1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyện lấy chàng bánh bao - Mị Dạ Thủy Thảo (Nữ Tôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44 :

      Bốn canh giờ qua , sắc trời tối xuống, Mị Ngạn Nhi sắc mặt trầm dùng xong bữa tối, ngồi ở bên cạnh, bàn tay phải như hữu ý vô tình gõ xuống bàn.

      " Mộng nhi, còn chờ ở ngoài ? " Nhẫn nhịn nguyên buổi chiều, nàng tiếp tục hỏi.

      " Dạ,Thạch công tử vẫn còn chờ ở bên ngoài, bất quá tình huống cũng tốt lắm, bộ dạng trong tay ôm hài tử xem chừng bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu. " Nghe thấy chủ tử tiếp tục hỏi, Mộng Nhi tranh thủ mà đem tình hình tại hồi báo đến, mới vừa rồi cũng vừa nhìn qua chút, bộ dáng có thể té xỉu bất cứ lúc nào khiến người khác khỏi lo lắng.

      " … " Mị Ngạn Nhi chuyện, nhưng lại đứng lên, hướng đến tiền viện đến.



      Từ rất xa, Mị Ngạn Nhi nhìn thấy bóng dáng đứng dưới tàng cây, vẫn như cũ thẳng tắp nhưng lại che giấu được trong đó vẻ mệt mỏi, thỉnh thoảng chuyển tay ôm lấy hài tử, cũng đặt bé xuống địa phương nào khác.

      Mị Ngạn Nhi cũng lập tức qua, chỉ là đứng xa xa nhìn bóng dáng mà nàng hai năm gặp, có lẽ phải rất nhớ, nhưng vẫn như cũ thỉnh thoảng nhớ tới, phẫn nộ, thương tâm, thất lạc, bất đất dĩ.

      Mị Ngạn Nhi lại lần nữa nhớ tới cảnh tượng khi nàng gặp được Thạch Mặc, có lẽ là đường gặp thoáng qua, đôi bên trợ giúp lẫn nhau tại địa phương nào đó biết tên, nhưng lại nghĩ tới nam nhân này lại lần nữa trở về gặp nàng, nhưng trở về cũng phải là vì nàng, mà lại là vì hài tử nguồn gốc mà ôm trong tay kia !

      Nghĩ đến đây, Mị Ngạn Nhi lại hồi phẫn nộ !

      " Mộng nhi, dẫn tới đại sảnh, bổn vương tại đó gặp ! " Mị Ngạn Nhi xong cũng xoay người tới đại sảnh.

      " Dạ ! "



      Tâm tình Mị Ngạn Nhi tại tựa như ba đào sóng lớn*, nhưng gương mặt chỉ thể trầm bình tĩnh, nàng lẳng lặng ngồi ở ghế chủ vị, đợi Thạch Mặc xuất .

      Cước bộ nam nhân có chút trầm trọng, sắc mặt có chút khó coi, đứng trước mặt Mị Ngạn Nhi có chút luống cuống, lại như cũ quật cường chịu cúi đầu.

      Mị Ngạn Nhi cũng chuyện, chỉ là lạnh lùng nhìn Thạch Mặc, dùng mục quang quan sát kỹ lưỡng.

      Thạch Mặc bị xoi mói có chút thoải mái, nhưng lại cách nào né tránh, chỉ có thể ổn ổn tâm thần.

      " Vương gia… " Dù trong đầu có đầy ắp thiên ngôn vạn ngữ nhưng như cũ vẫn có cách nào ra khỏi miệng được a, lo lắng bức thiết cùng sợ hãi nhìn nàng rồi trong sát na lại hóa thành tưởng niệm tràn đầy…

      Hai năm rồi, nhớ nàng suốt hai năm rồi, phẫn nộ lúc trước sớm bị tưởng niệm thay thế, dù cho ra ở nơi rất xa nơi này, nhưng vẫn giữ được lòng mình mà nàng càng thêm say đắm.

      " … " Nghe được Thạch mặc gọi mình, trong lòng Mị Ngạn Nhi chợt run lên, nhưng vẫn như cũ mặt lạnh mở miệng chuyện, bất giác, khí trong đại sảnh trở nên có chút xấu hổ.

      nhận được câu trả lời, Thạch Mặc bối rối cúi đầu xuống, cũng chưa từng nghĩ rằng mình đối với nữ nhân này có ý nghĩa gì, trở về cũng là vì nơi này là nơi nương tựa cuối cùng, đến cuối cùng cũng nguyện ý ra, bởi vì việc đó đại biểu cùng hài tử phải chia lìa.

      Lúc trước lựa chọn rời , cũng cho rằng nữ nhân này tha thứ cho hành vi phản bội của mình, chỉ là lạnh lùng như vậy, như cũ làm cho có chút tiếp thu được.

      Cứ thế dây dưa, Thạch Mặc quỳ mặt đất, dùng thanh cực kỳ trầm thấp ra : " Vương gia, cầu người, cứu hài tử của ta, chỉ cần người nguyện ý cứu nó, cho dù cho ta chết ta cũng nguyện ý. "

      Nếu như cái chết của có thể dẹp lửa giận của nàng, vậy liền chết a, dù sao có nàng ở trong cuộc sống của , dù sống cũng cảm thấy rất khó chịu, nếu như phải có hài từ, có lẽ cũng kiên cường sống đến tận bây giờ a.

      " hai năm trước ngươi lời nào mà rời khỏi bổn vương, ngươi biết cảm giác của ta lúc đó như thế nào ? " tiết tấu rất thong thả, mang theo tia vô cùng áp bách từ trong miệng Mị Ngạn Nhi truyền ra.

      Toàn thân Thạch Mặc quỳ mặt đất khẽ run rẩy, đầu cúi xuống lộ ra tia tia tiếu dung sầu thảm, quả nhiên là thế, nàng vẫn nhớ chuyện năm đó, đúng vậy a, nàng như thế nào lại có thể quên được, chỉ là thể kiên trì rời , cho dù tại cho chọn lại lần nữa, cũng hối hận với lựa chọn lúc trước, nếu như rời nhất định hận nữ nhân này, bởi vì nàng lại muốn xóa sạch hài tử của bọn họ !

      Mỗi lần tưởng niệm đến nàng lại khỏi nghĩ đến kiện kia, lòng liền đau như cắt, đây cũng là nguyên nhân mà muốn quay lại gặp nàng, chỉ là hài tử tự nhiên tim lại đập nhanh như thế, làm cho lại có lý do khác để trở về nơi này.

      " …Vương gia, chuyện trải qua, đối với người có lẽ còn trọng yếu, nhưng đối với ta mà lại phải thế, nhưng nếu người có thể nguyện ý cứu hài tử của ta… lỗi lầm chính là do ta sai, chỉ cần người nguyện ý cứu sống hài tử, ta cái gì cũng nguyện ý làm. "

      Lần này trở về, còn trốn tránh nữa, tại sau khi bước vào cửa Vương phủ, trong lòng thông suốt, vô luận xãy ra chuyện gì nhưng chỉ cần hài tử có thể sống sót như thế cũng quá đủ rồi, sinh chết, còn lại quan trọng !

      " Đối với ngươi lại phải! Thạch Mặc, ý của ngươi là những việc xãy ra lúc trước ngươi căn bản coi vào đâu đúng , chỉ có ta… " Mị Ngạn Nhi muốn " Chỉ có ta người ngây ngốc vẫn đắm chìm sao ? " Nhưng câu ấy cũng ra khỏi miệng, nàng dư sức đâu mà ra !

      Thạch Mặc nghe lời nàng … Mị Ngạn Nhi trong lúc đó liền cảm thấy nàng bị nhục nhã, cảm tình của nàng chính là gửi đúng người, tiếng nào liền rời , lần trở lại liền mang theo hài tử, còn chuyện trước kia coi vào đâu, chỉ có mình nàng bận tâm, những việc này còn chưa đủ nhục nhã sao ?

      " Hảo, rất tốt, Thạch Mặc, ngươi phải có việc muốn cầu ta sao ? Ngươi phải muốn cứu hài tử này sao ? thành vấn đề, ta đáp ứng, nhưng ngươi cũng phải trả cái giá lớn ! "

      chỉ lấy việc cứu lấy hài tử mà đoạt cái giá lớn, nàng còn muốn phải thua nàng cái giá lớn !

      Trong giọng của Mị Ngạn Nhi rất lạnh lùng, Thạch Mặc nghe được liền toàn thân run lên, nhưng vẫn khó nén được kinh hỉ, nàng đáp ứng cứu hài từ, như vậy cũng cần phải bí mật kia ra, hài tử cũng phải rời xa … "

      " Mẫu thân hài tử là ai ? " Mị Ngạn Nhi đột nhiên hỏi câu.

      " … qua đời. " (mm : phụtttt…) Thạch Mặc sững sờ, theo phản xạ ra lời hay với người khác.

      Mị Ngạn nhi nhíu mày, nghĩ như vậy cũng tốt.

      (mm cười đểu)

      " hài tử có thể cứu, chỉ cần ngươi đáp ứng hai điều kiện của ta ! "

      " Hảo ! " Thạch Mặc liền điều kiện cũng thèm nghe mà đáp ứng ngay lập tức, chỉ cần có thể cứu hài tử, việc gì cũng có thể làm !

      " Từ nay về sau, ngươi bán mình tiến vào Vương phủ làm nô tài, đây là điều thứ nhất. " Mị Ngạn Nhi xong liền dừng lại chút, nhìn thoáng qua biểu cảm của Thạch Mặc.
      Thạch Mặc do dự gật đầu, điều kiện như thế căn bản cũng coi vào đâu, thậm chí còn làm cho cảm thấy hưng phấn.

      " Thứ hai, từ nay về sau cho phép của bổn vương, ngươi được gặp mặt hài tử này ! " xong, ngón tay Mị Ngạn Nhi chỉ vào hài tử nằm trong ngực Thạch Mặc…

      Sắc mặt Thạch Mặc trở nên tái nhợt, ngờ điều kiện thứ hai của Mị Ngạn Nhi lại là cái này…

      " Vương gia, hài tử còn , bé thể có phụ thân, ngài… " Thạch Mặc giãy dụa, hài tử là hết thảy của , để cho bé rời khỏi .

      " hừ, ngươi đáp ứng tại có thể lăn , bổn vương có nhiều thời gian để cùng ngươi lãng phí.

      Nàng tin Thạch Mặc có thể tìm người nào khác ngoại trừ nàng giúp !


      Chương 45 :

      " Hừ, ngươi đáp tại có thể lăn , bổn vương cũng có thời gian mà cùng ngươi lãng phí ! "

      " … nên ép ta, nên ép ta, ta… có khả năng có hài tử bên cạnh. " thể có hài tử.

      " Nếu ngươi đáp ứng hài tử mất , chỉ là gặp vài ngày thôi, hoặc nếu bổn vương tâm tình hảo cho ngươi gặp hài tử chút, ngươi nếu nguyện ý cũng đừng ở nơi này đáng ghét, bổn vương rãnh đâu! "

      Mị Ngạn Nhi từng bước chăm chú bức bách Thạch Mặc, cho Thạch Mặc có thời gian cự tuyệt.

      Thạch Mặc cũng có cách nào cự tuyệt, cùng hài tử tách ra còn đỡ hơn việc mất hài tử, nhìn hài tử trong ngực, trong ánh mắt Thạch Mặc nhiễm lên vòng ưu thương.

      "… Hảo, ta đáp ứng, nhưng ngươi nhất định phải cứu được hài tử, được làm hài tử của ta phải chịu ủy khuất, ta… " sợ Mị Ngạn Nhi đối xử tử tế với hài tử của , dù sao lúc trước nàng còn muốn xóa sạch hài tử của mình.

      " Hừ, bổn vương còn khinh thường với việc cùng hài tử so đo, ngươi có thể yên tâm, Mộng Nhi, ngươi đem Thạch Mặc lui xuống, hài tử liền giao cho Huyễn Nhi, sai mang vào cung kêu ngự y hảo hảo xem bệnh.

      Hừ, chỉ là hài tử, chẳng lẽ nàng còn có thể làm cái gì tốt đối với , bất quá, nếu như có thể, nàng nghĩ gặp lại hài tử này… Mị Ngạn Nhi thậm chí cũng liếc hài tử cái, sai người ôm hài tử của Thạch Mặc ôm trong ngực mang , Thạch Mặc lưu luyến nhìn hài tử của mình, trong ngực trống rỗng làm cho cảm giác mình vừa mất thứ gì đó còn quan trọng như sinh mạng.

      " Chủ tử, Thạch công tử đến Hoa Ngữ các sao? " Mộng Nhi cẩn thận hỏi, chủ tử xong liền sai người dẫn , cũng phân phó đưa đâu a.

      " Hừ, Thạch công tử cái gì, tưởng còn giữ được thân phận lúc trước ư, bây giờ chính là bán mình vào làm nô tài của Vương phủ, ngươi đương nhiên phải an bài tại chỗ ở của nô tài rồi ! " Mị Ngạn Nhi mang theo khoái cảm trả thù, ác độc , bất quá, làm cho nàng thất vọng chính là Thạch Mặc cũng có phản ứng quá phận nào, sắc mặt ngược lại thực bình tĩnh.

      Rời xa hài tử, Thạch Mặc giống như thân người mất linh hồn, huống chi cũng nghĩ Mị Ngạn Nhi vẫn đối xử tử tế với mình, chứ chưa về việc kỳ vọng trở lại cuộc sống lúc trước.

      Đổi lại, đối với an bài của Mị Ngạn Nhi còn cảm thấy tia may mắn, tia an tâm.



      Nhìn Thạch Mặc theo Mộng Nhi rời , Mị Ngạn Nhi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, chán nản ngồi ghế, nhìn về phía cửa, lâu gì.



      Mộng Nhi mang theo Thạch Mặc đến khu phòng ở của hạ nhân, vừa vừa bên trong lòng oán trách, ai, làm hạ nhân đúng là dễ dàng a, chủ tử phân phó cái gì muốn làm cái gì, coi như là đắc tội với người cũng thể cự tuyệt, có thể lấy tại làm ví dụ, ràng chính là việc đắc tội người, còn để cho làm, cũng biết trong tương lai Thạch công tử có thể hay oán giận mình…

      Tuy chủ tử Thạch Mặc cùng là thân phận nô tài, nhưng cũng cho rằng chủ tử như vậy mà an bài cả đời, người ngoài như nhìn vào cũng biết thừa chủ tử vẫn còn tình ý với Thạch công tử, bằng làm sao có thể đưa ra điều kiện như vậy, càng khiến cho Thạch công tử lưu lại trong phủ, chỉ là trong lòng chủ tử còn tức giận, chừng ngày nào đó hết giận rồi Thạch công tử này liền từ cá nước mặn xoay người cái liền trở thành chủ tử rồi…

      Nhưng bây giờ khó khăn a, phải đem Thạch công tử an bài ở nơi nào a…

      " … Thạch công tử, ta liền an bài người tại hậu viện a, công việc cũng thoải mái, người
      quét rác là được rồi, người để tâm chứ… "

      " Mộng Nhi, nên gọi ta là Thạch công tử nữa, việc trước kia cũng đừng khó xử, tại càng nên, hay kêu ta là Thạch Mặc a, lần này còn phải cám ơn ngươi nguyện ý vì ta báo cáo, cám ơn. "

      Thạch Mặc vốn là người thành , từ chịu khổ lớn lên, ngoại trừ vẻ ngoài có chút bướng bỉnh cùng quật cường căn bản vẫn là người ôn hòa, nhất là sau khi trải qua rất nhiều tình, Thạch Mặc càng trở nên trầm ổn, tuy tại trong lòng rất loạn nhưng cũng phải biết người trước mặt ưu đãi chính mình.

      Kỳ cũng có gì phải cố kỵ, những việc trước kia chẳng qua chỉ là nhất thời, tại mới là bản chất chân , mới đúng với thân phận cùng địa vị của .

      " , khách khí, Thạch… Thạch công tử, ta vẫn phải gọi người là Thạch công tử a, ha ha, người cũng đừng cự tuyệt, ta mặc dù chỉ là nô tài nhưng đối với tâm tư của chủ tử cũng có chút minh bạch, hai năm trước lúc người mất tích, chủ tử trong lòng lo lắng liền đem cả thành lật lên lần, về sau tìm thấy cũng liền đem cả trao thưởng cả nước để tìm được người, đoạn thời gian đó, chủ tử thân người nhưng lại vô hồn làm cho nô tài cũng có chút đau lòng, nô tài hiểu được, chủ tử đối với người là tâm, nô tài từ theo bên người chủ tử, cũng là lần đầu nhìn thấy chủ tử đối với nam nhân dụng tâm như vậy… "

      tới đây, Mộng Nhi lại nhìn thoáng qua Thạch Mặc, tựa hồ muốn nhìn xem, Thạch Mặc tại sao lại có thể làm chủ tử nhà mình dụng tâm như vậy.

      Thạch Mặc hơi cúi đầu, gì, trong nội tâm lại càng thêm rối loạn.

      " Nô tài biết tại sao người lại rời , bất quá người tại trở lại, chủ tử cũng làm cho người đơn giản như thế rời nữa, có lẽ tại trong lòng chủ tử còn có chút giận người, nhưng nô tài nghĩ chủ tử nhất định đối xử với người tốt, chỉ là… "

      Mộng Nhi biết mình nên lắm miệng, nhưng lại nhịn được mà muốn an ủi nam nhân đau lòng muốn chết này.

      " Chỉ là cái gì ? " Thạch Mặc nhịn được hỏi, vì sao Mộng Nhi muốn lại dừng lại.

      " Chỉ là, chủ tử tại có chính phu, mà chính phu lại mang thai, cũng biết người… " Mộng Nhi biết mình là cố ý nhắc tới, cũng là cấp cho nam nhân này chút tâm lý chuẩn bị.

      Đối với tin tức này, Thạch Mặc chỉ là có chút mệt mỏi cười cười, tuy cư tại thôn lý vắng vẻ, nhưng đối với việc phong vương cùng hôn lễ oanh động kia cũng biết chút…

      " ai, nô tài lắm mồm, nếu người biết rồi nô tài cũng muốn nhiều, người trước ở tại nơi này, mặc dù có chút đơn sơ nhưng cũng là phòng tốt nhất dành cho hạ nhân rồi, mệnh lệnh của chủ tử nô tài cũng dám nghe, người đành ủy khuất sống ở nơi này vài ngày a. "

      Trong khi chuyện, Mộng Nhi dẫn Thạch Mặc tới trước mặt dãy phòng, chỉ vào tòa nhà trong đó , đây cũng là cực hạn của , dựa vào mệnh lệnh của chủ tử mà sắp đặt.

      " , sao, chỗ này rất tốt, rất tốt… " Thạch Mặc thực cảm thấy như thế, dù sao tại cũng ở chỗ này, ở gần nàng như vậy…

      Chương 46 :

      Khí trời tháng mười mang theo tia khí lạnh, người của Thạch Mặc quét dọn trong đình viện cũng nhiều thêm bộ y phục, khỏi cảm thán thời gian trôi qua thực vui vẻ, bất tri bất giác trôi qua hơn tháng, nguyên bản tiểu hoa nở xum xuê nay chỉ còn lại cành khô, chờ đợi thời khắc sang năm mới rồi lại lần nữa nở hoa.

      Đây là loại sinh mệnh luân hồi, dù có xinh đẹp thêm nữa về sau cũng héo rũ, nhưng cũng phải hủy diệt, chỉ là chờ đợi để trọng sinh lần nữa.

      tháng này, cuộc sống cũng yên ổn, so với thôn làng xa xôi trước đây sống thậm chí còn yên ổn hơn, vốn tưởng rằng nữ nhân kia đối với vô cùng phẫn nộ, thế nhưng chưa lần nào nàng lại làm qua, làm trong lòng khỏi cảm thấy thất lạc, có chút ưu sầu, tâm tình vốn cứng rắn lại thoáng buông lỏng.

      Quét xong lá rụng sân, Thạch Mặc cũng quét nữa mà muốn ngồi ghế đá chút, nếu phải tới thời gian dùng bữa cùng nghỉ ngơi bình thường cũng ở trong phòng, bởi vì, tại cái gian nho đó lại làm nhớ tới hài tử của mình, làm cho buông xuống tâm tình lo lắng, bất quá, nếu gặp được hài tử vẫn thể nào hoàn toàn yên tâm được…

      Lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Thạch Mặc kinh ngạc quay đầu lại, biết ai đến vào giờ này.

      " Triệt Nhi ! " Nhìn người tới, Thạch Mặc thể tin được hô to, hề nghĩ tới chính mình trở lại lại có thể gặp được đệ đệ của mình.

      " Ca ! Ca ca… là ca sao, ca trở lại, ô ô ô… Ca, ta rất nhớ ngươi.. " xong, Thạch Triệt vẻ mặt kích động chạy tới, lại bởi vì con mắt nhìn thấy mà suýt tý nữa té mặt đất.

      Thạch Mặc tay mắt lanh lẹ tiến lên vịn lấy Thạch Triệt, nhìn thấy tâm tình Thạch Triệt như thế cũng khiến tâm tình của cũng trở nên vô cùng kích động, hai năm qua, cũng nhiều lúc nhớ tới Thạch triệt.

      " Ngoan, khóc, ca ca cũng nhớ ngươi, ngươi hai năm qua có khổ ? Mộc tỷ đối với ngươi có tốt , sao chỉ có ngươi ở đây, nàng tới sao ? " Thạch Mặc xong liền hướng phía sau Thạch Triệt nhìn nhìn, lại nhìn thấy Mộc Linh Đồng, ngược lại chỉ thấy nữ nhân kia đứng dưới tàng cây cách đó xa.

      Là nàng !

      " …ta, ta rất khỏe… " Thạch Triệt cúi đầu, trong thanh có chút hít thở đủ cùng lo lắng.

      Thạch mặc nhăn lại lông mày, hiển nhiên tin lời Thạch Triệt … đệ đệ của còn minh bạch sao.

      " Chuyện gì xãy ra ? " ánh mắt Thạch Mặc từ người Mị Ngạn Nhi kéo trở về, ngưng trọng nhìn đệ đệ của mình.

      " … có, có gì, ngươi xem ta phải rất tốt sao. " Thạch Triệt xong liền nở nụ cười, chỉ có điều trong đó lại mang theo tia đơn, Thạch Mặc lại thấy .

      " Thạch Mặc, bổn vương a, vì đền bù sai lầm ngươi lúc trước mình rời bỏ bổn vương, nên đệ đệ của ngươi sinh sống tại vương phủ của bổn vương hai năm, đáp án này ngươi có thỏa mãn ? " Mị Ngạn Nhi vừa tới vừa chậm rãi .

      Thạch Mặc khiếp sợ câu nghe được… phẫn nộ nhìn Mị Ngạn Nhi, nàng làm sao có thể làm như vậy !

      " Ngươi quá đáng rồi, làm sao ngươi có thể làm ra chuyện như thế, lúc trước ta rời còn phải vì ngươi sao, chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn ngươi xóa sạch đứa con của ta sao ? " dưới tức giận, Thạch Mặc nhịn được mà ra nguyên nhân lúc trước rời !

      Thạch Triệt kinh ngạc há hốc mồm, Mị Ngạn Nhi lại nhăn mày lại, trong ánh mắt có tia áy náy, nhưng lại càng nhiều hơn là nghi hoặc.

      " Ngươi làm sao biết được ? " Nàng lúc trước hoài nghi sở dĩ Thạch Mặc rời cũng là vì biết được chuyện này, nghĩ tới là như vậy.

      " …Ta, chính ta biết , chuyện như vậy làm sao ta có thể biết ! " Thạch Mặc cắn răng dối, muốn dối, nhưng phải trong tình huống này.

      " Hừ, Thạch Mặc, ai cho ngươi biết ngươi hợp với việc dối sao ? " Mị Ngạn Nhi khinh thường hừ tiếng, nhìn biểu lộ của Thạch Mặc, nàng căn bản tin lời của Thạch Mặc.

      " Ta, ta… " Thạch Mặc mặt đỏ lên, nhưng thời điểm nhìn đến Thạch Triệt lại biến thành tái nhợt, làm sao có thể để đệ đệ của mình chịu tội !

      " Vương gia, xin người thả đệ đệ của ta, ta trở lại, ngươi cũng cần giam giữ nữa ! " Hai năm a, Triệt Nhi rốt cuộc làm sao có thể vượt qua hai năm này ? Thạch Mặc đau lòng nắm lấy tay Thạch Triệt, mà Thạch Triệt dường như cũng hiểu được ý tứ của Thạch Mặc, an ủi cũng nắm lại tay Thạch Mặc.

      " …Hay là cần thả nữa, bằng nếu ngươi mà rời bổn vương còn tìm được người chết thay. " vốn nàng tính toán thả Thạch Triệt rời , nhưng nàng lại cảm giác Thạch Mặc lúc trước rời tựa hồ xãy ra chuyện tình gì đó mà nàng biết, người tựu như vậy lăng biến mất, nhất định là có ai đó giúp , nhưng nàng truy lâu cũng tìm được manh mối, nên để phòng ngừa vạn nhất, nàng tốt nhất vẫn nên để Thạch Triệt ở tại chỗ này, dù sao hai người muốn cùng lúc biến mất cũng có chút khó khăn.

      " , ta rời , ngươi thả Thạch Triệt a, ở tại chỗ này cũng hai năm rồi, ngươi làm sao có thể giam giữ , chuyện từ lúc bắt đầu… xem như ta sai rồi, ngươi trừng phạt mình ta còn chưa đủ sao ? "

      " đủ, như thế nào đủ rồi ! Ngươi cũng biết lúc ấy ta tìm thấy ngươi, loại tâm tình này của ta, ngươi cũng biết ý vị của ta đối với ngươi là như thế nào, ngươi lại cũng biết vì ngươi mà ta làm ít nhiều tình… "

      " Đủ rồi, ngươi nên nữa, ta muốn nghe, cần nữa, ngươi thả đệ đệ của ta, ta cam đoan rời nữa, con của ta ở nơi này, ta làm sao có thể rời ! "

      " … " nghe thấy từ hài tử, Mị Ngạn Nhi sắc mặt trầm xuống, trong lòng chỉ có đứa bé kia thôi sao ?

      " Ca, ta… " Thạch Triệt muốn gì đó nhưng lại bị Thạch Mặc cắt đứt.

      " Triệt, đừng sợ, đều do ca tốt, làm ngươi chịu khổ, giờ ca trở lại rồi, khiến ngươi chịu khổ nữa. "

      " Ca, ta khổ, khổ, có ngươi ở đây là tốt rồi, ta ở đây cũng cảm thấy tịch mịch chút nào, Vương gia cũng đối xử tệ với ta, ngươi cần phải thương tâm cho ta. "

      " Triệt… " Nghe lời Thạch Triệt an ủi, Thạch Mặc đột nhiên có chút xúc động muốn khóc.

      …Chương 46 :

      Khí trời tháng mười mang theo tia khí lạnh, người của Thạch Mặc quét dọn trong đình viện cũng nhiều thêm bộ y phục, khỏi cảm thán thời gian trôi qua thực vui vẻ, bất tri bất giác trôi qua hơn tháng, nguyên bản tiểu hoa nở xum xuê nay chỉ còn lại cành khô, chờ đợi thời khắc sang năm mới rồi lại lần nữa nở hoa.

      Đây là loại sinh mệnh luân hồi, dù có xinh đẹp thêm nữa về sau cũng héo rũ, nhưng cũng phải hủy diệt, chỉ là chờ đợi để trọng sinh lần nữa.

      tháng này, cuộc sống cũng yên ổn, so với thôn làng xa xôi trước đây sống thậm chí còn yên ổn hơn, vốn tưởng rằng nữ nhân kia đối với vô cùng phẫn nộ, thế nhưng chưa lần nào nàng lại làm qua, làm trong lòng khỏi cảm thấy thất lạc, có chút ưu sầu, tâm tình vốn cứng rắn lại thoáng buông lỏng.

      Quét xong lá rụng sân, Thạch Mặc cũng quét nữa mà muốn ngồi ghế đá chút, nếu phải tới thời gian dùng bữa cùng nghỉ ngơi bình thường cũng ở trong phòng, bởi vì, tại cái gian nho đó lại làm nhớ tới hài tử của mình, làm cho buông xuống tâm tình lo lắng, bất quá, nếu gặp được hài tử vẫn thể nào hoàn toàn yên tâm được…

      Lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Thạch Mặc kinh ngạc quay đầu lại, biết ai đến vào giờ này.

      " Triệt Nhi ! " Nhìn người tới, Thạch Mặc thể tin được hô to, hề nghĩ tới chính mình trở lại lại có thể gặp được đệ đệ của mình.

      " Ca ! Ca ca… là ca sao, ca trở lại, ô ô ô… Ca, ta rất nhớ ngươi.. " xong, Thạch Triệt vẻ mặt kích động chạy tới, lại bởi vì con mắt nhìn thấy mà suýt tý nữa té mặt đất.

      Thạch Mặc tay mắt lanh lẹ tiến lên vịn lấy Thạch Triệt, nhìn thấy tâm tình Thạch Triệt như thế cũng khiến tâm tình của cũng trở nên vô cùng kích động, hai năm qua, cũng nhiều lúc nhớ tới Thạch triệt.

      " Ngoan, khóc, ca ca cũng nhớ ngươi, ngươi hai năm qua có khổ ? Mộc tỷ đối với ngươi có tốt , sao chỉ có ngươi ở đây, nàng tới sao ? " Thạch Mặc xong liền hướng phía sau Thạch Triệt nhìn nhìn, lại nhìn thấy Mộc Linh Đồng, ngược lại chỉ thấy nữ nhân kia đứng dưới tàng cây cách đó xa.

      Là nàng !

      " …ta, ta rất khỏe… " Thạch Triệt cúi đầu, trong thanh có chút hít thở đủ cùng lo lắng.

      Thạch mặc nhăn lại lông mày, hiển nhiên tin lời Thạch Triệt … đệ đệ của còn minh bạch sao.

      " Chuyện gì xãy ra ? " ánh mắt Thạch Mặc từ người Mị Ngạn Nhi kéo trở về, ngưng trọng nhìn đệ đệ của mình.

      " … có, có gì, ngươi xem ta phải rất tốt sao. " Thạch Triệt xong liền nở nụ cười, chỉ có điều trong đó lại mang theo tia đơn, Thạch Mặc lại thấy .

      " Thạch Mặc, bổn vương a, vì đền bù sai lầm ngươi lúc trước mình rời bỏ bổn vương, nên đệ đệ của ngươi sinh sống tại vương phủ của bổn vương hai năm, đáp án này ngươi có thỏa mãn ? " Mị Ngạn Nhi vừa tới vừa chậm rãi .

      Thạch Mặc khiếp sợ câu nghe được… phẫn nộ nhìn Mị Ngạn Nhi, nàng làm sao có thể làm như vậy !

      " Ngươi quá đáng rồi, làm sao ngươi có thể làm ra chuyện như thế, lúc trước ta rời còn phải vì ngươi sao, chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn ngươi xóa sạch đứa con của ta sao ? " dưới tức giận, Thạch Mặc nhịn được mà ra nguyên nhân lúc trước rời !

      Thạch Triệt kinh ngạc há hốc mồm, Mị Ngạn Nhi lại nhăn mày lại, trong ánh mắt có tia áy náy, nhưng lại càng nhiều hơn là nghi hoặc.

      " Ngươi làm sao biết được ? " Nàng lúc trước hoài nghi sở dĩ Thạch Mặc rời cũng là vì biết được chuyện này, nghĩ tới là như vậy.

      " …Ta, chính ta biết , chuyện như vậy làm sao ta có thể biết ! " Thạch Mặc cắn răng dối, muốn dối, nhưng phải trong tình huống này.

      " Hừ, Thạch Mặc, ai cho ngươi biết ngươi hợp với việc dối sao ? " Mị Ngạn Nhi khinh thường hừ tiếng, nhìn biểu lộ của Thạch Mặc, nàng căn bản tin lời của Thạch Mặc.

      " Ta, ta… " Thạch Mặc mặt đỏ lên, nhưng thời điểm nhìn đến Thạch Triệt lại biến thành tái nhợt, làm sao có thể để đệ đệ của mình chịu tội !

      " Vương gia, xin người thả đệ đệ của ta, ta trở lại, ngươi cũng cần giam giữ nữa ! " Hai năm a, Triệt Nhi rốt cuộc làm sao có thể vượt qua hai năm này ? Thạch Mặc đau lòng nắm lấy tay Thạch Triệt, mà Thạch Triệt dường như cũng hiểu được ý tứ của Thạch Mặc, an ủi cũng nắm lại tay Thạch Mặc.

      " …Hay là cần thả nữa, bằng nếu ngươi mà rời bổn vương còn tìm được người chết thay. " vốn nàng tính toán thả Thạch Triệt rời , nhưng nàng lại cảm giác Thạch Mặc lúc trước rời tựa hồ xãy ra chuyện tình gì đó mà nàng biết, người tựu như vậy lăng biến mất, nhất định là có ai đó giúp , nhưng nàng truy lâu cũng tìm được manh mối, nên để phòng ngừa vạn nhất, nàng tốt nhất vẫn nên để Thạch Triệt ở tại chỗ này, dù sao hai người muốn cùng lúc biến mất cũng có chút khó khăn.

      " , ta rời , ngươi thả Thạch Triệt a, ở tại chỗ này cũng hai năm rồi, ngươi làm sao có thể giam giữ , chuyện từ lúc bắt đầu… xem như ta sai rồi, ngươi trừng phạt mình ta còn chưa đủ sao ? "

      " đủ, như thế nào đủ rồi ! Ngươi cũng biết lúc ấy ta tìm thấy ngươi, loại tâm tình này của ta, ngươi cũng biết ý vị của ta đối với ngươi là như thế nào, ngươi lại cũng biết vì ngươi mà ta làm ít nhiều tình… "

      " Đủ rồi, ngươi nên nữa, ta muốn nghe, cần nữa, ngươi thả đệ đệ của ta, ta cam đoan rời nữa, con của ta ở nơi này, ta làm sao có thể rời ! "

      " … " nghe thấy từ hài tử, Mị Ngạn Nhi sắc mặt trầm xuống, trong lòng chỉ có đứa bé kia thôi sao ?

      " Ca, ta… " Thạch Triệt muốn gì đó nhưng lại bị Thạch Mặc cắt đứt.

      " Triệt, đừng sợ, đều do ca tốt, làm ngươi chịu khổ, giờ ca trở lại rồi, khiến ngươi chịu khổ nữa. "

      " Ca, ta khổ, khổ, có ngươi ở đây là tốt rồi, ta ở đây cũng cảm thấy tịch mịch chút nào, Vương gia cũng đối xử tệ với ta, ngươi cần phải thương tâm cho ta. "

      " Triệt… " Nghe lời Thạch Triệt an ủi, Thạch Mặc đột nhiên có chút xúc động muốn khóc.

      Last edited: 22/4/15
      daphongminhlinhdiep17 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 47:

      "Ca, ta khổ, khổ, có ngươi ở đây tốt rồi, ta ở chỗ này chẳng qua cảm thấy có chút tịch mịch, Vương gia cũng có đối với ta như thế nào, ngươi cần phải thương tâm vì ta."


      "Triệt..."

      "Ca..."

      "Tốt lắm, đến giờ rồi, Thạch Triệt, ngươi nên trở về chỗ của ngươi ." Mị Ngạn Nhi có chút nhìn được tiết mục sầu khổ này, lên tiếng cắt đứt đối thoại của hai người.

      ", cần, Vương gia, coi như Thạch Mặc cầu ngài có được hay , ngài cần đối với Triệt Nhi như vậy, Triệt Nhi vô tội a… Ngài có cái gì liền hướng về ta, ta có thể cam đoan ta lại mình rời , van xin ngài, van cầu ngài, Thạch Mặc dập đầu ngài..." Thạch Mặc giữ chặt đệ đệ, hèn mọn quỳ mặt đất, đầu dùng sức va chạm mặt đất.

      Cái gì tôn nghiêm, cái gì cốt khí, thời điểm này cũng cần, chỉ hy vọng chuyện của mình ảnh hưởng đến tương lai của đệ đệ, đệ đệ vốn đáng thương, còn có thể nào làm cho thay mình gánh chịu tội!

      "Ca, ca, ngươi cần cái dạng này, ta sao, có việc gì." Triệt Nhi cũng dựa vào cảm giác quỳ mặt đất, tay bối rối muốn ngăn cản Thạch Mặc, nhưng bởi vì nhìn thấy nên cách nào thành công.

      Mị Ngạn Nhi đứng ở bên lạnh lùng nhìn màn này, rồi lại nhìn đến máu đỏ trán của Thạch Mặc, ánh mắt lóe lóe.

      "Thạch Triệt, ngươi trước theo hạ nhân rời ." Mị Ngạn Nhi rồi hướng gã sai vặt bộ dáng nam hài đứng ở cách đó xa nháy mắt, tuy đem Thạch Triệt nhốt trong này hai năm, nhưng cho hết thảy tốt nhất, chưa bao giờ bạc đãi , mà gã sai vặt cũng là người hầu phục thị Triệt Nhi hai năm qua.

      "Công tử, ngài trước cùng nô tài trở về ." Gã sai vặt nhanh chóng tới, nâng Thạch Triệt quỳ mặt đất dậy .

      "Ta, ta..." Thạch Triệt do dự biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng chống cự nổi lực đạo của gã sai vặt đứng lên.

      "Trở về , chuyện ca của ngươi, ta giải quyết tốt." với Thạch Triệt, Mị Ngạn Nhi tiến lên, ôm lấy muốn bảo vệ Thạch Mặc, điểm huyệt ngủ của .

      Thạch Triệt biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe được thanh của ca ca, đành phải tùy ý gã sai vặt mang mình rời , nhưng sau khi vài bước, giãy dụa đứng lại.

      "Vương gia, ca ca là người tốt, chưa từng thương tổn bất luận kẻ nào, nếu như làm chuyện gì khiến ngài tức giận nhất định là có nguyên nhân, xin ngài nên thương tổn ca ca của ta, được ?" Thạch Triệt đúng là vẫn yên lòng ca ca của mình a.

      "... Ngươi trở về trước ." Mị Ngạn Nhi nghe lời của Thạch Triệt khẽ giật mình, sau đó dùng thanh trầm thấp câu, Thạch Triệt cũng thêm nữa, theo gã sai vặt rời .

      Mị Ngạn Nhi đem Thạch Mặc ôm đến gian phòng của , đem Thạch Mặc đặt ở giường, sau đó ngồi bên giường, nhìn vẻ mặt khi ngủ của Thạch Mặc, lâu gì.

      ...

      "Chủ tử, đến lúc dùng bữa tối, ngài..." Câu kế tiếp Mộng Nhi chưa , chỉ chờ chủ tử phân phó.

      Mị Ngạn Nhi có chút giật mình, thấy sắc trời bên ngoài, mới phát trời tối rồi.

      "Ở trong này ... Hai cái, ta cùng dùng chỗ." Mị Ngạn Nhi suy nghĩ chút phân phó.

      "Dạ" Mộng Nhi lui ra, lại khôi phục bầu khí yên tĩnh.

      Ở bên giường Thạch Mặc ngây người lâu, ánh mắt cũng luôn chăm chú nhìn mặt Thạch Mặc, nhưng thực tế lại có nhìn Thạch Mặc, mà nghĩ ít chuyện loạn thất bát tao, hơn nữa kỳ quái chính là bây giờ nghĩ lại nhưng biết suy nghĩ những thứ gì, chỉ cảm giác tâm tình của mình tựa hồ trở nên phức tạp.

      Thời gian tháng, nàng chịu đựng gặp Thạch Mặc, giống như trước làm việc và nghỉ ngơi, nhưng cũng chỉ có tự mình biết, trong chuyện này có bao nhiêu bất đồng, ít nhất trong lòng cũng cách nào che dấu vội vàng, chân như vậy làm cho mình căn bản cách nào bỏ qua.

      "... Vương gia!" Đầu Thạch Mặc có chút mê man, nhưng trong nháy mắt bị gương mặt trước mặt dọa cho thanh tỉnh, mà chuyện xảy ra ở trong đình viện cũng đều trong nháy mắt hồi tưởng .

      "Thạch Triệt đâu rồi, đệ đệ của ta? Ngươi có phải hay lại đem giam lại rồi, ngươi tại sao phải làm như vậy, đây căn bản đều cùng có quan hệ a, ngươi làm sao có thể tàn nhẫn như vậy, ngươi..." Thạch Mặc lớn tiếng quát.

      "Câm miệng, bằng bổn vương liền đem nhốt ở chỗ này cả đời!" Mị Ngạn Nhi lộ vẻ gì lạnh lùng .

      Thạch Mặc khẽ giật mình, còn muốn điều gì, nhưng mà vội vàng ngậm miệng, mặt có chút vui mừng, lời này của nàng có ý tứ là phải thả Thạch Triệt.

      "Chỉ cần ngươi có thể để cho bổn vương cao hứng, thả Thạch Triệt cũng phải thể." Hơn nữa, bây giờ Thạch Triệt phải là lợi thế tốt nhất để kiềm chế Thạch Mặc rồi, nàng tại có đứa bé kia, nàng căn bản sợ Thạch Mặc rời lần nữa, đây cũng là nàng vừa mới nghĩ đến, huống chi, nàng còn có thể lại lợi dụng Thạch Triệt để cho Thạch Mặc trả giá chút ít...

      tháng a, tưởng niệm tưởng niệm tâm đều đau đớn, cũng cam nguyện lại tới đây, chỉ sợ sau khi thấy cách nào tiếp tục hận, cũng sợ chính mình cách nào khắc chế xúc động của mình ôm !

      "Ta..." Thạch Mặc có chút chán nản, biết nên làm như thế nào .

      "Chủ tử, bữa tối chuẩn bị xong." Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh của Mộng Nhi.

      "Đưa vào đây ." Lúc chuyện Mị Ngạn Nhi cũng đứng lên, tới bên cạnh bàn, trong này bài trí rất đơn sơ, nhưng nên có đều có, bàn rất nhanh liền bày đầy món ăn, bọn hạ nhân sau khi thượng hết món ăn cũng vội vàng rời .

      Mị Ngạn Nhi đối với Mộng Nhi đứng bên cạnh bàn cũng khoát tay áo, ý bảo rời , đợi sau khi Mộng Nhi rời , trong phòng chỉ còn lại hai người Mị Ngạn Nhi cùng Thạch Mặc.

      "Tới, hầu hạ bổn vương dùng bữa." Mị Ngạn Nhi dùng giọng điệu chủ tử phân phó nô tài nó.

      Thạch Mặc cũng mẫn cảm cảm thấy trong đó uy nghiêm cùng khinh thường, trong ánh mắt toát ra thần sắc bi thương, người lại rất nhanh từ giường xuống, biết đây là Mị Ngạn Nhi cố ý , nếu như nghe lời làm tốt, đệ đệ có lẽ liền bị nhốt trong này cả đời... Nghĩ tới đây, tâm Thạch Mặc lại đau xót!

      "Vương gia, ta, ta... biết..." mặc dù là hài tử nhà nghèo khổ, nhưng chưa bao giờ phục thị qua người nào...

      "Hừ, còn dám tự xưng ta, ngươi quên ngươi bây giờ là thân phận gì sao? nô tài mà thôi!" Ngữ điệu Mị Ngạn Nhi ràng mang theo khinh thị, sắc mặt Thạch Mặc trở nên tái nhợt...

      "Vương gia, nô, nô tài... biết nên phục thị ngài như thế nào, xin ngài phân phó..." Thạch Mặc lúng ta lúng túng .
      daphongminh thích bài này.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 48

      Cũng phải , mị dạ thủy thảo cũng vừa mới biết ngày mai là đêm thất tịch, cho nên ở trong này cũng hi vọng mọi người ngày lễ tiết vui vẻ, cũng hi vọng những người trong các bạn nếu trong lòng có tình tin chắc thành quyến thuộc, mà những bạn độc thân cũng có thể tìm được người thương của mình…

      “Vương gia, nô, nô tài… biết phải phục vụ người như thế nào, xin người phân phó…”

      “Lại đây, chia thức ăn ra.” Mị Ngạn Nhi cũng làm khó dễ quá mức nữa, chỉ phân phó việc mà nô tài ngày thường hay làm.

      Động tác Thạch Mặc có chút ngốc trệ, tuy nhiên cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của Mị Ngạn Nhi, nhìn thấy Thạch Mặc chăm chú đến đĩa rau vì nàng, Mị Ngạn Nhi liền cảm thấy tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại, còn mang theo cảm giác ấm áp khó nên lời, giống như trở về hai năm trước, lúc mình lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của Thạch Mặc.

      Đó là đoạn ký ức đẹp mỗi khi nàng nhớ lại, chút dối trá, cũng có lừa gạt, nếu có chỉ có nam nhân kia ôn hòa hiền hậu, cái nụ cười ấm áp kia, chỉ là… Sau khi nhớ lại, Mị Ngạn Nhi lại nhớ tới nỗi bi phẫn của chính mình!

      Pằng tiếng, Mị Ngạn Nhi thả chiếc đĩa trong tay xuống, mạnh mẽ đứng lên.

      “Vương gia?” Thạch Mặc mang theo tia kinh hoảng gọi nàng.

      “Bổn vương muốn ăn nữa, tay chân luống cuống như thế hầu hạ kiểu gì, khi nào học tốt rồi lại đến.” xong, Mị Ngạn Nhi cũng nhìn đến sắc mặt xám ngoét của Thạch Mặc mà phất tay rời khỏi phòng của Thạch Mặc.

      Thạch Mặc ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn cái bàn toàn đồ ăn cùng rượu, trong lòng dần dần trở nên lạnh buốt.

      Tuy nhiên, Thạch Mặc rất nhanh liền bắt tay vào dọn dẹp lại cái bàn, sau đó cũng xem như chưa từng phát sinh chuyện gì, cũng dọn dẹp lại căn phòng, sau đó thay quần áo mà nằm luôn giường, con mắt cũng dần dần khép lại, tựa như muốn ngủ.

      Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng bước chân ở ngoài cửa lại càng vang dôi hơn, cũng biết trôi qua bao lâu, Thạch Mặc nghe thấy tiếng gõ cửa.

      Mạnh mẽ mở to mắt ra, trong mắt Thạch Mặc che dấu kịp đau thương.

      “Ai thế?” Thạch Mặc ngồi dậy rồi hướng về phía cửa ra vào hỏi.

      “Thạch công tử, là ta, chủ tử phân phó, mong người chuyến.” Tiếng Mộng Nhi ở ngoài cửa vang lên.

      “Vương gia kêu ta qua chỗ ngài ấy? Bây giờ sao?” Thạch Mặc kinh ngạc hỏi câu.

      “Vâng!”

      “… Ừ, được, ta , ngươi chờ ta chút.” Thạch Mặc hiểu vì sao Mị Ngạn Nhi lại vội vàng kêu đến chỗ nàng, nhưng Mộng Nhi nghe theo phân phó của nàng mà tới đây, tại cũng thể từ chối được!

      Nếu trong ngày hôm nay thể nhìn thấy nàng, có lẽ mang tâm tình kích động muốn nhìn thấy nàng, nhưng lại nhớ vào cái ngày mà biết tất cả mọi thứ, trong hình dung lại muốn gặp lại nàng nữa…

      mệt mỏi lắm rồi, bất kể là thân thể hay tâm tình trong lòng, cũng mệt mỏi quá rồi, bảo thủ suốt hai năm muốn đến bí mật kia, lại cảm thấy giống như trôi qua hai mươi năm dài đằng đẵng, nếu như phải vì nghĩ tới hài tử, có lẽ cũng giống như lúc trước băn khoăn ra cái quá mức phũ phàng đó…

      Hài tử ơi hài tử, con ở nơi nào, tại có sống tốt hay ? Nếu như tương lai phụ thân vẫn thể nhìn thấy con, có lẽ cũng phải ra bí mật kia, dù sao ra như vậy, con vẫn được nàng trao tặng hết thảy, cũng cần theo phụ thân mà chịu khổ… Hai năm qua, con theo phụ thân, phụ thân ích kỷ, chỉ toàn nghĩ đến bản thân mà thèm nghĩ cho con…



      Vẫn chìm trong suy nghĩ của bản thân, biết từ lúc nào đến trước của phòng của Mị Ngạn Nhi.

      “Chủ tử, Thạch công tử tới rồi.” Mộng Nhi đứng ở ngoài cửa thông báo.

      “Cho vào , các ngươi lui ra cho ta.” Phía sau cánh cửa vang lên giọng có chút u của Mị Ngạn Nhi.

      " Vâng. " Mộng Nhi lui về phía sau bước, đối với Thạch Mặc dấu tay mời vào.

      Thạch Mặc hít hơi sâu, cảm thấy bản thân giống như chuẩn bị dũng khí để tiến vào địa ngục, ra nàng đối với mình cũng có thể đáng sợ như thế sao, ra, đôi khi sợ hãi lại che lấp tình cảm thương này.



      Đẩy cánh cửa ra, Thạch Mặc vào gian phòng, lướt qua tấm bình phong thấy được Mị Ngạn Nhi thân tùy ý ngồi ở giường.

      " Lại đây. " Mị Ngạn Nhi ngéo nghéo tay, ý bảo Thạch Mặc tới bên giường.

      Nhìn thấy bộ dạng này của Mị Ngạn Nhi, nghe thấy Mị Ngạn Nhi phân phó như thế, Thạch Mặc dường như hiểu ra chuyện gì, sắc mặt cũng trở nên lúng túng.

      " Lại đây, đừng để bổn vương lại lần thứ ba ! " Trong giọng của Mị Ngạn Nhi mang theo chút kiên nhẫn.

      Thân thể Thạch Mặc cứng đờ, dĩ nhiên cũng nhận ra trong giọng của Mị Ngạn Nhi chút nhường nhịn, trong lòng cũng khỏi thở dài, nhưng lại nhiều hơn phần hoảng hốt.

      Cảm giác được Thạch Mặc do dự, Mị Ngạn Nhi lại bắt đầu cảm thấy tức giận, dường như từ lúc Thạch Mặc rời , lại thấy Trọng Minh Thu chờ mình ở ngoài cửa, để tiến vào phòng, nhìn thấy Minh Thu nhu hòa, biết vì sao lại nghĩ đến Thạch Mặc, nhất là vào thời điểm vào mỗi buổi sáng lúc nằm trong ngực nàng ỷ ôi, loại cảm giác trống rỗng này làm cho phẫn nộ đến nỗi đem cái bàn đánh nát ra, làm Minh Thu sợ hãi nhảy dựng lên, cũng may là nàng kịp phản ứng nên cho trở về trước.

      Nhưng mà sau khi người ấy rời , cảm giác phức tạp của nàng hiểu sao vẫn tồn tại như cũ, cắn răng cái, nàng liền sai người tìm Thạch Mặc, rốt cuộc thứ nàng muốn vẫn là , dù là lòng của hay thân thể của , nàng vẫn khao khát khẩn cầu, cho dù tại nàng vẫn hận như cũ !

      Mị Ngạn Nhi mạnh mẽ đến trước mặt Thạch Mặc, kéo lấy , đưa kéo lên giường, nhân lúc Thạch Mặc còn ngốc trệ đè lên người .

      " Ngươi muốn bổn vương thả Thạch Triệt sao ? Tại sao lại muốn làm bổn vương mất hứng ? " Mị Ngạn Nhi muốn nhìn thấy bộ dạng cự tuyệt của Thạch Mặc, cho nên nàng lựa chọn phương pháp có thể khống chế lấy Thạch Mặc, hai năm trước rời lời từ biệt làm cho nàng cảm thấy sợ hãi , cho nên, sau khi trở về lần này, nàng quyết định dùng hết thảy mọi biện pháp để thể nào rời được…

      Nghe thấy lời Mị Ngạn Nhi … Thân thể Thạch Mặc quả nhiên cứng đờ, đành phải buông tha giãy dụa.

      Chuyện về sau lại thực quen thuộc nhưng cũng thực lạ lẫm, Mị Ngạn Nhi ở người của Thạch Mặc lại cảm giác được loại cảm giác thỏa mãn mà nàng chưa từng thể nghiệm trong suốt hai năm qua, cho dù thử qua bao nhiêu người, đều cũng có người nào mang đến cho nàng loại cảm giác thỏa mãn như Thạch Mặc.

      Mà Thạch Mặc lại cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ tới bản thân lại nhạy cảm như vậy, vẫn như trước tham luyến lấy ôn nhu của nàng, vẫn như trước kiềm chế được mình mà bị nàng hấp dẫn, loại cảm giác được phóng thích lại làm cho cảm thấy xúc động muốn khóc.

      " Ngạn… " Tại khắc khi bản thân ngất kia, Thạch Mặc lại kìm lòng được mà giao nộp toàn thân mình cho người kia, sau đó cảm giác người ở dừng lại động tác, chuyện sau đó cái gì cũng biết mà thiếp .
      daphongminh thích bài này.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 49
      Ngày thứ hai, lúc Thạch Mặc tỉnh lại còn thấy Mị Ngạn Nhi ở đây nữa, tự mình đứng dậy để mặc lên trang phục có chút mất trật tự, rồi ra khỏi gian phòng.

      Ở ngoài cửa phòng cũng còn người nào, chỉ có gã sai vặt quét dọn đình viện ở phía xa xa, Thạch Mặc lặng lẽ cúi đầu rời , muốn để cho người khác nhìn bộ dạng này của tại.

      đường , Thạch Mặc đụng phải hai người, cũng cái gì, chỉ là cúi đầu , tận cho đến khi quay trở về phòng của mình, sau khi Thạch Mặc đóng chặt cửa lại, cả người mới dán vào cánh cửa từ từ khuỵu xuống.

      Thân thể đau quá, cũng rất lâu rồi phóng túng như thế, khiến cho thân thể của có chút ăn tiêu mà đau nhức, thế nhưng, điều khó chịu nhất lại chính là trong tim … đau quá.

      Làm sao bây giờ, nên làm sao bây giờ, cái cảm giác rung động lòng người đêm qua làm cho đến tại cũng khó có thể mà quên được, cái ôm mềm mại ấy, chính là tiến vào sâu rồi khắc cốt ghi xương vào tận tâm khảm , cũng càng làm biết được vĩnh viễn thể nào quên được việc đó.

      Đó là thứ có thể bỏ khoảng cách qua bên, bỏ qua bên mọi oán hận để yêus ay đắm, vô luận trước kia xãyr a chuyện gì, cũng có thể quên hết thảy!

      Nhưng mà, sau thi tỉnh lại, lại làm cho cảm thấy thống khổ, có chút khó có thể quên quá khứ, có chút oán trách mỗi khi nhớ lại, đệ đệ ở nơi này thống khổ suốt hai năm, cũng làm thể nào được, hơn nữa, cũng phải thể quên , còn nàng

      Ở nàng, cảm thấy oán hận, cũng cảm thấy tức giận, cũng là vì nàng đối xử tốt với mình… nàng tức giận bi phẫn khi mình , tức giận vì mình phàn bội sau lưng nàng, nàng muốn trừng phạt mình, nàng muốn mình với hài tử ở cùng chỗ, nàng cũng giống như trước đây luôn tươi cười với , cũng còn dịu dàng nữa, hết thảy đều còn giống so với trước đây, giống như đêm qua…

      Nàng lộ ra lạnh lùng, động tác của nàng thô bảo, hết thảy đều muốn rằng, nàng còn tình cảm với nữa!

      Đây chính là đáp lễ, là của , và cũng là của nàng…



      Sau đó cứ lặp lại khoảng thời gian, Mị Ngạn Nhi thỉnh thoảng cũng gọi đến để thị tẩm, vẫn như cũ dùng lạnh lùng, động tác thô bạo, nhưng sau đó đế rời nhanh chóng, làm cho cảm giác mình là con rệp, ai ai cũng chán ghén, vì sao nàng tại ánh mắt hiền hòa cũng thể trao cho

      Hơn nữa, mỗi lần nhắc tới chuyện của đệ đệ và hài tử, bọn họ lại còn chút tình cảm nào, khiến cũng còn suy nghĩ nhiều nữa, nàng hoàn toàn chút nào niệm tình cùng để ý tới lo lắng của nữa.

      Mà trong lúc ấy, cũng gặp phải nam nhân mềm mại kia, vẻ xinh đẹp cao quý ưu nhã dịu dàng ấy, lại càng làm cho cảm thấy tự ti hơn, đều cùng người này người nọ của nàng, đúng vậy a, bên người nàng nếu chỉ có người như nàng làm sao chịu nổi, chỉ có là đồ ngốc thôi, thế giới của nàng chính là cần những người cũng cao quý như nàng thôi!

      Lúc ấy, người nam nhân kia hình như cũng để ý tới , mà nữ nhân bên cạnh y dường như cũng làm như nhìn thấy … Hai người bọn họ, đúng là đôi, người đẹp đẽ như ngọc, còn người kia lại xinh đẹp như từ bức họa bước ra…

      rất xứng đôi, nữ nhân tuấn tà mị, nam nhân dịu dàng nhu nhược, mặt nữ nhân là dịu dàng sủng nịch, mặt nam nhân lại nở nụ cười hạnh phúc, tay còn nữ nhân còn thân mật đặt lên vùng bụng nhô ra của nam nhân, tựa hồ cảm nhận được sinh mệnh phát triển… Khiến cảm thấy thực hâm mộ cùng ghen ghét.

      Mang thai sinh mệnh tuyệt đối phải là chuyện dễ dàng, đó chính là nỗi thống khổ khó có thể nên lời mà chỉ có người từng trải qua mới có thể hiểu được, thực tế, người này về sau càng cảm thấy thống khổ hơn nữa.

      Ngày ấy, nhìn thấy hai người kia nâng đỡ nhau , cũng lặng lẽ rời , muốn làm ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp này của mình, nhưng màn kia lại khắc sâu vào trong lòng , như bóng đè thể nào phắt bỏ được.


      Vào buổi tối.

      “Thạch công tử, chủ tử gọi người tới.” Lại là giọng của Mộng Nhi, Thạch Mặc cũng biết lại đến thời gian thị tẩm của mình.

      Thạch Mặc đứng dậy, sửa sang lại trang phục rồi muốn ra ngoài, nhưng mà Mộng Nhi hôm nay lại có chút khác thường mà bước đến.

      “Thạch công tử, thư này là chủ tử muốn nô tài giao cho người.” Mộng nhi đưa ra tờ giấy mỏng.

      Thạch Mặc nghi hoặc nhận lấy, mở ra rồi lại cảm thấy xấu hổ, bản thân mình biết chữ, khó xử nhìn Mộng Nhi.

      “Mộng Nhi, ta biết chữ.”

      “Thư này là Triệt công tử ghi, tại được vương gia đưa về tiêu cục, hi vọng người có thể yên tâm” Mộng Nhi nhìn giấy ghi cái gì, vì chuyện này đều do làm, trong thư này cũng nhìn bên trong ghi cái gì.

      “Vương gia thả Triệt nhi rồi sao?” Thạch Mặc kinh hỉ hỏi.

      “… Thạch công tử, tuy vương gia để Triệt công tử ở trong vương phủ hai năm, nhưng ngoại trừ việc tự do ở bên ngoài, vương gia đều trao cho Triệt công tử những thứ tốt nhất, còn mời vài sư phó về dạy cho Triệt công tử thứ gì đó, ngài nhìn xem, những chữ này chính là những gì mà Triệt công tử học được suốt hai năm qua, nô tài biết nên nhiều chuyện, nhưng hi vọng Thạch công tử đừng hiểu lầm vương gia nữa, vương gia lúc trước làm thế cũng là vì nhất thời tình thế cấp bách.” Mộng Nhi khỏi vì chủ tử nhà mình mà vài câu hữu ích.

      Thạch Mặc gì, chỉ là nhìn tờ giấy trong tay đến xuất thần.”

      “Khụ, Thạch công tử, đến giờ rồi, chủ còn chờ người, người xem…” Mộng Nhi lên tiếng nhắc nhở.
      “Được, ta .”Cẩn thận đem lá thư mà Mộng Nhi đưa tới gấp lại, cất kỹ vô trang phục của mình, Thạch Mặc mới theo Mộng Nhi rời .

      Sau cuộc mây mưa, Thạch Mặc mình lấy quần áo ở dưới đất lên, Mị Ngạn Nhi mang theo chút lười biếng nằm ở giường, lạnh lùng nhìn Thạch Mặc.

      muốn gì sao?” Tại thời điểm Thạch Mặc muốn rời khỏi, Mị Ngạn Nhi lại mở miệng, chặn lại bước chân định rời của Thạch Mặc.

      “… Ta phải lời cám ơn sao?”Thạch Mặc biết mình có nên lời cám ơn hay , Triệt Nhi bị ở lại chỗ này cũng tại vì nàng, chẳng lẽ lúc Triệt Nhi được thả , cũng phải lời cám ơn sao?

      “Hừ, Thạch Triệt nếu ở đây ngươi nghĩ ngươi quên được thân phận của mình sao? Ngươi cho rằng nếu bây giờ ngươi làm bổn vương vui, bổn vương có biện pháp trừng phạt ngươi sao?” Mị Ngạn Nhi hừ tiếng, trong giọng nhiều hơn chút uy hiếp.

      Thân thể Thạch Mặc cứng đờ, chậm rãi xoay người quỳ gối mặt đất, mở miệng ra:”Vương gia, nô tài biết sai rồi, xin người trách phạt…”

      Mấy ngày nay ở tại đây, chuyện như vậy sớm thành thạo, nếu như đây là thứ nàng muốn, cũng chỉ có thể thuận theo, phải là muốn làm cho thời thời khắc khắc nhớ kỹ thân phận của mình sao, vậy sao nào, cũng quá khó, hèn mọn của chính là càng phụ trợ cho cao quý của nàng…

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 50


      “Đứng lên , lần sau đừng làm cho bổn vương nhìn thấy cái bộ dáng bất tuân này của ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, mọi thứ của ngươi tại đều thuộc về bổn vương, người mà bổn vương muốn gây tổn thương cũng là ngươi.” Mị Ngạn Nhi nhìn thấy bộ dạng Thạch Mặc hèn mọn như thế, tâm tình cũng muốn so đo nữa.

      “… Vâng.” Mị Ngạn Nhi cũng còn cãi cọ nữa, liền thuận thế đứng lên, cung kính thoái lui ra ngoài cửa.

      “Thạch Mặc, ngươi còn muốn nhìn thấy đứa bé kia ?” Sau khi hìn thấy thân thể Thạch Mặc lui về sau cửa, Mị Ngạn Nhi đột nhiên ra câu như thế.

      Thạch Mặc bỗng dừng lại, mang theo chút vui mừng nhìn Mị Ngạn Nhi.

      “Ta còn có thể nhìn thấy Niệm nhi sao?” Thạch Mặc cẩn thận hỏi.

      “… Vào ngày mai, bổn vương an bài Mộng nhi đưa tới, ngươi trước tiên về , bổn vương có mấy lời muốn hỏi ngươi, ngươi phải thành trả lời, ngày mới có thể cho ngươi nhìn thấy đứa bé kia.” ra cũng muốn để cho bọn họ gặp mặt, nhưng đây cũng là lợi thế hữu dụng nhất mà nàng sở hữu được, nàng tin tưởng nó là điều kiện thực hấp dẫn, Thạch Mặc nhất định kể chi tiết về chuyện tình mà nàng muốn biết.

      “Được, người muốn hỏi điều gì, ta… nô tài nhất định thành trả lời!” Dưới tình thế cấp bách nên đành ra, Thạch Mặc vụng trộm liếc nhìn Mị Ngạn Nhi, phát nàng chút so đo mới có thể hạ xuống chút tâm tình bé, nếu nàng còn so đo, nếu may xãy ra việc gì cho gặp lại hài tử làm sao bây giờ?

      “Nữ nhân kia, đối xử với ngươi có tốt ?” Mị Ngạn Nhi hỏi lấy vấn đề mà mình luôn muốn hỏi.

      Thạch Mặc sững sờ, biết Mị Ngạn Nhi có ý gì, nữ nhân kia… nữ nhân nào?

      “Thế nào, muốn ?” Mị Ngạn Nhi hiểu lầm khi thấy Thạch Mặc im lặng nên tưởng muốn , giọng điệu trầm xuống.

      , phải, nô tài biết người đến người nào…” Thạch Mặc nhanh chóng trả lời, muốn nhìn thấy Mị Ngạn Nhi vui, muốn hi vọng nhìn thấy hài tử lại biến mất như thế.

      “Hừ, còn giả bộ làm gì, bổn vương đương nhiên là đến mẫu thân của hài tử kìa, bằng còn đến ai nữa, hay là ngươi chỉ có nữ nhân!” Mang theo chút khinh thường, Mị Ngạn Nhi đè nén đau đớn tràn ngập trong lòng mình mà ra.

      “Ta, ta có!” Dưới tình thế cấp bách, Thạch Mặc lần nữa xưng ta, nàng làm sao có thể vu hãm như vậy! mới có nữ nhân gì! … ngay từ lúc đó đến giờ, chỉ có mỗi mình nàng!

      xạo, có nữ nhân hài tử kia ở đâu ra!” Mị Ngạn Nhi ngồi dậy, lớn tiếng quát hỏi.

      (mm lèm bèm: của mặt mo ngươi ấy! *xoay mông ăn bánh tiếp*)

      Người nam nhân này cho tới tại vẫn còn sao?

      có, có, ta xạo, có nữ nhân nào cả, hài tử, hài tử là của ta…” Mặt Thạch Mặc đỏ lên, năng cãi cọ có chút lộn xộn.
      Mị Ngạn Nhi nhăn lại lông mày, nàng cảm giác được bộ dạng Thạch Mặc giống như dối, nhưng mà cũng rất đúng, suy nghĩ lại đột nhiên nghĩ tới cái gì…

      “Có phải là đứa trẻ lúc trước, nhưng bị mất phải ?” Đúng rồi, hài tử lớn như vậy phải phù hợp ngay với thời điểm đó sao, hơn nữa với cá tính Thạch Mặc, cũng thể tìm nữ nhân khác được, như vậy, lúc trước rời

      “Thạch Mặc, lúc trước ngươi rời , có phải là vì nguyên nhân đó !” Mị Ngạn Nhi khẳng định hỏi.

      Sắc mặt Thạch Mặc có chút tái nhợt, nguyên nhân lúc trước rời đúng là thế, hơn nữa đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi, nếu như có nam nhân kia thầm giúp đỡ, có lẽ đứa con của sợ là còn tồn tại.

      “…” Thạch Mặc nắm chặt tay lại, đứng ở nơi đó lời nào, chỉ là vẻ mặt của y lại rất bi thống.

      Nhìn thấy Thạch Mặc như thế, Mị Ngạn Nhi cũng cần thêm lời nào nữa, hết thảy đều sáng tỏ rồi, chỉ là, lại tăng thêm rất nhiều nghi vấn…

      “Là ai cho ngươi biết? "

      " … " Thạch Mặc như cũ gì, thể .

      " Ngươi muốn gặp lại đứa bé kia sao? " Mị Ngạn Nhi lạnh lùng lên tiếng uy hiếp.

      Thạch Mặc mạnh mẽ ngẩng đầu, thể tin được nhìn nữ nhân trước mặt, nàng lại quên ở phía sau uy hiếp ! Nàng làm sao có thể như vậy?

      " Đừng còn dùng ánh mắt đó nhìn bổn vương, bổng vương cũng phải người tốt lành gì, huống chi đây là do ngươi thiếu nợ bổn vương, phải bổn vương thiếu nợ ngươi. " Mị Ngạn Nhi bị Thạch Mặc nhìn có chút cảm thấy được tự nhiên, chẳng biết tại sao, nàng trong lúc đó lại có chút chột dạ.

      " , ta mới nợ ngươi, ta nợ ngươi cái gì, ta vốn phải là của ngươi, thời điểm đó ta cũng có danh phận gì, vì sao lại thể rời , huống chị, nó vốn là hài tử của ta, ngươi làm sao có thể hỏi qua ý ta mà tự ý muốn xóa sạch con ta rồi, còn cho ta biết được, ngươi biết , nếu như hài tử còn nữa, ta khống thổ đến mức nào ? "

      (mm đập bàn : ô ô… bánh bao cũng lớn rồi, đập nó , đập nó !!!! *gào thét điên loạn*)

      Thạch Mặc liều lĩnh gào lớn, lúc này, cũng nghĩ tới có thể nhìn thấy hài tử của mình hay còn trọng yếu nữa rồi, tại thầm nghĩ chỉ muốn phát tiến hết phẫn nộ trong lòng, thầm nghĩ muốn lớn tiéng ra ủy khuất của mình.

      " … " lúc này tới lượt Mị Ngạn Nhi biết gì, nàng xanh mặt câu!
      phải là đau lòng, nhưng mà bị phẫn nộ cùng thương tâm thay thế, chỉ là lúc này nghe thấy Thạch Mặc đến, nhưng trong lòng lại càng mang theo tư vị gì, trách nàng ư, quái quỉ tại sao nàng lúc trước nàng lại hủy đứa bé kia, nhưng đây quả thực là lỗi của nàng sao? Nàng lúc ấy chỉ nghĩ muốn để hài tử của người khác xa cách mất hai người, là sai rồi ư?

      " ta… " Mị Ngạn Nhi nghĩ muốn giải thích, nhưng lại bị câu kế tiếp của Thạch Mặc cắt đứt .

      " Ngươi biết ? Ta hận ngươi, thời điểm khi biết được ngươi muốn hủy đứa con của ta, ta hận ngươi, hận ngươi tại sao lại có thể tàn nhẫn như vậy, cho nên, lúc này ta mới quyết định rời , rời khỏi nơi làm cho người ta thương tâm này, hơn nữa, trong lòng ngươi, ta căn bản chẳng là cái gì cả, chỉ là nam nhân ti tiện mà thôi, biết vì sao lại làm ngươi cảm thấy hứng thú, như ma tước bay lên đầu cành, nhưng khi con ma tước này cuối cùng vẫn mãi trèo lên được, ngươi cũng vẫn khinh thường ta, thân phận ti tiện như vậy, thân thể dơ bẩn như vậy, trong mắt ngươi, ta đây căn bản chỉ là món đồ chơi mà thôi, mà cơn giận ập đến kia chẳng qua là ta chịu trải qua cho phép của ngươi thôi… "

      Thạch Mặc muốn ra những lời này, nhưng lại nhịn được mà ra, ý nghĩ đó tồn tại trong quá lâu, cảm thấy nó chân thực thái quá rồi, muốn tiếp tục trở thành người duy nhất nhận thức hết thảy những thứ này…
      daphongminh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :