1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyên vị ngọt ba phần - Thất Bảo Tô (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Vị thứ tư

      Edit: Tiểu Lăng

      Tiên Bối xách cái túi to kia về phòng, để nó xuống cạnh màn hình.

      Túi giấy màu vàng xám xưa cũ, hề trang trí thêm chút hoa văn nào, chỉ có mỗi hai chữ ngắn gọn đầy hương vị hoài cổ - Vừa Ý.

      Tiên Bối cẩn thận lấy ly dâu tây phủ sữa kia ra, cầm nó trong tay, cảm thấy lòng bàn tay hơi lành lạnh.

      Qua chất lỏng nửa trong suốt màu đỏ tươi, có thể thấy lớp thịt dâu trôi nổi trong đó.

      Lớp sữa mềm dày, pha vào đó tầng cao màu trắng như phấn, chiếm đến 2/3 dung tích của ly.

      Mở nắp giấy, hương ngọt dìu dịu thấm vào mũi, là mùi hương có lẫn vị sữa.

      Có vẻ rất ngon…

      Lấy ống hút ra --- quên chưa , ống hút của Vừa Ý đều được gói trong bọc giấy dài nhọn.

      Hủy dịch vụ chuyển phát nhanh của họ, quả như thể hủy món quà hay tác phẩm nghệ thuật.

      Ngồi xuống, cắm ống hút vào, thịt dâu tươi non mập mạp quấn lấy nhau thành xoáy.

      Tiên Bối chắp tay trước ngực làm lễ, trong lòng thấy đội ơn, đội ơn tất cả những mỹ vị thế gian này, và cả người sáng tạo ra chúng.

      Sau đó nghiêng người ra trước, hút rột… hơi.

      Wow ~ ngon quá

      Trong miệng dấy lên mùi hương trong trẻo thơm phức, và tràn ngập những viên quả với phân lượng vừa đủ…

      Độ ngọt cũng rất vừa vặn…

      phải là người hảo ngọt, nên bình thường chỉ gọi trà sữa ngọt có ba phần.

      Vốn tưởng lớp dưới chỉ là nước dâu thôi, ai ngờ trong đó lại có cả trà xanh hơi chát, phối cùng tầng pho mát mằn mặn tráng mỏng miệng ly, trung hòa tuyệt vời với nước trái cây chỉ có độc vị ngọt.

      Để lại dư vị quanh quẩn mãi sau mùi hương ngọt ngào…



      Bỏ ra nửa tiếng chỉ để dốc lòng uống hết ly đó, ngay cả lớp sữa mềm cũng thoát khỏi càn quét của ống hút.

      Tiên Bối lấy giấy A4 từ trong ngăn kéo ra, cầm bút lên.

      đáp ứng viết đánh giá cho người ta, hơn nữa còn là đồ uống miễn phí, vậy càng phải viết sao cho thành tâm.

      Nghĩ tới suy lui, Tiên Bối lôi từ điển ra, tìm đủ loại từ ngữ hoa mỹ, nghiêm túc viết hai trăm chữ bày tỏ thích đối với ly đồ uống này.

      Viết xong, đọc lại lượt, thấy thế nào cũng quá cứng nhắc và qua loa…

      Quả nhiên phải là người biết biểu đạt mà…

      Tiên Bối rầu rĩ liệt ra bàn, trầm tư chốc, nhấc đầu lên, thò tay lấy màu nước dưới giá sách bên ...

      +++

      Trưa hôm sau, Trần Chước lại chủ động ôm việc của Tiểu Thụy.

      Đưa mắt nhìn xe chủ quét bụi mà , Tiểu Thụy và phó chủ tiệm Chu đứng song song với nhau, trông đều có suy tư.

      Tiểu Thụy: “Gần đây chủ bắt đầu thâm nhập vào đời sống quần chúng rồi sao?”

      Chu Thanh Thụ cười ha ha: “Là thâm nhập vào đời sống thiên đình mới phải.”

      Tiểu Thụy: “?? Hả?”

      Chu Thanh Thụ nhíu mày: “Tiên nữ rất đẹp sao?”

      Tiểu Thụy thõng tay: “… Em biết sao được, em mới chỉ thấy mỗi bên tay của ấy, còn chưa với ấy câu nào.”

      Chu Thanh Thụ gật đầu liên tục, vẻ hiểu : “Quả nhiên, đàn ông đều có hứng thú với kiểu thần bí.”

      Tiểu Thụy: “Ể???”

      Chu Thanh Thụ quàng lấy bả vai cậu: “Chú còn , chưa hiểu được đâu, cứ chờ cao thêm tý nữa rồi biết.”

      Tiểu Thụy thấp hơn người này cái đầu lập tức quăng cái tay này ra: “ lăn sang bên .”

      +++

      Vừa tý, Trần Chước đến quận Cảnh, sớm hơn mười phút so với dự định.

      Lúc này, Tiên Bối ngồi chồm hỗm mặt ghế, vắt kiệt óc để đấu tranh với tình tiết của “Kỳ Tà”.

      Nghe thấy tiếng chuông cửa, người căng chặt.

      Tiếng động này vang lên rất nhiều lần, nhưng mỗi lần vẫn đều khiến hoảng sợ.

      Nhớ tới cái gì đó, Tiên Bối há miệng thở dốc, luống cuống lạch cạch lục mấy bản vẽ tay bàn.

      Mãi lúc sau mới tìm được bức vẽ màu nước hôm qua ở trong kẹp, rút nó ra, dép lê vào, chạy chậm đến trước cửa.

      Ghé vào mắt mèo nhìn, quả nhiên là ấy.

      Quý búi nửa đầu hôm nay cũng búi nửa nữa, mà cột hết lên cao, lộ ra trọn vẹn cái cổ đẹp mắt.

      Sở dĩ đẹp mắt, là vì cái nét yết hầu của vô cùng ràng.

      từng học qua cách xử lý phần bóng của bộ phận này trong phác họa nhân vật nam, của lại y hệt như thế, thậm chí còn sáng và nét hơn rất nhiều.

      Lại còn lót dưới phần xương quai hàm cũng rất dễ thu hút chú ý kia nữa…

      Góc cạnh quả thực quá sắc nét, kể cả tóc có dài hơn cũng bớt được mùi vị đàn ông.

      Nghĩ lát, Tiên Bối giơ bức vẽ trong tay lên, nhìn qua nhìn lại.

      rất hiếm khi vẽ theo phong cách này, cũng biết có thỏa được lòng người ta hay .

      Hít sâu hơi, Tiên Bối mở chốt cửa, đẩy cánh cửa ra khe trong phạm vi tiếp nhận bình thường của .

      Sau đó, chậm rì rì… chìa tờ giấy ra.

      Ngoài cửa, Trần Chước nhướng mày nhìn ---

      tờ giấy ló từng centimet ra chỗ mình.

      đưa tay định lấy, lại thành ra tờ giấy bị kéo căng về.

      Như thể dịch ra xa thêm bước, có lửa đốt mình vậy.

      Sau cả hồi, người bên trong như kiểu bị phỏng, buông lỏng ra, tờ giấy hoàn toàn nằm vào trong tay Trần Chước.

      Trần Chước vuốt phẳng nó, cúi đầu nhìn, hơi sửng sốt.

      tờ giấy trắng, phải là mấy dòng ngắn ngủi, cũng phải văn dài lê thê, mà là bức tranh.

      Vẽ màu nước.

      Thiếu nữ tóc bạc ngang vai, mặc chân váy tutu macaron* màu hồng và áo cộc tay màu xanh bạc hà.

      (*) váy tutu macaron: váy bồng công chúa xếp li

      Giày da mũi tròn cũng màu trắng sữa, tóc còn cài cái cặp hình chiếc lá.

      Hai tay ôm cái túi hình dâu tây. Đầu hơi nghiêng, má đỏ ửng, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

      Dưới bức tranh viết dòng chữ:

      “Vô cùng cảm ơn, dâu tây phủ sữa rất ngon. Nhưng năng lực biểu đạt của tôi có hạn, chỉ có thể vẽ bức nhân cách hóa nó.”

      Trần Chước cong môi, nhìn lại bức tranh lần nữa cẩn thận.

      Hiển nhiên nó rất được dụng lòng, mỗi phần đều được cụ thể hóa thành phục sức và màu sắc phù hợp để biểu đạt, hệt như nó vốn phải là như thế.

      Nụ cười rực rỡ của thiếu nữ, có lẽ chính là hương vị mà ly đồ uống này mang đến.

      Đối với Trần Chước, có hai chữ “rất ngon” là đủ lắm rồi.

      Nhận được tác phẩm họa như vậy, hoàn toàn là niềm vui bất ngờ ngoài dự đoán.

      Trần Chước trực tiếp lấy bút lông trong túi quần ra, viết, “Tranh rất đẹp, có thể tặng cho tôi ?”

      Trả về trong khe cửa.

      Tiên Bối tiếp lấy, đọc câu trả lời đó, trái tim lo lắng thôi mới từ từ rơi xuống.

      Khóe môi bất giác cong lên, xoay người, chạy vào phòng lấy cây bút, đường ra cửa viết:

      “Vốn để tặng .”

      Trần Chước đứng bên ngoài, có thể nghe tiếng dép lê của quẹt xuống đất.

      cười hiểu ý, lại nhìn thấy tờ giấy ló đầu ra khỏi khe cửa ấy.

      Song lúc này, nó thăm dò đầy cảnh giác nữa, mà được nửa ngừng, như ngoan ngoãn chờ Trần Chước cầm lấy mình.

      cầm lấy.

      Đọc dòng chữ đó, người đàn ông lại nhướng mày.

      Viết cảm ơn, rồi định trả giấy về, lại nghĩ nghĩ, đặt bút bổ sung thêm chút.

      Tờ giấy lại quay về tay Tiên Bối, suýt nữa phì cười.

      học hôm qua sao, sau chữ “cảm ơn”, còn ký họa cái mặt cười.

      Nhưng mà…

      Vẽ hơi xấu…

      ràng ngũ quan của mình góc cạnh, sáng sủa như thế, lại vẽ thành lão đầu đinh.

      Xấu mà lại đáng quá.

      Lúc này, người đàn ông ngoài cửa lại : “Hôm nay cầm trà sữa của em đến.”

      “…” Ồ, đúng rồi, còn có trà sữa nữa, Tiên Bối yên lặng đáp trong lòng.

      Đưa tranh qua, bỗng tò mò thân phận của người đàn ông.

      Từ hồi chuyển tới đây, lần đầu tiên nhiều và lâu như thế với người phải biên tập của mình.

      Chẳng lẽ là đổi người giao trà sữa sao?

      Nghi vấn dấy lên cao trong lòng, Tiên Bối thử há miệng, nhưng tài nào hỏi ra tiếng được.

      Quá khó…

      Đành phải tiếp tục hỏi tờ giấy kia: “Sau này luôn giao trà sữa ư?”

      Đưa tranh rồi, lại giấu mình sau cửa, nhận chuyển phát nhanh như trước.

      Bên ngoài, người đàn ông nhận lấy tờ giấy, nhưng đáp lại.

      Có lẽ là kết thúc rồi.

      lấy được tranh, nhận trà sữa.

      cảm ơn xong, cuộc trò chuyện hôm nay chấm dứt phải ?

      Vậy hẳn mới đúng chứ?

      Có phải nên đóng cửa lại ?

      Tiên Bối yếu ớt tựa vào sau cánh cửa, gãi đầu, hơi luống cuống.

      đọc câu hỏi giấy chưa?

      hỏi như vậy có phải quá thừa ?

      Có phải hơi có phần cố ý làm quen ?

      Xong đời rồi, có phải cảm thấy có ý đồ gì với ?

      A a a… lòng hiếu kỳ quả nhiên giết chết mèo… TAT

      Hành lang yên tĩnh.

      Bỗng, nghe thấy tiếng gấp giấy, sột soạt sột soạt.

      “Tôi trước đây.” Người bên ngoài , giọng bình thản.

      May quá may quá, hẳn là thấy rồi, hoặc là thấy rồi nhưng chú ý.

      Hoạt động tâm lý quá mạnh, khiến Tiên Bối mệt bò ra đất.

      gật đầu hai cái, biết để cho ai nhìn, vai đụng vào cửa, định từ từ đỡ người dậy.

      hồi, bàn tay định khóa cửa bị bắt lại!

      Lực tác dụng ngược bỗng xuất này, khiến Tiên Bối hoảng sợ, suýt nhảy lùi lại cả mét.

      Sau đó, nghe thấy giọng nam trầm ngoài cửa hỏi: “Em mong sau này tôi giao à?”

      Giọng như điện giật…

      Vang lên từ bên kia cánh cửa…





      Gì, gì cơ?

      Máu dồn lên đại não, mặt Tiên Bối lập tức đỏ bừng lên.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Vị thứ năm

      Edit: Tiểu Lăng

      Năm phút sau.

      Tiên Bối lê dép về phòng, sau đó “phịch”, liệt thẳng xuống ghế.

      Nhìn màn hình tối đen trước mặt, Tiên Bối nhíu chặt mi tâm, hơi khó chịu, cũng có phần hối hận.

      Hành động vừa rồi của có phải hơi quá đáng ?

      Trong chớp lát khi mặt nóng lên tới cực độ, bất giác kéo mạnh cửa lại, và cứ thế…

      Đóng, đóng cửa lại…

      Sầm cái, cực nhanh, khiến người ta cảm nhận được cả trận gió trong khí.

      Tiên Bối nhắm mắt lại, xòe tay ra, vẻ mặt tuyệt vọng.

      …

      biết lấy đâu ra sức lớn như vậy…

      Càng biết người ta có tức giận

      Dù sao lúc vội đóng cửa lại, bên ngoài hề có động tĩnh gì.

      Rất lâu sau, đến lúc hơi nóng gò má lạnh bớt, mới ra, ghé vào mắt mèo, lén lút nhìn ra ngoài.

      Hành lang trống , như chưa từng có ai tới qua.

      Nghĩ lát, Tiên Bối gãi lông đầu.

      Bó tay, hoàn toàn bó tay, rất sợ vấn đề này.

      khi làm quen người, chẳng khác nào đưa người đó tấm thẻ thông hành, cũng có nghĩa là sắp hao phí rất nhiều thời gian sắp tới của mình.

      Nếu…

      Nếu muốn xây dựng mối quan hệ, sau mối quan hệ này, nhất định có rất nhiều thứ to lớn, phức tạp, phiền toái và lắt nhắt cần phải xử lý.

      Bước chân vào cánh rừng lạ, ai biết được con đường phía trước là trăm hoa hay hồ sâu?

      Hoàn toàn dám nghĩ nữa.

      Nhưng, người trước ràng là .

      Vậy tại sao phải hỏi ra lời chứ.

      Phản ứng trước sau của hoàn toàn ăn khớp.

      Người đó thấy mình bị tinh thần phân liệt chứ?

      Làm sao bây giờ?

      Tiên Bối lo đến độ vành mắt phiếm đỏ, tim như bị ngâm trong nước chanh, chua lè.

      nghĩ trước suy sau, chỉ có thể tìm người xin được giúp đỡ.

      Tiên Bối di chuột, màn hình sáng lên, kéo thanh cuộn xuống, tìm thấy biên tập Viên Viên.

      lách cách gõ bàn phím, đánh chữ dễ hơn chuyện trực tiếp với nhau nhiều.

      Tiên Bối: Viên Viên, có ở đây

      Viên Viên: Có gì .

      Tiên Bối: Hình như tớ làm chuyện sai…

      Viên Viên: Có phải chưa sửa tý bản thảo nào của “Kỳ Tà” ?

      Tiên Bối: … phải…

      Viên Viên: Vậy là gì? Tạm thời tớ chưa nghĩ ra sai lầm gì nghiêm trọng hơn.

      Vậy nên, Tiên Bối sắp xếp lại từ ngữ gần mười phút, xóa xóa sửa sửa.

      Mới kể hết đầu đuôi chuyện giữa trưa cho Viên Viên.

      Cuối cùng kết thúc bằng câu “Giờ tớ phải làm gì đây, giúp tớ TAT”.

      Viên Viên: Tớ mơ màng sắp ngủ đến nơi rồi đấy.

      Viên Viên: Cậu chờ tý, tớ xem .

      Tiên Bối: Ừ.

      Lúc này Tiên Bối mới thả lỏng lát, chẳng biết từ lúc nào tay trái nắm lại thành nắm đấm, áp vào lòng bàn tay phải.

      Ươn ướt, đầy mồ hôi.

      Tiên Bối hoảng lên, thò tay lấy tờ khăn giấy, gắng lau cho khô mới đụng lại chuột.

      … Con chuột cũng trơn trườn trượt, nhất định là do dính mồ hôi tay…

      Mặt bỗng lại nóng lên, Tiên Bối rút thêm tờ khăn giấy nữa, lau chuột…

      màn hình.

      Viên Viên rep tin nhắn, trọng điểm quan tâm của ấy lại bay ra khỏi hệ ngân hà ---

      giao trà sữa có đẹp trai ?”

      Tiên Bối: …

      Tiên Bối: Sao lại hỏi thế?

      Viên Viên: Điều này ảnh hướng đến câu trả lời tiếp theo của tớ dành cho cậu.

      Tiên Bối nghĩ lát: Rất có khí chất, rất dịu dàng, khác hẳn với những người bình thường. (đúng dồi, Chước ca khác hẳn với người bình thường nha ~)

      Viên Viên: Cậu có thể thẳng ra là đẹp trai hay đẹp trai ?

      Tiên Bối gõ ngón mổ cò: Đẹp trai…

      Gửi xong, nhanh nhìn trái ngó phải, như thể người trong cuộc đứng ngay bên cạnh , câu trả lời này có thể bị nhìn thấy vậy, cảm thấy hổ thẹn đến khó tả.

      Viên Viên: Thế tớ đây thẳng, cậu quá đáng rồi.

      Viên Viên: Người ta đưa đồ uống miễn phí cho cậu, để cậu thẩm định đánh giá, cậu vẽ bức phản hổi nhân cách hóa, vấn đề gì.

      Viên Viên: Nhưng sau đó cậu hỏi sau này người ta có luôn giao trà sữa , có phần…

      “Tỏ ý có hảo cảm với người ta đấy, biết ?”

      “Sau này luôn giao trà sữa ư = rất mong sau này luôn giao.”

      Những lời này như sấm sét hạ xuống đất bằng, giật đến Tiên Bối phát hoảng.

      Viên Viên vẫn tiếp tục nhắn tin ồ ạt.

      “Nếu như hoàn toàn muốn người ta giao, vậy cậu thèm hỏi.”

      “Cậu chỉ nhịn được mà ói mửa trong lòng, phải sau này đều là người đó giao chứ.”

      ra là vậy sao?

      Màn hình máy tính hẳn trở thành máy sưởi ấm, cả gương mặt Tiên Bối đều đỏ ửng lên, nhìn chớp mắt vào khung chat với biên tập:

      “Đây là chuyện tốt nha, cậu muốn kết bạn với người khác.”

      Viên Viên vẫn thao thao bất tuyệt:

      “Nhưng ngay sau đó cậu đóng cửa lại rồi??”

      “Vẫn còn cơ hội cứu vãn, đó là chủ động xin lỗi.”

      “Người ta giao chuyển phát nhanh cho cậu, cậu nên có cách liên lạc. Gửi tin nhắn, chân thành xin lỗi với người ta.”

      “Còn vì sao người ta trực tiếp trả lời, mà lại đẩy vấn đề này về…”

      “Tớ thấy hẳn là người ta xấu hổ, ngại mình cũng muốn đến.”

      “Cậu thấy người ta kiên nhẫn với cậu biết bao, ai nguyện ý trao đổi bằng giấy qua cánh cửa với người ràng có thể chuyện chứ, quá quái dị, hồi cậu học trung học cũng truyền giấy à?”

      “Đúng rồi, người đó bao nhiêu rồi hả?”

      Đến phiên chuyện rồi sao?

      Tiên Bối vội sờ vào phím số: Hẳn là hơn 30

      Nghĩ lát, thêm ba chữ: Trông vẻ vậy.

      Nhấn gửi.

      Viên Viên vô cùng kinh ngạc:

      “Già như vậy ư!”

      “Tớ còn tưởng là cậu trai chuyển phát nhanh trẻ tuổi xinh xắn, ai ngờ là ông chú già?”

      Tiên Bối mấp máy môi, lên tiếng.

      “Vậy tuyệt đối phải là xấu hổ.”

      Tiên Bối giọng hỏi thầm trong lòng, vậy là cái gì.

      “Là cố ý đùa cậu!!!” Viên Viên dùng ba dấu chấm than liên tiếp để biểu đạt cảm xúc.

      +++

      Tối đó, Trần Chước vừa tắm xong, lau mái tóc ướt sung, trực tiếp trùm khăn tắm lên đầu.

      định mở cửa ra phòng tắm, người đàn ông ngừng tay lại, hạ mắt, liếc tay nắm cửa.

      Nhớ hồi trưa, cũng giữ tay người ta lại như vậy.

      Bởi vì chút hứng thú tệ hại bỗng dấy lên, và ít xúc động mà chính cũng .

      Giống như tối đó ở siêu thị.

      Bị cạch mặt, ăn chè bế môn, cũng là do gieo gió gặt bão.

      Trần Chước cười khẽ tiếng.

      Kết thúc hồi tưởng, Trần Chước về phòng ngủ.

      rờ điện thoại bàn, lại thấy thông báo tin nhắn như hồi sáng.

      Ấn mở, Trần Chước hơi sửng sốt, người gửi là “Tiên nữ sĩ”.

      Nội dung dài, kiểu ba khúc*, liếc cái đọc hết:

      xin lỗi, tôi cố ý đóng cửa, vô cùng xin lỗi [quỳ].”

      (*) kiểu ba khúc: ngắt câu làm ba đoạn

      Bật cười, Trần Chước đọc lại tin nhắn lần, khóe môi càng cong lên.

      tháo khăn tắm đầu xuống, khoanh tay, thầm thở dài.

      Trần Chước ơi Trần Chước, mới có vài ngày, mi để khách hàng – tiểu Thượng đế của mi quỳ mi bao nhiêu lần rồi.

      Người đàn ông tiện tay vắt khăn tắm lên thành ghế gỗ thô, đứng đến bên cửa sổ.

      Sau rèm, là quảng trường lung linh đủ sắc ánh đèn.

      Trầm ngâm mấy giây, Trần Chước giơ tay lên, trực tiếp mở khung trả lời tin nhắn.

      +++

      Cùng lúc đó, Tiên Bối hai tay kẹp điện thoại.

      Vô cùng lo lắng đảo quanh phòng, vòng, vòng, lại vòng.

      thi với đối thủ mạnh mẽ là trái tim.

      Xem nó đập nhanh hơn, hay là nhanh hơn.

      Tay dán lên miệng, răng cửa gặm lấy đốt ngon tay, có phần hơi đau, kiểu như thế mới có thể bớt căng thẳng.

      tin nhắn chưa đến hai mươi chữ, nhưng chỉ riêng quá trình nhúc nhích ngón cái, ấn nút gửi thôi tốn mất nửa giờ tâm sức của Tiên Bối.

      đó là quyết định vĩ đại.

      Rất nhanh, chiếc điện thoại mà nâng như cúng Phật reo lên.

      Là thông báo trả lời tin nhắn!

      Tiên Bối như trút được gánh nặng, nằm bò ra bàn.

      Aaaaaa.

      Chà chà tay để trút bớt cảm xúc, nghiêng đầu, nín thở ấn mở tin nhắn đó, nhìn từng chữ :

      xin lỗi.”

      Hả?

      Tiên Bối ngơ ngác, mở to mắt.

      Vô thức nhấc mi mắt lên liếc góc bên phải, người xin lỗi là mà, chẳng lẽ phải nên đáp là “ sao” ư…

      , Tiên Bối lập tức tự phản bác, cũng nhất định phải tha thứ , tha thứ cũng sao…

      sao…

      Điện thoại lại reo lên tiếp, Tiên Bối hoảng sợ, suýt nữa đánh rơi.

      “Dọa em rồi sao?”

      Cái gì?

      Là chỉ chuyện ban ngày, hay là lời xin lỗi vừa rồi của ?

      Sau lưng ướt mồ hôi, hoàn toàn hiểu, giờ có kịp hỏi Viên Viên ?

      Nhưng hình như hết giờ làm việc của cậu ấy rồi.

      Song ngay sau đó, lại có tin nhắn gửi tới, học giọng điệu xin lỗi của , trả lời ràng:

      “Vô cùng xin lỗi, tôi cố ý hỏi vậy, là vì mai vẫn muốn gặp em.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Vị thứ sáu

      Edit: Tiểu Lăng

      Vẫn, vẫn, vẫn, vẫn, vẫn muốn gặp ?

      Tim Tiên Bối bỗng đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch, rung động cả màng nhĩ.

      Ngẩn cả người ra, Tiên Bối vội nháy mắt, nhìn nhìn lại ba tin nhắn ngắn này nhiều lần.

      Sau khi tốt nghiệp, rụt cổ lại trong phòng lâu như thế, chưa từng có ai chủ động muốn gặp , muốn nhìn thấy .

      Bởi trò chuyện với rất vất vả, gõ mãi ra được chữ, mở miệng cũng cứ như muỗi kêu.

      như Viên Viên là, mỗi lần công việc cần gấp, đến ký hợp đồng lần, chẳng khác gì độ kiếp*cả.

      (*) độ kiếp: vượt qua kiếp nạn để thành tiên (thường là kiếp nạn thiên lôi đánh xuống)

      Vì thế nên…

      khó khăn…

      phải nhắn lại cho như thế nào đây?

      xin lỗi, phải sao nhỉ?

      muốn gặp , phải tôi cũng vậy đúng ?

      Có phải đồng ý cũng tương đương với việc, sau này đến mỗi ngày?

      Nếu, nếu bài xích cách trò chuyện bằng viết chữ, cũng có thể…

      chuyện với

      Nhưng cuối tháng phải trả phòng thuê rồi…

      Cũng biết chuyển đâu ở, có uống được trà sữa của Vừa Ý

      Bỗng có ngày, đặt hàng nữa, biến mất tăm tích.

      Hay là chuyển nhà

      Lần đầu tiên người ta tới tìm mình, cũng là vì nửa tháng rồi mình đặt hàng…

      Nếu lại tới đây, chẳng phải thất vọng vì bị cho leo cây, hoặc cảm thấy… mình bị… lừa?

      Vả lại nếu mình uống trà sữa nhà họ nữa…

      Cũng quan trọng lắm với họ

      Đối với , tồn tại của có tất yếu ư?

      Hình như có.



      Tiên Bối nghĩ ngàn suy vạn, lòng luống cuống, loạn thành nùi.

      Chẳng biết nên nhắn lại như thế nào.

      Tại sao lại có nhiều tình huống thể nào đoán trước như vậy chứ?

      Lo quá…

      Nếu … cắt đứt luôn khả năng phát triển tiếp .

      Nghĩ vậy, Tiên Bối nắm chặt điện thoại, thoát khung nhắn tin với Trần Chước ra, tìm khung chat với Viên Viên.

      Gõ: Ngày mai đừng…

      Xóa sạch.

      “Mai tớ uống trà sữa, cậu đừng đặt giúp tớ…”

      Tiên Bối cụp đầu xuống, tài nào gửi được.

      Như thế cứ như trốn tránh vấn đề, lấy người khác làm bia đỡ đạn.

      Mệt quá.

      Tiên Bối tắt khung chat với biên tập , về khung nhắn tin.

      cảm thấy mình nhất định phải tình huống cho người ta.

      “Chắc là, tôi”

      Ngón tay trắng đến độ gần như trong suốt ngừng chút:

      đặt trà sữa khá lâu, vì vài nguyên nhân.”

      Nhắm vội mắt, lấy tay che nửa mặt, dám nhìn, nhấn nút gửi.

      Gửi rồi!

      Gửi rồi, trời ạ!!

      Tiên Bối nhanh chóng đạp góc bàn, để ghế xoay tải mình tháo chạy nhanh như chớp, ra xa khỏi bàn học tám mét*.

      (*) chỗ này trong bản tiếng Trung là tám trượng, nhưng 8 trượng = 27.6m ( hợp lý với diện tích phòng), cho nên mạn phép thay là 8m.

      Vì để rời xa điện thoại bàn…

      Nhưng, chớp mắt cái, Tiên Bối thấy màn hình lóe lên lên.

      hơi kinh ngạc, nhắn lại rất nhanh.

      Chần chừ, chân sau lại đạp cái.

      Tiên Bối ngồi ghế, di từng chút từng chút về vị trí cũ.

      Nâng điện thoại lên, khi cho rằng người đàn ông hỏi nguyên nhân cụ thể ---

      chỉ gửi tới câu:

      “Ngày mai vẫn đặt chứ?”

      Tiên Bối ngẩn người, đáp: “Đặt.”

      Viên Viên đặt tuần cho .

      “Vậy mai gặp, nghỉ sớm .”

      Tiên Bối đỡ đầu, vẫn hơi choáng với phản ứng ngoài ý muốn của , chậm chạp gõ chữ “Được…” đáp lại.

      Vừa đánh chữ, vừa cẩn thận lên tiếng trong lòng.

      +++

      Trần Chước hỏi như thế phải có nguyên do.

      So với chất vấn “Vì sao đặt” cách đơn giản, trực tiếp, hùng hổ dọa người, cách thăm dò quanh co này càng dễ moi ra đáp án mà muốn hơn.

      Sau khi tỏ ý muốn gặp vào ngày mai, vẫn cho phép đưa trà sữa.

      Như vậy, hẳn trong những nỗi niềm khó vì sao thể đặt hàng trường kỳ nữa, .

      Thế nên, Trần Chước yên tâm.

      Người đàn ông sấy khô tóc, lót gối, dựa vào đầu giường.

      Cầm quyển sách bên cạnh lên, đọc mấy trang, tập trung lắm.

      Trần Chước lại cầm di động lên, tìm “Tiên nữ sĩ” trong danh bạ, ấn mở thông tin kỹ càng.

      Nghĩ lúc, xóa ghi chú cũ .

      Con trỏ chớp chớp vài giây, cái tên ba chữ lạ lùng chiếm cứ lãnh địa này:

      Bé sò . (Tiểu phiến bối)

      Bé sò thích đóng cửa.

      +++

      Hôm sau.

      Bối – ma cuồng thức đêm, biết vì sao lại rất ngoan ngoãn ngủ trước 11h, nên dậy rất sớm.

      Có hẳn buổi sáng, nghĩa là có thêm rất nhiều thời giờ để làm rất nhiều chuyện.

      dứt khoát dọn dẹp lại nhà, soạn ra hẳn ba túi đầy những đồ cần vứt

      nhiều…

      Đây là kho thóc mùa đông của chuột sao…

      Lặng lẽ phát ói với mình trong lòng, Tiên Bối chuyển từng túi ra cửa.

      Chậm rì rì ra sau rèm, Tiên Bối vạch nếp lên, ghé mắt dò ra ngoài.

      Trời đẹp, như bị phủ lên bức màn màu xám mờ vậy.

      Ồ, là bầu trời đầy mây.

      Cảm ơn bầu trời đầy mây, cảm ơn mùa mưa, làm thơ cho đêm tối.

      Tiên Bối vui sướng quay ra cửa, thay giày, lại thấy điện thoại rung.

      Mở ra xem, là tin nhắn của Viên Viên: Công ty tổ chức chơi xuân, có gì gọi điện cho tớ.

      Hẳn là để… phụ trách đăng bản thảo?

      Trả lời được, cất di động vào túi quần, Tiên Bối kéo sụp mũ áo ở nhà xuống, che đầu .

      Điều tra trong mắt mèo trước, mở cửa ra khe , nghiêng tai nghe, để xem lúc này hành lang có ai qua .

      Xác nhận xong, Tiên Bối mới hé cửa rộng hơn, ra ngoài.

      Sau đó xoay người, khom lưng chuyển từng mục tiêu nhiệm vụ hôm nay – túi rác, ra ngoài.

      Trong khúc giữa phần đầu của << Tòa thành thất lạc >> - tác phẩm làm nên tên tuổi của , có mấy phân đoạn khác mấy so với bây giờ.

      Nam chính bị zombie bao vây trong thành, thỉnh thoảng ra ngoài để thu mua đồ dùng sinh hoạt, mặc y như thế này, cảnh giác cao độ suốt hành trình.

      Nên chỉ có thể , nghệ thuật bắt nguồn từ chính đời sống thường ngày.

      Chuyển túi rác cuối cùng ra ngoài, Tiên Bối thở dài hơi, vỗ vỗ tay, đứng dậy tìm chìa.

      Cắm chìa vào, chuông móc treo khóa vang lanh lảnh.

      định khóa cửa, Tiên Bối bỗng nghe thấy có người gọi mình.

      Hai chữ rất .

      “Tiên Bối.”

      Ai?

      Như bị bàn tay lạnh như băng sờ vào gáy, người Tiên Bối lập tức đờ ra.

      Có thể ngửi thấy hương vị của người đó ngay gần.

      thân người đó có hương vị ngọt ngào quen thuộc, là trà sữa?

      Phải đắm chìm trong hoàn cảnh nào đó rất lâu, mới có thể lưu lại hương vị như thế người…

      Quả nhiên, ngay sau đó, người đàn ông lên tiếng lần nữa, “Em muốn ra ngoài à?”

      Giọng , đương nhiên là Tiên Bối nhớ, ô, tại sao lại là ?

      Sao hôm nay lại tới sớm vậy?

      Tiên Bối đứng nguyên tại chỗ, vỗ trán trong lòng.

      Là vì Viên Viên muốn chơi xuân, nên cậu ấy mới đặt trước sao… ?

      Tiên Bối nhanh chóng cụp đầu xuống, cúi người, bày tư thế phòng vệ.

      Mất rất nhiều công sức, Tiên Bối mới ép được mình xoay người lại, nhưng thực dám dùng ánh mắt tiếp xúc với người tới.

      Chôn mặt xuống, Tiên Bối gật gật đầu.

      Được phép để ý đến đồ đất, người đàn ông hỏi: “Muốn xuống tầng đổ rác sao?”

      Tiên Bối tiếp tục gật đầu. Tay biết để ở đâu, đành giấu vào túi áo.

      Người đàn ông cười tươi, trêu chọc: “Hôm nay đặt sớm như thế, tôi còn tưởng là em muốn gặp tôi sớm, còn đặc biệt ra đón tôi cơ.”

      Tai nóng lên, nhất định mặt cũng đỏ rực rồi, đầu Tiên Bối càng cúi sâu hơn, thấp hơn.

      Trần Chước cúi đầu, thấy bé hận thể chôn hẳn cái đầu vào lòng.

      Vai rụt lại, đúc nên tấm chắn vô hình quanh mình.

      Trần Chước nhìn hồi lâu, chẳng biết sao nụ cười ấy lại dỡ xuống được.

      khỏi hỏi nên lời: “ phải là gặp mặt sao, chỉ cho tôi xem mỗi cái ót thôi à?”

      đứng rất gần, tông giọng trầm thấp, xen lẫn chút vui vẻ tự nhiên.

      Tiên Bối nghe vậy, da đầu run lên, ngón chân cuộn lại. Cả người cũng vì thế mà bối rối, rụt lại chặt hơn.

      Tim đập mạnh trong lồng ngực, hai tròng mắt trốn dưới cái mũ áo nho cũng nhảy khắp nơi, biết nên hướng về đâu.

      Sau giây, ánh mắt Tiên Bối cứng đờ.

      Bởi vì, người đàn ông đột nhiên ngồi xổm xuống!

      Sau đó giương mắt nhìn , nhíu mày, nghiêm túc quan sát.

      Ánh mắt hai người đụng nhau được vài giây, lại cong môi, đuôi mắt cũng nhếch lên thành nụ cười.

      Aaaaaaaaaaa!

      Tiên Bối ngơ xong mới phản ứng được!

      Bị nhìn thấy rồi!!

      Mặt đỏ lựng, như lăn chảo dầu.

      Song đứng dậy, như gió mây bay, trở về tư thế cũ.

      Mắt nhìn…

      Cái ót của cái đầu gục vào lòng, và biết nên chuyển động như thế nào của , vẫn thấy buồn cười.

      Ngay sau đó, Tiên Bối nghe thấy , nhìn xuống từ cao, lại chính thức tự giới thiệu: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Trần Chước, nhĩ đông Trần, chước thiêu Chước.”

      Giải nghĩa tên nam chính:

      _ Trần (陈 /chén/): Do phát trong tiếng phổ thông và nhiều tiếng địa phương tương đối khác nhau, nên để cường điệu , người họ Trần dùng "nhĩ đông Trần" (耳东陈), trong đó "nhĩ" (耳) là chỉ chữ "phụ" (阝) trong "Trần".

      <Tức là chữ "Trần" (陈) ghép từ hai chữ "phụ" (阝) tức "nhĩ" (耳) và chữ "đông" (东)>

      _ Chước (灼 /zhuó/): nghĩa là đốt. "Chước thiêu" (灼烧) nghĩa là đốt cháy.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Vị thứ bảy

      Edit: Tiểu Lăng

      Máu huyết trào dâng, đại não Tiên Bối rung ầm ầm, gần như nghe lời .

      Nhưng lờ mờ nhận ra trọng điểm, tên của , Trần Chước.

      Tiên Bối lên tiếng, nhiệt độ nóng bỏng mặt cũng chưa hạ xuống được.

      bé im cũng ở trong dự liệu, Trần Chước dằn độ cong khóe môi xuống, nhưng ý cười trong lời vẫn chưa bớt : “Trông em đáng như vậy, sao cứ thích giấu mình làm gì?”

      Đáng, đáng ?!

      Hình như đây là lần đầu tiên có người hình dung như thế? Đây là khen sao?

      Có lẽ chỉ là khách khí thôi…

      Quan trọng nhất là, hề đáng chút nào, Viên Viên luôn là quái thai.

      Tiên Bối bất giác nhấc tay lên, định che kín mặt lại.

      Sau hai giây, tay ngừng lại giữa chừng. Có vẻ cần… dù sao bây giờ cũng nhìn thấy.

      Vì thế, cánh tay lại rũ xuống bên người, đầu cụp lại, biết nên làm gì tiếp theo.

      Trần Chước thấy những động tác nho của , đưa túi giấy qua: “Trà sữa của em đây.”

      Tiên Bối chầm chậm gật đầu, thò hai tay ra.

      Ống tay áo của rất dài, lúc với tay ra, ống tay áo che hơn nửa bàn tay, chỉ để lộ ra những đốt đầu ngón tay trắng nõn, và những cái móng tay tròn tròn nho , vẽ chút màu mè gì.

      Trần Chước tiến lên trước mấy cm, dùng hai tay kẹp lấy túi giấy…

      Cẩn thận ôm nó về trước người mình…

      Như thể kéo bé sủng vật quý vào trong lòng…

      Rồi đưa vào trong phòng, từ từ khép cửa lại…

      Suốt quá trình đó, nhấc mắt lên lần nào.

      Ánh mắt dưới mũ áo, hẳn vẫn luôn giữ nguyên góc nghiêng 80 độ, nhìn chằm chằm vào mũi giày.

      Trần Chước cười cực : “Em vào , tôi mang rác xuống tầng hộ cho.”

      Tiên Bối sững sờ, hốt hoảng phản ứng, , cần đâu.

      Làm phiền người khác, thấy cả người khó chịu. Việc mình có thể làm, chỉ muốn mình tự làm thôi.

      Nhưng người đàn ông khom người xách ba túi rác lớn lên, đứng dậy cái chào tạm biệt: “Tôi .”

      Ánh mắt vẫn lưu luyến ở phần đuôi tóc mái cắt ngang trán của lộ ra ngoài vành mũ.

      A!

      cần, tôi cần giúp đâu…

      Tôi có thể tự làm…

      muốn nợ ai cái gì…

      Dù trong lòng có đủ lời muốn phá ra khỏi cổ họng, Tiên Bối vẫn tài nào thốt được lên.

      Như có thứ gì vô hình ngăn lại, mở miệng bao nhiêu lần cũng chỉ mất công mà thôi.

      Cụp mắt xuống, thấy mũi giày của người đàn ông sắp quay thành gót, Tiên Bối quýnh lên, thò tay níu vạt áo lại!

      níu, bằng túm càng đúng hơn.

      Vì Trần Chước mặc áo sơ mi trắng cổ dựng, vạt áo sơ vin lại, nên…

      Chỉ có thể túm lấy phần vạt áo .

      Trần Chước đương nhiên nhận thấy lực cản xíu này, dừng bước quay lại.

      Tiên Bối vội thu tay, giấu vào trong tay áo. Vành tai như máu.

      Cố hết sức vẫn được nên lời, sợ chậm trễ thời gian của người ta, Tiên Bối càng lo lắng căng thẳng hơn.

      Chỉ đành thò tay vào trong túi, tìm tìm kiếm kiếm hồi mới lấy được điện thoại ra, lật đật vùi đầu bấm.

      cần giúp tôi, tôi có thể tự làm.”

      Tiên Bối dựng thẳng điện thoại lên cho người đàn ông nhìn.

      Trần Chước nhìn chăm chú, : “ sao, tôi tiện đường mà.”

      bé thu tay lại, tiếp tục lích kích lích kích: “Cảm ơn… Tôi vẫn muốn tự làm.”

      Người be bé xinh xinh, vậy mà cũng cứng đầu lắm.

      Trần Chước mỉm cười, cũng nài ép, trả lại túi.

      Tiên Bối thả lỏng, nhận lấy, vô cùng ngoan ngoãn đứng nguyên đợi túi thứ hai, thứ ba.

      Ai ngờ người đàn ông tránh chỗ chút, với : “ thôi, cùng xuống tầng .”

      Tiên Bối: “…” Ế? trả hết lại cho sao?

      nào.” Trần Chước giục.

      Tiên Bối sợ nhất là giọng như thế, đành bị động đóng cửa lại.

      Đôi giày được hai bước, Tiên Bối càng nghĩ càng thấy hợp, ngừng chân trước cầu thang.

      Trần Chước cũng ngừng lại theo: “Sao vậy?”

      Tiên Bối lời, chỉ vội vàng nhấc tay trái lên, hẳn là tỏ ý để trước.

      đúng là vậy.

      Tiên Bối thích lúc đường có người nhìn mình từ sau lưng.

      Thế cứ như có thanh dao sắc mài vào cột sống của , vô cùng khó chịu…

      Trần Chước nhíu mày, nén nỗi khó hiểu, xuống cầu thang trước.

      Lúc này Tiên Bối mới tìm lại được hơi thở của mình, lặng lẽ hít hai hơi, theo.

      trước sau, dưới.

      người cao lớn, người xinh.

      người dáng thẳng tắp, người hơi cụp vai lại.

      Lẳng lặng từ từ mặt phẳng nghiêng xếp bậc.

      Ánh nắng trắng xóa xuyên qua cửa sổ đáp xuống hành lang, lộ ra yên ắng.

      Tiên Bối thích bầu khí như vậy, lòng dạ rối bời cũng dần lắng lại.

      cắn môi, nhịn được nhấc mi mắt lên, im lặng nhìn người đàn ông trước mặt…

      tấm lưng rộng, bờ eo hẹp rắn rỏi, đôi chân dài thong thả , vô cùng nhàng.

      Hoàn toàn ngược lại với . Bất kể ra sao, vẫn luôn bó tay bó chân, như thể cò kết giới giam lại, cử động mạnh cái, phong ấn đâm ngược về.

      Hai tay

      Đều cầm túi rác của

      Gương mặt nhắn của Tiên Bối hơi nóng lên, lại phiếm hồng.

      Đúng lúc này, người đàn ông phía trước bỗng quay đầu lại, hơi nâng cằm lên.

      ở dưới, , vội vàng kịp chuẩn bị, trực tiếp đụng phải ánh mắt của .

      , hẳn là

      Vô tình bắt quả tang rình coi mình, và nhìn thấu cái bối rối của rồi?!

      Xong xong xong xong…

      Tiên Bối lập tức thu ánh mắt lại, tim đập điên cuồng, lưng đổ mồ hôi ròng ròng.

      Trần Chước quay đầu lại, để lộ quá nhiều nét mặt, vẻ để bụng.

      Còn Tiên Bối, mắt nhìn mũi, lo sợ theo.

      Sắp xuống đến hành lang tầng , người đàn ông chợt quay đầu hỏi: “Vừa rồi có coi là lần thứ hai chúng ta gặp mặt ?”

      cười, song giọng lại rất chân thành, trong tùy tiện có nghiêm túc, trong ngả ngớn hề mất tôn trọng.

      Tim Tiên Bối bị gõ “keng” cái mạnh, mờ mịt hai giây, chỉ nghe thấy ung dung thêm câu.

      câu khiến đỏ từ đầu đến chân trong giây:

      “Sau này xuống tầng phải nhìn đường, đừng nhìn tôi.”

      +++

      Ba ngày kế đó, Trần Chước vẫn luôn đưa trà sữa tới đây.

      với vài câu, dù luôn nhận được câu trả lời chân chính bằng miệng.

      Nhưng người đàn ông kiên nhẫn lạ thường, thỉnh thoảng tối đến hai người cũng nhắn cho nhau vài câu, dường như thành hai người bạn tốt .

      Lần đầu tiên Tiên Bối gặp phải người như thế, người chưa từng tỏ thái độ uể oải, bài xích việc tiếp xúc với .

      +++

      Tối thứ Năm.

      Tiên Bối ngồi trước bàn máy tính, nắm bút cảm áp, thành thạo vẽ lên màn hình.

      màn hình màu trắng trước mặt, bức vẽ dáng người tung mình lên trung dần được phác họa ra cụ thể.

      Càng vẽ càng khó chịu, tay trái chống má, Tiên Bối đặt bút xuống, cầm điện thoại bên cạnh lên, điểm tin trong đó.

      Chủ cho thuê nhà nhắn tin, bảo ngày mai có khách định thuê phòng muốn tới xem phòng, dặn dọn phòng chút.

      Chuyện dời ổ đến lúc lửa sém lông mày, nhưng Tiên Bối cũng đành chịu, chưa tìm được phòng mới.

      Trước đó, có thể thuận lợi thuê được căn phòng người ở giữa trung tâm thành phố này là nhờ Viên Viên móc nối giúp , nên rất cảm kích.

      Nhưng tình trạng kinh tế trước mắt của , thể trả được món tiền thuê nhà kếch sù mỗi tháng.

      Tiên Bối tra số tiền còn lại trong thẻ ngân hàng của mình, ngửa đầu thở dài:

      Chắc phải đến ngoại thành xa xôi mất…

      Chỗ đó nhất định cách thiên đường trà sữa rất xa _:)з" ∠)_...

      E cũng rất khó nhìn thấy… ừm, Trần Chước…?

      Mặt bỗng nóng lên, chỉ lẳng lặng gọi thẳng tên người ta trong lòng thôi, sao cũng có thể xấu hổ như vậy đây?

      Chẳng lẽ tên ấy cũng có lửa?

      Nghĩ nghĩ, đúng là có lửa … (xem giải tên nam chính bên )

      Ôi ôi ôi ôi.

      Lộn xộn trong lòng hồi, Tiên Bối mới cầm bút cảm áp lại lần nữa.

      Lúc này, điện thoại bên cạnh rung lên hai cái.

      Tiên Bối cầm lên nhìn, thấy người gửi tin nhắn là Trần Chước, lập tức ngồi ngay ngắn, mở tin nhắn của như sắp sửa đọc kinh văn.

      “Ngày mai tôi có việc bận, thể đưa trà sữa cho em, có người khác đưa.”

      Đuôi lông mày của Tiên Bối rũ xuống, che giấu được nỗi thất vọng…

      Nhưng vẫn ngoan ngoãn gõ chữ “vâng” đáp lại.

      Có việc bận thôi mà, ai cũng đều có công việc, có cuộc sống, có chuyện riêng của mình.

      Phải hiểu, phải hiểu, Tiên Bối ngừng tự an ủi, rộng lòng hơn.

      Chợt, nhớ tới mai là ngày cuối cùng biên tập đặt trà sữa cho .

      Ngày kia Vừa Ý nhận được đơn đặt hàng của nữa, vả lại tuần sau lại chuyển , chẳng phải giống lần trước, đột nhiên biến mất bặt vô tín?

      Cho nên, hẳn phải sớm tạm biệt với Trần Chước ?

      Tiên Bối nhíu mày trầm ngâm, gõ chữ:

      “Có hai chuyện phải cho biết, tôi sắp dọn rồi, có lẽ cũng đặt được trà sữa nữa.”

      Gửi thôi?

      Ôi… gửi rồi.

      Người đó đáp lại rất nhanh: “Tạm biệt?”

      Tiên Bối bĩu môi: “Ừm… phải hẹn gặp lại rồi.”

      Trần Chước: “Em định về thiên đình hả?”

      Tiên Bối nhất thời ý của lời này: “Gì cơ?”

      Trần Chước: “Em như kiểu em phải đến vùng phủ sóng vậy.”

      Tiên Bối: “… phải.”

      phủ sóng à?”

      phải.”

      Trần Chước: “Vậy có vấn đề gì.”

      Tiên Bối vẫn lắm: “Hả?”

      Trần Chước trả lời thẳng, chỉ : “Tôi phải gặp sau với em ?”

      Tiên Bối xoắn xuýt: “ cần đâu… Chỉ là tự tôi muốn thôi, tôi xong là được rồi…”

      Trần Chước: “Ừ.”

      Mũi Tiên Bối cay cay, nhịn được mà xoa mắt trái: “Vậy… ngủ ngon, hẹn gặp lại.”

      Người đàn ông đầu đó vẫn hề thay đổi tốc độ nhắn lại:

      “Gặp sau.”

      Mày Tiên Bối lại xoắn lại với nhau.

      A? Vì sao giữa hai chữ “gặp sau” còn phải cách ra khoảng dài, để tỏ độ trịnh trọng ư?
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Vị thứ tám

      Edit: Tiểu Lăng

      tuần sau, Tiên Bối thu dọn hành lý, chuyển đến nhà Viên Viên.

      Vì khó tìm ngay được phòng ở, biên tập lo phơi thây đường cái, nên tạm thời thu lưu vào căn phòng hai người của mình.

      Mấy ngày trước có trà sữa “tăng lực”, Tiên Bối thuận lợi sửa xong tình tiết của Chu Viễn Sơn, cải tử hoàn sinh, cứu thoát ta từ trong cảnh tướng lĩnh thoi thóp, mở thêm tuyến tình tiết nữa cho ta.

      Viên Viên rất hài lòng, hôm đón Tiên Bối hùng hồn: “Cậu mà đổi là tớ cho cậu ở chỗ tớ đâu đấy!”

      kéo chiếc vali, lưng đeo balo, đầu đội mũ lưỡi trai, bên tiếng nào.

      Trong lòng lặng lẽ cảm ơn và thầm, sau này cậu càng dễ giục bản thảo hơn…

      Đến lúc xách túi lớn túi đến nhà Viên Viên, Tiên Bối giật nảy người.

      phải vì mới đến, ngược lại, đây là lần thứ hai ở nhờ.

      Hơn năm trước đó, khi vừa tới thành phố Ninh, Viên Viên – biên tập của từng chứa chấp Tiên Bối lần.

      Viên Viên là điển hình của loại người năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ.

      Từ lần đó, ấy hiểu sâu về tính cách khác hẳn với người thường của Tiên Bối, nên trong công việc và sinh hoạt cũng chăm sóc nhiều hơn.

      Lần này, nguyên nhân khiến Tiên Bối kinh ngạc là vì thấy cậu trai trẻ đứng ở cửa vào.

      Vóc dáng cao gầy, gương mặt thanh tú.

      chưa từng thấy người này bao giờ.

      Người thanh niên hết sức khách khí với , nhiệt tình cầm dép lê cho họ:

      “Mời vào, mời vào.”

      Ánh mắt vừa đụng nhau cái, Tiên Bối lập tức cúi đầu, giấu hai mắt về trong bóng vành mũ.

      Bỗng nhiên có thêm người lạ…

      Khiến dám thở mạnh luôn.

      “Bạn trai tớ.” Viên Viên vừa giới thiệu, vừa đẩy vào cửa: “ tại ở cùng với tớ.”

      Tiên Bối dưới vành mũ: “… … … …” cũng biết.

      “Đây là Tiên Bối.” Viên Viên vỗ lên vai .

      “Phu nhân Tiên Bối, chào , tôi là fan của đó!” Cậu trai trẻ cố ý cúi đầu cười hì hì: “Tôi đọc Kỳ Tà.”

      Tiên Bối cọ gót chân lên mặt thảm, định cởi giày dừng lại: Xong đời rồi, phải đáp như thế nào đây?

      Cảm, cảm ơn?

      Môi của mấp máy, , nhưng ai nghe thấy.

      Bạn trai của Viên Viên cũng để ý, nhưng càng có ý định im ngay: “ ra phu nhân Tiên Bối là đáng nha…”

      Cậu gãi gãi mặt, tài nào liên tưởng với phong cách vẽ thô bạo đầy điên cuồng ấy: “Trước kia tôi vẫn luôn cho họa sĩ nam, ha ha ha ha ha.”

      Tiên Bối nhíu chặt mày, chẳng lẽ bề ngoài của … khiến độc giả thất vọng ư?

      đủ chưa vậy?” Trong tầm mắt, Viên Viên đôi dép lê của ấy.

      Hình như đấm bạn trai phát: “Đừng có lởn vởn ở đây nữa, gọt hoa quả cho phu nhân của .”

      Bạn trai vội nhảy tránh: “Em muốn ăn hoa quả à?”

      Viên Viên: “Em là cho phu nhân Tiên Bối của .”

      Bạn trai: “Đừng bừa chứ, phu nhân của chỉ có vị Viên nữ sĩ thôi.”

      Viên Viên cười ra tiếng: “Xì, còn chưa !”



      Thấy đề tài trò chuyện rời xa mình, Tiên Bối cả người. Trộm nghe hai người họ đùa nhau, cũng nhịn được mà cong cong khóe miệng.

      Bỗng buồn buồn lại hâm mộ, đến khi nào mới có thể vượt qua chướng ngại, giao tiếp bình thường với người khác đây…

      +++

      Ở lại đó vài ngày, mong muốn tìm phòng ở của Tiên Bối càng thêm bức thiết hơn.

      Ba người, đôi tình nhân lắm, con cẩu độc thân im hơi lặng tiếng, hơn nữa còn là nữ, dù sao cũng bất tiện.

      Thực tế, người bạn trai này của Viên Viên…

      Kém hơn Viên Viên bốn tuổi, vẫn còn học.

      Tính cách rất cởi mở, còn có phần xấu xa vô lại.

      Bình thường làm gì cũng câu nệ tiểu tiết.

      Tiên Bối vẫn giữ nguyên tác phong ngày trước, luôn nhốt mình trong phòng, đóng cửa lại, hoàn toàn khép kín, vẽ vẽ tô tô.

      Thỉnh thoảng ra, cũng chỉ để phòng vệ sinh hoặc vào bếp rót nước.

      Mấy lần, đều vừa vặn gặp phải bạn trai Viên Viên từ trong phòng tắm ra, cậu cởi trần, còn cười chào

      Hoặc là thấy hai người ngồi sofa, trắng trợn mà hôn môi cách nồng nhiệt…

      Mặt Tiên Bối nóng rực lên, lập quay đầu .

      Về phòng, dưới ngọn đèn màu quýt.

      Tiên Bối càng lúc càng muốn mau chuyển hơn.

      mở phần mềm tìm phòng ở, tiếp tục xem những mẩu tin cho thuê.

      phải cố gắng, chỉ do khá là khó để giao tiếp qua điện thoại với người khác.

      Có khi ấp úng hồi lâu mà vẫn chưa lên được trọng điểm, đầu kia mắng câu “bị thần kinh à” rồi cúp máy.

      Tiên Bối rất rầu.

      Hoàn toàn biết nên đối phó với các tình huống đột phát xuất trong đời sống quần cư (?*) như thế nào…

      (*) chấm hỏi của tác giả

      Nhưng thể bước ra khỏi phòng bước mãi được…

      Nghĩ lát, Tiên Bối nâng hai tay lên, vỗ vỗ hai bên mặt.

      Lên tinh thần nào Tiên Bối!

      giọng thở dài dưới đáy lòng, lưu số của mấy chủ thuê nhà.

      Tiên Bối về danh bạ điện thoại, thấy tên của Trần Chước.

      Ly trà sữa cuối cùng ấy của , quả nhiên phải là đưa tới, chút xíu chờ mong ấy cũng tan vỡ trong nháy mắt.

      Từ hồi chuyển đến giờ, Tiên Bối cũng ngại liên lạc với .

      Trần Chước nhắn tin cho , cũng chỉ nhắn lại hai câu, nhắn thêm.

      Tiên Bối mở app chuyển phát nhanh, Vừa Ý vẫn xếp hạng đầu tiên, 4.4km, 40 phút*.

      (*) tức là có thể giao hàng tối đa trong vòng 4.4km cách tiệm, mất 40 phút

      Có lẽ mấy ngày nữa, khoảng cách này tăng lên, hoặc là nhấn vào, phần mềm chỉ nhắc nhở câu lạnh như băng, vượt quá phạm vi giao chuyển phát nhanh…

      Thứ dễ thay đổi quan hệ của con người nhất, trừ thời gian ra, đó là khoảng cách. Huống chi, thế giới của hai người vẫn quá khác nhau.

      Xuất cùng nhau lần nữa là chuyện rất khó…

      Sau này còn có thể gặp lại ư…

      Tiên Bối ấn tắt di động, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có đêm dài mênh mang thăm thẳm.

      +++

      Tình trạng khỏe như bị gỡ mìn này, kéo dài đến ngày thứ mười.

      Viên Viên bỗng phá cửa, xông vào phòng, dựng Tiên Bối giường dậy, dùng sức lay tỉnh :

      “Bạn trai tớ tìm được chỗ ở tốt cho cậu rồi!”

      Tiên Bối dụi dụi mắt: “Hả…?”

      Viên Viên dừng động tác lại: “Chỗ ở tốt, cậu tuyệt đối thỏa mãn.”

      Tiên Bối nháy mắt mấy cái: “Gì cơ?”

      Viên Viên vỗ tay ra tiếng: “ ấy là phòng của bạn ấy, vốn ôm mấy hy vọng, bởi vì người bạn này vốn cho thuê, nên chỉ hỏi thử, tình huống của cậu, ta tự dưng lại đồng ý.”

      Tiên Bối: “??”

      Viên Viên nắm vai , như vui vẻ vì : “Ngay gần nhà trọ trước kia của cậu! Ở trung tâm thành phố! Nơi tập trung của trà sữa! Tiền thuê nhà tiêu chuẩn ngoại thành! Có phải bánh từ trời rớt xuống , cậu xem!”

      Tiên Bối vẫn còn mơ màng.

      Chưa đợi từ từ tiêu hóa, Viên Viên buông tay ra: “Cậu thu dọn , mai chuyển luôn.”

      +++

      Chưa xem phòng, chưa liên lạc, cứ thế là chuyển luôn??

      Tiên Bối đóng gói mọi thứ xong, ôm đầu gối ngồi trong phòng, kiên nhẫn chờ.

      Song… vẫn cứ như lọt vào trong sương mù, choáng đầu váng óc.

      … Được rồi, cũng phải lần đầu tiên được sắp xếp cho, đẩy ra trước như vậy.

      giờ làm việc, Viên Viên phòng manga.

      Tới gần trưa, bạn trai Viên Viên về, vừa mở cửa trực tiếp đến phòng Tiên Bối, xách hành lý giúp .

      Tiên Bối vội mò lấy mũ lưỡi trai tủ đầu giường, đội lên.

      A, tóc mái cắt ngang trán hình như dài hơn rồi.

      Bị áp sụp xuống, hơi đâm vào mắt.

      Tiên Bối gạt mũ lên chút, vẫn rũ đầu xuống như bình thường, đút tay vào túi áo, theo bạn trai Viên Viên xuống tầng.

      Chàng trai trước lải nhải: “ yên tâm, bạn tôi rất tốt tính, nếu nhiều hành lý, ấy tới đón. Viên Viên giao chuyện của cho tôi, tôi tuyệt đối hết lòng làm tròn phận …”

      trước sau, ra hành lang, con Land Rover đỗ ở đó.

      Nắng chói, Tiên Bối rụt cằm lại, cố gắng để hơn nửa mặt mình trốn vào trong vành mũ.

      Kịch, là tiếng mở khóa xe.

      Bạn trai Viên Viên để vali xuống dưới chân Tiên Bối, định nắm tay mở cửa xe ---

      bàn tay nhanh hơn, để ở đó.

      Bàn tay ấy có khớp xương ràng, gân xanh vắt qua mu bàn tay, toát lên hương vị đàn ông.

      Chủ nhà nam?!

      cái chớp mắt kinh ngạc thôi, nghe được gọi tên :

      “Tiên Bối.”

      Quen thuộc như từ lâu lắm rồi.

      Ế?

      Ế ế?!

      Tiên Bối ngơ luôn, bất giác nhấc mắt lên.

      !

      cái liếc cực nhanh thôi, đủ để xác nhận hết thảy.

      Gương mặt này khắc trong lòng như in. buồn bã nghĩ, sau này cũng thể gặp lại được nữa.

      “Hai người biết nhau à?! Ôi?” Lúc này đến phiên bạn trai Viên Viên ở bên kinh ngạc thôi: “ vốn biết là ấy ư?!”

      đầu, là tiếng cười vô cùng của người đàn ông, hề phủ định.

      Mỗi ngày, mỗi ngày, trời ạ…

      Gai ốc của Tiên Bối nổi lên tập thể.

      Làm sao bây giờ?

      Đây là mơ ư?

      đúng, sao lại là mơ chứ, nghĩ vớ vẩn gì vậy?

      Ai có thể cho biết, tại sao lại là ?

      Ngón tay Tiên Bối cuộn tròn hết làm, khó xử bấm chặt vào lòng bàn tay.

      Tim đập quá nhanh, đinh tai nhức óc.

      Dù thế, vẫn nghe thấy tiếng người đàn ông.

      dùng chất giọng trầm , như cố gắng chỉ để hai người nghe thấy, lại mang theo chút ý cười, hỏi :

      “Chưa quên tôi chứ? Hửm?”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :