1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyện lấy chàng bánh bao - Mị Dạ Thủy Thảo (Nữ Tôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 56
      Mị Ngạn Nhi rời khỏi phòng Thạch Mặc cũng xa, chỉ đứng dưới gốc cây ở sân ngoài mà mình thường đứng, nhìn sâu về phía phòng Thạch Mặc.

      tỉnh rồi, biết tỉnh từ lúc nào, nhưng sau khi tỉnh lại cũng giả bộ ngủ tiếp… Nàng biết vì sao lại giả bộ ngủ, điều duy nhất có thể đoán được chính là muốn nhìn thấy nàng, chẳng lẽ muốn nhìn thấy nàng đến thế sao?

      Mị Ngạn Nhi đứng dưới tàng cây lâu, mới than tiếng xoay người rời , chỉ để lại trong gió mấy phần sầu bi.



      Mị Ngạn Nhi hai mươi tuổi, có tước hiệu, có phủ trạch của mình, cũng có phu thiếp, theo lý mà hẳn nữ nhân trưởng thành, tiếp quản thế gia cũng rất thành thục, thậm chí còn mang theo chút giỏi giang đanh đá chua ngoa, bằng sao các đại thần triều đình lại đối với nàng kiêng kị ba phần như vậy, chỉ là, loại người lão luyện thành thục như vậy cũng có đôi lúc bướng bỉnh đúng thời điểm cho lắm…

      Ngày thứ hai, ngày thứ ba, dường như cứ vào thời điểm này, Mị Ngạn Nhi đều xuất ở trong phòng của Thạch Mặc, sau đó đứng ở bên giường của Thạch Mặc, cũng gì nhiều, chỉ là ngẫu nhiên vuốt ve lên mặt Thạch mặc, hoặc nếu đứng như vậy, cho đến khi Thạch Mặc tỉnh rồi nhưng vẫn giả bộ ngủ, sau đó mới rời , dùng tiếng đóng cửa cũng nặng cho Thạch Mặc biết, nàng rời

      Còn về phần Thạch Mặc, cũng nghĩ tới vào ngày thứ hai Mị Ngạn Nhi lại đến nữa, cả ngày chỉ nghĩ vì sao Mị Ngạn lại trở về, cho nên cũng để ý tới vấn đề này, thẳng cho đến thời điểm buổi tối ngày thứ hai, thời điểm khi mình bị vuốt ve mà tỉnh lại, Thạch Mặc cũng biết làm sao cho đúng, sau đó, lại nghĩ tới vấn đề vào ngày thứ ba Mị Ngạn Nhi có tới hay

      Cho nên, nếu ngày đầu tiên ngày thứ ba là Thạch Mặc bị Mị Ngạn Nhi vuốt ve mà tỉnh lại… sang ngày thứ ba, Thạch Mặc căn bản chính là có ngủ chút nào.

      Mà hai người đó lại giằng co đến ba ngày…



      Ngày thứ tư, Thạch Mặc vẫn như cũ có ngủ, cũng phải cố ý chờ đợi Mị Ngạn Nhi, mà là ngủ được, chỉ cần vừa nhắm con mắt lại, nghĩ tới cảm giác vuốt ve nhu hòa kia, sau đó phát tim mình đập rộn lên, tựa hồ chờ mong cái gì đó.

      Aiz, nữ nhân này nha, cái gì cũng mà toàn giày vò như vậy… tại ngược lại bắt đầu hoài nghi, nữ nhân này có phải tính toán cho ngủ giấc ngon…

      Mà Mị Ngạn Nhi rốt cuộc suy nghĩ cái gì, ra cũng có gì, nếu như vừa mới bắt đầu chỉ là xuất phát từ tâm tình lãng mạn của mình, muốn nhìn thấy Thạch Mặc để thỏa mãn mong nhớ của mình, về sau cũng còn chút nào lãng mạn nữa rồi, nàng chỉ dùng giận dỗi cùng bướng bỉnh trong lòng nàng để xuất trong phòng Thạch Mặc.

      Hừ, giả bộ ngủ cứ giả bộ ngủ, ta đây đến mỗi ngày xem thử ngươi sắp xếp thế nào… Hơn nữa, haha, nàng còn nhân tiện ăn đậu hũ nha, cũng phải có lợi…

      Sau đó, hai người giả bộ ngủ mang trong mình bướng bỉnh cùng giận dỗi trôi qua ba ngày… Và kết quả chính là trong vương phủ nhiều hơn hai người được ngủ đủ giấc…

      Có đôi khi, theo tình cứ thế phát triển, mọi người cũng thành thói quen, mà mọi người cũng dần học được cách thích ứng, đây cũng là trong những ưu điểm giúp cho nhân loại có thể phát triển cho đến tại.

      Sau khi Thạch Mặc mất ngủ khoảng năm sáu ngày, rốt cuộc quyết định cùng Mị Ngạn Nhi tiếp tục cái hành vi nhàm chán lúc về khuya này nữa, hơn nữa vì mất ngủ mà suýt chút nữa làm cho Niệm Nhi rơi xuống đất, càng làm cho quyết định mọi việc cứ thuận theo tự nhiên vẫn tốt hơn…

      Sau đó, vào buổi tối ngày thứ bảy, thời điểm Mị Ngạn Nhi " đúng hẹn " đến liền phát Thạch Mặc ngủ say…

      Đứng ở trước giường Thạch Mặc, vẻ mặt Mị Ngạn Nhi có chút ngốc trệ… Tựa hồ giống như tin, Mị Ngạn Nhi đưa tay ra, phải là động tác dịu dàng như trước, ngược lại còn dùng thêm chút tức giận ở mặt Thạch Mặc…

      Kết quả lại làm cho Mị Ngạn Nhi nổi giận, nàng phát nam nhân này ngủ say, thậm chí còn ngủ say hơn so với trước kia, cũng phát ra động tác của mình.

      Trong lúc đó, nhìn thấy vẻ mặt có chút mệt mỏi của Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi cảm thấy hành vi của mình mấy ngày nay có chút buồn cười, nàng đường đường là vương gia thế mà ngày nay lại làm đồ đệ của đạo chích, mà mục đích cũng chỉ vì hờn dỗi, vì muốn nhìn thấy trong cặp mắt kia có bóng dáng của mình… là làm cho người ta cảm thấy đáng .

      Độ mạnh yếu của ngón tay trở lại nhu hòa như trước, lưu luyến di động mặt của Thạch mặc, lúc sờ sờ lông mày của , lúc sờ lấy môi của , sau đó càng ngày càng mò xuống dưới, mò tới nơi mà mấy ngày nay mình còn chưa sờ đến, bởi vì kiêng kị Thạch Mặc giả bộ ngủ, mấy bữa nay Mị Ngạn Nhi cũng làm gì quá phận, chỉ xem như là chào hỏi bình thường, ngày hôm nay khi đối mặt với Thạch Mặc ngủ say, Mị Ngạn Nhi phát dục vọng mà mình luôn nhẫn lại xuất lần nữa…

      Đối mặt với người mình thương, nếu có dục vọng cũng phải là người bình thường, chỉ là, ánh mắt lần nữa nhìn mặt Thạch mặc, ánh mắt của Mị Ngạn Nhi trong bóng tối cũng có chút áy náy, cảm thấy đau lòng…

      Aiz, nàng sao lại khổ thế chứ, quả là thể giải thích được chút nào nha… vừa lòng thu hồi lại tay của mình mình, Mị Ngạn Nhi giúp Thạch Mặc đắp mền lại, sau đó khẽ hôn lên trán Thạch Mặc cái, mới xoay người rời khỏi phòng Thạch Mặc, mà lần này Mị Ngạn Nhi đóng cửa lại phát ra thanh nào, người giường cũng mở to mắt nữa, đêm chưa ngủ…
      daphongminh thích bài này.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 57
      Từ ngày đó, Trữ cũng đến nữa, vị vương phi thoạt nhìn yếu đuối nhưng thực tế lại rất được nuông chiều kia cũng tới, mà từ khi quyết định thuận theo tự nhiên Mị Ngạn Nhi tựa hồ cũng biến mất, dù sao cũng là quãng thời gian nhàn nhã của Thạch mặc.

      ra cũng nhàn nhã gì, nhưng trong lòng cũng khá bình tĩnh, mọi người đều việc sinh con là chuyện tình rất khó khăn, nhưng thực tế, việc nuôi dưỡng hài tử mới là việc khó khăn nhất, mà giáo dục sao cho tốt cũng là việc trọng yếu nhất.

      Thạch Mặc nhìn hài tử vừa mới ngủ dậy, mặt nở nụ cười thỏa mãn, hài tử hơn tuổi rồi, mỗi ngày cũng đều có biến hóa, làm người cha như cũng cảm thấy kiêu ngạo và tự hào, nhưng là, chuyện làm cho cảm thấy có chút mâu thuẫn cũng ngày càng hơn, ví dụ như, vấn đề thân phận của hài tử…

      Hài tử cũng có họ, lúc trước sinh ra hài tử cho đến giờ, cũng chỉ lấy từ " Niệm " để đặt tên cho hài tử, mặc dù biết họ của hài tử, nhưng cuối cùng cũng ra khỏi miệng, cũng thể dùng nó được, hơn nữa, hài tử cũng cần mẫu thân, có thể cố chấp lấy quật cường của bản thân, muốn để ủy khuất ở sâu trong trong lòng bộc phát ra, nhưng cũng thể ích kỷ như thế để cho hài tử cũng chịu khổ giống mình, hài tử cũng là hài tử của nàng, hẳn cũng có quyền lợi được nàng thương…

      " Niệm Nhi, nếu sau khi ngươi trưởng thành mà biết được chuyện tình của phụ thân, có phải oán giận phụ thân hay , phụ thân cũng hi vọng như vậy, nhưng mà, tình cho đến tại, cũng khó có thể mở miệng… "

      Đúng vậy nha, mọi chuyện cũng quá khéo rồi, làm cho cảm giác đây phải là , hơn nữa còn là dưới tình trạng này, hài tử cũng lớn rồi, nên bắt đầu từ đâu đây.

      " Công tử, Vương gia truyền lời tới, là buổi trưa dẫn người ra ngoài chút, phái nô tài đến đây để người có thể chuẩn bị trước. " Thời điểm Thạch Mặc suy nghĩ miên man, Huyễn Nhi dẫn theo vài nô tài tới.

      Thạch Mặc nghe xong lời Huyễn Nhi liền sững sờ, dẫn ra ngoài chút? Đây là có ý gì?

      " Ta… có thể ? " Thạch Mặc do dự hỏi, Huyễn Nhi cũng sững sờ, mặt có chút xấu hổ.

      Thạch Mặc nhìn thấy vẻ mặt của Huyễn Nhi liền cũng biết được rồi, tựa hồ trước kia cũng như vậy, chỉ cần là quyết định của nàng, có quyền lợi để gì.

      Muốn ở lại liền có thể ở lại, muốn có chỗ ở cũng có chỗ ở, muốn gặp cũng gặp được, muốn gặp mặt phải truyền lời, mấy ngày trước hằng đêm đều quấy nhiễu tinh thần làm thể nào tập trung được, khó khăn mới an ổn được vài ngày, nàng lại đột nhiên liền muốn dẫn ra ngoài, nhưng chỉ gọi hạ nhân đến truyền lời, làm cho thể từ chối được…

      muốn làm khó người khác, liền chỉ có thể tự làm khó chính mình.

      " Vậy phiền ngươi chăm sóc Niệm Nhi. "

      " Vâng, công tử yên tâm, nô tài nhất định chăm sóc tiểu thư Niệm Nhi tốt. " Tuy hài tử Niệm Nhi của Thạch Mặc phải là của Vương gia, tuy Mị Ngạn Nhi cho Thạch Mặc thân phận gì cả cũng để mọi người gì, nhưng mà, người thông minh đều hiểu được đối với Mị Ngạn Nhi, nam nhân tên Thạch Mặc này hề tầm thường chút nào, tuy bọn hạ nhân rất ít khi về chuyện này, nhưng nhìn vào vẻ mặt lẫn nhau cũng tự mình hiểu rồi…

      Cho nên, hài tử của Thạch công tử cũng nhận được đãi ngộ khác biệt, ít nhất những đãi ngộ Thạch công tử nhận được cũng dựa theo tiêu chuẩn của thiếp thất mà phân phối, nhất là đống lớn gì đó mà mấy ngày trước vương gia đưa tối, trong đó cũng thiếu nhiều vật quý hiếm, càng có thể nhìn ra đối xử đặc biệt của Mị Ngạn Nhi đối với Thạch Mặc, chỉ là, vương gia và Thạch Mặc hình như xãy ra mâu thuẫn gì đó, làm cho cảm giác giữa hai người có gì đó là lạ.

      Nhưng mà đây cũng phải là chuyện mà hạ nhân như cần quan tâm.

      " Cám ơn. " Thạch Mặc mỉm cười cảm ơn, chỉ là hai đầu lông mày vẫn như cũ mang theo chút ưu sầu, nàng muốn dẫn chính mình ra ngoài, có ý tứ gì đây?

      Những ngày qua rốt cuộc là muốn làm gì?

      Trong đầu Thạch Mặc có nhiều nghi hoặc, nghĩ hoài mà cũng thông suốt.

      daphongminh thích bài này.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 58
      Đây là lần đầu tiên Thạch Mặc ra từ cửa chính của Ngạn vương phủ, ngoài cửa chuẩn bị xong cỗ xe ngựa, gã sai vặt nhanh nhẹn xốc lên màn xe ngựa của Thạch Mặc.

      " Công tử, mời lên xe. "

      Thạch Mặc gật đầu cám ơn, liền chui vào xe ngựa, màn xe ngựa thả xuống, cản trở tầm mắt của mọi người.

      Thạch Mặc im lặng ngồi trong xe, khẽ cau mày, trong lòng suy nghĩ, lại luôn có đầu mối, cho đến khi xe ngựa dừng lại vẫn chưa nghĩ ra cái gì.

      " Công tử, mời xuống xe. " Ở bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng của gã sai vặt, sau đó màn xe lại được xốc lên lần nữa, Thạch Mặc nhìn bên ngoài xuyên qua cửa sổ xe, phát bên ngoài là trang viên, cửa chính trang viên có ghi vài chữ to, rồng bay phượng múa xinh đẹp vô cùng, chỉ là biết chữ, nên biết nơi này là nơi nào.

      Thạch Mặc biết nơi này là nơi nào, nhưng nhìn thấy cánh cửa khí thế như thế, nhất định phải là nơi tầm thường, rất giống phủ trạch của vị đại nhân nào đấy.

      Được gã sai vặt dắt xuống xe, Thạch Mặc liền nhìn thấy vài người.

      " Người là Thạch công tử sao? " nữ nhân trông có vẻ ổn trọng trong số họ tới, mang theo tia cung kính khác biệt lắm.

      Mà hai tiểu nương phía sau ràng là càng thêm kinh ngạc.

      Thạch mặc có chút khó chịu hơi nghiêng người sang bên cạnh, muốn trực tiếp thừa nhận cái loại ánh mắt đó.

      " Vâng, chúng tôi là người của Ngạn vương gia, vị này chính là Thạch công tử, vương gia kêu chúng tôi tới, đây là thiếp mời." Gã sai vặt vừa mới vén rèm cho Thạch Mặc rồi lấy ra thiếp mời, xem ra được phân phó kỹ càng.

      " Thạch công tử, tiểu nhân là quản gia của phủ tướng quân, vương gia có phân phó, người sau khi đến đây do tiểu nhân dẫn đường cho người, xin người theo tiểu nhân. " Nữ nhân xong rồi dùng tư thế dẫn đường.

      Thạch Mặc gật đầu, cũng nhiều lời, kỳ cũng biết nên gì, liền theo quản gia vào phủ tướng quân.



      Bố cục phủ tướng quân hình như rất chặt chẽ cẩn thận, hành lang đình các đều rất trật tự, dường như tản ra loại hương vị ổn trọng.

      Theo quản gia tiến vào, Thạch Mặc nhìn thấy được ít hạ nhân, mỗi người hình như đều tò mò đối với , ánh mắt luôn vô tình hay cố ý mà rơi vào người , sau đó người sau cùng sau khi qua bên cạnh cũng giống như tham khảo thứ gì, tuy nghe được gia nhân kia rốt cuộc cái gì, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái như cũ.

      Có chút khó chịu kéo kéo quần áo người mình, đây là thứ Huyễn Nhi đưa mặc vào trước khi xuất phủ, kiện y phục hoa lệ xinh đẹp nhưng vẫn mất vẻ trang nhã, Mị Ngạn Nhi mấy ngày trước đưa tới, cũng nhìn qua, lại bị Huyễn Nhi ghi nhớ rồi đem ra.

      vốn nghĩ mặc nó, y phục như thế thích hợp với , nhưng Huyễn Nhi lại thể mặc như ngày thường mà ra ngoài, bằng làm mất mặt vương phủ, nên Thạch Mặc tuy rằng muốn, nhưng lại cau mày tùy ý để Huyễn Nhi loay hoay, y phục rườm rà như thế căn bản là biết mặc.

      xứng với trang phục này a…

      " Công tử, vương gia cùng các vị đại thần ở bên trong, mời người vào. " Quản gia đem Thạch Mặc tới bên ngoài đại sảnh, liền dừng lại bước chân, để cho Thạch Mặc tự mình vào.

      Thạch Mặc dừng lại chút, với quản gia tiếng cám ơn nhàng, toàn thân liền có chút khẩn trương mà vào…



      xuất của Thạch Mặc liền cắt đứt cuộc trò chuyện của mọi người, trong giây lát, trong phòng vốn náo nhiệt cũng trở nên an tĩnh, tầm mắt Thạch Mặc liếc tới liền rơi vào bóng dáng ngồi ở giường êm, Mị Ngạn Nhi tựa người rất tùy ý ở chỗ đó, toàn ra tản ra khí tức lười biếng.

      " Tới đây. " Mị Ngạn Nhi đương nhiên cũng nhìn thấy Thạch Mặc, ngồi giường êm, hướng tay phải về phía thạch mặc.

      Tầm mắt của mọi người xung quanh đều chuyển dời đến người Mị Ngạn Nhi, sau đó theo động tác của Mị Ngạn Nhi mà nhớ tới người Thạch Mặc.

      Trong phòng vốn có chín người, tính thêm Thạch Mặc, bây giờ là mười người, năm nam năm nữ chút sai biệt.

      Thạch Mặc cũng quan tâm khi bị soi mói, cũng so đo mối quan hệ vốn phức tạp mâu thuẫn với Mị Ngạn Nhi, hướng về phía nàng mà , tuy vẫn trong trạng thái kỳ quái với Mị Ngạn Nhi, nhưng nơi đây là nơi xa lạ, đối với những người lạ lẫm này, tin tưởng Mị Ngạn Nhi, cũng phải nguyện ý dựa dẫm vào Mị Ngạn Nhi.

      Thạch Mặc qua cũng chủ động nắm lấy tay của Mị Ngạn Nhi, cũng thể nào làm động tác này trước những con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Mị Ngạn Nhi đương nhiên cũng nghĩ đến việc này, nàng chủ động cầm lấy tay của Thạch Mặc, kéo vào trong ngực nàng.

      Thạch Mặc nghĩ tới Mị Ngạn Nhi làm động tác như vậy, đề phòng mà ngã vào trong ngực Mị Ngạn Nhi, vừa muốn giãy dụa, lại chợt nghe thấy Mị Ngạn Nhi ghé vào lỗ tai .

      " Đừng cử động, phối hợp với ta chút. "

      Giọng của Mị Ngạn Nhi rất , nhiệt khí thở ra thổi lên tai Thạch Mặc, toàn thân Thạch Mặc nóng lên, mặt liền đỏ bừng, cũng còn giãy dụa, tùy ý để Mị Ngạn Nhi ôm lấy.

      " Vương gia, có nên giới thiệu chút ? "

      Trong phòng khách đều trưng bày giường lớn nệm êm, ngoại trừ Thạch Mặc và Mị Ngạn Nhi còn có bốn đôi nam nữ khác ngồi ở xung quanh, người lúc này chuyện là nữ nhân rất có khí thế, thành thục ổn trọng lại mang theo chút lạnh lùng.

      " Thạch Mặc, những người này đều là bằng hữu của ta, từ nay về sau nhớ chút là được, cần nhiều lời làm gì. " Mị Ngạn Nhi nhíu lại lông mày, dùng ngữ điệu vô cùng lười biếng ra.

      " Vương gia, người như vậy là được a, sao lại cấm người ta chứ. " Người mở miệng lần này là nữ nhân có nụ cười vô cùng giảo hoạt, làm cho người ta liên tưởng nụ cười của nàng ấy giống con vật nào đó.

      Trực giác của Thạch Mặc cảm giác nữ nhân này rất nguy hiểm.

      " Sợ học cái xấu của ngươi mà. " Mị Ngạn Nhi trêu chọc lại, nhíu mày với mọi người xung quanh, trừng mắt nộ khí.

      " Sợ là học phải cái tốt của ngươi có, tại sao theo chúng ta lại là học cái xấu? " nữ nhân khác lại mở miệng, ngũ quan đoan chính, khiến cho người khác nhìn thấy cảm nhận được loại hương vị chính trực…
      daphongminh thích bài này.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 59


      " Sợ là học phải cái tốt của ngươi, tại sao theo chúng ta lại thành học cái xấu rồi? "

      " Văn Nguyệt, bổn vương dù có tốt nữa cũng giúp ngươi theo đuổi được Dược Nhi, ngươi có tin Dược Nhi nghe theo lời ta mà để ý tới ngươi nữa? " Lời Mị Ngạn Nhi vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của nữ nhân gọi là Văn Nguyệt trở nên vừa đỏ vừa đen, khẩn trương nhìn sang nam nhân ngồi bên cạnh mình, mà nam nhân nhắn xinh xắn ở bên cạnh nàng lại cười ôn hòa, gửi cho nàng ta ánh mắt bình tĩnh chớ nóng lòng, nhưng Văn Nguyệt vẫn cứ khóa miệng lại, dám trêu chọc Mị Ngạn Nhi nữa.

      " Ha ha, lại xưng là bổn vương rồi, ngươi sao chỉ biết khi dễ mỗi Văn Nguyệt thôi thế hả, suốt ngày chỉ có chuyện đó mà cứ ăn hiếp người ta hoài, ngươi sợ làm cho Dược Nhi đau lòng sao. " Người cuối cùng chuyện là nữ nhân rất nhã nhặn, giọng điệu ôn hòa khiến cho người ta cảm thấy rất thân thiết, Thạch Mặc cũng nhịn được mà nhìn nàng ta thêm vài lần.

      Cùng lúc đó, tay của Mị Ngạn Nhi đặt bên eo của Thạch Mặc cũng xiết lại, Thạch Mặc có chút nghi hoặc nhìn về phía Mị Ngạn Nhi.

      " cho phép ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn những nữ nhân khác. " Mị Ngạn Nhi để ý tới nữ nhân chuyện, ở bên tai Thạch Mặc giọng .

      Với Thạch Mặc, nàng muốn nhắc lại chuyện trước kia nữa, nàng muốn bắt đầu lại lần nữa với , nàng có thể sủng thương , cũng có thể mình , còn những việc trước kia cũng nên cho qua thôi, nếu nhắc tới cũng chỉ làm mâu thuẫn giữa hai người khó giải quyết… Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mị Ngạn Nhi cũng gì với Thạch Mặc nữa, hơn nữa, để người mình dấu nhất ra mắt với mọi người, đây cũng là quyết định mà nàng cảm thấy do dự khi để Thạch Mặc tới đây.

      Mị Ngạn Nhi những lời này rất , nhưng mọi người trong phòng lại nghe thấy rất ràng, vẻ mặt của những người ngồi đó đều trở nên có chút quái dị, còn kinh ngạc hơn so với thời điểm khi nhìn thấy Thạch Mặc xuất .

      Nhưng với những người từng trải qua sóng to gió lớn như bọn họ, rất nhanh có vài người khôi phục lại bình thường.

      " Ngạn Nhi, ngươi nghiêm túc? " Nữ Nhân ôn hòa mở miệng, vấn đề này xãy ra có chút đột ngột, nhưng ngoài Thạch Mặc ra mọi người ai nấy cũng hiểu được đây là có ý gì.

      Nghe xong lời nữ nhân kia … Mị Ngạn Nhi nở nụ cười, nụ cười tươi sáng như ánh nắng, mặt nàng xuất nụ cười hiếm gặp, đây là khôi hài mà nàng luôn giấu, nàng ngày thường vẫn luôn ôn hòa nhu nhã, có đôi khi lại là mị hoặc tà tứ, nhưng rất hiếm khi có nụ cười tươi đẹp như ánh nắng như thế này… Làm cho người ta bị hoa mắt, nhất là Thạch Mặc ngồi trong ngực nàng.

      " Mặc, vị này là Hộ Quốc tướng quân Lận Hàn, nơi này chính là phủ trạch của nàng, người nam nhân bên cạnh nàng tên là Trình Dục, còn nữ nhân cười giống như hồ ly kia chính là Cung Đình, nàng là thượng thư hình bộ, sau này tránh nữ nhân đó càng xa càng tốt, nam nhân bên cạnh nàng là Ảnh Linh; Về phần vị này, nàng là Ngự Sử Văn Nguyệt, nam nhân của nàng tên là Dược Nhi; còn người cuối cùng kia tên là Bùi Vũ Dương, người đứng đầu trong đội quân bảo vệ Hoàng Thành, nam nhân của nàng tên là Khải Dự. "

      Mị Ngạn Nhi cũng trả lời câu hỏi nàng có nghiêm túc hay , ngược lại chỉ giới thiệu những người ngồi ở đây lần, mà lời ra cũng khẳng định đáp án mà họ muốn biết rồi.

      Những người ngồi đây đều trao đổi ánh mắt với nhau để tiêu hóa lại lời của nàng, cuối cùng cũng ăn ý tìm được đáp án, xem ra lần này tiểu vương gia thực nghiêm túc…

      " Ngạn Nhi, ngươi giới thiệu bọn ta rồi, thế sao lại giới thiệu người ngồi trong lòng ngươi thế. " Lận Hàn luôn luôn là lão đại của mọi người, lời nàng ra xem như chính thức tiếp nhận Thạch Mặc rồi.

      " Thạch Mặc. " Mị Ngạn Nhi cũng nhảm, ra tên , ra cũng là muốn ra để nghe được, về chuyện tình của Thạch Mặc mọi người ít nhiều cũng biết được, nàng chỉ là muốn tìm cơ hội để giới thiệu Thạch Mặc với bằng hữu của nàng.

      Tuy tất cả mọi người đều hiểu được ý nàng, nhưng cũng chỉ có mỗi Thạch mặc là hiểu…

      Mị Ngạn Nhi giới thiệu ngắn gọn như thế làm cho trong lòng Thạch Mặc cảm thấy có chút mất mát, thân phận của lại lần nữa tạo nên tình cảnh làm khó có thể chịu nổi, hơn nữa mọi người ngồi ở đây đều cao quý như thế, những nam nhân kia cũng đều có nét phong tình của riêng họ, làm cho Thạch Mặc cảm thấy tự ti quá mức rồi, sinh ra loại cảm giác, nơi này vốn thuộc về .

      và Mị Ngạn cuối cùng vẫn là người của hai thế giới a…

      Vào lúc này, Mị Ngạn Nhi vẫn luôn chú ý tới Thạch mặc cũng cảm thấy được trong lòng Thạch Mặc biến hóa, lông mày nàng nhíu nhíu mày lại, hiểu vì sao Thạch Mặc lại luôn làm cho người ta cảm thấy có chút đau lòng…

      " Sao vậy, Mặc? " Cũng kiêng kị có người ngoài ở đây, Mị Ngạn Nhi trực tiếp hỏi, có vấn đề muốn giải quyết, trốn tránh cũng phải là biện pháp.

      Thạch Mặc ngờ Mị Ngạn Nhi lại hỏi như vậy, trong giây lát liền biết nên trả lời như thế nào.

      " Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi trước kia rất phong lưu, có vô số nam nhân, trong hoàng thành cũng có ít công tử để ý tới nàng ta, ngươi về sau nhớ trông chừng cho kỹ. " Bùi Vũ Dương mở miệng, mang theo vẻ mặt hiểu .

      Thạch Mặc được nhắc, sắc mặt đỏ bừng, biết nên trả lời thế nào.

      " Đúng đấy, nhất định phải quản nàng kỹ, thể để cho nàng ta chạy ra ngoài mà gây họa cho người khác. " Văn Nguyệt dùng giọng điệu hung dữ ra, xong liền ôm chặt Dược Nhi.

      Dược Nhi cười ôn hòa, ánh mắt nhìn Thạch Mặc mang theo ý tứ rất đặc biệt.

      Thạch Mặc có chút hiểu lời Văn Nguyệt … nhưng cũng hỏi lại, chỉ là luống cuống nghe lấy.

      " … Tiểu vương gia nha, ta tự nhiên phát ra vấn đề. " Nữ nhân hồ ly Cung Đình cũng câu, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      Mị Ngạn Nhi nhíu mày nhìn nàng, cũng đợi nàng muốn gì giống như mọi người.

      " Tiểu vương gia, ngươi hình như ép buộc người ta phải. Ngươi nhìn Thạch Mặc xem, căn bản thích ngươi nha, ngươi phải là tự làm theo ý mình đấy chứ. "

      Lời Cung Đình vừa dứt, sắc mặt của mọi người cũng trở nên đặc sắc…

      Nhưng ngược lại, Mị Ngạn Nhi cũng thay đổi mấy, lông mày chỉ hơi nhíu lại, mà Thạch Mặc lại có chút giật mình, ý tứ trong lời của nàng ấy ràng là trêu chọc Mị Ngạn Nhi, cũng biết có bao nhiêu phần giả, nhưng cũng trúng tâm của rồi, rốt cuộc trong lòng Mị Ngạn Nhi đối với như thế nào?

      Mọi người ai nấy đều thông suốt, trải qua việc được nữ hồ ly kích phải, cũng phát bầu khí giữa hai người này có chút bất thường.

      " Ha ha ha… " Nghiêm túc như Lận Hàn cũng nhịn được mà cười phá lên, sau đó với nam nhân vô cùng hiếu động ngồi trong lòng mình: " Dục, ngươi cuối cùng cũng nhìn thấy nàng ta phải luống cuống rồi, lần này vui vẻ chứ hả. "

      Nam nhân trong ngực cũng cười vui vẻ, ánh mắt linh động thẳng tắp nhìn về phía Mị Ngạn Nhi cùng Thạch mặc.

      Sắc mặt Mị Ngạn Nhi thay đổi, cũng chuyện, ý vị sâu xa nhìn bọn họ.

      " Ngạn Nhi, ngươi đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta cũng chưa gì nha, sau này ngươi muốn trả thù cũng đừng đụng đến người vô tội như ta. " Bùi Vũ Dương xen vào câu, lập tức cắt đứt được trêu chọc của mọi người…

      " A, Ngạn Nhi, ngươi lẽ lại muốn mang Dược Nhi nữa sao, ta nhất định phải giấu bảo bối mới được! " Văn Nguyệt cũng bừng tỉnh đại ngộ, hôm nay nàng đối xử với Mị Ngạn Nhi " tốt " như thế, phải lại mang thù nữa sao, nàng cần phải dự phòng sớm.

      Nghe được câu này, sắc mặt Mị Ngạn Nhi lại trở nên có chút vui, chuyện tình Thạch Mặc rời vào hai năm trước luôn thủy chung để lại trong lòng nàng bóng ma, mặc dù là muốn quên, nhưng làm sao có thể quên là có thể quên được.

      Văn Nguyệt xong những lời này, cũng cảm thấy xấu hổ gãi gãi đầu, nam nhân dịu dàng ngồi bên cạnh cũng bất đắc dĩ cười cười, nắm chặt tay của nàng lại.

      Mị Ngạn Nhi nhìn thấy mờ ám giữa hai người bọn họ, đột nhiên cũng thấy hâm mộ.

      " Được rồi được rồi, lãng phí thời gian với các ngươi nữa, ta muốn cùng bảo bối của ta ra ngoài dạo phố, ta cũng biết phủ tướng quân này rồi, các ngươi cần tiễn ta nữa. " xong, Mị Ngạn Nhi liền nắm tay Thạch mặc đứng lên, cũng đợi mọi người gì nữa bước ra khỏi phòng khách.

      Thạch Mặc biết nên làm thế nào cho phải nên cũng mặc nàng lôi kéo mình…
      daphongminh thích bài này.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 60

      ra phủ tướng quân, bọn hạ nhận lập tức dẫn xe tới.

      " Chúng ta lên xe thôi. " Mị Ngạn Nhi xong, liền nắm lấy tay Thạch Mặc rồi chui vào xe ngựa, Thạch Mặc cũng tiến vào, ngồi ở bên cạnh Mị Ngạn Nhi.

      Xe ngựa tuy rất rộng, nhưng Thạch Mặc vẫn cảm thấy có chút chật chội, Mị Ngạn Nhi cũng chuyện mà chỉ nắm tay rồi ngồi bên cạnh , thậm chí còn nhắm mắt lại, làm muốn mở miệng cũng biết nên gì.

      Xe ngựa rất vững, tốc độ cũng phải rất nhanh, bầu khí yên tĩnh cứ thế xoay quanh hai người, nửa khắc trôi qua liền ngừng lại, Mị Ngạn Nhi hình như sắp xếp xong mọi thứ.

      Xe dừng lại, giọng của gã sai vặt truyền đến: " Vương gia, đến nơi rồi. "

      Mị Ngạn Nhi mở to mắt, cũng nhiều lời, cầm lấy tay Thạch Mặc rồi bước xuống xe, Thạch Mặc mím môi theo phía sau lưng Mị Ngạn Nhi.



      Thạch Mặc quan sát cảnh sắc xung quanh, đoán rằng đây chính là Dịch Thủy đào viên mà mọi người hay nhắc tới, chỉ là tại cuối tháng mười rồi, từ xa xa nhìn vào đào viên, cũng chỉ còn vài nhánh cây…

      " Đừng vội. " Dường như hiểu trong lòng Thạch Mặc nghĩ gì, giọng Mị Ngạn Nhi lại vang lên bên tai, lúc này thạch Mặc mới phát mình và Mị Ngạn Nhi dựa rất gần vào nhau.

      cảm thấy có chút thất vọng, dù sao chỗ này cũng phải người thường muốn vô là vô được, nghe là nơi chuyên dùng của hoàng tộc.

      Thạch mặc xấu hổ gật đầu, muốn rời khỏi lại bị Mị Ngạn Nhi kéo vào.

      " Ngươi… "

      " Suỵt, đừng chuyện, để ta dẫn ngươi đến chỗ kia. " Mị Ngạn Nhi dẫn Thạch Mặc vào đào viên, gã sai vặt ở lại bên ngoài.



      vào đào viên, Thạch Mặc lại càng thêm thất vọng, đào viên chỉ còn lại những cây tàn úa, cũng mỹ lệ giống như trong truyền thuyết, thế nhưng lại mang theo loại khí chất tang thương, làm cho cảm thấy lạnh lẽo.

      Mị Ngạn Nhi lời cũng , chỉ dẫn Thạch Mặc vào con đường , sau khi được mấy vòng xuất cái hồ .

      Hai mắt Thạch Mặc tỏa sáng, hồ nước màu xanh ngọc phản xạ lại ánh nắng mặt trời, làm người ta khỏi cảm thấy có chút mê hoặc…

      " Mặc, chúng tay hãy bắt đầu lại lần nữa , hãy quên mọi thứ ở quá khứ, đừng tra tấn ta và cũng đừng tra tấn ngươi nữa, ta đối xử với ngươi tốt, quý trọng ngươi chăm sóc ngươi cũng thương ngươi, chuyện tình trước kia hãy để nó qua . "

      Mị Ngạn Nhi ôm lấy Thạch Mặc từ phía sau, mặt dán vai của , dùng ngữ điệu trầm thấp ra.

      Thân thể Thạch Mặc có chút cứng ngắc, sau đó dần dần thả lỏng…

      " có thể sao? Ngươi gạt ta chứ? " Chuyện xãy ra trong quá khứ có thể quên sao? có thể quên, nàng cũng có thể sao ?

      có chút ai oán, nhưng tín nhiệm lại càng nhiều hơn, từ sâu đáy lòng, cũng tin Mị Ngạn Nhi đối xử tình với mình.

      " Ta nào có đối xử với ngươi tốt… lúc trước… tới chuyện trước kia, đến tại, ta đưa ngươi tới đây ngươi có thích ? " Kỳ là Mị Ngạn Nhi muốn rằng, những gì lúc trước nàng làm cho có phải là đủ hay , tại sao lại rời khỏi nàng.

      Thạch Mặc dường như biết Mị Ngạn Nhi tới cái gì, cũng phản bác, khẽ gật đầu, nhìn thấy Thạch Mặc gật đầu, Mị Ngạn Nhi cũng nở nụ cười thực vui vẻ.

      Aiz, cuối cùng vẫn là uổng công, nàng vốn cũng nghĩ tới dẫn Thạch Mặc tới đây, đây chỉ là chủ ý mà mấy bằng hữu của nàng đưa ra, hơn nữa mọi người cũng muốn họp mặt lần, nên mặt cũng đều mang theo nam nhân của mình, trò chuyện câu cũng coi như là có cảm tình rồi, lúc ấy nàng nghĩ việc này cũng rất hợp lý, hơn nữa từ khi Thạch Mặc vào Vương phủ cho tới giờ cũng chưa từng ra ngoài, cũng nên ra ngoài chút cũng tốt, sau đó nàng liền muốn dẫn đến nơi này.

      Nơi nàng thích nhất ở đây, cũng phải là hoa đào của Dịch Thủy đào viên, mà chính là cái hồ của Dịch Thủy đào viên này, đây chính là cảnh sắc đặc biệt vào mùa đông của đào viên.

      " thích là tốt rồi, từ nay về sau ta thường xuyên dẫn ngươi đến đây có được ? " Hơi thở ấm áp của Mị Ngạn Nhi thổi lên cổ Thạch Mặc, Thạch Mặc rụt cổ lại, cảm giác được trong thân thể cỗ nhiệt khí xông ra.

      " Mặc, chúng ta hòa thuận rồi, ngươi vẫn là thích ta nha… " Mị Ngạn Nhi có chút được tất mà muốn tiến thước, môi cũng nhàng đụng lên cổ Thạch Mặc.

      " Đừng, đừng như vậy… " Thạch Mặc có chút kháng cự rụt cổ lại, thân thể cũng run run, tuy rằng vẫn còn chút khúc mắc, nhưng vẫn còn chút bất an, nhưng đối với hành động này của Mị Ngạn Nhi, khó có thể cự tuyệt được… huống chi, căn bản cũng muốn cự tuyệt.(=,,,,,= chảy máu mũi)

      Rời khỏi cuộc sống của nàng, khoảng thời gian có mâu thuẫn với nàng, là mệt chết , đó là loại cảm giác mệt mỏi, làm cho cảm giác có chút sầu bi.

      " Đừng như thế, Mặc, những ngày nay ta rất nhớ ngươi, ngươi giả vờ ngủ lại thèm để ý tới ta… " Mị Ngạn Nhi lè lưỡi liếm cổ Thạch Mặc, lập tức cảm nhận được toàn thân Thạch Mặc cứng đờ, sau đó có chút run rẩy.

      " Ngươi, ngươi biết… " tưởng chỉ có biết nàng đến…

      " Đồ ngốc… "
      daphongminh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :