1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyện lấy chàng bánh bao - Mị Dạ Thủy Thảo (Nữ Tôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12

      "Hảo, ta cùng các ngươi , nhưng tuyệt đối được đụng vào , bằng ta làm cho các ngươi hối hận kịp!" Cắn răng, Mị Ngạn Nhi từng câu từng chữ .

      Bọn quan sai bị khí thế của nàng làm cho sững sờ.

      "Mị nhi?" Thạch Mặc có chút bất an gọi nàng, trong lá thư rốt cuộc viết cái gì mà lại làm sắc mặt của nàng trở nên khó coi như thế.

      "Yên tâm , ta sao, ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại chỗ này đợi ta trở lại, có nghe hay ?" Vốn cho rằng chuyện này là do đại quản gia nhà hộ bộ thượng thư xếp đặt mọi chuyện, lại ngờ đến dĩ nhiên là do mẫu vương nhà nàng sắp xếp, cũng biết mẫu vương từ lúc nào biết nàng ở chỗ này, lại chờ đến lúc này mới ra tay.

      Lá thư vừa nãy chính là tín thư của mẫu vương, lên mặt giảng bài: mừng thọ hồi phủ!

      Đơn giản bốn chữ nhưng lại làm nàng thể cự tuyệt mệnh lệnh.

      "..." Thạch Mặc biết nên gì cho phải, tình thể nằm trong vòng khống chế của .

      Cuối cùng Mị Ngạn Nhi cũng theo đám quan sai, Thạch Mặc cau mày đứng ở trong tiệm bánh bao, nhìn theo Mị Ngạn Nhi dần mất hút khỏi tầm mắt.

      Người cuối cùng cũng rời nhưng... tại sao lại dùng phương thức này mà rời chứ, nếu là do mình làm tuyệt đối liên lụy đến người khác, nhất định nghĩ ra biện pháp cứu nàng... Thạch Mặc ánh mắt kiên định, trong làm thầm nghĩ đến.



      Mị Ngạn Nhi theo đám quan sai tựu đường đến hình phủ của kinh thành, đây là nơi chuyên môn phụ trách những vụ liên quan đến dân .

      Từ rât xa Mị Ngạn Nhi thấy bóng dáng quen thuộc, đúng là là phủ doãn đại nhân Trương Lương Ngọc, nữ nhân hơn ba mươi tuổi, nữ nhi của nàng cũng chính là bằng hữu của nàng, cho nên cũng sai nhận thức nữ nhân này.

      “…Ngạn tiểu vương gia?” Trương Lương Ngọc thấy quan sai đem người về, do dự nhìn người trước họ, thấy đối phương gật đầu khẳng định mới mang theo nghi vấn hỏi nàng câu.

      Ngạn tiểu vương gia cũng là người quen của nàng, nhưng Ngạn tiểu vương gia trước mắt này lại chỉ có ba phần tương tự, Tuy Thương vương gia với nàng Ngạn tiểu vương gia dịch dung, nhưng nàng cũng dám nhận loạn người a.

      “Trương đại nhân, mẫu vương có gì phân phó, ngài cứ thẳng a.” để ý tới bộ dạng si ngốc của quan gia khi nghe đại nhân nhà mình xưng hô nàng, Mị Ngạn Nhi trực tiếp hỏi.

      “Dạ dạ dạ, Thương vương gia phân phó, người trực tiếp về phủ là được rồi.”

      “Bổn vương liền cáo từ.” Mị Ngạn Nhi cũng chút khách khí, xoay người rồi rời .

      “Cung kính tiểu vương gia.” Sau lưng vang lên thanh của Trương Lương Ngọc.



      Mị Ngạn Nhi người mình hướng đến Thương Vương phủ, vừa vừa cẩn thận suy ngẫm lại những chuyện trải qua, đoán rằng mẫu vương sớm biết nàng ở nơi nào, chỉ là đến bắt nàng mà thôi, sau đó mới dựa vào chuyện Thượng thư phủ mà lấy cớ đẩy nàng về nhà, mà làm sao mẫu vương có thể biết hành tung của mình, Mị Ngạn Nhi cũng quá chắc chắn, bất quá mẫu vương cũng biết chuyện của quản gia nhà Thượng thư phủ, khiến cho nàng khỏi suy đoán, về phần thuộc hạ ngầm của mẫu vương…

      Kỳ đây cũng phải chuyện tình làm nàng giật mình, dù sao nàng thân là tiểu vương gia, bên người cũng có vài người thủ hộ cũng phải là chuyện kỳ quái, nghĩ như vậy, nàng hết thảy biết mẫu vương liền cái gì cũng biết rồi, như vậy về chuyện tình của Thạch Mặc mẫu vương cũng như vậy biết rồi?

      Tâm Mị Ngạn Nhi khỏi có chút ít bất an, lần trước việc mẫu vương bức hôn cùng việc bắt người… mẫu vương tính tình quái dị, từ trước đến nay ai cũng biết mẫu vương đối phó họ như thế nào, xem ra trước phải chuyến thăm phụ phi mới được, có phụ phi bên cạnh, mẫu vương thoáng khiêm tốn chút.

      Ai, cũng biết tỷ muội huynh đệ của nàng thế nào rồi, là dựa theo an bài của mẫu vương hay trốn né, cũng có khi trốn cũng né.

      Mẫu vương có chín phi tử, mưa móc chia đều, có chín hài tử, bốn nam năm nữ, trong phủ nàng là lão nhị, phía còn có ca ca cũng lập gia đình, mà đệ muội phía sau trừ lão ngũ còn có trắc phi bên ngoài còn lại đều là độc thân.

      Lúc còn suy nghĩ nàng đến cửa chính của Thương vương phủ, nhấc chân muốn vào lại bị thị vệ cản lại.

      “Vương phủ trọng địa, người đến là người vào?” Thủ vệ ngăn cản Mị Ngạn Nhi lớn tiếng quát hỏi.

      “Làm càn, liền tiểu vương gia cũng dám ngăn cản, các ngươi là muốn sống nữa sao?” Mị Ngạn nhi thế nhưng vẫn biết cùng dịch dung của mình có quan hệ, làm người khác liền nhận ra, vừa vừa bên cầm ngọc bội chứng minh thân phận của mình ra!

      Hóa trang mặt đều là do chính nàng nghiên cứu chế tạo rồi mới vẽ loạn mặt, nếu dùng dung dịch đặc biệt liền rửa sạch, nàng tại trong tay cũng có dung dịch nên còn cách nào mang gương mặt kia trở về.

      “Ngọc bội của Ngạn tiểu vương gia? Ngài… ngài là tiểu vương gia?” thủ vệ thể tin nổi hỏi, chênh lệch lớn như vậy nàng cũng dám tin tưởng a.

      “Hừ.” Hừ tiếng, Mị Ngạn Nhi cũng quan tâm đến thủ vệ vẫn nghi hoặc như cũ, nghênh ngang bước vào Vương phủ, tuy thủ vệ quá tin tưởng vào Mị Ngạn Nhi, nhưng là thấy ngọc bội như thấy người, các nàng cũng dám ngăn cản người cầm ngọc bội tiến vào, nhưng có người xa lạ tiến vào thủ vệ cũng phải phái người vào phủ thông báo tiếng với tổng quản.

      Mị Ngạn Nhi đường nhìn thấy vài người hầu quen thuộc, người hầu chỉ là nghi hoặc nhìn nàng, cũng hành lễ, thẳng tới khi tổng quản vội vàng tới, sau khi nhìn kỹ chân diện nàng vài lần mới khẳng định kêu tiếng “Tiểu vương gia.”

      “Mẫu vương đâu?” Mị Ngạn Nhi hỏi.

      (mm: bà già ta đâu :v?)

      " Tại thư phòng chờ người. " tổng quản đáp lại.

      Mị Ngạn Nhi liền gì thêm nữa, cũng buông tha ý niệm tìm phụ phi trong đầu, thẳng tiến đến thư phòng.

      ...
      Beta:bocap2510

      Chương 13:

      đến cửa thư phòng, Mị Ngạn Nhi vừa đứng lại liền nghe thấy giọng mẫu vương vang lên :

      "Vào ." Thanh mẫu vương trầm ổn khí phách, mang theo tia mị hoặc cùng gợi cảm, cùng dạng với nàng nhưng nàng lại mang theo nhiều thêm ít lạnh khốc cùng tàn nhẫn.

      Mị Ngạn Nhi đẩy cửa tiến vào, trong phòng ngoại trừ mẫu vương ra còn thêm bóng dáng áo tím.

      "Tử phụ phi." Mẫu vương cùng phụ phi quan hệ rất tốt, cho nên bọn hài tử các nàng đều xưng hô mẫu tử cùng vương phi lẫn phụ phi, chỉ có điều khi gọi phụ phi liền xưng thêm danh vị của từng phụ phi.

      "Ngạn nhi? Con với vương gia có việc cần bàn, vậy ta liền trước." Tử trước kia là trong những thị vệ của Mị Li Thương, sau cũng trải qua những khúc chiết để rồi trở thành phi tử của Thương vương gia, người tuy thuộc lứa trung niên nhưng vẫn diễm lệ phi phàm.

      "Được." Mị Li Thương xem sách cũng liền để quyển sách xuống, nhàn nhạt đáp.

      Đợi Tử rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người mẫu tử Mị Li Thương và Mị Ngạn Nhi, trong lúc nhất thời khí trong phòng trở nên khẩn trương.

      "...Mẫu vương, người nếu có phân phó, hài nhi tựu cáo lui." Hừ, cũng tin người có thể duy trì được bình thản.

      "...Được, vây ngươi lui ." Mị Li Thương cũng trầm mặc xuống sau đó lộ ra biểu tình cười như cười.

      Nghe xong câu trả lời của mẫu vương... Mị Ngạn Nhi sững sờ, cứ như vậy mà để nàng ?

      "Thế nào, ?" Mị Li Thương cười hỏi lại, cũng tính trước làm cho Mị Ngạn Nhi bực mình, bởi vì cái gọi là gừng càng già càng cay, nàng mẫu vương chính là con cáo già.

      "Mẫu vương, ngài cần trêu hài nhi, ngài "sốt ruột" tìm hài nhi trở về, chắc phải tình gì a?" Mị Ngạn Nhi hung hăng nhấn mạnh từ sốt ruột, từ đó cũng khỏi mất mặt , nàng chính là rất giận dỗi cùng phẫn nộ.

      Hơn nữa nàng còn chút lo lắng, tâm tư mẫu vương rất khó đoán, cũng biết nghĩ về chuyện của nàng như thế vào.

      "Ba ngày sau, thọ yến của ta đừng quên tới tham gia."

      "Dạ, hài nhi quên." Mị Ngạn Nhi đáp ứng trả lời nhưng thái độ rửa tai lắng nghe lại đổi chút nào, nàng chờ mẫu vương tiếp.

      "... tình chỉ có nhiêu đó thôi, Ngạn nhi còn chưa sao?" Trâm mặc hồi, Mị Li Thương vờ như kinh ngạc hói.

      Mị Ngạn Nhi bị hỏi cũng

      "Mẫu vương, hài nhi xin cáo lui." Hừ, mẫu vương cái gì cũng , nàng cũng hỏi, đến cuối cùng để xem ai là người bị nghẹn!

      Mà ở trong thư phòng, Mị Li Thương nhìn Mị Ngạn Nhi rời , lộ ra cái tiếu dung nghiền ngẫm, Ngạn nhi a Ngạn nhi, con chỉ là đứa trẻ a, dám vi phạm mệnh lệnh của mẫu vương hãy đợi được giáo huấn , mẫu vương vì ngươi mà an bài tiết mục, ngươi hãy hảo hảo mà thưởng thức a...

      ...

      Mị Ngạn Nhi từ thư phòng ra, liền hướng đến Ngạn Ngữ lâu của mình mà , nhưng chưa được nửa đường bị tổng quản Linh Lam ngăn cản lại.

      Mị Ngạn Nhi nghi hoặc nhìn nữ tử hơn mình hai mươi tuổi lại dị thường nghiêm túc này, lại có chuyện gì?

      "Tiểu vương gia, đây là sổ sách của khoảng thời gian này, xin người xem qua." Linh Lam cầm trong tay vài cuốn sổ, đúng là sổ sách của trà lâu cùng kỷ quán sinh ý mà Mị Ngạn Nhi phụ trách.

      Mị Ngạn Nhi cầm lấy, cũng chuyện mà xoay người rời .

      Chỉ chốc lát, Mị Ngạn Nhi đến Ngạn Ngữ lâu của nàng, trong sân lúc này có tiểu nam hài bộ dảng thanh tú khoảng chừng mười hai mười ba tuổi ngồi, thấy Mị Ngạn Nhi đến liền nghi hoặc đứng dậy.

      "Ngươi là ai? Như thế nào dám đến đây?"

      "...Uy, mỹ nhân ở đâu xuất thế này, mau gọi gia tiếng xem xem." Mị Ngạn Nhi đảo mắt vòng nhìn nam hài, côn đồ cùng lộ liễu chút che giấu, tay cũng lỗ mãng muốn chạm lên mặt tiểu nam hài.

      Tiểu nam hài bị dọa sợ, rút lui về sau vài bước.

      "Lớn...lớn mặt...nơi này là Thương vương phủ, ngươi rốt cuộc là người nào mà dám ở chỗ này giương oai." Tiểu nam hài tức giận lại trở nên thập phần đáng .

      (Mm: chằn tinh mụ mụ nhà ngươi á ...)

      "Ha ha ha... tiểu Mộng nhi, ngươi là đáng mà, ngay cả chủ tử nhà ngươi mà ngươi cũng nhận ra sao?" Mị Ngạn Nhi bị tiểu nam hài chọc cho cười ha hả, thoáng cái đem kéo vào trong ngực.

      "Chủ tử? Ngài là chủ tử? Như thế nào lại..." Bộ dạng này... Tiểu nam hài được gọi là tiểu Mộng nhi trừng lớn mắt, bộ dạng quá tin tưởng.

      Chủ tử của xinh đẹp như vậy, làm sao có thể biến thành bộ dạng này rồi, nhưng... giọng điệu cùng giọng lại cùng chủ tử giống nhau a, hơn nữa... bị chủ tử ôm vào trong lòng cảm giác cũng rất quen a...

      Tiểu Mộng nhi nghi ngờ...

      "Tốt lắm tốt lắm, ngươi chuẩn bị cho ta số thứ, hùng hoàng, cỏ hạt hoàng, cam thảo... Mị Ngạn nhi số loại thuốc, sau đó buông tiểu Mộng nhi ra rồi tiến vào phòng ngủ của mình.

      (Mm: nghi là mỗ tác giả biết bao nhiêu vị thuốc liền phán hết cả vô đây =„= , mấy vị thuốc này nghe quen lắm, hình như để chế xuân dược phải :v)

      Tiểu Mộng nhi có chút còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cũng biết có nên ngăn cản bước chân nàng hay , nhưng lại cảm giác nữ nhân này rất giống chủ tử, nghĩ nghĩ, cắn răng cái liền đâu đó chuẩn bị.

      Hẳn là chủ tử a, nếu làm sao lại đồng dạng chuyện như thế, cũng như vậy mà đến nơi này, cũng rất quen thuộc cùng hoàn cảnh....

      Mị Ngạn Nhi vào phòng liền nằm lên chiếc giường mềm mại của mình, oài, mới nằm khoảng mười ngày cái giường cứng ngắc kia mà nàng muốn cứng ngắc cả người rồi, cái giường mềm mại của mình vẫn là thoải mái hơn chút ít a...

      Nghĩ tới đây, Mị Ngạn Nhi lại nhớ đến Thạch Mặc, cũng biết tại thế nào, có phải lo lắng cho mình, hẳn là rất lo lắng a, dù sao thời điểm lúc nàng bị bắt , còn muốn bám theo nàng đến cùng mà, nam nhân ngu ngốc, người ta đều vợ chồng vốn cùng chim rừng là , đại nạn ập đến đều là tự thân mà bay, nghĩ nam nhân này lại ngây ngốc muốn tự mình nhận tội...

      Có lẽ đây cũng là hấp dẫn của riêng a, thời điểm ngại ngùng đưa bánh bao cho nàng, chính nàng lúc đó cảm nhận nàng và cùng loại người, mãi về sau ở chung, hiểu được nam nhân này gian khổ cùng cần cù, thấy được thiện lương cùng cố chấp, cảm giác mới lạ cứ ngừng đọng lại mà hình thành nên cảm tình khó hiểu...

      Chỉ là người nam nhân này cũng rất mẫn cảm xíu xiu, lại nhìn ra được bản chất của nàng, ra để nàng nguyện đắc ý, làm cho nàng hơi giật mình cùng chút ít tán thưởng.

      Ai, chờ chuyện tình với mẫu vương chấm dứt nàng liền quay về để tiếp tục ở chung với , nếu tình cảm này sai nàng liền thu lại ở bên cạnh nàng cũng tốt lắm, tuy bề ngoài của đẹp cho lắm, thậm chí còn có chút khó coi, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác thoải mái hiếm gặp...

      Vừa nghĩ đến Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi từ lúc nào chìm vào giấc ngủ...


      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Beta:bocap2510

      Chương 13:

      đến cửa thư phòng, Mị Ngạn Nhi vừa đứng lại liền nghe thấy giọng mẫu vương vang lên :

      "Vào ." Thanh mẫu vương trầm ổn khí phách, mang theo tia mị hoặc cùng gợi cảm, cùng dạng với nàng nhưng nàng lại mang theo nhiều thêm ít lạnh khốc cùng tàn nhẫn.

      Mị Ngạn Nhi đẩy cửa tiến vào, trong phòng ngoại trừ mẫu vương ra còn thêm bóng dáng áo tím.

      "Tử phụ phi." Mẫu vương cùng phụ phi quan hệ rất tốt, cho nên bọn hài tử các nàng đều xưng hô mẫu tử cùng vương phi lẫn phụ phi, chỉ có điều khi gọi phụ phi liền xưng thêm danh vị của từng phụ phi.

      "Ngạn nhi? Con với vương gia có việc cần bàn, vậy ta liền trước." Tử trước kia là trong những thị vệ của Mị Li Thương, sau cũng trải qua những khúc chiết để rồi trở thành phi tử của Thương vương gia, người tuy thuộc lứa trung niên nhưng vẫn diễm lệ phi phàm.

      "Được." Mị Li Thương xem sách cũng liền để quyển sách xuống, nhàn nhạt đáp.

      Đợi Tử rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người mẫu tử Mị Li Thương và Mị Ngạn Nhi, trong lúc nhất thời khí trong phòng trở nên khẩn trương.

      "...Mẫu vương, người nếu có phân phó, hài nhi tựu cáo lui." Hừ, cũng tin người có thể duy trì được bình thản.

      "...Được, vây ngươi lui ." Mị Li Thương cũng trầm mặc xuống sau đó lộ ra biểu tình cười như cười.

      Nghe xong câu trả lời của mẫu vương... Mị Ngạn Nhi sững sờ, cứ như vậy mà để nàng ?

      "Thế nào, ?" Mị Li Thương cười hỏi lại, cũng tính trước làm cho Mị Ngạn Nhi bực mình, bởi vì cái gọi là gừng càng già càng cay, nàng mẫu vương chính là con cáo già.

      "Mẫu vương, ngài cần trêu hài nhi, ngài "sốt ruột" tìm hài nhi trở về, chắc phải tình gì a?" Mị Ngạn Nhi hung hăng nhấn mạnh từ sốt ruột, từ đó cũng khỏi mất mặt , nàng chính là rất giận dỗi cùng phẫn nộ.

      Hơn nữa nàng còn chút lo lắng, tâm tư mẫu vương rất khó đoán, cũng biết nghĩ về chuyện của nàng như thế vào.

      "Ba ngày sau, thọ yến của ta đừng quên tới tham gia."

      "Dạ, hài nhi quên." Mị Ngạn Nhi đáp ứng trả lời nhưng thái độ rửa tai lắng nghe lại đổi chút nào, nàng chờ mẫu vương tiếp.

      "... tình chỉ có nhiêu đó thôi, Ngạn nhi còn chưa sao?" Trâm mặc hồi, Mị Li Thương vờ như kinh ngạc hói.

      Mị Ngạn Nhi bị hỏi cũng

      "Mẫu vương, hài nhi xin cáo lui." Hừ, mẫu vương cái gì cũng , nàng cũng hỏi, đến cuối cùng để xem ai là người bị nghẹn!

      Mà ở trong thư phòng, Mị Li Thương nhìn Mị Ngạn Nhi rời , lộ ra cái tiếu dung nghiền ngẫm, Ngạn nhi a Ngạn nhi, con chỉ là đứa trẻ a, dám vi phạm mệnh lệnh của mẫu vương hãy đợi được giáo huấn , mẫu vương vì ngươi mà an bài tiết mục, ngươi hãy hảo hảo mà thưởng thức a...

      ...

      Mị Ngạn Nhi từ thư phòng ra, liền hướng đến Ngạn Ngữ lâu của mình mà , nhưng chưa được nửa đường bị tổng quản Linh Lam ngăn cản lại.

      Mị Ngạn Nhi nghi hoặc nhìn nữ tử hơn mình hai mươi tuổi lại dị thường nghiêm túc này, lại có chuyện gì?

      "Tiểu vương gia, đây là sổ sách của khoảng thời gian này, xin người xem qua." Linh Lam cầm trong tay vài cuốn sổ, đúng là sổ sách của trà lâu cùng kỷ quán sinh ý mà Mị Ngạn Nhi phụ trách.

      Mị Ngạn Nhi cầm lấy, cũng chuyện mà xoay người rời .

      Chỉ chốc lát, Mị Ngạn Nhi đến Ngạn Ngữ lâu của nàng, trong sân lúc này có tiểu nam hài bộ dảng thanh tú khoảng chừng mười hai mười ba tuổi ngồi, thấy Mị Ngạn Nhi đến liền nghi hoặc đứng dậy.

      "Ngươi là ai? Như thế nào dám đến đây?"

      "...Uy, mỹ nhân ở đâu xuất thế này, mau gọi gia tiếng xem xem." Mị Ngạn Nhi đảo mắt vòng nhìn nam hài, côn đồ cùng lộ liễu chút che giấu, tay cũng lỗ mãng muốn chạm lên mặt tiểu nam hài.

      Tiểu nam hài bị dọa sợ, rút lui về sau vài bước.

      "Lớn...lớn mặt...nơi này là Thương vương phủ, ngươi rốt cuộc là người nào mà dám ở chỗ này giương oai." Tiểu nam hài tức giận lại trở nên thập phần đáng .

      (Mm: chằn tinh mụ mụ nhà ngươi á ...)

      "Ha ha ha... tiểu Mộng nhi, ngươi là đáng mà, ngay cả chủ tử nhà ngươi mà ngươi cũng nhận ra sao?" Mị Ngạn Nhi bị tiểu nam hài chọc cho cười ha hả, thoáng cái đem kéo vào trong ngực.

      "Chủ tử? Ngài là chủ tử? Như thế nào lại..." Bộ dạng này... Tiểu nam hài được gọi là tiểu Mộng nhi trừng lớn mắt, bộ dạng quá tin tưởng.

      Chủ tử của xinh đẹp như vậy, làm sao có thể biến thành bộ dạng này rồi, nhưng... giọng điệu cùng giọng lại cùng chủ tử giống nhau a, hơn nữa... bị chủ tử ôm vào trong lòng cảm giác cũng rất quen a...

      Tiểu Mộng nhi nghi ngờ...

      "Tốt lắm tốt lắm, ngươi chuẩn bị cho ta số thứ, hùng hoàng, cỏ hạt hoàng, cam thảo... Mị Ngạn nhi số loại thuốc, sau đó buông tiểu Mộng nhi ra rồi tiến vào phòng ngủ của mình.

      (Mm: nghi là mỗ tác giả biết bao nhiêu vị thuốc liền phán hết cả vô đây =„= , mấy vị thuốc này nghe quen lắm, hình như để chế xuân dược phải :v)

      Tiểu Mộng nhi có chút còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cũng biết có nên ngăn cản bước chân nàng hay , nhưng lại cảm giác nữ nhân này rất giống chủ tử, nghĩ nghĩ, cắn răng cái liền đâu đó chuẩn bị.

      Hẳn là chủ tử a, nếu làm sao lại đồng dạng chuyện như thế, cũng như vậy mà đến nơi này, cũng rất quen thuộc cùng hoàn cảnh....

      Mị Ngạn Nhi vào phòng liền nằm lên chiếc giường mềm mại của mình, oài, mới nằm khoảng mười ngày cái giường cứng ngắc kia mà nàng muốn cứng ngắc cả người rồi, cái giường mềm mại của mình vẫn là thoải mái hơn chút ít a...

      Nghĩ tới đây, Mị Ngạn Nhi lại nhớ đến Thạch Mặc, cũng biết tại thế nào, có phải lo lắng cho mình, hẳn là rất lo lắng a, dù sao thời điểm lúc nàng bị bắt , còn muốn bám theo nàng đến cùng mà, nam nhân ngu ngốc, người ta đều vợ chồng vốn cùng chim rừng là , đại nạn ập đến đều là tự thân mà bay, nghĩ nam nhân này lại ngây ngốc muốn tự mình nhận tội...

      Có lẽ đây cũng là hấp dẫn của riêng a, thời điểm ngại ngùng đưa bánh bao cho nàng, chính nàng lúc đó cảm nhận nàng và cùng loại người, mãi về sau ở chung, hiểu được nam nhân này gian khổ cùng cần cù, thấy được thiện lương cùng cố chấp, cảm giác mới lạ cứ ngừng đọng lại mà hình thành nên cảm tình khó hiểu...

      Chỉ là người nam nhân này cũng rất mẫn cảm xíu xiu, lại nhìn ra được bản chất của nàng, ra để nàng nguyện đắc ý, làm cho nàng hơi giật mình cùng chút ít tán thưởng.

      Ai, chờ chuyện tình với mẫu vương chấm dứt nàng liền quay về để tiếp tục ở chung với , nếu tình cảm này sai nàng liền thu lại ở bên cạnh nàng cũng tốt lắm, tuy bề ngoài của đẹp cho lắm, thậm chí còn có chút khó coi, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác thoải mái hiếm gặp...

      Vừa nghĩ đến Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi từ lúc nào chìm vào giấc ngủ...
      Tử Mặc, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14

      Tiểu Mộng nhi chạy qua nhiều địa phương, mới đầu đầy mồ hôi lấy đủ đồ mà chủ tử muốn, nhưng sau khi trở về mới phát chủ tử ngủ rồi, lẳng lặng đứng ở đầu giường, bắt đầu đánh giá lại người tự nhận là chủ tử mình, nhưng mà nữ nhân này lớn lên lại giống chủ tử .

      Nữ nhân này bộ dáng khó coi chút ít, tuy rằng lớn lên coi như hảo nhưng nếu muốn so cùng với chủ tử vẫn còn kém xa, bất quá nếu về tướng mạo người này cùng chủ tử giọng điệu cùng thái độ chính là giống y nhau, hơn nữa làm … cảm giác rất quen thuộc.

      Thời điểm bảy tuổi bị bán vào vương phủ, tại phòng bếp làm năm công việc tạp vụ, sau đó vào thời điểm tám tuổi được an bài tại bên cạnh chủ tử, trở thành thiếp thân gã sai vặt bên cạnh người, cái này lần làm liền kéo dài đến bây giờ, tại mười ba tuổi rồi, tại bên cạnh chủ tử người ngây ngốc cũng năm năm.

      Năm năm này cũng phải tiếp hẳn là đoạn thời gian rất tệ, có ăn có uống, theo bên người chủ tử, đãi ngộ so với người hầu bình thường cũng tốt hơn ít, hơn nữa chủ tử đối với cũng tồi, mặc dù có chút ít trêu ngươi với nhưng đối xử với vẫn sai rất tốt, bất quá… vẫn minh bạch, chủ tử cũng phải loại người hòa ái, thậm chí tính tình chủ tử cũng phải tốt cho lắm, có lần đắc tội phải con cháu quan gia trong phủ, chủ tử liền lấy cớ phán người đó lưu vong, còn có chủ tử từng xử tử thị vệ trong phủ, nghe là vì đoạt mỹ nhân mà chủ tử vừa ý…

      Hơn nữa, trong phủ có vài người thân cận sau lưng tiểu vương gia nhà , ngàn vạn nên đắc tội chủ tử, bởi vì chủ tử tính cách vừa tính toán lại hiểm, đắc tội người ngươi có chết như thế nào cũng hay… bất quá, đây đều là nghe từ tiểu Tiếu nhi , tiểu Tiếu nhi chính là người hầu của Vũ tiểu vương gia, cũng là bạn tốt của .

      " Chuẩn bị mọi thứ xong chưa ? "

      Tiểu Mộng nhi đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình cũng bởi vì thanh đột nhiên phát ra làm cho hoảng sợ, mạnh lui về sau vài bước, mới phát người nằm giường tỉnh lại.

      " Dạ… chuẩn bị xong. " phản ứng kịp, tiểu Mộng nhi gật đầu, đem mấy thứ kia đưa tới.

      " Tốt lắm, ngươi trước ra ngoài . "

      " …Vâng. "



      Trong phòng chỉ còn lại mình Mị Ngạn Nhi, Mị Ngạn Nhi cầm lấy đống đồ đó, lại từ trong tủ chén lấy ra vài cái bình , chỗ này làm chút, chỗ kia làm chút, sau đó chỉ chốc lát lọ nước liền làm thành.

      " Mộng nhi, bưng chậu nước ấm vào đây. " Mị Ngạn Nhi hướng phía ngoài phòng hô to, nàng biết Mộng nhi cũng xa, cũng biết tên tiểu tử Mộng nhi này rốt cuộc có tin hay mình là chủ tử của , ha ha…

      " Dạ ! " Mộng nhi theo phản xạ lên tiếng, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, trong chốc lát liền bưng chậu nước trở lại.

      Lần này Mị Ngạn Nhi cũng đem Mộng nhi đuổi ra ngoài, chẳng qua là trước mặt đổ bình gì đó xuống đống nước trong chậu.

      Mị Ngạn Nhi đợi hồi, sau đó cảm thấy cũng sai biệt lắm liền bắt đầu dùng chậu nước rửa mặt, sau đó thập phần thần kỳ, mặt Mị Ngạn Nhi liền biến đổi trở về bộ dáng ban đầu.

      " Chủ tử, người là chủ tử rồi ! " Mộng Nhi vui vẻ kêu to, nguyên lai là chủ tử.

      " Hừ, ta liền biết ngươi tin ta, tiểu đông tây*, nhanh lấy ít đồ ăn, chủ tử ngươi ngày ăn rồi. "

      *tiểu đông tây: vật .

      " Dạ dạ dạ, chủ tử, Mộng nhi . " Tiểu Mộng nhi xong liền nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài, Mị Ngạn Nhi nhìn theo gian phòng của mình chạy biến ra, chậm rãi thu hồi chút tiếu dung lỗ mãng.

      Đứng lên đến trước gương, Mị Ngạn Nhi xem mặt của chính mình, nụ cười tà khí hạ xuống, nàng có khí phách của mẫu vương, cũng giống phụ phi tinh xảo xinh đẹp, nhưng nàng lại có nét tà tứ mị hoặc, bộ dạng bất cần đời hấp dẫn người, nếu nàng dùng bộ dạng tại đứng trước mặt Thạch Mặc, có hay cũng như những nam nhân khác đồng dạng bị mê hoặc…

      " Chủ tử, bữa tối chuẩn bị xong, người muốn dùng trong phòng sao ? "

      " Được, bưng vào . "

      " Dạ. "



      " Mộng nhi, Lưu Khê đâu ? " dùng xong bữa tối, Mị Ngạn Nhi bên uống trà vừa .

      " Theo lời vương gia … Lưu Khê bị vương gia phạt rồi, đánh cho hai mươi bản, tại Diện Bích Tư dưỡng thương.”

      “Lý do?”

      “Hình như thay người nhận xui xẻo a, ngài ngày đó liền xông ra ngoài, tiểu nhân cùng Lưu Khê ở bên ngoài còn chưa kịp phản ứng để đuổi theo người bóng dáng biến mất rồi, tiểu nhân vì biết võ công, vương gia gì, nhưng Lưu Khê hộ vệ làm sao có khả năng bám theo người được, tự nhiên là vì xót cho chủ tử gặp bất lợi, vương gia liền phạt , chủ tử, người muốn tới thăm sao?”

      Mộng nhi đem tình nguyên nhân mọi thứ đều tới.

      “Ân, ngươi chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa, ngày mai đem Lưu Khê gọi tới a.” Lại làm cho tu dưỡng ngày a, dù sao cũng là bị nàng làm liên lụy.

      “Dạ, chủ tử.”

      Mộng nhi lĩnh mệnh khỏi, chỉ chốc lát liền chuẩn bị xong thùng lớn cùng nước ấm, mấy kẻ hầu vui mừng nhìn chủ tử nhà mình, phen bận rộn liền chuẩn bị xong hết thảy.

      Mị Ngạn Nhi ngồi ở trong thùng tắm, nhắm mắt lại tùy ý để Mộng nhi hầu hạ, lộ ra thần sắc thập phần hưởng thụ, hơn mười ngày chưa hưởng đãi ngộ như vậy rồi, đúng là làm cho nàng hoài niệm a.

      Chỉ là… Thạch Mặc bây giờ làm cái gì đây? Có phải là nghĩ đến nàng? Nàng rời ngày rồi, hẳn là vì nàng lo lắng a, bằng ngày mai vụng trộm xem chút…



      Tắm rửa xong xuôi, kêu đám người hầu ra ngoài, Mị Ngạn Nhi nằm giường nhưng trong lòng lại nghĩ tới Thạch Mặc, mới thấy ngày thôi mà nàng lại luôn nhớ đến , xem ra… người nam nhân này đúng là làm cho nàng lo lắng thôi a…

      Nghĩ nghĩ lại, Mị Ngạn Nhi liền ngủ mất rồi, khóe miệng có tia vui vẻ, làm cho nàng có vẻ chút nhu hòa, chút hạnh phúc…
      Tử Mặc, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15 :

      Ngày hôm sau, Mị Ngạn Nhi vừa dùng qua đồ ăn sáng xong Lưu Khê liền tiến vào, vốn khuôn mặt rất xinh đẹp nay lại tái nhợt vì bệnh trạng, làm cho Mị Ngạn nhíu nhíu mi nhìn .

      " Tham kiến chủ tử. " Lưu Khê quỳ mặt đất, hành động xem ra vẫn còn nhiều bất tiện, Mị Ngạn Nhi lông mày càng thêm nhăn lại.

      " Đứng lên , thân thể còn chưa khỏe ? "

      " Tạ chủ tử, thân thể của thuộc hạ có việc gì, chủ tử có gì phân phó, thuộc hạ nhất định hết sức hoàn thành. " Giọng Lưu Khê có chút trầm thấp, nhưng đến mức khó nghe.

      Mị Ngạn Nhi lông mày như trước nhíu chặt, thần sắc có chút vui.

      "… Quên , ngươi trước nghỉ ngơi a, nơi này còn chuyện của ngươi. "

      Tuy Lưu Khê luôn miệng có việc gì, nhưng nhìn bộ dáng liền quỳ xuống nắm tay cũng phải nắm chặt, còn có việc gì.

      Mẫu vương cũng thiệt là… nô tài của nàng tự quản, thế nào mẫu vương lại quản tới chứ, này ràng chính là cảnh cáo nàng, hừ..

      "… Dạ, tạ chủ tử ! " Lưu Khê kỳ cũng biết thân thể tại thích hợp làm nhiệm vụ, chủ tử khi có việc gì để làm cũng miễn cưỡng.

      năm nay hai mươi lăm tuổi, hồi mười lăm năm tuổi trở thành thị vệ của chủ tử, đến nay cũng mười năm trôi qua rồi, mà Thành thị vệ từ chăm sóc kỳ cũng là ảnh vệ, muốn như hình với bóng bên cạnh chủ tử người, tùy thời tùy chỗ bảo vệ chủ tử, làm tốt việc bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh, lần này đem chủ tử mất dấu là đáng bị phạt, vương gia đánh , cũng có câu nào oán hận.

      Từ lúc trở thành thị vệ của chủ tử, hết thảy đều ở bên người, kể cả tính mạng cùng cả tự do, tương lai, làm ảnh vệ gả cho ai, hơn nữa nếu như chủ tử nguyện ý, dù kêu bọn làm bất cứ chuyện gì cũng thể cự tuyệt, chỉ là… chủ tử tuổi trẻ còn cũng già rồi, cho nên trong mắt chủ tử chẳng qua chỉ là thị vệ a, kỳ … như vậy cũng tốt, có thể lạnh lùng yên tĩnh hơn bên cạnh chủ tử, bảo vệ chủ tử.



      Lưu Khê rời , Mị Ngạn Nhi cầm lấy sổ sách nhìn lại, thỉnh thoảng dùng bút lông phác thảo chút, tiểu Mộng nhi vì nàng nghiên mài, trong phòng rất là yên tĩnh.

      Bất tri bất giác đến giờ ăn trưa, tiểu Mộng nhi nhàng hướng Mị Ngạn Nhi hỏi tới buổi tối muốn ăn gì, Mị Ngạn Nhi nghĩ nghĩ, liền mở miệng : " bữa trưa ăn bánh bao, những thứ khác tùy tiện a. "

      Mỗi ngày đến thời điểm dùng cơm nàng đều cảm thấy phiền chán, thế nhưng chưa gặp nhau được ngày mà có chút tưởng niệm rồi sao.

      Tiểu Mộng nhi nghe phân phó rồi cho phòng bếp đưa lên bánh bao, sau đó là bốn món ăn cùng món canh, tính phức tạp, nhưng đối với người mà cũng có chút xa xỉ.

      Mị Ngạn Nhi cầm bánh bao cắn cái rồi lại nhíu nhíu mày, nhả bánh bao buông xuống.

      " Chủ tử, bánh bao này ăn được sao ? Tiểu nhân kêu người ta đổi cái khác đến đây. " Trước kia mỗi khi tới giờ ăn chủ tử rất ít khi ăn bánh bao, hôm nay chủ tử ăn bánh bao còn làm nho kinh ngạc chút, ngờ chủ tử ra ngoài vài ngày liền khẩu vị đều thay đổi.

      Nhưng bây giờ xem ra cũng giống như nghĩ.

      " cần, ta muốn ăn, ngươi đem xuống . " Mị Ngạn đột nhiên thấy mình có khẩu vị, điểm đồ vật cũng muốn ăn.

      Tiểu Mộng Nhi có chút há hốc mồm, chủ tử như thế nào lại ăn liền ăn rồi, lúc nãy mới ăn ngụm bánh bao thôi a…

      " Đem xuống thôi, còn ngây ngốc làm gì đó. »Mị Ngạn Nhi nghiêm mặt, Tiểu Mộng Nhi sợ tới mức run lên, nhanh chóng dọn bữa trưa rồi lui xuống.

      " Ai… " Tiểu Mộng nhi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình nàng, lập tức cảm thấy có chút hiu quạnh, loại thản nhiên tưởng niệm xông ra, mới ngày thôi nga, thế mà nàng bắt đầu tưởng niệm nam nhân kia sao ?



      Mị Ngạn ở trong phòng xử lý trong hai ngày, ngẫu nhiên rãnh rỗi vẫn cảm thấy cái kia bóng dáng Thạch Mặc vẫn tại trong đầu mình mò mẫm sáng ngời, sau đó nàng phát liền chính mình có chút phân biệt được mùi vị, cảm thấy chính mình mới trôi qua ba ngày thôi mà thân thể dường như gầy vòng lớn.

      Bất quá, may mắn hôm nay chính là ngày mừng thọ của mẫu vương, qua hôm nay nàng có thể tìm Thạch Mặc của nàng rồi, nàng phải ăn hết mâm bánh bao mới được, đem thân mình gầy gò đè xuống dưới đống thịt thơm ngon để bồi bổ tốt bù đắp vô mới được, bất quá… lần này nàng phải mang theo chút ít tiền, cũng mang cho hai huynh đệ Thạch Mặc cùng Thạch Triệt món gì đó tốt chút, đừng cho bọn họ mỗi ngày đều phải ăn khoai lang cùng khoai tây, làm cho nàng nghĩ đến cũng khỏi có chút đau lòng.

      " Nhị muội, ở trong này nghĩ gì thế ? Như thế nào lại vào ? " cái thanh rất ôn hòa vang lên, cắt đứt Mị Ngạn Nhi miên man suy nghĩ.

      Mị Ngạn Nhi ngẩng đầu lên, mới phát mình tới phòng ngoài, mà cùng mình đúng là vương phi Vương Khánh thân sinh - đại ca Mị Nham Quyết, là cái nam tử thập phần ôn hòa, mà đứng bên cạnh chính là nữ nhân khí bức người, chính là thê chủ của đại ca – Binh bộ thượng thư Đặng Vũ Nghiên.

      " đại ca, đại tẩu, các ngươi tới. " Mị Ngạn Nhi đáp lại lớn tiếp đến, Đặng Vũ Nghiên cũng có chút cười cười.

      " Nhị muội, chúng ta vào thôi. " Mị Nham Quyết cũng gì thêm, mực đều nở nụ cười ôn hòa.

      Mị Ngạn Nhi gật đầu, ba người chuyến vào trong phòng, người hầu bên người đều lưu lại ngoài cửa.

      Mừng thọ của Thương vương gia cũng có mời ngoại nhân, tới chỉ là vài phi tần cùng hài tử của bà, tuy chỉ nhiêu đó thôi nhưng số lượng cũng đạt đến mức khoảng mười chín người, đương Mị Ngạn Nhi cùng Mị Nham Quyết vào phòng cũng đầy người rồi…
      Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16 :

      EDITOR: Tĩnh Nhi.

      " Uy, đây phải nhị tỷ sao, nghe ở bên ngoài phong lưu mà, như thế nào lại cam lòng trở lại rồi ? "

      Mị Ngạn Nhi vừa mới tiến vào liền nghe được thanh trào phúng, cần nhìn cũng biết thanh này là của tứ muội Mị Ngưng Lạc mà nàng ghét nhất.

      (mm : cái " vừa tiến vào " nguyên văn là " vừa mới tiến đảm nhiệm hay đảm nhiệm chức vụ " bấm vào liền thấy từ " ra tiến vào " nên dùng từ này cho ngắn gọn )

      " Hừ, ngươi đây phải cũng bị mẫu vương mời về đây sao, ngươi cũng bỏ được vài nam nhân ngoài kia ta vì sao lại bỏ được, cũng thể nhường muội muội ngươi coi thường. "

      Muốn nàng vì sao lại chán ghét muội muội này a, cái này cũng phải mang hai năm trước đến, tuy những huynh đệ bọn họ trong lúc đó có rất ít liên lạc, cũng phải thực thân mật, tựa hồ cũng bởi vì phụ mẫu bỏ mặc nên có chút xa cách, nhưng thực tế ở chung cũng sai tốt đẹp, khó được con cháu nhà giàu tránh được tràng diện người giãy ta đoạt, nhưng ai biết được vương phủ này có người đoạt, nhà này cũng có ai giãy, nhưng là… lại có nam nhân giãy lên…

      trở lại, người giãy cũng phải là nàng, nàng vẫn luôn ôm tâm tính chơi đùa, ai biết được tứ muội này lại vọt tới trước mặt nàng, chỉ vào trong lòng ngực nàng nam nhân này là nàng ta " phá zin " trước, để nàng đừng hòng hoành đao đoạt ái(cắt ngang), hừ, nghe chút đây là tiếng người nha, cũng nhìn chút lúc đó là nơi nào, đấy chính là kỹ quán nổi danh hoàng thành a, thậm chí còn trong lúc nàng còn thượng đoạt lấy thương nam nhân nga !

      Mà cũng từ đó về sau, nữ nhân này thấy chính mình liền trào phúng đâm vào, mà nàng tự nhiên cũng có khả năng dàn xếp ổn thỏa, bất quá tuy miệng hay chửi bới đánh nhau nhưng cũng để trong lòng, dù sao cũng là người nhà, nếu là người khác… nàng sớm cho nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau rồi.

      " Ngạn nhi, lại khi dễ muội muội rồi ? " Hai người vừa mới xong câu đống nam nhân tướng mạo cùng phong thái khác nhau liền vây tới, mà nam nhân vừa lại nam nhân có đôi mắt sáng nhưng chấm nơi mắt lại ảm đạm dị thường (TT,TT hình như ổng bị mù giống Thạch Triệt.)

      " Phụ phi, tứ muội khi dễ hài nhi, hài nhi nào có khi dễ nàng a. " Mị Ngạn Nhi ra vẻ ủy khuất oán trách tựa như đứa bé.

      " Ngữ phụ phi, nhị tỷ cùng Lạc nhi đùa thôi, có khi dễ Lạc nhi a. " Mị Ngưng Lạc chính là chờ Mị Ngạn Nhi xong liền xuyên lời vào, xong liền hướng Mị Ngạn Nhi mở trừng hai mắt, sau đó cũng bị Mị Ngạn Nhi trừng mắt liếc lại.

      Kỳ các nàng cũng đều là bạn đồng niên mười bảy mười tám tuổi (mm : bà già tinh lực khỏe dữ vậy :v), ở trước mặt người ngoài thỉnh thoảng cũng có chút bất đồng nhau nhưng trước mặt thân nhân hai nàng lúc nào cũng tỏ vẻ rất trẻ con.

      Vì ở bên nãy giờ nên mọi người cũng hiểu cười cười, lúc này lại vào vài thiếu niên, Mị Ngạn Nhi mắt quét vòng liền phát ngoại trừ Tử phụ phi luôn ở bên cạnh mẫu vương mọi người đều tập hợp đông đủ.

      Mà vào thời điểm mị Ngạn Nhi suy nghĩ hậu đường liền ra hai người, chính là Thương vương gia Mị Li Thương cùng trong những phi tử của bà.

      Trong phòng còn người hầu, chỉ để lại tập hợp toàn tuấn nam mỹ nữ.

      " Tham kiến mẫu vương. " các nam nhân vừa mới vây quanh khi nãy liền tới bên cạnh Mị Li Thương, Mị Ngạn Nhi cùng các huynh đệ tỷ muội ở cùng chỗ hành lễ, ân cần hỏi thăm.

      Liền , mẫu vương đối với nhóm phụ phi đều đối xử rất tốt, thương nuông chiều nhưng sức chiếm hữu lại rất cao, mà lí do vì sao đem những hài tử này chán ghét bỏ lại cũng là vì mẫu vương thích bọn họ chiếm dụng thời gian của phụ phi (mm: :’v kham nổi ), nghe lúc bọn họ còn rất chỉ vì muốn những hài tử bọn họ đoạt mất chú ý của phụ phi liền đem bọn họ giao cho hạ nhân nuôi, chính bà liền mang theo đám người phụ phi (mm : lang thang :v) du ngoạn khắp nơi…

      " Tất cả đứng lên a, mọi người đến vậy liền bắt đầu mở yến a. " Thương vương gia quét vòng nhìn những đứa con của mình, coi như ôn nhu .

      " Dạ. " mọi người đều ứng tiếng trả lời, sau đó Mị Ngạn Nhi ra ngoài phân phó hạ nhân, nàng đứng hàng lão nhị nhưng lại là trưởng nữ, hơn nữa đại ca cũng gả ra khỏi phủ, mẫu vương ngày thường cũng rất ít khi trở về, cái này coi như cũng được tính là nàng làm chủ.

      Đại gia đình bọn họ cũng rất ít khi tu họp lại chỗ, ước chừng chỉ ở thời điểm mừng thọ mẫu vương cùng lễ mừng năm mới mới có thể tụ họp lại cùng chỗ, ngày thường mẫu vương thường cùng đám người phụ phi các nơi du ngoạn, trải qua quãng thời gian thần tiên tiêu sái, mà chúng huynh đệ tỷ muội cũng biết lúc đó làm gì nên bình thường rất khó nhìn thấy nhau dù chỉ là cái bóng, đương nhiên đây cũng là vì nguyên do nàng rất ít khi ở lại vương phủ, nàng cách đây xa có biệt viện của riêng mình, ở đó tuy so với đây, nhưng cũng có nuôi vài thị thiếp có danh phận, thời điểm bình thường liền ở tại nơi đó.

      Mà cũng bởi vì thế nên mọi người luôn quý trọng quãng thời gian mỗi khi gặp nhau, trừ phi gặp chuyện thể đến bằng liền tất cả đều đồng dạng xuất , kỳ … nếu mẫu vương bắt nàng về nàng cũng vẫn trở lại, lại nghĩ mẫu vương lại hội làm vậy, đại khái là muốn đem nàng cảnh cáo, hứ, nàng mới là sợ đâu, mẫu vương mấy ngày nay đều cùng phụ phi rời môn li khai, làm gì mà thèm quan tâm quản nàng cái gì a.

      Chỉ là, cái này xem ra chỉ mực thành hôn là được, thể đem cái lo lắng kia hảo hảo hạ xuống, nghĩ tới đây… Mị Ngạn nhi lại hẹn mà nghĩ đến Thạch Mặc… , cho dù bản thân có thể đem Thạch Mặc đứng ở bên cạnh nàng, nhưng cuối cùng cũng phải là chính phu, nàng đường đường là tiểu vương gia phong lưu tiêu sái, tuấn dật phi phàm, cho dù lấy vương công quý tộc cũng là tài tử mỹ nam a, Thạch Mặc cho mình cảm giác rất tốt rất tốt… nhưng cuối cùng cũng có chút thể đưa lên các bàn tiệc, người sĩ diện như nàng làm sao có thể lấy , đối với ưa thích cũng có đến mức thành hôn với , cũng chỉ là muốn giữ bên người mà thôi…



      Chỉ chốc lát, hạ nhân đưa lên bàn tiệc rượu cùng thức ăn, trời dưới đất, dọc đường dưới nước, chim quý thú lạ có liền có, vậy cũng là bữa tiệc xa xỉ nhất của vương phủ rồi.

      Mọi người ăn uống vui vẻ, cười cười , ngay cả mẫu vương ngày thường hiếm khi cười nhất nay mặt cũng nhàn nhạt tiếu dung, mọi người lại càng vui vẻ.

      Gia yến chấm dứt, mọi người cũng đều đưa lên lễ vật chuẩn bị sẵn của mình, cũng phải nhất định quý giá, phần lớn đều là mang tâm ý gì đó, bọn họ đều là thiên chi kiều tử, cái gì quý trọng còn chưa thấy qua, người trong nhà tâm ý mới là điều trọng yếu nhất.

      Mẫu vương thu lại những vật này, sau đó ánh mắt bao hàm thâm ý liếc nhìn mọi người, mang tia cười quỷ dị : " các ngươi lớn nhất cũng mười tám, nhất là mười sáu, ta tuy quản chuyện của các ngươi nhưng các ngươi lại làm các phụ phi có chút sốt ruột rồi, cho nên mẫu vương từ bây giờ chỉ cấp cho các ngươi năm thời gian, đều tìm cho mẫu vương chính phụ hoặc thê chủ trở về, bằng mẫu vương các ngươi sắp đặt, vì các ngươi chỉ phúc vi hôn rồi, tốt lắm, cũng còn việc gì nữa, các ngươi lui xuống , mẫu vương cũng phải cùng các phụ phi các ngươi nghỉ ngơi. "

      xong, Thương vương gia cũng xoay người rời , quan tâm đến sắc mặt của đám con mình, chín nam nhân mang theo chút bất đắt dĩ mà rời khỏi phòng khách.

      Trong phòng khách, ngoại trừ Mị Nham Quyết gả ra bên ngoải bọn người còn lại đều biểu lộ sắc mặt giống nhau, có rất nhiều suy nghĩ sâu xa, có rất nhiều bất đất dĩ, có rất nhiều phàn nàn, có rất nhiều kinh hỉ, theo biểu lộ mà phân tích ra, đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, đều có chuyện xưa riêng…
      Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17 :

      Màn đêm buông xuống, Mị Ngạn Nhi cũng thèm quan tâm tới người khác mà lại tiếp tục hóa trang thành bộ dạng của Nhan Mị Nhi, sau đó chính mình thu thập ít đồ, phân phó tiểu Mộng nhi vài câu liền mang theo Lưu Khê thân thể vừa khôi phục chút ra khỏi vương phủ, thẳng đến tiệm bán bánh bao của Thạch Mặc mà .

      Nàng sở dĩ mang theo Lưu Khê mang theo tiểu Mộng nhi là vì Lưu Khê biết võ công, còn có thể che dấu, mà tiểu Mộng nhi cái gì cũng biết, nàng tạm thời cũng nghĩ tới muốn bại lộ thân phận cho nên cũng chỉ đem theo Lưu Khê.

      Hai người xuất phủ liền cưỡi ngựa, ngựa chạy nhanh, phút đồng hồ sau liền tới tây khu – nơi ở của Thạch Mặc.

      " Ngươi giấu ở nhà kế bên, có mệnh lệnh hoặc ám hiệu của ta liền được xuất , biết ? " Mị Ngạn Nhi đứng ở con ngõ cách tiệm bánh bao xa phân phó.

      " Dạ ! chủ tử ! " Lưu Khê tiếp nhận dây cương của chủ tử, nắm hai con ngựa cung kính đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn chủ tử rời .

      ….

      Nghĩ rằng sắp có thể gặp được Thạch Mặc, tâm tình Mị Ngạn Nhi càng nhảy nhót tung tăng như chim sẻ, nhưng nhãn châu lại xoay tròn, nàng lại nghĩ tới mình vừa từ nhà lao ra, tựu rất nhanh khống chế được tâm tình kích động của mình, tận lực làm cho mình trông tiều tụy chút, nàng nghĩ Thạch Mặc nhìn thấy chắc đau lòng, rất đau lòng a, đến lúc đó chừng còn có vụ nếu nàng cần cứ cướp lấy ta sao…

      Nghĩ như vậy, cước bộ Mị Ngạn cũng nhanh hơn, nhưng thời điểm nàng đến tiệm bánh bao lại phát cửa tiệm đóng chặt, thể nào, tuy rằng ngày thường đóng cửa nhưng lúc này còn chưa đến giờ a…

      Mị Ngạn Nhi có chút nghi hoặc tiến tới gõ cửa, đợi hồi lại như cũ có ai đáp lại.

      " Thạch Mặc ngươi ở đâu ? Ta là Nhan Mị Nhi a, mở cửa a. " Mị Ngạn Nhi khỏi quát to lên, tiếng gõ cửa càng thêm vội vàng, biết như thế nào nàng lại đột nhiên có cảm giác có chuyện may xãy ra, giống như bên trong cánh cửa này căn bản có bất cứ người nào nàng muốn tìm.

      Mị Ngạn Nhi mực gõ cửa, nhưng mà như cũ vẫn thanh nào đáp lại, việc này làm chọc giận đến tính cách táo bạo của Mị Ngạn Nhi, cắn răng cái, nhấc chân lên đá, cánh cửa gỗ vốn đơn bạc liền bị Mị Ngạn Nhi cước đạp ra.

      Trong phòng tối đen chút nhân khí, tâm Mị Ngạn Nhi càng lạnh hơn.

      Mà tại sau khi Mị Ngạn Nhi cẩn thận tìm kiếm vòng sắc mặt quả nhiên thực khó coi đến cực điểm, nàng phát trong phòng này chỉ có hai huynh đệ Thạch Mặc cùng Thạch Triệt, liền chút đồ đạc còn sót lại cũng có, hoặc là điểm tương đối quý trọng cũng có, chỉ để lại giường kỷ cùng số đồ vụn vặt vô dụng.

      " Chết tiệt, rốt cuộc nơi nào ? " Mị Ngạn Nhi tức giận liền chưởng đập lên mặt bàn, cái bàn vốn rắn chắc nay lại càng thêm vài phần minh bạch, trong phòng chỉ còn lại thanh tức giận của Mị Ngạn Nhi .

      Từ tình huống này xem qua, người cũng vội vàng, dù sao quần áo cùng ngân lượng đều mang , chỉ trừ lại vài đồ vật vô dụng, hơn nữa từ nơi này xem qua, tựa hồ Thạch Mặc bộ dáng cũng tính toán trở lại, bằng cũng chừa lại kiện quần nào lưu lại !

      sợ gậy chuyện nên ly khai sao ? Như vậy lúc trước muốn theo đến nhà tù rốt cuộc là ý gì ? bộ dáng lúc đó chỉ là giả? cho rằng nàng để theo sao ?

      Nghĩ tới đây, sắc mặt Mị Ngạn Nhi thực khó coi còn thêm vòng thần sắc bị thương.

      , phải, phải loại người đó, nhất định xãy ra chuyện gì, bằng Thạch Mặc cũng như vậy rời , chẳng lẽ là đến địa phương khác ở ? Chỗ Mộc Linh Đồng sao ? Nàng nhớ ngày đó nữ nhân kia muốn hai huynh đệ họ đến chỗ nàng ta ở, có phải hay là sợ phát sinh cái gì ngoài ý muốn mà đến chỗ nàng ta ?

      Nghĩ tới đây, Mị Ngạn Nhi liền xông ra ngoài, hướng thiên phóng ra ám hiệu, chỉ chốc lát, Lưu Khê liền ra trước mặt Mị Ngạn Nhi.

      " Chủ tử ! "

      " Mau điều tra cho ta hai huynh đệ nhà này ở nơi nào, còn có cái kia Mộc Linh Đồng tiêu sư đều đem điều tra thêm cho ta ! "

      " Dạ ! " Lưu Khê sau khi tiếp nhận mệnh lệnh liền biến mất.

      Mị Ngạn Nhi trở lại trong tiệm, cố nén nôn nóng trong lòng mà chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng theo thời gian trôi qua, sắc mặt trầm càng trở nên khó coi.



      Lưu Khê điều tra cũng dùng thời gian quá lâu, chưa tới canh giờ, Lưu Khê lại lần nữa xuất ở trước mặt Mị Ngạn Nhi.

      " ! " Mị Ngạn Nhi mặt lạnh nhả ra chữ.

      " Dạ, Thạch Mặc hôm nay gả cho quản gia Đặng Phúc của Thượng thư phủ, bái đường xong, đệ đệ Thạch Triệt ở chỗ Dương Uy Tiêu cục Mộc Linh Đồng tiêu sư. " Lưu Khê báo cáo đơn giản rạch ròi kết quả điều tra của chính mình.

      " Ngươi cái gì ? Thạch Mặc lập gia đình, ngươi dám khẳng định sao ? " Mị Ngạn Nhi mạnh đứng lên, mặt tất cả đều là thần sắc thể tin được, sau đó giận tím mặt chất vấn.

      " Theo lời chủ tử … những người hàng xóm đều là như vậy, thuộc hạ cũng đến Thượng thư phủ quan sát, trong trạch viện của quản gia giăng đèn kết hoa, còn có nam nhân ngồi trong phòng tân hôn… "

      " Chết tiệt, đây rốt cuộc là xãy ra chuyện gì, , theo ta ! " Rốt cuộc xãy ra chuyện gì, tại sao nàng mới ở đây ba ngày thôi mà người lại gả rồi, tuy Mị Ngạn Nhi coi như tỉnh táo tự hỏi nhưng trong lòng lại có loại cảm giác bị phản bội, loại cảm giác đau đớn làm cho Mị Ngạn Nhi có chút xúc động muốn hủy diệt…

      Lần nữa cưỡi lên ngựa, trước sau, hai người hướng về Thượng thư phủ vọt tới…
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :