1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyện lấy chàng bánh bao - Mị Dạ Thủy Thảo (Nữ Tôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 51
      , ta có!” Mị Ngạn Nhi phủ nhận những điều mà Thạch Mặc lên án này, có lẽ đây từng là , nhưng về sau cũng phải, nàng đối với chính là tâm, bằng tại sao lại giữ bên người, tại sao lúc ra lại cảm thấy thương tâm khổ sở…

      có? Ngươi có? Vậy ngươi cho ta biết, thế ngươi xem ta là cái gì, tại vì sao ngươi lại hỏi qua ý kiến của ta mà muốn hủy đứa con của ta? Ngươi cho ta biết, ngươi rốt cuộc đến cùng xem ta là cái gì?” Nghe thấy Mị Ngạn Nhi cãi lại, Thạch Mặc tức giận gào lên.

      “Ta… ta…”Muốn gì đó, nhưng cuối cùng cũng thành lời, dù sao nàng cũng chột dạ nha, hơn nữa nhìn thấy bộ dạng này của Thạch Mặc, lòng của nàng cũng đau đớn co rút từng chút từng chút

      “Đừng, đừng dùng bộ dạng này mà, ta thích ngươi, đừng thương tâm nữa được ?” Mị Ngạn Nhi cũng kinh ngạc khi chính mình lại dùng giọng dịu dàng như thế để với Thạch Mặc, tay cũng vươn tới phía Thạch Mặc, giờ khắc này, nàng quên mất tình vui vẻ gì mấy trong quá khứ, thầm nghĩ muốn ôm Thạch Mặc vào trong lòng, an ủi tốt.

      Nhưng mà, nhiều khi, thời điểm ngươi muốn buông xuôi người khác cũng buông xuôi theo, lúc ngươi buông tay ra khỏi người mà ngươi tự coi là quan trọng, từ đó, nó gọi là “bỏ qua”.

      Thạch Mặc lắc đầu, nhìn cũng nhìn đến tay Mị Ngạn Nhi giơ ra, thân thể cứng ngắc kia chỉ dùng ánh mắt khiến người ta rét run nhìn Mị Ngạn Nhi.

      Mị Ngạn Nhi hề để ý đến cái tay xấu hổ kia khó coi dừng tại trung, sắc mặt nàng lại càng khó nhìn hơn, trong lòng chợt cảm thấy đau khổ, nàng lại có thể khiến cho nam nhân kia dùng ánh mắt lạnh như băng đó nhìn nàng, cũng khiến cho nam nhân ngang bướng kia cự tuyệt!

      Muốn chủ động tiến đến ôm lấy thân thể kia, nhưng cuối cùng cũng hành động, nàng làm mất mặt mũi của nàng, cũng sợ hãi khi lại bị cự tuyệt lần nữa…

      Tính tình Thạch Mặc mãnh liệt xuất nhưng cũng rất nhanh lùi , phát tiết xong chỉ còn lại im lặng bi thương tràn ngập, cảm thấy mệt mỏi, toàn thân dường như cũng lâm vào trạng thái vô cùng suy yếu… thêm nữa, cũng làm gì nhiều, Thạch Mặc cũng muốn để ý tới suy nghĩ của Mị Ngạn Nhi nữa, vẫn là lắc lắc đầu, liền có chút cà nhắc ra ngoài, bóng dáng cũng dần dần chìm vào bóng đêm.

      Trong phòng, mặt Mị Ngạn Nhi trầm nhìn Thạch Mặc rời , lâu gì…



      Sau lần đó trở về, tháng này yên tĩnh, sau hơn nửa tháng sủng hạnh, bây giờ lại trở về yên tĩnh lần nữa, Thạch Mặc cảm thấy cuộc sống này đúng là biến hóa rất nhanh, làm cho mỗi lần như thế đều là trở tay kịp, lại còn vào thời điểm thể nhận thức tới, cuộc sống này lại nữa thay đổi hình dáng.

      Từ sau đêm đó qua , Mị Ngạn Nhi cũng có việc gì làm mà sai người đến tìm , lại càng đến chuyện thị tẩm, tại ở chỗ này, nếu như phải đến đúng giờ có người mang cơm tới, cảm thấy ngôi nhà này có người sống cũng chỉ là ảo giác.

      Tốt hay là tốt? cũng biết, chỉ biết trong lòng mình cũng dần dần đắm chìm vào cái gì đó, liền yên tĩnh, trong lòng cũng nhớ tới, nhưng cũng nhìn thấy gì… có tưởng niệm, có hài tử, cũng còn lo lắng, ở trong đó, Thạch Mặc có chút mê võng, có chút hoài nghi, có chút quên ý nghĩa vì sao mình lại sống thế này, dường như chỉ còn sống nên phải sống, như hình nộm vô tri vậy, mọi chuyện cứ lập lập lại, làm cho màu xanh bầu trời cao cũng nhiễm lấy lớp bụi ảm đạm.

      Nhưng mà, chính vì khoảng thời gian yên tĩnh như vậy, mấy ngày nay, Thạch Mặc cũng biết nó dần dần trôi qua…



      Sau trận cãi nhau đó, hôm nay là ngày thứ ba, Mộng Nhi cẩn thận ôm hài tử xuất ở trong sân tại nơi Thạch Mặc sống… Lúc đó, Thạch Mặc quét dọn tại đình viện, ra chỗ đó cũng rất sạch , nhưng việc này hình như là việc duy nhất muốn làm, cho nên, thời điểm lúc rảnh rỗi cầm cây chổi để quét…

      “Thạch công tử, người xem , nô tài mang theo ai tới này?” Vẻ mặt Mộng Nhi mừng rỡ cười, nhìn thấy trong ánh mắt Thạch Mặc sáng lên, sau khi Thạch Mặc lại lần nữa được chủ tử sủng hạnh, Mộng Nhi cũng lần nữa xưng nô tài rồi, xưng hô đối với Thạch Mặc cũng còn so đo, về sau cũng dư sức mà lo lắng mấy chuyện đó nữa.

      “Niệm Nhi! Niệm Nhi!” Thời điểm Thạch Mặc nhìn thấy hài tử mà Mộng Nhi ôm trong lòng, liền kinh hỉ chạy tới, mặt lại xuất nụ cười lâu xuất .
      Mộng Nhi giao hài tử trong tay cho Thạch Mặc, trong lòng mới nhàng thở ra, thân là nam nhân còn chưa gả , cái loại chuyện chăm sóc trẻ con thế này cũng khỏi có chút làm khó rồi, sợ làm tổn thương đến tiểu hài tử đáng non nớt này…

      “Niệm Nhi, là Niệm Nhi, Niệm Nhi, ngươi có khỏe , làm vi phụ lo muốn chết…” Thạch Mặc ôm hài tử, có loại xúc động muốn khóc, nhưng cuối cùng cũng rơi lệ, nhưng vẻ mặt ấy trong mắt người khác lại khiến họ khỏi càng cảm động.

      Hài tử trong ngực tựa hồ nghe thấy Thạch Mặc gọi nó, đôi mắt to sáng ngời chuyển động linh hoạt, bàn tay bé mập mạp cũng dùng sức quơ lên, còn gửi đến Thạch Mặc nụ cười ngây ngô, trong miệng gọi “Cha” “Cha”, giống như nhận ra Thạch Mặc.

      Dù sao cũng mang thai tám tháng, lại tự mình nuôi dưỡng hơn năm, đứa này sao lại nhận ra phụ thân của mình được chứ, có thể là do liên quan đến ốm đau bệnh tật, nên hài tử này cũng bé hơn chút so với những hài tử bình thường khác, nhưng ánh mắt lại hình như cũng sáng hơn chút, càng khiến cho người khác cảm thấy thích.

      Thạch Mặc nghe thấy giọng của hài tử, chua xót trong lòng lại xuất lần nữa, tay ôm lấy hài tử nắm chặt.

      “Thạch công tử, thời tiết mát mẻ, người trước tiên nên ôm tiểu thư vào nhà , chủ tử phân phó muốn ngài thu thập vài thứ rồi dọn đến ở Hoa Ngữ các, chỗ này cũng quá đơn sơ rồi, hợp để người với tiểu thư cùng ở.” Mộng Nhi ở bên lại lời phân phó của chủ tử, nghĩ đây mới là tin tức tốt nhất nha.

      Thạch Mặc sững sờ, có chút phản ứng kịp, nhưng cuối cùng cũng tinh ý nhận ra câu kia.

      “Ngươi là vương gia cho phép ta ở cùng chỗ với Niệm Nhi?” Thạch Mặc thể tin được hỏi.

      “Dạ, chủ tử từ nay về sau mang tiểu thư nữa, tiểu thư lúc sau cũng có thể cùng chuyển đến Hoa Ngữ các, nếu chỗ đó còn thiếu thứ gì người cứ phân phó hạ nhân làm là được.” Mộng Nhi cười cười, gật đầu ra.

      “… Nàng đồng ý sao…” Thạch Mặc cũng biết nên cái gì cho phải, trong lòng có chút ngẩn ngơ, mấy ngày trước vẫn còn cãi nhau như thế, nhưng bây giờ lại đối với thế này, biết rốt cuộc nàng muốn làm gì?
      daphongminh thích bài này.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 52

      Thạch Mặc ôm hài tử theo Mộng Nhi đến Hoa Ngữ Các, đường cũng câu gì, biết từ lúc nào đến Hoa Ngữ Các – nơi từng sống qua…

      " Mộng Nhi, ta thể trở lại nơi này nữa, ta và hài tử sống ở chỗ kia là đủ rồi, còn quan hệ… " Nhìn nơi mà mình từng ở trong quãng thời gian ngắn, Thạch Mặc nghĩ tới mình trở về nơi này nữa, thân phận của bây giờ chỉ là nô tài bán thân nhập phủ, làm gì có tư cách mà ở nơi này, hơn nữa, cũng muốn quay về cái nơi đầy mâu thuẫn này, thân phận này làm khỏi cảm thấy xấu hổ.

      Những gì muốn nhớ lại đều như thủy triều mà ập tới.

      " Việc này, công tử, đây là phân phó của chủ tử, hơn nữa ở nơi đây cũng có thể giúp tiểu thư có cuộc sống tốt hơn, người vẫn nên ở lại . " Vẻ mặt Mộng Nhi lộ ra chút khó xử, người phân phó là dù có chết cũng được để suy chuyển, nếu như Thạch công tử muốn sống ở chỗ này, ít nhiều cũng bị chủ tử giáo huấn vài câu, nhất là vẻ mặt của chủ tử mấy ngày nay là khó coi muốn chết, hạ nhân bình thường trong phủ cũng dám lại gần chủ tử, cũng chỉ có mình muốn tách rời nhưng lại thể trốn , luôn bị tai họa lan đến gần… "

      " … " Thạch Mặc còn còn cách nào khác, giơ chân tiến vào phòng, mọi thứ trong phòng vẫn giống như lúc rời , tạo cho loại cảm giác quen thuộc… Đúng vậy nha, đây hẳn là phân phó của nàng, vẫn là thể nào nghe lệnh của nàng được, nhưng mà, cũng biết bây giờ nàng nghĩ cái gì, lại đưa Niệm Nhi trở về bên cạnh , còn để cho ở lại nơi này, cũng phải là vẻ mặt tức giận giống như trong tưởng tượng của , làm cho lòng có chút phập phồng bất an.



      Chỗ ở của Thạch Mặc là tiểu viện ở Hoa Ngữ Các, từ lúc Thạch Mặc đến đây đổi thành cái tên " Mặc Viện ", ở cạnh cánh cửa của Mặc Viện, bóng dáng đứng ở phía sau cây đại thụ.

      Tận mắt nhìn thấy Thạch Mặc vào, Mị Ngạn Nhi cảm thấy chính mình dường như thở ra hơi nhõm, ít ra về tới nơi này, trở về nơi chỉ thuộc về nàng…

      Suy nghĩ ba ngày, suy nghĩ rất nhiều, cái quá khứ loạn đầy sao trời kia, làm cho nàng ngừng muốn cắt bỏ cái cảm giác hỗn loạn đó , cuối cùng cũng nghĩ ra rốt cuộc ai là người sai lầm trước, hơn nữa, mượn ít rượu tiêu sầu, nàng còn muốn hỗn loạn đến say xỉn, làm đám người phục vụ nàng cũng cảm thấy kinh hãi.

      Nhưng mà, việc suy nghĩ mất ba ngày kia lại mang đến cho nàng chút thành quả, quá khứ kia nên để nó qua , nàng thực làm việc có lỗi đối với , coi như huề nhau cũng được, bằng vẫn tiếp tục tái diễn cái cảnh ta oán ngươi ngươi oán ta như lúc trước, cảm tình vốn yếu ớt mỏng manh như cơn gió của bọn họ sợ rằng có khả năng biến mất còn chút gì… Mà nghĩ đến kết quả kia, lòng của nàng hiểu sao lại cảm thấy đau đớn, giống như bị cái gì đó tóm lấy rồi dựng ngược lên, đau đớn đến khó chịu.

      Nàng lấy lên được cũng có thể thả được, khi trước tìm được Thạch Mặc nàng ra muốn buông tha, nhưng trong nội tâm lại luôn tồn tại dày đặc bóng dáng ôn hòa, cuối cùng vẫn quyết định mình bắt đầu lại lần nữa, chỉ là, lần này khi người ấy trở về, cái bóng dáng tồn tại trong nội tâm lại càng ràng hơn, nàng thể nào trái lương tâm như trước, mình muốn buông tay nữa rồi, cũng có thể, chính mình vẫn như thế, vẫn chưa bao giờ muốn buông ra, chỉ khi nhận được , mà bây giờ, lại chính là nam nhân kia trở về rồi…

      (mm : thông cảm, bản convert khó hiểu quá TT,TT)

      Vô luận là vì nguyên nhân gì, ít ra trở về bên cạnh nàng, ít ra bây giờ thuộc về nàng rồi, hơn nữa, nàng tin tưởng nếu như phải là mình đuổi , còn rời nữa, Thạch Mặc là người hết lòng tuân thủ lời hứa của mình, vì cứu đứa bé kia, ký giấy tự bán mình, như vậy cũng vô duyên vô cớ mà rời , khiến cho nàng muốn tìm mà cũng tìm được…

      Rất nhanh trở về nơi này được hai tháng rồi, hai tháng này tuy thoạt nhìn là nàng coi thường hữu của , nàng trừng phạt , nhưng cũng phải lại, chính mình có bao giờ cảm thấy dễ chịu , trừng phạt phải đồng nghĩa với việc nàng trừng phạt chính mình sao ? Bi phẫn trong lòng mình, nhưng lại thể bỏ được, tưởng niệm trong lòng mình, người bên ngoài làm sao biết được chứ…

      dễ chịu, ràng là giày vò , là trừng phạt , sao lại giống như giày vò chính mình thế này, nhưng mà, đây cũng là vấn đề mà nàng phát ra sau cái ngày họ cãi nhau, sau đó cũng chỉ còn lại vẻ mặt cười khổ, nghĩ tới thông minh như mình, lại có thể làm ra cái việc ngốc nghếch như thế!

      Cho nên, nàng quyết định tra tấn mình nữa, nàng đối xử tử tế với người của mình, làm những việc ngốc nghếch như trước nữa, sau đó, việc đầu tiên nàng làm chính là để hài tử trở về bên người Thạch Mặc, có hài tử rồi, Thạch Mặc phũ ít oán hận của nha… Nàng còn muốn oán hận bất cứ thứ gì nữa, cũng biết Thạch Mặc có nguyện ý tha thứ cho nàng hay

      Nghĩ tới đây, nàng lại tránh được mà nhớ tới ngày ấy cãi nhau, Thạch Mặc có chút đoạn tuyệt, cự tuyệt như thế nào, xem ra muốn phũ xuống những việc kia cũng phải là chuyện đơn giản, chỉ là, nàng có lòng tin, nhất định làm cho Thạch Mặc lần nữa tiếp nhận mình, lúc này đây, nàng vẫn cảm thấy có chút may mắn khi hài tử kia bị hủy mất, phải chỉ là hài tử thôi sao, đường đường là vương phủ, chẳng lẽ thể nuôi nổi hài tử… Nhưng mà, nghĩ đến mẫu thân của hài tử kia, nàng vẫn còn có chút vướng mắc, hơn nữa, trong lòng còn có chút nghi vấn, chuyện Thạch Mặc lúc trước rời cũng là cổ quái, nếu có cơ hội nàng nhất định phải biết được ràng, để phòng ngừa Thạch Mặc lại vô thanh vô tức biến mất lần nữa. " Cha… cha… " Lúc này, trong phòng truyền ra giọng non nớt, sau đó liền nghe thấy giọng dỗ dành ôn hòa hiền hậu của Thạch Mặc, bầu khí an bình đó như cuốn lấy Mị Ngạn Nhi đứng ở bên ngoài.

      Aiz, nếu có thể vào tốt rồi, nhưng mà, muốn nhìn thấy mình nha… muốn làm cho bản thân cảm thấy rất đơn, Mị Ngạn Nhi lắc đầu, mang theo nụ cười phức tạp rời khỏi Hoa Ngữ Các.

      Cho thêm khoảng thời gian ngắn , để cho thấy được nàng tốt với như thế nào, cũng muốn cho nàng nghĩ thêm biện pháp, muốn để cho nam nhân kia trở lại với dáng vẻ trước kia, tuy ôn hòa hiền hậu nhưng lại có chút ngốc nghếch, mang theo thẹn thùng ngại ngùng, người làm cho lòng nàng trở nên bình tĩnh… Rất nhớ a.
      daphongminh thích bài này.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 53
      Thạch Mặc về tới mặc viện, Mị Ngạn Nhi cũng phái đến người từng phục vụ bên cạnh Thạch Mặc – Huyễn Nhi tới mặc viện, đồng thời cũng phái hai gã sai vặt nho khác cùng lão nam nhân tới để chăm sóc hài tử.

      Mặc viện lập tức náo nhiệt lên, hơn nữa vài ngày sau đó, mỗi ngày đều có vật phẩm mà Mị Ngạn Nhi gửi đến, vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, đồ cổ quý giá thứ gì cũng có, khiến cho bọn người Thạch Mặc trợn mắt há mồm, biết làm sao cho phải.

      Chuyện này là sao đây? Trong lòng Thạch Mặc sớm suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn như cũ thể nắm bắt được, nàng đây rốt cuộc là có ý gì?

      Lúc mới bắt đầu, Thạch Mặc cũng cự tuyệt, căn bản cần nhiều châu báu như vậy, đâu thể dễ dàng nhận lấy, nhưng mà dưới cường thế của Mị Ngạn Nhi cứ ngừng lập lập lại, thứ càng bị rút lại càng có nhiều thứ đem tới, đưa gửi lại, mực đưa tới cho đến khi Thạch Mặc nguyện ý mới thôi, nếu vẫn đưa vào, thời điểm dùng ba bữa cơm tăng thêm phần trà bánh, khiến cho Thạch Mặc cuối cùng cũng phải bất đắc dĩ tiếp nhận, đành phải mang mấy thứ đó để hết trong phòng, mắt cũng thèm nhìn đến.

      Thời gian cứ thế trôi qua được nửa tháng, trước mắt Thạch Mặc lại đột nhiên xuất người nam nhân kia…

      " Thạch công tử ! " Đây là giọng của nam nhân lạnh nhạt như băng, thân hình Thạch Mặc chấn động cái, liền có chút kinh hỉ nhìn nam nhân kia.

      Hai năm trước, cũng chính người nam nhân này mang rời khỏi nơi đây…

      " Vương gia phái nô tài đến đây để gửi cho người câu, nếu người lựa chọn về đây, người cũng cần phải trốn tránh vấn đề trước kia nữa, hài tử của Mị gia cuối cùng vẫn là người của Mị gia, mà hài tử của người cuối cùng vẫn là của người. " Nam nhân cũng mang Thạch Mặc , mà chỉ tiếp câu.

      (mm khịt khịt mũi: mị cũng hiểu, chắc là đôi bên công bằng, đừng quan tâm đến chuyện trước kia)

      Thạch Mặc bị lời kia làm cho sững sờ, thời điểm nghe thấy việc liên quan đến hài tử, trong lòng hung hăng đau đớn chút , sắc mặt kinh hỉ cũng trở nên có chút tái nhợt.

      " Nô tài hết lời mà vương gia muốn đưa tới, ngài nếu còn gì phân phó, nôi tài liền cáo lui. "

      " … ta… ta, có việc gì… " Thạch Mặc cũng biết mình muốn cái gì, chỉ là lúng ta lúng túng chính mình có việc gì.

      Nam nhân nhìn Thạch Mặc cái sâu, liền biến mất khỏi phòng.

      Thạch Mặc ngơ ngác ngồi ở bên giường, bên giường tiểu hài tử an ổn ngủ ngon, khuôn mặt đáng trước mặt mang theo chút gì đó rất giống với hình dáng của Mị Ngạn Nhi…



      Từ lúc Thạch Mặc về đây, ngoại trừ gặp phải chủ tử là Mị Ngạn Nhi cũng chỉ đụng phải vị chính phu kia, vị Trữ trước kia cũng có vài lần duyên phận gặp mặt qua cũng gặp phải… Cho nên, lần này gặp phải tại đình viện cũng tính là ngẫu nhiên.

      " Thạch công tử, lâu gặp, từ lúc chia tay đến giờ gặp phải vấn đề gì chứ ? " Giọng của Trữ vẫn ưu nhã giống như trước kia, người cũng vẫn ung dung tiêu sái như vậy, Thạch Mặc nhìn thấy người tới cũng khỏi cảm thán.

      " công tử. " Thạch Mặc cũng biết gì, chỉ kêu tiếng, liền tiếp nữa.

      " Ha ha, Thạch công tử đừng để ý, biết có thời gian hay , có thể chuyện với Trữ chút? " Trữ cười nhạt cái, lời mời.

      " A, được. " Thạch Mặc lên tiếng, tại là buổi chiều, Niệm Nhi cũng vừa mới ngủ, tại cũng nhàn hạ.

      Sau đó hai người trước sau ngồi ở trong lương đình, gã sai vặt sau lưng đứng cách đó xa, thỉnh thoảng nhìn về phía hai người, mang theo tia đắc ý hiếu kỳ.

      (mm: =’= dự là thích gã này, sắp chết lần cũng tởn)

      " Thạch công tử, nghe người ta , mấy ngày gần đây tâm tình vương gia hình như được tốt lắm. " Trữ mở lời trước, cũng còn khách sáo gì, trực tiếp vào chủ đề.

      Chân mày Thạch Mặc cũng nhăn lại, hai đầu lông mày có chút ưu sầu.

      " Ta đây cũng biết, hơn nửa tháng nay ta cũng nhìn thấy vương gia. " Từ lúc trở về nơi này, chỉ thấy được cả đống vật phẩm trân quý gửi đến, đúng là gặp mặt nàng được lần.

      " … " Trữ kinh ngạc nhìn Thạch Mặc, nghĩ tới nghe đến đó liền biết gì, nhất thời có chút mơ hồ, nhưng trong nháy mắt, tựa hồ có chút hiểu .

      " Thạch công tử, ngươi có phải cãi nhau với vương gia ? " Trữ dường như hiểu hỏi, trong tình huống này chỉ có thể giải thích bằng nguyên nhân như thế.

      " … Ta… " Thạch Mặc biết nên gì nữa, xong từ rồi cũng cái gì.

      " Tính tình vương gia dạo gần đây được tốt lắm, quanh thân đều lạnh lùng, hạ nhân liền cả đồ ăn cũng chỉ dùng chút, Trữ là vì lo lắng, tính tình vương gia nếu tốt nơi này cũng ổn, Vương gia là chủ tử của chúng ta, nếu ngươi làm cho nàng ấy vui, nàng ấy mới đối xử tốt với chúng ta nha. "

      Lần này xuất , tuyệt đối phải là ngẫu nhiên, mà chính là cố ý, mấy ngày nay nhìn thấy vương gia, lại cảm thấy có gì đúng lắm, mới hỏi hạ nhân xem dạo gần đây lo lắng đến chuyện gì…

      Nghĩ đến vẻ mặt của Mị Ngạn Nhi, nghĩ tới nhìn thấy bóng dáng đơn đứng ở bên ngoài viện kia, Trữ biết được, vua của ông trời của rốt cuộc tìm được người mà nàng muốn rồi… Ánh mắt khi nhìn về phía Thạch Mặc, tuy mực có chút xác định, cũng có chút hoài nghi, nhưng tại, cái cảm giác giữa hai người này lại khiến khỏi hoài nghi lần nữa.

      Aiz, muốn nhìn bộ dáng người nam nhân của vương gia cũng tìm thấy, vốn nghĩ rằng đời, cuối cùng lại nghĩ tới đặt tâm của nàng lên người nam nhân tên Thạch Mặc này, có lẽ chính bản thân vương gia cũng hiểu , nhưng vẫn rất tinh tường, ánh mắt này hơi thở này, khiến nhìn vào mà cảm thấy đau lòng… biết có phải hay đến lúc nên rời

      Nhưng tại phải là lúc nên rời , giữa vương gia cùng Thạch công tử hình như có chút vấn đề, nghe hạ nhân còn mang theo hài tử, cụ thể cũng biết là xãy ra chuyện gì, lần này hi vọng vương gia cùng Thạch công tử có thể hòa hảo với nhau, nhưng cũng ra mặt, đành lòng nhìn thấy người mình thích thương tâm…

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 54
      Nghe xong lời Trữ , trong lòng Thạch Mặc có chút ảm đạm cũng có chút lo lắng, nàng gần đây ổn sao? Là vì chuyện của sao

      Nhưng mà, lâu rồi cũng nhìn thấy nàng… Hơn nữa, cuối cùng vẫn quên được chuyện kia trong quá khứ nha….

      " công tử, ta, ta, thực xin lỗi, ta cũng biết nên làm cái gì nữa, ta chỉ muốn hài tử có cuộc sống tốt hơn. Chuyện của vương gia ta làm sao có thể quản được, hơn nữa, ta cũng muốn trông nom đến, nếu ngươi vì chuyện này mà tới, hãy , hài tử sắp dậy rồi, ta tiễn ngươi được. "

      Cũng biết nếu dùng từ chạy trối chết có thể hình dung chuẩn xác được Thạch Mặc vào lúc này hay , nhưng Thạch Mặc vừa xong vội vàng rời , liền để chút thời gian cho Trữ kịp phản ứng nữa, chỉ để lại mình Trữ có chút ngạc nhiên ngồi nguyên tại chỗ.



      Có câu xảo thành thư*, lúc Thạch Mặc vội vàng rời khỏi tầm mắt của Trữ, bởi vì trong lòng có chút lo lắng, nên cũng trực tiếp trở về phòng, hài tử sắp tỉnh dậy cũng chỉ là cái cớ, trẻ vốn thích ngủ, làm sao có thể tỉnh dậy nhanh như vậy.

      xảo thành thư* : ví con cho câu " việc vô cùng trùng hợp "

      Thạch Mặc tới nhìn thấy bóng dáng, có chút quen thuộc, hình như đứng ở ngoài sân nhà của mình, rồi lại do dự vào.

      Thạch Mặc đứng cách bóng dáng đó xa, biết có nên tiến đến hay , đối mặt với người nam nhân này, hiểu tại sao, lại có chút chột dạ, có chút hâm mộ, có chút tưởng được.

      " Thạch công tử ? " Lời của nam nhân đó mang theo hương vị mềm mại.

      Thạch Mặc có chút khẩn trương, lại hai bước, liền dừng lại.

      " … Tham kiến vương phi. " lại làm như vậy a, trong lòng Thạch Mặc như trúng cổ, trưng ra bộ dạng tượng trưng như thi lễ.

      " … " Người đến ra là vị vương phi Trọng Minh Thu của Mị Ngạn Nhi, lúc này cũng lời nào, ánh mắt chỉ công khai quan sát Thạch Mặc.

      Ra là người nam tử này sao? đúng là làm cho người ta kinh ngạc, nếu như phải người hầu của đó là , đúng là thể tin được…

      " Đứng lên , đều cùng hầu hạ vương gia, cần đa lễ như vậy. " Trọng Minh Thu chậm rãi , trong lời mang theo tia khiêu khích cùng khinh thường…

      Thạch Mặc mẫn cảm cảm thấy thái độ của Trọng Minh làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa câu cùng hầu hạ vương gia kia càng như đâm vào trong lòng !

      Người nam nhân này tới để làm gì? Là tới thị uy sao?

      " Vương phi, người là chủ tử, ta chỉ là nô tài, đều là người trong phủ cũng thể tuân thủ quy củ, biết người tới đây để phân phó việc gì, có lời gì xin người cứ thẳng. "

      Thạch Mặc biểu ra quật cường, ngôn từ càng thêm kiên quyết, thích nhất chính là gặp mấy chuyện tình dây dưa, cũng chưa bao giờ nghĩ tới tranh giành thứ gì với người khác, người nam nhân này dùng ngữ điệu thoải mái làm cho người khác cũng thấy vui vẻ gì… đúng là thể tiếp nhận được!

      " … Hừ, ra ngươi còn biết ngươi chỉ là nô tài, vậy hẳn cũng hiểu được bổn phận của mình, cần phải vọng tưởng bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, cũng nhìn đến bộ dáng của ngươi chút , Thạch Mặc, bổn vương phi cũng là hảo tâm khuyên ngươi, Vương gia đối với ngươi chẳng qua chỉ là thích cái mới mẻ, bổn vương phi tại mang thai nên người mới sủng hạnh ngươi, ngươi chớ có nghĩ gì quá nhiều, cũng đừng tự mình đa tình, chờ đến thời điểm vương gia còn nhớ ngươi là ai nữa đến lúc đó cũng đừng có tự mình khó coi. "

      Nuông chiều của , mang theo loại kiêu ngạo cao quý, đây là do nguyên nhân hoàn cảnh, cũng là do bẩm sinh mà có…

      " … " Thạch Mặc trầm mặc, trong lời của nam nhân này đều là giận lẫy, tình của và Mị Ngạn Nhi trước đây hình như cũng biết đến, nhưng cũng phải là lời dối, trong lòng cũng mực tồn tại bóng ma như vậy…

      biết đến khi nào nữ nhân kia còn chút nhiệt tình với mình nữa, dù sao cũng chỉ là người tài sắc, cò gì hơn người.

      " Tại sao chuyện, bổn vương phi trúng tâm tư của ngươi rồi chứ gì ? " Mang theo nụ cười chiến thắng, Trọng Minh Thu chút khách khí tiếp tục châm chọc Thạch Mặc…

      Nghe hạ nhân trong phủ có thêm người đàn ông, vương gia hình như rất mến , cũng có chút lo lắng, hơn nữa hạ nhân bộ dáng của người nam nhân này cũng tốt, lại càng làm cho cảm thấy lo lắng, mặc dù người tài coi trọng nhan sắc, nhưng cũng là việc chống trả khó khăn nhất (mm:=_= ko hiểu), nhưng mà, thời điểm khi nhìn thấy nhan sắc của Thạch mặc, cũng có chút yên lòng rồi, bộ dạng của người nam nhân này khó coi như vậy, còn rất thô lỗ, tựa hồ còn mang theo loại phúc hậu ngu đần, cũng hiểu vì sao lại được nhập vào phủ…

      Thạch Mặc dùng loại ánh mắt phẫn nộ cùng trầm nhìn Trọng Minh Thu, mà thời điểm Trọng Minh Thu cho rằng Thạch Mặc những cái gì, Thạch Mặc lại chỉ cúi đầu, dùng ngữ điệu vững vàng : " Vương phi, nếu người còn phân phó nào khác, Thạch Mặc xin cáo lui. "

      Thạch Mặc xong, cũng đợi phản ứng của Trọng Minh Thu, liền trực tiếp lướt qua người của Trọng Minh Thu, Thạch Mặc vào trong sân .

      " Vương Phi, vô lý mà, căn bản chính là người thô kệch hiểu gì, cũng hiểu vì sao vương gia lại có thể cho nhập phủ. " gã sai vặt mực luôn sau lưng Trọng Minh Thu ra, giọng lại lớn làm cho Thạch Mặc cũng nghe thấy hết, hiển nhiên là hướng về phía Thạch Mặc mà .

      Đưa lưng về phía chủ tử hai người, mặt Thạch Mặc lộ ra nụ cười trào phúng, bước cũng dừng lại mà vào trong nhà.

      Trọng Minh Thu ở sau lưng hơi nhíu mày lại, mặt biểu lộ có chút khó coi.
      daphongminh thích bài này.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 55
      Màn đêm buông xuống.

      Cửa phòng ngủ của Thạch Mặc nhàng bị đẩy ra, đạo bóng dáng nhàng tiến vào, cuối cùng đứng trước giường của Thạch Mặc.

      Aiz, vài ngày thấy , có chút nhớ nhung, vừa nghe Lưu Khê báo cáo, nghe hôm nay Trọng Minh Thu vốn luôn ôn hòa có đến tìm , hơn nữa Trọng Minh Thu còn chút lời khó nghe, nàng cũng có chút đứng ngồi yên.

      Kỳ , thời điểm còn chưa lấy Trọng Minh Thu, nàng chỉ biết Trọng Minh Thu là công tử được nuông chiều chút, bất quá người nam nhân được nuông chiều này trước mặt nữ nhân là nàng đây lúc nào cũng rất nghe lời, cho nên, nàng liền cũng để trong lòng, lại nghĩ tới lại ở sau lưng mình gặp Thạch mặc.

      Thạch mặc nghĩ thế nào đây, có tức giận ? a, Trọng Minh Thu nhiều lời khó nghe như vậy, chỉ là, thế nhưng lại rống to với người đối xử với mình như vậy, mà chỉ trầm mặc xoay người, nó khác với những gì nàng tưởng tượng.

      Tay Mị Ngạn Nhi nhịn được chậm rãi tới gần Thạch Mặc, cuối cùng rơi mặt Thạch Mặc, vuốt ve lông mày đôi mắt của .

      Đúng là nam nhân làm cho người khác cảm thấy đau lòng mà, lúc trước nếu rời , nàng tựa hồ cũng biết rằng quan trọng với mình như thế nào, nhưng mà, trải qua quãng thời gian khó khăn như vậy, về sau lại bắt buộc chính mình quên nó , nhưng ở chỗ sâu dưới đáy lòng cuối cùng vẫn mực đau nhức, chỉ là đau đớn này về sau dần chết lặng mà thôi…

      Đây là nam nhân đầu tiên mà mình có tình cảm, cũng là nam nhân duy nhất mà trong lòng nàng thương, thời gian cùng khoảng cách càng làm cho nàng cảm nhận được tình cảm của mình, hai người trong lúc đó dường như tồn tại ngăn cách ràng.

      tại nàng cũng có chút do dự, phẫn nộ của , thương thế của làm cho tâm của nàng cũng dám tiếp cận , nhưng lại muốn tu bổ vết rách giữa hai người, nhưng vẫn như cũ dám dựa vào quá thân cận, chỉ là cử động truy cầu nịnh nọt, cũng giống như hành vi rình coi giống tại.

      Aiz, mình rất dễ dàng a, từ đến lớn nàng có bao giờ như vậy đâu nha, nhất là khi đối mặt với Thạch Mặc, ràng là mình cũng rất tức giận, cũng rất phẫn nộ, nhưng cũng vì việc của hài tử mà cảm thấy chột dạ áy náy, khiến cho trong lòng lúc này lại trở nên phức tạp đến cực điểm, mà Thạch Mặc cũng quả là nể tình, lại hết lần này đến lần khác đem chuyện mà nàng muốn buông xuôi đặt ở dưới ánh mặt trời, làm cho nàng ngay cả cơ hội trốn tránh cũng có.

      Tên nam nhân ngốc nghếch này, nếu như là người khác nhất định mang ơn nịnh nọt mình a, lại như thế làm mình trở nên có chút mất tự nhiên.

      Nhưng mà, cho dù có nhiều vấn đề hơn nữa, cũng có vấn đề gì, chỉ cần còn ở bên cạnh mình, nàng nhất định liền có biện pháp để cải thiện lại quan hệ giữa hai người…

      Mị Ngạn Nhi vừa nghĩ, tay ở mặt Thạch Mặc cũng bắt đầu động, động tác rất , như là sợ đánh thức Thạch Mặc, nhưng động tác cũng càng lúc càng quá phận, ràng là có xu thế trượt xuống dưới…

      Aiz, coi như Thạch Mặc trở lại giống như trước kia, chính mình ràng là tức muốn chết, nhưng thân thể lại vẫn như cũ nổi lên hứng thú, huống chi lại là thời điểm đêm dài người vắng… Muốn… Rất muốn… Mị Ngạn Nhi nuốt nuốt nước miếng tồn tại, cố gắng khống chế bàn tay tìm kiếm ở dưới nữa…

      Trong mắt Mị Ngạn Nhi có dục vọng, nhưng tay lại ngừng lại, sau đó dừng lại khoảng vài giây, sau đó chậm rãi thu trở lại.

      Sắc mặt Mị Ngạn Nhi trở nên có chút quái dị, cũng biết là khó coi hay xấu hổ, nàng đứng trước giường nhìn Thạch Mặc hồi, miệng giật giật nhưng cuối cùng cũng gì thêm, chỉ là có chút bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời khỏi gian phòng của Thạch Mặc.



      Mà người nằm ở giường nghe thấy tiếng đóng cửa rất , mắt cũng mở ra.

      biết nàng đến đây từ lúc nào, thời điểm khi cảm giác có bàn tay vuốt ve mặt mình, có chút mát mẻ cũng có chút ôn nhu, mang theo mùi hương chỉ mỗi nàng mới có.

      Khi đó, thân thể của đều có chút cứng ngắc lại, nhưng mở to mắt ra, bởi vì, biết nên đối xử với nàng như thế nào.

      Đối với nàng, chỉ có chút ai oán, nhưng nửa tháng nay, việc cố ý nịnh nọt đối với kia ràng cũng dần có xu hướng biến mất, phải mình mềm lòng, mà là phải rất oán hận… nàng a, sao có thể thực oán hận nàng chứ, cho dù có oán hận nhiều hơn nữa, so với thương cũng coi là cái gì…

      Nhưng mà, vẫn bất an như trước, mâu thuẫn như trước, vẫn như trước biết làm sao, biết nên đối mặt với nàng như thế nào, càng biết làm như thế nào trước sủng ái cùng nịnh nọt của nàng…

      Nàng là lòng sao? Mình có thể oán giận, nhưng nàng có thể tha thứ cho hành vi mất tích cùng phản bội của mình hay sao? biết, biết, rất đần, đoán được tâm tư của người khác, nhất là nữ nhân có chút hay thay đổi này, cao quý như nàng lại có thể vâng lời lùi bước trước mặt , nàng hay thay đổi cùng tà mị làm cho bất an, hữu của nàng đối với chính là lựa chọn mâu thuẫn khiến biết nên lựa chọn như thế nào…

      Hơn nữa, nàng còn có vương phi xinh đẹp như vậy, còn có thị thiếp ôn nhu ưu nhã như vậy, thậm chí, nàng nghĩ muốn có nam nhân như thế nào cũng đều có cả, mà tính toán người mình… tự ti, từ khi biết được Mị Ngạn Nhi cho đến tại vẫn tự ti, từ lúc biết được thân phận của nàng, làm cho tâm lý của cứ luôn tồn tại vướng mắc, mà cũng là vấn đề làm cho cảm thấy phức tạp…

      Nếu như mình có thân phận để xứng đôi với nàng, hoặc chính mình xinh đẹp chút đáng chút, có lẽ lúc trước rời a, tuy ràng là vì hài tử mới rời , nhưng trong lòng, tại trong góc u lại tồn tại cảm giác phải là vì chính mình, sợ hãi và lo lắng của làm cho cuộc sống hằng ngày của trở nên khó có thể bình an, làm cho bỏ xuống được cũng cầm được, làm cho cũng khinh bỉ chính mình, mà chỉ khi rời mới có thể thoát được cái tình huống ấy, ít ra cũng nghĩ như vậy, lại tới, sau khi rời lại trở nên càng thêm thống khổ, loại tư vị tưởng niệm này, làm cho dục vọng của người ta cũng trở nên dần phai nhạt…
      daphongminh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :