1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyện lấy chàng bánh bao - Mị Dạ Thủy Thảo (Nữ Tôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 61
      Quan hệ giữa Mị Ngạn Nhi và Thạch Mặc cũng tốt lên, từ sau khi Mị Ngạn Nhi dẫn Thạch Mặc đến Dịch Thủy đào viên cho đến tại, mọi người trong vương phủ đều cảm thấy được thay đổi trong mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

      Mị Ngạn Nhi thường xuyên ngủ lại trong phòng Thạch Mặc, vừa giải quyết chính vừa ăn cơm chuyện cùng với Thạch Mặc, ánh mắt ngẫu nhiên cũng nhìn đến hài tử ở trong lòng Thạch Mặc, lúc ban đầu còn thờ ơ lạnh nhạt, dần dần cũng cảm thấy hài tử này có chút đáng , nhưng thỉnh thoảng cũng ghen tị với hài tử, trách móc nàng tại sao lại chiếm đoạt quá nhiều thời gian của Thạch Mặc.

      Mà vào lúc đó, Thạch Mặc cũng chỉ cười cười gì, sau đó dùng loại ánh mắt như suy nghĩ điều gì đó mà nhìn Mị Ngạn Nhi, bầu khí hòa hợp giữa hai người làm người ngoài cũng cảm nhận được chút hạnh phúc, tuy nhiên, đối với số người đó lại là điều may mắn chút nào.

      Vào buổi sáng của nửa tháng sau, Mị Ngạn Nhi mới rời khỏi phòng Thạch Mặc bao lâu, Thạch Mặc liền phải nghênh đón người khách khác.

      " Thạch công tử, ta có thể vào đây ngồi chút ? " Nụ cười của Trữ vẫn rất dịu dàng bình thản như thế.

      Thạch Mặc gật đầu, đưa Niệm Nhi cho gã sai vặt, đón Trữ vào.

      Đối với nam nhân của Mị Ngạn Nhi, cũng quan tâm chút nào, chưa đến nhà vương hầu quý tộc, cho dù là nữ nhân nhà bình thường, cũng có đến ba phu bốn thiếp, cho nên cũng chưa bao giờ nghĩ tới độc chiếm được mình Mị Ngạn Nhi, nghĩ, chỉ cần Mị Ngạn Nhi nguyện ý giữ ở bên người, nguyện tình lòng đối xử với , như vậy thôi cũng đủ rồi.



      Hai người ngồi xung quanh chiếc bàn, gã sai vặt đặt trà bánh lên, liền cung kính rời , chỉ để lại hai nam nhân ở chỗ.

      " Bốn năm trước, vương gia cứu ta, từ lúc đó trở , ta trở thành người của vương gia, lúc vương gia mở miệng muốn ta, cũng là chính ta cam tâm tình nguyện đồng ý, ta từng cho rằng, chỉ cần ta cố gắng có thể làm cho vương gia ta, chỉ cần vương gia gặp được người trong lòng, ta liền có cơ hội, chỉ là, ta tại cũng biết mình còn cơ hội nữa rồi, bởi vì vương gia nàng tìm được người mà nàng thực thích. "

      Trữ chậm rãi , cuối cùng nhìn Thạch Mặc ngồi ở chỗ đó sâu.

      Thạch Mặc cũng biết nên gì, đành phải giữ trầm mặc.

      " Lúc vương gia nhìn ngươi cũng giống lúc người nhìn bọn ta, mặc dù sau khi ngươi rời nơi này vương gia cũng đối xử với vương phi rất tốt, nhưng ta vẫn cảm giác được loại lạnh nhạt cùng xa cách như cũ, chỉ có khi nhìn ngươi, trong ánh mắt vương gia mới mang theo chút dịu dàng cùng tình cảm ấm áp, lúc đó ta biết, ngươi mới là nam nhân chiếm được cõi lòng của vương gia. "

      Trữ cũng muốn thừa nhận này, nhưng trốn tránh cũng phải là lựa chọn của khi đối mặt với vấn đề này.

      " Lần này ta cũng muốn gì thêm nữa, chỉ là muốn cho ngươi biết, nhất định phải biết quý trọng. Vương gia là người có thể dựa vào, ta tình chúc phúc cho các ngươi, hi vọng các ngươi có thể vĩnh viễn có được hạnh phúc. "

      Trữ cười, trong tươi cười mang theo rất chút đau thương, nhưng cũng mang theo loại chân thành cùng kiên định.

      Thạch Mặc bị Trữ đến mà có chút giật mình, biết vì sao chuyện mà hiểu, mà Trữ lại có thể dùng ngữ điệu làm như hiểu ra rồi…

      "… Ha ha, ta tới đây cũng chỉ vì muốn mấy câu đó, xong ta cũng nên rời . " Trữ đứng lên, ngay cả chun trà cũng dùng tới, liền rời khỏi phòng của Thạch Mặc.

      Thạch Mặc nhìn bóng lưng của Trữ xa, cảm thấy, cảm thấy dường như cũng có thể làm cái gì đó…

      thích lừa gạt, nếu như tình lúc trước tới đột ngột, phát sinh vào quãng thời gian ấy, có lẽ cũng xãy ra những việc như tại, cũng mâu thuẫn rồi giãy dụa, nhưng mà, nhìn thấy sắc mặt thoải mái của Trữ, Thạch Mặc cảm thấy bản thân cũng có thể dũng cảm để đối mặt với cái gì đó.

      ra cửa phòng, Thạch mặc tìm gã sai vặt chăm sóc cho Niệm Nhi, nhận lấy Niệm Nhi từ trong lòng đối phương, ánh mắt dịu dàng nhìn hài tử, trong lòng đưa ra quyết định…

      " Huyễn Nhi, chuẩn bị cho Niệm Nhi bộ quần áo xinh đẹp, buổi tối vương gia đến, chút mặc cho Vương gia xem. " Thạch Mặc phân phó gã sai vặt.

      " Vâng " Gã sai vặt rời , để lại phụ tử hai người.

      " Niệm Nhi, từ ban đầu phụ thân làm sai rồi, cũng còn vấn đề gì nữa, nếu sai mà biết sửa cũng tốt, vi phụ muốn làm ngươi chịu ủy khuất, cho nên, cho dù thế nào chăng nữa, cho dù nàng đối xử với ta như thế nào, ta cũng trốn tránh… "

      Thạch Mặc với hài tử, giọng rất dịu dàng, ánh mắt nhìn ở người hài tử, nhưng lại có tiêu cự, như nhìn vào nơi nào đó biết tên…
      daphongminh thích bài này.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 62
      Chưa đến buổi tối, Mị Ngạn Nhi còn chưa tới, người khách mời lại tới đây.

      Nam chủ nhân của vương phủ Trọng Minh Thu mang bầu bốn tháng dẫn theo người hầu của mình đến phòng của Thạch Mặc.

      " Hai năm trước ngươi gả cho vi phu của ngươi là quản gia của Lễ Bộ Thượng Thư, lại bởi vì giữ mình trong sạch nên bị diễu phố thị chúng, sau đó còn bị hưu, còn nhà quản gia lại bị vương gia đày tới biên cương, biến mất hai năm, trong lúc vương gia vận dụng hết tất cả các mối quan hệ nhưng lại tìm được ngươi, thẳng đến ba tháng trước mới biết ở đâu ra mang theo đứa tạp chủng trở về, ta sai chứ? " (=_= dịch mà líu lưỡi)

      Trọng Minh Thu chút khách sáo nào mà ra… thẳng vào những chuyện xãy ra người Thạch lần, sắc mặt thiện ý, giọng điệu lại càng đâm chọt trào phúng.

      Mặt Thạch Mặc lạnh , lời nào, kỳ , cũng biết mình nên cái gì.

      " Ta hiểu vì sao mà vương gia có thể vừa ý ngươi, tuy nhiên, tuy bây giờ ngươi ở chỗ này, nhưng ngươi lại chút danh phận nào, cho dù vương gia có thích ngươi, thế nhưng chỉ là muốn ngươi hầu hạ nàng mà thôi, ngươi cũng nên quên thân phận của ngươi, muốn chiếm lấy vương gia ngươi cũng chưa đủ tư cách đâu, ta tại mang thai, nên vương gia mới tìm đến ngươi, đợi sau khi ta sinh hạ con nối dòng cho vương gia, vương gia đương nhiên trở lại bên cạnh ta, đến lúc đó cũng đừng có oán trách ta nhắc nhở ngươi, tự giải quyết sao cho tốt a! "

      Trọng Minh Thu thực rất phẫn nộ, biết mình rốt cuộc có gì tốt, vì sao thái độ của vương gia đối với lại đột nhiên thay đổi như thế, trở nên lạnh nhạt, còn thân mật, cũng còn dịu dàng như ngày xưa, hạ nhân chính là vì nam nhân thô tục kia, lần trước còn tin tưởng này, nam nhân như vậy làm sao có thể hấp dẫn vương gia?

      Vô luận là thân phận địa vị, bề ngoài hay gia thế, học thức hay tu dưỡng, còn tốt hơn nam nhân này cả ngàn vạn lần, sao nam nhân này có thể được vương gia sủng ái chứ?

      " … " Lúc này trầm mặc chính là chuyện duy nhất mà có thể làm, Thạch Mặc biết nên đối mặt và gì với nam nhân phẫn nộ cùng châm chọc mình…

      Lúc trước, việc gì cũng quan trọng, mà điều làm Thạch Mặc khó chịu nhất chính là nam nhân chỉ trích đây quả thực có quyền chỉ trích !

      là phu quân của nàng, còn mình cái gì cũng có… Thậm chí cũng được gọi là thiếp thất!

      " Sao ngươi gì? Ngươi đây là chấp nhận sao? Ngươi sợ hãi sao? Ngươi cũng biết sớm muộn ngày ngươi bị vương gia đuổi ra sao, hừ, dù vương gia có đuổi ngươi cũng cho ngươi chút bạc, cũng đến nỗi phải lang thang đầu đường xó chợ! "

      Trọng Minh Thu mang theo giọng điệu ác độc làm cho người khác cảm thấy khủng bố, Thạch Mặc nhíu nhíu mày.

      " Thạch Mặc, nếu ta là ngươi ta rời khỏi nơi này mau, miễn cho đỡ xấu hổ khi bị đuổi được đẹp mắt. " Trọng Minh Thu nhìn thấy Thạch Mặc im lặng lại càng tức giận, Thạch Mặc im lặng làm cho cảm giác như mình nhảm.

      " Ngươi đừng nên quá phận! " Thạch Mặc rất vụng về, chỉ vẻn vẹn vài chữ.

      " Ta quá phận, hừ, quá phận còn đỡ, như ngươi mực biết tốt xấu mà chiếm lấy vương gia, ngươi cũng đừng có trách ta khách khí, người ta quyến rũ nữ nhân đều là bộ dạng hồ ly tinh, ngươi cũng nên nhìn bộ dáng xấu xí của ngươi chút , còn vọng tưởng bay lên đầu cành hóa thành phượng hoàng, quả là chẳng khác gì vào đầm rồng hang hổ! "

      Nếu như đối phương là nam nhân vô cùng hoàn mỹ, ít ra ta vẫn còn có chút quyền , Trọng Minh Thu có lẽ cũng tức giận như thế, nhưng lại nhìn Thạch Mặc, lại có cảm giác như mình chỉ bị đoạt sủng ái, lại còn bị vũ nhục!

      Đó cũng là mặt tối trong tính cách kiêu ngạo của mỗi con người, cho phép mình lại bại bởi mỗi đối thủ bằng mình!

      " có! Ta có! Ngươi… Mời ngươi ra ngoài, tại rời ngay! " Thạch Mặc tức giận, vì sao nam nhân này lại luôn miệng rằng quyến rũ chứ, mến nàng, nhưng tại ở này cũng phải là muốn…

      " Cái gì, ngươi dám đuổi ta , nơi này là vương phủ, ta là vương phi, ngoại trừ vương gia ra ta là lớn nhất, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, dám vọng tưởng đuổi ta ! "

      " … nếu là ta mời ngươi sao? Vương phi của bổn vương? " Giọng có chút vui xen vào, tất cả mọi người trong phòng đều quay đầu lại về phía tiếng người phát ra, thấy Mị Ngạn Nhi đứng ở cửa ra vào, cũng biết tới đây bao lâu, sắc mặc cũng tốt, nhưng cũng tính là khó coi, làm cho người ta thể đoán ra được tâm tư của nàng.

      Thân thể Trọng Minh Thu cứng đờ, trong lòng bắt đầu chửi mắng gã sai vặt của mình, phải rằng hôm nay vương gia tham gia bữa tiệc mà những quan viên khác tổ chức sao, sao còn sớm như vậy mà muốn về rồi.

      " Vương gia, người trở về rồi sao? " Trọng Minh Thu xấu hổ chào hỏi, tuy bị vương gia bắt gặp, nhưng dựa vào thân phận cùng hài tử trong bụng , cũng sợ hãi xảy ra chuyện gì.

      " Đúng vậy nha, vừa trở về lại gặp ngươi ở chỗ này, là trùng hợp. "

      Nghe lời Mị Ngạn Nhi xong… Sắc mặt Trọng Minh Thu cứng đờ, nhưng vẻ mặt liền trở nên oán độc.

      Vừa trở về đến nơi này, xem ra sủng ái nam nhân này!

      " Vương gia, người vì nam nhân mà vắng vẻ phi tử của người sao? " Hoặc là làm, làm phải làm cho xong, Trọng Minh Thu từ công tử được cưng chiều trong lòng bàn tay, chưa bao giờ bị ủy khuất, cho dù gả cho Mị Ngạn Nhi, cũng được sủng ái thương, đột nhiên vắng vẻ làm cho lòng trở nên sợ hãi cũng cảm thấy bất mãn cùng cam lòng, tính cách vốn được nuông chiều cũng bộc lộ ra ngoài rồi, lúc này vì phẫn nộ mà trực tiếp ra oán giận trong lòng mình.

      " … "

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 63
      Edit:tianzhenwuxie

      "Vương gia, ngươi vì nam nhân này mà vắng vẻ phi tử của ngươi sao?"

      "Vương Phi, ngươi dám chuyện với bổn vương như vậy sao?" Mị Ngạn Nhi lạnh lùng hỏi ngược lại.

      Khuôn mặt Trọng Minh Thu cứng đờ, nhưng vẫn chịu cúi đầu mà nhìn thẳng vào Mị Ngạn Nhi.

      "Vương gia, nam nhân này giữ mình sạch , chẳng có dung mạo cũng chẳng có tài cán, vì vậy thích hợp để vào vương phủ chúng ta, ta chính là nam chủ của vương phủ, ta đương nhiên để nam nhân như vậy ở bên cạnh ngươi.”

      “…Minh Thu, ngươi quên thất xuất chi điều* rồi sao?” Giọng Mị Ngạn Nhi trầm xuống, chậm rãi .

      *7 việc mà phụ nữ có chồng thời xưa nên làm, cũng là 7 nguyên nhân mà nam tử lấy lý do này để hưu thê(li di vợ): bất thuận phụ mẫu, có con trai, dâm, ghen tuông, mang bệnh hiểm nghèo, nhiều lời, ăn trộm.

      Nàng ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh, thứ uy áp mà nàng phát ra cũng làm cho hai nam nhân trong phòng cảm nhận được.

      Sắc mặt Trọng Minh Thu có chút tái nhợt, trong mắt mang theo chút dám tin, biết nữ nhân này rất vô tình, thế nhưng đối xử với mình lại có chút ôn nhu để lơ đãng quên điều đó. nghĩ rằng chỉ vì chuyện này mà nàng lại cảnh cáo .

      Thất xuất chi điều… đây là ám chỉ ghen tỵ sao?

      “Ngươi…ngươi chỉ vì nam nhân này mà đối xử với ta như vậy?”

      "... Đủ rồi, ngươi nên hiểu tính tình của bổn vương, nếu ngươi muốn tiếp tục ngồi vị trí Vương Phi này rời khỏi đây ngay lập tức!” Mị Ngạn Nhi muốn xem trò hề của người ta, càng muốn trò hề này xảy ra ở chỗ mình.

      "Ta... Ta... Được, ta …" Trọng Minh Thu rất ít khi nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng này của Mị Ngạn Nhi, nàng khi ôn nhu vẫn mang theo yên lặng, nhưng chưa bao giờ nặng lời với , mà bây giờ trong giọng lại lộ ra vô tình làm cho có chút sợ.

      ra luôn luôn sợ hãi nàng, là thê tử của nàng, đó là tất cả những gì có... Cho nên, dù thế nào nữa, cũng thể mất nàng, lại càng cần mất sủng ái của nàng!

      Trọng Minh Thu phải là người ngu ngốc, trong tình huống này, cần nhất chính là kiên trì.

      Mang theo tức giận cùng nhẫn nhịn, Trọng Minh Thu rời khỏi phòng Thạch Mặc, hề quay đầu lại.

      ...

      Sau khi Trọng Minh Thu khỏi, trong phòng chỉ còn lại Thạch Mặc cùng Mị Ngạn Nhi, khi Trọng Minh Thu đến, bọn sai vặt bị đuổi ra ngoài, Niệm Nhi cũng bị hạ nhân mang .

      "Dùng bữa tối ?" Mị Ngạn Nhi đứng lên đến bên cạnh Thạch Mặc, lúc Trọng Minh Thu ở đây Thạch Mặc cũng chuyện nhiều, cũng biết suy nghĩ cái gì, Mị Ngạn Nhi tuy rằng cũng chỉ hỏi vài câu, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Thạch Mặc, muốn từ vẻ mặt của nhìn ra chút gì đó.

      Đối với việc xảy ra hôm nay nàng cũng chưa kịp tính đến, nàng sao có thể biết nam nhân kia, phần lớn thế gia công tử đều là cái dạng đó, kiêu ngạo làm cho người ta phản cảm.

      Hơn nữa, Lưu Khê luôn luôn ở bên cạnh Thạch Mặc, nhưng, nàng cũng rất lo lắng, Thạch Mặc còn giống như trước kia, cho tới bây giờ nàng cũng hiểu rốt cuộc trước kia xảy ra chuyện gì.

      "Chưa ăn, ngươi ăn chưa?" Thạch Mặc mở miệng, giọng ngoại việc bị khàn khàn, còn lại cũng có gì đáng ngại.

      Lông mày Mị Ngạn Nhi nhàng nhíu lại.

      "Ta kêu hạ nhân chuẩn bị, ta cũng chưa ăn."

      Thạch Mặc đứng dậy ra bên ngoài phân phó chuẩn bị bữa tối, nghe và hạ nhân chuyện, ánh mắt Mị Ngạn Nhi lên ánh sáng lạnh.

      Qua lúc, bữa tối còn chưa đến, nhưng lại thấy bà vú đưa Niệm Nhi tới.

      Niệm Nhi hơn tuổi, mặc bộ quần áo nho , dáng vẻ tinh xảo, đôi mắt to tròn linh động, làm cho người ta thích.

      Mị Ngạn Nhi liếc nhìn Niệm Nhi cái, cảm thấy có chút kỳ quái, ngày thường Thạch Mặc dường như cố ý để cho Niệm Nhi tránh xa tầm mắt của nàng, sao hôm nay lại chủ động ôm đến đây.

      "Niệm Nhi, lại đây với phụ thân." Thạch Mặc chủ động tiến lên, ôm Niệm Nhi vào trong lòng, mặt là nụ cười hiền lành.

      "Cha... Cha..." Giọng Niệm Nhi mang theo non nớt, rất là đáng .

      Thạch Mặc cười cười, ôm Niệm Nhi đến ngồi cạnh Mị Ngạn Nhi, ánh mắt Mị Ngạn Nhi sâu xa nhìn hai người, chờ đợi Thạch Mặc mở miệng, nàng biết Thạch Mặc nhất định là có lời muốn với nàng.
      daphongminh thích bài này.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 64
      Edit: tianzhenwuxie

      “Thích ngươi dường như là chuyện tất nhiên, khi trong lòng ta vô cùng bất an, xuất của ngươi, nụ cười tùy ý ấy lại làm cho cõi lòng yên của ta cũng trở nên bình tĩnh lại, làm cho ta đối với ngươi xuất loại cảm giác ỷ lại. Ta cũng rất mâu thuẫn, tuy rằng trông ngươi rất đáng thương, rất chán nản, nhưng ta có thể cảm giác ngươi hề tầm thường, ngươi biết , người ngươi chứa loại khí thế cách nào che lấp được.”

      Thạch Mặc chậm rãi mở miệng, dường như là tự mình, cũng giống như là nhớ đến cái gì, ánh mắt của có chút xa xăm, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn Mị Ngạn Nhi.

      Nhìn thấy Thạch Mặc như vậy, Mị Ngạn Nhi có chút xúc động muốn bảo vệ , thế nhưng nàng chỉ có thể lặng lẽ ngồi đó, chờ Thạch Mặc tiếp.

      “…Cho nên, ta cũng chưa từng có vọng tưởng ngươi ở lại, cũng có nghĩ đến tình cảm của ngươi, ta chỉ là hi vọng thời gian ngươi ở nơi đây trôi qua vui vẻ, nhưng, tình cảm là thứ khó có thể khống chế, hơn nữa khiến ta kinh ngạc nhất chính là ngươi lại thích ta, làm cho lòng ta tràn đầy kinh hỉ, chính là, ta cũng hoài nghi, bất an, mâu thuẫn… Ta hoài nghi ngươi ở đây gặp phải thiệt thòi, bất an rằng loại tình cảm này rốt cuộc là đúng hay sai, càng thêm mâu thuẫn, ta vốn… hề xứng đôi với ngươi…”

      “Ngạn Nhi, cho phép ta gọi tên ngươi, gọi Vương gia, ta thấy áp lực, lời muốn cũng dám .”

      Thạch Mặc nhìn Mị Ngạn Nhi.

      Mị Ngạn Nhi khẽ gật đầu.

      “Ai, tâm trước kia, bây giờ nghĩ lại, cũng như trước có dũng khí để buông bỏ, ta nhiều nữa, lại làm cho ngươi phiền lòng, vẫn nên lập gia đình với ta rồi thời gian lên tất cả.”

      “Cũng tính là hy sinh, chỉ là muốn làm ngươi cảm thấy mệt mỏi, cho nên sau khi ngươi bị mang , ta rất luống cuống, sau đó lại làm ra việc biết là đúng hay sai, ta gả cho người đàn bà kia, phải bởi vì ngươi, mà là bởi vì bản thân ta, ta biết ngươi rốt cục có biết nguyên do hay , nhưng là ta phải vì tiền mới gả cho người đàn bà kia.”

      Giọng Thạch Mặc đúng mực nhưng trong đó lại mang theo tia kiên trì, cho dù lúc trước bị hiểu lầm, cũng muốn giải thích, mà bây giờ lại muốn ra, chỉ là muốn cho nàng biết, lời lúc trước của nàng làm cho thực bị tổn thương.
      Nghe Thạch Mặc , Mị Ngạn Nhi cũng nghĩ đến chuyện trước đây, nghĩ tới lời nhảm lúc ấy của mình lại làm tổn thương sâu như vậy, Mị Ngạn Nhi nắm chặt tay Thạch Mặc, trong tay Thạch Mặc ôm Niệm Nhi, hề động đậy, mặc cho nàng nắm.

      Bàn tay Thạch Mặc thực thô, mặt của tay đầy những vết chai, bóng loáng nhưng lại mang theo cứng cỏi.

      “Mặc, lúc trước thực xin lỗi, khi đó ta chỉ là lung tung..” giọng Mị Ngạn Nhi mềm lạ thường.

      “Ta có oán ngươi… Sau khi ngươi mang ta , mặc dù muốn muốn cùng ngươi rời nhưng trong lòng ta lại cảm thấy may mắn vì ngươi dẫn ta rời khỏi cái địa phương kia, chính là, ta lại ngờ tới ngươi lại phải chịu những khuất nhục sâu, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn ta, mỗi lần ta nhớ tới đều có cảm thấy rất đau đớn, nhưng, ta oán ngươi, ta chính là oán mình, vì sao lúc trước ta lại gặp tình huống này…ngươi biết .. ta bị cường bạo…”

      Thạch Mặc tới chỗ này sâu kín nhìn Ngạn Nhi, sau đó gằn từng tiếng ràng, :” Vào cái đêm trước thời điểm ngươi xuất ở cửa tiệm bánh bao ba ngày… nữ nhân từ trời rơi xuống, khi đó ta vứt đồ thừa, lại nghĩ tới..”

      Thạch Mặc tiếp, cũng cần thêm, khi nhìn thấy Mị Ngạn Nhi khiếp sợ, biết nàng ràng rồi…

      “Là ngươi, ngờ là người!” Mị Ngạn Nhi thể tin được hỏi lại, nàng cho tới bây giờ nghĩ tới thế gian lại có chuyện trùng hợp như thế.

      Vẻ mặt của Mị Ngạn Nhi mang theo chút kinh hỉ, nàng ngờ Thạch Mặc lại là người đó…

      Như vậy, đứa bé… Đột nhiên, trong nháy mắt, sắc mặt Mi Ngạn Nhi trở nên tái nhợt.

      “Hài tử kia, là của ta?” Mị Ngạn Nhi tuy rằng muốn làm cho mình bình tĩnh nhưng trong thanh vẫn cất chứa run rẩy mà đến nàng cũng cảm giác được.

      Thạch Mặc gật gật đầu, trong mắt có lệ lên.

      Lúc này mặt Mị Ngạn Nhi dường như còn chút máu nào, trong mắt nàng chỉ còn lại mảnh khiếp sợ cùng hối hận…

      “Ngươi hối hận sao?” Thạch Mặc hỏi vô cùng , trong giọng lại lộ ra lo lắng…
      daphongminh thích bài này.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 65
      Editor: dangthuyphuong

      "Ngươi hối hận sao?”

      "Ngươi sao? vì sao lúc trước lại cho ta biết " Mị Ngạn Nhi muốn tin đây là , nhưng trong lòng nàng giọng cho nàng biết, đây là .

      Nàng hiểu Thạch Mặc, tuyệt đối lấy chuyện như vậy ra để đùa giỡn.

      "... Lúc trước, ngươi cho ta cơ hội để ta ra sao?”, ra, Thạch Mặc cũng phải oán hận, đúng là ra bản thân cảm giác, nếu lúc trước, tình huống như vậy xảy ra làm cho biết phải như thế nào...

      “...” Mị Ngạn Nhi chìm vào im lặng, nàng thể phản bác.

      Nhưng mà lúc nghĩ lại, Mị Ngạn Nhi tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hài tử trong lòng Thạch Mặc...

      "Hai năm trước trong buổi tối, có nam nhân xuất trước mặt ta, cho ta biết ta có con với ngươi, cũng cho ta biết ngươi muốn hủy đứa con của chúng ta, lòng ta lúc đó dần nguội lạnh, nhưng có thể có thể dẫn ta , cho nên, ta liền lựa chọn rời , thế giới của ngươi vốn hợp với ta, nhưng vì có ngươi, nên ta mới sẵn lòng chịu đựng, nhưng chính ngươi lại cũng dùng ánh mắt khinh miệt đó nhìn ta, ta biết mình xứng với ngươi, nhưng ngươi chướng mắt ta, vì sao vẫn muốn giữ ta ở lại bên cạnh ngươi, cho nên, ta lựa chọn rời .”

      Nếu lựa chọn ra hết thảy, như vậy cũng nên thẳng thắn ra mọi chuyện.

      “ Nam nhân kia là ai?" Mị Ngạn Nhi đoán rằng có người trợ giúp Thạch Mặc rời , quả nhiên sai.

      " là người của Thương Vương gia, chuyện tình đêm đó nếu như ngươi tin, cũng có thể hỏi , thời điểm đó ta cũng có ở đó...”, thời điểm Thạch Mặc ra những lời này, trong mắt có chút ảm đạm, biết trong lòng người kia cảm thấy như thế nào khi chứng kiến loại chuyện đó, sao có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện cứ thế diễn ra.

      Mắt Mị Ngạn Nhi trợn to, bên trong chợt lóe lên khiếp sợ, nhưng rất nhanh cũng hiểu chút.

      Nàng cũng biết việc mẫu vương sắp đặt ảnh vệ ở bên người bọn họ, cũng biết bọn họ là ai, hơn nữa mục đích của những ám vệ này cũng phải giám thị, chỉ tại thời điểm nàng gặp phải nguy cấp ảnh hưởng đến tính mạng mới ra tay, nghĩ tới chuyện lần đó lại mưu kế của mẫu vương.

      Tâm tình có chút phức tạp cũng vì thế mà an tĩnh lại, mặc dù đối với việc mẫu vương cho người đưa Thạch Mặc có cảm giác vui, nhưng việc mẫu vương bảo vệ con của nàng lại mang vạn phần cảm tạ.

      “Thạch Mặc, ta..." Mị Ngạn Nhi muốn nhưng lại bị Thạch Mặc cắt đứt.

      "Sau khi rời khỏi nơi này, dựa theo ý của ta, bảo đưa ta đến nơi khá hoang sơ, cuộc sống nơi đó khá tĩnh lặng, nhưng mà lòng của ta lại cách nào bình tĩnh được, khoảng cách để cho ta cảm nhận được ý nghĩa của “ tưởng niệm”, ta nhớ ngươi, rất nhớ rất nhớ, mỗi khi nhìn bụng mình lớn dần theo từng ngày, ta lại càng thêm nhớ ngươi, chỉ là, ta thể trở về, bởi vì lúc trước ngươi vô tình, cũng là bởi vì chính ta lựa chọn rời , ta biết ngươi tha thứ cho ta, cao cao tại thượng như ngươi cho phép người khác phản bội ."

      Thạch Mặc nhàng vuốt ve khuôn mặt hài tử, ánh mắt nhu hòa là bất khả tư nghị, giống như tự thuật kiện từng làm cho chính mình thập phần đau khổ.

      "Ta..." Nàng muốn nàng có, nhưng lại có chút cố kỵ nên lời, trong lòng mình tại như thế nào, thời khắc này cũng thể nào dễ dàng hiểu được , chuyện tình cảm vốn phức tạp, huống chi là vừa vừa hận và cả tàn khốc trong đó.

      " cần giải thích gì cả, tại ta còn để trong lòng nữa,lúc trước là ta muốn mang chuyện này yên lặng sinh sống trong sơn thôn, nhưng có lẽ là thiên ý, lại làm cho Niệm nhi sinh bệnh như vậy, ta nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng cuối cùng vẫn được, cho nên, ta chỉ có thể tuyệt vọng đến nơi này tìm ngươi, nếu như ngươi muốn cứu hài tử chuyện trước kia... ta có lẽ kể cho ngươi biết.”

      Thạch Mặc nghĩ tới tâm tình lúc đó, trong nội tâm khỏi sợ hãi, trước kia sợ hãi này, biết được lòng của Mị Ngạn Nhi nghĩ gì cho nên cũng biết tương lai của mình cùng hài tử ra sao.

      Kỳ , tại vẫn còn lo lắng, biết như vậy rốt cuộc Mị Ngạn Nhi xử lý như thế nào, oán , hận hay là cần , cũng biết, nhưng nghĩ dấu diếm nữa, hài tử cũng có quyền có mẫu thân của mình, trước kia là quá ích kỷ.

      Thạch Mặc dứt lời, hai người đều biết gì nữa, ánh mắt Thạch Mặc đặt ở người hài tử, ánh mắt Mị Ngạn đặt ở người Thạch Mặc.

      "...Vì sao đến lúc này lại nguyện ý cho ta biết?" lâu sau, Mị Ngạn Nhi mới mở miệng hỏi, biết có phải Thạch Mặc nghe lầm hay , cảm giác trong giọng của Mị Ngạn Nhi có tia chờ mong.

      "Hài tử cần mẫu thân...” ra nguyên nhân, nhưng phải là nguyên nhân duy nhất .

      Quả có điểm ích kỷ trong lời của mình, sở dĩ ra là hy vọng lòng của mình có thể tìm được an ủi, có bất kỳ giấu diếm, có lừa gạt, chỉ có như vậy mới có thể đối với tương lai tồn tại tia chờ mong, mà phải mực sinh sống tại nơi đó.

      Về phần Mị Ngạn Nhi, nếu như nàng nguyện ý tiếp nhận hết thảy, nguyện ý tiếp nhận , cũng nguyện ý lựa chọn tin tưởng Mị Ngạn Nhi, tin tưởng nàng đối với chính mình cũng có cảm tình, tin tưởng bọn họ cũng có tương lai, nhưng là, nếu như nàng muốn tiếp nhận , như vậy đem hài tử lưu lại, người rời , tin tưởng Mị Ngạn Nhi chiếu cố tốt cho hài tử, chỉ cần hài tử có thể sống hạnh phúc, cũng còn gì phải lo lắng, mặc dù thương tâm, tiếc nuối, nhưng là ở bên cạnh Mị Ngạn Nhi, cũng đại biểu là , nữ nhân này, vô luận là khi nào, ở đâu, dù cho là rời , vẫn nàng.

      "Chỉ như vậy sao? còn ngươi sao? Ngươi có từng nghĩ cho chính ngươi chưa?" Mị Ngạn Nhi phát khiếp sợ qua chính là bình tĩnh, trong nội tâm có tia cảm xúc ấm áp làm cho nàng mang theo loại cảm giác chờ mong.

      "..."

      “...”
      daphongminh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :