Chương 16: cách hèn mọn Editor: VitaminB2 Lúc này, Lăng Khiên đứng dưới nhà trọ của Đồng Yên, nhìn điện thoại bị ngắt, cau chặt chân mày. chút do dự gọi lại lần nữa. Trong mắt tràn ngập tức giận, cầm chặt điện thoại, nổi điên lên lại lại trước xe ô tô. dám ngắt điện thoại của . dám ngắt điện thoại. Mười mấy phút đồng hồ sau, Lăng Khiên gọi điện cho Thiến Thiến được cho rằng buổi tối Tiếu Diệc Trần đến đón Đồng Yên ăn cơm. Tất cả tức giận đều hóa thành kinh hoàng cùng luống cuống. dựa vào bên xe lấy điếu thuốc lá ra hút, ánh mắt gắt gao nhìn vào căn phòng tối tầng kia, ngón tay tự chủ mà run rẩy. thể nghĩ ra bọn họ nơi nào. vì sao lại nghe điện thoại của ? Tại sao lại tắt điện thoại? Tất cả đều dám nghĩ. Suốt đêm Đồng Yên cũng trở về. Đồng Yên ngồi mình bên bờ sông suốt cả đêm, gần sáng mới lái xe trở về nhà, lại thấy chiếc xe thể thao màu bạc cùng thân cao ngất quen thuộc. Nhìn bộ dạng cúi đầu đơn của và những tàn thuốc rơi đầy đất, cảm thấy nơi nào đó trong lòng hung hăng đau cái. Cảm giác đau nhói rất ràng. dừng bước, nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng tiều tụy chịu nổi của mà khốn hoặc. Nếu như là hận , nếu như là trả thù, khi nhìn thấy bộ dạng này của , lẽ ra phải cảm thấy rất vui mới đúng chứ? Nhưung vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy? Lăng Khiên nghe thấy tiếng động, ngơ ngác chút mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy bóng dáng xinh xắn chờ cả đêm kia mà lòng run run, vừa vui mừng lại vừa luống cuống. mấy bước tới trước mặt , vươn tay đặt lên đầu vai . “Em…” Hút thuốc cả đêm, giọng rất khàn. Dừng lại chút mới hỏi tiếp: “Em buổi tối đâu vậy?” Đồng Yên có chút sợ sệt nhìn , nhìn thấy đáy mắt có lo lắng và bối rối, lòng lại run lên cái nữa. Lăng Khiên nhìn vẻ mặt mờ mịt của mà trong lòng nhói đau, gì thêm, cởi áo khoác của mình ra khoác cho , nhàng ôm lấy , cất giọng khàn khàn nhưng ôn nhu: “Trước tiên lên nhà . Em cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.” Đồng Yên bị ôm vài bước, đột nhiên dừng lại, xoay người và có chút vội vàng cách xa mấy bước, sau đó trả lại áo khoác cho có chút bối rối : “Em có thể tự mình được. thôi.” Trong mắt Lăng Khiên đột nhiên lên tia đau đớn. chế trụ cổ tay , vẻ mặt dần dần trở nên mờ mịt . “ xảy ra chuyện gì rồi?” Đồng Yên quay lưng về phía , hốc mắt từ từ đỏ lên. Lăng Khiên bước tới đặt tay lên bả vai thấy hai mắt rưng rưng, hơi ngẩn ra. đưa tay nhàng lau nước mắt cho ôn nhu hỏi: “ với em chuyện gì vậy? cầu em trở lại bên cạnh sao?” Đồng Yên bất kỳ câu nào, giống như con mèo bị chấn kinh mà ngừng lắc đầu. Lăng Khiên thở dài hơi, mỉm cười, ôm vào lòng rồi nhàng vỗ lưng , vuốt ve đỉnh đầu : “Đừng khóc, Yên Yên. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? cho biết , để giải quyết.” Đồng Yên chôn chặt mặt vào ngực , lệ ngừng chảy ướt đẫm áo . Nghe giọng trầm thấp của mà lòng từ từ dãn lỏng ra. lúc sau, đưa hai tay ôm lấy eo hỏi khẽ: “ có cảm thấy rằng em trả thù ?” nghe thấy vậy ràng là sửng sốt tột độ, cúi đầu nhìn hai mắt sưng vù của mím môi, ánh mắt trở nên sắc bén dị thường. hồi lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng: “ với em như vậy à?” ở trong ngực khẽ gật đầu cái, nước mắt vẫn ngừng tuôn. Lăng Khiên cảm thấy được thân thể gầy gò của run rẩy mà cảm thấy đau lòng vô cùng, lại đem áo khoác của mình khoác lên người giọng : “Em cho là như vậy?” Đồng Yên ngẩng đầu lên đáng thương nhìn , trong mắt là luống cuống. cúi đầu, tựa trán mình vào thán cười : “Nha đầu ngốc! Chỉ vì mỗi việc đấy mà đêm em cũng về nhà à?” Rồi lại xoa tóc , ôn nhu : “Tối rồi em đâu?” “Bờ sông.” Giọng lộ ra chút ủy khuất. Trong mắt nhu tình ngày càng đậm và còn lộ ra tia đau lòng rất sâu: “Sau này muốn trốn phải tới nhà trọ nào đó. Dù thế nào em cũng phải chú ý đến an toàn của mình. Biết ?” Đồng Yên cắn cắn môi nhìn , trong mắt lên cảm động: “ tức giận sao?” cắn cắn lên chóp mũi : “Có tức giận. rất tức giận. Hận là thể treo ngược em ngốc nghếch lên cây dùng roi mà đánh.” Đồng Yên mím môi cười cười, mắt tiếp tục chôn trong ngực , sau đó đưa tay lên ôm lấy : “Em mệt quá.” Lăng Khiên nhìn đánh trống lảng mà lắc đầu cười khẽ, đáy mắt đều là sủng nịnh, rồi nhàng ôm lấy thắt lưng , đem áo khoác choàng lên người rồi bước nhanh về phía thang máy. Trước khi vào thang máy, cúi xuống thầm bên tai : “Coi như là trả thù cũng sợ. sợ nhất chính là tìm được em. Sau này cho phép em nghe điện thoại của , em lại càng phải hứa là bao giờ được tắt điện thoại. Có nghe ?” nheo mắt lại nhìn , đầu lệch sang bên, lên tiếng phản bác: “Nhưng nếu là điện thoại hết pin sao?” nhìn vào hai mắt , đáy mắt dần dần có ngọn lửa , cúi đầu hôn lên môi cái : “Em tự nghĩ biện pháp . Tóm lại là nếu chuyện như vậy xảy ra lần nữa, liền ăn em sạch .” Mặt Đồng Yên đỏ bừng lên, mặt giấu sau vào ngực , lầm bầm: “Bá đạo.” Lăng Khiên ôm trở lại phòng ngủ, lúc đó trong ngực ngủ say rồi. đặt xuống giường, đắp kín chăn cho , sau đó ngồi xuống bên cạnh mà ngắm nhìn dung nhan lúc ngủ đến ngẩn người. Mệt mỏi sau đêm ngủ nhưng đáy mắt vẫn nồng đậm quyến luyến và thương . Đối với việc trốn tránh cả đêm về, vốn nên tức giận cùng đau lòng, nhưng khi nhìn thấy hai mắt sưng đỏ và ánh mắt mệt mỏi, có thể cảm nhận thấy chỉ có đau lòng sâu sắc. thậm chí là muốn hỏi người kia rốt cuộc cái gì với , chỉ cần trở lại, nguyện ý ở bên , tất cả mọi chuyện cũng có thể so đo. dám chất vấn , dám ép , dám hi vọng xa vời có thể đáp lại tình cảm của mình. chỉ có thể cố gắng hết mình cưng chiều , , chỉ cần ngoan ngoãn chút ở bên cạnh mình, có lẽ cũng có thể chấp nhận vĩnh viễn mình! Với , như vậy quá sức hèn mọn, nhưng biết với mà quá mức trầm trọng, cho nên dù bây giờ muốn rời chăm sóc , cũng ngừng bảo mình nhất định cho gian tự do hít thở, nên vì mà tạo ra bầu trời bao la rộng lớn. Sau cả ngày họp bàn bận rộn, Lăng Khiên rảnh rỗi tay kẹp điếu thuốc lá, ngã mình vào trong ghế mong rằng nhanh đến lúc tan làm. Lục Tư Triết nhìn vẻ mặt mệt mỏi chịu nổi của , lật xem văn kiện trong tay, điều khản mở miệng: “Người ta rằng vào càng ngày càng rạng rỡ. Còn cậu làm sao trông giống như là bị mất nước, càng ngày càng tiều tụy vậy?” Lăng Khiên cúi đầu xoa mi tâm, cúi đầu uống ngụm café mới lên tiếng: “Tối qua đêm ngủ. mệt mỏi quá.” Lục Tư Triết sửng sốt: “Chiến đấu hăng hái cả đêm á?” Lăng Khiên trừng mắt cái: “Biến ngay.” Lục Tư Triết nhìn vẻ mặt khó chịu của Lăng Khiên biết tại sao trong lòng lại buông lỏng, thay bằng nụ cười lười nhác : “Sủng vật của ngươi cho ngươi kinh ngạc gì sao?” Lăng Khiên nhếch miệng chút cười khổ, đáp lời Tư Triết mà xoay laptop trăm tám mươi độ trước mặt . Lục Tư Triết để văn kiện trong tay xuống nhìn về màn hình laptop, mặt dần dần nghiêm túc, lát sau đưa mắt hỏi Lăng Khiên: “Cậu muốn động Trần Dương?” Lăng Khiên đốt điếu thuốc, vuốt vuốt miệng cốc café gật đầu, nhìn Tư Triết cười: “Thế nào? Có phải có tính khiêu chiến hay ?” Lục Tư Triết cau mày: “Trần Dương căn cơ rất sâu, thực lực truyền thông nghiệp còn xa hơn trước. Bây giờ chúng ta chưa đủ sức để vặn ngã nó đâu.” Lăng Khiên hít hơi sâu rồi phun ra vòng khói trắng, ánh mắt trở nên u dị thường, nhìn ra ngoài cửa sổ cười cười: “ phải là Viễn Đông muốn vặn ngã nó, mà là tôi.” Lục Tư Triết kinh ngạc chút, sau đó vắt lông mày: “Cậu muốn kháo chứng khoán của công ty Trần Dương?” Lăng Khiên cười cười, vẻ mặt mỏi mệt lên tia bén nhọn. Lục Tư Triết mím môi: “Vì Đồng Yên?” Lăng Khiên bóp tắt tàn thuốc nhìn về phía Tư Triết, có gật đầu cũng chẳng lắc đầu: “Tình trạng tài vụ trước mắt của Trần Dương vô cùng hỗn loạn, cổ phiếu trống rỗng cao lợi hại, cho dù tôi đụng nó, sớm muộn gì nó cũng bị người khác nuốt trọn.” Lục Tư Triết nhìn định liệu vẻ mặt kiên định, khẽ cười cười: “Cậu an bài bao nhiêu người ở Trần Dương?” Lăng Khiên liếm liếm môi, trong mắt tản ra huy quang như thợ săn thấy con mồi tuyệt đẹp, cười đến vân đạm phong khinh: “ nhiều lắm. Nhưng bất kì đề nghị nào của Tiếu Diệc Trần tôi đều có quyền phủ quyết.” Lục Tư Triết thể tin được nhìn , sau đó vẻ mặt thổn thức mở miệng: “Cậu ngoan độc. May mà tôi phải là đối thủ của cậu.” Lăng Khiên đứng dậy cho Tư Triết quyền: “Được rồi. Buổi tối tôi có hẹn với Lí Duệ, cậu cùng . Chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, thời điểm này tôi ra mặt, cậu toàn quyền chịu trách nhiệm.” Lục Tư Triết cũng đứng lên, do dự chốc lát rồi trầm thấp : “Chuyện này cậu muốn gạt Đồng Yên sao?” Lăng Khiên lại đốt điếu thuốc khác tới bên cửa sổ, gì. “Cậu cần phải nghĩ cho kĩ, vạn nhất ấy biết cậu ở đây cố ý phá đổ Trần Dương, có thể hoàn toàn ngược lại đó.” Lăng Khiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đáy mắt nhàng rung động, con ngươi đen như mực sâu thấy đáy. lát sau cúi đầu mở miệng: “Tư Triết, cậu muốn nuôi sủng vật sao?” Lục Tư Triết hơi sững sờ lắc đầu: “ có. Tôi làm những chuyện phí sức lấy lòng như này.” Lăng Khiên cúi đầu cười yếu ớt: “Phí sức lấy lòng sao? Cho dù cậu hao tốn hết tâm tư, đem hết toàn lực có phải hay cũng có ngày, ấy chỉ vì câu của người khác mà chút do dự rời ?” Lục Tư Triết tới bên cạnh , quay đầu cau mày nhìn : “Cậu bây giờ đến sủng vật hay Đồng Yên?” Lăng Khiên mím môi phác thảo dưới khóe miệng: “Có gì khác nhau sao?” “Đồng Yên là con người, cá nhân độc lập. ấy có suy nghĩ, chính kiến riêng của mình. Cậu nên quá dùng sức lực.” Lăng Khiên quay đầu nhìn cười đến có ý tốt, : “Phụ nữ của tôi cậu nghiên cứu thấy triệt như vậy làm cái gì? Tìm hiểu à?” Lục Tư Triết ràng ngần ra, hung hăng lườm cái, xoay người rời kèm theo câu : “Mẹ kiếp! Cậu quả thực biết làm gì. Tôi đây.” Lăng Khiên thấy Tư Triết tức giận như vậy mà ngẩn cả người, khẽ nhíu mày. Trong ấn tượng của Lục Tư Triết rất ít khi tục, mới vừa rồi ràng cậu ta thất thố. Suy nghĩ khốn hoặc của bị tiếng báo tin nhắn cắt ngang. Thấy phía điện thoại xuất cái tên, mặt lạnh lùng và cương nghị của người đàn ông xuất nụ cười nhu hòa. cầm điện thoại nhắn tin trở lại cho , cầm lấy áo khoác, nởi lỏng cà vạt ra, vừa tới cửa môi mấp máy câu gì đó. ràng là “Yên Yên.” Hết chương 16.
Chương 17: đơn phương là thuốc độc Editor: VitaminB2 Sau bữa cơm chiều, ba người đàn ông tới quầy rượu ngồi lát, lúc tan cuộc hơn mười giờ đêm. Lăng Khiên lái xe lòng vòng mục đích, chỉnh tề xếp hàng bên cạnh ngọn đèn đường, mờ mờ lộ ra chút ít mê ly giống như đôi mắt thâm trầm của vậy. Lúc này chắc Đồng Yên ngủ rồi. tay nắm lấy tay lái, các ngón tay kia vuốt ve màn hình điện thoại, phát ra xe mình đến nhà trọ của Đồng Yên. Cuối cùng gọi điện cho , sau hai tiếng chương điện thoại được nhận. “Alo?” Đồng Yên hiển nhiên là bị đánh thức giọng có chút buồn ngủ. Lăng Khiên đánh tay lái, có chút áy náy mở miệng: “Em ngủ à?” dụi dụi mắt, ôm chăn ngổi dậy: “Vâng. về nhà rồi à?” “. đường.” ngáp cái: “Sao lại về muộn như vậy chứ? trở về nhanh . đường cẩn thận nhé.” Lăng Khiên dừng xe dưới lầu, nghe giọng mệt mỏi của , mở cửa kính thấp xuống nhìn lên căn phòng phát ra ngọn đèn mờ mờ tầng, vẻ mặt cực kỳ nhu hòa: “Ừ. quấy rầy em nữa. Ngủ ngon.” Đồng Yên nghe giọng khàn khàn của biết vì sao mà buồn ngủ tan biến hơn nửa, cũng chúc ngủ ngon, mà người ở đầu kia điện thoại cũng cúp máy như mọi khi, chỉ truyền tới những tiếng hít thở đều đều. Trầm mặc vài giây đồng hồ hỏi: “ làm sao vậy?” Bở vì câu hỏi quan tâm của mà trong lòng có tia ấm áp lướt qua. cười cười: “ hơi mệt. Muốn gặp em.” Đồng Yên nắm chặt điện thoại, hơi giật mình, do dự chút, chắc chắn lắm hỏi : “ ở dưới lầu à?” Lăng Khiên gì, ngay lập tức ngắt điện thoại, mở cửa xe mạch tới cầu thang chút do dự. biết ai đó bởi vì quá em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là trăm bước, chỉ cần em bước tới bước, suy nghĩ gì mà tiêu sái bước chín mươi chín bước còn lại. Lăng Khiên nhìn mấy con số nhảy liên tục trong thang máy, khóe miệng ngừng giơ lên. nghĩ câu đó rất đúng. Nếu và có xa nhau vạn dặm, chỉ cần cố ý bước tới bước, màng bất cứ chuyện gì, chỉ trong nháy mắt đến trước mặt . tin rằng có cái chuyện “tâm hữu linh tê” này, nhưng vừa rồi khi nghe thấy hỏi rằng “ ở dưới lầu à?”, lúc đó cảm động vô cùng. dám suy nghĩ sâu xa thêm, chỉ biết rằng khi nghe được câu kia chỉ muốn lập tức ôm vào lòng. muốn xác định thêm lần nữa hạnh phúc này phải là ảo giác. Khi chuông cửa vang lên, Đồng Yên từ trong trạng thái thất thần ngắn ngủi kịp phản ứng lại. ra mở cửa, thấy người đàn ông vẻ mặt mệt mỏi nhưng mỉm cười kia, trong lòng mềm chút, nhàng với : “Vào .” Lăng Khiên cẩn thận phán đoán sắc mặt , rất sợ thấy được phiền chán hoặc bất mãn khi bị quấy nhiễu ở , nhưng xoay người. khẽ thở phảo hơi, may là trong mắt trước sau vẫn là nụ cười nhu hòa. vào trong nhà, rơi mình vào trong ghế salon chật hẹp. Lúc này mới cảm thấy cả người mệt mỏi có chút khí lực nào, híp mắt lại đánh giá căn phòng. Ánh đèn nhu hòa, ánh trăng sáng tỏ, thân ảnh tới lui, tất cả làm cảm thấy rất tốt đẹp. Sau khi uống hơi cốc nước mật ong nóng hổi, mới mở mắt ra nhìn người ngồi bên cạnh mình, nhìn vẻ mặt ân cần của , nhếch miệng cười cười rồi cầm lấy hai viên thuốc trong tay uống vào. “ lại uống rượu sao? Bị bệnh đau dạ dày cũng đừng có uống nhiều rượu như vậy, cuối cùng chính mình lại khó chịu.” Đồng Yên đem cốc nước lại đặt vào trong tay , giọng oán trách. uống thêm vài ngụm nước, để cốc nước vào trong tay , mặt trừ mừng rỡ ra còn có kinh ngạc: “Làm sao em biết là đau dạ dày?” Đồng Yên đứng dậy, tiếp theo bị ôm ở đùi, giơ tay lên lau trán sau đó đưa tay về phía : “Chứng cứ đây.” Sau đó nhìn sắc mặt , trong mắt có đau lòng: “Sắc mặt cũng rất khó coi. Mấy lần trước bị như vậy đều là cái bộ dạng này.” Hai tay lại ôm chặt hơn, mặt chôn trong gáy , khóe miệng lại giơ càng cao hơn. Thể thiếp quan tâm tỉ mỉ như vậy làm biết nên như thế nào, chỉ có thể đem tình cảm chân từ đáy lòng của mình biểu ra ngoài, lòng ấm áp vô cùng, cười đến cực kì vui vẻ. Đồng Yên bị ôm chặt như vậy có hơi khó thở, khẽ giãy, có chút lúng túng mở miệng: “ có muốn ăn chút gì ? Buổi tối vừa rồi em nấu canh ngân nhĩ đó.” Lăng Khiên buông ra, mặt chà chà trán , cười : “Được.” Trong bếp, Đồng Yên dùng muỗng từ từ quấy canh, mặt là nụ cười nhàn nhạt. biết tại bây giờ có tính là thích hay , nhưng có thể khẳng định hận , đồng thời trong lòng cũng rất thoải mái. Lại nghĩ đến việc Tiếu Diệc Trần với mấy câu kia, trong lòng lại thấy phiền muộn. trước đây rất tín nhiệm người đó, nhưng ta lại lời dụng thói quen lệ thuộc này của mà dối . đau là dối, nhưng mà thất vọng nhiều hơn. cách nào chấp nhận người từng thân mật với mình như vậy nhưng lại cũng dùng thủ đoạn để lừa dối . Nhìn vũ trụ đen thẳm và mênh mông ngoài cửa sổ, thở dài hơi. Có phải vì quyết định nữa mà bây giờ có thể thấy được chút chân tường. ta thoáng cái làm cho cảm thấy rất xa lạ, hay là từ trước tới giờ nhận ra cách ràng. Đồng Yên từ trong bếp ra ngoài, thấy Lăng Khiên ngủ say ghế salon mà trận đau lòng. mệt mỏi đến thế sao, chỉ trong mấy phút đồng hồ ngủ thiếp rồi. Bộ dạng Lăng Khiên ngủ salon ràng là thoải mái, mặt mệt mỏi nhưng lại có thêm nụ cười thản nhiên. Đem bát canh trở lại trong bếp, Đồng Yên xoay người vào phòng ngủ lấy cái chăn đắp cho . Vừa mới đắp chăn lên người thấy lông mi run rẩy, hai mắt từ từ mở ra, có chút ít mê man lại mị hoặc. giống như là đứa trẻ bị bắt gặp làm chuyện xấu có chút quẫn bách muốn đứng dậy, bị nắm lấy cổ tay trực tiếp lôi ngã ngồi trong ngực . “ mỏi như vậy sớm trở về thôi.” thể động đậy, chỉ có thể nắm hai tay, cúi đầu khuyên . xấu xa cọ cằm mình vào cổ , : “ vốn là ngủ ngon lại bị em đánh thức. Phải làm sai bây giờ?” Đồng Yên vếnh vếnh miệng: “Em nào có đánh thức . Tự tỉnh dậy mà.” cười khẽ gì, nhắm mắt tiếp tục cọ cằm vào cổ . vừa rồi ngủ thiếp . Trong mơ vẫn như cũ là , nhưng lần này lúc xoay người rời rốt cuộc nắm được cánh tay , lúc đó lại bị đánh thức, mở mắt ra thấy được nụ cười ôn nhu, điềm tĩnh của ở trước mặt còn cho là mơ chưa tỉnh, cho nên kéo vào lòng. Lúc đó mới dám cười ra tiếng. Tiếng chuông nửa đêm vang lên, Lăng Khiên đứng dậy vặn vặn cổ cho đỡ mỏi, cúi xuống nhìn thấy thể chịu nổi nữa rồi, hai mí mắt cứ nhíu chặt lại, sủng nịnh nhìn : “Thôi được rồi, về đây. Em cũng mau ngủ .” Đồng Yên quay đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mím môi gật đầu, đứng dậy theo . Lúc ra cửa kéo tay : “ đường cẩn thận nhé. Về đến nhà nhắn tin cho em.” xoay người nhìn cười, đáy mắt có nét vui mừng, gật đầu, giờ tay vuốt tóc : “Ừ. Em ngủ .” Đồng Yên nhìn cửa phòng bị đóng lại cũng lập tức trở về phòng ngủ mà là ra ban công, cjp đến khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ đầu hành lang ra ngoài nhìn về phía cửa sổ này, mới cười giờ tay lên vẫy . Người đàn ông dưới lầu sững sờ, cũng giơ tay lên vẫy rồi vào trong xe lái xe trở về nhà mình. Đồng Yên trở về phòng ngủ, vỗn định chờ nhận được tin nhắn của mới ngủ lại, nhưng cuối cùng chống đỡ được từng cơn buồn ngủ, đầy lát ngủ say. Lăng Khiên về đến nhà gửi cho tin nhắn, đợi hồi lâu thấy tin nhắn trở lại, lắc đầu cười cười về phía phòng tắm. Cho dù thế nào. Chỉ cần như thế này thôi thỏa mãn lắm rồi. Ngày hôm sau Đồng Yên ràng cảm nhận được quan hệ giữa và Lăng Khiên có chuyển biến ràng. Ví dụ, lúc xế chiều, khi nhận được tin nhắn hỏi thăm của , rất ngắn gọn, chỉ có ba chữ: “ làm ?”, lại soạn tin nhắn dài tóm tắt sơ lược công việc cho rồi gửi . cảm thấy rất kì quái tại sao lại dài dòng như thế? Gửi xong rồi mới nghĩ đến chẳng qua nhàm chán thuận miệng mà hỏi vậy thôi, lại cảm thấy hối hận trận. Người đàn ông ở trong phòng làm việc cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn, cười vui vẻ vô cùng, cả ngày mệt mỏi trong nháy mắt giảm nửa. Mỗi ngày xã giao vô chừng mực, phần lớn cũng là đẩy xong, cũng phải là vượt qua thành công giá trị nhận được lại càng lớn, làm ăn lại càng tốt, tư thái lại càng thấp, những câu nịnh nọt dối trá, đón ý hùa thiếu, nhưng giả vờ mỉm cười lại cả ngày, trong lúc làm việc, bàn rượu, hộp đêm. Mỗi lần rượu quá ba tuần cũng nghĩ tới kia, trong lòng trần cồn cào, hận thể đá bay cái bàn trực tiếp rời , nhưng lại phải cười, muốn là cứ liên tục uống chén lại chén rượu. Lúc đó lại nghĩ đến cặp mắt chứa đau lòng, chỉ vì thấy ánh mắt ân cần của , nơi nào đó dày xéo trong thâm thể lại cũng cảm thấy hạnh phúc. cảm thấy có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại rất hạnh phúc. Có hạng mục ở thành phố X cần công tác mấy ngày, Lục Tư Triết có việc nên được, Lăng Khiên phải tự mình . Đêm trước khi kết thúc cuộc xã giao, mười hai giờ đêm, lái xe dừng dưới lầu nhà trọ của Đồng Yên, nhìn trong nhà đen tối mảng, tay nắm chặt lấy tay lái, nhưng vẫn đành lòng đánh thức . chỉ kéo cửa kính xe xuống, đốt điếu thuốc lá từ từ hút, vẻ mặt mỏi mệt ra chút ít tịch liêu, khóe miệng cong cong. nghĩ muốn , trong lòng là tình đến sâu sắc. đến tình trạng này rồi sao? khắc cũng muốn rời , huống gì là cách hơn ngàn câu số, mấy ngày liền cũng được gặp , nhìn thấy . Người còn chưa , lúc này trong lòng nỗi nhớ tùy ý tràn đầy, đánh mạnh vào ngực đau đến thở nổi, tay ấn ấn xoa lên chỗ bụng lạnh băng, nhìn về phía cửa sổ kia nỡ rời mắt. ngồi trong xe như vậy cả đêm, cho đến khi chân trời xuất tia nắng, chẳng qua là lắc đầu cười khổ cái, lái xe rời , trong lòng có chút ít hỗn độn. nghĩ thầm như vậy máy bay cần suy nghĩ lung tung nữa, có thể ngủ giấc ngon rồi. Có ai tình đơn phương giống như là hít phải thuốc độc, làm cho người ta nghiện, muốn ngừng lại mà được. Như vậy đơn phương? Giống như là loại thuốc độc mãn tính, thời điểm phát tác cùng với phát tác khác nhau chỉ ở chỗ đau hay nặng, nhưng thời gian lâu cũng làm cho người ta sinh ra quyến luyến, chỉ sợ cả đến tia đau đơn cũng cảm giác được. Tâm, có phải hay cũng chết?
Chương 18: Vô tình gặp được Tử Yên Nhi Editor: VitaminB2 Sáng sớm hôm sau, Đồng Yên thức dậy nhận được tin nhắn của Lăng Khiên. Tin nhắn lần này của đơn giản như những tin trước, bây giờ dài dòng hơn rồi. “ công tác khoảng tuần. Em ở nhà phải chú ý an toàn cẩn thận. Có việc gì gấp có thể tìm Lục Tư Triết. Buổi tối chờ điện thoại của .” Đồng Yên nhắn lại vỏn vẹn: “Vâng.” Lúc ra khỏi thanh máy, Lăng Khiên vừa lấy điện thoại di động ra lại nhận thêm được tin của : “ mình cũng phải chú ý thân thể, uống ít rượu và phải uống thuốc đúng giờ nhé.” Khi máy bay hạ cánh, nhận được tin nhắn đầu của cau chặt chân mày, trong lòng trận phiền não. Lúc nhận được tin nhắn thứ hai, khóe miệng giơ cao, trẻ con xóa tin nhắn đầu , chỉ để lại tin nhắn thứ hai trong máy. Ba ngày sau khi Lăng Khiên công tác, Đồng Yên tối đến mình cuộn người ghế xem tivi, cả đêm yên lặng nằm ngủ. Dạo này dần dần cảm thấy bất an, hay ngày trước cứ đúng tám giờ là Lăng Khiên gọi điện thoại đến cho , vậy mà hôm nay mười giờ tối rồi mà điện thoại vẫn chưa có động tĩnh gì. tivi bắt đầu giờ chiếu tin tức, cuối cùng cũng nhịn được mà cầm lấy điện thoại, do dự chút rồi gọi vào số , nhưng mà chuông điện thoại vang lên lâu cũng có người nhận. Đồng Yên trong lòng run lên cái. thời gian rất dài rồi xuất cảm giác độc này, hai tay ôm lấy chân ngồi ghế, đầu gối đầu gối, ánh mắt vô thần nhìn những ánh sao ngoài cửa sổ. biết từ lúc nào trong lòng đối với lại sinh ra lệ thuộc? Từ ngày rời khỏi biệt thự của Tiếu Diệc Trần, từng thể son sắt là mình tin bất kì người đàn ông nào khác nữa, bất luận kẻ nào khác. Vậy mà giờ đây, chỉ trong có mấy tháng ngắn ngủi mà tâm tình trở nên như vậy rồi. Đồng Yên cười khổ cái, tắt tivi, cầm lấy di động bước vào phòng ngủ. tắm rửa rồi, nằm ở giường nhìn vào màn hình điện thoại đen nhánh hồi lâu, sau đó dập máy. Trong lòng Đồng Yên khẽ đau nhói, giống như có vật gì đó chặn ở ngực làm hô hấp của có chút thuận, lăn qua lộn lại, trằn trọc trở mình. Lúc hơi thở nhàng trở lại mới phát ra, cảm giác này rất giống khi ở nước ngoài, vô số đêm ngủ được nhìn chằm chằm lên trần nhà đến ngẩn người, khi đó trong lòng nghĩ đến người đàn ông tuấn, ôn văn nhĩ nhã kia, mà hôm nay tất cả nỗi nhớ và cảm giác đau lòng này lại là vì người đàn ông vừa bá đạo lại vừa ôn nhu. Trong lúc này ở phành phố X xa xôi, Lăng Khiên cũng biết giờ này sủng vật ở nhà nhớ đến mình. Buổi tối bị mấy người khách lôi kéo đến hộp đêm, điện thoại mình lại để trong túi áo khoác xe ô tô. vốn định là đường chạy ra ngoài gọi cuộc điện thoại, nhưng lại bị giữ chân cách nào thoát được. Cứ chén rượu đỏ uống xuống lại đến chén khác, lúc ra sắc mặt trắng bệch. chạy vội vào phòng vệ sinh, trận xé rách tâm phổi mà nôn thốc nôn tháo. Sau đó dựa vào chậu rửa mặt nghỉ ngơi lá mới giờ tay lên lau mặt, lại thấy hình dáng quen thuộc bị kéo đến góc khuất trước mặt. Lăng Khiên khẽ sửng sốt rồi tới mấy bước, thấy bị ép vào tường, trong lòng khẽ đau. nhanh tới đấm mấy cái lên khuôn mặt dữ tợn và cực kỳ hèn mọn của tên con trai, đánh đến sưng vù mặt mũi của . Tên kia sợ tới mức ngã nhào xuống đất, đưa tay lên lau máu đỏ tươi chảy từ từ ở mũi, vội vàng đứng dậy co quắp rời khỏi hộp đêm. Đem bé lên xe, Lăng Khiên có khởi động xe luôn mà nhanh chóng gọi điện thoại, lại thấy Đồng Yên tắt điện thoại, trong lòng có nổi tia vui sướng. khủng hoảng thành lời trong nháy mắt tràn ngập tâm trí , chỉ hai giây sau có ý định trực tiếp lái xe đến phi trường bay trở về bên . Quay đầu nhìn xuống ngồi sau xe, thở ra hơi sâu, đồng thời khởi động xe, trầm thấp mở miệng: “Yên Nhi, em tại sao lại ở chỗ này?” Yên Nhi hai tay ôm lấy ngực, trong mắt tràn đầy kinh hoàng, lắc đầu, nước mắt lưng tròng nhưng có dấu hiệu chảy xuống. Lăng Khiên từ kính chiếu hậu nhìn cái, y phục người bị xé rách thất linh bát lạc, tùy ý có thể nhìn thấy vết nhéo rất ràng, trong mắt lên tia đau lòng, cởi áo khoác của mình ra đưa cho . Nhìn thấy ngoan ngoãn nhận lấy mặc vào người, dời mắt nhìn về phía trước, đôi môi mỏng mím chặt lại, bộ mặt cương nghị càng lạnh lùng hơn, lộ ra nhàn nhạt tức giận cùng phiền não. lát sau Lăng Khiên dừng xe trước khách sạn năm sao, cũng xuống xe, quay đầu nhìn phía sau, hít hơi sâu rồi mở miệng hỏi: “Bây giờ em nghỉ ở đâu?” Tử Yên Nhi hai tay nắm chặt lại, nước mắt lưng tròng nhìn , trong mắt là luống cuống. Trong mắt Lăng Khiên xuất đành lòng, đành mở cửa xe xuống, nhưng lại có động tác kế tiếp, chờ đến khi Tử Yên Nhi tự mình ra, mới đưa cho chiếc chìa khóa phòng mình, nhìn thoáng qua xốc xếch cơ hồ mặc áo khoác của mình chịu nổi, nhàn nhạt : “ ở đây, lên nghỉ chút .” Tử Yên Nhi cắn chặt môi dưới, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, gật đầu, mời vừa được chút cơ thể lảo đảo suýt ngã, phải vịn vào mui xe mới có thể đứng vững được. Lăng Khiên cau chặt chân mày, nhìn sắc mặt tái nhợt của , có tiếp mà quay lại, khom lưng trực tiếp bế lên phòng. Vào trong phòng, Lăng Khiên đặt Tử Yên Nhi giường, chính mình ngã ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu thở hơi, mồ hôi lạnh từ trán ngừng chảy. Tử Yên Nhi nghiêng đầu nhìn , trong lòng nổi lên đau lòng quen thuộc. ở bên năm, tình huống này gặp qua rất nhiều lần, mỗi lần uống rượu xong tới biệt thự cùng , tắm rửa xong ôm nằm ở giường, nhưng cái gì cũng có làm tiếp, chẳng qua chỉ ôm chặt. Tiếng thở dốc của mỗi lần gõ vào tim buồn bực cùng đau đớn, làm cho mỗi lần hốc mắt đều đỏ hồng. biết bị đau dạy dày, nhưng có nghiêm trọng nhiều hay , vì chẳng bao giờ chịu thừa nhận ở trước mặt cả. Nhớ lại lần đầu tiên bị ôm, cảm giác được thân thể ngừng run rẩy, nức nở hỏi câu “Tại sao?”. Ai biết được rằng khi người đàn ông này nghe được thanh của , cả người chợt cứng đờ, sau đó lập tức ngồi dậy, nhìn như nhìn người xa lạ, trong mắt ngoài đau đớn ra là ảo não cùng khó chịu, sau đó chỉ câu “ có gì” rồi ra khỏi phòng ngủ, ngồi ở salon hút thuốc cả đem. Từ đó về sau, khi bị ôm, cho dù lần nào cũng nghe được đè nén tiếng rên rỉ nhưng cũng dám hỏi lấy câu. Mà bây giờ, khi ngửi thấy người nồng nặc mùi rượu, lại thấy nhíu chặt chân mày, bộ dạng vô cùng thống khổ như vật cũng dám lên tiếng, chẳng qua là ngồi lại gần hơn, vừa định muốn vươn tay giúp lau mồ hôi, lại thấy mở choàng mắt, đổi tròng đen tràn đầy cảnh giác. Cánh tay của Tử Yên Nhi ở giữa trung lập tức dừng lại, bối rối thu tay về, sau đó cúi đầu dám nhìn nữa. Lăng Khiên thả lòng người rồi từ từ đứng lên, dừng lại chút sau đó mới tới bên ghế salon ngồi xuống, hai cánh tay khoác ở đùi, trầm mặc hồi lâu, sau đó lại lấy ra điếu thuốc đốt, đưa lên miệng hút rồi thả ra mấy vòng khói trắng. Sau đó đưa mắt nhìn về phía Yên Nhi, ánh mắt đạm mạc mà lạnh như băng, nhìn ra tia tình cảm nào cả. “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại ở thành phố này?” Giọng rất thấp có chút nghiêm nghị. Tử Yên Nhi nắm chặt hai tay, lát sau mới cúi đầu mở miệng: “Em đến đây thực tập, người kia là quản lý của công ty.” Lăng Khiên mặt có bất ký biến hóa nào, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn : “ đủ tiền sao? cần thiết phải vội vã tìm việc làm. Em có thể từ từ lựa chọn công việc thích hợp với mình.” Tử Yên Nhi cắn cắn đôi môi: “Bố em bị ung thư rồi nên giờ phải dùng tiền gấp.” Lăng Khiên ánh mắt ảm chút, lại nhìn thấy cúi đầu càng ngày càng thấp. đứng dậy tới bên cửa sổ, nhìn ánh sao phát ra ánh sáng ngọc ngoài cửa sổ, tâm chút xíu trầm xuống. biết tại sao giờ này đặc biệt nhớ Đồng Yên, muốn nhìn thấy cặp mắt to trong suốt cùng với nụ cười tinh khiết và ôn hòa kia. “Cần bao nhiêu?” Giọng của lộ ra chút mệt mỏi và phiền não. Tử Yên Nhi cắn mạnh lấy môi mình mới đáp giọng cực thấp: “Mười lăm vạn.” Lăng Khiên nhìn phương xa nhè cười cười: “Yên Nhi, tôi sang tên biệt thự kia cho em, giá trị của nó hề dừng lại ở mười lăm vạn, cần gì phải hành hạ bản thân mình như vậy.” “Biệt thự đó em có muốn, em cũng kí vào tập văn kiện kia.” Giọng của như cũ vẫn rất thấp, lộ ra chút ít thương cảm. Lăng Khiên hơi sững sờ, quay đầu khó hiểu nhìn , lại lần nữa cười cười, nhưng ánh mắt lại trở nên dị thường lạnh như băng. Sau khi hút hết điếu thuốc, lấy ví da ra, rút ra cái thẻ đặt bên người , nhìn : “Mật mã sáu số sáu, trong tài khoản có trăm vạn. Sau đó tìm công việc tốt để làm , đừng hành hạ mình như vậy nữa.” xong lập tức tới phòng tắm, bóng lưng gầy cao ngát có vẻ ưu thương. Tử Yên Nhi cầm lấy thể đứng lên, cắn cắn môi mới mở miệng: “Số tiền này em trả lại cho .” Thân hình bỗng nhiên cứng lại, lắc đầu : “ cần. Áo khoác em cứ mặc , lúc nhớ giúp tôi đóng cửa phòng lại.” Lúc bước vào trong phòng tắm nghe được tiếng đóng cửa nặng nề. Đứng ở dưới vòi hoa sen, ngửa đầu để cho nước nóng từ chảy xuống cọ rửa cả người. Xã hội này xấu xa, những con người tham lam vô cùng tận năm năm trước được lĩnh giáo hoàn toàn. Đối với lòng tham của con người, sớm nắm chắc cách thấu triệt, lần lượt lợi dụng lòng tham của bọn họ để đạt được mục đích của mình, tuy nhiên lại đem lòng tham như vậy đặt ở mặt tình cảm. Đối với Tử Yên Nhi, bao giờ muốn nghĩ tới dùng tiền để cân nhắc quan hệ của bọn họ. , nhưng lại rất cưng chiều , thỏa mãn tất cả cầu của trong phạm vi khả năng của mình. Chỉ là vì tại thời điểm chính mình đọc ôm lấy , nhìn cặp mắt to trong trẻo của , ảo tưởng là Yên nhi của , bọn họ ôm rồi lại hôn nhau, nhưng cũng chỉ đến vậy là chấm dứt. Ban đầu chỉ mặc bộ quần áo ngủ bằng tơ tằm núp trong chăn, hình đổi mắt hàm e sợ nhìn , với rằng: “ phải sợ. đụng chạm em.” cảm thấy rằng này là người con rất tốt, để lại cho người lòng , ngoài ra cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chiếm đoạt . nhưng rất quí trọng , bởi vì nhiều lần uống rượu say, đều giả dối dựa vào trong bức ấm áp để quên cảm giác đau đớn đến muốn sống của mình. cảm kích . Cho đến khi chia tay với , gật đầu đáp ứng đồng thời muốn năm mươi vạn cho thời gian qua, vẫn tránh khỏi tổn thương. ra cho dù đề cập tới, cũng thể bạc đãi . Trước khi gặp mặt, cũng đem biệt thự sang tên , dĩ nhiên năm mươi vạn kia gật đầu đáp ứng, nhưng chẳng qua khi xoay người, áy náy trong lòng hoàn toàn biến mất. Lúc sau nằm lên giường là nửa đêm, trong dạ dày là lửa thiêu đốt rất khó chịu, đau tới mức nằm giường giống như con tôm, trong lòng điên cuồng nhớ đến sủng vật xinh của mình. Trong đầu ra toàn bộ là dung nhan của côm lúc tức giận mà vếnh miệng lên, lúc đỏ mặt lúng túng, lúc là nụ cười yếu ớt ôn nhu của . Cứ vậy mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trán ngừng chảy, chân mày nhíu chặt lại cũng cho thất rằng ngủ hề yên ổn, nhưng mà khóe miệng yếu ớt nhếch lên cũng là tồn tại. Làm cho người ta thất rằng trong lòng thực rất ấm áp. Hết chương 18 Vi: Xin lỗi mọi người nha. Hai tuần trước Vi post được truyện vì máy tính hỏng, edit được truyện. Thời gian bận quá nên edit tới đâu post tới đó. Hôm nay mới post được truyện cho mọi người nè. Nhưng từ bây giờ đến hết tháng 4 chắc mỗi tuần chỉ có được 2 chap vào ngày chủ nhật thôi, tối thứ 7 chưa chắc post được truyện, thi thoảng chắc tối thứ 7 chỉ có 1 chap thôi. Thông cảm cho Vi nhé, biết phải làm thế nào được, chỉ có thể edit được 2 – 3 chương 1 tuần thôi. Đến hè 1 ngày 1 chương, thêm 1 truyện khác nữa >. Tớ còn định tạm drop truyện này để đến tháng 5 làm tiếp nhưng lại thôi. Cảm ơn mọi người ủng hộ trong thời gian qua :X
Chương 19: thêm chút Ngày hôm sau khi thức dậy, việc đầu tiên Đồng Yên làm là cầm lấy điện thoại, kể từ khi bị người nào đó uy hiếp, ngay cả khi ngủ cũng tắt điện thoại, tối hôm qua cũng biết trằn trọc tới khi nào mới ngủ được nữa. Mở máy ra, thấy tin nhắn được gửi tới từ ai kia, biết vì sao tâm tình đột nhiên thoải mái vô cùng. cũng nhắn tin hay gọi điện thoại cho Lăng Khiên, lúc rời giường mặt mang theo nụ cười nhàng mà ôn nhu vô cùng. khong dám suy nghĩ cảm giác vui vẻ này từ đâu mà tới, chẳng qua là cảm nhận được cảm giác được coi trọng bị người ta vứt bỏ, khóe miệng tự chủ mà lại giương lên. Cho đến tận trưa làm việc cũng yên lòng, mắt thỉnh thoảng lại nhìn lấy điện thoại bàn. Mỗi lần có tin nhắn hoặc là điện thoại gọi tới, lòng tự nhiên lại hạ xuống. Cho đến khi ăn cơm trưa cũng vẫn nhận được điện thoại của người kia. Rốt cuộc tước vũ khí đầu hàng, gửi tin nhắn cho Lăng Khiên. “ làm gì vậy?” Đợi đến vài phút cũng nhận được tin nhắn đáp lại, Đồng Yên tức giận, ném điện thoại vào trong ngăn kéo, quệt mồm theo Thiến Thiến tới phòng ăn. Lăng Khiên ra tỉnh từ sớm rồi, chẳng qua là dạ dày vô cùng khó chịu, tay nắm chặt lấy điện thoại nhìn đồng hồ mới có hơn sáu giờ sáng, nghĩ rằng như vậy đánh thức , nghĩ rằng lát nữa gọi điện cho sau. Sau khi uống thuốc lại mơ mơ màng màng ngủ, chờ đến lúc tỉnh đến buổi trưa, thấy điện thoại mình có tin nhắn của gửi tới, lập tức ngồi dậy, chưa hai lời gọi điện lại cho , nhưng thời gian dài cũng có ai nhận điện. Lòng nhéo lên chút xíu, ngay tiếp theo trong dạ dày cũng bị dính dập tâm đau. gọi đến bảy tám cuộc điện thoại liền mà cũng chẳng có ai bắt máy. ôm lấy gối ngồi ở giường, tóc lộn xộn rối tung, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trán mồ hôi lạnh ngừng chảy. nghĩ thầm xong đời rồi, tối hôm qua gọi điện thoại nghe, hôm nay gửi tin nhắn cũng có nhắn lại. Quan hệ của hai người mới vừa tiến triển được chút sợ là trong nháy mắt lại trở về con số . Cuối cùng chán nản ngã xuống giường. Lúc nghe thấy chuông điện thoại vang lên lần nữa, giật mình tung mình ngồi dậy, nhưng nhìn thấy mã số hiển thị màn hình điện thoại, vẻ mặt của thất vọng ràng hơn nữa. vừa xuống giường vừa nhấn nút nghe. “Alo? Trình Vốn.” Chuẩn bị thỏa đáng xong, lúc ra cửa, dáng vẻ mệt mỏi đêm qua bị quét sạch . Từ khí phách đến quần áo ở người , mỗi chi tiết đều cho thấy là người đàn ông bất phàm. Trừ hai đầu chân mày lơ đáng toát ra vẻ mệt mỏi cùng phiền não có gì khác thường. Trước lúc bước vào nhà hàng, liên tục nhìn điện thoại đặt trong túi áo, cuối cùng mím môi đóng cửa xe. Đồng Yên cùng Thiến Thiến vừa mới ăn cơm xong, hai người vừa vừa uống trà sữa, lúc trở lại phòng làm việc qua giờ làm. Đồng Yên vừa mới ngồi xuống chỗ của mình nhận được điện thoại của Chu Tổng biên, bảo rằng các lập tức đến phòng họp. Đồng Yên nhìn thoáng qua ngăn kéo, mím môi rồi về phía thang máy. “Aizz! lại cùng Lăng tổng cãi nhau à? Làm sao mà mới tới trưa tâm trạng chán nản, mệt mỏi rồi vậy?” Trong khi chờ thang máy, Thiến Thiến cúi đầu bên tai . Đồng Yên nhìn thoáng qua Kaka cùng Lucy tới, lắc đầu gì. Vào trong thang máy, Kaka giảm thấp thanh , thần bí hề hề mở miệng: “Mọi người muốn biết Chu Tổng biên tìm chúng ta làm cái gì ?” Lucy vỗ hai tay vào khuôn mặt bầu bĩnh, mập mạp của kaka : “Mập bé con có tin tức gì cứ thẳng ra nào.” Kaka cầm tay bỏ ra, hùng hăng trừng Lucy cái, sau đó mới mở miệng: “Buổi sáng lúc ra ngoài làm việc, em gặp phải Từ Thanh. Chị ấy lão tổng Tiếu Diệc Trần của tập đoàn Trần Dương tới tìm đại Boss của chúng ta, bảo là muốn cùng công ty chúng ta hợp tác cùng làm chuyên mục mười năm phát triển của tập đoàn Trần Dương. Em đoán rằng là cho tổ ta làm việc đó.” Nghe xong lời của , Đồng Yên cùng Thiến Thiến đều sửng sốt. “Đing!” tiếng, Lucy ôm Kaka ra ngoài, Đồng Yên cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng vẫn là bị Thiến Thiến lôi kéo ra khỏi thang máy. Trước lúc vào phòng họp, Thiến Thiến nắm tay chỉ thị bảo rằng điều chỉnh lại tâm tình của mình trước . Đồng Yên mím môi cười cười với , vẻ mặt vẫn là che giấu được bối rối. Cũng may trong phòng họp chỉ có Chu Tổng biên cùng Đại boss. Kaka sai, chuyên mục lần này tùy các tổ phụ trách. Chu Tổng biên rất kích động, trình bày chút về tầm quan trọng của lần hợp tác này, nhìn ra được công ty đối với lần hợp tác này vô cùng quan trọng. Cả buổi họp Đồng Yên đều giống như bị mộng du, nắm chặt bút, trong đầu chỉ quanh quẩn ba chữ Tiếu Diệc Trần. Tan họp xong, chờ Đại Boss rời , Chu Tổng biên bảo Đồng Yên và Thiến Thiến ở lại. “Đồng Yên, Thiến Thiến. Hai người các là bạn học của nhau đúng ?” Chu Tổng biên ánh mắt híp lại thành đường , nhìn thẳng vào Đồng Yên cười đến rất là ôn hòa, Đồng Yên cúi đầu gì, Thiến Thiến nhìn cười chút: “Đúng vậy. Chúng tôi học cùng thời đại học.” Nụ cười của lão Chu phát ra lại càng vui vẻ: “Như vậy tốt quá rồi. Sau này việc liên lạc với Trần Dương do các phụ trách. Đồng Yên à! Tiếu tổng sáng nay đặc biết nhắc tới đó. nhất định phải biểu tốt nhé. Nếu lần hợp tác này thành công, sau này Trần Dương hợp tác với chúng ta với nhiều chuyên mục lớn hơn nữa.” Đồng Yên mân mân môi, ngẩng đầu nhìn lão Chu, qua lúc lâu mới gật đầu: “Tôi cố gắng hết sức.” Trở lại phòng làm việc, Đồng Yên chỉ ngồi chỗ mà ngẩn người. cảm thấy rằng mình rất có tiền đồ. Cho dù là chỉ nghe được tên của ta, tâm trí trong nháy mắt bị rối loạn. Thiến Thiến nhìn bộ dạng luống cuống đến đáng thương của Đồng Yên, đẩy ghế xoay đến bên cạnh , ôm lấy bả vai vỗ vỗ: “Đừng lo lắng. Việc liên lạc để tớ là được rồi, cậu cố gắng tránh gặp mặt . Tổng cộng có tất cả năm kì, hơn hai tháng là xong rồi. Cố gắng và kiên trì lên.” Đồng Yên nhìn nụ cười khích lệ chân thành của bạn mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm giác khó chịu dần dần biến mất. quyết định tiến lên, thể lùi bước được. nghĩ trằng vừa đúng dịp này là cơ hội lần nữa đối mặt với , làm cho mình chân chính từ đoan quá khứ kia ra. Nghĩ như vậy, trong lòng vui vẻ hơn, ưu thương trong đáy mắt cũng tản mất phân nửa. Mở máy vi tính ra, làm việc lúc mới nhớ tới mình để điện thoại trogn ngắn kéo, lập tức kéo ngăn kéo ra. Thấy điện thoại là mười mấy cuộc gọi bị nhỡ trong lòng run lên cái, ngón tay đặt ở nút gọi lại, nhưng lâu cũng nhấn gọi . biết tại sao khi chuyện của Tiếu Diệc Trần làm cho tâm trạng hỗn độn, cảm thấy nỗi nhớ trong lòng mình và cảm giác hờn giận phai nhạt rất nhiều. Do dự lúc lâu, cuối cùng nhất quyết để điện thoại sang bên, chuyên tầm nhìn vào màn hình máy tính làm việc. Cùng lúc đó, tại thành phố X. Trong nhà xưởng cao lớn rộng rãi, nóc nhà thủy tinh hình chữ nhân làm cho phòng ốc sáng rỡ vô cùng, mấy người đàn ông thảo luận công việc. tới chỗ trong nhà xưởng, Lăng Khiên đứng ở chính giữa đám đông, thỉnh thảng giơ tay chỉ lên chút ở nơi xa, cùng người bên cạnh cái gì đó, vẻ mặt nhợt nhạt vô cùng lạnh lùng, bộ mặt căng thẳng, mi tâm khẽ nhăn lại làm cho vẻ mặt vốn lạnh lùng của thêm mấy phần bén nhọn. Từ nhà xưởng ra ngoài, mấy vị lão tổng thương lượng muốn đâu uống trà chiều, Lăng Khiên a chút lấy điện thoại di động ta, có tin nhắn hay cuộc gọi nào bị nhỡ cả, nhìn lên mấy đám mây trôi lững lờ bất quy tắc bầu trời, nhếch đôi môi hơi trắng bệch. tổng cộng gọi mười sáu cuộc cho Đồng Yên, nhưng hề nhận cuộc gọi nào, nhắn tin tới cũng nhắn lại. Trong lòng ngoài phiền não ra còn có tia đau nhau khong lên lời. Cất điện thoại vào trong túi áo, thở dài hơi, từ chối mọi lời đề nghị, cót chút lãnh đạm mở miệng: “Chúng ta tới hai nha máy khác xem chút . Nếu như có vấn đề gì, sáng mai kí hợp đồng luôn thôi.” Mấy lão tổng kia quay sang nhìn nhau, tuy nhiên cũng đều nhìn ra được được lão đại này tâm tình rất thoải mái. Họ rất thức thời gì thêm, biết điều chút lên xe riêng của mình lái xe tới hai nhà máy khác như . Tất cả hạnh khảo sát xong qua thời gian ăn cơm, cơm tối định ở nhà hàng hải sản, Lăng Khiên có bất kì dị nghị gì, bàn rượu a dua nịnh nọt có bất kì ý mới. Người ta tới mời rượu cũng từ chối, cười đáp rồi uống hơi, nhưng lại nhúc nhích đũa chút nào, chỉ là cứ chén lại chén rượu trôi xuống bụng. Bàn tay trái của an tĩnh trong túi áo, dạ dày cồn cào khó chịu vô cùng, tâm cũng có chút xíu lạnh xuống, liên đới người đều nhàng phát run. Rốt cuộc là tức giận nhiều như thế nào mà có thể làm quyết tuyệt như vậy, chút cũng có suy nghĩ qua cảm nhận của sao? Lần đầu tiên, Lăng Khiên cảm thấy có chút ủy khuất. Có lẽ bở vì nếm quá nhiều điều ngọt ngào, cảm thụ quá nhiều hạnh phúc, cho nên lần nữa bị xem , trong lòng mới càng đau đớn mãnh liệt như vậy. Đợi chờ là quá trình đau khỏm mà loại đợi chờ có hi vọng quả thực làm cho người ta sống bằng chết. Đến hộp đêm, vào ghế lô, nhàng vuốt ve màn hình điện thoại, lát sau lại bỏ điện thoại vào trong áo khoác, để sáng bên. Bận rộn từ trưa đến lúc xong việc, Đồng Yên sửa sang lại tập văn kiện. Lúc đứng dậy sớm qua giờ tan làm. cũng phải là thích làm thêm giờ mà suy nghĩ rằng, cho dù về sớm cũng có việc gì để làm. Thiến Thiến kéo dạo phố bị từ chối, trong lòng có chút loạn, muốn làm hỏng khí vui vẻ, tâm trạng vui sướng của người khác. có tâm trạng để nấu cơm, tùy tiện ăn chút gì đó. bộ về đến nhà hơn tám giờ, rót chén trà sữa, bật đĩa CD, nhìn danh sách bài hát của album, thanh tinh khiết có bất kì tạp chất nào lại có thể mang tiếng hát vào lòng người nghe. muốn rằng lúc đơn có người bạn Cuộc sống bận rộn nhưng có người cùng mình ăn điểm tâm Mặc dù ý nghĩ này ràng quá đơn giản Chỉ muốn có người ở cùng mình bất kể ngày mai ở nơi đâu Khi cho phép người ba tâm hai toan tính Gặp được tri kỉ bỏ qua rất đáng tiếc Nếu như em quyết định mở lòng Có thể có với người rằng đừng làm em đau lòng hay ? Mỗi lần lại thêm chút Cảm giác rằng ôm em chặt chặt Lòng xôn xao được che kín mắt em Vừa để cho biết nơi nào Mỗi lần lại thêm chút Cũng giống như chờ đáp lại tình này Trời đất an bình. Chỉ duy nhất quyết định của là yên. Nghe ca khúc như vậy, Đồng Yên khẽ cười cười, trong đầu nháy mắt tháng lên tên của ai đó, làm cho hai má của đỏ ửng lên. Uống xong chén trà sữa, nắm di động, trong lòng nghĩ tới số điện thoại của . Lăng Khiên ngồi người tại ghế salon trong gic ngừng đụng chén, vừa vừa cười, mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía áo khoác, lại lần nữa đem chén rượu chứa chất lỏng màu đỏ uống xuống. lảo đảo đứng lên, mấy bước tới áo khoác, vừa mới lấy điện thoại di động ra lại thấy màn hình điện thoại nhấp nháy mã số của Đồng Yên, tim bỗng nhiên đập thình thịch. nhìn màn hình ngây người đến mười giây, mặt khóe miệng giương cao. với mọi người có chút chuyện, tới bên ghế lô nhấn nút nghe. “Alo.” Lần này có gọi tên , trong lòng có chút hơn giận , giọng cũng hơi lãnh đạm, nhưng là bởi vì khàn khàn mà lộ ra mấy phần ủy khuất. Đồng Yên có nghe được thanh quen thuộc “Yên Yên” mà giọng giọng có chút được tự nhiên, khẽ sửng sốt rồi mới ôn nhu mở miệng: “ lại uống rượu à?” Lăng Khiên tới ban công, nghe giọng hề che giấu quan tâm của , tất cả tối tăm trong lòng nháy mắt tiêu tan sạch . tay đặt tên lan can, cúi đầu đáp tiếng: “Ừm. Ban ngày sao em lại nghe điện thoại của ?” Đồng Yên cắn cắn môi, tự chủ mà phản bác: “Vậy tối qua tại sao lại nghe điện thoại của em?” nghe nho oán trách, lắc đầu cười cười, thân thế nhích về phía trước cơ hồ nửa nằm làn can, hô hấp hơi có chút xốc xếch: “Trừng phạt sao? Có nhớ lần trước thế nào hay hả?” Đồng Yên dĩ nhiên biết cái gì, đỏ mặt lên, bất mãn : “Bá đạo.” Dừng lại chút tiếp tục hỏi: “ uống rất nhiều rượu à?” Lăng Khiên cúi đầu nhắm mắt, mặt là vẻ mặt rất nhu hòa: “Ừ.” “ thoải mái sao?” Thanh rất thấp, rất nhu, còn có đau lòng. Lăng Khiên khóa miệng dần dần giơ cao, mạn bất kinh tâm đáp: “Ừ.” Giọng càng thêm mềm , càng đau lòng hơn: “Vậy đừng có uống nữa, sớm trở về khách sạn nghỉ ngơi thôi.” Vẻ mặt bây giờ của Lăng Khiên có thể dùng từ “hưởng thụ” để hình dung, gì, chỉ có chút ồ ồ thở hào hển. Đồng Yên đợi được câu trả lời của , mới vừa muốn mở miệng lại nghe : “Yên Yên, có thể hay thử ?” Hết chương 19
Chương 20: Lòng chua xót hiểu lầm Editor: VitaminB2 Bắt đầu cuộc sống mới. Đồng Yên mở mắt ra thấy những tia sáng mặt trời lọt qua khe rèm cửa chiếu lên sàn nhà sạch bóng, tạo ra những tia sáng dài lấp lánh long lanh, trong đầu nghĩ đến những từ này. Xuống giường, đánh răng rửa mặt xong, lúc ra cửa mặt là nụ cười thản nhiên. Hôm qua Lăng Khiên hỏi câu đó nhưng chẳng hề đợi bất kỳ câu trả lời nào mà cũng thuyết phục , giống như là tùy ý như vậy, nhàn nhạt, mạn bất kinh tâm nhưng lại lộ ra bá đạo cùng kiên định vốn có của . Tuy là câu đó là câu hỏi nhưng càng giống câu khẳng định, phải là thỉnh cầu mà cho biết là . Lúc chờ xe tinh thần phấn chấn, bồng bột, thoải mái vô cùng. Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy mình tràn đầy sức sống. biết mình có thể lần nữa hay , nhưng biết rằng mình muốn bắt đầu cuộc sống mới. Sáng sớm, bên Trần Dương gọi điện thoại tới công ty rằng lúc nữa bảo người mang tài liệu được chuẩn bị cho hội nghị lần đầu tiên kí kết giữa hai bên sang đó.Chutổng biên phân phó xong, Thiến Thiến cầm túi đứng dậy. Lão Chu thấy bộ dạng của Đồng Yên là thờ ơ sờ sờ gãy, cười đến giống như hồ ly tinh : “ Đồng Yên à, cùng với Thiến Thiến . Nếu như có gặp Tiếu tổng mời ta bữa cơm, coi như là phí dụng quan hệ xã hội nhé.” Đồng Yên nhếch nhếch môi, cầm lấy túi tài liệu đứng dậy, chống lại ánh mắt lo lắng của Thiến Thiến khẽ cười cười : “Được.” Phòng làm việc của Trần Dương mặc dù khí phái, hùng vĩ như Viễn Đông nhưng cũng vô cùng phong cách. Lầu tiếp khách ở đại sảnh mang phong cách cổ kính, rất có văn hóa dân tộc. Đồng Yên cùng Thiến Thiến ngồi ở phòng chờ uống café, nghe thấy tiếng động hai người lập tức quay đầu. Nhìn thấy người, mặt Thiến Thiến lên tia bất đắc dĩ, còn Đồng Yên lại cắn môi, khuôn mặt nhắn thoáng trắng vài phần. Thiến Thiến là người đầu tiên phá vỡ khí hơi lúng túng này, vươn tay lễ phép cười : “Tiếu tổng, sao dám phiền ngài tự mình nghênh đón.” Tiếu Diệc Trần cười ôn hòa bắt tay: “Gặp mặt mình hữu, làm sao dám chậm trễ”. Sau khi xong, bắt tay với mà chuyển hưỡng Đồng Yên, thân mật khoác tay lên vai , nhu đạo : “Yên nhi, lâu gặp.” Đồng Yên khẽ chuyển thân, tránh khỏi tay , cười cười: “Chào .” Giọng xa cách mang theo chút lúng túng. Đáy mắt Tiếu Diệc Trần thoáng chốc buồn bã, nhìn khuôn mặt nghiêng của vài giây đồng hồ, cười ồn hòa toan tính lần nữa trán phóng, làm thế tay cùng kính mời: “Chúng ta lên lầu chuyện.” xong khẽ vuốt cằm rồi vào trong thang máy chuyên dụng. Đồng Yên nhìn thấy lúc xoay người mặt chợt lóe lên ưu thương, trong lòng khẽ nhói. Cuối cùng cũng đành lòng nhìn khổ sở. Có lẽ tình nhạt, nhưng thói quen vẫn như cũ. Sau hơn giờ thảo luận và bàn bạc, thời gian cũng đến buổi trưa. Thiến Thiến nhìn Đồng Yên cái, mím môi mở miệng: “Tiếu tổng, buổi trưa ngài có rảnh ? Chúng ta cùng nhau bữa cơm được ?” Tiếu Diệc Trần cười cười, gì mà nhìn phía Đồng Yên. cúi đầu môi mím chặt lại, khuôn mặt nhắn trắng bệch ràng lộ kháng cự. Tiếu Diệc Trần cười khổ cái, khàn khàn mở miệng: “ được, lát nữa tôi còn có việc với mấy người khác. Để lần sau .” Đồng Yên nghe được câu trả lời của khẽ thở phào nhõm, ngẩng đầu trong nháy mắt đối diện với thần sắc ảm đạm của mà vội vàng dời mắt chỗ khác, nhanh chóng cầm túi xách đứng lên. Sau khi tạm biệt Tiếu Diệc Trần, ở trong thang máy nhận được tin nhắn của . “Yên nhi, nếu lần sau muốn cùng nhau ăn cơm nên biểu ràng như vậy. Lòng rất đau.” Taycầm điện thoại của run run, trong lòng đột nhiên lướt qua tia hối lỗi. muốn làm tổn thương như vậy, chút cũng hề muốn. nhắn tin trở lại cho . Tiếu Diệc Trần nhìn điện thoại di động đến mười phút, sau đó cả người xụi lơ tựa vào trong ghế. Cho tới bây giờ, mặt người đàn ông luôn có nụ cười ôn nhuận yếu ớt lần đầu tiên xuất thất bại và hối hậ khôn cùng. Người ta tại sao lại luôn như vậy. Lúc có trong tay quí trọng, lúc mất hối tiếc kịp. biết Yên nhi ngoài mặt ngoan ngoãn, biết điều nhưng thực rất kiên cường. bây giờ rất sợ, sợ từ bỏ tình từng có giữa hai người, sợ hề thương nữa. Ba ngày sau, Đồng Yên nhận được tin nhắn của Lăng Khiên, lúc đó đan ở trong phòng họp tầng cao nhất của Trần Dương, chờ Tiếu Diệc Trần lên tiếng. Đây là hội nghị chính thức đầu tiên giữa hai bên công ty,Chutổng biên tự mình tham gia. Trong lúc Tiếu Diệc Trần xem văn kiện, Đồng Yên cúi đầu lặng lẽ xem tin nhắn. “ về muộn, khoảng tầm chín giờ. muốn gặp em!” Đồng Yên đọc xong tin nhắn mà khóe miệng tự chủ giơ lên, nhanh chóng nhắn tin trả lời : “Vâng. Em chờ !” Sau đó bỏ điện thoại vào trong túi xách, trong lòng ngọt ngào, nụ cười mặt lâu có tan . Tiếu Diệc Trần nhìn nụ cười của mà sắc mặt càng ngày càng khó coi, chỗ văn kiện bị hằn dấu tay sâu, mím chặt môi lúc lâu xong mới từ từ mở miệng, tiếp tục bàn bạc công việc. Cuộc họp dự định chỉ diễn ra trong nửa giờ, nhưng Tiếu Diệc Trần hỏi toàn những câu hỏi sắc bén nên cuộc họp kéo dài tận ba giờ đồng hồ. Lúc kết thúc qua giờ tan việc. Chu tổng biên nhìn mặt Tiếu Diệc Trần xanh mét màu, cũng dám mạo muội mở miệng mời, chẳng qua chỉ đụng đụng cánh tay Đồng Yên, ý bảo chuyện. Đồng Yên cúi đầu, mím môi nhìn túi xách của mình, kháng nghị chịu mở miệng. “ ngại quá, làm trễ nải giờ tan việc của mọi người. Như vậy , hôm tay tôi trả tiền mời mọi người ăn cơm thay cho lời xin lỗi.” Tiếu Diệc Trần sửa sang lại tập văn kiện tay, vẻ lo lắng mặt tản chút, thay bằng nụ cười ôn hòa, chậm rãi chuyện, mắt hữu ý như vô tình đưa mắt quét về phía Đồng Yên. Đồng Yên khẽ cắn môi gì. Chutổng biên lập tức phụ họa: “Được Tiếu tổng mời ăn cơm là vinh hạnh của chúng tôi . Tất cả mọi người cùng nhé, được ai vắng mặt cả nha.” Đồng Yên ngẩng đầu nhìn Tiếu Diệc Trần cái, chống lại hai mắt cười của , quay mặt sang bên, mặt chút thay đổi đứng dậy rời . bàn cơm,Chutổng biên cố ý đem Đồng Yên an bài ngồi bên cạnh Tiếu Diệc Trần, sau đó Thiến Thiến nhìn được liền tới mượn cơ mời rượu đổi chỗ cho Đồng Yên. Đồng Yên rất cảm kích nhìn cười cười, Tiếu Diệc Trần mặt vẫn là nụ cười ôn hòa như cũ, chẳng qua là sau đó cố ý cùng Thiến Thiến uống rượu cho đến khi say khướt, gục xuống bàn bất tỉnh nhân . Bữa cơm kết thúc, Thiến Thiến được bạn trai đến đón về nhà,Chutổng biên cùng mọi người rời , chỉ còn lại Đồng Yên đứng ở ven đường chờ xe. ngừng nhìn đồng hồ. hơn tám giờ. Tầm này chắc Lăng Khiên về đến nhà rồi, có chút gấp gáp. Tiếu Diệc Trần dừng xe trước mặt , hạ cửa kính xe xuống. Bên trong xe, hai mắt có chút đỏ cùng vẻ mặt mệt mỏi. “Yên nhi, lên xe .” Thanh của khàn khàn. Đồng Yên lắc đầu: “Nhà em cùng đường với nhà , em tự bắt xe là được rồi. cứ trước .” Tiếu Diệc Trần chống trán, vuốt vuốt mi tâm, quay đầu nhìn , nụ cười mặt rất nhạt, lộ ra tia đơn: “Em cứ nhất định phải xa lạ như vậy sao? Cứ coi như là bạn bè bình thường đưa nhau về nhà được sao? Em cần gì cứ phải tổn thương như vậy?” Đồng Yên cắn chặt môi rồi nhìn đồng hồ, quay người rồi lên xe. chờ sau khi thắt chặt dây an toàn khởi động xe, tên khoác lên cửa sổ, tay lái xe. “Nhà em ở đâu?” quay đầu nhìn cái rồi ra địa chỉ nhà mình. đường hai người bất kỳ chuyện gì với nhau. Lúc về đến bên dưới nhà , Đồng Yên có chút lo lắng mở cửa xe, lại nghe thấy Tiếu Diệc Trần cúi đầu gọi tiếng, xoay người hiểu nhìn . “Yên nhi.” Tiếu Diệc Trần nhìn lần nữa khẽ gọi, nhưng rồi gì. Đồng Yên nhìn vẻ mặt đau đớn nhìn , trong lòng run, cúi cúi mi mắt rồi : “ trở về sớm chút . đường lái xe cẩn thận.” Diệc Trần tay nắm chặt vô lăng, quay đầy sang nhìn , cười cười: “Yên nhi, em còn quan tâm đến phải ? ra em vẫn còn đúng ?” Đồng Yên cúi thấp đầu chút, nhàn nhạt nhìn : “Diệc Trần à, kể cả bình hữu bình thường em cũng như vậy. còn sớm nữa, em lên lầu đây. Gặp lại sau.” Sau khi xong, vội vàng lên lầu, cho đến tận khi vào thang máy mới thải phào nhje nhõm. đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận nơi đó vẫn ràng đau như cũ, chẳng qua là muốn quay đầu chút nào. Tình say đắm khắc cốt ghi tâm kia giống như tồn tại ở kiếp trước, rất xưa rồi làm muốn quay trở lại nữa. chẳng bao giờ nghĩ rằng mình có thể từ bỏ được tình cảm tràn đầy đau đớn này. Nhưng hôm nay lúc nghe thấy giọng trần thống vô hạn của Tiếu Diệc Trần xác nhận tình của hai người có còn tồn tại như cũ hay , lại có thể bình thản ra bốn chữ “Bạn bè bình thường” với . Về tới nhà, thay quần áo rồi tới phòng bếp bắt đâu nấu cơm. tại chỉ nghĩ tới việc Lăng Khiên có thể ăn được cơm chiều máy bay hay mà thôi. Thời gian này vào ban đêm còn như bình thường nữa, có loại tình cảm từ từ phát sinh, đau đớn là quá khứ rồi. Giờ này trong lòng chỉ có nỗi nhớ tùy ý dâng trào, hóa thành tình say đắm thể giải thích được. Lúc này Lăng Khiên đường lái xe nhanh chóng về nhà trọ của Đồng Yên, cũng kịp về công ty. Tài xế đem xe tới phi trường, khẩn cấp ô tô chạy tới, đường bôn ba cộng thêm mấy ngày mệt mỏi liên tiếp làm cho khuôn mặt đẹp trai của có tầng phong trần mệt mỏi tiều tụy, đáy mắt phiếm xanh nhạt, cổ áo mở rộng ra, cà vạt sớm bị giật xuống ném ra đằng sau, áo trong cũng nổi lên nếp nhăn, cả người xộc xệch nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm tình vui vẻ của . Nhà càng ngày càng gần hơn, độ cong khóe miệng ngày càng tăng. Nghĩ đến thân ảnh nho lộ ra vầng sáng ấm áp đợi chờ mình trong căn phòng , lồng ngực cũng tràn đầy hạnh phúc. Làm sao có thể vui cho được. nhịn được bật cười. Thời điểm đến trước cửa phòng trọ, gặp phải ánh đèn của chiếc ô tô đột nhiên bất lên ở xa, lấy tay che mắt chút, giảm tốc độ xe, chiếc xe sát qua bên người. quay đầu lại nhìn qua người đàn ông cười ôn hoa kia. Sao khi thấy dung mạo của người đó, Lăng Khiên hai tay nắm chặt tay lại, trong mắt ngay lập tức lên kinh ngạc cùng hoảng hốt. Tiếu Diệc Trần tại sao lại xuất ở nơi này?! Đồng Yên ngồi ghế salon nắm chặt điện thoại trong tay, xem tivi mà lòng yên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa. qua mười giờ tối rồi mà Lăng Khiên cũng đến, cũng hề gọi điện thoại cho . suy nghĩ giây lát rồi gọi cho , điện thoại vang lên lâu rồi mới được nhận. “Yên Yên.” Thanh trầm thấp mà khàn khàn vang lên ở bên kia điện thoại. “ xuống máy bay rồi à?” Lăng Khiên gục đầu cửa sổ xe, ngửa đầu nhìn lên căn phòng mờ mờ ở tầng, ánh mắt dị thường ảm đạm, trầm mặc hồi rồi mới đáp tiếng: “Ừ.” ngồi trong xe gần tiếng rồi, nhưng kiểu gì cũng có dũng khí lên lầu. Tiếu Diệc Trần xuất ở đay chắc chắn là đưa về, như vậy khẳng định bọn họ buổi tối ở chỗ với nhau. tại sao còn muốn gặp mặt người đàn ông kia trong lúc công tác? Rất nhiều rất nhiều nghi vấn dám suy nghĩ, cũng dám hỏi , sợ nhận được đáp án mình cách nào thừa nhận. Cho nên ảnh chỉ có thể giống như đà điểu* ở dưới lầu, đem mình bao phủ bởi mất mát cùng tuyệt bọng vô biên vô hạn. “ lúc nào tới đây vậy?” Đồng Yên thanh rất , trong lòng dè dặt. Lăng Khiên đốt điếu thuốc, nhàng phun ra vòng khói sau mới cúi đầu mở iênng: “Công ty có số việc. Tối nay đến được.” trong nháy mắt cảm thấy thất vọng vô cùng, đè nén chua xót trong lòng mềm : “Vậy sao? Vậy mau chóng kết thúc công việc , đừng làm khuya quá rồi về nhà sớm nhé.” đáp lại mà mạn bất kinh tâm hỏi: “Buổi tối em ăn cơm thế nào?” Đồng Yên trong lòng run lên cái, trầm mặc chút mới đáp: “Em ăn cơm cùng với đồng nghiệp trong công ty.” Lăng Khiên nhắm chặt mắt lâu, mặt tái nhợt cùng đau đớn vô tận. lúc sau mới : “Ừ, còn có việc, cúp máy nhé. Em nghỉ ngơi sớm chút . Ngủ ngon!” Đồng Yên đáp tiếng, sau khi cúp máy tay vấn lâu buông xuống. phải cố ý giấu , chẳng qua là muốn tạo ra lầm đáng có. Nếu trong lòng có thể từ bỏ được, muốn để cho quá khứ rằng buộc và ảnh hưởng đến cuộc sống tại. Lăng Khiên cằm chống tay, mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng trọ của Đồng Yên, qua chừng nửa giờ sau phòng khách tắt đèn, lát sau cả phòng đen kịt. Sau khi hút hết điếu thuốc, xoa hai tay, vuốt vuốt mặt, cả người gục tay lái, bóng lưng gầy gò khẽ rung động, lộ ra vẻ đơn tịch mịch. Hết chương 20.