1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngu nữ bắt chồng - Nguyên Viện [H] (10c Full ) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 9:


      "Bảo chủ!"

      Trần Vân Nương vội vàng gọi Hạ Hầu Diễm, ánh mắt vì khẩn trương mà lóe lên, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

      "Có chuyện gì sao?" Hạ Hầu Diễm dừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng ta.

      Trần Vân Nương nhìn dời nổi mắt. Nam nhân trước mặt này là người mà nàng say đắm lâu. Nàng nghĩ rằng chỉ cần kiên trì ở bên cạnh thuộc về nàng.

      Nhưng ai ngờ, Hướng Tiểu Dương lại xuất phá vỡ mộng đẹp của nàng. Nhưng Trần Vân Nương nàng tuyệt đối bỏ cuộc!

      Cắn cắn môi, Trần Vân Nương bất chấp tất cả, dùng sức ôm chầm lấy Hạ Hầu Diễm.

      "Vân Nương, ngươi làm cái gì vậy?" Hạ Hầu Diễm sửng sốt, đẩy nàng ta ra ngay lập tức chút lưu tình. Lông mày khó chịu nhíu lại, lạnh lùng nhìn nàng ta.

      lạnh lùng của lại càng khiến cho Trần Vân Nương cam lòng. Vì cái gì có thể đối xử dịu dàng với Hướng Tiểu Dương mà lại bày ra khuôn mặt lạnh nhạt này đối với nàng?

      "Ta thích chàng rất lâu rồi." Gạt qua căng thẳng, Trần Vân Nương quyết tâm nhìn Hạ Hầu Diễm lên tiếng: "Từ cho tới bây giờ, ta vẫn luôn thích chàng!"

      Lời tỏ tình của Trần Vân Nương làm Hạ Hầu Diễm ngẩn ra, nghĩ tới nàng ta lại có tình cảm này đối với mình.

      "Ta có ý gì với ngươi cả." lạnh lùng cự tuyệt, dứt khoát hề dây dưa. Đối với , Trần Vân Nương chỉ là nữ nhi của Trần tổng quản, ngoài thân phận đó ra chả có ý nghĩa gì với cả.

      Trần Vân Nương đau khổ cắn môi, thể tin được."Chàng chút tình cảm nào đối với ta hay sao? Nhưng phải chàng rất tin tưởng ta ư?"

      Cho tới tận bây giờ, cũng vẫn để nàng đợi ở bên cạnh mà. Nàng là nữ nhân duy nhất có thể tiếp cận với gần như vậy!

      "Ngươi là thuộc hạ của ta có phải ? Chẳng lẽ ta lại tin tưởng năng lực thuộc hạ của mình?" Hạ Hầu Diễm trở về với dáng vẻ lãnh khốc.

      Ngoại trừ Hướng Tiểu Dương, dùng bộ dạng ôn nhu để đối xử với các nữ nhân khác. đời này, nữ nhân khiến động lòng chỉ có thể là Dương nhi mà thôi, còn những người khác, đáng để quan tâm.

      "Thuộc hạ?" Nội tâm Trần Vân Nương lạnh lẽo trừng mắt nhìn , "Đối với chàng, ta chỉ là thuộc hạ thôi sao?"

      ! Nàng tin!

      "Nếu còn có thể là gì? Những lời vừa rồi, sau này ta muốn nghe thấy nữa." Liếc qua nàng ta cái, Hạ Hầu Diễm muốn mất thời gian thêm nữa, xoay người định rời .

      "Bảo chủ!" Trần Vân Nương bỗng dưng gọi giật lại.

      Hạ Hầu Diễm kiên nhẫn quay đầu, ít bột trắng đột nhiên tung về phía . vội vã phong tỏa hô hấp, nhưng vẫn kịp. Lượng bột hít phải cũng ít.

      "Ngươi. . . . . ." Hạ Hầu Diễm trừng mắt nhìn Trần Vân Nương, lui về phía sau vài bước.

      "Là chàng tốt, ai bảo chàng đối với ta vô tình như vậy. . . . . ." Sắc mặt Trần Vân Nương tái nhợt, yên lặng nhìn Hạ Hầu Diễm. Dù chiếm được trái tim của chăng nữa nàng cũng muốn phải thuộc về nàng!

      "Ngươi hạ độc gì với ta?" Hai mắt thoáng mơ hồ, đầu óc choáng váng, Hạ Hầu Diễm liên tục lắc đầu giữ vững tỉnh táo, nhưng thể chống lại mê man dần dần lan tỏa kia.

      "Chàng là của ta, của Trần Vân Nương ta. Ngoại trừ ta ra, chàng đừng mơ thuộc về nữ nhân khác!" Trần Vân Nương cố chấp , bước tới nhàng ôm lấy Hạ Hầu Diễm.

      "Tránh. . . . . . ra. . . . . ." Hạ Hầu Diễm muốn đẩy Trần Vân Nương ra, nhưng toàn thân lại chút sức lực. cảm thấy thần trí của mình bắt đầu hỗn loạn, làm thể tập trung suy nghĩ.

      "! Chàng ta, có đúng hay ?" Trần Vân Nương dịu dàng ôm lấy mặt của Hạ Hầu Diễm, nhàng hỏi.

      "Ta. . . . . ." Lông mày nhíu chặt, Hạ Hầu Diễm nhìn nàng ta chăm chăm, muốn thích, muốn đẩy nàng ta ra, nhưng thể khống chế được bản thân nữa.

      Tròng mắt đen tràn ngập tức tối dần dần trở nên trống rỗng, còn bất kỳ cảm xúc nào.

      "Chàng ta, có đúng hay ?" Nở nụ cười xinh đẹp đầy thỏa mãn, Trần Vân Nương lặp lại câu hỏi lần nữa.

      "Đúng, ta nàng." Hạ Hầu Diễm vô thức giống như con rối nhìn nàng ta, ngoan ngoãn nghe lệnh mà trả lời.

      "Ta biết mà!" Trần Vân Nương vui vẻ cười. Hạ Hầu Diễm là của nàng! ai có thể giành với nàng được.

      Có gì đó ổn!

      Hướng Tiểu Dương chậm rãi về phía đại sảnh, cảm thấy ánh mắt người hầu bốn phía xung quanh nhìn nàng kỳ quái, dường như có chút đồng cảm thương hại.

      "Phu nhân. . . . . ." Trần tổng quản vừa nhìn thấy nàng, lập tức áy náy cúi đầu xuống.

      "Trần tổng quản, xảy ra chuyện gì sao?" Sao mọi người ai cũng kỳ lạ như vậy?

      "Phu nhân, xin ngài thứ lỗi cho nô tài. . . . . ." Trần tổng quản cúi đầu thấp, xin lỗi ngừng.

      "Thứ lỗi cho ông?" Hướng Tiểu Dương cảm thấy rất khó hiểu.

      Nàng nghe người hầu Hạ Hầu Diễm muốn gặp nàng, bảo nàng tới đại sảnh. Nhưng vì sao đường tới đây, thái độ của mọi người lại quái lạ như thế?

      "Trần tổng quản, ông gì vậy? Tôi nghe hiểu lắm?" Vẻ mặt Hướng Tiểu Dương nghi hoặc, chút bất an lặng lẽ dâng lên trong lòng khiến nàng thoáng hoảng sợ.

      Nhìn Trần tổng quản, lại nhìn vẻ mặt đồng cảm của người hầu bốn phía, Hướng Tiểu Dương nhíu mày, nhấc chân nhanh chóng về phía đại sảnh.

      Vừa đến trước cửa đại sảnh, bước chân đột ngột sững lại, nàng trợn to mắt, thể tin nổi nhìn màn trước mặt ——

      Nam nhân của nàng ngồi ở ghế chủ vị, mà đùi vốn là chỗ của của nàng giờ phút này có nữ nhân khác ngồi lên. Hình ảnh thân mật của hai người làm mắt nàng đau nhói.

      Hướng Tiểu Dương nắm bàn tay chặt, lạnh lùng nhìn bọn họ.

      "Phu quân, có thể cho ta biết đây là chuyện gì ?" vào đại sảnh, Hướng Tiểu Dương yên lặng nhìn Hạ Hầu Diễm, muốn từ trong vẻ mặt của nhìn ra điều gì bất thường.

      Nhưng nàng nhìn rất kỹ mà cũng nhận ra có gì đó đúng. Hơn nữa ánh mắt của nhìn nàng lạnh như băng, khiến lòng nàng tự chủ được run lên.

      chưa từng dùng ánh mắt lãnh khốc như vậy nhìn nàng, giống như nàng chỉ là người xa lạ đối với . Chuyện gì xảy ra thế này?

      "Chuyện gì xảy ra với chàng vậy?" Hướng Tiểu Dương nhịn được mở miệng hỏi, trong lòng dâng lên bất an mãnh liệt cùng chút nghi ngờ.

      "Ta rất tốt, chưa khi nào tốt như bây giờ." Khẽ nhếch khóe miệng, Hạ Hầu Diễm vô tình nhìn nàng."Thứ duy nhất tốt đối với ta, chính là thành thân với ngươi."

      "Chàng vậy là có ý gì?" Hướng Tiểu Dương mở to mắt nhìn Hạ Hầu Diễm, thể tin nổi mình nghe thấy gì. Đây là người triền miên nhiệt tình với nàng đêm qua ư? Sao nàng lại có cảm giác như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy?

      " ràng như thế mà ngươi còn nghe hiểu sao?" Ngồi ở đùi Hạ Hầu Diễm, Trần Vân Nương kiêu ngạo liếc nàng cái, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

      "Câm mồm! Ta hỏi ngươi." Hướng Tiểu Dương rống giận.

      "Ngươi mới phải là người câm mồm! Ai cho phép ngươi chuyện với Vân Nương như vậy?" Hạ Hầu Diễm lớn tiếng bảo vệ Trần Vân Nương, hung hãn trách cứ Hướng Tiểu Dương.

      "Diễm, chàng đừng tức giận. Ta rồi mà, nữ nhân này đâu có xứng với chàng." nhàng vuốt vuốt lồng ngực của , Trần Vân Nương dịu dàng .

      "Đúng thế! Nàng đúng, nàng ta xứng với ta, người phù hợp với ta nhất chỉ có thể là nàng." Hạ Hầu Diễm phụ họa theo, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hướng Tiểu Dương.

      Vừa nhìn thấy ánh mắt tổn thương của nàng, tim của chợt thắt lại, lông mày bất giác nhíu chặt, dường như có tia sáng thoáng qua trí óc.

      "A. . . . . ." Hạ Hầu Diễm nhăn nhó, cảm thấy đầu của mình rất đau.

      "Diễm, chàng sao vậy?" Thấy vẻ mặt của khác thường, Trần Vân Nương khẩn trương, chỉ sợ nhớ ra điều gì.

      ", sao." Lắc lắc đầu, muốn nghĩ nữa, đau đớn kia cũng dần dần biến mất.

      Trong lúc đó, Hướng Tiểu Dương cũng lờ mờ phát ra có chút gì đó kỳ lạ. Nàng có cảm giác Hạ Hầu Diễm giờ giống với lúc bình thường.

      "Trần Vân Nương, ngươi làm gì Diễm?" Hướng Tiểu Dương trực tiếp chất vấn Trần Vân Nương.

      "Ta làm gì à? Ta chỉ thổ lộ tình cảm của mình đối với Bảo chủ, sau đó cũng phát ra người thực chính là ta. Có vậy thôi." Trần Vân Nương cao ngạo hả hê .

      " thể nào!" Hướng Tiểu Dương hiển nhiên là tin chuyện này.

      Thấy nàng tin, Trần Vân Nương nũng nịu dựa vào người Hạ Hầu Diễm. "Diễm, chàng có ta hay ?" Nàng ta vừa hỏi, vừa đắc ý liếc nhìn Hướng Tiểu Dương cái.

      "! Ta nàng." Tiếng ràng truyền khắp đại sảnh, cũng truyền đến tai của Hướng Tiểu Dương.

      Nàng lùi lại phía sau mấy bước, sững sờ.

      "Chàng. . . . . . Chàng cái gì. . . . . ." Hướng Tiểu Dương nhìn Hạ Hầu Diễm chằm chằm, sửng sốt hỏi lại . Nàng luôn cố gắng ngừng khiến nàng, chưa từng nàng, vậy mà bây giờ lại điều đó với Trần Vân Nương.

      "Ta Vân Nương." Hạ Hầu Diễm kiên định nhắc lại, chỉ có điều cơ thể tự chủ được căng cứng. Hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Hướng Tiểu Dương trái tim lại bất giác nhói lên đau đớn.

      "Chàng nàng ta? thể nào! Ta tin!" Hướng Tiểu Dương lắc đầu mạnh, dường như muốn gạt hết câu kia ra khỏi đầu ."Vậy còn ta. . . . . ."

      "Ngươi?" Hạ Hầu Diễm hừ lạnh tiếng."Ta thành thân

      với ngươi chỉ là sai lầm, ta hối hận rồi, đáng lẽ ngay từ đâu ta nên thành thân với Vân Nương mới phải.”

      giống như đọc thuộc lòng, từng câu từng chữ đều đều ra, lạnh lẽo mang theo bất kỳ chút cảm xúc nào, chỉ có tròng mắt đen tự chủ được lóe ra ánh sáng phức tạp.

      Hạ Hầu Diễm quả thực muốn những lời này, khi ra, tim của cũng đau theo từng chữ, nhưng trong đầu dường như lại có luồng khói đen khống chế, khiến có cách nào kháng cự.

      “Sai lầm?” Hướng Tiểu Dương đau khổ nỉ non nhắc lại hai từ khiến nàng tổn thương nhất, gương mặt tràn đầy kinh ngạc cùng thất vọng.

      “Đối với chàng ta là sai lầm ư?” Hướng Tiểu Dương cam lòng tiếp tục hỏi, đau đớn trong lòng khiến nàng nhận ra được bất thường của , trong đầu chỉ tràn ngập những từ ngữ tàn khốc kia, ngừng tra tấn, hành hạ nàng.

      Toàn bộ tỉnh táo, lý trí, khả năng phán đoán của nàng đều còn, Hướng Tiểu Dương chỉ cảm nhận được nỗi đau từ tận trong tâm khảm.

      “Đúng vậy! Người đối với Diễm chỉ là sai lầm, ta mới là lựa chọn đúng đắn của . Người xứng đáng với chỉ có ta mà thôi.”

      Trần Vân Nương đắc ý cười lớn, nhìn vẻ mặt đau thương của Hướng Tiểu Dương cảm thấy vô cùng sảng khoái, “Diễm, chàng mau mau giải quyết sai lầm này !” Chu miệng làm nũng, Trần Vân Nương đưa mặt lên mơn trớn cánh môi của Hạ Hầu Diễm ngay trước mặt nàng.

      Lông mày thoáng nhíu lại chút, mùi vị kia quen thuộc, muốn kháng cự, nhưng thể chống lại mờ mịt trong trí óc, chỉ có thể bị động ngồi im.

      Thấy Trần Vân Nương làm ra hành động thân mật với Hạ Hầu Diễm, Hướng Tiểu Dương trợn to mắt, nhưng Hạ Hầu Diễm những đẩy ra mà thậm chí còn ôm lại nàng ta nữa…

      Hướng Tiểu Dương ngây ngẩn cả người, ngay lúc đó, Hạ Hầu Diễm lại lấy ra phong thư ném xuống cho nàng.

      Nhìn bì thư trước mắt, Hướng Tiểu Dương hoàn toàn chết lặng, được nên lời.

      “Chàng bỏ ta?” Rất lâu sau, nàng mới chậm rãi thốt ra câu này.

      thư kia ghi hai chữ “Hưu thê” to khiến lòng nàng rỉ máu.

      “Đúng vậy!” Hạ Hầu Diễm quay lại dáng vẻ lãnh khốc, ánh mắt nhìn nàng chút tình cảm, “Nếu là sai lầm tất nhiên cần phải nhanh chóng giải quyết rồi.”

      “Giải quyết?” Hướng Tiểu Dương lớn tiếng, “Chàng dùng hai chữ này để phủi sạch quan hệ giữa hai chúng ta?”

      “Nếu dùng cái gì?”

      “Chàng chưa từng thích ta chút nào sao? Vậy quan tâm của chàng dành cho ta coi là gi?”

      Nàng tin! phải từng vì nàng mà ghen sao? Đó là biểu của quan tâm, là để ý đến nàng mà!

      Nàng nghĩ rằng chỉ cần bản thân tiếp tục cố gắng, nhất định nàng, nhưng sao có thể ngờ, thứ nàng nhận được lại là tờ hưu thư của .

      Kết quả này, nàng thể nào chấp nhận nổi.

      Hướng Tiểu Dương cho rằng ít nhất nàng cũng có ý nghĩa gì đó với , nhưng hóa ra chỉ coi nàng là “sai lầm”. Đáng buồn làm sao! Tình của nàng đối với , cũng chỉ là sai lầm…

      “Ta…” Hai tay nắm chặt, Hạ Hầu Diễm cảm thấy nội tâm đau đớn từng đợt, muốn thu lại hết những lời kia, nhưng…

      Đau truyền đến từng cơn đau buốt, cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng trái tim còn đau hơn trăm lần. Cả hai nơi đều hành hạ , khiến càng thêm thống khổ.

      Trần Vân Nương ở trong lòng Hạ Hầu Diễm rốt cuộc cũng phát ra bất thường này, vội vã giọng ở bên tai : “Diễm, mau đuổi nàng ta !”

      Trần Vân Nương tuyệt đối để cho bất kỳ chuyện ngoài ý nào xảy ra. Hạ Hầu Diễm là của nàng, chỉ cần Hướng Tiểu Dương rời khỏi đây còn ai có thể tranh giành với nàng nữa!

      Mệnh lệnh truyền đến trí óc, Hạ Hầu Diễm nhăn mày, cắn răng khạc ra câu: “Đủ rồi! Ngươi còn muốn dây dưa với ta đến khi nào nữa? Nếu ngươi cứ cố tình bám lấy buông chỉ làm ta càng cảm thấy chán ghét hơn mà thôi!”

      Từng chữ tàn nhẫn cứa vào tim, Hướng Tiểu Dương từng bước lui về phía sau.

      “Ngươi có biết ta thể chịu nổi dây dưa của ngươi nữa hay ? Vậy mà ngươi vẫn tự mình đa tình, tình cảm của ngươi ta cần!”

      “Đủ rồi!” muốn nghe thêm nữa, Hướng Tiểu Dương bịt kín tai lại, hét to, “Chàng phải nữa, ta !”

      Mím chặt môi, nàng bướng bỉnh quật cường chịu rơi nước mắt. Cho dù đau đớn trong lòng còn thống khổ hơn cả cái chết vẫn mạnh mẽ hề khóc nháo. Cầm tờ hưu thư lên, Hướng Tiểu Dương lạnh lẽo cười đến thê lương.

      “Ta như chàng mong muốn.” xong, nàng lập tức xoay người rời khỏi đại sảnh.

      Đối với ánh mắt đồng tình của những người khác, nàng làm như thấy.

      Canh bạc ái tình này, nàng thua, thua thảm hại rồi!
      Last edited by a moderator: 4/10/14
      suna2304 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 10:


      "Dương nhi. . . . . ."

      Thấy bóng dáng kia kiên quyết quay người rời , nội tâm Hạ Hầu Diễm nhói lên cái, luồng chất lỏng tanh ngọt vọt ra khỏi cổ họng.

      "Ưm. . . . . ." lập tức che miệng lại, máu đen trào ra khỏi năm ngón tay, tí tách chảy xuống.

      "Diễm!" Thấy đột ngột hộc máu, Trần Vân Nương lo lắng vội vàng hỏi. "Chàng sao vậy? Tại sao lại thế này?"

      Chẳng lẽ là có liên quan đến phấn dược kia?

      "Phụt!" Máu đen vừa phun ra, đám mây đen trong đầu lập tức tiêu tan, Hạ Hầu Diễm nhớ lại từng chút từng chút .

      nhớ tới nụ cười xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh sáng người cùng lời tuyên cáo đầy tự tin kia ——

      Ta, nhất định khiến chàng ta. . . . . .

      Lời của nàng tràn ngập trong tim của , khiến động tâm, kiềm chế được mà thương nàng. . . . . .

      nhớ ra tất cả! Nhớ lại nàng, cũng nhớ việc bị phấn dược khống chế, thể phản kháng, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, sau đó những lời đáng chết kia với Dương nhi. . . . . .

      "Trần Vân Nương ——" Hạ Hầu Diễm rống giận, dùng sức đá bay nữ nhân đáng ghét trước mặt.

      "Á!" Trần Vân Nương kịp đề phòng, cả người bay ra phía sau đập vào vách tường, phun ra ngụm máu. "Chàng. . . . . ."

      Nàng ta kinh ngạc nhìn , thấy ánh mắt còn vẻ vô hồn nữa, trong nháy mắt liền hiểu ra. "Dược hiệu. . . . . ."

      "Ngươi lại dám hạ dược ta?" Hơn nữa còn khiến những điều tàn nhẫn kia với Dương nhi. Nhớ tới dáng vẻ thương tâm của nàng, lửa giận trong lòng lại càng bùng cháy dữ dội, hận thể giết chết Trần Vân Nương ngay lúc này. "Ngươi đáng chết!"

      "Đúng vậy, nhưng chỉ vì ta chàng. . . . . ." Trần Vân Nương vẫn nghĩ mình có lỗi gì cả. "So với Hướng Tiểu Dương, ta thích hợp với chàng hơn. . . . . ."

      "Câm mồm !" Hạ Hầu Diễm cắn răng nhịn xuống đau đớn trước ngực, máu đen phun ra càng nhiều. Hai mắt dần hoa lên, nhưng giết chết nữ nhân này, cam lòng!

      Đúng lúc chuẩn bị dùng sức đánh chưởng về phía Trần Vân Nương bóng dáng đột nhiên chạy lại ngăn cản trước mặt , bảo vệ Trần Vân Nương.

      "Bảo chủ, xin ngài tha thứ cho tiểu nữ, lão nô cầu xin ngài, Bảo chủ. . . . . ." Trần tổng quản ngừng dập đầu cầu khẩn Hạ Hầu Diễm.

      "Cút ra!" Hạ Hầu Diễm gầm .

      nhất định phải giết nữ nhân trước mắt này, ai đến cầu xin cũng vô dụng thôi! "Ông tránh ra, ta giết luôn cả ông!"

      "Bảo chủ, lão nô chỉ có nàng là nữ nhi thôi. Nể tình lão nô cống hiến nhiều năm, cầu xin ngài tha thứ cho nàng. Lão nô cầu xin ngài. . . . . ." Tuy rằng biết nữ nhi làm ra chuyện thể tha thứ nhưng Trần tổng quản vẫn có cách nào trơ mắt đứng nhìn nữ nhi bị Bảo chủ đánh chết được.

      "Ông!" Trừng mắt nhìn Trần tổng quản, Hạ Hầu Diễm cắn răng cái, lửa giận khiến lồng ngực đau đớn mãnh liệt. thở hắt ra tiếng, ngụm máu đen phụt ra, cả người vô lực quỳ xuống.

      "Bảo chủ!" Trần tổng quản kinh hoảng chạy tới đỡ lấy Hạ Hầu Diễm.

      "Dương. . . . . . Dương nhi. . . . . ." Hạ Hầu Diễm nắm chặt bàn tay. muốn tìm Dương nhi, thể để nàng như vậy được. muốn đuổi theo nàng. . . . . .

      Nhưng đau đớn khiến duy trì được tỉnh táo nữa, chỉ có thể nỉ non gọi tên nàng, sau đó ngất xỉu mê man.

      Nhị tiểu thư của Hướng gia bị hưu rồi!

      Tin tức này truyền ầm ĩ khắp mọi ngóc ngách trong thành Cảnh Dương, ai nghĩ tới vừa mới gả được hơn tháng bị trả về. Có thể bị hưu với tốc độ siêu nhanh này từ trước tới nay chưa từng có, cho nên cũng khó trách bị mấy người rảnh rỗi nhiều chuyện của thành Cảnh Dương lôi ra say sưa mà nghị luận, bàn tán.

      Ngược lại với xôn xao bên ngoài, trong Tiêu cục Chấn Thiên lại hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả bước cũng dám phát ra tiếng động.

      "Mai nhi, sao thế?" Đứng ở trước cửa phòng của nhị nữ nhi, vẻ mặt Hướng Bá Thiên tràn ngập lo âu.

      Nữ nhi xinh đẹp của ông được gả , nhưng sau đó lại thất hồn lạc phách bị hưu quay về nhà. Bộ dạng tiều tụy đó khiến người phụ thân là ông đau lòng thôi, tức tới mức muốn chạy ngay đến Lãnh Thiên bảo chém chết tên tiểu tử Hạ Hầu kia. Nếu phải do nữ nhi ngăn cản ông sớm chém người rồi.

      " có gì? Chỉ là cả ngày ngẩn người câu nào thôi." Lưu Ngọc Mai lắc đầu, nhìn khuôn mặt vốn luôn lanh lợi của cháu giờ trở nên thẫn thờ như vậy khỏi cảm thán.

      "Đáng chết! Sớm biết thế này gả nữ nhi cho Hạ Hầu Diễm rồi!" Hướng Bá Thiên tức đến giậm chân, nếu biết nữ nhi bị người ta làm tổn thương có đánh chết ông cũng gả nàng ra ngoài.

      "Chuyện cũng xảy ra rồi, có hối hận cũng vô dụng. Để Dương nhi có thời gian bình ổn lại !" Lưu Ngọc Mai khẽ thở dài, lo âu nhìn cửa phòng cái.

      "Phụ thân!" Hướng Tiểu Tứ vào viện, "Hạ Hầu Diễm đến đây, đợi trong đại sảnh."

      "Cái gì?!" Nghe thấy ba chữ "Hạ Hầu Diễm", lửa giận của Hướng Bá Thiên cháy ngút trời. "Được lắm, lão tử tìm , tự mình tới đây! Dám đối xử với nữ nhi của ta như vậy, hôm nay lão tử chém chết còn là họ Hướng nữa!"

      xong, ông khí thế bừng bừng hùng hổ tới đại sảnh.

      "Tỷ phu, huynh bình tĩnh chút." Lưu Ngọc Mai cũng chạy đuổi theo sau.

      Hướng Tiểu Tứ đảo mắt cái, xoay người đến căn phòng của Hướng Tiểu Dương.

      "Nhị tỷ!" Đẩy cửa phòng ra, thấy Hướng Tiểu Dương ngồi dựa lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hờ hững có cảm xúc gì, Hướng Tiểu Tứ cũng để ý, bỉnh thản bước vào trong phòng. "Hạ Hầu Diễm đến rồi."

      Gương mặt tĩnh lặng của Hướng Tiểu Dương thoáng có tia dao động.

      Thấy sắc mặt của nhị tỷ có chút thay đổi, Hướng Tiểu Tứ lén lút cười trộm. "Tỷ muốn gặp huynh ấy sao? Nhỡ huynh ấy bị phụ thân chém chết làm sao bây giờ?"

      ". . . . . . đến làm cái gì?" Do dự lát, Hướng Tiểu Dương mới lặng lẽ hỏi.

      ra những lời tuyệt tình như vậy, vì sao còn muốn đến tìm nàng?

      "Muội cũng biết." Hướng Tiểu Tứ nhún vai. "Muội thấy sắc mặt của tỷ phu rất mệt mỏi, vành mắt thâm quầng, tinh thần cũng được tốt lắm, giống như bệnh nặng vừa mới khỏi vậy."

      Giống như ấy hả? Ha ha. Trúng “Hương Tượng Gỗ” của nàng phải nghỉ ngơi dưỡng sức mất vài tháng, nhưng Hạ Hầu Diễm lại đuổi đến thành Cảnh Dương ngay sau hai ngày. Sắc mặt có tốt mới là lạ!

      Đúng vậy, người đem dược đưa cho Trần Vân Nương chính là nàng, Hướng Tiểu Tứ! Hừ! Ai bảo nhị tỷ uy hiếp nàng, nàng là sớm hay muộn cũng báo thù mà. Mãi mới có được cơ hội ra tay, sao có thể nắm bắt chứ?

      Hơn nữa, nàng cũng giúp nhị tỷ nha! Chỉ cần Hạ Hầu Diễm thực nhị tỷ dược hiệu tự động giải trừ. Mà Hạ Hầu Diễm lại đuổi đến nhanh như vậy, chứng tỏ rất nhị tỷ!

      Ha ha, nàng giúp hai người củng cố tình cảm đó!

      "Bệnh nặng mới khỏi?" Hướng Tiểu Dương khẽ nhíu lông mày, nhịn được thốt lên. " bị bệnh?"

      Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức cảm thấy hối hận. Hướng Tiểu Dương, sao ngươi lại vô dụng như vậy? Nam nhân kia đối xử vô tình với ngươi, ngươi còn quan tâm bị bệnh hay bị bệnh làm cái gì?

      là. . . . . . có tiền đồ!

      Hướng Tiểu Dương thầm mắng bản thân ở trong lòng, nhưng vẫn khống chế được lo lắng dâng lên.

      "Có vẻ như vậy! Muội cũng lắm." Hướng Tiểu Tứ bày ra khuôn mặt vô tội. "Nhưng muội thấy tỷ phu đứng cũng vững, xem ra bệnh đâu."

      "Thế ư. . . . . ." Hướng Tiểu Dương thoáng do dự.

      Kỳ , nghe thấy đến, thể phủ nhận là nàng cảm thấy rất vui mừng; nhưng Hướng Tiểu Dương vẫn còn cực kỳ tức giận. Hưu thư cũng đưa rồi, còn đến làm cái gì?

      Nhưng mà. . . . . . quả thực nàng rất nhớ !

      Phải rời khỏi rất đau lòng, cũng nhớ đến day dứt. Mặc dù luôn thầm khinh bỉ bản thân có chí khí nhưng lại có cách nào khắc chế được nỗi nhớ trong lòng.. . . . . .

      "Nhị tỷ, tỷ thực gặp tỷ phu sao?" Thấy vẻ mặt do dự của Hướng Tiểu Dương, Hướng Tiểu Tứ lên tiếng dò hỏi.

      "Tỷ. . . . . ."

      "Nếu tỷ gặp huynh ấy nhất định huynh ấy bị phụ thân đuổi đó! Mà trước khi đuổi ra khỏi cửa chắc cũng bị chém cho vài nhát, với tình trạng giờ của huynh ấy có lẽ . . . . . ."

      Hướng Tiểu Tứ dừng lại tiếp, bởi vì người cần nghe những lời này lao ra khỏi phòng, vội vã chạy đến đại sảnh rồi!

      Còn nàng ư? Ha ha! Đương nhiên là phải tranh thủ chạy trước, chẳng lẽ còn muốn ở đây để nhị tỷ quay về chém chết sao?

      "Hạ Hầu Diễm! Ta chém chết ngươi ——"

      Hướng Tiểu Dương vừa chạy tới cửa nghe thấy tiếng phụ thân hét lớn.

      Nghĩ cũng kịp nghĩ, nàng lập tức rống to: "Phụ thân, người mà động đến sợi tóc của , con chuyện với người nữa!"

      Tiếng của Hướng Tiểu Dương vừa truyền đến tai Hướng Bá Thiên đại đao tay ông cũng dừng khựng lại ở ngay trước mặt Hạ Hầu Diễm. Oa! Suýt nữa . . . . . .

      "Tiểu Dương. . . . . ." Trừng mắt nhìn nữ nhi, Hướng Bá Thiên thể tin được nàng lại có thể vì tên nam nhân này mà uy hiếp ông.

      "Dương nhi. . . . . ." Vừa nhìn thấy Hướng Tiểu Dương, Hạ Hầu Diễm lập tức nở nụ cười cười. Gương mặt tuấn tái nhợt còn chút máu, dưới mắt quầng thâm thành vòng.

      "Chàng. . . . . ." Thấy bộ dạng này của , Hướng Tiểu Dương hết sức đau lòng, nhưng lại ép bản thân mạnh mẽ được nhìn , bày ra vẻ mặt lạnh nhạt."Chàng đến đây làm cái gì?"

      Giọng của nàng lạnh lùng, khóe mắt lại lén lút liếc qua . Thấy hai má lõm xuống, có vẻ như bị bệnh hề .

      Thế này là thế nào? Mới có ba ngày ngắn ngủi, tại sao lại để bản thân ra nông nỗi này?

      "Ta đến đưa nàng về!" Vừa nhìn thấy nàng, Hạ Hầu Diễm hề dời mắt. Tuy thái độ của nàng lạnh lùng, nhưng vẫn nhìn thấy lo lắng lóe lên trong mắt nàng rồi biến mất.

      Môi mỏng khẽ cong lên, dù nàng có giận đến thế nào vẫn quan tâm đến nha —— phát này làm càng thêm kiên định.

      Ngay lúc tỉnh lại sau khi hôn mê, điều đầu tiên Hạ Hầu Diễm nghĩ tới là nàng. Mặc kệ cơ thể vẫn còn chưa hồi phục, lấy ngựa gấp gáp chạy tới thành Cảnh Dương.

      " phải chàng bỏ ta rồi sao?" Hướng Tiểu Dương hừ lạnh, ngạo nghễ liếc cái. Vừa thấy khuôn mặt đầy mệt mỏi kia, trong lòng nàng nhịn được thoáng khẩn trương.

      "Đúng thế! Ngươi bỏ nữ nhi của ta rồi, còn dám tới tận đây, đúng là . . . . ." Hướng Bá Thiên lập tức phụ họa theo, nhưng còn chưa kịp xong bị Lưu Ngọc Mai cắt ngang.

      "Được rồi, tỷ phu, để hai đứa chuyện riêng chút, chúng ta khỏi đây thôi." Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Hầu Diễm dành cho Hướng Tiểu Dương, trong lòng bà cũng yên tâm cười tiếng.

      "Sao phải làm thế chứ? Nếu Dương nhi lại bị tên tiểu tử này bắt nạt . . . . . ." Hướng Bá Thiên vẫn chịu bỏ qua, nhưng còn chưa thể hết bất mãn lại bị Lưu Ngọc Mai kéo nhanh ra khỏi đại sảnh.

      Nhất thời, cả đại sảnh lớn như vậy chỉ còn lại hai người.

      Hướng Tiểu Dương cắn cắn môi, nhìn Hạ Hầu Diễm cái. "Sắc mặt của chàng rất xấu. . . . . ." Lời vừa ra khỏi miệng, nàng vội vã mím môi lại. Đáng ghét! thế này cứ như nàng quan tâm vậy. . . . . .

      Quả nhiên, Hạ Hầu Diễm khẽ mỉm cười."Nàng quan tâm đến ta."

      "Có quỷ mới quan tâm chàng!" Hướng Tiểu Dương trừng , "Rốt cuộc chàng đến đây để làm gì? Sao ở lại mà ân ân ái ái với Trần Vân Nương ?"

      Nhắc tới ba chữ "Trần Vân Nương", trong giọng của Hướng Tiểu Dương nồng nặc vị chua. Nàng vẫn chưa quên đâu, lúc đó cùng Trần Vân Nương vô cùng thân mật nha.

      "Ta trục xuất Trần Vân Nương ra khỏi Lãnh Thiên bảo rồi." Hạ Hầu Diễm chậm rãi , ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn Hướng Tiểu Dương. "Ngày đó, phải ta cố ý ra những lời kia, ta bị khống chế."

      "Bị khống chế?" Hướng Tiểu Dương thoáng sửng sốt.

      "Trần Vân Nương hạ dược ta, biến ta thành tượng gỗ của nàng ta. Ta có cách nào kháng cự được những mệnh lệnh mà nàng ta đưa ra, cho nên mới như vậy với nàng. Cả việc đưa cho nàng hưu thư đều phải là ý của ta." Hạ Hầu Diễm tuy rằng rất mệt mỏi những vẫn ngừng giải thích, nhiều lúc khiến nặng nề thở dốc, thân thể cũng lung lay đứng vững nữa.

      "Chàng sao chứ?" Hướng Tiểu Dương theo bản năng vươn tay ra đỡ lấy Hạ Hầu Diễm.

      thừa cơ nắm chặt tay của nàng, "Dương nhi, tha thứ cho ta, có được ?"

      "Ta. . . . . ." Kỳ , nghe giải thích nàng cũng hiểu, Hướng Tiểu Dương đâu phải là người cố chấp hiểu lý lẽ.

      Mà bây giờ nghĩ lại, mặc dù lúc đó nàng cũng cảm thấy có chút khác thường nhưng sau khi bị đả kích bởi loạt câu tàn nhẫn của , Hướng Tiểu Dương còn duy trì được tỉnh táo để suy xét nữa, tất cả đều bị tình cảm nhấn chìm.

      Tuy rằng giờ ràng mọi chuyện nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút hậm hực ——"Nhưng chàng chàng Trần Vân Nương. . . . . ." Lại còn chưa khi nào nàng cả!

      "Ta thích nàng ta, ta nàng!" Hạ Hầu Diễm vội vã , lời vừa thốt ra, gương mặt tái nhợt thoáng ửng hồng.

      "Chàng cái gì?" Hướng Tiểu Dương thể tin nhìn .

      Húng hắng vài tiếng, gương mặt Hạ Hầu Diễm giờ đỏ bừng, được tự nhiên nhắc lại: "Người mà ta vẫn luôn là nàng, từ rất lâu rồi, ta nàng, chỉ là ra được thôi."

      "Ồ, vậy bây giờ ra được rồi hả?" Dựa gần vào , nội tâm của Hướng Tiểu Dương chậm rãi tan chảy. Toàn bộ lửa giận ngay sau khi nghe nàng lập tức tàn rụi hết.

      "Bởi vì, ta muốn mất nàng." Cầm lấy bàn tay thon , Hạ Hầu Diễm thâm tình nhìn nàng. "Dương nhi, cùng ta về nhà nhé?"

      "Được!" Khẽ gật đầu nhu thuận, Hướng Tiểu Dương cười ngọt ngào, hai tay đưa lên đau lòng vuốt ve hai bên má tiều tụy của . "Nhưng chàng phải đồng ý với ta, được lại những lời làm tổn thương đến ta như lúc trước nữa."

      "Ừ! Ta đồng ý với nàng." Những lời đáng chết kia, vĩnh viễn muốn ra khỏi miệng.

      "Oa! Như vậy mới ngoan!" Hướng Tiểu Dương cười hết sức hài lòng, kiễng chân hôn vào môi cái kêu. Hạ Hầu Diễm nhân cơ hội giữ chặt gáy nàng, đầu lưỡi nhanh chóng vươn vào trong quấn mút, cả đại sảnh tràn ngập tiếng thở dốc ái muội.

      Rất lâu sau, hai đôi môi triền miên nóng bỏng kia mới lưu luyến tách nhau ra.

      "Nhưng rốt cuộc là ai cho Trần Vân Nương thứ dược kỳ quái kia vậy?" Hướng Tiểu Dương khẽ thở gấp, khó hiểu mở miệng hỏi. Thứ dược thần kỳ như vậy, lại có người làm ra được ư?

      "Trần Vân Nương có bạch y nữ tử đưa cho nàng ta. Nàng ta cũng biết người đó là ai." Hạ Hầu Diễm nhíu mày lại. cũng rất muốn biết là ai làm ra loại dược đáng chết kia, cảm giác bị người khác chế tuyệt đối dễ chịu chút nào!

      Bạch y nữ tử? Hướng Tiểu Dương từ từ nheo mắt lại, "Hướng Tiểu Tứ đáng chết!"

      Hừ! Đáng lẽ nàng phải sớm đoán ra được kẻ có thể điều chế ra thứ dược biến thái đó chỉ có thể là Hướng Tiểu Tứ mới phải.

      Con nhóc chết tiệt này, vừa mới bày ra bộ dạng vô tội tốt bụng với nàng xong. Xem ra bây giờ cũng chạy xa lắm rồi, đáng chết!

      "Cái gì?" Nàng lầm rầm nguyền rủa làm Hạ Hầu Diễm nhướn mày.

      " có gì." Ngẩng đầu lên nhìn , Hướng Tiểu Dương tươi cười.

      Thôi được! Ít nhất dược kia cũng khiến Hạ Hầu Diễm ra chữ “” này với nàng, cũng coi như đáng giá.

      Lần này, nàng tính toán với con nhóc Hướng Tiểu Tứ kia nữa!

      "Này! Chàng lại câu chàng ta ." Hướng Tiểu Dương ôm lấy Hạ Hầu Diễm làm nũng.

      "Hả . . . . ." Hạ Hầu Diễm thoáng xấu hổ, phải chỉ cần lần là được rồi sao? "Dương nhi. . . . . ."

      tốt đâu! Đại nam nhân sao có thể cứ mở miệng đóng miệng là được chứ . . . . . .

      "Sao hả? Chàng mau !" Thấy xấu hổ, Hướng Tiểu Dương đắc ý cười khùng khục.

      "Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Từ thuở cha sinh mẹ đến giờ đột nhiên bị cà lăm, Hạ Hầu Diễm hết sức khó xử. Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu xuống chặn lại miệng của nàng, cứ tạm thời tránh được kiếp .

      Aizz! chỉ cần bày tỏ bằng hành động có được hay ?
      suna2304 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      KẾT THÚC

      Hạ Hầu Diễm ở trong phòng lén lén lút lút mở ra cái gì đó, dường như tìm đồ vật rất quan trọng. tìm rất chăm chú, rất cẩn thận, chỉ sợ bị phát .

      "Phu quân, chàng tìm gì vậy?" Hướng Tiểu Dương vừa tắm xong ra khỏi bình phong, thấy vụng trộm mở hòm lục soát.

      "Á. . . . . . có gì!" Hạ Hầu Diễm lập tức đứng thẳng người, bày ra vẻ mặt đứng đắn.

      "Hử?" Hướng Tiểu Dương nhíu mày, tặc lưỡi cười hề hề. "Chàng tìm hưu thư có đúng ?"

      Hừ! Đừng tưởng nàng biết! Thấy ngày ngày bất an, nàng nhìn thấy trong mắt, cười ở trong lòng, nhưng lại ra, coi như thấy, hứng thú thưởng thức.

      Ha ha! Ai bảo đáng như thế chứ.

      "Á. . . . . ." Bị đoán trúng tim đen, Hạ Hầu Diễm ảo não trừng mắt nhìn Hướng Tiểu Dương, ho khan vài tiếng, cam lòng dụ dỗ hỏi: "Nàng đem hưu thư giấu ở đâu rồi?"

      Đáng giận! cứ nghĩ đón nàng về nhà rồi sao, ai ngờ nàng vẫn còn giữa phong hưu thư kia. thế còn giấu kỹ như vậy, để có cơ hội hủy diệt chứng cớ.

      Tờ hưu thư đó giống như cái dằm cứ cắm day dứt ở trong lòng Hạ Hầu Diễm, chỉ sợ vào hôm đẹp trời nào đó nàng nổi hứng lên, cầm tờ hưu thư kia muốn rời bỏ , biết làm sao đây?

      "Chàng quan tâm đến chỗ ta giấu làm gì?" Hướng Tiểu Dương khẽ hừ tiếng, ngồi xuống trước gương đồng, cầm chiếc lược ngà lên nhàng chải mái tóc dài.

      "Dương nhi, tờ hưu thư kia cũng đâu có tác dụng gì, nàng giữ lại làm gì chứ?"

      "Ai có tác dụng?" Hướng Tiểu Dương liếc qua gương đồng. "Chờ tới ngày nào đó chàng chọc giận ta có thể dùng được rồi."

      Ha ha ha, dám viết thư hưu nàng? chết chắc rồi !

      Chẳng cần biết có bị chế gì gì đó hay , hưu thư cũng ném ra rồi, sao nàng có thể giữ lấy mà sử dụng chứ?

      Nghe Hướng Tiểu Dương mà Hạ Hầu Diễm giận run người, nhưng lại dám gì, chỉ trừng mắt nhìn nàng. biết, nữ nhân của mình có tính thù dai, đâu dễ dàng bỏ qua cho như vậy!

      "Nếu chàng muốn ta sử dụng tới tờ hưu thư đó ngày nào cũng chàng ta !"

      Hừ! Lần nào nàng muốn thổ lộ tình cảm miệng lại giống như cái hồ lô kín nút, cạy mãi ra. chính là , nhưng nàng tin, cầm hưu thư ra uy hiếp mà còn ngoan cố được!

      "Hướng Tiểu Dương!" Hạ Hầu Diễm cắn răng gầm .

      "Gì đây? Chàng hung dữ với ta đó hả?" Hướng Tiểu Dương nhíu mày nhìn . Đó đó! Nàng chờ hung dữ với nàng nha!

      Đáng chết! Hạ Hầu Diễm bước nhanh về phía trước, tay ôm chặt lấy nữ nhân đáng hận kia, dùng sức hôn nàng.

      "Ưm. . . . . . chàng ta!" Hướng Tiểu Dương vẫn chưa từ bỏ ý đồ.

      ". . . . . ." lầm bầm.

      "Cái gì?" Chả nghe thấy gì cả.

      Nhưng Hạ Hầu Diễm để cho nàng có cơ hội thêm điều gì nữa, nhanh chóng ôm nàng đặt lên giường. Môi mỏng dùng sức quấy phá hương vị ngọt ngào trong miệng nàng. Hai bàn tay thuần thục khám phá những điểm mẫn cảm quen thuộc, chỉ chốc lát sau trong phòng tràn ngập cảnh xuân vô hạn.

      nàng sao? Được! dùng hành động bày tỏ, để nàng biết được nàng nhiều đến mức nào!


      ---------HOÀN---------
      suna2304 thích bài này.

    4. suna2304

      suna2304 Active Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      75
      Truyện này nằm trong hệ liệt nào vậy bạn? Mình nhớ là bộ liệt nữ đấu phu và ác nữ trêu ghẹo phu cũng trong hệ liệt này, biết có đúng nữa? Truyện hay lắm, thanks editor.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :