1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyện thế mưa gió để đời nàng vô ưu - Cô Hồng (62c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 15: Nghịch lửa


      Dựa vào người thịt di động ấm áp như lò lửa , Lộ Diêu chậm rãi ấm áp lại.


      Bàn tay mang theo cảm giác mát mẻ, dọc theo cánh tay và lưng áo chậm rãi hướng về phía trước, vòng qua phía sau lưng rắn chắc rộng lớn, nghịch ngợm theo khe hở chỗ nút thắt ở cổ áo sơmi của Cố Dịch Huân mà vào, thành công chiếm được điểm trước ngực .


      “Ngô…” Tiếp xúc với cảm giác lạnh lẽo làm cho cả người Cố Dịch Huân giật mình, thét lớn tiếng, đè lại bàn tay bé ác ý của Lộ Diêu, giọng cảnh cáo “Đừng nghịch lửa!”


      “Em muốn báo thù! Báo thù! Tại đánh vào mông em~” Lộ Diêu nhịn quá mức nên bắt đầu hồ nháo, thân thể ở trong lòng Cố Dịch Huân được thể tiến tới ép buộc , tay dùng thêm sức mà muốn tránh cũng tránh ra, ánh mắt mở lớn vụt sáng nhìn Cố Dịch Huân, giảo hoạt cười. Tiếp theo Lộ Diêu cúi thấp đầu, cách lớp áo sơmi mở miệng cắn điểm trước ngực Cố Dịch Huân.


      Khí nóng ẩm ướt phun ở người, trước ngực lại có cảm giác ướt át ấm áp, chút tê dại cùng đau đớn, Cố Dịch Huân lập tức có phản ứng.


      “Nghịch lửa, ân?” Hơi thở nguy hiểm mẫn cảm truyền vào tai Lộ Diêu, dẫn đến trận run rẩy.


      Cố Dịch Huân quay người lại, đem Lộ Diêu đặt ở tường thang máy, dùng thân hình cao lớn của chính mình ngăn camera trong thang máy, nhanh chóng cúi đầu cắn cắn môi Lộ Diêu, có thể nghe thấy tiếng hô hấp, nặng nề mà mút vào, giống như muốn hút hết Lộ Diêu vào như khí lấp đầy trong lồng ngực, hai chân Lộ Diêu như nhũn ra, nội tâm vì đối mặt với hít thở thông mà khủng hoảng, hai tay ô ô chống đẩy, đánh vào bả vai Cố Dịch Huân. Cố Dịch Huân nhìn giãy dụa chẳng những buông tay ngược lại dùng thân thể rắn chắc càng dùng thêm sức áp hướng Lộ Diêu, cười tà gợi lên bên khóe môi, bàn tay to nâng eo của Lộ Diêu làm cho thân thể hai người càng kết hợp chặt chẽ, lưỡi giơ lên mở bờ môi hồng, nhàng mà hướng vào miệng Lộ Diêu thổi khí.


      vất vả mới buông ra, vẻ mặt Lộ Diêu phi hồng, hai mắt rưng rưng, thở hồng hộc. Trong những điều ~ truyền giáo, kỹ thuật hôn môi của chính mình cũng coi như tiến bộ thần tốc, nhưng là khi đối mặt với nụ hôn của vẫn như cũ hề có năng lực chống đỡ. rốt cuộc là luyện qua với bao nhiêu người, kỹ thuật hôn mới có thể tốt như vậy? Nghĩ như vậy, trong lòng Lộ Diêu có chút, chút khác thường. so với chính mình lớn hơn tám tuổi, từng có nữ nhân là chuyện thực bình thường, nhưng giải thích là chuyện, tiêu tan lại là chuyện khác. Tựa như lúc trước đây, mẹ mua cho mình chiếc laptop xinh đẹp, chính mình còn chưa kịp mở ra, lại bị tiểu bằng hữu khác vụng trộm cầm dùng, tuy rằng chính mình cũng có thể dùng, nhưng là trong lòng tóm lại là thoải mái.


      “Đinh”, đến tầng 34 có văn phòng tổng tài, thang máy liền mở ra, Cố Dịch Huân ổn định hô hấp làm cho chính mình tỉnh táo lại, liền ôm Lộ Diêu bước ra thang máy vào văn phòng.


      “Tốt lắm, hai người đừng đánh nữa! Lucifer lên đến rồi.” Lâm Á Bá vô lực rống hai người ngây thơ. Thiết Tây Á và Đoạn Thụy vừa nghe vậy liền dừng tay, sửa sang lại quần áo, nghiêm chỉnh ngồi sô pha.


      Sau khi Lộ Diêu theo Cố Dịch Huân vào cửa ngây ra lúc, nghĩ tới trong văn phòng còn có người, nghĩ đến vừa mới làm chuyện gì, biết chính mình tại ràng là người vừa bị thương qua, trạng thái này thích hợp gặp người khác, nên có chút ngượng ngùng cúi đầu. Cố Dịch Huân cũng nghĩ tới ba người kia còn ở nơi này, lại nghĩ đến vừa mới vội vàng xuống dưới còn chưa kịp .


      “Mọi người làm việc .” Lại khôi phục bộ dáng lạnh như băng, thản nhiên mở miệng.


      “Lucifer, ấy chính là bạn mới của sao? Em ngàn dặm xa xôi mang theo bao nhiêu thương nhớ đến gặp , làm sao có thể đối với em như vậy? Chẳng lẽ cần em sao?” Mọi người trong văn phòng đều bất ngờ, từ khi hai người vào cửa, Thiết Tây Á mực yên lặng lên tiếng đột nhiên lại bi thương mở miệng, hai mắt mông lung đẫm lệ, thanh của vốn là mềm mại ràng, nay pha thêm vài phần khổ tình của nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, làm người ta có cảm giác thực chân .


      Phản ứng của mọi người giống nhau:


      Trong nháy mắt Lộ Diêu có cảm giác như bị sét đánh trúng, ngẩng mạnh đầu nhìn về phía người vừa . Tuy rằng chính mình cũng rất được, cũng gặp qua đại mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng là thừa nhận cũng được, người phụ nữ trước mắt này mới là hoàn toàn xứng đáng với hai từ mỹ nữ, ấy có phong tình cùng ý nhị mà chính và đại mỹ nhân đều có. Ngũ quan tinh tế dã mà mị hoặc, tóc quăn dài cuộn sóng tùy ý hơi rối ở phía sau lưng, dáng người trước sau đều vô cùng nóng bỏng, váy ngắn màu đen liền thân bó sát người làm cho ấy thoạt nhìn quyến rũ dị thường, cả người thoạt nhìn giống như bức tranh màu đậm tuyệt đẹp của thế kỷ trước, chính mình so với người phụ nữ này… biến thành chén canh đơn giản.


      Lúc vừa rồi còn suy nghĩ hôn qua bao nhiêu người tình, giờ nhanh như vậy có nữ nhân tìm tới cửa sao? Ở trước mặt ta và thế nào! Mắt Lộ Diêu mở to trong veo như nước mà thay đổi bất ngờ, bình tĩnh chuyển hướng nhìn đến Cố Dịch Huân, tại nên phản ứng như thế nào? lên tát vào mặt ta sao? , bình tĩnh, bình tĩnh! Tuy rằng đây là phản ứng đầu tiên xuất trong đầu phụ nữ mỗi khi bị tình địch khiêu khích. Được giáo dục tốt nên Lộ Diêu vẫn duy trì lễ nghi đoan trang tao nhã, trong đầu có hàng trăm suy nghĩ, mặt lại như trước vẫn bất động thanh sắc.


      Cố Dịch Huân ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt thâm thúy của Thiết Tây Á, mâu quang chạm nhau, hai người cần lý giải mà có gì đó vụt sáng qua. Đôi mắt Cố Dịch Huân sâu thẳm tối đen chỉ có cảm xúc đen tối khó hiểu, khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc nhìn ra hỉ giận.


      Lâm Á Bá và Đoạn Thụy lại là vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác nhìn phía Thiết Tây Á. Nếu như tại cảnh tượng biến thành quyển truyện tranh, người xem nhìn được ánh mắt hồ nghi của Lâm Á Bá và Đoạn Thụy, đỉnh đầu có hai vòng tròn lớn màu xoay tròn, bên trong viết: tại là cái tình huống gì?! Thiết Tây Á khi nào cùng Lucifer…?


      Tất cả mọi người giống như pho tượng bất động tại chỗ có nhúc nhích, trong văn phòng rộng xa hoa im lặng đến áp lực, mưa gió sắp đến…


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 16: Loạn


      Lâm Á Bá và Đoạn Thụy tuy rằng khiếp sợ, cũng may nhanh chóng phản ứng lại, nhìn mắt Cố Dịch Huân tối đen thần sắc, trước chỉ có thể vội vàng trái phải kéo Thiết Tây Á hướng đến ngoài cửa.


      “Khụ khụ…” Lâm Á Bá giả vờ ho khan vài tiếng che giấu xấu hổ, chêm chọc cười ba phải: “Cái kia… Lộ tiểu thư nên phiền lòng, ấy đùa, đừng để ý người đàn bà điên này.”


      “Ân, đúng vậy, chúng tôi có việc cần mang ấy .” Đoạn Thụy ở bên phụ họa. Dùng ánh mắt ý bảo Lâm Á Bá cước bộ nhanh hơn, hai nam mang theo nữ nhanh chóng rời trường.


      “Các người cần lôi kéo tôi, Cố… thể để cho bọn họ đối xử với em như vậy! Cố…” Thanh Thiết Tây Á than thở khóc lóc dần dần , cho đến khi biến mất.


      Nhưng bức tranh này ở trong mắt Lộ Diêu, thể nghi ngờ chính là giấu đầu lòi đuôi!


      “Dịch Huân ca ca, em… ấy… ấy là ai?” Thanh Lộ Diêu có chút phát run, do dự chút vẫn là hỏi ra miệng. Lúc này suy nghĩ của loạn thành đoàn, muốn biểu rộng lượng chút, chẳng hề để ý điểm ấy, dù sao mới là bạn chính thức tại của . Nhưng đúng là vẫn là tiểu nương, tâm có khoan dung lớn như vậy, cũng nén được tức giận mà trầm tĩnh như vậy.


      “Ân, giống như những gì em nhìn được và nghe được, là bạn .” Bạc môi Cố Dịch Huân khẽ mở, lại ra chuyện thực tàn nhẫn.


      ấy… Là bạn ? Em sao? Em tính là cái gì…” xong lời cuối cùng, thanh Lộ Diêu thấp xuống, nghe qua giống như là lầm bầm lầu bầu, nước mắt cũng theo đó mà nhanh chóng rơi xuống.


      , đây là làm sao? Vừa rồi Dịch Huân ca ca phải còn vội vã chạy xuống lầu đón , ôn nhu mềm giọng dỗ dành, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho , vì mà khai trừ ở quầy tiếp tân sao? Chẳng lẽ hết thảy những chuyện này đều là đùa sao? Cho tới nay đối tốt với đều là diễn kịch sao? Vậy ở trong mắt là cái gì? Tình cảm có nơi phát tiết nên bỏ thời gian dùng làm trò tiêu khiển? tại bạn chân chính trở lại, cũng bị vứt bỏ?! thể lý giải, vì sao? Vì sao trong nháy mắt cả thế giới liền khẩn trương như vậy?! Lộ Diêu trừng lớn hai mắt ngập nước, gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh như trước của Cố Dịch Huân, khuôn mặt nhắn phấn nộn còn tươi cười sáng lạn của ngày xưa nữa, chỉ có tràn đầy đau thương và thất vọng.


      cũng nghĩ cho em lời giải thích sao?” Lộ Diêu nghẹn ngào hỏi.


      “Diêu Diêu, thực xin lỗi.” Cố Dịch Huân yên lặng nhìn Lộ Diêu, khóe môi hơi nhướng lên, tựa hồ lộ ra cái tươi cười, trầm giọng .


      câu để lại cho Lộ Diêu vết nứt ràng, trừ bỏ xin lỗi ngay cả câu giải thích cũng có, kia… Chính là ! Lòng tự trọng của Lộ Diêu làm cho thể dây dưa, cứ thế xoay người mà .


      Buổi chiều, gió bắc tạm ngừng thổi, ánh sáng trong trẻo trải khắp mặt đất, phản xạ lên tuyết đọng hai bên đường xuất ra loại ánh sáng kì lạ. Lộ Viễn với vẻ mặt đường làm quan rộng mở, nhàn nhã vào cửa biệt thự của mình. Nhớ tới ôn nhuận như nước kia, tâm tình của liền phá lệ sung sướng, khi có người tình tốt, ngay cả cảnh vật tiêu điều của mùa đông ở trong mắt phá lệ đều trở nên tốt đẹp.


      “Tiên sinh, ngài trở lại.” Người hầu đứng ở cạnh cửa cung kính tiếp nhận áo khoác của Lộ Viễn.


      “Ân. Tiểu thư trở lại sao?” Lộ Viễn thuận miệng hỏi.


      trở lại. Tiểu thư… Tiểu thư ấy…” Người hầu cẩn thận tìm kiếm từ để .


      “Diêu Diêu làm sao?” Lộ Viễn thấy người hầu ấp a ấp úng, thần sắc trốn tránh, khỏi có chút nóng vội, nghĩ đến Lộ Diêu xảy ra chuyện gì.


      “Tiểu thư là khóc trở về, sau khi trở về…” Liền trực tiếp chạy về phòng của mình. Người hầu nhìn bóng dáng cao lớn của Lộ Viễn biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, ở trong lòng bổ sung .


      Lộ Viễn vừa nghe đến Lộ Diêu là khóc trở về, liền vội vã chạy lên lầu nhìn muội muội. Đến cửa phòng Lộ Diêu, cước bộ dừng chút.


      “Thùng thùng thùng” Tiếng đập cửa vang lên.


      “Diêu Diêu, là ca ca. tiến vào nha?”


      Sau khi Lộ Viễn vào cửa phát cửa sổ sát đất rất nặng đều đóng kín, trong phòng tối đen mảnh, thân thủ ấn chốt mở, bắt đầu thấy giường có đống, là Lộ Diêu đem chính mình chôn ở trong chăn.


      “Diêu Diêu bảo bối, làm sao vậy? Đến cho ca ca nghe, ai chọc giận em làm em vui.” Lộ Viễn ôn nhu dỗ.


      Thân thể Lộ Diêu giật giật, vẫn là có đứng lên cũng có lên tiếng.


      “Tiểu hài tử thích nháo, mau đứng lên.” Lộ Viễn sợ thời gian Lộ Diêu ở trong chăn quá lâu mà hô hấp thuận, thân thủ liền đem Lộ Diêu kéo lên.


      Tuy rằng Lộ Diêu cố gắng quay sang chỗ khác, nhưng là Lộ Viễn vẫn thấy được. Khuôn mặt nhắn trắng nõn phấn nộn của muội muội bởi vì hô hấp đủ mà đỏ rực, hai mắt sưng đỏ, khóe mắt còn có nước mắt chưa kịp khô. Tiểu muội muội của từ đều là tiếng sấm mưa to chút sợ, bởi vì chính và ba ba khó đối phó nhất là khi thấy và mẹ khóc, cho nên Lộ Diêu vì điểm này của chính mình mà luôn thích giả khóc hù dọa người khác; nhưng khi thực thương tâm, cũng rên tiếng, chỉ tránh đến góc sáng sủa cho người khác nhìn thấy rồi vụng trộm mình để nước mắt rơi. Xem ra lần này tình có chút nghiêm trọng!


      Lộ Viễn đem Lộ Diêu ôm đến đùi, đau lòng sờ sờ đầu hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy, cho ca ca nghe.” Lộ Diêu ôm cổ Lộ Viễn, hấp thụ ấm áp của người thân, mới chậm rãi cảm thấy chính mình có chút sức lực.


      “Ca ca, em bị bỏ rơi.” Thanh kiều nhuyễn ngọt ngào của ngày trước lại nhiễm nồng đậm giọng mũi. Lộ Viễn chấn động, bị… bỏ rơi?!


      Từ buổi tiệc đón tân sinh viên của trường Diêu Diêu gặp tên Đại Ngọc, chính mình giống như nhớ lại thời đại học mà xúc động nhiệt huyết sôi trào, vội vàng theo đuổi người đẹp giống như tiểu tiên nữ nhiễm khói lửa nhân gian, nên lâu có chú ý tới Diêu Diêu, nghĩ tới… Lộ Viễn vô cùng áy náy, lặng lẽ thở dài, đồng thời nhanh chóng cân nhắc ở trong đầu, tên con trai kia là ai? Vì sao lại cùng Diêu Diêu kết giao? Lại bởi vì sao chia tay Diêu Diêu?


      Tâm tình Lộ Viễn thực phức tạp, tâm tư vòng vo qua lại, nhưng ở trước mặt Lộ Diêu vẫn là duy trì thanh sắc bất động. Cũng có hỏi nhiều, chính là chuyện cùng Lộ Diêu, ôn nhu khuyên dỗ, nhìn Lộ Diêu ăn cơm chiều xong tắm qua rồi nằm giường ngủ, mới yên tâm mà rời .


      Lộ Diêu nghe được tiếng bước chân của Lộ Viễn xa, mới chậm rãi mở hai mắt, mắt to vô thần có tiêu cự nhìn trần nhà. Từ khi Cố Dịch Huân đột nhiên muốn chính mình làm bạn cho tới nay, tâm lý của vẫn có chút được tự nhiên mà được, thực thích Cố Dịch Huân, nhưng là Cố Dịch Huân cường thế sủng nịch và gần gũi lại làm cho có chút lo sợ bất an, cho nên đối với Cố Dịch Huân, Lộ Diêu vẫn là dám tới gần cũng dám rời xa, nghĩ đến tình chính là như vậy. Nhưng tại có ai có thể cho , trái tim của giống như có vô số kim nhọn đâm qua thành mảnh đau đớn, cảm giác này là xảy ra chuyện gì?


      Dần dần ý thức của Lộ Diêu lâm vào mảnh hỗn độn, trong mơ hình ảnh Cố Dịch Huân nhìn sủng nịch khuôn mặt cười cười cùng tiếng trầm thấp như tiếng đàn cello gọi “Diêu Diêu”, còn có cảnh tượng Cố Dịch Huân ôm người phụ nữ xinh đẹp dã kia mà nhìn lạnh như băng, cứ thế luân phiên xuất , Lộ Diêu ở trong băng lửa mà giằng co, mà tuyệt vọng giãy dụa …


      Lộ Viễn sau khi thấy Lộ Diêu ngủ mới trở về phòng mình ở cách vách.


      “Tra chút gần đây Diêu Diêu cùng người nào thường xuyên lui tới, thuận tiện tra chút bối cảnh của nam sinh đó.” Buông điện thoại, Lộ Viễn ngồi ở ghế nắm phía trước cửa sổ mà hút thuốc, trong bóng đêm chỉ có thể thấy màu đỏ lóng lánh của đốm lửa . Làm sao có thể làm cho bảo bối Diêu Diêu của nhà ta chịu ủy khuất? Tiểu tử, ngươi cẩn thận chút!


      Nửa giờ sau.


      Di động màu đen bàn trà rung lên, Lộ Viễn dụi tắt đầu mẩu thuốc lá, tiếp điện thoại.


      “…”


      “Là tôi, .”


      “…”


      “Tốt, tôi biết.” Buông điện thoại, sắc mặt Lộ Viễn trầm, tựa vào ghế hồi lâu động. Nhưng bàn tay to đặt ở tay vịn lại gắt gao nắm thành quyền, gân xanh ràng có thể thấy được.


      Lộ Viễn duy trì tư thế ngồi như vậy suốt đêm, thẳng đến bầu trời phía đông trở thành màu trắng…


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 17: lời đáng giá ngàn vàng


      “Lộ tổng, Lộ tổng, ngài thể vào! Lộ tổng…” Nữ thư ký mang vẻ mặt lo lắng theo phía sau Lộ Viễn ôn nhu hô, Lộ Viễn muốn cước đá văng cửa văn phòng Cố Dịch Huân.


      “Cố tổng… Thực xin lỗi, tôi ngăn được Lộ tổng…” Nữ thư ký xinh đẹp mặc đồ công sở màu đen nơm nớp lo sợ, giọng biện giải.


      biết, ra ngoài trước .” Cố Dịch Huân hướng thư ký khoát tay, đứng lên nghênh đón, sớm đoán được mục đích tới đây của người bạn này.


      Nữ thư ký bước nhanh ra ngoài, thuận tiện nhàng đóng cửa lại.


      “Đát” Cửa lớn xa hoa làm bằng gỗ lim được khắc họa khéo léo khép lại vang lên chàng thanh , giống như ở trong văn phòng bé trong thế giới này ấn xuống phím bắt đầu, trò hay chính thức bắt đầu.


      Lộ Viễn đợi Cố Dịch Huân mở miệng, liền nổi giận mắng: “Cố Dịch Huân, ngươi là cái tên hỗn đản, ta để ngươi giúp ta chiếu cố muội muội, ngươi con mẹ nó thế nhưng nhìn xem ngươi cho ta cái công đạo gì!” Lập tức quyền nhanh như sét đánh làm người ta kịp bưng tai thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của Cố Dịch Huân. Rèn luyện từ xưa tới nay làm cho Cố Dịch Huân có bản năng nghiêng mặt để tránh né nguy hiểm, nhưng ánh mắt lóe lóe, vẫn là đứng tại chỗ nhúc nhích quyết định đưa mặt rắn chắc tiếp quyền của Lộ Viễn. Tiếp theo Lộ Viễn lại nâng chân thon dài rắn chắc đá thẳng hướng bụng Cố Dịch Huân, Cố Dịch Huân đau đến thét lớn tiếng phải hạ thấp thắt lưng, Lộ Viễn nhân cơ hội dùng khửu tay cùng các đốt ngón tay hạ quyền xuống lưng Cố Dịch Huân, trực tiếp đem đánh ngã xuống đất.


      “Đứng lên a! Ngươi phải có thể đánh trả sao?” Nghĩ đến bộ dáng Diêu Diêu khóc thương tâm, nhịn được lại ở người Cố Dịch Huân bổ xuống hai chân. Lộ Viễn biết Cố Dịch Huân là cố ý để cho đánh, nếu với thực lực của căn bản là phải đối thủ của Cố Dịch Huân. Tức giận cũng bình tĩnh lại chút.


      “Cậu tốt nhất có thể cho tôi lời giải thích vừa lòng!” Lộ Viễn lắc lắc cánh tay, ngồi vào sô pha, trầm giọng , trong thanh vẫn chứa áp lực phẫn nộ như cũ.


      Cố Dịch Huân chậm rãi đứng lên, nhàng vuốt ve nếp nhăn và phủi bụi bám tây trang, cho dù khóe miệng ràng có vết thương sưng đỏ, nhưng cả người vẫn thong dong bình tĩnh như trước, thoạt nhìn tuyệt thấy chút chật vật cùng quẫn bách nào. Ngồi vào vị trí đối diện với Lộ Viễn sô pha, chống lại đôi con ngươi đen lợi hại chứa lửa giận rất giống với Diêu Diêu, Cố Dịch Huân trấn định mở miệng: “Tôi và Diêu Diêu bắt đầu từ lúc ấy đến đại học D được thời gian ngắn.”


      “Cậu!” Lộ Viễn “kích động” chút đứng lên, căm giận chỉ vào Cố Dịch Huân, toàn bộ thân thể vì tức giận mà run nhè .”Cậu là vương bát đản! Cậu xuống tay thực biết xấu hổ. Cậu…”


      “Cậu hãy nghe tôi hết.” Cố Dịch Huân yên lặng nhìn về phía Lộ Viễn phun lửa giận, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa hồ có thể làm yên ổn lòng người, Lộ Viễn dần dần bình tĩnh, có chút suy sụp ỷ lại sô pha, tiếp tục nghe Cố Dịch Huân .


      “Còn nhớ đêm chúng ta cùng ăn cơm chào đón Diêu Diêu từ trở về , chính là tối hôm đó, tôi phát chính mình tiểu nha đầu kia.”


      Lộ Viễn nhíu mày, cúi đầu làm như lâm vào trầm tư, chính là trầm ngâm có lên tiếng.


      “Khi bắt đầu tôi vốn cũng quá tin tưởng, cho nên trước khi hai người Nam Phi tôi liền ra nước ngoài, quyết định đãi ngộ chính là hơn tháng. Tôi làm cho chính mình rời xa ấy, để có thể hoàn toàn hiểu tình cảm của tôi đối với ấy rốt cuộc là cái dạng gì. Đoạn thời gian kia, bên người tôi liên tục thay đổi rất nhiều phụ nữ, nhưng là những người đó cứ đến rồi lại , đối với những người đó ấn tượng của tôi vẫn mảnh mơ hồ như cũ, chỉ có khuôn mặt tươi cười của Diêu Diêu là càng ngày càng ràng. Khi trở về gặp lại, tôi liền nhận định phải là ấy!”


      “Cậu luôn miệng em tôi, vậy cậu có thể giải thích chút Diêu Diêu bị rơi là có ý gì?”


      “A, “ Cố Dịch Huân có chút trào phúng cười khẽ tiếng, “Diêu Diêu chưa từng có cho cậu chuyện tôi và ấy ở chung chỗ ?” Trong thanh mang theo tia ủy khuất rất khó phát .


      Lộ Viễn có chút nghi hoặc, cúi đầu “Ân” tiếng.


      ràng”, Cố Dịch Huân nhún nhún vai, cười khổ chút.”Là vì tôi cường thế cùng bá đạo, Diêu Diêu mới đáp ứng làm bạn của tôi, nhưng là trong tiềm thức của ấy căn bản là có nhận thức về việc này, đối với tôi, ấy luôn như gần như xa, bởi vì ngay chính ấy cũng xác định được tình cảm đối với tôi là như thế nào, mà tôi để ấy nhận định mình là gì? Ca ca? Đàn ông? Hình thức chúng tôi ở chung làm sao có thể coi như là được? ràng chính là tôi nuôi đứa ! Tôi buông được nên đem ấy giữ chặt, vẫn sủng vẫn che chở, mà Diêu Diêu cũng suy nghĩ nhiều chính là bị động tiếp nhận, cho tới bây giờ cũng nghĩ chủ động bước đến, vấn đề cứ thế mà tích tụ càng nhiều, tương lai nếu vấn đề bại lộ, làm ấy tổn thương có lẽ là lớn hơn nữa!”


      “Vậy cậu làm như bây giờ là dụng ý gì?” Lộ Viễn có chút phiền chán hỏi.


      “Cái gọi là ‘ phá tắc lập’ [1], tôi nghĩ tới Thiết Tây Á thế nhưng liếc mắt cái liền nhìn ra vấn đề của chúng tôi, biết thời biết thế giúp tôi diễn màn kịch này, nếu ta mang củi đến để châm lửa, tôi đây liền đem lửa đến đốt to lên chút, sau đòn trí tử rồi sau đó là cuộc sống tốt đẹp! Chỉ có như vậy mới có thể làm cho Diêu Diêu thấy tâm của chính mình, quyết định rốt cuộc muốn hay cùng tôi ở chung chỗ.”


      Lộ Viễn nhìn vào mắt Cố Dịch Huân, thầm tán thưởng kín đáo lại chu đáo, lập tức nghĩ đến cái gì đó mà chau mày, mở miệng hỏi, “Cậu có hay chạm vào Diêu Diêu?” Ngẩng đầu, đôi mắt chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Cố Dịch Huân.


      có!” Cố Dịch Huân thản nhiên đón nhận ánh mắt của Lộ Viễn, chút do dự trả lời.


      “Cậu vì Diêu Diêu làm những chuyện này tôi thực cảm động, cũng thay Diêu Diêu cảm tạ cậu. Nhưng là tôi thể đồng ý để cậu ở cùng chỗ với Diêu Diêu.”


      Cố Dịch Huân cả người chấn động, gương mặt lạnh ngưng kết lại, lạnh giọng mở miệng: “Vì sao?” Chẳng lẽ làm như vậy còn chưa đủ sao?


      “Dịch Huân, chúng ta làm em tốt nhiều năm, tôi tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của cậu! Nhưng là, cuộc sống của cậu thích hợp với Diêu Diêu. Tôi ở trước mặt ba mẹ trước khi mất đáp ứng chiếu cố Diêu Diêu tốt, tôi ngay cả điểm ủy khuất cũng thể để em mình phải chịu, làm sao có thể giương mắt nhìn em tôi lâm vào nguy hiểm, bị thương tổn?”


      “Cậu là hoài nghi năng lực của tôi?” Cố Dịch Huân cả người khí tức tăng vọt đến mức khiếp người, ánh mắt lạnh lẽo, sẵng giọng như tên bắn về phía Lộ Viễn, trầm mở miệng.


      Lộ Viễn hề sợ hãi đón nhận biểu tình đủ để dọa lui đối thủ đến xơ xác tiêu điều của Cố Dịch Huân, “! Tôi chưa bao giờ hoài nghi năng lực của cậu. Nhưng là việc gì cũng có ngoài ý muốn, sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tôi hy vọng Diêu Diêu bị bất cứ thương tổn nào, cơ hội này chỉ có phần vạn cũng thể!” Lộ Viễn nhìn Cố Dịch Huân, kiên định . Đây là hạnh phúc cả đời của em , thể qua loa.


      Cố Dịch Huân vươn ngón cái vuốt ve cằm mình, đây là tư thế quen dùng của khi tự hỏi, trầm mặc hồi lâu, Cố Dịch Huân rốt cục lại mở miệng, “Nếu như tôi nguyện ý rửa tay chậu vàng [2], đem tất cả sản nghiệp sở hữu tẩy trắng sao?”


      Lộ Viễn hoàn toàn bị chấn kinh!! Rửa tay chậu vàng? ta điên rồi sao? Tại cái vòng luẩn quẩn phức tạp này, có ai có thể chỉ lo thân mình, mọi người đều hoặc nhiều hoặc ít thể tránh né chuyện làm chút gì đó chạm pháp luật, thế lực khắp nơi nhiều ít có liên lụy. Cho nên Lộ Viễn đương nhiên biết Cố Dịch Huân rửa tay chậu vàng là chỉ cái gì, ta muốn hạ khí giới là cái gì!


      Mỗi thế giới đều có hai loại trật tự, ánh mặt trời chiếu xuống thế giới có pháp ~ chế; trong thế giới bóng đêm cũng có trật tự độc đáo chiếu xuống như vậy. Mà , Cố Dịch Huân, là lãnh tụ của “Dạ”, chính là đại biểu cho “trật tự bóng tối”! muốn hạ khí giới chỉ là tài sản khổng lồ, còn có quyền lợi cùng địa vị!


      “Tôi hy vọng cậu ràng lo lắng của tôi”, sắc mặt Lộ Viễn chuyển trầm, thần sắc cũng xơ xác tiêu điều như vậy, “Diêu diêu là em tôi, là bảo bối của nhà họ Lộ, tôi so với ai khác đều hy vọng Diêu Diêu hạnh phúc, nhưng là tôi cũng thể khuyên cậu, Diêu Diêu rốt cuộc có đáng giá hay để cậu trả giá đại giới lớn như vậy? Cậu muốn cân nhắc cho Diêu Diêu sống tốt mà làm ra hy sinh lớn như vậy có hay đáng giá.” Lộ Viễn thực thành khẩn khuyên Cố Dịch Huân, trả giá như vậy quá trầm trọng, ai có thể thừa nhận được làm vậy là rất tốt.


      “Chu U Vương có thể vì làm Bao Tự cười mà đốt lửa gọi chư hầu [3], Lý Tư vì đoạt Hải Luân tiếc khuynh tẫn toàn bộ thành Lạc Bá [4], mà tôi… Vì cho Diêu Diêu an ổn, sống những năm tháng tốt đẹp, hy sinh chút ích lợi như thế nào?”


      Đây là chút? Đáy lòng Lộ Viễn khiếp sợ đến thể dùng lời để hình dung, vì Diêu Diêu ta thế nhưng có thể làm được đến trình độ này, làm ca ca cũng quyết đoán được như vậy! đến nước này, còn có thể cái gì? “Hy vọng cậu hối hận!” Lộ Viễn đứng lên, dùng nắm tay đấm đấm vào trong ngực Cố Dịch Huân, đây là động tác quen thuộc, bắt đầu từ khi hai người nhận thức liền dưỡng thành thói quen.


      “Cố Dịch Huân tôi quyết định, vĩnh viễn hối hận!” Lời của Cố Dịch Huân rất có khí phách. Đứng dậy giống như Lộ Viễn cùng hoan nghênh, nắm tay! Đáp lễ lại mấy quyền ở trong ngực Lộ Viễn.


      sớm chán ghét trong bóng đêm lẻ loi độc hành hoang vắng cùng tịch, chỗ cao tránh nổi lạnh giá, chỉ có cùng ở chung chỗ mới có thể có được cảm giác ấm áp, cảm giác được niềm vui đơn thuần! Người nào ở nơi u lãnh trong bóng đêm đau khổ giãy dụa cho đến khi được ánh sáng ấm áp chiếu rọi, lại có thể buông ra? Bắt đầu từ ngày nhận định , Cố Dịch Huân liền quyết định cho cuộc sống an nhàn, để cho cuộc đời này của trở thành vô ưu.


      Ánh mắt của Lộ Viễn và Cố Dịch Huân giao nhau, ánh mặt trời sáng sớm nhu noãn xuyên qua cửa sổ sát đất lớn chiếu vào thân hai người đàn ông cao lớn tuấn giống nhau, trong ánh mắt giao nhau của hai người đàn ông hứa hẹn đạt thành.


      Nhất ngôn cửu đỉnh, lời đáng giá ngàn vàng…


      Chú thích:


      [1] phá tắc lập: khai phá thành lập được.


      [2] Rửa tay chậu vàng: Cắt đứt mọi ân oán, từ bỏ con đường tại; dạng như rửa tay gác kiếm.


      [3] Chu U Vương (周幽王): Tên là Cơ Cung Tinh (姬宮湦), là vị vua thứ 12 của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.


      Bao Tự là mỹ nhân do Bao quýnh dâng lên vua. Chu U Vương sủng ái Bao Tự nhưng nàng rất ít khi cười. U vương tìm mọi cách để làm Bao Tự cười nhưng đều thành. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Theo lời Quắc công Thạch Phủ, Chu U vương sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để cho Bao Tự cười. U vương làm theo. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn lại bình thường, có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười.


      [4] Lý Tư (李斯): Là thừa tướng dưới đời vua Tần Thủy Hoàng.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 18: bị thương


      Sáng sớm người hầu lên lầu gọi Lộ Diêu ăn điểm tâm, gọi hồi lâu mà thấy trả lời, liền đẩy cửa vào phòng xem, vừa nhìn thấy liền sợ tới quá mức kinh hãi.


      Nguyên lai Lộ Diêu ngày hôm qua mạo hiểm gió lạnh dạo nửa ngày ngoài đường, lại ở dưới lầu công ty Cố Dịch Huân chờ hồi lâu, hơn nữa bởi vì quan hệ của Cố Dịch Huân và Thiết Tây Á mà tích tụ đau đớn ở ngực, nên nửa đêm liền bắt đầu sốt cao. Thời điểm người hầu phát ra Lộ Diêu nóng đến ý thức mơ hồ, sắc mặt ửng hồng, cái trán lại nóng đến dọa người. Người hầu chạy nhanh báo cho quản gia Triệu biết, lão Triệu coi như bình tĩnh, chỉ huy người hầu giúp Lộ Diêu mặc quần áo, sau đó dặn lái xe đưa Lộ Diêu bệnh viện, cuối cùng gọi điện thoại báo cáo cho Lộ Viễn.


      Lộ Viễn cùng Cố Dịch Huân đàm luận chuyện công việc và cuộc sống, nhận được điện thoại cũng quên luôn chào hỏi Cố Dịch Huân, vội vội vàng vàng ra ngoài. Cố Dịch Huân thấy Lộ Viễn luôn trầm ổn mà thần sắc lại kích động như thế, nhất định là Lộ Diêu có chuyện, nên vội hỏi: “Diêu Diêu làm sao vậy?” quan tâm bộc lộ trong lời .


      “Sốt cao phải đến bệnh viện, tôi phải đến đó ngay.” Chỉ để lại những lời này, đợi Cố Dịch Huân phản ứng, người biến mất ở phía sau cửa.


      Cố Dịch Huân ở văn phòng quá sốt ruột, mặt mày tuấn chỉ trong thoáng chốc nhăn cơ hồ thành nhận ra. Muốn xem , lại thể , khi những gì cố gắng lúc trước liền thành kiếm củi ba năm đốt giờ, , mỗi 1 phút trôi qua nội tâm đều là giày vò. Sớm biết như vậy, thà rằng vẫn sủng tùy theo , vì sao muốn phải hiểu được đáp lại? tại rất tốt, giờ muốn gặp thể gặp! Loại cảm giác này… Shit! Cố Dịch Huân giơ chân đá lên cái ghế, tốt!


      Xem ra trong cuộc đời của chính mình lại có nhiều hơn hai cái là lần đầu tiên. Lần đầu tiên lo lắng giống như kiến bò chảo nóng, lần đầu tiên nguyện ý phí võ mồm cùng người khác giải thích, gặp được , mới hiểu được hàm nghĩa khắc sâu của câu “Ngàn năm đạo hạnh khi tán” [1].


      Cố Dịch Huân còn ở trong văn phòng rối rắm, mà Thiết Tây Á đường chính cơ hồ có thể coi như ngẩng cao đầu mà nện giày cao gót rêu rao khắp nơi, từ đường lớn tới, phong tình vạn chủng mỉm cười phóng điện làm đổ vô số trai lẫn ở ven đường. Bởi vì vừa từ bên ngoài tiến vào, còn mặc áo khoác, nên che khuất đường cong, vô số đàn ông bị hấp dẫn lại chỉ có thể trừng mắt nhìn người đẹp, chỉ có thể nhìn áo khoác da báo bó sát người che khuất đôi núi trắng tuyết đầy đặn của cùng váy ngắn và tất chân màu đen bao vây cặp đùi đẹp thon dài, cho dù là như thế, cũng làm cho thoạt nhìn mị hoặc như con rắn lộng lẫy, mị hoặc lòng người!


      “Đông, đông, đông” tiếng gõ cửa vang lên, nhanh chậm. Thiết Tây Á đẩy cửa ra rồi vào.


      “Hi, Lucifer! tình tiến triển thuận lợi sao? Tiểu công chúa của phản ứng như thế nào? Muốn hay em lại đến làm kích thích nữa?” Thiết Tây Á nghiêm trang hỏi Cố Dịch Huân. Bình thường ra vào các nơi xa hoa truỵ lạc, tránh được xã giao cùng các loại phú thương và người nhiều tiền, Thiết Tây Á luôn muốn giả bộ mềm mại tiếng ngọt ngấy, liền chính cũng nhanh quên thanh chân chính của chính mình nghe thế nào. Mà nay thanh và dáng điệu đứng kệch cỡm thay hẳn vẻ thuần khiết tự nhiên, Cố Dịch Huân và chính nghe xong đều có chút quen.


      Cố Dịch Huân ngồi ở sau bàn đá cẩm thạch bóng loáng, mày nhíu lại, có lên tiếng. Thiết Tây Á nhìn phản ứng của , cảm thấy hiểu tình, khỏi cười hỏi: “Hối hận việc làm sao?”


      từ liền ở nơi các loại phong nguyệt thường xuyên qua lại, nhìn quen các loại trò chơi tình cảm của đàn ông và phụ nữ, hoặc uốn mình theo người, hoặc gặp dịp chơi, hoặc diễn giả làm , hoặc bộc lộ chân tình… thờ ơ lạnh nhạt hồi lại hồi , sớm luyện được đôi mắt rực lửa tinh tường. Chỉ liếc mắt cái, liền nhìn ra vấn đề của lão đại và tiểu công chúa của Lộ thị! Nếu Lucifer đành lòng, vậy làm cho ấy đến đây là tốt rồi, đời này chân ái khó tìm, như có thể thúc đẩy đôi tình nhân chân chính quá tốt, huống chi người đó lại là lão đại mà vô cùng kính trọng, lão đại giúp nhiều như vậy!


      Cố Dịch Huân bị đoán trúng tâm , có cái chớp mắt quẫn bách. Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Thiết Tây Á, ho tiếng, sang chuyện khác, “Nhiệm vụ giao cho hoàn thành?”


      “Lão đại, việc này phải cần thời gian mới làm tốt sao? Hôm qua mới giao nhiệm vụ, em chính là dụng binh lại thần tốc, mà các ấy trong nháy mắt cũng bày đại pháp, cũng nên cho người ta thời gian đóng gói hành lý ? Yên tâm, em phái Nhã Di , ấy rất giỏi về loại việc châm ngòi giá họa này!”


      “Tốt, tôi biết! có thể ra ngoài.”


      “…” đúng là lưu tình chút nào a, Thiết Tây Á lắc lắc đầu ra ngoài, giúp việc bận tâm lớn như thế mà lại đối xử với tôi như vậy!


      Khi Lộ Diêu hạ sốt tỉnh lại là chạng vạng, trong mũi đều là mùi tiệt trùng, nhìn quanh bốn phía phát chính mình ở trong bệnh viện.


      Mình đây là bị làm sao? Chậm rãi nhớ lại tất cả mọi việc xảy ra lúc trước, Lộ Diêu cảm thấy loại cảm giác đau đớn như bị ngàn mũi kim đâm vào trái tim trở lại, ngực giống như có cái gì đó đè nặng đến khó chịu, nghĩ ngồi dậy nhưng là cả người chút khí lực cũng có, đành phải nằm ở giường nhìn hướng ra ngoài cửa sổ.


      Vào màu đông bầu trời lúc chạng vạng càng thêm ảm đạm, đám mây bị gió lạnh mãnh liệt thổi bay còn ít nào, toàn bộ bầu trời như mảnh vải dệt cổ xưa vốn màu xanh nay bị tẩy thành màu trắng…


      Thiết Tây Á vào phòng bệnh cao cấp, chỉ thấy Lộ Diêu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn là thân thể mảnh khảnh nay giấu trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình nên càng lộ vẻ đơn bạc. Ổn định lại tâm thần, Thiết Tây Á cố ý tạo ra tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất, khí thế giương cao đến gần bên giường bệnh, khiến cho Lộ Diêu chú ý.


      “Tôi tại muốn gặp chị, phiền toái chị ra ngoài.” Lộ Diêu có chút suy yếu .


      “Yên tâm, làm phiền lâu đâu, tôi xong .” Thiết Tây Á buông bó hoa bách hợp trong tay xuống, nhìn thẳng Lộ Diêu, “Cố là của tôi, mời rời khỏi ấy.”


      “Chị muốn tôi rời khỏi tôi liền phải rời khỏi sao?” Nhìn bộ dáng Thiết Tây Á cực kỳ giống phu nhân chính thức tới giữa cửa nhà người ta mà diễu võ dương oai bộ dáng, tay Lộ Diêu đặt ở phía dưới chăn nhanh chóng nắm thành nắm đấm.


      ấy vì sao còn muốn luẩn quẩn bên người ấy?” Thiết Tây Á ngược lại biểu lộ chân tình, ủy khuất lên án.


      “Chị làm sao mà biết tôi ấy?” Lộ Diêu bởi vì phẫn nộ, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, Cố Dịch Huân, thế nhưng để chị ta đến khi dễ tôi như vậy? Bắt buộc chính mình bình tĩnh, nhất định thể khóc, nhất định thể ở trước mặt chị ta bị mất mặt.


      sao? cẩn thận ngẫm lại phương thức hai người ở chung, đó là sao? đối với tình của ấy có đáp lại cùng trả giá sao? bởi vì ấy và người phụ nữ khác ở cùng chỗ mà giống như tôi thương tâm đến tan nát cõi lòng sao?” Thiết Tây Á giống như đó là , đao xẹt qua tâm Lộ Diêu.


      Thiết Tây Á vẫn nhìn chăm chú vào biểu tình của Lộ Diêu, thấy thần sắc Lộ Diêu lúc này lại bỏ thêm ít kích thích, tiếp tục , “ phải mỗi người đàn ông đều giống như ca ca hai mươi tư tuổi tốt bụng của , có thể hề nửa câu oán hận mà sủng bao dung , chấp nhận tùy hứng làm nũng hay đùa giỡn và tính tình đại tiểu thư của , đàn ông cũng mệt. Khi nhận đối xử tốt của ấy, có nghĩ tới có thể cho ấy cái gì sao? cho ấy cái gì?!” Câu cuối cùng, Thiết Tây Á tăng thêm ngữ khí.


      Lộ Diêu hoàn toàn bị những lời của Thiết Tây Á hỏi trúng, mờ mịt biết phải làm sao, thanh của Thiết Tây Á lại truyền vào trong lỗ tai, “Tôi hy vọng cẩn thận suy nghĩ, nhìn lại lúc trước Cố đối tốt với mà trả tự do cho ấy. Làm cho ấy hiểu được như thế nào là tình và chiếu cố của bạn dành cho ấy!” Thiết Tây Á đánh giá kích thích sai biệt lắm, còn lại phải xem tiểu công chúa nghĩ như thế nào, vì thế dừng câu chuyện tại đây.


      “Tôi xong, quấy rầy nghỉ ngơi, tạm biệt.” Thiết Tây Á xong, tiêu sái xoay người rời , tóc xoăn dài cuộn sóng ở trung vẽ ra độ cong xinh đẹp, hành lang dài của bệnh viện lại truyền đến thanh “bộp bộp” của giày cao gót.


      Thiết Tây Á rồi, Lộ Diêu chịu đựng từng trận quặn đau trong lòng, tinh tế nhớ lại những lời vừa rồi của Thiết Tây Á. sao? bởi vì mà đau lòng, bởi vì mà thương tâm, thế này, chính là sao? Lộ Diêu sau khi hạ sốt vốn là đầu óc choáng váng toàn thân vô lực, tại đầu óc lại loạn thành đoàn mơ hồ, liền cảm thấy chỗ huyệt thái dương trướng đau đớn, suy sụp té ngã ở giường.


      Lộ Viễn từ khi thấy Thiết Tây Á đến vẫn đứng ở ngoài cửa, nhìn vẻ mặt rối rắm mê hoặc lại mờ mịt của em thầm thở dài, tình quả nhiên có thể làm người ta trưởng thành, Diêu Diêu rốt cục ra ngoài tòa tháp bảo vệ của , từ nay về sau còn là thiên chân hiểu thế ! Chung quy, mỗi người đều phải trưởng thành, như vậy… Cũng tốt!


      ra khỏi bệnh viện tràn đầy mùi hương tiệt trùng, Thiết Tây Á hít ngụm khí lạnh tươi mát vào sâu, kích thích này hẳn là mạnh ? Lucifer, hẳn là nên cảm tạ tôi! Vì tiểu công chúa của , vai người ác này tôi làm được rất tốt, đúng là làm cho vạn người phỉ nhổ! Á Bá, A Thụy và A Hạo mỗi ngày nhìn tôi đều là thần sắc , ánh mắt lóe ra, ai…


      Nhìn lên phòng lớn lầu của bệnh viện ở trước mắt, Thiết Tây Á dưới đáy lòng yên lặng cảm thán: Tiểu công chúa, cũng hạnh phúc! có ca ca thương như vậy, lại có người đàn ông thâm tình với như thế, tôi hâm mộ đến mức ghen tị. Thiết Tây Á như nhìn thấu mọi phồn hoa của hồng trần mà tự nhiên mỉm cười chút làm người ta đau lòng thê lương, cũng làm cho vô số đàn ông thần hồn điên đảo bởi vẻ mị hoặc gương mặt .


      Kỳ tâm tình Thiết Tây Á giờ phút này là loại phức tạp khôn kể. Đối với Cố Dịch Huân tâm phải nhúc nhích chút nào, người đàn ông giống như thiên thần đột nhiên đứng ở trước mặt bạn, cứu vớt bạn từ trong nước lửa, thử hỏi có người phụ nào động tâm? Cho dù như Thiết Tây Á nhìn quen các loại phong nguyệt của tình cảm nên sớm ôm hy vọng, sau khi ngoài miệng tuyệt vọng, đáy lòng đối với vương tử cứu vớt công chúa từ trong nước lửa lại tia chờ mong. Chính là, sau đó dần dần phát , người đàn ông thiên thần này phải vương tử, mà là hào quang vạn trượng bao la (tức mặt trời cao), ngay tiên nữ cũng dám mơ tưởng đến thần thái dương cao vời này, vậy nên phụ nữ bình thường như lại càng thể, thể là người phụ nữ có thể nhúng chàm ! Dần dần, tình cảm của đối với Cố Dịch Huân từ ái mộ biến thành kính trọng. Mà nay, vẫn ngưỡng mộ kính trọng như thần thánh, vì mà có thể biến thành người khác, vui sướng sao? Chưa tới, thương tâm? Cũng đến mức, cái loại cảm giác này… quan hệ đến tình , chính là trong lòng cảm thấy trống rỗng và mất mát.


      “Hy vọng hai người hạnh phúc!” Thiết Tây Á phát ra tiếng giống như thở dài nỉ non.


      Chú thích:


      [1] Ngàn năm đạo hạnh khi tán: Bao nhiêu đạo hạnh tu luyện ngàn năm chỉ trong sớm chiều mà tan biến.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 19: Thức tỉnh


      Gần đây, Lộ Diêu giống như chỉ trong đêm mà trưởng thành, cả người trầm tĩnh, cùng người hay cười đùa lúc trước giống như là hai người. Thời gian rảnh rỗi mỗi ngày đều là mình im lặng vừa ngồi đọc sách vừa phơi nắng bên cửa sổ sát đất trong thư phòng, hoặc là vừa dùng tai phone nghe nhạc vừa đùa nghịch với những bông hoa trồng trong nhà ấm, ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, cả người im lặng cách kỳ cục. Ngay cả khí náo nhiệt lúc bước sang năm mới cũng thể phá vỡ thế giớ im lặng tạo cho chính mình!


      Nhưng là Lộ Viễn nhìn biến thành dạng này càng thêm lo lắng, nếu giống như thời gian trước vừa khóc vừa ồn ào, cảm thấy hoàn hảo, như bây giờ đem mọi cảm xúc đau buồn giữ ở trong lòng, nghẹn đến phát bệnh a! Có vài thứ Lộ Viễn đau lòng thay muội muội, cơ hồ nhịn được muốn ra cho Lộ Diêu, nhưng là nghĩ đến Dịch Huân khổ tâm suy nghĩ, lại khẽ cắn môi mà nhịn xuống. Tình cảm này dù sao vẫn là phải để tự mình Lộ Diêu vượt qua, cho dù là , cũng bất lực.


      Chính là cảm mạo phát sốt mà thôi, ngày hôm sau Lộ Diêu liền xuất viện. Sau khi về nhà Lộ Diêu đem chính mình nhốt ở trong phòng hai ngày hai đêm, nghĩ đến Cố Dịch Huân ngày đó lãnh khốc vô tình, nghĩ đến Thiết Tây Á tự tin đứng trước , tâm trạng Lộ Diêu lại phát bệnh, nước mắt ủy khuất chỉ giống như nước sông bị vỡ đê, đập nát những đồ có thể đập ở trong phòng, ở trong phòng ép buộc bao lâu ca ca cũng ở ngoài cửa lo lắng bấy lâu. Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài dự đoán của mọi người Lộ Diêu tự mình mở ra cửa phòng ra, giống như có chuyện gì xảy ra, giống như bắt đầu cuộc sống mới điềm đạm dị thường khác xa lúc trước, quy định phạm vi hoạt động, đem chính mình vào vòng cấm ở chỗ đó có thể dùng im lặng ngăn cách với thế giới bên ngoài, mỗi ngày trừ phi tất yếu cơ hồ đều là mở miệng. nhiều lần Lộ Diêu nhìn thấy ca ca thần sắc lo lắng muốn rồi lại thôi, kỳ sớm có việc gì, chính là nghĩ chuyện muốn mình lẳng lặng tự hỏi mà thôi.


      Tựa như năm đó khi biết được cha mẹ qua đời, cố gắng làm cảm giác tê tâm liệt phế đau nhức qua , còn lại là nỗi đau tinh tế giấu kín ở góc bí mật trong đầu mà dễ phát , chỉ cần dễ dàng đụng vào phát giác. Từng đêm tỉnh lại sau cơn mộng mị, đều lẳng lặng nhìn bóng đêm tối đen mà nhớ tới , người đàn ông lãnh khốc kia cả người giống như được bao phủ hơi thở của bóng đêm, sau đó chịu đựng đau đớn tự hỏi, sao? Là sao?


      Lười biếng sau giữa trưa, Lộ Diêu trước sau như nằm ở thư phòng phơi nắng, Lộ Viễn chân tay đến gần, ôn nhu mở miệng, “Diêu Diêu, buổi tối ngày mai cùng ca ca ra ngoài dạo được ?”


      nơi nào nha?” Lộ Viễn nghe được thanh kiều nhuyễn ngọt lịm mà tâm mềm mại xuống dưới.


      “Tối ngày mai có bữa tiệc từ thiện, giải sầu ?” Lộ Viễn có chút cẩn thận hỏi, lâu có cùng Diêu Diêu im lặng trực tiếp tâm như vậy, chíng xác phải là Diêu Diêu lâu , nghĩ phá hư bầu khí ấm áp khó có được này.


      ấy… Cũng ?” Thanh của Lộ Diêu tự nhiên, nghe qua giống như chỉ là câu hỏi.


      Lộ Viễn đương nhiên biết “ ấy” trong câu của Lộ Diêu là chỉ ai, “Đúng vậy, . Diêu Diêu hiểu rồi sao? Muốn thế nào đối mặt với ấy?”


      Lộ Diêu nhàng mà gật gật đầu “Ân” tiếng, trầm mặc lát lại mở miệng, “Ca ca, nửa tháng này em suy nghĩ cẩn thận, em là thích ấy! phải giống như loại cảm giác em thích , mà là loại cảm giác thích của phụ nữ đối với đàn ông.”


      Rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu thích, vì sao lại thích? Lộ Diêu suy nghĩ lâu vẫn là cách nào tìm ra, tình đến chính là đến thôi, lặng yên tiếng động cũng hề có đạo lý.


      “Nga?” Lộ Viễn có chút kinh hỉ nhíu mày nhìn về phía Lộ Diêu, thời gian dài như vậy, rốt cục suy nghĩ cẩn thận? Xem ra tâm tư của Dịch Huân có uổng phí.”Vì sao lại thích?” Lộ Viễn truy vấn , ngữ khí thoải mái nhiều ngày thấy.


      “Em cũng lắm. Trước đây thích ở bên ấy, là vì cảm thấy bộ dáng lãnh khốc của ấy rất tuấn tú, sau đó liền đặc biệt mê luyến cảm giác ở bên ấy… Ân… Giống như bị khí chất của bóng đêm ám vào, giống như ban đêm có thể che giấu hết thảy bao dung, lại sau đó, biết khi nào loại ỷ lại cùng mê luyến này biến chất, biến thành thích, lên men thành tình .” Ánh sáng mặt trời chiếu vào người mảnh khảnh đơn bạc, cúi đầu, chỉ lộ đoạn cổ trắng, cúi đầu dùng thanh ôn nhu nhàng chậm chạp kể ra tâm của mình.


      Lộ Viễn giống như người cha, ánh mắt ôn nhu từ ái, còn nghe, vừa đúng lúc này hỏi câu, “ tại em tính làm gì?” Những lời này mới là trọng điểm.


      Mấy ngày nay chỉ lần nhìn thấy xe của Dịch Huân đỗ ở phía sau bên ngoài biệt thự kiểu Pháp, ở lại đó là suốt đêm, đôi con ngươi đen thâm sâu như băng dừng lâu ở cửa sổ phòng Diêu Diêu, đầu ngón tay ràng kẹp ngọn lửa đêm dứt. Mỗi lần nhìn thấy Dịch Huân, đều cảm thấy ưu sắc hàng mi của ấy nặng thêm vài phần, đôi mắt mệt mỏi. Nhìn hai người tra tấn lẫn nhau, Lộ Viễn có chút hụt hơi, điều này để làm gì? Nhưng tình cảm là chuyện phải người ngoài có thể hiểu được, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn, thuận theo tự nhiên.


      “Em muốn cố gắng thắng để lấy lại tâm ấy! Cho dù là thất bại em cũng muốn thử lần, em muốn hối hận.” Khuôn mặt nhắn kiều mỵ của Lộ Diêu giống như ánh mặt trời tỏa sáng sau cơn mưa dài, đôi mắt to ngập nước nháy mắt liền thay đổi, lưu quang tràn đầy màu sắc.


      Lộ Viễn nở nụ cười, thở phào : “Tốt! Như vậy mới giống tiểu công chúa Diêu Diêu của nhà chúng ta.” Rốt cục cần nhìn hai người chịu đựng giày vò tra tấn, sắp chịu nổi!


      Đêm đó, các cửa hàng tư nhân trong thành phố S, các laoị hàng hiệu quốc tế trong cửa hàng lễ phục dạ hội giống như cần tiền đua nhau đưa đến biệt thự của tổng tài Lộ thị, để Lộ Diêu chọn lựa. Nếu như phải thời gian rất gấp, Lộ Viễn trực tiếp cho nhà thiết kế hàng đầu làm lễ phục!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :