1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyên vị ngọt ba phần - Thất Bảo Tô (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22: Vị thứ hai mươi hai

      Edit: Tiểu Lăng

      “Tòa thành thất lạc” phần 3 vừa ra lò được tháng, tạo ra thành tích tiêu thụ tầm thường.

      Dù cuốn manga này kết thúc rất lâu rồi, nhưng với hơn 100 triệu lượt đọc, và độ hot của “Kỳ Tà” nối gót, số lượng fan trung thành chỉ có tăng chứ giảm.

      Lúc này, team Nguyên Quang thành công ký hợp tác chuyển thể tác phẩm thành điện ảnh, bên đề ra hợp đồng là công ty môi giới điện ảnh số số hai cả nước, và tiên Bối cũng nhờ thế mà nhận được bút phí bản quyền rất lớn.

      Nhìn nhắc nhở số tiền trong thẻ ngân hàng biến thành con số gồm bảy chữ số trong chớp lát, Tiên Bối thở dài hơi, cuộc sống túng bấn bó tay bó chân rốt cuộc cũng kết thúc…

      Phát tài lớn rồi.

      Viên Viên giơ hai tay hai chân QQ bắt mời khách, muốn ăn bữa hai nghìn.

      Chủ biên team Nguyên Quang gần như liên lạc gì mấy sau khi ký hợp đồng cũng nhắn tin cho :

      “Chúc mừng, thiên phú và chăm chỉ của em được đền đáp xứng đáng.”

      Nhưng Tiên Bối lại cảm thấy vui vẻ, ngược lại, khi nhìn thấy lời chúc của chủ biên, mũi lại xót, rất muốn khóc.

      Lòng Tiên Bối rất , giây phút này, người muốn chia sẻ tin này, phải là người , cũng chẳng phải là bạn bè.

      Mà là mẹ của , người mẹ mà mấy năm chưa từng liên lạc.

      Bao nhiêu lần to gan mơ, bao nhiêu lượt lớn mật nghĩ, từng rơi lệ, thét lên với người mẹ nghiêm khắc của mình rằng: “Con rồi, con làm được, phải mẹ tin sao? phải mẹ luôn cho con là đứa vô tích sao?”

      Ngón tay dừng lâu màn hình điện thoại, Tiên Bối hít sâu hơi, gửi tin nhắn về số tiền trong thẻ ngân hàng kia .

      Mười chữ số, gõ từng chữ từng chữ vào.

      Tiên Bối chắc chắn rằng người phụ nữ đáng sợ, đáng giận lại đáng thương này có đổi số điện thoại , nhưng vẫn nhớ.

      thêm bất kỳ lời thừa thãi nào, như khiêu khích, cũng như chứng minh.

      Tin nhắn được gửi.

      Tim Tiên Bối thoáng cái nhõm .

      Căn phòng yên tĩnh hồi lâu, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

      Tiên Bối quên việc đóng cửa khá lâu rồi, nhưng Trần Chước vẫn có thói quen gõ cửa hai cái như cũ, đủ lễ độ và tôn trọng.

      Tiên Bối quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông cách đó xa.

      Tình là thứ thuốc hay nhất, có lẽ được biểu ở đây.

      siêu thị nào?” Trần Chước buông tay xuống, cười .

      Tiên Bối kéo ghế ra, đứng lên, nghiêm túc gật đầu hai cái.

      Lúc ra ngoài, Tiên Bối vẫn cứ võ trang đầy đủ, vẫn cứ bọc từ đầu đến chân như thể người ngoài nhìn cái cũng là “xâm phạm” ấy.

      Vẫn là Wal Mart quen thuộc.

      Hai người đôi với nhau, Trần Chước mặc T-shirt đen quần đen, dung mạo xuất sắc, khí thế mạnh mẽ, đứng cạnh Tiên Bối như vệ sĩ trông coi chủ mảnh mai, trong vòng hai mét ai tới gần.

      Nhưng hai bàn tay đan lấy nhau, và chênh lệch chiều cao gây chú ý ấy, đều khiến người qua đường ghé mắt tới tấp.

      Trần Chước lấy xe siêu thị, Tiên Bối nhắm mắt theo đuôi .

      Giống như cái khiên dày đầy an toàn, có thể cản lại tất cả gió táp mưa sa cho .

      Để em đẩy , hai bàn tay bé đặt lên thanh đẩy, Tiên Bối chủ động xin giết giặc. Người đàn ông lại nhàng lấy ra, cam nguyện làm lao động tay chân.

      Phải biết rằng, bánh xe siêu thị đều khá mòn, phải dùng sức cả hai tay mới điều khiển được đúng hướng, đẩy bằng tay chỉ là ý nghĩ hão huyền.

      được vài bước, Trần Chước dừng bước, nhíu mày: “Thế này tốt lắm.”

      “Sao ạ…” Sau khẩu trang phát ra giọng nho thường ngày, nếu để ý, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiếng nhạc và hướng dẫn mua đồ trong siêu thị át mất.

      Người đàn ông buông tay xuống, nhúc nhích ngón tay tý: “Thế này nắm được tay em, em như thế, nhỡ lạc sao.”

      “Sao có thể…” Tiên Bối khó xử híp híp mắt.

      “Vậy …” Trần Chước trầm ngâm, bỗng nhiên ôm ngang đứng vững mặt đất lên.

      Tiên Bối trở tay kịp, phản ứng chậm tý, bị đặt nhàng vào trong xe siêu thị.

      Chưa quay đầu lại, người đàn ông nghiêng người xuống, hơi thở ấm nóng sát bên tai: “Yên tâm hơn rồi, em ở ngay trước mắt .”

      Lại hạ giọng xuống dặn: “Nhớ phải trông tài sản nhà mình đó.”

      Máu dồn lên não, mặt đỏ hết cả lên, bắp chân gác lên thành xe siêu thị, như … mất cả tri giác.

      Trong tiếng tim đập mạnh, Tiên Bối ấp úng định chuyện, hoàn toàn dám nhìn xung quanh, sợ có người lạ nhìn , lại tiếp xúc ánh mắt với họ, chỉ có thể liều mạng nháy mắt: “Phô… phô trương quá…”

      “Phô trương ở đâu nào?” Trần Chước nghiêm trang hỏi.

      “Người khác… nhìn đấy…” Khẩu trang bọc nửa quả táo rắn* xấu hổ: “ tốt lắm đâu…”

      (*) táo rắn: tên gốc là “Red delicious apple” (táo đỏ ngon), người Hongkong dịch thành táo đỏ Địa Ly Xà, giản thành táo Ly Xà, hoặc táo Xà (táo rắn). Có nguồn gốc ở bang California, Mỹ; chỉ được trồng ở vùng núi Ngụy Điếm, huyện Tần An, thành phố Thiên Thủy, tỉnh Cam Túc của TQ.

      Bánh xe lăn , Trần Chước nhịn được cong môi lên, lần thứ hai gặp Tiên Bối ở đây, có xúc động muốn ôm bé này đặt vào trong xe siêu thị. Cuối cùng hôm nay cũng đạt được mong muốn, lòng thỏa mãn đến tột độ.

      “Cứ để cho người ta xem.” Tiên Bối nghe thấy người đàn ông phía sau cười: “ phải xe siêu thị của ai cũng đều có thể chứa cả thế giới như của .”

      +++

      đường về nhà, ngựa xe như nước.

      Đèn cao áp buổi tối như sông sao trải dài đến cuối đường, người đàn ông tay cầm túi mua sắm rất nhàng, tay nắm chặt của mình.

      Họ cùng nhau, chẳng gì mà vẫn ấm áp.

      Sắp về đến Vừa Ý, điện thoại trong túi quần Tiên Bối bỗng reo lên.

      Thuận tay lấy, mở ra, Tiên Bối sững sờ, người run lên, lã chã.

      Số điện thoại trả lời quen thuộc đó, là tin nhắn ảnh, chụp trang trong tác phẩm của – “Tòa thành thất lạc” phần 2.

      Thành phố rơi vào tay giặc, khắp nơi đều là nguy hiểm.

      Trong căn cứ lánh nạn, sinh mệnh mới ra đời, trở thành ánh rạng an ủi những con người dần tuyệt vọng.

      Người cha trẻ tuổi ôm đứa bé vào lòng, giáo sư hỏi, con muốn gì với con mình ?

      Trong dòng lệ nóng mong đợi hùng tâm tráng ngữ* của mọi người, người cha chỉ nhàn nhạt mở miệng:

      “Mong cả đời này, con chỉ là người bình thường, sống bình yên.”

      (*) hùng tâm tráng ngữ: lời hùng tráng, dã tâm lớn lao

      Quyển manga này, sớm bán hết, và còn xuất bản nữa.

      Tiên Bối mãi cử động, Trần Chước hỏi: “Sao thế?”

      hoàn hồn, xoa xoa mắt, lắc đầu đáp.

      muốn , cũng chẳng hỏi. Hôm đó, tại thư viện phòng làm việc Nguyên Quang, may mắn biết được bí mật về quá khứ của Tiên Bối từ Viên Viên, ép bé sò này mở miệng nữa.

      nguyện ý , vậy sẵn lòng nghe.

      muốn , vậy cũng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :