1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyện ước một đời (Một đời một thế một tấm lòng) - Lục Xu (88 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện Bạch Tiểu Kiều (p1)




      Lên 5 tuổi, Trình Tiểu Kiều có thêm người cha ruột thịt.

      Ngay từ khi còn rất , khá hiểu chuyện, khi biết thân thế của mình, quá bài xích đối với chuyện này, cũng hề cảm thấy bất công hay tủi thân. Điều duy nhất khiến bé buồn lòng là Bạch Nặc Ngôn luôn ở bên ngoài rất lâu và cực kỳ ít về nhà, nhưng khi vừa về đến nhà, Bạch Nặc Ngôn đưa chơi, hoặc mua rất nhiều đồ ăn linh tinh rồi hai mẹ con cùng nhau ăn. giống với mấy người lớn xung quanh, Bạch Nặc Ngôn rất thích ăn vặt, Trình Tiểu Kiều cảm thấy về điểm này bé rất giống mẹ nhé.

      Đối với người đàn ông có tên Trình Nghi Triết, Trình Tiểu Kiều cũng hề xa lạ, từng xem qua ảnh rất nhiều lần, cho nên buổi học hè hôm đó, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Trình Nghi Triết, bé mới theo . bé nghĩ, chắc chắn đến để tìm mẹ, hơn nữa lần này về nhà mẹ cũng có vẻ vui.

      bé rất ít khi hỏi Bạch Nặc Ngôn về cha ruột mình, vì quan tâm, bé rất mẹ mình, biết nếu muốn mẹ rồi, nếu mẹ muốn ra, bé có hỏi thế nào, chắc chắn mẹ cũng .

      Bạch Nặc Ngôn quá quan tâm đến thành tích học tập của bé.

      Còn cha ruột bé cũng đối xử rất tốt với bé, chuyện gì có thể tự làm đích thân làm, và cha cũng bao giờ bắt ép bé phải tuân theo ý cha.

      Vì vậy cuộc sống của bé cũng quá thay đổi, mỗi ngày đều trôi qua rất êm đềm.

      Trong lòng của bé luôn ghi nhớ lời dạy của Bạch Nặc Ngôn, cho dù những lời đó có thể khiến rất nhiều người đồng tình. Bạch Nặc Ngôn tương đối theo chủ nghĩa cá nhân, cuộc sống thể dựa vào cha mẹ hay người , vì người đáng tin nhất chính là bản thân. Cha mẹ rồi già yếu, lúc đó người thân duy nhất của mình là chồng và con trai, rất công bằng ở chỗ, cả cuộc đời cha mẹ đều hi sinh cho con cái, nhưng đến cuồi cùng vẫn phải là người thân thiết nhất đối với con, thế nhưng đó chính là , ai có thể trốn tránh. Suy nghĩ của Bach Nặc Ngôn vô cùng đơn giản, con người sống làm hại người khác, ngược lại cũng nên bạc đãi chính bản thân, bất kể là cái gì đều có ranh giới cuối cùng, kể cả tình .

      Khi Trình Tiểu Kiều chưa tròn 5 tuổi, Bạch Nặc Ngôn từng đưa đến nhà người thân ở rất xa, xe khách đến tận nơi nên còn phải bộ. Lúc đó vì còn rất , Bạch Nặc Ngôn từng hỏi bé:

      - Mẹ đưa con đến đây làm gì nào?

      - Để thăm nhà người thân ạ.

      dần dần thực lời hứa đối với chính bản thân .

      Nhưng con đường thực rất xa, ánh mặt trời chói chang liên tục dội xuống đỉnh đầu.

      Trình Tiểu Kiều nhanh chóng cảm thấy khát khô cả cổ, miệng như muốn nứt toác ra. bé nghĩ, hẳn mẹ cũng khát khô rồi.

      Con đường đó rất rất dài, nhấc nổi chân nữa, nên Bạch NẶc Ngôn phải cõng lưng. Lúc đó, bé nghĩ, mẹ chắc chắn rất bé, nếu mệt như vậy sao mẹ còn cõng lưng chứ. Trước mặt là sườn núi rất cao, Trình Tiểu Kiều nhìn sang, chợt thấy hoảng hốt, rất cao, lại còn toàn là bậc thang dốc, biết phải bao lâu mới đến.

      Nhưng Bạch Nặc Ngôn vẫn cõng bé, từng bước từng bước leo lên từng bậc thang. Lưng áo mẹ ướt đẫm, khiến Trình Tiểu Kiều rất muốn khóc.

      Khi lên đến đỉnh núi, Bạch Nặc Ngôn dừng lại, dừng lại chút, mồ hôi toát ra nhiều, gặp khí lạnh, rất dễ bị cảm.

      Mặt chời vẫn tỏa nắng chói chang.

      Trình Tiểu Kiều tình nguyện tiếp, bé cảm thấy sắp chết mất, miệng khát khô lắm rồi, cảm thấy chỉ cần thêm giây nữa thôi là có thể chết ngay tại chỗ. Hai mẹ con thêm đoạn nữa, cuối cùng cũng đến cửa hàng. Bạch Nặc Ngôn mua hai hộp kem, cửa hàng này quá , đến nước cũng chẳng có, nghe vì trẻ con ở đây cũng bao giờ mua nước. Bạch Nặc Ngôn đưa cho Trình Tiểu Kiều hộp kem, rồi nhìn bé cuống lên ăn, mẹ chỉ cười cười.

      Thế nhưng Trình Tiểu Kiều nhận ra, mẹ chỉ nhìn bé ăn, dù mẹ cũng rất khát, nhưng chẳng ăn chút nào. Sau khi bé ăn xong, Bạch Nặc Ngôn mới :

      - Nhất định con phải nhớ kỹ cảm giác này.

      Từ đó về sau, Trình Tiểu Kiều luôn ghi nhớ cảm giác đó, cảm giác sắp chết khát lại được ăn que kem.

      năm hạn hán kéo dài, có người còn bị chết khát đường.

      Nhưng Bạch Nặc Ngôn hiểu tại sao Bạch Nặc Ngôn phải chờ đến khi bé ăn xong mới câu đó.

      Nhưng rất lâu về sau, Trình Tiểu Kiều mới hiểu được, đó là Bạch Nặc Ngôn tự với chính bản thân rằng, thế giới, có gì đau khổ bằng cảm giác sắp chết, có gì hạnh phúc bằng khi sắp chết khát lại được người ta đưa cho que kem.

      Ranh giới cuối cùng của con người chính là sinh mạng.

      Bạn có thể rất , rất rất người, có thể rất rất đau khổ vì người đó, nhưng liệu có đau khổ bằng cảm giác sắp chết đâu cơ chứ?

      Người đó rất rất rất bạn, nhưng như vậy có hạnh phúc bằng lúc bạn sắp chết khát lại được cho que kem ?

      Chúng ta luôn đặt tình cảm lên vị trí quá cao, lại quên rằng, vật chất mới là bản chất của tất cả vật.

      Từ đó, Trình Tiểu Kiều luôn ghi nhớ, bất kể là ai, đều quan trọng bằng sinh mệnh của chính mình.

      Điều đó có nghĩa là đối phương quan trọng, mà chỉ là nhắc nhở bản thân, phải luôn giữ cho nội tâm được kiên định mạnh mẽ.

      Vì vậy Trình Tiểu Kiều rất mẹ mình, mẹ luôn để bé tự lựa chọn, tự quyết định, thậm chí dù sau này có thất bại chính bản thân tự đạt được cái gì đó bằng chính khẳ năng của mình, những kinh nghiệm trong cuộc sống phải ngẫu nhiên sẵn có mà cần phải qua rất nhiều trải nghiệm mới có thể rút ra được bài học.

      Vì vậy, Trình Tiểu Kiều cho rằng mẹ rất cha, có lẽ cả cuộc đời này mẹ chỉ duy nhất người là cha thôi, nhưng nếu có được, mẹ cũng cố chấp gượng ép bản thân. Bởi vì Bạch Nặc Ngôn từng vô tình rằng, điều quý giá nhất đối với phụ nữ chính là thời gian, cho dù phải dành bao nhiêu thời gian để chờ đợi tình , cũng cần phải bỏ ra nhiều thời gian đến thế chỉ để chờ đợi người mình, ai phải dành cả cuộc đời để chứng minh mình người nào đó nhiều đến mức nào. Nếu thực tế thế có được, nếu còn cách nào khác, đành phải buông tha, ai vì thiếu người nào đó mà thể sống nổi, luôn có thể gặp được người tiếp theo.

      Mỗi lời của Bạch Nặc Ngôn, Trình Tiểu Kiều đều luôn ghi lòng tạc dạ.

      Từ khi trong nhà có thêm người đàn ông, nụ cười khuôn mặt mẹ cũng xuất nhiều hơn.

      Trình Nghi Triết cũng quan tâm cha mẹ hay trò chuyện cái gì, chỉ cần liên quan đến bé, tự chơi đồ chơi của mình.

      Trình Nghi Triết ngừng tẩm bổ cho Bạch Nặc Ngôn, lại thường đưa Bạch Nặc Ngôn đến bệnh viện, sau này bé mới biết, là cha muốn sinh thêm đứa con, hẳn phải là con trai rồi.

      Trình Tiểu Kiều rất coi thương cha nhé, chẳng lẽ cha biết mẹ vốn thích con trai sao?

      Thời gian đầu, Trình Nghi Triết rất hay ngồi ngắm Bạch Nặc Ngôn đến ngẩn ngơ, khiến Trịnh Tiểu Kiều còn lo lắng, biết có phải cha bị tẩu hỏa nhập ma, muốn có con đến phát điên rồi nhỉ.

      Cuối cùng, Trình Nghi Triết đành bỏ cuộc, Và thế là, đến lúc đó Trình Tiểu Kiều mới nhận ra mình người cha bị tẩu hỏa nhập ma đến mức nào, vì khi cha còn tẩu hỏa nhập ma nữa, liền bắt đầu hành hạ bé. Đầu tiên là học tập, mỗi ngày đến đúng giờ, cha kiểm tra bài tập, mỗi ngày đều xem thời khóa biểu của bé, ngoài ra ngày nào bé cũng phải luyện chữ nữa chứ. Trình Tiểu Kiều nhớ đến muốn khóc, vội vàng chạy vào mách mẹ, bé hi vọng người cha luôn coi lời mẹ như thánh chỉ này thỏa hiệp, từ bỏ ý định bồi dưỡng bé thành học sinh xuất sắc.

      Ngoại trừ tức phát khóc, Trình Tiểu Kiều chẳng biết phải làm gì.

      Điều quan trọng khiến bé càng muốn khóc đó là, đến năm bé 20 tuổi, mẹ lại mang thai.

      bé tức muốn chết.

      Sao mẹ mang thai sớm chút chứ, để cha tàn phá mấy chục năm tuổi thơ của bé, cho dù tàn phá của cha là muốn tốt cho bé, nhưng bỏ qua , bé phải xả ra mình từng đau khổ như thế nào .

      Thế nhưng lại là con .

      Vậy mà Trình Tiểu Kiều cảm thấy cha hề buồn bực, cha đặc biệt chiều chuộng con này, điều này khiến Trình Tiểu Kiều cảm thấy ghen tị.

      Ở trong phòng sinh, BẠch Nặc Ngôn còn buồn bực:

      - Còn chưa siêu là con trai hay con , sao biết là con , còn mua trước bao nhiêu là quần áo dành cho bé , mua chút quần áo nào cho bé trai thế hả?

      - Đấy là giác quan thứ sáu của nhé.

      Trình Nghi Triết ôm con rượu trong lòng nhất định buông.

      Bạch Nặc Ngôn tức muốn chết:

      - Đặt xuống đặt xuống ngay, được bế như vậy. Trẻ con được bế nhiều thành quen, nhất định suốt ngày đòi bế đấy.

      - sao, con , quý, cứ bế đấy…

      Trình Tiểu Kiều lại oán trách cho số phận hẩm hiu của mình, nhưng bé nhớ lại ngày bé cha cũng suốt ngày bế bé, nghĩ nghĩ lại cũng rất công bằng mà.

      Thế nhưng, tiểu gia hỏa này chẳng giống bé chút nào. Mẹ kể rằng hồi bé rất ầm ĩ, còn tiểu gia hỏa vô cùng yên lặng, rất ngoan ngoãn.

      Trình Tiểu Kiều lại nhìn mọi người trong nhà, tự nhiên lại cảm thấy rất hạnh phúc, dù sâu trong góc khác tận đáy lòng, vẫn có chua xót nhàng.





      Ngoại truyện Bạch Tiểu Kiều (p2)




      - Mẹ ơi, dường như con thích người.

      Trình Tiểu Kiều ngã vào lòng Bạch Nặc Ngôn, thở dài than vãn, luôn tâm tất cả mọi thứ với mẹ.

      - Con thích chàng đó ở điểm nào?

      - Con cũng chẳng biết nữa, mỗi khi nhìn thấy ấy con cảm thấy xôn xao, con cuống quit, cảm giác đó rất rất vui mẹ ạ.

      Bạch Nặc Ngôn nhìn lại Trình Tiểu Kiều:

      - A, sao mà giống với lúc cha con nhìn thấy Tiểu Li thế nhỉ.

      Được rồi, mẹ cứ trêu chọc , kể từ khi nhà có thêm Tiểu Li, tất cả tâm tư tình cảm của cha đều dành hết cho Tiểu Li mất rồi, nghiễm nhiên quên mất tồn tại của con này và cả người vợ trong thời kỳ tiền mãn kinh đây nữa.

      Ấy chết, thế hơi oan cho cha quá, đấy chỉ là tương đối, tương đối thôi đấy nhé.

      Bởi vì Bạch Nặc Ngôn chưa bao giờ thiên vị em hết, ngược lại mẹ càng đối xử với con lớn tốt hơn, như để bù đắp phần công bằng của cha đối với em vậy.

      Tối hôm đó, Bạch Nặc Ngôn nhìn lên trần nhà, với Trình Nghi Triết vừa bước vào phòng:

      - Hình như Lạc gia có quan hệ rất thân thiết với Trình gia đúng ?

      Trình Nghi Triết vừa dỗ Tiểu Li ngủ xong, nghe thấy hỏi, vừa thay quần áo vừa buồn bực:

      - Sao em lại hỏi chuyện này?

      Năm đó, Lạc gia gặp chuyện may, thương trường tình hình rất căng thẳng, có thể hình dung bằng từ nhà tan cửa nát cũng khoa trương. Chồng bà Dương Bách Sam vừa mất, vừa phải đối mặt với nợ nần, mặc dù bà xuất thân là con thứ ba của vũ công tên tuổi, nhưng người phụ nữ vươn lên được vị trí này cũng khiến người ta phải kính nể. Khi Lạc gia gặp nạn, toàn bộ họ hàng thân thích đều tránh né, nếu ngày đó Trình gia ra tay chắc chắn Lạc gia thể có ngày hôm nay.

      Bây giờ đột nhiên đề cập đến vấn đề này, Trình Nghi Triết tự nhiên phải suy nghĩ. Đương nhiên Lạc gia phải ghi nhận ân tình của Trình gia, khi là thị trường của Trình gia, Lạc gia tuyệt đối xâm phạm, họ phát triển bầu trời riêng.

      Đứng từ góc độ đó, Trình Nghi Triết cũng rất bội phục người lãnh đạo tại của Lạc gia, Lạc Thừa Hiên. là người vừa gan dạ vừa sáng suốt, đồng thời cũng rất quyết đoán ai sánh bằng.

      Câu hỏi của Bạch Nặc Ngôn khiến Trình Nghi Triết kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy kỳ diệu, nếu nhìn vào hoàn cảnh của Lạc gia ngày đó, ai có thể tin rằng họ có ngày hôm nay, tuy cách dễ nghe là trợ giúp, thực chất chính là người ăn no nhường chút bánh thừa cho kẻ chết đói, hề có bất kỳ lợi tâm nào.

      - Tự nhiên cảm thấy thế giới thần kỳ, tựa như vòng tuần hoàn vậy, cho nên, sống đời phải luôn làm việc tốt.

      - Cảnh giới suy nghĩ của em người bình thường thể tưởng tượng nổi.

      Trình Nghi Triết leo lên giường, bắt đầu lần mò quần áo , Bạch Nặc Ngôn cực kỳ buồn bực:

      - là, càng già càng hư…

      - phục vụ em đấy chứ, phụ nữ ngoại tứ tuần bỗng nhiên mạnh như hổ nhé…

      - Em nhổ vào…

      - …

      Suốt đêm, Trình Tiểu Kiều nằm trong phòng sao ngủ nổi, nghĩ đến câu hỏi mẹ từng hỏi , tình cảm của đối với Lạc Thừa Diễn là thích hay chỉ là hâm mộ, nhưng sao trả lời được, cũng dám chắc mình có thể duy trì được bao lâu.

      Cuộc sống đại học của Trình Tiểu Kiều sau đó rất nỗ lực, nhưng vẫn trở nên buồn tẻ vô vị.

      tự hạ lệnh cho bản thân được nghĩ về Lạc Thừa Diễn nữa, coi như tất cả kết thúc. Cứ như vậy an an ổn ổn trải qua mấy năm đại học, ông trời dường như lại trêu chọc .

      lần nữa gặp lại Lạc Thừa Diễn.

      Ngày đó vừa tốt nghiệp thực tập ở công ty, và Lạc Thừa Diễn cũng giữ chức danh ở đó. Tất nhiên Trình Tiểu Kiều biết thân thế của Lạc Thừa Diễn, con trai thứ ba nhà họ Lạc, giá trị thể tầm thường, toàn bộ Lạc gia nay đều do Lạc Thừa Hiên chống đỡ nhưng Lạc Thừa Hiên rất kỳ vọng vào người em trai này, bởi vậy khi về công ty nhà mình, Lạc Thừa Diễn chỉ giữ chức , thậm chí càng phải làm việc vất vả hơn những người bình thường khác.

      Trình Tiểu Kiều cảm thấy mình mắc căn bệnh là bệnh rình mò.

      luôn nắm rất giờ nghỉ và giờ tan tầm trưa của Lạc Thừa Diễn.

      Nhưng làm cái gì, chỉ thầm dõi theo .

      Thậm chí còn biết ăn gì hàng ngày, cái ghế nào từng ngồi, chỗ nào vừa qua, chỗ nào thường ngồi xuống…

      thích ngắm nhìn cười đùa trò chuyện với các đồng nghiệp. Nụ cười của vẫn tinh khiết như thế.

      Quan trọng nhất là, nhìn thấy Bách Dĩnh xuất . vô tình hỏi thăm và được biết Lạc Thừa Diễn tại độc thân.

      Cả cơ thể như vừa được tưới xăng, chỉ cần gặp mồi lửa, lập tức hừng hực bốc cháy.

      phát ra, dù làm gì, nhưng sắp điên lên mất.

      Trình Tiểu Kiều tìm gặp mẹ, nhưng Bạch Nặc Ngôn hề ngạc nhiên hay hiếu kỳ đối với cầu của . Lần đầu tiên Trình Tiểu Kiều ra cầu của mình, Bạch Nặc Ngôn chỉ yên lặng lắng nghe tất cả những hứng thú, thích cùng gia thế của đối phương, sau đó Bạch Nặc ngôn cảm thấy Lạc Thừa Diễn cũng là kiểu đàn ông mà chính khá thích. Vì vậy với Trình Tiểu Kiều rằng, khi nào cảm thấy thích chàng này đến mức thể kiềm chế được nữa, hãy đích thân đến với .

      Trình Tiểu Kiều rất nhiều, kể về , kể cả những suy nghĩ của .

      Rất ít mẹ con có thể thân thiết như hai người, thích , phải giấu diếm bất cứ chuyện gì.

      - Con muốn lấy ta à?

      Cuối cùng Bạch Nặc Ngôn chống cằm .

      Trình Tiểu Kiều gật đầu, ai biết, gật đầu bằng tất cả dũng khí.

      - Con nghĩ kết quả như thế nào?

      Bạch Nặc Ngôn bình tĩnh nhìn con .

      - Cái gì cơ?

      - có hai kết quả, là có chết ta cũng đồng ý cưới con. Hai là, ta nhận lời cưới con.

      Kết quả rất đơn giản.

      - Nếu như là trường hợp thứ nhất, con như thế nào? Cuộc sống phải là tiểu thuyết, khi con thích ai đó, chỉ cần ngoáy bút cái là người con thầm thích hóa ra cũng thích con từ lâu.

      Trình Tiểu Kiều hạ quyết tâm:

      - Nếu như vậy, con hoàn toàn hết hi vọng.

      Rồi lại nhìn mẹ:

      - Cho dù đau khổ, cũng chết được, chỉ khó chịu chút thôi.

      Dù sao vẫn bằng cảm giác sắp chết đến nơi, cực kỳ vô vọng.

      Bạch Nặc Ngôn gật đầu:

      - Còn nữa, nếu là trường hợp thứ hai, nếu may mắn, có lẽ con được ở bên ta lâu hơn, có khi ta cũng thích con, nhưng có khi ta lại càng ghét con hơn, vì con dùng địa vị để ép buộc ta cưới con, nên ta ác cảm với con, dù các con có kết hôn, trong lòng ta cũng chẳng có con, hơn thế, lâu sau ta có người phụ nữ khác bên ngoài, trong lòng ta có người khác.

      Bạch Nặc Ngôn nhìn lại con mình, bất kể là cái gì, đều tự đặt ra khả năng xấu nhất có thể xảy ra, để xem bản thân liệu có chấp nhận được kết quả như thế .

      - Dù sao con cũng thử lần.

      Trình Tiểu Kiều thở dài:

      - Có lẽ con gượng ép chính bản thân mình, nhưng dù thành công hay thất bại, con cũng muốn buông tay.

      Bạch Nặc Ngôn vỗ vai , mỗi khi ai đó, tế bào não đúng là chết ít.

      Khi Trình Tiểu Kiều ra khỏi phòng, nhìn thấy Trình Nghi Triết trêu chọc Tiểu Li, vì vậy ê a :

      - Cha ơi, cha thiên vị thế, chỉ quan tâm đến con thôi.

      Trình Nghi Triết vừa bế Tiểu Li, vừa lắc lư:

      - Chị con càng ngày càng giống mẹ con, ràng vội vội vàng vàng vào gặp mẹ thèm để ý đến chúng ta, vừa quay lại chụp cho chúng ta cái mũ to đùng, ôi chúng ta đáng thương.

      Trình Tiểu Kiều tới, nhận Tiểu Li từ tay Trình Nghi Triết:

      - Cha ơi, cha xem cha giỏi chưa kìa, nuôi Tiểu Li vừa nặng vừa ngoan.

      Trình Nghi Triết nhìn Trình Tiểu Kiều:

      - Về nhà vội vàng như thế, có phải có chuyện gì ?

      lắc đầu:

      - Vẫn tốt ạ.

      - Thực tập có thuận lợi ?

      - Vẫn bình thường ạ.

      Trình Tiểu Kiều lại ôm Tiểu Li, trầm giọng :

      - Có nhiều việc, cần phải qua mẹ con đâu.

      Trinh Tiểu Kiều Sững sờ, sau đó gật đầu.

      Trình Nghi Triết trở lại phòng, Bạch Nặc Ngôn trao đổi với ý định của , Trình Nghi Triết cư nhiên phản đối. Bất kể trong lòng người đàn ông nào đều có suy nghĩ chống đối, dù ngoài mặt có đồng ý, trong lòng cũng muốn, cũng nảy sinh khúc mắc. Nhưng Bạch Nặc Ngôn vẫn kiên trì, Trình Nghi Triết gì thêm. Đúng là con rất giỏi, rất biết tìm chỗ dựa để sao phản bác được.

      Chưa đến vài ngày sau, Trình Nghi Triết và Bạch Nặc Ngôn cùng đích thân đến Lạc gia làm khách. Sau khi về nhà, liền thấy Trình Tiểu Kiều trêu chọc Tiểu Li. nghĩ, có phải lúc , cũng đáng như vậy, vô ưu vô tư. Nhưng bất kể chuyện gì đều có hai mặt, nghĩ muốn có được những cảm xúc này, nhất định phải trả giá bằng cảm xúc khác. Trình Nghi Triết nhanh chóng về nhà khiến Trình Tiểu Kiều càng khẩn trương hơn.

      Bà Dương Bách Sam vẫn chưa trả lời, đại khái còn thăm dò suy nghĩ của con trai, trong khi Trình Nghi Triết chỉ hơi gợi mở suy nghĩ của mình, hề nhắc đến mối giao tình của hai nhà trong nhiều năm nay.

      Nhưng Trình Nghi Triết càng sốt ruột, cuộc sống càng khó khăn hơn.

      Thế nhưng cũng kéo dài quá lâu, chỉ vài ngày sau bà Dương Bách Sam cùng Lạc Thừa Diễn đến thăm nhà, nhưng lại xấu hổ trốn trong phòng dám ra. Từ đầu đến cuối đều dám ra. Bạch Nặc Ngôn bị con vô dụng dọa rồi, gọi đến N lần cũng nhất định ra. Trình Tiểu Kiều cảm thấy bản thân chưa bao giờ khẩn trương đến thế, quá thuận buồm xuôi gió, thứ muốn nhanh chóng có được. đứng sân thượng, nhìn Lạc Thừa Diễn chơi đùa với Tiểu Li. quay lưng về phía , nên sao thấy được biểu cảm của . chỉ nhìn thấy ôm lấy Tiểu Li, Tiểu Li dường như rất thích , còn hung hăng hôn vài cái lên mặt .

      Đột nhiên, Tiểu Li quay về phía kêu lên:

      - Chị!

      Ngay trước khi Lạc Thừa Diễn quay đầu lại, Trình TIểu Kiều chạy ngay vào phòng mình.

      Sắc mặt giống hệt những đám mây bay trong buổi xế chiều, màu đỏ rực.
      hoài thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện Bạch Tiểu Kiều (p3)




      Cuối cùng Bạch Tiểu Kiều cũng đạt được tâm nguyện kết hôn cùng Lạc Thừa Diễn, mặc dù vế sau có lẽ được “hạnh phúc mãi mãi”.

      Lịch trình của Trình Tiểu Kiều là như thế, trước khi kết hôn sốt sắng lo âu, sung sướng kết hôn với người đàn ông mình thầm mến, sau khi kết hôn chính là thế này.

      Đêm đầu tiên sau khi kết hôn, Lạc Thừa Diễn uống rượu say đến bất tỉnh nhân . Ngay trong hôn lễ, trai Lạc Thừa Hiên bảo Lạc Thừa Diễn uống ít rượu , thậm chí hai còn uống giúp ít, thế nhưng trong đêm tân hôn, bỏ qua tất cả những lời đó, say vẫn hoàn say. Trình Tiểu Kiều nghĩ rằng mượn rượu để trốn tránh .

      Ngày hôm sau, Lạc Thừa Diễn nhìn bằng vẻ mặt bình thản tựa như người xa lạ.

      hề có bất kỳ hỉ nộ ái ố với .

      Ngày đầu tiên về nhà , đối diện với người nhà , Lạc Thừa Diễn liền đề nghị họ chuyển ra ngoài ở riêng, bà Dương Bách Sam cũng hỏi ý kiến của Trình Tiểu Kiều, rằng đây là kết quả do hai người bàn bạc.

      Đến nhà mới nhận ra là chị dâu trưởng có mặt, dễ dàng nhận ra bà Dương Bách Sam thích chị ta, hôn lễ của chị ta cũng cáo bệnh đến, nhưng Lạc Thừa Hiên nhanh chóng lấp liếm.

      Bữa cơm hôm đó đối với Trình Tiểu Kiều rất khó khăn, dù bà Dương Bách Sam đối xử với vô cùng quan ái. Vô tình, nhìn thấy nụ cười châm chọc môi chồng mình, trong lòng lại thấy khổ sở, y như lời mẹ .

      Thế nhưng Trình Tiểu Kiều nhanh chóng chuyển chú ý của sang mỹ nữ cũng ngồi cùng bàn ăn, đó là An Lan, vợ của Lạc Thừa Hiên. Lần đầu tiên nhìn thấy An Lan, Trình Tiểu Kiều cảm thấy thể dời mắt khỏi ấy, phải vì ấy là tuyệt đại mỹ nhân. Đó chính là vì, lần đầu tiên Trình Tiểu Kiều gặp Lạc Thừa Hiên, cảm nhận từ mạnh mẽ cường đại, rất khó nắm bắt, thế nhưng khi An Lan ngồi bên cạnh Lạc Thừa Hiên, lại có tư thái rất yên tâm, dường như người đàn ông này bị bên cạnh hoàn toàn thu phục.

      Hơn nữa, Trình Tiểu Kiều cũng cảm thấy bà Dương Bách Sam rất thích An Lan.

      Dù mới cưới chưa được bao lâu, An Lan có thể xây dựng mối quan hệ thân thiết với bà Dương Bách Sam, khỏi khiến Trình Tiểu Kiều bội phục. sợ nhất là vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cũng chính vì vậy nên mới đồng ý cùng Lạc Thừa Diễn chuyển ra ngoài sống.

      Khi họ ra về, An Lan và Lạc Thừa Hiên cùng tiễn họ đến cửa, dường như Lạc Thừa Hiên có chuyện muốn riêng với Lạc Thừa Diễn, nên An Lan đứng lại với Trình Tiểu Kiều.

      - Con , ngốc nghếch cũng có cái hay.

      Đây là câu đầu tiên An Lan với Trình Tiểu Kiều.

      Cuộc sống tân hôn của Trình Tiểu Kiều cũng chẳng có gì khác trước, thậm chí còn nghi ngờ, có phải đám cưới của chỉ là giấc mơ, nếu chiếc giường của quạnh quẽ đến vậy. tự với bản thân, cần đặt quá nhiều hi vọng, nhưng trong lòng vẫn tránh khỏi thầm oán trách, kết hôn, là đúng hay sai.

      mặc kệ cuộc sống bên ngoài của Lạc Thừa Diễn thế nào, cũng quản lý công việc của . Lạc Thừa Diễn cũng rất ít khi trở lại, có về nhà cũng ngủ trong phòng khách, nên hai người bao giờ trò chuyện với nhau. Có lẽ khi đối mặt với nhau, họ cũng như hai người xa lạ, tranh cãi, thân thiết.

      Trình Tiểu Kiều thừa nhận, trước khi kết hôn, hèn mọn, sau khi kết hôn lại trở nên vô cùng mạnh mẽ.

      Cho dù hề để ý đến , cũng tuyệt đối quỵ lụy trước mặt , càng tỏ ra hiền lành để dễ dàng bị bắt nạt. Nếu đối xử với như vậy, sống tốt, tin, cuộc sống của cứ thế mà trở nên tồi tệ.

      Trình Tiểu Kiều rất cố gắng làm việc, thỉnh thoảng lại về thăm cha mẹ và em , hoặc mua vài món quà gửi tặng cho bà Dương Bách Sam.

      Tất cả mọi người đều khen ngợi hiếu thảo hiền lành lương thiện.

      Cho nên, lần nữa, Lạc Thừa Diễn lại về nhà.

      Lạc Thừa Diễn vừa vào phòng, bực bội cời áo khoác ra, ném xuống ghế, khóe miệng nở nụ cười như có như , nhìn về phía ngồi sofa xem TV.

      - Em biết cách sống đấy.

      Trình Tiểu Kiều nghiêng đầu, còn tưởng bảo mưu mô thủ đoạn cơ.

      lại nghĩ, bản thân cũng đâu có ngốc, biết chịu về nhà nhất định là vì bà Dương Bách Sam chuyện gì đó với , hơn nữa có thể bà cầu phải về gặp vợ danh nghĩa này. Còn , tất nhiên cảm thấy có lòng như vậy chẳng qua là để nhắc nhở về nhà, cho nên nhất định là phụ nữ mưu mô.

      Được rồi, mưu mô mưu mô, chỉ cần bản thân nhu nhược là được.

      - ăn cơm chưa?

      thèm để ý hàm ý trong lời của , bình tĩnh hỏi.

      Lạc Thừa Diễn bỏ tay lên, ném quần áo sang bên.

      - Em mà biết nấu cơm cơ à?

      Đối với thiên kim tiểu thư này, đúng là bản thân Lạc Thừa Diễn thích tồn tại của ta, đặc biệt là cái cách bước vào cuộc sống của . Quả Lạc gia từng chịu ơn của Trình gia, sao tự nhiên bắt trả ơn bằng cách này chứ, trò cười.

      Trình Tiểu Kiều ném điều khiển sang bên, thẳng xuống bếp nấu cơm.

      Mặc dù biết làm nhiều món ăn lắm, nhưng vài món đơn giản vẫn có thể nấu ngon lành, ví dụ như trứng xào cà chua, trứng xào ớt xanh, trứng xào ngô…, xin đừng hỏi vì sao lại toàn món trứng xào nhé, bởi vì làm rất nhanh, được rồi, vốn khá lười.

      Khi bê các món lên bàn, mới nhận ra, có gì đúng, hình như thiếu món mặn.

      Có lẽ vì giống với Bạch Nặc Ngôn, thích ăn mặn. Mẹ từng , cả đời này, cái gì cũng có thể để bản thân thiệt thòi, nhưng riêng ăn được, ăn là phải ăn món mình thích, nấu phải nấu món mình thích ăn.

      Lạc Thừa Diễn cũng tỏ ra chán ghét với đồ ăn nấu:

      - Mặc dù có gì đặc sắc, nhưng hương vị có thể ăn được.

      - Đẹp cũng chẳng phải để ăn.

      cúi đầu .

      Lạc Thừa Diễn lại bị phản bác, :

      - Món ăn có đầy đủ sắc hương vị phải càng tốt sao?

      - Cuộc sống quá phiền phức có gì hay đâu.

      ăn còn chê cái con khỉ ý.

      Lạc Thừa Diễn gì, ăn vài miếng, phát luôn cúi đầu, khi ngồi gần , mới nhận ra lông mi rất dài, gương mặt búng ra sữa như vẫn còn lông tơ trẻ con, da rất đẹp, phải kiểu trắng bệch yếu ớt.

      từng nghe , con chỉ cần dặm thêm chút phấn, da trắng hồng rất đẹp, đột nhiên cảm thấy rung động, muốn chứng minh da là trắng tự nhiên hay là do đánh phấn.

      Thế nhưng vẫn làm gì hết.

      Mấy ngày nay, quan hệ giữa hai người khá cải thiện, tuy vẫn ngủ trong phòng khách, hôm sau vẫn ra ngoài từ rất sớm.

      Trình Tiểu Khiều cũng muốn gì hết.

      nghĩ rằng cứ để thời gian dần trôi như vậy, rồi ngày thay đổi suy nghĩ về .

      Hoặc là, nhận ra vài điểm tốt của .

      Mặc dù, muốn thay đổi bản thân chút nào.

      càng cố gắng làm việc, nghe dường như Lạc Thừa Hiên sắp thăng chức cho , hẳn rất bận, tình nguyện suy nghĩ cho . Thế nhưng, bữa tiệc kéo quan hệ của họ về điểm xuất phát.

      Trình Tiểu Kiều về công ty nhà làm việc, mà Trình Nghi Triết cũng bắt ép , có lẽ ngay từ hồi điền nguyện vọng trung học, Trình TIểu Kiều điền nguyện vọng ở Nam Xuyên chứ phải Bắc Xuyên, Trình Nghi Triết và Bạch Nặc Ngôn biết về công ty nhà mình làm việc. Bạch Nặc Ngôn cũng hi vọng để cho Trình Tiểu Kiều tự quyết định, Trình Tiểu Kiều cũng gì thêm. Đôi khi Trình Tiểu Kiều cảm thấy rất thương cha, nuôi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chẳng giúp gì được cho cha.

      Trình Tiểu Kiều đại diện cho công ty tham dự bữa tiệc, từ xa nhìn thấy Lạc Thừa Diễn, bên cạnh người bạn rất xinh đẹp ngọt ngào. Ngay lập tức, cảm thấy bốc hỏa. Được rồi cứ cho là tử tế , thừa dịp Lạc Thừa Diễn ở đây, tạt ly rượu vang lên bạn xinh đẹp của , đáng đời, ai bảo nàng cứ liếc mắt đưa tình chứ, nhận ra người ta là đàn ông có vợ rồi à.

      Lúc Trình Tiểu Kiều thầm cười trộm, người đàn ông tiến đến bên cạnh .

      Ngay lập tức, Trình Tiểu Kiều lục tìm lại tất cả các tin tức có liên quan đến người đàn ông này, dáng vẻ ôn nhu như ngọc của , đúng rồi, đó chính là Mạnh Duy Tân, dù ngoại tứ tuần, vẫn rất tuấn đến điên người:

      - Cháu chào chú Mạnh.

      ngọt ngào chào .

      từng nghe mẹ kể về , kết hôn rất muộn, vợ hình như tên là Dao Dao gì đó.

      - Con càng lớn càng giống mẹ, tính tình lại càng giống đấy.

      Trình Tiểu Kiều nghiêng đầu cười hết cỡ:

      - No, no, con chỉ trông giống mẹ đâu, tính con giống y hệt mẹ con nhé.

      Rất nhiều người đều vậy, thậm chí có người còn mẹ đều xấu tính như nhau, đáng ghét.

      Mạnh Tân Du để ý đến thái độ của :

      - Tính cách con rất mạnh mẽ, có lẽ mẹ con cũng hi vọng con kiên cường như vậy.

      Trình Tiểu Kiều sững sờ, thầm đánh giá Mạnh Tân Duy.

      Bạch Nặc Ngôn vẫn luôn dạy bảo , để luôn tự cảm nhận, mẹ hi vọng có thể tiếp nhận tất quả hậu quả, có lẽ chính Bạch Nặc Ngôn cũng thực được những điều đó, nên bà kỳ vọng nơi .

      Nhưng điều kỳ diệu là, lại có người đoán trúng.

      Trình Tiểu Kiều bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ mối quan hệ của Bạch Nặc Ngôn và Mạnh Tân Duy đơn giản như nghĩ. thử hỏi lại Mạnh Tân Duy số vấn đề, nhưng khả năng phòng bị của người này quá tốt, thể thu được câu trả lời muốn.

      cảm thấy rất mất hứng, đặc biệt là đối với cuộc đời . Nhưng khả năng công kích của rất mạnh, cuộc sống ơi là cuộc sống, sống chính là để tồn tại nhé.

      Khi mình đứng tại khu vườn phía sau khách sạn, giọng xuất bên tai :

      - Sao lại có thể trò chuyện vui vẻ như thế với ông già như vậy nhỉ?

      Trong đôi mắt Trình Tiểu Kiều chợt xuất tia u ám, quay lại, cười với Lạc Thừa Diễn:

      - Ai bảo ông ấy phong độ đến thế chứ?

      - Khẩu vị nặng quá tốt đâu.

      - Ôi, dù sao vẫn tốt hơn mấy thằng nhãi tóc vàng hoe nhé.

      Được rồi, vừa mở miệng, đắc tội với người ta rồi.

      Khi Trình Tiểu Li tròn ba tuổi, Trình gia tổ chức bữa tiệc sinh nhật rất hoành tráng, tất cả mọi người họ Trình đều có mặt đông đủ, kể cả lão nhân luôn “trốn” trong nhà như ông Trình Chí Sơn. Ông Trình Chí Sơn vô cùng chiều chuộng Tiểu Li, nhưng bà Từ Thanh thích như vậy, trẻ con nên quá nuông chiều.

      Trình Nghi Bắc cũng chuyển về thành phố này, chỉ đưa Tây Thuần theo, còn đưa cả con đáng đến, con lớn học đại học xa nhà về kịp.

      Trình Nghi Bắc vừa đến, chạy đến chê cười ông :

      - thử xem, có phải ông trời quá sủng ái với , sinh được con lớn như vậy, tưởng vô vọng, lại còn có thể sinh được tiểu gia hảo này nữa.

      - Em chẳng biết gì hết, đây gọi là nhân phẩm.

      Trình Nghi Triết chưa bao giờ có ý niệm sinh con trai, luôn hâm mộ nhà Trình Nghi Bắc sinh được hai con .

      Thế nên Trình Nghi Triết liền cảm thấy con của xinh đẹp nhất thế giới, có con bé khiến vạn vui vầy.

      Trình Nghi Bắc nhìn dáng vẻ của ông , cũng phải thừa nhận, Tiểu Li là bé rất xinh xắn dễ thương.

      Trình Tiểu Kiều cùng Lạc Thừa Diễn cũng về nhà, trước hết hai người vào chào ông bà nội, chú, vừa nhìn thấy Tây Thuần, với Lạc Thừa Diễn:

      - Có phải đàn ông các đều muốn cưới kiểu phụ nữ như thế này ?

      Mắt Lạc Thừa Diễn đảo vòng:

      - Vậy có thể li dị em rồi à?

      - khi mua, miễn trả hàng nhé.

      vui vẻ trả lời.

      Trong đôi mắt Lạc Thừa Diễn chớp nhoáng xuất cảm xúc lạ.

      Trình Nghi Triết và Bạch Nặc Ngôn đứng bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của Trình Tiểu Kiều và Lạc Thừa Diễn, vẫn bế con và cười với mọi người, nhưng trong lòng lại thoáng lo âu.

      Bạch Nặc Ngôn đưa Tiểu Li cho Trình Tiểu Kiều bế:

      - Con bé hơi khó chịu, con bế em ra ngoài hít thở khí nhé.

      Trình Tiểu Kiều đùa với em , gật đầu, về phía sân sau, vừa vừa hò hét.

      Bạch Nặc Ngôn liếc mắt về phái Lạc Thừa Diễn, biết ý theo Bạch Nặc Ngôn lên tầng hai. Bạch Nặc Ngôn rất ít khi vào thư phòng, dạo này lười lắm, ít khi viết chữ hơn, thỉnh thoảng cũng thích đọc sách, nhưng có hứng thú lâu dài. Thư phòng luôn bỏ trống, mặc dù trong phòng rất nhiều sách của tác giả nổi tiếng. bước vào phòng, ngồi thẳng xuống ghế, hề gật đầu hay tỏ ra thân mật với .

      Lạc Thừa Diễn cũng chưa tỏ thái độ, trong lòng thầm đoán xem tại sao lại đưa đến đây.

      - Tôi thích cậu.

      Bạch Nặc Ngôn thẳng vào vấn đề chính.

      Lạc Thừa Diễn nhíu mày, khó hiểu.

      - Nhưng con nhóc ngang ngược đấy lại thích cậu.

      Bạch Nặc Ngôn tiếp tục.

      - phải chỉ là hứng thú nhất thời.

      Bạch Nặc Ngôn kể lại tất cả những chuyện ngốc nghếch Trình Tiểu Kiều kể với , kể cả những chuyện Trình Tiểu Kiều từng bắt hứa bao giờ được tiết lộ với người thứ ba, cả những chuyện Trình Tiểu Kiều để ý, và thái độ của Trình Tiểu Kiều đối với cuộc hôn nhân này.

      Trong lòng Lạc Thừa Diễn hơi sợ. thường chạm mặt Trình Tiểu Kiều, nhưng chưa từng biết suy nghĩ của . Nhất là sau ngày cưới, Trình Tiểu Kiều càng tỏ ra thèm để ý đến .

      Bạch Nặc Ngôn thấy luôn im lặng, liền :

      - Tôi gọi cậu đến, chỉ để cho cậu biết, vì sao lại có hôn lễ này, hẳn trong lòng cậu cũng ràng. Nhưng tôi nghĩ, đúng là chúng tôi dùng chút thủ đoạn, nhưng chính bản thân cậu gật đầu đồng ý. Nếu cậu gật đầu đồng ý, chắc chắn chúng tôi bắt ép cậu. Tôi luôn tin rằng, nếu bản thân có quyết tâm, nhất định thành công. Cậu vốn có thể từ chối hôn này, nếu náo loạn tự sát, chẳng lẽ mẹ cậu ép buộc được cậu sao? Cậu là ruột thịt máu mủ của mẹ cậu, dù chịu ơn Trình gia, mẹ cậu tuyệt đối vì người ngoài mà gượng ép cậu. Cho nên nếu kiên quyết từ chối, sau khi kết hôn đừng tỏ ra như thể gia đình chúng tôi bức bách cậu.

      - Mẹ, mẹ nghiêm trọng quá rồi.

      Lạc Thừa Diễn cúi đầu, đúng là từng nghĩ như vậy, con người ta luôn nhìn nhận từ góc độ bản thân, sau đó càng nhân rộng thiệt thòi của bản thân, càng đổ lỗi cho đối phương.

      Bạch Nặc Ngôn vẫn để ý đến :

      - Hơn nữa, tôi muốn cầu xin cậu việc.

      - Chuyện gì ạ?

      - Nếu hoặc hai năm sau, trong lòng cậu vẫn chưa có con bé ngang bướng đó, cậu thể mang hạnh phúc đến cho nó, vậy xin cậu hãy buông tha cho con bé. Nếu đến ngày đó, cậu vẫn mong muốn có cuộc hôn nhân này, cứ thẳng ra, ảnh hưởng đến lợi ích hai nhà. Hôn nhân, vốn hề liên quan đến lợi ích.

      Lạc Thừa Diễn lại càng khiếp sợ:

      - như vậy, vì sao còn nhất định phải….

      Bạch Nặc Ngôn lại cười:

      - Chưa thử, chưa hết hi vọng.

      Trái lại, thử, sao biết được chứ?

      Lạc Thừa Diễn lại nhìn , từng nghe kể Trình Nghi Triết vì người phụ nữ này mà khiêu chiến chống lại cha mẹ mình rất nhiều năm, bây giờ cảm thấy người phụ nữ này vô dụng như trong truyền thuyết.

      Trong lòng rất bối rối, nhắm mắt lại:

      - Tuyệt vọng, phải là trạng thái khác của tổn thương sao?

      - ra, phần lớn phụ nữ tuyệt vọng phải vì chồng mình, hay vì chồng ngoại tình, mà là người đàn ông đó phí hoài tuổi thanh xuân của mình, khiến mình trắng tay.

      Cho nên, hi vọng, con tỉnh ngộ, tiếp tục phí hoài thời gian nữa, nhiều năm trôi qua, hi vọng con người ta có thêm kinh nghiệm, thêm lựa chọn.

      Lạc Thừa Diễn trầm mặc.

      Cuộc chuyện ngày hôm đó đánh thẳng vào lòng .

      Thế nhưng vẫn chưa biết phải xử lý mối quan hệ của với Trình Tiểu Kiều như thế nào, chuyện khác xảy ra.

      Sau rất nhiều năm, Trình Tiểu Kiều được gặp lại Bách Dĩnh. Vẫn xinh đẹp như ngày xưa, thậm chí còn đẹp hơn, đẹp đến kinh tâm động phách.

      Bách Dĩnh tự sát, sau khi nhận được điện thoại, Lạc Thừa Diễn vội vàng chạy vào bệnh viện. Trình Tiểu Kiều cũng hiểu rốt cuộc trong đầu nghĩ gì, theo Lạc Thừa Diễn vào bệnh viện.

      Tự sát thành công.

      hiểu tại sao, Trình Tiểu Kiều vừa nhìn thấy Bách Dĩnh, máu nóng xông lên.

      vốn cho rằng, Lạc Thừa Diễn đối xử với như vậy, là vì ra của Bách Dĩnh, có lẽ ấy vẫn luôn tồn tại để ngăn cách giữa hai người. càng nghĩ càng xa, thậm chí còn từng nghĩ, trước đây là độc thân, là vì họ trong thời kỳ cãi nhau, đúng lúc đó xuất , phá hoại tình cảm mặn nồng bao năm của họ.

      Mà bây giờ, sau khi và Lạc Thừa Diễn kết hôn, họ vẫn luôn liên lạc với nhau, nếu tại sao Bách Dĩnh vừa tự sát, Lạc Thừa Diễn vội vàng chạy ngay đến thế này?

      Trong lòng nổi giận.

      Nếu tự sát tự sát , nếu chết được chết luôn , Trung Quốc cái gì cũng kém, chỉ có người là thiếu, bớt được người, đỡ lãng phí lương thực, càng tốt.

      Trạng thái cảm xúc của Bách Dĩnh vẫn chưa ổn định, Lạc Thừa Diễn vẫn ở trong phòng bệnh an ủi ta rất lâu. Trình Tiểu Kiều ngồi an vị bên ngoài, sắc mặt đen đến dọa người.

      Vừa bước ra ngoài nhìn thấy Trình Tiểu Kiều ngồi đây, Lạc Thừa Diễn nhíu mày:

      - Sao em lại ở đây?

      - Đương nhiên hi vọng em có mặt ở đây rồi.

      nhịn nổi nữa.

      - Nhưng em cứ ở đây, để xem xem các người có thể làm gì trước mặt em đấy. Em tự sát hẳn rất đau lòng, rất rất khó chịu, cực kỳ chua xót nhỉ. Có phải bây giờ cảm thấy kết hôn với em là sai lầm cực kỳ lớn, có cảm thấy cần lập lại trật tự ? Thế nhưng em phải nhắc nhở rằng, Lạc Thừa Diễn, , là chồng của Trình Tiểu Kiều này, tất cả đàn ông ở Nam Xuyên đều có thể làm chứng nhé. có bản lĩnh ngoại tình ngay trước mặt em , em muốn thử nhìn xem có phải cái loại này hay đấy.

      Lạc Thừa Diễn trợn mắt nhìn , thở nặng nề:

      - Em giọng thôi, ảnh hưởng đến bệnh nhân.

      - Em sợ là chưa ảnh hưởng nữa cơ đấy.

      Lạc Thừa Diễn uất ức, thèm chuyện với nữa.

      - Tại sao gì thế, có phải vì em trúng tim đen của ?

      Trình Tiểu Kiều vẫn chưa buông tha cho .

      - Muốn à, thôi để em tránh hơn, mà sao em lại tự sát thế, xinh đẹp như thế, chết đáng tiếc. Chậc chậc.

      Lạc Thừa Diễn vẫn ngồi, cuối cùng lại cười:

      - Rốt cuộc em ghen tị đến mức nào mà lại ra những lời cay độc như thế được?

      - mới ghen tị.

      oán hận quay , nhìn nữa.

      - Em chỉ định đến thăm chồng vụng trộm chút thôi, nhưng hẳn muốn rồi.

      - Hừ.

      Lạc Thừa Diễn nhắm mắt lại, nhìn vào di động xem giờ, thèm để ý đến .

      càng để ý đến , càng thấy tức giận.

      Đúng lúc đó trong hành lang bệnh viện truyền đến tiếng bước chân, Lạc Thừa Diễn kéo Trình TIểu Kiều rời . Trình Tiểu Kiều bị lôi , nhịn được quay lại nhìn xem ai vừa đến, người đó là Lạc Thừa Hiên.

      Tâm trạng của Lạc Thừa Diễn cũng tồi, lẽo đẽo theo sau Trình Tiểu Kiều.

      Khi về đến phòng của mình, Trình Tiểu Kiều nhận ra có điểm hợp lý.

      - Tại sao lại vào phòng em?

      - Em là vợ , em thử xem tại sao lại vào phòng em.

      - Cút ra ngoài.

      còn điên đây, đừng chọc vào .

      Lạc Thừa Diễn cười vuốt ve khuôn mặt :

      - Ai da, thành khai báo, em thầm thương trộm nhớ bao lâu rồi.

      - Có mà thiên tài mới thầm .

      Trình Tiểu Kiều ném cái gối vào mặt Lạc Thừa Diễn.

      Lạc Thừa Diễn cũng giận, trái lại đẩy Trình Tiểu Kiều lên giường, nằm đè lên người .

      Trái tim Trình Tiểu Kiều ngừng nhộn nhạo.

      Đến khi Lạc Thừa Diễn hôn lên môi , vẫn chưa dám tin đó là .

      - Giữa Bách Dĩnh và có chuyện gì cả, ấy là chị dâu , vừa rồi trai đến kịp, nhờ đến trước…

      Sau khi Trình Tiểu Kiều bị ăn sạch , mới để Lạc Thừa Diễn chỉnh trang lại quần áo.

      Lạc Thừa Diễn cũng chưa từng qua lại với Bách Dĩnh, nhưng rất ghét những nữ sinh cứ luôn bao vây , nên muốn để họ hiểu lầm mối quan hệ của và Bách Dĩnh. Còn Bách Dĩnh vốn thích Lạc Thừa Hiên, nên lúc nào cũng luẩn quẩn bên cạnh để hỏi thăm tin tức của Lạc Thừa Hiên.

      Trình Tiểu Kiều di chuyển cơ thể đau nhừ cử , chua xót nhớ lại, có lần duy nhất ra cổng trường cùng Lạc Thừa Hiên, nhìn thấy đứng cùng dáng vẻ yểu điệu, họ cùng cười , nếu sáng suốt đều dễ dàng nhận ra mối quan hệ của họ rất bình thường. Nhưng điều quan trọng nhất là vợ của Lạc Thừa Hiên là An Lan, khi ấy nhìn thấy cảnh đó, hề đau khổ, nét mặt hề thay đổi, tóm lại Trình TIểu Kiều thể hình dung được, nhưng An Lan lại chỉ quay .

      Nhớ đến chuyện này, Trình Tiểu Kiều :

      - Nhà các phức tạp, trai bạn của em, em trai cưới vợ xong ở bên ngoài hàng tháng trời với bồ nhí….

      Lạc Thừa Diễn lấy tay che miệng Trình Tiểu Kiều:

      - Có nhiều việc, chỉ nên biết thôi, hiểu như vậy làm gì.

      Trình Tiểu Kiều trừng mắt:

      - Thế còn tình sử của .

      Lạc Thừa Diễn nhắm mắt, trong mắt chợt lên tia đau khổ, nhưng nhanh chóng tan biến như nước chảy mây trôi:

      - Từng người, cũng chia tay.

      Mặc dù đó phải là Bách Dĩnh, nhưng trong lòng Trình Tiểu Kiều cũng tư vị.

      Thấy gì, Lạc Thừa Diễn lại cúi xuống hôn :

      - Quá khứ của có em, nhưng từ bây giờ trở , tương lai của có em.

      Khóe miệng , cuối cùng cũng nở nụ cười, biết bao lâu từng chờ đợi.

      Trong bóng tối, nhận ra, khẽ thở dài, đâu biết rằng, vừa cứu vớt linh hồn .

      hi vọng vĩnh viễn bao giờ biết đến mỗi tình qua kia.

      Ngón tay hướng về vị trí trái tim :

      - Em chỉ hi vọng, em ở đây.

      Ở trong trái tim .



      [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      hoài thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :