1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyện lấy chàng bánh bao - Mị Dạ Thủy Thảo (Nữ Tôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Tiên Tiên

      Beta: xinh29

      CHương 28:

      "Ta muốn ăn, ngươi liền . . . . . ." Lời Thạch Mặc còn chưa dứt, bỗng dưng mắt liền trợn to, trong ánh mắt lộ ra thần sắc thể tin!

      Huyễn nhi cảm giác Thạch Mặc kinh ngạc, quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy tướng mạo chủ tử khôi phục như cũ, sắc mặt phải rất tốt vào.

      "Chủ tử." Huyễn nhi cung kính hành lễ, đứng ở bên.

      "Ừ, xuống ."

      Mị Ngạn Nhi đuổi Huyễn Nhi xong, ánh mắt cũng mực đặt ở người Thạch Mặc, nàng cảm thấy thần sắc của Thạch Mặc thập phần quái dị, mang theo hương vị sợ hãi nào đó.

      "Ngươi, ngươi là ai? Làm sao ngươi lại ở chỗ này?" Thạch Mặc tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân mà rống to, ngón tay có chút run rẩy chỉ vào Mị Ngạn nhi.

      ". . . . . . Thạch Mặc, Nhan Mị Nhi chỉ là tên giả của ta, ta vốn tên là Mị Ngạn Nhi, tiểu vương gia Thương Vương Phủ." Nghe được câu hỏi của Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi mới nhớ tới hình dạng của mình khôi phục lại như cũ, hơn nữa thân phận của mình cái gì cũng biết, nghĩ nghĩ cũng hiểu được có gì phải giấu diếm, liền ăn ngay , giới thiệu đơn giản chút về mình.

      "…" Lúc này biểu tình của Thạch Mặc tuyệt đối đặc sắc, liên tiếp mấy lần, làm cho Mị Ngạn Nhi nhìn thấy mà mày nhíu lại càng ngày càng gấp… Cuối cùng tựa hồ cảm giác biểu tình của Thạch Mặc có chút đúng, vừa mới bắt đầu kinh ngạc giống như thấy người xa lạ, về sau dường như trong kinh hoảng tựa hồ còn mang theo hương vị oán hận, làm cho nàng có chút kinh hãi, mà bây giờ tựa hồ còn mang theo chút ý cười chế giễu…

      "Ha ha ha ha, Nhan Mị Nhi, Mị Ngạn Nhi…Tiểu vương gia… Nguyên lai, hết thảy đều là gạt người…" Thạch Mặc thào tự , phát mình có chút đáng thương…

      Đêm đó, sửa sang lại gian phòng, đem đồ vô dụng cầm lấy rồi vào trong ngõ hẻm ném , phải khuya nhưng sắc trời cũng tối xuống, vừa ném hết đồ, muốn về nhà lại thấy bóng người theo nóc nhà mà bay xuống....

      còn chưa kịp kinh hô, cũng kịp chạy trốn bóng dáng vừa phi thân xuống kia đứng ở trước mặt , trong đêm tối gương mặt tà mị càng tăng thêm vẻ tà tứ, giống như cái đầm nước sâu màu đen thấy đáy, làm cho người ta mê huyễn…

      Chính là, lúc còn kinh ngạc nàng lại mang theo tiếu dung tà tứ kéo đến trước mặt … Sau đó hết thảy tựa như cơn ác mộng, lớn tiếng kêu cứu nhưng lại bị điểm á huyệt (huyệt câm), muốn giãy dụa lại bị quần áo trói buộc tay chân, sau khi nghe thấy thanh xé rách quần áo, hồi long trời lở đất, liền nằm mặt đất lạnh như băng, mùi hôi khó ngửi, địa phương dơ bẩn, mang theo dục vọng cưỡng bức, làm cho khó chịu muốn nôn mửa…

      Vẫn còn nhớ , khắc kia khi mất trinh tiết, xấu hổ và giận dữ mà muốn tự sát, lại cuối cùng vì chấp niệm ấu đệ trong nhà, cũng liền kiên cường mà sống… Sau đó biết trôi qua bao lâu, chỉ nhớ chính mình bất tỉnh rồi lại bất tỉnh… Mà cái kia gương mặt tà mị vẫn mực xuất trước mặt , mặt ra màu đỏ bình thường, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng khiếp người, khiến người khác khỏi tuyệt vọng.

      Đúng vậy a, lúc ấy cảm giác của chính là tuyệt vọng, loại bi ai sâu thấy đáy, cho cảm giác cái gì cũng nhìn tới rồi, nơi thiên địa gian này chỉ còn lại mình , đơn… bi ai… tịch mịch… tuyệt vọng…

      Từ , phụ mẫu liền lần lượt qua đời, lưu lại hài tử vừa có chút hiểu biết cùng đệ đệ còn ngây ngốc, vội vã kiếm sống, gánh nhà hai người, vất vả gian khổ coi vào đâu, tối trọng yếu nhất chính là làm cho đệ đệ lớn lên... Thế nhưng, vì sao trời cao thể chiếu cố nhiều hơn chút, đệ đệ tuy vẫn lớn lên nhưng con mắt lại nhìn thấy gì, khiến người khác khỏi quan tâm, mà tại lại xãy ra chuyện như vậy, mộng tưởng bình thường tựa hồ cũng rất khó thực

      Bối rối, thậm chí liền lần cuối cùng cũng dám xem, thời điểm tỉnh lại lần nữa phát người kia tựa hồ ghé vào người mà ngủ, thậm chí ngừng lại hô hấp, nhàng đem người kia đẩy khỏi người mình, hai tay bị quần áo trói buộc bởi vì đêm giãy dụa cũng buông lỏng, sau khi xác định mình có thể đứng dậy, liền thừa dịp trời còn chưa sáng mà thoát khỏi địa phương này...

      dám đem chuyện này cho bất luận kẻ nào, đệ đệ bởi vì con mắt nhìn tới nên cũng biết xãy ra chuyện gì , cho nên chuyện tình thân bị hủy hoại cứ như vậy mà giấu ở đáy lòng, trở thành hồi ức muốn nhớ lại nhất.

      Sau đó, lại gặp hình tượng Nhan Mị Nhi mà Mị Ngạn Nhi dịch dung xuất ở trước mặt … Lúc ấy cũng chưa nghĩ gì nhiều, chỉ là về sau lại bị nàng mang theo khí tức vô lại cùng cường thế hấp dẫn, nàng rất mâu thuẫn, tựa hồ bề ngoài thoải mái lại núp người khác trầm nhìn thấu, vô lại tùy ý dường như chỉ xem là trò chơi, làm cho người ta dám tiếp cận quá mức, cho nên, lựa chọn trốn tránh, tận lực cùng nàng tiếp xúc, nhưng mà phòng ở như vậy làm sao có khả năng tiếp xúc.

      Càng muốn trốn tránh càng hãm sâu, chú ý bảo vệ lòng mình nhưng lại như cũ kìm lòng được mà rơi vào tay giặc rồi, chỉ là, dù cho thích nữ nhân này, vẫn như cũ tinh tường hiểu , đây phải là thứ mình có thể truy cầu...

      Có thể để ở trong lòng mến, thời điểm nàng có thể nguyện ý ở đây cho nàng chỗ an thân, cũng có thể đem nàng coi như bằng hữu thông thường, nhưng lại thể để cho nàng biết mến nàng, xứng, cũng thể...

      Đoạn thời gian cùng nàng ở chung kia là quãng thời gian ngọt ngào nhưng lại thống khổ, bởi vì mỗi lần cảm nhận được khí tức của nàng, lại cảm thấy ngọt ngào đồng thời liền lại nghĩ đến cái đêm đó khuất nhục đầy kinh khủng, nghĩ đến khuôn mặt tà mị kia...

      Rồi sau đó chuyện xảy ra, làm cho trở tay kịp, nàng thổ lộ, ôm ấp của nàng đó là cái huyễn mộng làm cho người khác mê luyến, kìm lòng được liền lâm vào, mang theo tâm tình bất cứ lúc nào đều có thể tỉnh mộng.

      Nhưng là, thời điểm tâm còn chưa lắng đọng xuống nàng bị quan sai mang , kinh hoảng bất lực, suy nghĩ mình có thể nghĩ tất cả biện pháp, cuối cùng nguyện ý dùng chính mình làm điều kiện trao đổi.

      Đó là loại tâm tình bị phá hỏng, nghĩ có thể dùng thân thể dơ bẩn của chính mình mà đổi lấy tự do của nàng, vậy liền đổi a, đệ đệ lớn, còn có Mộc tỷ có thể chiếu cố , còn tâm nguyện gì, sau đó mặc vào giá y, trở thành tân lang của người khác.

      Đêm đó, ngồi hỉ giường, sớm ngầm hạ quyết định, tuy có thể gả cho Đặng phúc, nhưng lại nghĩ lừa gạt Đặng phúc đến mức này, thân thể của sớm sạch , xứng làm tân lang của người khác, mực nghĩ, chỉ cần Đặng Phúc đến, đem hết thảy đều ràng, muốn chém giết muốn róc thịt muốn đánh, cũng đều tùy tiện…

      Chỉ là, Đặng Phúc còn chưa tới, liền thấy được nàng, nữ nhân mang theo vẻ mặt tức giận mà đến, loại tức giận hiếm thấy này làm cho người ta sợ hãi thôi, bất quá điều làm khổ sở nhất chính là câu kia từ nay về sau còn liên quan, đều còn liên quan… Có lẽ, đây là kết quả tốt nhất rồi, nhìn bóng lưng của nàng biến mất trong tầm mắt mình, thậm chí còn cao hứng, rốt cục cũng cần cho nàng biết, là cỡ nào dơ bẩn, cần đem bí mật nơi đáy lòng mình cho nữ nhân mà hâm mộ, đối mặt loại khó coi cùng tuyệt vọng, hơn nữa, cũng cứu nàng ra, vậy là đủ.

      Sau đó, Đặng Phúc tiến đến, thẳng thắn hết thảy, lại sau đó chính mình bị đánh bị chửi, bị trói đưa diễu hành, khuất nhục dần dần bị tuyệt vọng thay thế, nghĩ, chết như vậy cũng tốt, lại nghĩ rằng, ngay tại lúc này lại nhìn thấy nàng...
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: TiênTiên
      Beta: xinh29

      Chương 29 :

      Thời điểm diễu hành nhìn thấy nàng, cảm giác đầu tiên của chính là bối rối, loại tình cảnh nan kham (khó chịu), xấu hổ cùng giận dữ đó lại bị nàng trông thấy, làm cho liều lĩnh muốn cho nàng , có thể bị tất cả mọi người nhục nhã, bị tất cả mọi người xem thường, nhưng tuyệt đối để cho nàng khinh bỉ, đó là chuyện so với giết còn làm cho cảm thấy thống khổ hơn.

      Thế nhưng nàng lại có rời , mà là trước mặt mọi người đưa rời khỏi nơi đó, đường , tại trong lòng nàng, cảm thấy kinh hoảng - sợ hãi - xấu hổ cùng giận dữ, đồng thời cũng cảm thấy nhè ngọt ngào, nhưng mà ngọt ngào chỉ xuất trong nháy mắt, thời điểm khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của nàng, hiểu hết thảy cũng có chấm dứt, ngược lại dường như chỉ mới là bắt đầu.

      Nhất là khi nàng dùng ánh mắt lạnh băng vô tình nhìn , thời điểm nàng xé mở y phục của , loại sỉ nhục này làm cho có cảm giác muốn sụp đổ, làm cho cảm thấy bị xé mở chỉ là y phục của , còn có tự ái của , lòng của , hành vi của nàng làm cho cảm thấy bản thân rất dơ!

      Khi ánh nắng tắt hẳn, cảm thấy chuyện sỉ nhục nhất chính là chuyện tình bị xé ra trắng trợn làm xích lõa thân thể, từng tầng từng tầng bày tại trước mặt nàng - người để ý, tâm như tro tàn…

      Chuyện về sau xảy ra, có chút hốt hoảng, thể giãy dụa thể kháng cự, hết thảy đều cách nào giải thích, chỉ có thể trầm mặc, thế nhưng lại cách nào trầm mặc, lời nàng ra làm cho phẫn nộ đánh nàng, kỳ , sau khi đánh nàng, liền hối hận, thậm chí tin mình lại làm như vậy, chính là ̣ngay cả chút thời gian để đổi ý cũng đều có, chuyện xảy ra khiến cả đời khó quên.

      Thế nhưng, tiếp theo lại tái diễn việc mà người nào có thể tiếp nhận được, sỉ nhục - bi phẫn - tuyệt vọng, các loại tâm tình trước kia cộng lại cũng mâu thuẫn phức tạp bằng tại… phải hận, bất quá chỉ là người bình thường, làm sao có thể hận đâu, chỉ là hết thảy đều bị đem đè nén vào trong lòng mà thôi, loại đau đớn này... người chưa từng trải qua bao giờ hiểu được.

      Đêm hôm đó, khi nhận thức được nữ nhân kia chính là nguyên nhân tạo thành hết thảy bi ai, vốn tưởng rằng cả đời cũng gặp lại, lại nghĩ rằng lại xuất tại trước mặt mình, hơn nữa còn là nữ nhân đoạt lấy lòng của .

      Đây là thiên ý trêu người hay căn bản chỉ là hồi mưu… Thạch Mặc hoài nghi.

      "Thạch Mặc?" Mị Ngạn Nhi dùng giọng điệu hỏi thăm gọi tiếng Thạch Mặc, nàng cảm giác Thạch Mặc rất bình thường.

      "Vì sao, vì sao…"

      "Rốt cuộc làm sao vậy, Thạch Mặc, nếu như ngươi bởi vì chuyện ngày hôm qua ta có thể xin lỗi, ta nên dùng sức mạnh, nhưng ngươi biết ta là thích ngươi, xảy ra chuyện như vậy nhưng ngươi lại cự tuyệt ta, ta cũng vậy rất khó chịu, tại ngươi biết thân phận của ta rồi, vậy liền an tâm ở tại chỗ ta, trở thành người của ta, ta cho phép người khác khi dễ ngươi."

      Mị Ngạn Nhi hiếm khi xin lỗi, ngược lại chuyện đêm qua nàng cũng cảm thấy mình đúng, ít nhất chuyện miễn cưỡng người khác nàng cũng chưa từng làm qua, cũng vẫn cho rằng như thế rất có đạo đức, nhưng nàng cũng hối hận, có thể làm cho người nam nhân này thực trở thành người của nàng, dù là trong lòng hay thân thể, cũng đủ làm cho nàng dị thường thỏa mãn.

      Nghe xong lời của Mị Ngạn Nhi... Thạch Mặc rốt cục ngẩng đầu lên…

      "… Nếu như ta muốn?" Đây là giọng điệu mà Thạch Mặc chưa từng dùng qua, lạnh lùng làm cho người khác cảm thấy khó chịu.

      Mị Ngạn Nhi nhíu chặt mày, hiểu Thạch Mặc tại sao lại phản ứng như vậy, xin lỗi nàng cũng rồi, lời cũng sai đều minh bạch, nàng nguyện ý để ở tại chỗ này, chẳng lẽ còn biết đủ, vẫn muốn rời khỏi đây?

      Mị Ngạn Nhi tức giận!

      "Thạch Mặc, ngươi đừng mà biết tốt xấu!" mất trinh, gả cho người khác, hơn nữa là bình dân, nàng mến , nàng muốn , như thế còn đủ sao? Nàng Mị Ngạn Nhi thế nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng bị người khác như thế ghét bỏ qua!

      Có vài người, lúc sinh ra có được ưu thế mà người khác cách nào sánh bằng, tự nhiên cũng liền dễ dàng sinh ra tư tưởng ưu việt tầm thường trong nội tâm , huống chi là Mị Ngạn Nhi, tiểu vương gia cái gì cũng thiếu .

      mến , đối với nàng mà cũng có chút mâu thuẫn, chính bản thân cũng phù hợp để trước sau lọt vào mắt xanh của nàng, tựa hồ cũng phù hợp với thẩm mỹ của đại chúng, nhưng nàng cảm giác mình mến rồi, nên cái gì cũng cần mà đem giữ ở bên người, thế nhưng lại cảm kích nàng, lại vẫn như cũ muốn từ chối ở bên cạnh nàng mà né ra?

      Cái này nàng có thể nào tức giận?

      "Ta biết tốt xấu? Mị Ngạn Nhi, tiểu vương gia, ngươi có phải hay cảm thấy cho phép ta ở nơi này là ân điển của ngươi, ngươi có phải hay cảm thấy ta hẳn là mang ơn, khóc rống chảy nước mắt, ngươi có phải hay xem thường ta, như vậy ngươi còn thích ta, chẳng lẽ còn cảm thấy có chơi đủ ta sao? Ngươi còn có cảm thấy trò chơi này có chút nhàm chán sao? Ta mất trinh tiết, ta lập gia đình, đều là ta tự nguyện cả sao, nếu có lựa chọn, ngươi cho rằng ta muốn có bộ dạng này sao? Ta, ta đây bị thế này, còn phải đều là. . . . . ." "Bởi vì ngươi" ba chữ kia ra khỏi miệng, cũng vô pháp ra, biết mình có nên hay , chẳng lẽ phải cho nàng biết, đêm đó nữ nhân chiếm giữ chính là nàng sao? Nàng có tin hay ?

      Nụ cười bi ai lên mặt Thạch Mặc, cảm giác toàn thân vô lực, những tức giận oán hận kia tựa hồ cũng theo từng lời mà phát tiết ra.

      ". . . . . . Thạch Mặc, ngươi đây là oán giận ư, ngươi muốn, vậy ngươi vì sao, ta muốn nghe ngươi lấy cớ, tình trước kia coi như là chưa từng phát sinh, ngươi ở lại bên cạnh ta, ta hảo hảo đối đãi ngươi ." Mị Ngạn Nhi sắc mặt khó coi, giọng điệu cũng sắc bén, bất quá đây cũng là kết quả do nàng nhẫn nại thành, bằng nếu đổi lại là người khác nàng sớm cho người mang xuống giáo huấn .

      "Lấy cớ, ngươi ta lấy cớ, ha ha, thực buồn cười phải , ngươi chính là cho ta bất trinh khiết, tham mộ hư vinh, tuy miệng ngươi so đo, nhưng ánh mắt nhìn ta lại giống như thương hại, ngươi căn bản là xem thường ta, ta cần phải ở tại chỗ này, ta muốn, ngươi để cho ta rời , ngươi phải rồi sao, từ nay về sau chúng ta có bất cứ liên hệ gì, ta dù có chết cũng liên quan tới ngươi!"

      Thạch Mặc gào lên, như cũ có khí lực nhưng vẫn cường thế chống đỡ, nghĩ ở trước mặt nữ nhân này tỏ ra yếu thế!

      "Ngươi…" Mị Ngạn Nhi tức giận nhìn Thạch Mặc, giơ lên tay lên muốn tát Thạch Mặc cái…

      Thạch Mặc nhắm mắt lại, phải lần đầu tiên chứng kiến động tác như vậy…
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: TiênTiên
      Beta: xinh29

      Chương 29 :

      Thời điểm diễu hành nhìn thấy nàng, cảm giác đầu tiên của chính là bối rối, loại tình cảnh nan kham (khó chịu), xấu hổ cùng giận dữ đó lại bị nàng trông thấy, làm cho liều lĩnh muốn cho nàng , có thể bị tất cả mọi người nhục nhã, bị tất cả mọi người xem thường, nhưng tuyệt đối để cho nàng khinh bỉ, đó là chuyện so với giết còn làm cho cảm thấy thống khổ hơn.

      Thế nhưng nàng lại có rời , mà là trước mặt mọi người đưa rời khỏi nơi đó, đường , tại trong lòng nàng, cảm thấy kinh hoảng - sợ hãi - xấu hổ cùng giận dữ, đồng thời cũng cảm thấy nhè ngọt ngào, nhưng mà ngọt ngào chỉ xuất trong nháy mắt, thời điểm khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của nàng, hiểu hết thảy cũng có chấm dứt, ngược lại dường như chỉ mới là bắt đầu.

      Nhất là khi nàng dùng ánh mắt lạnh băng vô tình nhìn , thời điểm nàng xé mở y phục của , loại sỉ nhục này làm cho có cảm giác muốn sụp đổ, làm cho cảm thấy bị xé mở chỉ là y phục của , còn có tự ái của , lòng của , hành vi của nàng làm cho cảm thấy bản thân rất dơ!

      Khi ánh nắng tắt hẳn, cảm thấy chuyện sỉ nhục nhất chính là chuyện tình bị xé ra trắng trợn làm xích lõa thân thể, từng tầng từng tầng bày tại trước mặt nàng - người để ý, tâm như tro tàn…

      Chuyện về sau xảy ra, có chút hốt hoảng, thể giãy dụa thể kháng cự, hết thảy đều cách nào giải thích, chỉ có thể trầm mặc, thế nhưng lại cách nào trầm mặc, lời nàng ra làm cho phẫn nộ đánh nàng, kỳ , sau khi đánh nàng, liền hối hận, thậm chí tin mình lại làm như vậy, chính là ̣ngay cả chút thời gian để đổi ý cũng đều có, chuyện xảy ra khiến cả đời khó quên.

      Thế nhưng, tiếp theo lại tái diễn việc mà người nào có thể tiếp nhận được, sỉ nhục - bi phẫn - tuyệt vọng, các loại tâm tình trước kia cộng lại cũng mâu thuẫn phức tạp bằng tại… phải hận, bất quá chỉ là người bình thường, làm sao có thể hận đâu, chỉ là hết thảy đều bị đem đè nén vào trong lòng mà thôi, loại đau đớn này... người chưa từng trải qua bao giờ hiểu được.

      Đêm hôm đó, khi nhận thức được nữ nhân kia chính là nguyên nhân tạo thành hết thảy bi ai, vốn tưởng rằng cả đời cũng gặp lại, lại nghĩ rằng lại xuất tại trước mặt mình, hơn nữa còn là nữ nhân đoạt lấy lòng của .

      Đây là thiên ý trêu người hay căn bản chỉ là hồi mưu… Thạch Mặc hoài nghi.

      "Thạch Mặc?" Mị Ngạn Nhi dùng giọng điệu hỏi thăm gọi tiếng Thạch Mặc, nàng cảm giác Thạch Mặc rất bình thường.

      "Vì sao, vì sao…"

      "Rốt cuộc làm sao vậy, Thạch Mặc, nếu như ngươi bởi vì chuyện ngày hôm qua ta có thể xin lỗi, ta nên dùng sức mạnh, nhưng ngươi biết ta là thích ngươi, xảy ra chuyện như vậy nhưng ngươi lại cự tuyệt ta, ta cũng vậy rất khó chịu, tại ngươi biết thân phận của ta rồi, vậy liền an tâm ở tại chỗ ta, trở thành người của ta, ta cho phép người khác khi dễ ngươi."

      Mị Ngạn Nhi hiếm khi xin lỗi, ngược lại chuyện đêm qua nàng cũng cảm thấy mình đúng, ít nhất chuyện miễn cưỡng người khác nàng cũng chưa từng làm qua, cũng vẫn cho rằng như thế rất có đạo đức, nhưng nàng cũng hối hận, có thể làm cho người nam nhân này thực trở thành người của nàng, dù là trong lòng hay thân thể, cũng đủ làm cho nàng dị thường thỏa mãn.

      Nghe xong lời của Mị Ngạn Nhi... Thạch Mặc rốt cục ngẩng đầu lên…

      "… Nếu như ta muốn?" Đây là giọng điệu mà Thạch Mặc chưa từng dùng qua, lạnh lùng làm cho người khác cảm thấy khó chịu.

      Mị Ngạn Nhi nhíu chặt mày, hiểu Thạch Mặc tại sao lại phản ứng như vậy, xin lỗi nàng cũng rồi, lời cũng sai đều minh bạch, nàng nguyện ý để ở tại chỗ này, chẳng lẽ còn biết đủ, vẫn muốn rời khỏi đây?

      Mị Ngạn Nhi tức giận!

      "Thạch Mặc, ngươi đừng mà biết tốt xấu!" mất trinh, gả cho người khác, hơn nữa là bình dân, nàng mến , nàng muốn , như thế còn đủ sao? Nàng Mị Ngạn Nhi thế nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng bị người khác như thế ghét bỏ qua!

      Có vài người, lúc sinh ra có được ưu thế mà người khác cách nào sánh bằng, tự nhiên cũng liền dễ dàng sinh ra tư tưởng ưu việt tầm thường trong nội tâm , huống chi là Mị Ngạn Nhi, tiểu vương gia cái gì cũng thiếu .

      mến , đối với nàng mà cũng có chút mâu thuẫn, chính bản thân cũng phù hợp để trước sau lọt vào mắt xanh của nàng, tựa hồ cũng phù hợp với thẩm mỹ của đại chúng, nhưng nàng cảm giác mình mến rồi, nên cái gì cũng cần mà đem giữ ở bên người, thế nhưng lại cảm kích nàng, lại vẫn như cũ muốn từ chối ở bên cạnh nàng mà né ra?

      Cái này nàng có thể nào tức giận?

      "Ta biết tốt xấu? Mị Ngạn Nhi, tiểu vương gia, ngươi có phải hay cảm thấy cho phép ta ở nơi này là ân điển của ngươi, ngươi có phải hay cảm thấy ta hẳn là mang ơn, khóc rống chảy nước mắt, ngươi có phải hay xem thường ta, như vậy ngươi còn thích ta, chẳng lẽ còn cảm thấy có chơi đủ ta sao? Ngươi còn có cảm thấy trò chơi này có chút nhàm chán sao? Ta mất trinh tiết, ta lập gia đình, đều là ta tự nguyện cả sao, nếu có lựa chọn, ngươi cho rằng ta muốn có bộ dạng này sao? Ta, ta đây bị thế này, còn phải đều là. . . . . ." "Bởi vì ngươi" ba chữ kia ra khỏi miệng, cũng vô pháp ra, biết mình có nên hay , chẳng lẽ phải cho nàng biết, đêm đó nữ nhân chiếm giữ chính là nàng sao? Nàng có tin hay ?

      Nụ cười bi ai lên mặt Thạch Mặc, cảm giác toàn thân vô lực, những tức giận oán hận kia tựa hồ cũng theo từng lời mà phát tiết ra.

      ". . . . . . Thạch Mặc, ngươi đây là oán giận ư, ngươi muốn, vậy ngươi vì sao, ta muốn nghe ngươi lấy cớ, tình trước kia coi như là chưa từng phát sinh, ngươi ở lại bên cạnh ta, ta hảo hảo đối đãi ngươi ." Mị Ngạn Nhi sắc mặt khó coi, giọng điệu cũng sắc bén, bất quá đây cũng là kết quả do nàng nhẫn nại thành, bằng nếu đổi lại là người khác nàng sớm cho người mang xuống giáo huấn .

      "Lấy cớ, ngươi ta lấy cớ, ha ha, thực buồn cười phải , ngươi chính là cho ta bất trinh khiết, tham mộ hư vinh, tuy miệng ngươi so đo, nhưng ánh mắt nhìn ta lại giống như thương hại, ngươi căn bản là xem thường ta, ta cần phải ở tại chỗ này, ta muốn, ngươi để cho ta rời , ngươi phải rồi sao, từ nay về sau chúng ta có bất cứ liên hệ gì, ta dù có chết cũng liên quan tới ngươi!"

      Thạch Mặc gào lên, như cũ có khí lực nhưng vẫn cường thế chống đỡ, nghĩ ở trước mặt nữ nhân này tỏ ra yếu thế!

      "Ngươi…" Mị Ngạn Nhi tức giận nhìn Thạch Mặc, giơ lên tay lên muốn tát Thạch Mặc cái…

      Thạch Mặc nhắm mắt lại, phải lần đầu tiên chứng kiến động tác như vậy…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: TiênTiên
      Beta: xinh29

      Chương 30:

      Tay cuối cùng cũng rơi xuống, thấy bộ dáng Thạch Mặc nhắm mắt lại chuẩn bị thừa nhận, Mị Ngạn Nhi oán hận thu tay về.

      "Thạch Mặc, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Mị Ngạn Nhi cắn răng hỏi.

      "Ta nghĩ như thế nào, ngươi hỏi ta muốn như thế nào, ngươi ta có thể như thế nào, ta..." Thạch Mặc mạnh mở mắt ra, kích động hô lên, nhưng lời còn chưa hết, lại hôn mê, ngã xuống giường.

      "Thạch Mặc, Thạch Mặc." Mị Ngạn Nhi có chút kinh hoảng ghé vào bên giường Thạch Mặc, xác nhận Thạch Mặc hôn mê bất tỉnh, liền lập tức đối với ngoài cửa hô: "Người đâu, lập tức gọi ngự y tới!"

      "Dạ!" Ngoài cửa truyền đến thanh của Tiểu Mộng Nhi, sau đó tiếng bước chân vội vàng rời .

      ....

      Mị Ngạn Nhi lo lắng nhìn người hôn mê, kinh ngạc phát mình thậm chí có chút bối rối cùng sợ hãi, nguyên lai, nàng quan tâm người nam nhân này như thế...

      Ai, quên , cần lại làm khó nam nhân quật cường này, trải qua nhiều chuyện như vậy cũng có thể đến cực hạn, còn nghe nàng nhảm nhiều như vậy, làm cho dù tối ôn hòa cũng trở nên có chút xúc động phẫn nộ rồi, nhớ tới người nam nhân này mới vừa biểu lộ cực kỳ bi thương, Mị Ngạn Nhi quyết định đợi cho Thạch Mặc tỉnh lại rồi đối với tốt, những lời đả thương người kia nữa.

      ...

      Thời gian quá lâu, ngự y trong nội cung liền vội vàng chạy tới, tiểu vương gia điều động, nàng nào dám chậm trễ a.

      Chẩn mạch, sắc mặt ngự y trở nên có chút cổ quái... Nhìn tướng mạo của nam nhân giường, lại nhìn chút vẻ lo lắng của Ngạn tiểu vương gia, ngự y có chút do dự mở miệng.

      "Vương gia, khó thở công tâm, thân thể suy yếu, tựa hồ vị công tử này là bị ít kích thích mới ngất ." đến đây, ngự y ngừng chút.

      "Ừ, vậy có vấn đề gì , khi nào có thể tỉnh lại." Tuy hiểu y thuật, nhưng nàng căn bản cũng hiểu được nguyên nhân xỉu, cũng cho rằng thân thể Thạch Mặc có vấn đề gì.

      "... Còn có, chính là vị công tử này có thai, hẳn là chú ý điều dưỡng, thể lại chịu kích thích. . . . . ." Ngự y trong lòng tuyệt đối run sợ đem mấy câu cuối cùng xong, bởi vì thời điểm khi đến vị công tử này có thai, trong nháy mắt sắc mặt tiểu vương gia biến thành khó coi .

      Nuốt ngụm nước miếng, ngự y có chút luống cuống, nàng cũng hiểu tình huống, nhìn sắc mặt tiểu vương gia thoạt nhìn lo lắng, tựa hồ có ý tứ với vị công tử này, nhưng bộ dáng trưởng thành của vị công tử này, cũng biết có phải hay được tiểu vương gia coi trọng, hơn nữa thời điểm tiểu vương gia nghe vị công tử này mang thai lại lộ ra sắc mặt như vậy, đúng là làm cho nàng có chút suy nghĩ ra.

      "... Thời gian bao lâu?" Mặt đen lên, Mị Ngạn Nhi cắn răng hỏi.

      "Thời gian ước chừng hai mươi ngày." Ngự y cẩn thận trả lời.

      "... Xoá sạch!" Nàng đội nhiên hung dữ liền hù dọa ngự y, cũng hù dọa Tiểu Mộng nhi cùng tiểu Huyễn Nhi hầu hạ ở bên.

      "Cái này, tiểu vương gia, ngài suy nghĩ thêm chút ư, xoá sạch..." Ngự y biết mình nên lắm miệng, nhưng đó là tánh mạng a...

      "Câm miệng, đây là mệnh lệnh, ngươi bây giờ phải phối dược!" Mị Ngạn Nhi cho phản bác .

      "Dạ, dạ, nô tài ." Ngự y dám tiếp tục nhiều lời, tánh mạng tuy trọng yếu, nhưng là trọng yếu bằng tánh mạng của mình.

      Tiểu Mộng Nhi cùng Tiểu Huyễn Nhi cúi đầu đứng ở bên, cũng dám lắm miệng, Mị Ngạn Nhi xanh mặt đứng ở bên giường nhìn Thạch Mặc còn hôn mê .

      có bầu, thậm chí có thai, làm sao có thể, vô luận như thế nào, nàng cho người nam nhân này sinh hạ hài tử của nữ nhân khác, quyết !

      ...

      lát sau, ngự y liền tự mình bưng chén thuốc đến, sau đó cũng dám nhìn Mị Ngạn Nhi, liền run rẩy chính mình bưng thuốc đến bên giường.

      "Tiểu vương gia, nô tài mớm thuốc cho vị công tử này?"

      "Ừ!"

      Mị Ngạn Nhi mặt lạnh nhìn ngự y đem thuốc từng chút từng chút đút vào trong miệng Thạch Mặc, có chút nuốt kịp theo khóe miệng chảy ra, Huyễn Nhi do dự tiến lên lau...

      chén thuốc, lát liền đút hết, ngự y bưng cái chén đứng qua bên.

      "Có thể hay có tác dụng phụ gì, khi nào có thể tỉnh dậy?"

      "Theo lời của tiểu vương gia... thuốc cũng có tác dụng nhất định, ví dụ như nôn mửa hoặc thân thể thoải mái, chỉ cần chú ý bồi bổ nhiều cho vị công tử này tốt rồi, công tử cần nghỉ ngơi hồi, ước chừng hai canh giờ sau tỉnh lại." Ngự y lúc lời này mực cúi đầu, nhưng Mị Ngạn Nhi mực chú ý Thạch Mặc, cũng cảm thấy có gì đúng.

      "Ừ, Mộng Nhi, tiễn khách." Mị Ngạn Nhi phân phó xong liền tới bên giường ngồi xuống, tầm mắt mực có rời khỏi mặt Thạch Mặc.

      "Tiểu vương gia, nô tài cáo lui." Ngự y cũng gì thêm, cúi đầu liền vội vàng rời , Mộng nhi đường đưa đến bên ngoài.

      ...

      "Huyễn Nhi, ngươi cũng ra ngoài , chuẩn bị chút thứ tốt, buổi tối cho chủ tử ngươi bồi bổ." Chủ tử trong lời của Mị Ngạn Nhi dĩ nhiên là Thạch Mặc nằm giường.

      "Dạ" Huyễn Nhi cũng ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Mị Ngạn Nhi cùng Thạch Mặc.

      Ngón tay Mị Ngạn Nhi trượt gương mặt có chút cương nghị của Thạch Mặc, theo lông mày xuống phía dưới, đường đến bên miệng, vuốt ve khóe miệng lưu lại dấu vết của thuốc, ánh mắt thâm trầm, biết suy nghĩ cái gì. . .
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: TiênTiên
      Beta: xinh29

      Chương 31:

      Vẫn chưa tới thời gian dùng bữa tối, Thạch Mặc liền tỉnh lại, liếc mắt liền thấy được khuôn mặt tà tứ của Mị Ngạn Nhi, sau khi sững sờ liền chậm rãi quay đầu sang chỗ khác, muốn lại nhìn thấy khuôn mặt làm cho cảm thấy thương tâm.

      "Thạch Mặc, chúng ta hảo hảo ở cùng chỗ được ?" Bởi vì lâu chuyện, thanh của Mị Ngạn Nhi có chút khàn khàn, có chút trầm thấp, tựa hồ co vẻ có chút ôn nhu.

      Thạch Mặc cau mày, hiểu vì sao Mị Ngạn Nhi lại thay đổi to lớn như thế.

      "Đáp ứng ta được , ta hảo hảo chiếu cố ngươi, để ngươi lại chịu người khác khi dễ, cũng khiến ngươi cảm thấy ủy khuất, chuyện trước kia tính, từ nay về sau mới là trọng yếu nhất, nếu như thái độ của ta làm ngươi cảm thấy bị thương, ta xin lỗi, ta lần này nghiêm túc, tin tưởng ta được ?"

      Mị Ngạn Nhi rất chân thành, ánh mắt cũng rất trấn tĩnh, tại trong khoảng thời gian Thạch Mặc hôn mê nàng suy nghĩ rất nhiều, thông minh như nàng, tự nhiên nghĩ đến kết quả như vậy mới là tốt nhất, bằng hai người lại tranh cãi thêm, thống khổ tuyệt đối phải chỉ người.

      "... Ta, ta xứng..." Thạch Mặc đỏ mặt, nếu như Mị Ngạn Nhi mặt lạnh mắng ... còn có thể tự với mình phải kiên cường chút, nhưng thời điểm Mị Ngạn Nhi tình hướng về chính mình thổ lộ như thế, biết nên phản ứng như thế nào.

      Chỉ là, nghi hoặc. . . Đêm đó, nàng cũng phải thấy , mà bộ dáng nàng bây giờ lại giống như cái gì cũng biết, như vậy... nàng là nhớ mình, hay là cố ý trêu mình?

      Muốn trêu ngược lại cũng chính xác, nữ nhân này lúc này nghiêm túc đáng sợ, làm cho khỏi liền muốn tin tưởng nàng.

      "Đừng lời như vậy, Thạch Mặc, miễn là trong lòng của ngươi chỉ có ta, những chuyện khác cũng đừng lo lắng nữa, cũng cần như thế nữa, ta thích nghe." Nàng thể tham gia quá khứ của Thạch Mặc, cũng muốn truy vấn những vấn đề làm cho mình tức giận kia nữa, tại nàng chỉ hy vọng trong lòng của Thạch Mặc chỉ có mình nàng, mà có bóng dáng những nữ nhân khác.

      Mà về chuyện Thạch Mặc mang thai, nàng định ra, y theo nàng thấy, Thạch Mặc hẳn là biết chuyện này, bất quá có biết hay cũng có vấn đề, dù sao hài tử còn.

      "... " lời của Mị Ngạn Nhi... Thạch Mặc nghe có chút phải thích thú, nghĩ nghĩ mới chậm rãi : "Ta, ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi chút, ngươi có thể để cho ta nghỉ ngơi trước ?"

      cần hảo hảo suy nghĩ, chuyện xảy ra mấy ngày nay đối với chấn động quá lớn.

      " Mau dùng bữa tối, cơm nước xong lại nghỉ ngơi ." Mắt thấy muốn dùng bữa tối rồi, tại nếu nghỉ ngơi cũng biết khi nào có thể tỉnh dậy.

      "... Ta muốn ăn." nghĩ, đói bụng, cũng có tâm tình.

      "Ăn chút , sau khi ăn xong lại nghỉ ngơi, ngoan ngoãn nghe lời, bằng đối với thân thể tốt." Mị Ngạn Nhi kiên nhẫn dụ dỗ, nhưng trong lời lại lộ vẻ cho cự tuyệt, cường thế bá đạo, đây mới là cá tính thuộc về Mị Ngạn Nhi .

      Thạch Mặc trầm mặc hồi, sau đó chậm rãi gật đầu.

      Mị Ngạn Nhi mỉm cười ra cửa phân phó người truyền lên bữa tối, sau đó hai người ở trong phòng yên tĩnh dùng bữa tối.

      ...

      Bữa tối qua , Thạch Mặc do dự nhìn Mị Ngạn Nhi, trong đầu đoán nàng chẳng lẽ muốn ở tại chỗ này sao?

      "Muốn gì?" Mị Ngạn Nhi thấy Thạch Mặc do dự hỏi.

      "... Ngươi, ngươi muốn lưu lại chỗ này sao?" Theo câu hỏi, mặt Thạch Mặc trở nên có chút sắc hồng, tuy nhiên ký ức đêm qua cũng tốt lắm, có lẽ là hỏng bét, thậm chí lúc ấy có cảm giác phẫn hận, chỉ là, tại, thời điểm khi hỗn loạn nghĩ như thế, biết nên đối mặt chuyện này như thế nào.

      tại tâm của là quá rối loạn, thay đổi rất nhanh lúc cao lúc thấp, làm cho chính đều có chút tiếp thụ được, biến hóa quá đột ngột, tình làm cho người ta kinh ngạc, có bối rối sợ hãi, có nén giận phẫn hận, cũng có nên lời ủy khuất cùng ngọt ngào...

      Cảm giác ủy khuất, ràng là nàng, nàng đoạt lấy chính mình như vậy, lại còn lấy bộ dạng như vậy , ràng là vì nàng mới lập gia đình, còn thừa nhận phẫn nộ như vậy, cảm thấy rất ủy khuất.

      Cảm giác ngọt ngào, nàng khí phách, nàng bạo lực, nàng thực ôn nhu, chỉ là ngẫu nhiên toát ra cái loại kia... Ôn nhu, cũng đủ để làm quên hết mọi thống khổ. . . lợi hại, thời điểm khi thấy thần sắc nghiêm túc của nàng, oán hận của giống như biến mất, chỉ còn lại chút vô lực cùng ngọt ngào.

      "... Đương nhiên, như thế nào, muốn?" Mị Ngạn Nhi tà mị cười, phong tình hiển thị hết, qua liền vòng ở eo của Thạch Mặc.

      Thạch Mặc hơi giãy giụa nhưng có tránh ra khỏi, sắc mặt trở nên hồng : "Ta, ta nghĩ mình ngẫm lại, được ?"

      Có nàng ở trong này..., liền cách nào tỉnh táo suy nghĩ lại vấn đề.

      "... Ta cái gì cũng làm, chỉ phụng bồi ngươi mà thôi, ảnh hưởng vấn đề ngươi tự hỏi!" Mị Ngạn Nhi có chút vui nhăn lông mày lại, nhưng khẩu khí coi như tệ, chỉ là có ý tứ rời .

      "... được sao?" Thạch Mặc cúi đầu xuống, lúng ta lúng túng , phát , nữ nhân này chắc là tiếp nhận cự tuyệt, trước kia thời điểm còn trong tiệm bánh bao, tựa hồ khá tốt chút, mà sau khi nàng trở lại địa phương thuộc về nàng, loại này cá tính bá đạo của nàng liền chút có thu liễm tất cả đều bại lộ ra.

      Thạch Mặc cảm giác mình có chút ủy khuất.

      Mị Ngạn Nhi nhìn bộ dạng này của Thạch Mặc, cũng có chút vui, ngẫm lại tựa hồ cũng có thể cho Thạch Mặc chút thời gian tự hỏi, liền gật đầu : "Vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi tốt, ngày mai ta trở lại thăm ngươi."

      xong, Mị Ngạn Nhi ra khỏi phòng ngủ Thạch Mặc, Mộng nhi cùng Huyễn Nhi cũng chờ ở ngoài cửa, Mị Ngạn Nhi giao phó Huyễn Nhi vài câu liền mang theo Mộng nhi ly khai sân của Thạch Mặc, nghĩ nghĩ, đến cái sân khác gần bên , đó là nơi thuộc về thị thiếp Trữ của .

      Nàng mến Thạch Mặc, nhưng có nghĩ tới vì Thạch Mặc buông tha cho tất cả nam nhân, chỉ là muốn cùng Thạch Mặc ở chung chỗ, Thạch Mặc muốn, vậy liền cùng Trữ a, người đàn ông thông minh hạng nhất này rất được tâm ý của nàng

      Chương 32:

      “…Công tử, tiểu vương gia đêm qua thực ngủ lại ở chỗ vị công tử mới tới kia, hơn nữa bọn hạ nhân còn hôm qua sau khi hồi phủ liền đến nơi đó, bất quá tựa hồ còn cùng vị công tử mới tới nổi lên tranh chấp, khả năng cũng là bởi vì hôm qua nghe chuyện kia a, cũng biết vương gia nghĩ thế nào, vị công tử như vậy…”

      “Im miệng, Thiên Nhi, các chủ tử của Vương gia phải là chuyện mà ngươi có thể lắm miệng vào, từ nay về sau đừng để ta nghe thấy mấy lời này, bằng ngươi cũng đừng tại bên cạnh hầu hạ ta nữa!”

      “Dạ dạ dạ, nô tài lắm mồm, nô tài cũng chỉ là vì người mà bất bình thôi, dùng thân phận của người mà lại làm thị thiếp danh phận là ủy khuất rồi, thấy người ngày đêm nghĩ tới tiểu vương gia, thế mà tiểu vương gia trở lại cũng tới liếc nhìn người, nô tài là vì người mà cảm thấy đáng chút nào…"

      có gì đáng, ngươi cũng biết tiểu vương gia vì ta mà làm cái gì, tiểu vương gia là ân nhân của chúng ta, ta thích từ nay về sau nghe được ngươi phải những gì nên , bằng ngươi liền rời a, mấy năm nay ta cũng tiết kiệm được ít tiền, cũng đủ để ngươi ra ngoài mà sinh sống.”

      cần, nô tài mới muốn rời khỏi công tử, nô tài muốn hầu hạ công tử cả đời.”

      “Đứa ngốc, nào có khả năng cả đời, ngươi cũng phải lập gia đình a.” Thanh rất ôn nhu, Mị Ngạn Nhi đứng ở ngoài cửa chợt nghe ra được đây là giọng của Trữ.

      Dừng chân chút, Mị Ngạn Nhi mới đẩy cửa vào, chủ tử hai người ngồi liền lập tức đình chỉ lại, đều kinh ngạc nhìn Mị Ngạn Nhi.

      “Chủ tử!” cái kia gã sai vặt vừa mới chuyện kinh hoảng thi lễ.

      “Tiểu vương gia.” trữ ngược lại vẻ mặt thong dong, đứng người lên, có chút khuỵa xuống.

      Mị Ngạn Nhi lạnh lùng nhìn lướt qua gã sai vặt Thiên nhi của Trữ, liền đem mục quang quay lại nhìn người Trữ, Trữ mặc thân trường sam bạch sắc, nhu nhuận tuấn nhã.

      “Ngươi ra ngoài .” Mị Ngạn Nhi đối với gã sai vặt ra.

      “Dạ.” Thiên nhi dám do dự, chính là rất nhanh ra ngoài, ra khỏi cửa y mới phát chính mình biết từ khi nào thân mồ hôi lạnh.



      “Ninh nhi, ngươi có oán ta ?” Mị Ngạn Nhi chậm rãi mở miệng, thuận tiện ngồi ghế bên cạnh Trữ, đem Trữ cũng lôi kéo ngồi xuống, Trữ thuận theo ngồi ở bên, tùy ý để Mị Ngạn Nhi lôi kéo tay chân của .

      Về vấn đề xưng hô thân phận ngầm của bản thân, mặc dù mọi người đều gọi nàng là tiểu vương gia, nhưng thực tế nàng cũng có phong hào chính thức nào, cho nên cũng tự xưng mình là bổn vương.

      “Tiểu vương gia, người đừng nghe các nô tài bậy, Trữ như thế nào oán ngài.” Trữ ôn nhu cười, cũng ai hoài nghi lời .

      Này là Trữ, cái nam nhân thông minh bình tĩnh cùng dịu dàng ngoan ngoãn nhu hòa.

      Mị Ngạn nhi cũng cười cười, trong hài lòng mang theo điểm thưởng thức, nàng xem trọng Trữ cũng là vì phẩm chất đặc biệt này, có thể làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, thông minh hiểu được khi nào nên làm gì, khi nào nên gì, tuyệt đối làm cho nàng phiền lòng.

      “Ninh nhi, tối nay ta ở tại chỗ này, ngươi hảo hảo hầu hạ ta nha.” Mị Ngạn Nhi xong liền đứng người lên, nắm tay Trữ về hướng giường, Trữ hơi đỏ mặt tùy ý thuận theo động tác của Mị Ngạn nhi, ngẫu nhiên còn có thể chủ động đáp lại chút, làm cho người ta cảm thấy cảm thấy thập phần đáng .



      Sau cuộc mây mưa, Mị Ngạn Nhi liền thiếp , Trữ tuy toàn thân vô lực nhưng lại như cũ có ý ngủ, khỏi mở to mắt nhìn dung nhan phóng đại trước mặt mà vẫn thập phần lưu luyến.

      Hai năm trước, mẫu thân của bị người khác vu hãm, đối phương là người vô cùng có thế lực trong triều, trong lúc nhất thời lại có người nào dám vì mẫu thân câu công đạo… mẫu thân cùng với cả nhà đều bị nhốt vào thiên lao, năm ấy mười lăm tuổi cũng thể may mắn thoát khỏi.

      Trong thiên lao, người cả nhà đều bao phủ bởi loại khí khủng hoảng, người nào dám chuyện, chỉ là ôm ấp lấy nhau, cùng đợi vận mệnh , nhưng liền khi đó, tiểu vương gia lại xuất ở trước mặt .

      vẫn còn nhớ lúc ấy câu đầu tiên của nàng: hoàng thượng phái ta thầm điều tra việc này, chuyện xãy ra ta đại khái biết được, các ngươi yên tâm .

      gương mặt tà mị mang tia tùy tính tiếu dung, nàng xong câu đó rồi rời , lưu lại người nhà có chút ngốc trệ, cũng kể cả có chút mê muội.

      Sau đó hết thảy đột ngột phát sinh đều làm cho bọn họ cảm thấy bất ngờ cùng kinh hỉ, triều đình, nữ hoàng đưa những bằng chứng vu hãm mà đại thần kia xuất ra, nhất cử điều tra vây cánh cùng ta tham gia vụ việc vu hãm mẫu thân, làm cho chức vụ mẫu thân phục hồi như cũ, người nhà cũng bình an vô trở về nhà.

      Mà trừ người nhà bọn họ ra bên ngoài cũng ai biết Ngạn tiểu vương gia có tham gia việc điều tra này, ngoại trừ đêm đó dò xét an ủi, nàng cũng chưa từng xuất qua, thẳng đến ngày đó đường lần nữa gặp nàng…

      Phong lưu thành tánh, tùy ý làm bậy, tính cách như vậy ai ai cũng biết, nhưng là thời điểm nhìn nàng ra khỏi thanh lâu, lòng của như vậy thể áp chế trong lòng đau đớn mà hạ xuống, chỉ là có lẽ ông trời thương a, lại ở phía sau đụng phải nữ nhân đùa giỡn , gã sai vặt của nghĩ ngăn lại ờ phía trước lại bị đẩy ra…

      Sau đó chuyện tình phát sinh có chút quái dị, mặc dù tiểu vương gia như mong muốn đánh chạy cái kia nữ nhân trêu chọc , nhưng mà lại đối với mình làm động tác vô lại, nàng nâng lên cầm của mình, dùng ánh mắt trắng trợn xích lõa đánh giá chính mình…

      Sau đó, trở thành thiếp của nàng, danh phận tiến vào trong này, mẫu thân vốn là muốn, bởi vì lúc ấy tiểu vương gia chỉ là cho người đem đến cái phong thơ, như thế tùy ý làm cho mẫu thân giận dữ, nhưng sau khi biết được lại đáp ứng rồi…

      cách nào cự tuyệt cái này cơ hội duy nhất có thể tiếp cận nàng…
      Chương 33:

      Sau khi Mị Ngạn Nhi rời khỏi phòng của Thạch Mặc, trong phòng chỉ còn lại Thạch Mặc người, tới bên giường, lẳng lặng nằm xuống.

      Người mặc dù buông thả, nhưng đầu óc như cũ rất loạn, nhất thời bắt được cái đầu mối, chỉ cảm thấy trong nội tâm loạn loạn an tĩnh được, vừa cùng cái này khí yên tĩnh hình thành đối lập.

      Nên làm cái gì bây giờ? Lại bây giờ phải làm cái gì bây giờ? Kỳ , giống như chuyện tình cái gì nên quyết định cái gì nên quyết định, tựa hồ có phần thừa nhận rồi, ở nơi này, cùng nữ nhân kia ở cùng chỗ, chỉ là, trước là, trước kia hết thảy coi như có phát sinh qua ư, khi đó đủ loại tâm tình, sau đó ủy khuất cùng oán hận, đều cứ như vậy đem quá khứ quên ư?

      Chính là, thông qua lại thế nào, chẳng lẽ còn muốn so đo những thứ gì, chỉ ra làm nàng tin, chính bản thân cũng tin xãy ra chuyện như thế.

      Nếu như vậy, từ nay về sau có thể ở lại đây, cùng nữ nhân này bên người tựu ở tại chỗ này, có danh phận cũng trọng yếu, ai bảo nàng chỉ đoạt người của mà càng đoạt lấy lòng của .



      Sau đó mấy ngày, thời gian đơn giản trôi qua, Thạch Mặc cơ hồ rất ít khi ra khỏi phòng, chỉ là ở trong phòng làm tình, nhàm chán nhưng cũng bình tĩnh, bất quá dù ra khỏi phòng vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, tỷ như hai nam nhân ngày ấy lúc mới nhìn qua có thân phận gì, bất quá tại cũng ít cái, chỉ còn lại có vị kia gọi là Trữ công tử.

      Nghĩ đến Trữ, thần sắc Thạch mặc khỏi có chút ảm đạm, cái kia tuy chỉ hoảng hốt nhìn thoáng qua nhưng cũng có thể xác định đối phương tuyệt đối là nam nhân mà mình thể sánh bằng, phải tự ti, mà là biết tự mình hiểu lấy.

      Người nam nhân kia ưu nhã cao quý, nghe Huyễn nhi còn có gia thế khó lường, bản thân cũng là có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, làm cho chỉ là nghe thôi mà cũng tựu mặc cảm tự ti.

      có đôi khi hội hoài nghi, Mị Ngạn nhi rốt cuộc mến chính mình cái gì, trưởng thành xinh đẹp cũng ôn nhu, thậm chí cả chữ viết cũng biết, cũng cần cái gì mà thiên văn địa lý rồi, nếu quả có nguyên nhân mà nghĩ ra được, chính là cái kia trong lời của lão thần tiên, bất quá, vậy đối với người khác có lẽ còn có chút lực hấp dẫn, chính là đối với Mị Ngạn Nhi tiểu vương gia căn bản là có khả năng tính toán, cũng tự nhận mình có thể đem đến cho người khác cái gì.

      Mà trong lúc Thạch Mặc còn mê man suy nghĩ cũng trôi qua được ba ngày, Mị Ngạn Nhi kể từ khi cùng Thạch Mặc qua đêm, ba ngày liên tiếp sau đó đều ngủ ở phòng Trữ.



      Ở buổi chiều ngày thứ tư, Mị Ngạn Nhi tại xuất trước mặt Thạch Mặc.

      làm cái gì?” Mị Ngạn Nhi theo cửa ra vào tới chứng kiến Thạch Mặc ngồi ở cái bàn bên cạnh nghiêm túc thêu cái gì đó.

      “Thêu giày hoa.” Thạch Mặc ngẩng đầu cười cười, có chút ngại ngùng, mặt đen của nổi lên hồng sắc.

      Mị Ngạn Nhi nhìn sắc mặt Thạch Mặc như thế, tâm tư vừa chuyển liền nghĩ tới nguyên do, mang theo cười tà hỏi: “Cấp cho ta?”

      “Ân.” Thạch Mặc gật đầu, có chút ý tứ lắm, sống ở đây cái gì cũng thiếu, nhưng lại làm cho cảm thấy có chút nhàm chán, đành phải làm chút ít tú công* để giết thời gian, nghĩ nghĩ lại vẫn kêu Huyễn nhi tìm giày của nàng, mình ở mặt giày thêu chút ít bông hoa.

      *tú công: tay nghề thêu thùa.

      Cũng biết nàng có thích

      “… Cảm ơn.” Mị Ngạn Nhi cảm thấy mình vốn là tâm tình tệ liền cũng thành tốt hơn, hiếu kỳ cầm lấy chiếc hài còn lại thêu xong, cẩn thận nhìn lên liền thấy Thạch Mặc thêu tiểu hoa thanh nhã lạnh nhạt, là xinh đẹp,

      Ánh mắt tán thưởng có keo kiệt nhìn hướng Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi cúi đầu tại môi Thạch Mặc hôn xuống.

      “Đây là ban thưởng, ta rất thích nó.” Mị Ngạn Nhi vừa cười vừa .

      Thạch Mặc cúi đầu, sắc mặt càng thêm hồng nhuận.

      “Mặc, đây là đưa cho ngươi, từ nay về sau, ngươi tựu chính thức trở thành người của ta.” Mị Ngạn Nhi vừa vừa lấy ra tờ giấy đưa cho Thạch Mặc.

      Thạch Mặc có chút nghi hoặc tiếp nhận, mở ra xem xét, mới phát mình biết chữ, có chút xấu hổ ngẩng đầu nhìn Mị Ngạn Nhi…

      “Thích ?” Mị Ngạn nhi hiểu hỏi.

      “Vương, vương gia, ta, ta biết chữ…” Thời điểm trước kia tại biết thân phận của nàng nên chỉ gọi là Mị Nhi, nhưng là bây giờ nghe mọi người phải gọi nàng là chủ tử cũng gọi nàng là tiểu vương gia, cũng chủ động sửa lại cách gọi, tuy cảm giác rất thoải mái, nhưng đây chính là chênh lệch, cùng với Mị Ngạn Nhi thể giống như trước đây…

      Mị Ngạn Nhi nghe thấy xưng hô của Thạch Mặc chỉ là có chút cau mày lại, cũng thêm cái gì.

      “Đây là từ thư, ngươi cùng nữ nhân Đặng Phúc kia bái đường, có từ thư trong lời của ngươi danh nghĩa vẫn còn cùng nàng ấy là vợ chồng, mà ngươi có cái này ngươi bây giờ cũng chỉ thuộc về ta.”

      Hai ngày này nàng chính là vội vàng làm kiện này, nữ nhân gọi là Đặng Phúc kia cũng dám ngấp nghé nam nhân của nàng, coi như là cho nàng tử cũng thể khiến nàng sống hảo!

      “…” Thạch Mặc biết mình nên cái gì, chỉ là có cảm giác sai tư vị…
      Chương 34:

      Chỉ thuộc về nàng sao? làm sao có thể từng nghĩ tới, chính là nếu thêm cái từ thư này, quan hệ giữa hai người bọn họ chẳng phải là càng thêm yếu ớt sao, có bất kỳ hình thức, có bất kỳ danh phận, cái nam nhân mất trinh tại lại còn nhận phải hưu thư, còn muốn có danh phận gì, có thể đứng ở bên cạnh nàng là việc dễ, chỉ là, quan hệ như vậy có thể kéo dài lâu ư, nữ nhân này đối với tốt nhưng rồi ngày mệt mỏi a.

      Hồng nhan già , còn bị người ghét, huống chi chỉ là cái nam tử bình thường.
      nghĩ cầu xa vời, lại nhịn được mà nghĩ đến.

      “Thạch Mặc, khuôn mặt ngươi biểu tình có phải hay còn nghĩ tới nữ nhân kia?” Thấy Thạch Mặc có biểu lộ vui mừng, Mị Ngạn Nhi nhịn được sắc mặt lạnh xuống, xem ra chỉ đem nữ nhân kia đày tới biên cương là đủ, nàng hẳn là làm cho nữ nhân kia gặp Diêm Vương mới đúng!

      “Ta có!” Nghe xong câu hỏi của Mị Ngạn Nhi, Thạch Mặc kinh hãi phản bác lại.

      “Hừ, tốt nhất là có, ta rồi, ta hy vọng trong lòng ngươi còn muốn nữ nhân khác, vô luận là ai.” tới đây, Mị Ngạn Nhi lại nhớ tới nữ nhân Mộc Linh Đồng kia, bất quá xem ra đối tượng của nữ nhân kia chính là Thạch Triệt, nàng tựu tạm thời đáng so đo.

      “Ta, ta có những nữ nhân khác.” Thạch Mặc lúng ta lúng túng .

      “Ha ha, tốt nhất là có, chúng ta cái này nữa, nghe Huyễn nhi ngươi mấy ngày nay đều ở trong phòng, ta hôm nay cố ý đến đây là để mang ngươi ra ngoài dạo chơi, cái nhà này tuy phải rất lớn, nhưng cũng sai có vài chỗ cảnh sắc, ngươi vẫn là chưa thấy qua a.” Mị Ngạn nhi nghe được trong lời Thạch Mặc, sắc mặt hòa hoãn lại, trong thanh cũng dần mang theo tia ôn nhu.

      Thạch Mặc nghe lời Mị Ngạn Nhi … trong nội tâm ấm áp, gật đầu, tùy ý để Mị Ngạn Nhi nắm tay mình ra khỏi cửa phòng.



      Biệt viện của Mị Ngạn Nhi cũng , mặc dù có khí phái của Thương vương phủ, nhưng lại có phong vị khác, đình đài lầu các, núi giả* nước chảy, con đường lộ tinh xảo đẹp, trong thay đổi lại mang theo kiên trì thay đổi, đồng dạng giống Mị Ngạn Nhi người này.

      *núi giả: hòn nam bộ.

      “Thích ?” Mị Ngạn Nhi theo bên tai Thạch Mặc hỏi, có vẻ phá lệ thân mật.

      “Xem tốt lắm.” Thạch Mặc tuy hiểu nhiều về việc sắp xếp đình viện, lại như cũ cảm thấy cái này đình viện phá lệ lịch tao nhã, làm cho cho người sống ở chỗ này cảm thấy thư thái.

      “Vậy sau này hãy nhiều hơn chút ra ngoài này lại lại, đứng ở trong phòng cảm thấy buồn bực xấu tính, bây giờ còn chưa đến tháng mười, thời tiết cũng tính là lạnh lắm, ở bên ngoài si ngốc được bao lâu cứ tranh thủ làm.”

      “Ân.” Thạch Mặc thuận theo gật đầu, ngồi ở đối diện Mị Ngạn Nhi làm cho cảm thấy có chút tự nhiên, nhất là ánh mắt Mị Ngạn Nhi cứ mực rơi vào người , càng làm cho tay biết nên để ở đâu cho phải.

      Mà Mị Ngạn Nhi lúc này trong nội tâm lại mang theo tia nghi hoặc, nàng tuy nhận biết mình mến Thạch Mặc, nhưng vẫn vì sao mình lại bị nam nhân như Thạch Mặc hấp dẫn…

      đến vài thị thiếp trước kia của nàng, Trữ thông tuệ ôn nhu, ưu nhã cao quý, mà cái kia Lâu Kiệt bị nàng đuổi cũng là mị xinh đẹp, phong tình vạn chủng, trước ít nam nhân người đến người tất cả đều có đủ loại phong tình, nhưng mà chưa bao giờ có thể là nam nhân bình thường như Thạch Mặc, làm cho nàng như vậy tiêu tốn nhiều tâm tư.

      Thạch Mặc xinh đẹp, cũng tuấn, giống ưu nhã cũng giống xinh đẹp, có thân phận có địa vị, cũng phải thuộc về địa phương có cái gì đặc biệt xuất chúng, nhưng mà luôn làm cho nàng cảm thấy đáng , tiếp tới lại nghĩ đến kiên trì cùng quật cường, chất phác cùng đơn thuần.

      Kỳ , sau khi tỉnh táo ngẫm lại, Thạch Mặc như thế nào lại giống người tham đồ phú quý, cái kia nam nhân trung thực nếu vì nàng làm sao có thể chấp nhận cái hôn như vậy… Lưu Khê báo cáo kết quả điều tra xong, khiến cho nàng trong lòng khỏi chua xót, cũng là minh bạch sai lầm của mình, mặc dù , nhưng nàng cũng minh bạch khổ tâm của Thạch Mặc, nghĩ tới, Thạch Mặc lại nguyện ý vì nàng mà lại gả cho nữ nhân mà muốn gả, rất ngốc, thực làm cho nàng cảm thấy uất ức cảm động.

      “Thạch Mặc, ngươi ở nơi này nếu muốn cái gì hãy với ta, hoặc cùng Huyễn nhi , bằng hãy tìm tổng quản Tùy Văn Hạo, bọn họ đều có thể giúp ngươi.”

      “Ân, ta biết .” Kỳ , trong này có ăn có uống, cái gì cũng cần, bỏ chuyện tình cảm chỉ cần cách khoảng thời gian hảo đến thăm đệ đệ chút, tin tưởng Mộc tỷ tỷ, đệ đệ tại chỗ của nàng nhất định trôi qua tốt.

      Hai người sau đó lại tùy ý vài câu, liền nghe thấy tiếng bước chân người tiến đến…

      Mị Ngạn Nhi cùng Thạch Mặc đồng thời hướng ở ngoài đình nghỉ mát mà nhìn lại, liền gặp được Trữ thân nhũ bạch sắc* trường sam, đối phương tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, nghĩ tới ở gần đó lại có hai người hội ngồi ở trong lương đình.

      *nhũ bạch sắc: trắng ngà.

      “Tham kiến tiểu vương gia.” Trữ thân khuỵa xuống, gã sai vặt sau lưng cũng đồng thời ra: “Tham kiến tiểu vương gia.”

      “Ninh nhi, như thế nào lại có tâm tình ra đây a, lại đây ngồi , cần quá đa lễ.” Mị Ngạn Nhi hướng phía Trữ vẫy vẫy tay.

      “… Ân.” Trữ do dự chút liền nghe lời tới, ngồi ở bên cạnh Mị Ngạn Nhi.

      “Ninh nhi, Mặc, hai người các ngươi còn có gặp qua, từ nay về sau tựu đều là người của ta, cần phải hảo ở chung a.” Mị Ngạn Nhi lời này cũng có cảm thấy có gì ổn, dựa vào thân phận của nàng, tam phu tứ lang vốn là chuyện bình thường, huống chi chỉ là hai cái thị thiếp mà thôi.

      trở lại, nàng trước kia mực phong lưu thành tánh, thích bị trói buộc, gặp được nam nhân ưa thích để lại trong biệt viện, thích nàng tiễn họ ra ngoài, để cho họ bất luận cái danh phận gì, cũng giảm phiền toái, cho nên tính đến bây giờ, nàng danh nghĩa vẫn là độc thân.

      “Thạch công tử, mấy ngày nay nghe ngươi khỏe, sợ quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ta cũng vậy viếng thăm, kính xin ngươi thứ lỗi.” Trữ mở miệng trước, giọng điệu ôn hòa để lộ hương vị quan tâm.

      Thạch Mặc có chút liệu trước được, chỉ là giọng : “Ân, đều tốt rồi, cảm ơn, , nên gọi ta là công tử, ngươi gọi ta là Thạch Mặc tốt rồi.”

      Thạch Mặc có chút khẩn trương, khi chuyện còn lắp chút.

      Trữ ánh mắt ôn nhu lóe lóe, nhiều hơn tia tiếu ý, người nam nhân này so sánh với Lâu Kiệt còn khá hơn.

      “Vậy ngươi từ nay về sau gọi tên ta a.”

      “Ân.” Hai nam nhân cứ như vậy thành lập hữu nghị sơ sài, cũng xuất tình huống có gì vui.

      Làm sao có khả năng như vậy, muốn đem hai người tâm cảnh phân tích, Thạch Mặc có chút tự ti, mà chính mình về sau lại xem xét người này, đối mặt Trữ trong tình huống liệu trước này làm thậm chí còn có chút đau lòng, lại ở nơi nào đó ghen ghét.

      Trữ vốn là có chút thương cảm, nhưng chuyện như vậy cũng phải là lần đầu tiên, hơn nữa nhìn đến Thạch Mặc người nam nhân này như thế “đặc thù”, liền cũng phóng khoáng chú ý.

      Hơn nữa, ở thời đại này, cái nữ nhân có thân phận làm có thể chỉ có hai cái nam nhân, vô luận là Trữ hay là Thạch Mặc, cũng nghĩ đến việc mình là nam nhân duy nhất của Mị Ngạn Nhi…

      Đối với nam nhân nơi này mà , cùng với nam nhân khác cùng nhau phục thị cái thê chủ cũng chỉ là chuyện tình nhất định phải học được.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :