1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyên vị ngọt ba phần - Thất Bảo Tô (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: Vị thứ chín

      Edit: Tiểu Lăng

      Có thể gặp lại nhau theo cách này, Trần Chước cũng ngờ.

      biết chuyển nhà, nhưng lại phải Hồng Kông chuyến. cuộc giao lưu học tập mỹ thực vài ngày, khiến rảnh để quan tâm rất nhiều thứ.

      Thấy trong nhóm WeChat lại thảo luận chuyện “Tiên nữ mất tích lần hai”, biết Tiên Bối chuyển .

      Còn chuyển đâu, định về hỏi lại. Chỉ cần vẫn còn ở nhân gian, vẫn có thể tìm được .

      Câu “gặp sau” trước đó, cũng phải chỉ là tự tin mù quáng của nam thẳng*.

      (*) nam thẳng: hiểu lắm vì sao dùng ở đây ToT Đúng định nghĩa nam thẳng là đàn ông có tính hướng bình thường

      Nhưng, đời là thế, cực thích đánh bất ngờ.

      Mỗi thứ Năm hàng tuần, Trần Chước đều câu lạc bộ đấu kiếm.

      có nhiều sở thích nghiệp dư lắm, trong số đó épée*.

      (*) épée: tiếng Pháp có nghĩa là “thanh kiếm”. Đây là trong ba loại kiếm Rapier được sử dụng trong môn thể thao Fencing (đấu kiếm đại) xuất từ cuối thế kỷ XIX ở châu Âu. Épée có ba cạnh, chiều dài quá 110cm và có trọng lượng tối đa là 775g.

      Trần Chước luyện khá nhiều năm, và rất nổi tiếng trong câu lạc bộ. Những học viên từng đấu với , hầu như chưa ai thắng cả.

      Có thể đấu được với , là linh vật câu lạc bộ (tự mệnh danh) – Khương Tự Hào. (khụ, đúng tên đấy, có sửa đâu)

      Cậu bé hơn mười tuổi, gia đình khá giả, mới lớp 10 bị cha mẹ mang đến đây, muốn học đấu kiếm.

      Lúc đó thằng bé cao 1m86, tay chân dài ngoằng, nên huấn luyện viên đề cử học kiếm épée.

      Nghé con mới sinh sợ cọp, Khương Tự Hào mới học được tý da lông, mon men khiêu chiến, đấu với Trần Chước.

      Mới đầu, đương nhiên bị nguyên lão Trần hành hạ đến thẳng nổi eo lên, bị học viên cùng khóa cười.

      Nhưng cậu ta tiến bộ thần tốc, chỉ qua hai năm, Trần Chước cảm giác được, quả thực độ linh hoạt của cổ tay và tốc độ phản ứng của mình kém hơn người trẻ tuổi rồi.

      Từng chiêu từng thức đều sảng khoái tràn trề, hai người cởi mặt nạ bảo hộ, ngồi xuống ghế dài bên sân nghỉ ngơi.

      Khương Tự Hào vặn bình nước đưa cho , thở phì phò hỏi: “ có đối tượng chưa?”

      Trần Chước uống hớp nước: “Chưa.”

      Khương Tự Hào kinh ngạc: “Chưa có á? cách khác…”

      Con ngươi cậu chuyển động, như nghĩ trò quỷ gì đó: “ vẫn mình? Trong nguyên cái tầng hai của tiệm rộng hơn trăm bảy mươi mét vuông mà chê trống trải á?”

      Trần Chước giọng nhạt: “Sao, chú muốn đến ở với chắc?”

      Khương Tự Hào khoát tay: “Này này này, đừng nghĩ bậy chứ, em rất thẳng đấy. Giờ em ở cùng với bạn , sướng khỏi bàn luôn, ba mẹ em còn tưởng em trọ ở trường nữa chứ, ha ha.”

      Cậu gãi gãi đầu: “ ra , người bạn của bạn em tìm phòng.”

      Trần Chước: “ cho thuê.”

      Khương Tự Hào: “Em biết cho thuê, em chỉ hỏi tý thôi, chủ yếu là người bạn đó của ấy hơi đặc biệt. ấy là tác giả manga em rất thích, bạn em lại là biên tập của ấy, em cũng mới biết tuần trước thôi, có khéo ?”

      Thằng bé quấn quấn tóc mái ngang trán ướt nhẹp mồ hôi: “Em vẫn cho đó là họa sĩ nam, ngờ lại là , hơn nữa còn vô cùng thẹn thùng… Éc, phải là thẹn thùng, em cũng biết thế nào, nghĩa là chuyện với ấy rất tốn sức, rất muốn chết luôn cho rồi. Tính cách như vậy, cực khó tìm phòng, thế bạn em còn sợ ấy sống quen được, tiêu chuẩn tìm phòng còn đòi hỏi cực cao. Tiền thuê phòng được cao, được xa quá, còn phải gần nhiều tiệm trà sữa. Bởi ấy rất thích uống trà sữa, có phải mấy người làm nghề sáng tác này đều có những sở thích kỳ lạ ?”

      cái tên lên trong đầu, Trần Chước khỏi nhíu mày.

      “Trà sữa – em lập tức nghĩ đến .” Khương Tự Hào lại bày ra vẻ buồn rầu: “Trừ ra, gần nhà cũng có nhiều tiệm trà sữa, để ý giúp em tý, xem có phòng đẹp giá rẻ . Nếu có thể ở chỗ là tốt nhất, là người quen, còn là chính nhân quân tử, bọn em yên tâm. ấy tuy thích chuyện lắm, nhưng cũng may là thích , cả ngày chỉ thích nhốt mình trong phòng, tuyệt đối quấy rầy tẹo nào. Em rất sốt ruột, ấy ở nhà bọn em, ấy bất tiện, bọn em cũng bất tiện.”

      Mi tâm giãn ra. Để xác nhận có đúng như dự đoán trong lòng hay , Trần Chước lộ vẻ gì, hỏi: “Có thể xem manga của ấy ?”

      Khương Tự Hào: “ cũng đọc manga á?”

      “Ừ, có.”

      Khương Tự Hào lôi điện thoại ra, tìm app manga của team Nguyên Quang, tra tác phẩm manga huyền huyễn nhiều kỳ có lượt view cực cao.

      Tên của tác phẩm đó là “Kỳ Tà”.

      Mà ở mục tác giả kia…

      cái tên quen thuộc, lên đầy sống động.



      Ra khỏi câu lạc bộ, bên ngoài nhà nhà lên đèn, lung linh đủ sắc.

      đường lấy xe, Trần Chước cũng thể tin nổi mà cười.

      Tại sao lại có thể có duyên phận như vậy?

      Đón gió đêm, người đàn ông thở , bé à, lấy nổi cái bút danh khác sao, rốt cuộc là ngốc hay là lười đây biết?

      +++

      tới hai ngày sau, Trần Chước và Khương Tự Hào chạm mặt.

      Vừa đến trước nhà, thằng bé ngồi ghế phụ lái vội vàng xuống xe, la lên, em lên tầng đưa ấy xuống, chờ ở đây !

      Trần Chước sớm hạ cửa sổ xe xuống, động tác theo bản năng, mà cũng chẳng hiểu vì sao.

      Có lẽ là để gió và nắng phất qua, lắng lại cõi lòng hơi nôn nóng.

      Trần Chước cho nỗi lo lắng này chỉ là nhất thời, như kiểu người lớn đón trẻ em tan học ở mẫu giáo, chờ bé ra đến cổng trường, trở về trong tầm mắt của mình, bình tĩnh lại.

      .

      Khi thấy Khương Tự Hào dẫn hàng giá ra hành lang, chẳng những lắng lại được nỗi lòng thấp thỏm, mà còn… càng thêm, khẩn trương hơn?

      sớm dọn dẹp lại nhà cửa, tự nhận chuẩn bị thỏa đáng, lại quên nghĩ nên gì khi họ gặp lại nhau lần nữa.

      Lúc này Trần Chước xuống xe, đến chỗ .

      Vẫn là cái đầu rũ cụp xuống, vẫn là cái sắc thái ngăn cách với trần đời tiêu tan quanh mình.

      Dừng trước mặt , cũng ngẩng đầu liếc cái.

      Nhưng Trần Chước vẫn ức chế được độ cong môi, gọi tên , lại cẩn thận suy xét phản ứng của .

      sợ sệt trong chốc lát, và trong ánh mắt nhìn nhau kia, có thể thấy kinh ngạc, cùng niềm vui thể bỏ qua, cũng khiến hiểu được rằng ---

      cũng quên , và cũng rất vui khi thấy .

      Nhưng Trần Chước vẫn muốn trêu , cảm xúc và hứng thú có nguyên do.

      Giống như khi đường tới đây, mờ mịt nghĩ, hiểu nổi, tại sao mình lại quan tâm , hơn nữa còn dung túng, cho phép thâm nhập vào cuộc sống của mình.

      Đào sâu hơn nữa cũng đáp án chuẩn xác.

      Sức hút giữa nam và nữ, có lẽ vốn loại têiết học duy tâm.

      Mỗi đời người, đều gặp được rất nhiều hoa: có đóa được nhiều người chú ý bởi màu sắc tươi đẹp; có bông lại khiến người ta dừng chân vì hương thơm nồng nàn.

      Tiên Bối lại khác, nụ hoa hoàn toàn muốn nở rộ, sống ở góc tường khuất vắng, ước gì ai cũng phát được tồn tại của .

      Nhưng làm sao đây, lại vô tình nhìn thấy đóa hoa bé bỏng độc kỳ lạ này.

      ý nghĩ ích kỷ đến kỳ diệu sinh ra.

      Muốn đưa vào trong lãnh địa của mình, quan sát, che chở, để rồi ngày có thể nhìn thấy nở rộ tươi thắm.

      Đương nhiên, tốt nhất là chỉ nở rộ với mình .

      +++

      Hiển nhiên là Tiên Bối biết những điều này.

      từng bước theo sau Trần Chước, len lén liếc qua, nhìn đôi giày của tới lui, xách túi của cho vào cốp.

      Hix… Căng thẳng đến độ thót cả tim.

      thế bạn trai của Viên Viên ở bên cạnh còn cố ý chế nhạo: “Ái chà, ra hai người vốn biết nhau nha, Trần giấu hơi kinh đấy, a ha ha ha ha…”

      Kịch.

      Cốp xe được Trần Chước đóng lại, nghe thấy câu “lên xe ”, Tiên Bối mới tỉnh người, vội gật đầu như mổ thóc, chạy đến bên cạnh xe.

      Dưới ánh mặt trời, người đàn ông dáng cao thẳng tắp như tượng ngọc, quay đầu nhìn .

      Thấy Tiên Bối bỗng dừng chân, đứng bên cạnh xe, bối rối.

      Đúng vậy, Tiên Bối bối rối.

      Ngồi đằng sau hay ngồi phía trước đây?

      Nếu ngồi ghế phụ lái…

      Có gần quá ?

      có khoảng cách lưng ghế, cứ trực tiếp… ngồi song song như thế với người ta, e là như ngồi bàn chông.

      Đến giờ, tim cũng có dấu hiệu đập chậm .

      Ngồi đằng sau

      Như kiểu có ý để người ta làm tài xế, rất lễ phép…

      Tiên Bối, mi ăn nhờ ở đậu người ta đó!

      Người ta nguyện ý chứa chấp mi mi phải cảm kích lắm rồi, còn dám chọn ba lấy bốn gì nữa…

      Tiên Bối giận dữ mắng mỏ mình trong lòng.

      khi băn khoăn quyết định, người đàn ông như đọc được lòng , lưu loát tới, mở cửa ghế phụ lái cho .

      Nan đề được giải, Tiên Bối sững sờ, chập choạng ngồi vào ghế phụ lái.

      vào ngồi còn câu “Cảm ơn” như gió, nhưng thấy hoàn toàn nghe được.

      Tiên Bối lên xe rồi, người đàn ông vẫn ở cạnh xe, cũng vội đóng cửa lại, đứng nguyên đó nhúc nhích.

      Nếu như Tiên Bối mẫn cảm với ánh mắt của người khác, vậy ánh mắt của Trần Chước tuyệt đối khiến độ mẫn cảm của lên mức max.

      Chỉ vài giây, biết nên làm gì, bắt đầu sờ trán.

      Trần Chước cong môi, đóng cửa lại, cũng nặng.

      Ngoài cửa sổ, bạn trai Viên Viên dặn dò hai câu, Trần Chước khách khí tạm biệt với cậu ta, rồi lên xe.

      Tiên Bối vẫn là tư thế cũ, làm tộc cúi đầu vạn năm thay đổi.

      Lén lút liếc trộm qua, đôi tay thon dài có lực cầm tay lái.

      được chốc, nhưng xe vẫn chưa được khởi động.

      Bỗng, bàn tay dời qua đến chỗ .

      Tiên Bối cả kinh, vô thức tránh ra sau, cằm cũng rụt sâu xuống hơn.

      Để ý đến động tác của , bàn tay kia ngừng lại . Từ trong mũi của chủ nhân bàn tay truyền ra tiếng cười.

      Vô cùng khẽ, nhưng Tiên Bối lại nghe được. Tiếng cười ấy như dòng điện giật, khiến tai nóng lên.

      Bàn tay tới gần như đoán, mà chỉ nâng lên vài phân, gạt tấm che nắng trước mặt xuống.

      ?

      Trước mắt hơi tối xuống, Tiên Bối liếc trộm vài lần, có phần khó hiểu.

      Ánh nắng chói buổi trưa khiến rất khỏe, nhưng trừ ra, cũng ai biết điều này.

      ra cũng có rất nhiều chuyện khó hiểu.

      Từ khi xuất , số vấn đề trong lòng đủ để soạn nguyên quyển “Mười vạn câu hỏi vì sao”.

      Vì sao lại trở thành chủ cho thuê nhà của ?

      Vì sao lại cho biết trước?

      Trước đó, có biết là người thuê phòng mới của ?

      Thấy lần nữa, trong lòng nghĩ gì?

      Vì sao tất cả lại trùng hợp như vậy?



      Thế nhưng sau giây, bên người vang lên giọng nam ôn hòa:

      “Đừng nghĩ gì cả, ngủ giấc là về đến nhà rồi.”

      Trong lòng Tiên Bối “Vâng” tiếng, nhưng rất nhanh, con ngươi trợn to, sau lưng là hơi lạnh cuồn cuộn.

      Trời ạ, đây phải là…

      Nếu phải nỗi sợ càng lớn hơn, gần như kinh ngạc nghiêng đầu hỏi ra tiếng.

      Như bị cho vào lồng hấp, mặt nóng hay tim nóng, Tiên Bối cũng chẳng .

      Rốt cuộc là trùng hợp, hay là… cố ý…?

      Trong tác phẩm đầu tay “Tòa thành thất lạc” của , nhân vật chính cẩn thận bị zombie cắn, và triệu chứng bị nhiễm virus kỳ lạ đầu tiên, đó là sợ ánh sáng.

      Nhưng ta được cứu rất nhanh, giáo sư đón ta về căn cứ.

      Sau khi lên xe, ta lo dọc đường mình đột nhiên mất thần chí, tổn thương bạn bè mình.

      Giáo sư cũng gạt tấm che nắng xuống trước mặt như vậy, ôn hòa nhìn ta, :

      “Đừng nghĩ gì cả, ngủ giấc là về đến nhà rồi.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: Vị thứ mười

      Edit: Tiểu Lăng

      Đương nhiên Tiên Bối ngủ.

      Tình huống như vầy… sao ngủ được…

      Chỉ đành cúi đầu, mất tự nhiên đùa móc khóa mèo Choo Choo balo.

      Trần Chước cũng gì mà lái xe.

      Lúc gặp đèn đỏ, quay đầu, liếc nhìn Tiên Bối. nghe lời gì cả, nghỉ mà cứ suy nghĩ gì đó.

      đôi cơ quả táo* đầy đặn, mi mắt hơi rũ xuống.

      (*) cơ quả táo: là tổ cơ mặt hình tam giác ngược nằm dưới mắt khoảng 2cm, còn gọi là “cơ cười”. Cơ quả táo đầy đặn khiến đôi má có đường cong hình quả táo, dù cười cũng có cảm giác như cười. Và nếu mỉm cười, càng ngọt ngào hơn.

      Lông mi của dày lắm, nhưng lại khá dài, khiến người ta nghĩ đến loài cây… Cây xấu hổ với phiến lá xanh non hơi cuộn lại.

      Cũng biết mấy tuổi.

      phải… còn vị thành niên đấy chứ? (phụt, ha ha!)

      Ngón tay gõ hai cái tay lái, Trần Chước hỏi, “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

      Ngón tay mân mê móc khóa hình mèo của Tiên Bối ngừng lại.

      Yên tĩnh vài giây, bé thò tay trái ra, dấu chữ V, ý là “hai”.

      Sau đó, lại thêm ngón áp út dựng thẳng lên, cùng với hai ngón trước thành “ba”.

      “Hai mươi ba à?” Trần Chước hỏi.

      Tiên Bối gật đầu.

      “Vừa tốt nghiệp đại học ư?”

      Gật tiếp.

      “Họa sĩ full-time à?”

      (*) full-time: trong bản gốc là họa sĩ toàn chức/full-time job, tức là chị ấy chỉ có nghề nghiệp duy nhất là họa sĩ.

      Tiên Bối sững sờ, bao lâu sau, lại chầm chậm gật tiếp.

      Nhưng trong lòng dậy lên sóng to gió lớn.

      quả nhiên đọc manga của rồi!!

      Ba lần bị lột áo ngoài*, là quá xấu hổ!!!

      (*) lột áo ngoài: nguyên gốc là “bái mã” hay “bái mã quái”, lấy từ vở “Bái mã quái” – trong những vở tướng thanh truyền thống của TQ. “Lột áo ngoài” ở đây chỉ lời dối, hoặc là nào đó bị vạch trần.

      Xe lại , Trần Chước hỏi nữa.

      Tiên Bối mới có cơ hội thở hơi, bất giác cuộn cuộn ngón tay. Ngây người biết bao lâu, mới nghe thấy người đàn ông nhắc: “Đến rồi.”

      Xe cũng từ từ phanh lại theo.

      Tiên Bối híp mắt nhìn phong cảnh và kiến trúc trôi qua ngoài cửa sổ, kinh ngạc nháy mắt vài lần, đây phải…

      Quảng trường Trung Sơn gần chỗ ở cũ sao?

      Sau này ở lại đây ư?

      nghĩ vậy, người đàn ông lên tiếng lần nữa: “Xuống xe .”

      Sau đó liền mở cửa ghế lái, xuống dưới.

      Tiên Bối vẫn chưa tỉnh hồn lại, sờ lên thái dương. Song vẫn nghe lời nhấc balo lên, xuống xe cùng.

      Trần Chước ra sau cốp lấy đồ xuống, vali tay kéo lớn, túi hành lý chỉ hơn cái vali chút ít, cũng đặt lên đất, mà mỗi tay xách cái, thoạt nhìn chẳng tốn tý sức nào.

      Tiên Bối thấy băn khoăn, xốc lại dây balo vai, liền nhanh chân đuổi theo, duỗi tay ra, ý bảo có thể tự cầm.

      Đương nhiên Trần Chước đồng ý, người cao sức lớn, chút trọng lượng ấy đâu nhằm nhò gì, chỉ hỏi: “Mang hết đồ chưa?”

      Vốn cũng nhiều đồ mấy… Mắt Tiên Bối đảo ra xung quanh mấy lần, ra vẻ kiểm tra, rồi gật đầu xác nhận.

      “Vậy thôi.” Trần Chước nhấc chân.

      Dù nghi vấn sắp nhồi tung não Tiên Bối, nhưng vẫn chỉ cắn môi, kìm nén, lời, để dẫn đường.

      Hình như người đàn ông cố ý thả chậm nhịp bước, luôn luôn bên cạnh .

      Tiên Bối rũ nửa mi mắt xuống… lén nhìn mũi giày , bước theo cùng nhịp.

      Ngay sau đó, dây balo sau lưng bỗng bị dùng sức kéo lại.

      Tiên Bối sợ tới mức ngừng bước gấp.

      Người đàn ông cười: “Em ngẩng đầu nhìn xem.”

      Hả? Tiên Bối giương mắt lên biên độ



      … …

      … … …

      Trong nháy mắt, như bị ném vào hồ nước nóng, đầu Tiên Bối ầm tiếng phát sốt.

      A a a, vì sao trước mặt dựng thẳng cái hòm thư…

      Ngay gần trong gang tấc, suýt nữa cúi đầu đụng vào.

      Trần Chước hỏi: “Bình thường em luôn đường như vậy à?”

      Tiên Bối: “…”

      phải… cũng… ngẩng đầu nhìn đường mà _:)з" ∠)_

      Nếu cẩn thận đối diện với người khác mới như bị trúng đạn, cúi vội đầu xuống né, sợ có càng nhiều công kích chí mạng hơn.

      Song, lúc bên Trần Chước, bỗng càng sinh ra nhiều căng thẳng và xấu hổ hơn, muôn phần dám ngẩng đầu lên. Sợ sau giây, người đàn ông quay đầu nhìn , muốn bắt đầu cuộc trò chuyện mà hề chuẩn bị trước.

      lời nào coi như em thừa nhận.” Trần Chước tự lý giải.

      Tiên Bối định lắc đầu giải thích, lại thoáng thấy người đàn ông kéo ống tay áo sơ mi vẫn luôn xắn đến khuỷu tay khi trước xuống, cũng cài lại cúc, để mặc nó thõng xuống, đưa thẳng tới trước mặt .

      “Kéo lấy.” Người đàn ông .

      Hả?

      Gì cơ?

      Kéo cái gì? Kéo tay á??

      thể nào…

      Tim Tiên Bối đập thình thịch. Nhịp dồn gấp ấy, hoàn toàn chịu nổi.

      , , cần… Ngay cả lời trong lòng cũng ấp a ấp úng luôn.

      Dường như Trần Chước có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của , nhàn nhạt : “Chỉ kéo tay áo thôi, cần kéo tay tôi.”

      Dưới mắt, bàn tay của người đàn ông ấy, vẫn thong dong dù trong tình thế rối bời.

      Mặt Tiên Bối như bị lửa đốt, sao dám kéo chữ… Nhưng từ chối có phải mất hứng ?

      Rơi vào vòng tranh chấp giữa “khó khăn” và “lấy lòng”, xoắn xuýt đến cạn kiệt tinh lực, chỉ muốn lấy đầu đập đất.

      Biết do dự, bàn tay cũng cưỡng cầu nữa mà thu về.

      Trần Chước hỏi: “ cần sao?”

      Tiên Bối chần chừ hai giây, gật đầu.

      Bị từ chối, nhưng giọng Trần Chước cũng có vẻ khó chịu gì, vẫn cứ mang theo ý cười, quyện lẫn ba phần trêu chọc, bảy phần bất đắc dĩ: “Vậy tôi phải dẫn đường cho bé mù em thế nào đây?”

      câu, khiến Tiên Bối sửng sốt, mặt nóng rừng rực, não cũng quay cuồng như điên. nhịn được, giọng đáp: “ có chuyện gì…”

      Lại yếu ớt thêm câu: “Tôi có thể…”

      “Tốt lắm.” Trần Chước nghiêm túc nghe, và cũng nghe thấy.

      “Vâng…” Tiên Bối đáp.

      Lại tiếp đoạn nữa.

      Trần Chước cúi đầu kiểm tra : “Vẫn ngẩng đầu lên à?”

      Tiên Bối nhíu nhíu mày, quyết định.

      Vành mũ từ từ nâng lên, cuối cùng cũng nhìn lên trước, ánh nắng tràn vào khiến hơi khó thích ứng chút.

      Nhưng rất nhanh, hình ảnh càng có sức đánh vào hơn dời lực chú ý của .

      Ngay trước mắt.

      bức tường gạch thô cũ màu trắng gạo, đó có logo phong cách cổ xưa.

      Vừa Ý.

      Vừa Ý?!

      Bức tường này, phải là bức tường lấy làm trang bìa của Vừa Ý app chuyển phát nhanh ư?

      Ngay cả kiểu chữ cũng giống túi đóng gói như đúc?

      là tiệm trà sữa ngon tuyệt vời kia ư? Là thánh địa linh hồn, khởi nguồn của tinh thần trong lòng đấy ư?

      Hương trà sữa ngọt ngào như có như , vây lấy chóp mũi, xác nhận phỏng đoán của .

      Cùng lúc đó, người đàn ông bên cạnh câu mà thể nào tưởng tượng nổi:

      “Sau này em ở đây.”

      +++

      Dù Trần Chước vào bằng cửa để tránh ầm ĩ, nhưng vẫn gặp phải phó chủ tiệm Chu ra ngoài vứt túi rác.

      Lần đầu tiên thấy chủ mang … ặc, bé về, mắt Chu Thanh Thụ sắp dựng thẳng hết cả lên, truy vấn: “Đây là ai vậy?”

      Trần Chước đáp, chỉ mang theo Tiên Bối chợt căng cứng người lại vào cửa, lên tầng.

      Thu xếp cho xong, Trần Chước liền xuống tầng, để lại mình tham quan chốn ở sắp tới, và sắp xếp hành lý.

      có ở đó, mình hẳn thoải mái tự tại hơn, và có thể nhanh chóng quen thuộc với hoàn cảnh ở đây hơn.

      Quả nhiên, chỉ vỏn vẹn nửa tiếng.

      Phó chủ tiệm thích tám chuyện để tất cả mọi người đều biết đến “cuộc gặp tình cờ” có lượng tin tức cực lớn này.

      Mấy nhân viên rất vui vẻ hào hứng chạy tới, bao vây :

      chủ chủ, nghe dẫn bé về à?”

      “Có đẹp ?”

      “Lợi hại quá, trước kia chẳng chút tiếng gió nào, thế mà vừa xuất cái ở chung với nhau rồi?”

      mang xuống cho bọn em làm quen sao?”



      Tên Chu Thanh Thụ này, có thể giải thích vô cùng nhuần nhuyễn cho các từ như “Gia Cát Lượng sau chuyện”, “vừa ăn cướp vừa la làng”: “Được rồi, tất cả giải tán , nếu biết mấy chú đều bà tám như thế, vừa rồi chẳng câu.”

      , làm việc hết ! Đừng có ầm ĩ ở đây nữa, ầm đau cả đầu, cẩn thận chủ trừ tiền lương của mấy chủ đó. là… thằng nào nhìn ra gì à? rành rành ra đấy, sao có thể tùy tiện để mấy chú nhìn chứ, chủ Trần của chúng ta kim ốc tàng kiều* nha.”

      (*) kim ốc tàng kiều: nhà vàng giấu người đẹp, đây là câu tục ngữ dựa theo điển tích Hoàng hậu Trần A Kiều trong Hán Vũ cố , về giai thoại tình giữa bà và Hán Vũ Đế.

      Dứt lời, liếc mắt nhìn Trần Chước đứng bên tự rót nước.

      mặt người đàn ông lộ vẻ vui buồn gì, chỉ bình tĩnh uống nước, chữ.

      Để cốc xuống, nghĩ đến gì đó, lông mày Trần Chước hơi giãn ra, lấp lánh ý cười.

      muốn , có phải là chấp nhận vậy.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11: Vị thứ mười

      Edit: Tiểu Lăng

      Lúc đó, Tiên Bối ở tầng nhìn khắp nơi với ánh mắt kinh diễm và mới lạ.

      sống riêng bên ngoài hai năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thuê được nơi đẹp lòng vui mắt đến vậy…

      Cả căn phòng, hệt như phòng bản mẫu (dùng để chào hàng), phong cách màu trắng cực giản dị.

      Ví dụ như phòng của , chỉ có tủ quần áo lớn bằng gỗ thuần trắng kiểu cũ, bày khung tranh màu nước hình ba con chim sẻ. Giường rất lớn, làm từ gỗ thô, gối và đệm chăn bông mềm như được lót bằng mây.

      Cửa sổ phòng lớn lắm, nhưng lại đầy đủ ánh sáng. Trước cửa sổ có bàn trà nghệ thuật bằng sắt màu lam xám và hai cái ghế gấp.

      bày chậu cây mọng nước* có tướng cực tốt, có thể nghỉ ở đây và phẩm trà.

      (*) cây mọng nước: còn gọi là thực vật béo, là những loài thực vật có số thành phần dày và nhiều thịt hơn bình thường, thường để giữ nước khi sinh trưởng ở nơi điều kiện đất hay khí hậu khô cằn (đây là loài thực vật thuộc nhóm cây chịu hạn). Thực vật mọng nước hay được trồng làm cây cảnh do bề ngoài nổi bật và bất thường của chúng.

      Tiên Bối kéo rèm cửa xuống cho đỡ nắng, thu xếp từng thứ trong hành lý xong xuôi, hơn ba giờ chiều.

      Tiên Bối lấy tay quạt, mở cửa phòng ra, bên ngoài bóng người.

      Mới đến, cũng dám… chạy loạn khắp nơi. Dù trước khi , Trần Chước có thể tùy ý tham quan.

      Đóng cửa lại, Tiên Bối quay về trước bàn học, mở máy tính ra, chuẩn bị làm việc.

      Nhưng vẫn tài nào tĩnh nổi tâm, đành phải thôi.

      Nhét tai nghe vào trong lỗ tai, Tiên Bối nằm về giường, trong tiếng nhạc nhàng, từ từ nhắm mắt lại.



      +++

      Gần nhá nhem tối, Trần Chước mới lên tầng.

      Trong tiệm nhiều việc, nhưng thỉnh thoảng vẫn yên lòng, nghĩ xem tầng làm gì.

      Lên tầng hai, trong phòng khách chỉ có màu đen, hề mở đèn.

      Trần Chước cũng thấy ngoài ý muốn, đưa tay bật đèn lên, sau đó nhìn sang hướng khác ---

      Phòng ngủ sắp xếp cho Tiên Bối, cửa đóng chặt, thấy tý ánh sáng nào lọt ra ngoài.

      Trần Chước liếc đồng hồ, sắp sáu giờ rồi.

      đến trước cửa phòng , đưa tay lên lại ngừng cách cửa mấy cm, rồi mới gõ.

      Cốc cốc hai tiếng.

      có động tĩnh gì.

      Trần Chước nhíu mày, gõ mạnh hơn.

      Lúc này, trong cửa mới truyền tới tiếng phịch, kế đến là tiếng dép lê lạt xạt đất.

      Hơi chậm chút xíu.

      Trần Chước trong lòng, khóe môi cong lên nụ cười.

      Tiếng “lạt xạt” của dép lê kết thúc ở chỗ rất gần.

      Sau đó, cánh cửa được kéo ra khe .

      Vẫn thế, tưởng như mới chỉ hôm qua, và nay tái lại.

      Ánh mắt của Trần Chước liếc đến, ngừng ở khe cửa: “Đói chưa, tối nay muốn ăn gì?”

      Trong cửa im ắng lát, giọng nữ mới vang lên: “Chưa đói…”

      Dừng dừng: “Tôi tự gọi chuyển phát nhanh là được…”

      “Chuyển phát nhanh có sạch ?” Trần Chước bất giác đáp, sau giây, mới phát câu này vô cùng mâu thuẫn, bèn thêm: “Vừa Ý rất sạch .”

      lên tiếng.

      vẽ à?” Trần Chước hỏi.

      Tiên Bối “vâng”, gì thêm.

      Trần Chước cũng ép chuyện với mình. sớm , này có phần tự bế, và rất hướng nội.

      Nhưng mất hai ngày để đọc xong manga của , chưa đến phong cách vẽ mạnh mẽ phóng khoáng ngoài dự đoán của , sức tưởng tượng lướt gió tung mây, thế giới quan giả tượng rực rỡ, và cốt truyện thoải mái lại khúc chiết của , khiến phải kinh thán khâm phục.

      Rất nhiều những người sáng tác độc, đều bài xích việc xã giao, biết chuyện như thế nào, nhưng dưới ngòi bút của họ lại có cả vũ trụ.

      Nội tâm của họ, có lẽ còn rộng lớn và hùng vĩ hơn loại người xã hội biết ăn thạo như nhiều lắm.

      Vậy cho nên, người đàn ông chỉ để lại câu “Vậy em cứ làm , tôi chỉ tới hỏi thôi”, rồi quay đầu rời .

      +++

      Tiên Bối đóng cửa lại, nhưng tay vẫn đặt nắm đấm cửa, chậm chạp về chỗ cũ.

      Sao lại lờ mờ đánh hơi được chút vui trong câu vừa rồi của người đàn ông đây?

      Tiên Bối thấy hình như mình đọc qua trường hợp này ở đâu rồi, dứt khoát lấy điện thoại ra, tra baidu xem “Vậy em cứ làm ” là có thâm ý gì?

      Từng dòng giải đáp nhảy ra, Tiên Bối liếc nhìn, đầu đụng vào cửa nhiều lần.

      Quả nhiên, khiến chủ thuê phòng mới của mất hứng rồi.

      Tiên Bối lại lại trong phòng. Mỗi khi lo nghĩ, trạng thái biểu ra hoàn toàn chứng thực câu ---

      “Kiến bò quanh chảo nóng”.

      Tiên Bối nghĩ, có nên nhắn tin với , tôi bận

      Hoặc là trực tiếp ra khỏi phòng, câu tôi bận, tốt nhất là bày ra vẻ mặt tươi cười gì gì đó.

      Ăn ở nhà người, cũng muốn ngay ngày đầu khiến người ta khó chịu. Nhưng mà, khó quá, làm sao lại khó vậy chứ.

      Xoắn xuýt hồi lâu, cửa lại bị gõ hai cái.

      Tiên Bối cả kinh, nhìn sang.

      Giọng người đàn ông cũng vang ngay sau: “Nấu cho em bát mì, để ở cửa đó.”

      dừng giây: “Còn có ly trà sữa, ngày đầu tiên em đến, tôi cũng chưa chuẩn bị gì cả, trà sữa coi như nhận lỗi.”

      Sau đó, là tiếng bước chân dần xa…

      TAT…

      Người ta tốt bao nhiêu, mình lại biết điều như thế.

      Người nên nhận lỗi phải là mới đúng…

      Tiên Bối bĩu môi, chậm rì rì ra cửa.

      Chần chừ lúc, lấy hết dung khí, kéo mở cửa phòng ra.

      Trong phòng chỉ mở chiếc đèn bàn , nhưng phòng khách lại cực sáng.

      Ánh sáng và hương thơm đồng loạt xông tới, ánh sáng là ánh sáng trong phòng khách, hương thơm là mùi hương của trà sữa, ngọt dịu thấm vào mũi. Tiên Bối hơi nheo mắt lại, cúi đầu biên độ , thấy khay gỗ đặt sàn.

      Trong khay, là ly trà sữa đậm đà, vấn vít hơi trắng sữa.

      Bên cạnh là bát sứ nung thô, đũa và thìa đặt khăn tay.

      bát mì sợi, sắc – hương – vị đủ cả, thức ăn kèm bày biện ngay chỉnh sợi mì, rau cải xanh biếc, thịt nướng non mềm đỏ au, và lòng đỏ trứng như có thể đung đưa trong quả trứng chần nước sôi long lanh. Nước dùng hẳn là canh hầm gì đó, ngửi cái thấy ngon.

      Tiên Bối nuốt ngụm nước bọt, ọt ọt, bụng ầm ĩ gọi.

      loại thể nghiệm tên là “đói trong giây lát”, trước mắt mỹ thực, dạ dày luôn chịu nổi mà đầu hàng.

      Tiên Bối cắn cắn ngón tay, đứng dậy bưng cái khay đó lên.

      sợ hãi nhấc mắt lên, rất nhanh tìm được Trần Chước.

      Người đàn ông đứng quay lưng trước kệ bếp trong phòng bếp kiểu mở, hẳn chuyên tâm nấu bát của mình, cũng để ý bên này mấy.

      Tiên Bối bưng đồ ăn về phòng ngủ, mà từng bước đến trước bàn ăn, ngồi xuống.

      Thiết kế bàn ăn rất giống quầy bar.

      Ghế dựa chân cao, Tiên Bối phải kiễng chân lên mãi mới ngồi được, chân lủng lẳng giữa trung.

      Tiên Bối nhấp ngụm trà sữa, lệ nóng lập tức cuộn dâng trong lòng.

      U hu hu, đúng là cái mùi này… cái vị này…

      Trơn trượt vừa đủ, đậm đà thương nhớ…

      Nguyên vị ngọt ba phần của , tình nhân cũ, người bạn cũ của .

      Lúc này, Trần Chước xoay người lại, thấy bàn ăn có thêm người, hơi giật mình, lại mỉm cười.

      Vật , đường lặng yên tý tiếng động nào, làm phát được.

      Nhưng mà, xem ra cạm bẫy… cheese, , trà sữa của , lần đầu thử nghiệm cũng có chút hiệu quả, ít nhất dụ được bé chuột thóc luôn nhút nhát rụt lại trong hang này ló được đầu ra.

      Tiên Bối vừa hút từng sợi mì ngon tuyệt, vừa say đắm trong trà sữa lâu quá gặp.

      Thiên đường nhân gian, cũng chỉ đến vậy thôi.

      Cho đến khi đối diện xuất bóng hình cao cao, Tiên Bối mới lấy lại tinh thần, bất giác nhìn lên trước.

      Chạm phải mắt cười của người đàn ông, mới như bị giật điện, vội vàng thu lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào canh trong bát.

      “Ngon ?” Người trước mặt ngồi xuống.

      Chôn trong bát, gật đầu.

      “Có đủ no ?” Trần Chước hỏi tiếp.

      gật tiếp.

      Trần Chước lại liếc cái, rồi ăn phần của mình.

      ảnh hưởng tới nữa, tập trung ăn cơm dễ bị rối loạn tiêu hóa.

      Có tóc mái xõa tung trước trán che, Tiên Bối lại lặng lẽ nhấc mi mắt lên, lén nhìn người đàn ông đối diện.

      rũ mắt, mi rậm mà thẳng, mũi cao, đôi má gầy, ăn bát mì khác mấy của mình.

      Thấy người đàn ông sắp phát , Tiên Bối cúi đầu với tốc độ sét đánh, hút từng phân từng phân sợi mì trong miệng kia vào.

      Nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Tiên Bối nhịn được cong khóe miệng lên.

      Len lén cười.

      Cứ mân môi mãi mà dừng được.

      cười cái gì mà mình cũng chẳng biết.

      bữa cơm, ăn xong trong im lặng.

      Tiên Bối dùng khăn giấy lau miệng, đứng dậy định thu dọn.

      Trần Chước liếc : “Để đó tôi làm.”

      Hai tay Tiên Bối dừng chút, hít sâu hơi, lại hít thêm hơi nữa, cuối cùng cũng yếu ớt : “… Tôi bận…”

      Có trời mới biết, để ra câu chỉ có ba chữ này, phải tốn bao nhiêu tâm sức.

      Chỉ sợ vui.

      bận? Trần Chước nhíu mày, nhất thời kịp phản ứng.

      Nhưng sau giây, giật mình hiểu ra, bật cười, cố ý trêu lại: “Em định giúp tôi rửa bát sao?”

      Câu đáp còn hơn muỗi kêu: “… Cũng được ạ…”

      cần.” Trần Chước càng buồn cười hơn, cuối cùng nghiêm mặt, “Em bận bây giờ, thế lát nữa cũng bận à?”

      Lát nữa phải đuổi bản thảo, Tiên Bối vô thức gật đầu, lúc tỉnh lại, người giật giật, tóc mái run đến thành hình.

      Trần Chước bị phản ứng của chọc cười, chỉ : “Xem ra là bận, tôi có việc cần em giúp, nhưng phải xuống tầng chuyến, em chờ tôi vài phút được ?”

      Tiên Bối gật đầu, vô cùng nghe lời.

      +++

      Chén bát bị Trần Chước thu vào bếp.

      Tiên Bối ngồi nguyên đó, ngẩn người đợi.

      Vài phút, quả nhiên chỉ có vài phút.

      bao lâu sau Trần Chước lên, đặt vật xuống trước mặt .

      Tiên Bối tập trung nhìn, ồ? Là ly đồ uống?

      ly màu vàng tươi, tỏa hương xoài ngòn ngọt, lớp sữa trắng toát vẫn dày và mềm, vô cùng khéo léo.

      Người đàn ông đối diện bắt đầu giới thiệu: “Vị dâu lần trước bán rất chạy, đây là sản phẩm mới, xoài phủ sữa kem cheese, bên trong là hỗn hợp xoài tươi xay và trà xanh, vị trà rất nhạt.”

      nhấc ly lên: “Uống thử xem thế nào ?”

      Lại muốn nhận xét à…

      Tiên Bối khỏi lo sợ vì được sủng ái, cảm thấy áp lực lớn như núi. Vừa mới ăn cơm của người ta, nhất định phải làm cho tốt.

      Được giao trọng trách, Tiên Bối cúi đầu, vô thức tìm ống hút, chỉ thấy trước mặt có mỗi ly đồ uống , cũng có dụng cụ gì dùng để uống.

      Trần Chước chú ý động tác của , hỏi: “Tìm gì vậy?”

      Tiên Bối duỗi hai ngón trỏ ra, ra dấu trong khí thành thứ dài.

      “Ống hút?”

      Tiên Bối xác nhận.

      Trần Chước dựa về thành ghế, nghiêng đầu, hơi khó hiểu: “Em vẫn luôn dùng ống hút để uống những đồ phủ sữa* à?”

      (*) đồ phủ sữa: là những đồ biến tấu từ trà phủ sữa giới thiệu ở chương 3

      phải vậy ư? Tiên Bối chớp chớp mắt.

      Người đàn ông nghiêng người ra trước, hai tay đặt lên bàn, tùy ý cầm thân ly lên, xé nắp giấy ra phần : “Cách uống đồ phủ sữa tốt nhất là trực tiếp uống.”

      Cổ tay hơi vặn: “Như thế này, nghiêng ly, vào miệng là phần sữa trơn trượt, sau đó là thịt quả, cuối cùng là hương trà ngập tràn.”

      Trần Chước để ly xuống lần nữa: “Ống hút khó có thể hút được lớp sữa ngay từ đầu, thể đạt được hương vị tốt nhất.”

      Như sấm đánh bên tai.

      ra vẫn luôn uống sai cách? Đây mới cách uống đúng?

      Vậy ly dâu tây phủ sữa lần trước… Nhận xét của chắc chắn là có sai lầm lớn…

      Có cảm giác xấu hổ như kiểu bị phê bình, mặt Tiên Bối thoáng cái đỏ bừng, vội vàng : “ xin lỗi…”

      “Xin lỗi gì?” Trần Chước đại khái cũng hiểu ý của : “Bình thường em uống trà sữa nhiều, biết uống đồ phủ sữa như thế nào cũng là đương nhiên.”

      Trần Chước cười khẽ: “ đời này có gì là tuyệt đối, em thích uống thế nào cứ uống thế đó.”

      Tiên Bối vẫn sợ sệt, dám tùy tiện cầm ly xoài phủ sữa đó lên.

      Trần Chước nhìn chăm chú, lát sau hỏi: “Cần tôi làm mẫu ?”

      Bị nhiễm đống “hứa hẹn”, Tiên Bối phản ứng hơi chậm, làm mẫu? Làm mẫu gì cơ?

      Chưa kịp đáp, thấy Trần Chước cầm cái ly trước mặt lên lần nữa: “Tôi uống trước ngụm? Sau đó đến lượt em nhé?”

      Lại là cái giọng mang ý cười cợt nhả này.

      Mặt Tiên Bối rất dễ bị loại giọng kiểu này giội phỏng. chỉ mặt, mà cả tai, đầu đều nóng hầm hập:

      phải ý là… muốn uống cùng ly với ? Như vậy… có quá thân mật

      Mấy giây sau, nghe thấy người đàn ông cười tiếng, cũng thấy để đồ uống xuống lần nữa. cảm giác được đứng lên, như định rời bàn.

      Nhưng giây sau, lưng Tiên Bối thẳng băng ra, dám cựa quậy.

      Bởi vì tóc đầu , bị bàn tay xoa xoa hai cái, cũng chẳng nặng.

      Chủ nhân bàn tay cười, hơi thở trầm ấm: “Trêu em đó.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12: Vị thứ mười hai

      Edit: Tiểu Lăng

      Uống xong ly xoài phủ sữa, lúc về phòng Tiên Bối căng hết cả da bụng.

      Ngày đầu tiên tới ở được giao trọng trách, nên lập tức nằm dài ra giường, xoa xoa bụng của mình; cũng ngồi về trước màn hình, tiếp tục vẽ bản thảo của “Kỳ Tà”.

      Mà là lấy màu nước ra, sáng tác bức tranh nhân cách hóa của xoài phủ sữa kem cheese.

      Chữ viết thể biểu đạt được cảm xúc và cõi lòng, nhưng màu sắc và đường nét lại có thay thế cách hoàn mỹ.

      Cẩn thận vẽ xong bức tranh, Tiên Bối quan sát lúc, mới đặt nó xuống bàn bên cửa sổ để hong khô.

      Gió đêm thổi rèm vải bay lên, như thể ánh trăng nhảy múa.

      trang giấy, là bé trai mũm mĩm xinh xinh, chiếc áo tay phồng màu vàng sáng và cái quần đùi bí đỏ, trông như được nhồi mây vào, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn.

      Xoài vốn trơn nhuyễn, ngọt mà ngấy, vừa đủ để trung hòa hương nồng của sữa kem…

      Nhấp nhấp môi, đầu lưỡi còn lưu lại mùi vị đặc biệt, chút mùi nhựa cây, chút vị chua .

      Đó là mùi vị riêng biệt của xoài.

      Vẽ nhân cách hóa xong, Tiên Bối tiếp tục đấu tranh với manga của mình.

      Lốc cốc, là Viên Viên nhắn tin cho , hỏi tình huống và cảm nhận về chỗ ở mới.

      Tiên Bối đáp: Rất tốt, tính chủ thuê nhà cũng rất tốt.

      Viên Viên: Nghe hai người vốn quen nhau rồi hả?

      Tiên Bối thấy vậy, mặt hơi đỏ lên: … Hẳn là thế.

      Viên Viên là kẻ thành tinh: phải là ông chú trà sữa đó chứ?!

      Tiên Bối: Đúng vậy…

      Viên Viên: Oa oa oa oa oa oa, đây là loại duyên phận gì vậy chứ! Tiên Bối à, khẩu vị của cậu hơi lớn đấy, được chủ Vừa Ý tự tay đưa trà sữa đến cửa cho.

      Tiên Bối sửng sốt, , chủ?

      Viên Viên: phải cậu vẫn cho người ta là nhân viên giao trà sữa đó chứ?

      Tiên Bối: …

      Viên Viên: Người ta là chủ của Vừa Ý, ok? Nếu người ta là nhân viên giao trà sữa, làm sao có thể chiếm nguyên diện tích lớn như vậy?

      Tiên Bối: Đúng vậy…

      Viên Viên: Tớ thấy chủ này đối xử với cậu bình thường lắm đâu, cố mà nắm cho chắc , Tiên Bối ạ.

      Tiên Bối: … Hả?

      Viên Viên: Tớ hỏi Khương Tự Hào rồi, ấy người ta là kim cương Vương lão Ngũ* bạn chưa kết hôn, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, hai người ở cùng phòng, nam đơn nữ độc, thế nào cũng phải phát triển chút quan hệ đặc thù mới xứng với cái duyên phận thiên thời địa lợi nhân hòa này.

      (*) kim cương Vương lão Ngũ: “Vương lão Ngũ” là tục ngữ dân gian, chỉ nam sĩ quá 35 tuổi vẫn còn độc thân. “Kim cương Vương lão Ngũ” chỉ những người đàn ông quá 35 tuổi rất có tiền, có nghiệp thành công đầy hứa hẹn, nhưng chưa vợ (theo bác cả baike.baidu)

      (Ư ư, bây giờ mới phát hóa ra nam chính của chúng ta già vầy T_T)

      Tiên Bối bị những lời này của nóng cả mặt, trong đầu bỗng vang lên giọng nam luôn mang theo ý cười ấy.

      Tim đập thình thịch, Tiên Bối nhanh chóng đáp lại hai chữ:

      thể.

      Viên Viên: ??

      Tiên Bối: Tớ…

      Xóa.

      thể… Hay là chuyện Viên Viên này được…

      dám nghĩ tiếp…

      Lòng yên, nắm bút cảm áp cũng chắc.

      thể rồi, Tiên Bối lắc mạnh đầu, như muốn dứt hết những ý nghĩ quấy nhiễu lòng này .

      Viên Viên biết bài xích xã giao, dời sang chủ đề khác, chuyện nghiêm chỉnh.

      ấy gửi tấm ảnh tới, là screenshot của trang web tiêu thụ dự kiến của “Tòa thành thất lạc” phần 3.

      Sau đó : trước, mai chắc cậu phải đến công ty chuyến, phải ký tên năm nghìn quyển.

      Tiên Bối: … Nhiều vậy.

      Hai phần trước chỉ ký ba nghìn quyển mà tay tê gãy luôn rồi.

      Viên Viên: Chủ biên cầu thế, tớ cũng làm gì được [buông tay]. Sáng sớm ngày mai tới nhe, đại mangaka.

      Tiên Bối khóc ra nước mắt: Được rồi… TAT

      +++

      Hôm sau, Tiên Bối dậy rất sớm.

      Rửa mặt xong, mặc áo có mũ vào, kéo dây rút chỉ còn cỡ bàn tay, đội mũ lưỡi trai giữ chắc.

      A, thể quên khẩu trang.

      Bởi cửa phòng có mắt mèo, Tiên Bối cũng tình huống bên ngoài.

      Nắm chặt bức tranh nhân cách hóa kia trong tay, dán tai lên cửa nghe vài phút, mới vặn mở nắm đấm cửa.

      Còn chưa bước ra, thấy Trần Chước ngồi đó ăn sáng.

      xiên lấy chiếc bánh sừng trâu, tay cầm iPad, chăm chú nhìn gì đó.

      Chắc vì nghe thấy tiếng cửa mở, ánh mắt của người đàn ông dời từ màn hình đến chỗ Tiên Bối.

      Nhìn nhau hai giây, Tiên Bối cả kinh, lui ra sau bước .

      Trần Chước quét nhìn lần cực nhanh, lại vũ trang đầy đủ, nhướng mày: “Em muốn ra ngoài à?”

      Tiên Bối rũ mi mắt xuống, giọng đến thể nghe thấy: “Vâng…”

      ăn sáng sao?” Trần Chước đặt iPad xuống: “Trong chảo còn trứng chiên đấy.”

      Tiên Bối lắc đầu, ăn hai bữa ngày lâu rồi, quen dùng bữa sáng.

      Trần Chước thích ép người khác thay đổi cách sống của mình, chỉ gật đầu, như có gì
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13: Vị thứ mười ba

      Edit: Tiểu Lăng

      Đương nhiên là Tiên Bối nhận ra giọng này.

      ràng là của chủ thuê nhà mới của

      Nhưng, tại sao lại ở đây…

      Và… vừa rồi… là ôm ?!

      Tiên Bối cố quay đầu nhìn nữa, song cái gian được tách riêng ra này, lại như biến thành căn phòng xông hơi.

      Tiên Bối chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt đất dời mắt, từ từ hạ nhịp tim liên hồi xuống.

      Tàu điện ngầm như chiếc con thoi, ngoài cửa xe lúc sáng lúc tối, đôi khi lại thấy biển quảng cáo xẹt qua.

      Trong lòng hết động tĩnh, Trần Chước cúi đầu, đập vào mắt là tai của .

      Lúc đội mũ, thích vén tóc ra sau tai.

      Vành tai nho ấy lộ ra hoàn toàn, như mã não hồng trong suốt được gọt giũa trơn bóng.

      Yết hầu Trần Chước khẽ nhúc nhích, tránh mắt .

      Vừa ngừng ở trạm, tay Tiên Bối nắm ra mồ hôi, ướt nhẹp.

      Trần Chước liếc bản đồ tuyến đường cửa, hỏi: “Em phải mấy trạm nữa?”

      Tiên Bối nhô vai lên, dựng thẳng bốn ngón tay.

      Trần Chước đối chiếu tiếp: “Công viên Tinh Nguyệt à?”

      Tiên Bối gật đầu.

      Im lặng lúc.

      Trần Chước lại hỏi: “Vì sao để tôi đưa ?”

      Vấn đề trí mạng, người Tiên Bối cứng đờ, hoàn toàn biết nên trả lời ra sao.

      Sau lưng có người đẩy vào xe, cho nên…

      Cơ thể rắn chắc hoàn mỹ của người đàn ông nhiều lần bị ép còn chỗ trống, dán lên lưng

      Có thể so với núi lửa phun trào, Tiên Bối cảm thấy đầu và lỗ tai mình đều bốc khói.

      Tàu khởi động lần nữa, Trần Chước liếc nhìn hồng cả gáy.

      có phần muốn trêu chọc, nghiêng người thấp xuống chút nữa.

      Hơi thở hơi nóng lướt qua tai…

      Rồi đến sau tai…

      Cả người Tiên Bối nổi da gà.

      Sau đó, hơi thở ấy dừng lại, lấy độ nóng đốt người hơn nữa để chuyện: “Em thích bị chen thế này lắm à?”

      Đoàng cái, máu huyết tuôn trào, đầu Tiên Bối nổ luôn.

      ,

      được…

      Mềm nhũn cả người, Tiên Bối vô thức di chuyển lên trước, muốn ngăn khoảng cách với ra; lại vừa lắc đầu nguầy nguậy, phủ nhận, phủ nhận, liều mạng phủ nhận hoàn toàn.

      Trần Chước thấy thế, tiếp: “ thích sau này để tôi đưa , trông em như đứa bé vậy, ai yên tâm để em ra ngoài mình?”

      Tiên Bối bị hơi thở của đốt cho mơ mơ hồ hồ, càng đừng là cẩn thận suy nghĩ đề nghị này của , chỉ có thể… gật đầu ngừng.

      Trần Chước đạt được mong muốn, cười khẽ tiếng, thẳng người lên.

      Chỉ chốc, thành vẻ vấn đề gì nữa.

      +++

      Lúc giọng nữ ôn hòa thông báo “ đến trạm công viên Tinh Nguyệt”, người đàn ông cũng thả lỏng tay ra.

      Tiên Bối vội ôm trái tim đập dồn, ngựa dừng vó trốn ra ngoài.

      Trần Chước ỷ vào mình người cao chân dài, ung dung theo sau.

      liếc bước chân sắp xoáy cả lốc lên của , khỏi cong môi.

      cũng ngẩng đầu lên, như dựa vào trực giác để phân biệt phương hướng, né tránh đám đông.

      Trần Chước thấy quen đường, cũng lấy làm lạ, song chỉ nhíu mày khó hiểu ---

      Mấy năm nay, rốt cuộc vật thích đám đông này sống như thế nào?

      Đến văn phòng team Nguyên Quang, Viên Viên ở cửa chờ Tiên Bối.

      siết chặt túi bên người tới, mắt tia ra sau , Viên Viên hơi ngừng lại, người cực có mùi vị ông chú này là ai đây…

      Chẳng lẽ là…

      chủ Vừa Ý? Ông chú trà sữa?”

      Hai người gặp nhau, Viên Viên hỏi .

      Tiên Bối liếm liếm môi dưới, gật đầu xác nhận. Suốt dọc dường, đắng miệng khô lưỡi, muốn uống nước…

      “Mẹ
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :