1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyện lấy chàng bánh bao - Mị Dạ Thủy Thảo (Nữ Tôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18 :

      Thượng thư phủ cách Thương vương phủ cũng xa, chỉ cần phút đồng hồ thời gian Mị Ngạn Nhi cùng Lưu Khê liền đến trước cửa vào của Thượng thư phủ, từ ngoài nhìn vào Thượng thư phủ cũng có gì khác thường, dù sao cũng chỉ là quản gia đón dâu, còn đến mức kinh động cả Thượng thư phủ.

      Mị Ngạn Nhi nắm chặt nắm tay, toàn thân tản ra lãnh khí kinh người.

      " Ngươi ở lại đây. " lạnh lùng phân phó câu, Mị Ngạn Nhi liền từ bức tường bao xung quanh phủ nhảy vô.

      Nơi Mị Ngạn Nhi tiến vào chính là khu vực tiền viện, bốn phía linh tinh vài cái thị vệ nhưng bởi vì trời tối nên cũng thấy ràng, Mị Ngạn Nhi dựa vào trí nhớ mà ra hậu viện, phát hỉ yến đến hồi kết thúc, có vài người muốn thối lui. Nhưng như cũ vẫn còn mười mấy người vây quanh cái bàn vui chơi cười , Mị Ngạn Nhi nhìn kỹ chút liền phát ngồi chính giữa có nữ nhân khoảng chừng ba mươi tuổi mặc hỉ phục đỏ thắm !

      Trong nháy mắt, Mị Ngạn Nhi muốn tiến đến đem nữ nhân kia giết chết, sau đó cho mọi người biết Thạch Mặc là của nàng, Mị Ngạn Nhi nàng làm sao có thể để nam nhân của mình gả cho lão bà thô tục chứ !

      Nhưng Mị Ngạn Nhi cuối cùng vẫn nhịn xuống, nàng mặt lạnh lùng hướng về lâu phòng treo đèn đỏ đến.

      Dùng ngón tay đâm qua song cửa sổ, Mị Ngạn Nhi liền nhìn thấy người mặc hỉ phục ngồi trong đó.

      Hình dạng bị che bởi khăn che mặt nhưng thân hình này, cảm giác này lại cực kỳ giống Thạch Mặc, giờ khắc này, Mị Ngạn Nhi cảm giác điểm hi vọng còn lại của nàng cũng tan vỡ .

      Tỉnh táo chút, Mị Ngạn Nhi tự với bản thân mình phải tỉnh táo, dù sao nàng còn hiểu Thạch Mặc vì sao đột nhiên lại xuất giá, nàng tin Thạch Mặc lại là loại người tham lam phú quý mà đem mình gả cho cái lão bà kia.

      Tay chân nhàng đến trước cửa, Mị Ngạn Nhi xem xét xung quanh có người liền đẩy cửa rồi rất nhanh vào.

      Nến đỏ chập chờn, màu sắc đỏ thắm hoan hỉ bị chiếu đến chói mắt, vừa tiến vào trong phòng, Mị Ngạn Nhi liền cảm giác bản thân khỏi có chút mê muội.

      Nàng từng bước đến bên giường, đứng trước mặt người được che bởi khăn voan màu hồng.

      Khoảng cách gần như vậy nàng mới thấy bàn tay quen thuộc khẩn trương nắm chặt lại kia.

      " Vì cái gì, cho ta biết vì cái gì ? " Mị Ngạn Nhi thanh khàn khàn làm cho bản thân nàng cũng kinh ngạc, nàng nhìn đến Thạch Mặc với ánh mắt đầy đau thương.

      từng ví như lúc hứng thú, xem như loại trò chơi nhưng mà cũng mến , bây giờ chứng kiến lập gia đình, người gả lại phải là nàng, loại cảm giác đau lòng này rất đau, nàng trong lúc vô tình rất muốn thích thú thâm tình a, nam nhân làm cho nàng đau lòng này…

      Mị Ngạn Nhi vừa dứt, người ngồi giường trong nháy mắt toàn thân cứng ngắc, ánh mắt ở trong khăn voan lộ ra thần sắc khiếp sợ, sau đó có chút run rẩy xốc lên khăn voan của mình.

      " Mị nhi ! " Thạch Mặc dám tin hô lên, cho rằng từ nay về sau còn gặp lại nàng nữa rồi…

      " Vì cái gì, cho ta biết vì cái gì ? " (mm : tỷ tỷ dốt hả :v…) Mị Ngạn Nhi đồng dạng nhắc lại câu hỏi ấy, thời điểm nàng nhìn thấy dung mạo người nam nhân này, sắc mặt càng thêm khó coi.

      ,

      Thạch Mặc chăm chú cắn môi, ánh mắt phức tạp, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      " , vì cái gì, cho ta biết vì cái gì, vì cái gì chỉ mới vài ngày mà ngươi lập gia đình, ngươi cho ta biết vì cái gì ! " Mị Ngạn Nhi bị thái độ của Thạch Mặc chọc cho tức giận, nàng suốt đêm thế mà ngay cả câu giải thích cũng cấp cho nàng sao ?

      " … Mị nhi, ngươi , ngươi nhanh rời a, coi như ta thực lòng xin lỗi ngươi, từ nay về sau chúng ta bất luận còn chút quan hệ nào. " Thạch Mặc thấy Mị Ngạn Nhi tức giận lại càng hoảng sợ, cắn răng ra.

      " Ngươi mời ta , ngươi ngươi thực xin lỗi ta, ngươi câu thực xin lỗi ta liền xem như giải thích, liền cho rằng chỉ như thế liền đem ta đuổi ? " Mị Ngạn Nhi tiến đến gần vài bước, trong thanh mang theo lên án lạnh như băng.

      Nàng có cảm giác mình bị phản bội rồi, thậm chí còn có tia cảm giác bị đùa giỡn, nàng cùng Thạch Mặc dù thề non hẹn biển nhưng từng thực xem như lưỡng tình tương duyệt, hơn nữa nàng vì mà ngồi tù, mặc dù đều là mẫu vương an bài nhưng Thạch Mặc sao có thể đơn giản như vậy câu nào mà gả cho người khác ?

      " Vì cái gì gả cho nàng ta, ngươi cho ta biết vì cái gì, là vì tiền hay vì thế, ta cho ngươi biết, nếu như hôm nay ngươi thể cho ta lý do có thể tin tưởng ta quyết rời ! " lời này của nàng cũng phải uy hiếp, cùng lắm nàng vạch mặt, nàng cũng tin có ai dám gây khó dễ với nàng.

      Thạch Mặc sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt càng thêm phức tạp.

      " … Đúng, ta chính là vì tiền mới gả cho nàng ta, ta chịu đủ cuộc sống cực khổ trước kia rồi , nàng ta nguyện ý lấy ta, hơn nữa còn là chính thất, ta có cái gì lại muốn chứ, ta vậy ngươi hài lòng chưa, ngươi có thể ly khai rồi chứ ? " Thạch Mặc cho tới bây giờ cũng cho rằng mình có tiềm chất dối, nhưng giờ khắc này, phát , mình cũng có thể mặt đổi sắc ra lời trái lương tâm.

      " Pằng " tiếng, thanh thúy vang dội, Mị Ngạn Nhi giáng cú tát lên mặt Thạch Mặc.

      Cú tát này chính là rất dùng sức, Thạch Mặc quay đầu, tia máu tươi từ khóe miệng chảy ra.

      " Thấp hèn ! " Mị Ngạn Nhi hung hăng mắng, trong ánh mắt đều là thần sắc tàn nhẫn lãnh khốc, nhưng nhìn kỹ trong lời như cũ vẫn có thể chứng kiến thần sắc bi thương.

      Nàng từ sinh hoạt trong Vương phủ quyền thế, trải qua ngày ngày vạn người kính ngưỡng, có thứ gì nàng muốn lại đến trong tay, mỗi người đều đối với nàng a dua nịnh hót, mọi lời nịnh hót đó đối với người thông minh như nàng cũng thừa biết trong đó chứa bao nhiêu phần chứa bao nhiêu bao phần giả, mà nàng cũng dựa vào thân phận địa vị mà ở bên ngoài trải qua quãng thời gian phong lưu tiêu sái.

      Chỉ là đối mặt với cái loại dối trá này nàng sớm chán ghét rồi, nàng cảm thấy mình tồn tại tại cái loại dối trá này ngay cả mình cũng khó mà tìm được, cho nên lúc Thạch Mặc xuất , làm cho nàng cảm giác hoàn toàn mới, liền có cảm động, có mến, có tia thực tâm như vậy.

      Mỗi khi nàng nghĩ đến, người nam nhân này cũng phải vì thân phận địa vị của nàng, phải vì tiền tài của nàng mà đối xử với nàng tốt, nàng liền có tia cảm động cùng ngọt ngào, nhưng là… tại, người nam nhân này lại vì chính lí do đó mà gả cho người khác…

      thể tha thứ, quả thực chính là thể tha thứ, so với đám người kia lại càng dối trá ghê tởm, càng đáng hận hơn !

      " Hảo, rất tốt, Thạch Mặc, coi như ta nhìn lầm người rồi, từ nay về sau chúng ta còn liên quan, ngươi sinh ngươi diệt đều cùng ta còn liên lạc. "

      Mị Ngạn Nhi xong câu liền nhanh chóng rời , bởi vì nàng biết nếu nàng còn tiếp tục ở lại nơi đó, có thể hay khống chế nổi chính mình mà đem cái nam nhân phản bội tình của nàng giết chết
      Tử Mặc, Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19 :

      Thạch mặc, xem như ta nhìn lầm ngươi rồi, từ nay về sau chúng ta còn liên nữa, ngươi sinh ngươi diệt đều cùng ta còn liên hệ… Xem như ta nhìn lầm ngươi rồi… xem như ta nhìn lầm ngươi rồi… Mị Ngạn Nhi rời , Thạch Mặc ngồi yên giường thào tự

      Xem như ta nhìn lầm ngươi rồi, nàng nhìn lầm ư?

      Thạch Mặc cảm giác bản thân có chút ủy khuất, nhưng càng nhiều hơn là đau thương, hối hận khi làm vậy, dù cho làm lại lần nữa vẫn chọn cách thứ nhất, vẫn nguyện ý buông tha tự ái cùng hạnh phúc của mình để đổi lấy tự do của nàng.

      Ba ngày trước, trơ mắt nhìn nàng bị mang , cảm giác trái tim mình tan nát rồi, tuy nàng rằng cần lo lắng nhưng làm sao có thể lo lắng, cho dù chỉ là người bạn bình thường cũng thể vứt để ý, huống chi lại mến nàng…

      mến của đối với nàng rất mâu thuẫn, ràng biết là nên nhưng vẫn khống chế được mà bị nàng hấp dẫn, bị nàng khí chất mê hoặc thi thoảng tản mát mà thương…

      Nên căn bản có khả năng đem nàng trở lại, quan phủ là địa phương nào chứ, làm sao có thể đơn giản đem người thả , huống chi cáo trạng này lại là do quản gia của Thượng thư phủ vu cáo, vô luận như thế nào, Thạch Mặc đều thể nào tin tưởng Mị Ngạn Nhi có thể bình an vô trở về.

      Trở mình tỉnh dậy, Thạch Mặc vào lúc đêm khuya liền đặt chủ ý đính hôn, mình người đến thượng thư phủ.



      " Như thế nào, sao lại đến đây rồi, , ngươi cùng nữ nhân kia rốt cuộc là quan hệ gì, ta nghĩ lấy người tàn hoa bại liễu ! " nữ nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người hơi có chút mập mạp, khuôn mặt trào phúng, nàng ta đúng là quản gia Đặng Phúc của nhà Lễ bộ thượng thư.

      Bị nữ nhân trong lời đâm cho đau xót, Thạch Mặc cảm giác hô hấp của mình đều trở nên có chút khó khăn, nhưng vẫn như cũ có cúi đầu.

      (mm : TT,TT bánh bao ngốc…)

      “Nàng chỉ là người giúp việc trong tiệm của ta, nếu ngươi thả nàng cứ đưa ra cầu, cần liên quan đến người vô tội.’ Thạch mặc kiên định , có thể ở chỗ này để tùy ý bị nữ nhân hạ nhục, bởi vì nhất định phải cứu nàng ra.”

      “Ha ha a, ta có cầu gì ngươi còn biết sao? Theo lời của Thạch Mặc ngươi, ta cũng muốn cưới ngươi, ngươi xem chút ngoại hình của ngươi , tướng mạo thô kệch, dáng người khó coi, tính tình xem ra cũng tốt lắm (mm(nổi giận): muốn đánh bà già này quá!!! Ngươi tính ai tốt!!!), còn có đệ đệ bị mù, ngươi xem có người nào tình mà muốn cưới ngươi về, nếu phải vì mấy câu kia trong cái quẻ năm đó, ngươi cho rằng ngươi có thể gả cho người nào, nghĩ tới ta là quản gia của Thượng thư phủ, nguyện ý cưới ngươi cũng coi như đời trước ngươi tu luyện phúc khí, ngươi lại rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt, tại biết nên van cầu ta, ta xem cái thái độ này của ngươi phải đem ra mà giáo huấn!”

      Đặng Phúc cũng phải người xấu, còn dẫn đến nước này chẳng qua là bị chọc tức, nàng mặc dù chỉ là hạ nhân của Thượng thư phủ, nhưng những quan lại cấp thấp ai gặp nàng mà phải cung kính, muốn tìm đàn ông kết hôn lại bị loại nam nhân như vậy cự tuyệt, chuyện này nàng làm sao có thể giận, những bằng hữu của nàng biết chuyện này đều cười nhạo nàng, nhưng cái làm nàng tức giận chính là nam nhân này tại lại xuất trước mặt nàng, lại còn dùng bộ dáng như thế, sao có thể làm cho nàng tức giận.

      Thạch Mặc bị Đặng Phúc phen mắng tới làm cho sắc mặt trắng bệch, nắm tay xiết chặt lại nới lòng, nới lỏng lại nắm chặt.

      Lời như thế cũng phải chưa từng nghe qua, người ngoài xấu sau lưng cũng ít, nếu như là bình thường quay đầu bước , nhưng tại lại chỉ có thể đứng ở trong này, tùy ý để người khác vũ nhục.

      “Hừ, tại sao chuyện, thái độ cầu khẩn của ngươi là như vậy sao, nếu như thế ngươi hãy cút , nữ nhân kia ta khiến cho nàng ở trong đại lao hảo hảo hưởng thụ.”

      Đám người được Đặng Phúc phái bị thương đầy người đem về, lập tức đỉnh đầu bốc khói, càng nghĩ càng muốn tìm quan phủ, mấy câu động khí đến lão gia, cuối cùng mới vui vẻ trở về, nàng vốn muốn cho nữ nhân kia bài học, về phần người nam nhân này, kỳ nếu nghiêm túc mà nàng có cưới hay cũng sao cả, nếu như phải vì tương lai của nữ nhi, hi vọng người nam nhân này có thể làm thịnh vượng gia đình, nàng đúng là nghĩ tới lấy nam nhân khó coi như vậy đem về.

      Ngày đó nàng tìm hết cả quan phủ, phủ doãn Trương Lương Ngọc cũng nể tình mới phái người điều tra, tuy trong chuyện đó đại bộ phận đều là nàng đúng, nhưng nể mặt thầy tu cũng nên nể mặt phật tổ, hơn nữa cái người làm công này đúng là đánh người, nàng liền quyết định bắt người, cũng biết nghĩ như thế nào mà lại bối rối phái vài quan nha , coi như cũng có chút công đạo, ai biết người còn chưa kịp phái người của phủ vương gia tới, Thương vương gia Mị Li Thương mực thầm quan sát đến Mị Ngạn Nhi, trong chuyện này nguyên do sớm nhất thanh nhị sở (mm: ràng.), cũng làm khó phủ doãn Trương Lương Ngọc, đơn giản khai báo vài câu, đó chính là chuyện tình về sau của mấy ngày trước.

      Mà sau khi chuyện này xãy ra, quản gia cũng biết, Thạch Mặc đương nhiên cũng biết, bằng cũng màn này xãy ra.

      “Đặng quản gia, ngươi nếu vũ nhục ta ngươi liền cứ , ta nếu van cầu ngươi cũng nghĩ đơn giản như thế thành công, ngươi nghĩ lấy ta, ta cũng vậy bắt buộc ngươi, ta chỉ cầu ngươi thả người làm công của ta ra, chuyện phát sinh trước kia đều là ta phải, ngươi còn muốn như thế nào hãy ra, Thạch Mặc ta tuy cái gì cũng hiểu, chỉ cầu người làm việc có đạo lý hiểu là được.”

      Thạch Mặc cũng bị buộc phải bất đất dĩ ra như vậy, còn cách nào khác.

      “…”



      Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20:

      " Hừ, đúng là biết tốt xấu, nếu phải vì vài chữ ở quẻ kia xem xem có ai rước ngươi về a, ta cũng vậy muốn lãng phí miệng lưỡi nữa, cho ngươi thêm ngày chuẩn bị, sau đó hãy tốt mà gả đến đây a, sau khi ngươi ngươi gả cho ta ta thả người làm công của ngươi ra, có vấn đề gì chứ. "

      Đặng Phúc trong lời tràn đầy khinh thường hỏi, hơn nữa tuy câu cuối cùng là hỏi, nhưng cũng phải là muốn cho Thạch Mặc lựa chọn mà chỉ là thuận miệng ra, mặt mũi tràn ngập tự tin Thạch Mặc đáp ứng.

      " … Đặng quản gia, còn biện pháp nào sao ? " Thạch mặc sắc mặt khó coi đến cực điểm, giọng cũng có chút run rẩy, nghe nữ nhân này muốn lấy , vốn cũng tưởng có điều kiện nào, lại nghĩ… cuối cùng cũng chạy khỏi sao ?

      " Ha ha a, có a, đó chính là ngươi bây giờ trở về , làm cho nữ nhân kia tiếp tục ở đại lao chờ đợi, sau đó trong ba năm tiệm bánh bao bé của các ngươi thỉnh thoảng vài người đến làm náo nhiệt ! cho ngươi biết Thạch Mặc, ta và ngươi hôn nhân là định rồi, ngươi càng muốn gả, ta liền càng phải lấy về cho bằng được ! "

      Kỳ nàng cũng phải muốn lấy, nhưng những bằng hữu của nàng sau khi biết nàng phái người cầu hôn nhưng bị cự tuyệt liền làm cho nàng mất mặt, tại vừa vặn lại có cơ hội, nàng đương nhiên phải đem mặt mũi này giãy trở lại, cùng lắm về sau nàng kiếm thêm vài tiểu thiếp xinh đẹp đem về, nghĩ nàng đường đường là đại quản gia, chẳng lẽ nam nhân nhân xinh đẹp lại có người nào, nếu phải vì muốn nữ nhi của mình có vận làm quan, nàng cũng giống bị quỷ ám mà cưới Thạch Mặc.

      " Hảo, hảo, ta gả, cũng hi vọng Đặng tổng quản ngươi giữ lời hứa ! " Thạch Mặc đứng ở nơi đó toàn thân run rẩy, câu đều được, thẳng đến lúc lâu mới cắn răng ra.

      " Hừ ! "



      Cùng ngày, Thạch Mặc thậm chí còn nhớ mình ra khỏi Thượng thư phủ như thế nào, chỉ nhớ khi về đến nhà, toàn thân hư nhuyễn, điểm khí lực cũng có…

      Sau đó liền tìm đệ đệ, chỉ là phải tìm địa phương để tránh chút, cũng mình phải lập gia đình, bởi vì hi vọng làm cho đệ đệ phải lo lắng, sau đó thu xếp lại hành lý đệ đệ rồi đưa gửi đến chỗ Mộc Linh Đổng, đó tại là địa phương duy nhất mà tin tưởng.

      Mộc Linh Đồng lúc ấy cũng rất kinh ngạc, hỏi chuyện gì xãy ra, nhưng cuối cùng cũng , chỉ là có tình muốn làm, xong liền vội vàng rời , khi về đến nhà, trong nhà chỉ còn lại mình , yên tĩnh giống như ngôi mộ.

      Sau đó hết thảy mọi thứ phát sinh đều giống như giấc mơ, thẳng đến khi Mị Ngạn Nhi vừa rồi xuất , giấc mơ lại hóa thành địa ngục…

      Mà ở thời điểm Thạch Mặc còn tuyệt vọng tiếng bước chân bên ngoài đến càng ngày càng gần, cửa có chút thô lỗ bị đẩy ra, cái đầy mặt tửu sắc nữ nhân đến…



      Mị Ngạn Nhi rời khỏi thượng thư phủ, tìm được địa phương Lưu Khê thân, lạnh lùng câu liền cưỡi ngựa trở về vương phủ.

      Đến vương phủ, Mị Ngạn Nhi cũng dừng lại liền thẳng đến gian phòng của mình, đối với tiểu Mộng Nhi câu "nếu có ai đến có nàng ở đây" rồi đem chính mình nhốt vào phòng.

      Sau đó tiểu Mộng nhi cùng Lưu khê chợt nghe thấy bùm bùm tiếng vang, hai người liếc nhìn nhau, chỉ thấy trong mắt đối phương kinh ngạc, người này tuy tính khí táo bạo, nhưng phương thức phát tiết cũng tuyệt đối làm cho người khác khổ sở, cũng chưa từng tự mình chịu khổ sở bao giờ….

      Này… chuyện gì xãy ra ? Tiểu Mộng nhi thập phần nghi hoặc, mà Lưu Khê tựa hồ cũng có chút cảm giác nhưng cũng rất tin tưởng.

      Đinh đinh ước chừng phút đồng hồ trôi qua, tiếng vang trong phòng cũng còn nữa, tiểu Mộng nhi đoán rằng chuyện này như thế là xong rồi.

      " Lưu Khê, ngươi ở nơi này trông chừng, ta tìm tổng quản đại nhân báo cáo tiếng, cái này đồ đạc trong Ngạn Ngữ lâu phải thay đổi cái mới rồi, đại khái cũng ít tiền a. " Tiểu Mộng hướng nhi Lưu Khê đến, sau đó vội vàng rời .

      lát sau, tiểu Mộng nhi liền sắc mặt cổ quái trở về, Lưu Khê nhìn cái, cũng chuyện.

      Hai người yên tĩnh đứng ngoài cửa, chờ người ở bên trong phân phó.



      Mị Ngạn Nhi đem trong phòng cái gì quăng được đều đem quăng hết, nhưng vẫn như cũ cảm thấy toàn thân tức giận chút nào giảm xuống, ngược lại càng thêm cực nóng, nàng thực hận tức giận, cũng đau lòng…

      Tại sao lại lại thương tâm, làm sao có thể thương tâm… Nàng giận Thạch Mặc, hận Thạch Mặc, càng giận chính mình, người nam nhân mà thôi, chính là, nàng tuy an ủi mình như vậy nhưng lại như trước cũng buông bỏ được…

      Loại như ảnh tùy hình( giống như) cảm giác tình của mình bị phản bội, theo nàng rời khỏi thượng thư phủ trở về cũng biến mất qua, nàng ghét nhất chính là bị người khác phản bội, nàng nhất định làm cho người kia chết toàn thây, hối hận kịp, nhưng là… lúc kia, khi Thạch Mặc ở trước mặt nàng, nàng mặc dù có xúc động muốn giết lại vẫn như cũng hạ thủ được…

      Chính là… như vậy buông tha sao ? Chỉ đơn giản như vậy buông tha người kia phản bội nàng sao ?

      ! tuyệt đối ! Mị Ngạn Nhi nàng làm sao có thể buông tha người phản bội nàng kia, nàng nhất định phải cho nếm được cái tư vị hối hận là như thế nào, còn cái kia quản gia thượng thư phủ, chỉ là cái quản gia mà dám cùng nàng đoạt nam nhân, quả đúng là muốn sống nữa !

      Bất quá nhiều hơn cái oán khí, nàng còn muốn hành động để trả thù, cũng chờ chút , nàng tại rất tức giận, rất phẫn nộ, nhưng toàn thân dường như mất khí lực, thầm nghĩ hảo hảo đợi người, cái gì cũng nghĩ nữa, cũng làm cái gì…

      Cả phòng đống bừa bộn, Mị Ngạn Nhi nằm cái giường xem như còn sạch , lẳng lặng nhắm mắt lại… Chỉ chốc lát liền ngủ mất…

      Tử Mặc, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21 :

      đêm này, Mị Ngạn Nhi ngủ rất say sưa, liền cơn ác mộng cũng có, lần nữa mở mắt ra cũng là buổi sáng rồi, ánh sáng bên ngoài ngoan cố theo song cửa sổ xuyên vào trong phòng, đôi mắt mê mang của Mị Ngạn Nhi liền sáng ngời.

      " Mộng nhi. " Mị Ngạn Nhi mở miệng gọi, sau đó liền phát thanh mình dị thường khàn khàn.

      " Chi " tiếng, cửa đẩy ra, tiểu Mộng nhi tâm can hơi cẩn thận đến.

      " Chủ tử ? " tiểu Mộng nhi thanh rất như là đồng dạng sợ hù người, chủ tử tựa hồ cùng ngày thường khác mấy nhưng ngày hôm qua hết thảy phát sinh đều làm người khác thực khiếp sợ, đến lúc này còn cảm thấy sợ hãi.

      " Rửa mặt, thay quần áo, còn cần ta nhắc lại sao ? " Mị Ngạn Nhi nhìn người hầu có chút ngu si, thể mở miệng ra.

      đêm trôi qua, chuyện hôm qua diễn ra chỉ như giấc mộng, tỉnh lại liền còn dấu vết, người nam nhân mà thôi, nàng tựu bỏ xuống được sao ?

      Mị Ngạn Nhi lưng thẳng tắp, mặc dù có chút cứng ngắc nhưng vẫn tản ra khí phách cao ngạo.

      Tiểu Mộng nhi vội vàng rời , thần tình trước nhất đều là kinh ngạc biểu lộ, tựa hồ phát chủ tử nhà mình có chỗ nào đó giống với trước đây…



      Sau khi rửa mặt xong, tiểu Mộng nhi liền đưa đồ ăn sáng lên, Mị Ngạn Nhi nhìn thấy cái bánh bao ánh mắt lóe lóe, chỉ chỉ bánh bao đối với tiểu Mộng nhi " từ nay về sau đừng để ta nhìn thấy món này nữa, đây là làm cho người ta ăn sao ? "

      Tiểu Mộng nhi sững sờ khi bị giáo huấn, nhưng mặt lập tức đỏ lên, chủ tử lời này chính là mắng ít người, liền Thương vương gia cùng cùng tiểu vương gia các vương tử đều ăn cái này, này chủ tử sao lại cái này phải để cho người ăn, nghĩ vừa rồi còn nếm qua…

      Bất quá lời đều dừng lại ở mức trong lòng, chủ tử vừa dứt lời lưu loát dọn chén đĩa lại.

      Lúc sau Mị Ngạn Nhi liền lời nào nữa mà dùng điểm tâm, tuy ăn nhiều lắm nhưng cũng tính là thiếu, hết thảy tựa hồ cũng có gì thay đổi.

      Chỉ có điều, Mộng nhi phát ánh mắt chủ tử liền trở nên thâm trầm, nhất là thỉnh thoảng lơ đãng lại tản mát ra loại lãnh khí, đó là tình huống trước kia chưa từng xãy ra.



      Cuộc sống trước kia của Mị Ngạn Nhi cũng khá nhàn nhã, ngày thường chỉ cần ngẫu nhiên xử lý ít vụ, thời gian còn lại đều là nàng tùy ý tiêu xài, nàng có chức quan cũng có chăm học, cũng luyện võ, duy nhất có tính toán thích lại chính là đến địa phương nghênh đón khách làng chơi, bất quá nàng tại cũng có chút hứng thú nào mà những địa phương kia giết thời gian.

      Dùng qua bữa sáng, Mị Ngạn Nhi hiếm khi đến thư phòng nay lại đến nơi này, muốn xem qua sách nhưng lại cảm thấy tâm tình yên tĩnh cho lắm, nghĩ nghĩ liền dẫn Mộng nhi ra khỏi vương phủ, đến trong những trà lâu nổi danh nhất kinh thành – quân ngữ lâu.

      Quân ngữ lâu này cũng là trong những sản nghiệp của vương phủ mà Mị Ngạn Nhi chưởng quản, trở lại, Thương vương gia từ sau khi tam quốc thống nhất liền cũng hỏi chính nữa, ngược lại phái người kinh doanh buôn bán, mở đủ loại trà lâu tửu quán cùng kỷ quán, nghiễm nghiêm trở thành Li Nhan Quốc đệ nhất hoàng thương, chỉ là những nữ nhi của nàng sau này lớn lên nàng cũng còn để ý nữa, phân ra vài phần cho mọi người quản lý.

      Sản nghiệp tuy nhiều nhưng nữ nhi cũng khá nhiều, mỗi người đều được phân phần, đều có cái gì hảo phàn nàn, dù sao cũng phải là làm đến mệt chết… Về phần muốn tranh đoạt sản nghiệp, tựa hồ cũng có ai có mục đích này, bằng người có khả năng được tặng cũng xuất .



      Mị Ngạn Nhi ngồi bên cạnh cửa sổ ở tầng hai trà lâu, chỉ cần nhìn bằng mắt là cũng có thể chứng kiến bên ngoài hết thảy, đây là địa phương nàng thích nhất, tầm mắt bao la, làm cho lòng người cũng trở nên thư giãn.

      Mộng nhi ở bên cẩn thận hầu hạ trà nước, tâm tình cũng vì tâm tình chủ tử mà trở nên tốt hơn ít, Lưu Khê mặt biểu tình dựa vào vị trí, trong mắt thỉnh thoảng đảo qua đạo ánh sáng lạnh, lặng im trong lúc đó lúc nào buông thả cảnh giác.

      " Ngươi có nghe vụ Thượng thư phủ bị gièm pha việc kia ? " thanh nữ nhân trung niên coi là hướng đến nữ nhân cùng bàn .

      Đây là trà lâu, người chuyện phiếm tự nhiên cũng nhiều, bằng nó như thế nào lại trở thành trong những địa phương để thu thập tin tức.

      Nghe được ba chữ thượng thư phủ, Mị Ngạn tự kiềm chế được mà nhăn mày.

      " Lễ bộ thượng thư việc kia ? Ha ha, có ai biết a, đội ngũ diễu hành mới qua đây phút đồng hồ a, ngươi mới đến nên gặp được, sớm chút là nhìn thấy rồi, hoàng thành tựa hồ cũng lâu rồi cũng có mấy việc diễu hành như thế này rồi a ? " Nữ nhân đối diện bĩu môi khinh thường, bộ dạng người kia đừng có nông cạn như vậy.

      " Diễu hành rồi ? Tiểu nhi tử của ta công tác tại thượng thư phủ đêm qua về nhà, thời điểm trực ban có nhìn thấy vòng lớn người vây quanh lấy nam nhân, trong miệng mắng lời gì đó khá khó nghe, sau đó nam nhân còn bị cột bên ngoài buổi tối, vốn cho rằng mọi người biết, nghĩ tới diễu hành rồi, ngươi thấy nam nhân kia sao ? Trưởng thành nhìn được a ? " Nữ nhân lời cũng cho rằng toán tính, đem mình tình đại khái biết đều ra lần.

      " a, cũng phải nha, người nam nhân kia mặt sưng phù nhìn ra bộ dáng, hẳn là bị hung hăng đánh trận rồi, hơn nữa còn là thất trinh trước hôn nhân, cái nữ nhân keo kiệt Đặng quản gia kia giết chết cũng coi như đối xử tệ rồi, bất quá cũng phải , người nam nhân kia trưởng thành lớn lên cũng tốt a, dáng người cũng kém như vậy, như thế nào lại được đại quản gia đại nhân coi trọng. "

      " Việc này ngươi biết đâu, nghe tiểu nhi tử ta đó là vì nam nhân kia có mệnh cách hảo, nghe là vượng gia vượng thê, chỉ là chuyện thất trinh trước hôn nhân cho dù có mệnh cách cũng vô dụng , Đặng Phúc là đại quản gia của thượng thư phủ, cho dù là người bình thường cũng nhịn được a… "

      " Đúng vậy a, đúng vậy a… "

      “…”

      Hai nữ nhân kia coi ai ra gì đối thoại theo sau còn ngừng tán dương, tựa hồ vài khách nhân vừa mới tới cũng đều biết được chuyện này…

      Mị Ngạn Nhi bưng ly trà trong tay để cứng ngắc giữa trung, sắc mặt có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi…
      Tử Mặc, Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22:

      Có bằng hữu tặng ta hoa tươi, Mị dạ thủy thảo ở trong này tiếng cảm ơn, bất quá cũng cần lãng phí tiền, trong lời thích cứ ở trong này hạ xuống, Mị dạ thủy thảo cũng thỏa mãn rồi…



      “Lưu khê, thăm dò rốt chuyện chuyện gì xãy ra, lập tức thăm dò cho ta!” giọng điệu lạnh băng hung dữ của nàng liền làm Lưu Khê sững sờ, nhưng khi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy sắc mặt dữ tợn của chủ tử liền trước mặt người nhanh chóng biến mất.

      Thời gian rất ngắn, chưa đến phút đồng hồ sau khi Lưu Khê lại lần nữa xuất , chỉ là sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

      “Chủ tử, quản gia nhà hộ bộ thượng thư đêm qua mới cưới chính phu, cũng vào màn đêm buông xuống mà phát thân trong sạch, hôm nay liền trói lại, bị ngựa kéo theo diễu hành đường.”



      “…Mang ta !” nghe được Lưu Khê báo cáo, Mị Ngạn Nhi mạnh đứng người lên, cắn răng ra ba chữ.

      “Dạ!” Lưu Khê dám trễ nãi, rất nhanh ở phía trước dẫn đường, tiểu Mộng nhi tuy hiểu chuyện gì xãy ra, nhưng biết chủ tử tâm tình tốt, chỉ là nhu nhuận theo sau lưng chủ tử.

      Ba người tốc độ đều rất nhanh, chỉ chốc lát liền đuổi theo đám người náo nhiệt, Mị Ngạn Nhi có chút nheo mắt lại, nhìn xem bóng dáng bị đám người vây quanh lại…

      Hai tay bị dây thừng cột vào cùng chỗ, đoạn trước của dây thừng được cột người con ngựa, ngựa lúc nhanh lúc chậm, nam nhân lảo đảo về phía trước, tóc rối bù, mặc bộ quần áo trong, dưới khí trời cuối tháng chín trở nên có chút đơn bạc, sắc mặt của hết sức khó coi, xám tro giống như người chết, nhất là cặp mắt trống rỗng có chút nào thần thái kia, chỉ có lúc bị ai đó hướng đến vứt cái gì đó mới lộ ra thần sắc bi thương, làm cho người ta biết , có hay là người sống…

      (mm: TT,TT muốn khóc~ing…)

      đầu có đủ loại rau cỏ, còn có thể xa xỉ tìm được vài dấu vết trứng gà để lại, người càng có màu gì đó lẫn lộn, hơn nữa người xung quanh như cũ vẫn tiếp tục hướng ném cái gì đó.

      Nam nhân cũng trốn tránh, chỉ là nhìn có vật nào ném vào rồi nhắm mắt lại, rồi sau đó lại lần nữa mở mắt ra…

      Mị Ngạn Nhi sững sờ đứng ở nơi đó, có chút thể tin nhìn bóng người chật vật kia, là nam nhân kia, chính là… làm sao có thể…

      Rốt cuộc chuyện gì xãy ra? Đêm qua nàng mới nhìn thấy mặc trang phục hồng y đem gả , ngồi tấm khăn hỉ đặt giường, gả cho nữ nhân khác, nàng đau lòng, nàng đau lòng, nàng phẫn nộ, nàng thậm chí còn nghĩ đến hàng loạt hành động trả thù, có lẽ tương lai xa có tin tức hộ bộ thượng thư bãi miễn chức vụ, có lẽ cái kia quản gia cũng lâu nữa bị đuổi ra khỏi thượng thư phủ, có lẽ có rất nhiều có lẽ… Nhưng lại nghĩ tới tình phát sinh nhanh như vậy!

      Chỉ là đêm mà thôi, làm sao có thể chật vật như thế xuất trước mặt nàng, thể tha thứ, quả chính là thể tha thứ, phải hạnh phúc hay sao, tại sao lại như vậy, còn có cái kia nữ nhân chết tiệt cũng dám đối với như vậy, vô luận là vì lý do gì, người nam nhân này chỉ có nàng mới có quyền trả thù , nàng có thể giết , có thể trừng phạt , có thể làm sống bằng chết, nhưng tuyệt đối cho phép người khác như vậy mà làm thương tổn



      Trong nháy mắt, tình tựu xãy ra biến hóa, Mị Ngạn Nhi phi thân lên, vững vàng hạ xuống trước mặt Thạch Mặc, dùng chủy thủ chém đứt dây thừng, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà đem Thạch Mặc tựu biến mất trong tầm mắt họ!



      Đêm qua vì muốn gặp Thạch Mặc nên Mị Ngạn Nhi sớm làm xong ngụy trang, biến thành bộ dáng Nhan Mị Nhi, về sau lại vì tình phát sinh đột ngột, tâm tình cũng thay đổi rất nhanh nên cũng dùng nước thuốc mà tẩy ngụy trang, sáng sớm tỉnh dậy Mị Ngạn Nhi cũng quên luôn khuôn mặt ngụy trang liền cứ thế mà ra ngoài, mà cũng vì thế mà nàng mới dễ dàng nhìn thấy bộ mặt cam chịu của Thạch Mặc xuất ở trước mặt nàng.

      , , thả ta ra, để cho ta trở về!” thời điểm Mị Ngạn Nhi xuất trước mặt , chỉ là kinh ngạc đến ngây người, biết làm sao cho phải, rồi sau đó nàng lại ôm bay lên mới kịp phản ứng ý nàng là muốn mang , chính là… tại đâu còn mặt mũi nào để theo nàng!

      “… Câm miệng!” Mị Ngạn Nhi dùng thanh lạnh như băng quát lớn Thạch Mặc, nàng nghĩ mãi mà vẫn tình trạng tại là như thế nào, như cũ vẫn muốn ở lại bên cạnh nàng sao?

      Nữ nhân kia có gì hảo, chẳng lẽ liền vì vinh hoa phú quý nên cái gì cũng muốn bên nàng sao?

      Hiển nhiên câu kia của Thạch Mặc “để cho ta trở về” trong lời làm cho Mị Ngạn Nhi hiểu sai.

      Thạch Mặc đương cũng bị tiếng quát của Mị Ngạn Nhi làm cho hù rồi, mở to hai mắt nhìn Mị Ngạn Nhi, rốt cuộc cũng nên lời…



      Mị Ngạn Nhi mang theo Thạch Mặc về phía trước Lưu Khê mang theo Mộng nhi ở phía sau, bốn người công phu chỉ trong chốc lát liền đến ngôi nhà, chỗ này cũng phải Thương vương phủ mà là trạch phủ ngoại viện của Mị Ngạn Nhi, bên trong ngoại trừ hai mươi mấy người hầu chỉ còn có hai nam nhân.

      Cửa bên ngoài cũng có thủ vệ mà là đóng chặt lại môn, Mị Ngạn Nhi tiến lên đạp cửa ra, gã sai vặt trông coi tiền viện kinh ngạc chạy tới.

      “Ngươi… ngươi là người nào mà dám xông vào trong này?” gã sai vặt chỉ vào Mị Ngạn Nhi hỏi, điều này cũng thể oán nhận ra chủ tử của mình, trong vương phủ nếu phải tổng quản Linh Lam sớm phân phó hạ nhân nàng sao có thể khả năng tự do lại lại trong vương phủ.

      “Làm càn, đây là chủ tử, còn mau mở ra!” người lên tiếng chính là ôn nhu hạng nhất tiểu Mộng nhi, có chút nhanh chóng quát lớn còn bên nháy mắt.

      Mộng nhi lúc chuyện mới ra từ sau lưng Mị Ngạn Nhi, mà gã sai vặt cũng nhìn theo Mộng Nhi cùng Lưu Khê, mở to hai mắt nhìn nhìn đám người.

      “Huyễn nhi, Hoa Ngữ các dọn dẹp phòng trống làm cho nam nhân này ở lại.” Mị Ngạn Nhi cũng trách gã sai vặt này làm càn, nàng cũng biết vấn đề nằm ở tướng mạo của mình, chỉ là lạnh lùng phân phó vài câu sau đó thả Thạch mặc ra, dứt sang ở bên.

      Thạch Mặc mất thế dựa vào, có chút xong quơ quơ thân thể, cúi đầu cũng chuyện.

      “A, vâng!” nghe được đúng là thanh chủ tử, hơn nữa còn có Mộng nhi ca ca cùng Lưu Khê ca ca mà … gã sai vật gọi là Huyễn nhi có chút kinh ngạc đáp lời lại.

      Mà lúc ánh mắt của rơi vào người Thạch Mặc… Người nam nhân ở lại Hoa Ngữ các sao?

      “Còn mau !” Tiểu Mộng thấy Huyễn Nhi có chút ngẩn người liền hơi thanh nhắc nhở câu, cùng Huyễn nhi là bằng hữu, nhiều lần chuyện đều là sợ bị chủ tử trách phạt mà thôi.

      “Dạ dạ dạ, vị công tử này xin ngài theo ta.” Huyễn nhi thông minh chạy đến trước mặt Thạch mặc, ánh mắt tuy lộ ra nghi hoặc nhưng vẫn rất cung kính.

      Thạch mặc luống cuống đứng nguyên tại chỗ, biết nên làm thế nào cho phải.

      Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :