1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nguyệt hỏa thiêu tâm - Tiêu Tiêu Trúc (16/50) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.

      Beta: Trang

      Rất nhiều chân khí ấm nóng ngừng xuôi theo xương sống rót vào huyệt Bách Hội, cuồn cuộn như nước sông Trường Giang, Hoàng Hà. Lâm Phàm có cảm giác như đỉnh đầu mình bị tầng mây nóng bao phủ, mồ hôi đổ như mưa, thần trí mơ màng. Nàng nhắm hai mắt lại, má hồng sáng lên, đầu ngửa ra sau. Chân khí trong nháy mắt chảy qua các kinh mạch, theo đầu lưỡi tê dại cùng đôi môi truyền vào trong cơ thể sư phụ.

      Toàn thân sư phụ run lên, chân khí xông thẳng vào Bách Hội, ấn đường như tỏa sáng, xuống khắp các yếu huyệt toàn thân sau đó tiếp tục chảy đến hội , long hành nóng rực húc vào trong thành bao chặt lấy . dưới nơi hai người tương liên, hai luồng chân khí tuần hoàn lặp lặp lại ở trong cơ thể hai người, vô cùng thông sướng. Kinh mạch bị chân khí ngừng đánh vào, giống như con sông được khai thông.

      Cảm giác này... vô cùng sảng khoái. Lỗ chân lông người đều được khai thông, các cơ tê dại, kinh mạch thông suốt, mỗi lần chân khí trong cơ thể chạy qua đều có cảm giác như tăng thêm mười phần, tựa như từng bước lên mây vậy.

      Chỉ cần có người nào đó đứng ở bên cạnh nhìn, lập tức phát ra chân khí hội tụ người họ đạt đến trình độ thể tưởng tượng nổi. Người tu luyện nội công đều biết nội công cũng vô cùng nguy hiểm, nếu chân khí hơi chạy rẽ lối, có cách nào khai thông được, giống như Hoàng Hà gặp đê, kinh mạch được khai thông liền vỡ nát mà chết, nếu kinh mạch bị đứt hết cũng biến thành phế nhân, cho nên lúc tu luyện nội công tuyệt đối phải vô cùng cẩn trọng, hàng năm tu luyện, từ từ mới có thể nâng cao được bước. Mà giang hồ có phương pháp song tu, chính là dùng cơ thể mình và đối phương, dương tinh cùng tinh hút lấy nhau, hợp lại ở Đan Điền, ngưng tụ thành hơi thở, lúc này chân khí trong cơ thể hai người hỗ trợ lẫn nhau, chảy xiết như dòng nước. Phương thức tu luyện này chẳng những khác lạ, mà lại còn trái đạo lý.

      Môi lưỡi quấn quýt, nàng nhịn được mà mở mắt ra, thấy sư phụ cũng ngắm nhìn mình, trong mắt hai người chỉ thấy hình bóng của đối phương. Dần dần động tác chậm lại, ôm chặt lấy eo của nàng, nàng cũng quấn chặt lấy cổ của . Chân khí giữa hai người còn gián đoạn nữa, theo thời gian từ trạng thái cuồn cuộn mãnh liệt ban đầu dần dần trở nên ôn hòa, rồi lặng yên giống như biển rộng mênh mông. Hai luồng chân khí vốn trái ngược nhau giờ hoàn toàn dung hợp thành thể hoàn chỉnh, giống như hai cực dương trong Thái cực vậy.

      "Thu hồi chân khí, chậm rãi dồn xuống Đan Điền."

      Sư phụ ở bên môi nàng. Hai người hơi tách nhau ra, chân khí ôn hòa chia làm hai luồng, trực tiếp nhập vào đan điền, chậm rãi chảy ngược về cơ thể, dưới áp chế của hai người, chuyển qua mười mấy vòng mới dừng lại lắng xuống.

      Đợi đến khi hai người hoàn toàn điều tức xong, sư phụ đưa tay lên thăm dò nội lực của nàng, cười : " đến công lực của vi sư tăng ít, Minh Nguyệt công của Phàm nhi ngờ cũng tiến lên tầng thứ tư rồi, tại khó gặp được địch thủ giang hồ. Với tư chất này của nàng, qua hai mươi năm nữa, 'Tứ thánh' cũng chỉ là chuyện ."

      Lâm Phàm định trả lời, chợt để ý đến bây giờ hai người vẫn giữ vững tư thế mặt đối mặt, ngồi sát vào nhau, gò má lại ửng hồng, giãy dụa định đứng dậy. Nhưng động tác của nàng lại trong lúc vô tình khiến cho nơi giữa hai chân buộc chặt lại hơn, nhịn được mà phát ra tiếng thở gấp, long hành ở trong cơ thể nàng nhảy lên cái, khiến nàng càng hoảng sợ hơn.

      "Phàm nhi, nàng.... nàng đúng là tiểu tinh." Hai mắt đỏ lên, tay đẩy nàng ngã xuống mặt đất, hung hăng gặm lấy cổ nàng, thẳng lưng nhanh chóng đút vào, ".... Nàng cố ý?"

      "....... phải......." Lâm Phàm bị thế tấn công mãnh liệt này khiến cho thiếu chút nữa thở nổi, toàn thân như nhũn ra, "Xin lỗi..... Sư phụ.... ....."

      "Lẽ nào nàng biết vừa rồi ta nhịn cực khổ thế nào sao?" Sư phụ khàn giọng , "Tiểu tinh, nàng đền bù cho ta thế nào đây?"

      ngậm lấy nụ hoa trước ngực nàng, nhàng cắn, mút lấy, ngón tay cũng ngừng xoa nắn bên còn lại, khiến cho nơi bầu ngực nàng ngứa ngáy vô cùng, ngừng thở gấp.

      "Sư phụ...... Con....... A..... Uhm.... ..."

      Hết lần này tới lần khác, vừa mới tu luyện xong nên tinh lực của sư phụ như được tăng gấp mười phần, mỗi lần va chạm đều khiến nàng thiếu chút nữa chống đỡ nổi, cánh hoa ngừng tiết ra chất mật, bắp đùi ê ẩm, sâu trong thân thể run rẩy ngừng. Tiếng rên rỉ cũng dần dần khống chế được: "A..... Sư phụ..... Đừng..... Rất....."

      "Đồng ý với ta việc, coi như đền bù, ta tha cho nàng." Giọng của sư phụ chứa đầy dục vọng.
      Last edited by a moderator: 8/4/15
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11.

      Beta: Trang

      Sau khi xong chuyện, Lâm Phàm và sư phụ tới suối nước nóng tắm rửa, trong lúc đó chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ngừng, hồi lâu sau mới dừng lại. Chỉ thấy sư phụ bế Lâm Phàm chậm rãi ra khỏi hồ nước nóng, sau đó dùng nội lực khiến nước vương người bốc hơi còn giọt nào.

      "Phàm nhi, nhớ chuyện nàng đồng ý chưa?" Sư phụ thân mật hôn lên mũi nàng, chậm rãi đặt nàng xuống, "Vậy bây giờ biểu diễn lại toàn bộ bảy mươi sáu chiêu trong 'Trục Hoa kiếm' trước mặt vi sư ."

      "Bây giờ sao?" Lâm Phàm mở to hai mắt, hai gò má ửng đỏ, "Nhưng.... Nhưng mà...."

      Nàng... Bây giờ nàng mặc gì cả!

      Sư phụ nhìn nàng, hai tròng mắt trắng đen ràng tỏa sáng dưới ánh đèn, khóe môi cong lên, cười gian: "Đúng vậy, ngay bây giờ."

      "Sư phụ......." Thoáng chốc khuôn mặt đỏ ửng như quả đào chín, lời của sư phụ khiến nàng xấu hổ khỏi quay người , hai tay che mặt, giọng run rẩy giống như làm nũng, "Xấu hổ lắm....... nên......"

      "Phàm nhi!" Sư phụ gọi tiếng, quay người nàng lại, kéo hai tay che mặt của nàng xuống, buộc nàng đối mặt với mình, "Nàng đồng ý, thể nuốt lời."

      Giống như hưởng thụ cảm giác hai gò má nàng đỏ bừng, nụ cười bên khóe miệng càng sâu hơn.

      Đúng là nàng đồng ý, nhưng đó là....sư phụ thừa lúc nàng dụ nàng đồng ý......

      "Làm ." Giọng của sư phụ tràn đầy từ tính, giống như dỗ dành nàng vậy, "Ta muốn nhìn."

      Toàn thân nàng đều đỏ bừng lên, đấu tranh hồi lâu mới nhận lời làm. Nàng do dự tiến tới khom lưng cầm trường kiếm trong bao quần áo lên, tới chỗ trống trong động. Sư phụ ngồi xuống phiến đá lớn chăm chú nhìn nàng, đến cái chớp mắt cũng có.

      Chân ngọc nhàng điểm, nhàng lướt , tay trái hạ xuống, tay phải cầm kiếm thủ thế. Đột nhiên trường kiếm phá , chiêu thức cũng dày đặc như mưa. Đây chính là 'Thừa đông phong', chiêu thức thứ nhất trong 'Trục Hoa kiếm', tư thái vô cùng thanh nhã, giống như tiên tử xuất trần. Lúc này tóc Lâm Phàm buộc lại, mái tóc đen dài như thác nước theo chiêu thức biến hóa mà bay múa trong trung, mang vẻ mê hoặc vô cùng.

      'Trục Hoa kiếm' là bộ kiếm pháp do chính Lâm Tiêu sáng chế, cũng chưa từng xuất giang hồ, cải tiến từ bộ kiếm pháp 'Tố Tâm kiếm' của Bách Hoa phái hơn trăm năm trước, nhưng xuất chúng, nhạy bén hơn, tư thế uyển chuyển động lòng người. Kiếm pháp này có tổng cộng bảy mươi sáu thức, mỗi thức có mười hai chiêu, đều biến ảo khôn lường.

      Đôi mi thanh tú của Lâm Phàm khẽ nhíu lại, gò má đỏ bừng, đôi mắt như ngập nước, hàm răng cắn chặt môi dưới, cố hết sức nhìn về phía sư phụ. Thân hình thon dài bay múa trong trung, dáng người mê hoặc, uyển chuyển nhàng, eo khẽ chuyển động, cặp mông đong đưa, hai chân mở rộng, chỗ riêng tư giữa hai chân như như , bầu ngực mềm mại lúc này bị quần áo bó buộc, theo động tác ngừng phập phồng lay động, dường như muốn đáp lại ánh mắt lưu luyến chưa từng rời khỏi nàng, hai nụ đào tròn mập cũng khống chế được mà đứng lên.

      Sư phụ ngồi tảng đá, im lặng thưởng thức cảnh khiêu vũ mê hoặc khó gặp này, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp. Nhớ lại năm trước lúc sáng tạo 'Trục Hoa kiếm' này cũng nghĩ tới cảnh tượng tuyệt đẹp như vậy, chỉ đơn giản là muốn sáng chế ra bố kiếm pháp hợp với Phàm nhi thôi. Từ sau khi nhìn Phàm nhi biểu diễn bộ kiếm pháp này, ý niệm hồi tưởng luôn quanh quẩn trong lòng mãi dứt. ngờ hôm nay có thể mượn cơ hội được chiêm ngưỡng cảnh tượng này, khiến hưng phấn đến toàn thân phát run.

      Sư phụ...... Sư phụ vẫn nhìn.... Lâm Phàm biểu diễn được nửa 'Trục Hoa kiếm', khẽ đảo mắt nhìn sư phụ, thấy nơi giữa hai chân giương cao, còn chút kiêng kị, hai mắt sáng ngời chớp lấy lần, tiếp tục duy trì nét cười mặt, ánh mắt nóng rực dán chặt người nàng, khiến nàng mắc cỡ chỉ muốn độn thổ.

      Nghĩ đến đây, hô hấp của nàng càng trở nên rối loạn, khí huyết chuyển ngược, cảm giác toàn thân mềm nhũn vô lực, ánh mắt của sư phụ dường như muốn ăn nàng, nhưng ngón tay cũng động đến nàng. Lâm Phàm cảm thấy ở trong thân thể mình dường như có loại mong chờ nào đó chậm rãi thức tỉnh, khiến nàng xấu hổ tự chủ được mà nhắm hai mắt lại, dám nhìn vào sư phụ, trong lòng nghĩ cố luyện cho xong mấy chục chiêu còn lại.

      Sư phụ nhìn thấu nàng đến từng chuyển biến rất , há có thể để nàng trốn tránh như vậy, : "Mở mắt, nhìn ta."

      Lâm Phàm mở mắt, thấy sư phụ chậm rãi tới gần mình, ánh mắt nhìn theo đường kiếm nàng đánh ra, càng khiến lòng nàng căng thẳng, miệng lưỡi đắng khô, giữa hai chân nổi lên cảm giác nóng rực, tê dại, ngứa ngáy quen thuộc.

      Cuối cùng đến chiêu thức cuối cùng trong 'Trục Hoa kiếm', nàng cắn chặt môi dưới, hai chân nhảy lên, kiếm quang biến thành đường, nước chảy mây trôi, đây chính là chiêu 'Vọng nguyệt trục hoa'. Đúng lúc này lại thấy sư phụ cúi người vượt qua kiếm quang tới, trong lòng nàng căng thẳng, vội vàng thu thế, nhưng cánh tay phải cầm kiếm bị chế trụ tê rần, kiếm rời tay, rơi xuống đất kêu vang. Thân thể nàng bị kéo ra sau, cả người rơi vào lồng ngực của sư phụ, bầu ngực cũng bị hai tay sư phụ chiếm lấy.

      " được, vẫn còn quá chậm." Hơi nóng phả lên khiến tay nàng ngứa ngáy, hai tay nhàng dùng sức xoa nắn nơi mềm mại đầy đặn, "Sau này phải tăng cường tập luyện...."

      Còn có sau này nữa sao? Nàng có chút ảo não, song hai gò má vẫn ửng đỏ, giãy dụa trong ngực , nhưng lại bị áp chế sao động đậy được. Cảm nhận được nhiệt độ của sư phụ nóng hơn bình thường, mặc dù xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác bị hơi thở nóng rực vây xung quanh khiến nàng hít thở thông.

      Sư phụ đặt nàng mặt đất, thân thể thon dài phủ lên người nàng, "Vậy Phàm nhi có tiếp nhận 'kiếm pháp' của vi sư ?" Sư phụ khẽ cười , lấn người tiến tới.
      Last edited by a moderator: 10/4/15
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12.

      Editor: NanaTrang


      Núi Vụ Phong, đỉnh Lạc Tuyết.

      Đỉnh Lạc Tuyết là nơi các môn đồ đến tự kiểm điểm hoặc là cấm thực, đỉnh núi cao bất đồng với những đỉnh núi khác, đỉnh núi này trơ trụi, đá to lởm chởm, phía sau là vách núi cao và dốc, chỉ lác đác mọc lên mấy cây . Bởi vì ở hướng Bắc vả lại địa thế khá cao, cho nên nơi này lạnh hơn so với nơi khác, cảnh sắc mùa đông cũng rất đẹp. tường đá nằm vách núi trơn truột có dùng hành thư khắc lên ba chữ "Đỉnh Lạc Tuyết", cứng cáp có lực, như nước chảy mây trôi.

      tường đá cao cao đó, có thanh niên ngồi xếp bằng, tóc dài bố y, hai mắt nhắm nghiền, nhưng đôi mày kiếm lại nhíu chặt. đầu mồ hôi chảy như mưa, khuôn mặt tuấn hơi trắng bệch, như thể chịu đựng rất nhiều thống khổ vậy. Hai tay ngừng biến đổi tư thế, nhưng mặt lại càng lúc càng trắng, sau cùng còn ra chút xanh tím, hẳn là thể tiếp tục chịu đựng được nữa, ngừng lớn tiếng ho khan, trong miệng lại chảy ra bọt trắng.

      sai, vị thanh niên này chính là nhị đệ tử Tằng Tuyên bây giờ ở đỉnh Lạc Tuyết tự kiểm điểm. Hôm nay lúc Tằng Tuyên tu luyện nội công sơ ý sai kinh mạch, lại có cách nào dừng lại, chân khí kia ở trong kinh mạch đấu đá lung tung, đến trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Nhưng lúc này chỉ có mình ở đỉnh Lạc Tuyết tự kiểm điểm, chỗ này có người nào khác, cho nên có ai có thể giúp đỡ . Mắt thấy chân khí sai sắp xông thẳng lên tâm mạch…

      Ở trong lúc mấu chốt bỗng nhiên có đôi tay thon dài trắng ngần đặt lên bả vai , sau đó ở các yếu huyệt Dũng Tuyền, Kiên Tỉnh, Cự Khuyết điểm cái để bảo vệ tâm mạch, tiếp đó đôi tay này lại để lên lưng , dùng chân khí trợ giúp khai thông đánh sâu vào trong cơ thể.

      Qua hai canh giờ sau, lúc này sắc mặt Tằng Tuyên mới chậm rãi bắt đầu khôi phục lại hồng hào, sau khi chân khí phục hồi lại trạng thái bình thường mới chậm rãi thu công, thở phào hơi, quay đầu nhìn người cứu , hai mắt trợn to, hơi có chút kinh hãi, nhưng ngay sau đó cúi đầu hành lễ : "Cảm tạ đại sư huynh."

      Người nọ hơi mỉm cười : "Hỗ trợ đồng môn là điều đương nhiên, sư đệ cần cảm tạ. Ngược lại bốn năm thấy, võ công của sư đệ lại tiến bộ như vậy. Chỉ là lúc này tu luyện nội công, thích hợp."

      búi tóc là mũ quan tinh xảo, người mặc áo bào la ti màu đỏ tía, giống với áo bào người giang hồ hay mặc, tay áo rộng lớn giống như văn nhân mặc khách*, mặc dù dung mạo ngũ quan phải là kiệt tác tinh xảo nhưng cũng tinh điêu tế trác**, mày kiếm nhập tóc mai, lông mi nhọn dài, sống mũi tuấn tú cao thẳng, môi mỏng nhuận hồng, nhìn giống như trang điểm tỉ mỉ mà thành, đẹp đến lòe loẹt. Nhưng đôi mắt phượng dài lại cực kỳ cương nghị, làm giảm bớt cảm giác nhu khuôn mặt.

      (* ý đến những người sáng tác văn thơ

      ** điêu khắc tỉ mỉ mài dũa tinh tế)

      chính là đại đệ tử môn đệ của Lâm Tiêu, Sở Dục. Đại đệ tử của Huyền Môn tông, xuất thân là con trai độc nhất của thế gia Giang Nam, bởi vì thuở thân thể suy nhược, được người nhà đưa lên Huyền Môn tông tập võ, mặc dù có danh phận đệ tử đứng đầu, nhưng thực tế giang hồ lại có chút danh tiếng nào, mọi người đều biết nguyên nhân là phải thừa kế gia nghiệp, có cách nào tiếp nhận vị trí tông chủ của Huyền Môn tông.

      "Đại sư huynh trở về khi nào vậy?"

      Tằng Tuyên rũ hai mắt xuống, biết ở trong thời gian tự kiểm điểm được phép tu luyện nội công, mặc dù đại sư huynh cứu mình mạng, nhưng đồng thời cũng bắt được chân đau của . "Tháng ba trước, cũng nghe đại sư huynh về núi Vụ Phong."

      Sở Dục nhìn cái, : "Họ hàng ở Kỳ Châu bị bệnh nặng, trong nhà phái ta thăm, đường trở về ngang qua núi Vụ Phong cho nên thuận tiện lên gặp sư phụ và các sư đệ. Trước đây cũng thông báo, là ta đường đột."

      Tằng Tuyên vội vàng : "Sư huynh, sao lại như vậy. Mấy năm rồi chúng ta gặp nhau, hẳn là phải nên tụ họp nha."

      "Đó là đương nhiên." Sở Dục : "Chỉ là sư phụ bế quan, tính toán thời gian mấy ngày nay chắc cũng sắp xuất quan, chờ ta bái kiến sư phụ xong, sư huynh đệ chúng ta tìm thời gian để tụ họp. Ban nãy ở dưới chân núi ta đụng phải sư đệ Thanh Trúc, chỉ là đệ ấy biết ta."

      "Dạ, sau khi sư huynh rời khỏi núi Vụ Phong, Thanh Trúc mới nhập bổn môn."

      Tằng Tuyên hồi đáp. "Lần sau phải để cho đệ ấy nhận lỗi mới được."

      Sở Dục vội vàng cười : "Sư huynh ta quan tâm đến cái này, sư huynh đệ chúng ta gặp mặt nhau tự nhiên biết nhau."

      Ánh mắt chuyển cái, hỏi: " trở lại, tam sư đệ ở nơi nào? Sao nhìn khắp nơi đều thấy ?"

      Tằng Tuyên : "Lúc sư đệ Thanh Trúc đưa cơm lên cho đệ biết, tam sư đệ và sư phụ cùng nhau bế quan tu luyện của động Ôn Tuyền."

      xong khóe miệng tự giễu cười tiếng, "Tam sư đệ là đệ tử bế quan đầu tiên của bổn môn, hùng xuất thiếu niên, đúng là lợi hại cực kỳ."

      " sao?"

      Ánh mắt của Sở Dục chuyển sang hướng sau núi của cung Ôn Tuyền, khẽ mỉm cười: "Vậy cần phải chúc mừng rồi."

      Bàn tay dưới ống tay áo rộng rãi, thầm nắm chặt thành quyền.
      Last edited by a moderator: 14/4/15
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13.

      Editor: NanaTrang


      Giữa ngàn lớp mây mù có mặc trường bào đỏ thắm quay đầu lại nhìn nàng mỉm cười, nàng nhìn thấy diện mạo của kia, chỉ cảm thấy nụ cười kia vô cùng dịu dàng, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, ống tay áo đỏ thấm bồng bềnh tựa như đám lửa bốc cháy hừng hực.

      Lâm Phàm đột nhiên bừng tỉnh mở mắt ra phát mình nằm ở trong lòng sư phụ, nơi này là động Ôn Tuyền, nhìn đồng hồ cát, hôm nay là ngày hai người bọn họ xuất quan.

      "Nằm mơ thấy gì sao?"

      Sư phụ từ phía sau ôm lấy nàng, cắn lên bờ vai tinh tế trơn bóng như ngọc của nàng. Lúc ngủ Phàm nhi thường hay cuộn tròn người lại thoạt nhìn vô cùng mê hoặc người, khiến cho nhịn được mà muốn từ phía sau lưng bao bọc lại toàn bộ thân thể của nàng.

      "Con lại mơ thấy mặc quần áo màu đỏ."

      Giọng nhàng của Lâm Phàm giống như mê, nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ bên trong giấc mộng ban nãy. Động tác của sư phụ đột nhiên dừng lại chút, tiếp theo đưa tay nghiêng mặt nàng qua, khắc sau đôi môi liền bị chiếm đoạt, sau đó hai tay của sư phụ lại bắt đầu ngừng chơi đùa đôi ngọc nhũ ở trước ngực nàng.

      "Sư phụ.... Đừng...."

      Lúc này Lâm Phàm mới lập tức tỉnh táo lại, giãy dụa đứng dậy: "Chúng ta cần phải xuất quan...."

      Sư phụ chỉ khẽ cười tiếng mà trả lời, nhàng liếm cắn vành tai của nàng, hai tay xâm chiếm đôi bồng đào vẫn tiếp tục. Đột nhiên thân thể Lâm Phàm cứng lại, hề giãy dụa nữa, ra là cảm thấy giữa hai chân thon dài bị sư phụ chen lấn vào, cánh hoa mềm mại ướt át trực tiếp kề sát với long hành nóng rực, nàng dám lộn xộn, hai gò má cũng tự giác mà nóng rần lên. Ba tháng qua ngày đêm cùng sư phụ cọ sát lẫn nhau, thân thể sớm trở nên vô cùng nhạy cảm, động tác như thế, đủ để khiến cho hơi thở của nàng rối loạn.

      Nhưng lần này, sư phụ lại tiến vào, chỉ trực tiếp thẳng lưng co rút qua lại ở dưới khe trong cánh hoa. Đầu rồng tùy tiện trêu đùa cánh hoa hơi mở ra cùng với trân châu ngay lối vào, xúc cảm cứng rắn nóng rực khiến Lâm Phàm cảm thấy hạ thân tê dại hồi, nhưng vẫn cắn chặt môi dưới. bàn tay của sư phụ từ ngực nàng đường trượt xuống phía dưới, lúc ngón tay chạm đến cỏ thơm um tùm Lâm Phàm nhịn được mà thở dốc, bởi vì ngón tay giữa của sư phụ hơi dùng lực hạt trân châu kia, vân vê dưới chơi đùa. Hai chân Lâm Phàm tê dại, mật dịch ở chỗ cánh hoa liên tục trào ra, ngừng thở dốc, thân thể hoàn toàn mềm nhũm, dựa lưng vào trong lồng ngực của .

      Lúc này sư phụ rút ngón tay ra, đứng dậy, dìu nàng nằm xuống, còn mình lại bắt đầu mặc quần áo vào. Thân thể Lâm Phàm mất nguồn nhiệt, cảm giác trống rỗng lạnh như băng bỗng nhiên từ nơi nào đó trong cơ thể tiến vào trong lòng nàng. "Sư phụ...."

      Sư phụ mặc xong quần áo trong, quay đầu lại cười : " phải chúng ta cần phải xuất quan sao? Mau mặc quần áo vào ."

      Nhưng cơ thể của lại hoàn toàn tương xứng với lời , long hành ở giữa hai chân vẫn còn dựng thẳng đứng, hề có chút che giấu nào. Hai má lúm đồng tiền của Lâm Phàm đỏ bừng, biết trêu mình nhưng lúc nào cũng bị mắc câu, khỏi vừa thẹn vừa vội, trong đôi mắt đẹp lên ánh sáng nước, chỉ nghe nàng giọng năn nỉ : "Sư phụ.... Đừng.... Đừng ngừng...."

      biết là vì sắc dục hay là vì xấu hổ, giọng giống như làm nũng này có mang theo cuối, nghe vào cực kỳ mê người.

      Sư phụ nghe xong ngứa ngáy trong lòng, giống như bị trảo mèo cào tim. Cởi quần áo ra lập tức tiến lên nâng cao hai chân của nàng, long hành thẳng tắp xâm nhập nơi ướt át tiêu hồn thực cốt kia, nàng khẽ kêu tiếng, hoa huyệt tự chủ được mà co quắp buộc chặt. thở gấp, khàn giọng quát: "Nàng là tiểu tinh!"

      Rút ra mấy tấc, lại tiếp tục cắm sâu vào. Đâm thẳng khiến toàn thân nàng nóng lên lần nữa, liên tục thở gấp.

      Chương 14.

      Editor: NanaTrang

      Đợi hai người kết thúc là xế chiều của ngày đó.

      Lâm Phàm chải đầu rửa mặt qua loa, sau khi mặc xong quần áo tự mình buộc tóc đội mũ quan vào, sư phụ tự tay giúp nàng mang mặt nạ da người lên, tiếp tục đeo mặt nạ đồng vào, buộc chặt dây đai. Khoác áo choàng và mang bao tay đen vào, mỗi tấc da thịt người Lâm Phàm lại bao phủ ở trong lớp vải đen lần nữa, chút ánh sáng tuyệt sắc cũng lộ ra. Sư phụ nhìn sâu vào mặt nàng, ngón tay nhàng xoa lên mặt nạ lạnh lẽo, trong mắt lên tia tình cảm phức tạp khó hiểu. "Sư phụ...."

      Giọng nàng hơi run.

      "Chúng ta thôi."

      quay đầu lại kéo lấy tay của nàng cùng nhau ra ngoài. Lúc sắp đến lối ra của động Ôn Tuyền, tay hai người mới tách ra, trước sau ra cửa động.

      "Chúc mừng sư phụ xuất quan."

      thanh trong trẻo từ bên cạnh cửa động Ôn Tuyền truyền tới. "Sở Dục bái kiến sư phụ."

      Sư phụ thấy Sở Dục cúi lạy ở bên cạnh cửa động cũng chỉ nhàn nhạt : "Ừ, con trở lại?"

      "Vâng."

      Sở Dục khẽ ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh như nước nhìn sư phụ, cùng với Lâm Phàm ra sau.

      Lâm Phàm thấy Sở Dục, khom mình hành lễ : "Đại sư huynh."

      Bên trong đại sảnh của Vân Thủy các, bên trong màn trúc khép hờ có đốt chút huân hương, sư phụ toàn thân áo bào trắng ngồi ở thủ tọa, Sở Dục mặc áo la bào màu đỏ tía đứng ngoài mấy trượng.

      "Mấy năm này sống thế nào?"

      Sư phụ khẽ giương mắt, đôi con ngươi thâm thúy tối đen như mực nhìn về phía Sở Dục.

      "Bẩm sư phụ, mấy năm này Sở Dục bận rộn công việc trong nhà, võ công lại có chút xao lãng, nghĩ đến là thẹn với dạy bảo của sư phụ."

      Sở Dục cúi đầu .

      Sư phụ khẽ thở dài : "Dục nhi, con vốn phải là người trong võ lâm. Hơn nữa chuyện võ học là cảnh giới tu vi, cần để ý như thế."

      "Sư phụ dạy phải."

      Sở Dục giọng , "Nhưng mỗi lần đồ nhi nghĩ đến điểm này trong lòng dường như thể an ổn, vì vậy lần này trở về đồ nhi muốn ở lại mấy tháng, mong sư phụ có thể tiếp tục dạy đồ nhi...."

      Sư phụ hỏi: "Vậy công việc trong nhà con sao?"

      Sở Dục khẽ ngẩng đầu lên hồi đáp: "Đồ nhi an bài ổn thỏa."

      " như vậy, muốn ở lại ở lại , nhưng đừng quên bổn phận."

      mặt sư phụ vui mừng, cũng kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt có chút biến hóa nào, "Con tạm thời lui ra , đúng rồi, thuận tiện gọi Tuyên nhi ở đỉnh Lạc Tuyết xuống luôn."

      "Vâng."

      Sở Dục cúi đầu thi lễ cái, trong khoảng khắc xoay người dư quang khóe mắt nhìn thấy nội thất bên trong màn trúc có bóng đen chợt lóe lên, khiến trong lòng căng thẳng, dưới chân khỏi khẽ dừng lại chút. Nhưng tiếp theo vẫn xoay người rời khỏi Vân Thủy các.

      Lúc thuận theo đường núi đến đỉnh Lạc Tuyết vẫn nhịn được mà quay đầu lại nhìn về Vân Thủy các – nơi cao nhất của núi Vụ Phong, đình đài lầu các bị khói mù lượn lờ che lấy, giống như tiên cảnh vậy.

      *

      Mạc Bắc, Long gia bảo ngày trước là lầu canh to lớn dễ thủ khó công, hôm nay mản ánh lửa biển máu. Toàn bộ đồ vật bên trong bảo bị thiêu đốt cháy đen, trong trong ngoài ngoài đầy rẫy thi thể đầu, vết máu khắp nơi, có vài thi thể bị đốt trụi. Cháy khét cộng thêm thi thối* khiến Diệp Chân thể nhíu đôi mi thanh tú lại. (thi thể bốc mùi hôi thối)

      Quá thảm! Người tà giáo quả nhiên hề có nhân tính! khuôn mặt mỹ diễm tuyệt luân của nàng thoáng lên diễn cảm phẫn hận. Trong vòng ngày tà giáo đánh vào Mạc Bắc Long gia bảo, hơn trăm tám mươi người trong bảo toàn thư giết sạch người cũng lưu lại, hơn nữa toàn bộ thủ cấp đều bị bọn cắt . Võ lâm chính phái tụ tập mười mấy đội nhân mã tối đêm thần tốc đến Long gia bảo, người tà giáo làm xong việc đều rút lui toàn bộ, chỉ để lại cảnh tượng thê thảm y hệt địa ngục nhân gian này.

      " ngờ bảo chủ Long Lam của Long gia có võ công có hai ở Mạc Bắc, thế nhưng cũng thoát khỏi độc thủ của tà giáo. ngờ mấy năm này nghiệt tà giáo lại liều lĩnh như thế."

      An Đạo Nhân của Thượng Hư cung cùng tới cũng nghiến răng nghiến lợi . "Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy là thúc thủ vô sách hay sao?"

      ", " Diệp Chân , đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng: "Đến sau cùng chúng ta cũng thanh lý sạch đám nghiệt này."
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15.

      Editor: Trang


      Nửa tháng sau.

      đường núi xanh biếc, đám đạo xinh đẹp thúc ngựa mà , vị đạo áo lam dẫn đầu lại càng diễm lệ tuyệt luân, áo rộng váy dài, tay áo bồng bềnh, dây tơ cây trâm theo gió đung đưa, đây chính là cung chủ Diệp Chân của Tịnh Minh cung.

      "Sư tôn, mười dặm phía trước là chân núi Vụ Phong rồi."

      tiểu đạo trẻ tuổi lớn tiếng .

      "Tốt," Diệp Chân trả lời, "Tăng tốc roi ngựa, trước khi trời tối cần phải đến Huyền Môn tông."

      Đoàn người khoái mã gia tốc chạy băng băng, dấy lên trận bụi đất tung bay.

      Cửa chính Huyền Môn tông, bình thường là do đệ tử nhánh tông phái thủ, lúc này lại là do mấy thiếu niên choai choai phụ trách. Mấy thiếu niên choai choai này nhìn thấy rất nhiều đạo xinh đẹp ở xa giục ngựa đến khỏi vừa giật mình vừa mơ màng thôi. Bởi vì nam giới của Huyền Môn tông làm gì có thời gian gặp được nhiều mỹ nữ xinh đẹp như thế này chứ.

      Diệp Chân kéo dây cương, cùng với chúng nữ tử đứng ở ngoài cửa chính của Huyền Môn tông, hắng giọng : "Ta là Diệp Chân Tịnh Minh cung, mang theo đồ đệ đặc biệt tới thăm viếng tông chủ quý phái."

      Mấy thiếu niên đều sửng sốt chút, nửa ngày mới phản ứng lại được, người trong đó ôm quyền hành lễ : "Xin tiền bối chờ chút, đợi chúng tôi vào thông báo với sư bá."

      Diệp Chân gật đầu cái, thiếu niên kia lập tức chạy lên núi.

      Nửa khắc sau, nam tử trung niên mặc trường bào màu đen tới, tiến lên hướng về phía Diệp Chân thi lễ cái, cười : "Diệp tiên tử, lâu gặp. Sư huynh ở chính điện chờ các vị, tiên tử xin mời."

      Diệp Chân gật đầu thi lễ : "Đa tạ Phong đại hiệp."

      lên chính điện của Huyền Môn tông giống như lên Vân Thủy các, bày biện cực kỳ đơn giản, tám chữ hành thư "Thiên Đạo khí vận, Huyền Môn chính tông" khổng lồ được khắc ở vách tường đại sảnh chính điện, lộ ra vẻ khí thế hào hùng, gần như có khí thế chiếm đoạt thiên hạ.

      "Diệp tiên tử."

      Sư phụ đứng ở phía trước vách tường, thân hình đứng thẳng giống như cây tùng, tay cầm ly trà xanh, làm lễ hiến trà, nhưng mặt lại có chút diễn cảm nào. " đặc biệt tới Huyền Môn tông, chắc hẳn cũng chỉ là tới bái phỏng thôi. Lại có chuyện gì quan trọng?"

      Giọng lạnh như sương lạnh, khiến trong lòng nàng run lên, đôi mày thanh tú khép, ngờ nhiều như vậy năm, cái người này vẫn như cũ. Nàng giọng để đám đồ đệ đợi ở bên ngoài, mình mình vào trong chính điện.

      Diệp Chân nhận lấy chèn trà từ trong tay , khẽ nhấp miếng. Thuận tay đặt ly trà xuống . "Ta gắn ngọn, Lâm tông chủ, vì sao phớt lờ thư của ta?"

      Hoàn toàn có chút phong thái tiên tử cao nhã lúc đầu.

      Sư phụ nhìn nàng ta cái, : "Vì sao tiên tử lại lời này?"

      Diệp Chân cau mày : "Chuyện Long gia bảo. Ngươi có khả năng biết được."

      Sư phụ : "Lúc ấy bế quan. Là ta sơ sót. Nhưng cho dù có vội vàng cũng chẳng giúp được gì."

      Diệp Chân trợn trừng mắt, : "Chẳng giúp được gì?"

      "Đúng," sư phụ cau mày . "Hơn nữa cho rằng chuyện này đơn giản như thế sao?"

      "Được, trước đề cập tới Long gia bảo."

      Diệp Chân cắt đứt lời , : "Vậy chuyện Lạc Dương Tôn lão xảy ra trước mắt bao người sao, ràng Tôn lão ngay từ mấy tháng trước xin giúp đỡ với Cực Thiên minh, Lâm tông chủ chỉ phái hai vị đệ tử...."

      Sư phụ , "Cũng là thời điểm bế quan, phái đệ tử cũng phải là ta làm."

      "Thời gian ngươi bế quan có hơi dài rồi."

      Diệp Chân , "Thân thể hoàng đế tốt, đến nay vẫn có người nào đảm nhận vị trí thái tử, hôm nay chính là thời điểm triều cục hỗn loạn, trưởng lão Cực Thiên minh ta bị bắt làm nô lệ, đồng minh ngừng bị diệt môn, minh ước của bọn ta cùng chuyện năm đó, ngày bị người biết được, chẳng lẽ lúc này Lâm tông chủ lại muốn rời khỏi minh ước sao?"

      Nàng giơ tay lên, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy viết đầy chữ đưa cho . "Chính ngươi xem chút ."

      Sư phụ nhận lấy, chỉ nhìn lướt qua, cũng nhìn hết, trong nháy mắt sắc mặt trở nên rét lạnh, nhíu chặt lông mày : " có ý gì?"

      "Trong lòng tông chủ hiểu ."

      "Rốt cuộc muốn làm chuyện gì?"

      khuôn mặt lạnh như sương của sư phụ lại lộ ra nụ cười trào phúng, "Minh chủ đại nhân đương nhiệm? Chẳng lẽ tân túc chủ của muốn đánh chủ ý vào ‘Đốt Nguyệt’ hay sao?"

      "Lâm Tiêu!" Diệp Chân nhíu chặt hai hàng lông mày, ràng là cực lực nhẫn nhịn lửa giận trong lòng: "Ngươi đừng quên, năm đó giết Độc Phiên Nhiên chính là ngươi, Ngọc Hồ tuyệt đối bỏ qua ngươi."

      "Ta biết ."

      Hai mắt sư phụ tối lại, cả khuôn mặt khôi phục lại bộ dáng lạnh băng, chậm rãi ra: "Cuối cùng ta giải quyết ."

      "Lâm tông chủ tự mình hiểu là được rồi."

      Diệp Chân , "Chỉ là chuyện Cực Thiên minh...."

      "Chuyện của Cực Thiên minh đừng tìm tới ta nữa."

      Sư phụ lạnh nhạt , "Hôm nay ta và Cực Thiên minh có chút quan hệ nào."

      "...."

      Hai mắt Diệp Chân hơi tối, khóe môi cũng hơi cong, cười nhạo : "Ngươi thoát ra được, Lâm Tiêu."

      Nàng xoay người, hề quay đầu lại ra khỏi đại điện

      Chương 16.

      Editor: NanaTrang

      Trong mật thất tối đen, cho dù mặc áo trắng, thân thể của cũng ngăn cản được tối tăm ở bốn phía tan ra làm thể. Chỉ có cặp mắt giống như sao lạnh kia vẫn lập lòe phát sáng như cũ.

      chậm rãi qua thông đạo hẹp dài tối om, tới chỗ đất trống. Chạm vào cơ quan ở nơi nào đó, vách tường bên phải ầm ầm hạ xuống, tách ra hai bên. lên trước, phía trước là cổ quan tài màu đen. nhấc nắp quan tài lên, vươn tay từ bên cạnh cái nắp lấy ra thứ.

      Lúc lấy tay ra dường như cả gian tối đen đều được chiếu sáng. Đó là vòng ngọc rất đẹp, đó có gắn bạch kim, hoa văn khắc ngọc cực kỳ phức tạp, vòng ngọc xanh này vậy mà lại hề có tia sáng nào trong bóng tối, phát ra màu xanh như giọt nước, ánh sáng lấp lánh trong suốt, chiếu sáng khuôn mặt lạnh như băng của .

      Chỉ thấy nhíu chặt mày kiếm, ánh mắt tối trầm. Nắm chặt vòng tay trong tay, dường như sắp bóp nát nó vậy.

      Trong bóng tối, lẩm bẩm mình: "Đốt Nguyệt...."

      Nguyệt sắc như nước, tan ở trong bóng đêm núi Vụ Phong, màu trắng bạc chói lọi chiếu rọi đình đài lầu các. Bóng cây ở trong ánh trăng loang lổ dao động, phát ra từng trận tiếng vang.

      ngủ say giường, mặc trung y mỏng manh, hai chân thon dài cuộn tròn như đứa bé. Thân thể nghiêng về bên, tư thế giống như ở trong bụng mẹ. Tóc dài tơ gấm như nước tản ở giường, đường cong thân thể nhu hòa uyển chuyển, lộ ra da thịt bóng loáng ở dưới ánh trăng, phản chiếu như bạch ngọc. Nhắm chặc hai mắt, lông mi dài tinh mịn chiếu ra bóng râm ở hai má, đôi môi đỏ hồng hơi mở ra, giống như hoa xuân ngượng ngùng muốn nở ra, ngay cả hơi thở nhàng thở ra cũng phảng phất mùi hương mềm mại.

      đứng trước giường của nàng hình như hơn giữa đêm rồi. Bây giờ là mùa hè, trời nóng nực, cho nên vén chăn mỏng của nàng lên, cẩn thận quan sát tư thế ngủ của nàng, mỗi tấc da thịt, mỗi tấc đường cong, mỗi sợi tóc, mỗi lần hô hấp, đều là thuộc về , bất luận kẻ nào cũng cướp được, bất luận kẻ nào, bao gồm người thân của nàng, thậm chí là.... chính nàng.

      Ánh mắt của ngưng lại ở chân ngọc của nàng, đôi chân mảnh khảnh duyên dáng, ngón chân mượt mà xếp thành hình cung ưu mỹ. Móng tay trong suốt trơn bóng, hơi ra màu hồng phấn, đáng thể nào tả được. Khiến cho nhịn được mà vươn tay ra chạm vào, vừa chạm, chân của liền tự động co lại chút, nhưng cảm xúc mềm mại kiều nhuận ở dưới tay làm cho lòng run lên, lại vươn tay ra lần nữa kéo mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, cái tay khác nhàng xoa lên lòng bàn chân mềm như bỗng vải, chút nghĩ ngợi lại cúi đầu xuống.

      là nhột.... Lâm Phàm ngủ, loáng thoáng cảm thấy chân của mình rất nhột, mềm mại ẩm ướt kia là thứ gì? là nhột.... Quá nhột rồi.... A.... Nàng từ trong giấc mộng tỉnh lại, miễn cưỡng mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến cho nàng nhịn được mà hoảng sợ, lập tức tỉnh táo lại.

      "Sư phụ.... Đừng...."

      Sư phụ ngồi ở giữa hai chân của nàng, nâng cao chân của nàng lên, há miệng gặm lấy ngón chân của nàng.

      Nàng cắn răng thở khẽ: "Ưmh.... Đừng như vậy, là nhột.... nhột.... Ha...."

      Sư phụ trả lời, tiếp tục dùng đầu lưới liếm ngón chân của nàng, đùa bỡn da thịt ở giữa ngón chân nàng. Cảm giác tê ngứa từ chân truyền đến này rất khó miêu tả, khiến cả trái tim nàng đều run rẩy dứt, lại nhịn được mà thở dốc bật cười: "Ha.... Đừng.... A.... Dừng lại...."

      Sư phụ vẫn còn muốn tiếp tục hành hạ nàng, lại bắt lấy cái chân khác, liên tục đùa bỡn khiến cho nàng cười chảy cả nước mắt, thở gấp liên tiếp, lúc này mới từ từ thả ra chuyển qua mu bàn chân, đầu lưỡi giống như quỳ lễ dần dần hướng lên , vẫn liếm mút như thường, mu bàn chân, mắt cá chân, đến bắp chân mảnh khảnh, đầu gối trơn tròn…

      "Sư phụ...."

      Dịu dàng tinh tế đột nhiên xuất này khiến nàng biết nên làm sao, chỉ có thể giọng gọi .

      Lúc này mới ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, trong ánh mắt dịu dàng lại tràn đầy dục vọng.

      "Phàm nhi, cùng đến ...."

      Hai tay thuận theo đường cong trơn nhẵn chậm rãi cởi đai lưng ra, trung y trượt xuống thân thể nhẵn bóng, rơi xuống ở bên giường.

      Sau đó, đôi môi mềm mại hạ xuống viên tai đỏ bừng của nàng.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :