1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyên vị ngọt ba phần - Thất Bảo Tô (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18: Vị thứ mười tám

      Edit: Tiểu Lăng

      Từ đầu đến cuối, Tiên Bối vẫn luôn cúi đầu, hơi thở suy sụp bất lực người càng lúc càng đậm hơn.

      Trần Chước thấy đúng lắm, mày cau lại, giọng cũng nghiêm túc hơn: “Tiên Bối.”

      bị gọi tên, lập tức lắc đầu phủ nhận, sau đó quay đầu muốn về phòng.

      Nhưng tay lại bị kéo lại, người Tiên Bối đờ ra, tay còn lại bất giác quệt lên nước đọng khóe mi.

      Trần Chước nhận ra gì đó, trực tiếp kéo người lại, hỏi: “Sao vậy?”

      Sợ nhất là được người khác quan tâm, bởi uất ức, khổ sở, bất lực càng tăng lên gấp bội.

      Cổ họng Tiên Bối chan chát, như có miếng chanh chua lè mắc nghẹn ở đó, mũi cũng xót vô cùng.

      Tiên Bối chỉ muốn trở về phòng, để cho người đàn ông thấy mình bối rối. vô cùng hâm mộ những người có thể nghĩ ngợi gì, xoay người đóng sập cửa lại; hoặc là thét điên lên để phát tiết cảm xúc tiêu cực.

      hoàn toàn biết phát giận như thế nào, từ bé đến lớn, chưa từng phát hỏa với ai bao giờ.

      Lần đầu tiên vẽ chân dung phẫn nộ của nhân vật, Tiên Bối lên mạng tra rất nhiều ảnh người , nghiên cứu lâu… Oa, ra đây là phẫn nộ.

      Phẫn nộ cách dũng cảm và thẳng thắn, đáng mê người, tỏa sáng muôn trượng hệt như ôm bụng cười to và năng từ tốn.

      Thế giới của , dường như vĩnh viễn bao trùm bởi sợ hãi, lo lắng, bất an, và nhút nhát.

      Tiên Bối vẫn cúi đầu, hơn nữa còn vô cùng bài xích, liều mạng rụt đầu lại, như thể mặt có vết sẹo cực kỳ xấu xí, dám để cho ai nhìn.

      Trần Chước cũng nghĩ nhiều, trực tiếp vươn tay nâng cằm lên, để ngẩng đầu.

      Giây phút ánh mắt họ chạm vào nhau, Trần Chước ngẩn ra.

      ngờ, lại khóc.

      Đáy mắt đầy ngập sợ hãi, những giọt nước ứa ra ào ạt từ trong hốc mắt, cũng khiến những cảm xúc ấy càng thêm ràng, càng thêm mãnh liệt.

      Tròng mắt đỏ bừng, con ngươi đen dám nhìn , bắt đầu trốn sang bên.

      Tim Trần Chước nghẹn lại, ngừng đập vài giây, nhanh chóng thả lỏng tay.

      bé khóc thút thít, lại khiến rất muốn… ôm lấy , đến nơi nào đó, để nghiêng người ngồi lên chân mình, lau nước mắt cho , mềm giọng dỗ dành .

      Ý nghĩ kỳ lạ đáng xấu hổ bỗng lên trong đầu này, giống hệt như lúc gặp phải lần thứ hai ở siêu thị, đầu quay lại nhìn bé, cảm thấy đáng đến mức “muốn ôm nhàng đặt vào xe siêu thị”.

      Nên dám đụng vào nữa.

      Trần Chước hỏi thử: “Sao em lại khóc?”

      Tiên Bối lắc đầu mạnh.

      Đứng nguyên đó, Trần Chước cảm thấy khó giải quyết, ngừng vài giây, lại dùng giọng cực độ dịu dàng hỏi: “Động tác vừa rồi của tôi dọa em à?”

      Tiên Bối vẫn lấy ngôn ngữ cơ thể phủ nhận.

      “Hay là tôi chuyện quá hung dữ?”

      Lắc đầu.

      Thở dài hơi, Trần Chước nhìn qua nơi, sau đó nghĩ đến cái gì, quay đầu: “Em chờ tôi ở đây.”

      xong xoay người rời .

      Tiên Bối sụt sịt mũi, đến khi bóng dáng cao lớn của người đàn ông hoàn toàn rời khỏi trước mình, mới xoa xoa khóe mắt, lặng lẽ nhấc mắt lên, thấy muốn chỗ nào đó. Đến lúc Trần Chước quẹo hẳn vào gian phòng, lấy hai tay che mặt.

      Quá mất mặt, quá vô dụng…

      Khóc trước mặt ấy…

      ràng ấy tốt như vậy, nhưng mình lại chỉ đáp trả lại tất cả của bằng những cảm xúc tiêu cực, im lặng, sợ hãi, rơi lệ…

      Đứng nguyên đó thầm hối hận phút, bóng dáng cao lớn ấy lại về che trước người mình.

      Chủ nhân của bóng dáng còn kêu tên : “Tiên Bối.”

      Hai lỗ tai của Tiên Bối lập tức đợi lệnh.

      “Bây giờ, ngẩng đầu lên.”

      Tiên Bối: …?

      “Được ?” rất kiên nhẫn, dẫn dắt từng bước.

      Chớp mắt hai cái, Tiên Bối hít sâu hơi, từ từ… ngẩng mặt lên…

      Á!

      Tim Tiên Bối nhảy dựng lên, gì, gì đây…

      Vẫn là bộ quần áo đó, vẫn là người đó.

      Song chẳng biết từ lúc nào, người đàn ông đeo cái mặt nạ bảo hộ đen như mực vào,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: Vị thứ mười chín

      Edit: Tiểu Lăng

      Lớn như vậy rồi, nhưng Tiên Bối vẫn rất sợ có tiếp xúc cơ thể với người khác. Song, khi được người đàn ông ôm vào lòng, lồng ngực ấm áp dán lưng, lòng lại vô cùng yên ổn, nước mắt vốn chảy dài cũng dần dần ngừng lại, như thể nơi đây là chốn về.

      Phòng khách cực yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng quả lắc đồng hồ đu đưa tường.

      đỉnh đầu tựa cằm của , tiếng thở của cũng gần gũi lạ thường, gương mặt Tiên Bối cũng hậu tri hậu giác bắt đầu ửng hồng.

      Đây là tiếp nhận lời thổ lộ của sao?

      Xấu hổ quá…

      Hai cánh tay áp bên người cũng bắt đầu căng ra cách tự nhiên.

      Trần Chước phát thay đổi của , biết khẩn trương, nhưng cũng vì thế mà buông ra, ngược lại còn tăng thêm sức ở khuỷu tay, ôm chặt hơn.

      Động tác đầy sức lực của người đàn ông đến nhanh chóng như thế, Tiên Bối kịp đề phòng, khỏi “a” tiếng.

      Trần Chước cho mình ôm đau , lập tức thả tay ra.

      Vừa thả ra cái, xinh yếu ớt trong lòng bật dậy, chạy về phòng, đóng cạch cửa lại.

      Từ đầu đến cuối, quay đầu lại, mắt lại càng liếc qua tấc.

      Trong phòng khách, chỉ còn mình chiếc bóng cao lớn của Trần Chước.

      Trần Chước đứng nguyên đó, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, nhịn được mà cong môi.

      +++

      Tiên Bối dựa vào cửa, khom người thở dốc.

      hồi lâu sau, mới trượt ngồi xuống sàn nhà, nâng hai tay lên, chôn sâu mặt vào lòng bàn tay.

      Mặt vốn rất nóng, thế lòng bàn tay lại còn nóng hơn, như thêm dầu vào lửa.

      phải cố ý chạy trốn…

      Được rồi, đúng là chạy trốn, tài nào… ở lại bên người ấy thêm giây nào nữa…

      Tim đập nhanh sắp chết, bởi vì lời đáp lại và những hành động liên tiếp của , cho dù trong mơ cũng dám nghĩ tới những điều này.

      Mười năm qua, Tiên Bối luôn cho chuyện đối xử tốt với người khác, được đền đáp xứng đáng là ảo tưởng hão huyền, còn khó hơn cả lên trời.

      Người mình thích cũng thích mình, còn gì có thể sung sướng hơn chuyện này nữa?

      Nhất là loại người… từ xuống dưới, đào nổi ra tý ưu điểm nào như

      sợ mình bỗng lên cơn nghẽn tim ngất trước mặt .

      Nhưng mà, rất vui… Vui ê ẩm, vui phát khóc…

      Hốc mắt nong nóng lộ ra từ giữa kẽ tay, cánh cửa gỗ sau lưng bỗng nhiên bị gõ cái.

      Tiên Bối kinh ngạc quay đầu lại, bên kia vang lên tiếng người, mấy chữ dịu dàng, là tên của . Song lần này lại khác chút ít, có thêm tiền tố thân mật, đáng hơn:

      “Tiểu Tiên Bối.”

      Trần Chước , cũng cố che giấu vui vẻ trong giọng mình, “Ngủ ngon.”

      thân mật tự nhiên, lại khiến những đóa hoa bé xinh trong lòng bừng nở.

      Tiên Bối cũng muốn cố gắng đáp lại câu ngủ ngon, nhưng vừa rồi tốn quá nhiều năng lượng, mở miệng vài lần, phát mình lại trở về trạng thái thào sợ sệt.

      Mở miệng trò chuyện, trở thành nan đề thế kỷ.

      Tiên Bối lúng túng, nhưng rất nhanh, nhìn thấy điện thoại bàn học.

      Chạy vội tới, chộp lấy nó, chạy về cạnh cửa, lích tích lích tích, Tiên Bối dùng tốc độ tay cực nhanh để gõ: “Ngủ ngon” ---

      Chỉ có mỗi “Ngủ ngon” thôi sao?

      Có quá tẻ ngắt nhỉ?

      Cắn cắn ngón tay, Tiên Bối thêm biểu cảm: “Ngủ ngon >▽<”

      Em cũng cười giống , hy vọng biết.

      Ngoài cửa có tiếng nhắc tin nhắn.

      Tiên Bối nghĩ thầm, ra vẫn còn ở đó!

      lặng lẽ dán lỗ tai vào cánh cửa nghe bên kia, song có lẽ là hiệu quả cách quá tốt, dù nín lặng thế nào cũng nghe thấy tý động tĩnh gì.

      Được lúc, điện thoại lại reo.

      Tiên Bối vội vàng mở ra xem: “ ngủ sớm .”

      làm sao ngủ được, Tiên Bối gãi gãi đầu, chột dạ lai nghe lời đáp ứng , “Vâng.”

      Tiếng chuông điện thoại đó vẫn ở bên ngoài, vẫn còn chưa .

      Ngay cả Tiên Bối cũng cảm thấy mình quá đáng, thổ lộ xong lại để người ta mình bên ngoài là thế nào, nhưng… chí ít là đêm nay, cách nào đối mặt với được.

      Vừa nghĩ tới chuyện thổ lộ, Tiên Bối bỗng nhiên ý thức được, hình như… vẫn chưa hết câu “Em thích ” kia…

      lại làm nhiều như vậy, rất công bằng.

      Tiên Bối lại mở khung nhắn tin ra, từng chữ thổi qua đầu
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: Vị thứ hai mươi

      Edit: Tiểu Lăng

      bữa sáng, ăn những gần giờ.

      Trần Chước xuống tầng tuần tra tiệm, Tiên Bối cũng về phòng vẽ bản thảo… hoàn toàn cách nào tập trung sáng tác, bàn tay bị người đàn ông nắm kia cứ run rẩy, may phải là tay phải cần cầm bút cảm áp…

      Tùy tay tô mấy cái màu, Tiên Bối nhịn được mà chống má.

      Nhớ lại lúc vừa ăn sáng xong, Trần Chước vội vàng thu dọn bát đĩa bàn, song cũng đứng dậy trước.

      Tiên Bối cũng ngoan ngoãn đứng lên.

      Trần Chước hỏi: “Hôm nay có phải vẽ bản thảo ?”

      Tiên Bối gật đầu.

      Trần Chước đáp: “Về phòng .”

      Tiên Bối gật đầu tiếp, chớp mắt, chần chừ hai giây, vẫn nghe lời xoay người về phòng ngủ của mình.

      Trần Chước lập tức đến bên cạnh .

      Tiên Bối khó hiểu, sắp đến cửa phòng, dừng chân lại, hỏi : “ còn chuyện gì ạ?”

      Người đàn ông cũng ngừng bước, cười khẽ, đáp rất đương nhiên: “, chỉ đưa bạn làm thôi.”

      Bạn ? Xưng hô này khiến Tiên Bối ngu ngơ lúc, mãi lâu sau mới hiểu được ý

      Từ bàn ăn đến cửa phòng, có vài mét đường…

      Có quá…

      rất muốn toát ra ý “chuyện bé xé ra to” trong đầu, nhưng tài nào làm nổi, trong lòng cứ như được rót đầy mật ong, nổi bong bóng xì xì đầy ngọt ngào.

      Làm thế nào để đương?

      Trần Chước đưa làm” như , có phải cũng nên đáp lại gì đó ?

      Đỡ gương mặt ửng đỏ đầy ngây ngô, Tiên Bối cầm điện thoại bàn lên, mở khung nhắn tin cho Trần Chước, nghiêm túc suy nghĩ hồi, mới gõ mấy chữ: “Dưới đó bận ạ?”

      Năm chữ cực đơn giản, nhưng lúc gửi , nguyên quả tim đều nóng hết cả lên.

      Người đàn ông nhắn lại rất nhanh: “Cũng bình thường, phải đến chiều mới bận.”

      Tiên Bối gục đầu xuống bàn, aiz, thất bại quá, ngay cả tình huống công tác của… bạn trai mình (chưa đủ sức ) cũng chẳng biết gì cả, chỉ biết ngày ngày uống trà sữa thôi.

      “Đừng vất vả quá…”

      Tiên Bối cẩn thận gõ từng chữ bằng ngón, chưa chắc chắn lắm, có lẽ thế này là biểu đạt ý quan tâm phải .

      Còn chưa gửi , điện thoại rung lên, như thường lệ, hoảng sợ. Song khi nhìn tên người gọi đến, Tiên Bối lập tức an tâm hơn.

      Là Trần Chước.

      gọi cho từ dưới tầng.

      Tiên Bối gập ngón tay, hít sâu, nhận máy.

      Chào yếu ớt: “.”

      Người đầu kia rất nghiêm túc: “Xin chào, quý có muốn đặt trà sữa ? Đưa hàng tận nơi.”

      Dán mu bàn tay lạnh buốt lên mặt để hạ nhiệt, Tiên Bối vẫn đáp rất yếu ớt: “ cần ạ…”

      Người đàn ông đầu kia cười khẽ: “Ừ, trưa nay ăn gì nào?”

      Tiên Bối: “…” A, khó trả lời quá, tùy tiện khiến người ta ghét: “Gì cũng được ạ…”

      kén ăn.

      Trần Chước: “Được rồi.”

      Hai người, lại im lặng.

      Tiên Bối lập tức căng thẳng đến bật lưng dậy, trong lòng thét gào: Á, quá tẻ ngắt, làm sao đây? Phải tiếp gì! cảm thấy mình nhàm chán chứ? QAQ

      bao lâu, đầu kia mở miệng: “Trưa gặp.”

      Tiên Bối thở hơi dài nhõm: “Vâng…”

      Cúp máy, Tiên Bối nắm chặt điện thoại, vẫn hơi sững sờ.

      vừa mới kết thúc cuộc gọi mà gần như có chút tâm lý mâu thuẫn nào sao? Trời ạ, thần kỳ, biết bao nhiêu dũng khí như thế đến từ đâu, để còn sợ hãi mà nghe điện.

      +++

      Thứ Bảy tuần này, manga “Kỳ Tà” update chương mới, ngờ nhận được hơn ba nghìn comment.

      Manga vốn được tất cả cho là nhiệt huyết CP, lại có thêm tuyến tình cảm. Mấy cái bong bóng màu hồng khiến người ta nhộn nhạo, các độc giả hủ nữ vốn chỉ có thể chắp vá gian tình của mấy nhân vật chính trong đầu, giờ vỗ tay ăn mừng, cảm thấy mùa xuân tuyệt vời đến.

      Đương nhiên, cũng có nam thẳng nghiêm túc kháng nghị, này này này, dù có thêm tình chúng tôi cũng muốn xem BG* nha?

      (*) BG: boy x girl, tình trai

      Viên Viên cũng cảm thấy bất ngờ, truy hỏi nguyên nhân QQ.

      Vốn chỉ định dùng lý do “tình tiết trước giờ quá khô cằn” để lấy lệ cho xong, nhưng Viên Viên khôn khéo làm sao chịu tin, cuối cùng ấy vẫn ép Tiên Bối nhăn nhó .

      “Ôi f***, cái nụ cười mẹ già này của tớ là thế nào, cái cảm giác vui mừng đầy chua xót khi gả con này của tớ là thế nào?” Viên Viên vô cùng tò mò và bà tám: “Các cậu đến bước nào rồi? Hôn? Nắm tay? Tớ tưởng tượng nổi!”

      “…” Tiên Bối nghe, mặt đỏ bừng, đáp: “Chưa đến…”

      Sau đó vội vàng dập máy, ngả về ghế, mấy ngày nay đều ăn cơm với chủ Trần, nghe , uống trà sữa pha.

      Dường như có thêm … người nhà quan tâm đến mình vậy, ấm áp, cũng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hôn rồi hôn rồi

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21: Vị thứ hai mươi mốt

      Edit: Tiểu Lăng

      biết nụ hôn này kéo dài bao lâu.

      Từ khẽ chạm đến xâm nhập, quấn quýt.

      Tiên Bối bị hôn đến mức run cả người, còn sức lực, hai cánh tay mềm nhũn ôm cổ Trần Chước.

      Lúc người đàn ông buông ra, đáy mắt Tiên Bối ngập nước, mặt đỏ hồng.

      Thở hổn hển lúc, Tiên Bối mới hậu tri hậu giác, vừa, vừa, vừa… vừa mới hôn.

      Á!

      Tay lập tức rụt lại, mặt chôn vào trong lòng, cuộn mình thành con tôm chín.

      dám nhìn, cũng định nhìn người đàn ông trước mặt, dù nhạy cảm nhận ra, ánh mắt của rơi đỉnh đầu .

      Tim đập thình thịch, nước ngập phòng như vào cơ thể, hơi thở cũng trở nên ẩm ướt.

      “Tiểu Tiên Bối.”

      Trần Chước gọi .

      Mặt Tiên Bối nóng đến thể nóng hơn, gật đầu, nhưng vẫn dám nhìn qua.

      “Bé sò .”

      vẫn gọi , giọng như vẽ nên nụ cười.

      Tiên Bối gật đầu.

      “Tiên Bối.”

      “…”

      Trần Chước gọi bằng đủ loại xưng hô, như thưởng thức vật mình thích muốn rời tay bằng răng và môi vậy.

      Tiên Bối bị gọi đến đắng miệng khô lưỡi, nuốt nước bọt liên tục, dám ngẩng đầu lên.

      Trần Chước thêm gì, ngồi xuống bên cạnh .

      Chân rất dài, duỗi ra đế giày dễ dàng chạm xuống đất, mà hai cái chân trắng nõn của Tiên Bối vẫn lủng lẳng ở đó.

      Cứ thế ngồi yên, cả gian phòng chỉ còn tiếng nước chảy rào rào.

      Được lúc, Trần Chước than tiếng, thò tay kéo bàn tay cuộn lại lúc lâu của .

      chưa kịp phản ứng, hai tay đan lại, nhốt bàn tay vào lòng bàn tay, để trước người mình. làm rất cường thế, nhưng sức áp lấy bàn tay lại cực dịu dàng.

      Trong tình huống hỏng bét như thế, nhưng Trần Chước lại sinh ra
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :