh mắt vị tướng quân trẻ tuổi sáng rực rỡ, đôi mày hơi nhíu lại. Da thịt trắng nõn, mặt hơi ửng đỏ càng tôn thêm khuôn mặt xinh đẹp và ngây thơ.

      ra nàng có dáng vẻ như vậy! Tần Liệt còn tưởng người con có thể thống lĩnh quân Trịnh bức Tần Tu vào đường cùng cũng phải giống như đàn ông, cơ bắp đầy mình.

      “Nhìn cái gì mà nhìn!” Gã béo phát ánh mắt của Tần Liệt, lập tức nhảy cẫng lên, kích động mắng chửi: “Ngươi nhìn chằm chằm tướng quân của bọn ta làm chi? Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi!” xong, lại đổi sang bộ mặt nịnh nọt, với Bảo Khâm: “Bảo gia, tiểu nhân thấy gã này thà chút nào, e rằng dối, hay là để tiểu nhân nhốt lại thẩm tra kỹ càng, nhất định có thể bắt chúng khai .”

      Chung Bảo Khâm liếc xéo gã, cười cười khoát tay: “Nhốt làm gì, chỉ tổ tốn cơm! Lát nữa thả người ta…” Lúc , bóng nàng cũng dần dần biến mất.

      Gã béo sốt ruột, vội vàng đuổi theo: “ phải chứ? Tướng quân định thả ? Tiểu nhân cảm thấy bọn chúng tám, chín phần là gian tế…”

      “Người nước Tần, dù là gian tế sao? Ngươi muốn dồn Tần Tu vào chỗ chết ư?”

      Tần Liệt nghe vậy, nhịn được lắc đầu. Sớm biết người ta căn bản muốn lấy mạng Tần Tu, chẳng cần vội vàng đuổi theo. May mà… may mà.. Tần Tam gia vẫn luôn lạnh lùng biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên đỏ mặt. Đám thị vệ nhìn nhau rùng mình.

      Giải quyết xong mọi việc, Tần Liệt liền trở về doanh trại Tây Xuyên, nhưng trước khi để lại hai tâm phúc của mình ở đây. Từ đó, mỗi tháng đều nhận được ‘quân tình khẩn cấp’ từ Hồng Cốc quan. Mãi cho đến mùa hè hai năm sau, nước Trịnh truyền tin Chung Bảo Khâm được chết.

      Khi ấy, Tần Liệt bắt đầu đề nghị hòa thân. còn trẻ, nếu ở trong kinh thành, e bị Tần Đế ban hôn từ lâu, con cháu đầy đàn. Nhưng những năm này dành phần lớn thời gian ở Tây Xuyên, ỷ vào việc Lưu lão tướng quân còn sống, ít lần giận dỗi Tần Đế. Sau này, Lưu lão tướng quân mất rồi, mượn cớ để tang lấy vợ. Cứ như vậy cho đến năm hai tư tuổi, Tần Đế nhẫn nhịn nổi nữa.

      Chuyện hôn nhân của Tần Liệt dễ định đoạt. nắm trong tay mười vạn quân Tây Xuyên, nếu thông gia là gia đình quyền cao chức trọng, khó tránh khỏi dẫn đến triều đình yên. Nhưng nếu kết thân với gia đình bình thường, Tần Đế đành lòng… Dù sao Tần Liệt cũng là đứa con ông thương nhất. Suy nghĩ kỹ càng phen, cuối cùng ông quyết định chọn Thất Công chúa nước Trịnh – thân phận cao quý, tướng mạo xuất chúng, tri thư đạt lễ, đoan trang phóng khoáng. Tập tục nước Trịnh bảo thủ, con hiểu biết lễ nghĩa, tốt hơn nhiều so với mấy nương điên điên khùng khùng, biết xấu hổ ở Phong thành.

      Tần Đế càng nghĩ càng thấy đây là ý kiến hay. Ông thậm chí thèm với Tần Liệt câu lập tức sai sứ giả sang nước Trịnh cầu thân. Đợi đến khi Tần Liệt biết tin, văn thư đính hôn giữa hai nước xong.

      Lần này Tần Liệt hề nổi cáu với Tần Đế, thực tế, vì chuyện của Chung Bảo Khâm làm cho quay cuồng. Vừa mới buồn bã tức giận vì nàng chết oan, rồi ngay sau đó nhận được tin nàng được cứu sống, biết phải làm gì mới đưa nàng rời khỏi nước Trịnh, đến nước Tần… Chuyện nào cũng khiến đau đầu.

      Còn về Thất công chúa gì đó, chỉ cần muốn lấy, thiếu gì cách bỏ.

      Cuối cùng, mọi việc xảy ra thuận lợi đến mức ngoài dự liệu của Tần Liệt.

      Có lẽ là định mệnh, ngờ Lương Khinh Ngôn lại đưa nàng lên thuyền của đoàn hòa thân. Sau đó, Thất công chúa đột nhiên chạy trốn cùng người khác, giúp tiết kiệm rất nhiều sức lực. Càng ngờ, Bảo Khâm bị gã Lý Kha Minh tráo mận đổi đào, trở thành thê tử chưa cưới của

      Ngày Mười bảy tháng Tám, trời nắng.

      Tần Liệt tập hợp hơn trăm tướng sỹ quân Hắc Kỳ, nghiêm túc đón thê tử của mình…
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ngoại truyện 2: Đại sư huynh
      Type: Thanh Lam
      Lương Khinh Ngôn vẫn còn nhớ lần đầu gặp Bảo Khâm, mới mười tuổi, được phụ thân dẫn lên núi Thanh Lương bái Hàn Thạch lão nhân làm sư phụ. Còn phải rời xa cha mẹ, trong lòng rất ấm ức.

      Cuộc sống núi kham khổ, cả núi chỉ có gã tạp dịch nhóm lửa nấu cơm, còn kiêm luôn việc hầu hạ Hàn Thạch lão nhân, đương nhiên rảnh quan tâm đến người khác. Lương Khinh Ngôn tuổi phải tự mình làm hết mọi việc, từ dọn dẹp phòng ốc đến giặt giũ quần áo, ngay cả ngày đông lạnh giá cũng chẳng thể lười nhác.

      là con cháu thế gia, quen ăn sung mặc sướng từ , đâu làm mấy chuyện này bao giờ. Chưa đến hai ngày, bàn tay nứt nẻ. tính tình quật cường, muốn để sư phụ biết, đành cắn răng chịu đựng nuốt hết mọi khổ nhọc vào người. Nhưng dù sao Lương Khinh Ngôn vẫn còn quá , lúc đau đớn vô cùng liền ra sau núi có bóng người, mình khóc lớn, xem như trút hết mọi việc ra ngoài.

      Chiều hôm đó, ngồi bên gốc mai sau núi khóc lóc, lại nhớ đến cha mẹ trong Kinh thành, lòng càng buồn hơn, tiếng khóc cũng ngày càng to theo.

      “Ca ca à! Ca ca…” Trong lúc khóc lóc thảm thiết, đột nhiên nghe thấy giọng lanh lảnh sợ hãi, định quay người , chợt thấy đứa bé chừng năm, sáu tuổi, đội mũ đầu biết là nam hay nữ. Đứa bé kia mặc áo màu đỏ, áo choàng màu trắng, đôi mắt vừa to vừa đen nháy nhìn chớp chớp, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.

      Lương Khinh Ngôn đỏ mặt. dù sao cũng hiểu chuyện, bị đứa bé tự nhiên ở đâu nhào vào người lúc khóc nức nở vừa xấu hổ vừa bực bội, bèn đẩy đứa bé ra sau, quay người chạy thẳng.

      Từ bé đến giờ chưa từng làm chuyện xấu, chạy được đoạn liền cảm thấy chột dạ, chân bước chậm dần. Do dự lúc, Lương Khinh Ngôn quyết định quay trở lại sau núi, gần đến nơi lại cảm thấy được tự nhiên nên lê từng bước .

      Dưới gốc cây hoa mai còn bóng dáng đứa bé, chắc nó rồi. Lương Khinh Ngôn vỗ vào gáy mình, quay người về phòng, vừa quay liền trông thấy khuôn mặt nổi giận của đứa bé: “Sao ca ca lại tìm ta làm gì nữa?” Đứa bé xụ mặt chất vấn.

      Lương Khinh Ngôn đuối lý, im lặng đáp.

      Đứa bé định hỏi nữa, xa xa chợt vọng đến tiếng gọi: “A Bảo! A Bảo!”

      “Phụ thân…” Đứa bé lười biếng đáp trả câu, giọng êm dịu dễ nghe.

      Bị người ta bắt quả tang tại trận, phải làm thế nào đây? Lương Khinh Ngôn khóc ra nước mắt.

      Trong nháy mắt, người đàn ông cao lớn tuấn tú đến đây, thấy hai người trừng mắt nhìn nhau bật cười: “Sư huynh muội các con làm quen rồi sao?”

      Sư muội… Lương Khinh Ngôn nghiêng đầu nhìn A Bảo, ra là tiểu nương, thảo nào lại xinh xắn như vậy. nhưng, nếu lát nữa nàng mách tội với cha nàng và sư phụ, biết làm sao bây giờ?

      Lương Khinh Ngôn lo sợ bất an mất mấy hôm, nhưng vẫn thấy sư phục trách phạt, sư muội hồn nhiên tên A Bảo còn tìm chơi đùa. Lương Khinh Ngôn thấy vậy, trong lòng càng thêm áy náy. Qua mấy ngày, cuối cùng thể chịu nổi nữa, lặng lẽ chặn A Bảo lại, hỏi: “Sao muội mách sư phụ chuyện hôm ấy ta đẩy muội.”

      A Bảo mở to mắt đen láy, nhìn khó hiểu: “Chẳng qua đại sư huynh chỉ muốn đùa với A Bảo thôi mà, sao A Bảo phải mách sư phụ?”

      Lương Khinh Ngôn nhất thời nghẹn họng. Lương gia thiếu con , tuổi tầm A Bảo cũng có mấy đứa, nhưng dù là con vợ cả hay con vợ lẽ cũng đều khác hẳn nàng. Lương Khinh Ngôn chỉ thấy mấy đứa bé trong nhà hoặc điêu ngoa, hoặc nhõng nhẽo, hoặc khúm núm bảo sao nghe vậy, chứ chưa thấy ai phóng khoáng độ lượng như A Bảo, trong chốc lát vừa bất ngờ, vừa khó hiểu.

      Rất nhiều năm sau, bất ngờ và khó hiểu trở thành thói quen. Khi mới lên núi A Bảo còn rất , mấy ngày sau nức nở đòi về nhà. Lương Khinh Ngôn trong đêm trưởng thành lên rất nhiều. luô luôn dùng lời hay ý đẹp khuyên nhủ, dỗ dành nàng. còn nhẫn nại ở bên cạnh nàng, Tiểu sư muội hoạt bát thẳng thắn trở thành phần trong cuộc sống của . Họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau luyện kiếm, cùng nhau ra sau núi mò cá đào trứng chim, lén nhóm lửa nướng cá ăn…

      Lương Khinh Ngôn cho rằng, cả hai mãi tốt đẹp như vậy, năm A Bảo mười bốn tuổi, Chung tướng quân có ý muốn hai nhà kết thông gia, vui vẻ đến mức cả đêm ngủ được.

      Nhưng, nào ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Vào lễ mừng đại thọ của Lương lão phu nhân, Lương Khinh Ngôn mới về Kinh chuyến, khi trở lại hay tin Chung tướng quân hi sinh ngoài chiến trường, còn A Bảo của trở thành tiểu tướng quân ngoài Tây Bắc.

      Dù võ công của nàng có giỏi đến đâu, dù khí thế của nàng có mạnh đến đâu, nàng vẫn chỉ là thiếu nữa mới lớn. Cả đội quân Tây Bắc sao có thể đè nặng đôi vai non nớt ấy được.

      Nàng vốn nên là tân nương dịu dàng của

      Lương Khinh Ngôn bất chấp gia đình phản đối, kiên quyết rời Kinh thành, chạy đến nơi quân Tây Bắc đóng trại ở lại bốn năm liền.

      Doanh trại Tây Bắc có can hệ đến an nguy biên giới nước Trịnh, có mười vạn đại quân, là nơi rất nhiều người trong triều mong ước có được. A Bảo là ‘con trai’ Chung lão tướng quân, được thuộc hạ cũ của Chung gia giúp đỡ, còn lập công ngoài chiến trường, hiển nhiên được tiếp quản đại quân Tây Bắc. Nhưng nàng còn trẻ lại chưa từng trải, nên khi nguy cơ vừa được giải quyết, nhiều người trong triều bắt đầu ngấp nghé đến chỗ nàng. A Bảo mình chẳng thể ứng phó, chẳng bao lâu nàng bị ép giao soái ấn, chỉ được cái danh ‘Phiêu kỵ tướng quân’.

      Nhưng ở nơi loạn lạc, dựa vào chiến công luận hung, đám ‘đại tướng quân’ từ trời rơi xuống sao có thể chỉ huy được nhưng binh sĩ thường xuyên chém giết trong máu tươi? Bọn họ ra lệnh khô cả giọng cũng chẳng bằng câu vu vơ của A Bảo.

      A Bảo như vậy, sao khiến người ta ghen ghét đố kỵ?

      Nàng dũng mãnh thiện chiến, rất có tiếng trong quân nhưng lại giỏi giao thiệp với đám quan viên trong triều. Nàng tính tình ngay thẳng, năng bộc trực, thường xuyên khiến đám cấp dưới bụng dạ xấu xa nổi trận lôi đình. Lương Khinh Ngôn giúp đỡ nàng mọi phương diện, từ hỗ trợ lương thực đến lễ lạt trong cung hay ngăn chặn những tình huống ngặt nghèo.

      tưởng có thể bảo vệ nàng, nhưng ngờ mọi việc còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều.

      bức thư tố cáo vô căn cứ đẩy A Bảo đến nơi đầu sóng ngọn gió, Lương Khinh Ngôn cứ tưởng các mối quan hệ của mình có thể trấn áo chuyện này, chẳng ngờ mọi chuyện vượt xa dự liệu, vừa đưa thư cầu cứu đến tay Lục điện hạ, Trịnh Đế hạ thánh chỉ ban rượu độc cho nàng.

      Thiên lý ở đâu? Công đạo nơi nào?

      chén Đoạn Trường suýt lấy mạng Bảo Khâm, Lương Khinh Ngôn dốc hết toàn lực mới có thể cứu nàng trở về từ nguy hiểm, nhưng sức khỏe của nàng bị tàn phá nặng nề. giấu nàng trong hầm ngầm Hình gia, ngày ngày bón thuốc, chăm sóc nửa tháng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội đưa nàng rời Kinh.

      Ngày A Bảo vừa vặn Lập thu, mặt trời vẫn chói chang như cũ, nóng bức đến mức ngột ngạt khó thở.

      Lương Khinh Ngôn đưa mắt nhìn con thuyền chở Thất Công chúa hòa thân dần biến mất, đột nhiên có dự cảm, hình như Bảo Khâm chuyến này bao giờ về nữa…

      “Đại thiếu gia…” Thị vệ bên cạnh cất tiếng gọi.

      Lương Khinh Ngôn chậm rãi quay người, lặng lẽ lên ngựa, trầm giọng : “Đến phủ Lục điện hạ.”

      “Điện hạ phải nghĩ cho kỹ!”

      Thư phòng Vương phủ đốt đèn, khuôn mặt Lương Khinh Ngôn hòa lẫn cùng bóng đêm, thể thấy mặt mũi ra sao, nhưng giọng truyền vào tai Lục Hoàng tử từng câu, từng câu , mang theo mê hoặc. : “Tiên hạ thủ… vi cường…”

      Nửa tháng sau, Trịnh Đế băng hà, các Hoàng tử đấu đá, cuối cùng, người đăng cơn lại là Lục Hoàng tử trầm lặng vô danh.

      Lương Khinh Ngôn xiết tập thư dày trong tay, đó ghi lại chi tiết tất cả mọi chuyện đường của Bảo Khâm, từ việc nàng bỗng dưng bị tráo đổi thành Thất công chúa, đến việc nàng lập uy cho chính mình lần đầu tiên khi ở Phong thành, rồi nàng gặp gỡ Tam điện hạ nước Tần ra sao…

      biết , có số chuyện nằm ngoài khống chế.

      Nhưng, vẫn kiềm lòng muốn gặp nàng, muốn xoay chuyển cục diện lần cuối. Dù… dù kết quả như mong đợi, ít nhất cũng được nghe câu trả lời từ chính miệng nàng.

      vắng mặt trong buổi lễ đăng cơ của Lục hoàng tử, trèo đèo lội suối nghìn dặm xa xôi đến Phong thành chỉ để gặp nàng lần, nhưng đến khi gặp rồi, bỗng nhiên sợ hãi. thậm chí thà rằng mình hề biết gì hết, hỏi gì hết, như vậy, có thể giả bộ mọi chuyện vẫn còn như xưa.

      “Nhưng mà… đại sư huynh… muội thể trở về nữa rồi!” A Bảo nhìn thẳng vào mắt , từng chữ .

      Chung Bảo Khâm bị ban chết, thuộc hạ cũ trong quân Tây Bắc tan đàn xẻ nghé, tuy A Bảo giữ được tính mạng, nhưng thân thể bị thương, thể chịu nổi đòn.

      Nàng còn là Chung tiểu thướng quân năng nổ của quân Tây Bắc, cũng chẳng thể làm thiên kim đại tiểu thư cả ngày trong nhà, hiểu quy củ, có lẽ ngay cả phu nhân nhà họ Lương cũng khinh thường nàng.

      “Sư huynh!” Bảo Khâm hứa với nghiêm túc: “Muội sống tốt!”

      Nàng từng là Chung tiểu tướng quân quen với gió tanh mưa máu, chém chém giết giết chứ phải là tiểu thư đài các mảnh mai yếu đuối. Dù cho ở hoàn cảnh khó khăn thế nào, dù cho đối diện với chông gai ra sao, nàng đều có thể vượt qua.

      Ánh mắt nàng ngập tràn kiên định, đôi mắt ấy rực long lanh. Lương Khinh Ngôn nhìn vào bỗng chẳng thể thốt ra lời khuyên ngăn. Cuối cùng đành mỉm cười lắc đầu: “Thôi, thôi! Nếu muội vậy, sư huynh khuyên muội nữa. Muội chỉ cần nhớ, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần muội đồng ý, ta… ta bảo vệ muội.”

      xong, Lương Khinh Ngôn mỉm cười với Bảo Khâm, quay lưng từ biệt. Trong thoáng chốc, khuôn mặt trở nên ướt đẫm. lau nước mắt, ra biết từ lúc nào lệ nóng tuôn rơi.

      Nàng là vết tích khắc tạc trong tim , cả đời này chẳng thể phôi pha. cứ tưởng đó là mối nhân duyên ông trời ban tặng, đâu ngờ đó chỉ là trò đùa trớ trêu của số phận. Chuyện tình cảm vốn sao , dù cho mười năm bên nhau chẳng rời, cũng chưa chắc ngăn nổi cái nhìn định mệnh trong nháy mắt.

      Chỉ cần nàng thích, nguyện tác thành…
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :