Ngoan, anh yêu em - Orange Quất Tử ( 52 chương )

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cecilia

      cecilia Well-Known Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      819
      Chương 36: Đồng Yên nổi giận

      Đồng Yên nhận được thông báo phải công tác ở thành phố khác, nếu như bình thường khẳng định Lăng Khiên gọi điện cho lão Chu để bảo ông ta hủy bỏ an bài này, nhưng bở vì vẫn nghĩ được cách nào để thẳng thắn với Đồng Yên, lại sợ trong thời gian này Tiếu Diệc Trần làm trái với điều kiện tìm Đồng Yên, cho nên khi Đồng Yên trưng cầu ý kiến của , trực tiếp thở phào nhõm, vui vẻ đáp ứng.



      Đồng Yên công tác ở thành phố gần thành phố G, chủ yếu là quảng cáo, Lucy cùng đồng hành với . Còn Lăng Khiên cứ mỗi lúc trời tối cũng gọi điện cho .



      công tác ba ngày. trở về vào lúc hai giờ chiều ngày thứ tư bằng máy bay. Mặt trời ở thành phố G rất ấm áp, bầy trời vạn dặm mây, các từ phi trường ra ngoài trực tiếp bắt xe trở về công ty.



      Quay về công ty, Thiến Thiến có ở đây, Đồng Yên đem hợp đồng vừa ký với quản lý của công ty quảng cáo sửa sang lại, lúc xong là giờ tan làm. lấy ra từ trong túi xanh hộp quà xinh xắn, cười cười chuẩn bị đặt vào ngăn kéo bàn làm việc của Thiến Thiến, ngày mai cho ấy bất ngờ vui vẻ lớn. Mới vừa tới bàn làm việc của Thiến Thiến, thấy bàn làm việc của ấy tập bản thảo viết tay, đầu là dòng chữ nội dung hấp dẫn của bản thảo này.



      “Tiếu Diệc Trần – tổng tài của tập đoàn Trần Dương tuyên bố sang năm tập đoàn Trần Dương rút lui khỏi thành phố G, tiếp tục chiến đấu ở các thị trường thành thị ở duyên hải khác để phát triển tốt hơn.”



      Đồng Yên nhìn bản thảo vẫn còn chưa làm xong nhất thời đứng ngây ngốc phản ứng, vẻ mặt mê man và khiếp sợ thể ra lời. hoàn hoàn thể suy nghĩ được rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Tiếu Diệc Trần tại sao lại quyết định để Trần Dương rút lui khỏi ngành truyền thông ở thành phố G này, nguy cơ của cổ phiếu Trần Dương vừa mới được giải trừ, lúc này đáng lẽ ra phải chiếm lại thị trường chứ? tại sao phải lựa chọn rời khỏi đây? tin Tiếu Diệc Trần – người luôn khinh địch như vậy lại bị đánh cho tới mức suy sụp. làm như vậy nhất định là vì bất đắc dĩ, người nào buộc phải rời khỏi thành phố G?



      Lăng Khiên cắn chặt môi, sắc mặt ngày càng tái nhợt, chỗ ngực trái tưởng như nhảu cả ra bên ngoài bị đè ép trở về. Cuối cùng nghe được tràng tiếng chuông điện thoại dồn dập, giật mình mạnh cái, qua lâu mới luống cuống trở về chỗ ngồi của mình.



      dãy số lạ ngừng nhấp nháy màn hình điện thoại, hiểu tại sao trong lòng dâng lên dự cảm xấu, chuông điện thoại trong khi thấp thỏm bất an ngưng lại.



      Nhưng khi khẽ thở ra hơi dài, tiếng chuông như đòi mạng lại vang lên lần nữa. Vẫn là mã số lại đó, cuối cùng quyết định nhấn nút nghe.



      “Alo? Xin hỏi ai vậy?



      “Yên Yên, là tôi, Tương Dao.”



      “…….”



      “Chúng ta gặp mặt chuyện.”



      gian thoáng mát, phong cách ưu nhã của nhà hàng Tây cùng tiếng dàn du dương phiêu đãng trong trung làm cho tâm tình người ta tự chủ mà buông lỏng, nhưng bao gồm Đồng Yên.



      nhìn người phụ nữ đối diện thân trang phục đẹp đẽ kiểu gì cũng thể hình dung ra đây là người bạn thân thiết nhất cùng mình ở chung phòng thời đại học. Đồng Yên nhìn Tương Dao hề chớp mắt lấy cái, trong lúc bất chợt có chút đồng cảm với ta. Mặc dù mặt ta là nụ cười chê vào đâu được nhưng ánh mắt lại vô cùng mệt mỏi, mặc dù là ta bằng tuổi nhưng khóe mắt vài nếp nhăn. bốn năm rồi hai người gặp lại nhau nhưng giờ người ta toát ra chút tang thương.



      Nghĩ đến cái từ này, Đồng Yên từ từ cúi đầu, bàn tay nắm chặt cốc cà phê trước mặt tự chủ mà run rẩy.



      “Yên Yên, chúng ta hơn bốn năm rồi gặp mặt, cậu chút cũng thay đổi. Vẫn là vẻ đơn thuần, ngoan ngoãn như vậy.” Tương Dao ưu nhã nhấp ngụm cà phê, hơi mỉm cười .



      Đồng Yên trầm mặc hồi, đưa mắt nhìn Tương Dao, mặt có bất kỳ biểu cảm gì: “Dao Dao, cậu hôm nay tới tìm mình chỉ đơn thuần là ôn chuyện cũ thôi sao?”



      Tương Dao cười khẽ: “Đúng như cậu thôi, đơn thuần là ôn chuyện cũ, muốn ra chuyện bốn năm trước với cậu. Chẳng lẽ cậu đối với chuyện lúc ấy tôi lừa gạt Tiếu Diệc Trần như thế nào chút cũng hứng thú sao?”



      Đồng Yên trong nháy mắt lên tia đau đớn, nhìn ta nhàn nhạt : “ có hứng thú.”



      Tương Dao vuốt ve cốc cà phê, cười : “Xem ra cậu thương ta. Tiếu Diệc Trần đúng là người đàn ông đáng thương.”



      Đồng Yên mím môi, buông thõng mí mắt gì.



      Tương Dao thu hồi nụ cười, có chút thổn thức mở miệng: “Cho dù cậu có hứng thú tôi vẫn phải . Chúng tôi lập tức rời khỏi thành phố G, nếu như hôm nay sợ còn cơ hội nữa.”



      Đồng Yên nắm chặt cốc cà phê, ngẩng đầu nhìn Tương Dao hỏi: “Diệc Trần bây giờ thế nào rồi? Các cậu phải rời khỏi thành phố G?”



      Tương Dao chớp mắt cái, đáy mắt lên tia hận ý, lạnh lùng : “ khó mà ngờ cậu vẫn còn quan tâm đến sống chết của ta. Chúng ta hôm nay vừa uống rượu vừa hàn huyên. Tôi từ từ cho cậu biết mấy năm nay cuộc sống của ta như thế nào.”



      Đồng Yên trong lòng khẽ đau, ý muốn rời khỏi đây ngay lập tức.



      Tương Dao có cho Đồng Yên thời giand để đổi ý, từ từ mở miệng: “Lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Diệc Trần tôi ta rồi, khi đó tình cảm của các người vô cùng tốt đẹp. Tôi nhìn Diệc Trần cưng chiều cậu, đáp ứng mọi điều cậu muốn, trong lòng tôi đau giống như vị dao cắt vậy. Tôi cố ý thân cận cậu, mục đích chính là muốn tiếp cận ta.”



      Thời điểm cậu bị người nhà giam lỏng gọi điện cầu cứu tôi, tôi cảm thấy đây là thời cơ tốt trời cao ban cho mình, vì vậy tôi với Tiếu Diệc Trần rằng cậu ra sớm vị hôn phu kia rồi, chẳng qua là có cách nào đối mặt với ta, rồi liền bảo tôi ràng với ta hộ cậu. Lúc đầu Tiếu Diệc Trần tin, ta liền để cho ta gọi điện cho cậu nhưng ta gọi được, tôi rằng cậu cùng vị hôn phu kia du lịch rồi sau đó trở về đính hôn.



      Tiếu Diệc Trần muốn tìm cậu nhưng tôi kéo ta lại, an ủi ta sau đó cùng ta uống rượu, sau đó thừa dịp ta say biết gì rồi lên giường. Khi ta tỉnh lại hoàn toàn mộng mị, ta hề biết rằng cậu đính hôn. ta tức giận đến choáng váng đầu óc.



      Cho nên tôi cũng có công trong việc giật dây cho buổi lễ đính hôn diễn ra. Yên Yên, cậu biết được rằng khi tôi thấy được cậu hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người trong lòng tôi thoải mái đến mức nào đâu.



      Tin tức cậu tự sát là sau khi chúng tôi về nước mới nghe được nhưng khi đó tôi và Tiếu Diệc Trần kết hôn rồi. ta thầm truy tìm tin tức của cậu nhưng hề có bất cứ kết quả nào.



      Tôi lấy lòng ba mẹ Tiếu Diệc Trần bằng mọi cách, tôi cho rằng chỉ cần tôi lòng đối tốt với ta cuối cùng ngày ta tôi, lại nghĩ rằng cậu về nước làm tôi trở tay kịp. Khi Tiếu Diệc Trần muốn ly hôn tôi lại mang thai. Tôi quả thực rất vui vẻ, trong thời gian đó ta thường xuyên về nhà. Tôi luôn cẩn thận dưỡng thai, trong lòng tràn ngập vui sướng nhưng là trời cao có mắt. Tôi sảy thải, hơn nữa có thể cả đời còn cơ hội mang thai. Yên Yên, cậu biết ? Trong khắc kia tôi quả thực hận thể đem cậu bầm thây vạn đoạn.”



      Giọng Tương Dao run rẩy, ánh mắt lạnh lẽo, tràn đầy hận ý.



      Đồng Yên bình tĩnh nhìn ta, trong lòng càng ngày càng lạnh, mọi cảm xúc đồng cảm cùng có lỗi lúc mới gặp lại giờ hoàn toàn biến mất. Đồng Yên gì, chẳng qua là chỉ nhìn Tương Dao, chờ ta tiếp.



      Tương Dao cúi đầu bình phục lại tâm chút, uống ngụm cà phê rồi mở miệng lần nữa.



      “Lúc cậu đồng ý tiếp nhận Lăng Khiên, Tiếu Diệc Trần ta giống như là kẻ vậy. ta cự tuyệt chung phòng với tôi, rồi nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập chán ghét, sau đó chuyển ra ngoài sống. Rồi từ từ tôi phát ra, trong mắt ta tràn ngập ưu thương và khổ sở, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ. Khi Tiếu Diệc Trần cố ý muốn ly hôn, tôi quyết định phá hủy ta ngay lập tức. Tôi với ta rằng muốn hai mươi phần trăm cổ phần của Trần Dương, Đồng Yên, thể Tiếu Diệc Trần rất cậu, vì thế có thể cùng Lăng Khiên cạnh tranh công bằng. thế nhưng đáp ứng điều kiện vô lý đó của tôi, sau đó tôi liền để em trai tôi giúp mình mua cổ phiếu Trần Dương. Tôi muốn làm cho Tiếu Diệc Trần thân bại danh liệt, nhưng mà tôi biết lực lượng của mình thể vặn ngã ta, cho nên tôi tìm Lăng Khiên. Khi Lăng Khiên biết được kế hoạch của tôi vui vẻ đồng ý hợp tác.”



      tới đây, mặt Tương Dao đổi thành nụ cười đắc ý. ta nhìn Đồng Yên sắc mặt càng ngày càng khó coi, tâm tình thoải mái tới cực điểm. Tương Dao lại gọi thêm ly cà phê nữa, tiếp tục gì thêm, chẳng qua chỉ ngồi đó thưởng thức vẻ mặt đau đớn của người phụ nữ đối diện rồi cười khẽ.



      Đồng Yên cúi đầu, hai tay để dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm. buông thõng mí mắt để người đối diện nhìn thấy mọi biến hóa trong đáy mắt mình nhưng đôi hàng mi ngừng rung động cho thấy, giờ phút này Đồng Yên cực lực đè nén tâm tình của mình.



      Cách bàn của hai người xa, Lục Tư Triết vừa bước vào của nhìn thấy Đồng Yên, định cất tiếng gọi nhanh chóng nhìn thấy người phụ nữ đối diện . giật mình, sững sờ trong giây lát rồi vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lăng Khiên. Sau khi đối phương bắt máy lập tức ngắn gọn địa chỉ rồi thêm câu: “Sủng vật nhà cậu ngồi chuyện cùng Tương Dao ở đó.”



      Lúc Lăng Khiên nhận được điện thoại của Tư Triết là cùng Tiếu Diệc Trần ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Trần Dương. Nghe được câu của Lục Tư Triết, trong nháy mắt cả người bị chấn động phản ứng, ngây ngốc trong vài giây, mặt trắng bệch như tới giây tôi ném hợp đồng, ngã ghế lăn rồi vội vàng chạy ra ngoài. Tiếu Diệc Trần ngơ ngác hiểu nhưng cũng chạy theo Lăng Khiên ra ngoài.



      Trong nhà hàng kiểu Tây, Đồng Yên vẫn trầm mặc. Qua khắc đồng hồ, hít sâu hơi, nhàng nâng tầng mắt nhìn thẳng Tương Dao hỏi: “Ý của cậu là, Lăng Khiên hợp tác với cậu để phá đổ Tiếu Diệc Trần, buộc ta rời khỏi thành phố G?”



      Tương Dao gật đầu, cười : “ tệ. Yên Yên, cậu đúng là người may mắn, người có khả năng vì cậu mà loại bỏ chướng ngại vật làm quầy rầy cuốc sống sau này của các người. Mặc dù thủ đoạn của ta có hơi hèn hạ nhưng hiệu quả thực ràng.”



      Đồng Yên nhìn Tương Dao vẫn nở nụ cười đổi, lúc lâu gì, sau đó từ từ đứng dậy, hai tay chống lên mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước, hai hàm răng cắn chặt lại, dùng giọng cực kỳ lạnh lẽo mở miệng: “Tương Dao, cậu cảm thấy cậu rất ủy khuất phải ? Cậu cảm thấy tới giờ vẫn chiếm được trái tim của Tiếu Diệc Trần là do tôi tạo thành có phải ?”



      Tương Dao nhìn Đồng Yên, trong mắt lên tia bối rối.



      Đồng Yên tiếp tục mở miệng: “Cậu sai lầm rồi. Cho dù có tôi Tiếu Diệc Trần cũng cậu đâu. Cậu có biết nguyên nhân vì sao ? Bởi vì cậu là người có lương tâm, đơn giản là đáng để bất luận ai thương.



      Cậu có tư cách hận tôi sao? hề có, cậu hoàn toàn có. kiện năm đó tất cả mọi người đều có lý do để hận tôi, bao gồm cả Tiếu Diệc Trần nhưng duy chỉ có cậu là có. Sau khi về nước tôi là muốn trả thù cậu, nhưng mà cuối cùng tôi phát tình cảm của mình dành cho Tiếu Diệc Trần hoàn toàn còn nữa, do đó tôi buông tay. Nếu tôi muốn chia rẽ các người. Mới vừa trở về nước tôi liền cầu ta ly hôn với cậu, cậu bây giờ có phải hoài nghi năng lực của tôi? Nhưng sở dĩ tôi có làm như vậy, bởi vì tôi cảm thấy cậu thực Tiếu Diệc Trần. Do đó tôi hi vọng ta nhận được hạnh phúc.”



      tới đây Đồng Yên ngừng lại, cúi đầu trầm mặc rồi lại tiếp: “Cậu Lăng Khiên ép buộc Tiếu Diệc Trần rời khỏi đâu, tôi hoàn toàn tin điều này. Đây là phong cách của ấy, nhưng mà rằng ấy hợp tác với cậu hoàn toàn giả dối và vô lý. Riêng năng lực của ấy căn bản là cần hợp tác với cậu rồi, cho dù có cần chăng nữa, ấy cũng bao giờ đồng ý hợp tác. Bở vì ấy thể nào hợp tác với người từng làm tổn thương tôi như vậy được.”



      Cậu hôm nay nhiều như vậy, là do Lăng Khiên ép buộc được Tiếu Diệc Trần rời khỏi thành phố G, và cậu phục. Cậu biết Lăng Khiên hề chuyện này cho tôi biết, vì thế cậu lợi dụng điều này để khích bác quan hệ giữa chúng tôi, để làm cho tôi đau lòng sau đó tới gặp ấy bất bình hộ Tiếu Diệc Trần sao?



      Đáng tiếc cậu tính sai rồi, tôi còn Tiếu Diệc Trần nữa. Khi ta lợi dụng ba tôi, mọi áy náy cuối cùng của tôi đối với ta biến mất. Tôi cho biết ràng hơn chút, việc Lăng Khiên lừa gạt tôi, tôi thực rất tức giận, nhưng tôi phải là Tiếu Diệc Trần. phải tin tưởng nhau, loại tín nhiệm này thể chỉ vì mấy lời tùy tiện của cậu mà có thể biến mất được, hơn nữa ấy cũng để cho Tiếu Diệc Trần thân bại danh liệt sao? Về phần ép Trần Dương rút lui khỏi thành phố G, tôi hoàn toàn có thể lý giải đó là vì cạnh tranh kinh doanh. Và Tiếu Diệc Trần tài nghệ bằng người ta thua là đúng thôi, chấp nhận đánh cuộc phải có gan chấp nhận thua cuộc, cần cậu phải lấy danh vợ trước thay ta ra mặt.”



      Đồng Yên dõng dạc, thanh bình tĩnh mà trầm ổn, ngữ điệu nhanh chậm, thẳng thắn đối diện làm Tương Dao á khẩu cách nào phản biện được. Sau khi xong, cúi đầu yên lặng trong chốc lát, sau đó xoay người. Khi quay ra đằng sau ngây ngẩn cả người.



      Hai người đàn ông cao lớn cực kỳ đẹp trai biết đứng đằng sau từ khi nào. người mặt là vô hạn đau đớn cùng đơn, người vừa khiếp sợ vừa vui sướng.



      nhìn trong hai người lạnh lùng : “Tiếu Diệc Trần, quản vợ trước của cho tốt vào, nên để cho ta tùy tiện cắn người.”



      Sau đó hướng sang người còn lại dùng nụ cười chân thành và thâm tình nhìn mình, oán hận : “Cười cái gì cười. Lăng Khiên, là đại lừa gạt. Tôi muốn chia tay.”



      Hết chương 36

    2. cecilia

      cecilia Well-Known Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      819
      Chương 37: Lăng Khiên bị ngược đãi

      Ba ngày sau.



      Lăng Khiên vẻ mặt tiều tụy ngồi ở trong lòng làm việc buồn bực hút thuốc.



      Ngày hôm đó tận mắt nhìn thấy phong thái dũng cảm tốt nhất từ trước đến nay của Đồng Yên, qua mỗi lời của cố gắng nhịn vỗ tay bảo “Tuyệt”, nhất là vẫn duy trì tín nhiệm với như vậy, khắc đó quả thực vui sướng đến mức tưởng điên rồi. Là người đàn ông làm nhiều việc lừa dối người mình như vậy nhưng lại được chút nghi ngờ nào, ngược lại còn được ủng hộ, cảm động đến mức chỉ thiếu điều lệ nóng vòng quanh mắt. Chẳng qua là còn chưa kịp biểu đạt ra thỏa mãn mãnh liệt này, tiểu sủng vật từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn nghe lời, quay đầu lại dùng khí thế ngất trời, tức giận ra câu kia, tức u mê bất động tại chỗ.



      Khi Lục Tư Triết kéo đuổi theo Đồng Yên chỉ còn nhìn thấy đèn sau của taxi.



      Buổi tối hôm đó Đồng Yên trở về nhà trọ, điện thoại tắt máy. lái xe tới nhà Thiến Thiến bị ngăn ở ngoài cửa, sau đó ngồi trong xe dừng dưới nhà trọ Thiến Thiến cả đêm.



      Ngày thứ hai mặc dù bận rộn cả ngày nhưng cơ hồ cứ nửa giờ lại gọi điện cho lần, nhưng điện thoại Đồng Yên vẫn tắt máy như cũ, ngay cả điện thoại của Thiến Thiến cũng tắt. Cuộc hẹn với khách hàng buổi tối cũng , lập tức lái xe tới nhà trọ của Thiến Thiến, vẫn dừng xe ngồi đợi ở dưới lầu. Đến nửa đêm, nhận đuợc điện thoại của Thiến Thiến rằng Đồng Yên ở nhà nhưng tin, cuối cùng Thiến Thiến chấp nhận cho vào nhà kiểm tra.



      Xem xét vòng, xác định Đồng Yên ở đây, khắc kia đột nhiên hoảng sợ tột độ. Trừ Thiến Thiến ra, hề biết còn bạn bè nào khác ở thành phố này. phát ra rằng vẫn đnh ninh là hiểu mọi thứ về rồi, ngờ vẫn còn thiếu nhiều lắm.



      Sau đó Lăng Khiên gọi điện cho Lục Tư Triết, hai người đàn ông cả đêm lật tung tất cả các nhà trọ, khách sạn ở thành phố G lên để tìm nhưng như cũ có thu hoạch được gì.



      Ngày thứ ba, vạn bất đắc dĩ Lăng Khiên gọi điện cho Tiếu Diệc Trần, đầu bên kia điện thoại là người say rượu. Nghe được Đồng Yên mất tích, trong men say lạnh lùng : “Người phụ nữ của mất tích tìm tôi làm gì?” Sau đó cúp máy.



      vừa gọi điện về nhà ba mẹ Đồng Yên, vòng vo hỏi han mấy câu biết rằng vẫn chưa về nhà, cũng hề liên lạc với bọn họ. Buổi tối lại lái xe đến nhà Thiến Thiến lần nữa, có lẽ bộ dạng tiều tụy của làm Thiến Thiến mềm lòng. cho biết: “Yên Yên là có liên lạc với tôi, nhưng mà cũng cho tôi biết giờ ấy ở đâu, chỉ rằng ấy giải sầu, cần lo lắng cho ấy.”



      Lăng Khiên hỏi số điện thoại của Đồng Yên Thiến Thiến là Đồng Yên dùng điện thoại công cộng gọi tới, phải số ở thành phố này.



      Đêm đó Lăng Khiên trở lại nhà trọ của Đồng Yên, đứng bên cửa sổ hút thuốc cả đêm. Khi trời sắp sáng, cảm thấy choáng váng lợi hại, mò tới phòng ngủ, ngả người nằm xuống giường.



      Thời gian hình như trôi qua rất lâu, cho đến khi chuông điện thoại ngừng vang lên, Lăng Khiên đầu đau buốt, cả người từng đợt rét run, cảm thấy cơ thế mình nóng hơn bình thường.



      Cuộc họp lúc xế chiều vừa kết thúc, cầu thư ký hủy bỏ mọi công việc buổi tối, bộ dáng tiều tụy, vật vờ, nhìn như nửa sống nửa chết.



      Lục Tư Triết sau khi gõ cửa vào phòng, nhìn Lăng Khiên cái xong ngồi xuống, bộ dáng cũng vô cùng mệt mỏi, kéo kéo cà vạt : “Tôi sai người ra sân bay tra xét danh sách hành khách rồi, nhưng cũng có tên Đồng Yên.”



      Cà vạt của Lăng Khiên sớm bị ném ở ghế salon, cổ áo bên trong cũng mở rộng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, trán từng giọt mồ hôi chảy xuống, nghe được lời của Lục Tư Triết cũng hề kinh ngạc chút nào, cũng tiếp, chẳng qua chỉ ngồi đó cúi đầu hút thuốc.



      Lục Tư Triết cũng đốt điếu thuốc, có chút phiền não tháo mắt kính ném ở bàn, chà xát khuôn mặt : “Cậu xảy ra chuyện gì chứ?”



      Lăng Khiên hề lời nào, buông thõng mí mắt, lông mi thỉnh thoảng lay động, mặt nặng nề mà khổ sở.



      Lục Tư Triết cũng nữa, chỉ từ từ hút thuốc từng hơi từng hơi . Qua lúc chờ tâm tình bình phục, đưa mắt nhìn Lăng Khiên: “Tôi khẳng định Đồng Yên ở chỗ Thiến Thiến. Đồng Yên là người luôn luôn hiểu chuyện, chắc làm chuyện gì sai lầm đâu. lát nữa chúng ta qua nhà Thiến Thiến xem chút.”



      Lăng Khiên vẫn ngẩng đầu, : “ .”



      Tư Triết kinh ngạc, sau đó có chút tức giận : “Cậu ở đấy ngang bướng cái gì? Lần này là cậu đúng. Cậu cũng rằng ấy ngầm với cậu bao nhiêu lần, cũng cho cậu rất nhiều cơ hội để thắng thắn ra, vậy mà toàn bị cậu bỏ qua lãng phí. Bây giờ cậu còn ngồi đấy ” hả? Nhanh chóng thu xếp lại gọn gàng tỉnh táo , rồi tìm Đồng Yên.”



      Lăng Khiên giương mắt, ánh mắt vô cùng ảm đạm, có chút mê man, hoàn toàn còn thấy mọi sắc bén khéo ngày thường mà chỉ còn lại đơn. : “Cậu ra ngoài , tôi muốn ở mình thế này.”



      Lục Tư Triết nổi giận, đứng dậy, mấy bước qua lôi kéo Lăng Khiên đứng dậy. Nhưng cần lấy cánh tay nóng bỏng của Lăng Khiên kinh hãi, lập tức buông tay ra, cau mày hỏi: “Cậu bị sốt rồi.”



      Lăng Khiên vô lực hất cánh tay bạn mình ra, cúi đầu trầm mặc hồi sau đó chống tay lên bàn mượn sức đứng dậy, quay đầu nhìn Tư Triết khàn khàn : “Tránh ra.”



      Lục Tư Triết kéo : “Cậu định đâu? Nếu là tìm Đồng Yên tôi với cậu cùng . ấy gặp cậu tôi có thể gặp thay cậu.”



      Lăng Khiên có chút phiền nào, gạt tay Tư Triết ra : “ phải. Tôi ra ngoài dạo thôi.” xong dừng lại, cầm lấy chìa khóa bàn rồi ra khỏi phòng.



      Lục Tư Triết nhìn bóng lưng cứng nhắc biến mất ở cửa, lâu mới hồi phục lại tinh thần. Lăng Khiên như vậy chưa từng gặp qua, bộ dáng đơn và chán chường từ nào tả được. Khi vừa bắt đầu khởi nghiệp, có nhiều vất vả và trắc trở, mệt đến lả người nhưng Lăng Khiên cũng hề như vậy. Lăng Khiên bây giờ làm cho người ta có cảm giác như là con đại bàng mạnh mẽ mất lực chiến đấu, đáy mắt lại vô cùng u ám.



      cũng biết Đồng Yên là huyệt chết người Lăng Khiên, nhưng thế nào cũng nghĩ tới, Đồng Yên mới chỉ mất tích ba ngày, Lăng Khiên trở nên tiều tụy như vậy. Rốt cuộc sâu đậm đến mức nào có thể làm cho Lăng Khiên trở thành như vậy?



      Chớp mắt cái, trong lòng trở lại bình thường. thế gian này ai có thể Đồng Yên hơn Lăng Khiên, cũng ai có thể thích hợp với Lăng Khiên hơn Đồng Yên.





      Lăng Khiên lái xe dạo lòng vòng mục đích. Sau giờ ngọ, nắng mặc dù chói chang nhưng nóng quá mức, rất ôn hòa, nhưng làm sao cũng cảm thấy ấm áp, thân thể nhịn được phát run cái. Loại cảm giác lạnh lẽo này phải vì cơ thể cứ nóng dần lên, mà là ở trong lòng từng chút hơi lạnh lẽo tản dần ra cùng với nỗi tuyệt vọng làm nhịn được mà phát run.



      Lục Tư Triết cũng đúng. Lần này là sai rồi, tức giận, trốn tránh chính mình có thể lý giải được. Câu “chia tay” của hơn phân nửa là nhảm, bộc phát trong lúc giận dỗi cũng là rất bình thường. Nhưng bảy mươi hai tiếng liên tục tìm được , trong lòng trải qua lo lắng, rồi sợ hãi, và cho tới giờ là tuyệt vọng. cảm giác mình bây giờ tựa như bị rút mất linh hồn khỏi thể xác, tâm đau đến chết lặng.



      Giờ khắc này chút hận Đồng Yên. biết rất ràng là nhiều đến mức nào, sợ hãi bao nhiêu khi tìm thấy , vậy mà lại ngoan cố, quyết tâm trốn tránh ba ngày. Chẳng lẽ biết rằng sắp nổi điên lên sao?



      Lăng Khiên dừng xe bên bờ sông, hai tay chống lên thành lan can của cây cầu, ánh mắt vô hồn nhìn ra phía xa. Lục Tư Triết khẳng định ở nhà Thiến Thiến, cũng tin là như vậy. Ánh mắt tránh né của Thiến Thiến tối hôm qua lên tất cả. Có lẽ ngày hôm qua lúc đến tìm, trốn ở chỗ nào đó, nhìn được bộ dáng của hôm qua, có phải cảm thấy rất hả giận hay ? Nếu như hôm nay lại tới tìm , tha thứ cho phải ?



      Hẳn là có rồi. cảm thấy tại nếu như nhờ Thiến Thiến chuyển lời đến , rằng sốt ngày càng cao, dạ dày cũng đau quặn thắt ruột gan, chắc chắn trở về với . có lòng tin này, nhưng mà muốn làm như vậy, chút cũng muốn. muốn xem xem rốt cuộc muốn biến mất bao lâu? Khi biết rằng đau đến mức muốn sống nữa, muốn hành hạ tới khi nào?





      Tại nhà trọ của Thiến Thiến.



      Lục Tư Triết ngồi ghế salon day day mi tâm, nhìn người phụ nữ làm hao tổn tâm sức của gần canh giờ, có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Thiến Thiến, tôi biết Yên Yên hề rời khỏi thành phố G. mau cho tôi biết giờ Yên Yên ở đâu?”



      Thiến Thiến nhìn chằm chằm vào Lục Tư Triết, bất mãn : “Lục đại soái ca à, ở chỗ tôi ngăn tới người. Yên Yên ở đây mà.”



      Lục Tư Triết cười cười : “Tôi biết bây giờ ấy có ở đây, nhưng mấy hôm trước khẳng định là có ở. Nếu như vậy, gọi điện cho ấy , rằng tôi muốn với ấy mấy câu.”



      Thiến Thiến quay đầu hừ lạnh tiếng tỏ vẻ từ.



      Lục Tư Triết có chút mệt mỏi, vuốt vuốt cổ đứng lên : “ muốn thôi vậy. Nhưng có thể giúp tôi chuyển lời tới ấy câu được ?”



      Thiến Thiến nhìn có chút cảnh giác : “Câu gì cơ?”



      Lục Tư Triết cười khẽ : “Lăng Khiên sốt cao đến bốn mươi độ rồi, sắp chết rồi.”



      Thiến Thiến trợn to hai mắt hỏi: “Cái gì? Bốn mươi độ? ta muốn đun nước sôi sao? Đừng tưởng rằng dùng chút khổ nhục kế Yên Yên thỏa hiệp, cửa cũng có đâu.”



      Lục Tư Triết về phía cửa, phiêu phiêu : “ chỉ cần với Yên Yên câu đó thôi, thỏa hiệp hay phải việc của . Thế nhé, bye!”



      Từ nhà của Thiến Thiến ra ngoài, Lục Tư Triết gọi điện cho Lăng Khiên, điện thoại vang lên lâu mới có người nghe.



      “Alo?” Giọng của Lăng Khiên khàn khàn, hình như là ngủ nhưng bị đánh thức.



      Lục Tư Triết sửng sốt hỏi: “Cậu ở đâu vậy?”



      “Ở nhà.”



      “Nhà trọ của Đồng Yên à?”



      . Cậu tìm tôi có chuyện gì ?”



      Lục Tư Triết nghe giọng hơi bực bội của bạn mình, có chút dở khóc dở cười hỏi: “Cậu làm gì ở đấy?”



      “Ngủ.” Lăng Khiên trả lời rất đơn giản, giọng thêm chút ngang ngược.



      Lục Tư Triết gãi gãi đầu, tâm trạng hơi khó hiểu: “Cậu sao chứ? Người còn nóng lắm ?”



      uống thuốc rồi, làm sao cả. Cậu rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?”



      Lục Tư Triết vừa cuống vừa : “ có gì, chỉ là muốn biết cậu thế nào rồi thôi. Ngủ tiếp , tôi cúp máy đây.”



      Lăng Khiên đáp lại câu: “Mấy ngày tới tôi đến công ty đâu. Có chuyện gì cậu tự giải quyết là được.”



      Lục Tư Triết “ừ” tiếng rồi cúp máy. cảm thấy tình huống này là “Hoàng thượng vội thái giám gấp”, mình chính là thái giám xen vào việc của người khác.



      Sau khi Lục Tư Triết rồi, Thiến Thiến vội vàng gọi điện thoại cho Đồng Yên.



      “Alo? Thiến Thiến à? Tư Triết chưa?”



      rồi. Yên Yên à, ta là Lăng Khiên giờ sốt cao đến bốn mươi độ, mình đoán là ta nhất định là dối cậu thôi.”



      Đồng Yên ràng là sửng sốt, trong lòng nháy mắt cảm thấy đau đớn, lát sau mới : “Mình biết rồi.”



      Cúp điện thoại xong, ngồi xuống ghế dài suy nghĩ chút, rồi sau đó gọi điện thoại cho Lục Tư Triết.



      Lục Tư Triết lúc này vừa mới về nhà, thấy số điện thoại lạ màn hình, ngẩn người sau đó mới nhấn nút nghe.



      “Alo?”



      “Tư Triết, là tôi.”



      “Yên Yên! rốt cuộc xuất rồi.”



      Đồng Yên nghe thanh mừng rỡ của , trong lòng cảm thấy ấm áp cùng hơi áy náy : “ xin lỗi, làm lo lắng rồi.”



      Lục Tư Triết nghe giọng mềm của , mặt dần dần nhu hòa hơn, ngã mình vào ghế salon rộng rãi, cười : “Bản thân tôi có gì đâu, nhưng người khác sắp phát điên đến nơi rồi.”



      Đồng Yên cắn cắn môi hỏi: “ ấy thế nào rồi?”



      Lục Tư Triết cười khẽ: “Nếu quan tâm đến cậu ấy như vậy cần gì phải làm gay gắt như thế. Tôi chưa bao giờ thấy qua cậu ấy thống khổ như vậy, ba ngày này đối với Lăng Khiên quả thực là sống bằng chết mà.”



      Đồng Yên trong lòng ngày càng đau đớn hơn, nắm chặt điện thoại gì.



      Lục Tư Triết cũng trêu chọc nữa, : “Chiều nay tôi vừa gặp cậu ấy, người rất nóng. Bất quá bây giờ ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi rồi, cũng biết là có ngủ hay . mau chóng gọi điện cho Lăng Khiên .”



      Đồng Yên nhàng lên tiếng, thêm vài câu rồi cúp máy.



      Sau đó gọi điện cho Lăng Khiên, nghe được đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng khô khan, nháy mắt ngây ngẩn cả người.



      Lăng Khiên tắt điện thoại.



      Hết chương 37

    3. cecilia

      cecilia Well-Known Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      819
      Chương 38: Đồng Yên rất buồn bực

      Đồng Yên tay nắm chặt điện thoại hồi lâu phản ứng, qua mấy phút đồng hồ mới cúp máy, sau đó ra ngoài phòng trọ lần nữa gọi điện lại cho Tư Triết, rất nhanh có người bắt máy.

      “Alo? Yên Yên, chuyện gì vậy?”

      “Tư Triết, tôi mới vừa gọi điện cho Lăng Khiên nhưng ấy tắt máy rồi. có thể qua nhà ấy xem xét chút có được ? Tôi sợ ấy xảy ra chuyện gì đó.”

      Lục Tư Triết hơi sững sờ, : “Được. Tôi bây giờ qua xem cậu ấy. đừng lo lắng.”

      Giọng Đồng Yên hơi run, đáp tiếng rồi cúp máy. đứng ở bên đường đón taxi tới nhà Lăng Khiên. mới chỉ đến nhà hai, ba lần, mấy lần là theo trở về lấy đồ, nhà cách nhà Thiến Thiến hơi xa. Đồng Yên lại gọi điện cho Lăng Khiên lần nữa, điện thoại vẫn tắt máy, cổ họng nghẹn lại đau đớn, sắc mặt càng trắng bệch hơn. cứ nghĩ đến cả người sốt cao, khó chịu lại mình phòng mà chỉ muốn trào nước mắt.

      Lục Tư Triết tới mười lăm phút tới nhà Lăng Khiên. gọi điện điện thoại Lăng Khiên tắt máy, sau đó dùng sức nhấn chuông cửa. Qua gần năm phút đồng hồ cửa mới được mở ra, Lăng Khiên đứng ở cửa, cả người để trần, ánh mắt mông lung, vẻ mặt phiền não đứng đó nhìn Lục Tư Triết tức giận : “Tại sao cậu lại tới đây?”

      Lục Tư Triết nhìn Lăng Khiên, ngoài sắc mặt có hơi trắng bệch còn lại giống như là vừa mới ngất và tỉnh lại, mà trông gióng như là bộ dạng ngủ say mà bị đánh thức. cỗ lửa giận xông thẳng lên ót, Lục Tư Triết hướng bạn mình quát to: “Mẹ kiếp! Cậu ngủ thôi mà sao lại tắt điện thoại hả?”

      Lăng Khiên bị bạn quát mà nhất thời thanh tỉnh nửa, vuốt vuốt mi tâm rồi tránh qua bên, khàn khàn : “Vào .”

      Lục Tư Triết nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bạn, trong lúc bất chợt lại cảm thấy dị thường phiền não, cũng chẳng vào nhà, lạnh lùng ném ra câu: “Đồng Yên gọi điện cho cậu mấy lần mà được đấy. Gọi lại cho ấy .” xong lập tức xoay người rời .

      Lăng Khiên nghe được lời của Tư Triết ngẩn ra, sau đó vội vàng chạy nhanh về phòng ngủ, tìm kiếm hồi lâu mới thấy chiếc điện thoại của mình tan nát nằm ở dưới đất. cũng nhớ điện thoại rơi lúc nào, mà cũng chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều, ngồi ngay xuống nền nhà, lắp pin vào rồi mở máy, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ màn hình, suy nghĩ gọi lại ngay cho Đồng Yên.

      Nhưng lại thấy báo máy bận, cúi đầu mắng tiếng rồi tiếp tục gọi.

      Mà Đồng Yên bởi vì yên lòng, vừa mới gọi điện cho Lục Tư Triết lần nữa.

      “Tư Triết, qua xem chưa vậy? ấy thế nào rồi? sao chứ?” Giọng của Đồng Yên rất thấp, nghe kỹ hình như có chút nghẹn ngào.

      Lục Tư Triết ra từ nhà trọ Lăng Khiên cũng rời ngay lập tức mà là ngồi trong xe hút thuốc lá, nghe được giọng khẩn trương của , có chút phẫn hận : “ có chuyện gì cả. Tiểu tử này rất tốt, tôi qua cậu ta ngủ say. Yên Yên, cũng cần tới đây đâu, cậu ta ỷ vào việc đau lòng mà tắt điện thoại đấy. Mấy ngày nữa cũng đừng để ý làm gì, để cho biết mùi luôn.”

      Đồng Yên nghe được Lăng Khiên có chuyện gì, trong lòng nhõm hẳn , sau đó lại nghe đến cố ý tắt điện thoại, trong lòng ngày càng ủy khuất hơn. cắn cắn môi : “ ấy có chuyện gì là ổn rồi. Xin lỗi làm phiền . về nhà chưa vậy?”

      Lục Tư Triết nghe giọng hơi ưu thương mà trong lòng khẽ đau cái, ảo não gãi gãi đầu : “ tới rồi sao?”

      Đồng Yên nhìn hai bên đường thấy sắp tới nhà trọ của Lăng Khiên, từ bỏ suy nghĩ đến xem . lấy tay che điện thoại với tài xế lái xe trở về, sau đó lại tiếp vào điện thoại: “ có. Tôi trở về nhà Thiến Thiến.”

      Tư Triết mím môi khởi động xe, trầm mặc chút : “Yên Yên, đừng khổ sở làm gì. Cậu ta chỉ là giận dỗi lúc thôi, nhưng thực ra trong lòng là khó chịu muốn chết. tối nay ngủ giấc ngon nhé, có gì để ngày mai hãy .”

      Nghe giọng trầm ấm của mà nước mắt lặng lẽ chảy xuống, an ủi . Đồng Yên lau nước mắt, bình ổn lại tâm tình rồi ôn nhu : “Tư Triết, cảm ơn .”

      Lục Tư Triết nghe ngữ điệu của khôi phục lại rồi thở phào nhõm, cười : “Hai người ầm ĩ mà tôi cũng mệt mỏi gần chết. Nếu muốn cảm ơn tôi ngày mai mời tôi ăn cơm .”

      Đồng Yên cũng cười: “Được.”

      cúp máy, chưa đến vài giây đồng hồ, điện thoại di động hết sạch pin tự động tắt máy.

      Mà Lăng Khiên gọi điện đến chục lần được, cuộc gọi cuối lại nghe nhân viên tổng đài báo: “Điện thoại tắt máy” trực tiếp ném điện thoại vào bức tường đối diện, lần này hoàn toàn vỡ nát.

      Hai tay ôm lấy đầu, đầu đau gay gắt, trước mặt trận biến thành màu đen, dạ dày tưởng chừng bị xé rách đến nơi, mồ hôi lạnh ngừng chảy điên cuồng. ngồi im mặt đất gần nửa giờ mới chống tay gắng gượng đứng dậy, lại ngã ngay xuống giường, thậm chí đến cả sức lấy chăn đắp cũng có. cứ như vậy thẳng tắp nằm úp xuống giường, cảm nhận mọi nơi thân thể đều đau đến tâm tê phế liệt, đầy lát ngủ mê man.

      Đồng Yên trở lại nhà trọ của Thiến Thiến, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi cùng với đau lòng, chuyện với Thiến Thiến mấy câu rồi trở về phòng, tắm rửa qua rồi nằm ở giường, trằn trọc trở mình khó có thể ngủ được. Trong lòng rất rối loạn, có lo lắng, có đau lòng nhưng hơn hết là thương tâm cùng ủy khuất. ràng là sai, vậy mà còn dám tắt điện thoại để ý đến , trở mình xoay mặt vào bên trong, tức giận lẩm bẩm: “Lăng Khiên xấu xa, còn dám tắt cả điện thoại. Tôi thèm để ý đến nữa.”

      Ngày thứ hai Đồng Yên thu dọn đồ đạc trở về nhà trọ của mình, thấy trong phòng ngủ bừa bãi chịu nổi, vừa đau đớn vừa mỉm cười, tới bên giường nhìn thấy gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc lá nước mắt nhanh chóng vòng quanh mắt. cũng dọn dẹp lại giường chiếu mà là ngồi ở bên giường, nhìn gạt tàn thuốc mà ngẩn người, lúc lâu sau vội vàng lấy điện thoại ra, mở máy, cũng để ý bao nhiêu tin nhắn chưa đọc, nhanh chóng gọi điện cho Lăng Khiên, vẫn là nghe được giọng khô khan báo hiệu tắt máy. Nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng chảy ra.

      loại cảm giác ra lời mất mát cùng chua xót tràn ngập trong lòng, nghĩ đến giờ thấy đau lòng vô cùng.

      Thời gian nhanh chóng đến buổi trưa, Đồng Yên gọi điện cho Lục Tư Triết, hai người hẹn gặp mặt tại phòng ăn phụ cận gần nhà Đồng Yên.

      Khi Tư Triết tới nơi, Đồng Yên ngồi đợi ở đó từ lúc nào, tay cầm cốc nước, ánh mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đơn mà khổ sở. chỉ chăm chú nhìn, trái tim khẽ co rút, đau đau, nhưng lại đem mọi điều ở trong lòng ra, thay vào đó tỏ ra là người đàn ông biết tốt xấu, cười hì hì tới.

      “Bạn Yên Yên, đợi lâu chưa?”

      Đồng Yên quay đầu cười khẽ: “Bạn Tư Triết tới trễ nha.”

      Lục Tư Triết bật cười: “Xem ra tâm tình tệ, vẫn còn có thể đùa được nha.”

      Đồng Yên uống ngụm nước chanh, thở dài: “Nếu thế, chẳng lẽ phải khóc cho xem sao?”

      Lục Tư Triết khẽ cau mày. Sáng sớm hôm nay vốn định hỏi Lăng Khiên ngày hôm qua liên lạc được với Đồng Yên hay chưa, lại phát ra điện thoại của vẫn tắt máy như cũ, gọi điện tới điện thoại bàn ai bắt máy, trong lòng sinh khí. rất bực mình mà, nhưng ngoài miệng lại : “Tôi đoán là tên tiểu tử này tối qua hôn mê rồi. Thôi chúng ta cơm , cần phải để ý đến cậu ta đâu.”

      Đồng Yên có chút khổ sở cười cười, nhàng gật đầu, ánh mắt thấy được hai tay Lục Tư Triết nắm chặt thành quả đấm.

      Lăng Khiên chính xác là bị hôn mê, từ buổi tối hôm trước ngủ mê man tới hôm sau vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. ra cũng có hoàn toàn thanh tỉnh, tựa như tại, đầu óc ra hoạt động rất cao, trong đầu ngổn ngang, lộn xộn bao nhiêu hình ảnh, chuyện xưa chuyện nay cứ ngừng ra. Nhiều hình ảnh rất mơ hồ, thỉnh thoảng lại có hình rất ràng, rồi lại bắt được. Suy nghĩ cực kỳ hỗn loạn, trong miệng lẩm bẩm cái tên, cảm giác cũng làm cau chặt chân mày, đôi môi khô nứt, có chỗ da bị bong, thỉnh thoảng nhếch môi lên lại rỉ ra chút máu. Lăng Khiên vỗn là sốt cao, trong phòng điều hòa vẫn bật, nằm cả đêm đắp chăn, nhiệt độ người bây giờ giống như Lục Tư Triết với Đồng yên – bốn mươi độ mất rồi.

      Trong phòng ăn, Lục Tư Triết gọi người phục vụ thu dọn bàn ăn, gọi thêm cho mỗi người cốc nước uống, lần nữa mở miệng: “Yên Yên, cách làm của Lăng Khiên lần này có chút quá, nhưng là cậu ta như vậy tuyệt đối là nghĩ tới.”

      Đồng Yên cúi đầu, đôi lông mi cong dài run rẩy. đáp lời, chỉ lẳng lặng uống trà sữa.

      Lục Tư Triết nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, bầu trời vạn dặm mây, tâm tình cũng dần dần trở nên tốt hơn. quay đầu cười : “Lăng Khiên cho biết tình cảnh gặp mặt đầu tiên giữa hai người chưa?”

      Đồng Yên giương mắt, suy tư chút : “Lần đầu tiên gặp mặt phải là ở lễ đính hôn sao?”

      Lục Tư Triết lắc đầu cười khẽ: “Dĩ nhiên phải. Chính là trước đó năm gặp Lăng Khiên rồi, hơn nữa còn chủ động đến gần cậu ấy.”

      Đồng Yên kinh ngạc: “Sao có thể?”

      Lục Tư Triết cười càng thêm vui vẻ, thân thể dựa về phía sau, hai cánh tay khoanh trước ngực, : “Bởi vì hôm nay mời tôi ăn cơm, nên tôi tốt bụng cho biết chút chuyện xưa tiểu bạch thỏ cứu vớt đại hôi lang.”

      lát sau, Lục Tư Triết nhập ngụm cà phê, bắt đầu kể: “Là thế này, ở trong lòng Lăng Khiên chính là thiên sứ hoàn mỹ, trước khi cậu ấy, cậu ấy cách rất hèn mọn, nhưng khi cậu ấy rồi cậu ấy lại trở nên lo được lo mất, giống như là người bị bệnh thần kinh làm những chuyện cần phải đánh đòn vậy, ví dụ như là đối phó với Tiếu Diệc Trần, rồi giận dỗi như bây giờ. Nhưng Yên Yên à, cậu ấy làm những điều này nhất định là so với còn thống khổ gấp trăm lần, điều này là thể nghi ngờ. Lăng Khiên bá đạo, ngang bướng cố chấp, rồi nghe lời khuyên của người khác như vậy, đời này muốn cậu ta thay đổi tính tình là hề có khả năng, nhưng chỉ có mới cảm hóa được cậu ấy từ từ từng chút . Tôi khẳng định là tên tiểu tử này ở nhà ngủ rất ngon, lát nữa về trước . Tôi đảm bảo tối nay bắt cậu ấy đến gặp .”

      Đồng Yên nhìn , trong mắt là cảm động sâu, nhàng gật đầu, cảm thấy mọi điều khổ sở và ủy khuất trong lòng từ từ tan biến. Đúng vậy, Lăng Khiên chính là người như thế, những khuyết điểm này của cũng sớm biết rồi. sâu đậm mà bá đạo như thế nào có thể cảm nhận được, muốn giận cũng thể giận được. Haizz, ai bảo người chính là người đàn ông vừa đáng giận vừa đáng như thế chứ.

      Đưa Đồng Yên về nhà, Lục Tư Triết lập tức lái xe tới nhà trọ của Lăng Khiên, đường lại nhận được cuộc gọi quốc tế đường dài. Nhìn thấy mã số kia, trong nháy mắt tim nhảy chậm nhịp.

      “Alo?”

      “Là tôi.”

      Lục Tư Triết sửng sốt, sau đó nổi giận: “Mèo hoang !!! giờ em ở đâu thế hả?”

      Đầu bên kia là giọng nữ khẽ hỏi : “ có tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ ?”

      “Có chuyện gì?”

      “Có hay vậy?”

      “Có.”

      “Cho tôi mượn tài khoản của , đưa tôi cả mật khẩu nữa, thuận tiện cho tôi vay năm trăm ngàn, tôi giúp làm ăn, bảo đảm là kiếm được rất nhiều tiền.”

      Đầu óc Lục Tư Triết có chút rối rắm, trố mắt vài giây rồi dừng xe ở bên đường : “Mèo hoang à, em ăn tôi sạch xong rồi con mẹ nó biến mất đến hơn hai mươi ngày, bây giờ vừa mới gọi điện lại muốn mượn tôi năm trăm ngàn, em cho tôi là kẻ ngu hả?”

      Người ở đầu dây bên kia điện thoại hai lời, lập tức tắt máy.

      Lục Tư Triết ngơ ngác lát, sau đó vội vàng gọi lại, nghe được người kia nhận điện thoại, trong lòng thầm thở phào cái.

      Ngữ điệu chậm rãi, hỏi: “Em ở đâu thế?”

      Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng chuyện.

      tiếp tục ôn nhu hỏi: “Em muốn làm ăn cái gì? Tại sao lại cần nhiều tiền như vậy?”

      Người kia hiển nhiên là còn kiên nhẫn được nữa, hỏi: “Thế rốt cuộc là có cho mượn hay ?”

      “Có cho. Nhưng mà em xem sau này tôi phải liên lạc với em như thế nào? Chỉ cần gọi điện thoại vào số này có thể tìm được em sao?”

      kia trầm mặc lúc mới : “Ừm. Chỉ cần gọi là có thể gặp tôi ngay. Vậy hôm nay có thể chuyển tiền ?”

      Lục Tư Triết nhìn đồng hồ : “Có thể.”

      Người kia lại trầm mặc lúc, giọng nữ ở đầu bên rất thấp, là “Cảm ơn”, sau đó ngay lập tức cúp máy.

      Lục Tư Triết nhìn chằm chằm về phía trước, nắm chặt điện thoại ngây ngốc, sau đó soạn tin nhắn với nội dung là mật khẩu cùng tài khoản ngân hàng gửi vào số điện thoại vừa rồi, nhanh chóng nhận được tin nhắn đáp lại: “Nhận rồi.”

      nhìn tin nhắn đơn giản đến mức thể đơn giản hơn, có chút tự giễu cười cười, sau đó gọi điện cho bạn ở ngân hàng, xử lý công việc xong xuôi rồi ném điện thoại qua bên, khởi động xe tiếp.

      Năm trăm ngàn mua được hai chữ, mình đúng là con mẹ nó ngu đần.

      Tư Triết đứng ở bên ngoài nhà trọ Lăng Khiên, vừa gọi điện vừa ấn chuông cửa, đến mức tay muốn gãy cửa mới được mở ra, mở rộng cửa ra bước vào. Nhìn cái người đứng ở cửa nhưng đứng cũng chẳng vững, phen đỡ lấy người rồi kinh hô: “Làm sao cậu lại thành cái dạng này hả?”

      Lăng Khiên mắt híp lại nửa, được bạn đỡ lấy ngồi xuống ghế salon, thở dốc trận mới : “Trước tiên rót hộ tôi cốc nước , tôi khát muốn chết rồi đây.”

      Ý thức Lục Tư Triết coi như còn tỉnh táo, ôm lấy khóe miệng rót cho bạn mình cốc nước nóng, nhìn uống hơn nửa cốc mới nhắm mắt lại, tới ghế salon ngồi xuống, cười : “Vẫn còn sốt cao hả? tới bệnh viện thôi.”

      Lăng Khiên lắc đầu, nhưng chỉ động tác lắc đầu mà mọi thứ trước mặt cũng biến thành màu đen, qua lúc lâu mới vô lực : “Dùng điện thoại của cậu gọi điện cho Yên Yên .”

      Lục Tư Triết vừa gọi điện vừa hỏi: “Điện thoại của cậu đâu?”

      “Rơi vỡ rồi.”

      Lục Tư Triết thấy điện thoại được thông, trừng mắt lườm Lăng Khiên cái trách móc nữa, sau đó cười hỏi: “Yên Yên hả? Là tôi. về nhà chưa?”

      Đầu bên kia thoại là Đồng Yên, xe bus, thanh hơi run rẩy : “Tư Triết, nhà ba mẹ tôi có chuyện rồi, tôi phải lập tức trở về chuyến. gặp Lăng Khiên với ấy tiếng hộ tôi nhé.”

      Lục Tư Triết cả kinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Nghe được lời , Lăng Khiên khó khăn mở mắt, lập tức quay đầu nhìn bạn.

      Đồng yên do dự : “Ba tôi bệnh tim tái phát phải nhập viện rồi.”

      Lục Tư Triết trong lòng căng thẳng nhưng vẫn quên an ủi , có hơi vội vàng: “ đừng sợ. Chúng tôi lập tức tới nhà ba mẹ .”

      Đồng Yên đáp tiếng rồi cúp máy, trong lòng khẩn trương lắm rồi, cũng có nghe “chúng tôi”.

      Lục Tư Triết cúp máy, quay đầu nhìn Lăng Khiên, rất nghiêm túc : “Ba Yên Yên nhập việc rồi, hình như rất nghiêm trọng.”

      Chân mày Lăng Khiên nhíu lại giờ lại càng nhíu chặt hơn, mấp máy môi, chống tay lên thành ghế cố đứng dậy : “Chờ tôi với. Tôi thay quần áo.”

      Lục Tư Triết nắm lấy tay : “Cậu có được ? Có muốn đến bệnh viện khám trước rồi ?”

      Lăng Khiên gạt tay bạn ra, lắc đầu : “Lát nữa tôi chỉ đường, còn cậu lái xe.”

      Hết chương 38

    4. cecilia

      cecilia Well-Known Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      819
      Chương 39: Cuối cùng cũng hòa hảo

      Lăng Khiên trước khi ra cửa uống thêm cốc nước nóng lớn, Lục Tư Triết đưa cho hai viên thuốc hạ sốt, Lăng Khiên cầm thuốc nhìn cái rồi vứt qua bên, Tư Triết nổi giận, túm lấy tay : “Cậu làm gì thế hả? Sốt cao như vậy mà sao lại chịu uống thuốc?”

      Lăng Khiên suy yếu đến cực điểm, quay đầu nhìn bạn, mệt mỏi : “Dạ dày rất đau, uống vào lát nữa còn khổ sở hơn. thôi, chết được đâu.”

      Lục Tư Triết nhìn cái, cầm lấy cốc nước nóng đặt lên bàn rồi mới theo bạn ra cửa. Lúc chờ thang máy, Lăng Khiên phải dựa lưng vào tường đứng mới vững, hai tay khoang trước ngực, đầu cúi thấp nhìn được vẻ mặt ra sao, nhưng mồi hôi lạnh từ trán ngừng chảy xuống, nhìn là nhận thấy ngay bây giờ nhất định khó chịu muốn chết.

      Lúc bước vào thang máy, Lục Tư Triết đỡ Lăng Khiên bước vào nhưng bị gạt tay ra.

      Lục Tư Triết nhìn bóng lưng cố thẳng của bạn mà lầm bầm: “Cậy khỏe.”

      Vừa lên xe, Lăng Khiên mở cửa xe ngồi xuống bên, sau đó lưng dựa vào ghế hạ xuống thấp hơn nằm nghỉ. Khi xe với tốc độ cao hơn, Lục Tư Triết thỉnh thoảng quay đầu ra nhìn Lăng Khiên, thấy sắc mặt ngày càng trắng khỏi lo lắng, sau đó giảm tốc độ để xe chạy chậm hơn, chưa đầy mấy phút nghe thấy giọng Lăng Khiên khàn khàn mà vô lực vang lên: “Tình hình giao thông tốt à?”

      Lục Tư Triết quay đầu, nhìn thấy bạn vẫn nhắm mắt, đáp câu: “ phải.”

      “Vậy sao cậu chậm thế?”

      Lục Tư Triết thở dài hơi, bất đắc dĩ tăng tốc: “Cậu có chịu đựng được ? Sớm hay muộn canh giờ có quan trọng gì đâu.”

      Lăng Khiên mở mắt ra nhìn Tư Triết, xong lại nhắm mắt lại, : “ ấy rất sợ hãi.”

      Khi xe dừng lại ở trạm xăng, Lăng Khiên xuống xe nôn trận, sau đó xe lại lên đường, hô hấp của ngày càng dồn dập và khó khăn, Lục Tư Triết sợ thể nhịn được nữa dứt khoát chạy xe tốc độ tối đa, muốn mau chóng tới nơi.

      Sau khi đến nơi, Lục Tư Triết gọi điện cho Đồng Yên hỏi địa chỉ ràng, khi được hướng dẫn ràng lái xe thẳng tới bệnh viện. Dừng xe ở bãi đỗ xe, Lăng Khiên vẫn là nằm động đậy, Tư Triết đưa tay sờ trán , quả thực là rất nóng, vừa định mở miệng nghe thấy giọng khàn khàn vô lực của Lăng Khiên: “Đến rồi?”

      “Ừ. Cậu thành dạng gì rồi thế này? Có muốn gọi bác sỹ đem cáng ra đưa cậu vào ?”

      Lăng Khiên mở mắt, trong mắt là đau đớn cộng thêm chút ít mê man, buông thõng mí mắt trì hoãn trong chốc lát sau đó chống tay ngồi dậy, đôi môi chút huyết sắc giống như môi người chết, tất cả các dây thần kinh đều căng thẳng. Nhìn qua trừ sắc mặt trắng bệch cùng hai bên thái dương ngừng toát ra mồi hôi lạnh nhìn ra chút thống khổ nào.

      Xuống xe, Lục Tư Triết đằng sau Lăng Khiên, nhưng luôn cảm giác rằng người đàn ông cao ngất lại vững vàng ở đằng trước này chỉ lập tức té xỉu.

      Vào thang máy, Lăng Khiên đầu cúi thấp, cả thân thể mềm nhũn vô lực, hai tay buông lỏng hai bên, thỉnh thoảng nắm chặt thành nắm đấm rồi lại từ từ buông ra. vô cùng kiềm chế hô hấp hơi dồn dập của mình, hai vai phập phồng lợi hại, lưng áo hơi ươn ướt nhưng cũng thay đổi gì lắm.

      Đến được tầng ba Đồng Yên nằm, Lăng Khiên vẫn là phía trước, chân mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt là vô cùng lo lắng. Lục Tư Triết túm lấy cánh tay bạn : “Đợ chút , tôi gọi điện cho Đồng Yên.”

      Lăng Khiên dừng lại, mím môi gật đầu.

      Tư Triết nhanh chóng gọi điện cho Đồng Yên, qua lâu điện thoại mới có người bắt máy.

      “Tư Triết.” Đồng Yên lúc này ở trong phòng bệnh, giọng rất , vừa nhìn thoáng qua ba mình nằm hôn mê giường bệnh, nhìn thoáng qua mẹ mình ý bảo chút, sau đó cầm điện thoại ra ngoài.

      Tư Triết đứng cạnh Lăng Khiên đứng gần phòng bệnh nhìn thấy ra ngoài, nhưng mà Đồng Yên lại đứng đưa lưng về phía họ, hơn nữa theo hướng ngược lại hai người.

      Lăng Khiên ánh mắt gắt gao nhìn vào thân ảnh xinh xắn quen thuộc kia, trong lồng ngực nháy mắt như được rót vào bởi dòng nước ấm. Qua vài giây vẻ lạnh lùng mặt của được thay bằng vẻ mặt vô cùng nhu hòa, trong mắt là đau đớn xen lần thương toát ra mãnh liệt, làm cho Lục Tư Triết đứng bên cạnh cũng khỏi rung động. như vậy làm cho vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

      Lăng Khiến hít hơi sâu cầm lấy điện thoại trong tay Tư Triết ngắt cuộc gọi, sau đó vững vàng về phía Đồng Yên.

      Đồng Yên có nghe thấy tiếng đối phương trả lời, vừa “alo” tiếng, sau đó điện thoạt bị ngắt. sửng sốt chút sau đó như cảm nhận được cái gì đó xoay người mạnh cái. Khi nhìn thấy thân ảnh tuấn hồn khiên mộng nhiễu từng bước từng bước tới gần, hai tay bụm miệng, vành mắt nhanh chóng đỏ ửng.

      Lăng Khiên nhanh chóng bước đến gần , sau đó do dự chút nào ôm chặt vào trong ngực, ôm chặt, giống như là muốn đem thân thể nhập cả vào thân thể mình vậy.

      Gương mặt Đồng Yên dán chặt vào ngực ở nơi trái tim khe hở nào,, cảm nhận được nhiệt độ người cao hơn bình thường rất nhiều, tiếng tim đập mãnh liệt cứ từng tiếng từng tiếng truyện vào tai , rồi truyền tới trong lòng làm đau đến mức hô hấp cũng cứng lại.

      lát sau, hai người đồng thời mở miệng.

      : “Người sao lại nóng như vậy hả?”

      : “ xin lỗi.”

      Đồng Yên ngẩng đầu, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, hai tay chạm vào mặt , bàn tay mềm mại lau mồ hôi trán , ánh mắt hề che dấu đau lòng cùng lo lắng.

      Lăng Khiên khẽ mỉm cười, sau đó cúi đầu hôn lên chóp mũi cái hỏi: “Chú Đồng thế nào rồi em?”

      Ánh mắt Đồng Yên ảm đạm, tựa vào lồng ngực , tựa vào trong ngực , lần nữa ôm chặt lấy eo : “ Ba em qua nguy hiểm rồi, nhưng mà còn ngủ mê man.”

      ôm chặt hơn, bàn tay to lớn mà mảnh khảnh nhje nhàng vỗ về lưng , cằm chống vai , nghiêng đầu thở ra hơi thở cực nóng nhưng hơi dồn dập, điều chỉnh lại hô hấp chút, giọng trầm thấp vang lên: “Đừng sợ, ở đây rồi.”

      canh giờ sau, Lưng Khiên giúp ba Đồng Yên chuyển tới phòng bệnh cao cấp hơn, mình phòng, sau đó tìm bác sỹ chủ trị, rồi sau đó gọi điện thoại liên lạc với chuyên gia nổi tiếng về tim mạch, xác định rằng ông ta đến vào tuần sau, mới ôm lấy vào phòng bệnh của Đồng ba, nhìn lão nhân già nua mà suy yếu giường bệnh, còn vẻ lớn lỗi và tính tình cố chấp nữa, lại nhìn thấy hai mắt Đồng Yên đỏ lên đau lòng ôm , hôn chút lên mắt : “Đừng khóc. Em yên tâm, có chuyện gì đâu.”

      Đồng Yên gật đầu, sau đó cảm thấy thân thể khẽ phát run mới nhớ đến là còn sốt cao, lại vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi: “ có mệt lắm hay ?”

      Lăng Khiên nhắm mắt, lắc đầu, sau đó chào hỏi mẹ Đồng Yên vài câu rồi nắm tay đứng dậy ra ngoài phòng bệnh, vừa mới ngồi xuống ghế dài hành lanh, mới buông lòng thân thể, nhắm mắt tựa vào lưng ghế ngồi nghỉ.

      Đồng Yên nhìn mệt mỏi đến cực điểm và vẻ mặt thống khổ, ôm nghẹn ngào : “Em gọi bác sỹ nhé. ngồi chờ chút, em trở lại ngay thôi.”

      cảm thấy lại muốn , nhanh chóng cầm chặt lấy cánh tay , dùng hết sức ôm ngồi đùi mình, sau đó ôm lấy , vùi đầu vào ngực thở hổn hển, rồi lẩm bẩm: “Đừng”, xong cảm thấy mọi thứ trước mắt tối sầm, còn biết gì nữa.

      Đồng Yên cảm giác được cánh tay căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng cảm thấy thân thể chợt nặng hơn, đổ ra phía trước, cúi đầu nhìn thấy ngất mất ròi. cắn môi ôm chặt lấy , vội vàng gọi Lục Tư Triết đến giúp, nước mắt biết trào ra từ lúc nào.

      Trong phòng bệnh khác, Đồng Yên ngồi bên giường bệnh, cẩn thận dùng khăn ẩm nhàng thấm thấm và lau sạch đôi môi Lăng Khiên cho đến khi còn khô khốc nữa. ngủ mê man giường bệnh, hai mắt hồng hồng ngồi ghế bên cạnh giường, sau đó đem bàn tay áp lên mặt mình.

      Ba giờ trước, cứ như vậy có dấu hiệu gì té xỉu ở trong ngực , sau đó được bác sỹ cấp cứu và kiểm tra. sốt đến 39,7 độ, và Lục Tư Triết bị bác sỹ giáo huấn cho trận, suýt nữa sốt thành phế viêm*, sau đó bác sỹ tự mình truyền nước cho . Lục Tư Triết : “Dạ dày của cậu ấy hình như vẫn đau dữ dội.” Đồng Yên nghe xong mà lòng đau gần chết.

      Truyền nước ba tiếng đồng hồ, Đồng Yên vẫn ngồi bên cạnh giường trông , đặt tay mình lên bụng từ từ xoa, cho đến khi hai chân mày của giãn ra mới dứng dậy, lại dùng khăn ẩm thấm môi cho .

      Bác sỹ rằng thân thể suy yếu quá mức, bây giờ ngủ mê man chỉ là tượng bình thường thôi, cần phải quá lo lắng. Nhưng làm sao có thể lo lắng được chứ, ở trong lòng cường thế như vậy, cao lớn như vậy, chỉ cần câu của là: “Đừng sợ, ở đây rồi” là còn sợ hãi nữa. tín nhiệm , lệ thuộc vào , biết rằng chỉ cần có còn phải sợ điều gì cả. Nhưng bây giờ lại hôn mê, vẻ mặt yếu ớt và mệt mỏi tột độ, hai chân mày thỉnh thoảng nhíu lại làm đau lòng đến hít thở cũng khó.

      Khi Lăng Khiên tỉnh lại là buổi sáng ngày hôm sau. vẫn chưa mở mắt, đầu tiên là cử động tay , cảm giác được trong lòng bàn tay mình là bàn tay mềm mại nho kia, khóe miệng nhếch lên, sau đó lại nghe thấy giọng êm ái: “ tỉnh rồi?” mới chậm rãi mở mắt ra.

      Ánh nắng buổi sáng sớm chói mắt, nhưng rất sáng, đứng ở bên giường cúi người xuống, ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn làm tim thoáng chốc nhói cái. giờ đôi mắt to của thâm quầng lại, khuôn mặt tiều thụy, đau lòng quá, vì thế dùng hết sức ôm ở trước ngực, nhìn hai mắt khẩn trương mở to ra nhìn , tâm tình của là tốt, cười hết sức vui vẻ. ôm chặt hơn, nhưng vẫn là phát vẫn chưa thể chạm tới đôi môi phấn hồng mê người kia.

      thở dài hơi : “Em cúi xuống gần thêm tí nữa .”

      ngẩng đầu khó hiểu nhìn : “Làm gì ạ?”

      Lăng Khiên vô lực thở hổn hển mấy cái, khó khăn : “Cúi xuống chút , để hôn cái.”

      Đồng Yên sửng sốt, sau đó khuôn mặt khẽ hồng chút, quay đầu nhìn thoáng qua phía cửa rồi biết điều cúi thấp xuống, hai tay ôm lấy , đem môi mình dán vào môi . Trước tiên liếm chút hai cách môi tái nhợt, sau đó định tiến vào bên trong gặp phải trở ngại. khốn hoặc mở mắt lại thấy hai tròng mắt tràn đầy ý cười ranh mãnh hai má đỏ bừng, định thôi đầu lưỡi bị người kia cắn cái rồi bị hút vào trong, triền miên dây dưa.

      lâu tư thế chuyển đổi, quyền chủ động cảu hoàn toàn bị tước đoạt, cả người bị đôi tay mạnh mẽ giam cầm, nụ hôn của càng ngày càng mạnh hơn, hai cánh môi hoàn toàn nuốt trọn lấy môi , sau đó môi từ từ di chuyển xuống cổ, tinh tế ngọt ngào hôn vào hõm sâu giữa hai xương quai xanh làm run rẩy hai cái nhưng lại cảm nhận được động tác kế tiếp của , tiếp theo đó người đàn ông nằm ở người nặng nề xoay người nằm trở lại xuống giường.

      ôm lấy tấm lưng căng đầy của , hỏi : “ có phải lại mệt rồi ?”

      Lăng Khiên vùi đầu vào gáy rầu rĩ : “ phải.”

      “Nhưng mà thoải mái mà. Hay là dạ dày lại đau rồi?”

      Giọng Lăng Khiên lại càng thấp: “ phải.”

      Đồng Yên vỗ về lưng , suy nghĩ những khả năng khác lại nghe thấy giọng cực kỳ buồn bực của vang lên: “ hôn vẫn chưa .”

      Hết chương 39

    5. cecilia

      cecilia Well-Known Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      819
      Chương 40: muốn cầu hôn
      Thân thể Lăng Khiên vẫn còn rất yếu mặc dù nhiệt độ giảm . Trạng thái tinh thần của vẫn được tốt, hai người ầm ĩ trong chốc lát, sắc mặt của trở nên trắng bệch. Sau khi rửa mặt xong, mẹ Đồng Yên đem cháo tới, nhưng mà khẩu vị Lăng Khiên ko tốt nên chỉ ăn hai miếng xong là đẩy hộp cơm ra, sau đó nằm lỳ ở giường thở gấp.

      Đồng Yên đứng ở bên ngừng giúp lau mồ hôi trán, thấy môi mím mím, mắt lại đỏ lên.

      “Có phải lại đau bụng hay ? Bác sỹ tới ngay thôi. Em xoa bụng cho nhé?”

      Lăng Khiên lắc đầu, kéo tay xuống rồi nắm lấy, nhắm mắt lại gì. Đồng Yên nóng ruột, cúi xuống hôn lên trán , rồi hôn lên mũi , định di chuyển xuống dưới nghe được mấy tiếng cười rầu rĩ.

      Khuôn mặt nhắn của Đồng Yên đỏ lên, sau đó hôn nhanh cái lên môi rồi đứng dậy, ngồi xuống bên giường, giúp vỗ vỗ lưng.

      Khóe miệng Lăng Khiên cong cong, thần thái tuy mỏi mệt nhưng mặt đầy ý cười. Trì hoãn lúc, quay đầu nhìn Đồng Yên tủm tỉm mở miệng: “Chó con lại đây. Hôn lại lần nữa .”

      Đồng Yên tỏ vẻ giận dữ, bất mãn đập cái lên lưng , : “ mới là chó Nhật ý.” xong bác sỹ vào phòng. xuống giường, bàn tay bé chà chà trán , lau sạch mồ hôi cho , sau đó nhàng cầm lấy tay . Tay Lăng Khiên ươn ướt, lạnh như bằng làm lòng đau đớn.

      Sau khi bác sỹ kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho xong, Lăng Khiên vẫn tiếp tục phải truyền nước biển để hạ sốt. Bác sỹ ấn ấn mấy cái lên bụng Lăng Khiên, hỏi có phải thỉnh thoảng dạ dày đau dữ dội hay . Trong nháy mắt Lăng Khiên chảy mồ hôi như mưa, cầm chặt lấy bàn tay Đồng Yên, đôi môi mím chặt lại, phát ra mấy tiếng run run.

      Đồng Yên tâm đau gần chết, đưa tay sờ sờ mặt , ngẩng đầu nhìn bác sỹ lo lắng hỏi: “Trông ấy dường như rất đau đớn. Có phải rất nghiêm trọng bác sỹ?”

      Bác sỹ cau mày nhìn Lăng Khiên cái, rồi : “Tôi phát ra những biểu khác thường ràng, chờ ta hạ sốt, tốt nhất nên sắp xếp buổi kiểm tra tổng thể bụng dạ xem thế nào.”

      Đồng Yên vội vàng gật đầu, ánh mắt khắc cũng rời khỏi khuôn mặt Lăng Khiên. Chờ bác sỹ rời , giúp đắp lại chăn, cầm lấy những ngón tay tái nhợt chút huyết sắc nào đụng đụng lên môi, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi. lát sau, hai mắt hồng hồng, rồi cúi người đem mặt mình chôn ở cổ cọ cọ.

      Những sợ tóc mềm mại, tinh tế quét tới quét lui mặt Lăng Khiên, chờ cho thân thể đỡ đau đớn hơn, nhắm hai mắt lại, khóe miệng cong cong. giờ tay giữ lấy đám lông xù ngừng cọ qua cọ lại kia, khàn khàn mà dịu mở miệng: “Đừng khóc mà. sao đâu, chẳng qua là quá mệt mỏi thôi. Dạ dày cũng thường xuyên kiểm tra, có việc gì cả, cũng hề xuất huyết. Ngoan, đừng lộn xộn nữa, có sức để “chơi” với em đâu.”

      Khi câu cuối, giọng của ràng là mang theo ý cười.

      vừa dứt lời, Đồng Yên há miệng cắn lên cổ cái, nhiệt độ mặt ngừng tăng lên: “ đứng đắn gì cả. còn lung tung nữa là em thèm để ý tới nữa đâu.”

      Lăng Khiên mở mắt, thở dốc hai cái mới : “Em dám sao? Còn lộn xộn nữa là lập tức giam em lại, cho em ăn nữa.”

      Đồng Yên thèm cãi cọ với nữa, đứng dậy sửa sang lại đầu tóc, lại giống như con cún hôn chút lên mặt , cúi đầu nghẹn ngào : “Hứa em, phải khỏe mạnh, được có bất gì mệnh hệ gì.”

      Lăng Khiên cười gật đầu: “Ừ. hứa.” xong, đưa tay xoa xoa tóc , hỏi: “Chú Đồng thế nào rồi em?”

      Đồng Yên giơ tay lên, nắm lấy tay rồi nhàng đung đưa, bàn tay kia đặt bụng khẽ xoa, từ từ : “Tối hôm qua ba tỉnh lại rồi. Sáng nay có thể đứng dậy lại, cần lo lắng gì hết.”

      Lăng Khiên cầm lấy bàn tay đặt lên bụng : “Thế còn Tư Triết đâu?”

      Đồng Yên : “Em vừa nhận được tin nhắn của ấy, lập tức tới đây.”

      vừa dứt lời cửa phòng bệnh được mở ra, Lục Tư Triết tay nắm điện thoại đến, thêm hai câu rồi cúp máy. tới bên giường bệnh, nhìn Đồng Yên hỏi thăm: “Cậu ấy đỡ hơn chưa?”

      Đồng Yên: “Rồi ạ. ấy hồi phục được hơn phân nửa rồi. Bác sỹ là chỉ cần truyền thêm hai chai nước nữa sao nữa.”

      Lục Tư Triết còn chưa mở miệng hỏi thêm nghe thấy tiếng Lăng Khiên vang lên: “Yên Yên, em xem chú Đồng chút , muốn bàn bạc công việc với Tư Triết lát.”

      Đồng yên ngoan ngoãn gật đầu, sờ trán kiểm tra rồi mới yên tâm rời .

      Lục Tư Triết chờ tới khi cửa phòng được đóng kín mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường hỏi: “Có chuyện gì? Cậu có lời gì muốn hở?”

      Lăng Khiên chống hai tay lên mép giường muốn ngồi dậy, Lục Tư Triết nhanh chóng vươn tay đỡ bạn, tiện thể đem gối kê bên dưới, đỡ lấy lưng Lăng Khiên.

      “Chiều nay chuyên gia về tim mạch tới đây, tôi có sức để tiếp đãi ông ta. Cậu giúp tôi an bài nhé. Ngày hôm qua tôi chuyện với bác sỹ phụ trách ông ấy, đề nghị là nên giải phẫu. Tôi nghĩ cả nửa ngày và cảm thấy an toàn. Chú Đồng lớn tuổi rồi, thể chịu đựng được bất kỳ sơ suất nào. Khi gặp chuyên gia về tim mạch kia cậu giúp tôi hỏi ý kiếm ông ấy chút, xem là ngoài giải phẫu ra còn có biện pháp nào tốt hơn .”

      Lục Tư Triết rót cho bạn cốc nước, rồi : “Được rồi, cậu đừng lo lắng nữa, chuyện này cứ giao cho tôi. Còn về bệnh đau dạ dày của cậu bác sỹ có ?”

      Lăng Khiên uống ngụm nước, sau đó gật đầu: “Tôi cũng định với cậu đây. Sáng nay bác sỹ tới là tôi nên kiểm tra tổng thể lượt, nhưng chỉ là do thuốc lá thôi. Cậu lát nữa với vị bác sỹ kia tiếng là tôi việc gì cả, để cho ông ta đừng ngạc nhiên nữa. Sau khi trở về tôi kiểm tra, bây giờ chưa cần.”

      Lục Tư Triết suy nghĩ chút rồi gật đầu: “Tôi với ông ta, nhưng bệnh đau dạ dày nên cậu cũng nên điều trị cho tốt.”

      Lăng Khiên đặt cốc nước xuống : “Bệnh tôi như thế nào tôi biết mà. Chờ xác định được phương pháp điều trị tốt nhất cho ba Đồng Yên, chúng ta trở về hãy . Hôm nay sau khi gặp được vị chuyên gia kia cậu nên trở về thôi, hai ngày nữa tôi cũng về. Công ty có chuyện gì liên lạc nhé.”

      Lục Tư Triết đáp tiếng, nhìn bạn mệt mỏi nhắm mắt lại : “Cậu nên ngủ chút . Tôi xem ba Đồng Yên chút.”

      Lăng Khiên gật đầu, sau đó nằm xuống. Nghe được tiếng đống cửa mới buông lỏng thân thể, theo sau đó mọi thứ trước mắt biến thành màu đen, đầy lát ngủ say.

      Từ phòng bệnh của ba ra, Đồng Yên xem Lăng Khiên chút. ngủ rất khó khăn, hai chân mày cau lại, vẻ mặt có chút khổ sở. Chỏ y tá rút kim tiêm ra, đưa tay vuốt mi tâm cho , thấy môi giật giật, cúi người lại nghe thấy tiếng rên rỉ, lòng đau có cách nào tiếp nhận nổi. uống ngụm nước nóng, áp miệng lên miệng , dùng lưỡi cạy mở hàm răng ra rồi đưa nước từ từ vào miệng . Sau đó, cảm nhận được đầu lưỡi động động tìm tòi, mỉm cười cái, tiếp tục cho uống thêm mấy ngụm nước nữa, cho cho đến khi thỏa mãn liếm liếm môi, mới đứng dậy giúp đắp chăn rồi ra ngoài.

      Nhìn thấy Lục Tư Triết ngồi ghế dài ở hành lang, cười hì hì tới, ngồi xuống bên cạnh , ôn nhu mở miệng: “Tư Triết à, lần này cảm ơn nhiều lắm.”

      Lục Tư Triết nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong điện thoại, nghe được giọng của , vội vàng bỏ di động vào túi áo, sững sờ ngơ ngác chút mới cười : “Cảm ơn việc tôi đem Lăng Khiên nhà em tới đây?”

      Đồng Yên đỏ mặt, thanh minh: “Tôi phải có ý này.”

      Lục Tư Triết nhìn cười khẽ: “Hai người hòa hảo rồi nghĩa là tôi hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc rồi. Nhìn hai người như vậy tôi rất ghen tỵ nha.”

      Đồng Yên nghiêng đầu suy nghĩ chút : “ thích người con hình dạng như thế, cho tôi nghe chút . Mặc dù tôi quen biết nhiều lắn nhưng nhất định giúp tìm bạn .”

      Lục Tư Triết cúi đầu trầm mặc vài giây đồng hồ : “Giống như có được ?”

      Đồng Yên sửng sốt: “Hả?”

      Lục Tư Triết ha hả cười tiếng, giơ tay xoa xoa đầu : “Bộ dáng ngu ngốc gì vậy? Tôi đùa thôi mà. Tôi muốn làm phiền , để tự tôi tìm thôi. Chuyên gia tim mạch sắp tới đây rồi, tôi xem chút, lát nữa khi hội chẩn cũng nên xem.

      Đồng Yên biết điều gật đầu : “Được ạ.”

      Lục Tư Triết cười cười, đứng dậy rời . Chờ tới khi rời khỏi tầm mắt , mới thở ra hơi, thầm nghĩ vừa rồi nguy hiểm , suýt nữa là ra rồi. Khi chờ thang máy đến, Lục Tư Triết nghe thấy tiếng báo tin nhắn đến, vội vàng móc điện thoại, nhìn bốn chữ “Tìm tôi làm gì?” màn hình, giận tái mặt suýt nữa ném điện thoại .

      nắm chặt điện thoại, oán hận gọi vào số kia, đối phương chút lưu tình nhanh chóng ngắt điện thoại. gọi lần nữa, đối phương tiếp tục ngắt. Lần thứ ba gọi vẫn có thay đổi gì.

      cúi đầu mắng tiếng, gửi 1 tin nhắn: “Mèo hoang , nhận điện thoại của tôi.”

      Gửi xong Lục Tư Triết có chút tự giễu cười cười. Ban đầu chắc mắt bị mù rồi mới cảm thấy mèo hoang này rất ngoan ngoãn giống con mèo kia. Nhưng mà bây giờ mới thấy chẳng giống chút nào cả.

      Khi ra tới sảnh bệnh viện, lại nhận được tin nhắn của đối phương: “Tháng sau tôi về nước. Mấy ngày qua tôi tắt điện thôi, trở về liên lạc với .”

      Thoáng chốc vẻ mặt Lục Tư Triết ngây ngốc đờ ra, sau đó lại vui vẻ.

      Em muốn trở về đúng ? Được. Tôi chờ em!

      Lăng Khiên , thợ săn giỏi chắc chắn để con mồi trong tay chạy thoát lần thứ hai.

      Tiểu mèo hoàng à, ca ca tôi đây cũng là người thuần dướng sủng vật rất giỏi nha.

      Cuộc hội chận của chuyên gia kết thúc trờ tối rồi. Cuối cùng cũng xác định phương án là trị liệu bảo thủ, uống thuốc kết hợp trị liệu vật lý, căn bản là ở trong nhà tĩnh dương làm chủ, đến định kỳ là đến bệnh viện kiểm tra. Sau khi chuyên gia rời , Lục Tư Triết cũng lái xe trở về thành phố G.

      Đồng Yên chờ ba mình ngủ xong mới tới phòng Lăng Khiên.

      Lăng Khiên tỉnh rồi, ngồi ở đầu giường đọc quyển tạp chỉ về tài chính và kinh tế. nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn, thấy thân ảnh nho được bao phủ vầng sáng nhu hòa, khóe miệng tự chủ mà cong lên, tiện tay ném quyển tạp chí sang bên, sau đó dang rộng hai tay.

      Đồng Yên tới, bò lên giường áp vào trong ngực , ôm lấy cổ : “Em xin lỗi. Cuộc hội chẩn hơi lâu. cảm thấy thế nào? Dạ dày còn đau ?”

      Lăng Khiên ôm lấy hông , để ngồi đùi mình, hôn lên chóp mũi : “ sao, cả người rất thoải mái. Ngày mai là có thể xuất viện rồi.”

      Đồng Yên đem mặt chôn ở cổ , chà chà : “ bậy nào. Sáng nay bác sỹ còn còn phải kiểm tra dạ dày lượt cơ mà. Lát nữa em hỏi xem ngày mai có thể kiểm tra được ? Sau đó mới xuất viện.”

      Lăng Khiên hai tay ôm lấy lưng , áp người về phía trước, xoay xoay người để ngồi cho thích hợp hơn lại làm cho cái gì đó ở bên dưới nổi lên. Cảm giác được thân thể giật nảy lên cái, cười cười : “Em đừng có động đậy linh tinh nữa, nếu lát nữa lại phiền toái.”

      Hai má của Đồng Yên lại nổi lên tầng hồng hồng, biết điều dám động nữa, chẳng qua là ôm lấy cổ ngồi yên, lui về phía trước được, lui về sau cũng xong. là lúng túng muốn chết.

      Lăng Khiên hài lòng nhìn hai gò má đỏ bừng của , vui sướng cười to. vuốt vuốt tóc , sau đó ôm nhấc khỏi người mình, đặt xuống giường, sau đó đem chăn đắp cho cả hai người, ôm chặt lấy thân thể nhắn của vào trong ngực, hôn hít lấy cái trán khả ái : “Sau này cho dù có giận như thế nào em cũng được khiến tìm thấy em. Có nghe hay ?”

      Đồng Yên chút do dự gật đầu, ôm lấy tấm lưng gầy gò của : “Sau này em thế nữa. Cho dù có giận đến mức nào em cũng rời .”

      Lăng Khiên cúi đầu khẽ cười cười, trong mắt là vui mừng cùng cảm động sâu đậm. Bây giờ cũng thể tin được tốt đẹp như vậy lại có thể mình, hơn nữa lại vừa dũng cảm vừa kiên định như thế.

      Trầm mặc vài phút đồng hồ, Lăng Khiên nhìn vào mắt , vô cùng chân thành : “Yên Yên, chờ cho ba em xuất viện, gặp ông ấy chuyện cầu hôn.”

      Đồng Yên nháy mắt ngây ngẩn cả người, qua lúc lâu mới đỏ mặt, cúi đầu : “Có phải là hơi nhanh hay ?”

      Lăng Khiên thở dài, đem kéo vào trong ngực, vỗ về lưng : “ chờ quá lâu rồi, giây đồng hồ cũng muốn trì hoãn nữa.”

      Đồng Yên ôm , mặt chôn vào ngực , hơi lo lắng hỏi: “Ba em có thể dễ đối phó đâu.”

      Lăng Khiên cười cười, trìu mến vuốt ve tóc : “Đừng lo lắng, mọi việc cứ giao cho là được. Em chỉ cần ngoan ngoãn theo sau mông thôi.”

      Đồng Yên vui: “Cái gì gọi là “ngoan ngoan theo sau mông thôi”? như vậy giống như em là con chó vậy.”

      Lăng Khiên hai tay ôm càng chặt hơn, cười đến chút nào hảo ý: “Chẳng lẽ đúng sao? Là ai buổi sáng hôm nay thừa dịp có tí sực lực nào , ở mặt gặm vòng, hở?”

      Đồng Yên đẩy ra, thẹn thùng: “Em có mà.”

      Lăng Khiên kéo thay ôm lấy cổ mình, chỉ chỉ miệng mình : “ chuẩn bị xong rồi, em bắt đầu hôn từ nơi này xuống phía dưới . Bao giờ bảo dưng mới được dừng.”

      Đồng Yên mắc cỡ nghĩ muốn có cái hố để cúi xuống, sau đó vùi đầu vào trong cổ , ngừng cắn, làm cho Khiên nhột đến mức cười nắc nẻ “hổng” dừng.

      Hết chương 40

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :