1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngoan phi sinh tồn sách lược - Linh Thiển Tiếu (c18) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Đại hôn 3
      Thế là trong lúc nhất thời, mọi người lại lần nữa sôi trào. "Trời ạ!" đám trai thét chói tai, bọn họ nằm mơ cũng nghĩ tới Quỷ Vương thế nhưng lại cước đem nữ ma đầu này đá bay! Bà mối từ trong khiếp sợ mới khôi phục tinh thần lại, nàng ta vội vã đem tân nương Trầm Băng Nguyệt từ kiệu dìu xuống để tránh cho Quỷ Vương tâm huyết dâng trào lại muốn đá thêm cước nữa khiến cho nàng ta về nhà nằm mơ thấy ác mộng nha.

      Hiên Viên Mặc nhìn chiếc khăn hỉ màu đỏ trước mặt, Trầm Băng Nguyệt vẫn như cũ khó nén thân phong thái mê người, vòng xoáy thâm trầm trong mắt lên tia nhận thức tường tận.

      Khoé miệng Trầm Băng Nguyệt dưới khăn hỉ màu đỏ khẽ giương lên trào phúng, Quỷ Vương bây giờ lại chơi trò bất động sao? cước đá thành nay chẳng lẽ còn muốn nàng trở lại kiệu hoa cho đá lại lần nữa ư?

      Bà mối vốn là định bắt Hiên Viên Mặc cõng tân nương vào nhưng Hiên Viên Mặc lại ra câu hù chết người cần đền mạng: "Kế tiếp, bổn vương hẳn là phải cõng tân nương vào phải ?" Văn võ bá quan đứng ở phía sau Hiên Viên Mặc hoàn toàn bình tĩnh được, bọn họ đều cúi đầu xuống để tìm quai hàm của bản thân.

      "Vâng, vâng!" Bà mối kinh hồn bạt vía mà đáp lại, biết Tam Vương gia lại nghĩ ra cái chủ ý gì nữa đây. Nàng ta vừa ở trong lòng vì Trầm Băng Nguyệt mà đổ mồ hôi, vừa đem tay của Trầm Băng Nguyệt đưa cho Tam Vương gia, nhưng ràng Hiên Viên Mặc vốn là có bẫy. nắm đai lưng của Trầm Băng Nguyệt cực nhanh, đem Trầm Băng Nguyệt giơ lên cao giống như là giơ bàn linh vào. (Hây yaaaa, ta chém ta chặt ta xào ta nấu _ __lll)

      Trầm Băng Nguyệt ở trung đạp vài cái, thiếu chút nữa sợ hãi kêu thất thanh. Nàng áp xuống lửa giận trong lòng, tâm đem mười tám đời tổ tông của Hiên Viên Mặc hỏi lần rồi lại lần.

      Hành động giơ tân nương lên cao của Hiên Viên Mặc lại lần nữa kích thích tới các dây thần kinh của dân chúng, tất cả mọi người đều cảm thấy thể hiểu được, ai có thể lí giải được hai cái động tác mạo hiểm cùng mâu thuẫn kia là xảy ra chuyện gì.

      Hiên Viên Mặc vừa đến, ầm ỹ trong đại sảnh nháy mắt lặng ngắt như tờ, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối tân lang cùng tâng nương, trong đầu nghĩ ra mười vạn cái chuyện gì xảy ra. Ngay cả hoàng đế cao cao tại thượng kia cũng ngoại lệ.

      Hiên Viên Mặc gợi lên mảng cười lạnh, giơ lên cao rồi buông tay ra, Trầm Băng Nguyệt cấp tốc rơi xuống mặt đất. Mắt thấy nàng cùng mặt đất thân mật va chạm, nàng lại vươn hai tay khiến cho Hiên Viên Mặc nghĩ đến nàng ta hẳn là muốn chụp lấy trong ống tay áo của nàng thế nhưng bay ra hai cái dải lụa, dải lụa linh hoạt trụ bên cây cột, Trầm Băng Nguyệt mượn lực nhảy lên, mang theo bộ dáng làm say đắm lòng người ở giữa trung chậm rãi hạ xuống mà khăn hỉ đầu nàng cũng phiêu dật bay lên.

      Chúng tân khách tâm còn chưa kịp thả lỏng hé ra gương mặt tuyệt mỹ như hoa rồi lại như thiên sơn tuyết liên câu hồn nhiếp phách đập vào tầm mắt của mọi người. Chủ nhân của gương mặt như thiên tiên mà phiêu diêu cùng với hai dải lụa, xinh đẹp đến mức khiến cho người khác nháy mắt quên cả hô hấp, vạn vật nháy mắt đều thất sắc. Ngay cả Hiên Viên Mặc luôn luôn đối với mỹ nữ có hứng thú cũng tránh khỏi thất thần 2 giây.

      Trầm Băng Nguyệt duyên dáng hạ xuống mặt đất, khăn hỉ đầu cũng theo xuống dưới che khuất dung mạo khuynh thế của giai nhân. Tân khách vạn phần tiếc hận nhìn chằm chằm vào khăn hỉ như muốn đục lên đó vô số lỗ hổng, bọn họ hi vọng cái khăn hỉ kia trong suốt như vậy họ có thể tiếp tục đắm chìm trong dung mạo đẹp tựa thiên tiên kia. Nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của Quỷ Vương, dù cho trong lòng mọi người có ngàn vạn lần cái muốn họ cũng chỉ có thể ở trong lòng oán hận mà thôi.
      ___________________

      Hơ hơ, ta bị bệnh rồi...

      Chương 10: Đại hôn 4

      Thái tử Hiên Viên Vũ hiểu từ cái khoảnh khắc nhìn thấy Trầm Băng Nguyệt kia, trái tim trước nay chưa từng bao giờ rung động của nay lại ngăn được đập nhanh lên, tầm mắt tập trung gắt gao nhìn về phía Trầm Băng Nguyệt, nắm chặt chiếc ly trong tay mà lại hoàn toàn biết. Hiên Viên Mặc liếc Hiên Viên Vũ cái, đột nhiên hối hận về hành động vừa rồi của chính mình. Lúc đầu là muốn làm cho Trầm Băng Nguyệt mất mặt sau đó mượn cơ hội hưu nàng. Chính là khi nghĩ đến Trầm Băng Nguyệt vươn tay ra là muốn nắm lưng áo của , như thế có thể nữ tử này hành vi phóng đãng lấy đó mà hưu nàng, cũng có nghĩ đến cư nhiên tính sai, Trầm Băng Nguyệt so với tưởng tượng của còn muốn thông minh hơn.

      Tiểu Tiểu theo Tam Vương gia từ lúc đá kiệu tới bay giờ, tâm vẫn ngừng lo lắng như là phải vào quỷ môn quan vậy, phập phồng lo lắng, vô cùng sợ hãi. Nếu phải tiểu thư nhà nàng có lá gan lớn cho dù bị Quỷ Vương chỉnh đến chết cũng chính là bị hù chết a!

      "Tân lang, tân nương nhất bái thiên địa!" An công công thanh cao vút bén nhọn vang lên đem mọi người từ trong suy nghĩ kéo lại. Trầm Băng Nguyệt cùng Hiên Viên Mặc đối với biểu tượng thiên địa bái cái. Đợi An công cong thét chói tai: "Nhị bái cao đường", hoàng đế đối với biểu của nàng cùng Hiên Viên Mặc tựa thực vừa lòng, liên tiếp hảo hảo hảo! Nhưng thái tử lại hé ra khuôn mặt đầy hắc tuyến, nhìn như thế nào cũng là nở nụ cười được. Hai phu thê bái nhau xong, Trầm Băng Nguyệt từ trong trận huyên náo ở đại sảnh bị đưa vào phòng tân hôn.

      Sau khi vào tân phòng, bà mối so với tân nương còn muốn khẩn trương hơn, nàng ta chưa hết kinh hồn vỗ vỗ lồng ngực còn bị ảnh hưởng bởi tâm trạng thấp thỏm lo âu kia. Trong lòng nàng ta thầm mừng rỡ vì hoàn thành xong cái hôn lễ này, tựa như là qua thế kỷ vậy. Nàng biết Trầm Băng Nguyệt là người thông minh liền ngắn ngọn: "Vương phi, đời cũng chỉ có đương kim hoàng thượng mới có thể trị được Tam Vương gia, cái khác nô tài nhiều lời." Cung kính hành lễ, bà mối gần như vừa mới bị rút hết máu xong rồi lui ra ngoài.

      Đợi bà mối rời khỏi đây, Trầm Băng Nguyệt liền xốc khăn hỉ lên mở miệng liền hỏi: "Tiểu Tiểu, ta kêu ngươi mang theo hoa quế cao đến, ngươi có mang ?"

      "Tiểu thư, nô tỳ có mang đến đây!" Tiểu Tiểu vui mừng từ trong tay áo rộng thùng thình lấy ra bao hoa quế cao đưa tới trước mặt Trầm Băng Nguyệt.

      "Tiểu Tiểu, ngươi cũng ăn ." Trầm Băng Nguyệt chừa lại nửa cho Tiểu Tiểu, theo nàng từ buổi sáng đến bây giờ nàng ta cũng chưa có ăn cái gì, hẳn là đói chết nàng , hoàn hảo nàng sớm có chuẩn bị! Lấp đầy bụng đói xong, Trầm Băng Nguyệt nhìn chung tân phòng, nhíu nhíu mày: "Tiểu Tiểu, tiểu hổ còn chưa có tới sao?"

      Tiểu Tiểu gật đầu: "Tiểu thư, tiểu hổ cũng có thể là về nhà."

      Về nhà? Chuyện tình bên này còn chưa có xong xuôi nó cư nhiên dám về nhà mẹ đẻ? Hừ để xem sau này về nhà, nếu nàng bắt nó nướng lên ăn, nàng phải là chủ nhân của nó!

      "Gừ gừ." Cảm nhận được tâm tình biến hoá ác liệt của chủ nhân, tiểu hổ từ ngoài cửa sổ kêu tiếng rồi chui vào. Nó lắc lắc cái đầu, hai con mắt tội nghiệp nhìn Trầm Băng Nguyệt sau đó cúi đầu, phi thường bất an dùng hai móng cào cào mặt đất, bộ dáng kia giống như là nhận sai: chủ nhân, ta có về nhà, ngươi ngàn vạn lần đừng có đem ta nướng ăn a!

      "Tiểu hổ, lại đây." Trầm Băng Nguyệt kêu tiếng, tiểu hổ chần chừ dò xét thuỷ chung vẫn như cũ có tiến lên.

      "Tiểu hổ ngoan lại đây, ta nướng ngươi đâu!" Trầm Băng Nguyệt thanh ôn nhu liên tục dụ dỗ, tiểu hổ lúc này mới nhảy đến đầu gối của nàng. Tiểu Tiểu nhìn thấy tính trẻ con của tiểu hổ cũng nhịn được mà cười khẽ.

      "Tiểu Tiểu, nhìn xem Vương gia có tới hay , nếu đến đây ngươi liền ở ngoài cửa đứng chờ cần vào đây hiểu chưa?"

      "Vâng, tiểu thư!" Tiểu Tiểu thuận tay đóng cửa lại để lại gian yên ắng cho tiểu thư và tiểu hổ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Động phòng hoa chúc 1
      "Tiểu hổ, ngươi có muốn ăn gà nướng ?" Tay Trầm Băng Nguyệt sờ sờ đầu tiểu hổ dụ dỗ, mặt gợi lên mạt tươi cười hiểm.

      "Gừ gừ!" Tiểu hổ vừa nghe đến gà nướng hai mắt liền toả sáng, nó lấy đầu cọ cọ vào mu bàn tay của Trầm Băng Nguyệt để nịnh nọt.

      "Tiểu hổ, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, chờ chút nữa khi cái người đá cửa kiệu hồi nãy kia tiến vào, ngươi chỉ cần dùng răng nanh dài của ngươi mà cắn ngụm, từ nay về sau ta liền mỗi ngày làm gà nướng cho ngươi ăn!" Trầm Băng Nguyệt vẫn giữ nguyên động tác dụ dỗ sủng vật của nàng "Hành hung".

      Tiểu hổ bộ dạng lo lắng hồi lâu sau mới gừ gừ hai tiếng như là đáp ứng điều kiện của Trầm Băng Nguyệt.

      Trầm Băng Nguyệt đợi hồi lâu cũng thấy Quỷ Vương đến liền tựa vào mép giường thiếp . lúc nàng vừa vặn mơ thấy mộng đẹp tối hôm qua, Tiểu Tiểu chạy ào vào dám vươn ma trảo kéo Trầm Băng Nguyệt từ trong mộng trở về: "Tiểu thư tỉnh tỉnh, Vương gia tới rồi!"

      "Biết rồi, ngươi ra ngoài ." Trầm Băng Nguyệt nghiến răng nghiến lợi đội khăn hỉ lên. Dựa vào hai lần quấy rầy mộng đẹp của nàng, cảm tình của nàng đối với Hiên Viên Mặc chính là tụt dốc phanh!

      Hiên Viên Mặc bước chân trầm ổn hữu lực càng ngày càng gần, Trầm Băng Nguyệt trầm ngâm lắng nghe, chỉ có người? Theo lý mà , đêm động phòng hoa chúc có rất nhiều người đến nháo động phòng mà. Bất quá rất nhanh, Trầm Băng Nguyệt liền bình thường trở lại, khắp thiên hạ này có ai mà dám nháo Quỷ Vương động phòng, cho dù có là ngại sinh mệnh dài quá cũng nên tiêu xài lãng phí như vậy .

      Hiên Viên Mặc vừa đến phòng tân hôn liền nhìn thấy Trầm Băng Nguyệt nhu thuận ngồi ở bên cạnh mép giường. Khoé môi Hiên Viên Mặc hơi giương lên, tiến đến phía trước cầm lấy thiêu can (*cây gậy dùng để vén khăn hỉ) vén khăn hỉ của Trầm Băng Nguyệt lên. Trước mặt rất nhanh liền hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng nàng.

      Trầm Băng Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu cười làm cho Hiên Viên Mặc bị kinh động, Trầm Băng Nguyệt nhanh chóng đứng lên đóng cửa lại, giọng điệu êm tai nên lời: "Tiểu hổ còn lại trông chờ vào ngươi!" Tiểu hổ vừa nghe xong liền dựng toàn bộ lông lên nhe hai cái răng nanh trắng bóc, hung tợn trừng mắt Hiên Viên Mặc, ánh mắt kia nhìn giống như là nhìn thấy gà nướng cũng sai biệt lắm.

      Hiên Viên Mặc cười lạnh đánh giá ánh mắt của tiểu hổ, trong mắt liền lên tia khác thường quang mang: "Nguyên lai tập kích bổn vương ở kiệu hoa chính là con súc sinh này." Tiểu hổ nghe được hai chữ súc sinh tức giận đến dựng ria mép, nó phải là súc sinh!

      "Ha ha, con mắt của Vương gia kém!" Trầm Băng Nguyệt qua sờ sờ đầu tiểu hổ như trấn an tâm hồn bị tổn thương của nó: "Vương gia, tiểu hổ cũng phải là chó mèo nhà ngài có thể so sánh được. Tiểu hổ chính là hậu duệ của vạn thú chi vương Bạch Ban hổ cùng Bách Miêu chi hậu hoa . Tiểu hổ, mau đem bản lĩnh của ngươi ra cho Vương gia biết thế nào là lợi hại." Được chủ nhân tán dương, tiểu hổ biết tranh cãi vô ích liền soàn soạt giương nanh múa vuốt đánh về phía Hiên Viên Mặc, cũng lường trước được bị Hiên Viên Mặc vận nội công đánh chưởng nằm bẹp dí ở tường. Tiểu hổ nửa chết nửa sống mà gừ gừ hai tiếng, giống như bột nhão có lực ma sát nghỉ từ tường từ từ rớt xuống dưới.

      Doạ người chưa! Trầm Băng Nguyệt thực lương tâm mà nhìn tiểu hổ với con mắt khinh thường, mệt nàng còn làm sân khấu long trọng như vậy để giới thiệu tiểu hổ, ngờ tiểu hổ như vậy lại chịu được kích, về sau nàng như thế nào tạo được uy tín cường hãn nha?

      Hiên Viên Mặc nhìn trong mắt Trầm Băng Nguyệt lên tia uất giận, hung hăng đem Trầm Băng Nguyệt nhìn đặt ở dưới thân, lãnh mở miệng: " khắc xuân tiêu đáng giá nghìn, ngờ Vương phi nghĩ muốn ở sau lưng mưu sát phu quân?"

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Động phòng hoa chúc 2
      "Ha ha," Trầm Băng Nguyệt khuynh quốc khuynh thành cười: "Cũng phải, Vương gia ngài lão nhân gia nghĩ muốn mưu sát thần thiếp trước, thần thiếp làm như vậy cũng chỉ là để tự vệ thôi! Hơn nữa Vương gia võ công cái thế, chỉ là con tiểu hổ biến dị làm sao có thể làm người bị thương được chứ?"

      "Ha ha, Vương phi quả nhiên là người thú vị, bổn vương tin tưởng đêm động phòng hoa chúc hôm nay Vương phi nhất định làm cho bổn vương thất vọng !" Hiên Viên Mặc ám muội cắn cắn vành tai khéo léo của Trầm Băng Nguyệt làm hại nàng cả người tự chủ được mà run rẩy chút, nàng hảo tâm nhắc nhở: "Khoan Vương gia, chúng ta còn chưa có uống rượu giao bôi mà."

      "Tốt thôi." Hiên Viên Mặc tà khí nhảy xuống giường, tự mình rót hai ly rượu đưa tới trước mặt Trầm Băng Nguyệt: "Vương phi, mời."

      Trầm Băng Nguyệt tiếp nhận ly rượu cùng Hiên Viên Mặc vòng tay qua bắt chéo rồi ngẩng đầu nâng cốc uống cạn. Nhưng trong giây, nàng cực kì khó chịu mà đem rượu phun ra, nha nha, cay chết nàng, là ai nhàm chán như vậy, khi lại lấy ớt làm rượu giao bôi?

      Hiên Viên Mặc vẻ mặt giận dữ nhìn Trầm Băng Nguyệt, rượu giao bôi mà nàng ta cũng dám phun! tay nắm chặt sau gáy Trầm Băng Nguyệt, môi nặng nề bao phủ lên môi nàng, Trầm Băng Nguyệt ngô tiếng, nàng chỉ cảm thấy có dòng chất lỏng nóng rát cường ngạnh theo khoang miệng của nàng chảy xuống. Đầu lưỡi như bị lửa đốt cháy, kháo, cay chết người a! Nguyên lai, Hiên Viên Mặc là đem nửa rượu trong miệng chuyển sang miệng của nàng.

      "Ngươi. . . ngô. . ." Trầm Băng Nguyệt vừa định chửi ầm lên môi nàng lại bị chế trụ lần nữa, Hiên Viên Mặc mang theo sáu phần bá đạo cùng bốn phần trừng phạt cắn đôi môi mềm mại của nàng. Trầm Băng Nguyệt ăn đau liền buông lỏng hàm răng ngặm chặt của mình ra, đầu lưỡi Hiên Viên Mặc cũng nhân cơ hội tiến quân thần tốc, tuỳ tiện đoạt lấy ngọt ngào say lòng người của Trầm Băng Nguyệt. Cái lưỡi thơm tho của Trầm Băng Nguyệt bị buộc phải cùng Hiên Viên Mặc triền miên dứt, nàng nắm chặt lấy thời cơ hướng đầu lưỡi của hung hăng cắn ngụm. Nhưng Hiên Viên Mặc lại ở ngay thời khắc mấu chốt ly khai môi của nàng khiến cho nàng thu thế kịp, liền vinh dự mà cắn ngay môi dưới của chính mình. tia huyết xinh đẹp theo khoé miệng của nàng tràn ra, càng tôn lên vẻ đẹp kinh tâm động phách của nàng nhưng cũng là làm nàng đau đến nhe răng nhếch miệng!

      Hiên Viên Mặc lại lần nữa đem nàng đặt ở dưới thân, giọng điệu ái muội: "Vương phi muốn lấy máu kỳ cần dùng phương pháp cực đoan tự mình hại mình như vậy. Hơn nữa loại chuyện này để bổn vương làm hộ được rồi!" Cuối cùng, ánh mắt Hiên Viên Mặc có ý tốt dời xuống ngay nơi nào đó, tuy rằng cách lớp quần áo nhưng ánh mắt kia vẫn là khiến cho Trầm Băng Nguyệt cảm thấy cực kì thoải mái.

      Chờ Trầm Băng Nguyệt phản ứng trở lại, khuôn mặt nhịn được mà đỏ lên! Nha nha, lại còn lấy máu xử nữ, kháo, nàng từng gặp qua rất nhiều người mặt dày, nhưng chưa từng thấy qua người nào mặt dày như nha!

      "Ha ha, mặt Vương phi thực đỏ, khẳng định là nóng quá , đến, bổn vương giúp Vương phi cởi quần áo." Thanh Hiên Viên Mặc có chút khàn khàn, nhìn thấy nàng bộ dáng nghiệt thẹn thùng, tâm liền trận nhộn nhạo, hạ thân thế nhưng lại nổi lên phản ứng! Vừa mới bắt đầu, vẫn là cởi từng cái khuy áo của Trầm Băng Nguyệt, nhưng tại kiên nhẫn liền trực tiếp xé luôn từng mảng từng mảng!

      Trầm Băng Nguyệt vừa tức giận vừa buồn cười, kháo, này phải là cởi quần áo nha? So với xé quần áo cũng sai biệt lắm ! Bất quá biết có phản ứng, nàng như thế nào lại ngoan ngoãn làm theo ý nguyện của chứ?

      "Vương phi, ngươi đẹp!" Ánh mắt Hiên Viên Mặc mê ly mà cúi đầu xuống, cuồng dã hôn môi Trầm Băng Nguyệt rồi lướt xuống cái cổ thon dài trắng nõn. Trầm Băng Nguyệt chủ động chìa tay vòng quanh cổ của khiến cho Hiên Viên Mặc đầu tiên là kinh hỉ chút nhưng rất nhanh liền tức giận đến muốn giết người! Chỉ vì nữ nhân dưới thân câu: "Vương gia, thần thiếp... thần thiếp đến quỳ thuỷ rồi, đêm nay sợ là thể cùng Vương gia động phòng hoa chúc!" (Quỳ thuỷ ở đây là cái gì ta biết nên cứ để nguyên, nhưng mà theo ta nghĩ đó chính là kỳ nguyệt san đó *đỏ mặt bỏ chạy*)

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Động phòng hoa chúc 3
      Vốn dĩ Trầm Băng Nguyệt nghĩ rằng khi Hiên Viên Mặc nghe xong những lời này hẳn là tức giận ra khỏi phòng nhưng ràng là nàng xem tính nhẫn nại của Hiên Viên Mặc rồi. đích thực là có nổi nóng, hai tay của chạy lung tung da thịt trắng như tuyết của nàng bỗng nhiên lại tăng thêm lực đạo làm cho Trầm Băng Nguyệt cả người run rẩy.

      "Ân. . ." Trầm Băng Nguyệt tự chủ được rên rỉ tiếng, nàng cảm nhận được Hiên Viên Mặc ở người nàng hôn càng cuồng dã hơn, mỗi cái hôn đều mang theo nồng đậm ý trừng phạt, ra là đem lửa giận của bản thân phát tiết người của nàng thông qua những nụ hôn nóng rực đó. Nghĩ đến đây, Trầm Băng Nguyệt cắn chặt môi dưới cho chính mình phát ra những tiếng rên rỉ mềm mại nhưng xa lạ kia.

      Nhưng hành động của Trầm Băng Nguyệt tựa hồ chọc giận Hiên Viên Mặc, đột nhiên cắn ngụm ngay cái vành tai khéo léo của nàng, lực đạo to lớn khiến cho Trầm Băng Nguyệt có cảm giác cái lỗ tai của bản thân dường như tách rời ra vậy!

      "A! . . ." Toàn thân Trầm Băng Nguyệt rùng mình cái như có dòng điện chạy qua, mặt đỏ như lửa đốt. Ánh mắt bao phủ tầng mê ly làm say lòng người nhưng nội tâm của nàng tuyệt đối là hoàn toàn tỉnh táo, nếu còn cứ tiếp tục xuống như vậy nữa nàng bị lộ nha! Đến lúc đó biết Hiên Viên Mặc trừng phạt nàng như thế nào: "Vương gia, thần. . . a. . . ." Trầm Băng Nguyệt còn chưa có xong Hiên Viên Mặc lại tăng thêm lực đạo khiến cho vành tai của nàng là mảng đỏ bừng.

      Trầm Băng Nguyệt thực nổi giận, nàng cũng có rảnh mà chú ý tới phản ứng sinh lý của cơ thể bị khơi mào mà chỉ lo dùng hai tay bảo vệ ở bộ ngực giống như là phòng bị con sói tham ăn: "Vương gia, thần thiếp đến kỳ nguyệt san (ta thay luôn chữ nguyệt san cho mọi người dễ hiểu) cho nên là bất tiện để động phòng hoa chúc. Nếu Vương gia thực vội vã như vậy, vậy thỉnh người hãy tìm nữ nhân khác , thần thiếp đây tuyệt có nửa câu oán hận!"

      Lời của Trầm Băng Nguyệt như là gáo nước lạnh giội vào người Hiên Viên Mặc khiến cho tia dục hoả còn sót lại trong mắt nháy mắt cũng bị tạt nước thương tiếc mà bốc hơi hoàn toàn. Nữ nhân chết tiệt này, vốn có ý định hiếu thắng mà thượng nàng ngay lúc này, nhưng như thế nào đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc, cũng nên cho nàng chút điểm lợi tức ?

      "Nữ nhân, lần sau còn dám cho bổn vương nghe được câu như thế bổn vương giết ngươi!" Hiên Viên Mặc trở mình lại, bỏ lại câu khiến cho người ta sợ hãi. Tay vươn ra đem Trầm Băng Nguyệt giam cầm gắt gao trong lồng ngực. Khi nghe được Trầm Băng Nguyệt thèm quan tâm mà gọi tìm nữ nhân khác tâm tình phi thường khó chịu nha!

      Bắt được hơi thở thị huyết chợt loé qua của Hiên Viên Mặc, Trầm Băng Nguyệt thức thời mà ngậm miệng lại nữa.

      "Nữ nhân, bổn vương khoẻ lắm, ngươi muốn bổn vương chạm vào ngươi tại sao ngay lúc đá kiệu hoa ở đại sảnh sao lại tương kế tựu kế làm cho bổn vương hưu ngươi?" Môi Hiên Viên Mặc tiến đến bên tai Trầm Băng Nguyệt mà châm chọc ngoéo. . . cái.

      Trầm Băng Nguyệt tiếng động mà trở mình khinh bỉ, kháo, còn chưa có vào cửa bị hưu nhưng mà phải là hưu bình thường, hưu xong đầy mình toàn là thương tích, cái loại hưu này là đem nàng biến thành bao cát sao? Này ra mất mặt! Với tư cách là nữ nhi của người thương nhân khôn khéo, chuyện buôn bán lỗ vốn nàng tuyệt làm! Vả lại, Vương phi là người có thế lực cớ sao lại làm?

      Đương nhiên Trầm Băng Nguyệt ăn ngay , nàng giảo hoạt quyết đoán sang chuyện khác: "Vương gia phu quân, thần thiếp gọi là Trầm Băng Nguyệt!" Nàng chính là cố ý đem hai chữ phu quân nhấn mạnh!

      "Vương phi đây là dự định trả lời vấn đề của bổn vương sao?" Ngữ khí Hiên Viên Mặc lạnh vài phần, tay ôm vòng eo nhắn của nàng liền tăng thêm lực đạo. Trầm Băng Nguyệt ngoài cười nhưng trong cười, giọng điệu lộ ra tia trách cứ: "Vương gia quá lời rồi, thần thiếp chính là thân thể khoẻ vẫn là thỉnh Vương gia tha thứ."
      ___________________________________________

      Hì hì sr mọi người nhak, tối hôm qua hox về mệt quá suy za quên post cho mọi người ^^
      Chương 14 chìu chìu tối tối ta mới post tiếp nhak! http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

      Chương 14: Động phòng hoa chúc 4
      Hiên Viên Mặc tha thứ hay tha thứ gì hết mà chỉ thả lỏng lực đạo ở tay ra. Trầm Băng Nguyệt cũng đành cam chịu nhắm mắt lại, cố gắng làm ra bộ dáng ngủ say nhưng nàng như thế nào cũng ngủ được. Giờ phút này đây, nàng cảm thấy bản thân chính là sơn dương ngon miệng mà Hiên Viên Mặc lại chính là con lang đối với nàng như hổ rình mồi ấy!

      Cảm thấy được thiên hạ trong ngực bất an, khoé miệng mặt Hiên Viên Mặc tà ác giương lên, cái muốn chính là loại kết quả này! Hiên Viên Mặc thoải mái nhắm mắt lại, tâm tình thực tốt. Vương phi, ngươi cũng chầm chậm mà lăn qua lăn lại đếm cừu , trêu cợt chính là phải trả giá đại giới. Đạo cao thước, ma cao trượng, đây cứ coi như là trả lại cho lợi tức của nàng . (nghĩa là bù vào phần lỗ vốn khi thể đem Nguyệt tỷ ăn sạch ấy mà)

      Trầm Băng Nguyệt bấn an mà giơ hai tay bé cử động vài cái, thế nhưng bản thân lại bị Hiên Viên Mặc ôm gắt gao đến độ ngủ cũng được! Trời ạ, chẳng lẽ nàng thực phải nằm đếm cừu đến hừng đông sao? Trầm Băng Nguyệt đau đầu mà lấy tay đem cái đầu của chính mình tấc rồi lại tấc, nhàng rời khỏi lồng ngực của Hiên Viên Mặc. Cảm thấy Hiên Viên Mặc có chút phản ứng nào, lá gan của nàng liền lớn hơn, tạm dừng trong chốc lát, thử chậm rãi vươn tay khẽ tách bàn tay đặt vòng eo của nàng nhưng Hiên Viên Mặc như thế nào lại có thể cho nàng toại nguyện? Ngay tại thời điểm Trầm Băng Nguyệt thực được ý đồ xấu, Hiên Viên Mặc dường như là cố ý lại tựa như vô tình mà cầm lấy bàn tay nhắn mềm mại xương của Trầm Băng Nguyệt, tiện thể dùng sức kéo, khiến cho cả khuôn mặt của Trầm Băng Nguyệt đâm vào trong lồng ngực rắn chắc của . Từng đợt hơi thở mãnh liệt pha trộn mùi trong lành của cây trúc, hết thảy đều xông vào mũi của Trầm Băng Nguyệt. Gương mặt của nàng lặng lẽ lên mảng đỏ bừng, chờ nàng có phản ứng lại định đẩy Hiên Viên Mặc ra nhưng lại bị sặc bởi câu của : "Vương phi, chỉ là ngủ giấc thôi, vương phi như thế nào lại giống như con chuột vậy, nhích tới nhích lui, hay là trong lòng có quỷ?"

      "Khụ, khụ!" Trầm Băng Nguyệt áp xuống nỗi xúc động muốn tát cái, nhịn được ở trong lòng liền đem mười tám đời tổ tông của Hiên Viên Mặc ra hỏi thăm đến mấy lần. Kháo, biết xấu hổ, con mắt nào của nhìn nàng giống con chuột? Mắt thẩm mỹ của Hiên Viên Mặc khẳng định là có vấn đề, thử hỏi thiên hạ xem có con chuột nào mà có tướng mạo xinh đẹp tựa thiên tiên như nàng ? Nha nha, bị ôm như vậy có quỷ mới ngủ được! Quan trọng nhất là, vạn nhất thừa dịp lúc nàng ngủ liền đem quần áo nàng cởi hết, này bị ăn xong chùi mép sạch cũng sao (dù sao nàng cũng là phi của người ta thôi), nhưng nếu bị phát là nàng có nguyệt vậy lớn chuyện rồi! Làm khéo lỡ như tay Hiên Viên Mặc đột nhiên lên chứng co giật đem nàng đánh bay vào tường như tiểu hổ nàng liền thiệt lớn!

      Hiên Viên Mặc phi thường vừa lòng cái biểu giận mà dám của Trầm Băng Nguyệt, hừ, muốn cùng đấu sao, ít nhất cũng phải trở về tu luyện thêm mười tám năm nữa . Trầm Băng Nguyệt oán hận cắn chặt răng rồi lại biết làm thế nào, đêm nay nàng đúng là vô cùng xui xẻo. Nàng dốc sức mở to mắt muốn nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thấy được lồng ngực của Hiên Viên Mặc. Ai, nàng thở dài dưới đáy lòng, phi thường nghẹn khuất mà ở trong đầu đánh cờ, đêm dài đằng đẵng rốt cuộc nàng bị buộc phải quyết định cùng đêm tối tranh đấu (Hình như đánh cờ là muốn ngủ, còn cùng đêm tối tranh đấu là ngủ được). Hiên Viên Mặc, món nợ này sớm hay muộn gì bổn nương cũng đòi lại cả vốn lẫn lời.

      Chơi cờ đến nửa đêm, Trầm Băng Nguyệt ngáp liên tục, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Mặc, thấy hai mắt nhắm chặt, hô hấp cũng thực vững vàng, nàng ôm tâm lý may mắn cộng thêm mệt mỏi đến thê thảm mà ngủ say. (tâm lý may mắn của Nguyệt tỷ nghĩa là cuối cùng cũng có cảm giác buồn ngủ rồi)

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Lộ tẩy
      Sáng sớm ngày hôm sau, Trầm Băng Nguyệt từ trong đau đớn tỉnh lại, nàng cảm thấy được chính mình bị cái gì đó hung hăng cắn ngụm đau. Mở mắt ra rồi mới phát thân thể của nàng nằm sấp nam nhân, mà tên nam nhân này lại hung hăng cắn cái vành tai của nàng.

      "Hiên Viên Mặc, ngươi đây là uống máu của ta sao?" Trầm Băng Nguyệt nghiến răng nghiến lợi mà hỏi, cho dù là từng gặp qua nhiều kẻ biến thái nhưng là chưa từng thấy qua có kẻ nào biến thái như vậy a! Kháo, đau chết nàng.

      Hiên Viên Mặc ngẩng đầu lên, đôi môi màu đỏ xinh đẹp: "Ha ha, nhìn thấy Vương phi ngủ ngon như vậy, trong lòng bổn vương rất là khó chịu cho nên liền cắn cho Vương phi tỉnh thôi."

      Nàng cưỡng chế lại lửa giận trong lòng, ép buộc bản thân mình phải trấn định: "Vương gia, thần thiếp bình thường đều là ngủ rất ít, người cao to như thế cũng cần dùng phương pháp cắn cực đoan như vậy để đánh thức ta . Bởi vì cái này ảnh hưởng đến hình tượng cao quý của Vương gia nha!" Chú ý, hai chữ cao quý được nhấn rất mạnh a!

      "Vương phi, ngươi biết vì sao bổn vương khó chịu ư?" Hiên Viên Mặc trở mình cái, lúc này Trầm Băng Nguyệt mới phát được rằng người của nàng thế nhưng lại trần như nhộng, trời ạ. A!A!A! Chuyện nàng nghĩ đến đầu tiên phải là đem chính mình che đậy mà là nàng bị lộ tẩy rồi, nguyệt của nàng đâu?

      Hiên Viên Mặc thực vừa lòng với phản ứng của nàng, khoé miệng tà ác giương lên: "Vương phi phải là đến nguyệt sao? Như thế nào..."

      "Khụ, khụ! Khi Trầm Băng Nguyệt có phản ứng lại đằng đằng sát khí cộng thêm khuôn mặt đỏ ửng kéo chăn đem thân thể của chính mình che lại. "Vương gia, chuyện riêng của nữ nhi, thần thiếp vẫn là tiện tiết lộ!"

      "Ý Vương phi chính là sinh lí mất cân đối sao?" Hiên Viên Mặc hiếp mắt lại, nguy hiểm lên tiếng. Vương phi của có hay định tìm thêm cái cớ vớ vẩn khác nữa? Những lời này của Hiên Viên Mặc làm cho đặc điểm nữ tính của Trầm Băng Nguyệt toàn bộ đều được kích thích bộc lộ ra hết. Trầm Băng Nguyệt đỏ từ mặt cho tới cổ, kia nhìn như thế nào cũng chính là bộ dáng thẹn thùng (Đặc điểm nữ tính: da mặt mỏng --> mặt đỏ lên). Bản thân nàng đây là lần đầu tiên có loại xúc động muốn chui vào cái lỗ để núp nha! Nha nha, Hiên Viên Mặc này chuyện quá trực tiếp, quá vô sỉ , cư nhiên xấu nàng sinh lí mất cân đối, mới là sinh lí mất cân đối có!

      Hiên Viên Mặc thấy Trầm Băng Nguyệt cúi đầu đáp liền vươn hai ngón tay thon dài nâng cầm nàng lên, đôi mắt hoa đào hẹp dài, khí tức thị huyết như như : "Vương phi nghe cho đây, bổn vương mặc kệ ngươi gả cho bổn vương là vì mục đích gì nhưng từ giờ trở ngươi tốt nhất là nên thu hồi ý niệm của ngươi ! Ngươi tại là Vương phi cao quý của bổn vương, chớ làm cho bổn vương phải hưu ngươi vì ý nghĩ của ngươi!"

      Đỏ ửng mặt của Trầm Băng Nguyệt ngay lập tức biến mất, nàng hề sợ hãi mà mở to đôi mắt nhìn thẳng vào ánh mắt toả ra hàn khí của Hiên Viên Mặc: "Xin Vương gia yên tâm, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó!" Ngữ khí của nàng phi thường có ý tốt, nàng chán ghét Hiên Viên Mặc nghi ngờ nàng gả cho là vì có mục đích. Kháo, ít tự kỉ khoe khoang , dù gì nhà nàng cũng là phú thương gia, lời khó nghe, tiền bạc nhà nàng mà đem so với Tam Vương phủ còn muốn nhiều hơn ấy chứ!

      Sắc mặt Hiên Viên Mặc bỗng trở nên trầm, ngờ Trầm Băng Nguyệt thế nhưng sợ ! Hơn nữa còn đem thận phận tôn quý của so sánh với con chó ư? Được, tốt lắm! đột nhiên tươi cười mảng trầm, còn cười hề có chút ý gì là dừng lại khiến cho trong lòng Trầm Băng Nguyệt cảm thấy bất an, Hiên Viên Mặc lại bắt đầu động kinh.

      "Vương phi, bổn vương ở đại sảnh chờ ngươi." Hiên Viên Mặc ý vị thâm trường mà nhìn Trầm Băng Nguyệt rồi bước ra khỏi phòng. Ngay lập tức có đoàn nha hoàn cầm đồ tiến vào, người bưng quần áo, người bưng trang sức vàng bạc, người bưng nước để tẩy rửa,... Tiểu Tiểu biết là bị quản ma ma phân công tới nơi nào rồi.
      ________________________________________

      Cảm ơn mọi người ủng hộ ~! http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

      Chương 16: Vương gia được
      "Thỉnh an Vương phi, nô tì giúp Vương phi rửa mặt thay y phục!" nha hoàng cung kính quỳ rạp xuống đất, Trầm Băng Nguyệt gật gật đầu, ý bảo nàng đứng lên. Nước cũng chuẩn bị xong, Trầm Băng Nguyệt có chút mệt mỏi đem thân thể duyên dáng bé ngâm trong bồn tắm. Hai nha hoàn Tiểu Đào cùng Tiểu Yến tẩy rửa cho Trầm Băng Nguyệt cẩn thận, nhịn lâu sau, Tiểu Đài rốt cục nhịn được nữa tán thưởng: "Vương phi xinh đẹp, khó trách Vương gia có giống..." Bỗng nhiên ý thức được mình lắm lời, Tiểu Đào im miệng ngay lập tức. Nàng sợ hãi nhìn về phía Vương phi, thấy Vương phi có ý định trách tội nàng thành ra lòng của nàng mới được nới lỏng.

      Tiểu Yến thấy Tiểu Đào lắm miệng xong cũng có việc gì cho nên nàng cũng nhịn được lên cảm tưởng của mình, ngày hôm qua sau khi nghe xong chiến tích vẻ vang của Vương phi, nàng đối với Trầm Băng Nguyệt sùng bái vô cùng: "Tiểu Đào, xem ngươi kìa, Vương phi đâu chỉ xinh đẹp mà còn muốn đẹp hơn tiên nữ ba phần nha!"

      Đối với loại ca ngợi này, Trầm Băng Nguyệt nge xong liền tê tê, nàng kiên nhẫn mở to mắt: "Tiểu Đào, Tiểu Yến về sau nhớ kĩ, tuyệt được khen bổn vương phi."

      "Vâng, Vương phi!" Tiểu Đào, Tiểu Yến vui vẻ trả lời, cho dù giọng điệu Trầm Băng Nguyệt thể là tốt nhưng các nàng lại cảm thấy được cỗ thân thiết kì lạ. Có lẽ Vương phi cũng giống như lời đồn đãi bên ngoài là nữ ma đầu đối nhân xử thế quyết đoán ngoan tuyệt.

      "Vương phi, Vương gia đối với người tốt!" Tiểu Đào tẩy rửa cho Trầm Băng Nguyệt hồi lâu sau nhịn được cảm thán. Trước khi đến Mặc Vương phủ, nàng từng hầu hạ cho Lâm phu nhân, khi đó sau ngày đại hôn của Lâm phu nhân, các nàng giúp Lâm phu nhân tẩy rửa quả thực là tàn tạ đành lòng, khắp nơi cơ thể của nàng ta đều là chỗ đỏ chỗ xanh rất doạ người!

      Nhưng nhìn lại Vương phi , người ta sau khi động phòng hoa chúc làn da trơn bóng tìm thấy chút dấu vết, Vương gia thực là ôn nhu!

      "Vương phi, nô tì cũng cảm thấy như vậy a!" Tiểu Yến vội vàng phụ hạo.

      Trầm Băng Nguyệt ngây người ra lúc, Hiên Viên Mặc mà tốt? Nàng quay đầu lại nhìn vào mắt của Tiểu Yến cùng Tiểu Đào nhất thời hiểu được lý do, các nàng là cái loại tốt gì! Trong mắt Trầm Băng Nguyệt lên tia tinh quang quỷ dị, nàng giả bộ dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng đáp: "Vương gia đúng là tốt , biết bản thân được cũng chỉ ở vai ta lưu lại cái ấn kí..." tới đây Trầm Băng Nguyệt tự nhiên im lại, nét mặt lộ vẻ hối hận khi biết chính mình sai. (Haizz, hối hận gì chứ, là giả đấy, giả hết đấy. Mặc nhà em sung sức thế còn phải là bị tỷ chặn đầu này chắn đầu kia nên mới hành được thôi. Thế mà giờ Nguyệt tỷ còn ở đó bị...bất lực. _ __lll)

      "Tiểu Đào cùng Tiểu Yến vừa nghe xong liền mở hai mắt to, trời ạ, các nàng... Vương gia các nàng được? Này....này....hai người chấn kinh hồi lâu cuối cùng mới thức thời làm bộ như chưa từng nghe qua! tại rốt cục các nàng cũng biết tại sao mỗi lần đá kiệu hoa Vương gia đều đem tân nương đá đến tàn phế sau đó liền hưu nàng. Nguyên lai thiết bị của Vương gia được, đây chính là thiên đại bí mật nha! Vốn các nàng còn thực hâm mộ vì Vương phi có thể chinh phục được Vương gia, nhưng tại.....

      Trầm Băng Nguyệt thu được chuyển biến tốt, mặt tuy vui buồn nhưng trong lòng sớm nở hoa tưng bừng! Ha ha, lần này Hiên Viên Mặc ngươi chết chắc rồi, để xem về sau ngươi còn dám trêu chọc ta !

      Trầm Băng Nguyệt mới vừa thay y phục ra liền thấy sắc mặt của quản Trương ma ma xanh mét cầm tấm vải trắng tinh, vẻ mặt toàn là ý định khởi binh vấn tội!

      "Hừ!" Trương ma ma hung thần ác sát đem tấm vải trắng quơ quơ trước mặt Trầm Băng Nguyệt, bộ dáng kia chính là hận thể đem Trầm Băng Nguyệt lột da róc xương cốt của nàng: "Nguyên lai Vương phi là người sạch , khó trách hôm nay sắc mặt Vương gia thoạt nhìn kém như vậy!"


      ____________________________________________________________________

      Chương 17: Trừng phạt tiểu nhân 1

      Trầm Băng Nguyệt phen xé tan tấm vải trắng tay Trương ma ma, Trương ma ma ngờ đến là Trầm Băng Nguyệt ra tay nên nàng ta thu thế kịp lảo đảo thiếu chút nữa té ngã mặt đất. Khuôn mặt Trầm Băng Nguyệt lạnh lùng nhìn Trương ma ma vừa mới ổn định cước bộ, hơi thở lạnh lẽo đến tận xương tuỷ kia khiến cho Trương ma ma dám nhìn thẳng Trầm Băng Nguyệt. Nữ ma đầu chính là nữ ma đầu, chỉ cái ánh mắt cũng có thể làm cho nàng lạnh sống lưng. Trương ma ma ở trong lòng thầm mắng.

      ràng Trầm Băng Nguyệt là thực nổi giận, kháo, cái quản ma ma mà cũng dám cùng nàng cuồng! Chỉ là tấm vải trắng liền dám nàng sạch , nếu muốn sống nữa nàng cũng ngại trực tiếp tiễn đoạn!

      Trương ma ma gặp qua trường hợp lớn hơn nhưng nơi này chính là Mặc Vương phủ, Trầm Băng Nguyệt là nữ ma đầu thế nào? cái ngón tay của Vương gia cũng có thể đem nàng ném ra bên ngoài! Huống hồ theo thái độ của Vương gia hôm nay có thể nhìn ra được Vương gia tuyệt đối hề thích Vương phi, mà nàng cũng tuyệt cho phép có người trong sạch tiến vào Mặc Vương phủ! Trương ma ma hơi cân nhắc trong chốc lát, nàng dùng hai mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Trầm Băng Nguyệt với vẻ chán ghét, bày ra bộ dáng cả vú lấp miệng em khởi binh vấn tội: "Vương phi, tội danh miệt thị hoàng thất người đảm đương nổi sao?"

      "Ha ha!" Trầm Băng Nguyệt hề do dự cười to hai tiếng: "Trương ma ma, những lời này hẳn là bổn vương phi với ngươi mới đúng!" Vừa nảy Tiểu Đào thầm cho Trầm Băng Nguyệt biết người này là quản Trương ma ma.

      Vốn là Trương ma ma ở tại Mặc Vương phủ có thói quen kiêu ngạo, nàng đâu chịu nổi cơn tức này liền nâng tay lên muốn tát Tiểu Đào, nhân việc này dập tắt oai phong của Trầm Băng Nguyệt! Trầm Băng Nguyệt nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay Trương ma ma, từng chút từng chút tăng thêm lực đạo ở tay cho đến khi Trương ma ma đau đớn kêu lên nàng mới chán ghét bỏ tay ra: "Người đâu, Trương ma ma phạm thượng vả miệng hai mươi cái!"

      Tiểu Đào cùng Tiểu Yến khẽ liếc nhau, tuy rằng các nàng đối với Trương ma ma bụng tức giận nhưng ai cũng dám tiến lên vả miệng. Này muốn chết, sau này chết như thế nào cũng biết, ở trong mắt nha hoàn Trương ma ma kiêu ngạo nhưng tất cả mọi người đều làm dám giận dám ! Trầm Băng Nguyệt tự nhiên là biết suy nghĩ của các nàng, nàng mắt lạnh nhìn Tiểu Đào cùng Tiểu Yến đứng với những nha hoàn khác, xem ra các nàng đúng là muốn chính mình động thủ nha!

      "Vương phi, thân thể người sạch , người cho là các nàng có thể nghe lời người sao? Thức thời mau ngoan ngoãn cùng ma ma gặp Hoàng Thương, bằng , hừ!" Trương ma ma hận tới nghiến răng nghiến lợi, chờ chút nữa thấy Hoàng Thượng nàng nhất định phải làm cho nàng ta sống bằng chết!

      Trầm Băng Nguyệt lấy tốc độ sét đánh nâng tay lên "Ba!" cái tát bay tới mặt Trương ma ma, kháo, còn dám nàng sạch , muốn chết!

      Trương ma ma mặt sưng đỏ dám tin Trầm Băng Nguyệt thế nhưng động thủ đánh nàng, phản rồi, phản rồi: "Vương phi, người cái tát hôm nay mà phải trả giá đau đớn!"

      "Trương ma ma, ngươi còn biết ta là Vương phi, thấy bổn vương phi chưa hành lễ còn chưa tính cư nhiên còn ba bốn lần phạm thượng, này miệt thị ta nhưng ngươi chính là miệt thị hoàng thất, vậy ngươi nên cân nhắc cái đầu của ngươi !" Trầm Băng Nguyệt ác liệt từng bước từng bước đến trước mặt Trương ma ma, từ cao nhìn xuống nàng ta, người Trầm Băng Nguyệt tản ra loại hơi thở thần thánh thể xem phạm.

      Khí thế Trương ma ma lập tức xìu xuống, nàng ta lảo đảo vài bước, tội danh miệt thị hoàng thất cho dù có cho nàng mười cái gan nàng cũng đảm đương nổi! Nàng ta phịch tiếng quỳ xuống đất: "Nô tài sai rồi, nô tài tham kiến Vương phi, thỉnh Vương phi trách phạt!"

      _______________________________________________________

      Chương 18: Trừng phạt tiểu nhân 2

      "Tội chết có thể miễn nhưng tội sống thể tha, mỗi người đều thay phiên nhau vả miệng nàng thẳng cho đến khi đủ hai mươi cái mới thôi. Nếu như hôm nay các ngươi động thủ vậy bổn vương phi quyết lưu các ngươi!" Trầm Băng Nguyệt tàn nhẫn , dám đắc tội nàng nên có dũng khí để gánh vác hậu quả ! Dập tắt uy phong của Trương ma ma vừa lúc có thể giết người làm gương cho nhiều kẻ khác vừa xây dựng được uy tín của chính mình.

      "Vâng, Vương phi!" Tiểu Đào, Tiểu Yến cắn chặt răng, bằng bất cứ giá nào, tại các nàng cũng biết Vương phi có giống vẻ bề ngoài vô hại như vậy rồi. Trong mắt Trương ma ma lên tia kinh hoảng, nàng bỗng nhiên tức giận đứng lên chỉ vào Trầm Băng Nguyệt :"Vương phi, ma ma ta là kính trọng hoàng thất nên mới gọi người tiếng Vương phi nhưng người đêm động phòng hoa chúc có lạc hồng, chỉ bằng điểm này Hoàng Thượng cũng tha cho ngươi!" Trương ma ma hung tợn chỉ vào Tiểu Đào :"Xú nha đầu các ngươi dám can đảm tiến lên bước xem, ma ma ta liền đem móng vuốt của các ngươi cho chó ăn!"

      "Làm càn!" Trầm Băng Nguyệt nặng nề vỗ xuống cái bàn :"Trước mặt bổn vương phi Trương ma ma ngươi có tư cách gì mà tự xưng ta? Đây là lần thứ hai ngươi miệt thị hoàng thất, Tiểu Đào, bắt đầu từ ngươi đánh cho ta, đánh cho tới ba mươi mới thôi! Cho dù trời có đổ xuống cũng có bổn vương phi đây chống đỡ!"

      "Vâng, Vương phi!" Tiểu Đào tiến lên chút lưu tình nào điên cuồng tát Trương ma ma, tiếng ba ba dứt bên tai, từ hôm nay trở nàng định theo Vương phi, Vương phi sống rất có khí thế! Trương ma ma nhìn thấy cả người Trầm Băng Nguyệt tản ra hơi thở cao quý lạnh như băng, trong lúc nhất thời liền quên né tranh, đúng hơn là nàng thể nào né tránh. Nha hoàn ngoài cửa đều bị khí thế của Trầm Băng Nguyệt doạ cho kinh sợ rồi. Trầm Băng Nguyệt ưu nhã ngồi ở cái bàn nhấm nháp ly trà mà Tiểu Yến đưa tới.

      "Ba ba ba!" Nhóm nha hoàn tất cả đều như được tiếp thêm sức mạnh thay phiên nhau ra tay tát Trương ma ma, mình làm bậy bằng cả bọn làm bậy, có chết cùng chết, mỗi cái tát của nha hoàn hầu như đều tiêu hao gần hết lửa giận trong lòng! Trương ma ma cũng có tia kiên cường, khoé miệng của nàng bị đánh chảy máu nhưng miệng vẫn cắn chặt môi dưới, cho dù đau đến cách mấy vẫn như cũ phát ra tiếng nào, ánh mắt oán hận của nàng nhìn chằm chằm Trầm Băng Nguyệt nhưng cũng có mảy may ảnh hưởng đến tâm tình thưởng trà của Trầm Băng Nguyệt.

      Cái tát cuối cùng hạ xuống, thân thể Trương ma ma cơ hồ tụ được liền lung lay sắp đổ, nửa bên mặt của nàng sưng đỏ lên nhưng bên kia mặt cái gì cũng có. Đầu tiên nhìn qua, lớp phấn trang điểm dày đặc của Trương ma ma che đậy được nếp nhăn nên phi thường kinh khủng! Lần thứ hai nhìn lại bộ dáng đó lại buồn cười tới cực hạn! Trầm Băng Nguyệt phất phất tay cho nhóm nha hoàn cung kính thối lui bên, nhìn thấy bộ dáng buồn cười của của Trương ma ma, muốn cười cũng dám cười cười ra tiếng. Tiểu Đào lén lút chà xát hai tay, đánh cho thực nghiền, hai năm khổ sở rốt cuộc cũng được giải phóng, được hoàn mỹ chính là hai tay đánh đến phát đau a!

      Trầm Băng Nguyệt buồn cười buông ly trà xuống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Trương ma ma bên núi cao, bên đất bằng phẳng hai mắt liền toả sáng, dưới đáy lòng thầm vỗ tay tán dương! Kháo, đám nha hoàn này cũng quá tôn trọng người gia rồi, như thế nào lại chỉ đánh bên thôi? Chia đều chút hai bên mặt tốt rồi! Trương ma ma như vậy mà ra ngoài thực là rất quái gở. Trương ma ma nhìn thấy tia giễu cợt trong mắt Trầm Băng Nguyệt trong lòng hận thấu xương nhưng nàng thể chuyện vì môi sưng vô cùng đáng sợ. Nàng lảo đảo tới cầm lấy tấm vải trắng bàn giống như định ôm ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :