1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyện yêu em lần nữa - Súp lơ leng keng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 69

      Lúc tôi vào, Ứng Nhan đứng xuất thần bên cửa sổ, vẻ mặt này rất ít khi nhìn thấy ở , trước mặt người khác luôn là thần thái phấn chấn năng động, trào dâng nhiệt tình làm việc. Tôi cân nhắc, được công ty coi trọng, nên giờ phải là lúc thỏa nguyện cho con đường thăng quan tiến chức rộng mở chứ, sao lại ảm đạm thế kia, là lo vấn đề chọn trợ lý tâm phúc đấy sao.

      Nghe thấy động tĩnh của tôi, Ứng Nhan xoay người lại, mặt trở lại vẻ bình tĩnh như trước: “Nha Nha, trong nhà khỏe cả chứ?”

      Tôi nôn nóng, vội vàng gật đầu, mở miệng liền thẳng vào vấn đề: “Vâng, tốt cả ạ. Ứng kinh, nghe sắp ngoại tỉnh, trợ thủ tìm được hay chưa?”

      Ứng Nhan cúi đầu, nhìn văn kiện bàn, nửa ngày mới mở miệng: “Chưa quyết, thế nào, muốn ?”

      Nghe được lời ấy, lòng tôi thở dài hơi nhõm, lập tức xua tay liên tục: “ , tôi là người vội vội vàng vàng, đủ tinh tế tỉ mỉ, còn có cái nhìn bao quát, làm việc toàn nhờ chút tài mọn, làm sao có thể thành trợ thủ của được.”

      Ứng Nhan còn xem tập văn kiện, đầu cũng ngẩng lên: “Thái độ làm việc của rất kiên định, làm việc kĩ lưỡng, giao nhiệm vụ cho hề bê trễ, Nha Nha, trợ thủ giỏi.”

      Ứng Nhan nửa bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng tôi: “ tại tôi chỉ hỏi , có nguyện ý ra ngoài cùng tôi làm số chuyện ?”

      Tôi muốn cự tuyệt, lời tiếp theo của Ứng Nhan khiến tôi đóng cái miệng nửa lại: “ ra ngoài có thể rất vất vả, an ổn như ở đây, nhưng các khoản thu vào và phụ cấp hơn xa bên này, tôi cho chức vị, tính sơ sơ ra, tổng thu nhập năm gấp đôi bên này, nếu nghiệp vụ của chúng ta phát triển tốt, hoàn toàn có thể hơn cả Thọ Phương Phương ở bên đây.”

      OMG, tôi thừa nhận, Ứng Nhan đánh trúng điểm yếu của tôi, viễn cảnh tuyệt vời vẽ ra là hấp dẫn, Thọ Phương Phương sao, thu nhập của ta luôn là điều khiến mấy nhân viên bọn tôi ứa nước miếng đó.

      Tôi có khát vọng gì lớn, nhưng có thể kiếm thêm chút tiền, cải thiện điều kiện kinh tế trong nhà, luôn luôn là mục tiêu của tôi.

      “Bên kia tôi khảo sát qua, là thị trường hoàn toàn mới, chúng ta cũng đúng thời cơ, khoảng thời gian này vừa lúc nền kinh tế vực dậy, cố gắng chừng hai ba năm là có thể xây dựng lực lượng nghiệp vụ bằng nửa bên này.” lên dự án tương lai, hai mắt Ứng Nhan bắt đầu tỏa sáng, mặt tràn ngập thần thái phấn chấn, nhiệt tình của lây cả sang tôi, tôi cảm thấy phía trước có rất nhiều tờ nhân tệ vẫy tay với tôi.

      Đầu nóng lên, tôi mở miệng: “Ừm, như vầy , để tôi về thương lượng với cha mẹ tiếng .”

      Ứng Nhan cho tôi tuần để suy nghĩ, bảy ngày tiếp theo, tôi vô cùng bối rối biết nên chọn thế nào, bên là nơi quen thuộc có song thân an ổn cùng bạn bè thân hữu, bên kia lại là cảnh lóng lánh ánh kim tiền, tôi lưu luyến gia đình mình, muốn xông pha xứ người, như thu nhập mà Ứng Nhan miêu tả quả rất hấp dẫn tôi.

      hay , là cả vấn đề…

      Rất nhanh tới cuối tuần, tôi vì chuyện này mà trở về nhà, muốn thương lượng với cha mẹ chút, kỳ cũng chính là thông báo. Tôi dám trước thái độ của họ thế nào, từ đến lớn, cha mẹ luôn dùng chính sách nuôi thả với tôi, trước đây được nuôi ở thôn quê tôi là nha đầu đánh nhau với bầy con nít, lớn lên rồi, nha đầu kia tự thân thi đại học, tự thân tìm việc làm. Cha mẹ luôn rất tin tưởng tôi, thấy tôi làm việc gì cũng tốt, cho tới tận bây giờ mỗi lần tôi thương lượng với họ điều gì cũng chỉ nhận được câu: “Cha mẹ biết, con thấy tốt là được rồi.”

      Nhưng tôi nghĩ tới, bọn họ lần này thế mà lại phản đối. Lúc ăn cơm chiều, tôi tùy tiện nhắc đến việc đó, bọn họ nghe xong, cha lên tiếng, mẹ mở miệng: “Nha đầu này, con xa như thế làm cái gì? Về nhà cũng có phương tiện để về, giờ tuy con về mỗi ngày được, nhưng gọi con cú, còn có thể về nhà ngay…”

      “Tiền lương bên kia rất cao, gấp đôi bên đây đó mẹ!” Tôi kéo tay mẹ già, tràn ngập khát khao , “Lần này vì đóng tiền chữa bệnh cho bác, tiền mua ghế mát xa cho mẹ dùng hết rồi, nếu con , đừng là ghế mát xa, giường mát xa cũng thành vấn đề.”

      Mẹ thở dài, rút cánh tay ra khỏi tay tôi, bắt đầu thu thập chén đũa bàn: “Nha đầu à, chúng ta đều già rồi, nhiều tiền cũng chẳng có ích lợi gì, chừng cũng giống như của con, vừa nhắm mắt , người nhà có thể ở cùng nhau, là điều quý nhất rồi.”

      Cha đứng lên ngắt ngang lời mẹ già: “Hai người già chúng ta sao đâu, cứ để cho nha đầu nó quyết định , công việc của nó bên kia chắc là tốt lắm nhỉ?”

      Cha tuy rằng thế, nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm, cùng đợi câu trả lời của tôi. Tôi lên tiếng, lời của bọn họ khiến tôi cảm động, tôi lại lần nữa lo lắng về việc này, cảm thấy suy nghĩ trước đó của mình còn quá qua loa. Chuyện của ảnh hưởng rất lớn tới nhà chúng tôi, cha tôi thân thể tốt, nhà chúng tôi chỉ mình tôi là con , tôi nếu rồi, để lại hai người già cả bọn họ, vạn nhất có chuyện gì, tôi hối hận cả đời.

      Cái cuối tuần tưởng chừng chỉ cần phải làm lựa chọn, hay , còn chưa quyết xong lại xuất chuyện mới cần phải chọn lựa.

      Nhà tôi nằm ở ngoại ô thành D, chung quanh có chỗ ăn chơi nào, trời vừa tối đường chẳng còn ai, tôi ở trong nhà có việc gì làm bèn online QQ, ngày cuối tuần, diễn đàn thư hương cực kì náo nhiệt, nhưng mà có rất nhiều gương mặt lạ hoắc, như là “Ông chú háo sắc”, “Nấm mùa đông”, “Tiểu Tuyền dịu dàng”, vân vân và mây mây, cùng chat chit sôi nổi diễn đàn, giữa đám người lạ đó, tôi thấy hai người quen – Đào Chi Chi và Đêm Mười Lần.

      Chi Chi muội rốt cục cũng thăng lên hàng tỷ, bị đám vây quanh, mà Mười Lần ca ca cũng thăng lên hàng đại thúc, bất quá vẫn đáng khinh như trước, trêu chọc bọn con õng ẹo diễn đàn.

      Tôi đặt chế độ , mỉm cười nhìn bọn họ tám nhảm, cũng giống như bọn tôi vui vẻ trước kia, cười cười đùa đùa, tôi như thấy được mình hồi đó.

      Chi Chi muội mắt vẫn tinh như thế, tôi vốn định , thế mà vừa online bị ấy nhìn thấy, ấy hét tiếng vang cả diễn đàn: “Tiểu Nước Tương!”, như gọi hồn tôi vậy.

      Tôi vừa lại bị ấy ôm lấy, siết chặt hồi lâu, thân thiết vô cùng.

      Chi Chi muội sau khi hoàn thành loạt động tác thân thiết, sau đó lại tàn nhẫn đấm đá tôi: “Tiểu Nước Tương nhà , chết ở đâu mà lâu vậy vẫn lên hả, tức chết tôi mà.”

      Nhất thời mấy em trong diễn đàn hề lên tiếng gì, chẳng biết tôi là thần thánh phương nào, khiến đại tỷ của bọn họ nhiệt tình như lửa đến vậy.

      Đêm Mười Lần cũng rung đùi đắc ý xáp lại: “Ấy da ấy da, xem ai này ai này, tôi hoa mắt đấy chứ hở, là Nước Tiểu hay Tiểu Nước Tương cửu biệt tương phùng đấy, Nước Tương, lại đây, muốn thổ lộ thâm tình với em.”

      “Nấm mùa đông” là đứa nhóc lớn gan, trong lúc mọi người trầm mặc lại nhảy ra, dũng cảm xé toạc hư tình giả ý của Đêm Mười Lần, “Chú Mười Lần, bình thường chú trêu bọn này còn chưa tính, vậy mà giờ còn trèo tường trước mặt Chi Chi tỷ nữa chứ.”

      Lời tiếp theo của Chi Chi vô cùng tốc độ, ấy vừa xong, ai cũng phải ngậm miệng: “Lắm chuyện, Nước Tương là nguyên phối của ổng đó, chị đây chỉ là thiếp thôi.”

      Cả bọn náo nhiệt hẳn lên, con chim cánh cụt dưới màn hình bỗng nhiên nhảy ra, trong lòng tôi run bắn, cái avatar kia tôi vô cùng quen thuộc – Thiện Giải Nhân Y.

      Thiện Giải Nhân Y, Trình Gia Gia, sao lại online?

      Thiện Giải Nhân Y: làm có mệt hay , chuyện trong nhà giải quyết xong hết rồi chứ?

      Tôi: Ừm, tốt hết rồi. Chuyện lần này thực cảm ơn .

      Thiện Giải Nhân Y: Còn khách khí như thế…

      Tôi: Thành tâm ý cảm tạ.

      Thiện Giải Nhân Y: …

      Nhất thời trầm mặc, tôi biết, trừ cảm ơn ra, tôi còn có thể gì với đây? Trước kia khi chúng tôi chat đều làm nhiều loại động tác, gửi n emo, tùy tâm sở dục, muốn làm gì làm, tại chúng tôi chỉ chay bằng chữ, ngay cả gõ chữ cũng trở nên tẻ ngắt.

      Trình Gia Gia trầm mặc lúc rồi bỗng như gọi tôi tiếng: “Nha Nha, chúng ta…”

      do dự chút, tựa hồ biết mở miệng thế nào, lòng tôi bỗng nhiên có loại cảm giác, cảm giác rằng được để tiếp, liền chặn lời trước khi mở miệng: “A, cha em gọi, em phải out đây.”

      Trình Gia Gia ngừng lát nhưng hề gì: “Ừa, em , ngủ sớm chút.”

      Tôi thừa nhận, tôi trốn tránh. Kỳ tôi rất ràng điều Trình Gia Gia muốn là gì, nhưng tôi muốn đối mặt.



      Chương 70

      Điều tôi nghĩ tới chính là, chỉ qua ngày, cái trốn tránh này khiến tôi hối hận thôi.

      Sáng thứ hai, tôi vừa vào công ty lên thẳng phòng Ứng Nhan, tôi quyết định, cùng gầy dựng nghiệp, an an ổn ổn ở lại đây với cha mẹ.

      Tôi rất ràng khuyết điểm của mình, khi tôi gặp chuyện đủ ứng biến và linh hoạt, lại còn dễ dàng xúc động, ưu điểm của tôi chắc chỉ có mỗi việc chăm chỉ, nhàn hạ bao giờ. Tôi cũng phải như Thọ Phương Phương nữ cường nhân tám mặt lấp lánh, cũng giống Ứng Nhan dám tiến cử kế hoạch phát triển cho cấp , cho nên cái loại việc gầy dựng nghiệp này, vẫn là để cho hai nhân tài Ứng Nhan và Thọ Phương Phương thực .

      Khi tôi đẩy cửa ra Ứng Nhan nhíu chặt lông mày nghe điện thoại: “Cái gì, bị đè trúng sao? Có bị thương nặng ? Cậu cũng ? tại người thế nào rồi? Cậu cái gì cậu cũng biết thế mà gọi cú điện thoại cũng thông hả? Gọi về nhà nó đó.”

      Tôi thấy liên tục đặt câu hỏi, dường như là việc nghiêm trọng, lặng lẽ ngồi chờ ở bên, quấy rầy cuộc gọi của .

      Ứng Nhan đứng bên cửa sổ quay lưng về phía tôi, bởi vì nghe quá mức chăm chú, nên phát tôi đẩy cửa vào, tiếp tục lớn tiếng qua điện thoại: “Chuyện khi nào? Đêm qua? Lão tam khuya khoắt ra công trường làm gì? Cái gì? Tâm tình tốt?”

      Lão Tam Tam Tam Tam Tam Tam? Tôi như bị sét đánh, lão Tam này, phải là Trình Gia Gia chứ? Đêm qua? Tâm tình tốt? Chẳng lẽ là vì chuyện mạng sao? Giả như, nếu, vạn nhất… Sợ hãi dấy lên trong lòng tôi, tôi dám nghĩ tiếp, gần đây người bên cạnh tôi xảy ra chuyện nhiều lắm, tôi muốn Trình Gia Gia cũng xảy ra chuyện nữa, trùng hợp thế chứ, nhất định là thể trùng hợp như vậy được. Tôi bất tri bất giác đến gần Ứng Nhan, nín thở nghe điện thoại của .

      Nhưng tiếng trong loa khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng, Lục Tử, giọng truyền ra từ đầu dây bên kia chính là Lục Tử. Đúng thế, lão Tam theo lời bọn họ chính là Trình Gia Gia, Trình Gia Gia, xảy ra chuyện!!!

      Tôi đứng quá gần, Ứng Nhan thấy được tôi, lập tức ngậm miệng lại, nhất thời biết phải làm sao, trong loa chỉ còn lại tiếng Lục Tử lớn giọng: “Lão Đại, hay là liên lạc với mẹ nó trước, nhưng nhỡ mẹ nó biết chuyện này phải làm sao, có thể là bà ấy sợ hay , lão Đại, lão Đại, sao thế, sao lại còn tiếng nữa?”

      Ứng Nhan lấy lại tinh thần, nhanh chóng vào điện thoại, “Chuyện này giấu được đâu, cậu cứ gọi rồi sau.”, rồi cúp.

      Tôi nghĩ sắc mặt tôi tại nhất định rất khó coi, bởi vì Ứng Nhan bày ra vẻ mặt lo lắng, cứng nhắc gọi tôi tiếng: “Nha Nha.”

      Tôi chỉ nhìn thấy miệng Ứng Nhan động đậy, hình như gì đó, nhưng tôi chữ cũng chẳng nghe được, tôi lúc này chỉ nghĩ tới tôi nằm trong quan tài lạnh giá như người sáp, tới con cá trong tủ lạnh kia. Tâm tình tôi lúc này giống như lúc bác sĩ bảo mang tôi về, vì cái gì chuyện này cứ xảy ra với tôi? Nếu, nếu, nếu Trình Gia Gia

      Sau đó, tôi mới biết được, tình cảm của tôi với Trình Gia Gia căn bản là biến mất, chỉ là bị tôi mạnh mẽ dìm xuống đáy lòng, lúc này trải qua lần kích thích, tất cả đều bật ra. So với sinh mệnh của , chút tính toán mâu thuẫn trước kia chẳng đáng gì nữa, chỉ là tôi luôn phạm sai lầm như thế, tôi cuối cùng vẫn bỏ qua người cạnh mình, bỏ qua tình cảm của mình, đến tận khi mất , tôi mới hối hận thôi.

      Đêm qua vì cái gì mà cho hết lời với ? Trước khi xảy ra chuyện, vì sao tôi tình cảm của mình ra? Vì cái gì mà cuối cùng tôi vẫn hậu tri hậu giác?

      Điện thoại lại vang lên lần nữa, bên tai có tiếng Ứng Nhan: “Ừm, được rồi, bệnh viện Trung ương, tôi qua ngay.”

      Ứng Nhan mang tôi theo cùng tới bệnh viện Trung ương, suốt đường tôi cứ mực tự trách, lời nào với Ứng Nhan, chỉ cảm thấy đoạn đường này so với bình thường dường như dài ra rất nhiều, xe đường cũng đông đúc hơn nữa, xe chạy tốc độ cứ như xe đạp, chẳng biết kiếp nào mới tới được bệnh viện.

      Đường trước bệnh viện Trung ương là đường chiều, còn nhiều xe chắn trước mặt nữa, nhưng chủ xe phía trước có lẽ là mới tập lái, chạy tập tà tập tễnh chậm như rùa, ngăn chúng tôi ở phía sau. Đến giao lộ tự dưng ngừng lại, khiến chúng tôi tới được, cũng vượt được, tôi gấp đến độ hận thể nhảy xuống lái giùm người phía trước.

      Đèn xanh ở giao lộ bắt đầu chớp tắt, người tập lái phía trước như trong mộng mới tỉnh, giậm mạnh chân ga, ngay lúc đèn xanh chuyển thành đèn đỏ lủi tới, bị ta cản đường nửa ngày, cuối cùng lại bị đèn đỏ chặn lại, tôi rốt cục biết vì sao các đồng chí lại thích tục chửi thề, bởi vì trong bụng tôi lúc này cũng nhịn được mà hung hăng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của tên lái xe kia.

      Cuối cùng cũng tới bệnh viện, chúng tôi dừng xe xong rồi, lòng như lửa đốt nhào vào bên trong, vất vả mới tra được số phòng bệnh của Trình Gia Gia từ hộ lý, tiến vào phòng bệnh, tôi với Ứng Nhan đều hoảng sợ.

      Phòng bệnh nho đầy ắp người, tất cả đều là thủ hạ của Trình Gia Gia, người nào đó cứ tưởng là nằm hấp hối giường, lúc này thần thái tự nhiên ngồi giường bệnh, mở hội nghị thường vụ xử lý công việc ngay tại đó, mấy người trong phòng thảo luận sôi nổi ngất trời về kiểm tra đo lường chất lượng công trình.

      Trình Gia Gia mặc quần áo bệnh nhân, đầu tóc bị cạo hết nửa, còn bị chụp vào cái lưới rất quái dị, nhìn thấy chúng tôi vào, nhe răng cười với chúng tôi: “A Nhan, Nha Nha, ngồi xuống trước , bọn tôi xong việc bây giờ đây.”

      Này rốt cục là xảy ra chuyện gì, tôi cùng Ứng Nhan đưa mắt nhìn nhau, tìm góc nhàn rỗi đứng. Trình Gia Gia rất nhanh kết thúc hội nghị phòng bệnh, muốn giải thích với chúng tôi, cửa phòng mở ra cái rầm, Lục Tử hồng hộc xông vào: “Lão Tam, cậu thế nào rồi?”

      Nhìn thấy Trình Gia Gia khỏe như vâm, phản ứng của Lục Tử cũng giống như chúng tôi, há hốc, giống như người muốn ngáp lại bị người ta che miệng lại, hơi nhả được nuốt cũng xong, nghẹn lại đó.

      Trình Gia Gia và Lục Tử bắt đầu đối đáp, nửa ngày sau mới hiểu được, hóa ra là tại cú điện thoại sáng sớm của Lục Tử.

      Hôm qua Trình Gia Gia nghe công trình cúp điện nên qua xem thử, sờ soạng vào văn phòng tối đen biết mò trúng cái gì, đầu bị đập cái, hậu cần thấy vết thương của lớn nên đem đến bệnh viện khâu lại, nhưng bác sĩ để ý, thấy Trình Gia Gia có biểu buồn nôn, nên để lại bệnh viện theo dõi.

      Buổi sáng Lục tử tìm Trình Gia Gia có việc, gọi vào di động được, liền gọi đến công ty , nghe Trình Gia Gia bị đè trúng, lập tức cho rằng công trình xảy ra chuyện. Mà các phần tử tinh trong công ty đều bị Trình Gia Gia điều tới bệnh viện họp, tiếp tân nghe điện thoại biết tình, lại bị Lục Tử qua loa kích động khiến cho loạn, trở thành cục diện…như thế này đây.

      Nghe xong đối thoại của Trình Gia Gia với Lục Tử, tôi với Ứng Nhan bó chiếu, tôi thấy mình cũng bộp chộp lắm, nhưng so với Lục Tử cũng bằng nha, tên Lục Tử này, bộp chộp đến phát giận mà. Tôi ban nãy bị tin tức đó làm cho hoảng sợ, nên hung hăng trừng Lục Tử trắng mắt, tôi rất muốn nện vài cú lên đầu ta, tên này, chị đây xém tí bị hù cho chết rồi.

      Thấy Trình Gia Gia có chuyện gì, Ứng Nhan cuồng công việc lại bắt đầu đứng ngồi yên, vừa mắng Lục Tử xong nhấc chân muốn . Lục Tử tự giác hối lỗi, chường mặt ra cho chúng tôi mắng, câu cũng dám cãi lại, ngượng ngùng theo sau mông Ứng Nhan chuẩn bị rời .

      Bọn họ đều muốn , để mình tôi ở lại, lúc này cũng ngại mở miệng, mắt nhìn thấy Ứng Nhan và Lục Tử tới cửa phòng bệnh, tôi chỉ có thể đứng lên theo, xoay về hướng Trình Gia Gia cáo từ chuẩn bị rời .

      Tôi vừa đến ngưỡng cửa, đằng sau truyền đến giọng Trình Gia Gia.

      “Nha Nha.” Trình Gia Gia ngồi giường bệnh nhàng gọi tôi tiếng, rồi ngừng, rồi lại tiếp tục mở miệng. “Em ở lại .”

      Thình thịch, tôi nghe tim mình đập mạnh trong lồng ngực, chân phải ra khỏi cửa của tôi ngừng phắt lại, tôi quay đầu, trong lòng mơ hồ có phần chờ đợi, mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh như trước: “Chuyện gì?”

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 71

      Trình Gia Gia ngây ngốc ngồi giường bệnh, bởi vì bị rớt trúng đầu, nên chỗ vết thương sưng phồng lên, tóc quanh miệng vết khâu đều bị cạo sạch, lưới đen bọc lấy cái đầu trọc, hình tượng xấu xí vô cùng, so với phạm nhân mới được thả ra còn tệ hơn mấy phần. Nhưng mà trong mắt tôi lại vô cùng đáng , ha ha. Trình Gia Gia, cũng có lúc thế này đấy.

      Trình Gia Gia nhìn bộ dạng nghiêm trang của tôi, cười khì, “Lại đây.”

      Tôi bị cười tới đỏ mặt, nhất thời xấu hổ, khi dễ xuống giường được, liền chơi xấu đứng yên ngay cạnh cửa, kéo cái nắm cửa bất động: “Chuyện gì thế?”

      Trình Gia Gia tiếp tục híp mắt nháy nháy tôi: “Em cứ lại đây trước , hà hà, em mà cũng đỏ mặt sao.”

      Tên này, miệng sao mà dẻo thế, chẳng ngốc chút nào, tôi oán hận nghĩ, tôi qua, thế nào hử, ngon lại đây.

      Tôi cố ý liếc nhìn ra ngoài hành lang, làm bộ nhấc chân muốn : “Ây da, Ứng kinh bọn họ sắp rồi, rốt cuộc là có chuyện gì, có gì em đấy.”

      “Nha đầu nhà em.” Trình Gia Gia nghiến răng nghiến lợi mắng tiếng, khó thở nhảy xuống giường, loạng choạng bước tới.

      Tôi cực kỳ hoảng sợ, bị rớt trúng đầu bị chấn thương não rồi, nếu bị đập vào cạnh giường hay vách tường nữa, chữ “” chẳng phải thành “nặng” rồi sao?

      Tôi lập tức xoay người, bước vài bước đến bên cạnh Trình Gia Gia, trước khi té xuống nâng lên.

      Cái này cũng nặng đấy, trọng lượng cả người Trình Gia Gia đặt lên vai tôi, ép tôi lảo đảo suýt té, may mà sức tôi khá lớn, tôi mồ hôi đầm đìa kéo tới bên giường, cẩn thận đỡ nằm xuống, chua choa má ơi, eo tôi gãy đến nơi rồi.

      đợi tôi nâng người lên, tay Trình Gia Gia vươn ra, cả người tôi đều ngã lên người , hương vị quen thuộc, lồng ngực quen thuộc, lâu cảm nhận, tôi lập tức trống rỗng, im bặt, “…”, câu “ ngờ giả bộ” tôi thế nào chẳng hoàn chỉnh được.

      làm sao?” Trình Gia Gia gác cằm lên đầu tôi cọ cọ, thấy tôi trả lời, bèn tự , “Lần này cũng nên cảm ơn Lục Tử nhiều.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, ngoài phòng truyền đến tiếng Lục Tử lớn giọng: “Nha Nha, Ứng Nhan về trước rồi.”

      Này này này, tôi nhảy dựng lên, mặt đỏ tai hồng trèo khỏi giường bệnh, vờ cầm lấy quả táo đầu giường gọt gọt.

      Nhưng Lục Tử chỉ quay lại chứ vào, lộ ra nửa cái mặt ở cửa phòng, chớp mắt cáo biệt với Trình Gia Gia: “Người em, tôi rồi, cậu kiềm chế nhá.”

      Đầu sỏ Trình Gia Gia cười mắng câu: “Còn mau cút , đừng lo, của cậu thân thể cường tráng lắm.”



      có phải chê mặt tôi còn chưa đủ đỏ ?

      Lục Tử rốt cục cũng lăn , tôi đưa trái táo cho Trình Gia Gia ngồi ở cạnh giường, cầm lấy, chỉ cười khì há miệng ra, ý bảo tôi đút cho : “Đầu choáng, hết sức rồi.”

      Khốn, cái này, ban nãy còn kéo tôi như thế mà bảo hết sức cầm trái táo. Tôi liếc mắt, ra vẻ thấy chớp mắt phóng điện, đưa quả táo lên miệng mình cắn: “Em tới tận giờ còn chưa gọt táo cho ai đâu, còn sức, vậy em tự mình ăn vậy.”

      Trước mắt lập tức xuất bàn tay, rất nhanh bắt được cánh tay tôi, người nào đó đầu còn choáng váng mất cả sức kéo cả tay lẫn người tôi lại, mang theo cả quả táo, cắn phập miếng, “Ừm, ngọt lắm.”

      Khoảng cách của chúng tôi lập tức trở nên rất gần, mặt ngay trước mắt tôi, tay cầm lấy cổ tay tôi. Tôi, tôi hề có tiền đồ mà ngơ ngác như con nai vàng luôn.

      “Nha Nha.” Trình Gia Gia gọi tôi tiếng, thanh khẽ như chưa hề .

      “Sao?” Tuy rằng trong lòng tôi sung sướng điên được, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

      “Nha Nha.” Trình Gia Gia lại gọi tôi tiếng, giọng so với trước càng thêm nhộn nhạo lòng người.

      Tôi mắng vào, tôi nhịn được, tôi đầu hàng!

      trong lúc tình trai nhộn nhạo khó kiềm chế, cửa phòng bệnh lại cạch tiếng mở ra, giọng kinh ngạc vang lên: “Tiểu Gia, con sao chứ?”

      Tiêu rồi, lần này tiêu chắc rồi, đây là giọng chủ tịch Trịnh của ngân hàng đây mà, đồng chí mẹ già của Trình Gia Gia. Đầu tôi lớn như cái đấu, vì sao, mỗi lần gặp phải mẹ Trình Gia Gia đều là trong tình huống xấu hổ như thế chứ?

      Khoảng cách của tôi với Trình Gia Gia trước mắt là quá gần, tay tôi vẫn duy trì tư thế đút cho . Tôi lặng lẽ đưa tay xuống, bắt đầu bịt tai trộm chuông, ừm, từ cửa nhìn qua, bà nhất định là thấy, dù có thấy cũng thấy !

      Vừa may, hôm nay tôi ăn mặc đoan trang sạch , cảm ơn mẹ dấu, hôm qua đem cái quần bò lưng xệ của con giặt.

      Trình Gia Gia nhíu mày: “ có chuyện gì đâu ạ, là Lục Tử nhầm lẫn, đúng rồi, chuyện này là Lục Tử cho mẹ sao?”

      Mẹ Trình Gia Gia lo lắng, tới cẩn thận xem xét đầu con trai, tôi lặng lẽ rời tay, nhích ra ngoài nhường chỗ, chủ tịch Trịnh của ngân hàng, cũng chính là mẹ Trình, lúc này mới chú ý tới tôi: “A, Tiểu Lý.”

      Việc tới nước này, tôi cũng bình tĩnh, mặt dày dối: “Ây da, là khéo, chủ tịch Trịnh. Ứng kinh cùng với cháu, để cháu lại đây chăm sóc Gia Gia ạ.”

      Mẹ Trình hổ là chủ tịch ngân hàng, cười híp mắt nhìn ra được tâm tư của bà, bà đối với biểu thân mật của chúng tôi ban nãy chút cũng lộ ra ngoài, nghe thấy lời giải thích gượng ép kia của tôi liên tục gật đầu: “Ừm, ta với cha nó đều bận, Tiểu Gia bên này có ai chăm sóc, vất vả cho cháu rồi, Tiểu Lý.”

      Trình Gia Gia ở bên cười ra tiếng, tôi cùng mẹ đồng thời quay đầu nhìn, chẳng hề để ý mà chớp chớp mắt, ngồi trở lại giường, cầm lấy quả táo ban nãy tiếp tục cắn.

      Mẹ lại chuyện với tôi trong chốc lát, thấy Trình Gia Gia đích xác là có việc gì, nên mang cặp công văn . Tôi thấy mẹ Trình Gia Gia đối với nét mặt của tôi rất có thiện cảm, nhưng nghĩ tới mấy lần trước xuất trước mặt bà đều là hình tượng đáng xấu hổ, trong lòng tôi vẫn bất ổn yên.

      Tôi ngồi cạnh giường im lặng hồi tưởng lại toàn bộ cuộc đối thoại vừa nãy với mẹ Trình Gia Gia, Trình Gia Gia bên kia bỗng nhiên mở miệng: “Nha Nha, chúng ta kết hôn .”

      kích động tôi thành công rồi, tôi lập tức ngẩng đầu, cà lăm: “A, kết, kết, kết hôn?”

      Biểu cảm của Trình Gia Gia rất nghiêm túc, giống như đùa: “Ừm, chúng ta quen nhau hơn nửa năm rồi, tốt cũng tốt rồi, xấu cũng cãi nhau rồi, tại kết cục nên là nắm tay nhau, kết hôn đó.”

      Này cũng đường đột quá , đêm qua chúng tôi vẫn còn duy trì tình hữu nghị thuần khiết cơ mà, tôi dưới tình thế cấp bách thể nghĩ ra lý do gì để cự tuyệt, đành tìm cái lý do vụn vặt hết sức: “Cha mẹ em còn chưa gặp qua mà?”

      Trình Gia Gia cười, nhéo nhéo mũi tôi: “Này phải rất dễ sao, ngày mai ra viện rồi sang gặp cha mẹ em luôn.”

      Tôi nóng nảy: “Em còn chưa suy nghĩ kĩ!”

      Trình Gia Gia hài lòng: “Em suy nghĩ lâu như thế rồi, còn chưa kĩ sao, xem ra lần này bị nện đủ nặng rồi.”

      thành công, lời khiến tôi nghĩ đến tâm tình của mình trước khi tới đây, nếu chúng tôi đều muốn ở bên nhau, sao lại chần chừ? Tuy rằng chuyện về sau chẳng ai biết, nhưng cứ quý trọng hạnh phúc trước mắt cái , nếu cả dũng khí nhau cũng có, làm sao vững tin bên nhau cả đời được?

      Trình Gia Gia thấy tôi lên tiếng, vươn tay kéo tôi qua, ngồi bên cạnh , nhàng ôm lấy vai tôi: “Thế nào, nghĩ xong chưa?”

      Tôi ngẩng đầu, cọ cọ vào cổ , thế, di động Trình Gia Gia reo lên.

      Trình Gia Gia nhìn di động, mày lập tức nhíu chặt, cẩn thận liếc nhìn tôi cái, nhấn nút nghe: “Gì thế, Tiểu Thanh?”

      Tôi xem như hiểu được, hôm nay phải ngày lành để thân mật rồi, tôi vừa động xuân tâm, phải bị Lục Tử ngắt ngang cũng là mẹ Trình xen giữa, tại vất vả mới có hai chúng tôi, Gia Thanh đại tỷ cư nhiên lại gọi tới đạp tôi phát.

      Gia Thanh trong điện thoại hình như khóc kể gì đó với , Trình Gia Gia vẫn im lặng nghe, bỗng đột nhiên tức giận mở miệng: “Tiểu Thanh, lúc trước xuất ngoại chính là cầu của em, giờ có chút chuyện nhao nhao đòi về. Bây giờ, giúp em chùi đít đâu, tự giải quyết .”

      Gia Thanh ở đầu kia điện thoại lập tức khóc lớn lên, Trình Gia Gia thở dài, mềm giọng lại: “Tiểu Thanh, em cũng phải trưởng thành, phải ai cũng xoay xung quanh em, phục vụ em đâu, chính em làm sai tự mình giải quyết, ở nước ngoài đừng có tùy hứng, cũng có đừng nháo mà gây chuyện, học hành cho tốt , sau này còn có thể tìm việc ở lại đó hoặc về nước làm. xong rồi, em nghe hay tùy, nhưng em nhớ kĩ, về sau chuyện của em, nhúng tay nữa.”

      Tôi mỉm cười, mặc kệ lời Trình Gia Gia là cố ý cho tôi nghe hay là dạy dỗ em , ít ra cũng biết vấn đề của em ở chỗ nào. muốn cho tôi cảm thấy đây là lời tình của , tôi liền tin rằng , nhân sinh còn dài, trong cuộc sống còn xuất rất nhiều mân thuẫn, có Tiểu Thanh, trong cuộc sống của chúng tôi cũng xuất Tiểu Hoàng, Tiểu Lam, nếu hai người bên nhau mà tới tin tưởng cũng làm được, sao có thể nắm tay hết quãng đời còn lại đây.

      Trình Gia Gia còn chuyện điện thoại, tôi lặng lẽ đứng lên, tới ban công, bên ngoài thời tiết đẹp lắm, mùa đông khó có được ngày nắng ấm, xoay xoay tay đá đá chân, cảm thấy toàn thân thoải mái, ngay cả máu cũng chảy xuôi theo hương vị ánh mặt trời, cuộc sống rất tốt đẹp, nhưng cần chính chúng ta tìm.



      Lời cuối sách

      tháng sau Ứng Nhan khởi hành công ty mới, dẫn Lí Chính Nghĩa theo. Nghe bọn họ qua bên đó rất vất vả, nghe , Ứng Nhan vì hợp khí hậu và lao lực mà bệnh nặng hồi.

      Nửa năm sau, Thọ Phương Phương làm chuyện khiến mọi người chấn động, ấy buông bỏ điều kiện hậu đãi bên này, chủ động xin trợ giúp Ứng Nhan. Việc này hoàn toàn thay đổi cái nhìn của tôi về ấy, cứ cho là trước kia chịu biết bao khó dễ của , nhưng tôi thể thừa nhận, ấy dũng cảm hơn tôi nhiều, có gan theo đuổi giấc mơ của chính mình, tôi kính nể người có dũng khí như thế.

      Con đầu lòng của An An, kế thừa vẻ ngoài xinh đẹp của ấy, mà giống chồng xấu trai của , điều đó khiến cho An An vô cùng uể oải, nhưng việc này cũng ảnh hưởng đến chuyện ấy trưng ảnh con bất kì nơi nào có thể, màn hình vi tính, màn hình di động, lồng dưới mặt kính bàn làm việc. giờ chuyện An An thích nhất phải là dìm hàng tôi, mà là cùng người khác về con của ấy, vừa tới con , ánh mắt của ấy tỏa sáng, ngay cả con béo múp míp quấn trong tã, ấy cũng thấy đáng .

      Tiểu Mĩ rốt cục cũng theo đuổi được Ngả Lệ, hai người hoan hoan hỉ hỉ sống chung trong căn phòng cũ của An An, đương nhiên, cũng giống như chúng tôi trước kia, thường xuyên nháo trận, rồi nhao nhao đòi chia tay.

      Cuối tháng từ lúc Thọ Phương Phương chuyển , tôi gả cho Trình Gia Gia, kết hôn lâu, công ty Trình Gia Gia lại có hạng mục mới, Trình Gia Gia công tác như cơm bữa, niềm vui lớn nhất của tôi là sau khi tan làm nhận được điện thoại của , bảo rằng hôm nay về nhà ăn cơm. Nghe Trình Gia Gia , làm tháng thôi, hẳn là có thể hết bận bịu rồi, tiếp đó chúng tôi nên hoàn thành đại nghiệp tạo thế hệ mới.

      Mỗi người đều bắt đầu cuộc sống mới, có chuyện vui vẻ, có chuyện như ý, mọi người đều cố gắng trong cuộc sống của mình, dù cho nhân sinh tràn ngập chông gai, chúng tôi cũng gắng phát bỏ gai mà .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Từ lúc bắt đầu chương đến nay, cũng hơn năm, đây là câu chuyện dài nhất của tôi trước giờ. Cảm tạ các bạn ủng hộ ngừng, bạn bè gần xa từ đầu đến tận bây giờ, cảm ơn các bạn.

      , Súp Lơ từng nghĩ bỏ ngang, từng nghĩ viết xong chương này thôi viết nữa, nhưng mỗi khi đọc lời mọi người nhắn lại, vẫn là cất bước được, cổ vũ của các bạn là động lực lớn nhất của tôi, tôi các bạn.

      Về sau có thể còn viết nữa, nhưng chắc nghỉ ngơi đến sang năm, các bạn, ngừng đây nhé.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :