1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nguyệt hỏa thiêu tâm - Tiêu Tiêu Trúc (16/50) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5

      Beta: Trang

      Tôn phủ ở Lạc Dương gặp hỏa hoạn, cháy suốt ngày trời. Đình viện lầu các, vườn hoa rực rỡ đều bị đốt thành tro tàn. Cả giang hồ đều biết, người Thiên Thủy giáo ở ngay trước mắt mấy chục chưởng môn chính phái, bắt cóc Tôn Khả Sách mang . Còn những người ở đó, cũng may ám khí ngày đó bắn ra ở hậu viện Tôn phủ có độc, nếu quả hậu quả thể lường trước được. Hơn nữa, 'Đốt nguyệt', thứ dẫn tà giáo đến, là cái gì toàn bộ người giang hồ ai biết được.

      Toàn thể võ lâm chính phải phát động mấy trăm người, đến phụ cận thành Lạc Dương truy tìm tung tích Trần Chí Chiêu cùng bốn người áo xám. Lâm Phàm và Tạ Thanh Trúc chỉ ở đó mấy hôm gia nhập đội ngũ tìm kiếm, mấy ngày sau liền nhận được lệnh triệu hồi của sư môn, hai người vội bái tạ tiền bối các phái, rồi trở về Huyền Môn tông.

      Tại Hoa Nhai lầu trong thành Lạc Dương, mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc như nước, vạt áo nửa mở, lộ ra nửa khuôn ngực nõn nà nằm nghiêng giường, tư thế uyển chuyển mà kiều diễm quyến rũ như bạch xà. nằm ngửa bên cạnh nàng ta là thiếu niên, mà thiếu niên kia phải ai khác chính là người mà khắp danh môn chính phái võ lâm lùng sục khắp nơi thấy, đại đệ tử Thiên Thủy giáo, Trần Chí Chiêu.

      xinh đẹp kia khẽ nhấp môi, ngón tay từ từ vỗ về khuôn mặt người thiếu niên, : "Lần này đệ làm rất tốt."

      "Chưa ." Trần Chí Chiêu đưa tay sờ lên bờ ngực vẫn còn đau, "Nếu phải lần này sư phụ cho đệ sử dụng độc, tên quái dị của Huyền Môn tông kia sớm..."

      "Đệ đệ!"

      Chân mày nàng kia chau lại, : "Lần này chúng ta đến phải vì Huyền Môn tông. Kết quả bây giờ đủ rồi. Phải nhớ bổn phận của mình."

      Trần Chí Chiêu cắn răng : "Dù thế nào, thù trúng chưởng này đệ nhất định phải báo."

      Nàng kia thở dài : "Thù tất nhiên phải báo, nhưng chớ làm hỏng đại của sư phụ. Lâm Tiêu của Huyền Môn tông, võ công phân cao thấp với sư phụ, đến đệ tử của lão cũng mạnh như vậy rồi. Nếu tự tiện hành động, ngay cả ta cũng bảo vệ được đệ đâu."

      "Yên tâm ." Trần Chí Chiêu cười , "Đệ giết đâu. Lần sau nếu gặp , đệ nhất định để cho muốn chết cũng được."

      Nụ cười độc nơi khóe miệng khiến người ta rét mà run.

      *

      Trong ngọn núi xanh biếc, hai con ngựa song song chạy vụt qua đường núi, lưng ngựa là hai người mặc áo bào đen trắng, thắt lưng đeo kiếm, đúng chuẩn trang phục hiệp sĩ giang hồ. Người trong thiên hạ trước nay đều chuộng võ, cho nên cảnh tượng này cũng có gì gọi là kì quái. Nhưng người mặc áo đen còn đeo mặt nạ, chuyện này cũng phải là thường gặp nha. Chẳng trách suốt dọc đường gặp ít người đánh mắt nhìn sang. sai, hai người này chính là Lâm Phàm và Tạ Thanh Trúc theo lệnh chạy về sư môn. Hai người, trước khi đến Tôn phủ dự yến vốn có nhiều danh tiếng giang hồ, nhưng sau vụ việc đánh nhau với người tà giáo khiến bọn chúng chịu thua mà rút chạy, tâm tình hai người có chút thấp thỏm, biết sư phụ nghĩ sao về chuyện này. Chỉ thấy hai người mặc dù cưỡi ngựa, nhưng Tạ Thanh Trúc lại ngừng, còn Lâm Phàm chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài lời.

      "Tam sư huynh!" Tạ Thanh Trúc chợt gào lên, "Rốt cuộc huynh có đồng ý với đệ ?"

      Lâm Phàm lại như nghe thấy gì, tiếp tục giục ngựa chạy .

      Tạ Thanh Trúc ra vẻ đáng thương : "Tam sư huynh, cầu xin huynh đấy. Dạy bộ khinh công kia cho đệ có vấn đề gì đâu chứ... Huynh xem, lần này đệ thiếu chút nữa mất mạng rồi, tất cả cũng đều tại vì khinh công tốt, khó lần sau có thể bảo toàn được mạng sống hay . Chẳng lẽ sư phụ nhẫn tâm nhìn đệ tuổi còn trẻ mà mất sớm sao? Nương tử chưa được gặp mặt đệ phải ở góa suốt đời rồi... Hu hu..."

      Cuối cùng Lâm Phàm cũng quay đầu lại : "Người dạy võ công cho đệ chỉ có thể là sư phụ, đệ có thể trực tiếp với sư phụ."

      Tạ Thanh Trúc nghĩ thầm, nếu mình dám với sư phụ còn cầu xin sư huynh làm chi? Suốt từ Lạc Dương tới đây mình vẫn ngừng cầu xin, mà sư huynh chính là cá ăn muối, trước sau chỉ lời. Tam sư huynh phải là người đâu, chắc chắn huynh ấy chính là người gỗ.

      "Nếu như đệ dám ..." Lâm Phàm nhìn cái, : "Ta thay đệ lại với sư phụ."

      "Sư huynh, huynh... là người tốt."

      Tạ Thanh Trúc hô vang tiếng, vung roi ngựa, chạy tới trước. "Còn nửa ngày nữa là trở về Huyền Môn tông rồi, đến lúc đó đệ muốn mời nhị sư huynh uống rượu."

      Núi Vụ Phong, kỳ phong dị mộc rất nhiều, hơn nữa bây giờ là mùa xuân, cây cối xanh um tươi tốt như chảy thành nước, núi hàng năm mây mù phủ kín. Từ sườn núi lên, đình đài lầu các xây lên san sát, như như giữa làn mây mù, thanh nhã tựa như cảnh tiên vậy. Núi Vụ Phong tuy đẹp, nhưng người ta lại thể tùy tiện tới lui như những dãy núi khác, bởi vì nơi này chính là nơi ở của Huyền Môn tông, trừ người Huyền Môn tông ra ai có thể vào.

      Cái tên Huyền Môn tông nổi danh giang hồ cũng được hai trăm năm rồi. Tương truyền, tiền triều khai quốc công thần Tiêu Ly Trí, vì niềm đam mê với võ học mà sáng lập lên. Lúc đầu Huyền Môn tông di chuyển nhiều lần, môn sinh thưa thớt, nhưng vẫn coi giúp đỡ chính đạo là chuyện của mình. Sư môn Huyền Môn tông vô cùng nghiêm khắc, quyết thu nhận nữ đồ, môn hạ tất cả đều là nam tử, nội công tu luyện chú trọng chí cương, dùng sức. Người khiến cho Huyền Môn tông rạng danh như ngày nay chính là tông chủ thời, Lâm Tiêu. Hơn mười năm trước, lúc bão gió nổi lên, còn chưa đến nhược quán* đạt đến đỉnh cao võ lâm, dành danh hiệu trong 'Tứ thánh'. Trong thời gian ngắn, môn đồ Huyền Môn tông tăng lên vô cùng nhanh, đạt đến hơn trăm người, nhưng kì , bọn họ chỉ là đồ chất của Lâm Tiêu thôi. Đệ tử chân chính của Lâm Tiêu chỉ có bốn người mà thôi. (* hai mươi tuổi)

      Chân núi Vụ Phong chính là cửa lớn vào Huyền Môn tông, thêm mấy vạn bậc thềm đá nữa đến Ninh Hoa các. Trong các rộng lớn tráng lệ, là nơi đón tiếp người ngoài cùng tân khách. Bên sườn núi là Diễn Vũ các, là nơi các sư huynh đệ của tông phái luyện tập võ nghệ. thêm về phía trước chính là nơi ở của chúng thầy trò Huyền Môn tông. tại môn đồ Huyền Môn tông rất nhiều, vị trí nơi ở dựa theo cấp bậc sư phụ mà sắp xếp, nơi ở cũng được đặt tên khác nhau, theo lẽ thường theo danh hiệu của sư phụ mà đặt theo. Mà nơi ở của tông chủ là Vân Thủy các, được đặt ở nơi cao nhất của núi Vụ Phong, số lần xuất càng ngày càng ít.

      Trong sân Diễn Vũ các, nam tử luyện đao pháp, nội lực hùng hậu, đao pháp biến ảo thành hàng nghìn hàng vạn, mỗi lần vung đao, gió kiếm đều để lại vết cắt nền đá xanh. Người kia thoạt nhìn còn trẻ tuổi, mái tóc dài tùy ý tung bay, diện mạo tuấn, ngũ quan góc cạnh như được tạc, vóc người cao gầy, tay vượn eo ong, bởi vì luyện võ mà chỉ tùy ý mặc áo ngắn quần dài, bắp thịt thon dài chắc nịch, từng đường nét da thịt như con báo, tràn đầy sức mạnh, mạch máu dưới làn da sáng bóng, con ngươi màu hổ phách, có chút nhạt màu hơn so với người bình thường.

      "Nhị sư huynh! Quả nhiên huynh về!"

      giọng vui vẻ của thiếu niên từ phía xa truyền tới.

      nhận ngay ra được giọng này chính là của vị tiểu sư đệ của mình vừa từ Lạc Dương trở về. thu đao vào vỏ, tiến ra đón.

      đường núi chính là Lâm Phàm và Tạ Thanh Trúc vừa mới về đến Huyền Môn tông. Tạ Thanh Trúc vừa nhìn thấy nhị sư huynh Tằng Tuyên của mình liền hưng phấn hô lên: "Nhị sư huynh! Lần này huynh nhất định phải mời đệ uống rượu đấy. Lần này huynh trừ được phiến loạn cho triều đình, được tiền thưởng , còn được ban cả danh hiệu 'Kinh Sở đại hiệp' nữa."

      Tằng Tuyên cười : "Tiểu mao đầu nhà đệ, vẫn còn nghĩ đến chuyện uống rượu? Còn có..." Khóe mắt liếc qua Lâm Phàm định lặng lẽ rời , trong mắt liền lên mấy phần phẫn nộ giải thích được, "Chỉ là diệt đám ô hợp thôi, sao có thể bì được với tam sư huynh của đệ, mình tay đánh bại đại đệ tử của Ma giáo được?"

      Lâm Phàm nghe thấy lời này, quay đầu, thi lễ : "Sư huynh thế sai rồi. Cuối cùng Lâm Phàm vẫn để cho chạy thoát, căn bản thể là đánh bại được."

      khí bỗng trở nên kì dị, ngay đến Tạ Thanh Trúc cũng nhận ra được có gì đó khác lạ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.

      Tằng Tuyên đối diện với Lâm Phàm, cười : "Thế... Sư đệ thử xem, đại đệ tử của Ma giáo cùng đại đệ tử của Tông chủ Huyền Môn tông chúng ta cao thấp thế nào?"

      Lâm Phàm lắc đầu : "Đệ chưa bao giờ tỷ thí với đại sư huynh, cho nên dám bừa."

      Tằng Tuyên lại hỏi tiếp: "Thế so sánh với nhị đệ tử ta sao?"

      Lần này Lâm Phàm yên lặng . Tằng Tuyên lại cười : "Ôi, ta quên mất, sư đệ cũng chưa từng tỷ thí với ta. Hay là..."

      Tằng Tuyên từ từ đến gần chỗ Lâm Phàm, : "Sư đệ, chọn ngày bằng gặp ngày, hay là hôm nay chúng ta cùng tỷ thí so tài?"

      Lâm Phàm : "Mệnh lệnh môn quy nghiêm cấm đệ tử Huyền Môn tông tư đấu."

      Tằng Tuyên cười : "Chỉ là tỷ thí thôi mà, đâu phải tư đấu gì, sư đệ sợ gì chứ?"

      Lâm Phàm muốn lên tiếng. Đột nhiên giọng nam trầm mạnh mà lạnh lùng chợt truyền thẳng vào lỗ tai mọi người, thanh lớn, nhưng lại như đập thẳng vào đầu.

      "Chính vi sư cấm Phàm nhi tỷ võ với con."

      "Sư phụ!"

      Ba người chợt kinh hãi, vội vàng quỳ xuống, cùng hô lớn: "Đồ nhi bái kiến sư phụ."

      Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy sư phụ Lâm Tiêu vốn bế quan lúc này lại đứng ở lầu hai của Diễn Vũ các.

      Người nọ toàn thân bạch y, cao ngất như cây tùng, đón gió mà đứng, đầu tóc tỉ mỉ buộc thành búi hướng về phía trước, cây trâm bạch ngọc trong suốt xuyên qua giữa, mặt mày tuấn lãng, vẻ mặt thanh cao lạnh lùng, tiên phong đạo cốt, tao nhã ung dung. Đôi mắt sáng quắc mà thâm sâu khó lường như đáy hồ. điểm chân, cả người lập tức bay lướt xuống trước mặt ba người.

      "Phàm nhi luyện công pháp khác với các con. Tuyên nhi, con cần gì phải để ý như vậy?"

      Lời sư phụ như lời dạy dỗ nhàng của bậc trưởng bối, nhưng ngữ điệu lại lạnh lẽo như băng tuyết hàn phong, mang theo chút tình cảm nào.

      "Dạ... Là đệ tử vượt quá khuôn phép...."

      Sắc mặt Tằng Tuyên trắng bệch, trong lòng chấn động. Thấy vậy Tạ Thanh Trúc cũng sợ hãi, dám lên tiếng vào lúc này.

      "Biết mình vượt quá khuôn phép tốt. Hãy xuống dưới đỉnh Lạc Tuyết tự kiểm điểm, để bản thân suy nghĩ thông suốt." Ngữ điệu của sư phụ vẫn vô cùng lạnh lẽo, nhưng lại mang theo sức nặng khiến người ta thể kháng cự.

      "Vâng." Tằng Tuyên đáp, "Đệ tử ngoan ngoãn kiểm điểm."

      "Sư phụ..."

      Lâm Phàm nghe thấy lời ấy, vừa ngầng đầu định gì đó, sư phụ lại nhìn cái, : "Phàm nhi, giờ con theo ta trở về Vân Thủy các, vi sư có lời muốn hỏi con."

      Lâm Phàm cúi đầu trả lời: "Vâng."

      Sư phụ bắt lấy tay của , tiếp theo đó lập tức cảm thấy trận váng đầu hoa mắt, ra sư phụ dùng khinh công mang theo cưỡi mây đạp gió bay vọt qua các lầu các. Lâm Phàm định thần lại, vội vàng đề khí theo sư phụ.

      Lầu các tinh xảo lộng lẫy, cây cối um tùm xanh tốt ngừng lui lại phía sau, trước mắt chỉ có bóng lưng cao ngất của sư phụ. Cùng với vẻ lạnh lùng vừa rồi, bàn tay của sư phụ lúc này, xuyên qua lớp bao tay, vẫn cảm thấy nóng rực khiến trong lòng Lâm Phàm có chút kinh sợ.
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.

      Beta: Trang

      Khi hai người về đến Vân Thủy các mặt trời ngã về tây, từng rặng mây đỏ giăng đầy phía chân trời. Sư phụ kéo tay thẳng vào trong phòng, đến khi ngồi lên đống sách giường cũng chịu buông tay Lâm Phàm ra.

      "Sư phụ." Giọng của Lâm Phàm dưới lớp mặt nạ có chút run rẩy, "Trách phạt nhị sư huynh như thế có..."

      "Ta tự có đạo lý của ta, đừng nhiều lời." Sư phụ liếc cái, lúc này mới buông tay ra, " về Vân Thủy các, cần đeo vòng Khống nữa. Ở đây có ai lên."

      "Vâng."

      mở cổ áo ra, hai tay đưa lên lấy từ cổ xuống chiếc vòng bạc được chế luyện tinh xảo. Có lẽ chiếc vòng cổ này thít chặt lấy cố , khiến vừa tháo ra liền bắt đầu ho khan. thanh kia khác xa so với vừa rồi, vô cùng trong trẻo, là giọng của trẻ.

      Sư phụ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nạ mặt nàng. Hồi lâu sau, thân thể Lâm Phàm có chút lảo đảo, liền quỳ gồi xuống trước mặt sư phụ: "Đồ nhi vô năng, để cho Tôn lão bị bắt ."

      "Chuyện của người khác mặc người khác lo. Phàm nhi cần quản nhiều như vậy. Đứng lên ."

      Sư phụ khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo mấy phần tà khí, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng thanh cao vừa nãy, chỉ nghe hỏi: "Lần này ra ngoài bị người ta nhìn thấy mặt?"

      Nàng lắc đầu: "Chỉ là... chỉ là mặt nạ thứ hai thôi."

      "Vậy tốt." Nụ cười môi sư phụ giảm, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm người nàng như cũ, "Tháo mặt nạ xuống ."

      "Vâng."

      Nàng cởi mũ quan xuống, tháo chiếc mặt nạ đồng ra, để lộ vết bỏng lớn mặt, sau đó vẫn tiếp tục, cầm vết bỏng nơi cổ từ từ kéo ra, lớp mặt nạ mỏng từ từ ra.

      Cùng với động tác của nàng, cả căn phòng dường như sáng lên trong nháy mắt. Đó là khuôn mặt thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, ánh mắt như nước mùa xuân, lông mi cong vút, sống mũi thanh tú, đôi môi còn mịn hơn hoa hồng, làn da trắng muốt non mềm tưởng như phát sáng trong đêm tối, khiến toàn thân nàng như được bao phủ bởi tiên khí, thanh cao như tiên giáng trần, đồng thời mang theo mị hoặc tinh khiết khiến người ta nỡ vấy bẩn, quốc sắc khuynh thành có lẽ chính là thế này. Nhìn dung mạo có vẻ như mời mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng ngay cả như vậy, giang hồ đệ nhất mỹ nhân Diệp Chân cũng theo kịp nửa vẻ xinh đẹp của nàng. Gương mặt tuyệt mỹ lúc này khẽ đỏ lên, thân thể run, vẻ ngượng ngùng thuần khiết giống như nụ hoa mới chớm nở, càng khiến vẻ mị hoặc tăng lên gấp bội, cho dù là cao tăng tu hành nhiều năm, hẳn cũng vì nàng mà động tâm.

      Hai mắt sư phụ trở nên sâu thẳm, hỏi: "Nghe con bị thương."

      Lâm Phàm để ý đến khuôn mặt mình đỏ ửng, đáp: "Bị thương ngoài da, lành rồi."

      " được." Sư phụ mỉm cười, bàn tay vuốt ve gương mặt non mịn của Lâm Phàm, chậm rãi : "Cởi quần áo, để vi sư xem."

      "...Vâng." Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà xuyên qua rặng mây chiếu thẳng vào trong thư phòng rộng lớn, nhưng trong thư phòng lại vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng xột xoạt của y phục được cởi ra.

      Chiếc áo bào màu đen to rộng rơi xuống đất, rồi đến áo đen bên trong, quần áo bên trong so với người bình thường còn mặc nhiều hơn mấy lớp. Vệt đỏ ửng mặt Lâm Phàm trải rộng, khiến khuôn mặt càng thêm mềm mại đáng say lòng người. Cởi đến khi người chỉ còn lại quần áo trong bằng tơ lụa, nàng hơi chần chừ chút, nhưng cuối cùng vẫn là từ từ cởi ra.

      Nàng hai tay ôm ngực, hai chân khẽ run, người chỉ còn miếng da siết chặt bầu ngực, cùng chiếc quần lót mà thôi. Thân thể của nàng thon dài mềm mại như cành liễu, vòng eo nhắn chưa đầy nắm tay, da thịt lõa lồ nhu nhuận như bạch ngọc, ánh tịch dương chiếu lên người nàng phát ra ánh sáng rực rỡ.

      Sư phụ đứng dậy, tiến tới nửa bước, thân thể che khuất nàng. Lâm Phàm xấu hổ định lui lại, nhưng bị sư phụ vòng tay ôm lấy vòng eo .

      "Uhm..." Lâm Phàm phát ra tiếng thở gấp, "Sư phụ..."

      Sư phụ tự mình quay thân nàng lại, tay giơ lên vuốt ve phần vai trái bị gió kiếm quét qua lúc này nhẵn nhịu bóng loáng của nàng, đừng là vết sẹo, ngay cả dấu vết chứng tỏ từng bị thương cũng có.

      "Tốt lắm. Người Thiên Thủy cung dùng độc, xem như là may mắn của họ."

      Bàn tay sư phụ chuyển động lên bả vai rồi tới xương quai xanh, nhớ cảm giác trơn mịn này. Giọng của kề sát bên tai Lâm Phàm, hô hấp nóng rực phả vào sau gáy, khiến trong lòng Lâm Phàm run rẩy ngừng, kìm lòng được mà cong eo lên, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng.

      "Đồ nhi ngoan."

      Sư phụ cười khẽ, vẻ mặt so với mọi người thường thấy hẳn là khác biết trời vực. Ngón tay đưa ra phía sau lưng nàng, cầm dây buộc, từ từ kéo. Mảnh da che ngực mất chỗ giữ liền tuột xuống trước ngực Lâm Phàm.

      "A..." Lâm Phàm thẹn đến muốn chui xuống đất, lập tức dùng hai tay che kín trước ngực. Lại bị sư phụ ôm lấy vòng eo , cảm giác ấm áp truyền đến khiến nàng tê dại như có dòng điện chạy qua, toàn thân nàng chấn động, khỏi thở thành tiếng.

      Sư phụ cười khẽ, hai tay lập tức công thành đoạt đất, chiếm lấy nơi nào đó của Lâm Phàm. ra Lâm Phàm đeo miếng che ngực là vì nàng nữ giả nam nên cần phải đeo lên. Lúc đeo lên, bộ ngực thành bằng phẳng, nhưng khi tháo ra, hai bầu ngực hoàn mỹ liền lộ ra ngoài, làn da mềm mại, trắng mịn vô cùng. Tuy Lâm Phàm còn tuổi, nhưng trước ngực trổ mã rất tốt. tại vì bàn tay ngừng tấn công mà run rẩy dứt, hai quả đào màu hồng nhạt lộ vẻ quyến rũ mê người vô cùng, khiến người ta chỉ muốn giơ tay ngắt lấy. Lâm Phàm xấu hổ nhắm hai mắt lại, bị tấn công bất ngờ khiến nàng thở gấp ngừng.

      Sư phụ vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm vành tai của nàng, Lâm Phàm khỏi run sợ: "Sư phụ...... Sư phụ....."

      Giọng này khác xa với ngày thường, dịu dàng, đáng vô cùng. Nghe thấy thanh này, trong lòng sư phụ cuộn lên vô số dục vọng, dường như lấn át hết cả lí trí của . đẩy ngã nàng xuống mặt đất, lật người chế trụ hai tay nàng, dùng thân mình đè lên thân thể mịn màng của nàng, môi mỏng thô bạo che lại đôi môi đào, cường thế quấn lấy mùi đàn hương trong miệng nàng.

      "Uhm.... A...."

      Lâm Phàm cảm thấy thân thể mình như sắp hòa tan trong hơi thở nam tính của sư phụ, càng lúc càng mềm yếu vô lực, thế tấn công mãnh liệt khiến nàng sắp thở nổi....

      Sau khi dứt nụ hôn này, sư phụ vẫn gặm cắn đôi môi đào của nàng, lưu luyến rời.

      "Sư phụ....."

      Búi tóc của nàng sớm bị bung ra, mái tóc mềm mại như tơ lụa tán loạn mặt đất, trong mắt nàng sương mù tràn ngập, ngay cả lông mi cũng dính nước, hai gò má ửng hồng, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ như muốn chảy ra nước, vừa xinh đẹp, vừa phóng túng....

      Hai mắt sư phụ sâu thẳm, hưởng thụ mềm mại mị hoặc này. vừa hôn, vừa : "Ba tháng này có nhớ tới vi sư ?"

      Vốn dĩ cần phải bế quan nửa năm, nhưng vừa nghe tin nàng bị phái ra ngoài, lập tức tính toán thời gian xuất quan.

      Lâm Phàm ngượng ngùng đáp lời , chỉ tiếng: "Ừ......"

      Giống như thở dốc, cũng giống như thở dài.

      Sư phụ lấy từ trong áo ra sợi dây, tựu như muốn trói chặt hai tay của nàng lại. Nàng lắp bắp kinh hãi: "Sư phụ.... Đừng...."

      Sư phụ lại cười : "Phàm nhi ngoan, sư phụ muốn con thoải mái."

      Nàng cắn môi, mặc cho sư phụ trói hai tay của mình lại. Tay của sư phụ tiếp tục chu du ở người nàng, bỗng nhiên trượt xuống kéo quần lót của nàng ra.

      Cảm giác vô cùng xấu hổ cùng với cảm giác mát lạnh ở dưới hạ thân đồng thời kéo tới, Lâm Phàm kìm được co hai chân thon dài xinh đẹp lên, cẩn thận lại lộ ra cặp mông trắng bóng mượt mà. Sư phụ cười khẽ, hai tay tách hai đầu gối của nàng, làm cho nơi tư mật nhất bày ra ở trước mắt .

      Ở giữa đùi trắng muốt mềm mại, hai cánh hoa hồng nhạt xinh đẹp ngượng ngùng ở trong vùng cỏ thơm mềm mại khẽ mở ra, nụ hoa hồng nhạt óng ánh trơn bóng như như , trải qua thế công ban nãy, huyệt mật bắt đầu ẩm ướt. Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của sư phụ phả ra ở giữa hai chân mình, Lâm Phàm xấu hổ chỉ muốn che kín nơi tư mật của mình, nhưng hai tay bị trói lại, muốn lui cũng thể lui được, đành phải thở khẽ : "Đừng nhìn...."

      Cái mông trắng nõn có ý thức mà đung đưa, mùi hương khát khao dần dần tỏa ra, quả thực là dâm mỹ có gì sánh được.

      "Phàm nhi, nàng thơm."

      Giọng của sư phụ khàn khàn, từ giữa hai chân truyền đến: "Để vi sư kiểm tra chút tổn thương lần trước...."

      Sau đó dùng ngón tay tách cánh hoa của nàng ra, xúc cảm lửa nóng kia khiến nàng rên tiếng, toàn thân cứng đờ ra.

      "Ngoan đồ nhi, thả lỏng nào."

      Giọng của sư phụ khiến nàng tự chủ được mà thả lỏng, sau đó lại cảm thấy cánh hoa hoàn toàn mở ra, hơi thở của sư phụ từ từ tới gần, nhưng nhìn hồi lâu, đột nhiên luồn cánh tay vào cẩn thận quấy rối, nàng nhịn được liên tục rên lên. Cảm giác mật hoa lại tuôn ra.

      thanh của sư phụ mang theo cảm giác phức tạp khó mà tự kiềm chế được, "Phàm nhi...."

      Lâm Phàm cảm nhận được động tác của sư phụ dừng lại, cảm thấy kỳ quái bỗng nhiên bị đôi môi của sư phụ tập kích hôn lên cánh hoa yếu ớt kia. Thoáng chốc Lâm Phàm bị khoái cảm rùng mình mang theo xấu hổ này khiến cho toàn thân run rẩy. tự chủ được mà muốn kẹp chặt hai chân, nhưng lại bị tay của sư phụ ngăn cản, thể thối lui về sau cũng thể kẹp lại, chỉ có thể uốn éo cái mông, muốn trốn tránh từng đợt khoái cảm kia, nhưng sư phụ lại gia tăng thế công, còn được voi đòi tiên mút lấy cánh hoa có gì sánh bằng kia, dùng đầu lưỡi xấu xa trêu đùa nụ hoa phấn hồng, mỗi cái mút đều khiến cho Lâm Phàm ngừng run rẩy, chấn động đến mức gần như thể thở nổi. Cả người nàng run rẩy trận, hai bắp chân căng chặt, bụng và bắp đùi vô cùng yếu ớt, đến ngay cả ngón chân cũng sắp cuộn lại.

      "Đừng, nơi đó rất bẩn.... A.... A.... Sư phụ.... A...."

      Nàng sợ có người tới đây nên dám thét to, chỉ có thể đè nén giọng của mình, thế nhưng lại sinh ra tiếng nức nở càng lúc càng giống con mèo vui vẻ làm nũng…

      Nước mắt trong suốt từ trong đôi mắt đẹp chảy xuống, dần dần trong cơ thể tuôn lên sóng trào mật, nụ hoa trân châu yếu ớt chịu đựng công kích sóng cuồng thần kỳ, nụ hoa vểnh lên cao, mật hoa từ nơi sâu nhất trong cơ thể ngừng tràn ra, khuôn mặt nhắn của Lâm Phàm nóng rần, vẫn tự chủ được mà uốn éo cái eo, rên rỉ đến tiêu hồn thực cốt*… (* mất hồn đục khoét xương)

      Chợt sư phụ dừng động tác lại, rời khỏi giữa hai chân của nàng. Lâm Phàm cảm thấy nguồn nhiệt bị rút , trận lạnh lẽo lại đánh tới, có cảm giác trống rỗng trước nay chưa có từ nơi bí nhất trong cơ thể chậm chạp nổi lên. Nàng mở mắt, hai hàng lông mi dài còn thấm đầy sương mù, hai gò má ửng hồng giống như nụ hoa sen đêm hè chớm nở. "Sư phụ...."

      Sư phụ đứng dậy, vừa từ từ cởi áo khoác cùng trung y xuống, vừa nhìn chớp mắt thưởng thức cảnh xuân vô biên trước mắt, đợi cởi quần lót xuống, long hành nhất trụ kình thiên ở dưới bóng đèn nhìn sót cái gì. Lửa thiêu đốt nóng mặt của Lâm Phàm càng dữ dội hơn, hẳn là lại xấu hổ.

      "Sư phụ...."

      Sư phụ trần truồng cũng phải là nhìn thấy lần đầu tiên, tại sao mỗi lần đều khiến cho nàng xấu hổ như vậy chứ?

      ".... Phàm nhi muốn ?"

      Sư phụ cười , trong ý cười này mang theo dâm mỹ và tà khí, so với dáng vẻ thanh tâm quả dục lãnh nhược băng sương trong ngày thường là khác xa trời vực.

      "Ừ...."

      "Phàm nhi ngoan...."

      Sư phụ lấn tiến lên, nâng cao hai cặp chân thon dài của nàng, đầu rồng để ở trước đóa hoa mênh mông đầy nước kia, nhanh chóng tiến vào mà xấu xa cọ sát dưới lối vào của đóa hoa và nụ hoa nhu nhược đó, kiên cường cọ vào mềm mại hồi lâu khiến cho hoa huyệt của nàng co rút trận, làm như vậy khát vọng trong sảng khoái mới lên đến cực điểm....

      "Sư phụ...."

      Sư phụ rên khẽ tiếng, long hành chợt mở cánh cửa của đóa hoa ra, phá tan ngăn cản trực tiếp xông thẳng vào hoa tâm của nàng.

      "Đau...."

      Nàng biết mỗi lần lúc mới bắt đầu đều đau, nhưng so với lần đầu tiên, vẫn có tâm lý để chuẩn bị. Chỉ là cảm giác tê liệt này vẫn rất khó chịu, bên trong thành mềm mại vẫn nhịn được mà co rút dị vật mới xông vào kia, cái này gần như khiến khó mà kiềm chế.

      "Phàm nhi, thả lỏng ra nào, nàng muốn bẻ gãy ta sao?"

      thanh trầm thấp khàn khàn của sư phụ từ từ vang lên bên tai, "Sư phụ...."

      Nàng bị ôm chặt cho nên thể nhìn thấy khuôn mặt của . Nàng nhịn đau, tận lực thả lỏng cơ thể.

      "Đồ nhi ngoan."

      Sư phụ ngặm lấy hồng mảnh mai ở trước ngực nàng, tay phải nắm lấy hồng còn lại của nàng bóp nắn chơi đùa, hạ thân bắt đầu hoạt động ra vào ở trong hoa tâm. Ba cái đồng thời bị kích thích, cảm giác đau đớn lập tức mất , mà biến thành khoái cảm trướng đến khó chịu. "Sư phụ.... Sư phụ.... kỳ quái...."

      Sư phụ vừa dùng đầu lưỡi trêu đùa hồng , vừa đưa tay lên cởi nút thắt tay của nàng ra, bảo trì tư thế cắm vào, hai tay nhấc thân thể mềm mại của nàng lên, còn mình ngồi ở giường sách. Tạo thành tư thế mặt đối mặt để nàng ngồi ở bắp đùi của mình.

      "Phàm nhi...."

      Đôi môi của sư phụ rời khỏi hồng của nàng, phát ra tiếng thở dài khàn khàn, tiếp theo liền buông tay ra, để cho thân thể nàng thuận thế rơi xuống....

      "A...."

      Quá sâu.... Trong nháy mắt va vào xương mu, đột nhiên Lâm Phàm cảm thấy giống như mình bị đụng bay. Long hành ở trong thân thể của nàng lại biến lớn, như thể muốn tách thân thể của nàng ra làm hai. Thế nhưng khoái cảm cuộn trào mãnh liệt giống như thủy triều này lại tuôn ra, khiến nàng giống như người bị chết đuối, chỉ có thể cong eo lên, gắt gao mà ôm chặt lấy sư phụ.

      Nhưng thế công vẫn chưa xong, sư phụ lại bắt đầu thẳng lưng rút ra rồi đâm vào, lần sau hung hăng mãnh liệt hơn so với lần trước, hoa tâm yếu ớt kia hình như hoàn toàn thể cảm nhận loại xâm lượt mãnh liệt này, khoái cảm và đau đớn cùng quét đến, khiến nàng rưng rưng, hai tay che mặt ngừng lắc đầu: "Sư phụ.... được rồi.... Phàm nhi được...."

      "Phàm nhi.... Phàm nhi...."

      Giọng của sư phụ khàn khàn, tràn đầy tình dục, ".... Đừng hút chặt như thế...."

      Bàn tay dịu dàng lấy tay che mặt của nàng ra, để cho nàng trực tiếp đối mặt với mình, hai gò má đỏ bừng, hai mắt mông lung, đều cẩn thận hôn lên, ở hôn đến dịu dàng và ở dưới hung hăng ra vào hình thành đối lập ràng, dao động đến đôi môi đỏ của nàng, thở dài tiếng, ngậm lấy đôi môi đào trơn mởn ướt át cẩn thận dịu dàng hôn lên.

      Lâm Phàm cảm giác mình sắp bay, thần trí trở nên trống rỗng. Ngọn lửa nóng rực bắt đầu thiêu đốt trong cơ thể nàng, sắp đốt cháy nàng gần như còn gì hết. Mật huyệt chảy ra còn nhiều hơn mật hoa, tốc độ long hành đút ra đút vào cũng càng lúc càng nhanh hơn. "Sư phụ.... Sư phụ...."

      Nàng cảm giác càng lúc mình càng leo lên tới đỉnh khoái hoạt, trong miệng ngừng gọi sư phụ.

      Sư phụ ôm nàng chặt, hai cánh tay ngừng thắt chặt lại, giống như muốn khảm nàng vào trong ngực vậy, nàng cảm thấy mình sắp hít thở thông, cảm giác hít thở thông này lại khiến cho khoái cảm nơi hạ thân như thủy triều tăng lên gấp đôi, cắn vành tai của nàng, ở bên tai nàng gầm : "Phàm nhi, nàng là của ta, là của mình ta."

      "A.... Sư phụ, sư phụ.... Con sắp chết.... Ưm...."

      Nàng há miệng cắn vào bả vai dày rộng của sư phụ, móng tay sắp khảm vào trong thịt. Toàn thân run rẩy, bên trong thành ngừng co rúc lại, cánh hoa run run dứt, sư phụ cảm giác được long hành bị ngàn vạn cái miệng mút lấy, cũng ngừng run rẩy, đút vào càng mạnh mẽ càng sâu hơn.

      "A a a a...."

      Lâm Phàm cảm thấy mình leo lên đỉnh núi cao nhất rồi, luồng nóng rực trong nháy máy tản ra khắp toàn thân, chỗ sâu nhất ở trong cơ thể phun ra mật dịch, phun lên rễ của long hành to và dài. Sau đó cả người run rẩy xụi lơ mà ngất ở trong lòng ngực của .

      Sư phụ cũng gầm tiếng, long hành co quắp, ở trong cơ thể nàng phun ra tinh dịch sền sệch....
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7
      Beta: Trang

      Rất lâu, Lâm Phàm mở mắt ra, phát trời tối hẳn, vầng trăng tròn treo giữa bầu trời đêm. Sư phụ mặc quần áo chỉnh tề, bưng chậu nước sạch lau thân thể cho mình, nàng khỏi vẫn có chút đỏ mặt xấu hổ, giọng : "Sư phụ, con tự làm được rồi...."

      Sau đó cầm lấy khăn trong tay sư phụ tự lau cho mình. Khăn tay ẩm ướt ngừng di động cơ thể tuyệt đẹp, lau mồ hôi cùng những vết hoan ái, da thịt trơn mịn bóng loáng như ngọc, cực đẹp cũng vô cùng mị hoặc. Sư phụ thở dốc tiếng, đưa tay giữ lấy hai vai nàng, kéo vào trong ngực, cẩn thận hôn lên: "Phàm nhi, là nàng quyến rũ ta...."

      " có.... Con...." Nàng bị hôn đến ngừng thở gấp, thành tiếng: "Quyến rũ.... Cái gì...."

      "Được rồi." Hai tay sư phụ ngừng vỗ về chơi đùa bầu ngực mềm mại của nàng, hồi lâu mới ngẩng đầu cười tiếng : "Là vi sư quyến rũ nàng...."

      Lâm Phàm cảm nhận được thứ kia ở giữa hai chân sư phụ lại cứng lên, xấu hỏ đỏ bừng mặt lên. Chợt trong đầu nghĩ ra chủ ý, muốn sang chuyện khác, cũng bất chấp người mình mặc gì, nàng ngẩng đầu nhàng hỏi: "Sư phụ, Diệp cung chủ Tịnh Minh cung hình như có quen biết người?.... Uhm…."

      Sư phụ khẽ liếm vành tai của nàng, ngón tay của hai tay kẹp lấy hai viên hồng ở trước ngực, ngừng khơi mào, nhàng áp đè, trêu chọc đùa giỡn. "Sư.... Phụ.... A.... Đừng...."

      Vừa mới trải qua hoan ái cho nên Lâm Phàm trở nên rất nhạy cảm, cảm giác ngón tay của sư phụ như mang theo từng trận điện lưu khiến cho trước ngực căng đến khó chịu, hồng cũng dựng thẳng đứng lên, ngay cả giọng cũng mang theo cảm giác ngọt ngào yếu ớt mà dâm mi. " lần.... Là.... Đừng...."

      Tuy là như thế, nhưng khát vọng trong cơ thể vừa mới dần dần thối lui lại bị gợi lên, mật hoa mê người lại từ trong cửa động bí kia chậm rãi theo đóa hoa mà chảy ra. Cả người nàng run lên, hai tay lập tức muốn che đậy chỗ kín lại, bởi vì nàng ngồi đùi của sư phụ, mà sư phụ lại là quần áo chỉnh tề.

      Sư phụ lại chống lấy hai nách của nàng, từ từ nhấc thân thể nàng lên hướng về phía trước, đương nhiên phát ở dưới y phục của mình ướt mảnh.

      "Sư phụ...."

      Sư phụ nhìn thấy rồi! Ta như vậy có phải rất.... Lâm Phàm xấu hổ đến toàn thân căng thẳng, chỉ muốn tìm cái động đất vùi mình vào trong đó.

      "Đều như vậy, " Sư phụ thở dài hơi, "Còn muốn hỏi đến những chuyện liên quan đến mình nữa ?"

      duỗi ngón tay ra quét chút mật dịch dính ở y phục, thử tham dò độ dính chút, tiếp đó cư nhiên lại bỏ vào trong miệng liếm . Tư thế dâm mị này đến tột cùng này là do làm ra nhưng lại tuấn nhã có gì sánh bằng, cuối cùng còn khen tiếng: "Mùi vị rất ngọt."

      Hành động này khiến Lâm Phàm mắc cỡ, cả thân thể cũng đỏ lên, đành nhắm chặt hai mắt, hai tay che mặt.

      Sư phụ than tiếng: "Là ta tốt, ta nên mình bế quan, để cho người khác đưa con ra ngoài."

      kéo hai tay che mặt của nàng ra, nâng cằm của nàng lên, thấy cặp mắt kia giăng đầy sương mù, lệ quang điểm quanh, trong lòng liền căng thẳng, đôi môi tiến tới phía trước hết sức dịu dàng mà hôn lên, hai đôi môi mềm mại quấn lấy rất lâu, vẫn ai muốn rời .

      Rất lâu hai người mới tách ra, giữa răng môi còn có tơ bạc tương liên nhàn nhạt."Sư phụ...."

      Chẳng biết sư phụ cởi quần áo và trung y lúc nào, dục vọng giữa hai chân giơ lên cao. nằm xuống giường, lại nhìn Lâm Phàm cười tiếng : "Ngồi lên."

      Nàng để ý đến mặt nóng rần, chỉ nhàng lên tiếng đáp: "Ừ."

      Tinh mâu khép hờ, răng bạc cắn lên môi mỏng, hai gò má ửng hồng say lòng người, tóc dài như tơ thuận theo sống lưng tuyệt đẹp rũ xuống ở người sư phụ, dấy lên từng trận tê ngứa. Hai chân nàng mở ra nửa ngồi ở người sư phụ, hoa huyệt mềm mại ươn ướt nhắm ngay long hành, từ từ ngồi lên.

      "Ưm.... A...."

      Nàng vẫn còn có thói quen đè nén thanh của mình, nhưng nàng lại biết nàng càng đè nén, thanh rên rỉ càng dịu dàng êm dịu, giống như lông vũ phất qua trong lòng.

      Sư phụ nhìn long hành của mình từ từ bị tiểu huyệt diễm hồng từng chút từng chút ăn vào, bên trong thành ấm áp xiết chặt mà bao bọc lấy , cảnh tượng rất khiến cho người khác sôi sục huyết mạch.

      Hông của húc lên . Lâm Phàm bị kích thích phải hô tiếng, cặp mông mềm mại tuyết trắng cũng chạm vào da thịt ở giữa eo đùi của sư phụ.

      "Ngã cơ thể về phía sau, " Giọng của sư phụ có cách nào khiến nàng kháng cự lại được, "Lấy tay chống đỡ."

      Nàng làm theo, nửa quỳ nửa ngồi, thân hướng ra sau, dùng hai tay chống đỡ sức nặng của hơn phân nửa thân thể, nửa sức nặng còn lại chống đỡ ở nơi hai người giao hợp.... Nhưng cái tư thế này.... Rất cổ quái rồi....

      Sư phụ húc hông lên lần nữa, lần này long hành lại đánh tới nơi khác. Nàng kiều to tiếng, hoa huyệt run rẩy hồi co lại, khiến cho gần như muốn phun trào ta, cũng may nhịn lại được.

      "Là nơi này sao?"

      cười tiếng hỏi, sau đó lại húc hông lên lần nữa. Chỗ đó so với chỗ hồi nãy tương đối cứng rắn, nhưng lại hề khó khăn để tìm thấy.

      "A...."

      Nàng lại rên rỉ tiếng, bên trong thành bao chặt lấy sư phụ. "Nơi đó"

      "Được, tự mình vặn eo...."

      thanh của sư phụ thấp hơn bình thường chút. Nàng nghe lời đong đưa lên xuống cái eo , nhưng nhàng va chạm cũng khiến cho nàng nhịn được mà co chặt, hô hấp hỗn loạn, nơi hai người giao nhau ngừng run rẩy, mỗi lần đánh sâu vào, đều dữ dội hơn so với lần trước, giống như dòng điện trải rộng toàn thân hai người.

      Nhưng lúc này trân châu màu hồng nhạt ở hoa huyệt của nàng đột nhiên bị dùng ngón tay nhàng vuốt ve xoa nắn. Hai tầng tập kích bất thình lình thiếu chút nữa khiến nàng nứt toác ra, tiếp theo lại bắt đầu ở bên trong hoa huyệt húc mạnh tới, ép buộc nàng luật động nghênh hợp . Lần đút vào này phải là nơi sâu nhất, mà là ngừng va chạm vào vị trí ban nãy bị nhớ kỹ kia.

      "Đừng.... Đừng mà.... A.... A.... Sư phụ...."

      Nàng thể tự kiềm chế mà nghẹn ngào, hoa huyệt ngừng co rúc lại, miệng đắng lưỡi khô, hoa mắt chóng mặt, thân thể bị luồng điện tập kích ngừng, nhiệt độ liên tục lên cao, giống như thần kinh toàn thân đều tập trung ở hạ thân. Từ sâu trong thân thể lại tuôn ra rất nhiều mật dịch. "Sư phụ...."

      Sư phụ ngừng động thân ngồi dậy, kéo nàng lên, hai tay chống ở hai chân của nàng, ôm cả người nàng vào trong ngực, long hành bị bao chặt ở trong hoa huyệt, tự mình đứng lên.

      Lâm Phàm cả kinh trong lòng, cảm giác mình từ người sư phụ trượt xuống, chỉ có thể gắt gao ôm chặt lấy bờ vai của , hai chân bắt chéo kẹp eo của lại, thay đổi vị trí cũng khiến cho trong cơ thể biến hóa kỳ ảo, để nàng càng lúc càng kẹp chặt sư phụ. Tư thế đứng yên khiến cho nàng khẩn trương, còn cảm giác của lại cảm thấy tuyệt vời, cuối cùng cũng nhịn được nữa mà thô bạo đút vào.

      gầm ra tiếng, ôm nàng chặt, lần sau lúc nào cũng sâu hơn lần trước, run rẩy muốn vào nơi chưa từng qua. Cảm giác kia tựa như muốn bay lên vậy, toàn thân nhàng, tràn đầy lực lượng. ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, đôi con ngươi sáng tỏ tiễn thủy khép hờ lại, lông mi mềm cũng bị hơi nước trong mắt thấm ướt, đôi môi đào nhắn khẽ mở, hơi thở thơm như hoa lan, bộ dạng ý loạn tình mê. Trong lòng căng thẳng, hung hăng hôn lên đôi môi mê người của nàng.

      Lâm Phàm bị nụ hôn tràn đầy tính xâm lược của hôn đến sắp ngừng thở, cảm giác thân thể nhàng khiến nàng ngừng khẩn trương, đút vào như vậy lại đồng thời khiến nàng cảm thấy khoái cảm đến tận cùng, mỗi lần đều kéo theo co rút run rẩy. Mật dịch ngừng chảy ra, tiếng nước chảy từ nơi giao hợp của hai người truyền đến, khiến nàng xấu hổ thôi, toàn thân nóng lên nhưng lại có sức lực chống cự ngọn lửa từ trong cơ thể phát ra cuốn tới dường như muốn thiêu đốt tất cả.

      Môi lưỡi của hai người bọn họ trêu đùa lẫn nhau, dây dưa dứt, hơi thở hòa vào nhau lưu luyến rời, thể thể nhu mỹ của nàng kề sát vào , da thịt ma sát lấy nhau, chừa lại chút khe hở nào, ngay cả những sợi tóc cũng quấn quýt cùng chỗ, ở bên dưới càng đút càng sâu, càng lúc càng nhanh, dưới đều tương giao như vậy, tư thế như vậy, cảm giác như thế, giống như hai người sắp bị ngọn lửa trong cơ thể hòa tan thành thể.

      Sau đó bọn họ bảo trì tư thế này, hai người đồng thời leo lên đỉnh núi nóng rực cuộn trào. Tinh dịch sềnh sệch nóng hổi của sư phụ từ long hành nóng như lửa trào ra, sau đó chậm rãi từ nơi của hai người bọn họ giao hợp chảy xuống. vẫn ôm chặt lấy thân thể mềm mại ngừng run rẩy của nàng, giữ nguyên tư thế ban nãy, nụ hôn giữa môi và lưỡi vẫn tiếp tục và có xu thế kịch liệt hơn, đầu nàng trống rỗng, hoàn toàn quên mất mình ở nơi nào.
      Last edited by a moderator: 2/4/15
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.

      Beta : Trang

      Sáng sớm, ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào bên trong Vân Thủy các, nơi cao nhất của núi Vụ Phong, chiếu rọi khắp đình đài lầu các mỹ lệ, làm bạn với với tiếng chim hót, hương cây cỏ thơm ngát, quả là cảnh thế ngoại đào nguyên.

      Lâm Phàm nằm ở trong lồng ngực ấm áp của sư phụ từ từ tỉnh dậy, phát ra hai người ngủ giường trong phòng ngủ. Khuôn mặt của sư phụ gần ngay trong gang tấc, hai cánh tay ôm chặt lấy thân thể thon của nàng, người hai người mảnh vải che thân, da thịt ấm áp kề sát nhau, ngay cả hai chân cũng quấn lấy nhau. Nhớ lại buổi tối hôm qua, hai má nàng lại nóng lên. Tối qua, khi trở lại phòng ngủ của sư phụ lại làm hai lần, dường như muốn đền bù thời gian ba tháng bế quan vậy, về sau vì quá buồn ngủ nên mới vuốt ve nàng ngủ.

      Nàng nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của sư phụ lúc ngủ. Mái tóc dài xõa ra nhìn trông rất trẻ, hơn nữa khuôn mặt góc cạnh tuấn tú lúc này nhu hòa hơn thường ngày rất nhiều. Hàng mi dài che kín đôi mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mềm mại... ngờ người cường thế như sư phụ cũng có bộ dạng đáng thế này. Lâm Phàm cười thầm trong lòng, nhịn được duỗi ngón tay ra, nhàng xoa lên bờ môi ấm áp của sư phụ....

      Đúng lúc ngón tay và môi tiếp xúc, sư phụ đột nhiên mở mắt, hai tròng mắt sáng trong suốt ý cười. hé miệng thè lưỡi, khẽ liếm ngón tay của Lâm Phàm. Lâm Phàm giật mình, ngón tay như bị điện giật, định rút tay về nhưng lại bị sư phụ giữ lấy, tiếp tục liếm ngón tay của nàng.

      Cảm giác ướt át tê dại nơi đầu ngón tay mang đến dòng điện truyền tới lòng nàng, khiến tim nàng đập vang như trống. Hóa ra sư phụ giả vờ ngủ! Vừa rồi nàng nhìn sư phụ lâu như vậy, hẳn là bị phát hết rồi. Hai gò má nháy mắt đỏ ửng lên, nhịn được cúi thấp đầu xuống.

      Sư phụ tiến tới trước cúi đầu hôn lên trán nàng, tay nâng cằm nàng lên, đôi môi mềm mại chậm rãi di chuyển mặt nàng, nhàng hôn lên đôi mắt nhắm của nàng, hôn lên hai gò má ửng, đôi môi mềm rồi đến lỗ tai. Nàng cảm nhận được dịu dàng vô cùng của sư phụ, hàng mi nhàng phất qua da thịt, tựa như lông vũ, khiến lòng nàng rung động.

      Sau hồi lâu, Lâm Phàm dần hồi phục lại tinh thần, nhìn sư phụ lẳng lặng nhìn mình, cảm giác e lệ lại dâng lên. Kéo mảnh vải mỏng bên cạnh che kín người, định đứng dậy, lại bị sư phụ kéo cánh tay, khiến nàng rơi vào trong lồng ngực của lần nữa.

      "Sư phụ...." Nàng có chút hoảng sợ, cảm giác được vật giữa hai chân của lại nhô lên, chẳng lẽ sư phụ lại muốn... Vội ngẩng đầu : "Sư phụ phải chủ trì việc tập luyện buổi sáng...."

      cười tiếng, : " phân phó rồi, bắt đầu từ hôm nay vi sư muốn bế quan."

      Trong lòng Lâm Phàm run lên: "Bế quan? Sư phụ quyết định rồi ạ?"

      "Lần này giống..."

      Sư phụ hôn lên đôi môi hơi mở ra của nàng, cười : "Vi sư quyết định, lần bế quan này là cùng tu luyện với tam đệ tử. Bởi vì lần này công pháp khác thường, cần có người bên cạnh tương trợ."

      Lâm Phàm mở to hai mắt, dám tin, sư phụ mình và cùng bế quan? Nhưng Huyền Môn tông từ khi sáng lập môn phái đến giờ chưa từng có tiền lệ như vậy. Nàng chính là đệ tử đầu tiên từ khi Huyền Môn tông sáng lập tới nay có thể bế quan tu luyện.

      "Còn ngẩn người?" Sư phụ cười , "Đợi thu xếp xong, chúng ta đến động Ôn Tuyền."

      Lâm Phàm vội vàng đứng dậy tìm quần áo của mình và sư phụ, sau khi mặc vào xong quay đầu lại thấy sư phụ cũng mặc xong xiêm y rồi, chăm chú nhìn vào nàng, : "Phàm nhi, tới đây."

      "Dạ."

      Nàng tới phía trước, bị kéo ngồi xuống giường khiến nàng hoảng hốt.

      "Đầu tóc buộc chưa được." Sư phụ nhàng cười , cởi búi tóc của nàng ra, tay như làm ảo thuật lấy ra chiếc lược, nhàng cầm tóc nàng lên, cũng nhàng chải tóc cho nàng.

      "Sư phụ...."

      Ngón tay sư phụ vuốt mái tóc trơn mượt của nàng, tay cầm lược chải , cảm giác thoải mái này khiến nàng tự chủ được mà nhắm hai mắt lại. Nàng chợt nhớ tới việc, : "Sư phụ."

      Sư phụ giọng đáp: "Ừ?"

      "Chuyện tứ sư đệ muốn xin...."

      Tối hôm qua nàng có qua với , nhưng bởi vì hai người chẳng có chút thời gian để chuyện, biết được sư phụ trả lời ra sao.

      "Nàng nhất định phải vào lúc này sao?"

      Sư phụ như than tiếng, buộc mái tóc dài của nàng lên thành búi, dùng trâm cố định lại, "Thanh Trúc thể học khinh công của nàng."

      "Vì sao?" Lâm Phàm có chút hiểu.

      "Bởi vì đây là khinh công của nàng, cho dù là vi sư, cũng chỉ có thể dạy nàng, tuyệt thể dùng trước mặt người khác." Sư phụ tiếp, " cần quan tâm, ta phân phó người lại với nó."

      Trong lòng Lâm Phàm vẫn chưa hiểu được, nhưng vẫn đáp tiếng. Đeo mặt nạ lên, theo sư phụ ra khỏi Vân Thủy các, đến Ôn Tuyền cung.
      Last edited by a moderator: 2/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9

      Editor: Trang

      Động Ôn Tuyền nằm ở sau núi Vụ Phong, từ trước đến nay luôn là cấm địa của Huyền Môn tông, là nơi mỗi đời tông chủ đến để bế quan, ngoài cổng gác vô cùng nghiêm ngặc, có lệnh của tông chủ, đừng là đệ tử, cho dù người ngang hàng với sư phụ cũng cách nào nhích tới gần, nếu tự ý vào lập tức bị trục xuất khỏi Huyền Môn tông.

      Ngoài động Ôn Tuyền mọc đầy rêu xanh, lối vào là con đường dài hẹp, ánh mặt trời cũng thể lọt tới, nhưng vào tới bên trong lập tức nhìn thấy có ánh đèn sáng ngời, để lộ ra động thiên nhiên ngoài hẹp, nhưng bên trong lại vô cùng rộng rãi. Trong động đá lởm chởm, hàn khí dày đặc, nhưng sâu trong động có dòng nước nóng từ dưới lòng đất phun lên, tạo thành hồ nước nóng dưới lòng đất. Hơi nóng từ dưới hồ ngừng bốc lên, lại bị khí lạnh bên ngoài động lan vào triệt tiêu, biến thành hơi nước ấm áp.

      "Uhm......" loạt tiếng thở dốc truyền tới từ sau phiến đá lớn, "Uhm......."

      thanh kia dù bị đè nén hết sức, nhưng vẫn tản ra mị hoặc vô cùng, cho dù là ai lúc nghe thấy cũng khỏi căng phồng huyết mạch.

      đôi tay mịn màng mềm mại, mười ngón tay thon dài đè chặt lên khối nham thạch trơn bóng ẩm ướt to lớn, từng chút từng chút căng thẳng rồi lại buông lỏng, giống như muốn nắm chặt lấy thứ gì đó. Bên tóc mai có vài sợi tóc đen thấm ướt ở bên đôi môi đỏ mọng hơi mở ra ngừng thở gấp, sợi tóc ẩm ướt đen nhánh trong như gương từ cái cổ mảnh khảnh trắng nõn hôn xuống bả vai mượt mà và xương quai xanh mảnh khảnh ngừng phập phồng lên xuống, tiếp theo xuống là thuận theo đường cong lung linh của phần lưng, đến vòng eo đủ nắm tay, đuôi tóc xõa ra đung đưa ở bên người. Chân dài hoàn mỹ quỳ mặt đất, buộc chặt, tận lực khép lại, nhưng hai bờ mông ngọc mềm mại vểnh lên lại giãy dụa, run rẩy, giống như muốn chạy trốn, hoặc là vô ý thức nghênh hợp với ngón tay của người đàn ông ngừng làm chuyện xấu ở hoa tâm của nàng. Thân thể của người đàn ông thon cao gầy gò, nửa quỳ ở phía sau , ngón giữa thon dài chạm vào trong cánh hoa mềm mại, trong thông đạo mềm mại siết chặt ngừng kích thích nơi yếu ớt nào đó.... ngón tay thon dài khác lại chơi đùa xoa nắn hạt châu hồng nhạt mẫn cảm ở phía , ngón tay thô có vết chai mỏng cọ sát vào nơi mềm mại mẫn cảm đến cực điểm, hai loại kích thích đồng thời mạnh mẽ, ở trong cơ thể nàng trêu chọc xuất ra rất nhiều mật hoa, động tác ở lối vào hủ mật thuận theo ngón tay của người đàn ông phát ra những tiếng phốc phốc của dâm thủy, khiến cho càng thêm xấu hổ hơn. Cho dù cắn môi dưới, nhưng vẫn phát ra tiếng rên rỉ triền miên như cũ.

      Hai thân thể trần truồng này chính là hai người Lâm Phàm và Lâm Tiêu, sau khi hai người tới động Ôn Tuyền, bất tri bất giác liền trở thành như bây giờ.

      "A.... Sư phụ...."

      Lâm Phàm quay đầu lại, đôi mắt đẹp mông lung, mồ hôi đổ đầm đìa, ý loạn tình mê, hai gò má đỏ ửng giống như hoa đào được nước mưa tưới đều. "Nơi đó.... được.... A...."

      Giọng khàn khàn của sư phụ vang lên: "Nhịn chút."

      Gương mặt tuấn tú đầy mồ hôi, biết là vì hơi nóng trong hồ nước nóng hay là vì nguyên nhân khác. rút ngón tay ra, điều chỉnh chút thành tư thế ngồi thiền, lại lật thân thể của nàng qua để nàng mặt đối mặt với , chân dài của nàng tách ra ngồi ở đùi . Cự hành vận sức chờ phát động dán lên cánh hoa ướt át khẽ mở, ở lối vào hơi ma sát mấy cái, sau đó dùng sức cắm xuống, ngay ngắn tiến vào trong cơ thể nàng, "Ưm...."

      Lâm Phàm phát ra tiếng rên rỉ run rẩy. Hai cánh tay nhịn được mà nắm chặt lấy bả vai của sư phụ.

      "Phàm nhi, nhớ tụ khí ở Hội *." (* vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục)

      Sư phụ khàn giọng . "Chân khí thuận theo trục giữa lưu chuyển toàn thân, tiếp tục nghịch lưu trở về."

      Lâm Phàm cảm thấy sư phụ húc lên , luồng nội lực nóng bỏng từ cự hành của sư phụ xuôi theo kinh mạch xông tới, vội vàng vận chân khí hội tụ ở huyệt Hội . Nội lực của nàng tu tập khác với , nhưng lại vô cùng hàn, hai luồng chân khí gặp nhau, lại giống như thu hút nửa lẫn nhau, trong nháy mắt ở Đan Điền hợp thành luồng khí lưu ấm áp, thuận theo Cự Khuyết, Đại Chùy, hướng thẳng vào Bách Hội, sau đó lại như luồng điện chạy khắp huyệt vị toàn thân, lại nghịch hướng trở lại nơi giao hợp của hai người. Thuận theo chiều hướng hạ xuống, ven theo thành bích kẹp chặt truyền đến phía long hành. Đây là toàn bộ chuyện xảy ra trong nháy mắt.

      "Làm rất tốt."

      Sư phụ nhắm mắt lại, cũng đem chân khí ấm áp kia vận chuyển vòng trong cơ thể, lại tiếp tục húc lên , đem chân khí mới truyền cho Lâm Phàm, tiếp tục tuần hoàn lặp lặp lại....

      Lâm Phàm nhắm chặt hai mắt, khuông ngực phập phồng lên xuống, hai chân bám lấy eo của sư phụ chặt, cảm giác tốc độ hai luồng chân khí nóng lạnh ở trong cơ thể hai người vận chuyển giao hội càng lúc càng nhanh, lượng mức cũng càng lúc càng nhiều, giống như dòng suối hội tụ thành con sông lớn, ngừng chảy xiết, mở rộng kinh mạch khắp thân thể.

      Nàng cảm thấy ‘cái đó’ của sư phụ ở trong thân thể nàng càng lúc càng lớn, căng tràn thành bích của nàng, động tác húc lên hạ xuống cũng từ từ tăng nhanh, khiến cho nàng ngừng rên rĩ: "A.... Ưm.... A.... Sư phụ...."

      Sư phụ cũng cảm thấy hoa huyệt của Lâm Phàm hút càng lúc càng chặt, mỗi lần đút vào đều co rút khiến cho cảm giác như lên cực lạc, người chảy ra mồ hôi sướng khoái, trong miệng cũng phát ra hơi thở gấp. Hai người thở dốc, khi thân thể va chạm vào nhau đều phát ra tiếng vang ‘bành bạch’, pha lẫn với tiếng nước chảy lúc đút vào, vô cùng hương diễm gì sánh được.

      biết qua bao lâu, nàng cảm thấy long hành kia bành trướng đến mức khiến nàng thể chống đỡ nổi, chân khí ở trong kinh mạch kiêng nể gì mà đấu đá lung tung, luật động rút ra đâm vào ở dưới hạ thân càng lúc càng mạnh, nàng nhịn được mà bắt đầu co quắp thân thể, toàn thân phát run. Sư phụ lại cúi người hôn lên môi nàng, giọng : "Trấn định tâm thần, khí nhập Bách Hội, dùng môi lưỡi truyền cho ta."

      Hai mắt nàng mơ mơ màng màng, cảm giác cánh môi của sư phụ mềm mềm, đầu lưỡi của ngừng khuấy động ở trong miệng nàng, xúc cảm ướt át của hai đầu lưỡi cùng với nơi giao hợp ở bên dưới là tuyệt hảo.
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :